Trọng Sinh Ma Đạo Sư

Chương 466 - Rừng băng

Lâm Mạt đi tới vị trí Tuyết Nguyên Hổ đứng, nhặt lên món trang bị nó rơi xuống. Hắn nhìn thoáng qua thuộc tính, thở dài một hơi sau đó khẽ lắc đầu.
“Vẫn trước sau như một a.” Nói xong câu đó hắn liền tiếp tục đi vào trong rừng băng. Lúc này Lâm Mạt thuận tay đem cái trang bị để vào ba lô.
Sau đó hắn bắt đầu nhìn chung quanh, muốn tìm dã quái luyện cấp. Bởi vì rừng băng ngăn trở, cho nên hoàn cảnh nơi này liền thành một thứ không cần cân nhắc.
Nơi này mặc dù dã quái thưa thớt mà lại tuôn ra trang bị có thuộc tính quá tệ, nhưng lại cống hiến ra điểm kinh nghiệm tương đối cao.
Ngay lúc này, Lâm Mạt nhìn thấy phía trước một gốc băng thụ có một đầu mãng xà. Đầu mãng xà này xảo diệu dung hợp cùng hoàn cảnh chung quanh làm một thể. Nếu như Lâm Mạt không sớm biết có loại dã quái này tồn tại, như vậy cũng rất khó có thể phát hiện ra nó.
Lúc này đôi mắt mãng xà chăm chú mấp máy, tựa hồ như đang ngủ đông. Loại này có tên là “Tuyết Nguyên Băng Xà”, con mắt nó có màu tím sậm. Cho nên ở thời điểm này nó nhắm mắt lại cũng là để gia tăng tính bí mật.
Nhưng Lâm Mạt bằng vào nhãn lực cùng kinh nghiệm, vẫn thuận lợi phân biệt được nó. Những dã quái không này có kỹ năng đặc thù gì, tỉ như “Khóa máu” cùng “Phục sinh”. Bởi vậy những dã quái phổ thông này không khác gì một bữa ăn sáng đối với Toản Thạch Đường Vương.
Lâm Mạt điều khiển “Toản Thạch Đường Vương” đi tới trước mặt Tuyết Nguyên Băng Xà trong nháy mắt, sau đó liền dùng chủy thủ trong tay vạch ra một đường vòng cung xinh đẹp.
Đạo đường cong này công kích đến người Tuyết Nguyên Băng Xà, liền đem lượng máu của nó đánh về không. Tuyết Nguyên Băng Xà đột nhiên mở hai mắt ra, mà hào quang màu tím thẫm trong mắt tại hiển lộ ra trong sát na rồi liền ảm đạm xuống lập tức.
Thân thể của nó rơi xuống dưới từ phía trên băng thụ, sau đó băng thụ kịch liệt lung lay. Một chút tuyết rơi xuống từ bên trên băng thụ, sau đó băng thụ dần dần đình chỉ rung động.
Lâm Mạt lại bắt đầu hết nhìn đông tới nhìn tây, tìm kiếm mục tiêu kế tiếp. Cái con Tuyết Nguyên Băng Xà này cũng không có tuôn ra bất kỳ trang bị hoặc vật phẩm nào.
Lâm Mạt tìm tòi ước chừng năm phút, mới phát hiện một con Tuyết Nguyên Lang đang ẩn núp.
Cái con Tuyết Nguyên Lang này vẫn hòa làm một thể cùng hoàn cảnh chung quanh, nhưng Lâm Mạt lại phát hiện nó.
Lâm Mạt dừng lại ngay tại chỗ, chờ mình tiến vào trạng thái ẩn nấp. Một lát sau, Lâm Mạt ẩn thân thì Toản Thạch Đường Vương liền bay ra ngoài.
Tuyết Nguyên Lang giảo hoạt cũng không có bất kỳ khinh thị đối với Toản Thạch Đường Vương, mà là lập tức đứng lên, sau đó cũng lập tức tiến vào Trạng thái ẩn thân.
Mà thiên phú “Mắt kép” của Toản Thạch Đường Vương không có cách nào trông thấy đơn vị ẩn thân. Cho nên con Tuyết Nguyên Lang ẩn thân này có chút khó đối phó, Lâm Mạt tình nguyện Tuyết Nguyên Lang có được kỹ năng khóa máu hoặc phục sinh, chứ không hi vọng nó có cái thiên phú “Ẩn thân”. Bởi vì cái này mang ý nghĩa Lâm Mạt phải hao phí nhiều thời gian hơn để tìm kiếm nó…
Lâm Mạt liền đình chỉ khống chế đối với Toản Thạch Đường Vương, lợi dụng Toản Thạch Đường Vương dẫn dụ Tuyết Nguyên Lang phát động tập kích.
Lâm Mạt cũng không có chờ đợi quá dài, Tuyết Nguyên Lang liền phát động tập kích đối với Toản Thạch Đường Vương. Nhìn thấy trong một nháy mắt chân trước nó chạm vào người Toản Thạch Đường Vương, toàn bộ thân thể đều hiển lộ ra.
Mà chân trước nó dùng để công kích Toản Thạch Đường Vương tản ra quang mang u tối.
Lâm Mạt cũng không để cho Toản Thạch Đường Vương tránh né, mà lựa chọn để nó đón đỡ lần công kích này. Một cái chữ số màu đỏ bay ra từ đỉnh đầu Toản Thạch Đường Vương.
Lâm Mạt để Toản Thạch Đường Vương trở tay liền đem chủy thủ cắm vào lưng Tuyết Nguyên Lang. Kết quả sinh vật hung hãn này liền trực tiếp bị miểu sát.
Tuyết Nguyên Lang phát ra một tiếng kêu bi ai, sau đó liền như là uống rượu say lung lay thân thể, cuối cùng ngã xuống mặt đất.
Lâm Mạt thoáng nhìn, sau đó đã nhìn thấy trên mặt đất ngoại trừ thân thể Tuyết Nguyên Lang, liền không có vật gì. Mà khi thân thể Tuyết Nguyên Lang dần dần trở nên trong suốt, sau đó liền bị đổi mới mất.
Lâm Mạt kéo mũ, sau đó liền đi tiếp. Lâm Mạt phi thường rõ ràng cuối cùng mình sẽ gặp phải cảnh tượng như thế nào ở trong mảnh rừng băng này. Mà dã quái bởi vì ngẫu nhiên đổi mới, Lâm Mạt cũng không rõ ràng sẽ gặp phải loại dã quái nào…
Khi Lâm Mạt đi đến cuối rừng băng, cũng gặp hai con dã quái, đều bị Toản Thạch Đường Vương nhẹ nhõm giải quyết hết.
Đoạn đường này hơi có vẻ dài dằng dặc, Lâm Mạt ước chừng hao tốn mất nửa giờ mới đi đến được điểm cuối cùng của rừng băng. Đi tới điểm cuối cùng của rừng băng, Lâm Mạt đã nhìn thấy nơi xa có một cái hồ. Nước trong cái hồ băng này đang không ngừng cuồn cuộn, đang có từng cái bọt khí nổi lên.
Trong cái hồ nước nóng này có một pho tượng đồng thau, cái pho tượng đồng thau này toàn vết rỉ loang lổ, nhưng hắn lại có thực lực cực kỳ khủng bố.
Bạn cần đăng nhập để bình luận