Trọng Sinh Ma Đạo Sư

Chương 119 - Bộc lộ

Lâm Mạt thở dài, hắn biết “Bán Nhân Mã Lĩnh Chủ” chết chắc. Tầm nhìn của hắn cũng ảm đạm xuống.
Lĩnh Chủ Cấp mười đã bị trận thanh phong kia đánh giết, biến thành một đám bạch cốt.
Tại trước khi nó chết, Lâm Mạt đã đem vật phẩm kia ném ra ngoài.
Lâm Mạt mặc dù không có thấy rõ ràng đó là vật gì, nhưng lại biết món đồ kia có giá trị không nhỏ, bởi vì đây chính là vật phẩm ma thú Lĩnh Chủ cấp mười lăm rơi xuống.
Hiện tại không có người chơi nào có thể thăm dò đến nơi đây, Lâm Mạt vội vã lập tức đi nhặt món vật phẩm kia.
Lâm Mạt mở mắt, liền đón nhận ánh mắt Dạ Tinh. Trong ánh mắt của nàng có một chút phức tạp, Lâm Mạt đang muốn mở miệng lại bị Dạ Tinh vượt lên trước .
Nàng nhẹ giọng nói: “Nhất định… Đã ăn thật nhiều khổ cực.” Nói xong nàng liền dời ánh mắt đi, nàng cắn môi một cái.
Lâm Mạt trầm mặc một hồi rồi nói: “Hẳn là… Xem như thế đi…” Sau đó hắn nghiêng đầu lộ ra vẻ mỉm cười: “Bất quá may mà chính là, ta còn không có tuyệt vọng đối với cuộc sống.”
“Còn không có tuyệt vọng đối với cuộc sống…” Dạ Tinh nói, “Đồ đần.” Nàng từ ôm đầu gối biến thành đứng thẳng lên.
“Ta cũng không phải đồ đần, nếu không làm sao lại đạt tới đẳng cấp và thực lực như hiện tại đây?” Lâm Mạt nửa đùa nửa thật nói. Sau đó liền không có sau đó. Hắn há hốc mồm lại phát hiện đã không còn lời nào để nói.
Lúc này Dạ Tinh tay vịn vào thân cây, xoay đầu lại nói: “Vô luận ngoại giới có áp lực và tàn nhẫn như thế nào, đều phải cẩn thận mà sống… Nhớ kỹ, đồ đần!” Một giọt nước mắt nhỏ xuống mặt đất. Trên mặt đất có một cái vũng nước nhỏ do nước mưa thẩm thấu vào trong hốc cây. Nước mắt của nàng nhỏ xuống rơi vào cái vũng nước nhỏ kia, văng lên một gợn sóng.
“Hình như ngươi đang nghĩ đến cái chuyện gì rất thương tâm.” Thanh âm của Lâm Mạt trở nên rất nhẹ nhàng, “Yên tâm đi, lời ngươi mới vừa nói ta đều sẽ ghi ở trong lòng.” Sau đó cách một hồi hắn cười nói: “Ta cho là Dạ Tinh là một nữ hài cực kì thông minh, nàng nhất định sẽ hạnh phúc.”
Hắn mặc dù là đang mỉm cười, nhưng trong mắt lại không thể che đậy sự đau thương. Có lẽ thay đổi và trưởng thành thật ra chỉ là cách nhau có một chút mà thôi, trong lức trời đầy mưa này, lần thứ nhất hắn xé mở cái sự lạnh lùng và giảo hoạt, lộ ra sự chân thật nhất của chính mình.
Hắn nói ra: “Tin tưởng ta.” Mặc dù chỉ là nói ba chữ, nhưng lại để Dạ Tinh lộ ra khẩu hình kinh ngạc. Nàng duỗi ngọc thủ lau đi vệt nước trên khóe mắt, sau đó rơi vào trầm mặc.
Qua cực kỳ lâu, nàng mở miệng ra nói: “Trước khi ngày đó đến, ta sẽ không tin tưởng ngươi.” Sau đó nàng xoay người lại, lần này trong con mắt của nàng không còn chút mông lung nào, mái tóc dài bay nhè nhè trên không trung, trên mặt là một nụ cười, nàng lại biến thành “Thần mục” Dạ Tinh tự tin đầy cơ trí.
Lâm Mạt trông thấy nàng cười, chẳng biết tại sao lại cảm giác nàng và Vân Y lại có nụ cười giống nhau đến thế.
Lâm Mạt sững sờ, sau đó cúi thấp xuống. Hắn đi tới cửa hốc cây, nhìn chăm chú Hà Giải Lam Sắc. Thanh âm của hắn không lớn nhưng lại rất rõ ràng, chỉ nghe hắn nói: “Vì bắt giữ cái dã quái này, ta đã hao tốn nửa giờ…”
Sau đó hắn quay sang nhìn Dạ Tinh nói: “Ta cần nó đi dò đường cho ta.” Lâm Mạt chỉ nhìn nàng một cái rồi lại dời ánh mắt đến trên người Hà Giải Lam Sắc.
“Dò đường?” Dạ Tinh rất phối hợp nói, chuyện này mà Lâm Mạt liền có thể nói thẳng với mình.
Lâm Mạt gật đầu: “Ta gặp một cái đường hầm, ở trong đó có khả năng có ma thú loài rắn chiếm cứ… Mà ta lại không phải là đối thủ của nó.”
Dạ Tinh “Phốc phốc” một tiếng cười. “Ta nghĩ loại ma thú đó có thể dùng một chiêu liền có thể giết ngươi trong một giây.” Sau đó nàng ưu nhã tự nhiên lau đi vết nước mắt trên gương mặt.
Lâm Mạt có chút hiếu kỳ mà hỏi thăm: “Ngươi làm thế nào mà biết được?” Nội tâm của hắn kỳ thật cũng có chút bội phục Dạ Tinh, chỉ cần cho nàng một chút tin tức nàng liền có thể hình dung được đại khái.
Nàng nói: “Cái này không phái rất đơn giản sao? Nếu như nó không phải là một con ma thú cực kỳ cao cấp, ngươi có thực lực cao như vậy thì có thể trực tiếp nghiền ép mà đi qua. Mà lại…” Nàng mỉm cười nói tiếp: “Nơi này đã là nội bộ Ma Thú Sơn Mạch, nhất định sẽ có rất nhiều ma thú cấp cao?”
Lâm Mạt trầm mặc một hồi không nói gì, không hổ là nữ Thần Mục có thể trở thành thành chủ của “Băng Sương Thành” thành thị phồn hoa nhất, hắn nàng thật là quá mức thông minh.
Lâm Mạt mang theo một tia cảm khái nói ra: “Ngươi là nữ nhân lợi hại nhất mà ta gặp qua.” Hắn nói tiếp: “Trận mưa nặng hạt này đến cũng nhanh biến mất cũng nhanh, đoán chừng mười phút nữa liền sẽ ngừng lại.”
Lâm Mạt quay đầu nhìn qua Dạ Tinh lần nữa rồi nói ra: “Muốn cùng luyện cấp không?” Hắn trầm tư nửa ngày sau đó phát ra lời mời.
Dạ Tinh mỉm cười: “Tốc độ tăng cấp sẽ giống như ngươi sao?” Nàng đưa tay vuốt vuốt tóc của mình, tóc của nàng có chút ướt sũng.
“Ta cũng là nhờ vào vận khí tốt…” Lâm Mạt toát ra vẻ mỉm cười. Sau đó hắn tới gần con tiểu Hà Giải kia, vươn tay đùa giỡn với nó.
“Uy, cẩn thận nó kẹp tay!” Dạ Tinh nói như thế. Sau đó nàng cũng không có nghe thấy Lâm Mạt trả lời nàng. Dạ Tinh nhìn thấy con Hà Giải Lam Sắc bị đều Lâm Mạt chạm đến một chút thì sẽ nhảy dựng lên nhảy đát.
Nàng có chút hiếu kỳ đi tới gần: “Cái con cua này sẽ không công kích sao? Thật sự là sinh vật kỳ dị.” Sau đó nàng trông thấy cua đồng tựa hồ có chút bất mãn di động qua chổ khác.
Lâm Mạt tự nhiên không còn hứng thú nữa hắn thu ngón tay về. Lâm Mạt nói: “Tấm quyển trục kia ngươi không nên dùng loạn, sau này sử dụng sẽ có thu hoạch không tưởng tượng được.”
“Còn bao lâu nữa?” Dạ Tinh hỏi, “Là mấy năm về sau sao?”
Lâm Mạt ho khan một tiếng nói: “Ta đoán chừng… Không kém bao nhiêu đâu.” Sau đó hắn đứng lên, lúc này mưa nặng hạt đã dần dần yếu đi, chỉ có có chút mưa bụi mà thôi.
Hắn kéo mũ Pháp Sư xuống, nói với Dạ Tinh: “Một cơn mưa nhỏ đã không có gì đáng ngại, chúng ta đi thôi.”
Nàng trầm mặc một hồi rồi gật đầu nhẹ. Nàng nói: “Ngươi biết ta vì cái gì mà một Mục Sư không am hiểu chiến đấu sẽ đến nơi đây không?”
“Biết a.” ngữ khí của Lâm Mạt có tùy ý, “Thành lập công hội a?” Sau đó hắn nói tiếp: “Ta đoán chừng sau khi ngươi thành lập xong công hội thì cảm thấy nhàm chán liền đến đến nơi đây thăm dò một phen.”
Dạ Tinh cười cười: “Cũng không phải nhàm chán… Mà là bởi vì ta tiếp một cái nhiệm vụ.”
Lâm Mạt nhíu nhíu mày: “Nhiệm vụ? Là NPC nào ban bố?”
Lâm Mạt nói như thế để Dạ Tinh hơi sững sờ.“Thế nào?” Nàng nghi hoặc mà hỏi thăm.
Lâm Mạt Nói: “Ngươi ngẫm lại xem, nơi nào có NPC tuyên bố một nhiệm vụ để người chơi tiến vào một nơi không hề có lực hoàn thủ?” Hắn nói tiếp: “Cái NPC kia là một tên lừa gạt.”
“NPC cũng sẽ gạt người sao?” lời nói của Lâm Mạt làm Dạ Tinh trầm tư. Một lát sau nàng nói: “Ta thật không nghĩ tới, NPC cũng sẽ có vấn đề.”
“Cái NPC kia tên gọi là gì?” Lâm Mạt tiếp tục hỏi. Nội tâm của hắn đã có dự cảm, nhưng vẫn cần xác nhận một bước nữa.
Dạ Tinh lắc lắc đầu nói: “Ta không biết. Tin tức của hắn bị ẩn tàng , ta tưởng rằng đây là một cái nhiệm vụ ẩn… cái quyển trục kia chính là hắn cho ta.”
Lâm Mạt nghe được nàng nói như thế, rốt cục nhịn không được mà cười nói: “Đây là sợ ngươi chết không đủ triệt để sao?” Sau đó dần dần thu lại nụ cười trên mặt hắn, hắn nói: “Theo ta đoán, đó là lão thần côn.”
“Lão thần côn?” Dạ Tinh nói, “Ngoại hiệu thật thú vị…” Sau đó ánh mắt của nàng rơi vào bên ngoài hốc cây, lúc này mưa đã tí tách tí tách rơi xuống, không còn như vừa rồi nữa.
Lâm Mạt theo mắt của nàng nhìn về phía bên ngoài, sau đó nói: “Có một kiện vật vật phẩm rơi vào một cái địa điểm bí ẩn mà ta biết, ta cần phải đi nhặt món vật phẩm kia. Ngươi muốn đi cùng ta không?”
Dạ Tinh suy tư một hồi rồi nói: “Món vật phẩm kia rất trân quý sao?”
Lâm Mạt gật đầu nói: “Không sai, cũng không ít tiền.” Ánh mắt của hắn nhìn Dạ Tinh, quan sát ánh mắt của nàng.
Dạ Tinh khi nghe thấy đáng giá không ít tiền, hứng thú liền giảm xuống. Bởi vì dưới cái nhìn của nàng, vật phẩm dùng tiền có thể mua được cũng không tính là vật phẩm trân quý.
Lâm Mạt một mực chú ý sắc mặt của nàng, trông thấy nàng như thế cũng là không khỏi cười cười. Hắn cũng không nói gì, chỉ đi ra khỏi hốc cây.
Lâm Mạt quay đầu nhìn thoáng qua Dạ Tinh, nói: “Đã tới đây thì ta liền mang ngươi đi thăm dò toà Ma Thú Sơn Mạch này đi.” Ngữ khí của hắn có chút ý vị như chủ nhà.
Dạ Tinh nói: “Nói sao giống như ngươi là chủ nhân nơi này vậy?” Sau đó nàng bước ra khỏi hốc cây, ngẩng đầu nhìn khoảng không bị rừng cây che phủ.
Lúc này bầu trời đã dần dần tạnh. Ánh mặt trời sáng rỡ đả xuyên qua tán lá, tạo thành từng cái cột sáng nhỏ. Dạ Tinh khẽ thở một hơi, sau đó nhìn qua Lâm Mạt Nói: “Nhưng gì ta và ngươi đã nói, ngươi chỉ có thể chôn ở trong lòng.”
Nàng cũng không hiểu vì cái gì mà đột nhiên mình sẽ nói như thế, thật giống như cảm xúc đột nhiên sụp đổ, lại đưa tới nước mắt như vỡ đê. Có lẽ là mình đột nhiên đi vào một tòa thành thị lạ lẫm, hoặc là nàng vẫn luôn có chút yếu ớt.
Nàng nói “Vô luận ngoại giới có bao nhiêu áp lực cùng tàn nhẫn”, cũng là cảm nhận mà nàng thân là công chúa của một tập đoàn đã cảm nhận được. Nhưng nàng là một tiểu nữ hài kiều ngạo, xưa nay không bao giở thể hiện sự yếu ớt trước mặt người khác, nhưng không hiểu sao lúc đó lại mất khống chế cảm xúc như vậy. Đương nhiên trời mưa cũng là một nguyên nhân, trời mưa đều sẽ làm cho người ta trở nên đa sầu đa cảm.
Lâm Mạt sững sờ, sau đó mỉm cười nói: “Ngươi yên tâm đi… Bằng hữu của ta không nhiều.” Về sau hắn kéo mũ của mình, xoay người lại đi về phía Cổ Đạo.
Dạ Tinh nhìn hắn đi mấy chục giây, rồi mới chậm rãi đi theo Lâm Mạt. Lúc này, tốc độ di chuyển của Hà Giải Lam Sắc không chậm, được Lâm Mạt thao túng đuổi theo. Nó rất nhanh bò qua người Dạ Tinh, sau đó đuổi kịp bước chân của Lâm Mạt.
Rất nhanh bọn hắn liền đi tới Cổ Đạo. Khí lực của Bán Nhân Mã Lĩnh Chủ vẫn rất lớn, trực tiếp ném vật phẩm ra bên ngoài Cổ Đạo.
Lâm Mạt thấy được món vật phẩm kia bị ném ra cách đó không xa tản ra ánh sáng ám kim, kia là một kiện Trang bị cấp Ám Kim cấp mười lăm.
Lâm Mạt đến gần, nhặt món vật phẩm kia lên: “Là một kiện pháp bào Mục Sư.” Lâm Mạt nói: “Bất quá là một kiện trang bị cấp mười lăm.”
“Cấp mười lăm sao?” Dạ Tinh nói, “Để cho ta nhìn thuộc tính.”
Lâm Mạt liền đem thuộc tính chia sẻ cho nàng, Dạ Tinh nhìn thấy thuộc tính thì nhãn tình sáng lên, kiện trang bị này có thuộc tính vượt xa trang bị trên người nàng, mặc dù cái này có một chút quan hệ cùng đẳng cấp.
“Kiện trang bị này bán cho ta như thế nào?” Nàng nói. Tầm mắt của nàng chuyển từ thuộc tính trang bị sang nhìn chăm chú vào Lâm Mạt nói.
Lâm Mạt đang muốn mở miệng nói cái gì, bỗng nhiên nhìn thấy biểu tình Dạ Tinh khiếp sợ. Lâm Mạt trong chốc lát hơi nghi hoặc một chút, sau đó một trận hàn ý thấu xương người chạm đến trên người Lâm Mạt.
“Hỏng bét…” Lâm Mạt không kịp làm ra bất kỳ phản ứng gì liền bị một cái Cửa Truyền Tống lam sắc nuốt chửng, Thân ảnh của hắn biến mất trong chốc lát.
Trông thấy tình cảnh này Dạ Tinh cắn môi một cái, sau đó chủ động đến gần cái Cửa Truyền Tống kia sau đó nhảy vào trong đó.
Sau đó tầm mắt của nàng đen kịt một màu, qua rất lâu nàng mở mắt ra thì phát hiện mình đang ở trong một khu vực lạ lẫm. Nơi này không phải là Ma Thú Sơn Mạch, ngược lại giống như một mảnh băng nguyên.
Nàng nhịn không được rùng mình một cái, cho thả ra một cái kỹ năng “Quang Minh Chi Diễm”. Kỹ năng này vốn là dùng để tăng cường tổn thương, lúc này lại bị nàng dùng để trừ lạnh.
Bỗng nhiên Dạ Tinh nhìn thấy một viên Hỏa Cầu bay ra từ bên người nàng, đập nện sau lưng nàng. Nàng giương mắt nhìn thấy Lâm Mạt mang theo ý cười. Hắn đưa tay làm một thủ thế, bảo nàng tranh thủ thời gian đi tới.
Lúc này Dạ Tinh cũng cảm nhận được sau lưng có một cỗ ba động ma lực. Nàng minh bạch phía sau mình có dã quái, nàng không có ngây ngốc quay đầu nhìn, mà tăng tốc bước chân đi tới hướng Lâm Mạt.
Đi đến phía sau Lâm Mạt nàng mới xoay người nhìn xem sinh vật vừa rồi đánh lén phía sau nàng. Trên đỉnh đầu của nó xuất hiện tiêu chí mê muội, sau đó nàng mỉm cười. Đây là một con Băng Nguyên Ma Khuyển, chỉ là một dã quái đơn độc.
Lâm Mạt nói: “Tình huống bây giờ không tốt lắm a.” Hắn tiếp tục dùng công kích phổ thông công kích ma thú bình thường cấp mười lăm kia. Lâm Mạt lúc này chỉ thấp hơn nó một cấp, mà sau khi thêm điểm xong thì lực công kích của hắn đạt đến hơn 750 điểm. Hắn hoàn toàn không sợ Băng Nguyên Ma Khuyển.
Nhưng tuyệt đại đa số kỹ năng của hắn… Lại cùng hệ với sinh vật này, là thuộc tính Băng. Cái này mang ý nghĩa tổn thương cùng hiệu quả kỹ năng bị suy giảm lớn.
Dạ Tinh nghĩ một hồi sau đó minh bạch tại sao Lâm Mạt nói như vậy. Nàng nói: “Không sao, ta đến phụ trợ ngươi.” Thanh âm của nàng rất nhẹ nhàng, cũng là đang an ủi Lâm Mạt. Nhưng đồng thời cũng có thể nghe ra phần tự tin của nàng.
Lâm Mạt nghe được Dạ Tinh nói như thế thì khóe miệng có chút giương lên, hắn nói: “Ta hiện tại có chút… Được rồi.” Dạ Tinh trông thấy hắn muốn nói lại thôi, không khỏi có chút hiếu kỳ nhìn Lâm Mạt một chút. Nàng mặc dù thông minh, nhưng dù sao cũng không biết kỹ năng Độc Tâm Thuật, cho nên nàng hơi nghi hoặc một chút.
Lâm Mạt biểu lộ ra vẻ tương đối chuyên chú. Hắn nhìn chăm chú đầu Băng Nguyên Ma Khuyển này, huy động pháp trượng trong tay, một kỹ năng “Băng Sắc Vi” được tung ra.
Kỹ năng này mặc dù bị giảm hiệu quả khi đối phó với Băng Nguyên Ma Khuyển, nhưng nó được “Hàn Băng Chi Nộ” và tràng cảnh băng thiên tuyết địa tăng thêm, nên vẫn có thể phát huy ra tác dụng nhất định.
Lâm Mạt chăm chú nhìn chằm chằm Băng Nguyên Ma Khuyển bị kỹ năng “Băng Sắc Vi” khống chế, đồng thời không ngừng phóng Hỏa Cầu công kích Băng Nguyên Ma Khuyển.
Băng Nguyên Ma Khuyển cắn răng nghiến lợi nhìn Lâm Mạt, nó da dày thịt béo lại bị kỹ năng của Lâm Mạt đâm rách, nói cách khác nó đã tiến vào trạng thái “Đổ máu”. Không ngừng có từng con số máu đỏ nhẩy lên từ trên người nó.
Nhưng là cái trạng thái “Đổ máu” này bất quá chỉ như chín trâu mất sợi lông. Rất nhanh nó liền thoát ra khỏi sự khống chế của kỹ năng “Băng Sắc Vi”. Sau đó nó lui về sau một bước, giương nanh múa vuốt đánh tới hướng Lâm Mạt.
Lâm Mạt không chút hoang mang chờ đợi Băng Nguyên Ma Khuyển tới gần, sau đó sử dụng kỹ năng “Hàn Băng Chi Triều”. Từng đạo Hàn Lưu trống rỗng xuất hiện, hơi nước trong không khí hoàn toàn bị đông kết thành vụn băng rơi xuống, trên mặt đất thì xuất hiện từng băng trụ nhỏ bé.
Hàn bang to như cành cây đang hướng tới Băng Nguyên Ma Khuyển. Nó cũng không có tính tổn thương, cái này chỉ có biểu hiện đặc biệt của kỹ năng
trong hoàn cảnh đặc biệt mà thôi. Nhưng cỗ Hàn Lưu kia đúng là sát chiêu cực kỳ cường hãn.
Băng Nguyên Ma Lang trực tiếp bị đông cứng thành khối băng, lượng máu của nó về không trong nháy mắt. Dã quái phổ thông “Băng Nguyên Ma Khuyển” tủ vong tuôn ra một kiện trang bị Cấp Hắc Thiết. Cái này khiến Lâm Mạt cười khổ không được, bởi vì hồi giờ hắn chỉ thấy trang bị cấp Hoàng Kim trở lên không ah.
“Coi như rất lịch sự… nhưng nơi này qua lạnh.” Lâm Mạt nói như thế. Hắn lần nhìn thoáng qua món trang bị Cấp Hắc Thiết kia xác định mình không có nhìn lầm, sau đó hắn giang tay ra.
Dạ Tinh nhìn quanh bốn phía một cái, trông thấy trong phạm vi mấy trăm mã đều không có bất kỳ con dã quái nào, mới yên lòng. Nàng quay mặt lại đang muốn nói cái gì, lại đón nhận nét mặt Lâm Mạt đang tươi cười.
Dạ Tinh nhíu đôi mi thanh tú nói: “Ngươi cười cái gì?” Nàng nắm chặt pháp trượng để sau lưng, thần sắc thoáng có chút mất tự nhiên.
Lâm Mạt cười cười: “Không nghĩ tới ngươi sẽ theo tới đây.” Hắn nói xong câu đó rồi cũng nhìn quanh bốn phía, nhìn nơi này không quá an toàn.
“Ta chỉ hi vọng, ngươi đừng thất vọng với nhân tính.” Dạ Tinh nói như thế. Nàng nói tiếp: “Nếu như ta không theo tới, ngươi nhất định sẽ không tin tưởng lời ta từng nói!”
Lâm Mạt thở dài, hắn ngẩng đầu lên nhìn xem mảnh bầu trời đầy tuyết này. Khi hắn thở dài thì hơi thở liền bị đóng bang tạo thành một mạnh sương trắng. “Chưa hề có ai chân thành quan tâm cảm thụ của ta … Ngươi là người thứ nhất.”
Ánh mắt của hắn nhìn xa xăm: “Ngươi vì cái gì mà cũng bi thương rơi lệ?” Sau đó hắn cười cười, ánh mắt chuyển dời từ không trung đến trên người Dạ Tinh.
“Ta không biết.” Dạ Tinh lắc đầu nói, “Ta cảm thấy ngươi cần được kéo ra từ trong bóng tối.”
Lâm Mạt nhếch miệng nói ra: “Lời của ngươi nói không có một chút thuyết phục nào.”
“Cho nên…” Dạ Tinh mỉm cười, “Chúng ta phải cùng một chỗ a.” Bỗng nhiên nàng nghĩ đến câu nói này có chút mập mờ, không khỏi sắc mặt có chút đỏ hồng.
Lâm Mạt nhìn thấy sắc mặt nàng thẹn thùng, thì liền nói: “Đi thôi, đi lên phía trước.” Sau đó hắn đi đến phía trước. Lần này Dạ Tinh và Lâm Mạt sóng vai cùng đi, mà không phải là đi theo phía sau hắn.

“Trước khi ngươi xông vào cái Cửa Truyền Tống kia có nhìn thấy cái vật gì kỳ quái hay không?” Lâm Mạt có chút trầm mặc, thế là tùy tiện nói chút.
Hắn nhớ kỹ Triệu Bắc đã từng nói: “Uy, loại tính cách như ngươi thì sẽ không thể tìm được bạn gái.” Lâm Mạt thì “Hừ” một tiếng, rồi liếc mắt nhìn Triệu Bắc một cái.
Hiện tại xem ra đúng là như vậy, Lâm Mạt nhàm chán ngáp một cái sau đó rốt cục ý thức được mình vẫn đang độc thân, nguyên nhân bằng hữu rất ít… Có lẽ có quan hệ rất lớn với việc mình không biết cách nói chuyện. Rất nhiều người cho rằng Lâm Mạt lạnh lùng, kỳ thật hắn chỉ là một người đầy u sầu.
Dạ Tinh nghe thấy Lâm Mạt nói như vậy, cẩn thận nhớ lại một phen rồi nói: “Thật có lỗi, ta không có trông thấy cái gì.”
“Về mặt thời gian mà nói, tựa hồ ngươi thấy ta bị cái Cửa Truyền Tống này truyền tống tới liền đi theo vào.” Lâm Mạt Nói, “Không thấy được cái gì cũng là bình thường…”
Dạ Tinh nói ra: “Như vậy ngươi còn hỏi ta? !” Sau đó nàng bắt đầu chờ đợi Lâm Mạt mở miệng nói chuyện.
Lâm Mạt cười một tiếng: “Không có gì, ta chỉ là trông thấy bầu không khí có chút trầm mặc cho nên tùy tiện tìm một chủ đề mà thôi.” Hắn bỗng nhiên ngừng lại, thần sắc của hắn trở lên nghiêm trọng trong chốc lát.
Lâm Mạt huy động pháp trượng trong tay, một đạo ma pháp tùy thời chuẩn bị được phóng ra. Dạ Tinh hơi sững sờ, sau đó ánh mắt của nàng rơi vào phía trước không xa. Nơi đó có một đầu dã quái phủ phục ở nơi đó cơ hồ hòa làm một thể cùng bối cảnh.
Nếu như là Lâm Mạt không sớm trông thấy con dã quái kia, như vậy hai người chơi nghề nghiệp pháp hệ này sẽ bị đánh giết ngay lập tức.
Thấy được con gấu băng nguyên kia, Dạ Tinh không khỏi có chút bội phục sức quan sát của Lâm Mạt. Sau đó nàng mở ra kỹ năng “Quang Minh Chi Diễm”, kỹ năng này gia trì lên trên người Lâm Mạt.
Trên người Lâm Mạt có nhiều hơn một tầng quang mang kim sắc, không giống với màu vàng kim nhạt của vong linh nhất tộc, loại quang mang này đại biểu cho quang minh và sinh mệnh.
Có được kỹ năng này gia trì tổn thương kỹ năng của Lâm Mạt được đề cao. Lâm Mạt hít vào một hơi thật dài, sau đó ánh mắt bắt giữ tung tích của Băng Nguyên Ma Hùng.
Băng Nguyên Ma Hùng có tốc độ di chuyển rất chậm, nhưng lại mang đến cho người ta một loại cảm giác áp bách. Tròng mắt của nó to lớn, bên trong nhảy lên quang mang tàn nhẫn và khát máu.
Lâm Mạt được “Quang Minh Chi Diễm” gia trì, nội tâm cũng là trở nên ung dung không vội. Mặc dù Dạ Tinh đã từng coi nó là làm một loại kỹ năng bổ trợ, nhưng là nó lại gia tăng tổn thương cho kỹ năng.
Đây là một cái buff đáng sợ đến bực nào, tác dụng với việc Lâm Mạt có lực sát thương cường hãn, hắn thậm chí có thể miểu sát con Băng Nguyên Ma Khuyển da dày thịt béo kia trong nháy mắt, mà còn không cần sử dụng “Sương Đống Tân Tinh” và “Hàn Băng Chi Triều”.
Hắn đang muốn động thủ với Băng Nguyên Ma Hùng đang chậm rãi đi tới thì bỗng nhiên cảm nhận được ánh mắt nó băng lãnh, mỉa mai. Con ngươi Lâm Mạt trong co rút lại chốc lát.
Lâm Mạt chưa từng có tiến vào nơi này, cho nên cũng không quá quen thuộc đối với ma thú ở nơi này. Nhưng loại ánh mắt gian trá lãnh khốc kia, Lâm Mạt không phải chỉ nhìn thấy lần đầu.
Lâm Mạt lập tức quay đầu nhìn về phía sau lưng mình, sau lưng Dạ Tinh có một Băng Nguyên Ma Hùng khác đang ở Trạng thái ẩn thân. Còn vì cái gì mà Lâm Mạt có thể trông thấy nó, đó là bởi vì ẩn thân thuật của nó thực sự không cao minh lắm.
Lâm Mạt bận rộn lo lắng tung ra hai cái kỹ năng. Một cái là “Băng Sắc Vi”, một cái khác là kỹ năng “Băng Sương Khải Giáp” tự bảo vệ mình.
Mặc dù Băng Nguyên Ma Hùng có tốc độ không nhanh, nhưng lúc này kỹ năng khống chế đơn thể “Băng Sắc Vi” đã hoàn tất làm lạnh. Vì không muốn xuất hiện sai lầm, Lâm Mạt liền sử dụng kỹ năng “Băng Sắc Vi”.
Bởi vì cái kỹ năng này chủ yếu dùng để hạn chế Băng Nguyên Ma Hùng ẩn thân di động, cho nên chính hắn liền đưa lưng về con Băng Nguyên Ma Hùng kia.
Con Băng Nguyên Ma Hùng kia trông thấy Lâm Mạt đưa lưng về phía mình phóng thích kỹ năng, thế là nó hét lớn một tiếng phát động công kích với Lâm Mạt. Lâm Mạt không quay đầu lại, thả ra hai cái kỹ năng xong hắn liền phóng tới hướng Dạ Tinh.
Hắn vừa di động vừa nói: “Liền dựa vào ngươi!” Bởi vì Băng Nguyên Ma Hùng sau lưng đuổi theo không bỏ, cho nên hắn chỉ có thể tận lực nói một cách ngắn gọn. Dạ Tinh nghe hiểu hắn muốn gì, pháp trượng trong tay giơ lên cao một đạo kim sắc như lưu tinh rơi vào trên người Băng Nguyên Ma Hùng truy đuổi sau lưng Lâm Mạt.
Băng Nguyên Ma Hùng biến thành một con cừu nhỏ trong nháy mắt. Thân thể của nó rút nhỏ gấp mấy chục lần, biến thành hình dáng vô hại. Cảm nhận được trạng thái của mình biến hóa như thế, Băng Nguyên Ma Hùng phẫn nộ mà hoảng sợ chạy toàn loạn như là con ruồi không đầu.
Sau khi Lâm Mạt thấy không có bị công kích, hắn thở phào nhẹ nhõm. Hắn nhanh chóng quay đầu nhìn thoáng qua, nhìn thấy kỹ năng “Vu thuật” của Dạ Tinh tác dụng lên Băng Nguyên Ma Hùng.
Lâm Mạt quay đầu mỉm cười với Dạ Tinh. Sau đó hắn bắt đầu công kích Băng Nguyên Ma Hùng vẫn còn trong trạng thái “Ẩn thân”. Nguyên nhân rất đơn giản, Băng Nguyên Ma Hùng bị kỹ năng “Vu thuật” khống chế mặc dù tạm thời không cách nào phát động công kích, nhưng các thuộc tính vẫn không có giảm xuống.
So sánh một chút, Băng Nguyên Ma Hùng đang ẩn thân kia có thuộc tính yếu hơn so với con này. Nên Lâm Mạt quyết định đánh giết con đang ẩn thân trước.
Bởi vì Dạ Tinh có lực công kích có hạn, cho nên nàng chỉ có thể ở một bên phụ trợ. Lại là một đạo ánh sáng màu bạc lấp lánh xuất hiện trên đỉnh đầu Lâm Mạt, Lâm Mạt thu được kỹ năng buff “Nguyên Tố Hội Tụ”.
Kỹ năng này giúp hắn giảm ma pháp khi sử dụng kỹ năng… Đương nhiên, cái hiệu quả này là thứ yếu, kỹ năng “Nguyên Tố Hội Tụ” có hiệu quả chủ yếu là tăng cường lực công kích pháp thuật, cái này giống với kỹ năng “Quang Minh Chi Diễm”. Nhưng hai cái này kỹ năng có thể điệp gia.
Lâm Mạt mỉm cười, hắn thừa dịp Băng Sắc Vi sắp kết thúc hiệu quả, quả quyết sử dụng kỹ năng “Thuật Đóng Băng”, kỹ năng này giống “Hàn Băng Chi Triều” đều là kỹ năng hắn sẽ không tùy tiện sử dụng.
Con Băng Nguyên Ma Hùng đang ẩn hình kia vừa mới nâng móng vuốt lên chuẩn bị di động, nhưng mà nó lại bị đông lần nữa. Lâm Mạt tung ra kỹ năng “Phong Bạo Xạ Tuyến”, ở đây dưới tác dụng của kỹ năng, lượng máu của Băng Nguyên Ma Hùng giảm xuống với tốc độ cực nhanh. “Phong Bạo Xạ Tuyến” có lực sát thương phi thường khả quan, huống chi còn được “Hàn Băng Chi Nộ” gia trì cùng Dạ Tinh phụ trợ.
Khi Xạ Tuyến vụt tắt, con kia Băng Nguyên Ma Hùng ẩn thân kia liền bị đánh chết. Nó ngoại trừ cho điểm kinh nghiệm, cũng không có cống hiến ra bất kỳ vật phẩm nào.
Lúc này khoảng cách Băng Nguyên Ma Hùng hồi phục hình thái còn có một giây. Lâm Mạt đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, hắn Trực tiếp sử dụng kỹ năng “Sương Đống Tân Tinh” .
Bởi vì lúc này Lâm Mạt đã nắm giữ tám cái kỹ năng, cho nên lúc sử dụng kỹ năng không cần phải cân nhắc giống như trước kia. Lá bài tẩy này có lực tổn thương không khác gì “Hàn Băng Chi Triều”.
Sau khi được buff thêm, kỹ năng tạo thành tổn thương phi thường khủng bố. Chỉ là sử dụng một cái kỹ năng này, liền để cái Băng Nguyên Ma Hùng kia mất 75% máu.
Chỉ còn lại hai mươi lăm phần trăm HP, Băng Nguyên Ma Hùng liền ngẩn người, sau đó chậm rãi lui lại. Đột nhiên nó ngẩng đầu lên phát ra một tiếng hét dài, sau đó tiếp tục lui lại.
Dạ Tinh hỏi: “Nó đang làm gì, gọi đồng bạn sao?” Lâm Mạt nghe được nàng nói như vậy, khóe miệng giật giật nói ra: “Ngươi đoán thật chuẩn…”
Sau đó Dạ Tinh lại tung một cái kỹ năng. Một đạo ánh sáng màu vàng kim nhạt rơi vào trên người Băng Nguyên Ma Hùng, nó đột nhiên không phát ra được bất kỳ thanh âm nào.
“Trầm mặc à…” Lâm Mạt thấp giọng lẩm bẩm. Sau đó hắn cũng không có nhàn rỗi, Mà là bắt đầu sử dụng kỹ năng “Băng Sắc Vi”. Kỹ năng này có chín giây thời gian kéo dài nhưng chỉ có bốn mươi giây CD. Đương nhiên, bởi vì đối diện có thuộc tính Hàn Băng, cho nên hiệu quả của kỹ năng sẽ giảm bớt đi nhiều.
Lâm Mạt vung pháp trượng lần nữa, lần này là kỹ năng “Phong Bạo Xạ Tuyến”. Kỹ năng này cũng chỉ có một phút cooldown, lúc này cũng vừa mới hoàn tất làm lạnh.
Dạ Tinh có thể làm gì đều đã làm, cho nên đành phải thu hồi pháp trượng đứng ở một bên. Nghề nghiệp của nàng là Mục Sư, học tập “Vu thuật” đã để nàng có vẻ hơi “Không làm việc đàng hoàng”. Mà kỹ năng “Trầm mặc” thì lại khác, là kỹ năng đo pháp trượng bổ sung.
Lâm Mạt hoàn tất kỹ năng “Phong Bạo Xạ Tuyến” thì Băng Nguyên Ma Hùng cũng ngã xuống. Sau đó hắn cũng thu hồi pháp trượng, nhìn chung quanh một phen xác định trăm mã chung quanh không có dã quái khác.
Hắn thở ra một hơi, tại bên trong băng nguyên rét lạnh thì hơi thở liền biến thành sương trắng. Sau đó hắn nhìn thấy Dạ Tinh mỉm cười nhìn hắn, ánh mắt hai người nhìn nhau mười mấy giây đồng hồ.
Lâm Mạt dời ánh mắt nói: “Thế nào?” Thanh âm của hắn rất nhẹ, mang theo ý vị né tránh. nội tâm Hắn không ngừng nhắc nhở mình, người mình thích chính là Vân Y…
Dạ Tinh trông thấy Lâm Mạt dời ánh mắt đi, hơi há miệng muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng lại chuyển thành thở dài một tiếng.
Nàng đưa tay vuốt vuốt mái tóc của mình nói ra: “Tiếp theo chúng ta đi nơi nào?” Nét mặt của nàng cũng khôi phục vẻ trầm tĩnh, có chút ý vị nữ thần mục ở kiếp trước.
Lâm Mạt nhìn phương xa, chợt phát hiện phía trước xa xôi có một vật thể lam sắc. Hắn cách dùng trượng chỉ tòa vật thể kia mà nói: “Chung quanh không có những vật khác tồn tại, nơi đó hẳn là có quan hệ với lối ra.”
Dạ Tinh nói ra: “Tốt a, như vậy thì đến đó đi.” Nàng nói xong cũng dẫn đầu đi tới.
Lâm Mạt nhìn bóng hình xinh đẹp đi xa, có chút bất đắc dĩ nhún vai.
Lâm Mạt đứng thẳng đi theo đằng sau Dạ Tinh. Trong quá trình nàng bước đi nàng quay lại nhìn thoáng qua sau lưng, xác định Lâm Mạt đi theo mình thì lại tiếp tục đi về phía trước.
Đoạn đường này đi thật lâu, cái vật thể kia cũng dần dần phóng đại. Đã có thể thấy rõ ràng hình dáng của nó, kia là một cánh rừng hàn băng.
Sau khi Lâm Mạt thấy rõ ràng, thì liền có chút thở dài. Mặc dù không biết vì cái gì mình lại được truyền tống đến cái địa đồ này, nhưng hắn lại biết không thể tránh né được một trận đại chiến.
Cánh rừng hàn băng kia cũng không phải để chơi, trong đó tất sẽ có Boss. Chỉ không thể xác định được Boss có hình thái dã thú hay là hình người.
Nội tâm Lâm Mạt hi vọng Boss có hình thái dã thú, như vậy độ khó liền sẽ hạ xuống một chút. Mà nếu như là quái hình người, mặc dù đánh giết xong thì sẽ có điểm kinh nghiệm rất cao nhưng lại có tỉ lệ rơi trang bị hoặc vật phẩm rất thấp.
Lâm Mạt và Dạ Tinh đến gần rừng băng, phía ngoài bìa rừng bị một đám Băng Nguyên Ma Khuyển chiếm cứ. Bọn chúng nghe thấy hoặc là ngửi được hai người đến, liền nhao nhao ngẩng đầu lên phát ra thanh âm gào thét.
“Nơi này thiết kế có chút không hợp lý a.” Lâm Mạt nói, “Chúng ta đưa tới cửa bọn chúng phải rất cao hưng mới đúng chứ!”
Dạ Tinh dừng lại nhìn Lâm Mạt một chút. Nàng nói: “Ngươi có lòng tin đánh bại những con dã quái này như vậy sao?” Lúc này trạng thái “Nguyên Tố Hội Tụ” và “Quang Minh Chi Diễm” trên người Lâm Mạt trạng thái đều đã biến mất.
“Ta nắm chắc có thể thu thập bọn này…” Lâm Mạt Nói, “Nhưng là cần ngươi trợ giúp mới được.” Hắn đi thẳng tới trước người Dạ Tinh, để một cái nữ Mục Sư đứng ở hàng trước nghênh địch thật sự là quá mất mặt.
Dạ Tinh trông thấy hắn đi tới phía trước nghênh đón quân địch, thì gật đầu, sau đó nàng liền buff hai kỹ năng phụ trợ.
Lâm Mạt vừ đi tới vừa kiểm trạng thái của mình. Ánh mắt của hắn rơi vào Bi Thương Chi Giới, nhìn thấy kiện trang bị này lại bị phong ấn, hắn bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Nhưng cũng không có tạo thành ảnh hưởng quá lớn đôi với Lâm Mạt. Hắn cũng không nguyện ý đem vận mệnh của mình đặt ở trên vận khí, kỹ năng “Cao cấp Ma Pháp Hỗn Loạn” đối với hắn mà nói chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi.
Lâm Mạt huy động pháp trượng, một viên Hỏa Cầu bay ra nện vào trên người Băng Nguyên Ma Khuyển Tinh Anh. Trong quá trình quan sát ngắn ngủi, hắn đã hiểu rõ con Tinh Anh này chính là đầu lĩnh của bọn nó.
Băng Nguyên Ma Khuyển Cấp tinh anh bị công kích liền lập tức tức giận sủa một tiếng, sau đó chồm dậy xông về Lâm Mạt. Bảy tám đầu Băng Nguyên Ma Khuyển Bên cạnh nó cũng lao theo, bọn chúng cùng phát động công kích với Lâm Mạt và Dạ Tinh.
Lâm Mạt cười một tiếng, đây chính là thứ hắn hi vọng nhìn thấy. Lâm Mạt huy động pháp trượng, kỹ năng “Thuật Đóng Băng” rơi xuống. Đây là một cái kỹ năng quần thể, khi được “Hàn Băng Chi Nộ” tăng lên hai cấp, phạm vi tác dụng của nó cũng càng thêm rộng lớn.
Kỹ năng này lập tức đông kết tám con Băng Nguyên Ma Khuyển. Lâm Mạt biết kỹ năng này không khống chế được bọn chúng trong thời gian quá dài, thế là liền kích hoạt kỹ năng “Sương Đống Tân Tinh”. Đây cũng là một kỹ năng quần thể, cho nên ngoại trừ con quái Tinh Anh cùng một con cá lọt lưới, đám Băng Nguyên Ma Khuyển còn lại đều bị đánh chết.
“Kỹ năng này cường hãn như thế.” Dạ Tinh nhìn thấy một màn này thì có chút rung động. Bởi vì “Sương Đống Tân Tinh” biểu hiện là lực lượng có sức đả kích cực mạnh.
Nhưng nàng cũng minh bạch người chơi độc hành kiêng kị cái gì, rất thông minh không có hỏi thăm Lâm Mạt lấy được kỹ năng này ở nơi nào.
Lâm Mạt đánh chết những con Băng Nguyên Ma Khuyển kia xong, thì thong dong tự nhiên đưa ánh mắt nhìn con Băng Nguyên Ma Khuyển còn lại. Những Băng Nguyên Ma Khuyển đều trở nên cực kì ngốc trệ, cũng không biết con nào sủa một tiếng, sau đó bọn chúng liền tan đàn xẻ nghé. Bọn chúng bỏ chạy như bay vào trong rừng.
Lâm Mạt và Dạ Tinh đã hoàn thành tổ đội khi trên đường đi tới đây. Cho nên những kinh nghiệm này bị bọn họ chia đều.
Điểm kinh nghiệm của Lâm Mạt không nhúc nhích tí nào, mà điểm kinh nghiệm của Dạ Tinh thì có gia tăng nhất định.
Lâm Mạt nhìn thấy bọn chúng chạy trốn, nội tâm cũng có chút ngoài ý muốn. Sau đó hắn xoay người lại, nhìn Dạ Tinh. Hắn trầm mặc nhìn nàng một phút, liền mỉm cười không nói gì.
Dạ Tinh có chút thở dài, sau đó đi tới. Nàng nói ra: “Tiếp theo chúng ta trực tiếp tiến vào mảnh rừng băng này sao?” Nàng nhìn Lâm Mạt một chút, nói tiếp: “Nơi này phải có một con Boss a?”
“Là có một con Boss, thế nhưng ta không rõ ràng là Boss hình người hay là Boss loại hình dã thú.” Lâm Mạt đàng hoàng hồi đáp.
Dạ Tinh thì ngồi xổm xuống,
Một lát sau nàng nói: “Muốn đánh cược hay không?”
“Đánh cược gì?” Lâm Mạt sững sờ. Hắn nhìn bóng lưng Dạ Tinh hơi nghi hoặc một chút nói.
“Còn có thể đánh cược gì?” trong giọng Dạ Tinh nói mang theo ý cười, “Tự nhiên là cược Boss có loại hình gì. ” nàng nói tiếp: “Đánh cược hay không?” Nhìn nàng tựa hồ phi thường nóng lòng đánh cược như vậy.
Lâm Mạt gãi đầu một cái nói ra: “Tiền đánh cược là cái gì?” Hắn cũng không muốn đánh cược cùng Dạ Tinh. Nguyên nhân rất đơn giản, cô gái này phi thường thông minh thậm chí có thể dùng “Tâm tư như một nữ yêu” để hình dung nàng.
“Liền dùng món pháp bào Mục Sư Cấp Ám Kim kia đi!” Dạ Tinh nói như thế, “Ngươi nhất định muốn sách kỹ năng này a? Đây là tiền đặt cược của ta…” Sau đó nàng lấy ra một cuổn sách kỹ năng nghề nghiệp Pháp Sư từ trong hành trang. Sau đó Dạ Tinh đem tên kỹ năng cùng tác dụng chia sẻ cho Lâm Mạt.
Ánh mắt của Lâm Mạt quả nhiên bị sách kỹ năng này hấp dẫn. Hắn trầm mặc một hồi rồi nói: “Ta cược! Ta cược nó là loại hình dã thú.”
Bởi vì kỹ năng kia mặc dù chỉ là kỹ năng cấp bậc phổ thông, nhưng lại còn khó tìm hơn so với kỹ năng hi hữu, đồng thời cũng càng thêm hữu dụng. Tên của nó là “Băng Kiếm Vũ”. Một cái kỹ năng thiết yếu trong các cuộc thi đấu.
Dạ Tinh trông thấy hắn có biểu hiện như vậy thì mỉm cười: “Như vậy ta không có lựa chọn… Ta cược là một con Boss hình người.”
“Có căn cứ sao?” Lâm Mạt bỗng nhiên có loại dự cảm không tốt. Hắn nhất định phải có được cuốn sách kỹ năng trong tay Dạ Tinh. Bởi vì cái kỹ năng này không có công lược để có được nó, có thể đạt được hay không chỉ có thể nhìn vào vận khí. Bởi vậy, Lâm Mạt mới quyết định đánh cược một lần.
Dạ Tinh đứng dậy đi về phía trước mấy bước, sau đó xoay người lại nói ra: “Ta cũng vẻn vẹn chỉ suy đoán, nếu như ta đoán đúng sẽ nói cho ngươi biết vì cái gì…”
Lâm Mạt nói: “Ta hi vọng nếu như ta đoán sai, ngươi có thể đem bản kỹ năng này bán cho ta.”
Dạ Tinh cười nói: “Ngươi không có tự tin như vậy sao?”
Dạ Tinh mỉm cười, sau đó dời ánh mắt đi. Nàng biết bản kỹ năng “Băng Kiếm Thuật” này sẽ để cho vô số Pháp Sư phát cuồng và đỏ mắt. Nếu như kiện vật phẩm này có thể bị tuôn ra, như vậy tất nhiên sẽ gây nên một trận gió tanh mưa máu.
Lâm Mạt thì bất đắc dĩ thở dài một hơi, sau đó kéo cái mũ của mình xuống. Lúc này Dạ Tinh mặc dù đã dời ánh mắt đi, nhưng vẫn dùng dư quang quan sát Lâm Mạt.
Trông thấy Lâm Mạt biểu hiện như thường, Dạ Tinh có chút một không nói được lời nào. Lúc này không ai nói gì, Lâm Mạt bỗng nhiên nói: “Trước mặc kệ đi, chúng ta rời đi khỏi nơi này mới là việc trọng yếu nhất…”
Lâm Mạt vừa dứt lời, Dạ Tinh lập tức nói: “Nói đến việc rời đi nơi này, ngươi biết vì sao lại đột nhiên có một cái Truyền Tống Trận đột nhiên đưa chúng ta tới nơi này không?”
Lâm Mạt nhíu mày, mặc dù nội tâm có chút hiểu ra nhưng lại không biết nên biểu đạt như thế nào, cũng không thể nói cho nàng biết mình căn cứ theo kinh nghiệm kiếp trước để suy đoán.
Lâm Mạt trầm ngâm một hồi rồi nói: Bên trong Toà Ma Thú Sơn Mạch kia có tọa trấn một tồn tại rất cường đại, có lẽ là bọn hắn cảm nhận được hành tung của chúng ta cho nên muốn đùa cùng chúng ta một chút…”
“Đùa giỡn?” Dạ Tinh nói, “Ta không biết nơi này thì có cái gì để đùa.” Nàng nói tiếp: “Làm sao ngươi biết nơi này có tồn tại cường đại như lời ngươi nói?”
Lâm Mạt biết nàng sẽ hỏi như vậy, cho nên đã lấy ngay lý do đã chuẩn bị từ lâu ra để thoái thác. Hắn nói ra: “Là như vậy, bởi vì cơ duyên xảo hợp ta đạt được một quyển trục. Những quyển trục này có tác dụng là thu phục ma thú trong khoảng cấp mười.”
“Ừm, ta minh bạch ngươi ý tứ.” Dạ Tinh nói, “Tựa như con Hà Giải Lam Sắc kia sao?”
Lâm Mạt có chút vui mừng nói: “Nói chuyện cùng người thông minh thật là dễ chịu.” Mà mấy lời hắn nói lập tức để Dạ Tinh liếc mắt nhìn hắn.
“Sau đó thì sao?” Dạ Tinh hỏi. Nàng quay lại vấn đề cũ, mà lúc này Lâm Mạt thì là cảm giác mình giống một người kể chuyện trong quán trà.
Lâm Mạt Nói: “Ta có một con Bán Nhân Mã Lĩnh Chủ, ngươi cũng thấy qua. Nó chính là bị cái tồn tại kia dùng khí tức đánh chết.”
“Cái này dù sao cũng chỉ là suy đoán của ngươi.” Dạ Tinh nói, “Trước đó ta có hỏi ngươi về con Bán Nhân Mã kia, ngươi còn nói mình không biết.” Nói xong nàng nhìn Lâm Mạt cười một tiếng: “Sao bây giờ ngươi lại nói cho ta biết.”
“Ta cảm thấy nhân phẩm ngươi không tệ…” Lâm Mạt thành thành thật thật nói. Sau đó ánh mắt của hắn nhìn về phía Dạ Tinh, phát hiện Dạ Tinh mở miệng anh nhỏ ra, toát ra có chút biểu lộ kinh dị.
Dạ Tinh có thể suy nghĩ ra rất nhiều câu trả lời trong nháy mắt, nhưng lại không nghĩ tới Lâm Mạt sẽ trả lời nàng như vậy. Sau đó nàng bất đắc dĩ nói: “Thật sự là phục ngươi…”
Nàng nói tiếp: “Đi thôi, đi qua mảnh rừng băng này liền có thể đi ra rồi.”
“Ừm.” Lâm Mạt cười nói một tiếng. Ánh mắt của hắn rơi vào trên bầu trời, nơi đó không có sao trời chỉ có một vòng hạo nguyệt. “Đây là do Ma Vương thí nghiệm ta sao? Ta không hy võng nó lựa chọn ta…” Lâm Mạt nói nhỏ.
Ma Vương này không biết đến từ đâu, chỉ biết hắn có quan hệ cùng bá chủ nơi này. Hắn cũng không hiếu chiến, cho nên kiếp trước Lâm Mạt hoạt động tương đối hòa bình. “Mảnh băng nguyên này chính là do hắn dùng không gian hệ tạo ra.” Lâm Mạt cúi đầu xuống tự nói.
“Ngươi đang suy nghĩ cái gì a?” Phía trước truyền đến tiếng Dạ Tinh thoáng có chút bất mãn. Lâm Mạt ngẩng đầu nhìn thoáng qua Dạ Tinh, mỉm cười nói: “Thật có lỗi, ta đang tự hỏi một vấn đề…”
Dạ Tinh nghe được hắn nói như thế, trong thanh âm vẫn có chút bất mãn: “Chờ đánh xong Boss thì ngươi muốn suy nghĩ cái gì cũng được, hiện tại ngươi thành thành thật thật điều chỉnh trạng thái cho ta, không cho phép đào ngũ!”
Lâm Mạt bất đắc dĩ kéo cái mũ xuống một chút: “Đây chính là lý do vì sao ta không nguyện ý gia nhập thế lực … Thật sự là quá phiền phức.” Lâm Mạt nhìn Dạ Tinh cười xấu hổ.
Sau đó hắn tiến vào phiến rừng băng kia, đập vào mặt chính là một cơn lạnh lẽo thấu xương. Hắn nhíu mày, sau đó nhìn Dạ Tinh nói: “Ngươi có lạnh hay không?”
Hắn lập tức nhịn không được cười lên: “Người phát minh ra kỹ năng này sẽ bị ngươi làm cho tức chết.” khi Lâm Mạt đang còn trầm tư suy nghĩ, Dạ Tinh đã sử dụng kỹ năng “Quang Minh Chi Diễm” đến xua tan hàn ý.
“…” Dạ Tinh rơi vào trầm mặc. Sau đó nàng nói: “Vậy liền tức chết hắn đi!” Sau đó một đạo hào quang màu vàng kim nhạt rơi vào trên người Lâm Mạt, kia là “Quang Minh Chi Diễm” có thể xua tan khí lạnh. Tại bên trong thời gian ngắn ngủi này, kỹ năng này nàng đã hoàn tất làm lạnh.
Lâm Mạt gật đầu, nói ra: “Cảm ơn!” Lập tức hắn lắc đầu tựa hồ như nghĩ tới điều gì. Hắn vươn tay che khuất miệng của mình, bởi vì hắn sợ hãi mình xuất hiện chút sát ý cừu hận sẽ để cho hắn sinh ra biểu lộ không dễ nhìn.
Hắn cúi đầu tiếp tục tiến lên, đi tới phía trước Dạ Tinh, sau đó tiếp tục xâm nhập vào bên trong. Dạ Tinh nhìn ra trạng thái lúc này của Lâm Mạt có chút không đúng, nhưng nàng cũng không có cách nào an ủi Lâm Mạt. có thể trợ giúp hắn đi ra từ trong bóng ma quá khứ, chỉ có chính hắn.
Dạ Tinh có chút thở dài: “Nhìn ta có thể hiểu được tầm tư của hắn, mà hắn cũng có thể minh bạch sự bi thương của ta à…” Sắc mặt của nàng cũng biến thành có chút thê lãnh. Nàng dùng tay trái nắm chặt cánh tay phải mình, nhìn Lâm Mạt rời đi sau đó mới chậm chạp đuổi theo.
Bỗng nhiên phía trước xuất hiện một cậu bé mặc trường sam màu trắng, trên mặt của hắn mang theo một tia nghi hoặc. Mà những Băng Nguyên Ma Khuyển không có bị đánh giết đều tụ tập ở bên ngoài đứng bên cạnh cậu bé này. Bọn chúng phát ra tiếng vang “Ô ô”, tựa như chó vẩy đuôi mừng chủ.
Cậu bé mang quần áo thật dài, cơ hồ có thể phủ trên mặt tuyết, nhìn trang phục này rất kỳ dị. Da của hắn cũng phi thường trắng, con mắt hắn đen như mực trong không có e ngại, chỉ có rất nhiều biểu hiện của sự hiếu kì.
Hắn lưu lại từng dấu chân trên mặt tuyết, vì cái gì mà Lâm Mạt không suy đoán con Boss kia có hình người. Bởi vì bình thường trong hoàn cảnh này, không có nhân loại nào có thể còn sống ở trong mảnh rừng băng này.
Đã không có bạch cốt cũng không có vết máu, bởi vậy Dạ Tinh làm ra phỏng đoán như thế.
Lâm Mạt thở dài: “Thật sự đoán quá chuẩn.” Hắn quay đầu nhìn thoáng qua Dạ Tinh. Phát hiện trên mặt của nàng cũng không có ý vui mừng, hoặc là nói cái Trang bị cấp Ám Kim này nàng chỉ muốn mà thôi, cũng không phải là rất cần có nó.
Lâm Mạt cười một tiếng, sau đó xoay người đối mặt với Boss. gió lạnh thổi qua mảnh rừng băng này, cũng thổi pháp bào của Lâm Mạt bay lên. pháp bào hắn mặc tuy rất dày nhưng vì ảnh hưởng từ nghề nghiệp Pháp Sư cao quý nên nó cũng không có quá dầy.
Cái cậu bé kia nghiêng đầu, tựa hồ cũng không biết đám người Lâm Mạt tới để đánh giết hắn. Trên mặt của hắn chỉ có nghi hoặc.
Lâm Mạt quơ pháp trượng, một cái kỹ năng “Băng Sắc Vi” được tung ra. Kỹ năng này chui ra từ mặt đất, băng thứ sắc bén mọc ra.
Kỹ năng này sắp chạm vào trên người cậu bé kia thì, cậu bé kia bỗng nhiên nhắm mắt lại. Mà quanh thân hắn tựa hồ như có một tầng hộ thuẫn nhìn không thấy, những cái bụi gai kia hoàn toàn không cách nào tới gần hắn…
Sắc mặt Lâm Mạt ngưng trọng trong nháy mắt: “Chỉ mong không phải là miễn dịch ma pháp…” Dạ Tinh trông thấy kỹ năng Lâm Mạt không có chút tác dụng nào, thần sắc cũng là trở nên càng thêm chăm chú và trầm tĩnh.
Lâm Mạt tiến hành thăm dò, một viên Hỏa Cầu đánh vào cậu bé kia. Viên Hỏa Cầu kia cũng bị hộ thuẫn trước người hắn chặn lại.
Lâm Mạt cau mày suy tư một hồi, cái khảo nghiệm này khẳng định không phải là không cho cơ hội. Như vậy chỉ có một cái khả năng, đó chính là hắn có thiên phú có thể miễn trừ tổn thương kĩ năng nhất định.
Chỉ cần đánh tan tầng hộ thuẫn này, như vậy Boss liền dễ đánh hơn rất nhiều. Căn cứ theo nhưng gì Lâm Mạt hiểu biết, tầng hộ thuẫn này không phải không thể đánh tan.
Lâm Mạt cũng không biết sau khi dùng một loạt kỹ năng tổn thương cao xong liệu có thể đánh tan hộ thuẫn này hay không. Lâm Mạt thở ra một hơi, sau đó trong mắt dâng trào chiến ý. Hắn vẫn còn kỹ năng khống chế “Thuật Đóng Băng”, về phần kỹ năng “Băng Sắc Vi” lúc này vẫn còn đang trong thời gian làm lạnh.
Kỹ Năng Khống Chế tạm thời vô hiệu đối với Boss, nhưng có thể giữ kỹ năng lại dùng sau mà. Một người chơi cao thủ thì dưới loại tình huống nào, cũng đều phải giữ lại một đến hai cái Kỹ Năng Khống Chế, để phòng bị bất trắc.
Mà vì nhanh chóng đánh vỡ hộ thuẫn, Lâm Mạt liền tung ngay kỹ năng “Sương Đống Tân Tinh”. Kỹ năng này tác dụng vào người cậu bé, vẫn bị hộ thuẫn trong suốt triệt tiêu. Nhưng hộ thuẫn trong suốt không nhìn thấy xuất hiện một tia vết rạn.
Cậu bé tựa hồ cũng không biết người chơi này muốn mệnh của hắn. Hắn cứ thề đi tới hướng Lâm Mạt.
Lâm Mạt nhíu mày, không biết Boss muốn làm gì. Lâm Mạt vì để phòng vạn nhất, huy động pháp trượng thực hiện kỹ năng “Băng Sương Khải Giáp”. Một tầng màu u lam bao bọc lấy Lâm Mạt, mắt Lâm Mạt cũng hiển hiện mà xanh thẳm.
Buff cho mình “Băng Sương Khải Giáp”, hắn thở dài một hơi. Hai cái kỹ năng này có hiệu quả không sai biệt lắm. Điểm khác biệt là Boss là hộ thuẫn ẩn hình là miễn dịch tổn thương cùng loại bỏ trạng thái buff xấu.
Điểm này, “Băng Sương Khải Giáp” liền kém hơn kỹ năng của Boss, Băng Sương Khải Giáp là một cái kỹ năng cấp Truyền Thuyết, tác dụng của nó chỉ chân chính phát huy khi trò chơi tới giai đoạn hậu kỳ, đặc biệt là đối với Kỵ Sĩ, chiến sĩ có lượng máu cao.
Cho nên kỹ năng này ở giai đoạn này tuy cũng cường hãn, nhưng không phải không có kỹ năng có hiệu quả cường đại hơn so với nó, cũng tỷ như kĩ năng thiên phú của Boss này.
Lâm Mạt thở ra một hơi, sau đó xoay đầu nói với Dạ Tinh: “Con Boss này có chút phiền phức…”
Dạ Tinh huy động pháp trượng, buff cho Lâm Mạt kỹ năng “Nguyên Tố Hội Tụ”. Dạ Tinh nói: “Như vậy thì nhanh đánh vỡ vòng bảo hộ đi!”
Lâm Mạt có chút kinh dị nhìn Dạ Tinh một chút, sau đó đột nhiên minh bạch. Nàng biết đây là một cái kỹ năng loại hình vòng bảo hộ chủ yếu là bởi vì “Sương Đống Tân Tinh” đánh ra vết nứt.
Lâm Mạt Nói: “Tốt!” Sau đó hắn kích hoạt kỹ năng “Phong Bạo Xạ Tuyến”, kỹ năng này mặc dù không dễ thao tác, nhưng lực công kích cường đại đúng là không thể khinh thường.
Lâm Mạt tung ra kỹ năng, thì Dạ Tinh hơi có chút ngây người. “Kỹ năng thật là xinh đẹp.” Nàng nói. Sau đó bởi vì nàng cùng một đội ngũ với Lâm Mạt, cho nên cũng có thể thấy rõ ràng lượng máu của Boss.
Lúc này Boss, cũng chính là cái cậu bé kia, máu của hắn được bao trùm một tầng hộ giáp thật dày, tầng hộ giáp này đã bị Lâm Mạt dung kỹ năng “Sương Đống Tân Tinh” công kích còn lại 65%.
Căn cứ theo Lâm Mạt tính toán, thiên phú của con Boss này hẳn là tạo ra giá trị hộ giáp chừng bảy mươi phần tram máu, có thể triệt tiêu bất kỳ thương tổn gì.
Tầng hộ thuẫn này bị “Phong Bạo Xạ Tuyến” công kích dần dần giảm xuống, thương tổn của nó kém xa so với kỹ năng “Sương Đống Tân Tinh”, chờ kỹ năng tiến vào hồi cuối cũng thì mới rút được khoảng 3% hộ giáp của Boss.
Cậu bé kia nhìn không thấy thủ hộ chi thuẫn, đã vì hắn ngăn cản hai cái kỹ năng có lực công kích cường hãn.
Lâm Mạt cắn răng, quay đầu nhìn Dạ Tinh một chút. Hắn nói: “Mau trốn!”
Dạ Tinh có tốc độ phản ứng rất nhanh, nghe được Lâm Mạt nói như thế, liền lập tức chạy hướng ra phía ngoài rừng băng.
Lâm Mạt nhìn Dạ Tinh rời đi, thở một hơi.
Sau đó trên người hắn không ngừng lấp lánh từng đợt sáng ngời, kia là biểu hiện của kỹ năng phát huy tác dụng. Hắn đem tất cả kỹ năng còn lại tung ra toàn bộ, trong đó cũng bao gồm cả kỹ năng “Thiểm Thước”. Đương nhiên, kỹ năng này dùng để chạy trốn. Lâm Mạt ném ra tất cả kỹ năng xong, liền trực tiếp dùng “Thiểm Thước” kéo ra khoảng cách cùng cậu bé kia. Hắn chạy trốn hướng ra phía ngoài rừng băng, nhịn không được thở mạnh một tiếng: “Nếu có kỹ năng Thệ Ngã Chi Cảnh liền tốt rồi. Như vậy ta còn có thể lại đánh tiếp một bộ kỹ năng.”
Hắn nhìn thấy phía trước cách đó không xa chính là chỗ lối vào rừng băng, sau đó vừa chạy trốn vừa quay đầu nhìn thoáng qua sau lưng, Lâm Mạt nhìn thấy cậu bé kia vẫn chầm chậm đi tới. Cậu bé kia cũng không hề từ bỏ việc truy đuổi Lâm Mạt.
Lâm Mạt không khỏi nhíu mày: “Sự tình không có đơn giản như vậy…” Qua ước chừng ba mươi giây, phảng phất như là để chứng minh cho lời Lâm Mạt nói, ở vị trí cửa ra bỗng nhiên mọc ra một cái dây leo hàn băng thô to.
Lâm Mạt thoáng có chút bất đắc dĩ đành phải dừng bước, lúc này cậu bé vẫn đang đi đến.
Lâm Mạt biết, con Boss này có trí năng. Bởi vì từ đầu đến cuối hắn đều không có công kích Lâm Mạt.
Lâm Mạt thoáng có chút bất đắc dĩ xoay người lại, nhìn Boss nói: “Ngươi có mục đích gì?”
Cậu bé kia cũng không trả lời vấn đề này của Lâm Mạt. Hắn chỉ không ngừng mà đến gần, sau đó dùng ánh mắt hiếu kì nhìn Lâm Mạt.
Lâm Mạt nắm chặt pháp trượng trong tay, bởi vì cái cậu bé này hết để lộ ra một tia quái dị, cái này khiến Lâm Mạt có chút không cách nào ứng đối.
“Các ngươi là kẻ ngoại lai?” Cậu bé mở miệng nói lần thứ nhất, thanh âm của hắn thanh thúy mang theo vẻ non nớt. Sau đó hắn dùng ánh mắt tò mò hơi nghi hoặc nhìn Lâm Mạt.
“Đúng thì sao.” Lâm Mạt nói như thế.
Thần sắc của cậu bé kia thoáng có chút ảm đạm. Sau đó từng đợt hào quang màu lam xoay quanh hắn, trong ánh mắt của hắn tràn ngập quang mang màu lam. Cậu bé duỗi một tay ra che khuất một con mắt, nét mặt của hắn nhìn có chút thống khổ.
Trong mắt của hắn có một luồng sang bay ra, phiêu tán trong không khí. Thần sắc Cậu bé có chút vặn vẹo, đỉnh đầu của hắn mọc ra hai cái sừng đá lởm chởm. Cái cặp sừng kia tản ra quang huy rất mạnh.
Ánh mắt của hắn lạnh như băng nhìn chăm chú vào Lâm Mạt, sau đó thân thể chậm rãi trôi nổi lên không, cách mặt đất ước chừng một hai mét. Hắn duỗi một tay ra, sau đó lòng bàn tay nhắm ngay vào người Lâm Mạt.
“Ta nhất định phải ra ngoài! Ta có thể không tiếc bất cứ giá nào!” thanh âm Hắn nói chuyện rất nhỏ, nhưng lại mang theo sự kiên quyết cùng kiên định. quanh thân hắn còn có rất nhiều mảnh băng tuyết vỡ nát, những cái mảnh vỡ kia quay chung quanh cậu bé.
Nội tâm Lâm Mạt trở nên hoàn toàn lạnh lẽo, Lâm Mạt lạnh lùng nhìn cậu bé. Hắn Lấy ra một quyển trục từ trong hành trang, chính là Thuần Phục Quyển Trục. Hắn chậm rãi xé nát quyển trục kia.
Một đạo bạch quang hiện lên, Tế Tự Hắc Ám bị thuần phục và bị phong ấn xuất hiện ở bên người Lâm Mạt. Tế Tự Hắc Ám có lực công kích siêu cao cùng năng lực khống chế nhất định, Lâm Mạt biết “Tế Tự Hắc Ám” có lực công kích có thể so sánh với BOSS phổ thông cấp mười lăm.
Nhưng Tế Tự Hắc Ám có khuyết điểm hết sức rõ ràng, đó chính là có lượng máu và điểm phòng ngự thấp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận