Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung

Chương 1407: Sự tình có gì đó quái lạ

Chương 1407: Sự tình có gì đó quái lạChương 1407: Sự tình có gì đó quái lạ
Chương 1407: Sự tình có gì đó quái lạ
Kỳ thật, bản thân hắn cũng biết việc mình làm sẽ gây phẫn nộ đến mức nào.
Hắn cũng đã dự đoán đến chuyện Hoàng Đạo Tôn sẽ tức giận và động thủ với mình.
Cho nên, xung quanh có rất nhiều cường giả ẩn núp đang âm thầm ngó chừng bên này, có thể hành động bát cứ lúc nào.
Những cường giả ẩn núp này chính là một bước trong kế hoạch, đã sớm chuẩn bị ổn thỏa.
Vốn dĩ theo suy đoán của Liên Hạo, sư phụ Hoàng Đạo Tôn chắc chắn sẽ tìm cách lao ra ngăn cản và tần công hắn sau khi nhìn thấy hắn tức giận.
Lúc này, hắn mới trao đổi với những người tiềm ân của Tàng Vũ để bọn họ chuẩn bị ra tay trước.
Một khi Hoàng Đạo Tôn lao ra thì sẽ bao vây.
Hiện tại, mục tiêu chủ yếu của hành động đương nhiên là năm vị Nữ Đế, nhưng không có nghĩa là mức độ quan trọng của những người khác kém đi.
Thuận tiện nếu có thể hạ gục được nhạc phụ của đương kim Nhân Hoàng - Nhân Vương ngày xưa - cũng là một chuyện tốt.
Hắn còn có thể dùng việc này làm chứng nhận đầu hàng của mình.
Dù sao hắn cũng biết rõ, người ta không hoàn toàn tin tưởng trăm phần trăm vào hắn. Hành động ra tay với lão sư lúc trước của mình cũng đủ coi như một bằng chứng đầu hàng.
Vốn dĩ kế hoạch rất tốt.
Liên Hạo cũng rất tự tin, sự việc nhất định sẽ diễn biến theo đúng kế hoạch của mình.
Nhưng cục diện bây giờ khiến hắn hơi nghỉ ngờ, không biết đây là tình huống gì.
Quá yên tĩnh, thật không bình thường chút nào.
Trong lúc nghi ngờ, Liên Hạo lấy ra một miếng ngọc bài, rót linh khí vào bên trong, lưu lại tin tức.
Sau khi linh khí yếu ớt rung động, hắn aã truyền tin tức ra ngoài rồi yên lặng chờ đợi hồi âm.
Không bao lâu sau, hắn đã nhận được hồi âm. "Gần đây, Tiêu Vương đã đổi họ, danh chấn tứ phương, đoán chừng chỉ là cố ra vẻ huyền bí thôi, thực ra hắn rất tức giận đứng trong trận pháp nội thành mà không ra tay."
"Cho dù có mắng chửi thế nào, hắn đều núp ở trong trận pháp không chịu ra.”
"Có tiếng mà không có miếng, ai cũng nói danh tiếng này là thật nhưng bây giờ xem ra chỉ là nói quá lên thôi.”
Đọc xong câu trả lời, Liên Hạo hơi cau mày, trong lòng cảm thấy không đúng lắm, chỉ sợ có gì đó không ổn.
Sau đó, hắn đọc lại nội dung trong đó lần nữa.
"Đúng vậy, Lôi Chính Pháp vị cách Lôi Đình Thần Phạt ngày xưa cũng như thế." "Kỳ lạ, tính tình Lôi Chính Pháp trước giờ đều luôn nóng nảy nhưng nay bị chỉ trỏ mắng chửi cũng không có phản ứng."
"Kế hoạch không có cách nào thực hiện được."
Đọc đến đây, Liên Hạo kinh ngạc.
Lôi Chính Pháp bị mắng cũng không ra ngoài?
Không thể nào?
Với tính khí của đối phương, hễ có kẻ nào dám cả gan mắng thẳng mặt hắn, nhất định hắn sẽ ra ngoài quyết đầu sống còn với ngươi.
Làm sao hắn lại không ra ngoài?
Bọn họ vốn đã nghĩ kỹ kế hoạch từ lâu, dùng ngôn ngữ kích động cảm xúc của đối phương để ra ngoài nghênh chiến. Đợi sau khi đối phương xuất hiện, những người âm thầm mai phục từ trước sẽ lập tức xuất kích, cho dù không hạ được thì cũng làm đối phương bị trọng thương.
Bằng cách này, có thể tăng cơ hội thành công cho kế hoạch đối phó với năm vị Nữ Đé.
"Không ồn, tình huống này không hợp lý tí nào." Bên này, Liên Hạo không ngừng lắc đầu, cau mày.
Hắn luôn cảm thấy sự việc không đúng lắm, giới quan không có người trần thủ, hắn lại cứ nghĩ rằng phòng tuyến bị thu hẹp.
Kết quả là thành phủ bị công phá một cách dễ dàng, hắn nghĩ rằng đối phương sẽ dùng nội thành làm địa điểm nòng cốt để phản công.
Nhưng kết quả thì sao? Hiện tại, bọn họ tiến công nội thành, đối phương vẫn bất động như cũ, để mặc bọn họ tấn công.
Phản kháng cũng không phản kháng, chỉ để mặc trận pháp chống cự, tại sao?
Liên Hạo cảm thấy vô cùng kỳ quái, hắn suy nghĩ thế nào cũng không thể hiểu được lý do đối phương làm như vậy.
Trên thực tế, Liễu Triền Phong cũng có nghi ngờ tương tự.
Giờ phút này, hắn đang ngồi ngay ngắn trên cỗ xe hoàng kim, quan sát khu vực nội thành bên dưới, cau mày nhìn chằm chằm màn chắn trận pháp lóng lánh ánh sáng màu xanh thẳm kia.
Một viên bảo châu màu xanh lơ lửng trong lòng bàn tay hắn. Nếu quan sát kỹ, có thể thấy làn gió xanh đang chuyển động trên bảo châu, đồng thời có một lực lượng mơ hồ vô danh đang du tâu bên trên, như thể muốn xông ra khỏi bảo châu.
Chỉ có điều, làn gió xanh như lồng giam, khiến cỗ lực lượng này không cách nào thoát khỏi, chỉ đành ngoan ngoãn bị trói buộc bên trong.
Liễu Triền Phong lần nữa khuấy động linh khí bản thân, truyền vào trong bảo châu màu xanh trên tay.
Sau khi bảo châu bị kích thích, lập tức có phản ứng.
Bên trong phát ra âm thanh vù vù, hơi chói tai.
HôI
m thanh của gió xuất hiện, lực lượng bên trong bảo châu lập tức dẫn động làn gió xanh lưu chuyền ra ngoài, oanh kích bên dưới màn chắn trận pháp.
Lưỡi đao gió màu xanh sắc bén dường như cắt xuyên không gian, xé nát khu vực xung quanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận