Trọng Sinh Ma Đạo Sư

Chương 170 - Tế Tự chấn kinh

Nội tâm Lâm Mạt cũng không thể bình tĩnh được, Chiến sĩ Tinh Anh cấp ba mươi chín? đã là tồn tại có thể miểu sát mình.
Những NPC này vẫn chuyển chức có một lần. Nhưng ngoài đẳng cấp, thực lực cảnh giới còn có một loại tên là giai vị đặc thù. giai vị NPC cũng giống với ma thú. Phân biệt từ thấp đến cao là phổ thông, Tinh Anh, Lãnh Chúa và Boss.
Mặc dù Kosta chỉ cấp bậc Tinh Anh, nhưng thực lực cách biệt rất lớn với NPC cấp ba mươi chín phổ thông. Nói một cách khác, giữa mỗi một cái cấp bậc đều có khoảng cách như trời với đất.
Lâm Mạt thở một hơi thật dài, sau đó con mắt trở nên trong suốt. Pháp trượng trong tay hắn chỉ vào Kosta, hắn thấp giọng nói: “Cecilia, phải xem ngươi rồi.”
“Được rồi, Chủ Nhân.” thanh âm Cecilia êm ái truyền đến. Sau đó nàng duỗi ngọc thủ ra, trong phút chốc một đạo ma pháp trận trắng noãn xuất hiện trong lòng bàn tay của nàng. Cái ma pháp trận cỡ nhỏ kia xoay tròn trong lòng bàn tay nàng.
Kosta nhìn cái Lục Mang Tinh Trận này, bên ngoài là phù văn ma pháp trận thần bí cỡ nhỏ, vậy mà kích động run rẩy lên…
Cái ma pháp trận kia bắn về phía Kosta. Kosta không dám có bất kỳ chút động đậy nào, ngay cả hít thở cũng không dám. Hắn nhắm mắt lại, cái ma pháp trận cỡ nhỏ xoay tròn tiến vào lồng ngực hắn.
Ma pháp trận chợt lóe lên rồi biến mất trên người của hắn, rồi hóa thành bụi sáng tiêu tán trong không khí.
Lâm Mạt lặng yên nhìn Kosta, lông mày của hắn đột nhiên nhíu chặt lên. Sau đó mồ hôi từ trên trán của hắn không ngừng rơi xuống. Thần sắc của hắn bị bóp méo trong nháy mắt.
Trên người hắn cũng xuất hiện ngọn lửa màu tím thẫm, quần áo cũng bị hỏa diễm thiêu đốt biến thành tro tàn. Màu sắc ma văn trên người hắn cũng đang biến hóa. Chờ ma văn màu đen toàn thân hắn chuyển biến thành màu tử sắc, ma văn phát sáng lên trong nháy mắt, sau đó phai nhạt xuống.
Khuôn mặt hắn vặn vẹo trở lại bình thường, con ngươi cũng biến thành màu tử sắc. Hắn nhìn Lâm Mạt thật sâu một chút, sau đó quỳ một gối xuống nói: “Đa tạ chủ thượng!”
Lâm Mạt thỏa mãn gật đầu, lại tựa hồ nhớ ra cái gì đó. Hắn suy tư nửa ngày rồi nói: “Tế Tự của Bộ Lạc Man Thạch các ngươi, có cần… Ta hỗ trợ thức tỉnh hay không?”
Gano và Kosta liếc nhau một cái, sau đó nghe thấy Gano nói: “Lúc này Tế Tự đại nhân cũng đã tập kết chiến sĩ tại cổng bộ lạc…”
“Việc này không nên chậm trễ, chúng ta cũng tranh thủ thời gian xuất phát!” Lâm Mạt xoay người, hắn nhìn vào chỗ tụ tập rất đông chiến sĩ kia, ước chừng bốn năm trăm tên.
Sau lưng Lâm Mạt, hai tên tôi tớ cường hãn theo sát phía sau. Lâm Mạt dung ngón tay vuốt vuốt huyệt Thái Dương, nhưng cũng không có ảnh hưởng hành động của hắn. Hắn chỉ cúi đầu nhắm mắt lại.
Qua mười mấy giây, hắn mở mắt. Lông mi Màu đen chớp như là cánh chim, đôi mắt phía dưới cánh chim trầm tĩnh như biển.
“Cecilia…” Hắn thấp giọng nói. Hắn ánh mắt chuyển dời đến trên người Phó Thủ Cecilia, hắn có thể trông thấy Phó Thủ của mình.
Cecilia mỉm cười: “Sự tình gì, Chủ Nhân?” Nàng nhìn Lâm Mạt, bước chân chỉ sau Lâm Mạt một bước.
Lâm Mạt Nói: “Một ngày ngươi có thể thi triển kỹ năng này bao nhiêu lần?” Hắn tra xét kỹ năng này của Cecilia, nhưng cũng không có số lần nhắc nhở. Lâm Mạt phi thường rõ ràng, một cái kỹ năng mãnh liệt như vậy nhất định có số lần hạn chế sử dụng.
Cecilia nói: “Một ngày tự nhiên có thể sử dụng ba lần.” Trong giọng nói của nàng có một chút cảm khái: “Kỹ năng này thật sự là quá cường hãn!”
Lâm Mạt gật đầu biểu thị đồng ý. Cái này mang ý nghĩa mình muốn cho Tế Tự thực hiện “Tiến hóa” liền phải suy nghĩ một chút. Dù sao hôm nay chỉ còn lại một lần sử dụng.
Tế Tự cũng không phải là trưởng lão nắm giữ thực quyền, hắn thuộc về một loại biểu tượng. Thứ duy nhất đáng chú ý là hắn có thể lợi dụng “Thư Tịch Thành Đồng” thi triển một số kỹ năng thần kỳ.
Cho nên, không ký kết khế ước cùng Tế Tự thì cũng ảnh hưởng không lớn với mình.
Lâm Mạt muốn chưởng khống Bộ Lạc Man Thạch cũng không phải vì nhiệm vụ, mà hắn muốn đến đạt được cái vị diện này. Chỉ tới khi mình thành công chinh phục hai cái bộ lạc này, như vậy khoảng cách với việc nắm giữ cái vị diện này càng gần hơn một bước…
Lâm Mạt đi tới trước mặt Tế Tự, trong tay Tế Tự vần nắm chặt quải trượng, hắn nhìn thấy Lâm Mạt đến thì nói: “Ngài… Cũng phải đi trợ giúp trợ giúp Bộ Lạc Thanh Trúc cùng chúng ta sao?”
Lâm Mạt gật đầu: “Đây là ý tứ của thần.” Hắn thở dài một hơi. Lâm Mạt cũng không có nói láo, tiến về Bộ Lạc Thanh Trúc là nhiệm vụ do Casalina ban bố.
Mà Lâm Mạt biết, khi mình hoàn thành chuỗi nhiệm vụ của thời không Đại Ma Vương “Casalina” thì, hẳn liền có thể tiếp xúc đến để vấn đề vị diện này nhận chủ.
Nghĩ đến “Thiên Hải Kình” sẽ nhận mình làm chủ, sắc mặt của hắn đều trở nên ửng hồng. Hắn sở dĩ vui mừng khi thu phục Gano và Kosta, đó cũng bởi vì kiếp trước hắn là Đại Ma Đạo Sư cấp một trăm chín mươi, hắn làm sao lại không có tôi tớ cường đại chứ? Cho nên một thế này ký kết khế ước cùng Gano và Kosta chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi…
Mà nếu như Lâm Mạt có thể có được “Thiên Hải Kình”, như vậy mình hoàn toàn có thể tự một mình một người trở thành chi chủ của Nhật Nguyệt Thành, mà lại không người nào dám đánh chủ ý tới mình.
Lâm Mạt thở dài nhìn lên bầu trời, muốn đến một bước kia, đường còn rất dài. Cái tên Tế Tự kia ho khan một tiếng, lôi kéo Lâm Mạt trở về từ trong suy nghĩ.
Ánh mắt Tế Tự rơi vào trên người Kosta, ánh mắt của hắn có chút hoang mang. Tình huống của Kosta, hắn thân là Tế Tự thì vẫn tương đối rõ ràng, hắn biết Kosta không còn sống được lâu nữa, nhưng lại không biết Kosta chạy tới với mục đích gì.
Ánh mắt Kosta không còn vẩn đục, mà là trở nên thâm thúy bình tĩnh. Sâu trong đôi mắt của hắn tựa hồ có một tầng tử sắc.
“Ám tử sắc…” Tế Tự nuốt một hớp nước miếng, sắc mặt ửng hồng trong nháy mắt, thân thể cũng nhẹ nhàng run lên. “Đặc cấp thức tỉnh…” Thanh âm của hắn cũng có chút run rẩy. Hắn thậm chí còn hoài nghi mình có phải đang nằm mơ hay không, bằng không một người sắp chết thì làm sao lại đột nhiên đột phá thức tỉnh được?
Sau đó ánh mắt hắn chuyển dời đến trên người Gano. Khí tức tản ra từ trên người Gano, một loại khí thế như đình núi cao sừng sững chảy xuôi ra từ trên người hắn.
Tế Tự cảm thấy mình sắp điên rồi, hắn hung hăng bóp mình một chút. “Đây không phải đang nằm mơ, Bộ Lạc Man Thạch có hi vọng phục hưng!” Hắn kích động nói.
Nhìn thấy Tế Tự chấn kinh, Lâm Mạt cười một tiếng. Sau đó Tế Tự trầm ngâm một hồi rồi nói: “Các ngươi đều đột phá cùng một ngày… Đừng nói cho ta là không có bất kỳ liên hệ gì nha.” Thanh âm của hắn có chút vội vàng.
Gano nói: “Đây bởi vì chủ thượng.” Kosta nhìn Gano một chút: “Là chủ thượng thi triển thần kỳ để chúng ta đột phá.” Nói đến đây, trong giọng nói của hắn tràn đầy cảm khái cùng cảm kích.
“Chủ thượng?” Tế Tự ngữ khí có chút phát điên, “Hai người trưởng lão các ngươi lại nhận người khác làm chủ thượng?”
Gano đến gần tai Tế Tự nói thứ gì đó, thần sắc Tế Tự mới bình tĩnh lại và sáng lên. Hắn chần chờ một chút rồi nói ra: “Chủ thượng của các ngươi ở đâu?” Nghe khẩu khí hắn tựa hồ như cũng muốn mượn nhờ năng lực của Cecilia, để tiến hành đột phá.
“Giúp ngươi đột phá không phải là không thể được, nhưng ngươi cũng biết năng lực thần kỳ như thế, có điều kiện phóng thích rất hà khắc.” Lâm Mạt bắt đầu nói. Quả thật kỹ năng này có hạn chế số lần sử dụng, nhưng điều kiện hà khắc là cái quỷ gì?
Thần sắc Lâm Mạt nghiêm túc, hắn vốn muốn đem một lần cuối cùng của hôm nay dùng trên người Bộ Lạc Thanh Trúc.
Lâm Mạt muốn Bộ Lạc Man Thạch và Bộ Lạc Thanh Trúc tập hợp thành một, sau đó trở thành tù trưởng của bộ lạc cỡ trung này.
Hắn muốn có được Phong Chi Vị Diện, liền phải hoàn thành nhiệm vụ của Casalina. Nhiệm vụ của nàng sẽ càng ngày càng hà khắc, cho nên nhất định phải đề cao chiến lực mới được…
Lâm Mạt suy tư nửa ngày, cắn môi một cái cuối cùng vẫn quyết định đem một lần sử dụng cuối cùng dung trên người Tế Tự Bộ Lạc Man Thạch.
Mặc dù Tế Tự có thực lực rất yếu, nhưng dù sao hắn cũng là biểu tượng của Bộ Lạc Man Thạch. Khi được Tế Tự hiệu trung thì con đường Lâm Mạt thu phục Bộ Lạc Man Thạch sẽ giảm bớt rất nhiều lực cản.
Về phần vì cái gì mà Lâm Mạt đánh chủ ý vào Bộ Lạc Man Thạch, đó là bởi vì căn cứ địa đồ Casalina cung cấp. Thì chỉ có tiêu chí trưởng lão và Tế Tự xuất hiện trên bản đồ, lại chỉ có tiêu chí thủ lĩnh không có xuất hiện, thế là Lâm Mạt lớn gan suy đoán cái vị trí thủ lĩnh Bộ Lạc Man Thạch vẫn còn trống.
Lại thêm nhiệm vụ Casalina đưa tới ban thưởng “Tiến hóa thủy tinh”, Lâm Mạt liền đoán được ám chỉ của Casalina.
Casalina hi vọng mình chưởng khống Bộ Lạc Man Thạch. Sau đó lại ban bố cho Lâm Mạt nhiệm vụ “Trợ giúp Bộ Lạc Thanh Trúc”, dụng ý cũng cũng hết sức rõ ràng.
Lâm Mạt mới quyết định thu phục Gano và Kosta, đây là một bước mấu chốt trở thành thủ lĩnh Bộ Lạc Man Thạch.
Lúc này, Tế Tự do dự một lát rồi nói: “Ngài là sứ giả của thần, ký kết khế ước cùng ngài cũng không có gì…” Sau đó Tế Tự ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Lâm Mạt, trong ánh mắt Tế Tự có một tia sốt ruột.
Nếu như có thể thành công đột phá đến tam giai, như vậy Tế Tự liền có thể sống thêm cực kỳ lâu. Cho nên mặc dù trông thấy sinh mệnh của mình còn lại tương đối dài, nhưng hẳn cũng không có ai ngại mình mệnh dài.
Lâm Mạt cười một tiếng, tóc của hắn nhẹ nhàng bay trong gió. Lâm Mạt lập lại chiêu cũ, ký kết khế ước cùng Tế Tự Cech, để Cecilia dung kỹ năng Tiến Hóa với Tế Tự.
Khi kỹ năng “Tiến hóa” tác dụng, thần sắc Cech cũng trở nên thống khổ không chịu nổi. Nhưng có thể không ngừng sống sót ở trong vi diện này, thì ý chí không thể nào yếu được.
Lúc đầu Lâm Mạt còn có chút lo lắng Tế Tự có ý chí lực không đủ kiên định, rất có thể không cách nào chống đỡ. Nhưng hiện tại xem ra, là mình cả nghĩ quá rồi.
Trên người Tế Tự Cech cũng xuất hiện ngọn lửa màu tím thẫm. Lâm Mạt nhướn lông mày lên, không nghĩ tới thiên phú của Cech có thể sánh bằng Gano và Kosta, đều được thức tỉnh.
Mà để Lâm Mạt cảm thấy không thể tưởng tượng được chính là, trên người Tế Tự Cech bộc phát ra ma lực đậm đặc hơn Gano rất nhiều.
Cech mở hai mắt ra, vòng sáng tử sắc hiển hiện trong đáy mắt. Trong con ngươi của hắn tản ra màu tím sậm, đây là ma lực mãnh liệt vượt quá lực khống chế của hắn. Thân là Pháp Sư, thế mà lại xuất hiện mất khống chế với ma lực, có thể thấy được lần này thức tỉnh mang tới cho hắn tiến bộ không chỉ có lớn bình thường…
Qua một hồi lâu, tia sáng hỗn loạn trong mắt Tế Tự Cech chậm rãi rút đi. Tròng mắt của hắn trở nên thanh tịnh mà thâm thúy. Hắn cũng quỳ một chân trên đất: “Đa tạ chủ thượng!” Lúc trước hắn còn vì hai tên trưởng lão nhận chủ mà phát điên, nhưng lúc này trong mắt hắn chỉ còn có một ý nghĩ đó là nhận Lâm Mạt làm chủ.
Gano và Kosta có quan hệ không tệ, nếu không Gano sẽ không để Lâm Mạt đến cứu vãn sinh mệnh Kosta đồng thời để thực lực của hắn tăng nhiều như thế.
Hai người bọn họ hai mặt nhìn nhau, sau đó cũng không khỏi lộ ra nụ cười bất đắc dĩ. Gano và Kosta cũng không nghĩ tới, bọn hắn luôn luôn khinh thị với Tế Tự, nhưng không ngờ Tế Tự lại có tiềm lực như vậy.
Không chỉ thức tỉnh giống như bọn họ, mà ma lực đã đạt tới trình độ một Pháp Sư cấp ba mươi lăm khó mà nắm giữ…
Lâm Mạt Nói: “Đứng lên đi, chúng ta còn phải đi Bộ Lạc Thanh Trúc! ” trưởng lão Gano, trưởng lão Kosta cùng Tế Tự Cech đi phía sau, bên trong thanh âm của Lâm Mạt xen lẫn một tia uy nghiêm không thể nghi ngờ.
Nhưng vào lúc này, nhãn châu Tế Tự Cech xoay động bỗng nhiên nghĩ tới điều gì. Hắn đi tới bên người Gano và Kosta thấp giọng nói thứ gì.
Kosta mở to hai mắt nhìn: “Cái này cũng được?!” Sau đó ánh mắt của hắn rơi vào trên người Lâm Mạt, lúc này Lâm Mạt quan sát những chiến sĩ đang tụ tập kia.
Bọn hắn vì cái gì mà có thể tự giác tụ tập lại, tiến về Bộ Lạc Thanh Trúc tiến hành trợ giúp? Đó là bởi vì có một người trưởng lão phụ nữ trung niên tiến hành nhắc nhở.
“Thế nhưng nàng… Sẽ không đồng ý a?” Kosta liếc phụ nữ trung niên kia nói. Trưởng lão trung niên kia nhìn cũng có diện mục thanh tú, lúc còn trẻ cũng là một mỹ nhân hiếm có.
Nhưng thời điểm Kosta nhìn nàng thì có chút do do dự dự, tựa hồ có chút cố kỵ. Gano thì tùy tiện nói: “Ba trưởng lão của Bộ Lạc Man Thạch đã có hai vị đồng ý để chủ thượng tiếp nhận vị trí tù trưởng, lại thêm Tế Tự chứng minh, có cái gì mà phải lo lắng?”
Hắn tiếp tục bổ sung: “Đừng quên bây giờ chúng ta đều thức tỉnh ba lần, luận thực lực cũng không kém nàng.”
Đúng vào lúc này, nữ trưởng lão chậm rãi đi tới. Nàng nhìn thoáng qua ba người, trong mắt toát ra một tia chấn kinh hiếm thấy.
“Các ngươi đã đột phá ba lần… Không phải là vì lấy được cái Vật Phẩm gì Đặc Thù chứ?” Ánh mắt của nàng rơi vào trên người Tế Tự, nàng nói bổ sung: “Gano cùng Kosta đều đột phá ta cũng có thể lý giải, làm sao ngay cả ngươi cũng đột phá?”
Thanh âm của nàng không có một tia trào phúng, bình tĩnh tựa hồ như chỉ đang nói một chuyện rất đơn giản.
Trên mặt Tế Tự Cech xuất hiện một tia ửng đỏ. Nữ trưởng lão trông thấy bộ dáng Tế Tự xấu hổ, ánh mắt lại dừng lại trên người Gano và Kosta.
“Các ngươi đều đột phá… Như này cũng tốt.” trong mắt Nữ trưởng lão Davis cũng có một vòng tử sắc lưu chuyển. Nàng cũng đã thức tỉnh.
Davis dừng một chút rồi nói: “Như vậy áp lực của ta liền ít đi một chút… Bộ Lạc Man Thạch cũng không cần phải suốt ngày sợ hãi nữa.”
“Nói với ta nghe một chút, các ngươi đột phá đến tam giai như thế nào.” Davis nói.
Ba người rơi vào trầm mặc. Một lát sau Gano nói: “Là bởi vì chủ thượng của chúng ta giúp chúng ta tiến giai, mà…” Hắn ưỡn ngực sau đó nói: “Chúng ta đã quyết định để hắn làm tù trưởng.”
Từ biểu hiện không tự tin của Gano có thể trông thấy Davis mang tới cho hắn áp lực rất lớn, Lâm Mạt như có điều suy nghĩ nhìn Davis.
Thần sắc của Davis đột nhiên trở nên âm tình bất định: “Tù trưởng…” Trong thanh âm của nàng có một ít cảm khái. Sau đó nàng liền rơi vào trầm mặc.
“Ý của ngươi là…” bên trong thanh âm của Kosta có một chút kinh ngạc, Davis không có phản đối bọn hắn.
“Đương nhiên là đồng ý.” Davis biểu hiện rất bình tĩnh, “Thu được ân huệ lớn như thế, tự nhiên phải hồi báo.”
Ngay khi ba người còn đang khiếp sợ, Davis nói: “Chủ thượng của các ngươi là cái tiểu gia hỏa chưa đến cấp 20 này ah.” Nàng xoay người nhìn Lâm Mạt. Nàng dùng ánh mắt còn lại lườm ba người Gano một chút, trông thấy bọn hắn đều gật đầu.
Thế là Davis cười nhàn nhạt nói: “Tiểu gia hỏa, là ngươi muốn trở thành tù trưởng của Bộ Lạc Man Thạch chúng ta sao?” Mặc dù Lâm Mạt trông thấy trên mặt nàng mang theo một nụ cười, nhưng Lâm Mạt lại biết tình thế đang không ổn. Trong mắt của nàng có một ngọn lửa màu tím đang thiêu đốt, một luồng ba động ma lực kinh người tản ra từ trên người nàng.
Lâm Mạt liền phóng một cái kỹ năng Hộ Thuẫn cho mình. Luồng ba động ma lực kia vừa chạm đến tầng Ma Pháp Hộ Thuẫn kia thì, liền tự động phân ra làm hai tách qua hai bên.
Mắt Davis sang lên, cẩn thận đánh giá hắn. Không sai, sở dĩ Davis là trưởng lão có danh vọng nhất trong Bộ Lạc Man Thạch, không chỉ bởi vì bề ngoài của nàng và thực lực, càng quan trọng hơn là nàng là ma Pháp Sư thứ hai của bộ lạc.
Nàng nhìn thấy hộ thuẫn màu xanh biếc trên người Lâm Mạt, liền nghĩ tới muốn kiểm tra cường độ của cái hộ thuẫn này một chút. Thế là nàng tăng cường độ ma lực lên, ma lực như là dòng lũ muốn bao phủ Lâm Mạt. Những luồng ma pháp này vừa xuất hiện, Lâm Mạt liền cắn môi một cái.
Mặc dù lúc này đã kích hoạt kỹ năng “Ma Pháp Hộ Thuẫn”, nhưng chờ kỹ năng hết thời gian hiệu lực, như vậy mình sẽ bị uy áp ma lực khống chế không thể động đậy…
“Các ngươi đều đang xem kịch sao?” Lâm Mạt cắn răng hỏi, hắn nhìn thẳng vào Gano, Kosta và Cech.
Thanh âm Hắn nói chuyện cũng không lớn, nhưng nghe được Lâm Mạt nói Gano ba người như thế lời, thân thể ba người đều run lên một chút, bọn hắn liếc nhìn nhau sau đó đều gật đầu.
Gano đến gần Davis: “Mời ngươi lập tức ngưng sử dụng loại phương thức này đối với chủ thượng của chúng ta!” ngữ khí Hắn nói chuyện trở nên cường ngạnh hơn một chút.
Davis quay đầu nhìn Gano: “Yên tâm đi, ta sẽ không tổn thương chủ thượng của các ngươi.” Sau đó khóe miệng của nàng xuất hiện nụ cười mỉm. Nàng tiếp tục phóng thích ma lực, ánh mắt sáng lên nhìn Lâm Mạt.
Gano bất đắc dĩ thở dài một hơi, hắn vẫn tương đối tin nhiệm đối với Davis, có thể trở thành trưởng lão có quyền uy nhất trong Bộ Lạc Man Thạch, cách làm người của nàng làm cho người ta phi thường tin phục.
Kosta trù trừ một hồi, sau đó đi về phía Lâm Mạt. Hắn cứng rắn chống lại dòng ma lực lũ tới bên người Lâm Mạt.
Sau đó hắn duỗi bàn tay của mình ra, một đạo ma lực xuất hiện trên người Kosta. Hai cỗ ma lực đụng nhau, rất rõ ràng là cường độ ma lực của Davis hơn một bậc.
Davis hơi sững sờ, sau đó nhìn Lâm Mạt thật sâu một chút. Ma lực mãnh liệt phát ra từ trên người nàng dần dần ngừng lại, thần sắc rất bình tĩnh. Mái tóc của nàng đang phiêu động trong dòng lũ ma lực.
Sự tự tin của Kosta lúc mới tiến giai dần dần vỡ vụn, cũng khôi phục sự thanh tỉnh. So sánh với Davis, thực lực của hắn kém hơn rất nhiều.
Nhìn thấy Davis thu liễm ma lực của mình, ma lực của Kosta cũng lập tức được giảm dần. Ánh mắt của hắn xuyên thấu qua dòng ma lực, nhìn thần sắc Davis.
Davis gật đầu: “Cùng triệt hồi ma lực đi.” tiếng Nàng nói không có gay gắt mà lại rất nhẹ nhàng,
Nhưng mấy người ở đây đều nghe được nhất thanh nhị sở.
Kosta quay đầu nhìn Lâm Mạt, tựa hồ đang chờ đợi hắn ra lệnh. sắc mặt Lâm Mạt ngưng trọng, trầm mặc một lát sau đó gật đầu.
Kosta thở một hơi thật dài, sau đó cùng Davis thu tay lại. Rất nhanh hai người liền thu tay lại.
Khi dòng ma lực tiêu tán liền đưa tới một cơn gió lớn, Lâm Mạt kéo mũ xuống sau đó nhắm mắt lại. Rất nhanh trận gió lớn kia liền đi qua. Từng lá cây màu xanh rơi xuống, lượn lòng vòng trong gió rồi rơi xuống đất.
Davis dùng tay vuốt vuốt mái tóc của mình, sau đó nói: “Nón của ngươi cho người kỹ năng Ma Pháp Hộ Thuẫn… Có thể nói cho ta biết thuộc tính của nó không?” Nàng nói tới thuộc tính chính là tác dụng cùng hiệu quả của kỹ năng “Ma Pháp Hộ Thuẫn”.
Lâm Mạt Nói: “Kỹ năng này có thể để cho ta miễn dịch tổn thương ma pháp trong thời gian nhất định.” Hắn trực tiếp nói ngắn gọn, đem đặc tính hiệu quả của kỹ năng này nói cho Davis biết.
Davis gật đầu: “Ngươi có thể lấy số lượng lớn Trang bị như vậy cung cấp cho chúng ta không?” Nàng nói tiếp: “Nếu như ngươi có thế để cho các chiến sĩ của bộ lạc chúng ta đều trang bị dạng vũ khí cùng đồ phòng ngự như vầy, như vậy ta liền ủng hộ ngươi trở thành thủ lĩnh của chúng ta… Cũng chính là tù trưởng của Bộ Lạc Man Thạch.”
Lâm Mạt sững sờ sau có cười bất đắc dĩ: “Ngươi xem những tùy tùng của ta này, trang bị của bọn họ ta còn phải suy nghĩ nát óc, điều kiện của ngươi có chút không thực tế…”
“Về sau cung cấp cũng được!” Davis nói, “Ngươi là thần sứ trong truyền thuyết, làm được điều kiện ta nói đối với ngươi mà nói cũng không khó a!”
Đúng vào lúc này hộ thuẫn màu xanh biếc trên người Lâm Mạt ảm đạm xuống, chớp tắt liên tục. Sau đó tựa hồ như nương theo cơn gió lớn hóa thành bụi sáng tiêu tán ở trong không khí.
Lâm Mạt trầm tư một chút: “Nếu như có thể trở thành tù trưởng của Bộ Lạc Man Thạch các ngươi, như vậy cái này cũng không tính là cái gì.”
Davis mỉm cười: “Ngươi đã đáp ứng, như vậy từ giờ trở đi chúng ta liền gọi ngươi là tù trưởng đại nhân.”
Lâm Mạt gật đầu: “Vậy liền quyết định…” Bỗng nhiên trong mắt của hắn toát ra vẻ ngờ vực: “Nói thật, ta cảm thấy ngươi đang lừa đảo.” Lâm Mạt nghĩ đến lời Davis trước đó đã từng nói, nàng đã đồng ý Lâm Mạt trở thành tù trưởng của Bộ Lạc Man Thạch.
Khóe miệng Davis nổi lên một đường cong: “Ngươi có thể cho rằng như vậy.” Nàng nhìn Lâm Mạt một chút rồi nói: “Vũ trang cho chiến sĩ thì mới có thể tạo thành một cái quân đoàn có lực uy hiếp, ta tin tưởng thủ lĩnh sáng suốt đều sẽ cố gắng sưu tập trang bị, vũ trang cho chiến sĩ dưới tay mình.”
Lâm Mạt nghe thấy nàng nói như vậy, thì gật đầu nói: “Ngươi nói cũng rất có đạo lý.”
“Như vậy ký kết khế ước cùng ta đi, ta ở bậc tam giai đã cực kỳ lâu rồi.” Davis nói.
Nàng muốn dựa vào kỹ năng đặc thù “Tiến hóa” của Lâm Mạt để từ Cấp Lĩnh Chủ đột phá đến cấp Boss. Tiếng nói của nàng khiến cho ba người Gano hãi hùng. Không hổ là người mạnh nhất bộ lạc, chí hướng của nàng không phải là người bình thường có thể lý giải được.
Nghe được lời Davis nói, Gano, Kosta cùng Cech đều nhìn nhau một cái, bọn hắn từ trong đôi mắt của nhau đều thấy được một tia sốt ruột. Kiếp trước Lâm Mạt thân là cường giả trấn thủ một phương, tự nhiên thấy rõ ý nghĩ của đám người Kosta.
Lâm Mạt thấp giọng nói với Cecilia: “Kỹ năng Tiến hóa có hạn chế số lần sử dụng đối với một đơn vị không?”
Cecilia gật đầu nói: “Cái kỹ năng cường hãn này chỉ có thể sử dụng một lần đối với một đơn vị.”
Lâm Mạt Nói: “Biết.” Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn Davis nói: “Thật có lỗi, loại năng lực này có số lần sử dụng hạn chế.”
Davis khẽ chau mày. Nàng trầm mặc một lát hỏi: “Loại năng lực này một ngày chỉ có thể sử dụng ba lần?” Nàng duỗi ngón tay.
Lâm Mạt sững sờ sau đó gật đầu. Hắn nói: “Là như vậy không sai.”
Davis có chút thở dài: “Vậy được rồi, ngày mai chúng ta làm là được…” Davis tìm kiếm một khối phù thạch màu đen từ trong một giới chỉ trữ vật loang lổ vết rỉ. Khối phù thạch màu đen kia ước chừng lớn cỡ nắm tay, cũng không có quy tắc nào.
Lâm Mạt nhìn thoáng qua khối phù thạch kia, thần sắc có chút kỳ dị. Bởi vì bên trong khối phù thạch màu đen kia như đang ẩn giấu dã thú rất hung mãnh, truyền ra từng đạo ma lực vô cùng cường hãn.
Khi phù thạch màu đen truyền ra ma lực, thì nó cũng đang hấp thu ma lực chung quanh. Nó tựa như sinh vật đang hít thở vậy.
Trong mắt Davis lộ ra vẻ đau thương, sau đó nàng đi tới bên người Lâm Mạt mở bàn tay ra. Dưới bàn tay trắng noãn của nàng, phù thạch màu đen càng thêm thâm thúy, đường vân kim sắc càng thêm rõ ràng.
Lâm Mạt nghiêng đầu nhìn, sau đó nhìn thấy cái tên của vật trước mắt. “Chứng Nhận Tù Trưởng” Hắn hít một hơi khí lạnh. Vạn lần không nghĩ tới Davis sẽ trực tiếp đem chứng nhận tù trưởng giao cho mình…
Lâm Mạt nói: “Kiện vật phẩm này quá mức quý giá.” Nhưng hắn suy tư một chút rồi vẫn đưa tay nhận lấy khối phù thạch màu đen này, sau đó phù thạch kia liền hóa thành chất lỏng hòa tan trong bàn tay hắn.
Chất lỏng chảy vào thân thể Lâm Mạt. Hắn không có cảm thấy bất kỳ chút khó chịu nào, ngược lại thân thể trở nên càng ấm áp, như là tắm rửa trong ánh nắng mùa xuân.
Lâm Mạt nhắm mắt lại cảm thụ phần ấm áp này, chờ “Chứng nhận Tù trưởng” nhận chủ xong, hắn mới lười biếng mở hai mắt ra. Hắn ấn mở bảng thuộc tính của mình, phát hiện các thuộc tính của mình tăng lên hai thành.
Thuộc tính tăng lên hai thành cũng không tính là nhiều, dù sao hiện tại Lâm Mạt cũng chỉ có cấp 17. Nhưng sở dĩ Lâm Mạt nói kiện vật phẩm “Chứng nhận Tù trưởng” này quá mức quý giá, đó là bởi vì cái Vật Phẩm Đặc Thù này sẽ tăng hai mươi phần trăm thuộc tính. Nói cách khác khi mỗi loại thuộc tính tăng năm điểm, “Chứng Nhận Tù Trưởng” đều sẽ ban thưởng một điểm thuộc tính.
Đây chính là chỗ trân quý của kiện vật phẩm này. Tác dụng của nó tựa hồ có chút giống với “Tinh Thể Thần Thủy”, nhưng “Chứng Nhận Tù Trưởng” cường hãn hơn Tinh Thể Thần Thủy mấy lấn…
Lâm Mạt được dòng nước ấm áp ấm thẩm thấu làm tinh thần trở nên sáng láng. Hắn ngẩng đầu nhìn Davis, Davis cũng đang nhìn Lâm Mạt. Ánh mắt Hai người đụng vào nhau, Davis mỉm cười: “Hiện tại Ta tin tưởng ngươi là thần sứ .”
Lâm Mạt hỏi: “Có ý tứ gì?” Hắn dời ánh mắt nhìn đám chiến sĩ. Lúc này các chiến sĩ đã tụ tập lại, ước chừng có ba trăm tên chiến sĩ. Còn lại hơn sáu trăm tên chiến sĩ thì phụ trách thủ hộ bộ lạc.
Davis cười: “Chỉ có người được tuyển chọn, mới có thể hòa tan khối Chứng Nhận Tù Trưởng này.” Sau đó ánh mắt của nàng rơi vào bàn tay Lâm Mạt đã hoàn toàn hấp thu phù thạch màu đen.
Nụ cười của nàng có chút đau thương.
Lâm Mạt xoay đầu lại, hắn cảm nhận được trong giọng nói của Davis mang theo sự đau thương. Đúng vào lúc này, Gano đi tới nói vào lỗ tai Lâm Mạt vài câu.
Lâm Mạt kinh ngạc nhìn Davis một chút. Khó trách… Khó trách Chứng Nhận Tù Trưởng lại ở trong tay nàng. Davis ngoại trừ là trưởng lão quyền uy nhất Bộ Lạc Man Thạch, nàng còn có một tầng thân phận đó chính là quả phụ tù trưởng đời trước.
Davis biết trưởng lão Gano nói tin tức của nàng cho Lâm Mạt biết, sau đó nàng quay người rời đi. Nàng đi rất tiêu sái, một mái tóc hồng sắc tung bay trong gió.
Lâm Mạt nói: “Cech lưu tại nơi này thủ hộ bộ lạc, Gano và Kosta hộ tống ta tiến về Bộ Lạc Thanh Trúc!”
Gano cùng Kosta đều cung kính nói: “Rõ!” Đúng lúc này, Tế Tự Cech đi tới trước mặt Lâm Mạt. Hắn nói với Lâm Mạt: “Ta hiện tại đã đột phá đến cấp ba, trong vòng một ngày có thể phóng thích kỹ năng ba lần. Tù trưởng, ngài nhìn… Có cần ta trực tiếp mở ra Truyền Tống Trận truyền tống các ngươi đi hay không.”
Lâm Mạt suy tư một hồi rồi nói: “Không cần, kỹ năng ngươi lưu làm át chủ bài thủ hộ bộ lạc đi.”
Cech biến sắc nói: “Vâng, chủ thượng!” Thần sắc của hắn cung kính đến cực điểm.
Lâm Mạt gật đầu, rồi nhìn Gano cùng Kosta nói: “Davis trưởng lão đã trở về, ai trong các ngươi đi dẫn đầu những chiến sĩ này tiến về Bộ Lạc Thanh Trúc?”
Gano nói: “Đây là quyền hạn trong phạm vi của ta.” Sau đó hắn nắm tay bàn tay để ở trước ngực, sau đó cúi đầu xuống thi lễ một cái. Tiếp đó hắn đi tới trước mặt ba trăm tên chiến sĩ, các chiến sĩ nhìn thấy Gano đến đều cùng kêu la hò hét.
Lâm Mạt bị bọn hắn làm giật nảy mình: “Bọn hắn làm cái quỷ gì vậy?” Lâm Mạt đi tới trước mặt Gano…
Trong ba người ký kết khế ước cùng Lâm Mạt, Gano có thiên phú cao nhất. Mà hai vị khác, Kosta và Cech đều đã tóc hoa râm. Mặc dù bọn hắn đã được “Thức tỉnh”, một bộ phận nguyên nhân rất lớn là bởi vì kỹ năng “Tiến hóa” quá cường hãn.
Bọn hắn gia tăng chính là chiến lực mà không phải là tiềm lực. Bởi vậy Tế Tự Cech và chiến sĩ Kosta muốn tiến hành thức tỉnh lần thứ tư là việc cực kỳ khó khăn. Lâm Mạt cũng tương đối xem trọng Gano, tương lai hắn có thể đạt tới trình độ thức tỉnh lần bốn.
Mà căn cứ theo Lâm Mạt suy đoán, lấy thực lực hiện tại của Davis, nàng có trăm phần trăm cơ hội đột phá đến thức tỉnh lần bốn. Một tùy tùng cấp Boss, chỉ cần ngẫm lại cũng đã làm người ta hưng phấn.
Lâm Mạt thở ra một hơi, rồi đứng trước mặt Gano. Hắn nhẹ giọng nói: “Tuyên bố thân phận của ta cho các chiến sĩ biết đi!” Sau đó hắn xoay người lại, bình tĩnh nhìn các chiến sĩ trước mặt.
Các chiến sĩ đều là tồn tại trên cấp ba mươi, cũng đều trầm mặc nhìn Lâm Mạt. Trên người Lâm Mạt chợt bộc phát ra một cỗ uy áp mãnh liệt. Cỗ uy áp này không phải bởi vì ma lực, trên thực tế Lâm Mạt muốn phóng thích được uy áp ma lực thì phải còn rất lâu nữa. Cỗ uy áp đến từ phù thạch màu đen “Chứng Nhận Tù Trưởng”.
Những chiến sĩ kia đều kinh ngạc phát hiện trên phù văn màu đen người mình đột nhiên phát sáng lên. Sau đó thuộc tính của bọn hắn đều tang lên mười phần trăm.
Ngay cả ma văn trên người Gano và Kosta cũng sáng lên trong nháy mắt. Bọn hắn đạt được tăng phúc càng lớn hơn, đạt đến hai mươi phần trăm toàn thuộc tính.
Lâm Mạt nhìn đám chiến sĩ đang khiếp sợ, mỉm cười: “Từ giờ trở đi, ta chính là tù trưởng của các ngươi.”
Các chiến sĩ cảm nhận được uy áp trên người Lâm Mạt để bọn hắn thần phục, sau một hồi ồn ào náo động trong ngắn ngủi, bọn hắn liền nói: “Chúng ta gặp qua tù trưởng!” Thanh âm cao thấp chập trùng, thậm chí có thanh âm còn có chút chần chờ.
Nhưng dù sao Lâm Mạt cũng là lần đầu xuất hiện trước mặt bọn hắn, cũng không thể trông cậy quá nhiều. Thế là Lâm Mạt gật đầu nhẹ một cái.
Gano và Kosta đứng sau lưng Lâm Mạt, đảm nhiệm vị trí hộ vệ. Lâm Mạt ra lệnh cho Gano, để hắn đi chỉ huy quân đội.
Hắn làm như vậy cũng là có dụng ý của mình, bởi vì Kosta là chiến sĩ, nếu như mình gặp nguy hiểm tự nhiên có thể triển khai cứu viện trước nhất. Mà Gano là cung tiễn thủ, thuộc về chức nghiệp viễn trình, cách mình một khoảng cách mới có thể sử dụng hỏa lực trợ giúp Lâm Mạt.
Chính vì tính toán như vậy, Lâm Mạt mới để cho Gano đi chỉ huy các chiến sĩ.
Kosta cúi đầu suy tư một phen, sau đó ánh mắt nhìn về phía Lâm Mạt hơi lộ ra chút chấn kinh. Hắn há to miệng muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng chỉ cười cười bỏ đi.
Chủ thượng có mưu kế xuất chúng như thế, nhất định có thể trở thành chúa tể một phương trong tương lai. Bộ Lạc Man Thạch đã quy thuận với hắn khi hắn còn chưa có trưởng thành, có lẽ là một loại vinh hạnh mới đúng…
Ngay tại lúc hắn suy nghĩ lung tung, tất cả chiến sĩ đã bắt đầu đi về phía Bộ Lạc Thanh Trúc. Động tác của bọn hắn chưa hẳn rất đều nhịp, nhưng đội ngũ lại không hỗn loạn.
Lâm Mạt kéo mũ của mình một chút, quay đầu nhìn Kosta nói: “Đi thôi!” Lâm Mạt và Kosta đi tới phía sau đội ngũ.
Trên đường đi cũng không có phát sinh cuộc chiến đại quy nào. Ngược lại là những dã quái kia nhìn thấy một đội ngũ hơn ba trăm người tiến tới, đều tránh xa. Có thể nhìn ra dã quái ở nơi này cũng không giỏi chiến đấu.
Lâm Mạt thì khẽ thở một hơi, may mắn Lâm Mạt biết Thiên Hải Kình có năng lực chiến đấu rất mạnh, nếu không náo loạn nửa ngày chỉ có thể lấy được một cái xe tăng, như vậy mình nhất định sẽ buồn bực tới chết…
Đi ước chừng ba mươi phút, Lâm Mạt cùng quân đội dưới trướng hắn đều đã đi tới phạm vi thế lực của Bộ Lạc Thanh Trúc.
Lúc này chiến đấu đã tiến vào giai đoạn gay cấn. Lâm Mạt đi theo phía sau đội quân, nhưng vẫn có thể nhìn thấy nhất thanh nhị sở những gì phát sinh phía trước. Hắn không có dựa vào kỹ năng “Ưng Nhãn thuật”, mà dựa vào nhãn lực bẩm sinh.
Cửa Truyền Tống đã sắp biến mất, ước chừng còn lại bốn mươi con Thanh Bì Lão Trư đang tấn công Trường Thành màu xanh biếc. Trường Thành của Bộ Lạc Man Thạch có màu đen nhánh, mà Trường Thành của Bộ Lạc Thanh Trúc có màu xanh biếc. Nhưng ngoài màu sắc khác biệt, phong cách của Trường Thành đều không có sai biệt.
Ánh mắt Lâm Mạt xuyên qua năm sáu cái Cửa Truyền Tống không ổn định, rơi vào bên trên Trường Thành màu xanh biếc. “Tựa hồ trong này có nhiều thứ a!” Hắn tự nhủ.
Lâm Mạt búng tay tay trái một cái, liên tiếp chín cái gợn sóng xuất hiện sau lưng của hắn. Chín chuôi kiếm ma lực ngưng tụ thành bay ra từ trong gợn sóng.
Gợn sóng không ngừng hấp thu ma lực trong không khí, sau đó kiếm thể không ngừng ngưng kết thành hình. Theo thời gian trôi qua chín chuôi lợi kiếm giống như chân thực hóa.
Được Lâm Mạt tinh tế thao tác, kia chín chuôi lợi kiếm đồng thời bay ra hung hăng đâm vào những cái Cửa Truyền Tống còn sót lại. Năm sáu cái Cửa Truyền Tống bị lợi kiếm đâm vào, liền run rẩy lên rất nhỏ, sau đó không ngừng có ma lực tứ tán tràn ra.
Lâm Mạt Nói: “Bạo tạc đi…” Sau đó trực tiếp dẫn nổ những cái lợi kiếm kia. Tiếng nổ trầm muộn vang lên liên tiếp không ngừng, sau đó những cái Cửa Truyền Tống kia vốn là đã không ổn định đã triệt để sụp đổ.
Lâm Mạt nhìn thoáng qua giá trị kinh nghiệm của mình, chỉ tăng lên bốn phần trăm. Điều này nói rõ phía bên kia của vị diện kia đã không có nhiều dã quái đi vào, cho nên mới không có bị không gian loạn lưu đánh giết.
Trong Bộ Lạc Thanh Trúc truyền đến từng đợt tiếng hoan hô, sau đó bọn hắn công kích càng thêm hung hãn.
Thần sắc Lâm Mạt lại trở nên ngưng trọng hơn, bởi vì hắn phát hiện một con “Thanh Lão Thú” toàn thân màu đen, đồng tử tản ra ngọn lửa màu đen… Có lẽ phải gọi nó là “Hắc Liêu Thú” .
Hắc Liêu Thú là hình thái ma hóa của Thanh Lão Thú, các thuộc tính của nó đều được đề cao, nhược điểm duy nhất chính là nó không có giảo hoạt như Thanh Lão Thú.
Lâm Mạt phóng xuất ra chín chuôi lợi kiếm xong, chung quanh thân thể lưu lại từng đợt ba động ma lực. Nói cách khác hắn lập tức trở thành tiêu điểm trong chiến trường.
Đúng vào lúc này, Hắc Liêu Thú xoay người lại. Trong tròng mắt màu đen của nó có một tia quang mang tinh hồng đang nhảy nhót. Nó dung móng trước bới mấy lần trên mặt đất, sau đó lao tới hướng Lâm Mạt.
Bên trên móng của nó cũng có một ngọn lửa đen kịt đang bốc cháy, những cái hỏa diễm kia như là từng đoá hoa sen cỡ nhỏ màu đen. Trong quá trình nó chạy tới, mỗi một bước đều sẽ nhấc lên một tầng ba động linh lực, như là một cơn sóng lan ra bốn phía. Bên trên răng nanh sắc bén cũng bắt đầu xuất hiện quang mang hắc sắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận