Trọng Sinh Ma Đạo Sư

Chương 55 - Nhật ký

“Ngươi thắng.” Sherlock nói khẽ, hắn như mảnh kính vỡ vụn, sau đó dụng lực ném nó đến phương xa. Mảnh kính bay đi, rơi xuống đến trên mặt đất phát ra một tiếng “Đinh”.
Lâm Mạt trầm mặc nhìn quỹ tích bay đi của nó, thẳng đến khi mảnh kính lăn đến dưới chân Lâm Mạt.
Lâm Mạt đến gần hắn nói ra: “Ngươi còn nhớ Lucille không?”
“Lucille…” trên mặt Sherlock hiện ra sắc mặt kinh ngạc, “Ngươi làm sao mà biết được?” Ngay sau đó biểu lộ của Sherlock trở nên rất phức tạp: “Đương nhiên ta nhớ kỹ, ta làm hết thảy cũng là vì nàng.”
“Đáng tiếc là, không cách nào phục sinh nàng, dù cho ngươi hao tổn tâm cơ thiên tân vạn khổ đạt được ‘Thập Tự Giá phục sinh’ cũng không làm được…” Lâm Mạt Nói, “Ta nói đúng không?”
“Bởi vậy ta tiến hành giao dịch cùng ác ma, trở thành tôi tớ của ác ma. Chỉ cầu có thể phục sinh lại Lucille.” thần sắc Sherlock đắng chát nói. Sau đó hắn chậm rãi nhắm mắt lại.
Hắn trầm mặc cực kỳ lâu, sau đó lúc Sherlock mở mắt lần nữa thần sắc của hắn lại khôi phục vẻ trầm tĩnh. “Hiện tại nói cái gì cũng đều đã quá muộn, ta đã không cách nào quay đầu lại.” Hắn bình tĩnh nói.
Lâm Mạt chậm rãi đến gần Sherlock, từ trong hành trang hắn lấy ra một bản nhật ký màu đỏ sậm. Sau đó hắn không để ý Sherlock giật mình, đem nhật ký giao cho Sherlock.
“Đây là…” Sherlock đem nhật ký cầm trong tay. Hắn mở ra nhìn thoáng qua, toàn thân khẽ run rẩy. Không phải bởi vì bản thân bị trọng thương, mà là tâm cảnh khó bình tĩnh được.
Sherlock nói: “Đây là nhật ký của Lucille… Sao?” Thanh âm của hắn cũng đang run rẩy.
“Đây là nhật ký của Lucille.” Lâm Mạt khẽ gật đầu nói, “Ngươi xem hết bản bút ký này, liền có thể minh bạch tâm ý của nàng.”
Khi Sherlock được Lâm Mạt trả lời khẳng định, toàn bộ tâm tư đều đặt ở trong quyển nhật ký. “Điều ta muốn không phải là kéo dài sinh mệnh, mà là hi vọng ngươi nhớ kỹ, ta vĩnh viễn ở trên thiên quốc ngắm nhìn ngươi, thủ hộ ngươi…” Sherlock thì thầm.
Lâm Mạt thở phào một cái, mặc dù cố sự của Sherlock có vẻ hơi cũ, nhưng đây là kịch bản mà trò chơi đã định sẵn.
Chỉ để Lâm Mạt có chút nghi ngờ là, vì cái gì mà cuốn nhật ký kia lại xuất hiện trên người Hắc Cốt Man Ngưu?
Sherlock không có thể tìm được nó thì có thể hiểu được, sau khi được ác ma nguyền rủa hắn đã mất đi năng lực rời khỏi căn nhà này.
“Lucille…” huyết sắc trong mắt Sherlock đã biến mất, nhưng trong mắt của hắn vẫn không cách nào đánh tan quang mang xanh biếc, chỉ có ảm đạm rất nhiều.
“Tóm lại cám ơn ngươi, bằng hữu.” Sherlock ngẩng đầu lên nói.
Ta đánh ngươi thành bộ dạng này… A, chủ yếu là chính ngươi tự bạo thành dáng vẻ như vậy. Nhưng vô luận nói như thế nào thì chúng ta cũng có quan hệ thù địch, lúc nào mà đã trở thành bằng hữu?
Lâm Mạt đang muốn nói cái gì, thân thể Sherlock lại dần dần trong suốt , lần này không còn là tự bạo, mà là Lucille minh bạch tâm ý của Sherlock mà lựa chọn tiêu vong.
Hắn đem nhật ký chăm chú dán trên ngực, trên mặt toát ra nụ cười hạnh phúc. “Ta hiểu được, Lucille.” Sherlock thấp giọng nói, “Ta cũng chán ghét việc bị nhốt canh giữ ở nơi này rồi. Ta tới… Lucille.”
Ma lực trong cơ thể hắn không ngừng tan rã, biến thành hạt bụi, tiêu tán ở trong không trung.
Rất nhanh Sherlock liền biến thành hư vô. Quyển kia nhật ký rơi xuống đất, rất nhanh bị một tầng quang diễm màu trắng bám vào, tiêu tán hầu như không còn.
“Nguyền rủa ở nơi này đã bị giải trừ.” Lâm Mạt ngẩng đầu nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, lúc này trời vẫn mưa.
Hắn nhìn giá trị kinh nghiệm của mình, đã cấp tám 97%. Mà Triệu Bắc thì đã lên tới cấp tám. Có thể thấy được cái phó bản này ban thưởng số lượng kinh nghiệm thật khoa trương.
Triệu Bắc cao hứng phi thường, hắn đi đến bên người Lâm Mạt rồi nói: “Kết thúc, chúng ta có cần đi từng gian phòng vơ vét một chút không?”
“Ngươi đi tìm kiếm đi, bất quá nhớ kỹ chúng ta chỉ có thời gian nửa giờ…” Lâm Mạt nói như thế.
“Thời gian nửa giờ?” Triệu Bắc khẽ cau mày nói, “Vì cái gì vội vã như vậy?” Hắn thấy Boss cuối cùng đã bị xử lý, nhóm người mình tự nhiên phải tìm kiếm một phen.
“Nơi này đã được giải trừ nguyền rủa. Cho nên ước chừng nửa giờ sau, nơi này sẽ sụp đổ.” Lâm Mạt nhìn Triệu Bắc một chút, “Cho nên tốt nhất phải nhanh một chút.”
“Ta đã biết.” Triệu Bắc gật đầu nói, “Ngoại trừ tủ sách cùng ngăn tủ trên bàn, những địa phương khác ta không thèm lục soát.”
Triệu Bắc nói tiếp: “Bất quá muốn lục soát trong nửa giờ, thì thời gian vẫn còn có chút cấp bách… Ta phải đi.” Hắn nói xong cũng lập tức đi đến gian phòng thứ nhất.
Lâm Mạt đưa mắt nhìn hắn rời đi, sau đó đi thẳng tới gian phòng cuối cùng hành lang đối diện. Của của gian phòng cuối cùng chỉ khép hờ, Lâm Mạt nhẹ nhàng đẩy cửa mở ra.
Tất cả mọi đồ bày biện trong phòng này đều phi thường tinh xảo. Màn cửa màu đỏ sậm lắc lư trong gió nhẹ.
“Là bởi vì nữ nhân Lucille kia thích màu đỏ sậm sao?” Hắn ngẩng đầu ngóng nhìn màn cửa, nghĩ đến quyển nhật ký Lucille cũng là màu đỏ sậm.
“Bất quá ta lại muốn biết thân phận của nữ tử váy tím cùng Nam tử áo đen kia… Thế nhưng là bên trong cái phó bản này cũng không có cho ra chút manh mối nào.” Lâm Mạt lắc đầu nói, “Là người hầu hoặc là quản gia à…”
Hắn đi vào gian phòng, sau đó ánh mắt tìm kiếm bốn phía. Lâm Mạt duỗi tay đụng vào bốn phía, tìm kiếm kết giới ma pháp.
Nhưng ngoại trừ một cái bảo rương ám kim, nơi này đã không có thứ gì tốt.
Lâm Mạt đến gần cái bảo rương kia. Cái bảo rương kia được giấu ở một nới rất kín, nhưng vẫn có thể nhìn thấy nếu chịu chú ý. Hơn nữa còn tản ra quang mang… Quả thực là đang nói: “Mau tới mở ta đi!”
Lâm Mạt có chút im lặng, nhưng là hắn vẫn mở cái bảo rương ám kim kia ra. Đây là bảo rương ám kim cuối cùng mà hắn biết.
Trong nháy mắt bảo rương ám kim mở ra, quang mang kim sắc phun ra ngoài, sáng ngời lại còn có chút chướng mắt. Lâm Mạt nhìn thấy trang bị trong đó sau đó nhãn tình sáng lên.
Kia là một kiện pháp bào Pháp Sư. Lâm Mạt đưa tay lấy nó ra.
“Hắc Diệu Pháp Bào…” Lâm Mạt nói, “Là một loại danh tự bảo thạch sao?”
Hắn đem món Trang bị cấp Ám Kim kia ra nhìn một chút, nó có yêu cầu trí lực năm mươi năm.
Lâm Mạt có rất nhiều trang bị tăng trí lực, hắn có thể mặc vào cái Trang bị cấp Ám Kim cấp mười này.
Mặc lên trang bị thì thuộc tính của hắn tăng lên, lực phòng ngự tăng lên 47 điểm đạt đến 273 điểm phòng ngự. Ma pháp công kích tăng lên 55 điểm, đạt đến 440 điểm lực công kích.
Nó còn có một cái kỹ năng chủ động “Nước Mắt Nữ Thần”. Kỹ năng này có thời gian vô địch ba giây, thời gian cooldown năm phút.
Nhưng là từ này hắn cũng mất đi kỹ năng “Tổn Thương Sâu”.
Lâm Mạt thân mang một kiện pháp bào hắc sắc, cái áo xẻ tà vạt chạm đến mặt đất. Trước ngực đeo một khối bảo thạch thâm thúy màu đen.
Lâm Mạt đi ra khỏi phòng. Hắn đi tới hành lang, nhìn thấy thân ảnh Triệu Bắc bận rộn.
“Ngươi tìm mấy gian phòng rồi?” Lâm Mạt nhịn không được hỏi.
“Hai cái gian phòng.” Triệu Bắc hồi đáp, ánh mắt của hắn nhìn Lâm Mạt một chút nói ra: “Pháp bào này thật đẹp mắt. Là… pháp bào Cấp Ám Kim sao?”
Lâm Mạt cười nói: “Không sai, là pháp bào Cấp Ám Kim.” Hắn tiếp tục nói: “Ta cũng tới hỗ trợ lục soát phòng.” Sau đó lại hai mươi phút trôi qua, hai người thành công lục soát xong tất cả gian phòng.
Trong tay Lâm Mạt cầm hai tấm quyển trục, một Quyển Trục Gào Thét còn có một quyển trục Yêu Thuật.
Quyển Trục Gào Thét có tác dụng gì thì đã nói quá, quyển trục Yêu Thuật thì là có thể biến một địch quân biến thành ếch xanh hoặc cừu non một đoạn thời gian, đơn vị bị yêu thuật không cách nào sử dụng kỹ năng cùng công kích phổ thông.
Đây là một ma pháp quyển trục phi thường cường hãn! Hiểu cách sử dụng thì rất kinh người.
Lâm Mạt đem hai quyển trục bỏ vào trong hành trang. Sau đó hắn cùng Triệu Bắc đi ra khỏi căn biệt thự này.
Trên mặt Triệu Bắc toát ra vẻ vui sướng hưng phấn, hắn nói với Lâm Mạt: “Ngươi có biết ta được cái gì không?”
Lâm Mạt lắc đầu nói: “Ta không biết.” Ánh mắt của hắn nhìn về phía cách đó không xa.
Triệu Bắc thấy Lâm Mạt tựa hồ không có hứng thú, cũng liền đình chỉ vẻ đắc ý. Ánh mắt Triệu Bắc cũng nhìn theo.
“Ngươi nói nó sẽ đổ sụp sao?” Triệu Bắc hỏi. Không biết vì cái gì, nội tâm của hắn lại có chút không nỡ.
Lâm Mạt dùng ánh mắt còn lại nhìn Triệu Bắc một chút, nói ra: “Nguyền rủa ở nơi này đã được giải trừ, thì căn biệt thự này đã không còn ý nghĩa gì nữa.”
Sau đó tựa hồ như nghe thấy được lời Lâm Mạt nói, căn biệt thư phát ra tiếng vang “Rầm rập”. Mặt đất run rẩy kịch liệt, phảng phất như phát sinh địa chấn.
Lâm Mạt nhìn căn biệt thự chậm rãi vỡ vụn ra, sau đó bay ra khói đặc cuồn cuộn.
Trong mắt Triệu Bắc tràn đầy rung động: “Quá giống như thật!”
Lâm Mạt nhìn Triệu Bắc một chút, sau đó kết nối thông tin với “Dạ Tinh”.
“Ở đâu vậy? đề cử một người cho công hội tương lai của ngươi.” Lâm Mạt đi thẳng vào vấn đề.
Đợi ước chừng hai ba phút, Dạ Tinh phát tới tin tức. “Người nào?” Nàng hỏi như thế.
“Một Kỵ Sĩ cao thủ đã tới cấp tám, mà lại còn có được tọa kỵ Hắc Thạch Ma Câu.” Lâm Mạt giản lược nói tóm tắt.
“A, người ở đâu?” Dạ Tinh hỏi. Tựa hồ đối với dạng cao thủ này, Dạ Tinh rất muốn lôi kéo, cho dù nàng có cao ngạo lạnh lùng hơn nữa cũng không thể bỏ qua.
“Người ở Huyết Nham Trấn.” Lâm Mạt Nói.
Dạ Tinh nói: “Không phải ở Trấn Tuyết Phong à… Tốt a, ở nơi đó ta cũng có một đội ngũ, ta sẽ an bài cho hắn.”
“Tốt!” Lâm Mạt có chút cao hứng nói.
Một lát sau, Dạ Tinh phát tới một tin nhắn: “Ngươi đừng vội, ta còn có vấn đề muốn hỏi ngươi.”
“Vấn đề gì?” Lâm Mạt hỏi.
“Vì cái gì mà ngươi lại giới thiệu một cao thủ như vậy cho ta?” Nàng nhắn tin tới, nhưng lại đi thẳng vào chỗ yếu hại.
“Cái này…” Lâm Mạt đang chuẩn bị trả lời thì, Dạ Tinh lại phát tới một tin nhắn. Nàng nói ra: “Đẳng cấp của ngươi cũng đạt tới cấp tám, mà ngươi nói muốn dẫn bằng hữu quét phó bản. Cho nên ta có lý do tin tưởng cái cao thủ Kỵ Sĩ này chính là người bạn của ngươi.”
Lâm Mạt trầm mặc một hồi nói ra: “Lời nói của ngươi vẫn sắc bén như vậy a, nhưng người quá thẳng, ngươi hiểu chưa?”
“Tạ ơn vì đã nhắc nhở.” Dạ Tinh nói, “Như vậy ta không có đoán sai.”
“Tốt a, ngươi đoán đúng.” Lâm Mạt có chút buồn bực lại có chút bất đắc dĩ gửi đi một tin nhắn. Có đôi khi liên hệ cùng người thông minh là một điều rất khó.
“Hắn có ID là cái gì?” Dạ Tinh hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận