Trọng Sinh Ma Đạo Sư

Chương 250 - Cự Xà

Lâm Mạt rút ra một viên kim tệ. Mạn Thiên Đích Ngã xem đây là thù lao hợp lý, đối với Lâm Mạt mà nói, cũng là một cái giá cũng không tệ.
Bất quá thương nhân thần bí Salvador đã biến mất, đầu tài lộ này cũng đoạn mất từ đây.
Mạn Thiên Đích Ngã nhìn thấy Lâm Mạt có chút xuất thần, không khỏi nhíu mày. Nàng nói: “Trong phó bản không được đào ngũ.” Ngôn ngữ của nàng tuy nhỏ nhưng lại có chút nghiêm khắc.
Lâm Mạt cười một tiếng: “Ta cũng không có phát khùng gì, chỉ là bỗng nhiên nghĩ đến một người. Không đúng… Là một NPC.”
“Nha.” Nàng hơi gật đầu. Nàng nói tiếp: “Trước đó mặc dù ta đã đánh Boss mất nửa máu, nhưng cũng bị kỹ năng hóa đá của Nham Thạch Cự Nhân khống chế. Cho nên ta cần loại thuốc này.” Nàng không có miêu tả sự hung hiểm và kịch liệt của trận chiến kia, chỉ hời hợt nói ra một sự thật.
“Tốt, hiện tại đánh giết những dã quái này đi.” Mạn Thiên Đích Ngã nói tiếp. Nàng gật đầu với Lâm Mạt, tiếp đó liền đi đến hướng rừng đá. Mạn Thiên Đích Ngã đi tới phía trước rừng đá khoảng mười mét.
Sau đó Ngân Lôi Ưng được nàng điều khiển, đi tới trên không một khối nham thạch. Ngân Lôi Ưng thả ra công kích lôi đình đối với một khối nham thạch, một đạo điện quang màu đen đánh vào trên người nham thạch.
Khối nham thạch kia “Ầm ầm” run rẩy lên. Trên người nó bỗng nhiên tản mát ra lam quang yếu ớt, sau đó nham thạch từ từ mở ra, một sinh vật nham thạch “Nham Thạch Phá Phôi Giả” tiến vào trạng thái công kích.
Toàn than của nó đều được tạo thành từ nham thạch, nhìn rất mạnh mẽ. Ở trong đầu của nó tản ra quang mang lam sắc chướng mắt, sau đó di động về hướng Ngân Lôi Ưng. Nhưng là nó là đơn vị cận chiến, không cách nào công kích tới Lôi Ưng trên bầu trời.
Cho nên Ngân Lôi Ưng rất thảnh thơi xoay một vòng ở trên bầu trời, sau đó lại phát động lôi đình công kích vào Nham Thạch Phá Phôi Giả. Mặc dù Nham Thạch Phá Phôi Giả không công kích được Ngân Lôi Ưng, nhưng lửa giận của nó đã đốt rụi lý trí của nó.
Sau đó Nham Thạch Phá Phôi Giả kéo theo thân thể vụng về, chậm chạp đuổi theo Ngân Lôi Ưng. Ngay sau đó nó liền đi vào Phạm vi công kích của Mạn Thiên Đích Ngã.
Đương nhiên nàng sẽ không có bất kỳ chút khách khí nào, trực tiếp để Thụ Yêu cùng con Ám Nguyệt Hào Trư phát động công kích. Lượng máu của Nham Thạch Phá Phôi Giả kia rớt xuống với tốc độ cực nhanh.
Phải biết mặc dù các loại thuộc tính của Nham Thạch Phá Phôi Giả coi như cũng không tệ, nhưng bản thân nó cũng chỉ có cấp hai mươi mà thôi. Lợi hại hơn nữa thì cũng không thể vượt qua Hùng Lộc cấp 30.
Mà sau khi gia nhập đội ngũ của Mạn Thiên Đích Ngã, Lâm Mạt đã có thể thấy cấp bậc của nàng. Nàng cấp hai mươi hai, cao hơn hai cấp so với Nham Thạch Phá Phôi Giả.
Có lẽ bản thân Triệu Hồi Sư có đẳng cấp cao cũng không có lực uy hiếp quá lớn, nhưng thủ hạ của nàng lại có lực chiến đấu tới kinh dị. Không chỉ toàn bộ đều là Cấp tinh anh, mà còn ngang cấp với Mạn Thiên Đích Ngã.
Bởi vậy, nàng mới có thể thoải mái thu hoạch một con lại một con Nham Thạch Phá Phôi Giả.
Ước chừng qua nửa giờ, Lâm Mạt nhìn chăm chú Lôi Ưng đang lần lượt kéo từng con quái tới, rồi con Ám Nguyệt Hào Trư và Thụ Yêu đồng loạt công kích, sau đầu Nham Thạch Phá Phôi Giả liền giải thể biến thành từng hòn đá.
Lâm Mạt thở ra một hơi. Không nghĩ tới, Mạn Thiên Đích Ngã chỉ dùng thời gian nửa tiếng thì đã thanh lý toàn bộ đám tiểu quái này.
Mạn Thiên Đích Ngã quay người trở lại nhìn Lâm Mạt, mà con ngươi Lâm Mạt co rút lại một chút. Hắn vội vàng thét lên: “Nguy hiểm!”
Mạn Thiên Đích Ngã cũng ý thức được có gì đó không đúng, sau đó vội vàng vọt tới vị trí Lâm Mạt. Nàng cũng không có đần độn quay đầu, bởi vì đối với một Triệu Hồi Sư mà nói, coi như nàng quay đầu cũng là không làm được chuyện gì . Chỉ có bảo đảm an toàn cho mình trước, mới có thể phản kích kẻ tập kích.
Lâm Mạt nhìn Mạn Thiên Đích Ngã chạy tới, vẻ mặt nghiêm túc giơ Hàn Dạ Pháp Trượng trong tay mình lên. Sau đó tại một mảnh sương mù huyễn quang xuất hiện, hắn kỹ năng “Băng Sắc Vi” được tung ra.
Lúc này, dưới một tầng bụi mù. Lờ mờ xuất hiện một cái bóng màu đen, cái bóng màu đen có hình giáng như một con cự xà.
“Dã quái ẩn tàng…” Lâm Mạt khẽ gật đầu nói, “Cự Xà.” Hắn đã tung ra Kỹ Năng Khống Chế, Cự Xà lập tức dừng lại.
Bụi bặm dần dần tán đi, Mà lúc này Mạn Thiên Đích Ngã cũng đã đi tới bên người Lâm Mạt. Lúc này nàng mới xoay người lại nhìn con cự xà kia.
“Lần đấu ta khai hoang cũng không có gặp qua loại tình huống này.” Mạn Thiên Đích Ngã nhỏ giọng nói. Sau đó dưới nàng thao túng, bốn cái sinh vật triệu hồi bắt đầu sắp xếp trận hình, trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Lâm Mạt Nói: “Nếu ta đoán không lầm, đây cũng là một con dã quái ẩn tàng, đánh giết nó sẽ có phần thưởng rất lớn.” Sau đó hắn nhìn Mạn Thiên Đích Ngã một chút.
“Ngươi làm thế nào mà biết được?” Rất hiếm thấy, Mạn Thiên Đích Ngã dùng giọng nghi vấn nói. Sau đó nàng khôi phục thái độ lạnh như băng.
Lâm Mạt nghiêng đầu nhìn Mạn Thiên Đích Ngã một chút, nhìn thấy mái tóc nàng phiêu dật trong gió.
Lâm Mạt nói: “Ta cũng từng gặp qua loại dã quái này trong Phó Bản Cấp năm, mà ta suy đoán, sự xuất hiện của bọn nó đều là ngẫu nhiên.”
“Thì ra là thế.” Mạn Thiên Đích Ngã nói. Sau đó nàng bắt đầu công kích kẻ đánh lén mình.
Con dã quái ẩn tàng kia có cường độ yếu hơn Boss một chút, Mạn Thiên Đích Ngã có thể đánh Boss còn nửa máu, thì nàng có lòng tin trong còng hai phút là có thể thịt được con cự xà này.
Lâm Mạt trông thấy bên trong đôi mắt xinh đẹp có chiến ý nồng đậm, lóe ra ánh lửa, thì thoáng có chút cảm thán. Hắn nhẹ giọng nói ra: “Ta không cô đơn…”
Rất hiển nhiên, Mạn Thiên Đích Ngã và Lâm Mạt đều đã đi lên một con đường giống nhau. Đó chính là bỏ đi hết thảy trói buộc, truy cầu thực lực cá nhân cực hạn, cũng chính là cảnh giới một người ức vạn quân.
Thời điểm Lâm Mạt đang cảm thán, Mạn Thiên Đích Ngã đã đánh Cự Xà rớt ba mươi phần trăm HP, hiện tại lượng máu của nó còn chừng hai phần ba.
Mà đúng vào lúc này, đồng tử đen nhánh của Cự Xà biến thành hồng quang chướng mắt. Tại một giây sau, Cự Xà cuộn thân thể lần nữa. Sau đó “đông” một tiếng, thân thể của nó đã tiến vào dưới mặt đất. Bụi bặm bốc lên, thân ảnh của nó cũng biến mất.
Lâm Mạt có cảm giác rất nhức đầu đối con dã quái ẩn tàng này. Kiếp trước, chính mình cũng đã gặp Cự Xà một lần, mặc dù dã quái này không có để đội ngũ Lâm Mạt đoàn diệt, nhưng cũng phải cúp hai mươi mấy tên. Còn lại hai mươi mấy người đều lựa chọn rời khỏi phó bản, bởi vì lấy sức chiến đấu của bọn họ sẽ bị Boss cuồng loạn.
Lần kinh lịch kia Lâm Mạt vẫn còn nhớ như in, lần này lại gặp phải Cự Xà, nội tâm của hắn liền cảm thấy hồi hộp khó tả.
Nhưng dù sao hắn cũng là người chơi cấp bậc đỉnh tiêm, trong hoàn cảnh nguy hiểm như thế này, hắn đã điều chỉnh lại tầm tình trong một nháy mắt.
Đôi mắt Lâm Mạt lộ ra vẻ nghiêm túc, nghiêm túc nhìn bốn phía, nhưng cũng không có phát hiện bất kỳ điều gì dị thường. Tựa hồ như Cự Xà kia đã biến mất.
Lâm Mạt vẫn duy trì cảnh giác, con Cự Xà tựa như một thợ săn vô cùng kiên nhẫn, chờ đợi con mồi của mình phạm sai lầm. Mạn Thiên Đích Ngã cũng rất nghiêm túc, bốn sinh vật triệu hồi của nàng đều an tĩnh đứng ở trước người.
Ai cũng không biết, đầu Cự Xà này sẽ phát động công kích với Lâm Mạt và Mạn Thiên Đích Ngã vào lúc nào.
Ước chừng qua nửa phút, trước người Lâm Mạt khoảng 2 mét, đột nhiên truyền đến thanh âm “Xột xoạt “.
Bạn cần đăng nhập để bình luận