Trọng Sinh Ma Đạo Sư
Chương 740 - Tăng lên
Sau đó ngay lúc này Lâm Mạt điều khiển Hắc Long Hoàng đi về phía trước. Sau đó, Lâm Mạt đã nhìn thấy pháp thuật biến thân “Cự Linh Thần” sáng lên.
Lâm Mạt nói: “Đây là ý gì?” Nói xong câu đó Lâm Mạt liền di con chuột vào nó. Lâm Mạt hơi suy tư một chút sau đó liền kích xuống.
Đây cũng chính là ý nghĩa lúc này Hắc Long Hoàng đã đổi thành Cự Linh Thần. Mà thực lực Cự Linh Thần cũng có chút tạm được, bởi vì hiện tại Hắc Long Hoàng có được thực lực đại đế, mà Nguyên Thủy Thiên Ma không chỉ có được thực lực cấp bậc đại đế, hơn nữa còn là tồn tại vô địch dưới Thiên tôn.
Mà lúc này Cự Linh Thần chỉ là tồn tại vô địch dưới cảnh giới Thiên Vương…
Lúc này thân thể Cự Linh Thần có chút lớn quá mức, Lâm Mạt liền kích vào Cự Linh Thần, sau đó Lâm Mạt đã nhìn thấy thân thể Cự Linh Thần đã thu nhỏ lại. Đương nhiên thân thể hiện tại của hắn cũng vẫn vượt qua hình dạng của Hắc Long Hoàng cùng Nguyên Thủy Thiên Ma.
“Có thể tiến vào truyền tống trận là được rồi.” Lâm Mạt khẽ nói. Tiếp theo ngay lúc này, hắn không có chút gì do dự liền vọt vào bên trong truyền tống trận. Hắn không chần chờ là vì “Nguyên Thủy Thiên Ma” cùng “Hắc Long Hoàng” có thực lực quá mức kinh khủng, coi như đây là một cái âm mưu, Lâm Mạt cũng có lòng tin chặt đứt nó…
Lâm Mạt nhẹ nhàng thở ra một hơi nói: “Thiên binh là cảnh giới Thiên Vương, theo thứ tự tiếp theo chính là Chân Nhân, Kim Tiên, Đại Đế và Thiên tôn… Cho nên Cự Linh Thần có liếc qua là thấy ngay.”
Nói xong câu đó Lâm Mạt đã nhìn thấy Cự Linh Thần đột nhiên không thể động đậy. Sau đó một áo giáp màu vàng xuất hiện. Cái áo giáp màu vàng bám vào thân thể Cự Linh Thần, khiến cho thân hình của hắn càng thêm khôi ngô. Sau đó tầng áo giáp kia liền trực tiếp dung nhập trong thân thể Cự Linh Thần.
Nhưng dung nhập thì dung nhập, thân thể Cự Linh Thần cũng không có vì vậy mà có biến hóa gì… Nhưng cũng không để cho hắn nhìn cồng kềnh hơn.
Lâm Mạt nhìn Cự Linh Thần dung hợp cùng áo giáp xong thì thực lực đạt đến cảnh giới Thiên Vương. Lâm Mạt vẫn tương đối ngạc nhiên, nhưng mà sự tình còn chưa có kết thúc.
Chỉ thấy lúc này, một viên nham thạch màu đen thần bí quấn đầy xích sắt kim sắc trôi lơ lửng ở trước ngực Cự Linh Thần. Tiếp theo Lâm Mạt đã nhìn thấy viên nham thạch màu đen thần bí kia dung nhập vào trong thân thể Cự Linh Thần.
Lúc này Cự Linh Thần phát ra một tiếng rống trầm thấp, sau đó thân thể Cự Linh Thần liền như bị ngọn lửa bao phủ. Lâm Mạt phi thường nghiêm túc nhìn biến hóa trên người Cự Linh Thần, mặc dù hắn có muốn làm gì cũng không làm được…
Sau một thời gian, thân thể Cự Linh Thần trở nên thủng trăm ngàn lỗ. Nhưng Lâm Mạt nhìn thấy trong mắt Cự Linh Thần, nhìn thấy hắn bình tĩnh cùng quật cường. Thế là Lâm Mạt khẽ thở một hơi nói: “Hi vọng ngươi có thể kiên trì.”
Nói xong câu đó Lâm Mạt đã nhìn thấy ngọn lửa trên người Cự Linh Thần đã trở yếu hơn. Nói cách khác lúc này Cự Linh Thần đã chịu đựng qua thời kì gian nan nhất, hiện tại vết thương trên người Cự Linh Thần cũng bắt đầu lành lại với tốc độ cực nhanh.
Lâm Mạt có chút thở ra một hơi: “Hiện tại Cự Linh Thần là cái cấp bậc gì?” Hắn vừa lầm bầm lầu bầu, vừa bắt đầu nhấn một cái vào thân thể Cự Linh Thần, sau đó tìm kiếm tin tức mình muốn biết.
Sau đó Lâm Mạt có chút ngạc nhiên nói: “Vậy mà lập tức đạt đến cấp bậc Kim Tiên.” Lập tức đạt đến cấp bậc Kim Tiên chính là trực tiếp vượt qua cấp bậc chân nhân.
“Sau đó chính là kim tiên kiếp, thật giống như lôi kiếp khi thời điểm Hắc Long Vương tiến giai.” Lâm Mạt nói.
Quả nhiên không qua bao lâu, Lâm Mạt đã thấy mây đen dày đặc và kéo theo lôi vân đầy trời. Đây cũng là đang nói, lúc này lôi kiếp đã chuẩn bị đến giai đoạn cuối cùng, tùy thời đều có thể hạ xuống.
Lâm Mạt không có chút biểu tình đối với cái này, tay liền di chuyển chuột thả ra một tấm thẻ bài, tấm thẻ bài này là pháp thuật “Quy Luật Tự Nhiên”. Sau đó Lâm Mạt liền lẳng lặng chờ đợi lôi kiếp giáng lâm.
Lúc này lôi đình đột nhiên hạ xuống, Lâm Mạt cũng đã phi thường nghiêm túc điểm xuống mặt đất ba lần kích hoạt cơ chế “Thuấn di”. Sau đó một việc làm Lâm Mạt mơ hồ xuất hiện.
Chính thời điểm một đạo Lôi Đao hạ xuống cách kiến trúc một khoảng, thì đột nhiên bị đánh tan. Sau đó lôi đình chi lực liền bị tòa kiến trúc kia hấp thu.
Công trình kiến trúc hấp thu xong Lôi Đao liền tản ra hào quang màu xanh lam như mộng ảo. Sau đó là từng thanh từng thanh vũ khí do lực lượng biến thành, hoặc có thể nói là nguồn năng lượng kia bị kiến trúc kỳ dị hấp thu.
Lúc này Trúc Tiên đứng ở một bên nói: “Cái kiến trúc này, cũng chính là truyền tống trận chính ngươi lưu lại ở kiếp trước.”
Lúc này Cự Linh Thần mở miệng nói: “Như vậy ta có một vấn đề, khi đó ta có thành tựu cao bao nhiêu?”
“Thiên tôn cũng có thể địch.” Trúc Tiên mở miệng nói, “Kia là Nguyên Thủy Thiên Ma thời kỳ đỉnh phong, mà ngươi kia cả đời đạt đến.” Nghe ngữ khí của hắn, trong lời nói còn mang theo một chút thổn thức.
Cự Linh Thần mở miệng nói: “Đây cũng chính là nói cho dù kinh tài tuyệt diễm như một đời kia, cũng không có đạt tới cảnh giới Thiên tôn…”
Trúc Tiên mỉm cười nói: “Đúng vậy, không sai.” Sau đó nụ cười trên mặt hắn liền biến mất, hắn ngẩng đầu nhìn lôi vân trên bầu trời nói: “Cũng không phải bởi vì khi đó tư chất ngươi không đủ, chỉ là trong đó có đại ẩn bí.”
Lôi vân bắt đầu hạ xuống, mà Trúc Tiên tại ngắm nhìn, đôi mắt của hắn cũng bị điện quang chiếu sáng. Trong ánh mắt Trúc Tiên vẫn sâu không thấy đáy.
Sau đó Lâm Mạt nói: “Vì cái gì mà trong hoàn cảnh nguy hiểm này lại không cho ta cơ hội thao tác, mà lại cho Trúc Tiên đặc quyền này a.” Nói xong câu đó Lâm Mạt liền có chút bất đắc dĩ đánh đến một bàn phím, ý đồ nhảy qua tràng cảnh trước mắt.
Lúc này Trúc Tiên mỉm cười nói: “Có kiện sự tình phải nói cho ngươi, đó chính là ngươi mặc dù không cần độ lôi kiếp, nhưng lại phải đối mặt với khảo nghiệm khác…”
Lâm Mạt nói: “Nếu như vậy… Ngươi trả lại lôi kiếp cho ta!” Lâm Mạt một bên tiện tay tại trên bàn phím mù theo, một bên khác thì làu bàu nói một mình.
Lúc này Cự Linh Thần cũng chính là nhân vật của Lâm Mạt rơi vào trong trầm mặc. Hắn trầm mặc tựa như cũng đang biểu lộ sự bất mãn đối với Trúc Tiên.
Lúc này một cái tia lôi đình cũng đáp xuống kiến trúc và bị nó hấp thu. Sau đó cũng chính ở thời điểm này, tia lôi đình kia bị xe nát chia năm xẻ bảy.
Bất quá bởi vì đây là lôi đình ngưng tụ ra, cho nên quá trình này cũng không để cho người ta cảm thấy khó mà tiếp nhận.
Lâm Mạt liền khẽ thở một hơi, sau đó nhìn Cự Linh Thần nói một mình: “Ừm, thuộc tính nhân vật đang thong thả đề cao, thì cũng có thể tiếp nhận được.” Theo lôi kiếp không ngừng bị hóa giải, thuộc tính của Cự Linh Thần toàn cũng liên tục được đề cao.
Tiếp theo là Bạch Giáp Tướng Quân giáng lâm, lúc này Bạch Giáp Tướng Quân giáng lâm cũng chị có một kết cục là bị kiến trúc kia rút mất lôi lực, nói cách khác cho dù là Bạch Giáp Tướng Quân cũng khó thoát vận mệnh. Dù sao đây cũng vẻn vẹn chỉ là “Kim tiên kiếp”, mà người bố trí kiến trúc này đã có được thực lực đối kháng Thiên tôn, cả hai hoàn toàn khác nhau một trời một vực.
Tiếp theo cũng chính ở thời điểm này, Bạch Giáp Tướng Quân cũng bị xé nát biến thành chất dinh dưỡng. Sau đó kiến trúc phát ra ánh sáng càng thêm chói mắt.
Tiếp theo, một Bạch Giáp Binh phân liệt ra từ trong thân thể Bạch Giáp Tướng Quân. Bạch Giáp Binh này liền huy động trường thương trong tay của mình tấn công vào “Cự Linh Thần”.
Lúc này có thể hiểu Bạch Giáp Binh lợi dụng Bạch Giáp Tướng Quân yểm hộ, thành công phá phong tỏa kiến trúc kỳ dị.
Sau đó ở thời điểm này Cự Linh Thần đã làm xong chuẩn bị phòng ngự. Chỉ thấy hắn không vội không chậm vươn cánh tay của mình ra, sau đó trường thương đã công kích vào cánh tay Cự Linh Thần. Đây cũng chính là nói, lúc này Cự Linh Thần đã hoàn toàn chống lại công kích của Bạch Giáp Binh.
Đồng thời cánh tay Cự Linh Thần va chạm cùng vũ khí của Bạch Giáp Binh phát ra tiếng vang kim loại đụng nhau. Đồng thời, thân thể Bạch Giáp Binh bắt đầu tan rã. Sau đó biến thành từng đạo điện quang rồi bị kiến trúc hấp thu.
Lúc này thân thể Cự Linh Thần hơi run một chút, sau đó liền bắt đầu đối thoại với Trúc Tiên. Chỉ nghe thấy Cự Linh Thần phi thường nghiêm túc nói: “Cái kiến trúc này là do cấp bậc Thiên tôn để lại? Vì cái gì mà không thể ngăn cản được cả lôi kiếp cấp bậc Kim Tiên?”
Trúc Tiên nói ra: “Hay là bởi vì nó quá nhỏ tuổi, ít thấy qua việc đời a.”
Cự Linh Thần nói: “Ý của ngươi là, cái kiến trúc này đã có linh trí?” Sau đó Lâm Mạt đã nhìn thấy Trúc Tiên khẽ gật đầu.
Lâm Mạt nói: “Ta tiếp tục thử một chút xem có thể lợi dụng năng lực thiên phú Cự Linh Thần thuần phục cái kiến trúc này hay không.” Nói xong câu đó Lâm Mạt ho khan một tiếng sau đó uống chút nước tiếp tục nói: “Đương nhiên là phải sau khi lôi kiếp kết thúc… Mà lúc này Cự Linh Thần có vẻ như không động được.”
“Bất quá vì cái gì mà Cự Linh Thần không thể cách nào động đậy a, ta cũng sẽ không phá hủy kiến trúc này hoặc là vội vã không nhịn nổi mà thuần phục nó…” Lâm Mạt nhìn vào kiến trúc. Sau đó Lâm Mạt liền thấy lúc này phía trên kiến trúc được bao phủ bởi một tầng quang huy màu vỏ quýt.
Lâm Mạt nói: “Hóa ra là có thể khống chế cái kiến trúc này a.” Nói xong câu đó Lâm Mạt liền đem lực chú ý đặt vào kiếp vân trên bầu trời. Sau đó vào lúc này, Lâm Mạt đã nhìn thấy lôi vân rơi vào trong trầm mặc.
Tiếp theo Lâm Mạt đã nhìn thấy trên bầu trời xuất hiện ngũ thải ban lan chói mắt. Lâm Mạt nói: “Nhìn không khác gì lôi kiếp của Hắc Long Hoàng lúc trước. Ý nói là tư chất Cự Linh Thần có thể so sánh với hắc Long Hoàng?”
Sau đó trong đôi mắt Lâm Mạt toát ra một tia minh ngộ. “Khi đó hắc mộc Long vừa dung hợp với Thiên Mộc Long, lôi kiếp phán định sai lầm cũng là rất bình thường.” Lâm Mạt nói.
Rất nhanh một thân ảnh ngũ sắc bị kiến trúc hấp thu. Tiếp theo chính là ngũ thải thần lôi cùng thất thải thần lôi hạ xuống tới. Tiếp theo Lâm Mạt trông thấy ai đến thì kiến trúc này cũng không có cự tuyệt mà hấp thu hết.
Lúc này Trúc Tiên nói ra: “Lôi kiếp đã kết thúc, chúc mừng ngươi đạt đến Kim Tiên cấp bậc, Cự Linh Vương.”
Sau đó khi Cự Linh Vương muốn di chuyển, thì phát hiện mình không thể động đậy. Thời điểm này, Cự Linh Vương bắt đầu nói: “Vì cái gì ta vẫn không có biện pháp di động?”
Nói xong câu đó Cự Linh Vương lại có ý muốn động, nhưng vẫn như bị xiềng xích vô hình khống chế, mà Cự Linh Vương cấp bậc Kim Tiên, còn xa xa không cách nào tránh thoát xiềng xích vô hình này.
Trúc Tiên nhìn Cự Linh Vương không ngừng giãy dụa, cười nói: “Yên tâm đi, ta không có bất kỳ ác ý gì đối với ngươi. Đây hết thảy đều là bố trí trước kia ngươi lưu cho mình.”
Lúc này kiến trúc đột nhiên sáng lên, sau đó nhân vật Cự Linh Vương bị truyền tống rời đi.
Trúc Tiên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời: “Mưa đã ngừng.” Lúc này ánh nắng xuyên thấu qua mây đen chiếu xạ xuống dưới, cũng dát lên mây đen một lớp viền vàng.
Sau đó Trúc Tiên hơi hí mắt nhìn xem, nhìn rất lâu. Lúc này đột nhiên hắn dời đi ánh mắt nhìn tòa kiến trúc ảm đạm xuống rồi nói: “Ta đã hoàn thành lời hứa đối với ngươi, hi vọng một thế này ngươi có thể đánh ra đến một mảnh mình bầu trời thuộc về…”
Nói xong câu đó Trúc Tiên mỉm cười, sau đó lại nhìn về phía bầu trời lần nữa, sau đó thân thể Trúc Tiên dần dần biến thành một hạt bụi nhỏ xíu, sau đó biến mất.
Lúc này Lâm Mạt: “…” Sau khi hắn hít vào một hơi thật dài nói: “Hẳn đây chính là mười năm làm trò chơi, chín năm làm CG trong truyền thuyết?” Xem hết một đoạn video đi ngang qua sân khấu xong Lâm Mạt phát ra cảm khái như vậy.
Lâm Mạt vừa mới nói xong câu đó, đã nhìn thấy màn ảnh máy vi tính của mình tối xuống. Mà ở trong quá trình này, Lâm Mạt phát hiện dưới góc phải màn hình cũng không có cái gì cả.
“Như thế này thì hơi lạ.” Lâm Mạt nói. Tiếp theo Lâm Mạt liền lẳng lặng chờ đợi màn hình sáng lên. Không để cho Lâm Mạt chờ đợi đến mất đi kiên nhẫn, qua khoảng nửa phút, Lâm Mạt đã nhìn thấy cửa sổ trò chơi sáng lên lần nữa. Nói cách khác ở thời điểm này, map chơi mới đã là được tải xong.
Sau đó Lâm Mạt đã nhìn thấy nhân vật đang ở trên một hòn đảo màu đen. Lâm Mạt đang đứng ở biên giới của hòn đảo, bởi vậy cũng có thể thấy được nước biển cũng có một màu đèn.
Lâm Mạt đánh giá hoàn cảnh chung quanh một phen. Sau đó Lâm Mạt liền quay đầu nhìn về phía sâu trong hòn đảo màu đen.
Tiếp theo Lâm Mạt liền khống chế Cự Linh Vương đi vào trung tâm hòn đảo. Ở thời điểm này Lâm Mạt cẩn thận thăm dò từng li từng tí một. Dù sao đây cũng là một thứ do tồn tại cấp bậc Thiên tôn lưu lại, cho nên Lâm Mạt cũng không biết ở chỗ này sẽ có cái gì.
Ngay lúc này, Lâm Mạt nhìn thấy từng binh lính dạng linh thể vây quanh một tòa nhìn giống như tháp phòng ngự. Những này linh thể nhìn hư vô mờ mịt, bọn chúng trôi lơ lửng ở giữa không trung.
Sau đó, một linh thể đột nhiên đáp xuống mặt đất. Tiếp theo, thân thể linh thể dần dần ngưng thực, nhìn tựa như một binh lính thực sự.
Sau khi nó nhìn bốn phía một phen, thì lại biến thành dạng linh thể sau đó tiếp tục trôi lơ lửng giữa không trung.
Lâm Mạt nhìn những linh thể này một hồi, sau đó nhìn về phía tòa tháp phòng ngự. “Hình như là có thể khống chế nó.” Lâm Mạt nói.
“Bất quá trước đó cần xử lý hết những linh thể này.” Lâm Mạt lại nhìn vào những linh thể kia.
Hắn suy tư một hồi, sau đó liền điều khiển Cự Linh Vương bắt đầu dẫn quái. Cũng là để những linh thể kia rời khỏi phạm vi tầm bắn của tháp phòng ngự.
Nhưng Lâm Mạt cũng không có ngay lập tức đi vào trong phạm vi tầm bắn của tháp phòng ngự, mà để Cự Linh Vương đứng nơi xa hơn một chút chờ đợi thời cơ. Vị trí này cách tháp phòng ngự cũng không xa, nhưng lại là vị trí không bị tháp phòng ngự công kích đến.
Qua mười mấy giây, Lâm Mạt liền chờ được một cơ hội tốt. Lúc này một linh thể liền đi tới một vị trí cách hơi xa tháp phòng ngự. Nó dần dần tiến vào phạm vi công kích của Cự Linh Vương, Cự Linh Vương liền ném vũ khí trong tay mình ra.
Tiếp theo đã nhìn thấy cây vũ khí đập trúng vào linh thể kia rồi lại bay trở về. Cái vũ khí kia va chạm vào người linh thể thì chỉ tạo ra một đạo gợn sóng, tạo thành tổn thương rất nhỏ đối với linh thể kia.
Khi linh thể kia bị công kích thì liền quay người nhìn về phía Cự Linh Vương. Linh thể đi tới trước mặt Cự Linh Vương, giương nanh múa vuốt tiến hành công kích với hắn.
Lúc này Cự Linh Vương được Lâm Mạt thao túng, cũng không có kéo dài khoảng cách cùng linh thể, mà nắm chặt vũ khí trong tay.
Lúc này Lâm Mạt ấn xuống một cái nút Enter, sau đó cây vũ khí liền sáng lên.
Lâm Mạt liền nhìn thấy trên cây vũ khí xuất hiện rất nhiều đường vân màu vỏ quýt.
Mà không chỉ có những đường vân màu vỏ quýt này, nó còn tản ra quang mang màu quýt.
Biểu hiện này có nghĩa là sắp dùng pháp thuật công kích, nói cách khác thông qua ấn phím điều khiển để cho Cự Linh Vương quán chú pháp lực vào thanh vũ khí. Cái thao tác này cũng không phải là bí mật gì, mà là một loại thường thức cơ bản.
Lấy “Lính tôm tướng cua” làm thí dụ, nếu như lúc này lính tôm tướng cua có đầy đủ giá trị pháp lực, như vậy thì chỉ cần đánh nút Enter một chút, liền có thể kích hoạt hình thức công kích pháp lực của nó. Lúc này vũ khí trong tay nó liền sẽ tản ra từng bông tuyết, sau đó lực công kích sẽ tăng cường rất lớn.
Lâm Mạt đã thông qua cái thường thức này để làm cho công kích của Cự Linh Vương biến thành công kích pháp thuật. Còn vì cái gì Lâm Mạt lựa chọn hình thức công kích này.
Chủ yếu là bởi vì hiện tại đám quân lính này đang ở trong trạng thái linh thể, dưới trạng thái này nó sẽ có kháng tính rất lớn với tổn thương vật lý, mà tổn thương pháp lực sẽ gia tăng trên phạm vi lớn.
Lúc này tên binh sĩ linh thể kia đã quơ binh khí giương nanh múa vuốt lao về phía Cự Linh Vương.
Sau đó Lâm Mạt thao túng Cự Linh Vương không để ý tới công kích của binh lính linh thể, mà lại điên cuồng giơ vũ khí trong tay lên, sau đó hung hăng đánh về phía Binh Lính Linh Thể.
Sau đó Lâm Mạt đã nhìn thấy đầu lâu Binh Lính Linh Thể liền bị bổ ra. Tiếp theo cũng chính ở thời điểm này, độ bền của Binh Lính Linh Thể về không trong nháy mắt. Tiếp theo thân thể Binh Lính Linh Thể dần dần trong suốt. Vốn Binh Lính Linh Thể đã mờ ảo thì giờ lại càng thêm mỏng manh, cuối cùng biến mất trong vô hình.
Lâm Mạt nói: “Rốt cục cũng hạ được một em, tiếp xuống lập lại chiêu cũ.” Sau đó Lâm Mạt lại sử dụng chiêu ném vũ khí. Chỉ cần đánh phím cách là được rồi.
Khi nhìn thấy khả năng công kích pháp lực có thể xử lý quái trong nháy mắt, Lâm Mạt liền nạp đầy pháp lực vào thanh vũ khí.
Sau đó, Thanh vũ khí lượn một vòng tấn công vào Binh Lính Linh Thể tạo thành hai lần công kích, Lâm Mạt liền đạt được một cái phản hồi kết thúc chiến đấu.
Tận lực bồi tiếp, Lâm Mạt lại sử dụng vũ khí được nạp đầy pháp lực để tấn công Binh Lính Linh Thể. Rất nhanh đám Binh Lính Linh Thể cũng chỉ còn lại hai ba tên.
Đồng thời cũng chính ở thời điểm này, Lâm Mạt liền để Cự Linh Vương trực tiếp gánh lấy công kích của tháp phòng ngự bắt đầu thử khống chế cái tháp phòng ngự này.
Ở thời điểm này ba Binh Lính Linh Thể liền phát động công kích đối với Cự Linh Vương.
Lâm Mạt suy tư một giây đồng hồ, vẫn quyết định chém giết những Binh Lính Linh Thể này trước. Dù sao Lâm Mạt cũng không biết gì nhiều về đám quái này.
Sở dĩ lúc trước Lâm Mạt không giết nốt ba Binh Lính Linh Thể này, là vì bọn chúng cách quá xa. Cũng có thể nói không tiến vào tầm bắn của tháp phòng ngự, Cự Linh Vương không có cách nào công kích được những Binh Lính Linh Thể này.
Cho nên cũng chính lúc này, Lâm Mạt để Cự Linh Vương xứ lý hết đám quài này.
Bởi vì hiện tại công kích của Cự Linh Vương thuộc loại công kích lan, cho nên lúc này Lâm Mạt thao túng Cự Linh Vương thi triển một lần công kích là đã thành công hủy diệt ba tên Binh Lính Linh Thể kia.
Nhưng Lâm Mạt cũng không thể toàn thân trở ra mà không mang thương tích gì. Không chỉ bởi vì bị tháp phòng ngự công kích, một nguyên nhân rất trọng yếu khác là, bởi vì Lâm Mạt không hiểu rõ đối với Binh Lính Linh Thể, cho nên bị một Binh Lính Linh Thể biến dị bạo tạc gây thương tổn.
Mặc dù Lâm Mạt phản ứng rất nhanh, không có ở trung tâm khu vực Binh Lính Linh Thể bạo tạc. Cho nên HP của Cự Linh Vương chỉ giảm xuống năm phần trăm, loại tổn thương này đối với Cự Linh Vương thì cũng có nói là đã phi thường khủng bố.
Nhưng Lâm Mạt còn chưa kịp cảm thán, Lâm Mạt Cự Linh Vương cũng đã nhận hai lần tổn thương do tháp phòng ngự gây ra.
Lâm Mạt liền để Cự Linh Vương tạm thời rời khỏi phạm vi công kích của tháp phòng ngự. Nguyên nhân vì nếu để toà tháp phòng ngự này công kích càng nhiều lần thì lượng công kích càng cao.
Thoát ly phạm vi công kích của tháp phòng ngự, Cự Linh Vương liền sử dụng thẻ bài “Khô Mộc Phùng Xuân” tiến hành hồi phục trạng thái. Sau đó Lâm Mạt đã nhìn thấy Cự Linh Vương đã về tới tình trạng full máu.
Tiếp theo Lâm Mạt liền có thể nếm thử việc khống chế tháp phòng ngự. Sau đó Lâm Mạt lại để Cự Linh Vương đi tới phía dưới tháp phòng ngự, tiến hành cướp đoạt quyền khống chế đối với tháp phòng ngự.
Lúc này một vệt sáng rơi xuống, đánh vào thân thể Cự Linh Vương. Mà Lâm Mạt cũng để Cự Linh Thần bắt đầu khống chế tháp phòng ngự.
Tốc độ cũng thật nhanh, chỉ cần năm giây là có thể hoàn thành. Cự Linh Vương hoàn toàn có thể hoàn thành khống chế tháp phòng ngự trước khi bị đánh giết.
Lâm Mạt nhìn vào thẻ bài “Bất diệt thân thể”, Lâm Mạt lắc đầu. Hắn lắc đầu vì một điều rất đơn giản, đó là vì Lâm Mạt có một cơ hội phục sinh, nhưng tại thời điểm bị đánh chết, quá trình khống chế sẽ bị đánh gãy…
Nói một cách khác, nếu như lúc này Lâm Mạt không thể lập tức hoàn thành khống chế tháp phòng ngự, như vậy thì dù có hồi sinh thì cũng không cách nào hoàn thành được.
Tại biết điều này nhưng thần sắc Lâm Mạt không có bất kỳ biến hóa gì. Bởi vì căn cứ Lâm Mạt tính toán, nhân vật “Cự Linh Vương” hoàn toàn có thể khống chế tháp phòng ngự trước khi tử vong.
Sau năm giây thì đã hoàn thành, Cự Linh Vương cũng rơi vào trạng thái tàn huyết. Lâm Mạt trông thấy HP Cự Linh Vương đã rơi vào trạng thái vô cùng nguy hiểm, thế là liền bắt đầu chờ đợi “Khô Mộc Phùng Xuân” làm lạnh.
Nhưng tình huống lại để Lâm Mạt bất ngờ. Đó chính là trên người Cự Linh Vương đột nhiên toát ra một đạo ánh sáng màu trắng tinh khiết. Mà đạo ánh sáng này lại do tháp phòng ngự phát ra.
Tiếp theo Lâm Mạt cũng đã nhìn thấy HP Cự Linh Vương khôi phục max trị số. Mà cái này chỉ là ban thưởng cơ bản nhất nhất Lâm Mạt liền nhìn chằm chằm Cự Linh Vương một hồi, sau đó nói: “Là tăng lên hạn mức HP cao nhất.”
Nói đến đây Lâm Mạt đã nhìn thấy hệ thống nhắc nhở, đó chính là toàn thuộc tính của Cự Linh Vương được tăng ba phần trăm.
Lâm Mạt mỉm cười, sau đó nói: “Ta rất hài lòng.” Nói xong câu đó Lâm Mạt liền tiếp tục điều khiển Cự Linh Vương tiếp tục đi tới. Lúc này tâm tình Lâm Mạt là cực tốt, nguyên nhân chính là hắn lấy không ba phần trăm thuộc tính, loại vui vẻ này còn vượt qua thời điểm Cự Linh Thần tiến giai thành Cự Linh Vương.
Tiếp theo Lâm Mạt liền phát hiện phía trước tồn tại một tòa tháp phòng ngự, khóe miệng của hắn toát ra nụ cười nhàn nhạt. Lâm Mạt thử đi đến tòa tháp phòng ngự kia, nhưng dị biến lại đột nhiên phát sinh.
Một tòa truyền tống trận cự đại xuất hiện. Tiếp theo một cái thân ảnh to lớn xuất hiện ở trong tầm mắt Lâm Mạt.
Lâm Mạt thoáng có chút kinh ngạc, bởi vì cái thân ảnh trước mắt này nhìn cực kì tương tự cùng Cự Linh Vương. Hoặc nói cả hai chính là cùng một cái mô hình.
Lúc này thân ảnh mơ hồ kia cầm búa trong tay đi tới phía Cự Linh Vương. Lâm Mạt hơi nhíu mắt, sau đó lại bắt đầu thao túng đối với Cự Linh Vương.
Tại trước khi chiến đấu phát sinh, Lâm Mạt suy tư một chút sau đó liền vận dụng pháp thuật “Thuật Tự Nhiên”. Sau đó nhân vật Lâm Mạt cũng đã thu được thuộc tính tăng lên.
Về phần tại sao vừa rồi Lâm Mạt cướp đoạt quyền khống chế tháp phòng ngự thì lại không có sử dụng pháp thuật này. Là bởi vì công kích tháp phòng ngự thuộc về tổn thương gốc, loại pháp thuật cường hóa không tác dụng có đối với công kích của tháp phòng ngự. Mà Lâm Mạt cũng xác định trong thời gian đó Cự Linh Vương sẽ không chết.
Sau khi sử dụng pháp thuật này, Lâm Mạt liền rất có tự tin đối mặt với đối thủ.
Lúc này cái thân ảnh kia đột nhiên ném búa trong tay mình ra, hành động này không khác gì việc Cự Linh Vương tấn công các Binh Lính Linh Thể. Tiếp theo Lâm Mạt cũng phi thường nghiêm túc thao túng Cự Linh Vương tiến hành đón đỡ.
Mặc dù lúc này Lâm Mạt còn đang tiến hành đón đỡ, nhưng trên thực tế hắn đã làm xong chuẩn bị phản kích, tức là cũng ném vũ khí trong tay mình ra.
Sau đó nương theo một tiếng “Đinh” vang giòn, Cự Linh Vương liền tiếp được công kích. Bởi vì có “Thuật Tự Nhiên” cùng áo giáp thần bí dung hợp trước đó, HP Cự Linh Vương chỉ giảm xuống 6%.
Lúc này liền đến phiên Cự Linh Vương ném lưỡi búa. Vũ khí liền xoay tròn lao về phía thân ảnh to lớn kia, Lâm Mạt đều chú ý vào phản hồi chiến đấu, vũ khí có thể đánh rớt mười phần trăm độ bền của đối thủ.
Lâm Mạt có chút nhíu mày nói: “Đây chính là cái gọi là đả thương địch thủ một ngàn tự tổn tám trăm sao?”
Lâm Mạt cũng không quá hài lòng với lượng sát thương gây ra. Cự Linh Vương đưa tay tiếp lấy cây vũ khí vừa bay về, sau đó bắt đầu thủ thể sẵn sàng đón địch. Lúc này thân ảnh kia dần dần tới gần Cự Linh Vương.
“Thuộc tính không tệ, nhưng pháp thuật có chút rác rưởi.” Lâm Mạt đánh giá tương đối khách quan đối với thân ảnh kia. Sau khi đánh giá được ưu điểm cùng thiếu hụt của đối thủ, Lâm Mạt lại bắt đầu sử dụng pháp bảo kinh thiên kiếm.
Cái phép thuật của pháp bảo kia được phóng ra trong nháy mắt, sau đó đánh rớt gần một phần ba độ bền của đối thủ. Lâm Mạt khẽ gật đầu, tiếp theo liền để Cự Linh Vương mở hình thức công kích pháp thuật. Nói cách khác Lâm Mạt muốn nhanh chóng xử lý đối thủ, nhanh chóng giải quyết cuộc chiến.
Về phần tại sao không dùng hai lần kinh thiên kiếm để kết liễu đối thủ, thì vì nguyên nhân làm như vậy sẽ tiêu hao rất nhiều pháp lực và HP, mà nguyên nhân chủ yếu nhất là pháp thuật này phải để dành cho địch nhân cường đại hơn.
Lâm Mạt liền để Cự Linh Vương đối chiến trực diện cùng đối thủ, khả năng công kích pháp thuật tạo thành tổn thương cũng tương đối khả quan. Thời gian trôi qua hai mươi giây, Lâm Mạt đã nhìn thấy thân thể kia lùi lại mấy bước, phía ngoài thân thể của nó đã xuất hiện từng vết rạn.
Từng tia sáng tử sắc đang phóng ra từ bên trong vết rạn, lập tức thân ảnh kia cũng trở nên chớp tắt. Lâm Mạt nói: “Muốn tự bạo?” Lâm Mạt còn chưa dứt lời, liền điều khiển Cự Linh Vương thoát ra xa.
Lâm Mạt liền thành công tránh khỏi vùng ảnh hưởng của tự bạo. Nhưng trên thực tế tên vừa tử vong chỉ là hạng râu ria, bởi vì lúc này cái pháp trận kia vẫn tồn tại ở nơi đó, nó vẫn còn đang vận chuyển.
Lâm Mạt nhìn thấy, lúc này pháp trận bắt đầu tiếp tục sản xuất thân ảnh tử sắc. Hắn chậm rãi nói: “Xem ra ta đã sai. Cái pháp trận tử sắc này cũng không phải là truyền tống trận, mà là một kiến trúc triệu hoán.”
Trong suy nghĩ của Lâm Mạt, cái Pháp Trận Tử Sắc này là một cái truyền tống trận, nhưng bây giờ nhìn lại thì không phải là như vậy…
Lâm Mạt để Cự Linh Vương tới gần cái Pháp Trận Tử Sắc kia, đầu tiên là chém một búa muốn chém nó thành hai nửa, sau đó liền dẫm hai chân lên cái pháp trận kia.
Lúc này Lâm Mạt không có được cái nhắc nhở gì, nói cách khác hắn không thể phá hư hoặc là khống chế pháp trận này. Hắn lại chưa từ bỏ ý định thử nghiệm dùng con chuột di động đến một cái Pháp Trận Tử Sắc, cũng không quang mang nào được phát ra.
Có thể hiểu, bằng vào thủ đoạn thông thường là không có cách nào phá hủy pháp trận này. Bất quá lúc này bởi vì Cự Linh Vương đứng ở phía trên nó, mặc dù pháp trận còn chuyển động nhưng lại không có triệu hồi ra được thứ gì.
Lâm Mạt bắt đầu hết nhìn đông tới nhìn tây, hắn muốn nhìn xem có cách nào phá pháp trận này không. Nhìn chung quanh sau đó Lâm Mạt có chút thất vọng lắc đầu. Nhưng qua vài giây đồng hồ, Lâm Mạt đã nhìn thấy trên đỉnh hai bên hòn đảo, lại có một tòa hải đăng tản ra hào quang màu tím.
“Đây chính là nguyên nhân pháp trận tồn tại?” Lâm Mạt nói. Sau đó lại qua một thời gian, Lâm Mạt liền để Cự Linh Vương ném lưỡi búa về một tòa hải đăng.
Phạm vi công kích vừa lúc có thể bao trùm kiến trúc kia.
Tiếp theo Lâm Mạt liền có thể nhìn thấy sau khi kiến trúc kia bị công kích, thì nó liền bị phá hủy trong nháy mắt. Hắn nhẹ nàng gật đầu sau đó tiếp tục công kích cái còn lại.
Sau khi Lâm Mạt phá hủy tòa kiến trúc còn lại. Khi tòa kiến trúc phát ra thanh âm đồ đổ vỡ thì liền mất đi ánh sáng vốn có của nó, cũng mang ý nghĩa là nó đã là bị phá hủy hoàn toàn.
Sau đó ánh mắt của hắn rơi vào pháp trận phía dưới chân Cự Linh Vương. Nói cách khác ở thời điểm này, trong đôi mắt Lâm Mạt toát ra một tia vui mừng. Bởi vì tòa Pháp Trận Tử Sắc đang dần dần mờ đi, sau đó thần bí văn tự bên trong cũng trở nên mơ hồ.
Sau đó Lâm Mạt lại chờ đợi vài giây đồng hồ, cứ như vậy nhìn cái pháp trận kia hoàn toàn biến mất. Lâm Mạt thỏa mãn khẽ gật đầu, sau đó ánh mắt nhìn về nơi càng thêm xa xôi.
…
Cứ như vậy Lâm Mạt xử lý tất cả Binh Lính Linh Thể, sau đó khống chế từng tháp phòng ngự. Mà sau khi khống chế những tháp phòng ngự này lại xong, nhân vật “Cự Linh Vương” liền có thể về đầy máu sau đó lại được tăng ba phần trăm thuộc tính.
Mà trong quá trình này, nhân vật của Lâm Mạt thu được 27% thuộc tính. Đây cũng chính là nói, nơi đây có hết thảy chín tòa tháp phòng ngự. Mà chúng đã bị Cự Linh Vương khống chế toàn bộ.
Hắn có chút thở ra một hơi, sau đó liền đem ánh mắt của mình rơi vào một ngọn núi trước mặt. Sau đó ánh mắt của hắn trở nên càng thêm kiên định, lập tức hắn liền thao tác Cự Linh Vương bắt đầu leo núi.
Đoạn đường này cũng không thanh tịnh, thỉnh thoảng có Binh Lính Linh Thể xuất hiện chặn đường Lâm Mạt đi. Mà lại không chỉ như thế, trong quá trình Lâm Mạt đang bò núi cũng thỉnh thoảng phát động pháp trận. Có địa thứ có mưa đá có hỏa cầu các loại, tóm lại nơi này tồn tại rất nhiều cạm bẫy, cái này ảnh hưởng bước tiến của Lâm Mạt.
Nhưng những thứ này làm sao có thể làm khó Lâm Mạt? Chỉ thấy lúc này Lâm Mạt vẫn điều khiển Cự Linh Vương tiến lên. Cứ như vậy leo lên đến đỉnh núi, nhân vật Lâm Mạt cũng tổn thất 18% HP. Sau đó, Lâm Mạt không có sử dụng tấm thẻ bài “Khô Mộc Phùng Xuân”.
Hắn giữ lại tấm thẻ bài này với mục đích vô cùng đơn giản, đó chính là hắn phải dùng tấm thẻ bài này để giải khống.
Lúc này nhân vật của Lâm Mạt đã ở trên đỉnh ngọn núi lớn này. Nơi này tương đối trống trải, cũng không thấy còn cạm bẫy hoặc Binh Lính Linh Thể nào. Nhưng Lâm Mạt phi thường nghiêm túc nhìn về vị trí không xa phía trước.
Bởi vì ở nơi đó, tồn tại một thân ảnh màu đen. Lâm Mạt đưa chuột chạm vào thân thể của hắn, liền có thể trông thấy trên thân thể của hắn toát ra một đạo ánh sáng màu đỏ, đây là biểu hiện của đơn vị đối địch mà còn là cấp Boss.
Sau đó Lâm Mạt phấn chấn tinh thần một chút, liền bắt đầu tiến hành công kích. Một thanh búa tản ra quang mang màu cam đồng thời được bao phủ bởi từng đường vân kim sắc được đánh về phía con Boss kia.
Khi Chiến Phủ bay qua hai phần ba quãng đường, Lâm Mạt trông thấy con Boss kia cũng không có bất kỳ động tác nào. Vô luận là công kích hay là phòng ngự.
Lúc này Lâm Mạt có chút nhíu mày, nguyên nhân chính là hắn cũng không biết rõ thông tin về con Boss này. Thế là ngay lúc này Lâm Mạt ngưng việc điều khiển Cự Linh Vương, hắn quyết định yên lặng theo dõi kỳ biến.
Nếu như lúc này Boss không thể chống được tới một lần công kích đến từ Cự Linh Vương, như vậy nghênh đón hắn chính là công kích cuồn cuộn không dứt. Trái lại nếu như cái Boss có thể chống được, nói cách khác con Boss này đủ cường đại, như vậy phải xác định lại kế hoạch đối phó hắn…
Sau khi thanh Chiến Phủ đã bay qua chín mươi chín phần trăm lộ trình, sắp công kích vào thân thề của con Boss thì, Lâm Mạt đã nhìn thấy hắn vươn một tay ra.
Lần công kích này liền bị bàn tay Boss chặn lại. Boss cũng không phải là không có nhận công kích, HP của hắn cũng rơi mất hai phần trăm.
“Chỉ như vậy?” ngữ khí Lâm Mạt có chút thoải mái mà nói. Tiếp theo Lâm Mạt liền bắt đầu tính toán như thế nào để nhanh chóng tiêu diệt con Boss này. Nhưng mà cũng chính ở thời điểm này, Lâm Mạt liền nhìn thấy trên người Boss phát ra một đạo quang mang tử sắc.
Đạo quang mang này có hình dạng nhìn phi thường sắc bén, sau đó Lâm Mạt đạt được phản hồi chiến đấu, HP của nó đã khôi phục max trị số.
Lúc này Lâm Mạt mỉm cười nói: “Ừm, lúc này mới có dáng vẻ mà Boss nên có.” Nói xong câu đó, con Boss kia cũng đáp lại.
Chỉ thấy lúc này hắn vững vàng khống chế được Chiến Phủ của Cự Linh Vương, sau đó Lâm Mạt đã nhìn thấy quang mang tử sắc đang bao trùm Chiến Phủ. Tiếp theo đường vân kim sắc của thanh Chiến Phủ kia đang dần bị sáng tử sắc chỗ xâm nhiễm.
Lúc này Chiến Phủ còn tản ra quang huy màu vỏ quýt. Sau đó cũng chính ở thời điểm này, Chiến Phủ phát ra huyết sắc đầy nguy hiểm. Có thể hiểu Chiến Phủ đã ở bên bờ hủy diệt.
Mà Boss tựa hồ như không biết gì, cứ tiếp tục phóng thích pháp lực, ý đồ cướp đoạt quyền khống chế thanh vũ khí này. Nhưng rất hiển nhiên Boss đã thất bại, Chiến Phủ phát ra một thanh âm “Ầm ầm” vang lên, sau đó nổ tung ra.
Lần Chiến Phủ bạo tạc này tạo thành bốn phần trăm tổn thương. Nhưng Boss lại ôm thái độ thờ ơ, lại một đạo sáng quang mang tử sắc lóng lánh, HP Boss lại khôi phục max trị số một lần nữa.
Lâm Mạt nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó nói: “Phải giải phong Nguyên Thủy Thiên Ma, nếu không làm sao ta có thể đánh bại con quái chuyên hồi máu kiểu này a.” Ánh mắt của hắn rơi vào thẻ biến thân thành Nguyên Thủy Thiên Ma, lúc này cái thẻ bài đang có màu xám, nói cách khác hiện tại không cách nào vận dụng được nó. Cũng bởi vậy mà Lâm Mạt phải cảm thán một phen.
Lâm Mạt nghiêm túc nhìn Boss, sau đó Cự Linh Thần đưa tay về phía hư không, lại chế tạo ra một thanh Chiến Phủ.
Tận lực bắt đầu tiến hành công kích, hắn rất cẩn thận đi về phía vị trí Boss. Mặc dù nơi này nhìn hoang vu, nhưng Lâm Mạt lại hoàn toàn không biết một chút thông tin nào về nó cả.
Vì vậy lúc này Lâm Mạt mới phải thận trọng. Lâm Mạt đi ước chừng ba mươi giây, mới đi tới vị trí cách Boss không xa. Kỳ thật trong ba mươi giây này, Lâm Mạt cũng không tốn thời gian trong vấn đề di chuyển. Chủ yếu hắn khảo sát tình hình xung quanh thôi.
Khi hắn hoàn thành mục tiêu, hắn mới đi tới trước mặt Boss. Lúc này Boss đã bị một cái mũ màu đen che mất một nữa gương mặt phía trên. Nhưng mà lúc này Lâm Mạt lại thấy trên mặt Boss toát ra một nụ cưới nhàn nhạt.
Lâm Mạt cũng không nói gì, ở thời điểm này hắn bắt đầu để Cự Linh Vương giơ Chiến Phủ trong tay lên. Lúc này Chiến Phủ đã được nạp đầy pháp lực, chỉ cần công kích trúng Boss, tất nhiên sẽ tạo thành tổn thương không nhỏ.
Nhưng lúc này Boss lại di động, ngay lúc này hắn không còn đứng im, mà bắt đầu tránh né. Trong quá trình Boss tránh né, thì nó lưu lại từng đạo tàn ảnh. Có thể thấy tốc độ của hắn nhanh tới thế nào.
Sau đó công kích của Cự Linh Vương liền bị cứng rắn ngăn lại. Tiếp theo Lâm Mạt liền bắt đầu điều khiển Cự Linh Vương sử dụng chiêu thức chém ngang, chém về phía Boss. Lúc này Boss không có lợi dụng tốc độ của mình để di chuyển tránh né công kích của Cự Linh Vương.
Chỉ thấy lúc này Boss lại vươn bàn tay trắng noãn, sau đó liền có thể trông thấy Chiến Phủ tiếp xúc cùng tay của hắn, ở thời điểm này liền phát ra tiếng “Đinh đinh”. Là đang nói, cái tay của Boss vô cùng cứng rắn, không kém gì một thanh vũ khí hắn đang cầm.
Đồng thời cũng chính ở thời điểm này, Lâm Mạt cũng đã là nhìn thấy Boss dừng lại tại chỗ một hồi, sau đó liền bắt đầu lợi dụng tốc độ di chuyển kéo khoảng cách với Cự Linh Vương. Ở thời điểm này chân mày Lâm Mạt hơi nhíu lại, hắn cảm giác tình huống có chút không ổn, nội tâm ẩn có chút bất an.
Sau đó ánh mắt Lâm Mạt rơi vào trên thân Boss, chỉ thấy lúc này khóe miệng Boss vẫn tồn tại một tia ý vị tươi cười.
Sau hai giây, Lâm Mạt cũng không phát hiện cái gì không đúng. Sau đó qua ba giây đồng hồ, lúc này một đạo hào quang màu tím thẫm phóng lên tận trời. Nói cách khác Cự Linh Vương liền bị phong tỏa tại trung tâm hào quang màu tím thẫm.
Lâm Mạt nói: “Móa!”
Mặc dù Lâm Mạt cũng không có chút khinh thị, đặc biệt là Boss dùng tay tiếp được Chiến Phủ của Cự Linh Vương.
Nhưng cho dù là như vậy, Lâm Mạt cũng vẫn trúng kế của hắn. Lâm Mạt liền khẽ thở một hơi, sau đó nhún vai không nói lời nào. Tiếp theo Lâm Mạt liền thấy HP của Cự Linh Vương đang không ngừng hạ xuống, mỗi giây ngã xuống không một phần trăm.
Cái tốc độ HP giảm cũng không tính là nhanh, nhưng trên thực tế lấy hạn mức HP cao nhất của Cự Linh Vương, thì mỗi giây giảm một phần trăm đã là tốc độ cực kì khủng bố.
Lâm Mạt nhấn vào một vị trí phía xa, mà lúc này Cự Linh Vương đã là mở ra “cơ chế Thuấn di”. Mặc dù như thế, Lâm Mạt cũng không có thành công.
Có thể hiểu Lâm Mạt không thể lợi dụng “Thuấn di” tránh thoát khống chế trong khi chiến đấu. Chỉ thấy lúc này trên thân thể Cự Linh Vương bạo phát ra ánh sáng màu bạc mãnh liệt, đây chính là biểu hiện “Thuấn di” phát sinh tác dụng.
Nhưng thẳng đến khi ngân sắc tiêu tán, Cự Linh Vương vẫn bị vây ở bên trong cột sáng. Nhưng Lâm Mạt cũng không hề từ bỏ, liên tục điểm kích hai lần. Sau khi hủy bỏ “Thuấn di”, cũng rốt cục thành công để Cự Linh Vương thuấn di ra khỏi cột sáng.
Sau đó Lâm Mạt thở phào một cái. Sau đó ánh mắt Lâm Mạt liền rơi vào trên thân thể Boss.
Nụ cười trên mặt Boss đã biến mất không thấy đâu. Sau đó, Lâm Mạt chú ý tới HP của Boss cũng không có khôi phục max trị số. Lúc này trên người Boss cũng không có xuất hiện quang mang tử sắc.
Lâm Mạt thoáng có chút hiếu kì: “Pháp thuật này có thời gian cooldown?” Sau đó hắn cười cười nói: “Như vậy cũng tốt, nếu không con Boss này cũng quá khó đánh.” Nói xong câu đó Lâm Mạt liền điều khiển nhân vật “Cự Linh Vương” bắt đầu triển khai công kích.
Ở thời điểm này Boss cũng không có lựa chọn tiến hành di chuyển để tránh thoát lần công kích này, mà chọn vươn bàn tay của mình.
Lâm Mạt thoáng có chút do dự, nhưng lập tức liền trở nên kiên định. Chỉ nghe thấy hắn nói ra: “Ngươi hù dọa ai đây?” Nói xong mấy chữ này, Lâm Mạt liền phi thường nghiêm túc kích hoạt thẻ bài “Thiêu Huyết Thuật”.
Sau đó trên người Cự Linh Vương liền xuất hiện một tầng quang mang huyết sắc. Khi tầng huyết quang này xuất hiện, HP Cự Linh Vương giảm xuông với tốc độ mỗi giây một phần trăm. Mặc dù ” Thiêu Huyết Thuật ” phải bỏ ra cái giá lớn, nhưng trên thực tế lúc này Cự Linh Vương đã nhận được một lượng thuộc tính cực lớn.
Muôn đánh bại Boss, thì việc kích hoạt thẻ bải này là điều phải làm. Còn pháp thuật “Thuật Tự Nhiên”, Lâm Mạt chưa muốn sử dụng.
Sử dụng ” Thiêu Huyết Thuật ” đầu tiên là vì nguyên nhân pháp thuật này mang tới khả năng tăng phúc lớn nhất, đối với tốc độ tăng thêm cũng lớn nhất, như vậy liền tăng khả năng xử lý Boss.
Bởi vì Lâm Mạt cũng không tin con Boss kia có một đôi tay vô giải, hắn có thể phòng ngự công kích bằng chiến phủ của Cự Linh Vương, nhưng lại không nhất định có thể phòng ngự đòn công kích được gia trì bởi trạng thái “Đốt máu”.
Tình huống Boss phi thường không ổn. Đã không còn ý vị trào phúng, cũng không có vẻ sợ hãi.
Tại thời điểm vận dụng pháp thuật ” Thiêu Huyết Thuật “, hắn nói “Ngươi hù dọa ai đây?” Câu nói này. Y tứ cũng tương đối rõ ràng, chính là điều kiện phóng thích cột sáng tử sắc sẽ cực kỳ hà khắc. Tuyệt đối Boss không có khả năng tiếp tục đánh ra pháp thuật này, cho nên lúc này Boss đứng tại chỗ bất động.
Boss trông thấy Cự Linh Vương công kích tới, mà công kích còn có uy thế càng khủng bố hơn.
Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua quang huy bích ngọc trên tay mình, sau đó liền dùng bàn tay bắt đầu tiếp xúc với Chiến Phủ đang lao tới.
Boss triệt tiêu một bộ phận công kích của Cự Linh Vương, nhưng bởi vì thời điểm này Cự Linh Vương đang ở trạng thái “Đốt máu”, cho nên lúc này Boss cũng không thể hoàn toàn phòng ngự được công kích của Cự Linh Vương. Chỉ nghe thấy “Đinh” một tiếng, sau đó hào quang trên tay Boss đã vỡ nát.
Lâm Mạt không lưu tình một chút nào mà liền tăng tốc độ đánh phát động công kích lần nữa. Lần công kích này là chém, có thể tạo thành hiệu quả phá hoại cao hơn.
Lúc này Lâm Mạt cũng mong đợi kết quả của một kích này. ở thời điểm này Chiến Phủ đã tấn công vào trên thân thể Boss. Nhưng mà vào thời điểm khẩn yếu này Boss đã hoàn thành làm lạnh kỹ năng, thân thể của hắn lưu lại từng đạo tàn ảnh màu đen, sau đó tiếp tục kéo ra khoảng cách cùng Chiến Phủ.
Lâm Mạt khẽ thở một hơi, bởi vì một kích mình kỳ vọng lại bị hóa giải… Cũng không nói là bị hóa giải mà Boss chỉ tránh né mất phần lớn công kích, HP Boss giảm xuống năm phần trăm.
Lâm Mạt trông thấy Boss đã có biểu hiện hơi có chút chật vật. Sau đó Lâm Mạt liền thấy trên thân Boss bắt đầu hiện ra từng văn tự ánh sáng thần bí.
Boss đem ngón tay của mình chỉ hướng lên bầu trời, sau đó vẽ ra một đạo đường cong, đem ngón tay chỉ hướng Cự Linh Vương.
Sau đó từng đạo ánh sáng đập vào trên thân thể Cự Linh Vương. Cự Linh Vương phát ra tiếng gào thét thống khổ, sau đó tiến vào trạng thái “Tê liệt”.
Lâm Mạt bất đắc dĩ đành phải nhấn một cái vào thẻ bài “Đốt huyết thuật”, thế là liền giải trừ trạng thái “Đốt máu” của Cự Linh Vương. Bởi vì lúc này Cự Linh Vương đã tiến vào trạng thái “Tê liệt”, đã không có biện pháp tạo thành đầy đủ uy hiếp đối với Boss.
Có thể hiểu lúc này đốt huyết thuật chỉ thiêu đốt HP của Cự Linh Vương… Cái này hiển nhiên không phải một chuyện có lời.
Thế là Lâm Mạt đóng lại pháp thuật này. Sau đó liền có thể trông thấy trạng thái đại biểu cho “Đốt huyết thuật” biến thành màu xám.
Đương nhiên tấm thẻ bài này chỉ yên lặng tạm thời. Nói cách khác chỉ cần chờ đợi một thời gian nhất định, như vậy tấm thẻ bài này liền sẽ toả sáng hào quang một lần nữa, có thể tiếp tục được sử dụng.
Ánh mắt Lâm Mạt khẽ quét qua thanh thẻ bài, sau đó liền bắt đầu chú ý tới Boss. Lúc này trên người Boss dần hiện ra quang mang tử sắc lần nữa, sau đó HP của hắn liền tăng năm phần trăm.
Đến tận đây, Boss đều là đã sử dụng tuyệt đại đa số thủ đoạn. “Không biết hắn còn có pháp thuật áp đáy hòm nào không…” Lâm Mạt nói.
Nói cách khác ở thời điểm này Lâm Mạt cũng không có để Boss ở trong lòng.
Lâm Mạt uống một hớp nước. Dù sao lúc này trong đống thể bài vẫn còn có “Mộc uẩn sinh cơ” cùng “Bất diệt thân thể” có thể phục sinh Cự Linh Vương. Cho nên Lâm Mạt có lực lượng để không thèm quá để tâm tới Boss.
Lúc này Boss trông thấy Cự Linh Vương bất động đứng tại chỗ, thế là bắt đầu tiến hành công kích đối với Cự Linh Vương, bất quá hắn cũng không triển khai công kích ngay, nói cách khác Boss thoáng có chút do dự.
Nhưng giữa bọn hắn đã kéo khoảng cách đủ xa, vượt qua phạm vi công kích của Boss. Cho nên Boss đang thử di động mấy bước vòng quanh Cự Linh Vương thăm dò, sau đó liền nghiêm triệu hoán ra ba cái văn tự thần bí.
Cũng chính ở thời điểm này, Lâm Mạt trông thấy Cự Linh Vương đã thoát ly trạng thái tê dại. Thế là Lâm Mạt liền đè con chuột xuống, liên tục điểm kích mặt đất ba lần.
Lúc này Lâm Mạt liền đã kích hoạt cơ chế “Thuấn di ” một lần nữa. Sau đó Lâm Mạt lại bắt đầu quan sát đối với Boss, chỉ cần hắn phát động chùm sáng công kích như vừa rồi, Lâm Mạt liền sẽ lập tức sử dụng “Thuấn di” lẩn tránh một công kích lần.
Đối với Lâm Mạt mà nói thì việc này tương đối dễ dàng. Dù sao tốc độ tay cùng ý thức của hắn đều thuộc hạng nhất lưu, cho nên Lâm Mạt vẫn tương đối dễ dàng tránh né công kích của boss. Thế là ngay lúc này Lâm Mạt, liền bình thản trấn định nhìn Boss phát động công kích.
Lâm Mạt thở ra một hơi, sau đó nhấn con chuột xuống trong nháy mắt. nhân vật Lâm Mạt tiến hành phản hồi trong nháy mắt, nói cách khác trong thời gian một cái chớp mắt này, Cự Linh Vương thành công né tránh ba chùm ánh sáng kia.
Sau đó Lâm Mạt đã nhìn thấy ba chùm ánh sáng đánh vào địa điểm Cự Linh Vương đứng trước đó.
Lâm Mạt khẽ gật đầu, sau đó liền tiếp tục bắt đầu triển phản kích. Lần này Lâm Mạt liền vận dụng thẻ bài “Phi Diệp trảm”.
Thẻ bài phát ra từng hạt Tinh Thần Chi Quang, sau đó bắt đầu trở nên mờ đi cuối cùng biến mất không thấy gì nữa.
Mà sau vài giây ngắn ngủi, tấm thẻ bài này liền lại xuất hiện ở bài trong đống. Sau đó thẻ bài “Phi Diệp trảm” bị màu xám bao phủ, cần chờ đợi thời gian nhất định mới có thể vận dụng một lần nữa.
Ánh mắt Lâm Mạt rơi vào người Boss, rất nhiều Phi Diệp được sinh ra đồng thời bắn về hướng Boss, Lâm Mạt cũng không có dừng thao tác đối với Cự Linh Vương.
Chỉ gặp lúc này Cự Linh Vương sải bước di động hướng về phía Boss. Tiếp theo cũng chính ở thời điểm này, pháp thuật của Boss còn chưa có hoàn toàn chuẩn bị. Thế là ngay lúc này, Boss lại vươn bàn tay của mình ra lần nữa.
Lâm Mạt nói: “Thủ đoạn của ngươi chỉ có như vậy sao?” Nói xong câu đó Lâm Mạt liền thở ra một hơi dài, bởi vì hắn cảm thấy mình đã thăm dò được tất cả thông tin về Boss…
Nhưng là hắn lại không dám thả lỏng, cũng có thể hiểu thái độ của Lâm Mạt vẫn tương đối chuyên chú khi đối mặt với Boss. Lấy kinh nghiệm của Lâm Mạt, có khả năng cao là con này Boss còn ẩn giấu vương bài.
Hắn dự đoán như vậy, nguyên nhân chủ yếu chính là vì hạn mức HP cao nhất của Boss đã thấp đến để cho người ta giận sôi máu. Nói cách khác HP của hắn xê xích không nhiều cùng nhân vật người chơi… Mà làm một Boss, HP của hắn vốn phải gấp mười mấy lần thậm chí gấp mấy chục lần người chơi.
Mà HP bị cắt giảm như vậy, hẳn là nó sẽ nắm giữ pháp thuật phi thường mạnh mẽ. Mặc dù hết thảy đều là do Lâm Mạt đoán, nhưng đối với vấn đề này, Lâm Mạt cảm thấy vẫn cẩn thận một chút thì tốt hơn.
Ôm tâm tính này, Lâm Mạt liền quyết định điều khiển Cự Linh Vương đánh tới với Boss.
Lúc này Boss liền bắt đầu triển khai công kích đối nhân vật “Cự Linh Vương”, chỉ ở thời điểm này Boss dùng năm ngón tay hướng thẳng về phía Cự Linh Vương.
Sau đó Lâm Mạt đã nhìn thấy có từng cái gợn sóng tử sắc sau lưng Boss. Từ bên trong, Binh Lính Linh Thể không ngừng bay ra. Những trên thân quân tốt vẫn nhuộm ánh sáng màu tím.
“Như thế này… Những Binh Lính Linh Thể này có cường độ thuộc tính vượt xa Binh Lính Linh Thể dưới núi kia.” Lâm Mạt nói.
Phán đoán xong, Lâm Mạt liền duỗi tay đè chặt bàn phím. Sau đó lợi dụng con chuột điều chỉnh góc độ, sau một khắc chờ đợi ngắn ngủi, liền ném thanh Chiến Phủ được nạp đầy pháp lực ra ngoài.
Sau đó Lâm Mạt liền nhìn thấy thanh Chiến Phủ chém đám Binh Lính Linh Thể như là cắt cỏ. Lâm Mạt có chút nhíu mày: “Có phải quá thuận lợi hay không…”
Hắn vừa mới dứt lời, đã nhìn thấy tất cả gợn sóng dung hợp với nhau, sát nhập cùng một chỗ. Tiếp theo một cái trảo ảnh cự đại ló ra từ bên trong gợn sóng.
Lúc này Chiến Phủ vẫn lao về phía trước, nói cách khác Chiến Phủ sẽ va chạm vào trảo ảnh.
Lâm Mạt không nói gì chỉ an tĩnh nhìn xem, hắn muốn nhìn một chút Chiến Phủ có thể tạo thành hiệu quả như thế nào. Nhưng mà sự tình lại có chút vượt quá dự đoán của Lâm Mạt. Bởi vì ngay lúc này Chiến Phủ và trảo ảnh tiếp xúc, liền im lặng vỡ vụn.
Sau đó Lâm Mạt đã nghiêm túc nhìn thanh Chiến Phủ vỡ vụn. Hắn nói: “Làm sao lại dễ bị hủy như vậy? có chút không hợp lý.” Nói xong câu đó Lâm Mạt đã nhìn thấy Cự Linh Vương ngưng tụ ra một thanh Chiến Phủ nữa.
Mặc dù Chiến Phủ có thể chế tạo lại, nhưng nó tiêu hao rất nhiều pháp lực.
Lúc này Chiến Phủ lại được quán nhập pháp lực lần nữa. Sau đó Chiến Phủ liền sáng lên, tản ra quang mang màu cam. Đường vân kim sắc khiến cho Chiến Phủ nhìn rất thần bí và cường hãn.
Cái trảo ảnh màu đen kia di động về phía vị trí Cự Linh Vương, mà lúc này Lâm Mạt lại rơi vào trầm mặc. Hắn muốn điều khiển Cự Linh Vương liều chết đánh cược một lần cùng Hắc Trảo, nhưng lại cảm thấy sách lược này phi thường không ổn.
Mà Hắc Trảo cũng không có cho Lâm Mạt quá nhiều thời gian suy nghĩ. Lúc này Lâm Mạt thấy trảo ảnh đã tiếp cận Cự Linh Vương, không cần tới một giây, nó sẽ đi vào vào bên trong phạm vi công kích của Cự Linh Vương.
Cái gọi là phạm vi công kích, chính là phạm vi cận chiến của Cự Linh Vương, mà không phải dùng cách ném Chiến Phủ để công kích. Sau đó cũng, Lâm Mạt quả quyết lựa chọn để Cự Linh Vương lui lại.
Hắn làm như thế cũng rất dễ hiểu, đó là Hắc Trảo quá mức kinh khủng. Ngay cả Chiến Phủ mà còn bị phá hủy sau một sát na tiếp xúc với Hắc Trảo, mà cường độ thân thể Cự Linh Vương sẽ không vượt qua được vũ khí Chiến Phủ, mặc dù trước đó hắn đã dung hợp áo giáp thần bí.
Lúc này Lâm Mạt điều khiển Cự Linh Vương trái tránh phải tránh, cũng không có bị cái Hắc Trảo chạm đến.
Lâm Mạt đang chờ đợi thời cơ, một cái cơ hội để phá hủy Hắc Trảo. Bởi vì Lâm Mạt hiểu rất rõ nguyên lý của trò chơi, hắn xác định trước mắt Boss không có khả năng để cái Hắc Trảo này tồn tại quá lâu. Hắc Trảo có thời gian hạn chế.
Đây cũng chính là thứ mà Lâm Mạt muốn, sau đó mới triển khai công kích Boss.
Lâm Mạt thao tác phi thường tinh tế, cho nên mãi cho tới bây giờ, Hắc Trảo không thể công kích được nhân vật “Cự Linh Vương” dù chỉ một lần.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, ở thời điểm này Lâm Mạt trông thấy ánh sáng phía trên Hắc Trảo càng sáng, sau đó Hắc Trảo dừng lại.
Tựa như Hắc Trảo không công kích được Cự Linh Vương, cho nên bắt đầu thay đồi ý nghĩ.
Lúc này Lâm Mạt trông thấy cái Hắc Trảo kia bắt đầu chuyển biến màu sắc. Màu sắc từ màu đen chuyển thành màu tím. Nói cách khác quang mang phát ra từ đường vân phía trên Hắc Trảo trở nên càng thêm thịnh vượng.
Có thể hiểu lúc này Hắc Trảo đã trở nên càng thêm nguy hiểm. Chỉ thấy lúc này một cái Hắc Trảo kia đột nhiên cong ngón tay, phảng phất như đang cầm thứ gì.
Lâm Mạt nhíu mắt, hắn nhìn thấy có đồ vật gì đó tồn tại ở trên bàn tay. Kia là một đám màu đen nhẹ nhàng lượn lờ, ở thời điểm này làn khói màu đen kia vặn vẹo cùng vờn quanh bên trong Hắc Trảo.
Tiếp theo một khối đá quý màu đen xuất hiện. Sau đó làn khói biến mất không thấy. Sau đó, từng du hồn màu đen bay ra từ bên trong khối đá quý màu đen này, giương nanh múa vuốt phát động công kích về phía Cự Linh Vương.
Lâm Mạt khẽ thở một hơi. Lập tức liền phấn chấn tinh thần bắt đầu tìm kiếm phương pháp phá giải khối đá quý màu đen này.
Lập tức một đạo linh quang xẹt qua trong đầu Lâm Mạt, sau đó Lâm Mạt liền có chút mấp máy môi, sau đó liền đem tay đặt ở trên bàn phím. Lúc này đang có hơn mười du hồn màu đen, vào thời khắc này Lâm Mạt cũng đè bàn phím xuống, cứ như vậy ném Chiến Phủ ra ngoài.
Sau đó kia Chiến Phủ xoay tròn trên không trung trực tiếp đâm rách du hồn màu đen. Nhưng bởi vì lực công kích không đủ, Chiến Phủ cũng không có khả năng phá huỷ những du hồn màu đen này.
Lâm Mạt thoáng có chút thất vọng thở ra một hơi, sau đó liền trơ mắt nhìn những du hồn màu đen hoàn thành tổ hợp cùng chữa trị một lần nữa.
Nhưng mà những du hồn màu đen này cũng không phải là mục tiêu hàng đầu của Lâm Mạt, mục đích chính của hắn là lợi dụng Chiến Phủ phá hủy viên đá quý màu đen.
Lâm Mạt tiếp tục công kích, Chiến Phủ phát ra quang mang màu cam bay ra rồi tạo ra một đường vòng cung trên không trung, tấn công vào viên đá quý màu đen kia. Thanh Chiến Phủ phi thường dứt khoát đánh vào viên đá quý màu đen, sau đó đá quý màu đen liền phát ra thanh âm vỡ vụn.
Đá quý màu đen biến thành mảnh vỡ, làn khói màu đen lại xuất hiện lần nữa. Sau đó cũng chính ở thời điểm này, Lâm Mạt đã nhìn thấy sau khi Chiến Phủ phá hủy viên đá thì lại tiếp tục đánh vào Hắc Trảo. Sau đó Chiến Phủ lại bị phá hủy lần nữa.
Lúc này du hồn màu đen lại tổ hợp và chữa trị lần nữa. Sau một khắc liền phát động công kích về phía “Cự Linh Vương”. Sau đó Lâm Mạt mỉm cười, Lâm Mạt không có để ở trong lòng.
Sau đó nhân vật Cự Linh Vương của Lâm Mạt liền huy động Chiến Phủ trong tay mình, một kích mang đi một du hồn màu đen. Sau đó Lâm Mạt liền bắt đầu xem xét tình huống của Hắc Trảo, hắn nhìn thấy phía trên Hắc Trảo bắt đầu xuất hiện từng đạo vết rạn.
Lâm Mạt hơi sững sờ. Lâm Mạt nói: “Đây là biểu hiện tới giới hạn rồi sao?” Nói xong câu đó, Lâm Mạt liền đã xử lý hết đám du hồn màu đen. Sau đó Lâm Mạt điều khiển Cự Linh Vương, kéo khoảng cách cùng Hắc Trảo.
Lúc này phía trên Hắc Trảo lại xuất hiện khói nhẹ màu đen, tựa như lại sắp có một khối đá quý màu đen sắp được chế tạo ra.
Lâm Mạt hơi giật hí mắt, ngón tay ấn trên bàn phím. Chỉ cần đá quý màu đen được thành hình, Lâm Mạt liền ngay lập tức phá hủy viên đá quý màu đen.
Lâm Mạt đã chuẩn bị phá viên đá quý màu đen ngay lập tức.
Nhưng ngay lúc này, Hắc Trảo đã chống đỡ không nổi. Nói cách khác ở thời điểm này Hắc Trảo đã sắp bị hủy diệt. Tiếp theo, Lâm Mạt thở ra một hơi: “Đại khái thì sẽ không ngưng tụ được viên đá quý màu đen tiếp theo.”
Nói xong câu đó, viên đá quý màu đen sắp thành hình đã vỡ nát. Sau đó ánh mắt Lâm Mạt rơi vào phía trên Hắc Trảo. Lúc này Hắc Trảo đã là trở nên phi thường hư ảo.
Hình như Lâm Mạt dự cảm được cái gì, thế là liền bắt đầu điều khiển Cự Linh Vương tận hết khả năng di chuyển về khu vực gần biên giới.
Sau đó, Hắc Trảo liền bạo tạc. Mà phạm vi cùng cường độ nó bạo tạc cũng rất doạ người, coi như Cự Linh Vương cách Hắc Trảo đã tương đương xa, nhưng vẫn bị bạo tạc ảnh hưởng.
Lâm Mạt cũng nhìn thấy Cự Linh Vương HP bị mất 2-3%. Lâm Mạt nói: “Nếu đứng ở vị trí trung tâm bạo tạc, thì chịu sao nổi?” Lâm Mạt nhẹ nhàng phun ra một câu như vậy. Lập tức hắn liền nhìn về phía Boss.
Boss đứng ở nơi xa, sau đó Lâm Mạt liền bắt đầu triển khai công kích đối với hắn. Lúc này Boss đã dùng hết lá bài tẩy của mình, không còn cách nào tạo thành tổn thương đối với Cự Linh Vương.
Cho nên Boss chỉ có thể cắn răng, sau đó cắn nát ngón tay của mình. Đại lượng máu tươi chảy ra ngoài.
Mà những máu tươi này cũng không có rơi trên mặt đất, mà ngưng tụ ra một sợi dây thừng huyết sắc.
Sau đó sợi dây thừng huyết sắc bắn về phía trước, là phát động công kích về phía Cự Linh Vương. Lâm Mạt liền dừng Cự Linh Vương lại.
Tiếp theo Lâm Mạt nhìn thấy dây thừng kia muốn khống chế Cự Linh Vương. Sau đó Lâm Mạt cũng đã điều khiển Cự Linh Vương giơ lên Chiến Phủ trong tay mình, triển khai công kích vào dây dây thừng huyết sắc.
Cái trò chơi này được xây dựng cực kỳ chi tiết. Lâm Mạt trông thấy rõ ràng, Khi sợi dây thừng bị chém đứt, thì nó sẽ rơi xuống mấy giọt huyết dịch.
Những đoạn dây thừng bị đứt tạo ra từng giọt huyết dịch nổi bồng bềnh giữa không trung. Mà hai đoạn dây thừng huyết sắc kia liền phát ra thanh âm như nước bị đun sôi, sau đó liền nổ tung ra. Cái sợi dây thừng này liền biến thành rất nhiều giọt máu.
Lâm Mạt cũng hơi sững sờ: “Có ý tứ gì?” Hắn cảm thấy có chút khó tin. Mà không chỉ như thế, Lâm Mạt trông thấy lúc này Boss có chút lung lay như sắp đổ.
Nhưng không biết vì cái gì, Lâm Mạt lại nhìn thấy khóe miệng Boss lưu lại một nụ cười nhàn nhạt.
Lâm Mạt cau mày điều khiển Cự Linh Vương di chuyển về phía Boss. Nhưng hắn liền phát phát hiện nhân vật mình không thể di động.
Lâm Mạt mới ý thức được sự quỷ dị của dây thừng huyết sắc. Chỉ thấy lúc này từng giọt máu đang đánh vào trên thân thể Cự Linh Vương, sau đó những giọt máu kia như biến thành từng sợi tơ, sau đó tạo thành một cái kén máu vây quanh Cự Linh Vương.
“Đây là muốn khống chế và nô dịch nhân vật của ta?” Lâm Mạt có chút suy nghĩ, “Thật sự là dã tâm thật lớn… Người trẻ tuổi, ta rất thưởng thức ngươi.” Nói xong câu đó Lâm Mạt liền trở nên nghiêm túc. Sau đó ánh mắt của hắn rơi vào một thẻ bài.
Tấm thẻ bài này chính là thẻ bài “Khô Mộc Phùng Xuân” đi theo Lâm Mạt sớm nhất. Nó có được hồi máu hiệu quả phi thường tốt, nhưng trừ cái đó ra nó còn có được hiệu quả giải trừ khống chế.
Lâm Mạt cảm thấy hiện tại thẻ bài “Khô Mộc Phùng Xuân” đã được tiến cấp, có thể giải trừ được cái hiệu quả khống chế mà hắn đang dính phải này.
Thế là không có chút gì do dự, Lâm Mạt trực tiếp vận dụng pháp thuật này. Sau đó ánh sáng màu xanh lục phóng lên tận trời, tiếp theo liền có thể nhìn thấy Lâm Mạt đã thấy kỹ năng phát huy hiệu quả đặc biệt.
Chỉ thấy cái kén máu trở nên khô quắt. theo thời gian trôi qua, cái kén máu vây quanh Cự Linh Vương bị vỡ tan.
Nhưng Boss bất ngờ đối với loại tình huống này. Sau đó thân thể của hắn sắp sụp như núi lở, lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Lâm Mạt nhếch miệng mỉm cười, sau đó liền nhấn một cái vào mặt đất, lúc này Cự Linh Vương liền lợi dụng “Thuấn di” thành công chuyển vị, cứ như vậy đi tới bên người Boss.
Sau đó Cự Linh Vương liền giơ Chiến Phủ lên, lúc này một trận gió truyền tới thổi bay mũ Boss.
Tiếp đó Lâm Mạt thông qua màn ảnh máy vi tính nhìn thấy khuôn mặt Boss. Lâm Mạt nhịn không được nhẹ nhàng “ah” một tiếng, bởi vì khuôn mặt Boss lại giống như đúc nhân vật thuật sĩ của hắn.
Lâm Mạt nói: “Hẳn đây chính là dáng vẻ kiếp trước của nhân vật chính?” Lâm Mạt như nghĩ ra điều gì đó, hắn cũng an tĩnh nhìn chăm chú Cự Linh Vương. Đột nhiên người áo đen này liền mỉm cười nhìn nhân vật của Lâm Mạt.
Hắn nói: “Chúc mừng ngươi thông qua được khảo nghiệm.” Nói xong câu đó thân thể của hắn liền trở nên hư ảo. Hắn sau một khắc liền biến mất không thấy.
Lâm Mạt nhìn theo, như có điều suy nghĩ nói: “Sau bao nhiêu khó khăn mới nhìn thấy hậu thế của mình, mà không có lời đặc biệt gì muốn nói sao? Vẫn là nói… Hay căn bản không phải kiếp trước của nhân vật chính trước, mà là một loại bố trí kiếp trước lưu lại.”
Ánh mắt Lâm Mạt đột nhiên sáng lên, thấy tại chỗ người áo đen biến mất, lưu lại một khối đá màu đen bất quy tắc. Tảng đá trôi lơ lửng ở giữa không trung. Trên mặt ngoài tồn tại một chữ “Đế”.
“Đây chính là đế thạch trong truyền thuyết sao?” Lâm Mạt nhận ra được.
Trong giọng nói của Lâm Mạt mang theo một vẻ vui mừng. Nói cách khác “Đế thạch” hoàn toàn ngoài dự liệu của Lâm Mạt.
Đế thạch là một loại đạo cụ đặc thù cực kì hi hữu. Người chơi sử dụng đạo cụ đặc thù này xong, thực lực nhân vật biến thân sẽ lập tức tăng tới Đế cấp, mà lại không có bất kỳ tác dụng phụ gì.
Không có tác dụng phụ ý tứ chính là, sử khi dụng “Đế thạch” thì thiên phú và tiềm lực của nhân vật biến thân sẽ không bị bất kỳ ảnh hưởng nào. Thực lực vẫn có khả năng tăng cường rất lớn.
Lâm Mạt thở ra một hơi, tiếp theo hắn liền điều khiển Cự Linh Vương đi tới bên cạnh đế thạch, nhặt khối đế thạch kia lên. Sau đó ném nó vào trong túi đeo lưng.
Lâm Mạt liền ấn mở ba lô kích hai lần vào khối đế thạch, sau đó đế thạch liền biến mất. Hắn đóng ba lô lại, dùng ánh mắt có chút vui mừng nhìn Cự Linh Vương biến hóa.
Chỉ thấy trên thân thể Cự Linh Vương hiện lên một ngọn lửa màu đen, mà những ngọn lửa màu đen này nhìn tựa đang trở nên càng thêm thịnh vượng. Theo thời gian trôi qua, bản thể Cự Linh Vương lại bị ngọn lửa màu đen bao phủ hoàn toàn.
Thoạt nhìn thì có chút khó tin, bởi vì mặc dù bản thể Cự Linh Vương đã thu nhỏ rất nhiều, nhưng so với hình thể bình thường thi nó phi thường to lớn. Vì vậy có thể hiểu thế lửa kinh người thế nào.
Lúc này Lâm Mạt cũng là không dám hành động thiếu suy nghĩ, nếu như ở thời điểm này bởi vì cử động của mình mà để quá trình tiến giai của Cự Linh Vương chịu ảnh hưởng, Lâm Mạt sẽ phum một ngụm huyết vào màn hình mất.
Thế là hắn khẽ thở một hơi, bắt đầu chờ đợi. Rất nhanh thân thể Cự Linh Vương được ngọn lửa màu đen tôi luyện mà thu nhỏ lại. Tiếp theo thân thể Cự Linh Vương ngã xuống.
Lâm Mạt phi thường nghiêm túc nhìn thân ảnh Cự Linh Vương ngã trên mặt đất. Lâm Mạt cũng không có quá nhiều biểu lộ, mà dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn hàng thẻ bài. Lúc này thẻ bài “Bất diệt thân thể” lại được nâng cấp, mặc dù quá trình tiến giai vẫn chưa hoàn thành, nhưng bây giờ nó lại không ở vào trạng thái không thể kích hoạt.
HP của Cự Linh Vương đã hạ xuống một mức phi thường nguy hiểm, tựa hồ chỉ cần một kích rất nhỏ, liền có thể thành công đánh chết nó. Lúc này HP Cự Linh Vương còn đang chậm rãi hạ xuống, Lâm Mạt chỉ là khẽ thở dài một cái: “Cố lên a, Cự Linh Vương.”
Sau đó qua khoảng năm giây, Lâm Mạt cũng đã thấy Cự Linh Vương vươn một cánh tay ra khỏi thân thể cũ, có thể nói Cự Linh Vương đã hoàn thành một lần thuế biến.
Hoàn thành thuế biến xong, Cự Linh Đại Đế như là phá kén đi ra, lúc này HP của hắn vẫn ở mức rất nguy hiểm, ước chừng chỉ còn lại 4-5%.
Sau đó trên thân Cự Linh Đại Đế đột nhiên toát ra một đạo quang hoa màu đen, sau đó liền có thể nhìn thấy rõ HP Cự Linh Đại Đế hồi đầy với tốc độ rất nhanh.
Lâm Mạt uống một hớp nước, Lâm Mạt đã thấy Cự Linh Đại Đế hồi phục tốt HP. Nói cách khác thông qua hắc sắc quang mang vừa rồi, hắn đã đưa HP từ trình độ cực kỳ nguy hiểm kéo đến max trị số.
Lúc này Lâm Mạt ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời trong trò chơi, nhưng hắn cũng không nhìn thấy lôi vân sinh ra. “Nói cách khác, lôi kiếp sẽ không sinh ra…” Lâm Mạt trầm mặc một lát nói, “Cái này thật đúng là một mảnh đất kỳ dị.”
Nói xong câu đó Lâm Mạt liền bắt đầu dò xét hoàn cảnh chung quanh, tìm kiếm phương pháp rời khỏi nơi đây. Lâm Mạt không ngừng điều chỉnh góc độ, rốt cục ở thời điểm này phát hiện khu vực lưu game.
Lâm Mạt cũng hơi sững sờ: “Ta đang tìm kiếm Cửa Truyền Tống rời khỏi nơi đây, không muốn tìm nơi lưu game a.” Lập tức Lâm Mạt lắc đầu nói: “Ổn một tay cũng không tệ.” Lâm Mạt điều chỉnh trạng thái bản thân một chút.
Tiếp theo Lâm Mạt bắt đầu điều khiển Cự Linh Đại Đế. Nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện ở thời điểm này Cự Linh Đại Đế không nghe theo chỉ thị của mình, Đứng im tại chỗ không nhúc nhích.
“Ừm?” thần sắc Lâm Mạt thoáng có chút kinh ngạc, “Làm sao không động được.” Nói xong câu đó Lâm Mạt liền bắt đầu quan sát Cự Linh Đại Đế.
Sau đó hắn không ngừng lắc con chuột. Đột nhiên như là hắn nghĩ đến cái gì, thế là liền đem con trỏ di động đến trên thân thể Cự Linh Vương. Tiếp theo thì đã nhìn thấy có một tầng hào quang màu xanh lục.
Đạo ánh sáng này rất nhạt, nhưng Lâm Mạt lại thấy phi thường rõ ràng. Lâm Mạt liền nhấn con chuột một cái, tiếp theo Cự Linh Đại Đế liền di động.
Sau đó Lâm Mạt khẽ gật đầu, bên trong nội tâm của hắn đã là có suy đoán. Chỉ thấy Cự Linh Đại Đế đã đi tới thân thể tàn phế kia. Cự Linh Đại Đế vươn bàn tay của mình, trên bàn tay của hắn bắt đầu phát ra quang mang phi thường cường liệt.
Sau đó thân thể tàn phế kia liền biến thành một tầng áo giáp, hơn nữa nhìn cái bộ dáng này, nó giống với tình cảnh Cự Linh Vương dung hợp áo giáp thần bí. Bất quá đối với Cự Linh Đại Đế mà nói, trước mắt cái áo giáp thần bí này chỉ như một tầng quần áo mà thôi. Hiện tại Cự Linh Đại Đế có cường độ thân thể đã vượt xa khỏi cường độ áo giáp thần bí.
Sau đó thân thể tàn phế kia bắt đầu biến thành từng mảnh nhỏ vụn rồi hóa thành từng hạt bụi quấn quanh cánh tay Cự Linh Đại Đế.
Trên cánh tay Cự Linh Đại Đế xuất hiện từng đường vân phức tạp mà lại mỹ lệ.
Lâm Mạt nói: “Ừm, loại biến hóa này có tác dụng gì không?” Sau đó hắn liền chăm chú nhìn vào biến hóa trước mắt. Chỉ thấy lúc này sắc quang mang trên tay Cự Linh Đại Đế đã chuyển thành màu kim màu sắc, sau đó hắn bắt đầu ngưng tụ vũ khí trong tay mình.
Lúc này Chiến Phủ đã không thể gọi là Chiến Phủ. Màu sắc của nó đã trở nên tối hơn, nhưng chung quanh của nó lại có rất nhiều điểm sáng như tinh tú.
Những điểm sáng này đang biến hóa. Nếu như dụng tâm mà nhìn, thì có thể nhìn thấy giữa bọn chúng có một liên kết yếu ớt.
Những liên kết này phi thường yếu, nói cách khác những sợi dây liên kết này cũng không dễ nhìn thấy. Mà không chỉ có như thế, những điểm sáng kia cũng tồn tại không vĩnh viễn. Có một số điểm sáng đã ảm đạm và biến mất, nhưng cũng có nhưng điểm sáng mới được ngưng tụ từ trong hư vô.
Lúc này Lâm Mạt trông thấy trên thanh chiến phủ, xuất hiện một kim văn chữ “Đế”. Cái văn tự này đã tồn tại từ lúc đầu. Nhưng nó lại có màu đen nên nhìn sẽ không thấy.
Mà bây giờ Lâm Mạt có thể phát hiện nó, chủ yếu là vì văn tự đột nhiên phát sáng, nói cách khác nó như mãnh thú mở mắt ra, phát ra hào quang óng ánh.
Lâm Mạt nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó Cự Linh Đại Đế duỗi tay nắm chặt thanh chiến phủ. “Nên gọi ngươi là gì đây… Nếu không thì đơn giản một chút, trực tiếp gọi Đế Phủ được rồi.” Lâm Mạt nghiêm túc nói. Sau đó, Lâm Mạt đã nhìn thấy vị trí phía trước đã xuất hiện hai Cửa Truyền Tống. Bọn chúng cách Cự Linh Đại Đế không xa lắm.
Lúc này Lâm Mạt liền để Cự Linh Đại Đế tiến về phía Cửa Truyền Tống. Một cái Cửa Truyền Tống tản ra ánh sáng màu đỏ, mà một Cửa Truyền Tống còn lại thì tản ra hào quang màu xanh lam.
Thế là ngay lúc này, Lâm Mạt tiếp tục di chuyển. Sau đó màn hình của Lâm Mạt cũng đột nhiên có biến hóa. Lâm Mạt biết tiếp theo sẽ phát sinh cái gì.
Tiếp theo chính là một đoạn video anime. Mà Lâm Mạt đoán đoạn video tiếp theo vô cùng trọng yếu, cho nên Lâm Mạt cũng bắt đầu dụng tâm quan sát đoạn anime này.
Sau đó thông qua đoạn video này, Lâm Mạt đã biết rõ hai tòa Cửa Truyền Tống kia có tác dụng như thế nào.
Bên trái tản ra hào quang màu đỏ là thông tới hướng nhân gian, mà Cửa Truyền Tống phát ra quang mang lam sắc lại thông hướng Ma Giới. Lúc này Lâm Mạt phi thường nghiêm túc lựa chọn.
“Đương nhiên là đi hướng Ma Giới rồi.” Lâm Mạt nói, “Đi nhân gian là tiến vào thế cuộc của người ta, chẳng lẽ ta lại tự nguyện để bị tính kế sao?” Nói xong câu đó Lâm Mạt nhìn xem truyền tống trận lắc đầu: “Đả thông Ma Giới thì có thể đạt được hạo kinh. Nhân gian Hồng Trần Kiếp… Không đi cũng được.” Bên trong lời hắn nói lộ ra một phần tin tức đến từ đoạn video kia.
Nói xong, Lâm Mạt cũng chăm chú nghiêm túc nhấn vào Cửa Truyền Tống hướng Ma Giới. Sau đó cũng chính ở thời điểm này, Lâm Mạt đã nhìn thấy Cự Linh Đại Đế tiến vào thế giới “Ma Giới”.
Lúc này màn ảnh máy vi tính của Lâm Mạt liền lập tức tối sầm lại, sau đó. Hai chữ xuất hiện ở giữa màn hình của Lâm Mạt.
“Ma Giới…” Lâm Mạt nhận ra. Sau đó Lâm Mạt liền mỉm cười, nhìn hai văn tự này tan biến vào thiên địa. Tiếp theo màn hình Lâm Mạt cứ tiếp tục sáng lên, cứ như vậy, nhân vật “Cự Linh Đại Đế” cũng đã đi tới Ma Giới.
Lần này Lâm Mạt lựa chọn phương thức quá quan trảm tướng, đánh cho Ma Giới rung chuyển không thôi. Hắn nhìn thời gian, ước chừng tốn một giờ, Lâm Mạt cũng đã đánh tới cuối Ma Giới.
Trong quá trình này, Lâm Mạt để kinh thiên kiếm tiến giai thành Ma Quân kiếm, nhân vật Thủy yêu tinh đi theo Lâm Mạt từ đầu cũng có được bảo vật tiến hóa thành hình tượng nữ tử thành thục.
Sau đó, Lâm Mạt cũng đã hết sức chăm chú nhìn cửa ải cuối cùng “Ma Đế”.
Lúc này Ma Đế có mái tóc đen dài như thác nước, trong tay cầm một cây trường thương. Đôi mắt của hắn rực rỡ như sao, mà trường thương trong tay hắn cũng có long hồn màu đen vờn quanh, nhìn uy lực không tầm thường… Đương nhiên, dù sao cái này cũng là binh khí của Ma Đế.
Lâm Mạt liền để Cự Linh Đại Đế ném Đế Phủ trong tay mình ra, Đế Phủ cắt qua không gian Ma Giới. Sau đó liền va chạm vào vũ khí trong tay Ma Đế.
Chỉ nghe thấy hai vũ khí va vào nhau phát ra tiếng vang mãnh liệt, sau đó Lâm Mạt đã nhìn thấy từng đạo long hồn màu đen muốn xâm lấn Đế Phủ. Bọn chúng như tre già măng mọc lao ra từ trong ma thương, sau đó liền bắt đầu chui vào bên trong Đế Phủ.
Đế Phủ cũng không có phát ra bất kỳ thanh âm nào, nhưng quang mang hắc sắc trên người nó đã mãnh liệt hơn, sau đó chữ “Đế” chấn động một cái, những long hồn màu mực liền bị phá hủy một cách dễ dàng.
Sau đó có những điểm sáng cũng lao ra khỏi chiến phủ, sau đó bao phủ phía ngoài “Long Hồn Ma Thương”. Dường như đang muốn thử khống chế thanh vũ khí Ma Đế này…
Vũ Ma Đế lập tức giận dữ, hắn điên cuồng rót pháp lực của mình vào Long Hồn Ma Thương. Sau đó một đầu long hồn to lớn như ẩn như hiện bắt đầu ngưng thật quanh ma thương.
Lâm Mạt nói: “Đây là ý gì?” Nói xong câu đó Lâm Mạt liền di con chuột vào nó. Lâm Mạt hơi suy tư một chút sau đó liền kích xuống.
Đây cũng chính là ý nghĩa lúc này Hắc Long Hoàng đã đổi thành Cự Linh Thần. Mà thực lực Cự Linh Thần cũng có chút tạm được, bởi vì hiện tại Hắc Long Hoàng có được thực lực đại đế, mà Nguyên Thủy Thiên Ma không chỉ có được thực lực cấp bậc đại đế, hơn nữa còn là tồn tại vô địch dưới Thiên tôn.
Mà lúc này Cự Linh Thần chỉ là tồn tại vô địch dưới cảnh giới Thiên Vương…
Lúc này thân thể Cự Linh Thần có chút lớn quá mức, Lâm Mạt liền kích vào Cự Linh Thần, sau đó Lâm Mạt đã nhìn thấy thân thể Cự Linh Thần đã thu nhỏ lại. Đương nhiên thân thể hiện tại của hắn cũng vẫn vượt qua hình dạng của Hắc Long Hoàng cùng Nguyên Thủy Thiên Ma.
“Có thể tiến vào truyền tống trận là được rồi.” Lâm Mạt khẽ nói. Tiếp theo ngay lúc này, hắn không có chút gì do dự liền vọt vào bên trong truyền tống trận. Hắn không chần chờ là vì “Nguyên Thủy Thiên Ma” cùng “Hắc Long Hoàng” có thực lực quá mức kinh khủng, coi như đây là một cái âm mưu, Lâm Mạt cũng có lòng tin chặt đứt nó…
Lâm Mạt nhẹ nhàng thở ra một hơi nói: “Thiên binh là cảnh giới Thiên Vương, theo thứ tự tiếp theo chính là Chân Nhân, Kim Tiên, Đại Đế và Thiên tôn… Cho nên Cự Linh Thần có liếc qua là thấy ngay.”
Nói xong câu đó Lâm Mạt đã nhìn thấy Cự Linh Thần đột nhiên không thể động đậy. Sau đó một áo giáp màu vàng xuất hiện. Cái áo giáp màu vàng bám vào thân thể Cự Linh Thần, khiến cho thân hình của hắn càng thêm khôi ngô. Sau đó tầng áo giáp kia liền trực tiếp dung nhập trong thân thể Cự Linh Thần.
Nhưng dung nhập thì dung nhập, thân thể Cự Linh Thần cũng không có vì vậy mà có biến hóa gì… Nhưng cũng không để cho hắn nhìn cồng kềnh hơn.
Lâm Mạt nhìn Cự Linh Thần dung hợp cùng áo giáp xong thì thực lực đạt đến cảnh giới Thiên Vương. Lâm Mạt vẫn tương đối ngạc nhiên, nhưng mà sự tình còn chưa có kết thúc.
Chỉ thấy lúc này, một viên nham thạch màu đen thần bí quấn đầy xích sắt kim sắc trôi lơ lửng ở trước ngực Cự Linh Thần. Tiếp theo Lâm Mạt đã nhìn thấy viên nham thạch màu đen thần bí kia dung nhập vào trong thân thể Cự Linh Thần.
Lúc này Cự Linh Thần phát ra một tiếng rống trầm thấp, sau đó thân thể Cự Linh Thần liền như bị ngọn lửa bao phủ. Lâm Mạt phi thường nghiêm túc nhìn biến hóa trên người Cự Linh Thần, mặc dù hắn có muốn làm gì cũng không làm được…
Sau một thời gian, thân thể Cự Linh Thần trở nên thủng trăm ngàn lỗ. Nhưng Lâm Mạt nhìn thấy trong mắt Cự Linh Thần, nhìn thấy hắn bình tĩnh cùng quật cường. Thế là Lâm Mạt khẽ thở một hơi nói: “Hi vọng ngươi có thể kiên trì.”
Nói xong câu đó Lâm Mạt đã nhìn thấy ngọn lửa trên người Cự Linh Thần đã trở yếu hơn. Nói cách khác lúc này Cự Linh Thần đã chịu đựng qua thời kì gian nan nhất, hiện tại vết thương trên người Cự Linh Thần cũng bắt đầu lành lại với tốc độ cực nhanh.
Lâm Mạt có chút thở ra một hơi: “Hiện tại Cự Linh Thần là cái cấp bậc gì?” Hắn vừa lầm bầm lầu bầu, vừa bắt đầu nhấn một cái vào thân thể Cự Linh Thần, sau đó tìm kiếm tin tức mình muốn biết.
Sau đó Lâm Mạt có chút ngạc nhiên nói: “Vậy mà lập tức đạt đến cấp bậc Kim Tiên.” Lập tức đạt đến cấp bậc Kim Tiên chính là trực tiếp vượt qua cấp bậc chân nhân.
“Sau đó chính là kim tiên kiếp, thật giống như lôi kiếp khi thời điểm Hắc Long Vương tiến giai.” Lâm Mạt nói.
Quả nhiên không qua bao lâu, Lâm Mạt đã thấy mây đen dày đặc và kéo theo lôi vân đầy trời. Đây cũng là đang nói, lúc này lôi kiếp đã chuẩn bị đến giai đoạn cuối cùng, tùy thời đều có thể hạ xuống.
Lâm Mạt không có chút biểu tình đối với cái này, tay liền di chuyển chuột thả ra một tấm thẻ bài, tấm thẻ bài này là pháp thuật “Quy Luật Tự Nhiên”. Sau đó Lâm Mạt liền lẳng lặng chờ đợi lôi kiếp giáng lâm.
Lúc này lôi đình đột nhiên hạ xuống, Lâm Mạt cũng đã phi thường nghiêm túc điểm xuống mặt đất ba lần kích hoạt cơ chế “Thuấn di”. Sau đó một việc làm Lâm Mạt mơ hồ xuất hiện.
Chính thời điểm một đạo Lôi Đao hạ xuống cách kiến trúc một khoảng, thì đột nhiên bị đánh tan. Sau đó lôi đình chi lực liền bị tòa kiến trúc kia hấp thu.
Công trình kiến trúc hấp thu xong Lôi Đao liền tản ra hào quang màu xanh lam như mộng ảo. Sau đó là từng thanh từng thanh vũ khí do lực lượng biến thành, hoặc có thể nói là nguồn năng lượng kia bị kiến trúc kỳ dị hấp thu.
Lúc này Trúc Tiên đứng ở một bên nói: “Cái kiến trúc này, cũng chính là truyền tống trận chính ngươi lưu lại ở kiếp trước.”
Lúc này Cự Linh Thần mở miệng nói: “Như vậy ta có một vấn đề, khi đó ta có thành tựu cao bao nhiêu?”
“Thiên tôn cũng có thể địch.” Trúc Tiên mở miệng nói, “Kia là Nguyên Thủy Thiên Ma thời kỳ đỉnh phong, mà ngươi kia cả đời đạt đến.” Nghe ngữ khí của hắn, trong lời nói còn mang theo một chút thổn thức.
Cự Linh Thần mở miệng nói: “Đây cũng chính là nói cho dù kinh tài tuyệt diễm như một đời kia, cũng không có đạt tới cảnh giới Thiên tôn…”
Trúc Tiên mỉm cười nói: “Đúng vậy, không sai.” Sau đó nụ cười trên mặt hắn liền biến mất, hắn ngẩng đầu nhìn lôi vân trên bầu trời nói: “Cũng không phải bởi vì khi đó tư chất ngươi không đủ, chỉ là trong đó có đại ẩn bí.”
Lôi vân bắt đầu hạ xuống, mà Trúc Tiên tại ngắm nhìn, đôi mắt của hắn cũng bị điện quang chiếu sáng. Trong ánh mắt Trúc Tiên vẫn sâu không thấy đáy.
Sau đó Lâm Mạt nói: “Vì cái gì mà trong hoàn cảnh nguy hiểm này lại không cho ta cơ hội thao tác, mà lại cho Trúc Tiên đặc quyền này a.” Nói xong câu đó Lâm Mạt liền có chút bất đắc dĩ đánh đến một bàn phím, ý đồ nhảy qua tràng cảnh trước mắt.
Lúc này Trúc Tiên mỉm cười nói: “Có kiện sự tình phải nói cho ngươi, đó chính là ngươi mặc dù không cần độ lôi kiếp, nhưng lại phải đối mặt với khảo nghiệm khác…”
Lâm Mạt nói: “Nếu như vậy… Ngươi trả lại lôi kiếp cho ta!” Lâm Mạt một bên tiện tay tại trên bàn phím mù theo, một bên khác thì làu bàu nói một mình.
Lúc này Cự Linh Thần cũng chính là nhân vật của Lâm Mạt rơi vào trong trầm mặc. Hắn trầm mặc tựa như cũng đang biểu lộ sự bất mãn đối với Trúc Tiên.
Lúc này một cái tia lôi đình cũng đáp xuống kiến trúc và bị nó hấp thu. Sau đó cũng chính ở thời điểm này, tia lôi đình kia bị xe nát chia năm xẻ bảy.
Bất quá bởi vì đây là lôi đình ngưng tụ ra, cho nên quá trình này cũng không để cho người ta cảm thấy khó mà tiếp nhận.
Lâm Mạt liền khẽ thở một hơi, sau đó nhìn Cự Linh Thần nói một mình: “Ừm, thuộc tính nhân vật đang thong thả đề cao, thì cũng có thể tiếp nhận được.” Theo lôi kiếp không ngừng bị hóa giải, thuộc tính của Cự Linh Thần toàn cũng liên tục được đề cao.
Tiếp theo là Bạch Giáp Tướng Quân giáng lâm, lúc này Bạch Giáp Tướng Quân giáng lâm cũng chị có một kết cục là bị kiến trúc kia rút mất lôi lực, nói cách khác cho dù là Bạch Giáp Tướng Quân cũng khó thoát vận mệnh. Dù sao đây cũng vẻn vẹn chỉ là “Kim tiên kiếp”, mà người bố trí kiến trúc này đã có được thực lực đối kháng Thiên tôn, cả hai hoàn toàn khác nhau một trời một vực.
Tiếp theo cũng chính ở thời điểm này, Bạch Giáp Tướng Quân cũng bị xé nát biến thành chất dinh dưỡng. Sau đó kiến trúc phát ra ánh sáng càng thêm chói mắt.
Tiếp theo, một Bạch Giáp Binh phân liệt ra từ trong thân thể Bạch Giáp Tướng Quân. Bạch Giáp Binh này liền huy động trường thương trong tay của mình tấn công vào “Cự Linh Thần”.
Lúc này có thể hiểu Bạch Giáp Binh lợi dụng Bạch Giáp Tướng Quân yểm hộ, thành công phá phong tỏa kiến trúc kỳ dị.
Sau đó ở thời điểm này Cự Linh Thần đã làm xong chuẩn bị phòng ngự. Chỉ thấy hắn không vội không chậm vươn cánh tay của mình ra, sau đó trường thương đã công kích vào cánh tay Cự Linh Thần. Đây cũng chính là nói, lúc này Cự Linh Thần đã hoàn toàn chống lại công kích của Bạch Giáp Binh.
Đồng thời cánh tay Cự Linh Thần va chạm cùng vũ khí của Bạch Giáp Binh phát ra tiếng vang kim loại đụng nhau. Đồng thời, thân thể Bạch Giáp Binh bắt đầu tan rã. Sau đó biến thành từng đạo điện quang rồi bị kiến trúc hấp thu.
Lúc này thân thể Cự Linh Thần hơi run một chút, sau đó liền bắt đầu đối thoại với Trúc Tiên. Chỉ nghe thấy Cự Linh Thần phi thường nghiêm túc nói: “Cái kiến trúc này là do cấp bậc Thiên tôn để lại? Vì cái gì mà không thể ngăn cản được cả lôi kiếp cấp bậc Kim Tiên?”
Trúc Tiên nói ra: “Hay là bởi vì nó quá nhỏ tuổi, ít thấy qua việc đời a.”
Cự Linh Thần nói: “Ý của ngươi là, cái kiến trúc này đã có linh trí?” Sau đó Lâm Mạt đã nhìn thấy Trúc Tiên khẽ gật đầu.
Lâm Mạt nói: “Ta tiếp tục thử một chút xem có thể lợi dụng năng lực thiên phú Cự Linh Thần thuần phục cái kiến trúc này hay không.” Nói xong câu đó Lâm Mạt ho khan một tiếng sau đó uống chút nước tiếp tục nói: “Đương nhiên là phải sau khi lôi kiếp kết thúc… Mà lúc này Cự Linh Thần có vẻ như không động được.”
“Bất quá vì cái gì mà Cự Linh Thần không thể cách nào động đậy a, ta cũng sẽ không phá hủy kiến trúc này hoặc là vội vã không nhịn nổi mà thuần phục nó…” Lâm Mạt nhìn vào kiến trúc. Sau đó Lâm Mạt liền thấy lúc này phía trên kiến trúc được bao phủ bởi một tầng quang huy màu vỏ quýt.
Lâm Mạt nói: “Hóa ra là có thể khống chế cái kiến trúc này a.” Nói xong câu đó Lâm Mạt liền đem lực chú ý đặt vào kiếp vân trên bầu trời. Sau đó vào lúc này, Lâm Mạt đã nhìn thấy lôi vân rơi vào trong trầm mặc.
Tiếp theo Lâm Mạt đã nhìn thấy trên bầu trời xuất hiện ngũ thải ban lan chói mắt. Lâm Mạt nói: “Nhìn không khác gì lôi kiếp của Hắc Long Hoàng lúc trước. Ý nói là tư chất Cự Linh Thần có thể so sánh với hắc Long Hoàng?”
Sau đó trong đôi mắt Lâm Mạt toát ra một tia minh ngộ. “Khi đó hắc mộc Long vừa dung hợp với Thiên Mộc Long, lôi kiếp phán định sai lầm cũng là rất bình thường.” Lâm Mạt nói.
Rất nhanh một thân ảnh ngũ sắc bị kiến trúc hấp thu. Tiếp theo chính là ngũ thải thần lôi cùng thất thải thần lôi hạ xuống tới. Tiếp theo Lâm Mạt trông thấy ai đến thì kiến trúc này cũng không có cự tuyệt mà hấp thu hết.
Lúc này Trúc Tiên nói ra: “Lôi kiếp đã kết thúc, chúc mừng ngươi đạt đến Kim Tiên cấp bậc, Cự Linh Vương.”
Sau đó khi Cự Linh Vương muốn di chuyển, thì phát hiện mình không thể động đậy. Thời điểm này, Cự Linh Vương bắt đầu nói: “Vì cái gì ta vẫn không có biện pháp di động?”
Nói xong câu đó Cự Linh Vương lại có ý muốn động, nhưng vẫn như bị xiềng xích vô hình khống chế, mà Cự Linh Vương cấp bậc Kim Tiên, còn xa xa không cách nào tránh thoát xiềng xích vô hình này.
Trúc Tiên nhìn Cự Linh Vương không ngừng giãy dụa, cười nói: “Yên tâm đi, ta không có bất kỳ ác ý gì đối với ngươi. Đây hết thảy đều là bố trí trước kia ngươi lưu cho mình.”
Lúc này kiến trúc đột nhiên sáng lên, sau đó nhân vật Cự Linh Vương bị truyền tống rời đi.
Trúc Tiên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời: “Mưa đã ngừng.” Lúc này ánh nắng xuyên thấu qua mây đen chiếu xạ xuống dưới, cũng dát lên mây đen một lớp viền vàng.
Sau đó Trúc Tiên hơi hí mắt nhìn xem, nhìn rất lâu. Lúc này đột nhiên hắn dời đi ánh mắt nhìn tòa kiến trúc ảm đạm xuống rồi nói: “Ta đã hoàn thành lời hứa đối với ngươi, hi vọng một thế này ngươi có thể đánh ra đến một mảnh mình bầu trời thuộc về…”
Nói xong câu đó Trúc Tiên mỉm cười, sau đó lại nhìn về phía bầu trời lần nữa, sau đó thân thể Trúc Tiên dần dần biến thành một hạt bụi nhỏ xíu, sau đó biến mất.
Lúc này Lâm Mạt: “…” Sau khi hắn hít vào một hơi thật dài nói: “Hẳn đây chính là mười năm làm trò chơi, chín năm làm CG trong truyền thuyết?” Xem hết một đoạn video đi ngang qua sân khấu xong Lâm Mạt phát ra cảm khái như vậy.
Lâm Mạt vừa mới nói xong câu đó, đã nhìn thấy màn ảnh máy vi tính của mình tối xuống. Mà ở trong quá trình này, Lâm Mạt phát hiện dưới góc phải màn hình cũng không có cái gì cả.
“Như thế này thì hơi lạ.” Lâm Mạt nói. Tiếp theo Lâm Mạt liền lẳng lặng chờ đợi màn hình sáng lên. Không để cho Lâm Mạt chờ đợi đến mất đi kiên nhẫn, qua khoảng nửa phút, Lâm Mạt đã nhìn thấy cửa sổ trò chơi sáng lên lần nữa. Nói cách khác ở thời điểm này, map chơi mới đã là được tải xong.
Sau đó Lâm Mạt đã nhìn thấy nhân vật đang ở trên một hòn đảo màu đen. Lâm Mạt đang đứng ở biên giới của hòn đảo, bởi vậy cũng có thể thấy được nước biển cũng có một màu đèn.
Lâm Mạt đánh giá hoàn cảnh chung quanh một phen. Sau đó Lâm Mạt liền quay đầu nhìn về phía sâu trong hòn đảo màu đen.
Tiếp theo Lâm Mạt liền khống chế Cự Linh Vương đi vào trung tâm hòn đảo. Ở thời điểm này Lâm Mạt cẩn thận thăm dò từng li từng tí một. Dù sao đây cũng là một thứ do tồn tại cấp bậc Thiên tôn lưu lại, cho nên Lâm Mạt cũng không biết ở chỗ này sẽ có cái gì.
Ngay lúc này, Lâm Mạt nhìn thấy từng binh lính dạng linh thể vây quanh một tòa nhìn giống như tháp phòng ngự. Những này linh thể nhìn hư vô mờ mịt, bọn chúng trôi lơ lửng ở giữa không trung.
Sau đó, một linh thể đột nhiên đáp xuống mặt đất. Tiếp theo, thân thể linh thể dần dần ngưng thực, nhìn tựa như một binh lính thực sự.
Sau khi nó nhìn bốn phía một phen, thì lại biến thành dạng linh thể sau đó tiếp tục trôi lơ lửng giữa không trung.
Lâm Mạt nhìn những linh thể này một hồi, sau đó nhìn về phía tòa tháp phòng ngự. “Hình như là có thể khống chế nó.” Lâm Mạt nói.
“Bất quá trước đó cần xử lý hết những linh thể này.” Lâm Mạt lại nhìn vào những linh thể kia.
Hắn suy tư một hồi, sau đó liền điều khiển Cự Linh Vương bắt đầu dẫn quái. Cũng là để những linh thể kia rời khỏi phạm vi tầm bắn của tháp phòng ngự.
Nhưng Lâm Mạt cũng không có ngay lập tức đi vào trong phạm vi tầm bắn của tháp phòng ngự, mà để Cự Linh Vương đứng nơi xa hơn một chút chờ đợi thời cơ. Vị trí này cách tháp phòng ngự cũng không xa, nhưng lại là vị trí không bị tháp phòng ngự công kích đến.
Qua mười mấy giây, Lâm Mạt liền chờ được một cơ hội tốt. Lúc này một linh thể liền đi tới một vị trí cách hơi xa tháp phòng ngự. Nó dần dần tiến vào phạm vi công kích của Cự Linh Vương, Cự Linh Vương liền ném vũ khí trong tay mình ra.
Tiếp theo đã nhìn thấy cây vũ khí đập trúng vào linh thể kia rồi lại bay trở về. Cái vũ khí kia va chạm vào người linh thể thì chỉ tạo ra một đạo gợn sóng, tạo thành tổn thương rất nhỏ đối với linh thể kia.
Khi linh thể kia bị công kích thì liền quay người nhìn về phía Cự Linh Vương. Linh thể đi tới trước mặt Cự Linh Vương, giương nanh múa vuốt tiến hành công kích với hắn.
Lúc này Cự Linh Vương được Lâm Mạt thao túng, cũng không có kéo dài khoảng cách cùng linh thể, mà nắm chặt vũ khí trong tay.
Lúc này Lâm Mạt ấn xuống một cái nút Enter, sau đó cây vũ khí liền sáng lên.
Lâm Mạt liền nhìn thấy trên cây vũ khí xuất hiện rất nhiều đường vân màu vỏ quýt.
Mà không chỉ có những đường vân màu vỏ quýt này, nó còn tản ra quang mang màu quýt.
Biểu hiện này có nghĩa là sắp dùng pháp thuật công kích, nói cách khác thông qua ấn phím điều khiển để cho Cự Linh Vương quán chú pháp lực vào thanh vũ khí. Cái thao tác này cũng không phải là bí mật gì, mà là một loại thường thức cơ bản.
Lấy “Lính tôm tướng cua” làm thí dụ, nếu như lúc này lính tôm tướng cua có đầy đủ giá trị pháp lực, như vậy thì chỉ cần đánh nút Enter một chút, liền có thể kích hoạt hình thức công kích pháp lực của nó. Lúc này vũ khí trong tay nó liền sẽ tản ra từng bông tuyết, sau đó lực công kích sẽ tăng cường rất lớn.
Lâm Mạt đã thông qua cái thường thức này để làm cho công kích của Cự Linh Vương biến thành công kích pháp thuật. Còn vì cái gì Lâm Mạt lựa chọn hình thức công kích này.
Chủ yếu là bởi vì hiện tại đám quân lính này đang ở trong trạng thái linh thể, dưới trạng thái này nó sẽ có kháng tính rất lớn với tổn thương vật lý, mà tổn thương pháp lực sẽ gia tăng trên phạm vi lớn.
Lúc này tên binh sĩ linh thể kia đã quơ binh khí giương nanh múa vuốt lao về phía Cự Linh Vương.
Sau đó Lâm Mạt thao túng Cự Linh Vương không để ý tới công kích của binh lính linh thể, mà lại điên cuồng giơ vũ khí trong tay lên, sau đó hung hăng đánh về phía Binh Lính Linh Thể.
Sau đó Lâm Mạt đã nhìn thấy đầu lâu Binh Lính Linh Thể liền bị bổ ra. Tiếp theo cũng chính ở thời điểm này, độ bền của Binh Lính Linh Thể về không trong nháy mắt. Tiếp theo thân thể Binh Lính Linh Thể dần dần trong suốt. Vốn Binh Lính Linh Thể đã mờ ảo thì giờ lại càng thêm mỏng manh, cuối cùng biến mất trong vô hình.
Lâm Mạt nói: “Rốt cục cũng hạ được một em, tiếp xuống lập lại chiêu cũ.” Sau đó Lâm Mạt lại sử dụng chiêu ném vũ khí. Chỉ cần đánh phím cách là được rồi.
Khi nhìn thấy khả năng công kích pháp lực có thể xử lý quái trong nháy mắt, Lâm Mạt liền nạp đầy pháp lực vào thanh vũ khí.
Sau đó, Thanh vũ khí lượn một vòng tấn công vào Binh Lính Linh Thể tạo thành hai lần công kích, Lâm Mạt liền đạt được một cái phản hồi kết thúc chiến đấu.
Tận lực bồi tiếp, Lâm Mạt lại sử dụng vũ khí được nạp đầy pháp lực để tấn công Binh Lính Linh Thể. Rất nhanh đám Binh Lính Linh Thể cũng chỉ còn lại hai ba tên.
Đồng thời cũng chính ở thời điểm này, Lâm Mạt liền để Cự Linh Vương trực tiếp gánh lấy công kích của tháp phòng ngự bắt đầu thử khống chế cái tháp phòng ngự này.
Ở thời điểm này ba Binh Lính Linh Thể liền phát động công kích đối với Cự Linh Vương.
Lâm Mạt suy tư một giây đồng hồ, vẫn quyết định chém giết những Binh Lính Linh Thể này trước. Dù sao Lâm Mạt cũng không biết gì nhiều về đám quái này.
Sở dĩ lúc trước Lâm Mạt không giết nốt ba Binh Lính Linh Thể này, là vì bọn chúng cách quá xa. Cũng có thể nói không tiến vào tầm bắn của tháp phòng ngự, Cự Linh Vương không có cách nào công kích được những Binh Lính Linh Thể này.
Cho nên cũng chính lúc này, Lâm Mạt để Cự Linh Vương xứ lý hết đám quài này.
Bởi vì hiện tại công kích của Cự Linh Vương thuộc loại công kích lan, cho nên lúc này Lâm Mạt thao túng Cự Linh Vương thi triển một lần công kích là đã thành công hủy diệt ba tên Binh Lính Linh Thể kia.
Nhưng Lâm Mạt cũng không thể toàn thân trở ra mà không mang thương tích gì. Không chỉ bởi vì bị tháp phòng ngự công kích, một nguyên nhân rất trọng yếu khác là, bởi vì Lâm Mạt không hiểu rõ đối với Binh Lính Linh Thể, cho nên bị một Binh Lính Linh Thể biến dị bạo tạc gây thương tổn.
Mặc dù Lâm Mạt phản ứng rất nhanh, không có ở trung tâm khu vực Binh Lính Linh Thể bạo tạc. Cho nên HP của Cự Linh Vương chỉ giảm xuống năm phần trăm, loại tổn thương này đối với Cự Linh Vương thì cũng có nói là đã phi thường khủng bố.
Nhưng Lâm Mạt còn chưa kịp cảm thán, Lâm Mạt Cự Linh Vương cũng đã nhận hai lần tổn thương do tháp phòng ngự gây ra.
Lâm Mạt liền để Cự Linh Vương tạm thời rời khỏi phạm vi công kích của tháp phòng ngự. Nguyên nhân vì nếu để toà tháp phòng ngự này công kích càng nhiều lần thì lượng công kích càng cao.
Thoát ly phạm vi công kích của tháp phòng ngự, Cự Linh Vương liền sử dụng thẻ bài “Khô Mộc Phùng Xuân” tiến hành hồi phục trạng thái. Sau đó Lâm Mạt đã nhìn thấy Cự Linh Vương đã về tới tình trạng full máu.
Tiếp theo Lâm Mạt liền có thể nếm thử việc khống chế tháp phòng ngự. Sau đó Lâm Mạt lại để Cự Linh Vương đi tới phía dưới tháp phòng ngự, tiến hành cướp đoạt quyền khống chế đối với tháp phòng ngự.
Lúc này một vệt sáng rơi xuống, đánh vào thân thể Cự Linh Vương. Mà Lâm Mạt cũng để Cự Linh Thần bắt đầu khống chế tháp phòng ngự.
Tốc độ cũng thật nhanh, chỉ cần năm giây là có thể hoàn thành. Cự Linh Vương hoàn toàn có thể hoàn thành khống chế tháp phòng ngự trước khi bị đánh giết.
Lâm Mạt nhìn vào thẻ bài “Bất diệt thân thể”, Lâm Mạt lắc đầu. Hắn lắc đầu vì một điều rất đơn giản, đó là vì Lâm Mạt có một cơ hội phục sinh, nhưng tại thời điểm bị đánh chết, quá trình khống chế sẽ bị đánh gãy…
Nói một cách khác, nếu như lúc này Lâm Mạt không thể lập tức hoàn thành khống chế tháp phòng ngự, như vậy thì dù có hồi sinh thì cũng không cách nào hoàn thành được.
Tại biết điều này nhưng thần sắc Lâm Mạt không có bất kỳ biến hóa gì. Bởi vì căn cứ Lâm Mạt tính toán, nhân vật “Cự Linh Vương” hoàn toàn có thể khống chế tháp phòng ngự trước khi tử vong.
Sau năm giây thì đã hoàn thành, Cự Linh Vương cũng rơi vào trạng thái tàn huyết. Lâm Mạt trông thấy HP Cự Linh Vương đã rơi vào trạng thái vô cùng nguy hiểm, thế là liền bắt đầu chờ đợi “Khô Mộc Phùng Xuân” làm lạnh.
Nhưng tình huống lại để Lâm Mạt bất ngờ. Đó chính là trên người Cự Linh Vương đột nhiên toát ra một đạo ánh sáng màu trắng tinh khiết. Mà đạo ánh sáng này lại do tháp phòng ngự phát ra.
Tiếp theo Lâm Mạt cũng đã nhìn thấy HP Cự Linh Vương khôi phục max trị số. Mà cái này chỉ là ban thưởng cơ bản nhất nhất Lâm Mạt liền nhìn chằm chằm Cự Linh Vương một hồi, sau đó nói: “Là tăng lên hạn mức HP cao nhất.”
Nói đến đây Lâm Mạt đã nhìn thấy hệ thống nhắc nhở, đó chính là toàn thuộc tính của Cự Linh Vương được tăng ba phần trăm.
Lâm Mạt mỉm cười, sau đó nói: “Ta rất hài lòng.” Nói xong câu đó Lâm Mạt liền tiếp tục điều khiển Cự Linh Vương tiếp tục đi tới. Lúc này tâm tình Lâm Mạt là cực tốt, nguyên nhân chính là hắn lấy không ba phần trăm thuộc tính, loại vui vẻ này còn vượt qua thời điểm Cự Linh Thần tiến giai thành Cự Linh Vương.
Tiếp theo Lâm Mạt liền phát hiện phía trước tồn tại một tòa tháp phòng ngự, khóe miệng của hắn toát ra nụ cười nhàn nhạt. Lâm Mạt thử đi đến tòa tháp phòng ngự kia, nhưng dị biến lại đột nhiên phát sinh.
Một tòa truyền tống trận cự đại xuất hiện. Tiếp theo một cái thân ảnh to lớn xuất hiện ở trong tầm mắt Lâm Mạt.
Lâm Mạt thoáng có chút kinh ngạc, bởi vì cái thân ảnh trước mắt này nhìn cực kì tương tự cùng Cự Linh Vương. Hoặc nói cả hai chính là cùng một cái mô hình.
Lúc này thân ảnh mơ hồ kia cầm búa trong tay đi tới phía Cự Linh Vương. Lâm Mạt hơi nhíu mắt, sau đó lại bắt đầu thao túng đối với Cự Linh Vương.
Tại trước khi chiến đấu phát sinh, Lâm Mạt suy tư một chút sau đó liền vận dụng pháp thuật “Thuật Tự Nhiên”. Sau đó nhân vật Lâm Mạt cũng đã thu được thuộc tính tăng lên.
Về phần tại sao vừa rồi Lâm Mạt cướp đoạt quyền khống chế tháp phòng ngự thì lại không có sử dụng pháp thuật này. Là bởi vì công kích tháp phòng ngự thuộc về tổn thương gốc, loại pháp thuật cường hóa không tác dụng có đối với công kích của tháp phòng ngự. Mà Lâm Mạt cũng xác định trong thời gian đó Cự Linh Vương sẽ không chết.
Sau khi sử dụng pháp thuật này, Lâm Mạt liền rất có tự tin đối mặt với đối thủ.
Lúc này cái thân ảnh kia đột nhiên ném búa trong tay mình ra, hành động này không khác gì việc Cự Linh Vương tấn công các Binh Lính Linh Thể. Tiếp theo Lâm Mạt cũng phi thường nghiêm túc thao túng Cự Linh Vương tiến hành đón đỡ.
Mặc dù lúc này Lâm Mạt còn đang tiến hành đón đỡ, nhưng trên thực tế hắn đã làm xong chuẩn bị phản kích, tức là cũng ném vũ khí trong tay mình ra.
Sau đó nương theo một tiếng “Đinh” vang giòn, Cự Linh Vương liền tiếp được công kích. Bởi vì có “Thuật Tự Nhiên” cùng áo giáp thần bí dung hợp trước đó, HP Cự Linh Vương chỉ giảm xuống 6%.
Lúc này liền đến phiên Cự Linh Vương ném lưỡi búa. Vũ khí liền xoay tròn lao về phía thân ảnh to lớn kia, Lâm Mạt đều chú ý vào phản hồi chiến đấu, vũ khí có thể đánh rớt mười phần trăm độ bền của đối thủ.
Lâm Mạt có chút nhíu mày nói: “Đây chính là cái gọi là đả thương địch thủ một ngàn tự tổn tám trăm sao?”
Lâm Mạt cũng không quá hài lòng với lượng sát thương gây ra. Cự Linh Vương đưa tay tiếp lấy cây vũ khí vừa bay về, sau đó bắt đầu thủ thể sẵn sàng đón địch. Lúc này thân ảnh kia dần dần tới gần Cự Linh Vương.
“Thuộc tính không tệ, nhưng pháp thuật có chút rác rưởi.” Lâm Mạt đánh giá tương đối khách quan đối với thân ảnh kia. Sau khi đánh giá được ưu điểm cùng thiếu hụt của đối thủ, Lâm Mạt lại bắt đầu sử dụng pháp bảo kinh thiên kiếm.
Cái phép thuật của pháp bảo kia được phóng ra trong nháy mắt, sau đó đánh rớt gần một phần ba độ bền của đối thủ. Lâm Mạt khẽ gật đầu, tiếp theo liền để Cự Linh Vương mở hình thức công kích pháp thuật. Nói cách khác Lâm Mạt muốn nhanh chóng xử lý đối thủ, nhanh chóng giải quyết cuộc chiến.
Về phần tại sao không dùng hai lần kinh thiên kiếm để kết liễu đối thủ, thì vì nguyên nhân làm như vậy sẽ tiêu hao rất nhiều pháp lực và HP, mà nguyên nhân chủ yếu nhất là pháp thuật này phải để dành cho địch nhân cường đại hơn.
Lâm Mạt liền để Cự Linh Vương đối chiến trực diện cùng đối thủ, khả năng công kích pháp thuật tạo thành tổn thương cũng tương đối khả quan. Thời gian trôi qua hai mươi giây, Lâm Mạt đã nhìn thấy thân thể kia lùi lại mấy bước, phía ngoài thân thể của nó đã xuất hiện từng vết rạn.
Từng tia sáng tử sắc đang phóng ra từ bên trong vết rạn, lập tức thân ảnh kia cũng trở nên chớp tắt. Lâm Mạt nói: “Muốn tự bạo?” Lâm Mạt còn chưa dứt lời, liền điều khiển Cự Linh Vương thoát ra xa.
Lâm Mạt liền thành công tránh khỏi vùng ảnh hưởng của tự bạo. Nhưng trên thực tế tên vừa tử vong chỉ là hạng râu ria, bởi vì lúc này cái pháp trận kia vẫn tồn tại ở nơi đó, nó vẫn còn đang vận chuyển.
Lâm Mạt nhìn thấy, lúc này pháp trận bắt đầu tiếp tục sản xuất thân ảnh tử sắc. Hắn chậm rãi nói: “Xem ra ta đã sai. Cái pháp trận tử sắc này cũng không phải là truyền tống trận, mà là một kiến trúc triệu hoán.”
Trong suy nghĩ của Lâm Mạt, cái Pháp Trận Tử Sắc này là một cái truyền tống trận, nhưng bây giờ nhìn lại thì không phải là như vậy…
Lâm Mạt để Cự Linh Vương tới gần cái Pháp Trận Tử Sắc kia, đầu tiên là chém một búa muốn chém nó thành hai nửa, sau đó liền dẫm hai chân lên cái pháp trận kia.
Lúc này Lâm Mạt không có được cái nhắc nhở gì, nói cách khác hắn không thể phá hư hoặc là khống chế pháp trận này. Hắn lại chưa từ bỏ ý định thử nghiệm dùng con chuột di động đến một cái Pháp Trận Tử Sắc, cũng không quang mang nào được phát ra.
Có thể hiểu, bằng vào thủ đoạn thông thường là không có cách nào phá hủy pháp trận này. Bất quá lúc này bởi vì Cự Linh Vương đứng ở phía trên nó, mặc dù pháp trận còn chuyển động nhưng lại không có triệu hồi ra được thứ gì.
Lâm Mạt bắt đầu hết nhìn đông tới nhìn tây, hắn muốn nhìn xem có cách nào phá pháp trận này không. Nhìn chung quanh sau đó Lâm Mạt có chút thất vọng lắc đầu. Nhưng qua vài giây đồng hồ, Lâm Mạt đã nhìn thấy trên đỉnh hai bên hòn đảo, lại có một tòa hải đăng tản ra hào quang màu tím.
“Đây chính là nguyên nhân pháp trận tồn tại?” Lâm Mạt nói. Sau đó lại qua một thời gian, Lâm Mạt liền để Cự Linh Vương ném lưỡi búa về một tòa hải đăng.
Phạm vi công kích vừa lúc có thể bao trùm kiến trúc kia.
Tiếp theo Lâm Mạt liền có thể nhìn thấy sau khi kiến trúc kia bị công kích, thì nó liền bị phá hủy trong nháy mắt. Hắn nhẹ nàng gật đầu sau đó tiếp tục công kích cái còn lại.
Sau khi Lâm Mạt phá hủy tòa kiến trúc còn lại. Khi tòa kiến trúc phát ra thanh âm đồ đổ vỡ thì liền mất đi ánh sáng vốn có của nó, cũng mang ý nghĩa là nó đã là bị phá hủy hoàn toàn.
Sau đó ánh mắt của hắn rơi vào pháp trận phía dưới chân Cự Linh Vương. Nói cách khác ở thời điểm này, trong đôi mắt Lâm Mạt toát ra một tia vui mừng. Bởi vì tòa Pháp Trận Tử Sắc đang dần dần mờ đi, sau đó thần bí văn tự bên trong cũng trở nên mơ hồ.
Sau đó Lâm Mạt lại chờ đợi vài giây đồng hồ, cứ như vậy nhìn cái pháp trận kia hoàn toàn biến mất. Lâm Mạt thỏa mãn khẽ gật đầu, sau đó ánh mắt nhìn về nơi càng thêm xa xôi.
…
Cứ như vậy Lâm Mạt xử lý tất cả Binh Lính Linh Thể, sau đó khống chế từng tháp phòng ngự. Mà sau khi khống chế những tháp phòng ngự này lại xong, nhân vật “Cự Linh Vương” liền có thể về đầy máu sau đó lại được tăng ba phần trăm thuộc tính.
Mà trong quá trình này, nhân vật của Lâm Mạt thu được 27% thuộc tính. Đây cũng chính là nói, nơi đây có hết thảy chín tòa tháp phòng ngự. Mà chúng đã bị Cự Linh Vương khống chế toàn bộ.
Hắn có chút thở ra một hơi, sau đó liền đem ánh mắt của mình rơi vào một ngọn núi trước mặt. Sau đó ánh mắt của hắn trở nên càng thêm kiên định, lập tức hắn liền thao tác Cự Linh Vương bắt đầu leo núi.
Đoạn đường này cũng không thanh tịnh, thỉnh thoảng có Binh Lính Linh Thể xuất hiện chặn đường Lâm Mạt đi. Mà lại không chỉ như thế, trong quá trình Lâm Mạt đang bò núi cũng thỉnh thoảng phát động pháp trận. Có địa thứ có mưa đá có hỏa cầu các loại, tóm lại nơi này tồn tại rất nhiều cạm bẫy, cái này ảnh hưởng bước tiến của Lâm Mạt.
Nhưng những thứ này làm sao có thể làm khó Lâm Mạt? Chỉ thấy lúc này Lâm Mạt vẫn điều khiển Cự Linh Vương tiến lên. Cứ như vậy leo lên đến đỉnh núi, nhân vật Lâm Mạt cũng tổn thất 18% HP. Sau đó, Lâm Mạt không có sử dụng tấm thẻ bài “Khô Mộc Phùng Xuân”.
Hắn giữ lại tấm thẻ bài này với mục đích vô cùng đơn giản, đó chính là hắn phải dùng tấm thẻ bài này để giải khống.
Lúc này nhân vật của Lâm Mạt đã ở trên đỉnh ngọn núi lớn này. Nơi này tương đối trống trải, cũng không thấy còn cạm bẫy hoặc Binh Lính Linh Thể nào. Nhưng Lâm Mạt phi thường nghiêm túc nhìn về vị trí không xa phía trước.
Bởi vì ở nơi đó, tồn tại một thân ảnh màu đen. Lâm Mạt đưa chuột chạm vào thân thể của hắn, liền có thể trông thấy trên thân thể của hắn toát ra một đạo ánh sáng màu đỏ, đây là biểu hiện của đơn vị đối địch mà còn là cấp Boss.
Sau đó Lâm Mạt phấn chấn tinh thần một chút, liền bắt đầu tiến hành công kích. Một thanh búa tản ra quang mang màu cam đồng thời được bao phủ bởi từng đường vân kim sắc được đánh về phía con Boss kia.
Khi Chiến Phủ bay qua hai phần ba quãng đường, Lâm Mạt trông thấy con Boss kia cũng không có bất kỳ động tác nào. Vô luận là công kích hay là phòng ngự.
Lúc này Lâm Mạt có chút nhíu mày, nguyên nhân chính là hắn cũng không biết rõ thông tin về con Boss này. Thế là ngay lúc này Lâm Mạt ngưng việc điều khiển Cự Linh Vương, hắn quyết định yên lặng theo dõi kỳ biến.
Nếu như lúc này Boss không thể chống được tới một lần công kích đến từ Cự Linh Vương, như vậy nghênh đón hắn chính là công kích cuồn cuộn không dứt. Trái lại nếu như cái Boss có thể chống được, nói cách khác con Boss này đủ cường đại, như vậy phải xác định lại kế hoạch đối phó hắn…
Sau khi thanh Chiến Phủ đã bay qua chín mươi chín phần trăm lộ trình, sắp công kích vào thân thề của con Boss thì, Lâm Mạt đã nhìn thấy hắn vươn một tay ra.
Lần công kích này liền bị bàn tay Boss chặn lại. Boss cũng không phải là không có nhận công kích, HP của hắn cũng rơi mất hai phần trăm.
“Chỉ như vậy?” ngữ khí Lâm Mạt có chút thoải mái mà nói. Tiếp theo Lâm Mạt liền bắt đầu tính toán như thế nào để nhanh chóng tiêu diệt con Boss này. Nhưng mà cũng chính ở thời điểm này, Lâm Mạt liền nhìn thấy trên người Boss phát ra một đạo quang mang tử sắc.
Đạo quang mang này có hình dạng nhìn phi thường sắc bén, sau đó Lâm Mạt đạt được phản hồi chiến đấu, HP của nó đã khôi phục max trị số.
Lúc này Lâm Mạt mỉm cười nói: “Ừm, lúc này mới có dáng vẻ mà Boss nên có.” Nói xong câu đó, con Boss kia cũng đáp lại.
Chỉ thấy lúc này hắn vững vàng khống chế được Chiến Phủ của Cự Linh Vương, sau đó Lâm Mạt đã nhìn thấy quang mang tử sắc đang bao trùm Chiến Phủ. Tiếp theo đường vân kim sắc của thanh Chiến Phủ kia đang dần bị sáng tử sắc chỗ xâm nhiễm.
Lúc này Chiến Phủ còn tản ra quang huy màu vỏ quýt. Sau đó cũng chính ở thời điểm này, Chiến Phủ phát ra huyết sắc đầy nguy hiểm. Có thể hiểu Chiến Phủ đã ở bên bờ hủy diệt.
Mà Boss tựa hồ như không biết gì, cứ tiếp tục phóng thích pháp lực, ý đồ cướp đoạt quyền khống chế thanh vũ khí này. Nhưng rất hiển nhiên Boss đã thất bại, Chiến Phủ phát ra một thanh âm “Ầm ầm” vang lên, sau đó nổ tung ra.
Lần Chiến Phủ bạo tạc này tạo thành bốn phần trăm tổn thương. Nhưng Boss lại ôm thái độ thờ ơ, lại một đạo sáng quang mang tử sắc lóng lánh, HP Boss lại khôi phục max trị số một lần nữa.
Lâm Mạt nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó nói: “Phải giải phong Nguyên Thủy Thiên Ma, nếu không làm sao ta có thể đánh bại con quái chuyên hồi máu kiểu này a.” Ánh mắt của hắn rơi vào thẻ biến thân thành Nguyên Thủy Thiên Ma, lúc này cái thẻ bài đang có màu xám, nói cách khác hiện tại không cách nào vận dụng được nó. Cũng bởi vậy mà Lâm Mạt phải cảm thán một phen.
Lâm Mạt nghiêm túc nhìn Boss, sau đó Cự Linh Thần đưa tay về phía hư không, lại chế tạo ra một thanh Chiến Phủ.
Tận lực bắt đầu tiến hành công kích, hắn rất cẩn thận đi về phía vị trí Boss. Mặc dù nơi này nhìn hoang vu, nhưng Lâm Mạt lại hoàn toàn không biết một chút thông tin nào về nó cả.
Vì vậy lúc này Lâm Mạt mới phải thận trọng. Lâm Mạt đi ước chừng ba mươi giây, mới đi tới vị trí cách Boss không xa. Kỳ thật trong ba mươi giây này, Lâm Mạt cũng không tốn thời gian trong vấn đề di chuyển. Chủ yếu hắn khảo sát tình hình xung quanh thôi.
Khi hắn hoàn thành mục tiêu, hắn mới đi tới trước mặt Boss. Lúc này Boss đã bị một cái mũ màu đen che mất một nữa gương mặt phía trên. Nhưng mà lúc này Lâm Mạt lại thấy trên mặt Boss toát ra một nụ cưới nhàn nhạt.
Lâm Mạt cũng không nói gì, ở thời điểm này hắn bắt đầu để Cự Linh Vương giơ Chiến Phủ trong tay lên. Lúc này Chiến Phủ đã được nạp đầy pháp lực, chỉ cần công kích trúng Boss, tất nhiên sẽ tạo thành tổn thương không nhỏ.
Nhưng lúc này Boss lại di động, ngay lúc này hắn không còn đứng im, mà bắt đầu tránh né. Trong quá trình Boss tránh né, thì nó lưu lại từng đạo tàn ảnh. Có thể thấy tốc độ của hắn nhanh tới thế nào.
Sau đó công kích của Cự Linh Vương liền bị cứng rắn ngăn lại. Tiếp theo Lâm Mạt liền bắt đầu điều khiển Cự Linh Vương sử dụng chiêu thức chém ngang, chém về phía Boss. Lúc này Boss không có lợi dụng tốc độ của mình để di chuyển tránh né công kích của Cự Linh Vương.
Chỉ thấy lúc này Boss lại vươn bàn tay trắng noãn, sau đó liền có thể trông thấy Chiến Phủ tiếp xúc cùng tay của hắn, ở thời điểm này liền phát ra tiếng “Đinh đinh”. Là đang nói, cái tay của Boss vô cùng cứng rắn, không kém gì một thanh vũ khí hắn đang cầm.
Đồng thời cũng chính ở thời điểm này, Lâm Mạt cũng đã là nhìn thấy Boss dừng lại tại chỗ một hồi, sau đó liền bắt đầu lợi dụng tốc độ di chuyển kéo khoảng cách với Cự Linh Vương. Ở thời điểm này chân mày Lâm Mạt hơi nhíu lại, hắn cảm giác tình huống có chút không ổn, nội tâm ẩn có chút bất an.
Sau đó ánh mắt Lâm Mạt rơi vào trên thân Boss, chỉ thấy lúc này khóe miệng Boss vẫn tồn tại một tia ý vị tươi cười.
Sau hai giây, Lâm Mạt cũng không phát hiện cái gì không đúng. Sau đó qua ba giây đồng hồ, lúc này một đạo hào quang màu tím thẫm phóng lên tận trời. Nói cách khác Cự Linh Vương liền bị phong tỏa tại trung tâm hào quang màu tím thẫm.
Lâm Mạt nói: “Móa!”
Mặc dù Lâm Mạt cũng không có chút khinh thị, đặc biệt là Boss dùng tay tiếp được Chiến Phủ của Cự Linh Vương.
Nhưng cho dù là như vậy, Lâm Mạt cũng vẫn trúng kế của hắn. Lâm Mạt liền khẽ thở một hơi, sau đó nhún vai không nói lời nào. Tiếp theo Lâm Mạt liền thấy HP của Cự Linh Vương đang không ngừng hạ xuống, mỗi giây ngã xuống không một phần trăm.
Cái tốc độ HP giảm cũng không tính là nhanh, nhưng trên thực tế lấy hạn mức HP cao nhất của Cự Linh Vương, thì mỗi giây giảm một phần trăm đã là tốc độ cực kì khủng bố.
Lâm Mạt nhấn vào một vị trí phía xa, mà lúc này Cự Linh Vương đã là mở ra “cơ chế Thuấn di”. Mặc dù như thế, Lâm Mạt cũng không có thành công.
Có thể hiểu Lâm Mạt không thể lợi dụng “Thuấn di” tránh thoát khống chế trong khi chiến đấu. Chỉ thấy lúc này trên thân thể Cự Linh Vương bạo phát ra ánh sáng màu bạc mãnh liệt, đây chính là biểu hiện “Thuấn di” phát sinh tác dụng.
Nhưng thẳng đến khi ngân sắc tiêu tán, Cự Linh Vương vẫn bị vây ở bên trong cột sáng. Nhưng Lâm Mạt cũng không hề từ bỏ, liên tục điểm kích hai lần. Sau khi hủy bỏ “Thuấn di”, cũng rốt cục thành công để Cự Linh Vương thuấn di ra khỏi cột sáng.
Sau đó Lâm Mạt thở phào một cái. Sau đó ánh mắt Lâm Mạt liền rơi vào trên thân thể Boss.
Nụ cười trên mặt Boss đã biến mất không thấy đâu. Sau đó, Lâm Mạt chú ý tới HP của Boss cũng không có khôi phục max trị số. Lúc này trên người Boss cũng không có xuất hiện quang mang tử sắc.
Lâm Mạt thoáng có chút hiếu kì: “Pháp thuật này có thời gian cooldown?” Sau đó hắn cười cười nói: “Như vậy cũng tốt, nếu không con Boss này cũng quá khó đánh.” Nói xong câu đó Lâm Mạt liền điều khiển nhân vật “Cự Linh Vương” bắt đầu triển khai công kích.
Ở thời điểm này Boss cũng không có lựa chọn tiến hành di chuyển để tránh thoát lần công kích này, mà chọn vươn bàn tay của mình.
Lâm Mạt thoáng có chút do dự, nhưng lập tức liền trở nên kiên định. Chỉ nghe thấy hắn nói ra: “Ngươi hù dọa ai đây?” Nói xong mấy chữ này, Lâm Mạt liền phi thường nghiêm túc kích hoạt thẻ bài “Thiêu Huyết Thuật”.
Sau đó trên người Cự Linh Vương liền xuất hiện một tầng quang mang huyết sắc. Khi tầng huyết quang này xuất hiện, HP Cự Linh Vương giảm xuông với tốc độ mỗi giây một phần trăm. Mặc dù ” Thiêu Huyết Thuật ” phải bỏ ra cái giá lớn, nhưng trên thực tế lúc này Cự Linh Vương đã nhận được một lượng thuộc tính cực lớn.
Muôn đánh bại Boss, thì việc kích hoạt thẻ bải này là điều phải làm. Còn pháp thuật “Thuật Tự Nhiên”, Lâm Mạt chưa muốn sử dụng.
Sử dụng ” Thiêu Huyết Thuật ” đầu tiên là vì nguyên nhân pháp thuật này mang tới khả năng tăng phúc lớn nhất, đối với tốc độ tăng thêm cũng lớn nhất, như vậy liền tăng khả năng xử lý Boss.
Bởi vì Lâm Mạt cũng không tin con Boss kia có một đôi tay vô giải, hắn có thể phòng ngự công kích bằng chiến phủ của Cự Linh Vương, nhưng lại không nhất định có thể phòng ngự đòn công kích được gia trì bởi trạng thái “Đốt máu”.
Tình huống Boss phi thường không ổn. Đã không còn ý vị trào phúng, cũng không có vẻ sợ hãi.
Tại thời điểm vận dụng pháp thuật ” Thiêu Huyết Thuật “, hắn nói “Ngươi hù dọa ai đây?” Câu nói này. Y tứ cũng tương đối rõ ràng, chính là điều kiện phóng thích cột sáng tử sắc sẽ cực kỳ hà khắc. Tuyệt đối Boss không có khả năng tiếp tục đánh ra pháp thuật này, cho nên lúc này Boss đứng tại chỗ bất động.
Boss trông thấy Cự Linh Vương công kích tới, mà công kích còn có uy thế càng khủng bố hơn.
Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua quang huy bích ngọc trên tay mình, sau đó liền dùng bàn tay bắt đầu tiếp xúc với Chiến Phủ đang lao tới.
Boss triệt tiêu một bộ phận công kích của Cự Linh Vương, nhưng bởi vì thời điểm này Cự Linh Vương đang ở trạng thái “Đốt máu”, cho nên lúc này Boss cũng không thể hoàn toàn phòng ngự được công kích của Cự Linh Vương. Chỉ nghe thấy “Đinh” một tiếng, sau đó hào quang trên tay Boss đã vỡ nát.
Lâm Mạt không lưu tình một chút nào mà liền tăng tốc độ đánh phát động công kích lần nữa. Lần công kích này là chém, có thể tạo thành hiệu quả phá hoại cao hơn.
Lúc này Lâm Mạt cũng mong đợi kết quả của một kích này. ở thời điểm này Chiến Phủ đã tấn công vào trên thân thể Boss. Nhưng mà vào thời điểm khẩn yếu này Boss đã hoàn thành làm lạnh kỹ năng, thân thể của hắn lưu lại từng đạo tàn ảnh màu đen, sau đó tiếp tục kéo ra khoảng cách cùng Chiến Phủ.
Lâm Mạt khẽ thở một hơi, bởi vì một kích mình kỳ vọng lại bị hóa giải… Cũng không nói là bị hóa giải mà Boss chỉ tránh né mất phần lớn công kích, HP Boss giảm xuống năm phần trăm.
Lâm Mạt trông thấy Boss đã có biểu hiện hơi có chút chật vật. Sau đó Lâm Mạt liền thấy trên thân Boss bắt đầu hiện ra từng văn tự ánh sáng thần bí.
Boss đem ngón tay của mình chỉ hướng lên bầu trời, sau đó vẽ ra một đạo đường cong, đem ngón tay chỉ hướng Cự Linh Vương.
Sau đó từng đạo ánh sáng đập vào trên thân thể Cự Linh Vương. Cự Linh Vương phát ra tiếng gào thét thống khổ, sau đó tiến vào trạng thái “Tê liệt”.
Lâm Mạt bất đắc dĩ đành phải nhấn một cái vào thẻ bài “Đốt huyết thuật”, thế là liền giải trừ trạng thái “Đốt máu” của Cự Linh Vương. Bởi vì lúc này Cự Linh Vương đã tiến vào trạng thái “Tê liệt”, đã không có biện pháp tạo thành đầy đủ uy hiếp đối với Boss.
Có thể hiểu lúc này đốt huyết thuật chỉ thiêu đốt HP của Cự Linh Vương… Cái này hiển nhiên không phải một chuyện có lời.
Thế là Lâm Mạt đóng lại pháp thuật này. Sau đó liền có thể trông thấy trạng thái đại biểu cho “Đốt huyết thuật” biến thành màu xám.
Đương nhiên tấm thẻ bài này chỉ yên lặng tạm thời. Nói cách khác chỉ cần chờ đợi một thời gian nhất định, như vậy tấm thẻ bài này liền sẽ toả sáng hào quang một lần nữa, có thể tiếp tục được sử dụng.
Ánh mắt Lâm Mạt khẽ quét qua thanh thẻ bài, sau đó liền bắt đầu chú ý tới Boss. Lúc này trên người Boss dần hiện ra quang mang tử sắc lần nữa, sau đó HP của hắn liền tăng năm phần trăm.
Đến tận đây, Boss đều là đã sử dụng tuyệt đại đa số thủ đoạn. “Không biết hắn còn có pháp thuật áp đáy hòm nào không…” Lâm Mạt nói.
Nói cách khác ở thời điểm này Lâm Mạt cũng không có để Boss ở trong lòng.
Lâm Mạt uống một hớp nước. Dù sao lúc này trong đống thể bài vẫn còn có “Mộc uẩn sinh cơ” cùng “Bất diệt thân thể” có thể phục sinh Cự Linh Vương. Cho nên Lâm Mạt có lực lượng để không thèm quá để tâm tới Boss.
Lúc này Boss trông thấy Cự Linh Vương bất động đứng tại chỗ, thế là bắt đầu tiến hành công kích đối với Cự Linh Vương, bất quá hắn cũng không triển khai công kích ngay, nói cách khác Boss thoáng có chút do dự.
Nhưng giữa bọn hắn đã kéo khoảng cách đủ xa, vượt qua phạm vi công kích của Boss. Cho nên Boss đang thử di động mấy bước vòng quanh Cự Linh Vương thăm dò, sau đó liền nghiêm triệu hoán ra ba cái văn tự thần bí.
Cũng chính ở thời điểm này, Lâm Mạt trông thấy Cự Linh Vương đã thoát ly trạng thái tê dại. Thế là Lâm Mạt liền đè con chuột xuống, liên tục điểm kích mặt đất ba lần.
Lúc này Lâm Mạt liền đã kích hoạt cơ chế “Thuấn di ” một lần nữa. Sau đó Lâm Mạt lại bắt đầu quan sát đối với Boss, chỉ cần hắn phát động chùm sáng công kích như vừa rồi, Lâm Mạt liền sẽ lập tức sử dụng “Thuấn di” lẩn tránh một công kích lần.
Đối với Lâm Mạt mà nói thì việc này tương đối dễ dàng. Dù sao tốc độ tay cùng ý thức của hắn đều thuộc hạng nhất lưu, cho nên Lâm Mạt vẫn tương đối dễ dàng tránh né công kích của boss. Thế là ngay lúc này Lâm Mạt, liền bình thản trấn định nhìn Boss phát động công kích.
Lâm Mạt thở ra một hơi, sau đó nhấn con chuột xuống trong nháy mắt. nhân vật Lâm Mạt tiến hành phản hồi trong nháy mắt, nói cách khác trong thời gian một cái chớp mắt này, Cự Linh Vương thành công né tránh ba chùm ánh sáng kia.
Sau đó Lâm Mạt đã nhìn thấy ba chùm ánh sáng đánh vào địa điểm Cự Linh Vương đứng trước đó.
Lâm Mạt khẽ gật đầu, sau đó liền tiếp tục bắt đầu triển phản kích. Lần này Lâm Mạt liền vận dụng thẻ bài “Phi Diệp trảm”.
Thẻ bài phát ra từng hạt Tinh Thần Chi Quang, sau đó bắt đầu trở nên mờ đi cuối cùng biến mất không thấy gì nữa.
Mà sau vài giây ngắn ngủi, tấm thẻ bài này liền lại xuất hiện ở bài trong đống. Sau đó thẻ bài “Phi Diệp trảm” bị màu xám bao phủ, cần chờ đợi thời gian nhất định mới có thể vận dụng một lần nữa.
Ánh mắt Lâm Mạt rơi vào người Boss, rất nhiều Phi Diệp được sinh ra đồng thời bắn về hướng Boss, Lâm Mạt cũng không có dừng thao tác đối với Cự Linh Vương.
Chỉ gặp lúc này Cự Linh Vương sải bước di động hướng về phía Boss. Tiếp theo cũng chính ở thời điểm này, pháp thuật của Boss còn chưa có hoàn toàn chuẩn bị. Thế là ngay lúc này, Boss lại vươn bàn tay của mình ra lần nữa.
Lâm Mạt nói: “Thủ đoạn của ngươi chỉ có như vậy sao?” Nói xong câu đó Lâm Mạt liền thở ra một hơi dài, bởi vì hắn cảm thấy mình đã thăm dò được tất cả thông tin về Boss…
Nhưng là hắn lại không dám thả lỏng, cũng có thể hiểu thái độ của Lâm Mạt vẫn tương đối chuyên chú khi đối mặt với Boss. Lấy kinh nghiệm của Lâm Mạt, có khả năng cao là con này Boss còn ẩn giấu vương bài.
Hắn dự đoán như vậy, nguyên nhân chủ yếu chính là vì hạn mức HP cao nhất của Boss đã thấp đến để cho người ta giận sôi máu. Nói cách khác HP của hắn xê xích không nhiều cùng nhân vật người chơi… Mà làm một Boss, HP của hắn vốn phải gấp mười mấy lần thậm chí gấp mấy chục lần người chơi.
Mà HP bị cắt giảm như vậy, hẳn là nó sẽ nắm giữ pháp thuật phi thường mạnh mẽ. Mặc dù hết thảy đều là do Lâm Mạt đoán, nhưng đối với vấn đề này, Lâm Mạt cảm thấy vẫn cẩn thận một chút thì tốt hơn.
Ôm tâm tính này, Lâm Mạt liền quyết định điều khiển Cự Linh Vương đánh tới với Boss.
Lúc này Boss liền bắt đầu triển khai công kích đối nhân vật “Cự Linh Vương”, chỉ ở thời điểm này Boss dùng năm ngón tay hướng thẳng về phía Cự Linh Vương.
Sau đó Lâm Mạt đã nhìn thấy có từng cái gợn sóng tử sắc sau lưng Boss. Từ bên trong, Binh Lính Linh Thể không ngừng bay ra. Những trên thân quân tốt vẫn nhuộm ánh sáng màu tím.
“Như thế này… Những Binh Lính Linh Thể này có cường độ thuộc tính vượt xa Binh Lính Linh Thể dưới núi kia.” Lâm Mạt nói.
Phán đoán xong, Lâm Mạt liền duỗi tay đè chặt bàn phím. Sau đó lợi dụng con chuột điều chỉnh góc độ, sau một khắc chờ đợi ngắn ngủi, liền ném thanh Chiến Phủ được nạp đầy pháp lực ra ngoài.
Sau đó Lâm Mạt liền nhìn thấy thanh Chiến Phủ chém đám Binh Lính Linh Thể như là cắt cỏ. Lâm Mạt có chút nhíu mày: “Có phải quá thuận lợi hay không…”
Hắn vừa mới dứt lời, đã nhìn thấy tất cả gợn sóng dung hợp với nhau, sát nhập cùng một chỗ. Tiếp theo một cái trảo ảnh cự đại ló ra từ bên trong gợn sóng.
Lúc này Chiến Phủ vẫn lao về phía trước, nói cách khác Chiến Phủ sẽ va chạm vào trảo ảnh.
Lâm Mạt không nói gì chỉ an tĩnh nhìn xem, hắn muốn nhìn một chút Chiến Phủ có thể tạo thành hiệu quả như thế nào. Nhưng mà sự tình lại có chút vượt quá dự đoán của Lâm Mạt. Bởi vì ngay lúc này Chiến Phủ và trảo ảnh tiếp xúc, liền im lặng vỡ vụn.
Sau đó Lâm Mạt đã nghiêm túc nhìn thanh Chiến Phủ vỡ vụn. Hắn nói: “Làm sao lại dễ bị hủy như vậy? có chút không hợp lý.” Nói xong câu đó Lâm Mạt đã nhìn thấy Cự Linh Vương ngưng tụ ra một thanh Chiến Phủ nữa.
Mặc dù Chiến Phủ có thể chế tạo lại, nhưng nó tiêu hao rất nhiều pháp lực.
Lúc này Chiến Phủ lại được quán nhập pháp lực lần nữa. Sau đó Chiến Phủ liền sáng lên, tản ra quang mang màu cam. Đường vân kim sắc khiến cho Chiến Phủ nhìn rất thần bí và cường hãn.
Cái trảo ảnh màu đen kia di động về phía vị trí Cự Linh Vương, mà lúc này Lâm Mạt lại rơi vào trầm mặc. Hắn muốn điều khiển Cự Linh Vương liều chết đánh cược một lần cùng Hắc Trảo, nhưng lại cảm thấy sách lược này phi thường không ổn.
Mà Hắc Trảo cũng không có cho Lâm Mạt quá nhiều thời gian suy nghĩ. Lúc này Lâm Mạt thấy trảo ảnh đã tiếp cận Cự Linh Vương, không cần tới một giây, nó sẽ đi vào vào bên trong phạm vi công kích của Cự Linh Vương.
Cái gọi là phạm vi công kích, chính là phạm vi cận chiến của Cự Linh Vương, mà không phải dùng cách ném Chiến Phủ để công kích. Sau đó cũng, Lâm Mạt quả quyết lựa chọn để Cự Linh Vương lui lại.
Hắn làm như thế cũng rất dễ hiểu, đó là Hắc Trảo quá mức kinh khủng. Ngay cả Chiến Phủ mà còn bị phá hủy sau một sát na tiếp xúc với Hắc Trảo, mà cường độ thân thể Cự Linh Vương sẽ không vượt qua được vũ khí Chiến Phủ, mặc dù trước đó hắn đã dung hợp áo giáp thần bí.
Lúc này Lâm Mạt điều khiển Cự Linh Vương trái tránh phải tránh, cũng không có bị cái Hắc Trảo chạm đến.
Lâm Mạt đang chờ đợi thời cơ, một cái cơ hội để phá hủy Hắc Trảo. Bởi vì Lâm Mạt hiểu rất rõ nguyên lý của trò chơi, hắn xác định trước mắt Boss không có khả năng để cái Hắc Trảo này tồn tại quá lâu. Hắc Trảo có thời gian hạn chế.
Đây cũng chính là thứ mà Lâm Mạt muốn, sau đó mới triển khai công kích Boss.
Lâm Mạt thao tác phi thường tinh tế, cho nên mãi cho tới bây giờ, Hắc Trảo không thể công kích được nhân vật “Cự Linh Vương” dù chỉ một lần.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, ở thời điểm này Lâm Mạt trông thấy ánh sáng phía trên Hắc Trảo càng sáng, sau đó Hắc Trảo dừng lại.
Tựa như Hắc Trảo không công kích được Cự Linh Vương, cho nên bắt đầu thay đồi ý nghĩ.
Lúc này Lâm Mạt trông thấy cái Hắc Trảo kia bắt đầu chuyển biến màu sắc. Màu sắc từ màu đen chuyển thành màu tím. Nói cách khác quang mang phát ra từ đường vân phía trên Hắc Trảo trở nên càng thêm thịnh vượng.
Có thể hiểu lúc này Hắc Trảo đã trở nên càng thêm nguy hiểm. Chỉ thấy lúc này một cái Hắc Trảo kia đột nhiên cong ngón tay, phảng phất như đang cầm thứ gì.
Lâm Mạt nhíu mắt, hắn nhìn thấy có đồ vật gì đó tồn tại ở trên bàn tay. Kia là một đám màu đen nhẹ nhàng lượn lờ, ở thời điểm này làn khói màu đen kia vặn vẹo cùng vờn quanh bên trong Hắc Trảo.
Tiếp theo một khối đá quý màu đen xuất hiện. Sau đó làn khói biến mất không thấy. Sau đó, từng du hồn màu đen bay ra từ bên trong khối đá quý màu đen này, giương nanh múa vuốt phát động công kích về phía Cự Linh Vương.
Lâm Mạt khẽ thở một hơi. Lập tức liền phấn chấn tinh thần bắt đầu tìm kiếm phương pháp phá giải khối đá quý màu đen này.
Lập tức một đạo linh quang xẹt qua trong đầu Lâm Mạt, sau đó Lâm Mạt liền có chút mấp máy môi, sau đó liền đem tay đặt ở trên bàn phím. Lúc này đang có hơn mười du hồn màu đen, vào thời khắc này Lâm Mạt cũng đè bàn phím xuống, cứ như vậy ném Chiến Phủ ra ngoài.
Sau đó kia Chiến Phủ xoay tròn trên không trung trực tiếp đâm rách du hồn màu đen. Nhưng bởi vì lực công kích không đủ, Chiến Phủ cũng không có khả năng phá huỷ những du hồn màu đen này.
Lâm Mạt thoáng có chút thất vọng thở ra một hơi, sau đó liền trơ mắt nhìn những du hồn màu đen hoàn thành tổ hợp cùng chữa trị một lần nữa.
Nhưng mà những du hồn màu đen này cũng không phải là mục tiêu hàng đầu của Lâm Mạt, mục đích chính của hắn là lợi dụng Chiến Phủ phá hủy viên đá quý màu đen.
Lâm Mạt tiếp tục công kích, Chiến Phủ phát ra quang mang màu cam bay ra rồi tạo ra một đường vòng cung trên không trung, tấn công vào viên đá quý màu đen kia. Thanh Chiến Phủ phi thường dứt khoát đánh vào viên đá quý màu đen, sau đó đá quý màu đen liền phát ra thanh âm vỡ vụn.
Đá quý màu đen biến thành mảnh vỡ, làn khói màu đen lại xuất hiện lần nữa. Sau đó cũng chính ở thời điểm này, Lâm Mạt đã nhìn thấy sau khi Chiến Phủ phá hủy viên đá thì lại tiếp tục đánh vào Hắc Trảo. Sau đó Chiến Phủ lại bị phá hủy lần nữa.
Lúc này du hồn màu đen lại tổ hợp và chữa trị lần nữa. Sau một khắc liền phát động công kích về phía “Cự Linh Vương”. Sau đó Lâm Mạt mỉm cười, Lâm Mạt không có để ở trong lòng.
Sau đó nhân vật Cự Linh Vương của Lâm Mạt liền huy động Chiến Phủ trong tay mình, một kích mang đi một du hồn màu đen. Sau đó Lâm Mạt liền bắt đầu xem xét tình huống của Hắc Trảo, hắn nhìn thấy phía trên Hắc Trảo bắt đầu xuất hiện từng đạo vết rạn.
Lâm Mạt hơi sững sờ. Lâm Mạt nói: “Đây là biểu hiện tới giới hạn rồi sao?” Nói xong câu đó, Lâm Mạt liền đã xử lý hết đám du hồn màu đen. Sau đó Lâm Mạt điều khiển Cự Linh Vương, kéo khoảng cách cùng Hắc Trảo.
Lúc này phía trên Hắc Trảo lại xuất hiện khói nhẹ màu đen, tựa như lại sắp có một khối đá quý màu đen sắp được chế tạo ra.
Lâm Mạt hơi giật hí mắt, ngón tay ấn trên bàn phím. Chỉ cần đá quý màu đen được thành hình, Lâm Mạt liền ngay lập tức phá hủy viên đá quý màu đen.
Lâm Mạt đã chuẩn bị phá viên đá quý màu đen ngay lập tức.
Nhưng ngay lúc này, Hắc Trảo đã chống đỡ không nổi. Nói cách khác ở thời điểm này Hắc Trảo đã sắp bị hủy diệt. Tiếp theo, Lâm Mạt thở ra một hơi: “Đại khái thì sẽ không ngưng tụ được viên đá quý màu đen tiếp theo.”
Nói xong câu đó, viên đá quý màu đen sắp thành hình đã vỡ nát. Sau đó ánh mắt Lâm Mạt rơi vào phía trên Hắc Trảo. Lúc này Hắc Trảo đã là trở nên phi thường hư ảo.
Hình như Lâm Mạt dự cảm được cái gì, thế là liền bắt đầu điều khiển Cự Linh Vương tận hết khả năng di chuyển về khu vực gần biên giới.
Sau đó, Hắc Trảo liền bạo tạc. Mà phạm vi cùng cường độ nó bạo tạc cũng rất doạ người, coi như Cự Linh Vương cách Hắc Trảo đã tương đương xa, nhưng vẫn bị bạo tạc ảnh hưởng.
Lâm Mạt cũng nhìn thấy Cự Linh Vương HP bị mất 2-3%. Lâm Mạt nói: “Nếu đứng ở vị trí trung tâm bạo tạc, thì chịu sao nổi?” Lâm Mạt nhẹ nhàng phun ra một câu như vậy. Lập tức hắn liền nhìn về phía Boss.
Boss đứng ở nơi xa, sau đó Lâm Mạt liền bắt đầu triển khai công kích đối với hắn. Lúc này Boss đã dùng hết lá bài tẩy của mình, không còn cách nào tạo thành tổn thương đối với Cự Linh Vương.
Cho nên Boss chỉ có thể cắn răng, sau đó cắn nát ngón tay của mình. Đại lượng máu tươi chảy ra ngoài.
Mà những máu tươi này cũng không có rơi trên mặt đất, mà ngưng tụ ra một sợi dây thừng huyết sắc.
Sau đó sợi dây thừng huyết sắc bắn về phía trước, là phát động công kích về phía Cự Linh Vương. Lâm Mạt liền dừng Cự Linh Vương lại.
Tiếp theo Lâm Mạt nhìn thấy dây thừng kia muốn khống chế Cự Linh Vương. Sau đó Lâm Mạt cũng đã điều khiển Cự Linh Vương giơ lên Chiến Phủ trong tay mình, triển khai công kích vào dây dây thừng huyết sắc.
Cái trò chơi này được xây dựng cực kỳ chi tiết. Lâm Mạt trông thấy rõ ràng, Khi sợi dây thừng bị chém đứt, thì nó sẽ rơi xuống mấy giọt huyết dịch.
Những đoạn dây thừng bị đứt tạo ra từng giọt huyết dịch nổi bồng bềnh giữa không trung. Mà hai đoạn dây thừng huyết sắc kia liền phát ra thanh âm như nước bị đun sôi, sau đó liền nổ tung ra. Cái sợi dây thừng này liền biến thành rất nhiều giọt máu.
Lâm Mạt cũng hơi sững sờ: “Có ý tứ gì?” Hắn cảm thấy có chút khó tin. Mà không chỉ như thế, Lâm Mạt trông thấy lúc này Boss có chút lung lay như sắp đổ.
Nhưng không biết vì cái gì, Lâm Mạt lại nhìn thấy khóe miệng Boss lưu lại một nụ cười nhàn nhạt.
Lâm Mạt cau mày điều khiển Cự Linh Vương di chuyển về phía Boss. Nhưng hắn liền phát phát hiện nhân vật mình không thể di động.
Lâm Mạt mới ý thức được sự quỷ dị của dây thừng huyết sắc. Chỉ thấy lúc này từng giọt máu đang đánh vào trên thân thể Cự Linh Vương, sau đó những giọt máu kia như biến thành từng sợi tơ, sau đó tạo thành một cái kén máu vây quanh Cự Linh Vương.
“Đây là muốn khống chế và nô dịch nhân vật của ta?” Lâm Mạt có chút suy nghĩ, “Thật sự là dã tâm thật lớn… Người trẻ tuổi, ta rất thưởng thức ngươi.” Nói xong câu đó Lâm Mạt liền trở nên nghiêm túc. Sau đó ánh mắt của hắn rơi vào một thẻ bài.
Tấm thẻ bài này chính là thẻ bài “Khô Mộc Phùng Xuân” đi theo Lâm Mạt sớm nhất. Nó có được hồi máu hiệu quả phi thường tốt, nhưng trừ cái đó ra nó còn có được hiệu quả giải trừ khống chế.
Lâm Mạt cảm thấy hiện tại thẻ bài “Khô Mộc Phùng Xuân” đã được tiến cấp, có thể giải trừ được cái hiệu quả khống chế mà hắn đang dính phải này.
Thế là không có chút gì do dự, Lâm Mạt trực tiếp vận dụng pháp thuật này. Sau đó ánh sáng màu xanh lục phóng lên tận trời, tiếp theo liền có thể nhìn thấy Lâm Mạt đã thấy kỹ năng phát huy hiệu quả đặc biệt.
Chỉ thấy cái kén máu trở nên khô quắt. theo thời gian trôi qua, cái kén máu vây quanh Cự Linh Vương bị vỡ tan.
Nhưng Boss bất ngờ đối với loại tình huống này. Sau đó thân thể của hắn sắp sụp như núi lở, lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Lâm Mạt nhếch miệng mỉm cười, sau đó liền nhấn một cái vào mặt đất, lúc này Cự Linh Vương liền lợi dụng “Thuấn di” thành công chuyển vị, cứ như vậy đi tới bên người Boss.
Sau đó Cự Linh Vương liền giơ Chiến Phủ lên, lúc này một trận gió truyền tới thổi bay mũ Boss.
Tiếp đó Lâm Mạt thông qua màn ảnh máy vi tính nhìn thấy khuôn mặt Boss. Lâm Mạt nhịn không được nhẹ nhàng “ah” một tiếng, bởi vì khuôn mặt Boss lại giống như đúc nhân vật thuật sĩ của hắn.
Lâm Mạt nói: “Hẳn đây chính là dáng vẻ kiếp trước của nhân vật chính?” Lâm Mạt như nghĩ ra điều gì đó, hắn cũng an tĩnh nhìn chăm chú Cự Linh Vương. Đột nhiên người áo đen này liền mỉm cười nhìn nhân vật của Lâm Mạt.
Hắn nói: “Chúc mừng ngươi thông qua được khảo nghiệm.” Nói xong câu đó thân thể của hắn liền trở nên hư ảo. Hắn sau một khắc liền biến mất không thấy.
Lâm Mạt nhìn theo, như có điều suy nghĩ nói: “Sau bao nhiêu khó khăn mới nhìn thấy hậu thế của mình, mà không có lời đặc biệt gì muốn nói sao? Vẫn là nói… Hay căn bản không phải kiếp trước của nhân vật chính trước, mà là một loại bố trí kiếp trước lưu lại.”
Ánh mắt Lâm Mạt đột nhiên sáng lên, thấy tại chỗ người áo đen biến mất, lưu lại một khối đá màu đen bất quy tắc. Tảng đá trôi lơ lửng ở giữa không trung. Trên mặt ngoài tồn tại một chữ “Đế”.
“Đây chính là đế thạch trong truyền thuyết sao?” Lâm Mạt nhận ra được.
Trong giọng nói của Lâm Mạt mang theo một vẻ vui mừng. Nói cách khác “Đế thạch” hoàn toàn ngoài dự liệu của Lâm Mạt.
Đế thạch là một loại đạo cụ đặc thù cực kì hi hữu. Người chơi sử dụng đạo cụ đặc thù này xong, thực lực nhân vật biến thân sẽ lập tức tăng tới Đế cấp, mà lại không có bất kỳ tác dụng phụ gì.
Không có tác dụng phụ ý tứ chính là, sử khi dụng “Đế thạch” thì thiên phú và tiềm lực của nhân vật biến thân sẽ không bị bất kỳ ảnh hưởng nào. Thực lực vẫn có khả năng tăng cường rất lớn.
Lâm Mạt thở ra một hơi, tiếp theo hắn liền điều khiển Cự Linh Vương đi tới bên cạnh đế thạch, nhặt khối đế thạch kia lên. Sau đó ném nó vào trong túi đeo lưng.
Lâm Mạt liền ấn mở ba lô kích hai lần vào khối đế thạch, sau đó đế thạch liền biến mất. Hắn đóng ba lô lại, dùng ánh mắt có chút vui mừng nhìn Cự Linh Vương biến hóa.
Chỉ thấy trên thân thể Cự Linh Vương hiện lên một ngọn lửa màu đen, mà những ngọn lửa màu đen này nhìn tựa đang trở nên càng thêm thịnh vượng. Theo thời gian trôi qua, bản thể Cự Linh Vương lại bị ngọn lửa màu đen bao phủ hoàn toàn.
Thoạt nhìn thì có chút khó tin, bởi vì mặc dù bản thể Cự Linh Vương đã thu nhỏ rất nhiều, nhưng so với hình thể bình thường thi nó phi thường to lớn. Vì vậy có thể hiểu thế lửa kinh người thế nào.
Lúc này Lâm Mạt cũng là không dám hành động thiếu suy nghĩ, nếu như ở thời điểm này bởi vì cử động của mình mà để quá trình tiến giai của Cự Linh Vương chịu ảnh hưởng, Lâm Mạt sẽ phum một ngụm huyết vào màn hình mất.
Thế là hắn khẽ thở một hơi, bắt đầu chờ đợi. Rất nhanh thân thể Cự Linh Vương được ngọn lửa màu đen tôi luyện mà thu nhỏ lại. Tiếp theo thân thể Cự Linh Vương ngã xuống.
Lâm Mạt phi thường nghiêm túc nhìn thân ảnh Cự Linh Vương ngã trên mặt đất. Lâm Mạt cũng không có quá nhiều biểu lộ, mà dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn hàng thẻ bài. Lúc này thẻ bài “Bất diệt thân thể” lại được nâng cấp, mặc dù quá trình tiến giai vẫn chưa hoàn thành, nhưng bây giờ nó lại không ở vào trạng thái không thể kích hoạt.
HP của Cự Linh Vương đã hạ xuống một mức phi thường nguy hiểm, tựa hồ chỉ cần một kích rất nhỏ, liền có thể thành công đánh chết nó. Lúc này HP Cự Linh Vương còn đang chậm rãi hạ xuống, Lâm Mạt chỉ là khẽ thở dài một cái: “Cố lên a, Cự Linh Vương.”
Sau đó qua khoảng năm giây, Lâm Mạt cũng đã thấy Cự Linh Vương vươn một cánh tay ra khỏi thân thể cũ, có thể nói Cự Linh Vương đã hoàn thành một lần thuế biến.
Hoàn thành thuế biến xong, Cự Linh Đại Đế như là phá kén đi ra, lúc này HP của hắn vẫn ở mức rất nguy hiểm, ước chừng chỉ còn lại 4-5%.
Sau đó trên thân Cự Linh Đại Đế đột nhiên toát ra một đạo quang hoa màu đen, sau đó liền có thể nhìn thấy rõ HP Cự Linh Đại Đế hồi đầy với tốc độ rất nhanh.
Lâm Mạt uống một hớp nước, Lâm Mạt đã thấy Cự Linh Đại Đế hồi phục tốt HP. Nói cách khác thông qua hắc sắc quang mang vừa rồi, hắn đã đưa HP từ trình độ cực kỳ nguy hiểm kéo đến max trị số.
Lúc này Lâm Mạt ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời trong trò chơi, nhưng hắn cũng không nhìn thấy lôi vân sinh ra. “Nói cách khác, lôi kiếp sẽ không sinh ra…” Lâm Mạt trầm mặc một lát nói, “Cái này thật đúng là một mảnh đất kỳ dị.”
Nói xong câu đó Lâm Mạt liền bắt đầu dò xét hoàn cảnh chung quanh, tìm kiếm phương pháp rời khỏi nơi đây. Lâm Mạt không ngừng điều chỉnh góc độ, rốt cục ở thời điểm này phát hiện khu vực lưu game.
Lâm Mạt cũng hơi sững sờ: “Ta đang tìm kiếm Cửa Truyền Tống rời khỏi nơi đây, không muốn tìm nơi lưu game a.” Lập tức Lâm Mạt lắc đầu nói: “Ổn một tay cũng không tệ.” Lâm Mạt điều chỉnh trạng thái bản thân một chút.
Tiếp theo Lâm Mạt bắt đầu điều khiển Cự Linh Đại Đế. Nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện ở thời điểm này Cự Linh Đại Đế không nghe theo chỉ thị của mình, Đứng im tại chỗ không nhúc nhích.
“Ừm?” thần sắc Lâm Mạt thoáng có chút kinh ngạc, “Làm sao không động được.” Nói xong câu đó Lâm Mạt liền bắt đầu quan sát Cự Linh Đại Đế.
Sau đó hắn không ngừng lắc con chuột. Đột nhiên như là hắn nghĩ đến cái gì, thế là liền đem con trỏ di động đến trên thân thể Cự Linh Vương. Tiếp theo thì đã nhìn thấy có một tầng hào quang màu xanh lục.
Đạo ánh sáng này rất nhạt, nhưng Lâm Mạt lại thấy phi thường rõ ràng. Lâm Mạt liền nhấn con chuột một cái, tiếp theo Cự Linh Đại Đế liền di động.
Sau đó Lâm Mạt khẽ gật đầu, bên trong nội tâm của hắn đã là có suy đoán. Chỉ thấy Cự Linh Đại Đế đã đi tới thân thể tàn phế kia. Cự Linh Đại Đế vươn bàn tay của mình, trên bàn tay của hắn bắt đầu phát ra quang mang phi thường cường liệt.
Sau đó thân thể tàn phế kia liền biến thành một tầng áo giáp, hơn nữa nhìn cái bộ dáng này, nó giống với tình cảnh Cự Linh Vương dung hợp áo giáp thần bí. Bất quá đối với Cự Linh Đại Đế mà nói, trước mắt cái áo giáp thần bí này chỉ như một tầng quần áo mà thôi. Hiện tại Cự Linh Đại Đế có cường độ thân thể đã vượt xa khỏi cường độ áo giáp thần bí.
Sau đó thân thể tàn phế kia bắt đầu biến thành từng mảnh nhỏ vụn rồi hóa thành từng hạt bụi quấn quanh cánh tay Cự Linh Đại Đế.
Trên cánh tay Cự Linh Đại Đế xuất hiện từng đường vân phức tạp mà lại mỹ lệ.
Lâm Mạt nói: “Ừm, loại biến hóa này có tác dụng gì không?” Sau đó hắn liền chăm chú nhìn vào biến hóa trước mắt. Chỉ thấy lúc này sắc quang mang trên tay Cự Linh Đại Đế đã chuyển thành màu kim màu sắc, sau đó hắn bắt đầu ngưng tụ vũ khí trong tay mình.
Lúc này Chiến Phủ đã không thể gọi là Chiến Phủ. Màu sắc của nó đã trở nên tối hơn, nhưng chung quanh của nó lại có rất nhiều điểm sáng như tinh tú.
Những điểm sáng này đang biến hóa. Nếu như dụng tâm mà nhìn, thì có thể nhìn thấy giữa bọn chúng có một liên kết yếu ớt.
Những liên kết này phi thường yếu, nói cách khác những sợi dây liên kết này cũng không dễ nhìn thấy. Mà không chỉ có như thế, những điểm sáng kia cũng tồn tại không vĩnh viễn. Có một số điểm sáng đã ảm đạm và biến mất, nhưng cũng có nhưng điểm sáng mới được ngưng tụ từ trong hư vô.
Lúc này Lâm Mạt trông thấy trên thanh chiến phủ, xuất hiện một kim văn chữ “Đế”. Cái văn tự này đã tồn tại từ lúc đầu. Nhưng nó lại có màu đen nên nhìn sẽ không thấy.
Mà bây giờ Lâm Mạt có thể phát hiện nó, chủ yếu là vì văn tự đột nhiên phát sáng, nói cách khác nó như mãnh thú mở mắt ra, phát ra hào quang óng ánh.
Lâm Mạt nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó Cự Linh Đại Đế duỗi tay nắm chặt thanh chiến phủ. “Nên gọi ngươi là gì đây… Nếu không thì đơn giản một chút, trực tiếp gọi Đế Phủ được rồi.” Lâm Mạt nghiêm túc nói. Sau đó, Lâm Mạt đã nhìn thấy vị trí phía trước đã xuất hiện hai Cửa Truyền Tống. Bọn chúng cách Cự Linh Đại Đế không xa lắm.
Lúc này Lâm Mạt liền để Cự Linh Đại Đế tiến về phía Cửa Truyền Tống. Một cái Cửa Truyền Tống tản ra ánh sáng màu đỏ, mà một Cửa Truyền Tống còn lại thì tản ra hào quang màu xanh lam.
Thế là ngay lúc này, Lâm Mạt tiếp tục di chuyển. Sau đó màn hình của Lâm Mạt cũng đột nhiên có biến hóa. Lâm Mạt biết tiếp theo sẽ phát sinh cái gì.
Tiếp theo chính là một đoạn video anime. Mà Lâm Mạt đoán đoạn video tiếp theo vô cùng trọng yếu, cho nên Lâm Mạt cũng bắt đầu dụng tâm quan sát đoạn anime này.
Sau đó thông qua đoạn video này, Lâm Mạt đã biết rõ hai tòa Cửa Truyền Tống kia có tác dụng như thế nào.
Bên trái tản ra hào quang màu đỏ là thông tới hướng nhân gian, mà Cửa Truyền Tống phát ra quang mang lam sắc lại thông hướng Ma Giới. Lúc này Lâm Mạt phi thường nghiêm túc lựa chọn.
“Đương nhiên là đi hướng Ma Giới rồi.” Lâm Mạt nói, “Đi nhân gian là tiến vào thế cuộc của người ta, chẳng lẽ ta lại tự nguyện để bị tính kế sao?” Nói xong câu đó Lâm Mạt nhìn xem truyền tống trận lắc đầu: “Đả thông Ma Giới thì có thể đạt được hạo kinh. Nhân gian Hồng Trần Kiếp… Không đi cũng được.” Bên trong lời hắn nói lộ ra một phần tin tức đến từ đoạn video kia.
Nói xong, Lâm Mạt cũng chăm chú nghiêm túc nhấn vào Cửa Truyền Tống hướng Ma Giới. Sau đó cũng chính ở thời điểm này, Lâm Mạt đã nhìn thấy Cự Linh Đại Đế tiến vào thế giới “Ma Giới”.
Lúc này màn ảnh máy vi tính của Lâm Mạt liền lập tức tối sầm lại, sau đó. Hai chữ xuất hiện ở giữa màn hình của Lâm Mạt.
“Ma Giới…” Lâm Mạt nhận ra. Sau đó Lâm Mạt liền mỉm cười, nhìn hai văn tự này tan biến vào thiên địa. Tiếp theo màn hình Lâm Mạt cứ tiếp tục sáng lên, cứ như vậy, nhân vật “Cự Linh Đại Đế” cũng đã đi tới Ma Giới.
Lần này Lâm Mạt lựa chọn phương thức quá quan trảm tướng, đánh cho Ma Giới rung chuyển không thôi. Hắn nhìn thời gian, ước chừng tốn một giờ, Lâm Mạt cũng đã đánh tới cuối Ma Giới.
Trong quá trình này, Lâm Mạt để kinh thiên kiếm tiến giai thành Ma Quân kiếm, nhân vật Thủy yêu tinh đi theo Lâm Mạt từ đầu cũng có được bảo vật tiến hóa thành hình tượng nữ tử thành thục.
Sau đó, Lâm Mạt cũng đã hết sức chăm chú nhìn cửa ải cuối cùng “Ma Đế”.
Lúc này Ma Đế có mái tóc đen dài như thác nước, trong tay cầm một cây trường thương. Đôi mắt của hắn rực rỡ như sao, mà trường thương trong tay hắn cũng có long hồn màu đen vờn quanh, nhìn uy lực không tầm thường… Đương nhiên, dù sao cái này cũng là binh khí của Ma Đế.
Lâm Mạt liền để Cự Linh Đại Đế ném Đế Phủ trong tay mình ra, Đế Phủ cắt qua không gian Ma Giới. Sau đó liền va chạm vào vũ khí trong tay Ma Đế.
Chỉ nghe thấy hai vũ khí va vào nhau phát ra tiếng vang mãnh liệt, sau đó Lâm Mạt đã nhìn thấy từng đạo long hồn màu đen muốn xâm lấn Đế Phủ. Bọn chúng như tre già măng mọc lao ra từ trong ma thương, sau đó liền bắt đầu chui vào bên trong Đế Phủ.
Đế Phủ cũng không có phát ra bất kỳ thanh âm nào, nhưng quang mang hắc sắc trên người nó đã mãnh liệt hơn, sau đó chữ “Đế” chấn động một cái, những long hồn màu mực liền bị phá hủy một cách dễ dàng.
Sau đó có những điểm sáng cũng lao ra khỏi chiến phủ, sau đó bao phủ phía ngoài “Long Hồn Ma Thương”. Dường như đang muốn thử khống chế thanh vũ khí Ma Đế này…
Vũ Ma Đế lập tức giận dữ, hắn điên cuồng rót pháp lực của mình vào Long Hồn Ma Thương. Sau đó một đầu long hồn to lớn như ẩn như hiện bắt đầu ngưng thật quanh ma thương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận