Trọng Sinh Ma Đạo Sư
Chương 676 - Chữa trị
Nói xong câu đó Ebil liền nhìn về phía Thạch Hùng. Thần sắc Ebil vẫn tương đối bình tĩnh, ngoại trừ lòng tin đối với thực lực của mình, nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là có được Bạch Hổ khôi lỗi ám kim.
Phải biết cho dù là loại đơn vị Thạch Ưng này, Bạch Hổ khôi lỗi cũng có thể dùng một cái kỹ năng để miểu sát nó. Cho nên có thể coi Bạch Hổ khôi lỗi là một đại vũ khí.
Lâm Mạt mím môi nhìn Ebil nói: “Vì cái gì mà nó lại tạo dựng truyền tống môn tới đây?”
“Đại khái là bởi vì chúng ta đánh chết Thạch Ưng.” Ebil nhìn Lâm Mạt nói, ” Thạch Ưng cùng Thạch Hùng, nghe là đã biết là cá mè một lứa nha.”
Lâm Mạt gật đầu nói: “Đã hiểu… Tiếp theo chúng ta liền đem con Thạch Hùng này luyện hóa thành khôi lỗi đi.” Lúc này Lâm Mạt đang đánh giá con Thạch Hùng này. Chỉ thấy lúc này vết tích Ngân Nguyệt trước ngực nó đã dần dần ảm đạm xuống, mà trong quá trình này truyền tống môn do Thạch Hùng chế tạo ra đang dần dần co vào, cuối cùng biến thành một viên tiểu cầu màu bạc.
Lúc này Thạch Hùng ngẩng đầu nhìn Thạch Ưng khôi lỗi trên bầu trời, sau đó nó nhìn về phía Lâm Mạt cùng Ebil phát ra một tiếng gào thét, cứ như vậy từng cái địa thứ như nấm mọc sau mưa xông ra.
Những cái địa thứ kia đang dần dần lao về phía Lâm Mạt cùng Ebil. Lúc này địa thứ càng ngày càng bén nhọn sắc bén. Mà nếu như lúc đầu địa thứ chỉ tương đương như nấm mọc sau mưa, thì khi chúng cách Lâm Mạt và Ebil chỉ còn khoảng năm mét, những cái địa thứ kia đã cao như người trưởng thành.
Ánh mắt Lâm Mạt rơi vào trên người Ebil. Hắn trông thấy bên trên kính mắt của Ebil xuất hiện một cái điểm rất sáng.
Đôi mắt Ebil cúi thấp xuống, sau đó hắn vươn tay phải của mình ra. Thủy triều vô hình lại xuất hiện, trùng trùng điệp điệp vọt về phía đám địa thứ đang thi nhau mọc ra.
Tiếp theo một màn kinh người xuất hiện, những cái địa thứ kia bị thủy triều vô hình phá hủy, biến thành từng khúc rơi trên đất.
Thủy triều vô hình trực tiếp phá hủy những cái địa thứ kia, sau đó lao thẳng đến vị trí Thạch Hùng. Trong đôi mắt Thạch Hùng toát ra vẻ khiếp sợ cùng khó có thể tin, Thạch Hùng mặc dù dự cảm được không ổn, nhưng cũng không có ngốc mà ngơ ngác đứng đấy.
Trong tròng mắt của nó mặt toát ra một tia quang huy nhàn nhạt, ngay lúc này mặt đất phát ra tiếng vang “Ầm ầm”. Không chỉ có tiếng vang sinh ra, mà mặt đất cũng run lên rất nhỏ.
Tiếp theo một mặt tường đất liền sinh ra phi thường nhanh chóng, mà tường đất lại nhìn vô cùng nặng nề.
Thủy triều vô hình vọt tới mặt tường đất, sau đó ngay lúc này bắt đầu tiến hành phá hoại đối với bức tường đất.
Lúc này có thể trông thấy, trên bức tường đất xuất hiện từng đạo vết rạn như mạng nhện. Mà những vết rạn này phân bố phi thường rộng, như bao phủ toàn bộ bức tường đất.
Theo thời gian thủy triều vô hình tiếp xúc cùng tường đất, Lâm Mạt có thể nhìn thấy rất rõ ràng vết rạn trên bức tường đất đang không ngừng lan ra.
Đồng tử Thạch Hùng phát sáng lên lần nữa, sau đó ngay lúc này những cái vết rạn kia lại được chữa trị. Những cái vết rạn kia khép lại rất nhanh.
Ebil không có bất kỳ chút nhụt chí nào, hắn cũng không nói gì chỉ đưa tay búng tay một cái. Khi búng tay một cái, vô hình thủy triều kia trực tiếp phát sinh bạo tạc. Phát sinh bạo tạc xong thì bức tường đất liền vỡ vụn hoàn toàn.
Vô hình thủy triều kéo theo dư thế đánh vào trên thân thể Thạch Hùng, trực tiếp để Thạch Hùng híp híp mắt, hắn cũng có chút đứng không vững, mà cũng nhận đại lượng tổn thương.
Mà lúc này đây, Bạch Hổ khôi lỗi cũng phóng xuất ra kỹ năng cùng loại với vô hình thủy triều, tác dụng của nó không có tốt như kỹ năng của Ebil, nhưng tiêu hao lại lớn hơn.
Bởi vì lúc này Thạch Hùng đã không có tường đất phòng ngự, Bạch Hổ tạo ra tổn thương càng cao hơn. Thạch Hùng lấy ra một cái quả màu xanh sau đó ném vào miệng.
Tại sau thời gian ngắn ngủi, HP của Thạch Hùng liền khôi phục rất nhiều. Mà lúc này có những điểm sáng màu xanh lục như đom đóm vây quanh Thạch Hùng. Khi những đom đóm sáng quay quanh Thạch Hùng thì HP nó cũng đang hồi phục ổn định.
“HP của nó…” Lâm Mạt nói. Bởi vì không có phản hồi chiến đấu, hắn chỉ có thể dựa vào trực giác suy đoán trạng thái của Thạch Hùng.
Ebil cắn răng nói ra: “Những cố gắng vừa rồi đã thành con số không, tình trạng của nó đã hồi về đỉnh phong.”
Lâm Mạt rơi vào trầm mặc, mà lúc này đây trạng thái Hỗn Loạn Quân Chủ đã khôi phục đến trạng thái tốt nhất. Lâm Mạt liền điều khiển Hỗn Loạn Quân Chủ tiến hành du tẩu đối với Thạch Hùng.
Mặc dù là du tẩu, nhưng Hỗn Loạn Quân Chủ cũng tìm cơ hội triển khai công kích đối với Thạch Hùng.
Đám khôi lỗi Kim Hổ cũng đang ngưng tụ hỏa cầu màu đen, mà Bạch Hổ khôi lỗi cũng bắn ra hai chùm sáng màu vàng sậm từ trong ánh mắt. Ebil cũng triệu hồi ra tử sắc lôi đình, tử sắc lôi đình cũng bắn về phía Thạch Hùng.
Khi bị nhiều công kích như vậy, trạng thái của Thạch Hùng lại rớt xuống rất nhiều.
“HP của nó đã chỉ còn một nửa.” Ebil nói. Trong quá trình HP Thạch Hùng giảm xuống mức còn lại một nửa, xuất lực nhiều nhất chính là tử sắc lôi đình của Ebil mà không phải chùm sáng của Bạch Hổ khôi lỗi, cũng không phải do ba con Kim Hổ khôi lỗi kia.
Lúc này Hỗn Loạn Quân Chủ được Lâm Mạt thao túng sử dụng kỹ năng “Hỗn Loạn Chân Linh” cùng “Hỗn Loạn Trùng Quần”. Mà khi phóng thích hai cái kỹ năng này xong, Hỗn Loạn Quân Chủ liền sử dụng ma lực chuyền vào trong sợi xích màu đen, tùy thời chuẩn bị tiến hành đả kích đối với Thạch Hùng.
Lúc này Lâm Mạt trông thấy ấn ký ngân sắc trước ngực Thạch Hùng tản mát ra quang huy lần nữa. Sau đó ngay lúc này có một cái hình cầu màu bạc xuất hiện cách Thạch Hùng không xa, tiếp theo hình cầu ngân sắc kia liền biến thành một cái truyền tống môn.
Thạch Hùng lập tức không do dự mà chui vào trong đó, lúc này Hỗn Loạn Trùng Quần cũng đã tạo thành tổn thương đối với Thạch Hùng. Thông qua phản hồi chiến đấu, Thạch Hùng đã bị Hỗn Loạn Quân Chủ đánh rớt mười phần trăm HP.
Ngay khi Thạch Hùng sắp di chuyển, Ebil liền búng tay một cái, ngay lúc cái truyền tống môn màu bạc kia liền trực tiếp hỏng mất. Lâm Mạt thấy rất rõ ràng điều này, chính là truyền tống môn của Thạch Hùng tao ra đã bị đạn pháo vô hình đánh trúng sau đó liền sụp đổ.
Thạch Hùng thấy cảnh này thì trợn tròn mắt, sau đó ấn ký ngân sắc trước ngực cũng đã phai nhạt xuống. Sợi xích màu đen cũng đã tấn công vào người Thạch Hùng.
Sợi xích màu đen phi thường hung hãn đem trói thân thể Thạch Hùng lại. Tiếp theo ngọn lửa màu đen liền bắt đầu thiêu đốt thân thể Thạch Hùng. Thạch Hùng phát ra tiếng gào thét.
Kim Hổ khôi lỗi cùng Bạch Hổ khôi lỗi vẫn đang không ngừng tao ra tổn thương đối với Thạch Hùng. Ebil thì đang chờ đợi kỹ năng làm lạnh, tử sắc lôi đình mặc dù rất cường hãn, nhưng thời gian chuẩn bị lại không phải là ngắn.
Đột nhiên Lâm Mạt nghe được tiếng Ebil. Chỉ nghe thấy hắn nói: “Kỹ năng phong nhận của Bạch Hổ đã chuẩn bị xong.”
“Vậy ngươi liền để nó bắn ra đi, nói với ta cái gì?” Lâm Mạt vẻ mặt khó hiểu.
Ebil cười cười nói: “Lần này phong nhận chỉ có một đạo, hơn nữa còn không mang theo tỏa định… Mà để đền bù, cái đạo phong nhận này có lực công kích sẽ bùng nổ rất mạnh.”
“Hi sinh một bộ phận để cường hóa một phần khác sao?” Lâm Mạt như có điều suy nghĩ nói.
“Đúng vậy, có thể nói như vậy.” Ebil nghiêm túc nói nói, “Ngươi đem hết toàn lực khống chế Thạch Hùng tại chỗ, ta dùng phong nhận tiến hành công kích.” Nói xong câu đó Ebil liền rơi vào trong trầm mặc.
Lâm Mạt gật đầu, tiếp tục thao túng Hỗn Loạn Quân Chủ bảo trì việc phóng ra ma lực. tiếp tục tạo thành tổn thương nhất định đối với Thạch Hùng, cũng trói Thạch Hùng lại.
Lúc này Bạch Hổ khôi lỗi phát ra một tiếng rít gào trầm trầm, bởi vì đã là khôi lỗi, bên trong tiếng gào thét cũng mang theo tiếng kim loại.
Bạch Hổ khôi lỗi phe phẩy quang dực kim sắc, tiếp theo một đạo phong nhận cự đại liền dần dần được thành hình. Xung quanh phong nhận xuất hiện vặn vẹo kịch liệt, cho dù phong nhận vô hình, nhưng ai cũng có thể cảm giác được đạo phong nhận kia đang tồn tại.
Thạch Hùng cũng ý thức được nguy hiểm đang đến, càng dùng sức giãy dụa. Nhìn thấy Thạch Hùng giãy dụa mạnh hơn, Hỗn Loạn Quân Chủ lại đề cao lượng ma lực thả ra.
Thạch Hùng không có biện pháp, trực tiếp liền mở ra đại chiêu. Kỹ năng này phát động trong nháy mắt, một cái vòng tròn cỡ lớn xuất hiện ở trên mặt đất. Kỹ năng này tác dụng rất rộng thậm chí trực tiếp kéo Hỗn Loạn Quân Chủ vào phạm vi tác dụng.
Tiếp theo từng cái địa thứ mọc ra theo ý chí của Thạch Hùng, toàn bộ đều là mọc hướng về phía Hỗn Loạn Quân Chủ. Nhìn xem từng cây địa thứ lởm chởm mà bén nhọn mọc ra, Lâm Mạt thao tác càng thêm bình ổn và tỉnh táo. Chỉ nhìn thấy Hỗn Loạn Quân Chủ vòng trái tránh phải, tránh đi từng cây địa thứ một.
Tiếp theo dưới thân thể Hỗn Loạn Quân Chủ phương đột nhiên xuất hiện một cây địa thứ, thần sắc Lâm Mạt trở nên càng thêm trầm tĩnh trong nháy mắt, tiếp theo đã nhìn thấy Hỗn Loạn Quân Chủ đã lăn ra ngoài vòng tròn.
Thân hình Hỗn Loạn Quân Chủ có chút chật vật rốt cục thành công tránh đi đám địa thứ tập kích. Hỗn Loạn Quân Chủ lập tức đứng dậy, sau đó dụng lực lôi kéo sợi xích màu đen trong tay một chút, ma lực trong thân thể càng không ngừng tuôn ra, để sợi xích màu đen càng không thể bị phá hủy.
Thân thể Thạch Hùng bị giam cầm, mà vừa lúc này công kích do Bạch Hổ chuẩn bị đã hoàn tất. Một đạo công kích cực kỳ cường hãn liền rơi xuống thân thể Thạch Hùng.
Tại trong quá trình phong nhận lao về phía Thạch Hùng, nó trực tiếp đem từng cây địa thứ do Thạch Hùng tạo ra cắt thành hai đoạn. Mà mặt cắt lại rất trơn bóng, dùng cái này cũng có thể thấy được phong nhận sắc bén bao nhiêu.
Thạch Hùng giảm xuống bốn mươi phần trăm HP, hiện tại trạng thái Thạch Hùng đã vô cùng nguy hiểm.
Lâm Mạt thông qua phản hồi chiến đấu đã thấy được lượng HP còn thừa. Ngay lúc này Lâm Mạt khẽ thở một hơi, Lâm Mạt nói: “Thắng lợi đang ở trước mắt.”
“Không thể buông lỏng cảnh giác.” Ebil căn dặn nói, “Còn không có kết thúc, thì đều tồn tại khả năng lật bàn.”
“Chỉ mong ngươi không phải miệng quạ đen.” Lâm Mạt nhìn thoáng qua Ebil mà nói.
Ebil mỉm cười, sau đó duỗi ra ngón tay của mình điểm nhẹ về phía Thạch Hùng một cái. Lúc này kỹ năng tử sắc lôi đình đã làm lạnh hoàn tất.
Một đạo tử sắc lôi đình bay ra từ trên bàn tay Ebil. Sau đó tử sắc lôi đình đánh vào trên thân Thạch Hùng. Trong nháy mắt thân thể Thạch Hùng lâm vào cứng ngắc, sau đó liền trực tiếp ngã trên mặt đất.
“Kết thúc.” Ebil ung dung phun ra một ngụm trọc khí. Sau đó hắn nhìn Lâm Mạt một chút: “Hiện tại biết ta không phải miệng quạ đen rồi chứ.” Vừa dứt lời, Ebil liền buông ra nắm góc áo của Lâm Mạt, sau đó liền đi tới bên người Thạch Hùng.
Ebil ngồi xổm xuống đối mặt với Thạch Hùng, sau đó liền bắt đầu sử dụng kỹ năng biến cỗ thi thể Thạch Hùng thành khôi lỗi của mình. Từng giọt máu nhỏ xuống trên người Thạch Hùng, mà trong quá trình này, sắc mặt Ebil cũng dần dần trở nên tái nhợt.
“Ta sẽ không mất máu quá nhiều mà chết chứ.” Ebil nói, ” ân, ta không phải miệng quạ đen… Tuyệt đối không phải.” Hắn vừa nói liên miên lải nhải, vừa bắt đầu chế tạo khôi lỗi.
Lâm Mạt cũng ở một bên nhìn xem, ánh mắt vẫn phi thường bình tĩnh.
“Tiếp theo, chúng ta làm gì?” Lâm Mạt nói.
Ebil duỗi ra ngón tay vẽ ra trên không trung một đạo quỹ tích hình tròn. Tiếp theo liền có thể nhìn thấy tổn thương trên ngón tay của hắn biến mất không thấy đâu nữa, chỉ lưu lại trên không trung một chút điểm sáng màu tím.
Ebil thấy những điểm sáng màu tím này tiêu tán, sau đó liền nhìn Lâm Mạt nói: “Chúng ta đã không cần phải tích lũy sức mạnh nữa. Bởi vì đã có Bạch Hổ khôi lỗi cùng Thạch Hùng khôi lỗi, mà… Ta cảm giác mình sắp không chịu nổi.” Ebil đàng hoàng nói.
Lâm Mạt gật đầu: “Mục tiêu CỦA bước kế tiếp là, Hắc Thụ Vương?” Nói đến đây Lâm Mạt liền đưa tay kéo mũ một chút, sau đó nhìn vị trí trung tâm địa đồ.
Ebil nói: “Trước kia ngươi có từng gặp loại đơn vị này không? Ta nói là Hắc Thụ Vương.” Lúc này Ebil đã hoàn thành việc chế tác khôi lỗi, thế là hắn chậm rãi đứng lên. Tại trong một nháy mắt hắn đứng dậy, Ebil liền cảm giác có chút choáng đầu hoa mắt. Thế là hắn duỗi tay vịn cái trán nhắm mắt lại.
Lâm Mạt nói: “Không có.” Mà Ebil cũng không tiếp tục mở miệng, chỉ làm một thủ thế biểu thị mình đã biết.
Qua một hồi lâu, trên mặt của hắn dần dần khôi phục huyết sắc. Hắn mở mắt, tay vịn trán cũng được hạ xuống. Ngay lúc này Ebil thở ra một hơi thật dài. Ebil dùng ngữ khí có chút cảm khái nói: “Rốt cục cũng… Sống lại.”
Sau đó Ebil đến gần Lâm Mạt, động tác thành thạo tự nhiên nắm lấy góc áo Lâm Mạt. Ebil nói: “Liền đi về phía kia thôi, chúng ta đi đánh chết Hắc Thụ Vương cường đại tà ác kia đi.”
Lúc này Lâm Mạt nhìn thoáng qua điểm kinh nghiệm, cách lúc thăng cấp còn ước chừng mười lăm phần trăm. Lâm Mạt thầm nghĩ: “Điểm kinh nghiệm tăng lên với tốc độ rất nhanh, nhưng kinh nghiệm cần thiết để thăng cấp cũng quá khoa trương.” Nghĩ tới đây, Lâm Mạt chỉ có thể khẽ thở một hơi.
Lúc này Ebil đã có ba bộ Kim Hổ khôi lỗi, một bộ Bạch Hổ khôi lỗi cùng Thạch Hùng khôi lỗi và Thạch Ưng khôi lỗi.
Hiện tại có thể nói Ebil có đầy đủ lực lượng, đã phi thường dễ dàng để hạ gục Hắc Thụ Vương…
Nhưng cũng không có nghĩa Ebil có thể không cần trả bất cứ giá nào thì đã có thể lấy được thắng lợi. Nói một cách khác, đội ngũ khôi lỗi của Ebil sẽ có tổn thất nhất định.
Lâm Mạt nhìn Hỗn Loạn Quân Chủ cùng Thạch Toàn Quan Chủ một chút, tiếp theo liền đi tới. Tại trong quá trình này, Lâm Mạt cũng không có tiến hành giao lưu cùng Ebil, cũng không có gặp phải ma thú. “Xem ra trước khi đánh bại Hắc Thụ Vương, thì sẽ không thể thăng cấp.” Lâm Mạt lặng lẽ nghĩ.
Tấm bản đồ này có diện tích phi thường lớn, đi ước chừng hơn nửa giờ, Lâm Mạt mới đi tới mục tiêu.
Tại phía trung tâm cái địa đồ này, Lâm Mạt nhìn thấy một cái đài hình tròn. Cái bình đài hiện ra đầy dấu vết tháng năm.
Phía trên có một gốc cổ thụ màu đen. Cái cổ thụ này có thân cành rất lớn và rắn trắc, nhìn có một loại cảm giác hùng hồn. Mà lá cây của nó lại có hình dạng một con bướm.
Lúc này cổ thụ lặng yên đứng ở đó, phía trên phiến lá cây phát ra từng ngọn lửa màu đen.
Lâm Mạt khẽ ngẩng đầu nhìn cổ thụ màu đen, hắn nói: “Nhìn là đã thấy phi thường khó đối phó a.” Thanh âm của hắn cũng không phải là rất nhỏ, cho nên Ebil đứng ở bên cạnh hắn liền mỉm cười, tai thú nhỏ tinh xảo cũng nhẹ nhàng giật giật.
Lúc này Kim Hổ khôi lỗi bắt đầu ấp ủ hỏa cầu màu đen, mà Bạch Hổ khôi lỗi thì bắt đầu dùng kỹ năng hổ khiếu, phong nhận đang được thành hình.
Cũng chính ở thời điểm này, thân thể cổ thụ màu đen “Hắc Thụ Vương” bắt đầu rung động. Sau đó từng mảnh từng cái là mang theo mảnh ngọn lửa màu đen hình hồ điệp rơi xuống. Ngay sau đó những cái phiến lá kia liền biến thành vũ khí sắc bén, đi lòng vòng lơ lửng trong không khí.
Lúc này phong nhận cùng hỏa cầu màu đen đều đã bắn ra, hướng về phía Hắc Thụ Vương. Hắc Thụ Vương cũng đã chuẩn bị kỹ càng, chỉ thấy từng sợi ánh sáng màu đen rủ xuống từ ngọn cây.
Phong nhận bắn ra ngoài, đánh vào trên thân Hắc Thụ Vương. Nhưng quang hoa rủ xuống kia lại ngăn trở phong nhận tấn công vào trên thân Hắc Thụ Vương.
Chỉ thấy cự hình phong nhận không ngừng tiêu hao quang hoa bên trên Hắc Thụ Vương, quá ước chừng mười giây, quang nhận dùng hết lực lượng sau đó liền phân tán ra thành từng hạt ánh sáng rồi tiêu tán đi.
Lâm Mạt nói: “Một cái kỹ năng biến thái như vậy, liền bị hóa giải dễ dàng như vậy sao?” Hiện tại chỉ nhìn thấy một thủ đoạn của Hắc Thụ Vương, nhưng hắn lại không dám xem thường cây cổ thụ này.
Lúc này Ebil nói: “Nó mặc dù cường đại, nhưng có Thạch Hùng khôi lỗi gia nhập, thực lực của chúng ta đã cao hơn Hắc Thụ Vương. Cho nên cũng không cần đặc biệt lo lắng…”
Lâm Mạt nhìn thoáng qua Ebil nói: “Đã như vậy thì sao không dùng hết sức của đám khôi lỗi đi.”
Ebil gật đầu nói: “Không có vấn đề.” Nói xong câu đó Ebil liền búng tay một cái, sau đó thủy triều vô hình xuất hiện và đồng thời bao vây Hắc Thụ Vương lại. ở thời điểm này Ebil cười thần bí, đôi mắt đang lưu chuyển quang hoa.
Chỉ thấy ánh sáng màu đen kia như là bị nước sôi đổ vào băng tuyết, ở thời điểm này liền biến thành sương mù đầy trời, tiếp theo liền dần dần biến mất. Mà những cái phiến lá đã biến thành vũ khí kia, cũng đã biến thành từng hạt bụi rơi xuống.
Ở thời điểm này Ebil cũng không để cho đám khôi lỗi phát động công kích, mà giống như là đang đợi cái gì. Lâm Mạt mặc dù có chút không hiểu, nhưng cũng không có nói nhiểu. Dù sao một mực hỏi lung tung cũng không phải là phong cách của Lâm Mạt.
Lúc này Ebil phi thường nghiêm túc đợi cái gì đó. Cũng không để cho Ebil chờ đợi quá lâu, chỉ thấy Hắc Thụ Vương đã cháy rừng rực, phảng phất như đã đem mình làm nguồn lửa.
Trong cái quá trình này, từng đạo vong hồn màu đen bắt đầu vây quanh Hắc Thụ Vương. Tiếp theo từng vong hồn màu đen di chuyển về phía Thạch Hùng khôi lỗi.
Một đạo vong hồn màu đen đánh vào trên thân thể Thạch Hùng khôi lỗi, sau đó thân thể khôi lỗi liền cứng ngắc, mà nhan sắc thân thể cũng phát sinh biến hóa.
Khi Thạch Hùng biến thành khôi lỗi, liền có thêm một cái kỹ năng tên là “Nham Thạch Chi Khải”. Khi sử dụng kỹ năng này, kháng tính của nó sẽ đạt tới một cái tiêu chuẩn phi thường khủng bố, mà sau khi chuyển biến thành khôi lỗi thì nó lại càng da dày thịt béo hơn.
Khi được Ebil điều khiển, Thạch Hùng khôi lỗi liền sử dụng kỹ năng này. Cho nên lúc này công kích của vong hồn màu đen không là gì đối với Thạch Hùng khôi lỗi, mỗi lần công kích chỉ có thể tạo thành không đến ba phần trăm độ bền.
Ebil khẽ gật đầu, lộ ra vẻ hài lòng đối với Thạch Hùng khôi lỗi. Lúc này trên thân thể Thạch Hùng khôi lỗi nổi lên từng khối áo giáp bảo vệ Thạch Hùng khôi lỗi.
Lâm Mạt cũng không có nhàn rỗi, mà liền kích hoạt kỹ năng “Hỗn Loạn Chân Linh”, sau đó liền tiếp tục mở ra kỹ năng “Hỗn Loạn Trùng Quần”. Lâm Mạt có ý đồ rất đơn giản, không có yêu cầu quá lớn trong việc tạo tổn thương đối với Hắc Thụ Vương, chỉ cần có thể quấy nhiễu đối với cây cổ thụ màu đen này là tốt rồi.
Hỗn Loạn Trùng Quần lao về phía Hắc Thụ Vương, sau đó bắt đầu tạo thành tổn thương đối với cổ thụ màu đen. Nhưng chỉ có một số nhỏ Hỗn Loạn Trùng Quần mới có thể tạo thành chút ít tổn thương đối với Hắc Thụ Vương, Hỗn Loạn Chi Trùng còn lại thì bị chôn vùi trong ngọn lửa của cổ thụ màu đen.
Lâm Mạt nhíu mày, sau đó để Hỗn Loạn Quân Chủ tung ra sợi xích màu đen, đánh vào trên thân thể cổ thụ màu đen. Lập tức Lâm Mạt liền để Hỗn Loạn Quân Chủ sử dụng ma lực, cứ như vậy Hỗn Loạn Quân Chủ từng bước đề cao tổn thương đối với cổ thụ màu đen.
Thế là Hỗn Loạn Quân Chủ liền hấp dẫn đại bộ phận lực chú ý của Hắc Thụ Vương. Tại trong quá trình này, Hỗn Loạn Quân Chủ được Lâm Mạt thao túng chuẩn bị di chuyển.
Thân thể Hắc Thụ Vương rung động kịch liệt, tiếp theo liền có thể nhìn thấy sợi xích màu đen lại bị Hắc Thụ Vương hút vào trong. Đương nhiên cũng không phải toàn bộ sợi xích màu đen, chỉ có một phần sợi xích màu đen mà thôi.
“Đây là muốn hấp thu toàn bộ ma lực của sợi xích cho bản thân sử dụng sao?” Lâm Mạt nói. Mà trên thực tế, cổ thụ màu đen đúng là đang hấp thu ma lực ẩn chứa trên sợi xích màu đen.
Nhưng Lâm Mạt đánh giá thấp thực lực của Hắc Thụ Vương, ở thời điểm này cổ thụ màu đen đang hấp thu sợi xích màu đen, một chất lỏng màu xanh biếc chẩy dọc theo sợi xích màu đen. Những chất lỏng màu xanh biếc này có được hiệu quả ăn mòn cực kỳ mạnh. Khi nó tiếp xúc vào sợi xích, sợi xích màu đen liền trở nên mấp mô.
Ánh mắt Lâm Mạt rất bình tĩnh, sau đó ngay lúc này Hỗn Loạn Quân Chủ bắt đầu thử rút sợi xích màu đen ra. Nhưng hiện tại sợi xích màu đen đã bị cổ thụ màu đen hấp thu một bộ phận.
Nói cách khác, lúc này sợi xích màu đen đã hoàn toàn hòa làm một thể cùng Hắc Thụ Vương, Hỗn Loạn Quân Chủ làm như vậy, thì không khác gì đang tiến hành kéo co cùng Hắc Thụ Vương, Hỗn Loạn Quân Chủ có sở trường lực lượng rất lớn nhưng lại không cách nào rung chuyển được cổ thụ màu đen.
Lâm Mạt cắn môi một cái, sau đó liền để Hỗn Loạn Quân Chủ buông ra sợi xích màu đen. Mà lúc này hai giọt chất lỏng màu xanh biếc như là ám khí lao về phía Hỗn Loạn Quân Chủ.
Quá trình này Lâm Mạt thấy rất rõ ràng, Lâm Mạt liền lợi dụng tính cơ động siêu cao của Hỗn Loạn Quân Chủ, tránh né chất lỏng màu xanh biếc. Lâm Mạt thao tác phi thường đúng chỗ, nhưng hai giọt chất lỏng lại xoáy một cái không trung, tiếp tục bay tới hướng Hỗn Loạn Quân Chủ.
Lúc này Lâm Mạt đã biết tránh né là không có ích lợi gì, cho nên ngay lúc này Lâm Mạt điều khiển Hỗn Loạn Quân Chủ ngưng tụ ra một thanh hắc kiếm. Thậm chí không có chờ hắc kiếm thành hình, Hỗn Loạn Quân Chủ đã bổ ra một kiếm.
Một kiếm này thật nhanh chuẩn hung ác, trực tiếp trảm một giọt chất lỏng màu xanh biếc thành hai nửa. Chất lỏng màu xanh biếc bị chém thành hai nửa thì lập tức mất đi tất cả sinh cơ, chuyển thành màu xanh thẫm. Sau đó bọn chúng liền rơi trên mặt đất.
Nhưng mà còn một giọt chất lỏng màu xanh biếc thừa dịp triển khai công kích đối với Hỗn Loạn Quân Chủ. Lúc này Hỗn Loạn Quân Chủ đã không kịp xuất kiếm, cho nên lúc này Hỗn Loạn Quân Chủ chỉ có thể nghiêng đầu tránh né chất lỏng màu xanh biếc.
Mặc dù cũng thành công tránh thoát, nhưng vẫn bị một chút ảnh hưởng. Ngay tại trong quá trình này, Lâm Mạt nhíu mày một cái nhẹ nhàng cắn bờ môi của mình. Cái này cho thấy hiện tại Lâm Mạt đã tương đối phẫn nộ.
Lúc này Lâm Mạt bắt đầu nếm thử một loại đấu pháp khác, tức là sau khi chém giọt chất lỏng màu xanh biếc thứ hai làm hai đoạn, Hỗn Loạn Quân Chủ liền rót vào đại lượng ma lực vào hắc kiếm. MP của Hỗn Loạn Quân Chủ đã tiêu hao bảy tám phần.
Cho nên mặt ngoài hắc kiếm xuất hiện ma diễm. Tiếp theo Hỗn Loạn Quân Chủ liền đem thanh hắc kiếm ném ra ngoài, tại trong quá trình này hắc kiếm không có phát ra chút tiếng vang nào. Cái thanh hắc kiếm này có khả năng tạo thành tổn thương vượt xa Mạt Nhật Chi Kiếm…
Hắc kiếm chuẩn xác tấn công vào cổ thụ màu đen.
“Ngươi không phải muốn hấp thu ma lực sao? Hiện tại hắc kiếm ẩn chứa ma lực rất nhiều, để ngươi hấp thu đủ luôn.” Lâm Mạt lạnh lùng nói.
Lúc này Ebil nhìn điểm sáng nhỏ trên cái kính mắt đột nhiên sáng lên, thì liền nhìn Lâm Mạt dựng lên ngón tay cái: “Huynh đệ lừa đảo.”
Sau đó Ebil vẫn không có bất kỳ dự định phóng đại chiêu nào, hắn vẫn đang đợi cái gì. Qua ước chừng hai giây sau, hắc kiếm liền bạo tạc, trực tiếp làm cổ thụ màu đen rớt hai mươi phần trăm HP.
Lần bạo tạc này bởi vì trúng nhược điểm của cổ thụ màu đen, cho nên mới có thể đánh ra tổn thương cao như vậy. Cổ thụ màu đen lâm vào phẫn nộ, ngọn lửa màu đen trên người nó đã đạt đến một cái trình độ phi thường khoa trương.
Lúc này Hỗn Loạn Quân Chủ lùi lại cực nhanh, sau đó một cái vị trí tương đối an toàn. Ngay lúc ngọn lửa màu đen trên thân Hắc Thụ Vương dần dần biến đổi màu sắc. Ngay từ đầu chỉ có một góc sừng nhuộm thành màu đỏ, nhưng trong thời gian rất ngắn, tất cả hỏa diễm đều biến thành màu xích hồng.
“Là đang chờ lúc này.” Ebil nói.
Tiếp theo những cái phiến lá cháy hừng hực bắt đầu chuẩn bị công kích. Ngay lúc này những hỏa diễm bao phủ ngoài phiến lá đã ảm đạm xuống.
Bất quá bọn chúng cũng không phải vô duyên vô cớ biến mất. Trên phiến lá bắt đầu có vật chất màu đỏ.
Sau đó thân cây mang theo màu đen kim loại sáng bóng run lên rất nhỏ. Tiếp theo tia vật chất xích hồng bắt đầu bắn về phía đội ngũ khôi lỗi của Ebil.
“Muốn dùng linh thức tranh đoạt quyền khống chế khôi lỗi?” Ebil khịt mũi coi thường nói. “Ngươi có thể thành công thì tên của ta sẽ viết ngược lại.” Loại vật chất màu đỏ này chính là “Linh thức” của cổ thụ màu đen.
Khi có đại lượng linh thức bay đến bên người những khôi lỗi kia, bọn chúng liền trực tiếp chui vào trong thân thể khôi lỗi. Tại lúc bọn chúng thành công chui vào trong thân thể khôi lỗi, mặt ngoài thân thể những khôi lỗi kia bắt đầu xuất hiện từng đường vân màu xích hồng. Những đường vân này xuất hiện trên thân Kim Hổ khôi lỗi rõ ràng nhất, mà ở trên người ám kim khôi lỗi thì lại bị ngặn cản rất lớn.
Chỉ thấy lúc này trên thân Kim Hổ khôi lỗi phân bố lít nha lít nhít đường vân màu đỏ, nhìn toàn bộ như muốn biến thành khôi lỗi huyết sắc. Tại trong quá trình này, Ebil dần dần bị mất khả năng thao túng đối với Kim Hổ khôi lỗi.
Ebil khẽ thở một hơi nói: “Huynh đệ, cảm tạ vì đã làm bạn cùng ta.” Nói xong câu đó Ebil đưa tay búng tay một cái. Ngay lúc này, ba đầu Kim Hổ khôi lỗi đã hấp dẫn đại lượng linh thức đã phát sinh bạo tạc, mang theo đại lượng linh thức của cổ thụ màu đen đi cùng.
Lúc này Bạch Hổ khôi lỗi cùng Thạch Hùng khôi lỗi cũng bị linh thức xâm lấn, lực độ chưởng khống của Ebil bị hạ xuống từ từ.
Nhưng dù sao cũng là ám kim khôi lỗi, lúc này ấn ký màu đỏ trên đầu hai bọn chúng tản mát ra ánh sáng. Tiếp theo đường vân trên người Bạch Hổ khôi lỗi cùng Thạch Hùng khôi lỗi liền bị cắt đứt sau đó dần dần biến mất.
Còn Thạch Ưng khôi lỗi bởi vì không có tạo ra tổn thương đối với cổ thụ màu đen, nên Hắc Thụ Vương không để ý tới nó.
Tại trong quá trình chiến đấu tiếp tục, Ebil đã mất đi ba pháo đài “Kim Hổ khôi lỗi”. Mà linh thức của cổ thụ màu đen cũng nhận lấy tổn thương cực lớn.
Ebil mỉm cười, sau đó trực tiếp thả ra hai cái kĩ năng thiên phú. Thủy triều vô hình bắt đầu dũng mãnh lao tới phía cổ thụ màu đen, sau đó khống chế cổ thụ màu đen lại, cũng tạo thành đại lượng tổn thương đối với cổ thụ màu đen.
Mà Hắc Thụ Vương bởi vì bị Ebil cho khôi lỗi tự bạo bị tổn thương đại lượng linh thức, đã tiến vào trạng thái hư nhược. Bởi vậy thủy triều vô hình tạo thành tổn thương phi thường khả quan.
Mà thủy triều vô hình cũng không phải là kỹ năng có lực bộc phát mạnh nhất của Ebil. Chỉ thấy lúc này Ebil vươn một ngón tay, tử sắc hồ quang xuất hiện trên đầu ngón tay của hắn.
Tiếp theo Ebil hướng ngón tay về phía Hắc Thụ Vương đâm một cái, một đạo tử sắc lôi đình liền bắt đầu bắn về phía cổ thụ màu đen.
Hiện tại bởi vì Hắc Thụ Vương không có ánh sáng bảo hộ, cũng đã mất đi đại lượng linh thức, cho nên liền trực tiếp bị tử sắc lôi đình tiêu hao hết tất cả HP.
Ebil nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó liền toát ra một cái nụ cười rực rỡ. Hắn nói ra: “Xong!” Sau đó vỗ hai tay, tựa hồ như muốn vuốt ve tro bụi trên tay.
Mà vào lúc này Lâm Mạt cũng thăng lên một cấp, đạt đến cấp sáu mươi mốt.
Lúc này đôi mắt Ebil lơ đãng nhìn qua chỗ ba bộ Kim Hổ khôi lỗi tự bạo, đôi mắt của hắn lập tức rủ thấp xuống. Dù sao cũng có máu của mình ở trong đám khôi lỗi, Ebil có tình cảm đặc thù nhất định đối với những con khôi lỗi này.
Ebil thở dài một hơi, trên mặt có chút thất lạc xuất hiện ý cười. Lúc này Ebil đi về phía Hắc Thụ Vương ngã xuống, sau đó vươn bàn tay của mình. Bàn tay Ebil nổi lên một đạo ánh sáng màu tím nhàn nhạt.
Ngay lúc này thần sắc Ebil chuyên chú mà nghiêm túc. Sau đó liền có thể trông thấy vị trí Hắc Thụ Vương ngã xuống, có từng đạo quang mang hắc sắc xuất hiện ở dưới bàn tay Ebil, bay múa quanh bàn tay Ebil.
Lâm Mạt thì bắt đầu xem xét trạng thái Hỗn Loạn Quân Chủ. Hỗn Loạn Quân Chủ đã kết thúc trạng thái “Trúng độc”, mà HP của nó cũng hồi phục đầy. Lâm Mạt gật đầu sau đó liền bắt đầu dò xét Hỗn Loạn Quân Chủ.
Chỉ thấy dung nhan Hỗn Loạn Quân Chủ mỹ lệ, nhưng trên gương mặt lại thêm một đạo vết tích màu đen. Đạo vết tích màu đen này chính là do Hỗn Loạn Quân Chủ mới vừa bị chất lỏng màu xanh biếc đánh trúng mà có.
Lâm Mạt thao túng Hỗn Loạn Quân Chủ duỗi ra ngón tay của mình lau lau vết thương trên mặt mình một chút. Vết tích màu đen trên mặt Hỗn Loạn Quân Chủ bị lau đi.
Lâm Mạt nói: “Năng lực chữa trị thật sự là rất mạnh.” Lâm Mạt cảm khái.
Tiếp theo Ebil mang theo một tia vui vẻ không che giấu được đi tới trước mặt Lâm Mạt. Lâm Mạt trông thấy hắn sắc mặt vui mừng như thế, thế là mở miệng nói: “Ngươi đạt được gì ngươi muốn rồi sao?”
“Đương nhiên!” Ebil vui sướng nói, “Hiện tại lực phòng ngự cùng HP đã tăng lên trên diện rộng, cái này thật sự là một chuyện đáng giá cao để cao hứng.”
“Có đúng không…” Lâm Mạt trả lời. Lúc này trong mắt Lâm Mạt toát ra vẻ mặt trầm tư. Hắn lại mở ra bảng xếp hạng Đẳng Cấp, nhìn thấy đẳng cấp của mình xếp tại vị trí thứ nhất. Chỉ là lúc này Lâm Mạt lại rơi vào trầm mặc.
Bởi vì hắn chợt nhớ tới, mình tăng lên tới cấp sáu mươi thì cũng không có phát động phiên bản “U hỏa lại đến”. Mà ở thời điểm kiếp trước, chỉ cần có người chơi đạt tới cấp sáu mươi liền có thể phát động cái này.
Mà lại phi thường quỷ dị chính là, Lâm Mạt lại có thể gặp “A Hách Tháp Nhĩ” cao tầng của U Hỏa Quân Đoàn..
Nội tâm Lâm Mạt bỗng nhiên có một loại dự cảm không ổn.
Lâm Mạt lắc đầu tự nhủ nói: “Chỉ mong là ta đa tâm.” Nói xong câu đó, vẻ lo lắng trong mắt Lâm Mạt vẫn còn đó, chỉ bất quá ẩn tàng sâu hơn một chút.
Lâm Mạt trầm ngâm một lát rồi nói: ” Boss nơi này đã bị thanh lý đi, chúng ta có nên quay về hay không?” Thực sự hiện tại hắn muốn biết giờ phút này Thiên Vực đại lục đang có chuyện gì, bởi vì chuyến xe lịch sử đã chệch hướng khỏi quỹ đạo.
Lúc này Ebil chăm chú nhìn thoáng qua Lâm Mạt, sau đó liền dùng một bộ giọng điệu hững hờ nói: “Có thể trở về.” Sau khi nói đến đây, Ebil khẽ thở một hơi.
“Ngươi than thở cái gì?” Lâm Mạt lấy ra một quyển trục từ bên trong túi đeo lưng, vừa nói.
Ebil nhếch môi nói: “Không có gì a…” Nói xong câu đó hắn liền mặt hướng về phía khác, dùng ánh mắt còn lại đánh giá Lâm Mạt. Hắn giật khóe miệng, tựa hồ như muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng lại không nói gì.
Lâm Mạt xé nát quyển trục trong tay, sau đó ở thời điểm này những mảnh vỡ quyển trục kia liền bay lên, sau đó tạo thành một cái truyền tống môn.
Lâm Mạt lập tức đi vào trong đó, hắn không có trông thấy lúc này Ebil đang nhìn chăm chú Lâm Mạt. Hắn nói: “Ta đã làm hết sức để ngươi ở lại Lục Địa Hy Lạp lâu một chút, ta nghĩ đây cũng là ý tứ của vị kia.”
Sau đó hắn liền bước vào trong truyền tống môn, cuối cùng chỉ lưu lại một câu: “Ngày này cuối cùng cũng phải thay đổi…” Hắn nói với ngữ khí phi thường tang thương, tựa hồ như một lão giả tóc trắng cảm khái và thổn thức.
Sau đó hoàn cảnh tấm bản đồ này đen lại hoàn toàn, chờ đợi lần mở ra tiếp theo.
Lúc này Lâm Mạt đã quay về, sau đó hắn bắt đầu nhìn quanh bốn phía. Xác nhận Hỗn Loạn Quân Chủ cùng Thạch Toàn Quan Chủ đều đi theo bên cạnh mình, hắn có chút thở ra một hơi. Sau đó hắn đạt được nhắc nhở liên quan tới hệ thống đổi mới.
Bất quá lúc này Lâm Mạt không có trầm tĩnh lại, ngược lại thần sắc trở nên càng thêm ngưng trọng. Bởi vì lần phiên bản đổi mới này cũng không phải là “U hỏa lại đến” mà là “Chiến hỏa nổi lên bốn phía”.
Nhìn thấy một thứ hoàn toàn mới lạ, Lâm Mạt liền rơi vào trong trầm mặc.
Trên hình ảnh minh họa là một tòa thành trì tàn phá, tòa thành trì này ở trong trạng thái chiến hỏa, hoả tinh đầy trời.
Lúc này Lâm Mạt khẽ thở một hơi, sau đó ngay lúc này hắn nhớ tới Triệu Bắc. Lâm Mạt trầm mặc một lát, sau đó liền đóng lại hệ thống thông cáo chuyển thành giao diện liên hệ.
Tiếp theo hắn gửi tin nhắn cho Triệu Bắc, nhưng hắn lại được hệ thống nhắc nhở. Hệ thống nhắc nhở Lâm Mạt, bởi vì hắn ở vào một cái địa điểm đặc biệt, cho nên không cách nào liên lạc cùng người chơi khác.
Lâm Mạt hơi ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhìn đám mây hiện ra vầng sáng huyết sắc, lâm vào bên trong suy nghĩ. Hắn nghĩ tới: “Có lẽ bởi vì ta Trùng Sinh, mới khiến cho hết thảy đều thây đổi…”
Lúc này Ebil mang theo Bạch Hổ khôi lỗi, Thạch Hùng khôi lỗi cùng Thạch Ưng khôi lỗi đi tới bên người Lâm Mạt. Ebil ho khan một tiếng nhưng sau nói ra: “Ngươi đang suy nghĩ gì?”
Lâm Mạt cũng không quay đầu lại nói ra: “Đang ngắm phong cảnh.” Nói xong câu đó Lâm Mạt liền nhận được một đầu lời hệ thống nhắc nhở nữa, đại ý là hai giờ sau hệ thống sẽ đổi mới, cho nên mời tất cả người chơi offline trong vòng hai giờ.
Lâm Mạt nói: “Còn có hai giờ sao? n, vừa vặn có thể hỏi Triệu Bắc xem có chuyện gì xảy ra…” Tiếp theo hắn lại nhún vai dùng ngữ khí có chút bất đắc dĩ nói: “Ta biết xảy ra chuyện gì thì lại có thể làm được gì đây?”
Sau đó hắn nhìn thoáng qua Hỗn Loạn Quân Chủ: “Liền xem như có Hỗn Loạn Quân Chủ, ta có thể tạo thành ảnh hưởng như thế nào.”
Lúc này Ebil đột nhiên một nhảy dựng lên phía sau Lâm Mạt, dùng tay đập vào trên bờ vai Lâm Mạt. Thời điểm Ebil đánh Lâm Mạt, bên trong miệng còn phát ra thanh âm đe dọa, muốn dọa Lâm Mạt nhảy một cái.
Lúc này Lâm Mạt đang tự hỏi, thế là ngay lúc này bị Ebil giật nảy mình. thân thể Lâm Mạt run rẩy kịch liệt lên, sau đó xoay người lại nhìn Ebil toát ra một cái ánh mắt phẫn nộ. Mà Ebil không quan tâm, chỉ ha ha phá lên cười.
Lâm Mạt hít vào một hơi thật dài, sau đó liền nhìn với Ebil nói: “Chờ một lúc ta muốn biến mất một đoạn thời gian…Sau này chúng ta gặp nhau ở đâu?”
Ebil nghiêng đầu nói một chút: “Rời đi? Đi nơi nào?” Sau đó như hắn suy nghĩ được cái gì. Ebil nói ra: “Tốt a, ngươi cũng không cần trả lời vấn đề của ta. Còn gặp mặt ở nơi nào… Thiên Sương thành đi.”
Nói đến đây, không biết Ebil lấy ra một quyển trục từ nơi nào. Sau đó hắn nói với Lâm Mạt: “Đây là địa đồ Lục Địa Hy Lạp, ngươi phải bảo quản thật tốt.”
Lâm Mạt đưa tay nhận lấy địa đồ Lục Địa Hy Lạp Ebil đưa tới, sau đó đem địa đồ thu vào trong ba lô. Hắn nhìn quanh bốn phía một cái, cũng không có phát hiện dã quái kỳ dị gì đơn. Dõi mắt trông về phía xa, có khả năng nhìn thấy cũng chỉ là hoang mạc mênh mông vô bờ.
Lâm Mạt nói: “Minh bạch.” Hắn chuẩn bị logout thì Ebil bỗng nhiên ngăn cản hắn. Ebil nói: “Ngươi nhất định không được vứt bỏ tấm bản đồ này. ngươi xuất hiện cách ta một khoảng cách nhất định thì ta liền có thể cảm ứng được.”
Lâm Mạt có chút bất đắc dĩ nói ra: “Đã hiểu.” Sau đó hắn ho khan một tiếng ánh mắt nghiêm túc nói: “Ta sẽ không làm mất tấm bản đồ này.”
“Ta an tâm.” Ebil mỉm cười, “Chúng ta gặp lại sau.” Sau đó Ebil đi một cái “Ngươi nhanh rời đi” thủ thế.
Lâm Mạt liền trực tiếp Logout, mà Ebil thì đưa mắt nhìn Lâm Mạt rời đi. Qua mấy phút bầu trời hạ xuống tuyết trắng, tuyết nơi này phi thường kỳ dị, như là mang theo đuôi sao chổi. Bọn chúng rơi xuống thẳng tắp sau đó lặng yên rơi trên mặt đất…
Thần sắc Ebil thoáng có chút mê ly, hắn vươn bàn tay của mình, sau đó một lát sau một viên tuyết trắng liền rơi vào trên bàn tay Ebil. Ebil hơi vận chuyển ma lực, như thế một viên tuyết trắng chập trùng bên trong bàn tay hắn.
Sau đó viên tuyết trắng này dần dần rút đi, chuyển biến thành tính chất trong suốt.
Lúc này Lâm Mạt đã hạ tuyến. Hắn nhìn thời tiết ngoài cửa sổ một chút, lập tức cảm thấy ánh nắng phía ngoài quá chướng mắt. Nhưng mà nó cũng không tính là gì, lúc này sóng nhiệt phía ngoài đang cuồn cuộn, tựa như ngay cả không khí cũng mang theo một cỗ hương vị nóng bức.
Lâm Mạt thu hồi ánh mắt của mình, tiếp theo liền dùng tư thái lười biếng duỗi cái lưng mệt mỏi. Ở thời điểm này hắn còn ngáp một cái, sau đó mới chui ra từ bên trong máy chơi game.
Hắn đi tới trong phòng ngủ của mình, nhưng lúc này bởi vì ánh mặt trời chiếu vào, Lâm Mạt cảm nhận được không khí vô cùng khô ráo.
Lâm Mạt chuyển ánh mắt rơi vào phía trên điều hoà không khí. Hắn nói: “Cái máy điều hòa không khí này có tuổi còn lớn hơn ta… Có lẽ đã tới thời điểm đổi một cái.” Nói xong câu đó Lâm Mạt liền mở điều hoà không khí, sau đó đóng cửa sổ lại.
Rất nhanh hơi lạnh tràn ngập khắp cả phòng ngủ, Lâm Mạt nhìn điều hoà không khí một lần nữa, sau đó hài lòng gật đầu. Hắn ngáp một cái sau đó liền ngã xuống giường, cơn buồn ngủ dần dần đánh tới, hắn liền nhắm mắt lại chờ đợi tiến vào mộng đẹp.
Thời gian trôi qua, ước chừng hơn hai giờ, Lâm Mạt liền mở mắt ra, lặng yên nhìn chăm chú gối đầu. Lại qua một hai phút sau, Lâm Mạt duỗi tay cầm điện thoại di động, bấm số điện thoại của Triệu Bắc.
Qua ước chừng bốn tới mười giây, Lâm Mạt liền được nhắc nhở đường dây của đối phương đang bận…
“Còn chưa có hạ tuyến sao?” Lâm Mạt nhẹ giọng lẩm bẩm. Hắn trầm ngâm một lát nói: “Như vậy ta lại ngủ một hồi.” Nói xong hắn liền khóa màn hình điện thoại lại, điều chỉnh tư thế một chút rồi lại nhắm mắt lại lần nữa.
Qua ước chừng năm mười phút, chuông điện thoại di động vang lên. Lâm Mạt có chút mơ mơ màng màng mở mắt, nghe tiếng điện thoại di động của mình vang lên thế là duỗi tay cầm điện thoại di động. Lúc này Lâm Mạt thấy rõ ràng là Triệu Bắc gọi tới.
Thế là Lâm Mạt nghe cú điện thoại này. Hắn nói: “Uy?” Sau đó bắt đầu chờ đợi Triệu Bắc mở miệng nói chuyện.
Cũng không để cho Lâm Mạt đợi lâu, thanh âm Triệu Bắc vang lên. Chỉ nghe thấy hắn nói: “Ngươi vừa được hệ thống nhắc nhở logout sao?”
Lâm Mạt cũng biết phương thức nói chuyện của hắn là đi thẳng vào vấn đề, thế là liền mở miệng nói: “Không sai.”
Triệu Bắc trầm mặc một lát sau đó lại nói ra: “Là bởi vì ngươi tăng lên tới cấp sáu mươi à… Ý ta nói là hệ thống đổi mới lần này.”
Đôi mắt Lâm Mạt có chút ngưng tụ, trầm mặc một hồi. Về sau hắn dùng ngữ khí nhẹ nhàng nói: “Hẳn là do ta.”
Lúc này Triệu Bắc thở dài một hơi nói: “Ngươi có biết hay không bây giờ còn có rất nhiều người chơi bởi vì đạt tới cấp 40 mà cố gắng rất nhiều.”
“Ta cũng biết… Nhưng không có nghĩa vụ phải chờ đợi a?” Lâm Mạt cười nói, “Cấp bậc của bọn hắn không theo kịp bước tiến của ta chỉ có thể nói bọn hắn quá cùi bắp.” Nói xong câu đó Lâm Mạt hơi khẽ nâng đầu toát ra có phần thần sắc kiêu ngạo.
Triệu Bắc thì trầm mặc một lát mới nói: “Ngươi nói cũng không sai.” Tiếp theo hắn khẽ thở một hơi: “Bây giờ ngươi ở nơi nào? Sao lại không liên lạc được ngươi.” Nói xong câu đó Triệu Bắc liền dừng lại trong chốc lát, chờ đợi Lâm Mạt trả lời cho hắn. Rất rõ ràng sau khi trò chơi thông báo thì trước khi Triệu Bắc hạ tuyến, hắn đã từng liên lạc với Lâm Mạt.
Lâm Mạt thầm nghĩ: “Nói ra cũng không sao.” Tiếp theo Lâm Mạt liền nói: “Ừm, vị trí của ta bây giờ đang ở Lục Địa Hy Lạp của Thú Tộc. Còn ngươi liên lạc không được ta… Có thể là bởi vì khoảng cách quá mức xa xôi.”
“Lục Địa Hy Lạp à…” Triệu Bắc lặp lại một lần sau đó mở miệng nói tiếp, “Đại khái lúc nào ngươi có thể trở lại Thiên Vực đại lục?” Hắn cũng không có hỏi thăm chi tiết hơn, chỉ hỏi Lâm Mạt, ngươi chừng nào thì trở về.
Lúc này Lâm Mạt mới nói: “Ta cũng không rõ ràng lắm.” Nghĩ nghĩ hắn lại tiếp tục nói bổ sung: “Ta bị cuốn vào một cái nhiệm vụ đặc thù. Mà nhiệm vụ này ta vẫn không hiểu rõ về nó, ta cũng không biết tương lai nhiệm vụ sẽ đi hướng nào, từ đó cũng là không cách biết được nhiệm vụ tốn bao nhiêu thời gian.”
Triệu Bắc nói: “Minh bạch. Còn có chuyện gì không?”
Lâm Mạt suy tư một chút rồi nói: “Ta muốn biết xu thế tương lai của Thiên Vực đại lục, chờ phiên bản mới giáng lâm, ta hi vọng có thể đạt được một chút tình báo liên quan tới biến hóa của Thiên Vực đại lục.”
Triệu Bắc nói: “Không có vấn đề… Ta cảm giác cái phiên bản chiến hỏa nổi lên bốn phía sẽ biến hóa không ít so với phiên bản trước.”
“Vậy liền nhờ ngươi.” Lâm Mạt nói.
Triệu Bắc cười cười nói: “Đừng khách khí như vậy, tốt ta cúp trước.”
Lâm Mạt nói: “Tốt, gặp lại.” Sau đó hắn nghe thấy thì cũng trả lời một câu Triệu Bắc “Gặp lại” liền cúp điện thoại. Lâm Mạt buông điện thoại, sau đó nhìn thoáng qua thời gian bây giờ.
Đã chạng vạng tối rồi. Lâm Mạt đóng lại điều hoà không khí sau đó liền đi tới bên cửa sổ, kéo màn cửa ra. Lúc này ánh nắng vẫn còn rất mãnh liệt. Trên bầu trời đám mây cũng bị nhuộm thành màu đỏ.
Lâm Mạt nói: “Đi siêu thị tùy tiện dạo chơi một chút, nhìn xem có cái gì ăn ngon không…” Nói làm liền làm, lúc này Lâm Mạt lập tức đứng dậy sau đó xuống lầu đi tới bên trong siêu thị không người.
Lâm Mạt rốt cục đi tới cổng siêu thị, sau đó hắn mang cảm xúc vui vẻ đi vào. Ngay lúc này khi Lâm Mạt sắp tiến vào khu vực giám sát, ngừng lại. Bởi vì hắn phát hiện ở chỗ này có thông báo các thương phẩm mới.
Phải biết cho dù là loại đơn vị Thạch Ưng này, Bạch Hổ khôi lỗi cũng có thể dùng một cái kỹ năng để miểu sát nó. Cho nên có thể coi Bạch Hổ khôi lỗi là một đại vũ khí.
Lâm Mạt mím môi nhìn Ebil nói: “Vì cái gì mà nó lại tạo dựng truyền tống môn tới đây?”
“Đại khái là bởi vì chúng ta đánh chết Thạch Ưng.” Ebil nhìn Lâm Mạt nói, ” Thạch Ưng cùng Thạch Hùng, nghe là đã biết là cá mè một lứa nha.”
Lâm Mạt gật đầu nói: “Đã hiểu… Tiếp theo chúng ta liền đem con Thạch Hùng này luyện hóa thành khôi lỗi đi.” Lúc này Lâm Mạt đang đánh giá con Thạch Hùng này. Chỉ thấy lúc này vết tích Ngân Nguyệt trước ngực nó đã dần dần ảm đạm xuống, mà trong quá trình này truyền tống môn do Thạch Hùng chế tạo ra đang dần dần co vào, cuối cùng biến thành một viên tiểu cầu màu bạc.
Lúc này Thạch Hùng ngẩng đầu nhìn Thạch Ưng khôi lỗi trên bầu trời, sau đó nó nhìn về phía Lâm Mạt cùng Ebil phát ra một tiếng gào thét, cứ như vậy từng cái địa thứ như nấm mọc sau mưa xông ra.
Những cái địa thứ kia đang dần dần lao về phía Lâm Mạt cùng Ebil. Lúc này địa thứ càng ngày càng bén nhọn sắc bén. Mà nếu như lúc đầu địa thứ chỉ tương đương như nấm mọc sau mưa, thì khi chúng cách Lâm Mạt và Ebil chỉ còn khoảng năm mét, những cái địa thứ kia đã cao như người trưởng thành.
Ánh mắt Lâm Mạt rơi vào trên người Ebil. Hắn trông thấy bên trên kính mắt của Ebil xuất hiện một cái điểm rất sáng.
Đôi mắt Ebil cúi thấp xuống, sau đó hắn vươn tay phải của mình ra. Thủy triều vô hình lại xuất hiện, trùng trùng điệp điệp vọt về phía đám địa thứ đang thi nhau mọc ra.
Tiếp theo một màn kinh người xuất hiện, những cái địa thứ kia bị thủy triều vô hình phá hủy, biến thành từng khúc rơi trên đất.
Thủy triều vô hình trực tiếp phá hủy những cái địa thứ kia, sau đó lao thẳng đến vị trí Thạch Hùng. Trong đôi mắt Thạch Hùng toát ra vẻ khiếp sợ cùng khó có thể tin, Thạch Hùng mặc dù dự cảm được không ổn, nhưng cũng không có ngốc mà ngơ ngác đứng đấy.
Trong tròng mắt của nó mặt toát ra một tia quang huy nhàn nhạt, ngay lúc này mặt đất phát ra tiếng vang “Ầm ầm”. Không chỉ có tiếng vang sinh ra, mà mặt đất cũng run lên rất nhỏ.
Tiếp theo một mặt tường đất liền sinh ra phi thường nhanh chóng, mà tường đất lại nhìn vô cùng nặng nề.
Thủy triều vô hình vọt tới mặt tường đất, sau đó ngay lúc này bắt đầu tiến hành phá hoại đối với bức tường đất.
Lúc này có thể trông thấy, trên bức tường đất xuất hiện từng đạo vết rạn như mạng nhện. Mà những vết rạn này phân bố phi thường rộng, như bao phủ toàn bộ bức tường đất.
Theo thời gian thủy triều vô hình tiếp xúc cùng tường đất, Lâm Mạt có thể nhìn thấy rất rõ ràng vết rạn trên bức tường đất đang không ngừng lan ra.
Đồng tử Thạch Hùng phát sáng lên lần nữa, sau đó ngay lúc này những cái vết rạn kia lại được chữa trị. Những cái vết rạn kia khép lại rất nhanh.
Ebil không có bất kỳ chút nhụt chí nào, hắn cũng không nói gì chỉ đưa tay búng tay một cái. Khi búng tay một cái, vô hình thủy triều kia trực tiếp phát sinh bạo tạc. Phát sinh bạo tạc xong thì bức tường đất liền vỡ vụn hoàn toàn.
Vô hình thủy triều kéo theo dư thế đánh vào trên thân thể Thạch Hùng, trực tiếp để Thạch Hùng híp híp mắt, hắn cũng có chút đứng không vững, mà cũng nhận đại lượng tổn thương.
Mà lúc này đây, Bạch Hổ khôi lỗi cũng phóng xuất ra kỹ năng cùng loại với vô hình thủy triều, tác dụng của nó không có tốt như kỹ năng của Ebil, nhưng tiêu hao lại lớn hơn.
Bởi vì lúc này Thạch Hùng đã không có tường đất phòng ngự, Bạch Hổ tạo ra tổn thương càng cao hơn. Thạch Hùng lấy ra một cái quả màu xanh sau đó ném vào miệng.
Tại sau thời gian ngắn ngủi, HP của Thạch Hùng liền khôi phục rất nhiều. Mà lúc này có những điểm sáng màu xanh lục như đom đóm vây quanh Thạch Hùng. Khi những đom đóm sáng quay quanh Thạch Hùng thì HP nó cũng đang hồi phục ổn định.
“HP của nó…” Lâm Mạt nói. Bởi vì không có phản hồi chiến đấu, hắn chỉ có thể dựa vào trực giác suy đoán trạng thái của Thạch Hùng.
Ebil cắn răng nói ra: “Những cố gắng vừa rồi đã thành con số không, tình trạng của nó đã hồi về đỉnh phong.”
Lâm Mạt rơi vào trầm mặc, mà lúc này đây trạng thái Hỗn Loạn Quân Chủ đã khôi phục đến trạng thái tốt nhất. Lâm Mạt liền điều khiển Hỗn Loạn Quân Chủ tiến hành du tẩu đối với Thạch Hùng.
Mặc dù là du tẩu, nhưng Hỗn Loạn Quân Chủ cũng tìm cơ hội triển khai công kích đối với Thạch Hùng.
Đám khôi lỗi Kim Hổ cũng đang ngưng tụ hỏa cầu màu đen, mà Bạch Hổ khôi lỗi cũng bắn ra hai chùm sáng màu vàng sậm từ trong ánh mắt. Ebil cũng triệu hồi ra tử sắc lôi đình, tử sắc lôi đình cũng bắn về phía Thạch Hùng.
Khi bị nhiều công kích như vậy, trạng thái của Thạch Hùng lại rớt xuống rất nhiều.
“HP của nó đã chỉ còn một nửa.” Ebil nói. Trong quá trình HP Thạch Hùng giảm xuống mức còn lại một nửa, xuất lực nhiều nhất chính là tử sắc lôi đình của Ebil mà không phải chùm sáng của Bạch Hổ khôi lỗi, cũng không phải do ba con Kim Hổ khôi lỗi kia.
Lúc này Hỗn Loạn Quân Chủ được Lâm Mạt thao túng sử dụng kỹ năng “Hỗn Loạn Chân Linh” cùng “Hỗn Loạn Trùng Quần”. Mà khi phóng thích hai cái kỹ năng này xong, Hỗn Loạn Quân Chủ liền sử dụng ma lực chuyền vào trong sợi xích màu đen, tùy thời chuẩn bị tiến hành đả kích đối với Thạch Hùng.
Lúc này Lâm Mạt trông thấy ấn ký ngân sắc trước ngực Thạch Hùng tản mát ra quang huy lần nữa. Sau đó ngay lúc này có một cái hình cầu màu bạc xuất hiện cách Thạch Hùng không xa, tiếp theo hình cầu ngân sắc kia liền biến thành một cái truyền tống môn.
Thạch Hùng lập tức không do dự mà chui vào trong đó, lúc này Hỗn Loạn Trùng Quần cũng đã tạo thành tổn thương đối với Thạch Hùng. Thông qua phản hồi chiến đấu, Thạch Hùng đã bị Hỗn Loạn Quân Chủ đánh rớt mười phần trăm HP.
Ngay khi Thạch Hùng sắp di chuyển, Ebil liền búng tay một cái, ngay lúc cái truyền tống môn màu bạc kia liền trực tiếp hỏng mất. Lâm Mạt thấy rất rõ ràng điều này, chính là truyền tống môn của Thạch Hùng tao ra đã bị đạn pháo vô hình đánh trúng sau đó liền sụp đổ.
Thạch Hùng thấy cảnh này thì trợn tròn mắt, sau đó ấn ký ngân sắc trước ngực cũng đã phai nhạt xuống. Sợi xích màu đen cũng đã tấn công vào người Thạch Hùng.
Sợi xích màu đen phi thường hung hãn đem trói thân thể Thạch Hùng lại. Tiếp theo ngọn lửa màu đen liền bắt đầu thiêu đốt thân thể Thạch Hùng. Thạch Hùng phát ra tiếng gào thét.
Kim Hổ khôi lỗi cùng Bạch Hổ khôi lỗi vẫn đang không ngừng tao ra tổn thương đối với Thạch Hùng. Ebil thì đang chờ đợi kỹ năng làm lạnh, tử sắc lôi đình mặc dù rất cường hãn, nhưng thời gian chuẩn bị lại không phải là ngắn.
Đột nhiên Lâm Mạt nghe được tiếng Ebil. Chỉ nghe thấy hắn nói: “Kỹ năng phong nhận của Bạch Hổ đã chuẩn bị xong.”
“Vậy ngươi liền để nó bắn ra đi, nói với ta cái gì?” Lâm Mạt vẻ mặt khó hiểu.
Ebil cười cười nói: “Lần này phong nhận chỉ có một đạo, hơn nữa còn không mang theo tỏa định… Mà để đền bù, cái đạo phong nhận này có lực công kích sẽ bùng nổ rất mạnh.”
“Hi sinh một bộ phận để cường hóa một phần khác sao?” Lâm Mạt như có điều suy nghĩ nói.
“Đúng vậy, có thể nói như vậy.” Ebil nghiêm túc nói nói, “Ngươi đem hết toàn lực khống chế Thạch Hùng tại chỗ, ta dùng phong nhận tiến hành công kích.” Nói xong câu đó Ebil liền rơi vào trong trầm mặc.
Lâm Mạt gật đầu, tiếp tục thao túng Hỗn Loạn Quân Chủ bảo trì việc phóng ra ma lực. tiếp tục tạo thành tổn thương nhất định đối với Thạch Hùng, cũng trói Thạch Hùng lại.
Lúc này Bạch Hổ khôi lỗi phát ra một tiếng rít gào trầm trầm, bởi vì đã là khôi lỗi, bên trong tiếng gào thét cũng mang theo tiếng kim loại.
Bạch Hổ khôi lỗi phe phẩy quang dực kim sắc, tiếp theo một đạo phong nhận cự đại liền dần dần được thành hình. Xung quanh phong nhận xuất hiện vặn vẹo kịch liệt, cho dù phong nhận vô hình, nhưng ai cũng có thể cảm giác được đạo phong nhận kia đang tồn tại.
Thạch Hùng cũng ý thức được nguy hiểm đang đến, càng dùng sức giãy dụa. Nhìn thấy Thạch Hùng giãy dụa mạnh hơn, Hỗn Loạn Quân Chủ lại đề cao lượng ma lực thả ra.
Thạch Hùng không có biện pháp, trực tiếp liền mở ra đại chiêu. Kỹ năng này phát động trong nháy mắt, một cái vòng tròn cỡ lớn xuất hiện ở trên mặt đất. Kỹ năng này tác dụng rất rộng thậm chí trực tiếp kéo Hỗn Loạn Quân Chủ vào phạm vi tác dụng.
Tiếp theo từng cái địa thứ mọc ra theo ý chí của Thạch Hùng, toàn bộ đều là mọc hướng về phía Hỗn Loạn Quân Chủ. Nhìn xem từng cây địa thứ lởm chởm mà bén nhọn mọc ra, Lâm Mạt thao tác càng thêm bình ổn và tỉnh táo. Chỉ nhìn thấy Hỗn Loạn Quân Chủ vòng trái tránh phải, tránh đi từng cây địa thứ một.
Tiếp theo dưới thân thể Hỗn Loạn Quân Chủ phương đột nhiên xuất hiện một cây địa thứ, thần sắc Lâm Mạt trở nên càng thêm trầm tĩnh trong nháy mắt, tiếp theo đã nhìn thấy Hỗn Loạn Quân Chủ đã lăn ra ngoài vòng tròn.
Thân hình Hỗn Loạn Quân Chủ có chút chật vật rốt cục thành công tránh đi đám địa thứ tập kích. Hỗn Loạn Quân Chủ lập tức đứng dậy, sau đó dụng lực lôi kéo sợi xích màu đen trong tay một chút, ma lực trong thân thể càng không ngừng tuôn ra, để sợi xích màu đen càng không thể bị phá hủy.
Thân thể Thạch Hùng bị giam cầm, mà vừa lúc này công kích do Bạch Hổ chuẩn bị đã hoàn tất. Một đạo công kích cực kỳ cường hãn liền rơi xuống thân thể Thạch Hùng.
Tại trong quá trình phong nhận lao về phía Thạch Hùng, nó trực tiếp đem từng cây địa thứ do Thạch Hùng tạo ra cắt thành hai đoạn. Mà mặt cắt lại rất trơn bóng, dùng cái này cũng có thể thấy được phong nhận sắc bén bao nhiêu.
Thạch Hùng giảm xuống bốn mươi phần trăm HP, hiện tại trạng thái Thạch Hùng đã vô cùng nguy hiểm.
Lâm Mạt thông qua phản hồi chiến đấu đã thấy được lượng HP còn thừa. Ngay lúc này Lâm Mạt khẽ thở một hơi, Lâm Mạt nói: “Thắng lợi đang ở trước mắt.”
“Không thể buông lỏng cảnh giác.” Ebil căn dặn nói, “Còn không có kết thúc, thì đều tồn tại khả năng lật bàn.”
“Chỉ mong ngươi không phải miệng quạ đen.” Lâm Mạt nhìn thoáng qua Ebil mà nói.
Ebil mỉm cười, sau đó duỗi ra ngón tay của mình điểm nhẹ về phía Thạch Hùng một cái. Lúc này kỹ năng tử sắc lôi đình đã làm lạnh hoàn tất.
Một đạo tử sắc lôi đình bay ra từ trên bàn tay Ebil. Sau đó tử sắc lôi đình đánh vào trên thân Thạch Hùng. Trong nháy mắt thân thể Thạch Hùng lâm vào cứng ngắc, sau đó liền trực tiếp ngã trên mặt đất.
“Kết thúc.” Ebil ung dung phun ra một ngụm trọc khí. Sau đó hắn nhìn Lâm Mạt một chút: “Hiện tại biết ta không phải miệng quạ đen rồi chứ.” Vừa dứt lời, Ebil liền buông ra nắm góc áo của Lâm Mạt, sau đó liền đi tới bên người Thạch Hùng.
Ebil ngồi xổm xuống đối mặt với Thạch Hùng, sau đó liền bắt đầu sử dụng kỹ năng biến cỗ thi thể Thạch Hùng thành khôi lỗi của mình. Từng giọt máu nhỏ xuống trên người Thạch Hùng, mà trong quá trình này, sắc mặt Ebil cũng dần dần trở nên tái nhợt.
“Ta sẽ không mất máu quá nhiều mà chết chứ.” Ebil nói, ” ân, ta không phải miệng quạ đen… Tuyệt đối không phải.” Hắn vừa nói liên miên lải nhải, vừa bắt đầu chế tạo khôi lỗi.
Lâm Mạt cũng ở một bên nhìn xem, ánh mắt vẫn phi thường bình tĩnh.
“Tiếp theo, chúng ta làm gì?” Lâm Mạt nói.
Ebil duỗi ra ngón tay vẽ ra trên không trung một đạo quỹ tích hình tròn. Tiếp theo liền có thể nhìn thấy tổn thương trên ngón tay của hắn biến mất không thấy đâu nữa, chỉ lưu lại trên không trung một chút điểm sáng màu tím.
Ebil thấy những điểm sáng màu tím này tiêu tán, sau đó liền nhìn Lâm Mạt nói: “Chúng ta đã không cần phải tích lũy sức mạnh nữa. Bởi vì đã có Bạch Hổ khôi lỗi cùng Thạch Hùng khôi lỗi, mà… Ta cảm giác mình sắp không chịu nổi.” Ebil đàng hoàng nói.
Lâm Mạt gật đầu: “Mục tiêu CỦA bước kế tiếp là, Hắc Thụ Vương?” Nói đến đây Lâm Mạt liền đưa tay kéo mũ một chút, sau đó nhìn vị trí trung tâm địa đồ.
Ebil nói: “Trước kia ngươi có từng gặp loại đơn vị này không? Ta nói là Hắc Thụ Vương.” Lúc này Ebil đã hoàn thành việc chế tác khôi lỗi, thế là hắn chậm rãi đứng lên. Tại trong một nháy mắt hắn đứng dậy, Ebil liền cảm giác có chút choáng đầu hoa mắt. Thế là hắn duỗi tay vịn cái trán nhắm mắt lại.
Lâm Mạt nói: “Không có.” Mà Ebil cũng không tiếp tục mở miệng, chỉ làm một thủ thế biểu thị mình đã biết.
Qua một hồi lâu, trên mặt của hắn dần dần khôi phục huyết sắc. Hắn mở mắt, tay vịn trán cũng được hạ xuống. Ngay lúc này Ebil thở ra một hơi thật dài. Ebil dùng ngữ khí có chút cảm khái nói: “Rốt cục cũng… Sống lại.”
Sau đó Ebil đến gần Lâm Mạt, động tác thành thạo tự nhiên nắm lấy góc áo Lâm Mạt. Ebil nói: “Liền đi về phía kia thôi, chúng ta đi đánh chết Hắc Thụ Vương cường đại tà ác kia đi.”
Lúc này Lâm Mạt nhìn thoáng qua điểm kinh nghiệm, cách lúc thăng cấp còn ước chừng mười lăm phần trăm. Lâm Mạt thầm nghĩ: “Điểm kinh nghiệm tăng lên với tốc độ rất nhanh, nhưng kinh nghiệm cần thiết để thăng cấp cũng quá khoa trương.” Nghĩ tới đây, Lâm Mạt chỉ có thể khẽ thở một hơi.
Lúc này Ebil đã có ba bộ Kim Hổ khôi lỗi, một bộ Bạch Hổ khôi lỗi cùng Thạch Hùng khôi lỗi và Thạch Ưng khôi lỗi.
Hiện tại có thể nói Ebil có đầy đủ lực lượng, đã phi thường dễ dàng để hạ gục Hắc Thụ Vương…
Nhưng cũng không có nghĩa Ebil có thể không cần trả bất cứ giá nào thì đã có thể lấy được thắng lợi. Nói một cách khác, đội ngũ khôi lỗi của Ebil sẽ có tổn thất nhất định.
Lâm Mạt nhìn Hỗn Loạn Quân Chủ cùng Thạch Toàn Quan Chủ một chút, tiếp theo liền đi tới. Tại trong quá trình này, Lâm Mạt cũng không có tiến hành giao lưu cùng Ebil, cũng không có gặp phải ma thú. “Xem ra trước khi đánh bại Hắc Thụ Vương, thì sẽ không thể thăng cấp.” Lâm Mạt lặng lẽ nghĩ.
Tấm bản đồ này có diện tích phi thường lớn, đi ước chừng hơn nửa giờ, Lâm Mạt mới đi tới mục tiêu.
Tại phía trung tâm cái địa đồ này, Lâm Mạt nhìn thấy một cái đài hình tròn. Cái bình đài hiện ra đầy dấu vết tháng năm.
Phía trên có một gốc cổ thụ màu đen. Cái cổ thụ này có thân cành rất lớn và rắn trắc, nhìn có một loại cảm giác hùng hồn. Mà lá cây của nó lại có hình dạng một con bướm.
Lúc này cổ thụ lặng yên đứng ở đó, phía trên phiến lá cây phát ra từng ngọn lửa màu đen.
Lâm Mạt khẽ ngẩng đầu nhìn cổ thụ màu đen, hắn nói: “Nhìn là đã thấy phi thường khó đối phó a.” Thanh âm của hắn cũng không phải là rất nhỏ, cho nên Ebil đứng ở bên cạnh hắn liền mỉm cười, tai thú nhỏ tinh xảo cũng nhẹ nhàng giật giật.
Lúc này Kim Hổ khôi lỗi bắt đầu ấp ủ hỏa cầu màu đen, mà Bạch Hổ khôi lỗi thì bắt đầu dùng kỹ năng hổ khiếu, phong nhận đang được thành hình.
Cũng chính ở thời điểm này, thân thể cổ thụ màu đen “Hắc Thụ Vương” bắt đầu rung động. Sau đó từng mảnh từng cái là mang theo mảnh ngọn lửa màu đen hình hồ điệp rơi xuống. Ngay sau đó những cái phiến lá kia liền biến thành vũ khí sắc bén, đi lòng vòng lơ lửng trong không khí.
Lúc này phong nhận cùng hỏa cầu màu đen đều đã bắn ra, hướng về phía Hắc Thụ Vương. Hắc Thụ Vương cũng đã chuẩn bị kỹ càng, chỉ thấy từng sợi ánh sáng màu đen rủ xuống từ ngọn cây.
Phong nhận bắn ra ngoài, đánh vào trên thân Hắc Thụ Vương. Nhưng quang hoa rủ xuống kia lại ngăn trở phong nhận tấn công vào trên thân Hắc Thụ Vương.
Chỉ thấy cự hình phong nhận không ngừng tiêu hao quang hoa bên trên Hắc Thụ Vương, quá ước chừng mười giây, quang nhận dùng hết lực lượng sau đó liền phân tán ra thành từng hạt ánh sáng rồi tiêu tán đi.
Lâm Mạt nói: “Một cái kỹ năng biến thái như vậy, liền bị hóa giải dễ dàng như vậy sao?” Hiện tại chỉ nhìn thấy một thủ đoạn của Hắc Thụ Vương, nhưng hắn lại không dám xem thường cây cổ thụ này.
Lúc này Ebil nói: “Nó mặc dù cường đại, nhưng có Thạch Hùng khôi lỗi gia nhập, thực lực của chúng ta đã cao hơn Hắc Thụ Vương. Cho nên cũng không cần đặc biệt lo lắng…”
Lâm Mạt nhìn thoáng qua Ebil nói: “Đã như vậy thì sao không dùng hết sức của đám khôi lỗi đi.”
Ebil gật đầu nói: “Không có vấn đề.” Nói xong câu đó Ebil liền búng tay một cái, sau đó thủy triều vô hình xuất hiện và đồng thời bao vây Hắc Thụ Vương lại. ở thời điểm này Ebil cười thần bí, đôi mắt đang lưu chuyển quang hoa.
Chỉ thấy ánh sáng màu đen kia như là bị nước sôi đổ vào băng tuyết, ở thời điểm này liền biến thành sương mù đầy trời, tiếp theo liền dần dần biến mất. Mà những cái phiến lá đã biến thành vũ khí kia, cũng đã biến thành từng hạt bụi rơi xuống.
Ở thời điểm này Ebil cũng không để cho đám khôi lỗi phát động công kích, mà giống như là đang đợi cái gì. Lâm Mạt mặc dù có chút không hiểu, nhưng cũng không có nói nhiểu. Dù sao một mực hỏi lung tung cũng không phải là phong cách của Lâm Mạt.
Lúc này Ebil phi thường nghiêm túc đợi cái gì đó. Cũng không để cho Ebil chờ đợi quá lâu, chỉ thấy Hắc Thụ Vương đã cháy rừng rực, phảng phất như đã đem mình làm nguồn lửa.
Trong cái quá trình này, từng đạo vong hồn màu đen bắt đầu vây quanh Hắc Thụ Vương. Tiếp theo từng vong hồn màu đen di chuyển về phía Thạch Hùng khôi lỗi.
Một đạo vong hồn màu đen đánh vào trên thân thể Thạch Hùng khôi lỗi, sau đó thân thể khôi lỗi liền cứng ngắc, mà nhan sắc thân thể cũng phát sinh biến hóa.
Khi Thạch Hùng biến thành khôi lỗi, liền có thêm một cái kỹ năng tên là “Nham Thạch Chi Khải”. Khi sử dụng kỹ năng này, kháng tính của nó sẽ đạt tới một cái tiêu chuẩn phi thường khủng bố, mà sau khi chuyển biến thành khôi lỗi thì nó lại càng da dày thịt béo hơn.
Khi được Ebil điều khiển, Thạch Hùng khôi lỗi liền sử dụng kỹ năng này. Cho nên lúc này công kích của vong hồn màu đen không là gì đối với Thạch Hùng khôi lỗi, mỗi lần công kích chỉ có thể tạo thành không đến ba phần trăm độ bền.
Ebil khẽ gật đầu, lộ ra vẻ hài lòng đối với Thạch Hùng khôi lỗi. Lúc này trên thân thể Thạch Hùng khôi lỗi nổi lên từng khối áo giáp bảo vệ Thạch Hùng khôi lỗi.
Lâm Mạt cũng không có nhàn rỗi, mà liền kích hoạt kỹ năng “Hỗn Loạn Chân Linh”, sau đó liền tiếp tục mở ra kỹ năng “Hỗn Loạn Trùng Quần”. Lâm Mạt có ý đồ rất đơn giản, không có yêu cầu quá lớn trong việc tạo tổn thương đối với Hắc Thụ Vương, chỉ cần có thể quấy nhiễu đối với cây cổ thụ màu đen này là tốt rồi.
Hỗn Loạn Trùng Quần lao về phía Hắc Thụ Vương, sau đó bắt đầu tạo thành tổn thương đối với cổ thụ màu đen. Nhưng chỉ có một số nhỏ Hỗn Loạn Trùng Quần mới có thể tạo thành chút ít tổn thương đối với Hắc Thụ Vương, Hỗn Loạn Chi Trùng còn lại thì bị chôn vùi trong ngọn lửa của cổ thụ màu đen.
Lâm Mạt nhíu mày, sau đó để Hỗn Loạn Quân Chủ tung ra sợi xích màu đen, đánh vào trên thân thể cổ thụ màu đen. Lập tức Lâm Mạt liền để Hỗn Loạn Quân Chủ sử dụng ma lực, cứ như vậy Hỗn Loạn Quân Chủ từng bước đề cao tổn thương đối với cổ thụ màu đen.
Thế là Hỗn Loạn Quân Chủ liền hấp dẫn đại bộ phận lực chú ý của Hắc Thụ Vương. Tại trong quá trình này, Hỗn Loạn Quân Chủ được Lâm Mạt thao túng chuẩn bị di chuyển.
Thân thể Hắc Thụ Vương rung động kịch liệt, tiếp theo liền có thể nhìn thấy sợi xích màu đen lại bị Hắc Thụ Vương hút vào trong. Đương nhiên cũng không phải toàn bộ sợi xích màu đen, chỉ có một phần sợi xích màu đen mà thôi.
“Đây là muốn hấp thu toàn bộ ma lực của sợi xích cho bản thân sử dụng sao?” Lâm Mạt nói. Mà trên thực tế, cổ thụ màu đen đúng là đang hấp thu ma lực ẩn chứa trên sợi xích màu đen.
Nhưng Lâm Mạt đánh giá thấp thực lực của Hắc Thụ Vương, ở thời điểm này cổ thụ màu đen đang hấp thu sợi xích màu đen, một chất lỏng màu xanh biếc chẩy dọc theo sợi xích màu đen. Những chất lỏng màu xanh biếc này có được hiệu quả ăn mòn cực kỳ mạnh. Khi nó tiếp xúc vào sợi xích, sợi xích màu đen liền trở nên mấp mô.
Ánh mắt Lâm Mạt rất bình tĩnh, sau đó ngay lúc này Hỗn Loạn Quân Chủ bắt đầu thử rút sợi xích màu đen ra. Nhưng hiện tại sợi xích màu đen đã bị cổ thụ màu đen hấp thu một bộ phận.
Nói cách khác, lúc này sợi xích màu đen đã hoàn toàn hòa làm một thể cùng Hắc Thụ Vương, Hỗn Loạn Quân Chủ làm như vậy, thì không khác gì đang tiến hành kéo co cùng Hắc Thụ Vương, Hỗn Loạn Quân Chủ có sở trường lực lượng rất lớn nhưng lại không cách nào rung chuyển được cổ thụ màu đen.
Lâm Mạt cắn môi một cái, sau đó liền để Hỗn Loạn Quân Chủ buông ra sợi xích màu đen. Mà lúc này hai giọt chất lỏng màu xanh biếc như là ám khí lao về phía Hỗn Loạn Quân Chủ.
Quá trình này Lâm Mạt thấy rất rõ ràng, Lâm Mạt liền lợi dụng tính cơ động siêu cao của Hỗn Loạn Quân Chủ, tránh né chất lỏng màu xanh biếc. Lâm Mạt thao tác phi thường đúng chỗ, nhưng hai giọt chất lỏng lại xoáy một cái không trung, tiếp tục bay tới hướng Hỗn Loạn Quân Chủ.
Lúc này Lâm Mạt đã biết tránh né là không có ích lợi gì, cho nên ngay lúc này Lâm Mạt điều khiển Hỗn Loạn Quân Chủ ngưng tụ ra một thanh hắc kiếm. Thậm chí không có chờ hắc kiếm thành hình, Hỗn Loạn Quân Chủ đã bổ ra một kiếm.
Một kiếm này thật nhanh chuẩn hung ác, trực tiếp trảm một giọt chất lỏng màu xanh biếc thành hai nửa. Chất lỏng màu xanh biếc bị chém thành hai nửa thì lập tức mất đi tất cả sinh cơ, chuyển thành màu xanh thẫm. Sau đó bọn chúng liền rơi trên mặt đất.
Nhưng mà còn một giọt chất lỏng màu xanh biếc thừa dịp triển khai công kích đối với Hỗn Loạn Quân Chủ. Lúc này Hỗn Loạn Quân Chủ đã không kịp xuất kiếm, cho nên lúc này Hỗn Loạn Quân Chủ chỉ có thể nghiêng đầu tránh né chất lỏng màu xanh biếc.
Mặc dù cũng thành công tránh thoát, nhưng vẫn bị một chút ảnh hưởng. Ngay tại trong quá trình này, Lâm Mạt nhíu mày một cái nhẹ nhàng cắn bờ môi của mình. Cái này cho thấy hiện tại Lâm Mạt đã tương đối phẫn nộ.
Lúc này Lâm Mạt bắt đầu nếm thử một loại đấu pháp khác, tức là sau khi chém giọt chất lỏng màu xanh biếc thứ hai làm hai đoạn, Hỗn Loạn Quân Chủ liền rót vào đại lượng ma lực vào hắc kiếm. MP của Hỗn Loạn Quân Chủ đã tiêu hao bảy tám phần.
Cho nên mặt ngoài hắc kiếm xuất hiện ma diễm. Tiếp theo Hỗn Loạn Quân Chủ liền đem thanh hắc kiếm ném ra ngoài, tại trong quá trình này hắc kiếm không có phát ra chút tiếng vang nào. Cái thanh hắc kiếm này có khả năng tạo thành tổn thương vượt xa Mạt Nhật Chi Kiếm…
Hắc kiếm chuẩn xác tấn công vào cổ thụ màu đen.
“Ngươi không phải muốn hấp thu ma lực sao? Hiện tại hắc kiếm ẩn chứa ma lực rất nhiều, để ngươi hấp thu đủ luôn.” Lâm Mạt lạnh lùng nói.
Lúc này Ebil nhìn điểm sáng nhỏ trên cái kính mắt đột nhiên sáng lên, thì liền nhìn Lâm Mạt dựng lên ngón tay cái: “Huynh đệ lừa đảo.”
Sau đó Ebil vẫn không có bất kỳ dự định phóng đại chiêu nào, hắn vẫn đang đợi cái gì. Qua ước chừng hai giây sau, hắc kiếm liền bạo tạc, trực tiếp làm cổ thụ màu đen rớt hai mươi phần trăm HP.
Lần bạo tạc này bởi vì trúng nhược điểm của cổ thụ màu đen, cho nên mới có thể đánh ra tổn thương cao như vậy. Cổ thụ màu đen lâm vào phẫn nộ, ngọn lửa màu đen trên người nó đã đạt đến một cái trình độ phi thường khoa trương.
Lúc này Hỗn Loạn Quân Chủ lùi lại cực nhanh, sau đó một cái vị trí tương đối an toàn. Ngay lúc ngọn lửa màu đen trên thân Hắc Thụ Vương dần dần biến đổi màu sắc. Ngay từ đầu chỉ có một góc sừng nhuộm thành màu đỏ, nhưng trong thời gian rất ngắn, tất cả hỏa diễm đều biến thành màu xích hồng.
“Là đang chờ lúc này.” Ebil nói.
Tiếp theo những cái phiến lá cháy hừng hực bắt đầu chuẩn bị công kích. Ngay lúc này những hỏa diễm bao phủ ngoài phiến lá đã ảm đạm xuống.
Bất quá bọn chúng cũng không phải vô duyên vô cớ biến mất. Trên phiến lá bắt đầu có vật chất màu đỏ.
Sau đó thân cây mang theo màu đen kim loại sáng bóng run lên rất nhỏ. Tiếp theo tia vật chất xích hồng bắt đầu bắn về phía đội ngũ khôi lỗi của Ebil.
“Muốn dùng linh thức tranh đoạt quyền khống chế khôi lỗi?” Ebil khịt mũi coi thường nói. “Ngươi có thể thành công thì tên của ta sẽ viết ngược lại.” Loại vật chất màu đỏ này chính là “Linh thức” của cổ thụ màu đen.
Khi có đại lượng linh thức bay đến bên người những khôi lỗi kia, bọn chúng liền trực tiếp chui vào trong thân thể khôi lỗi. Tại lúc bọn chúng thành công chui vào trong thân thể khôi lỗi, mặt ngoài thân thể những khôi lỗi kia bắt đầu xuất hiện từng đường vân màu xích hồng. Những đường vân này xuất hiện trên thân Kim Hổ khôi lỗi rõ ràng nhất, mà ở trên người ám kim khôi lỗi thì lại bị ngặn cản rất lớn.
Chỉ thấy lúc này trên thân Kim Hổ khôi lỗi phân bố lít nha lít nhít đường vân màu đỏ, nhìn toàn bộ như muốn biến thành khôi lỗi huyết sắc. Tại trong quá trình này, Ebil dần dần bị mất khả năng thao túng đối với Kim Hổ khôi lỗi.
Ebil khẽ thở một hơi nói: “Huynh đệ, cảm tạ vì đã làm bạn cùng ta.” Nói xong câu đó Ebil đưa tay búng tay một cái. Ngay lúc này, ba đầu Kim Hổ khôi lỗi đã hấp dẫn đại lượng linh thức đã phát sinh bạo tạc, mang theo đại lượng linh thức của cổ thụ màu đen đi cùng.
Lúc này Bạch Hổ khôi lỗi cùng Thạch Hùng khôi lỗi cũng bị linh thức xâm lấn, lực độ chưởng khống của Ebil bị hạ xuống từ từ.
Nhưng dù sao cũng là ám kim khôi lỗi, lúc này ấn ký màu đỏ trên đầu hai bọn chúng tản mát ra ánh sáng. Tiếp theo đường vân trên người Bạch Hổ khôi lỗi cùng Thạch Hùng khôi lỗi liền bị cắt đứt sau đó dần dần biến mất.
Còn Thạch Ưng khôi lỗi bởi vì không có tạo ra tổn thương đối với cổ thụ màu đen, nên Hắc Thụ Vương không để ý tới nó.
Tại trong quá trình chiến đấu tiếp tục, Ebil đã mất đi ba pháo đài “Kim Hổ khôi lỗi”. Mà linh thức của cổ thụ màu đen cũng nhận lấy tổn thương cực lớn.
Ebil mỉm cười, sau đó trực tiếp thả ra hai cái kĩ năng thiên phú. Thủy triều vô hình bắt đầu dũng mãnh lao tới phía cổ thụ màu đen, sau đó khống chế cổ thụ màu đen lại, cũng tạo thành đại lượng tổn thương đối với cổ thụ màu đen.
Mà Hắc Thụ Vương bởi vì bị Ebil cho khôi lỗi tự bạo bị tổn thương đại lượng linh thức, đã tiến vào trạng thái hư nhược. Bởi vậy thủy triều vô hình tạo thành tổn thương phi thường khả quan.
Mà thủy triều vô hình cũng không phải là kỹ năng có lực bộc phát mạnh nhất của Ebil. Chỉ thấy lúc này Ebil vươn một ngón tay, tử sắc hồ quang xuất hiện trên đầu ngón tay của hắn.
Tiếp theo Ebil hướng ngón tay về phía Hắc Thụ Vương đâm một cái, một đạo tử sắc lôi đình liền bắt đầu bắn về phía cổ thụ màu đen.
Hiện tại bởi vì Hắc Thụ Vương không có ánh sáng bảo hộ, cũng đã mất đi đại lượng linh thức, cho nên liền trực tiếp bị tử sắc lôi đình tiêu hao hết tất cả HP.
Ebil nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó liền toát ra một cái nụ cười rực rỡ. Hắn nói ra: “Xong!” Sau đó vỗ hai tay, tựa hồ như muốn vuốt ve tro bụi trên tay.
Mà vào lúc này Lâm Mạt cũng thăng lên một cấp, đạt đến cấp sáu mươi mốt.
Lúc này đôi mắt Ebil lơ đãng nhìn qua chỗ ba bộ Kim Hổ khôi lỗi tự bạo, đôi mắt của hắn lập tức rủ thấp xuống. Dù sao cũng có máu của mình ở trong đám khôi lỗi, Ebil có tình cảm đặc thù nhất định đối với những con khôi lỗi này.
Ebil thở dài một hơi, trên mặt có chút thất lạc xuất hiện ý cười. Lúc này Ebil đi về phía Hắc Thụ Vương ngã xuống, sau đó vươn bàn tay của mình. Bàn tay Ebil nổi lên một đạo ánh sáng màu tím nhàn nhạt.
Ngay lúc này thần sắc Ebil chuyên chú mà nghiêm túc. Sau đó liền có thể trông thấy vị trí Hắc Thụ Vương ngã xuống, có từng đạo quang mang hắc sắc xuất hiện ở dưới bàn tay Ebil, bay múa quanh bàn tay Ebil.
Lâm Mạt thì bắt đầu xem xét trạng thái Hỗn Loạn Quân Chủ. Hỗn Loạn Quân Chủ đã kết thúc trạng thái “Trúng độc”, mà HP của nó cũng hồi phục đầy. Lâm Mạt gật đầu sau đó liền bắt đầu dò xét Hỗn Loạn Quân Chủ.
Chỉ thấy dung nhan Hỗn Loạn Quân Chủ mỹ lệ, nhưng trên gương mặt lại thêm một đạo vết tích màu đen. Đạo vết tích màu đen này chính là do Hỗn Loạn Quân Chủ mới vừa bị chất lỏng màu xanh biếc đánh trúng mà có.
Lâm Mạt thao túng Hỗn Loạn Quân Chủ duỗi ra ngón tay của mình lau lau vết thương trên mặt mình một chút. Vết tích màu đen trên mặt Hỗn Loạn Quân Chủ bị lau đi.
Lâm Mạt nói: “Năng lực chữa trị thật sự là rất mạnh.” Lâm Mạt cảm khái.
Tiếp theo Ebil mang theo một tia vui vẻ không che giấu được đi tới trước mặt Lâm Mạt. Lâm Mạt trông thấy hắn sắc mặt vui mừng như thế, thế là mở miệng nói: “Ngươi đạt được gì ngươi muốn rồi sao?”
“Đương nhiên!” Ebil vui sướng nói, “Hiện tại lực phòng ngự cùng HP đã tăng lên trên diện rộng, cái này thật sự là một chuyện đáng giá cao để cao hứng.”
“Có đúng không…” Lâm Mạt trả lời. Lúc này trong mắt Lâm Mạt toát ra vẻ mặt trầm tư. Hắn lại mở ra bảng xếp hạng Đẳng Cấp, nhìn thấy đẳng cấp của mình xếp tại vị trí thứ nhất. Chỉ là lúc này Lâm Mạt lại rơi vào trầm mặc.
Bởi vì hắn chợt nhớ tới, mình tăng lên tới cấp sáu mươi thì cũng không có phát động phiên bản “U hỏa lại đến”. Mà ở thời điểm kiếp trước, chỉ cần có người chơi đạt tới cấp sáu mươi liền có thể phát động cái này.
Mà lại phi thường quỷ dị chính là, Lâm Mạt lại có thể gặp “A Hách Tháp Nhĩ” cao tầng của U Hỏa Quân Đoàn..
Nội tâm Lâm Mạt bỗng nhiên có một loại dự cảm không ổn.
Lâm Mạt lắc đầu tự nhủ nói: “Chỉ mong là ta đa tâm.” Nói xong câu đó, vẻ lo lắng trong mắt Lâm Mạt vẫn còn đó, chỉ bất quá ẩn tàng sâu hơn một chút.
Lâm Mạt trầm ngâm một lát rồi nói: ” Boss nơi này đã bị thanh lý đi, chúng ta có nên quay về hay không?” Thực sự hiện tại hắn muốn biết giờ phút này Thiên Vực đại lục đang có chuyện gì, bởi vì chuyến xe lịch sử đã chệch hướng khỏi quỹ đạo.
Lúc này Ebil chăm chú nhìn thoáng qua Lâm Mạt, sau đó liền dùng một bộ giọng điệu hững hờ nói: “Có thể trở về.” Sau khi nói đến đây, Ebil khẽ thở một hơi.
“Ngươi than thở cái gì?” Lâm Mạt lấy ra một quyển trục từ bên trong túi đeo lưng, vừa nói.
Ebil nhếch môi nói: “Không có gì a…” Nói xong câu đó hắn liền mặt hướng về phía khác, dùng ánh mắt còn lại đánh giá Lâm Mạt. Hắn giật khóe miệng, tựa hồ như muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng lại không nói gì.
Lâm Mạt xé nát quyển trục trong tay, sau đó ở thời điểm này những mảnh vỡ quyển trục kia liền bay lên, sau đó tạo thành một cái truyền tống môn.
Lâm Mạt lập tức đi vào trong đó, hắn không có trông thấy lúc này Ebil đang nhìn chăm chú Lâm Mạt. Hắn nói: “Ta đã làm hết sức để ngươi ở lại Lục Địa Hy Lạp lâu một chút, ta nghĩ đây cũng là ý tứ của vị kia.”
Sau đó hắn liền bước vào trong truyền tống môn, cuối cùng chỉ lưu lại một câu: “Ngày này cuối cùng cũng phải thay đổi…” Hắn nói với ngữ khí phi thường tang thương, tựa hồ như một lão giả tóc trắng cảm khái và thổn thức.
Sau đó hoàn cảnh tấm bản đồ này đen lại hoàn toàn, chờ đợi lần mở ra tiếp theo.
Lúc này Lâm Mạt đã quay về, sau đó hắn bắt đầu nhìn quanh bốn phía. Xác nhận Hỗn Loạn Quân Chủ cùng Thạch Toàn Quan Chủ đều đi theo bên cạnh mình, hắn có chút thở ra một hơi. Sau đó hắn đạt được nhắc nhở liên quan tới hệ thống đổi mới.
Bất quá lúc này Lâm Mạt không có trầm tĩnh lại, ngược lại thần sắc trở nên càng thêm ngưng trọng. Bởi vì lần phiên bản đổi mới này cũng không phải là “U hỏa lại đến” mà là “Chiến hỏa nổi lên bốn phía”.
Nhìn thấy một thứ hoàn toàn mới lạ, Lâm Mạt liền rơi vào trong trầm mặc.
Trên hình ảnh minh họa là một tòa thành trì tàn phá, tòa thành trì này ở trong trạng thái chiến hỏa, hoả tinh đầy trời.
Lúc này Lâm Mạt khẽ thở một hơi, sau đó ngay lúc này hắn nhớ tới Triệu Bắc. Lâm Mạt trầm mặc một lát, sau đó liền đóng lại hệ thống thông cáo chuyển thành giao diện liên hệ.
Tiếp theo hắn gửi tin nhắn cho Triệu Bắc, nhưng hắn lại được hệ thống nhắc nhở. Hệ thống nhắc nhở Lâm Mạt, bởi vì hắn ở vào một cái địa điểm đặc biệt, cho nên không cách nào liên lạc cùng người chơi khác.
Lâm Mạt hơi ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhìn đám mây hiện ra vầng sáng huyết sắc, lâm vào bên trong suy nghĩ. Hắn nghĩ tới: “Có lẽ bởi vì ta Trùng Sinh, mới khiến cho hết thảy đều thây đổi…”
Lúc này Ebil mang theo Bạch Hổ khôi lỗi, Thạch Hùng khôi lỗi cùng Thạch Ưng khôi lỗi đi tới bên người Lâm Mạt. Ebil ho khan một tiếng nhưng sau nói ra: “Ngươi đang suy nghĩ gì?”
Lâm Mạt cũng không quay đầu lại nói ra: “Đang ngắm phong cảnh.” Nói xong câu đó Lâm Mạt liền nhận được một đầu lời hệ thống nhắc nhở nữa, đại ý là hai giờ sau hệ thống sẽ đổi mới, cho nên mời tất cả người chơi offline trong vòng hai giờ.
Lâm Mạt nói: “Còn có hai giờ sao? n, vừa vặn có thể hỏi Triệu Bắc xem có chuyện gì xảy ra…” Tiếp theo hắn lại nhún vai dùng ngữ khí có chút bất đắc dĩ nói: “Ta biết xảy ra chuyện gì thì lại có thể làm được gì đây?”
Sau đó hắn nhìn thoáng qua Hỗn Loạn Quân Chủ: “Liền xem như có Hỗn Loạn Quân Chủ, ta có thể tạo thành ảnh hưởng như thế nào.”
Lúc này Ebil đột nhiên một nhảy dựng lên phía sau Lâm Mạt, dùng tay đập vào trên bờ vai Lâm Mạt. Thời điểm Ebil đánh Lâm Mạt, bên trong miệng còn phát ra thanh âm đe dọa, muốn dọa Lâm Mạt nhảy một cái.
Lúc này Lâm Mạt đang tự hỏi, thế là ngay lúc này bị Ebil giật nảy mình. thân thể Lâm Mạt run rẩy kịch liệt lên, sau đó xoay người lại nhìn Ebil toát ra một cái ánh mắt phẫn nộ. Mà Ebil không quan tâm, chỉ ha ha phá lên cười.
Lâm Mạt hít vào một hơi thật dài, sau đó liền nhìn với Ebil nói: “Chờ một lúc ta muốn biến mất một đoạn thời gian…Sau này chúng ta gặp nhau ở đâu?”
Ebil nghiêng đầu nói một chút: “Rời đi? Đi nơi nào?” Sau đó như hắn suy nghĩ được cái gì. Ebil nói ra: “Tốt a, ngươi cũng không cần trả lời vấn đề của ta. Còn gặp mặt ở nơi nào… Thiên Sương thành đi.”
Nói đến đây, không biết Ebil lấy ra một quyển trục từ nơi nào. Sau đó hắn nói với Lâm Mạt: “Đây là địa đồ Lục Địa Hy Lạp, ngươi phải bảo quản thật tốt.”
Lâm Mạt đưa tay nhận lấy địa đồ Lục Địa Hy Lạp Ebil đưa tới, sau đó đem địa đồ thu vào trong ba lô. Hắn nhìn quanh bốn phía một cái, cũng không có phát hiện dã quái kỳ dị gì đơn. Dõi mắt trông về phía xa, có khả năng nhìn thấy cũng chỉ là hoang mạc mênh mông vô bờ.
Lâm Mạt nói: “Minh bạch.” Hắn chuẩn bị logout thì Ebil bỗng nhiên ngăn cản hắn. Ebil nói: “Ngươi nhất định không được vứt bỏ tấm bản đồ này. ngươi xuất hiện cách ta một khoảng cách nhất định thì ta liền có thể cảm ứng được.”
Lâm Mạt có chút bất đắc dĩ nói ra: “Đã hiểu.” Sau đó hắn ho khan một tiếng ánh mắt nghiêm túc nói: “Ta sẽ không làm mất tấm bản đồ này.”
“Ta an tâm.” Ebil mỉm cười, “Chúng ta gặp lại sau.” Sau đó Ebil đi một cái “Ngươi nhanh rời đi” thủ thế.
Lâm Mạt liền trực tiếp Logout, mà Ebil thì đưa mắt nhìn Lâm Mạt rời đi. Qua mấy phút bầu trời hạ xuống tuyết trắng, tuyết nơi này phi thường kỳ dị, như là mang theo đuôi sao chổi. Bọn chúng rơi xuống thẳng tắp sau đó lặng yên rơi trên mặt đất…
Thần sắc Ebil thoáng có chút mê ly, hắn vươn bàn tay của mình, sau đó một lát sau một viên tuyết trắng liền rơi vào trên bàn tay Ebil. Ebil hơi vận chuyển ma lực, như thế một viên tuyết trắng chập trùng bên trong bàn tay hắn.
Sau đó viên tuyết trắng này dần dần rút đi, chuyển biến thành tính chất trong suốt.
Lúc này Lâm Mạt đã hạ tuyến. Hắn nhìn thời tiết ngoài cửa sổ một chút, lập tức cảm thấy ánh nắng phía ngoài quá chướng mắt. Nhưng mà nó cũng không tính là gì, lúc này sóng nhiệt phía ngoài đang cuồn cuộn, tựa như ngay cả không khí cũng mang theo một cỗ hương vị nóng bức.
Lâm Mạt thu hồi ánh mắt của mình, tiếp theo liền dùng tư thái lười biếng duỗi cái lưng mệt mỏi. Ở thời điểm này hắn còn ngáp một cái, sau đó mới chui ra từ bên trong máy chơi game.
Hắn đi tới trong phòng ngủ của mình, nhưng lúc này bởi vì ánh mặt trời chiếu vào, Lâm Mạt cảm nhận được không khí vô cùng khô ráo.
Lâm Mạt chuyển ánh mắt rơi vào phía trên điều hoà không khí. Hắn nói: “Cái máy điều hòa không khí này có tuổi còn lớn hơn ta… Có lẽ đã tới thời điểm đổi một cái.” Nói xong câu đó Lâm Mạt liền mở điều hoà không khí, sau đó đóng cửa sổ lại.
Rất nhanh hơi lạnh tràn ngập khắp cả phòng ngủ, Lâm Mạt nhìn điều hoà không khí một lần nữa, sau đó hài lòng gật đầu. Hắn ngáp một cái sau đó liền ngã xuống giường, cơn buồn ngủ dần dần đánh tới, hắn liền nhắm mắt lại chờ đợi tiến vào mộng đẹp.
Thời gian trôi qua, ước chừng hơn hai giờ, Lâm Mạt liền mở mắt ra, lặng yên nhìn chăm chú gối đầu. Lại qua một hai phút sau, Lâm Mạt duỗi tay cầm điện thoại di động, bấm số điện thoại của Triệu Bắc.
Qua ước chừng bốn tới mười giây, Lâm Mạt liền được nhắc nhở đường dây của đối phương đang bận…
“Còn chưa có hạ tuyến sao?” Lâm Mạt nhẹ giọng lẩm bẩm. Hắn trầm ngâm một lát nói: “Như vậy ta lại ngủ một hồi.” Nói xong hắn liền khóa màn hình điện thoại lại, điều chỉnh tư thế một chút rồi lại nhắm mắt lại lần nữa.
Qua ước chừng năm mười phút, chuông điện thoại di động vang lên. Lâm Mạt có chút mơ mơ màng màng mở mắt, nghe tiếng điện thoại di động của mình vang lên thế là duỗi tay cầm điện thoại di động. Lúc này Lâm Mạt thấy rõ ràng là Triệu Bắc gọi tới.
Thế là Lâm Mạt nghe cú điện thoại này. Hắn nói: “Uy?” Sau đó bắt đầu chờ đợi Triệu Bắc mở miệng nói chuyện.
Cũng không để cho Lâm Mạt đợi lâu, thanh âm Triệu Bắc vang lên. Chỉ nghe thấy hắn nói: “Ngươi vừa được hệ thống nhắc nhở logout sao?”
Lâm Mạt cũng biết phương thức nói chuyện của hắn là đi thẳng vào vấn đề, thế là liền mở miệng nói: “Không sai.”
Triệu Bắc trầm mặc một lát sau đó lại nói ra: “Là bởi vì ngươi tăng lên tới cấp sáu mươi à… Ý ta nói là hệ thống đổi mới lần này.”
Đôi mắt Lâm Mạt có chút ngưng tụ, trầm mặc một hồi. Về sau hắn dùng ngữ khí nhẹ nhàng nói: “Hẳn là do ta.”
Lúc này Triệu Bắc thở dài một hơi nói: “Ngươi có biết hay không bây giờ còn có rất nhiều người chơi bởi vì đạt tới cấp 40 mà cố gắng rất nhiều.”
“Ta cũng biết… Nhưng không có nghĩa vụ phải chờ đợi a?” Lâm Mạt cười nói, “Cấp bậc của bọn hắn không theo kịp bước tiến của ta chỉ có thể nói bọn hắn quá cùi bắp.” Nói xong câu đó Lâm Mạt hơi khẽ nâng đầu toát ra có phần thần sắc kiêu ngạo.
Triệu Bắc thì trầm mặc một lát mới nói: “Ngươi nói cũng không sai.” Tiếp theo hắn khẽ thở một hơi: “Bây giờ ngươi ở nơi nào? Sao lại không liên lạc được ngươi.” Nói xong câu đó Triệu Bắc liền dừng lại trong chốc lát, chờ đợi Lâm Mạt trả lời cho hắn. Rất rõ ràng sau khi trò chơi thông báo thì trước khi Triệu Bắc hạ tuyến, hắn đã từng liên lạc với Lâm Mạt.
Lâm Mạt thầm nghĩ: “Nói ra cũng không sao.” Tiếp theo Lâm Mạt liền nói: “Ừm, vị trí của ta bây giờ đang ở Lục Địa Hy Lạp của Thú Tộc. Còn ngươi liên lạc không được ta… Có thể là bởi vì khoảng cách quá mức xa xôi.”
“Lục Địa Hy Lạp à…” Triệu Bắc lặp lại một lần sau đó mở miệng nói tiếp, “Đại khái lúc nào ngươi có thể trở lại Thiên Vực đại lục?” Hắn cũng không có hỏi thăm chi tiết hơn, chỉ hỏi Lâm Mạt, ngươi chừng nào thì trở về.
Lúc này Lâm Mạt mới nói: “Ta cũng không rõ ràng lắm.” Nghĩ nghĩ hắn lại tiếp tục nói bổ sung: “Ta bị cuốn vào một cái nhiệm vụ đặc thù. Mà nhiệm vụ này ta vẫn không hiểu rõ về nó, ta cũng không biết tương lai nhiệm vụ sẽ đi hướng nào, từ đó cũng là không cách biết được nhiệm vụ tốn bao nhiêu thời gian.”
Triệu Bắc nói: “Minh bạch. Còn có chuyện gì không?”
Lâm Mạt suy tư một chút rồi nói: “Ta muốn biết xu thế tương lai của Thiên Vực đại lục, chờ phiên bản mới giáng lâm, ta hi vọng có thể đạt được một chút tình báo liên quan tới biến hóa của Thiên Vực đại lục.”
Triệu Bắc nói: “Không có vấn đề… Ta cảm giác cái phiên bản chiến hỏa nổi lên bốn phía sẽ biến hóa không ít so với phiên bản trước.”
“Vậy liền nhờ ngươi.” Lâm Mạt nói.
Triệu Bắc cười cười nói: “Đừng khách khí như vậy, tốt ta cúp trước.”
Lâm Mạt nói: “Tốt, gặp lại.” Sau đó hắn nghe thấy thì cũng trả lời một câu Triệu Bắc “Gặp lại” liền cúp điện thoại. Lâm Mạt buông điện thoại, sau đó nhìn thoáng qua thời gian bây giờ.
Đã chạng vạng tối rồi. Lâm Mạt đóng lại điều hoà không khí sau đó liền đi tới bên cửa sổ, kéo màn cửa ra. Lúc này ánh nắng vẫn còn rất mãnh liệt. Trên bầu trời đám mây cũng bị nhuộm thành màu đỏ.
Lâm Mạt nói: “Đi siêu thị tùy tiện dạo chơi một chút, nhìn xem có cái gì ăn ngon không…” Nói làm liền làm, lúc này Lâm Mạt lập tức đứng dậy sau đó xuống lầu đi tới bên trong siêu thị không người.
Lâm Mạt rốt cục đi tới cổng siêu thị, sau đó hắn mang cảm xúc vui vẻ đi vào. Ngay lúc này khi Lâm Mạt sắp tiến vào khu vực giám sát, ngừng lại. Bởi vì hắn phát hiện ở chỗ này có thông báo các thương phẩm mới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận