Trọng Sinh Ma Đạo Sư

Chương 174 - Bộ Lạc Thanh Trúc

Trong ba người ký kết khế ước cùng Lâm Mạt, Gano có thiên phú cao nhất. Mà hai vị khác, Kosta và Cech đều đã tóc hoa râm. Mặc dù bọn hắn đã được “Thức tỉnh”, một bộ phận nguyên nhân rất lớn là bởi vì kỹ năng “Tiến hóa” quá cường hãn.
Bọn hắn gia tăng chính là chiến lực mà không phải là tiềm lực. Bởi vậy Tế Tự Cech và chiến sĩ Kosta muốn tiến hành thức tỉnh lần thứ tư là việc cực kỳ khó khăn. Lâm Mạt cũng tương đối xem trọng Gano, tương lai hắn có thể đạt tới trình độ thức tỉnh lần bốn.
Mà căn cứ theo Lâm Mạt suy đoán, lấy thực lực hiện tại của Davis, nàng có trăm phần trăm cơ hội đột phá đến thức tỉnh lần bốn. Một tùy tùng cấp Boss, chỉ cần ngẫm lại cũng đã làm người ta hưng phấn.
Lâm Mạt thở ra một hơi, rồi đứng trước mặt Gano. Hắn nhẹ giọng nói: “Tuyên bố thân phận của ta cho các chiến sĩ biết đi!” Sau đó hắn xoay người lại, bình tĩnh nhìn các chiến sĩ trước mặt.
Các chiến sĩ đều là tồn tại trên cấp ba mươi, cũng đều trầm mặc nhìn Lâm Mạt. Trên người Lâm Mạt chợt bộc phát ra một cỗ uy áp mãnh liệt. Cỗ uy áp này không phải bởi vì ma lực, trên thực tế Lâm Mạt muốn phóng thích được uy áp ma lực thì phải còn rất lâu nữa. Cỗ uy áp đến từ phù thạch màu đen “Chứng Nhận Tù Trưởng”.
Những chiến sĩ kia đều kinh ngạc phát hiện trên phù văn màu đen người mình đột nhiên phát sáng lên. Sau đó thuộc tính của bọn hắn đều tang lên mười phần trăm.
Ngay cả ma văn trên người Gano và Kosta cũng sáng lên trong nháy mắt. Bọn hắn đạt được tăng phúc càng lớn hơn, đạt đến hai mươi phần trăm toàn thuộc tính.
Lâm Mạt nhìn đám chiến sĩ đang khiếp sợ, mỉm cười: “Từ giờ trở đi, ta chính là tù trưởng của các ngươi.”
Các chiến sĩ cảm nhận được uy áp trên người Lâm Mạt để bọn hắn thần phục, sau một hồi ồn ào náo động trong ngắn ngủi, bọn hắn liền nói: “Chúng ta gặp qua tù trưởng!” Thanh âm cao thấp chập trùng, thậm chí có thanh âm còn có chút chần chờ.
Nhưng dù sao Lâm Mạt cũng là lần đầu xuất hiện trước mặt bọn hắn, cũng không thể trông cậy quá nhiều. Thế là Lâm Mạt gật đầu nhẹ một cái.
Gano và Kosta đứng sau lưng Lâm Mạt, đảm nhiệm vị trí hộ vệ. Lâm Mạt ra lệnh cho Gano, để hắn đi chỉ huy quân đội.
Hắn làm như vậy cũng là có dụng ý của mình, bởi vì Kosta là chiến sĩ, nếu như mình gặp nguy hiểm tự nhiên có thể triển khai cứu viện trước nhất. Mà Gano là cung tiễn thủ, thuộc về chức nghiệp viễn trình, cách mình một khoảng cách mới có thể sử dụng hỏa lực trợ giúp Lâm Mạt.
Chính vì tính toán như vậy, Lâm Mạt mới để cho Gano đi chỉ huy các chiến sĩ.
Kosta cúi đầu suy tư một phen, sau đó ánh mắt nhìn về phía Lâm Mạt hơi lộ ra chút chấn kinh. Hắn há to miệng muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng chỉ cười cười bỏ đi.
Chủ thượng có mưu kế xuất chúng như thế, nhất định có thể trở thành chúa tể một phương trong tương lai. Bộ Lạc Man Thạch đã quy thuận với hắn khi hắn còn chưa có trưởng thành, có lẽ là một loại vinh hạnh mới đúng…
Ngay tại lúc hắn suy nghĩ lung tung, tất cả chiến sĩ đã bắt đầu đi về phía Bộ Lạc Thanh Trúc. Động tác của bọn hắn chưa hẳn rất đều nhịp, nhưng đội ngũ lại không hỗn loạn.
Lâm Mạt kéo mũ của mình một chút, quay đầu nhìn Kosta nói: “Đi thôi!” Lâm Mạt và Kosta đi tới phía sau đội ngũ.
Trên đường đi cũng không có phát sinh cuộc chiến đại quy nào. Ngược lại là những dã quái kia nhìn thấy một đội ngũ hơn ba trăm người tiến tới, đều tránh xa. Có thể nhìn ra dã quái ở nơi này cũng không giỏi chiến đấu.
Lâm Mạt thì khẽ thở một hơi, may mắn Lâm Mạt biết Thiên Hải Kình có năng lực chiến đấu rất mạnh, nếu không náo loạn nửa ngày chỉ có thể lấy được một cái xe tăng, như vậy mình nhất định sẽ buồn bực tới chết…
Đi ước chừng ba mươi phút, Lâm Mạt cùng quân đội dưới trướng hắn đều đã đi tới phạm vi thế lực của Bộ Lạc Thanh Trúc.
Lúc này chiến đấu đã tiến vào giai đoạn gay cấn. Lâm Mạt đi theo phía sau đội quân, nhưng vẫn có thể nhìn thấy nhất thanh nhị sở những gì phát sinh phía trước. Hắn không có dựa vào kỹ năng “Ưng Nhãn thuật”, mà dựa vào nhãn lực bẩm sinh.
Cửa Truyền Tống đã sắp biến mất, ước chừng còn lại bốn mươi con Thanh Bì Lão Trư đang tấn công Trường Thành màu xanh biếc. Trường Thành của Bộ Lạc Man Thạch có màu đen nhánh, mà Trường Thành của Bộ Lạc Thanh Trúc có màu xanh biếc. Nhưng ngoài màu sắc khác biệt, phong cách của Trường Thành đều không có sai biệt.
Ánh mắt Lâm Mạt xuyên qua năm sáu cái Cửa Truyền Tống không ổn định, rơi vào bên trên Trường Thành màu xanh biếc. “Tựa hồ trong này có nhiều thứ a!” Hắn tự nhủ.
Lâm Mạt búng tay tay trái một cái, liên tiếp chín cái gợn sóng xuất hiện sau lưng của hắn. Chín chuôi kiếm ma lực ngưng tụ thành bay ra từ trong gợn sóng.
Gợn sóng không ngừng hấp thu ma lực trong không khí, sau đó kiếm thể không ngừng ngưng kết thành hình. Theo thời gian trôi qua chín chuôi lợi kiếm giống như chân thực hóa.
Được Lâm Mạt tinh tế thao tác, kia chín chuôi lợi kiếm đồng thời bay ra hung hăng đâm vào những cái Cửa Truyền Tống còn sót lại. Năm sáu cái Cửa Truyền Tống bị lợi kiếm đâm vào, liền run rẩy lên rất nhỏ, sau đó không ngừng có ma lực tứ tán tràn ra.
Lâm Mạt Nói: “Bạo tạc đi…” Sau đó trực tiếp dẫn nổ những cái lợi kiếm kia. Tiếng nổ trầm muộn vang lên liên tiếp không ngừng, sau đó những cái Cửa Truyền Tống kia vốn là đã không ổn định đã triệt để sụp đổ.
Lâm Mạt nhìn thoáng qua giá trị kinh nghiệm của mình, chỉ tăng lên bốn phần trăm. Điều này nói rõ phía bên kia của vị diện kia đã không có nhiều dã quái đi vào, cho nên mới không có bị không gian loạn lưu đánh giết.
Trong Bộ Lạc Thanh Trúc truyền đến từng đợt tiếng hoan hô, sau đó bọn hắn công kích càng thêm hung hãn.
Thần sắc Lâm Mạt lại trở nên ngưng trọng hơn, bởi vì hắn phát hiện một con “Thanh Lão Thú” toàn thân màu đen, đồng tử tản ra ngọn lửa màu đen… Có lẽ phải gọi nó là “Hắc Liêu Thú” .
Hắc Liêu Thú là hình thái ma hóa của Thanh Lão Thú, các thuộc tính của nó đều được đề cao, nhược điểm duy nhất chính là nó không có giảo hoạt như Thanh Lão Thú.
Lâm Mạt phóng xuất ra chín chuôi lợi kiếm xong, chung quanh thân thể lưu lại từng đợt ba động ma lực. Nói cách khác hắn lập tức trở thành tiêu điểm trong chiến trường.
Đúng vào lúc này, Hắc Liêu Thú xoay người lại. Trong tròng mắt màu đen của nó có một tia quang mang tinh hồng đang nhảy nhót. Nó dung móng trước bới mấy lần trên mặt đất, sau đó lao tới hướng Lâm Mạt.
Bên trên móng của nó cũng có một ngọn lửa đen kịt đang bốc cháy, những cái hỏa diễm kia như là từng đoá hoa sen cỡ nhỏ màu đen. Trong quá trình nó chạy tới, mỗi một bước đều sẽ nhấc lên một tầng ba động linh lực, như là một cơn sóng lan ra bốn phía. Bên trên răng nanh sắc bén cũng bắt đầu xuất hiện quang mang hắc sắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận