Trọng Sinh Ma Đạo Sư

Chương 489 - Pháo hoa lạnh nhẹ

Lại qua vài giây đồng hồ, cái thanh trường thương lộng lẫy kia sắp công phá phòng tuyến của Lâm Mạt. Nói cách khác, kỹ năng “Cấm Chú Băng Sương Khải Giáp” đã sắp hỏng mất.
Không có suy nghĩ nhiều, Lâm Mạt Lập tức sử dụng kỹ năng “Thệ Ngã Chi Cảnh”. Mục đích thiết lập lại kỹ năng “Cấm Chú Băng Sương Khải Giáp”. Cũng không để cho Lâm Mạt thất vọng, sau khi phóng thích cái kỹ năng phòng ngự này lần thứ hai thì cũng thành công triệt tiêu thanh trường thương kia.
Mặc dù như thế, Băng Sương Khải Giáp cũng đã ảm đạm đi rất nhiều. Chưa xuất hiện vết rạn, nhưng nhìn không còn tinh xảo lộng lẫy nữa.
Lúc này Lâm Mạt nhìn thoáng qua giá trị hộ giáp, miễn cưỡng có thể nói còn lại hai mươi phần trăm. Hắn thoáng có chút may mắn, còn tốt hắn có được “Cấm Chú Băng Sương Khải Giáp” cùng kỹ năng “Thệ Ngã Chi Cảnh” . Nếu như Lâm Mạt thiếu khuyết một trong đó bất kỳ kỹ năng nào, thì nhất định sẽ bị thanh trường thương kia đánh chết.
Chuôi trường thương này không có công phá được phòng ngự của Lâm Mạt, liền rơi xuống theo thời gian, sau đó phiêu tán như một làn khói…
Lâm Mạt nhìn thoáng qua, liền nhìn về phía Khải Giáp U Hồn Vương. Mà cũng trong nháy mắt này, hắn đã nắm giữ được tình hình chiến đấu, có thể nói song phương đều tạo thành tổn thương tương đương khả quan.
Song trọng đả kích của Khô Lâu Sư Thứu Kỵ Sĩ thì không cần nhiều lời, mà Khải Giáp U Hồn Vương lại có thể không ngừng triệu hoán khí linh tiến hành công kích. Không giống với trường thương lộng lẫy công kích Lâm Mạt, lần này những khí linh kia vừa phá đá lao ra, thì liền trực tiếp bay về phía Khô Lâu Sư Thứu Kỵ Sĩ.
Trong nháy mắt những cái khí linh kia bay ra, bên ngoài thân liền xuất hiện một tầng hỏa diễm. Nếu như không có tầng hóa thạch bảo hộ những khí linh này, như vậy bọn chúng cũng sớm đã hóa thành tro bụi…
Nói cách khác, những khí linh này vừa phá thạch lao ra, thì liền chú định sẽ bị hủy diệt.
Đôi mắt Lâm Mạt có chút ngưng tụ, sau đó liền mệnh lệnh Khô Lâu Sư Thứu Kỵ Sĩ sử dụng “Vong Linh Hộ Thuẫn”. Khi kỹ năng này có tác dụng, những cái khí linh như con thiêu thân lao đầu vào lửa nhóm lấy hủy diệt làm đại giá tiến hành công kích, cũng đã phí công vô ích.
Nhóm khí linh tiêu hủy như là pháo hoa nở rộ, mỹ lệ mà thê lãnh…
Ở thời điểm này, đôi mắt Lâm Mạt liền rơi vào trên người Khô Lâu Sư Thứu Kỵ Sĩ. Sinh vật triệu hoán không có trí năng, thì sẽ không đa sầu đa cảm giống nhân loại, bọn chúng bị khí linh công kích, thì tự thân cũng tiến hành phản kích.
Ở thời điểm này Khải Giáp U Hồn Vương bắt đầu tăng cường độ công kích, số lượng khí linh công kích Khô Lâu Sư Thứu Kỵ Sĩ cũng nhiều hơn. Theo số lần ngăn cản tăng lên, hai cái “Vong Linh Hộ Thuẫn” bắt đầu xuất hiện vết rạn.
Hiện tại Lâm Mạt hoàn toàn có thể triệu hồi ra ba Khô Lâu Sư Thứu Kỵ Sĩ, nhưng hắn cảm thấy hai đơn vị vong linh là có thể giải quyết Khải Giáp U Hồn Vương rồi, cho nên không bằng chỉ triệu hoán hai cái Khô Lâu Sư Thứu Kỵ Sĩ, để thời gian cooldown càng nhanh một chút.
Ở thời điểm này, Lâm Mạt liền bắt đầu để Khô Lâu Sư Thứu Kỵ Sĩ phóng thích đại chiêu. Lần này Lâm Mạt triệu hoán ra hai con Khô Lâu Sư Thứu Kỵ Sĩ có Phong thuộc tính và Hỏa thuộc tính.
Phong thuộc tính có đại chiêu là “Phong Nộ” và Hỏa thuộc tính có đại chiêu là “Viêm tước” phụ trợ lẫn nhau đối địch, tính công kích cùng lực phá hoại được đề cao rất nhiều.
Sau khi hai cái đại chiêu lướt qua, có thể nhìn thấy rõ Khải Giáp U Hồn Vương đã mất máu cực nhanh. Ước chừng mười lăm giây, Khải Giáp U Hồn Vương đã ngã xuống.
Lâm Mạt gật đầu. Lần triệu hoán này có vận khí rất lớn nên mới gọi ra Phong thuộc tính cùng Hỏa thuộc tính, mà chính bởi vì vận khí Lâm Mạt vô cùng tốt, Lâm Mạt liền trả giá rất nhỏ bé để thành công đánh chết Khải Giáp U Hồn Vương.
Nhưng mà sự tình cũng không có kết thúc. Tại khi Khải Giáp U Hồn Vương ngã xuống. Tất cả khí linh đều phát ra từng đợt gào thét, sau đó toàn bộ giải trừ phong ấn, bay đi về hướng phía Khô Lâu Sư Thứu Kỵ Sĩ.
Coi như kỹ năng “Vong Linh Hộ Thuẫn” có cường hãn thế nào, cũng không cách nào ngăn cản đại quân khí linh trùng trùng điệp điệp. Cho nên hai Khô Lâu Sư Thứu Kỵ Sĩ hoàn thành mình nhiệm vụ xong thì cũng bị kích hủy.
U Liêm nhìn thấy hỏa diễm hoa lệ sáng chói kia đại thịnh rồi tàn lụi trong chớp mắt, trong con ngươi phát ra quang mang lóng lánh cùng ưu thương.
“Bọn chúng cứ hủy diệt như vậy sao?” U Liêm nhẹ nhàng nói. Thanh âm của nàng rất nhẹ, Lâm Mạt không nghe được.
Thế là Lâm Mạt vô cùng nghi hoặc mà nhìn U Liêm.
Hắn dò hỏi: “Ngươi nói cái gì?” Thần sắc của hắn vô cùng lạnh nhạt, Khô Lâu Sư Thứu Kỵ Sĩ hủy diệt với đám khí linh thì cũng không thể làm Lâm Mạt có chút gợn song nào.
Trông thấy Lâm Mạt nhẹ nhàng như vậy, U Liêm nhìn Lâm Mạt rồi trầm mặc không nói, chỉ có chút cắn môi một cái. Trông thấy Lâm Mạt sắp quay đầu, U Liêm nói: “Ngươi có thể thờ ơ đối với hết thảy hay sao?”
“Ngươi nói là Khô Lâu Sư Thứu Kỵ Sĩ của ta, hay là những khí linh này?” Lâm Mạt nhàn nhạt nói. Một câu nói của hắn lập tức để U Liêm á khẩu không trả lời được.
Lâm Mạt nói: “Đây chính là vì tín ngưỡng mà chiến, bọn chúng đã chết có ý nghĩa, vì sao ta phải thương cảm chứ?” Lâm Mạt lắc đầu, sau đó ánh mắt nhìn về phía địa phương những cái khí linh kia phát sinh bạo tạc tập thể.
“Sự tình hẳn không có đơn giản như vậy…” Lâm Mạt nói như thế, “Những áo giáp này không phải là để bài trí.” Nói xong câu đó, Lâm Mạt liền đem ánh mắt rơi vào phía trên những cái áo giáp kia.
Cũng không để cho Lâm Mạt chờ đợi thời gian quá dài, những kia áo giáp kia đột nhiên run rẩy lên. Sau đó như là ngọn nến bị hỏa diễm nhen lửa, bên trong những cái áo giáp kia lại xuất hiện linh thể. nhưng những cái linh thể kia đều đang tự thiêu đốt.
“Tựa hồ cũng không thể duy trì thời gian rất dài…” Lâm Mạt nói ra câu nói này xong thì liền nắm chặt pháp trượng trong tay. Sau đó tinh thần của hắn cũng tập trung độ cao, ở thời điểm này dị đồng của Lâm Mạt lại xuất hiện lần nữa.
Lâm Mạt quét mắt nhìn một vòng, thô sơ giản lược thống kê một chút, ước chừng có sáu mươi, bảy mươi con Khải Giáp U Hồn.
Lâm Mạt lập tức xoay người lại liền bắt đầu đào vong. Bọn chúng có hình thái đặc thù, nên Lâm Mạt biết chiến lực của bọn chúng sẽ không thấp hơn Khải Giáp U Hồn đã gặp phải trước đó…
Sau đó hắn liền nhìn U Liêm nói ra: “Chúng ta chạy vòng quanh, chờ đợi bọn chúng hết thời gian duy trì!”
Mà U Liêm thì hơi sững sờ, nàng nhìn thấy dị sắc trong mắt Lâm Mạt .
“Còn đứng ngây đó làm gì? Tranh thủ thời gian chạy a!” Lâm Mạt quát. Nữ nhân này, thời khắc khẩn trương như vậy mà còn sững sờ đứng ở đó…
U Liêm không có ngẩn người, chỉ vì nàng trông thấy màu mắt Lâm Mạt phát sinh biến hóa nên không nhịn được mà nhìn nhiều thêm một chút.
Rất nhanh nàng liền nhìn thấy những Khải Giáp U Hồn kia, sau đó không cần Lâm Mạt nói thêm cái gì, U Liêm liền xoay người chạy. Căn cứ kinh nghiệm vừa rồi, nàng cũng đã đoán được những Khải Giáp U Hồn này đang liều mạng.
Lâm Mạt trông thấy tốc độ của nàng nhanh như vậy, cũng không cam lòng yếu thế tăng nhanh tốc độ. Chạy ước chừng hai mươi giây đồng hồ, Lâm Mạt liền đi tới bên người U Liêm.
Nàng quay đầu nhìn Lâm Mạt một chút, sau đó nhịn không được nói với Lâm Mạt: “Chạy trốn, là bởi vì bọn chúng đang bị thiêu đốt sao?”
“Đây là chuyện rõ rành rành.” Lâm Mạt Nói, “Chỉ cần kéo dài thời gian, chính bọn chúng liền sẽ trở thành một đám tro bụi.”
U Liêm khẽ gật đầu, sau đó liền quay đầu nhìn thoáng qua những Khải Giáp U Hồn đang truy đuổi phía sau, tốc độ dưới chân nhanh hơn mấy phần. Lâm Mạt không khỏi khẽ cười khổ, nguyên lai vừa rồi cũng không phải là U Liêm nhanh chân nhất.
Bất quá chiến sĩ luôn sẽ nhanh hơn Pháp Sư, thì đúng là phù hợp với lẽ thường …
Lâm Mạt quay đầu nhìn thoáng qua những Khải Giáp U Hồn đuổi theo mình. Có lẽ bởi vì áo giáp nặng nề, hoặc là bởi vì là linh thể… Cho dù Lâm Mạt là Pháp Sư, nhưng cũng có thể không ngừng kéo ra khoảng cách với Khải Giáp U Hồn.
Lâm Mạt đột nhiên phát hiện một vấn đề, đó chính là những Khải Giáp U Hồn này không có vũ khí trong tay. Như vậy vấn đề tới, vậy nếu không có vũ khí Khải Giáp U Hồn sẽ tấn công Lâm Mạt cùng U Liêm như thế nào.
Lâm Mạt nói: “Sẽ không phải là tự bạo chứ…” Hắn tiếp tục gật đầu nói: “Hẳn là như vậy, ta tin tưởng phán đoán của mình.” Sau đó tựa hồ vì nghiệm chứng lời Lâm Mạt đã nói, Lâm Mạt đã nhìn thấy một Khải Giáp U Hồn đột nhiên dừng lại, sau đó toàn bộ thân thể bị ngọn lửa bao trùm. Trên người bị bảo phủ thêm một tầng hồng mang nhàn nhạt.
Cái này mang ý nghĩa Khải Giáp U Hồn này sắp phát sinh bạo tạc. Mà trên thực tế cũng đúng như thế, chỉ nhìn thấy Khải Giáp U Hồn “Oanh” một tiếng liền bị hủy diệt.
Lâm Mạt trông thấy Khải Giáp U Hồn không chỉ là tự hủy diệt. Nó còn đồng thời tạo thành tổn thương đối với các Khải Giáp U Hồn gần đó, thậm chí có một Khải Giáp U Hồn trực tiếp bị bạo tạc hủy diệt.
Hắn thì thào nói: “Ngươi xếp nội ứng ở trong đó a?” Lâm Mạt liền quay đầu tiếp tục bắt đầu chạy, không có qua mười giây đồng hồ, Lâm Mạt nghe thấy phía sau lại vang đến tiềng nổ trầm muộn.
Dị sắc bên trong đôi mắt Lâm Mạt cũng biến mất. Hắn nói ra: “Tốt, như vậy thì đỡ mệt hơn nhiều.” sau đó sau lưng của hắn lại vang lên tiếng nổ liên tiếp.
Lâm Mạt quay đầu nhìn thoáng qua, phát hiện Khải Giáp U Hồn đã chỉ còn bốn mươi con. Lâm Mạt quay đầu chạy tiếp, sau đó hắn đã nhìn thấy U Liêm cũng đang quay người nhìn vào đám Khải Giáp U Hồn.
Nét mặt của nàng thoáng có chút hiếu kì, khi nhìn thấy Lâm Mạt nhìn chăm chú nàng, U Liêm nói ra: “Ngươi đang nhìn cái gì?” Ngữ khí của nàng hơi có một chút bất mãn.
Lâm Mạt há to miệng nhưng lại cũng không nói gì, trên mặt của hắn toát ra một nụ cười khổ. Một lát sau hắn nói ra: “Ta cũng không có đang nhìn cái gì…” Ngữ khí của hắn yếu ớt .
U Liêm nghe thấy Lâm Mạt nói như thế, cũng liền trầm mặc một lát. Sau đó liền nói với Lâm Mạt: “Không nói cái này, không biết vì cái gì, cảm giác Khải Giáp U Hồn tự bạo làm độ khó bị hạ xuống quá thấp.”
Lâm Mạt Nói: “Ngươi cũng có cảm giác như vậy sao, ta cảm thấy rất có thể đây cũng không phải là cửa ải cuối cùng.”
U Liêm nói: “Ta và ngươi có cùng một ý nghĩ.” Nàng khẽ gật đầu sau đó tiếp tục nói ra: “Trước tiên giải quyết hết những đơn vị này đã rồi nói.”
Bọn hắn liền kết thúc đối thoại, sau đó tiếp tục chạy vòng quanh. Sau đó qua một đoạn ngắn thời gian, Lâm Mạt rốt cục chờ được tới lúc tất cả Khải Giáp U Hồn diệt vong.
Lúc này Lâm Mạt mới dừng lại bước chân. Hắn nói: “Nếu như tồn tại cửa ải tiếp theo, như vậy ở thời điểm này sẽ phải xuất hiện nhắc nhở.” Hắn vừa nói vừa bắt đầu di động tới Vị trí Khải Giáp U Hồn Vương.
Bởi vì Lâm Mạt ở phía xa xa nhìn thoáng qua, đã nhìn thấy nơi đó tồn tại một kiện vật phẩm tản ra sáng hào quang màu tím.
Lâm Mạt coi đó chính là một kiện trang bị Sử Thi, nhưng khi hắn đến gần xem xét, Lâm Mạt mới phát hiện đây là một kiện vật phẩm đặc thù.
Cái Vật Phẩm Đặc Thù này là một kiện trang sức, nó giống với Ẩn Nặc Phi Phong. Lâm Mạt Nói: “Là một huân chương sao?” Hắn vừa nói chuyện, vừa nhặt nó lên.
Đúng như Lâm Mạt suy đoán, cái Vật Phẩm Đặc Thù này chính là một kiện huân chương. Lâm Mạt nhìn thoáng qua thuộc tính của kiện vật phẩm này, nhịn không được mà nói: “Kiện vật phẩm này có thuộc tính quá kém a?”
Nói tới đây, Lâm Mạt liền thở dài một hơi sau đó tiếp tục nhìn đặc tính của Vật Phẩm Đặc Thù.
Nhưng lập tức ánh mắt Lâm Mạt liền trở nên sáng ngời, bởi vì hắn nhìn thấy một đặc tính. Đó chính là HP người đeo càng thấp như vậy tỉ lệ miễn giảm tổn thương càng cao.
Lâm Mạt cười một tiếng: “Vừa rồi ta còn chất vấn cái Vật Phẩm Đặc Thù này hữu danh vô thực, nhưng trên thực tế kiện vật phẩm này có kỹ năng thật là đáng sợ.”
Trong tròng mắt của hắn mặt toát ra thần sắc hài lòng. Sau đó hắn liền khóa Vật Phẩm Đặc Thù này lại. hiện tại khả năng sinh tồn của Lâm Mạt đã được tăng lên trên diện rộng.
Lâm Mạt quay đầu nhìn thoáng qua U Liêm đang muốn nói chuyện gì, thì trung tâm mảnh không gian này xuất hiện một cái Truyền Tống Trận.
Lâm Mạt nhún vai nói: “Cũng không biết là truyền tống rời khỏi nơi này hay là đến cửa ải tiếp theo …”
Bởi vì Lâm Mạt không có đi qua cái địa đồ này lần nào, cho nên không biết gì về nó. “Bất quá, có thể có được bất khuất huân chương là ta cũng đã mãn nguyện rồi.” Lâm Mạt thấp giọng nói.
Tiếp theo Lâm Mạt nhìn U Liêm một chút rồi nói: “Tiếp theo không cần ta nhiều lời, ngươi đi theo là tốt rồi.” Nói xong câu đó, hắn liền đưa tay kéo mũ một chút.
Thần sắc của hắn nhìn có chút trầm tĩnh, nhưng sau đó hắn liền toát ra một nụ cười nhàn nhạt.
Lâm Mạt đi tới Truyền Tống Trận, sau đó liền bước một chân vào trong đó. Sau đó thân ảnh Lâm Mạt liền biến mất trong đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận