Trọng Sinh Ma Đạo Sư

Chương 275 - Cốt Vu

Lâm Mạt rất kinh ngạc khi thấy nơi này lại có tới ba tên người chơi. Mấy người chơi kia xoay đầu lại nhìn Lâm Mạt cưỡi Cự Tượng, thì mặt cũng đầy vẻ ngơ ngác.
Song phương đều rơi vào trong trầm mặc. Lâm Mạt cũng không biết ba người chơi này đang làm gì, thần sắc dần dần trở nên bình tĩnh hơn.
Mà ba người chơi kia chỉ bị choáng váng trong thời gian ngắn ngủi, rồi trong mắt liền toát ra sát ý. Nhưng bọn hắn cũng chú ý tới Lâm Mạt và Cự Tượng.
Trong ba tên người chơi có một người chơi Đạo Tặc, tên Đạo Tặc kia lập tức sử dụng kỹ năng “Thuật Điều Tra”. Khi kỹ năng này phát huy tác dụng, sắc mặt tên Đạo Tặc bỗng nhiên kịch biến.
Tên Đạo Tặc này có đẳng cấp hai mươi, mà đẳng cấp Cự Tượng Lãnh Chúa là cấp 30.
Nó đã vượt ra khỏi phạm vi mà kỹ năng Thuật Điều Tra có thể phát huy tác dụng, cho nên khi tên Đạo Tặc kia nhìn thấy cái tên “Cự Tượng Lãnh Chúa”, còn các thuộc tính và HP lại toàn là dấu chấm hỏi…
Tên Đạo Tặc liền hít vào một hơi thật dài, sau đó nhìn liền thông báo cho hai tên đồng đội. Hai tên đồng đội cũng đều biến sắc.
Thuật Điều Tra của Đạo Tặc cũng không có bị ngắt. Nhưng bởi vì Lâm Mạt có đẳng cấp là hai mươi sáu, nó cũng vượt ra khỏi phạm vi của kỹ năng này. Phổ thông Thuật Điều Tra chỉ có tác dụng với đối tượng chênh lệch năm cấp.
Tên Đạo Tặc kia rùng mình nhìn Lâm Mạt và Cự Tượng Lãnh Chúa. Hắn biết Lâm Mạt là người chơi không phải NPC, bởi vì khi hắn sử dụng kỹ năng “Thuật Điều Tra” xong, hắn liền biết biệt danh của Lâm Mạt trong trò chơi là “Lẫm Mạt” .
“Lẫm Mạt… Lẫm Mạt. Hoa nhài nở rộ?” Tên Đạo Tặc vừa tự hỏi suy nghĩ miên man, vừa đem nhưng gì mình nhìn thấy gửi cho hai tên đồng đội.
Lâm Mạt cưỡi trên người Cự Tượng Lãnh Chúa khổng lồ, nhìn xuống từ trên cao nhìn vào ba tên người chơi này.
Lông mày của hắn bỗng nhiên nhíu lại, bởi vì ở chỗ này lại gặp phải mấy tên người chơi có đẳng cấp khá cao, nhưng chỗ này lại không đủ để người chơi luyện cấp. Chẳng lẽ bọn hắn là tiểu đội tầm bảo chuyên nghiệp? Lâm Mạt đang suy nghĩ miên man.
Lâm Mạt đưa ánh mắt về phía vị trí bảo rương trong trí nhớ, nhìn thấy một cái rương đã trống không, đồ vật bên trong đã bị lấy đi.
Lâm Mạt không có thói quen giết người đoạt bảo, nhưng Lâm Mạt lại cảm giác được những người chơi này rất không thích hợp. Nếu như đã đạt được đồ bên trong bảo rương, như vậy vì sao lại không rời đi, ở chỗ này làm cái gì…
Lâm Mạt trầm mặc nhìn bọn hắn một lần, sau đó nắm chặt pháp trượng trong tay chuẩn bị chiến đấu. Bỗng nhiên, ánh mắt Lâm Mạt phát hiện cái gì đó, bởi vì hắn nhìn thấy trên một khối xương cốt đang có một ngọn lửa màu vàng. Một cái xương ngón tay này tản ra khí tức ma pháp quỷ dị.
Cái cục xương này chỉ là một đoạn xương ngón tay, nhưng truyền đến khí tức ma pháp và ba động ma pháp làm cho Lâm Mạt phải hung phấn. Hắn nhẹ giọng nói: “Xương ngón tay của Đại Vu.”
Lâm Mạt có kinh lịch phong phú biết bao, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, hắn liền nói ra lai lịch của kiện vật phẩm này.
Lâm Mạt thu hồi ánh mắt một lần nữa, sau đó liền lạnh nhạt nhìn ba tên người chơi. Hắn thở dài một hơi. Hắn mở miệng nói: “Cái đồ vật này không phải là thứ các ngươi có thể nắm giữ… Các ngươi đang chơi với lửa.”
Nhưng Lâm Mạt biết, lúc này ba tên người chơi bị kiện vật phẩm này che đậy hai mắt đã không nghe lời nói của Lâm Mạt ra gì.
Tương phản, bọn hắn cảm thấy Lâm Mạt đến để cướp đoạt món bảo vật này. Nghĩ đến đây, trong mắt của bọn hắn đều là toát ra sát cơ.
Lâm Mạt khẽ mím môi, thần sắc mặc dù vẫn bình tĩnh như trước, nhưng đôi mắt lại toát ra một tia ngưng trọng. Mặc dù mình có được thực lực đỉnh tiêm, còn có Cự Tượng chấn nhiếp ở một bên, nhưng Lâm Mạt không có nắm chắc sẽ chiến thắng ba tên người chơi này.
Nguyên nhân rất đơn giản, đó chính là bởi vì cái đoạn xương ngón tay tạo ra hiệu quả tăng phúc quá mức kinh khủng. Ở kiếp trước Lâm Mạt cũng từng đụng phải người chơi cầm khúc xương này trong tay, sức chiến đấu có thể đồng cấp với Boss có khi còn kinh khủng hơn.
Lúc này Lâm Mạt như đang đối mặt với ba con Boss cấp hai mươi, thậm chí còn có chút vượt qua. Bởi vậy, hắn không thể không nghiêm túc.
Một Pháp Sư xem hết Screenshots do Đạo Tặc gửi tới, thì thần sắc cũng phi thường ngưng trọng. Mặc dù bọn hắn không biết Cự Tượng mà đang cưỡi Lâm Mạt không phải là quái phổ thông. Nhưng có thể đi lại trong địa đồ cấp 30, thì phải có thực lực không thể khinh thường.
Pháp ném ra một Hỏa Cầu, cái Hỏa Cầu này ném về phía Lâm Mạt, sau đó hắn lại là phát ra viên Hỏa Cầu đánh về phía Cự Tượng Lãnh Chúa. Mục đích hắn làm như vậy chính là để thăm dò phản hồi chiến đấu sau đó xe thấy rõ ràng hạn mức lượng máu cao nhất của cả hai.
Nhưng Hỏa Cầu Thuật này không là Hỏa Cầu Thuật bình thường. Bên trong Hỏa Cầu tựa như đang tồn tại một đạo vong hồn, Mơ hồ có thể trông thấy hình khuôn mặt một người.
Lâm Mạt hơi nhíu chân mày lại, hắn trực tiếp dùng kỹ năng “Băng Sương Khải Giáp” . Mặc dù Lâm Mạt đang cưỡi Cự Tượng Lãnh Chúa, nhưng nghề nghiệp của hắn không phải là Kỵ Sĩ, cũng sẽ không có được tăng phúc thuộc tính.
Dựa theo Lâm Mạt đoán chừng, nếu như người cưỡi Cự Tượng Lãnh Chúa chính là một Kỵ Sĩ, như vậy ít nhất cũng sẽ được tăng phúc có một ngàn điểm HP cùng mấy trăm điểm lực phòng ngự.
Nhưng sau khi Lâm Mạt suy tính, thì du có là Triệu Bắc, Lâm Mạt cũng sẽ không đem đầu sủng vật này nhường cho hắn. Sau đó hắn liền đình chỉ việc suy nghĩ lung tung.
Tại trong địa vực cỡ nhỏ này, đối thủ có đủ tính uy hiếp nhất chính là Đạo Tặc, cho nên phải nghĩ biện pháp xử lý Đạo Tặc trước tiên mới được. Trong tích tắc Lâm Mạt bị Hỏa Cầu công kích đến, hắn liền tung ra kỹ năng “Sương Đống Tân Tinh”.
Cái Kỹ năng này lấy tên Đạo Tặc kia làm mục tiêu công kích, còn chỉ tiện thể công kích đến tên người chơi chiến sĩ kia mà thôi. Nơi này ngoại trừ Lâm Mạt và ba tên người chơi, một tên là Pháp Sư một tên là Đạo Tặc còn có một tên là chiến sĩ. Cũng không phải là tổ hợp chiến mục pháp thường gặp.
Khi Lâm Mạt công kích hai tên người chơi kia, đôi mắt của hắn có chút ngưng tụ. Bởi vì Lâm Mạt có được trạng thái “Vị Diện Bích Lũy”, vậy những người chơi này cũng có trạng thái miễn trừ công kích nhất định.
Sau khi Lâm Mạt dùng kỹ năng “Sương Đống Tân Tinh”, thì kỹ năng này như đang công kích vào một mặt tường trong suốt, lực công kích bị triệt tiêu hơn phân nửa trong nháy mắt.
Lúc này viên hồn Hỏa Cầu kia mới rơi vào trên người Lâm Mạt cùng Cự Tượng Lãnh Chúa. Pháp Sư không có thể nhìn thấy lượng máu của Lâm Mạt, bởi vì có “Băng Sương Khải Giáp”. Nhưng hắn lại nhìn thấy lượng máu của Cự Tượng.
Hắn há to miệng ánh mắt có chút ngốc trệ. Hắn lắp bắp nói: “Đây là, một con Boss bị thuần hóa sao?”
Lúc này Lâm Mạt giơ pháp trượng trong tay lên cao, bảo thạch trên pháp trượng phát sáng lên.
Thần sắc của hắn hết sức chăm chú, bởi vì hắn không đối mặt với một con BOSS bình thường không có trí năng, mà đang phải đối phó với người chơi giảo hoạt. Đồng thời những người chơi này cũng không phải là đám người choi phổ thông, mà đây là đám người chơi được tăng phúc từ Cốt Vu.
Người chơi được Cốt Vu tăng phúc, thuộc tính có thể so với Boss. Khả năng buff khủng bố như vậy, thì có trả cái giá to lớn hơn cũng đáng. Mà cái giá này chính là phải ký kết khế ước, trở thành nô bộc của Vu.
Mà Vu lại có danh tiếng không được tốt, bọn hắn vì muốn có được lực lượng cường đại hơn, Vu thường huyết tế thành trấn đồ sát bình dân tựa như ăn cơm uống nước. Bởi vậy, Vu mới bị tứ đại chủng tộc liên hợp tiêu diệt.
Tứ đại chủng tộc đoàn kết tiêu diệt Vu, có nguyên nhân rất đơn giản, tứ đại chủng tộc sợ hãi lực lượng của Vu.
Một đoạn Cốt Vu đã ẩn chứa lực lượng như vậy, đã có thể để ba người chơi biến thân trở thành Boss. Mặc dù nói hiện tại người chơi có đẳng cấp rất thấp, nhưng đoạn xương ngón tay kia cũng không có bộc phát ra lực lượng vốn có của nó lúc.
Lâm Mạt không muốn dựa vào lực lượng ngoại thân, bởi vì lực lượng ngoài thân có thể mất đi bất cứ lúc nào, mà… Trên đời này cũng không có cơm trưa miễn phí. Lâm Mạt chỉ tin tưởng vào lực lượng của chính mình, tựa như viêc tại sao Lâm Mạt không có lựa chọn việc tổ kiến thế lực.
Lâm Mạt hít vào một hơi thật dài, hắn ra lệnh Cự Tượng Lãnh Chúa lao về phía trước, trong tròng mắt của hắn hiện lên vẻ lo lắng.
Bởi vì những người chơi này có ý thức chiến đấu vẫn rất yếu, chỉ biết là khẩn cầu lực lượng từ Cốt Vu sau đó dùng thuộc tính nghiền ép người chơi khác. Lâm Mạt muốn trước khi bọn hắn sử dụng lá bài tẩy biến thân, phải dùng một bộ kỹ năng giải quyết một người chơi.
Hắn lựa chọn đối tượng kích sát đầu tiên là Đạo Tặc. Mà lúc này người chơi Đạo Tặc vẫn ngây ngốc nhìn con Cự Tượng Lãnh Chúa.
Lâm Mạt đã chuẩn bị sẵn kỹ năng “Hàn Băng Chi Triều”, chỉ có vấn đề khoảng cách chưa đủ mà thôi.
Đúng vào lúc này, tên ma Pháp Sư kia cao giọng thét lên: “Còn đứng ngây đó làm gì? ! Biến thân a!” Hắn nói rất nhanh, mà khi hắn vừa nói chuyện, thì cũng liền sử dụng kỹ năng biến thân.
Sau đó quang mang hắc sắc liền thôn phệ người Pháp Sư kia. Tên chiến sĩ kia cũng phản ứng ngay, cũng lập tức sử dụng kỹ năng biến thân, hắn cũng bị quang mang hắc sắc thôn phệ. Ánh mắt Lâm Mạt vẫn kiên định tỏa định vào tên Đạo Tặc kia.
Đạo Tặc cũng phản ứng lại, ngay tại lúc hắn chuẩn bị vận dụng kỹ năng Đại Vu ban cho để tiến hành biến thân, Lâm Mạt đã kích hoạt kỹ năng “Hàn Băng Chi Triều”.
Mặc dù kỹ năng này rất khó trúng người chơi, nhưng Đạo Tặc này lại xuất hiện sơ suất một chút. Đầu tiên, hắn không nên bị Cự Tượng Lãnh Chúa chấn nhiếp mà quên đi việc di động; tiếp theo, hắn không nên ngây ngốc đứng tại chỗ để tiến hành “Biến thân” mà quên đi khả năng bị đánh gãy trong lúc thi triển.
Lâm Mạt đã thành công dùng kỹ năng “Hàn Băng Chi Triều” đánh vào tên Đạo Tặc không kịp tiến hành biến thân kia, trực tiếp miểu sát.
Mà lúc này lượng máu của Lâm Mạt vẫn đang max trị số, vẫn có tác dụng chấn nhiếp phi thường to lớn đối với hai tên người chơi mới hoàn thành biến thân, bởi vì bọn hắn căn bản không thấy nhìn thấy lượng HP của Lâm Mạt.
Lâm Mạt vẫn tương đối hài lòng đối với thiết kế của « Thiên Vực », bởi vì phản hồi chiến đấu chỉ có thể phản hồi được HP của đối phương, mà lại không có thông số MP.
Chính bởi vì như vậy, Lâm Mạt mới có lực uy hiếp khiến cho bọn hắn căn bản không dám cường công. Cho dù bọn hắn đã biến thân thực lực đã tăng vọt, nhưng nội tâm của bọn hắn vẫn là nhân loại hèn nhát…
Lâm Mạt giết chết Đạo Tặc trong chớp nhoáng xong, thì vẫn lưu lại một cái băng trụ cự đại bất quy tắc, mà Đạo Tặc thì biến thành một vệt ánh sáng biến mất ngay tại chỗ.
Ánh mắt Lâm Mạt lạnh lùng nhìn hai người chơi còn lại. Hắn biết mình đã không có biện pháp kết liễu một người chơi đang còn full thanh kỹ năng, mà MP của hắn cũng không cho phép.
Bạn cần đăng nhập để bình luận