Trọng Sinh Ma Đạo Sư

Chương 16 - Cực khổ của Pháp Sư

Mặc kệ hình tượng Lâm Mạt trong lòng Nhất Diệp Phong Thiên thần bí tới cỡ nào, lúc này hắn chỉ muốn hảo hảo đả thông phó bản đạt được “U Hỏa Chi Thư”.
Đạt được U Hỏa Chi Thư liền có thể phát động kịch bản ẩn tàng thu hoạch được Bi Thương Chi Giới. Hắn tin tưởng thứ có thể được xưng là vật phẩm Vận Mệnh này, tuyệt đối sẽ không phải đơn giản như vậy.
Lâm Mạt chậm rãi thở một hơi. Sau đó ánh mắt kiên định nhìn phía trước mà đi.
Nhất Miêu bị U Hỏa Lang có khứu giác kinh người khắc chế, cho nên đành phải ở lại trong đội ngũ. Nàng méo miệng, biểu lộ một bộ “Tức giận”.
Diễn viên quần chúng thì đi theo sau hai huynh đệ, vẫn dùng ánh mắt thống hận nhìn chăm chú Lâm Mạt. “Lẫm Mạt, Lẫm Mạt…” Hắn cắn răng nói, phảng phất hai người là cừu nhân không đội trời chung.
Bất quá Lâm Mạt căn bản không thèm quản tới hắn, loại người này nên né càng xa càng tốt. Hắn đếm lúc này mình có bốn kỹ năng. Một cái “Thuật Đóng Băng”, một cái “Băng Sương Khải Giáp” còn có một cái gọi “Tổn thương Sâu”, còn có một cái là “Tốc Chiến”.
Lúc trước từ đầu đến cuối hắn không có sử dụng kỹ năng Tổn Thương Sâu, là bởi vì kỹ năng của cái trang bị này rất dễ kéo cừu hận, thậm chí năng lực kéo cừu hận còn vượt qua kỹ năng “Gào thét” của chiến sĩ.
Cho nên nói, tạm thời không cần thiết phóng thích kỹ năng này. Nhưng kỹ năng này cũng không phải hoàn toàn không có tác dụng, tỉ như khi hai huynh đệ không có cách nào đảm nhiệm nhiệm vụ hấp dẫn cừu hận.
Lâm Mạt cười một tiếng, hắn nhìn chăm chú Truyền Tống Trận ở nơi xa bị bão cát màu đỏ vùi lấp. Truyền Tống Trận tản ra quang mang u ám cùng thâm trầm.
“Chú ý, phía trước còn có chút sinh vật u hỏa đang ẩn nấp.” Lâm Mạt xoay người trịnh trọng nói.
“Lẫm Mạt ca ca, ngươi sao có thể hiểu biết rõ về sinh vật u hỏa như vậy?” Nhất Miêu tò mò đánh giá.
“Sai.” Lâm Mạt nói, “Ta không hiểu biết sinh vật u hỏa, nếu không cũng sẽ không để Đạo Tặc như ngươi đi điều tra.”
Nhất Miêu gật đầu: “Ừm.” Sau đó ánh mắt của nàng cũng rơi vào Truyền Tống Trận ở xa xa. Nữ Đạo Tặc thở dài đi theo đội ngũ.
Lâm Mạt đã biết sẽ có kết quả như vậy. Nhưng hắn không thể biểu hiện ra ngoài, nếu không rất dễ dàng gây nên lòng nghi ngờ.
Không có người nào thông quan cái phó bản này, vì cái gì ngươi lại hiểu rõ phó bản này như vậy? Hẳn là Betaer trong truyền thuyết… Tốt a, trò chơi này cũng không có Closed Beta.
Lâm Mạt thấp giọng nói, “Coi như cải biến quỹ tích vận mệnh lúc đầu, cũng không phải là điều ta mong đợi như thế a.” Ngữ khí của hắn phi thường ngưng trọng.
Ngay tại lúc Lâm Mạt lâm vào suy tư thì, sáu đầu U Hỏa Lang lao đến từ đằng xa. Bọn chúng có thân thể có màu sắc hòa làm một thể cùng cảnh vật chung quanh, nếu như đứng im thì rất khó phân biệt ra được.
Sáu con U Hỏa Lang này cũng không phải là nhân vật chính, tầng khó khăn nhất vẫn là hai đầu lĩnh U Hỏa Lang còn đang ẩn nấp.
Hai quái Phó Bản Cấp Tinh Anh, giảo hoạt dị thường. Bọn chúng sẽ vụng trộm đi ra đằng sau công kích các vị trí máu giấy phía sau, giải quyết trước Pháp Sư cùng Mục Sư trong đội ngũ…
Lâm Mạt lắc đầu, thoát khỏi trạng thái suy tư. “Nữ Đạo Tặc đang gặp nguy hiểm, đây là điều mà ta đã không nói ra, quyền lựa chọn vận mệnh vẫn còn trong tay của ta.” thần sắc Lâm Mạt trở nên kiên nghị.
Hắn nói: “Ưu tiên tập kích tiêu diệt một con Ác Lang!” Sau đó một viên Hỏa Cầu bay về phía một con vừa mới chạy tới.
Lâm Mạt biểu hiện xuất sắc được đám người rất tín nhiệm, ngoại trừ diễn viên quần chúng thì tất cả mọi người đều công kích U Hỏa Lang bị Hỏa Cầu đánh tới.
Cái nữ Đạo Tặc này không chỉ có kỹ thuật thượng đẳng, mà lực công kích của nàng còn cao hơn so với Lâm Mạt. Có thể trong hai vòng tập kích liền xử lý một con U Hỏa Lang, không thể bỏ qua công lao của Nhất Miêu.
Một đầu U Hỏa Lang ngã xuống, rơi ra một kiện trang bị. Không sai, kia là một kiện trang bị Cấp Hắc Thiết.
Có lẽ thái điểu sẽ cao hứng khi được một kiện trang bị có thể sử dụng, nhưng ở trước mắt người chơi cao cấp, trang bị cấp Hắc Thiết không đán để nhìn một cái.
Ngay khi một con U Hỏa Lang ngã xuống sau vài giây đồng hồ, một con U Hỏa Lang đầu lĩnh hiện thân hình ra phát động xung kích vào Lâm Mạt.
Lâm Mạt bình tĩnh thả ra một cái “Băng Sương Khải Giáp”, thanh máu trong nháy mắt bị hộ thuẫn bao trùm. Trên người hắn bám một tầng hào quang màu lam, nhìn phi thường xinh đẹp.
Công kích của đầu lĩnh U Hỏa Lang lao đến người Lâm Mạt. Không có phát động bạo kích gấp năm lần, bởi vậy giá trị hộ thuẫn chỉ là giảm bớt một phần tư.
U Hỏa Lang đầu lĩnh sau lần đầu công kích sẽ bị bài trừ Trạng Thái Ẩn Thân, nhưng sẽ có xác suất nhất định phát động bạo kích gấp năm lần. Đây chính là lý do vì sao cái hộ thuẫn của nữ Đạo Tặc Nhất Miêu bị phá trong nháy mắt.
Năm con quái,
Dù cho chỉ là quái phổ thông thì đối với Chiến Nhất Trụ và Chiến Hắc Vũ mà nói, áp lực vẫn là quá lớn.
Lâm Mạt cũng không để ý tới U Hỏa Lang đầu lĩnh công kích mình, hắn tràn đầy lòng tin đối với kỹ xảo của mình.
Lâm Mạt huy động pháp trượng, một Thuật Đóng Băng đóng băng toàn bộ năm con U Hỏa Lang còn lại. Mục Sư Dạ Tinh cũng đang gia tăng trị liệu cho hai huynh đệ.
Những quái phó bản có lực công kích cực cao, còn có đầu lĩnh giảo hoạt luôn rình mò, cho nên một cái sai lầm nhỏ liền sẽ tạo thành đoàn diệt.
Nhưng có game thủ hàng đầu như Lâm Mạt ở đây, loại tình huống này tuyệt đối không thể phát sinh.
Đầu U Hỏa Lang đầu lĩnh kia tiếp tục công kích Lâm Mạt, liền bị hiệu quả đóng bang của Băng Sương Khải Giáp mang tới, tốc độ giảm bớt đồng thời nhận tổn thương đóng băng.
Dù không có bị đóng băng, nhưng tình trạng của nó không khác gì bị đóng băng cả.
Thừa dịp nó bệnh muốn nó mệnh, chủy thủ trong tay nữ Đạo Tặc lóe ra quang mang sắc bén, trực tiếp đâm vào phần eo của U Hỏa Lang đầu lĩnh. Một cái tổn thương bay ra, U Hỏa Lang cao giọng tru lên, song đồng màu đỏ hung ác nhìn chăm chú vào nữ Đạo Tặc.
Lâm Mạt vẫn lạnh nhạt như cũ, sau một phút hắn phối hợp với Chiến Nhất Trụ cùng Chiến Hắc Vũ rốt cục cũng thành công đánh chết một đầu U Hỏa Lang nữa.
Hiện tại chỉ còn lại bốn hỏa lang, mà số lượng này nằm trong phạm vi trống đỡ của hai huynh đệ.
Hiện tại mọi thời khắc hắn đều đề phòng một đầu U Hỏa Lang đầu lĩnh khác còn chưa có hiện ra, ai cũng không biết công kích của nó có thể phát động bạo kích gấp năm lần hay không, có thể trực tiếp đưa một người đi hay không…
“A!” Một tiếng, diễn viên quần chúng bị một con U Hỏa Lang đầu lĩnh còn lại công kích HP trực tiếp về không, diễn viên quần chúng ngã xuống. Không sai, công kích lần này phát động bạo kích gấp năm lần.
Nhìn đến nơi đây, Lâm Mạt không nhịn được nghĩ: “Làm cho gọn gàng vào!” Nhưng hiện tại cũng không lạc quan lắm.
Ngoại trừ bốn quái vật bình thường, còn có hai con đầu lĩnh quái còn sống sót…
Thần sắc Lâm Mạt vẫn bình tĩnh như trước, kiếp trước còn gặp hung hiểm gấp trăm lần so với cái này, những tràng diện như thế này làm sao hù Lâm Mạt được?
Lâm Mạt huy động pháp trượng, Thuật Đóng Băng hạ xuống đầu U Hỏa Lang đầu lĩnh làm HP rơi xuống ba mươi phần trăm. Hắn lựa chọn phối hợp với nữ Đạo Tặc đánh chết con đầu lĩnh đáng ghét này.
Hai huynh đệ có Dạ Tinh trị liệu, hẳn là còn có thể chống đỡ được rất lâu.
Nhất Miêu minh bạch ý tứ của Lâm Mạt, liền luồn ra sau lưng con đầu lĩnh đang bị băng phong kia, hung hang đâm thanh chủy thủ vào trong thân thể con đầu lĩnh này. Ác Lang đầu lĩnh phun máu tươi.
Hắn không ngừng phóng Hỏa Cầu, từng quả từng quả bắn về hướng Ác Lang đầu lĩnh. Một khác sau Ác Lang đầu lĩnh đánh chết Pháp Gia kia ngửa mặt lên trời thét dài, lại nện một móng vuốt lên người Lâm Mạt. hộ giáp của Lâm Mạt liền mất đi một phần năm.
Băng Sương Khải Giáp có chút ảm đạm, nhưng vẫn y nguyên có thể tiếp nhận hai ba lần Ác Lang đầu lĩnh công kích nữa.
Về phần vì cái gì mà con sói đầu lĩnh này mà không ẩn thân tiếp tục công kích… Ngươi cảm thấy nếu như kỹ năng ẩn thân không có điểm hạn chế, thì phó bản này đánh thế nào?
Kỹ năng ẩn thân kéo dài rất lâu, thời gian cụ thể là bao nhiêu Lâm Mạt cũng không rõ ràng, hắn lại không rảnh để nghiên cứu những thứ này…
Nói đến cái diễn viên quần chúng kia, Lâm Mạt chợt nhớ tới đối phương còn thiếu mình hai mươi ngân tệ, đây chính là bốn mươi điểm tín dụng bằng tiền hai bữa cơm đó.
Mục Sư Dạ Tinh nhìn thân ảnh Lâm Mạt ung dung như vậy, vẻ tò mò bên trong ánh mắt càng ngày càng nồng đậm. Nàng đương nhiên sẽ không biết lúc này nội tâm Lâm Mạt còn băn khoăn tới việc chia “U hỏa pháp trượng” kia.
Bởi vì con U Hỏa Lang đầu lĩnh rơi vào trạng thái đóng băng, tốc độ giảm xuống phạm vi lớn, cho nên hắn chỉ bằng vào bộ pháp nhẹ nhõm kéo ra khoảng cách với con quái kia.
Công kích của Lâm Mạt đều được luồn qua người nữ Đạo Tặc đánh vào người U Hỏa Lang đầu lĩnh.
Sắc mặt Lâm Mạt bình tĩnh. Lại một Thuật Đóng Băng nện lên con quái đầu lĩnh còn nửa máu kia, đồng thời hắn không ngừng di chuyển, kéo khoảng cách với nó.
Rốt cục dưới Lâm Mạt và Nhất Miêu không ngừng cố gắng đã thành công đánh chết con quái đầu lĩnh kia, áp lực lập tức giảm bớt.
Lâm Mạt nhìn thoáng qua hai huynh đệ, bọn hắn được Dạ Tinh cường lực phụ trợ, thành công đánh chết một con U Hỏa Lang.
Hắn rảnh tay, phát động một lần Thuật Đóng Băng vào ba con U Hỏa Lang phổ thông còn lại. Lâm Mạt không hề dừng lại đem pháp trượng nhắm ngay con đầu lĩnh còn lại. Từng Hỏa Cầu bay ra ngoài liên tiếp, tấp thẳng vào người con U Hỏa Lang đầu lĩnh.
Sau một trận ác chiến, Lâm Mạt cùng nữ Đạo Tặc thành công đánh chết đầu lĩnh. Còn lại hai con quái bình thường cũng bị hai huynh đệ công kích ngã xuống đất mà chết.
Trong tay Lâm Mạt cầm một bình Khôi Phục Dược Tề Ma Pháp. Sau đó hưởng thụ Thánh Quang trị liệu của Dạ Tinh.
Một bình ma pháp dược tề cũng không có làm dịu đi trạng thái khô kiệt ma lực của hắn, cho nên hắn lại lấy ra một bình uống tiếp, thẳng đến khi hết ba bình ma pháp dược tề, ma lực của hắn mới khôi phục đến tiếp cận max điểm.
Căn cứ nguyên tắc không lãng phí, hắn không có sử dụng Khôi Phục Dược Tề Ma Pháp lần nữa. Ánh mắt của hắn nhìn Dạ Tinh, nàng cũng xuất ra một bình ma pháp dược tề mà uống vào.
Lúc này Lâm Mạt không có chú ý tới dáng người kinh nhân của Dạ Tinh, mà toàn lực chú ý đến dược tề trong tay nàng. Nó khác với thứ trong tay Lâm Mạt, Dạ Tinh sở dụng chính là loại Khôi Phục Dược Tề trong nháy mắt.
Không có phong hiểm bị đánh gãy cho nên có thể sử dụng trong chiến đấu, có nó thì tương đương với việc mình có nhiều thêm một cái mạng.
Mà Khôi Phục Dược Tề trong nháy mắt có giá cả phi thường cao, loại sơ cấp cũng có giá đến mười ngân tệ một bình.
Mười ngân tệ cũng chính là một ngàn đồng, cũng chính là hai mươi bình Khôi Phục Dược Tề bình thường. Nghĩ đến cái này, Lâm Mạt không khỏi khẽ lắc đầu cảm khái một phen.
Mà Dạ Tinh cực kì thông minh khi nhìn thấy Lâm Mạt chỉ xuất ra Khôi Phục Dược Tề phổ thông, lập tức liền minh bạch gia cảnh hắn cũng không có giàu có. Nàng không khỏi nghĩ đến nếu như dùng tiền tài thuê hắn… Hẳn là sẽ không bị cự tuyệt.
Dù sao người chơi đơn độc cũng rất khó cam đoan sẽ tự tìm được ích lợi cao nhất, mà lại hay gặp phải nguy hiểm to lớn. Tỉ như bên trong địa đồ tầm bảo gặp phải nguy hiểm, tỉ như các đoàn đội người chơi khác ức hiếp đánh cướp…
“Còn có, đạo lý thất phu vô tội hoài bích có tội không cần ta nói hắn cũng sẽ tự hiểu.” Dạ Tinh thấp giọng nói.
Nàng nhìn ra được điểm mấu chốt, không có đoàn đội mạnh mẽ nâng đỡ, rất nhiều người chơi độc hành đều không làm nên được cái gì, đến mức cuối cùng bọn hắn cũng không thể không gia nhập đoàn đội.
“Có lẽ có thể tiếp xúc một chút.” Ánh mắt của nàng kiên định.
Chờ trạng thái đoàn đội điều chỉnh đến thời điểm tốt nhất,
Đoàn người Lâm Mạt liền đi đến Truyền Tống Trận. Trên đường đi gió lớn không ngừng thổi tới.
Trước khi đến cái Truyền Tống Trận kia, Nhất Miêu nói: “Lẫm Mạt ca ca, ngươi đoán cái Truyền Tống Trận kia thông tới chỗ nào?”
Lâm Mạt sờ lên cái mũ, dư quang liếc nữ Đạo Tặc một cái. “Ta đoán là chỗ BOSS ở.” Hắn bình thản nói.
“Có đúng không…” Nhất Miêu nhíu mày, “Cũng không biết là BOSS dạng gì, ngươi đoán có phải là một người sói hay không?”
Lâm Mạt hồi đáp: “Có thể là không.”
“Tại sao vậy?” con mắt của Nữ Đạo Tặc trong suốt như bảo thạch, hiện ra hào quang màu tím nhạt.
Lâm Mạt Nói: “Nguyên nhân rất đơn giản. Tên cái phó bản này ngươi còn nhớ không?” Nói đến đây hắn liền dừng bước.
Nữ Đạo Tặc Nhất Miêu gật đầu: “Ta nhớ, gọi là U Hỏa Quân.”
“Không sai, cho nên cái phó bản này chính là của U Hỏa Quân Đoàn. Ta đoán, nhất định con Boss này sẽ bị phong ấn đại đa số lực lượng hoặc là bị thương rất nghiêm trọng…” ánh mắt Lâm Mạt bình tĩnh nhìn cái Truyền Tống Trận này.
Lâm Mạt tiếp tục nói: “Lại thêm một chút biến cố, nó liền biến thành BOSS của cái Phó Bản Cấp năm này. Nói rõ một chút, hắn chính là một Khô Lâu Pháp Sư sơ cấp!”
Dạ Tinh khẽ vuốt cằm: “Vừa rồi ta vừa nhận được tình báo, không khác gì Lẫm Mạt nói… Boss là một Khô Lâu Pháp Sư bị Thánh Quang ăn mòn rất nghiêm trọng.”
Hai huynh đệ nghẹn họng nhìn trân trối, không biết nói gì. Vẻ sùng bái trong mắt Nhất Miêu càng đậm.
“Đi thôi.” Dạ Tinh dẫn đầu đi đến cái Truyền Tống Trận kia, duỗi ngọc thủ chạm đến Truyền Tống Trận, “Nhất Diệp Phong Thiên có thể, chúng ta cũng không thể trì trệ không tiến. Chúng ta nhất định có thể thuận lợi đánh bại cái Khô Lâu Pháp Sư kia.”
Khóe miệng của nàng có chút giương lên, Lâm Mạt lại thất thần trong nháy mắt. Thẳng đến lúc này, Băng Sương Khải Giáp trên người hắn mới biến mất, hóa thành hạt bụi màu xanh đậm phiêu đãng trong gió.
Lâm Mạt thất thần trong chốc lát cũng không có bị ai chú ý tới, hắn nhẹ nhàng ho khan một tiếng làm dịu đi sự bối rối của mình.
Dạ Tinh đi vào bên trong Truyền Tống Trận, thân ảnh biến mất rất nhanh. Mà Nhất Miêu thì theo sát phía sau, cũng đồng dạng biến mất trong Truyền Tống Trận.
Lâm Mạt nhìn thoáng qua hai huynh đệ, bọn hắn cũng không có có bất kỳ chút do dự đi vào bên trong Truyền Tống Trận.
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua phong cảnh ở đây, nơi này vẫn như cũ không khác gì kiếp trước đã thấy. Thần sắc của hắn liền lầm vào hồi ức, cũng đạp mạnh cước bộ đi vào Truyền Tống Trận.
Tiến vào địa đồ hoàn toàn mới, đoàn người Lâm Mạt nhìn thấy một cái thân thể hài cốt bốc lên ngọn lửa màu vàng sẫm. Nó cầm Bạch Cốt pháp trượng trong tay, dùng trượng chống đỡ thân thể của nó.
Khô Lâu Pháp Sư có một bộ pháp bào rách rưới, trên người thỉnh thoảng toát ra quang quang kim sắc, đó là hiện tượng nó bị Thánh Quang tịnh hóa.
Nó giằng co cùng bọn người Lâm Mạt, đại khái khoảng ba mươi giây, nó run rẩy duỗi ngón tay toàn xương ra điểm một cái về phía trước. Giống như một giọt nước rơi vào mặt hồ đang phẳng lặng, trong không khí xuất hiện lên một tầng gợn sóng màu vàng nhạt.
“Thuật Triệu Hoán.” Dạ Tinh khẽ nhíu mày. Lâm Mạt bất đắc dĩ nhún vai, thời gian ba mươi giây hoàn toàn không đủ để cho đội ngũ của mình rút ngắn khoảng cách cùng Khô Lâu Pháp Sư.
Cho nên hắn không hề nói gì, chẳng hề làm gì, chỉ là lẳng lặng nhìn xem.
Tầng gợn sóng kia nhô ra chân một con thú, chân con thú kia từ như do bạch cốt tạo thành vậy, nhìn trắng bệch mà dọa người.
Sau khi nó giãy dụa chui ra. Nó là một dã thú do bạch cốt hình thành. Nó tựa như một con gấu đứng thẳng bằng hai chân, nhưng sau lưng của nó lại có vài cây cốt thứ. Khiến cho nó nhìn rất cường hãn và kinh khủng.
Nó duỗi lợi trảo ra, trên lợi trảo bám một tầng băng sương, trong cơ thể của nó cũng đầy hàn khí. Từng đoàn từng đoàn khí lưu màu trắng lưu động bao quanh lấy nó.
“Quái vật triệu hoán thuộc tính băng sao?” Dạ Tinh nói khẽ, “Xem ra, là loại hình công kích cận chiến.”
Nhìn gia hỏa này ra sân, Lâm Mạt cười một tiếng. Hắn nhìn lướt qua cái Khô Lâu Pháp Sư kia, trông thấy nó đang đứng thở dốc ngay tại chỗ, thân thể của nó còn run run.
Điều kiện tiên quyết thông quan là Boss tử vong, mà không phải đánh giết tất cả dã quái phó bản bên trong. Cho nên… Trên lý luận mà nói chỉ cần đánh chết cái Khô Lâu Pháp Sư này, là liền hoàn thành nhiệm vụ, liền có thể thu hoạch được ban thưởng thông quan, mà lại sẽ bao hàm gồm cả “U Hỏa Chi Thư” mình muốn.
Lâm Mạt mở ra khưng chát đội ngũ, nói ra ý nghĩ của mình với đám người Dạ Tinh.
Dạ Tinh trầm tư nửa ngày, hỏi: “Ngươi đã có biện pháp đơn giản có thể đánh giết Khô Lâu Pháp Sư sao?”
“Đương nhiên!” Lâm Mạt duỗi ra ngón tay chỉ Khô Lâu Pháp Sư nói, “Ngươi nhìn, nó muốn duy trì thuật triệu hoán thì phải lấy HP làm đại giá. Mỗi thời mỗi khắc, vật triệu hoán đều đang cướp đoạt tính mạng của nó.”
Chiến Hắc Vũ nói: “Tựa như đúng thế.”
Chiến Nhất Trụ nói: “Chỉ có là tốc độ mất máu quá chậm.”
Lâm Mạt cười nói: “Tốc độ đương nhiên chậm chạp, thậm chí chậm chạp đến không chăm chú quan sát thì không thể phát hiện.”
“Nhưng… Ta nhớ được nó bị Thánh Quang ăn mòn, cho nên cửa này Mục Sư có thể tạo thành công kích có tính hủy diệt đối với nó.” Lâm Mạt nói như vậy.
Tất cả mọi người nhìn về phía Dạ Tinh.
Dạ Tinh cắn cắn môi anh đào nói: “Ta hiểu được. Nhưng là… Ta có cái nghi vấn, ngươi làm như thế nào mà biết? Những bí mật này hẳn là chưa có ai thăm dò ra?” Trong tròng mắt của nàng tràn đầy thâm thúy cùng cơ trí.
Lâm Mạt nói: “Nó bị Thánh Quang ăn mòn… Hẳn là một cái gợi ý rất rõ ràng đi. Ta nghĩ, Nhất Diệp Phong Thiên có thể khai hoang thành công nhanh như vậy, là hẳn sử dụng một loại kỹ xảo nào đó.”
“Lại thêm tư tưởng của ta thiên mã hành không, cho nên liền phân tích ra một phần công lược này.” Hắn giải thích nói.
“Ta chỉ có thể miễn cưỡng tin tưởng giải thích của ngươi.” Dạ Tinh nhoẻn miệng cười, “Ta biết nên làm như thế nào.”
Nàng đi đến hướng còn Boss đang trong trạng thái hư nhược, pháp trượng Cấp Hoàng Kim trong tay phát sáng, Thánh Quang chuẩn bị tùy thời bay ra để tấn công Boss.
“Các vị, tiếp theo chúng ta ngăn chặn con quái triệu hồi này.” Lâm Mạt cười nói.
Hắn mở ra kỹ năng “Tổn Thương Sâu” đầu tiên. Sau đó phát ra một đạo Hỏa Cầu Thuật, Hỏa Cầu công kích đến con quái triệu hồi kia.
Kỳ thật công kích của Lâm Mạt không có tạo thành tổn thương quá lớn, nhưng quái triệu hồi như bị điên lao tới phía Lâm Mạt như bị điên vậy. Thân thể của nó quá mức cồng kềnh, cho nên tốc độ không phải rất nhanh.
Lâm Mạt dù bận vẫn ung dung chờ đợi nó công tới. Trong quá trình này, Hỏa Cầu Thuật cũng không có dừng lại, từng khỏa bay về hướng phía sinh vật triệu hồi đang chạy tới.
Hành động như vậy càng thêm khơi dậy thù hận của nó,
Liền ngay cả nữ Đạo Tặc có tạo thành bạo kích cũng không thể làm cho nó dừng lại.
Hai chiến sĩ cũng không có nhàn rỗi, dùng thân thể đối khác với con quái triệu hoán. Chuyện thần kỳ xuất hiện, nó không có chút phản ứng đối với hai chiến sĩ đang công kích nó, chỉ có một lòng muốn xé nát Lâm Mạt.
Mục đích của Lâm Mạt cũng không phải là đánh giết cái con quái triệu hoán có HP cao dọa người này, mà là kéo dài thời gian.
Ánh mắt của hắn rơi vào trên người Dạ Tinh, lúc này Dạ Tinh đã tìm xong vị trí tốt. Một đạo Thánh Quang chiếu rọi vào người Khô Lâu Pháp Sư.
Không khác gì công lược mà Lâm Mạt đã nhìn thấy ở kiếp trước, bị Thánh Quang chiếu vào, trên người Khô Lâu Pháp Sư liền toát ra khói đen.
Hỏa diễm trong cơ thể của nó không ngừng lóe lên, Thánh Quang tạo thành tổn thương kếch xù, nó lại nhận thêm tổn thương ăn mòn của Thánh Quang cao cấp.
Khô Lâu Pháp Sư tức giận đánh trả, một pháp thuật hình nguyệt nha mang theo khí tức vong linh khí lao tới Dạ Tinh.
Nữ Mục Sư Dạ Tinh lại không quan tâm, vẫn như cũ lại một đạo Thánh Quang Thuật rơi xuống, đập nện trên người Khô Lâu Pháp Sư. Lần này tạo thành tổn thương pháp thuật càng khủng bố hơn, đồng thời nó nhận tổn thương pháp thuật cũng gia tăng gấp bội.
Động tác trên tay Lâm Mạt không có dừng lại, vẫn như cũ từng quả Hỏa Cầu bay ra, nhưng lúc này “Tổn Thương Sâu” lại lâm vào thời gian làm lạnh.
Hắn huy động pháp trượng lần nữa, một kỹ năng “Thuật Đóng Băng” rơi xuống, quái triệu hồi cự hình bị đông cứng. Lúc này sinh vật triệu hồi khó mà di động được nửa bước.
Lâm Mạt cười một tiếng, tiếp túc tiến hành công kích, đồng thời cũng đang chờ đợi Tổn Thương Sâu làm lạnh xong.
Thời gian cooldown trôi qua rất nhanh. Lâm Mạt liền thả kỹ năng này ra. Rồi hắn tiếp tục phóng Hỏa Cầu, trêu đùa sinh vật triệu hồi này.
Có lẽ, khi có kinh nghiệm làm một Đại Ma Đạo Sư, cái con quái triệu hồi này chỉ là đồ chơi hơi lớn một chút thôi.
Ánh mắt của hắn nhìn về phía Dạ Tinh, có chút gật đầu. Lúc này HP của Khô Lâu Pháp Sư đã rớt quá một nửa.
Nhất Diệp Phong Thiên có thể dẫn trước nhanh như vậy, nhất định cũng vì phát hiện Khô Lâu Pháp Sư ở trong trạng thái kiệt lực khi chống cự với trạng thái Thánh Quang ăn mòn, sau đó bằng vào Thánh Quang Thuật của Mục Sư đánh chết Khô Lâu Pháp Sư.
“Là ai có sức quan sát cường đại như thế?” Lâm Mạt Nói. Hắn lắc đầu, đem tư tưởng dư thừa bài xích ra bên ngoài.
Lâm Mạt không ngừng phóng thích Hỏa Cầu Thuật, một khi “Tổn Thương Sâu” kết thúc, không kéo được cừu hận của đầu vật triệu hoán kia, Lâm Mạt liền gửi thông báo để Nhất Miêu cùng hai huynh đệ trốn xa một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận