Trọng Sinh Ma Đạo Sư

Chương 345 - Tiệm sách

Lâm Mạt đang nhanh chóng tiêu diệt cái Hamburger trước mắt mình, qua ước chừng bảy phút, hai cái Hamburger bị Lâm Mạt ăn hết.
Hắn cảm thấy có một chút nhàm chán, sau đó hắn mở ra ly đồ uống trong tay rồi uống một ngụm. Vừa uống đồ uống vữa suy nghĩ.
Hắn nhìn sắc trời một chút, cảm thấy còn không tính quá muộn. “Như vậy thì đi trung tâm thành phố một vòng đi.” Lâm Mạt trầm ngâm một lát. Hắn ở trong game quá nhiều, đi ra khỏi nhà và việc vô cùng hiếm gặp.
Nói đi là đi, Lâm Mạt liền đứng dậy nhìn thoáng qua hoàn cảnh xung quanh. Nhìn người lui tới trên đường. Người đi đường không tính là nhiều, chỉ có thể ngẫu nhiên trông thấy mấy người.
Đại đa số người đều lựa chọn chinh chiến bên trong thế giới « Thiên Vực ». Bọn hắn phi thường hưởng thụ cái thế giới hư ảo này. Cho nên hiện tại đúng là thời điểm bọn họ tập chung luyện cấp.
Mà Lâm Mạt thì lựa chọn một con đường khác, hắn không có lựa chọn đi làm, mà là trở thành một game thủ chuyên nghiệp. Đương nhiên, hiện tại và tương lai hắn cũng sẽ không hối hận vì quyết định này.
Lâm Mạt ngồi xe buýt, đi tới trung tâm thành phố. Hắn đi xuống xe đi vào khu buôn bán.
Đang ăn xong hai cái Hamburger cùng một ly đồ uống, Lâm Mạt đã ăn không vô bất cứ vật gì nữa. Lâm Mạt dừng lại một hồi bên ngoài, nghĩ mình nên đi nơi nào.
Ngay tại thời điểm Lâm Mạt suy nghĩ, phía sau bỗng nhiên có đèn xe chiếu vào người Lâm Mạt. Ngay sau đó hắn nghe thấy tiếng còi sắc nhọn, âm thanh này đến từ chiếc xe hơi sau lưng.
Lâm Mạt nghe được thanh âm này thì lập tức nhảy qua một bên, liền nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen vọt tới khu vực cửa hàng, chiếc xe hơi này có mục đích tìm chỗ đậu xe.
Lâm Mạt nhìn tốc độ ô tô màu đen chậm rãi hạ xuống, sau đó nó dừng lại hẳn.
Lâm Mạt dời đi sự chú ý của mình mà tự nói: “Bằng không vẫn nên đi tiệm sách đi, tiệm sách ở chỗ này cũng rất yên tĩnh và thoải mái.” Hắn nỉ non tự nói.
Hạ quyết tâm xong Lâm Mạt liền đi tới tiệm sách. Nơi đó tựa hồ là do nhà Nhất Miêu mở.
“Tên thật của nàng hẳn là gọi là Lý Miêu đi… Tựa hồ là cái này.” Lâm Mạt vuốt vuốt huyệt thái dương nói.
Lâm Mạt tiếp tục nói ra: “Mặc kệ, cũng không biết lúc này Lý Miêu có ở đây hay không, hẳn là còn trong thế giới trò chơi.” Hắn đưa tay gãi đầu một cái, sau đó đôi mắt trở nên rất bình tĩnh.
Sau đó hắn đi lên tầng hai tới tiệm sách. Đi ước chừng năm phút, hắn rốt cục đi tới tiệm sách. Lâm Mạt đi vào trong đó, người ở bên trong lại có không ít.
Hắn đi đến giá sách trước đó phát hiện bộ tiểu thuyết « Tru Thiên Quyết », sau đó bắt đầu lật xem các tiểu thuyết khác. Lâm Mạt nhanh chóng xem một lần nội dung trên giá sách sách, sau đó hắn lắc đầu. Nơi này cũng không có tiểu thuyết phù hợp khẩu vị Lâm Mạt.
Sau đó ánh mắt của hắn rơi vào vị trí “Lý Miêu” từng ngồi. Nơi đó đúng là có hai nữ nhân trẻ tuổi ngồi ở chỗ đó. Mặc dù trong các nàng cũng không có Lý Miêu, nhưng Lâm Mạt tò mò đưa ánh mắt rơi vào trên người các nàng.
Hiện tại nữ nhân tuổi trẻ thế này mà không phải chơi « Thiên Vực », mà lại ở nơi này đọc sách, Lâm Mạt cảm thấy có chút kỳ quái.
Về phần Lâm Mạt với Lý Miêu hoặc là nói là đối với Nhất Miêu, thì cũng không có bất kỳ chút tình cảm nào, có chỉ có tình chiến hữu.
Nhưng vào lúc này, một cái nam sinh mang theo kính mắt nhìn tương đối nhã nhặn xuất hiện. Hắn ôm một đống lớn sách, chính chậm rãi đi tới.
Mà Lâm Mạt thì dời lực chú ý khỏi người hai cô gái kia, một lần nữa về tới trên giá sách. Sau đó hắn thở dài liền rời giá sách đi vài bước, bởi vì hắn lui về, cho nên liền sẽ bị tên ôm đống sách đụng vào.
Sau đó tên kia liền bị đụng ngã, sách rơi xuống. Lâm Mạt rất cố gắng mới đứng vững gót chân, hắn xoay người nhìn tên nam sinh. Lâm Mạt ý thức được xảy ra chuyện gì, thế là dùng ngữ khí có chút xin lỗi để nói: “Ngươi không sao chứ?”
Lâm Mạt vươn ra bàn tay của mình, đem kéo tên nam sinh ngã xuống đất kia lên.
Tên kia nam sinh cũng có tính cách rất tốt, trên mặt hắn mang theo ý cười. Sau đó tên nam sinh kia đưa tay vỗ vỗ tro bụi trên quần áo.
“Thời gian này ngươi không đánh « Thiên Vực » a?” Lâm Mạt bắt đầu cùng tên nam sinh kia nhặt lên từng quyển từng quyển.
“Ngươi không phải cũng không chơi sao?” Nam sinh ngẩng đầu nhìn Lâm Mạt cười một tiếng. Rất nhanh bọn hắn liền nhặt hết được đám sách .
Sau đó hai người đứng dậy một lần nữa. Nam sinh nói ra: “Ngươi ở chỗ này đọc tiểu thuyết sao?” Nói xong con mắt tên nam sinh kia rơi vào trên giá sách.
Lâm Mạt nhìn đống sách mà tên nam sinh này đang ơm, thấy được đều là sách giảng thuật về kiến thức chuyên nghiệp. Hắn nói: “Ừm, ta đang tìm xem có thể phát hiện bảo tàng hay không.”
Nam sinh mỉm cười: “Ngươi lần đầu tiên tới đây sao?” Sau đó nam sinh này đem sách của mình đều đặt ở bên trên mặt bàn, bắt đầu bắt chuyện cùng Lâm Mạt.
Lâm Mạt nhìn thoáng qua động tác của hắn nói: “Lần thứ hai.”
“Như vậy đi, chúng ta gặp nhau cũng là duyên phận, không bằng thêm hảo hữu trong trò chơi đi… Ta có ID là “Đầu Khôi”.” Nam sinh nói.
Đôi mắt Lâm Mạt ngưng tụ lại, bởi vì Lâm Mạt biết Đầu Khôi ở kiếp trước là một Đạo Tặc phi thường có tài, chỉ là về sau không biết vì nguyên nhân gì mà thoái ẩn. Coi như như thế, người chơi trong trò chơi Đạo Tặc cũng coi hắn là lão sư.
Hắn lý giải đối với cái nghề nghiệp Đạo Tặc này đã làm người ta giật mình. Nhưng sao hắn thoái ẩn…
Nói đến, Lâm Mạt vẫn đã từng đã đánh bại tên này người chơi trong hoạt động đầu game. Đương nhiên, cũng thừa dịp Đầu Khôi còn không có trưởng thành mới thắng được.
Trông thấy Lâm Mạt trầm mặc không nói, tên nam sinh kia mỉm cười: “Ngươi biết ta sao?”
Lâm Mạt suy nghĩ một chút nói: “Ta trùng hợp nhìn qua màn hình trò chơi của ngươi, ngươi là một Đạo Tặc a?”
Trông thấy nam sinh khẽ gật đầu, Lâm Mạt hắng giọng nói: “Ngươi là người chơi Đạo Tặc lợi hại như thế, làm sao lại bị đụng?”
Đầu Khôi cười cười nói: “Đó là bởi vì nơi này là hiện thực, cũng không phải là đang trong trò chơi đầy kích thích a.” Hắn tiếp tục nói: “Bởi vì không phải ở trong game, cho nên ta liền không có bất kỳ phòng bị… Nói một cách khác, vừa rồi ta ngẩn người. Mà tiếng bước chân của ngươi phi thường nhẹ, muốn nhẹ hơn so với tuyệt đại bộ phận người khác.” Hắn bao hàm thâm ý nhìn Lâm Mạt một chút.
“Đây chính là nguyên nhân ngươi phải thêm hảo hữu?” Lâm Mạt giật mình nói.
Đeo kính nam sinh khẽ gật đầu.
Lâm Mạt gật đầu tỏ ra hiểu rõ. Hắn nói: “Ngươi đã nói cho ta biết ID của ngươi, như vậy ta cũng nói cho ngươi ID của ta.” Lâm Mạt ngẩng đầu nói ra: ” ID của Ta gọi là Lẫm Mạt.”
Nói xong hắn liền bắt đầu dò xét Đầu Khôi. Thật rất khó tưởng tượng, nam sinh nhìn nhã nhặn và nhút nhát này lại là siêu cấp cao thủ.
Nam sinh đeo kính, cũng chính là Đầu Khôi. Hắn nói với Lâm Mạt: “Ta còn có chuyện, nếu như không có chuyện gì ta liền đi trước.”
Lâm Mạt khẽ gật đầu, Lâm Mạt trông thấy Đầu Khôi ôm hơn mười bản thư tịch thật dày kia, chậm rãi rời đi.
“Hóa ra Đầu Khôi cũng là người Yên Vũ Thành sao?” Lâm Mạt Nói, sau đó ánh mắt của hắn rơi vào vị trí Nhất Miêu đã từng ngồi qua. Một lát sau hắn dời đi tầm mắt của mình: “Thế giới thật nhỏ.” Lâm Mạt duỗi cái lưng mệt mỏi, đi ra khỏi tiệm sách.
Lâm Mạt mua một ly nước trái cây, tốn ba mươi sáu điểm tín dụng.
Trên mặt Lâm Mạt toát ra nụ cười hạnh phúc. Hắn uống một hớp nước trái cây, nhẹ giọng nói: “Đúng là tốt hơn so với đồ uống trong cửa hàng Hamburger a.”
Sau đó tay hắn cầm đồ uống đi đến chỗ dừng đợi xe buýt. Chờ đợi mười phút, xe buýt không người dừng lại, Lâm Mạt đi lên xe buýt.
Lâm Mạt nghe thấy được điện thoại di động của mình phát ra thanh âm “Đinh” nhắc nhở đã thanh toán tiền xe. Lâm Mạt cầm lấy chai nước uống uống một ngụm, sau đó tìm một chỗ ngồi trên xe buýt ngồi xuống.
Thỉnh thoảng có ánh sáng soi lên trên mặt Lâm Mạt, Lâm Mạt nhìn ánh đèn bên ngoài, qua một hồi lâu hắn phát ra một tiếng thở dài, sau đó liền giơ lên nước trái cây trong tay mình uống một hớp.
Qua một đoạn thời gian rất dài, Lâm Mạt rốt cục đi tới cửa tiểu khu của mình. Hắn đi xuống xe, sau đó nhìn thoáng qua đồ uống trong tay mình. Lúc này đồ uống đã bị Lâm Mạt uống cạn khoảng một phần ba, còn lại… Hắn thật không uống được nữa.
Lâm Mạt đi trở về phòng của mình, sau đó hắn liền đem đồ uống để vào tủ lạnh. Tiếp lấy Lâm Mạt liền đi tới phòng ngủ, sau đó như hắn nhớ tới cái gì, liền đi lấy xuống quần áo.
Hắn đi đến phòng tắm cởi quần áo ra vọt vào nhà tắm. Lâm Mạt tắm rửa xong liền thay quần áo. Rồi đem quần áo cũ bỏ vào trong máy giặt quần áo, sau đó liền chờ đợi quần áo được giặt sạch sẽ. Qua năm sáu phút, quần áo được giặt sạch và đồng thời được vắt khô.
Lâm Mạt lấy những quần áo này đem ra phơi ngoài ban công.
Làm xong hết thảy Lâm Mạt mới xoay người đi lên trên giường, bắt đầu giấc ngủ. Một đêm đi qua rất nhanh, Lâm Mạt nhìn thoáng qua trên điện thoại di động, sau đó lập tức nhảy xuống từ trên giường.
Hiện tại đã là buổi sáng, cách thời gian hẹn cùng Vân Y còn có năm tới mươi phút.
Lâm Mạt vội vàng rửa mặt, sau đó tùy tiện ăn một chút đồ. Hắn lần nữa nhìn thoáng qua thời gian, hiện tại là sáu giờ ba mươi mốt. Lâm Mạt Nói: “Còn tốt, sẽ không trễ.”
Lúc trước hắn đã nói qua, bảy giờ sáng ngày thứ hai sẽ cùng Vân Y tiếp tục xoát Băng Tinh Điểu. Cho nên vô luận mình không để bị muốn được.
Nhưng Lâm Mạt cũng không vào game ngay mà mở phần mềm nghe nhạc bắt đầu nghe nhạc.
“Ta cũng không thể ngưng tụ sao trời, nhưng gió lạnh thấu xương. Nắm chặt tay của ngươi, không sợ đêm thay đổi.” Lâm Mạt hát theo. Hắn nghe bài này ba đến năm lần, sau đó bắt đầu đổi một ca khúc.
Lâm Mạt thích bài hát này vô cùng, mặc dù bải này đã có hơn ba mươi năm trước.
“Chúng ta ở trên đường vội vàng phất tay không cáo biệt, chỉ vì biết rõ kiểu gì cũng sẽ gặp lại lần nữa.” …
Lâm Mạt nhẹ giọng hát theo, sau đó liền dùng ngữ khí cảm thán mà nói: “Thật hi vọng có một ngày, mộng có thể thành thật.”
Lúc này cách thời gian ước định cũng đã không xa. Lâm Mạt liền tiến vào Khoang Trò Chơi đăng nhập vào trò chơi.
Hắn cảm nhận được một cỗ hàn ý lạnh lẽo. Cái hàn ý băng lãnh cũng không thấu xương, nhưng cũng không dễ chịu. Lâm Mạt cũng không mở mắt ngay khi tiến vào trò chơi, mà cúi đầu xuống dùng tay che ánh mắt của mình.
Lúc này Lâm Mạt mới mở to mắt, xuyên thấu qua khe hở liếc tuyết bay trên bầu trời. Mặc dù lúc này là buổi sáng, nhưng ở Cao Nguyên Băng Tinh, lúc này vẫn là một mảnh lờ mờ.
“Ngươi trở về rồi a?” Một đạo thanh âm thanh thúy nhu hòa vang lên từ phía sau Lâm Mạt. Đạo thanh âm này là của Vân Y.
Lâm Mạt quay đầu nhìn thoáng qua Vân Y, lúc này Vân Y mỉm cười mình. Con mắt của nàng cũng híp lại, đại khái là vì sợ bông tuyết bay vào trong mắt.
Lâm Mạt suy tư một hồi rồi nói: “Chúng ta tiếp tục xoát Băng Tinh Chi Lệ đi.” Lâm Mạt lấy ra quyển triệu hồi bắt đầu triệu hoán Khô Lâu Sư Thứu Kỵ Sĩ.
Lần này triệu hồi ra chính là Khô Lâu Sư Thứu Kỵ Sĩ thuộc tính độc.
“Tạm được.” Lâm Mạt gật đầu. Lâm Mạt nhìn Vân Y nói, “Bắt đầu xoát quái.” Hắn nhìn thấy Vân Y gật đầu, sau đó liền nhìn nàng cười cười.
Cứ như vậy hắn bắt đầu kế hoạch xoát Băng Tinh Điểu. Tại bên trong hoàn cảnh bất lợi này, thời gian luôn luôn dài dằng dặc. Đi qua ước chừng ba mươi phút, Lâm Mạt và Vân Y đã xoát ra giọt “Băng Tinh Chi Lệ” thứ hai.
Mà hai mươi phút trước đó, Khô Lâu Sư Thứu Kỵ Sĩ liền bởi vì thời gian triệu hoán đã hết mà tan thành mây khói. Còn phải lại qua hai mươi phút, “Khô Lâu Sư Thứu Kỵ Sĩ chi thư” mới có thể cooldown xong.
Bởi vì không có Sinh vật triệu hoán trợ giúp, cho nên hai mươi phút xoát quái này bị giảm hiệu suất đi rất nhiều. Nhưng cũng coi như đã có được hai giọt Băng Tinh Chi Lệ…
Lâm Mạt thở dài một hơi, sau đó liền nhìn Vân Y nói: “Cần chuẩn bị một chút, rồi chúng ta có thể đi tới chỗ cần đến.”
Mà sắc mặt Vân Y thì như có chút không nỡ.
Tại trong trầm mặc ngắn ngủi, Lâm Mạt nhìn Vân Y nói: “Tốc độ lên cấp nhanh như vậy để ngươi có chút không muốn rời đi sao?”
Vân Y khẽ gật đầu, cũng không nói lời nào.
Lâm Mạt Nói: “Địa phương kế tiếp chúng ta muốn đi không có thời tiết ác liệt như vậy, mà… Dã quái có tỉ lệ hồi báo sẽ cao hơn.”
Lâm Mạt nói đôi mắt Vân Y sáng lên. Nàng nói: “Thật ?”
Lâm Mạt gật đầu cười.
Sau đó Vân Y liền tươi tỉnh lên. Trong mắt của nàng bốc lên một tia mong đợi rồi nói: “Vậy chúng ta còn chờ đợi cái gì, nhanh đi nơi đó đi!”
Lâm Mạt: “…” Trầm mặc một lát thì Lâm Mạt Nói: “Đi.” Sau đó hắn dẫn đường phía trước. Hắn đi về hướng chính bắc, ở nơi đó có thể tiến tới mục tiêu kế tiếp. Cũng chính là “Băng tinh động quật” .
Bất quá đoạn đường này cũng không thái bình, cũng tràn đầy nguy cơ. Tựa như hiện tại, phía trước Lâm Mạt xuất hiện một đám Băng Tinh Thạch cấp thủ lĩnh.
Lâm Mạt dừng bước, nhìn thấy những Băng Tinh Thạch thủ lĩnh này, nơi đó đều là tản ra ánh sáng tinh hồng.
“Ách.” Lâm Mạt Nói, “Tình huống có chút khó giải quyết a.” Ngữ khí của hắn rất nhẹ, nhưng thần sắc lại có chút ngưng trọng.
Băng Tinh Thạch thủ lĩnh có thể trạng to lớn. Lúc này đôi mắt Băng Tinh Thạch thủ lĩnh lóe lên hồng quang, cái này mang ý nghĩa bọn chúng có tính chủ động công kích.
Nói một cách khác, chính là chỉ cần đi vào Phạm vi công kích của bọn chúng liền sẽ bị công kích.
Nhưng nếu không tiến vào Phạm vi công kích của bọn chúng, chỉ dùng kỹ năng “Tay dài” tiến hành câu quái… Thì lại có thể đánh từng con một.
Lúc này, kỹ năng “Băng Sắc Vi” liền được lấy ra. Nhìn Lâm Mạt nắm chặt Hàn Dạ Pháp Trượng trong tay, sau đó vẽ ra một đạo ánh sáng trên không trung.
Bảo thạch trên đỉnh Hàn Dạ Pháp Trượng phát sáng lên, sau đó lại khôi phục vẻ ảm đạm. Khi bảo thạch dập tắt ánh sáng, cũng mang ý nghĩa kỹ năng “Băng Sắc Vi” đã được tung ra.
Có dây leo gai hàn băng quấn lên một con Băng Tinh Thạch thủ lĩnh. Băng Tinh Thạch thủ lĩnh cũng không có làm ra hành vi động tác phản kháng nào, nhưng đầu của nó lại ngước lên, nhìn chăm chú vào Lâm Mạt.
Bất quá Lâm Mạt đã thấy quá nhiều dã quái rồi, làm sao lại bị một Băng Tinh Thạch thủ lĩnh dọa cho phát sợ.
Lâm Mạt Nói: “Coi như con mắt của ngươi tản mát ra hồng quang hình Thập tự, thì cũng không có khả năng dọa được ta?” Thanh âm của hắn hơi cao, câu nói này thật ra là nói cho Vân Y nghe. Mục đích của hắn cũng chỉ muốn một tiếng cười của mỹ nhân.
Mà lúc này Băng Tinh Thạch thủ lĩnh cũng tương đối phối hợp, trong ánh mắt xích hồng của nó, bỗng nhiên xuất hiện quang mang hình thập tự.
Vân Y quả nhiên bị chọc phát cười, nghe thấy tiếng nàng cười như chuông bạc. Lâm Mạt đã đạt được mục đích, thế là hắn cũng toát ra một nụ cười nhàn nhạt.
Mà khi hai người đều đang cười, hiệu quả khống chế của kỹ năng “Băng Sắc Vi” đã kết thúc. Lúc này Băng Tinh Thạch thủ lĩnh bắt đầu lao về hướng Lâm Mạt, trong quá trình này, dây leo hàn băng trên người nó bắt đầu vỡ vụn sau đó rơi xuống đất.
Lâm Mạt cũng không có cảm giác được áp lực qua lớn, mà còn cảm thấy phi thường nhẹ nhõm. Đối phó một dã quái phổ thông cấp 40, thì chuyện này là một việc cực kỳ đơn giản đối với một người cấp ba mươi mốt có được sáo trang cấp Sử Thi.
Bất quá nhẹ nhõm thì nhẹ nhõm, dù saothì giữa hai bên cũng vẫn có sự chênh lệch lên tới chín cấp. Cho nên Lâm Mạt cũng phải tốn thời gian rất dài.
Lâm Mạt cũng không phải muốn đánh chết tất cả Băng Tinh Thạch thủ lĩnh, mà chỉ thanh lý một con đường có thể đi qua. Nếu đánh giết một đám Băng Tinh Thạch thủ lĩnh như thế, thì cũng không biết phải chờ tới ngày tháng năm nào.
Băng Tinh Thạch thủ lĩnh tới gần Lâm Mạt khoảng hai ba mét thì, Lâm Mạt liền vận dụng kỹ năng “Hàn Băng Chi Triều”.
Mặc dù lực phá hoại của kỹ năng này sẽ có bị giảm một chút khi đối phó với Băng Tinh Thạch thủ lĩnh, một loại sinh vật hệ băng, nhưng uy lực của nó vốn không thấp. Kỹ năng này trực tiếp lấy đi một phần ba lượng máu.
Thần sắc Lâm Mạt vẫn tương đối bình tĩnh, sau đó kỹ năng “Cấm Chú Sương Đống Tân Tinh” được tung ra. Khi kỹ năng này phát huy tác dụng, Lâm Mạt liền sử dụng kỹ năng “Phong Bạo Xạ Tuyến” .
Sau ba cái kỹ năng công kích này, Băng Tinh Thạch thủ lĩnh vẫn không có ngã xuống. Lúc này Lâm Mạt đang chuẩn bị dùng “Thệ Ngã Chi Cảnh” để thiết lập lại thời gian cd, nhưng một đám lửa xuất hiện làm rối loạn tiết tấu của Lâm Mạt. Đây là kỹ năng “Hỏa Diễm Tinh Linh” của Vân Y, một cái kỹ năng bộc phát siêu cao.
Kỹ năng này trực tiếp mang đi toàn bộ HP của Băng Tinh Thạch thủ lĩnh này. Thân thể Băng Tinh Thạch thủ lĩnh lập tức chia năm xẻ bảy, hóa thành từng khối từng khối băng tinh lấp lánh rơi xuống đất. Còn có một khối băng tinh lăn đến bên chân Lâm Mạt.
Lâm Mạt cúi đầu xuống nhìn một khối băng tinh, nhìn chăm chú lên khối băng tinh tràn ra ma lực sau đó dần dần trong suốt. Sau đó những khối băng tinh này đều là trở nên trong suốt rồi tiêu tán trong không khí.
Lâm Mạt quay đầu nhìn Vân Y một chút, sau đó cười dựng thẳng một ngón tay cái lên. Vân Y thì mỉm cười, rất thản nhiên tiếp nhận khen ngợi.
Tiếp đó Lâm Mạt lại bắt đầu một vòng câu quái mới. Mục đích của hắn là thanh lý ra một con đường có thể đi lại mà không bị công kích,
Lâm Mạt có kinh nghiệm rất nhiều về việc câu quái.
Lâm Mạt bắt đầu câu quái từ tít ngoài rìa. Hắn cũng không muốn cưỡng ép bổ ra một cái thông đạo đi xuyên qua đám Băng Tinh Thạch thủ lĩnh, như vậy rất dễ dàng bị các Băng Tinh Thạch thủ lĩnh khác bổ khuyết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận