Trọng Sinh Ma Đạo Sư

Chương 299 - Khô Lâu Vương

Lâm Mạt dùng tay kéo cái mũ Pháp Sư, sau đó đi về phía chỗ ngoặt.
Hắn tận lực duy trì sự cẩn thận, đi tới cái gần chỗ cua kia. Lâm Mạt nhắm mắt lại hít vào một hơi thật dài. Sau đó hắn mở hai mắt ra, đôi mắt của hắn xán lạn như sao trời.
Lâm Mạt vừa bước chân vào chỗ ngoặt, liền có một cây trường thương đâm tới, trực tiếp đâm về phía Lâm Mạt.
Lâm Mạt đã sớm chuẩn bị, như chỉ cần cảm nhận được đơn vị vong linh kia thì đã sử dụng kỹ năng “Thiểm Thước” . Theo hào quang màu trắng bạc dâng lên, thân thể Lâm Mạt đã xuất hiện ở vị trí phía trước các chỗ cũ khoảng tám mã.
Mặc dù Lâm Mạt chỉ nhìn thấy được một hình ảnh rất mờ, nhưng từ hình thể cùng vũ khí để tiến hành phán đoán, Lâm Mạt liền biết mình đã gặp Khô Lâu Kỵ Sĩ.
Pháp trượng trong tay Lâm Mạt lại sáng lên, mà trong nháy mắt pháp trượng sáng lên, Lâm Mạt đã quay người. Kỹ năng “Băng Sắc Vi” liền được phát động ra.
Cái con Khô Lâu kỵ Sĩ kia liền bị đóng băng trong nháy mắt. Lâm Mạt lại tung ra kỹ năng “Cấm Chú Sương Đống Tân Tinh”. Phát động kỹ năng này xong, Lâm Mạt liền bắt đầu dùng đòn công kích bình thường.
Bởi vì khi “Băng Sắc Vi” công kích tới thì hắn cũng nhận được phản hồi chiến đấu, cái con Hoàng Đồng Khô Lâu Kỵ Sĩ này là một tồn tại Cấp tinh anh cấp ba mươi lăm. Cho nên “Cấm Chú Sương Đống Tân Tinh” cũng không thể trực tiếp phá hủy nó trong một đòn được.
Nhưng cái kỹ năng truyền thuyết này vẫn tạo thành tám mươi phần trăm tổn thương. Bởi vì Kỵ Sĩ có tính cơ động cao, Lâm Mạt biết kỹ năng “Phong Bạo Xạ Tuyến” và “Hàn Băng Chi Triều” sẽ không thể đánh trúng được Khô Lâu Kỵ Sĩ .
Nên nhất định phải sử dụng Kỹ Năng Khống Chế trước, sau đó mới sử dụng kỹ năng “Hàn Băng Chi Triều”.
Mà lúc này Kỹ Năng Khống Chế trên tay Lâm Mạt, chỉ còn lại có một cái “Thuật Đóng Băng”. Mà Lâm Mạt không cho rằng kỹ năng này có thể khống chế được một quái cấp tinh anh có tính cơ động cao.
Lâm Mạt dùng Hỏa Cầu công kích Khô Lâu Kỵ Sĩ, Lâm Mạt ngạc nhiên phát hiện, công kích của mình trực tiếp đập mất năm phần trăm độ bền của Khô Lâu Kỵ Sĩ… Hơn nữa còn tạo thành trạng thái “Cao cấp Ma Pháp Hỗn Loạn”.
Thế là hắn lập tức vận dụng kỹ năng “Phong Bạo Xạ Tuyến”. Tại lúc kỹ năng này vẫn còn tiếp tục tạo ra hiệu quả, độ bền của Khô Lâu Kỵ Sĩ đã về không.
Lâm Mạt thở dài một hơi, hắn bỗng nhiên nhìn thấy bên trên người con Khô Lâu Kỵ Sĩ rơi xuống một cái Mũ giáp Cấp Ám Kim. Cái Mũ giáp kia an tĩnh nằm trên mặt đất, tản ra quang huy ám kim xinh đẹp.
Lâm Mạt hiện ra nụ cười, Lâm Mạt liền đến gần chỗ Hoàng Đồng Khô Lâu Kỵ Sĩ ngã xuống, nhặt cái Mũ giáp lên.
Cũng không phải là dã quái có nghề nghiệp Kỵ Sĩ liền nhất định sẽ rơi xuống trang bị nghề nghiệp Kỵ Sĩ, nó rơi ra một cây pháp trượng cũng không có gì lạ. Còn Lâm Mạt nhặt được một kiện Mũ giáp nghề nghiệp Kỵ Sĩ, đó chỉ có thể nói Lâm Mạt hữu duyên cùng kiện trang bị này…
Lâm Mạt nhìn thuộc tính của món trang bị kia sau đó liền thu nó vào trong hành trang. “Coi như không tệ.”
Hắn chỉ dùng “Coi như không tệ” để hình dung thuộc tính của kiện trang bị này, nói rõ Lâm Mạt không quá hài lòng đối với thuộc tính của kiện trang bị này.
Lâm Mạt tiếp tục đi về phía trước. Lâm Mạt ngẩng đầu lên nhìn thấy nơi xa có một tòa tòa thành màu đen mây mù lượn lờ như ẩn như hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận