Trọng Sinh Ma Đạo Sư
Chương 146 - Biến hóa
Quần áo màu trắng hắn mặc trên người là một bộ trang bị hi hữu, có thể che giấu trang bị trên người mình và phòng ngừa thăm dò.
Kiện vật phẩm này có tác dụng giống như “Thần Ẩn Chi Dực” của Hắc Ảnh, nhưng hiệu quả lại không cách nào đánh đồng, trình độ trân quý hoàn toàn không thể so sánh được. Nhưng mặc dù như thế, cái bộ quần áo màu trắng này có giá trị vượt qua một vạn điểm tín dụng.
Cái bộ quần áo màu trắng này có một cái hiệu quả đặc biệt. Đó chính là lúc mặc vào người thì lực phòng ngự sẽ giảm xuống mười phần trăm, mà lực công kích thì tăng lên mười phần trăm.
Nhất Diệp Phong Thiên bởi vì truy cầu lực công kích trác tuyệt, cho nên tại đại đa số thời điểm đều sẽ lựa chọn mặc bộ quần áo màu trắng này.
Mà bây giờ hắn cảm thấy không ổn, cho nên liền cởi áo trắng cải biến thuộc tính của mình, lực công kích của chính mình thấp xuống đề cao lực phòng ngự lên. Một thanh đoản thương bắn tới từ phía sau lưng, cái thanh đoản thương kia có ngoại hình giống nhau như đúc cái của con thủ vệ mình vừa đánh chết kia…
Vòng bảo hộ kim sắc của Nhất Diệp Phong Thiên phát ra một tiếng “Két”, hiện đầy vết rạn trong nháy mắt. Chuôi đoản thương này rốt cục phá nát thủ đoạn phòng ngự mạnh nhất của hắn.
Mặc dù vòng bảo hộ kim sắc đã gần như sụp đổ, nhưng cũng thành công phòng ngự được chuôi đoản thương này. Chuôi đoản thương này run lên, sau đó biến thành làn khói.
Nhất Diệp Phong Thiên quay đầu nhìn thấy đoản thương kia dần dần hóa thành mây khói. Thủ vệ tuy ngu xuẩn, nhưng lại có kĩ năng thiên phú “Phân thân”. Coi như nó có trí lực không cao thì cũng biết kích hoạt kỹ năng này, cho nên mới tạo thành một màn như thế.
Nhất Diệp Phong Thiên có chút thở dài: “Quả nhiên không dễ dàng a.” Sau đó hắn có lắc đầu, xua tán đi ý nghĩ dư thừa trong đầu, đồng thời khôi phục ý chí chiến đấu.
Nhưng lúc này hai cái kỹ năng mạnh nhất vẫn còn trong thời gian làm lạnh, mà đòn công kích bình thường không cách nào triệt tiêu hiệu quả hồi máu kinh khủng của nó, bởi vậy hắn chỉ có thể tạm thời lựa chọn phòng thủ.
Hắn đem Phán Quyết Thủ Sáo bỏ vào trong hành trang, hoán đổi trở thành một bộ đồ khác, thuộc tính bởi vì vậy mà tăng cường không ít.
Vòng bảo hộ kim sắc đã bị phá, nhưng hắn còn có một bộ Hỏa Giáp hộ thân, Hỏa Giáp cung cấp hộ giáp bằng năm mươi phần trăm HP, nó còn mang theo hiệu ứng nếu cách Nhất Diệp Phong Thiên trong khoảng gần, đối phương sẽ còn bị dính tổn thương bỏng.
Kế tiếp là một phen khổ chiến, cho nên thần sắc Nhất Diệp Phong Thiên không có chút nhẹ nhõm nào.
Đại Ma Đạo Sư Cung đình đều quan sát cuộc chiến này từ đầu đến cuối, lông mày của hắn cũng hơi nhíu lên.
Mà thời điểm Nhất Diệp Phong Thiên đang cố gắng luyện cấp cùng hoàn thành nhiệm vụ, Lâm Mạt còn đang đắm chìm trong giấc mộng đẹp. Qua thật lâu, ở chân trời xuất hiện một tia sáng, Lâm Mạt bỗng nhiên mở hai mắt ra. Hắn đánh một cái ngáp, sau đó rời giường đi rửa mặt, liền khôi phục bộ dáng tinh thần sáng láng.
Tướng mạo hắn vốn anh tuấn, lúc này càng thêm lộ ra vẻ xuất trần. Trải qua một đêm ngủ đông, hắn đã khôi phục tinh lực cùng nhiệt tình đi vào trong « Thiên Vực ».
Hắn về trong trò chơi, biến hóa trong một đêm để Lâm Mạt có chút kinh hỉ. Đó chính vị trí luyện cấp xuất hiện một con Dực Xà cấp Lãnh Chúa. Thân thể của nó nhìn thon nhỏ hơn Dực Xà cấp bậc Tinh Anh, nhưng cánh của nó lại chỉ có một màu trắng tinh, nhìn cực kỳ đẹp.
Đỉnh đầu của nó còn bốc lên quang huy. Lúc này nhìn lại, bên trong tròng mắt của nó có một tia giảo hoạt, thoạt nhìn thì nó phi thường linh động. Loại đơn vị này rất khó kiểm soát và thuần phục.
Lâm Mạt không muốn chi phối Lãnh Chúa cấp mười tám này. Bởi vì ngoại trừ lực công kích, còn lại đều rất bình thường. Mà thứ duy nhất nó được đáng giá cao chính là lực công kích.
Lâm Mạt muốn nó cũng vô dụng, đã lãng phí tinh lực lại lãng phí thời gian…
Thời điểm Lâm Mạt đối phó với Dực Xà Vương cấp Lãnh Chúa này, trực tiếp liền kích hoạt kỹ năng “Phong Bạo Xạ Tuyến” . Trong cái cái hoàn cảnh âm u ẩm ướt mà sử dụng kỹ năng này, trực tiếp tạo thành hoàn cảnh sương trắng mênh mông.
Dực Xà Vương nhận tổn thương như thế, liền phe phẩy cánh chuẩn bị thoát đi. Nhưng bị hàn băng ảnh hưởng, tốc độ di chuyển của nó cũng không nhanh.
Về phần tại sao không sử dụng “Thuật Đóng Băng” và “Băng Sắc Vi”, đó là bởi vì Lâm Mạt đã sử dụng hai cái kỹ năng này đến mức có chút mệt mỏi, hắn muốn nếm thử khiêu chiến mới đồng thời rèn luyện kỹ thuật của mình.
Khi “Phong Bạo Xạ Tuyến” sắp kết thúc, hắn điều khiển kỹ năng này vận chuyển theo hướng con Dực Xà di chuyển, chưa từng xuất hiện một chút sai lầm nào. Khi không có sủ dụng bất kỳ Kỹ Năng Khống Chế nào, “Phong Bạo Xạ Tuyến” vẫn đánh ra tổn thương cao nhất.
Hắn nắm giữ khả năng khống chế kỹ năng rất cao, như vậy càng dễ dàng chưởng khống kỹ năng “Hàn Băng Chi Triều”. Hiện tại hắn chỉ đang luyện tập mà thôi…
Lúc này lượng máu của Dực Xà vương đã giảm xuống mười phần trăm. Con mắt của nó đỏ bừng mà lại đầy vẻ táo bạo, nó phun lưỡi rắn, phe phẩy cánh bay tới hướng Lâm Mạt. Bởi vì nó có song hệ thuộc tính băng và thổ, bởi vậy kỹ năng hàn băng sẽ bị giảm hiệu quả đi nhiều.
Lâm Mạt nhìn nó đang bay về phía mình, thần sắc cũng ngưng lại. Nhưng hắn vẫn không sử dụng kỹ năng khống chế.
Hắn trực tiếp tung kỹ năng “Hàn Băng Chi Triều”. Hàn Lưu Cuồng bạo sinh ra trong chốc lát, trong mắt Dực Xà vương lóe lên một tia giảo hoạt. Nó kích hoạt một cái thiên phú của mình, toàn bộ thân hình nó đều chìm trong bạch quang. Đây là một cái kỹ năng loại “Cuồng Bạo”.
Sau đó nó như là như cá gặp nước, xảo diệu né tránh cổ Hàn Lưu kia. Nhưng Lâm Mạt có kinh nghiệm cỡ nào, khi sử dụng kỹ năng thì đã nghĩ kỹ đủ loại khả năng.
Hắn thông qua các bước di chuyên của Dực Xà vương đã thành công dự đoán trước động tác kế tiếp của nó cùng vị trí sắp xuất hiện.
Hàn Lưu chạm đến trên người Dực Xà vương, toàn thân nó trở nên trắng thuần như tuyết. Hàn Lưu trực tiếp đóng băng nó lại, trước một khắc Dực Xà vương bị băng phong thì nó mới cảm nhận được mình không có tránh được kỹ năng kia. Tròng mắt của nó viết đầy vẻ kinh ngạc và sợ hãi.
Lâm Mạt thì khẽ gật đầu, trên mặt toát ra vẻ mỉm cười. hiện tại hắn đã có thể khống chế kỹ năng “Hàn Băng Chi Triều”.
Lâm Mạt có thể thành công đóng băng Dực Xà vương giảo hoạt này, cũng liền mang ý nghĩa hắn có thể trực tiếp đóng băng người chơi bình thường .
Lâm Mạt vẫn tương đối hài lòng đối với thao tác vừa rồi của mình. Dực Xà vương bị băng phong đang dùng hết sức vặn vẹo thân thể, nhưng lại không thể động đậy chút nào.
Lâm Mạt nhìn thoáng qua lượng máu của Dực Xà vương, đã rớt xuống chỉ còn sáu mươi phần trăm. Đây chính là Lãnh Chúa cấp mười tám, nhưng bị Lâm Mạt đánh cho không chịu nổi một kích.
Nhìn thấy mình vừa đối mặt liền đánh rụng nhiều HP của Dực Xà vương như vậy, Lâm Mạt thỏa mãn gật đầu nhẹ.
Nhìn bộ dáng Dực Xà vương tinh xảo như vậy, Lâm Mạt liền dùng kỹ năng “Hàn Phách Băng Kiếm Thuật”. Liên tiếp chín cái gợn sóng nhộn nhạo sau lưng Lâm Mạt. Chín chuôi lợi kiếm rất chân thực lóe ra hàn quang lao tới hướng Dực Xà vương.
Dực Xà vương cảm nhận được nguy hiểm, mắt nó co rút lại. Nó lẳng lặng nhìn chín chuôi lợi kiếm tản ra ba động ma pháp, nhưng nó đã bị đóng băng không làm được cái gì.
Nó chỉ có thể nhìn thấy chín chuôi lợi kiếm kia súc thế càng ngày càng chân thực, thậm chí dần dần hiện ra dấu vết năm tháng. Chín chuôi lợi kiếm lao tới người mình.
“Đinh đinh” thanh âm lọt vào tai, những thanh lợi kiếm kia bắt đầu phóng ra hư diễm màu lam. Khi lợi kiếm tạo ra tổn thương thì, những tia hư diễm kia cũng bắt đầu tạo thành tổn thương keo dài.
Lâm Mạt nhẹ nhàng phun ra một chữ: “Bạo!” chín chuôi lợi kiếm nhận được mệnh lệnh, gần như liền nổ tung trong nháy mắt, lượng máu của Dực Xà vương cũng rơi xuống một khúc nữa.
Lâm Mạt nhìn lượng máu của Dực Xà vương, lúc này đại khái chỉ còn lại hai mươi phần trăm. Tiếp theo là một kỹ năng “Sương Đống Tân Tinh”, khi bị kỹ năng “Sương Đống Tân Tinh” đánh tới, lượng máu của nó chỉ còn lại một tia mà thôi. Lâm Mạt bổ sung hai lần công kích phổ thông, hoàn thành thu hoạch tính mạng của Dực Xà vương.
Dực Xà vương vẫn tương đối khó coi, chỉ rơi xuống hai kiện vật phẩm. Một kiện là Trang bị cấp Thanh Đồng, một món khác thì hơi cao cấp một chút, là Trang bị cấp Bạch Ngân.
Đối với dạng trang bị này Lâm Mạt không để vào mắt, cho nên hắn chỉ hơi liếc qua rồi liền dời ánh mắt đi.
Lâm Mạt bắt đầu sử dụng Hỏa Cầu Thuật dẫn quái, cũng bắt đầu luyện cấp.
Mà khi Lâm Mạt bắt đầu luyện cấp, hắn nhận được tin nhắn của Triệu Bắc, cũng chính là “Kỵ Sĩ Tung Hoành”.
Ngữ khí của Triệu Bắc mười phần lo lắng, tin tức có đại ý là mình vừa cùng đồng đội lên tới cấp mười, đi vào Nhật Nguyệt Thành liền bị vây chặt bên trong Ma Thú Sơn Mạch.
“Ma Thú Sơn Mạch?” Lâm Mạt sững sờ, “Trùng hợp như vậy sao?” Sau đó hắn nhìn tin tức tiếp theo, là vị trí Triệu Bắc phát ra tọa độ của mình, biểu thị hi vọng Lâm Mạt có thể chạy tới giúp bọn hắn một chút.
“Các ngươi hãy ẩn nấp, tạm thời sẽ không bị phát hiện, đúng không?” Lâm Mạt nhanh chóng phát tin nhắn. Sau đó hắn đình chỉ luyện cấp, chờ đợi Triệu Bắc trả lời. bên trong quá trình chờ đợi, hắn cũng bắt đầu đi tới hướng tọa độ Triệu Bắc phát tới.
Qua ước chừng mười giây đồng hồ, Triệu Bắc phát tới một tin tức ngắn gọn: “Không sai.”
Đạt được trả lời chắc chắn Lâm Mạt liền gật đầu, cũng không có dừng lại nào. Qua ước chừng hai mươi lăm phút, hắn đi tới vị trí tọa độ. Vị trí này là khu vực nội bộ Ma Thú Sơn Mạch, cách vị trí Lâm Mạt luyện cấp không xa. Nơi này càng thêm nguy hiểm nhưng lại là nơi thoát khỏi truy tung tốt nhất.
Lâm Mạt ngừng lại, sau đó hắn đã nhìn thấy Triệu Bắc tới nghênh đón. Triệu Bắc có bộ dáng có chút chật vật, bất quá trạng thái hắn vẫn còn, HP cùng MP đều còn đầy.
“Tạ ơn!” Triệu Bắc trầm ngâm một hồi rồi nói. Hắn nhìn quanh bốn phía một phen, trông thấy vị trí nhóm người mình tạm thời không có bị bại lộ, thế là thở một hơi thật dài.
“Ngươi tới với tốc độ thật nhanh a!”
“Các ngươi đã là thành viên công hội rồi, làm sao không tìm các thành viên khác của công hội tới hỗ trợ?” Lâm Mạt liền hỏi. Triệu Bắc gãi đầu nói: “Ta không nói rõ ràng với ngươi, tập kích chúng ta không phải người chơi, mà là U Hỏa Quân Đoàn…”
Lâm Mạt sững sờ, sau đó dừng lại bước chân. ở kiếp trước minh cũng chưa nghe nói qua sự kiện này. U Hỏa Quân Đoàn tiến công thành trì nhân loại là lúc ngươi chơi có đẳng cấp bình quân đạt tới cấp 30.
Lâm Mạt cau mày, lúc này không có nghe thấy tiếng bước chân của Lâm Mạt Kỵ Sĩ Tung Hoành hơi nghi hoặc một chút rồi quay đầu nói: “Thế nào?”
Lâm Mạt lắc đầu nói: “Không có gì…” Hắn bỗng nhiên hiểu ra, Dạ Tinh đột nhiên rời đi là có khả năng liền có quan hệ cùng chuyện này. Mình kém chút liền quên đi, Dạ Tinh không chỉ là một game thủ chuyên nghiệp, mà còn là một hội trưởng công hội siêu cấp…
Hắn nắm cằm của mình nói: “Nói cách khác tất cả người chơi của công hội bị tập kích đồng loạt?”
Kỵ Sĩ Tung Hoành gật đầu sau đó tiếp tục dẫn đường. “Trước khi ta gọi ngươi, chúng ta đã cúp mất một Pháp Sư, cho nên ta liền…”
“Cho nên ngươi liền nhớ tới ta? ” Lâm Mạt cười một tiếng, đánh gãy lời Triệu Bắc nói.
Kỵ Sĩ Tung Hoành lại gãi đầu nói: “Gần đây thế nào rồi, lúc gần đây ta không có liên lạc với ngươi… Ngươi sẽ không tức giận chứ.”
Lâm Mạt “Ừ” một tiếng nói ra: “Nhanh lên, mà lại… Ta đã không kịp chờ đợi muốn kiến thức U Hỏa Quân Đoàn này lợi hại thế nào.”
Kỵ Sĩ Tung Hoành mỉm cười: “Rất nhanh liền có thể nhìn thấy.” Sau đó hắn tăng nhanh bộ pháp, Lâm Mạt từ đầu đến cuối vẫn có thể theo thật sát.
Rất nhanh, Lâm Mạt liền đi tới một cái động quật bí ẩn nhưng lại chật hẹp. “Các ngươi trốn ở chỗ này sao?” Lâm Mạt có chút hiếu kỳ chỉ vào động quật.
Triệu Bắc gật đầu nói: “Không sai… Chúng ta lúc đầu đang luyện cấp, bỗng nhiên một cái Truyền Tống Trận xuất hiện trước mặt chúng ta.”
Triệu Bắc hắng giọng một cái tiếp tục nói ra: “Sau đó từ trong Truyền Tống Trận đi ra một đội binh sĩ U Hỏa Quân Đoàn. Những cái sinh vật đáng chết kia không chỉ quấy rầy chúng ta luyện cấp, hơn nữa còn trực tiếp phát động tiến công đối với chúng ta.”
Lâm Mạt gật đầu nói: “Thì ra là thế… Chỉ có một đội U Hỏa Quân.” Trong mắt của hắn bỗng nhiên có một tia quang mang chợt lóe lên, đây là biểu hiện chiến ý của hắn bị thiêu đốt lên.
Đạo tia sáng này tồn tại với thời gian rất ngắn, cho nên không chỉ là Kỵ Sĩ Tung Hoành, mà người chơi trong công hội của Triệu Bắc cũng không có trông thấy.
“Đây chính là bằng hữu Pháp Sư ngươi mang tới sao?” Một ngữ khí ôn hòa nghênh đón. Ở bên cạnh Triệu Hồi Sư còn có một con Gấu được triệu hoán ra.
Gấu nhỏ mặc dù nhìn cũng không cường đại, nhưng lượng máu của nó và lực công kích phi thường khả quan, tốc độ làm lạnh cũng vừa phải, bởi vậy triệu hoán “Ma Hùng” là kỹ năng thiết yếu của Triệu Hồi Sư.
Tên Triệu Hồi Sư này tựa hồ chính là tiểu đội trưởng của bọn hắn, trong công hội cũng là thành viên cấp hai, xem như một tiểu quan.
Hắn mang nguyên bộ trang bị Cấp Hoàng Kim. Tới khi trò chơi phát triển tới hậu kỳ Triệu Hồi Sư sẽ rất cường đại, chủ yếu vì Triệu Hồi Sư có thể nâng cấp kỹ năng cho sinh vật triệu hồi của mình, giúp tăng cường thuộc tính sinh vật triệu hồi của mình.
Đương nhiên nâng cấp kỹ năng không chỉ tốn một lượng tiền tài rất lớn, mà tỉ lệ thất bại cũng rất cao, không phải kẻ có tiền là chơi không nổi cái nghề nghiệp này.
Lâm Mạt nói: “Ta là bằng hữu của Kỵ Sĩ Tung Hoành…” Lâm Mạt vốn đang muốn lại nói cái gì, nhưng lông mày của hắn bỗng nhiên nhíu một cái. Hắn dời ánh mắt khỏi Triệu Hồi Sư, nhìn về phía Đạo Tặc sau lưng Triệu Hồi Sư.
Ngay tại vừa rồi, tên Đạo Tặc kia đã sử dụng kỹ năng “Thuật Điều Tra” với Lâm Mạt. Hắn nhìn thấy đẳng cấp và một phần thuộc tính của Lâm Mạt. Cho nên hắn lập tức nghẹn họng nhìn trân trối, trong mắt tràn đầy vẻ chấn kinh.
Bọn hắn đã coi như là một tiểu đội tương đối hung hãn, mà bởi vì có Triệu Hồi Sư “Hỏa Thụ”, hiệu suất bọn hắn luyện cấp cũng không chậm. Thậm chí có thể nói bọn hắn luyện cấp với tốc độ siêu việt.
Nhưng ngay vừa rồi, vì tìm hiểu cao thủ trong miệng Kỵ Sĩ Tung Hoành, tên Đạo Tặc này sử dụng kỹ năng “Thuật Điều Tra”, thì liền thấy được cảnh tượng khó tin.
“Hắn thế mà… Đã cấp mười lăm.” Đạo Tặc nỉ non tự nói. Sau đó ánh mắt hắn nhìn Lâm Mạt tựa như nhìn quái vật.
“Húc Dương, ngươi thấy được cái gì?” một người chơi nữ Nghề nghiệp Mục Sư hỏi. Ngay khi nàng thấp giọng hỏi thăm, Lâm Mạt nhìn lại, dừng lại ở tên trên người Đạo Tặc này.
Tự tiện sử dụng kỹ năng loại dò xét đối với người chơi khác là một loại hành vi rất không lễ phép. Cho nên hành động của Đạo Tặc lập tức làm cho Lâm Mạt cảm thấy bất mãn.
Đạo Tặc cũng đang nhìn Lâm Mạt, sau đó hắn dùng tay vò đầu, cười xấu hổ. Trông thấy Đạo Tặc có bộ dáng như vậy Lâm Mạt cũng không biết phải làm cái gì, dù sao hắn cũng chỉ muốn nhìn thực lực của người viện trợ.
Tên Đạo Tặc kia cũng tương đối linh trí, không để cho Mục Sư bên cạnh hắn chờ đợi quá nhiều thời gian liền gửi cho Mục Sư một tin nhắn.
Sau khi Mục Sư xem xong cũng mở to hai mắt mà nhìn, nàng cũng không có hoài nghi Đạo Tặc nói láo, bởi vì tên Đạo Tặc này vẫn là rất đáng tin cậy.
Mục Sư nhìn Lâm Mạt thật sâu một chút, sau đó tiến hành chia sẻ thông tin của Pháp Sư vừa mới đi tới này lên kênh đội ngũ.
Sáu tên người chơi kia, bao gồm cả tên pháp su đã bị thịt hồi sinh ở khu “Tân Thủ Tiểu Trấn” đều sợ ngây người. Còn vì cái gì mà tên Pháp Sư kia không có hồi sinh ở Nhật Nguyệt Thành mà trực tiếp bị hồi sinh ở trấn tân thủ, đó là bởi vì điểm kinh nghiệm hắn không đủ 20%, cho nên liền rớt xuống cấp chín.
Người chơi rớt xuống cấp chín không cách nào tiến vào thành thị, cho nên những người chơi này đều rất sợ hãi việc bị đánh giết sau đó bị rớt hai mươi phần trăm kinh nghiệm. Cũng bởi vì chuyện này, cho nên Triệu Bắc mới mời Lâm Mạt đến phá giải nan đề trước mắt.
Lâm Mạt cười một tiếng, khi nghe thấy bọn hắn bị U Hỏa Quân Đoàn tập kích, nội tâm đã có chút rõ ràng là có chuyện gì rồi.
Mặc dù cũng không minh bạch vì cái gì mà ở kiếp trước không có U Hỏa Quân Đoàn tập kích người chơi công hội, nhưng căn cứ theo Lâm Mạt suy đoán, cái này là bởi vì một loại cơ chế ẩn tàng nào đó bị mở ra… Mà loại cơ chế ẩn tàng này, có lẽ có liên quan với việc mình trùng sinh.
Lâm Mạt không có tiếp tục truy vấn vấn đề này, bởi vì không có chứng cứ ủng hộ, hắn cũng không giám phỏng đoán bừa. Hắn lắc đầu, xua tán đi nghi hoặc trong nội tâm.
Hắn không nói gì, mà đem ánh mắt chuyển dời đến tên người chơi có tên là “Hỏa Thụ” kia. Hỏa Thụ cũng là người thông minh, hắn trực tiếp nói: “Những binh lính của tiểu đội U Hỏa Quân Đoàn cũng đã tiến vào Ma Thú Sơn Mạch, cho nên hiện tại vị trí của chúng ta cũng không phải là rất an toàn.”
Hắn nói tiếp: “Bọn hắn lúc nào cũng có thể đi tới đây.” Sau đó hắn mỉm cười: “Bất quá chúng ta hiện tại có cao thủ đỉnh tiêm trợ giúp, có hi vọng sống sót rất lớn…”
Lâm Mạt không khỏi phải nhìn Triệu Hồi Sư này nhiều một chút, người nhìn rất nhã nhặn, không nghĩ tới hắn lại nói nhiều như vậy…
Lâm Mạt ho khan một tiếng rồi nói: “Được thôi, như vậy chúng ta liền ở chỗ này chờ. Cũng đỡ việc ta phải đi tìm bọn họ, vừa lãng phí thời gian vừa lãng phí tinh lực.”
Sau đó hắn nhìn thấy trong động quật này cũng tương đối thoải mái dễ chịu. Lâm Mạt vươn tay, chỉ một khu vực nói: “Ta có thể ngồi nơi đó không?”
Triệu Hồi Sư quay đầu nhìn thoáng qua: “Đương nhiên là có thể.” Sau đó hắn liền nhìn chăm chú Lâm Mạt đi tới nơi đó, sau đó an an ổn ổn ngồi xuống.
Hắn nhắm mắt lại lặng yên chờ đợi. Còn lại năm tên người chơi đều nhìn Lâm Mạt một chút rồi đưa ánh mắt nhìn về phía Kỵ Sĩ Tung Hoành.
Kỵ Sĩ Tung Hoành minh bạch ý của mọi người, hắn nói: “Chúng ta là bằng hữu ở trong hiện thực.” Sau đó hắn cũng nhìn Lâm Mạt một chút rồi bổ sung: “Mặc dù bề ngoài Hắn nhìn lạnh lùng như vậy, nhưng vẫn giảng nghĩa khí đối với bằng hữu.”
Triệu Hồi Sư gật đầu nói: “Ta nhìn ra được.” Sau đó hắn nói tiếp: “Nếu không sử dụng đạo cụ đặc thù loại truyền tống, như vậy vị bằng hữu này đang luyện cấp ở ngay chỗ này.”
“Hẳn là như vậy.” Kỵ Sĩ Tung Hoành nói, “Ta đã hiểu rất rõ.”
Hỏa Thụ gật đầu, bỗng nhiên hắn nghe thấy được thanh âm chiến mã tê minh. Sắc mặt của hắn đột nhiên biến hóa. “Bọn hắn tới…” Hỏa Thụ nói nhẹ.
Lâm Mạt cũng khi nghe thấy cái âm thanh chiến mã tê minh này, mắt đột nhiên mở ra. Thần sắc hắn lạnh nhạt đứng dậy, sau đó vuốt ve pháp bào của mình. nắm thật chặt Trầm Luân Pháp Trượng trong tay hắn, mắt nhìn về phương xa.
Khóe miệng Lâm Mạt toát ra vẻ mỉm cười, trong mắt thiêu đốt lên chiến ý. Lần này hắn cũng không có che giấu chiến ý muốn được chiến một trận với U Hỏa Quân Đoàn.
Cho nên Hỏa Thụ trông thấy cũng có chút ngoài ý muốn. Hắn cũng không hiểu rõ Lâm Mạt, nhưng từ bề ngoài thì Lâm Mạt là một người rất an tĩnh khí chất xuất trần, nhưng nội tâm của hắn lại có một chiến ý ẩn giấu ở bên dưới…
Hỏa Thụ phát hiện, mình có hứng thú càng ngày càng đậm đối với người Ph người chơiáp Sư này. Sau đó hắn thấy Lâm Mạt cầm pháp trượng trong tay tự giác đi tới sau lưng chiến sĩ cùng Kỵ Sĩ.
Pháp Sư là đơn vị da giòn, trong đoàn đội thường thường đều cần chiến sĩ và Kỵ Sĩ bảo hộ, lấy trình độ lớn nhất bảo đảm cho Pháp Sư liên tục công kích bộc phát lượng sát thương lớn nhất…
Hắn vẫn không hiểu tại sao một người mạnh và có tiềm lực như vậy lại không gia nhập công hội nào.
Do dự một hồi hắn mở miệng nói: “Này, Lẫm Mạt.” Lâm Mạt quay đầu nhìn hắn một cái, sau đó Hỏa Thụ nói tiếp: “Ngươi không cân nhắc tới việc gia nhập công hội sao?”
Tóc Lâm Mạt bị gió nhẹ thổi bay phấp phới, hắn hơi kinh dị quay đầu nhìn thoáng qua Hỏa Thụ ở phía bên phải mình, sau đó mỉm cười.
“Tạm thời không có ý định này.” Hắn nói như thế. Lúc này một tiếng chiến mã tê minh vang lên, mà căn cứ nơi thanh âm phát ra mà phỏng đoán, đã cách nơi đây rất gần.
Pháp trượng trong tay Lâm Mạt bị hắn nắm chặt, ánh mắt hắn rơi vào vị trí chiến mã tê minh đó.
“Pháp Sư của Chúng ta chiến tử sau khi đã dùng hết toàn lực đánh chết một cung tiễn thủ của U Hỏa Quân Đoàn.” Hỏa Thụ nhỏ giọng nói.
“Sau đó thì sao?” Lâm Mạt nói.
Hỏa Thụ thở dài một hơi rồi nói tiếp: “Chúng ta đem hết toàn lực, dùng hết tuyệt đại đa số kỹ năng giết chết được đám binh lính U Hỏa Quân Đoàn nhưng sau một khắc hắn lại sống lại.”
Lâm Mạt biết ý tứ của Hỏa Thụ, hắn vẫn có chút hiểu biết đối với U Hỏa Quân Đoàn, dù sao mình kiếp trước hắn cũng là thành chủ Nhật Nguyệt Thành. Nhưng hắn vẫn hỏi: “Ý của ngươi là… Những U Hỏa Quân Đoàn này đều có được [kỹ năng phục sinh]?”
Triệu Hồi Sư Hỏa Thụ gật đầu: “Chúng ta nghĩ khả năng này phi thường cao.”
Lâm Mạt nhìn Hỏa Thụ một chút, thầm nghĩ ngươi đoán rất chuẩn. Hắn bình tĩnh mở miệng nói: “Biết, nhưng cũng không quan hệ… Bọn hắn có thể trùng sinh, đánh bọn nó thành tro liền không có vấn đề gì rồi!” Nói xong hắn liền dời ánh mắt đi.
Hỏa Thụ nghe xong lời của hắn, khóe miệng liền co quắp một chút. Hắn hoàn toàn không nghĩ tới Lâm Mạt bình tĩnh trầm ổn như vậy mà lại nói ra được lời thô bạo bá đạo như vậy.
Sau đó hắn bất đắc dĩ cười cười, có lẽ Pháp Sư cấp mười lăm này thật sự có thực lực này.
Kỵ Sĩ Tung Hoành không có mở ra khung nói chuyện, mà trực tiếp mở miệng nói: “Ngươi có lòng tin đánh bại những U Hỏa Quân Đoàn này như vậy sao?”
Lâm Mạt Nói: “Hẳn là không có vấn đề.”
Kỵ Sĩ Tung Hoành gật đầu nhẹ: “Ta tin tưởng ngươi.” Hắn há to miệng vốn còn muốn nói cái gì, nhưng lại cũng không nói ra miệng. Hắn cười xấu hổ.
Đúng vào lúc này, một chiến sĩ toàn thân thân mang áo giáp đen nhánh bốc lên một ngọn lửa màu vàng sẫm xuất hiện ở trước mặt đám người Lâm Mạt. Cung tiễn thủ và Pháp Sư của U Hỏa Quân Đoàn theo sát phía sau.
Hết thảy có chín đơn vị U Hỏa Quân Đoàn. Hiện tại rất nhiều người chơi nhận được tin tức đều núp ở bên trong thành thị không dám ra ngoài.
Mà bọn người Kỵ Sĩ Tung Hoành thì tương đối không may, vì truy cầu tốc độ luyện cấp nên bọn hắn đi tới Ma Thú Sơn Mạch. Cho nên khi không có thủ đoạn truyền tống mà bọn hắn lại phát hiện mình không phải là đối thủ của những binh sĩ U Hỏa Quân Đoàn này thì bọn hắn đành phải tránh né.
Lâm Mạt phóng ra một viên Hỏa Cầu, trực tiếp công kích vào người tên Khô Lâu Chiến Sĩ kia.
Hình dáng của bọn họ đã rất gần với vong linh, nhưng lại không có cường đại như vong linh chân chính. Lúc này Lâm Mạt lại thấy được U Hỏa Quân Đoàn một lần nữa, nội tâm cũng có chút bùi ngùi.
Bởi vì Lâm Mạt có chút kiến thức về U Hỏa Quân Đoàn, cho nên hắn biết được những U Hỏa Quân Đoàn này cũng rất đáng thương, bởi vì không có cách nào mới đi chuyển đổi thành nửa vong linh…
Nhưng hiện tại Lâm Mạt lại cũng không dự định nhường đám U Hỏa Quân Đoàn này. Đòn công kích bình thường được trang bị gia trì thêm thuộc tính cho nên lực sát thương phi thường cao.
Đương nhiên, khi lên tới cấp hai mươi thu thập được hai món còn lại của bộ sáo trang Hàn Dạ, Lâm Mạt liền có thể mặc “Hàn Dạ Sáo Trang”, thuộc tính của mình lại tăng thêm một bước, cái này cũng mang ý nghĩa lực công kích của Lâm Mạt sẽ cao đến một trình độ kinh người… Bởi vì đi theo con đường độc hành, cho nên hắn nhất định phải bảo trì sự cường đại trác tuyệt của bản thân.
Hỏa cầu nổ tung trên người chiến sĩ của U Hỏa Quân Đoàn, một cái con số nhỏ bé xuất hiện từ trên người chiến sĩ U Hỏa Quân Đoàn.
Sau đó ngọn lửa màu vàng sẫm trong đầu chiến sĩ này bỗng nhiên hơi nhúc nhích một chút, sau đó hắn quay đầu nhìn chăm chú Lâm Mạt. Loại đe dọa trình độ này hoàn toàn vô hiệu đối với Lâm Mạt.
Lâm Mạt tiến hành đòn công kích bình thường lần nữa, lần này công kích phổ thông lại kích phát cái tỷ lệ 8% “Cao cấp Ma Pháp Hỗn Loạn”. Cho nên Khô Lâu Chiến Sĩ kia lâm vào trạng thái “Mê muội”.
Ngay tại lúc Lâm Mạt quyết định công kích thêm thì, một mũi tên tản ra ma lực cuồn cuộn bay tới người Lâm Mạt.
“Tử Thần Chi Tiễn? !” Lâm Mạt không có chút kinh hoảng. Hắn vội vàng mở kỹ năng “Băng Sương Khải Giáp”, còn cảm thấy chưa đủ lại kích hoạt kỹ năng “Nước Mắt Nữ Thần”. Kỹ năng này là kỹ năng mà pháp bào tăng thêm, hiệu quả để cho người sử dụng vô địch trong một đoạn thời gian.
Lúc này trên người Lâm Mạt xuất hiện một áo giáp hư ảnh màu xanh lam, đồng thời lại bao trùm lên một tầng hộ thuẫn màu đen. Lúc này kỹ năng đặc hiệu phi thường mỹ lệ, đồng thời cũng càng làm nổi bật sự thần bí của Lâm Mạt.
“Tử Thần Chi Tiễn” tên như ý nghĩa chính là có thể đánh giết địch nhân trong nháy mắt. kỹ năng có thời gian cooldown phi thường cao, nhưng tác dụng của nó nhưng cũng xứng đáng với thời gian cooldown dài như vậy.
Bởi vì tác dụng của nó là khi bị bắn trúng mục tiêu thì sẽ tạo thành đại lượng tổn thương đồng thời còn có tỉ lệ nhất định tạo thành hiệu quả “Đột Tử”. Loại hiệu quả có quan hệ với sự chênh lệch đẳng cấp của song phương, khi đẳng cấp Lâm Mạt và những U Hỏa Quân Đoàn này có sự xê xích không nhiều, loại hiệu quả này có tỉ lệ phát động rất lớn.
Bởi vậy Lâm Mạt mới có thể thất kinh, đồng thời vận dụng kỹ năng “Nước Mắt Nữ Thần” trước đó chưa từng động tới.
Lúc này trên người Lâm Mạt đầy quang hoa lưu chuyển, nhìn cực kỳ đáng tin. Hỏa Thụ nhìn thân ảnh hắn, liền lẩm bẩm: “Đây chính là Pháp Sư cấp mười lăm sao?”
Sau đó hắn lắc đầu: “Làm sao có thể… Có thể chơi tới loại trình độ này thì cũng chỉ có lác đác không được mấy người.”
Lời của hắn xác thực rất đúng, nói ra cả tiếng lòng của đám người Kỵ Sĩ Tung Hoành. Bởi vì tất cả mọi người không phải đồ ngốc, đều có thể nhìn ra được Lâm Mạt liên tiếp vận dụng kỹ năng cường đại.
Những kỹ năng là này chưa từng xuất hiện trên người các game thủ Pháp Sư chuyên nghiệp khác. Mà lúc này Lâm Mạt cũng không biết, bởi vì thực lực của hắn cường hãn tới mức thoát khỏi việc bị tiểu nhân nhớ nhung tới, còn có thế để những người này kính sợ cùng tôn trọng…
Tử Thần Chi Tiễn lướt ra một quỹ tích hình cung trên không trung, mang theo đuôi lửa màu vàng nhạt bắn về phía Lâm Mạt. trong chốc lát tiếp xúc với người Lâm Mạt, “Nước Mắt Nữ Thần” được phát động, Tử Thần Chi Tiễn tiếp xúc với hộ thuẫn màu đen. Mặt ngoài của hộ thuẫn màu đen nhấc lên một tầng sóng nước, sau đó hóa giải toàn bộ sat thương của Tử Thần Chi Tiễn…
Lâm Mạt cúi thấp xuống nhìn Tử Thần Chi Tiễn bắn trên người mình, trông thấy nó bị ngăn lại Lâm Mạt thở dài một hơi.
Đúng vào lúc này, một thớt chiến mã vòng qua đám cành cây đi tới. Nó là một khô lâu chiến mã, toàn thân thiêu đốt một ngọn lửa màu vàng sẫm. Cưỡi tại trên lưng nó là một Khô Lâu Kỵ Sĩ. Trường thương trong tay của hắn đưa ngang trước người, đầu trường thương bốc lên quang diễm màu xanh đậm.
“Kia là trường thương bổ sung hiệu quả Băng thuộc tính.” Hỏa Thụ mở miệng giải thích, “Nó có hiệu quả giảm tốc rất khoa trương, Pháp Sư sẽ…”
Lâm Mạt không nói gì, ánh mắt của hắn rơi vào sau lưng Kỵ Sĩ. Một mỹ nữ dáng người bốc lửa thấp thoáng đi ra từ rừng cây. Đầu nàng đội một cái mũ màu đen, trên mũ có một cộng lông vũ ngũ thải. Sắc mặt của nàng tái nhợt, bên trong đôi mắt có một ngọn lửa màu vàng kim nhạt đang bùng cháy. Ánh mắt của nàng hoàn toàn bị Lâm Mạt hấp dẫn.
Nàng là một sĩ quan cường đại của U Hỏa Quân Đoàn, không biết vì sao lại bị áp chế thực lực đi tới đây. Cũng chính là nàng, bắn ra Tử Thần Chi Tiễn để Lâm Mạt thất kinh.
Trên khóe miệng của mỹ nữ có vóc người nóng bỏng kia nổi lên vẻ tươi cười. Sau đó ngón tay nàng như nhánh hành ngọc nhắm ngay vào Lâm Mạt, sau đó nhắm ngay vào Triệu Hồi Sư Hỏa Thụ.
Ngón tay của nàng chỉ chếch đi một cái góc độ nho nhỏ, cho nên tốc độ phi thường nhanh. Một viên đạn ma pháp màu đỏ sậm và màu đen quấn vào nhau bay về phía Triệu Hồi Sư Hỏa Thụ.
Hỏa Thụ nhíu mày. Có thể dẫn đầu một cái tiểu đội thì thực lực của hắn cũng không tệ, thực lực tự nhiên cũng là cấp bậc cao thủ. hắn nhắm mắt lại, sau đó một đạo bạch quang hiện lên, thân ảnh của hắn biến mất khỏi chỗ cũ.
Lưu lại một cái búp bê rơm, viên đạn ma pháp màu đỏ sậm kết hợp cùng màu đen liền đánh vào trên người búp bê rơm kia. Cái búp bê rơm kia nhận phải công kích, sau đó toàn thân sáng lên tản ra hồng mang kịch liệt.
“Oanh” một tiếng, cái búp bê rơm kia liền nổ tung, tạo thành tổn thương nhất định đối với đơn vị trong phạm vi nhất. Nhưng bên trong Phạm vi công kích này cũng không đơn vị đối địch, bởi vậy lần bạo tạc này không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Thân thể Hỏa Thụ xuất hiện ở vị trí cách mười yard. Hắn có chút cảnh giác nhìn nữ nhân đang mỉm cười này, nàng đột nhiên xuất thủ để hắn không thể không sử dụng cái kỹ năng bảo mệnh này.
Lúc này Kỵ Sĩ Tung Hoành là xe tăng của cả đội cũng không có ngốc. Hắn hít sâu một hơi, sau đó liền tung công kích đánh tới cái nữ nhân xinh đẹp kia.
Thần sắc nữ nhân kia vẫn không thay đổi, tựa hồ không có đem Kỵ Sĩ Tung Hoành để vào mắt. Mà khi Kỵ Sĩ Tung Hoành công kích được một nửa, Lâm Mạt bình tĩnh giơ pháp trượng trong tay lên, phát động kỹ năng “Băng Sắc Vi”.
Liền xuất hiện dây leo do hàn băng tạo thành, bọn chúng hình thành trong nháy mắt sau đó nở rộ trong phút chốc…
Khi Băng Sắc Vi khống chế nữ chỉ huy kia lại, thì nàng liền nhận phải trạng thái đổ máu. Sắc mặt của nàng trở nên có chút băng lãnh, trên người nàng toát ra một trận hào quang màu vàng sẫm, ngón tay của nàng bắt đầu nhúc nhích một chút.
Hào quang màu vàng sẫm cũng không có thoát khỏi con mắt của Lâm Mạt, gồm cả việc khi hiệu quả đổ máu kết thúc thì thân thể có một rung động rất nhỏ.
Lâm Mạt trầm mặc. Trong trận chiến đấu này hắn cũng không tính sử dụng kỹ năng “Hàn Phách Băng Kiếm Thuật” hoặc là “Hàn Băng Chi Triều”. Cái gọi là át chủ bài, chỉ có dưới tình hướng người khác không biết thì mới có thể phát huy ra tác dụng lớn nhất. Hắn dự định dựa vào lực lượng đoàn đội để hóa giải tình thế nguy hiểm này.
Và lúc này hắn đã nhận ra nữ đội trưởng đối diện đã dùng kỹ năng kháng ma. Mà Lâm Mạt khẳng định cái kỹ năng kia là kỹ năng kháng ma chứ không phải kỹ năng vô địch, là bởi vì nữ đội trưởng này đã nắm giữ Tử Thần Chi Tiễn, nếu như còn có kỹ năng “Vô địch” nữa vậy thì không hợp lý .
Nhưng đây chỉ là phỏng đoán, còn cần nghiệm chứng mới được. Thế là hắn thay đổi mục tiêu công kích, bắt đầu công kích U Hỏa Quân Đoàn Kỵ Sĩ kia. Hắn Trực tiếp sử dụng kỹ năng “Thuật Đóng Băng”, làm cho U Hỏa Kỵ Sĩ bị đóng băng lại.
Mà lúc này Kỵ Sĩ Tung Hoành đã công kích đến, hắn cầm trường thương dùng hết toàn lực đâm ra. Tại trong quá trình đâm ra này, đỉnh trường thương toát ra một tầng quang mang, kia là kỹ năng của vũ khí, hiệu quả là tăng cường đòn công kích bình thường. Nhưng trường thương cũng không có công kích được nàng.
Khi nàng vừa khôi phục hành động thì nàng liền duỗi hai đầu ngón tay ra, chuôi trường thương này liền không đâm xuống được nữa. Kỵ Sĩ Tung Hoành khiếp sợ nhìn nàng, thì nhìn thấy nàng ngoẹo đầu mỉm cười.
Sau đó nàng vươn ngón tay mang theo ma lực kinh động lòng người ra. Một đạo ma lực được phóng ra trong nháy mắt, nhìn thấy tình huống không đúng Triệu Bắc vội vàng né nhanh qua một bên. Hắn tránh được công kích nhưng lại bởi vì quán tính té ngã trên đất.
Tại thời điểm Lâm Mạt công kích U Hỏa Kỵ Sĩ, thì vẩn chú ý tình cảnh bên này. Nhìn thấy nữ đội trưởng kia chặn lại một kích của Triệu Bắc còn đồng thời tiến hành đánh trả, liền hiểu tên nữ đội trưởng này không cách nào phòng ngự tổn thương vật lý, nếu không cũng sẽ không vẽ vời thêm chuyện như vậy.
Lúc này trên người Lâm Mạt có hai cái hiệu quả phòng ngự, cho nên nội tâm rất bình thản. Hắn sử dụng kỹ năng “Sương Đống Tân Tinh” tấn công tên U Hỏa Quân Đoàn Kỵ Sĩ bị dính Thuật Đóng Băng kia, khi bị Sương Đống Tân Tinh tác dụng tới, HP của U Hỏa Quân Đoàn Kỵ Sĩ trực tiếp giảm xuống sáu mươi phần trăm.
Ngoại trừ Kỵ Sĩ Tung Hoành ngăn chặn tên nữ đội trưởng nguy hiểm kia, người chơi khác vẫn tiến hành tập kích với tên Kỵ Sĩ này. Rất nhanh tên Kỵ Sĩ kia liền bị đánh chết. Sau khi một hào quang màu đen tán đi, tên U Hỏa Quân Đoàn Kỵ Sĩ kia liền sống lại. Nương theo tiếng chiến mã gào thét, hắn lại uy phong lẫm lẫm đứng lên một lần nữa.
Mặc dù không thi triển được, nhưng U Hỏa Kỵ Sĩ vẫn cố gắng tiến hành công kích Lâm Mạt.
Lâm Mạt cười một tiếng, lúc này kỹ năng “Băng Sắc Vi” đã hoàn thành làm lạnh. Dù sao nó cũng chỉ có bốn mươi giây thời gian cooldown, chỉ chớp mắt liền qua.
“Chịu đựng, Kỵ Sĩ Tung Hoành.” Lâm Mạt mở miệng nói. Hắn không có để lộ tên thật của hắn, cũng không phải là bởi vì quan hệ của hai người, mà là bởi vì lúc này chung quanh đều là người chơi mới quen, cho nên vẫn nên gọi nhau bằng biệt danh trong game thì tốt hơn…
Kiện vật phẩm này có tác dụng giống như “Thần Ẩn Chi Dực” của Hắc Ảnh, nhưng hiệu quả lại không cách nào đánh đồng, trình độ trân quý hoàn toàn không thể so sánh được. Nhưng mặc dù như thế, cái bộ quần áo màu trắng này có giá trị vượt qua một vạn điểm tín dụng.
Cái bộ quần áo màu trắng này có một cái hiệu quả đặc biệt. Đó chính là lúc mặc vào người thì lực phòng ngự sẽ giảm xuống mười phần trăm, mà lực công kích thì tăng lên mười phần trăm.
Nhất Diệp Phong Thiên bởi vì truy cầu lực công kích trác tuyệt, cho nên tại đại đa số thời điểm đều sẽ lựa chọn mặc bộ quần áo màu trắng này.
Mà bây giờ hắn cảm thấy không ổn, cho nên liền cởi áo trắng cải biến thuộc tính của mình, lực công kích của chính mình thấp xuống đề cao lực phòng ngự lên. Một thanh đoản thương bắn tới từ phía sau lưng, cái thanh đoản thương kia có ngoại hình giống nhau như đúc cái của con thủ vệ mình vừa đánh chết kia…
Vòng bảo hộ kim sắc của Nhất Diệp Phong Thiên phát ra một tiếng “Két”, hiện đầy vết rạn trong nháy mắt. Chuôi đoản thương này rốt cục phá nát thủ đoạn phòng ngự mạnh nhất của hắn.
Mặc dù vòng bảo hộ kim sắc đã gần như sụp đổ, nhưng cũng thành công phòng ngự được chuôi đoản thương này. Chuôi đoản thương này run lên, sau đó biến thành làn khói.
Nhất Diệp Phong Thiên quay đầu nhìn thấy đoản thương kia dần dần hóa thành mây khói. Thủ vệ tuy ngu xuẩn, nhưng lại có kĩ năng thiên phú “Phân thân”. Coi như nó có trí lực không cao thì cũng biết kích hoạt kỹ năng này, cho nên mới tạo thành một màn như thế.
Nhất Diệp Phong Thiên có chút thở dài: “Quả nhiên không dễ dàng a.” Sau đó hắn có lắc đầu, xua tán đi ý nghĩ dư thừa trong đầu, đồng thời khôi phục ý chí chiến đấu.
Nhưng lúc này hai cái kỹ năng mạnh nhất vẫn còn trong thời gian làm lạnh, mà đòn công kích bình thường không cách nào triệt tiêu hiệu quả hồi máu kinh khủng của nó, bởi vậy hắn chỉ có thể tạm thời lựa chọn phòng thủ.
Hắn đem Phán Quyết Thủ Sáo bỏ vào trong hành trang, hoán đổi trở thành một bộ đồ khác, thuộc tính bởi vì vậy mà tăng cường không ít.
Vòng bảo hộ kim sắc đã bị phá, nhưng hắn còn có một bộ Hỏa Giáp hộ thân, Hỏa Giáp cung cấp hộ giáp bằng năm mươi phần trăm HP, nó còn mang theo hiệu ứng nếu cách Nhất Diệp Phong Thiên trong khoảng gần, đối phương sẽ còn bị dính tổn thương bỏng.
Kế tiếp là một phen khổ chiến, cho nên thần sắc Nhất Diệp Phong Thiên không có chút nhẹ nhõm nào.
Đại Ma Đạo Sư Cung đình đều quan sát cuộc chiến này từ đầu đến cuối, lông mày của hắn cũng hơi nhíu lên.
Mà thời điểm Nhất Diệp Phong Thiên đang cố gắng luyện cấp cùng hoàn thành nhiệm vụ, Lâm Mạt còn đang đắm chìm trong giấc mộng đẹp. Qua thật lâu, ở chân trời xuất hiện một tia sáng, Lâm Mạt bỗng nhiên mở hai mắt ra. Hắn đánh một cái ngáp, sau đó rời giường đi rửa mặt, liền khôi phục bộ dáng tinh thần sáng láng.
Tướng mạo hắn vốn anh tuấn, lúc này càng thêm lộ ra vẻ xuất trần. Trải qua một đêm ngủ đông, hắn đã khôi phục tinh lực cùng nhiệt tình đi vào trong « Thiên Vực ».
Hắn về trong trò chơi, biến hóa trong một đêm để Lâm Mạt có chút kinh hỉ. Đó chính vị trí luyện cấp xuất hiện một con Dực Xà cấp Lãnh Chúa. Thân thể của nó nhìn thon nhỏ hơn Dực Xà cấp bậc Tinh Anh, nhưng cánh của nó lại chỉ có một màu trắng tinh, nhìn cực kỳ đẹp.
Đỉnh đầu của nó còn bốc lên quang huy. Lúc này nhìn lại, bên trong tròng mắt của nó có một tia giảo hoạt, thoạt nhìn thì nó phi thường linh động. Loại đơn vị này rất khó kiểm soát và thuần phục.
Lâm Mạt không muốn chi phối Lãnh Chúa cấp mười tám này. Bởi vì ngoại trừ lực công kích, còn lại đều rất bình thường. Mà thứ duy nhất nó được đáng giá cao chính là lực công kích.
Lâm Mạt muốn nó cũng vô dụng, đã lãng phí tinh lực lại lãng phí thời gian…
Thời điểm Lâm Mạt đối phó với Dực Xà Vương cấp Lãnh Chúa này, trực tiếp liền kích hoạt kỹ năng “Phong Bạo Xạ Tuyến” . Trong cái cái hoàn cảnh âm u ẩm ướt mà sử dụng kỹ năng này, trực tiếp tạo thành hoàn cảnh sương trắng mênh mông.
Dực Xà Vương nhận tổn thương như thế, liền phe phẩy cánh chuẩn bị thoát đi. Nhưng bị hàn băng ảnh hưởng, tốc độ di chuyển của nó cũng không nhanh.
Về phần tại sao không sử dụng “Thuật Đóng Băng” và “Băng Sắc Vi”, đó là bởi vì Lâm Mạt đã sử dụng hai cái kỹ năng này đến mức có chút mệt mỏi, hắn muốn nếm thử khiêu chiến mới đồng thời rèn luyện kỹ thuật của mình.
Khi “Phong Bạo Xạ Tuyến” sắp kết thúc, hắn điều khiển kỹ năng này vận chuyển theo hướng con Dực Xà di chuyển, chưa từng xuất hiện một chút sai lầm nào. Khi không có sủ dụng bất kỳ Kỹ Năng Khống Chế nào, “Phong Bạo Xạ Tuyến” vẫn đánh ra tổn thương cao nhất.
Hắn nắm giữ khả năng khống chế kỹ năng rất cao, như vậy càng dễ dàng chưởng khống kỹ năng “Hàn Băng Chi Triều”. Hiện tại hắn chỉ đang luyện tập mà thôi…
Lúc này lượng máu của Dực Xà vương đã giảm xuống mười phần trăm. Con mắt của nó đỏ bừng mà lại đầy vẻ táo bạo, nó phun lưỡi rắn, phe phẩy cánh bay tới hướng Lâm Mạt. Bởi vì nó có song hệ thuộc tính băng và thổ, bởi vậy kỹ năng hàn băng sẽ bị giảm hiệu quả đi nhiều.
Lâm Mạt nhìn nó đang bay về phía mình, thần sắc cũng ngưng lại. Nhưng hắn vẫn không sử dụng kỹ năng khống chế.
Hắn trực tiếp tung kỹ năng “Hàn Băng Chi Triều”. Hàn Lưu Cuồng bạo sinh ra trong chốc lát, trong mắt Dực Xà vương lóe lên một tia giảo hoạt. Nó kích hoạt một cái thiên phú của mình, toàn bộ thân hình nó đều chìm trong bạch quang. Đây là một cái kỹ năng loại “Cuồng Bạo”.
Sau đó nó như là như cá gặp nước, xảo diệu né tránh cổ Hàn Lưu kia. Nhưng Lâm Mạt có kinh nghiệm cỡ nào, khi sử dụng kỹ năng thì đã nghĩ kỹ đủ loại khả năng.
Hắn thông qua các bước di chuyên của Dực Xà vương đã thành công dự đoán trước động tác kế tiếp của nó cùng vị trí sắp xuất hiện.
Hàn Lưu chạm đến trên người Dực Xà vương, toàn thân nó trở nên trắng thuần như tuyết. Hàn Lưu trực tiếp đóng băng nó lại, trước một khắc Dực Xà vương bị băng phong thì nó mới cảm nhận được mình không có tránh được kỹ năng kia. Tròng mắt của nó viết đầy vẻ kinh ngạc và sợ hãi.
Lâm Mạt thì khẽ gật đầu, trên mặt toát ra vẻ mỉm cười. hiện tại hắn đã có thể khống chế kỹ năng “Hàn Băng Chi Triều”.
Lâm Mạt có thể thành công đóng băng Dực Xà vương giảo hoạt này, cũng liền mang ý nghĩa hắn có thể trực tiếp đóng băng người chơi bình thường .
Lâm Mạt vẫn tương đối hài lòng đối với thao tác vừa rồi của mình. Dực Xà vương bị băng phong đang dùng hết sức vặn vẹo thân thể, nhưng lại không thể động đậy chút nào.
Lâm Mạt nhìn thoáng qua lượng máu của Dực Xà vương, đã rớt xuống chỉ còn sáu mươi phần trăm. Đây chính là Lãnh Chúa cấp mười tám, nhưng bị Lâm Mạt đánh cho không chịu nổi một kích.
Nhìn thấy mình vừa đối mặt liền đánh rụng nhiều HP của Dực Xà vương như vậy, Lâm Mạt thỏa mãn gật đầu nhẹ.
Nhìn bộ dáng Dực Xà vương tinh xảo như vậy, Lâm Mạt liền dùng kỹ năng “Hàn Phách Băng Kiếm Thuật”. Liên tiếp chín cái gợn sóng nhộn nhạo sau lưng Lâm Mạt. Chín chuôi lợi kiếm rất chân thực lóe ra hàn quang lao tới hướng Dực Xà vương.
Dực Xà vương cảm nhận được nguy hiểm, mắt nó co rút lại. Nó lẳng lặng nhìn chín chuôi lợi kiếm tản ra ba động ma pháp, nhưng nó đã bị đóng băng không làm được cái gì.
Nó chỉ có thể nhìn thấy chín chuôi lợi kiếm kia súc thế càng ngày càng chân thực, thậm chí dần dần hiện ra dấu vết năm tháng. Chín chuôi lợi kiếm lao tới người mình.
“Đinh đinh” thanh âm lọt vào tai, những thanh lợi kiếm kia bắt đầu phóng ra hư diễm màu lam. Khi lợi kiếm tạo ra tổn thương thì, những tia hư diễm kia cũng bắt đầu tạo thành tổn thương keo dài.
Lâm Mạt nhẹ nhàng phun ra một chữ: “Bạo!” chín chuôi lợi kiếm nhận được mệnh lệnh, gần như liền nổ tung trong nháy mắt, lượng máu của Dực Xà vương cũng rơi xuống một khúc nữa.
Lâm Mạt nhìn lượng máu của Dực Xà vương, lúc này đại khái chỉ còn lại hai mươi phần trăm. Tiếp theo là một kỹ năng “Sương Đống Tân Tinh”, khi bị kỹ năng “Sương Đống Tân Tinh” đánh tới, lượng máu của nó chỉ còn lại một tia mà thôi. Lâm Mạt bổ sung hai lần công kích phổ thông, hoàn thành thu hoạch tính mạng của Dực Xà vương.
Dực Xà vương vẫn tương đối khó coi, chỉ rơi xuống hai kiện vật phẩm. Một kiện là Trang bị cấp Thanh Đồng, một món khác thì hơi cao cấp một chút, là Trang bị cấp Bạch Ngân.
Đối với dạng trang bị này Lâm Mạt không để vào mắt, cho nên hắn chỉ hơi liếc qua rồi liền dời ánh mắt đi.
Lâm Mạt bắt đầu sử dụng Hỏa Cầu Thuật dẫn quái, cũng bắt đầu luyện cấp.
Mà khi Lâm Mạt bắt đầu luyện cấp, hắn nhận được tin nhắn của Triệu Bắc, cũng chính là “Kỵ Sĩ Tung Hoành”.
Ngữ khí của Triệu Bắc mười phần lo lắng, tin tức có đại ý là mình vừa cùng đồng đội lên tới cấp mười, đi vào Nhật Nguyệt Thành liền bị vây chặt bên trong Ma Thú Sơn Mạch.
“Ma Thú Sơn Mạch?” Lâm Mạt sững sờ, “Trùng hợp như vậy sao?” Sau đó hắn nhìn tin tức tiếp theo, là vị trí Triệu Bắc phát ra tọa độ của mình, biểu thị hi vọng Lâm Mạt có thể chạy tới giúp bọn hắn một chút.
“Các ngươi hãy ẩn nấp, tạm thời sẽ không bị phát hiện, đúng không?” Lâm Mạt nhanh chóng phát tin nhắn. Sau đó hắn đình chỉ luyện cấp, chờ đợi Triệu Bắc trả lời. bên trong quá trình chờ đợi, hắn cũng bắt đầu đi tới hướng tọa độ Triệu Bắc phát tới.
Qua ước chừng mười giây đồng hồ, Triệu Bắc phát tới một tin tức ngắn gọn: “Không sai.”
Đạt được trả lời chắc chắn Lâm Mạt liền gật đầu, cũng không có dừng lại nào. Qua ước chừng hai mươi lăm phút, hắn đi tới vị trí tọa độ. Vị trí này là khu vực nội bộ Ma Thú Sơn Mạch, cách vị trí Lâm Mạt luyện cấp không xa. Nơi này càng thêm nguy hiểm nhưng lại là nơi thoát khỏi truy tung tốt nhất.
Lâm Mạt ngừng lại, sau đó hắn đã nhìn thấy Triệu Bắc tới nghênh đón. Triệu Bắc có bộ dáng có chút chật vật, bất quá trạng thái hắn vẫn còn, HP cùng MP đều còn đầy.
“Tạ ơn!” Triệu Bắc trầm ngâm một hồi rồi nói. Hắn nhìn quanh bốn phía một phen, trông thấy vị trí nhóm người mình tạm thời không có bị bại lộ, thế là thở một hơi thật dài.
“Ngươi tới với tốc độ thật nhanh a!”
“Các ngươi đã là thành viên công hội rồi, làm sao không tìm các thành viên khác của công hội tới hỗ trợ?” Lâm Mạt liền hỏi. Triệu Bắc gãi đầu nói: “Ta không nói rõ ràng với ngươi, tập kích chúng ta không phải người chơi, mà là U Hỏa Quân Đoàn…”
Lâm Mạt sững sờ, sau đó dừng lại bước chân. ở kiếp trước minh cũng chưa nghe nói qua sự kiện này. U Hỏa Quân Đoàn tiến công thành trì nhân loại là lúc ngươi chơi có đẳng cấp bình quân đạt tới cấp 30.
Lâm Mạt cau mày, lúc này không có nghe thấy tiếng bước chân của Lâm Mạt Kỵ Sĩ Tung Hoành hơi nghi hoặc một chút rồi quay đầu nói: “Thế nào?”
Lâm Mạt lắc đầu nói: “Không có gì…” Hắn bỗng nhiên hiểu ra, Dạ Tinh đột nhiên rời đi là có khả năng liền có quan hệ cùng chuyện này. Mình kém chút liền quên đi, Dạ Tinh không chỉ là một game thủ chuyên nghiệp, mà còn là một hội trưởng công hội siêu cấp…
Hắn nắm cằm của mình nói: “Nói cách khác tất cả người chơi của công hội bị tập kích đồng loạt?”
Kỵ Sĩ Tung Hoành gật đầu sau đó tiếp tục dẫn đường. “Trước khi ta gọi ngươi, chúng ta đã cúp mất một Pháp Sư, cho nên ta liền…”
“Cho nên ngươi liền nhớ tới ta? ” Lâm Mạt cười một tiếng, đánh gãy lời Triệu Bắc nói.
Kỵ Sĩ Tung Hoành lại gãi đầu nói: “Gần đây thế nào rồi, lúc gần đây ta không có liên lạc với ngươi… Ngươi sẽ không tức giận chứ.”
Lâm Mạt “Ừ” một tiếng nói ra: “Nhanh lên, mà lại… Ta đã không kịp chờ đợi muốn kiến thức U Hỏa Quân Đoàn này lợi hại thế nào.”
Kỵ Sĩ Tung Hoành mỉm cười: “Rất nhanh liền có thể nhìn thấy.” Sau đó hắn tăng nhanh bộ pháp, Lâm Mạt từ đầu đến cuối vẫn có thể theo thật sát.
Rất nhanh, Lâm Mạt liền đi tới một cái động quật bí ẩn nhưng lại chật hẹp. “Các ngươi trốn ở chỗ này sao?” Lâm Mạt có chút hiếu kỳ chỉ vào động quật.
Triệu Bắc gật đầu nói: “Không sai… Chúng ta lúc đầu đang luyện cấp, bỗng nhiên một cái Truyền Tống Trận xuất hiện trước mặt chúng ta.”
Triệu Bắc hắng giọng một cái tiếp tục nói ra: “Sau đó từ trong Truyền Tống Trận đi ra một đội binh sĩ U Hỏa Quân Đoàn. Những cái sinh vật đáng chết kia không chỉ quấy rầy chúng ta luyện cấp, hơn nữa còn trực tiếp phát động tiến công đối với chúng ta.”
Lâm Mạt gật đầu nói: “Thì ra là thế… Chỉ có một đội U Hỏa Quân.” Trong mắt của hắn bỗng nhiên có một tia quang mang chợt lóe lên, đây là biểu hiện chiến ý của hắn bị thiêu đốt lên.
Đạo tia sáng này tồn tại với thời gian rất ngắn, cho nên không chỉ là Kỵ Sĩ Tung Hoành, mà người chơi trong công hội của Triệu Bắc cũng không có trông thấy.
“Đây chính là bằng hữu Pháp Sư ngươi mang tới sao?” Một ngữ khí ôn hòa nghênh đón. Ở bên cạnh Triệu Hồi Sư còn có một con Gấu được triệu hoán ra.
Gấu nhỏ mặc dù nhìn cũng không cường đại, nhưng lượng máu của nó và lực công kích phi thường khả quan, tốc độ làm lạnh cũng vừa phải, bởi vậy triệu hoán “Ma Hùng” là kỹ năng thiết yếu của Triệu Hồi Sư.
Tên Triệu Hồi Sư này tựa hồ chính là tiểu đội trưởng của bọn hắn, trong công hội cũng là thành viên cấp hai, xem như một tiểu quan.
Hắn mang nguyên bộ trang bị Cấp Hoàng Kim. Tới khi trò chơi phát triển tới hậu kỳ Triệu Hồi Sư sẽ rất cường đại, chủ yếu vì Triệu Hồi Sư có thể nâng cấp kỹ năng cho sinh vật triệu hồi của mình, giúp tăng cường thuộc tính sinh vật triệu hồi của mình.
Đương nhiên nâng cấp kỹ năng không chỉ tốn một lượng tiền tài rất lớn, mà tỉ lệ thất bại cũng rất cao, không phải kẻ có tiền là chơi không nổi cái nghề nghiệp này.
Lâm Mạt nói: “Ta là bằng hữu của Kỵ Sĩ Tung Hoành…” Lâm Mạt vốn đang muốn lại nói cái gì, nhưng lông mày của hắn bỗng nhiên nhíu một cái. Hắn dời ánh mắt khỏi Triệu Hồi Sư, nhìn về phía Đạo Tặc sau lưng Triệu Hồi Sư.
Ngay tại vừa rồi, tên Đạo Tặc kia đã sử dụng kỹ năng “Thuật Điều Tra” với Lâm Mạt. Hắn nhìn thấy đẳng cấp và một phần thuộc tính của Lâm Mạt. Cho nên hắn lập tức nghẹn họng nhìn trân trối, trong mắt tràn đầy vẻ chấn kinh.
Bọn hắn đã coi như là một tiểu đội tương đối hung hãn, mà bởi vì có Triệu Hồi Sư “Hỏa Thụ”, hiệu suất bọn hắn luyện cấp cũng không chậm. Thậm chí có thể nói bọn hắn luyện cấp với tốc độ siêu việt.
Nhưng ngay vừa rồi, vì tìm hiểu cao thủ trong miệng Kỵ Sĩ Tung Hoành, tên Đạo Tặc này sử dụng kỹ năng “Thuật Điều Tra”, thì liền thấy được cảnh tượng khó tin.
“Hắn thế mà… Đã cấp mười lăm.” Đạo Tặc nỉ non tự nói. Sau đó ánh mắt hắn nhìn Lâm Mạt tựa như nhìn quái vật.
“Húc Dương, ngươi thấy được cái gì?” một người chơi nữ Nghề nghiệp Mục Sư hỏi. Ngay khi nàng thấp giọng hỏi thăm, Lâm Mạt nhìn lại, dừng lại ở tên trên người Đạo Tặc này.
Tự tiện sử dụng kỹ năng loại dò xét đối với người chơi khác là một loại hành vi rất không lễ phép. Cho nên hành động của Đạo Tặc lập tức làm cho Lâm Mạt cảm thấy bất mãn.
Đạo Tặc cũng đang nhìn Lâm Mạt, sau đó hắn dùng tay vò đầu, cười xấu hổ. Trông thấy Đạo Tặc có bộ dáng như vậy Lâm Mạt cũng không biết phải làm cái gì, dù sao hắn cũng chỉ muốn nhìn thực lực của người viện trợ.
Tên Đạo Tặc kia cũng tương đối linh trí, không để cho Mục Sư bên cạnh hắn chờ đợi quá nhiều thời gian liền gửi cho Mục Sư một tin nhắn.
Sau khi Mục Sư xem xong cũng mở to hai mắt mà nhìn, nàng cũng không có hoài nghi Đạo Tặc nói láo, bởi vì tên Đạo Tặc này vẫn là rất đáng tin cậy.
Mục Sư nhìn Lâm Mạt thật sâu một chút, sau đó tiến hành chia sẻ thông tin của Pháp Sư vừa mới đi tới này lên kênh đội ngũ.
Sáu tên người chơi kia, bao gồm cả tên pháp su đã bị thịt hồi sinh ở khu “Tân Thủ Tiểu Trấn” đều sợ ngây người. Còn vì cái gì mà tên Pháp Sư kia không có hồi sinh ở Nhật Nguyệt Thành mà trực tiếp bị hồi sinh ở trấn tân thủ, đó là bởi vì điểm kinh nghiệm hắn không đủ 20%, cho nên liền rớt xuống cấp chín.
Người chơi rớt xuống cấp chín không cách nào tiến vào thành thị, cho nên những người chơi này đều rất sợ hãi việc bị đánh giết sau đó bị rớt hai mươi phần trăm kinh nghiệm. Cũng bởi vì chuyện này, cho nên Triệu Bắc mới mời Lâm Mạt đến phá giải nan đề trước mắt.
Lâm Mạt cười một tiếng, khi nghe thấy bọn hắn bị U Hỏa Quân Đoàn tập kích, nội tâm đã có chút rõ ràng là có chuyện gì rồi.
Mặc dù cũng không minh bạch vì cái gì mà ở kiếp trước không có U Hỏa Quân Đoàn tập kích người chơi công hội, nhưng căn cứ theo Lâm Mạt suy đoán, cái này là bởi vì một loại cơ chế ẩn tàng nào đó bị mở ra… Mà loại cơ chế ẩn tàng này, có lẽ có liên quan với việc mình trùng sinh.
Lâm Mạt không có tiếp tục truy vấn vấn đề này, bởi vì không có chứng cứ ủng hộ, hắn cũng không giám phỏng đoán bừa. Hắn lắc đầu, xua tán đi nghi hoặc trong nội tâm.
Hắn không nói gì, mà đem ánh mắt chuyển dời đến tên người chơi có tên là “Hỏa Thụ” kia. Hỏa Thụ cũng là người thông minh, hắn trực tiếp nói: “Những binh lính của tiểu đội U Hỏa Quân Đoàn cũng đã tiến vào Ma Thú Sơn Mạch, cho nên hiện tại vị trí của chúng ta cũng không phải là rất an toàn.”
Hắn nói tiếp: “Bọn hắn lúc nào cũng có thể đi tới đây.” Sau đó hắn mỉm cười: “Bất quá chúng ta hiện tại có cao thủ đỉnh tiêm trợ giúp, có hi vọng sống sót rất lớn…”
Lâm Mạt không khỏi phải nhìn Triệu Hồi Sư này nhiều một chút, người nhìn rất nhã nhặn, không nghĩ tới hắn lại nói nhiều như vậy…
Lâm Mạt ho khan một tiếng rồi nói: “Được thôi, như vậy chúng ta liền ở chỗ này chờ. Cũng đỡ việc ta phải đi tìm bọn họ, vừa lãng phí thời gian vừa lãng phí tinh lực.”
Sau đó hắn nhìn thấy trong động quật này cũng tương đối thoải mái dễ chịu. Lâm Mạt vươn tay, chỉ một khu vực nói: “Ta có thể ngồi nơi đó không?”
Triệu Hồi Sư quay đầu nhìn thoáng qua: “Đương nhiên là có thể.” Sau đó hắn liền nhìn chăm chú Lâm Mạt đi tới nơi đó, sau đó an an ổn ổn ngồi xuống.
Hắn nhắm mắt lại lặng yên chờ đợi. Còn lại năm tên người chơi đều nhìn Lâm Mạt một chút rồi đưa ánh mắt nhìn về phía Kỵ Sĩ Tung Hoành.
Kỵ Sĩ Tung Hoành minh bạch ý của mọi người, hắn nói: “Chúng ta là bằng hữu ở trong hiện thực.” Sau đó hắn cũng nhìn Lâm Mạt một chút rồi bổ sung: “Mặc dù bề ngoài Hắn nhìn lạnh lùng như vậy, nhưng vẫn giảng nghĩa khí đối với bằng hữu.”
Triệu Hồi Sư gật đầu nói: “Ta nhìn ra được.” Sau đó hắn nói tiếp: “Nếu không sử dụng đạo cụ đặc thù loại truyền tống, như vậy vị bằng hữu này đang luyện cấp ở ngay chỗ này.”
“Hẳn là như vậy.” Kỵ Sĩ Tung Hoành nói, “Ta đã hiểu rất rõ.”
Hỏa Thụ gật đầu, bỗng nhiên hắn nghe thấy được thanh âm chiến mã tê minh. Sắc mặt của hắn đột nhiên biến hóa. “Bọn hắn tới…” Hỏa Thụ nói nhẹ.
Lâm Mạt cũng khi nghe thấy cái âm thanh chiến mã tê minh này, mắt đột nhiên mở ra. Thần sắc hắn lạnh nhạt đứng dậy, sau đó vuốt ve pháp bào của mình. nắm thật chặt Trầm Luân Pháp Trượng trong tay hắn, mắt nhìn về phương xa.
Khóe miệng Lâm Mạt toát ra vẻ mỉm cười, trong mắt thiêu đốt lên chiến ý. Lần này hắn cũng không có che giấu chiến ý muốn được chiến một trận với U Hỏa Quân Đoàn.
Cho nên Hỏa Thụ trông thấy cũng có chút ngoài ý muốn. Hắn cũng không hiểu rõ Lâm Mạt, nhưng từ bề ngoài thì Lâm Mạt là một người rất an tĩnh khí chất xuất trần, nhưng nội tâm của hắn lại có một chiến ý ẩn giấu ở bên dưới…
Hỏa Thụ phát hiện, mình có hứng thú càng ngày càng đậm đối với người Ph người chơiáp Sư này. Sau đó hắn thấy Lâm Mạt cầm pháp trượng trong tay tự giác đi tới sau lưng chiến sĩ cùng Kỵ Sĩ.
Pháp Sư là đơn vị da giòn, trong đoàn đội thường thường đều cần chiến sĩ và Kỵ Sĩ bảo hộ, lấy trình độ lớn nhất bảo đảm cho Pháp Sư liên tục công kích bộc phát lượng sát thương lớn nhất…
Hắn vẫn không hiểu tại sao một người mạnh và có tiềm lực như vậy lại không gia nhập công hội nào.
Do dự một hồi hắn mở miệng nói: “Này, Lẫm Mạt.” Lâm Mạt quay đầu nhìn hắn một cái, sau đó Hỏa Thụ nói tiếp: “Ngươi không cân nhắc tới việc gia nhập công hội sao?”
Tóc Lâm Mạt bị gió nhẹ thổi bay phấp phới, hắn hơi kinh dị quay đầu nhìn thoáng qua Hỏa Thụ ở phía bên phải mình, sau đó mỉm cười.
“Tạm thời không có ý định này.” Hắn nói như thế. Lúc này một tiếng chiến mã tê minh vang lên, mà căn cứ nơi thanh âm phát ra mà phỏng đoán, đã cách nơi đây rất gần.
Pháp trượng trong tay Lâm Mạt bị hắn nắm chặt, ánh mắt hắn rơi vào vị trí chiến mã tê minh đó.
“Pháp Sư của Chúng ta chiến tử sau khi đã dùng hết toàn lực đánh chết một cung tiễn thủ của U Hỏa Quân Đoàn.” Hỏa Thụ nhỏ giọng nói.
“Sau đó thì sao?” Lâm Mạt nói.
Hỏa Thụ thở dài một hơi rồi nói tiếp: “Chúng ta đem hết toàn lực, dùng hết tuyệt đại đa số kỹ năng giết chết được đám binh lính U Hỏa Quân Đoàn nhưng sau một khắc hắn lại sống lại.”
Lâm Mạt biết ý tứ của Hỏa Thụ, hắn vẫn có chút hiểu biết đối với U Hỏa Quân Đoàn, dù sao mình kiếp trước hắn cũng là thành chủ Nhật Nguyệt Thành. Nhưng hắn vẫn hỏi: “Ý của ngươi là… Những U Hỏa Quân Đoàn này đều có được [kỹ năng phục sinh]?”
Triệu Hồi Sư Hỏa Thụ gật đầu: “Chúng ta nghĩ khả năng này phi thường cao.”
Lâm Mạt nhìn Hỏa Thụ một chút, thầm nghĩ ngươi đoán rất chuẩn. Hắn bình tĩnh mở miệng nói: “Biết, nhưng cũng không quan hệ… Bọn hắn có thể trùng sinh, đánh bọn nó thành tro liền không có vấn đề gì rồi!” Nói xong hắn liền dời ánh mắt đi.
Hỏa Thụ nghe xong lời của hắn, khóe miệng liền co quắp một chút. Hắn hoàn toàn không nghĩ tới Lâm Mạt bình tĩnh trầm ổn như vậy mà lại nói ra được lời thô bạo bá đạo như vậy.
Sau đó hắn bất đắc dĩ cười cười, có lẽ Pháp Sư cấp mười lăm này thật sự có thực lực này.
Kỵ Sĩ Tung Hoành không có mở ra khung nói chuyện, mà trực tiếp mở miệng nói: “Ngươi có lòng tin đánh bại những U Hỏa Quân Đoàn này như vậy sao?”
Lâm Mạt Nói: “Hẳn là không có vấn đề.”
Kỵ Sĩ Tung Hoành gật đầu nhẹ: “Ta tin tưởng ngươi.” Hắn há to miệng vốn còn muốn nói cái gì, nhưng lại cũng không nói ra miệng. Hắn cười xấu hổ.
Đúng vào lúc này, một chiến sĩ toàn thân thân mang áo giáp đen nhánh bốc lên một ngọn lửa màu vàng sẫm xuất hiện ở trước mặt đám người Lâm Mạt. Cung tiễn thủ và Pháp Sư của U Hỏa Quân Đoàn theo sát phía sau.
Hết thảy có chín đơn vị U Hỏa Quân Đoàn. Hiện tại rất nhiều người chơi nhận được tin tức đều núp ở bên trong thành thị không dám ra ngoài.
Mà bọn người Kỵ Sĩ Tung Hoành thì tương đối không may, vì truy cầu tốc độ luyện cấp nên bọn hắn đi tới Ma Thú Sơn Mạch. Cho nên khi không có thủ đoạn truyền tống mà bọn hắn lại phát hiện mình không phải là đối thủ của những binh sĩ U Hỏa Quân Đoàn này thì bọn hắn đành phải tránh né.
Lâm Mạt phóng ra một viên Hỏa Cầu, trực tiếp công kích vào người tên Khô Lâu Chiến Sĩ kia.
Hình dáng của bọn họ đã rất gần với vong linh, nhưng lại không có cường đại như vong linh chân chính. Lúc này Lâm Mạt lại thấy được U Hỏa Quân Đoàn một lần nữa, nội tâm cũng có chút bùi ngùi.
Bởi vì Lâm Mạt có chút kiến thức về U Hỏa Quân Đoàn, cho nên hắn biết được những U Hỏa Quân Đoàn này cũng rất đáng thương, bởi vì không có cách nào mới đi chuyển đổi thành nửa vong linh…
Nhưng hiện tại Lâm Mạt lại cũng không dự định nhường đám U Hỏa Quân Đoàn này. Đòn công kích bình thường được trang bị gia trì thêm thuộc tính cho nên lực sát thương phi thường cao.
Đương nhiên, khi lên tới cấp hai mươi thu thập được hai món còn lại của bộ sáo trang Hàn Dạ, Lâm Mạt liền có thể mặc “Hàn Dạ Sáo Trang”, thuộc tính của mình lại tăng thêm một bước, cái này cũng mang ý nghĩa lực công kích của Lâm Mạt sẽ cao đến một trình độ kinh người… Bởi vì đi theo con đường độc hành, cho nên hắn nhất định phải bảo trì sự cường đại trác tuyệt của bản thân.
Hỏa cầu nổ tung trên người chiến sĩ của U Hỏa Quân Đoàn, một cái con số nhỏ bé xuất hiện từ trên người chiến sĩ U Hỏa Quân Đoàn.
Sau đó ngọn lửa màu vàng sẫm trong đầu chiến sĩ này bỗng nhiên hơi nhúc nhích một chút, sau đó hắn quay đầu nhìn chăm chú Lâm Mạt. Loại đe dọa trình độ này hoàn toàn vô hiệu đối với Lâm Mạt.
Lâm Mạt tiến hành đòn công kích bình thường lần nữa, lần này công kích phổ thông lại kích phát cái tỷ lệ 8% “Cao cấp Ma Pháp Hỗn Loạn”. Cho nên Khô Lâu Chiến Sĩ kia lâm vào trạng thái “Mê muội”.
Ngay tại lúc Lâm Mạt quyết định công kích thêm thì, một mũi tên tản ra ma lực cuồn cuộn bay tới người Lâm Mạt.
“Tử Thần Chi Tiễn? !” Lâm Mạt không có chút kinh hoảng. Hắn vội vàng mở kỹ năng “Băng Sương Khải Giáp”, còn cảm thấy chưa đủ lại kích hoạt kỹ năng “Nước Mắt Nữ Thần”. Kỹ năng này là kỹ năng mà pháp bào tăng thêm, hiệu quả để cho người sử dụng vô địch trong một đoạn thời gian.
Lúc này trên người Lâm Mạt xuất hiện một áo giáp hư ảnh màu xanh lam, đồng thời lại bao trùm lên một tầng hộ thuẫn màu đen. Lúc này kỹ năng đặc hiệu phi thường mỹ lệ, đồng thời cũng càng làm nổi bật sự thần bí của Lâm Mạt.
“Tử Thần Chi Tiễn” tên như ý nghĩa chính là có thể đánh giết địch nhân trong nháy mắt. kỹ năng có thời gian cooldown phi thường cao, nhưng tác dụng của nó nhưng cũng xứng đáng với thời gian cooldown dài như vậy.
Bởi vì tác dụng của nó là khi bị bắn trúng mục tiêu thì sẽ tạo thành đại lượng tổn thương đồng thời còn có tỉ lệ nhất định tạo thành hiệu quả “Đột Tử”. Loại hiệu quả có quan hệ với sự chênh lệch đẳng cấp của song phương, khi đẳng cấp Lâm Mạt và những U Hỏa Quân Đoàn này có sự xê xích không nhiều, loại hiệu quả này có tỉ lệ phát động rất lớn.
Bởi vậy Lâm Mạt mới có thể thất kinh, đồng thời vận dụng kỹ năng “Nước Mắt Nữ Thần” trước đó chưa từng động tới.
Lúc này trên người Lâm Mạt đầy quang hoa lưu chuyển, nhìn cực kỳ đáng tin. Hỏa Thụ nhìn thân ảnh hắn, liền lẩm bẩm: “Đây chính là Pháp Sư cấp mười lăm sao?”
Sau đó hắn lắc đầu: “Làm sao có thể… Có thể chơi tới loại trình độ này thì cũng chỉ có lác đác không được mấy người.”
Lời của hắn xác thực rất đúng, nói ra cả tiếng lòng của đám người Kỵ Sĩ Tung Hoành. Bởi vì tất cả mọi người không phải đồ ngốc, đều có thể nhìn ra được Lâm Mạt liên tiếp vận dụng kỹ năng cường đại.
Những kỹ năng là này chưa từng xuất hiện trên người các game thủ Pháp Sư chuyên nghiệp khác. Mà lúc này Lâm Mạt cũng không biết, bởi vì thực lực của hắn cường hãn tới mức thoát khỏi việc bị tiểu nhân nhớ nhung tới, còn có thế để những người này kính sợ cùng tôn trọng…
Tử Thần Chi Tiễn lướt ra một quỹ tích hình cung trên không trung, mang theo đuôi lửa màu vàng nhạt bắn về phía Lâm Mạt. trong chốc lát tiếp xúc với người Lâm Mạt, “Nước Mắt Nữ Thần” được phát động, Tử Thần Chi Tiễn tiếp xúc với hộ thuẫn màu đen. Mặt ngoài của hộ thuẫn màu đen nhấc lên một tầng sóng nước, sau đó hóa giải toàn bộ sat thương của Tử Thần Chi Tiễn…
Lâm Mạt cúi thấp xuống nhìn Tử Thần Chi Tiễn bắn trên người mình, trông thấy nó bị ngăn lại Lâm Mạt thở dài một hơi.
Đúng vào lúc này, một thớt chiến mã vòng qua đám cành cây đi tới. Nó là một khô lâu chiến mã, toàn thân thiêu đốt một ngọn lửa màu vàng sẫm. Cưỡi tại trên lưng nó là một Khô Lâu Kỵ Sĩ. Trường thương trong tay của hắn đưa ngang trước người, đầu trường thương bốc lên quang diễm màu xanh đậm.
“Kia là trường thương bổ sung hiệu quả Băng thuộc tính.” Hỏa Thụ mở miệng giải thích, “Nó có hiệu quả giảm tốc rất khoa trương, Pháp Sư sẽ…”
Lâm Mạt không nói gì, ánh mắt của hắn rơi vào sau lưng Kỵ Sĩ. Một mỹ nữ dáng người bốc lửa thấp thoáng đi ra từ rừng cây. Đầu nàng đội một cái mũ màu đen, trên mũ có một cộng lông vũ ngũ thải. Sắc mặt của nàng tái nhợt, bên trong đôi mắt có một ngọn lửa màu vàng kim nhạt đang bùng cháy. Ánh mắt của nàng hoàn toàn bị Lâm Mạt hấp dẫn.
Nàng là một sĩ quan cường đại của U Hỏa Quân Đoàn, không biết vì sao lại bị áp chế thực lực đi tới đây. Cũng chính là nàng, bắn ra Tử Thần Chi Tiễn để Lâm Mạt thất kinh.
Trên khóe miệng của mỹ nữ có vóc người nóng bỏng kia nổi lên vẻ tươi cười. Sau đó ngón tay nàng như nhánh hành ngọc nhắm ngay vào Lâm Mạt, sau đó nhắm ngay vào Triệu Hồi Sư Hỏa Thụ.
Ngón tay của nàng chỉ chếch đi một cái góc độ nho nhỏ, cho nên tốc độ phi thường nhanh. Một viên đạn ma pháp màu đỏ sậm và màu đen quấn vào nhau bay về phía Triệu Hồi Sư Hỏa Thụ.
Hỏa Thụ nhíu mày. Có thể dẫn đầu một cái tiểu đội thì thực lực của hắn cũng không tệ, thực lực tự nhiên cũng là cấp bậc cao thủ. hắn nhắm mắt lại, sau đó một đạo bạch quang hiện lên, thân ảnh của hắn biến mất khỏi chỗ cũ.
Lưu lại một cái búp bê rơm, viên đạn ma pháp màu đỏ sậm kết hợp cùng màu đen liền đánh vào trên người búp bê rơm kia. Cái búp bê rơm kia nhận phải công kích, sau đó toàn thân sáng lên tản ra hồng mang kịch liệt.
“Oanh” một tiếng, cái búp bê rơm kia liền nổ tung, tạo thành tổn thương nhất định đối với đơn vị trong phạm vi nhất. Nhưng bên trong Phạm vi công kích này cũng không đơn vị đối địch, bởi vậy lần bạo tạc này không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Thân thể Hỏa Thụ xuất hiện ở vị trí cách mười yard. Hắn có chút cảnh giác nhìn nữ nhân đang mỉm cười này, nàng đột nhiên xuất thủ để hắn không thể không sử dụng cái kỹ năng bảo mệnh này.
Lúc này Kỵ Sĩ Tung Hoành là xe tăng của cả đội cũng không có ngốc. Hắn hít sâu một hơi, sau đó liền tung công kích đánh tới cái nữ nhân xinh đẹp kia.
Thần sắc nữ nhân kia vẫn không thay đổi, tựa hồ không có đem Kỵ Sĩ Tung Hoành để vào mắt. Mà khi Kỵ Sĩ Tung Hoành công kích được một nửa, Lâm Mạt bình tĩnh giơ pháp trượng trong tay lên, phát động kỹ năng “Băng Sắc Vi”.
Liền xuất hiện dây leo do hàn băng tạo thành, bọn chúng hình thành trong nháy mắt sau đó nở rộ trong phút chốc…
Khi Băng Sắc Vi khống chế nữ chỉ huy kia lại, thì nàng liền nhận phải trạng thái đổ máu. Sắc mặt của nàng trở nên có chút băng lãnh, trên người nàng toát ra một trận hào quang màu vàng sẫm, ngón tay của nàng bắt đầu nhúc nhích một chút.
Hào quang màu vàng sẫm cũng không có thoát khỏi con mắt của Lâm Mạt, gồm cả việc khi hiệu quả đổ máu kết thúc thì thân thể có một rung động rất nhỏ.
Lâm Mạt trầm mặc. Trong trận chiến đấu này hắn cũng không tính sử dụng kỹ năng “Hàn Phách Băng Kiếm Thuật” hoặc là “Hàn Băng Chi Triều”. Cái gọi là át chủ bài, chỉ có dưới tình hướng người khác không biết thì mới có thể phát huy ra tác dụng lớn nhất. Hắn dự định dựa vào lực lượng đoàn đội để hóa giải tình thế nguy hiểm này.
Và lúc này hắn đã nhận ra nữ đội trưởng đối diện đã dùng kỹ năng kháng ma. Mà Lâm Mạt khẳng định cái kỹ năng kia là kỹ năng kháng ma chứ không phải kỹ năng vô địch, là bởi vì nữ đội trưởng này đã nắm giữ Tử Thần Chi Tiễn, nếu như còn có kỹ năng “Vô địch” nữa vậy thì không hợp lý .
Nhưng đây chỉ là phỏng đoán, còn cần nghiệm chứng mới được. Thế là hắn thay đổi mục tiêu công kích, bắt đầu công kích U Hỏa Quân Đoàn Kỵ Sĩ kia. Hắn Trực tiếp sử dụng kỹ năng “Thuật Đóng Băng”, làm cho U Hỏa Kỵ Sĩ bị đóng băng lại.
Mà lúc này Kỵ Sĩ Tung Hoành đã công kích đến, hắn cầm trường thương dùng hết toàn lực đâm ra. Tại trong quá trình đâm ra này, đỉnh trường thương toát ra một tầng quang mang, kia là kỹ năng của vũ khí, hiệu quả là tăng cường đòn công kích bình thường. Nhưng trường thương cũng không có công kích được nàng.
Khi nàng vừa khôi phục hành động thì nàng liền duỗi hai đầu ngón tay ra, chuôi trường thương này liền không đâm xuống được nữa. Kỵ Sĩ Tung Hoành khiếp sợ nhìn nàng, thì nhìn thấy nàng ngoẹo đầu mỉm cười.
Sau đó nàng vươn ngón tay mang theo ma lực kinh động lòng người ra. Một đạo ma lực được phóng ra trong nháy mắt, nhìn thấy tình huống không đúng Triệu Bắc vội vàng né nhanh qua một bên. Hắn tránh được công kích nhưng lại bởi vì quán tính té ngã trên đất.
Tại thời điểm Lâm Mạt công kích U Hỏa Kỵ Sĩ, thì vẩn chú ý tình cảnh bên này. Nhìn thấy nữ đội trưởng kia chặn lại một kích của Triệu Bắc còn đồng thời tiến hành đánh trả, liền hiểu tên nữ đội trưởng này không cách nào phòng ngự tổn thương vật lý, nếu không cũng sẽ không vẽ vời thêm chuyện như vậy.
Lúc này trên người Lâm Mạt có hai cái hiệu quả phòng ngự, cho nên nội tâm rất bình thản. Hắn sử dụng kỹ năng “Sương Đống Tân Tinh” tấn công tên U Hỏa Quân Đoàn Kỵ Sĩ bị dính Thuật Đóng Băng kia, khi bị Sương Đống Tân Tinh tác dụng tới, HP của U Hỏa Quân Đoàn Kỵ Sĩ trực tiếp giảm xuống sáu mươi phần trăm.
Ngoại trừ Kỵ Sĩ Tung Hoành ngăn chặn tên nữ đội trưởng nguy hiểm kia, người chơi khác vẫn tiến hành tập kích với tên Kỵ Sĩ này. Rất nhanh tên Kỵ Sĩ kia liền bị đánh chết. Sau khi một hào quang màu đen tán đi, tên U Hỏa Quân Đoàn Kỵ Sĩ kia liền sống lại. Nương theo tiếng chiến mã gào thét, hắn lại uy phong lẫm lẫm đứng lên một lần nữa.
Mặc dù không thi triển được, nhưng U Hỏa Kỵ Sĩ vẫn cố gắng tiến hành công kích Lâm Mạt.
Lâm Mạt cười một tiếng, lúc này kỹ năng “Băng Sắc Vi” đã hoàn thành làm lạnh. Dù sao nó cũng chỉ có bốn mươi giây thời gian cooldown, chỉ chớp mắt liền qua.
“Chịu đựng, Kỵ Sĩ Tung Hoành.” Lâm Mạt mở miệng nói. Hắn không có để lộ tên thật của hắn, cũng không phải là bởi vì quan hệ của hai người, mà là bởi vì lúc này chung quanh đều là người chơi mới quen, cho nên vẫn nên gọi nhau bằng biệt danh trong game thì tốt hơn…
Bạn cần đăng nhập để bình luận