Trọng Sinh Ma Đạo Sư

Chương 224 - Cố nhân

Nhìn Nham Thạch Cự Nhân chia năm xẻ bảy nổ tung, đôi mắt Lâm Mạt không có một chút sợ hãi nào. Lâm Mạt nhìn thoáng qua nhân số xem mình thi đấu, đã có hơn ba mươi mốt ngàn người dừng trên khán đài.
Trước đó cũng đã nhắc qua, hiện tại trong trò chơi không có cách nào phát biểu và bình luận quan điểm, cái hạn chế này để đông đảo người chơi phàn nàn, nhưng cái này cũng vẻn vẹn chỉ trong đợt thi đấu này.
Ở các cuộc thi đấu sau đó, người chơi trong thính phòng sân thi đấu đều có thể phát biểu ngôn luận.
Công ty Thiên Khải đã cân nhắc về việc này rất kỹ. Kỳ thật nguyên nhân cũng rất đơn giản, đó là hiện tại các game thủ hàng đầu đều không có danh tiếng gì. Không có một đám fan trung thành ủng hộ, khu bình luận sẽ rất dễ dàng bị làm loạn tiết tấu.
Mà đối với loại chuyện này, vô luận là cao thủ hay là cty Thiên Khải đều không nguyện ý nhìn thấy.
Về phần vấn đề khách hàng phàn nàn… Chỉ cần da mặt dày là được rồi. Đương nhiên đây chỉ đùa một chút thôi, nhưng thật ra bởi vì Thiên Khải biết, phàn nàn thì phàn nàn, những các người chơi kia đều vẫn sẽ xem, cho nên Thiên Khải tương đối bình tĩnh.
Có lẽ Lâm Mạt biết trước Thiên Khải là một công ty như thế nào, những tiểu phong ba như vầy đối với công ty được chứng kiến rất nhiều cảnh tượng hoành tráng thì nó đều đáng là gì.
Cho nên khi Lâm Mạt nhìn thấy phòng mình yên lặng như thế, thì khẽ mỉm cười một cái. Ở những hoạt động sau này, tuyển thủ đều có thể nhìn thấy phát biểu của người xem. Nhưng vì không muốn ảnh hưởng tới cuộc chiến, bình thường người chơi đều sẽ lựa chọn ẩn đi những phát biểu này.
Lâm Mạt trải qua tao ngộ ở kiếp trước, đối với loại giá trị nhân khí này đều có cái nhìn rất thoáng, mà cũng không muốn ăn chén cơm này.
Lâm Mạt tiến hành ghép cặp lần nữa, sau khi trải qua ba trận hữu kinh vô hiểm dành được thắng lợi, Lâm Mạt lại ghép cặp với một nhân vật Kỵ Sĩ tóc hoa râm.
Tại trong lúc chuẩn bị ngắn ngủi, Lâm Mạt trông thấy người chơi đối diện cưỡi một con ngựa như bạch ngọc. Mặt ngoài nó còn phiêu tán ra một đám ánh sáng, bên trên móng còn đang bốc lên một ngọn lửa màu trắng. Đồng thời thân thể của nó nhìn rất mạnh mẽ, nhìn phi thường thần tuấn.
Liền như là Dịch Thủy Hàn, người chơi đối diện cũng sử dụng hình tượng của chính mình. Mà bởi vì có nghề nghiệp Kỵ Sĩ, cho nên hệ thống tính có được tính cả tọa kỵ của hắn.
Như vậy, bao gồm cả Lâm Mạt cùng đại lượng người chơi đều có thể nhìn thấy con tọa kỵ kia.
Bởi vì đang trong hoạt động, cho nên thuộc tính song phương đều sẽ ngang nhau. Thuộc tính Bạch Diễm Câu cũng không có tác dụng nhiều.
Nhìn thấy tư thái của Bạch Diễm Câu, Lâm Mạt liền nhớ lại tới Triệu Bắc. Mình giúp Triệu Bắc thu được Hắc Thạch Ma Câu, nên cũng không biết hắn có tiến vào nhóm một vạn người chơi hay không.
Hắn bỗng nhiên thở dài một hơi. Lâm Mạt biết Triệu Bắc gia nhập công hội, trở thành một thành viên bên trong tiểu đội. Mà đoàn đội cần cân bằng và phối hợp, bởi vậy Lâm Mạt trợ giúp hắn ở giai đoạn trước đã không còn nữa.
Bạch Diễm Câu mặc dù cao cấp hơn Hắc Thạch Ma Câu một chút, nhưng cung cấp thuộc tính cũng chỉ nhiều hơn so với Hắc Thạch Ma Câu một tia mà thôi.
Cho nên người chơi khác bị Bạch Diễm Câu làm cho chấn kinh cùng kinh hãi, nhưng đối với Lâm Mạt mà nói tọa kỵ loại trình độ này liền xem như rơi đầy đất, Lâm Mạt cũng chẳng muốn đi xem một chút chớ nói chi là nhặt lên…
Thời điểm thời gian đếm ngược bắt đầu đếm từng giây, liền có thể thấy rõ tâm lý của đối phương. Cái lão nhân tóc muối tiêu này đang hi vọng Bạch Diễm Câu có thể tạo áp lực cho Lâm Mạt, tạo thành ảnh hưởng tâm lý.
Lâm Mạt thở dài một hơi: “Loại mặt hàng này mà cũng muốn tạo thành áp lực cho ta à.” Ngữ khí của hắn mười phần bình thản, tựa hồ như nước chảy mây trôi không thèm để ý chút nào.
Sau đó hắn toàn lực tiến nhập cuộc chiến, sau khi ba phút thì cuộc chiến liền kết thúc. tốc độ Hắn kết thúc cũng không nhanh, nhưng để những người chơi trong thính phòng kinh ngạc không thôi, than thở vì tới khi Lâm Mạt kết thúc cuộc chiến, mà thanh máu vẫn đầy.
Lâm Mạt thở ra một hơi thật dài, sau đó ánh mắt rơi vào bảo thạch huyết sắc to lớn trên bầu trời. Viên bảo thạch huyết sắc ở trên bầu trời lên xuống với biên độ rất nhỏ, mà mặt ngoài lại tản ra từng sợi ánh sáng màu đỏ.
Vô số xiềng xích màu vàng tráng kiện khóa chặt viên bảo thạch to lớn kia, tựa hồ như đang hạn chế nó lại. Lâm Mạt nhìn một màn này thì chỉ hơi khẽ gật đầu.
Hắn thu hồi ánh mắt, rơi vào trên người đối thủ phía đối diện.
Hắn đã liên tục thu được sáu trận thắng, cũng không biết thứ hạng của mình sẽ như thế nào…
Mặc dù không biết mình xếp hạng mấy, mà Lâm Mạt thì lại không muốn rời khỏi giao diện cuộc tranh tài để tìm hiểu tin tức. Nhưng hắn biết rõ, mình chỉ cần có thể một mực bảo trì việc thắng liên tiếp, như vậy năm mươi vạn ngân tệ sẽ nhất định là của mình.
Ánh mắt Lâm Mạt sáng rực nhìn chăm chú phía đối diện, sau đó bỗng nhiên ngây ngẩn cả người… Lần này ghép cặp với hắn. Chiến ý bên trong đôi mắt hắn dần dần tán đi, một cảm giác đắng chát cùng phức tạp xuất hiện trên mặt của hắn.
Hắn ghép đôi với một người chơi tên là “Tàn Hà Thính Vũ”. Người này ở kiếp trước lại là tướng tài đắc lực dưới trướng mình, đồng thời cũng là cao tầng khai sáng công hội cùng Lâm Mạt.
“Ta thiếu ngươi.” Lâm Mạt yếu ớt nói. Nhưng sau quá trình chuẩn bị, thần sắc của hắn lại khôi phục như thường. Hắn nhẹ giọng nói: “Thật có lỗi, ta nhất định phải thắng.”
Lâm Mạt cúi thấp nhíu mắt lại, bắt đầu dùng toàn bộ thể xác tinh thần đầu nhập vào cuộc chiến đấu. Tàn Hà Thính Vũ là một người vô cùng thông minh, nếu không cũng không có thể trở thành phụ tá đắc lực của Lâm Mạt.
Nhưng phương diện chủ yếu của hắn vẫn là mặt quản lý nhân tài, trình độ thao tác chỉ là cao thủ bình thường. Hắn cũng nhận thức được thiếu sót của mình, cho nên lựa chọn “Mục Sư” làm nghề nghiệp của mình.
Ở phía trước đã từng đề cập tới, bởi vì vấn đề hoàn cảnh địa vực, kỹ năng của nghề nghiệp Đạo Tặc sẽ được tăng cường. Mà chức nghiệp Mục Sư được xem như chức nghiệp có lực công kích mềm như bún, thì sẽ được đề cao lực công kích.
Càng trọng yếu hơn chính là, trong hoạt động, Mục Sư có thể dùng kỹ năng chữa trị đối với mình, và nếu phóng nó vào người chơi đối diện thì sẽ tạo thành tổn thương.
Kỹ năng đồng thời có thể trị liệu còn có khả năng tạo thành tổn thương, cũng được tăng cường. Không chỉ như thế, các kỹ năng tăng phúc cũng sẽ biến thành kỹ năng giảm ích và kỹ năng khống chế.
Nhưng người chơi lựa chọn cái nghề nghiệp này đều không có kinh nghiệm PK. Cho nên, Mục Sư muốn thắng trong trận đấu, là phi thường khó khăn …
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, sau khi Lâm Mạt liền tiếp nhận một kích “Thánh Quang”, thì thành công đánh chết Tàn Hà Thính Vũ.
Trong nháy mắt Lâm Mạt xử lý hắn, thần sắc hắn liền có chút phức tạp.
Mặc dù thu được thắng lợi, nhưng bởi vì bị khơi gợi lên tâm sự nên Lâm Mạt sao cao hứng nổi.
Thời gian trôi qua rất nhanh, từng tràng tranh tài cường độ cao cũng không để Lâm Mạt có chút nguôi ngoai nào. Nhưng người ở bên ngoài thì lại nhìn thấy, Lâm Mạt lại đang một đường hát vang tiến mạnh, đi tới bước cuối cùng.
Lúc này có gần một trăm vạn người quan sát Lâm Mạt thi đấu. Lâm Mạt hơi liếc một cái, khẽ nhếch miệng nhưi hơi có chút kinh ngạc. Sau đó hắn cười cười, tiếp tục cuộc tranh tài.
Lâm Mạt lại thắng được mấy trận tranh tài, sau đó hắn nhìn thoáng qua thời gian. Hiện tại đã hơn mười giờ hai mươi ba phút tối, còn khoảng một tiếng rưỡi nữa là hoạt động kết thúc.
Sau khi hắn đánh bại Tàn Hà Thính Vũ, hắn đều gặp phải đối thủ cũng không tính là quá mạnh. Nói cách khác, Lâm Mạt có thể không bại lộ tất cả chiến thuật chiến lược mà vẫn đạt được thắng lợi.
Hiện tại khả năng người xem đều có thể là địch nhân trong tương lai, coi như không phải địch nhân mà chỉ là người qua đường, thì ngươi cũng không có nộp học phí, dựa vào cái gì mà ta phải dạy ngươi? Những kinh nghiệm đúc kết từ tất cả người chơi thông minh nhất xảo trá nhất tổng kết ra, đối với Lâm Mạt mà nó là vô giới chi bảo.
Cho nên, Lâm Mạt cũng chỉ có dùng mấy loại chiến thuật mà thôi. Dạng đấu pháp như thế này, tính thưởng thức cũng giảm xuống rất nhiều.
Nhưng vẫn ngoài dự đoán, đó là trên khán đài của Lâm Mạt số lượng người xem vẫn ổn định gia tăng. Lâm Mạt suy tư một hồi liền minh bạch nguyên nhân trong đó, là bởi vì mình đã xếp hạng rất cao.
Lâm Mạt cười một tiếng, căn cứ nhân số người xem, hắn biết mình không phải quán quân, cũng đã có thể thu hoạch được mấy vạn ngân tệ. Mấy vạn ngân tệ, cũng chính là mưới vạn điểm tín dụng.
Nhưng Lâm Mạt lại lắc đầu, mục tiêu của hắn rất là rõ ràng, chính là nhất định phải thu được hạng nhất. Dù sao, kiếp trước mình cũng đã đứng ở đỉnh cao Đại Ma Đạo Sư, mà hiện tại những thanh niên này lại ít hơn mình vài chục năm kinh nghiệm.
“Ta không có lý do thua, cũng không có lý do trì trệ không tiến.” Lâm Mạt tự nói nhỏ. Sau đó hắn thu hoạch được thắng lợi trong trận đấu này, thì hắn liền gặp một đối thủ cường hãn. Lâm Mạt vẫn còn có chút ấn tượng với hắn, nhưng cũng không sâu xắc lắm.
Lâm Mạt bị tên người chơi này đánh rớt một nửa HP, mới có thể khó khan dành được thắng lợi. Sau đó, người quan sát cuộc tranh tài bỗng nhiên gia tăng với tốc độ cực kỳ khủng khiếp. Chỉ trong chốc lát sau thời gian, nhân số đã đột phá ngàn vạn.
Lâm Mạt nheo mắt lại. Đối với tất cả người chơi mà nói, mình mặc dù lấy được thành tựu nhất định ở kiếp trước, nhưng tại một thế này thì vẫn là một tên vô danh, không nên có số lượng người xem lớn như vậy.
Mà mình còn ẩn tàng biệt danh, sửa lại giới tính… Có lẽ đám người chơi này bị sự thần bí làm cho tò mò, vậy thì tốt nhất…
Lâm Mạt suy nghĩ miên man, đối diện xuất hiện một đợt lam quang hư ảo. Tại thời điểm đối phương sắp hiện ra, nhịp tim của hắn đột nhiên gia tốc, hoặc nói là rung động thì đúng hơn.
Lúc này, đối diện còn chưa có hiển hiện ra biệt danh. Nhưng Lâm Mạt có một loại dự cảm…
Đối diện xuất hiện là một nữ Mục Sư, biệt danh là “Dạ Tinh” .
Quá khứ như một cuốn tập bị gió thổi mở ra từng trang giấy, lại như một màn chiếu phim xuất hiện trước mặt Lâm Mạt. Lâm Mạt đột nhiên phát hiện, cái nữ nhân vật này đã chiếm cứ một cái vị trí rất trọng yếu trong trí nhớ của mình.
“Chúng ta… Chúng ta.” Lâm Mạt nỉ non nói. Lâm Mạt thở dài một hơi, lắc đầu không nói gì thêm.
Lâm Mạt loại bỏ tạp niệm trong lòng, thần sắc cũng là trở nên chăm chú. Lâm Mạt nhìn chăm chú vào phía đối diện, sau đó điều khiển Nhân vật Pháp Sư bắt đầu di chuyển. Pháp Sư cũng không e ngại Mục Sư, cho dù trong cuộc thi đấu này Mục Sư sẽ được tăng cường trên phạm vi lớn.
Hắn thao túng Nhân vật Pháp Sư, trầm ngâm một hồi sau đó liền sử dụng kỹ năng “Băng Kiếm Thuật”. Đây là kỹ năng Lâm Mạt chưa hề sử dụng qua trong các trận đấu trước. Từng đạo phi kiếm ma lực trong trạng thái mơ hồ hiện lên phía sau nhân vật.
Dạ Tinh ở phía đối diện cũng hơi sững sờ, sau đó bắt đầu rút lui về sau. Ý nghĩ của nàng rất đơn giản cũng rất thực dụng. Đó chính là điều nàng biết, mình có thể thông qua tầm mắt để tránh né tuyệt đại đa số băng kiếm. Nàng đã từng trao đổi sách kỹ năng cùng Lâm Mạt, vì vậy vẫn tương đối hiểu rõ đối với kỹ năng này.
Kỹ năng này có lực công kích phi thường mạnh mẽ,
Đối với địch nhân mà nói thì nó có tác dụng uy hiếp rất mạnh, nhưng nó cũng có hạn chế… Cho dù là Hàn Phách Băng Kiếm Thuật, cũng có vấn đề như vậy.
Đó chính là sau khi kỹ năng này được phát động, là không có cách nào Tỏa định mục tiêu, kỹ năng này rất giống “Băng Trùy thuật”, nhưng bởi vì độ khó thao tác càng lớn hơn, nên có thể tạo thành tổn thương càng mạnh hơn.
Lâm Mạt cũng không có bởi vì nàng ẩn nấp khỏi tầm mắt mà từ bỏ việc tỏa định nàng. Kỹ năng này sinh ra ba cái gợn sóng màu lam nhạt. Bên trong gợn sóng sinh ra chỉ có ba thanh phi kiếm…
Mặc dù nhìn khó coi, nhưng trên thực tế, một thanh phi kiếm đã có khả năng tạo thành tổn thương không thua gì kỹ năng “Băng Trùy thuật” … Chỉ là kỹ năng này rất khó trúng đích. Kiếp trước Lâm Mạt có thể xưng hùng ở trong game, phần lớn nguyên nhân là do Lâm Mạt có cảm giác cùng lực khống chế siêu cường.
Lâm Mạt nhìn chăm chú vào địa phương Dạ Tinh biến mất, sau đó thả ra một thanh phi kiếm. Chuôi phi kiếm màu lam đậm này bắn ra, lao thẳng đến chỗ Dạ Tinh.
Nhưng cái phi kiếm này cũng không có công kích được nàng, tốc độ của nàng rất nhanh. Nhưng lần này kỹ năng thả ra chưa trúng đích cũng không có ảnh hưởng đến Lâm Mạt. Ánh mắt của hắn nheo lại, sau đó lại điều chỉnh góc độ nhanh chóng thả ra một thanh phi kiếm khác. Lần này Lâm Mạt thành công đánh trúng nhân vật Mục Sư của Dạ Tinh.
Ngay tại lúc truyền đến phản hồi kỹ năng trúng đích, Lâm Mạt liền bắn ra thanh phi kiếm cuối cùng, lợi kiếm bay ra lại đánh trúng nàng.
Dạ Tinh nhìn thấy nhân vật của mình bị “Băng Kiếm Thuật” công kích đến hai lần, cũng sẽ “Ah” một tiếng. Sau đó nàng trông thấy hai thanh phi kiếm cắm ở trên người nhân vật mình như một trang giấy bị đốt.
Hai thanh phi kiếm dần dần tan rã, nhìn như một trang giấy đang bị lửa đốt cháy, sau đó biến mất hầu như không còn.
Lâm Mạt vẫn còn có chút bất mãn đối với việc mình mới phóng thích kỹ năng vừa rồi. Dù sao nếu như mình có thể đạt được mức thiện xạ bách phát bách trúng… Như vậy cũng là một sự uy hiếp đối với người chơi. Như lấy Lâm Mạt mà nói, chính là cho đối phương một cái trạng thái giảm ích ẩn hình.
Dạ Tinh không có chút nhụt chí nào, liền kích hoạt một cái kỹ năng. Sau khi kỹ năng này mở ra, Trên người nhân vật của nàng như có thên một tầng lụa mỏng.
Sau khi dùng Kỹ năng này, Nhân vật Mục Sư của Dạ Tinh trở nên hư ảo, đồng thời còn tăng thêm một loại mỹ cảm mông lung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận