Trọng Sinh Ma Đạo Sư

Chương 297 - Khô Lâu Dũng Giả

Lâm Mạt bùi ngùi thở dài. Nơi này chết trận không biết bao nhiêu chiến sĩ nhân loại, cũng chôn xương không biết bao nhiêu vong linh tộc… Thậm chí nơi này còn vẫn lạc một bất hủ giả của vong linh tộc.
Cũng chính bởi vì bất hủ giả của vong linh tộc chết ở đây, cho nên mới dẫn tới vong linh tộc điên cuồng trả thù. Bọn hắn đem nơi này biến thành một mảnh Mộc Lâm Khô Lâu âm trầm.
Đã nhiều năm như vậy, oán khí ở nơi này vẫn không thể tiêu tán.
Lâm Mạt ngẩng đầu ngước nhìn mặt trời rực rỡ bên trên bầu trời, chỉ cách nhau vài bước chân nhưng hoàn cảnh lại khác nhau quá nhiều, chỗ thì lạnh băng nới thì ấm áp như mùa thu.
Hắn trầm mặc một lát, rồi lại tiếp tục đi về phía trước. Đi nửa phút thì đã nhìn thấy một cái khô lâu vàng óng xuất hiện phía trước Lâm Mạt không xa.
Lâm Mạt không có nói một tiếng nào, trực tiếp phóng ra một viên Hỏa Cầu. Viên Hỏa Cầu kia vẫn thiêu đốt mãnh liệt dù hoàn cảnh nơi đây có băng lãnh tới thế nào đi nữa. Hỏa Cầu bay đến trên người bộ khô lâu kia.
Mà Lâm Mạt phóng thích ra viên Hỏa Cầu kia chủ yếu là để dò xét đầu dã quái này. Thân thể của nó cũng không trắng bệch như khô lâu bình thường, nó lại có màu vàng.
Nhưng lại không phải màu hoàng kim óng ả, mà có có chút ảm đạm. Mặc dù bộ xương khô kia có màu sắc ảm đạm, nhưng Tinh Thần Chi Hỏa ở trong hốc mắt của nó lại có màu hồng sắc, nhìn khác biệt rất lớn với khô lâu phổ thông.
Mỗi một viên Hỏa Cầu mà Lâm Mạt đánh vào trên người khô lâu, đều lập bùng lên một tầng hồ quang màu xanh biếc. Đây là hiệu quả của “Tinh Linh Chi Hỏa”.
Khi được “Tinh Linh Chi Hỏa” gia trì, cho dù con khô lâu kia có thuộc tính không tệ, thì cũng bị đánh rơi mất mười phần trăm độ bền. Đây mới chỉ là một kích phổ thông “Hỏa Cầu Thuật” mà thôi.
Lâm Mạt vẫn tương đối hài lòng đối tổn thương mình đã tạo ra, bất quá lúc này hắn lại nghĩ tới tới thời không Đại Ma Vương Casalina từng nói với hắn. Đó chính là tốc độ trưởng thành của mình vẫn không như Casalina kỳ vọng.
“Ai” một tiếng xong, sự chú ý của hắn liền tập chung vào trên người tiểu khô lâu. Lâm Mạt dựa vào phản hồi chiến đấu. Liền biết được bộ khô lâu này có tên là “Hoàng Đồng Khô Lâu”, chỉ là một con dã quái phổ thông mà thôi.
Mà Lâm Mạt đã tính được cường độ công kích của mình, đó một lần công kích bình thường là có thể tạo thành mười phần trăm tổn thương. Về sau khi đối mặt với đám dã quái phổ thông khác, Lâm Mạt liền có thể thành thạo điêu luyện, tính trước kỹ càng một chút.
Khi Hỏa Cầu nổ tung, Lâm Mạt liền ném ra kỹ năng “Cấm Chú Sương Đống Tân Tinh”. Sử dụng kỹ năng này xong, vì đã được “Tinh Linh Chi Hỏa” gia trì, Lâm Mạt trông thấy độ bền của Hoàng Đồng Khô Lâu bị về không trong nháy mắt.
Sau đó Hoàng Đồng Khô Lâu rên “Ken két” vài tiếng, liền biến thành một đám mảnh vỡ. Lâm Mạt cũng không thèm để ý, hắn chỉ để ý cái dã quái này có thể rơi xuống một kiện vật phẩm đáng tiền hay không. Thí dụ như trang bị hoặc là đạo cụ đặc thù.
Nhưng sự thật nói cho Lâm Mạt rằng hắn đã suy nghĩ nhiều. Lâm Mạt quan sát một vòng, cũng không nhìn thấy bất kỳ vật phẩm nào rơi xuống.
Lâm Mạt nhún vai, sau đó tiếp tục đi vào sâu hơn. Hắn đi ước chừng ba mươi mấy mã thì, đã nhìn thấy phương xa xuất hiện một cái chỗ ngoặt. Ngay cái chỗ ngoặt kia có một cái cây, cho nên nếu nhìn kỹ sẽ không thấy một bên khác có cái gì đó.
Lâm Mạt dừng lại ở chỗ này một hồi, sau đó liền kéo mũ bắt đầu di chuyển. Cũng may mắn Lâm Mạt đã chuẩn bị kỹ càng, ngay tại lúc Lâm Mạt sắp quẹo cua, một thanh đại đao bị thiêu đốt bởi ngọn lửa màu vàng chém tới trên người Lâm Mạt.
Lâm Mạt nhắm con mắt lại, sau đó trên người cùng pháp trượng trong tay đồng thời sáng lên. Lâm Mạt sử dụng kỹ năng “Thiểm Thước”, động tác của hắn vượt quá tuyệt đại đa số dự liệu của người khác. Đó chính là hắn không có lựa chọn lui lại mà lại di động hướng về phía trước.
Khi kỹ năng “Thiểm Thước” phát huy tác dụng, hắn cách vị trí cũ khoảng tám mã. Lâm Mạt lập tức quan sát tình huống phía trước. Phía trước rất xa có hai đoàn Tinh Thần Chi Hỏa đang thiêu đốt, tối thiểu cũng phải cách Lâm Mạt trên trăm mã.
Lâm Mạt an tâm, sau đó hắn lập tức quay người nhìn xem con dã quái đánh lén mình. Sau đó hắn hơi sững sờ: “Khô Lâu Dũng Giả?”
Khi nhìn thấy đầu lâu có đội Mũ giáp, trong tay cầm một tấm chắn bị bao phủ bỏi ngọn lửa màu vàng, một cái tay khác thì nắm lấy một thanh đại đao cũng bị kim sắc hỏa diễm bao phủ. Loại khô lâu cầm đao cầm thuẫn này, có một cái tên gọi là “Khô Lâu Dũng Giả”, bởi vì bọn chúng cực kì khó chơi.
Bọn chúng có thuộc tính cao hơn khoảng năm thành so với khô lâu phổ thông, nhưng để người chơi cảm thấy phiền là, bọn chúng có được tấm chắn cường hãn, mà lại biết cách lợi dụng tấm chắn này.
Mặt tấm chắn này cường đại ở chỗ, khi Khô Lâu Dũng Giả dùng nó làm ra tư thế phòng ngự thì liền có thể làm suy yếu lực công kích.
Nếu lúc đầu bạn có thể tạo thành mười điểm tổn thương, hiện tại chỉ có thể tạo thành hai tới ba điểm tổn thương.
Mặt tấm chắn này phi thường cường hãn, mà lại có thể nói là cường hãn đến biến thái.
Lâm Mạt có ấn tượng rất sâu sắc với nó, ngay khi Lâm Mạt nhìn thấy tấm chắn kia thì có thể gọi ra cái tên của nó trong nháy mắt.
Mà trên thực tế, cái tên của con dã quái này cũng gần giống tên Lâm Mạt nói tới, tên của nó cũng là “Khô Lâu Dũng Giả”, nhưng phải thêm vài chữ nữa thì mới hoàn toàn chính xác “Hoàng Đồng Khô Lâu dũng giả”.
Thân thể của nó không sai biệt với tên khô lâu đã gặp trước đó. Mà lại bên trong hốc mắt thì vẫn đang bùng cháy Tinh Thần Chi Hỏa màu đỏ.
Lâm Mạt lập tức sử dụng đòn công kích bình thường “Hỏa Cầu Thuật”. Mục đích của hắn là lấy được phản hồi chiến đấu, nhìn xem Hoàng Đồng Khô Lâu dũng giả có đẳng cấp bao nhiêu và lượng HP bao nhiêu.
Sau đó Hỏa Cầu đập vào trên người cái tên khô lâu này. Đạt được phản hồi chiến đấu Lâm Mạt chau lông mày lên: “Danh tự còn mang theo… hai chữ Đồng thau sao?” Căn cứ theo lý giải của Lâm Mạt Đối với cái trò chơi này, chính là danh tự càng dài, thuộc tính cùng các phương diện đều sẽ càng mạnh.
Cho nên nói, cỗ Hoàng Đồng Khô Lâu dũng giả này có thực lực vượt xa so với Khô Lâu Dũng Giả phổ thông đồng cấp.
Lâm Mạt thở dài một hơi, sau đó trực tiếp mở ra kỹ năng “Phong Bạo Xạ Tuyến” . Đây là bởi vì khi Khô Lâu Dũng Giả sử dụng tấm chắn, mặc dù cũng có thể di động, nhưng tốc độ sẽ trở nên cực chậm.
Mà Lâm Mạt muốn chính là khiến cho Khô Lâu Dũng Giả giảm tốc độ, nó sẽ không thể công kích mình. Như vậy Lâm Mạt liền có thể đợi kỹ năng làm lạnh hoàn tất… Cũng chính là kỹ năng “Thiểm Thước”.
Lâm Mạt dùng kỹ năng “Phong Bạo Xạ Tuyến” lợi dụng cơ chế phòng ngự của Khô Lâu Dũng Giả, đã thành công hạn chế được hướng di chuyển của Hoàng Đồng Khô Lâu dũng giả.
Lâm Mạt không có trông cậy vào kỹ năng “Phong Bạo Xạ Tuyến” có thể tạo thành tổn thương lớn đối với Hoàng Đồng Khô Lâu dũng giả, mà hắn chỉ cần có thể tranh thủ thời gian cho kỹ năng “Thiểm Thước” làm lạnh liền được rồi.
Khô Lâu Dũng Giả một mực duy trì tư thái phòng ngự, sau đó chậm chạp di chuyển về phía Lâm Mạt. Khi nó di động đến trước mặt Lâm Mạt được khoảng năm sáu mã thì, Lâm Mạt liền kích hoạt kỹ năng “Thiểm Thước” .
Dựa vào kỹ năng này, Lâm Mạt đã đi tới phía sau Hoàng Đồng Khô Lâu dũng giả. Lâm Mạt dung kỹ năng này làm Khô Lâu Dũng Giả trở tay không kịp. Đầu lâu của nó nhìn bốn phía, tựa như đang tìm kiếm tung tích của Lâm Mạt.
Mà khi Lâm Mạt sử dụng xong kỹ năng “Thiểm Thước” thì liền lập tức quay đầu, tung ra kỹ năng “Cấm Chú Sương Đống Tân Tinh”.
Kỹ năng này vừa bùng nổ vào người Khô Lâu Dũng Giả, thì độ bền của nó liền về không trong nháy mắt. Tinh Thần Chi Hỏa kịch liệt nhúc nhích một chút, sau đó liền bị dập tắt. Sau đó thân thể Khô Lâu Dũng Giả liền bị chia năm xẻ bảy, rơi trên mặt đất.
Tấm chắn để Lâm Mạt hết sức hâm mộ cũng rơi xuống đất. Nhưng tấm chắn này rớt xuống đất cũng không có phát ra ánh sáng bảo vật vốn có. Nói cách khác, nó chỉ là đơn thuần rơi xuống đất, mà không phải vật phẩm rớt ra khi hạ gục Hoàng Đồng Khô Lâu dũng giả.
Cho nên cái tấm chắn làm Lâm Mạt tiếc hận này cũng từ từ biến thành từng hạt ma lực nhỏ, rồi tiêu tán ở trong thiên địa. Bộ xương của Hoàng Đồng Khô Lâu dũng giả chia năm xẻ bảy cũng bị hệ thống đổi mới mà biến mất.
Lâm Mạt tiếp tục đi về phía trước. Ở phía trước, có thể trông thấy hai Tinh Thần Chi Hỏa màu đỏ đang nhảy nhót. Mặc dù khoảng cách vẫn còn xa, nhưng nhãn lực của Lâm Mạt vẫn rất không tệ, cho nên hắn không chỉ cảm nhận được quang mang kia, hơn nữa còn có thể nhìn thấy Tinh Thần Chi Hỏa đang có biến hóa rất nhỏ.
Hai cái bộ Hoàng Đồng Khô Lâu không có bất kỳ phản ứng nào đối với Khô Lâu Dũng Giả bị hủy diệt.
Trên thực tế, chỉ cần Lâm Mạt không tiến vào trong phạm vi công kích của Hoàng Đồng Khô Lâu, bọn chúng sẽ không có bất kỳ biểu thị gì đối với Lâm Mạt.
Lâm Mạt đã hiểu rõ chúng nó, cho nên lúc trước hắn mới có thể không chút hoang mang mà phóng thích kỹ năng “Phong Bạo Xạ Tuyến”, cũng không sợ hãi bị hai Hoàng Đồng Khô Lâu kia đánh lén.
Lâm Mạt duy trì tiết tấu nhẹ nhàng đi hướng về phía trước, lợi dụng địa hình để luồn ra sau nó. Khi vượt qua được hai con khô lâu kia, đi tiếp hai ba mươi mã thì lại đến một chỗ ngoặt. Ở kiếp trước Lâm Mạt cũng không có tới nơi này, bởi vì trong cái trò chơi này có thể cung cấp rất nhiều vị trí luyện cấp, Lúc đó Lâm Mạt cũng không có biết đến “Hoàng Đồng Khô Lâu” .
Nhưng Lâm Mạt đã xem qua mốt vài video. Biết được ở chỗ này có một Khô Lâu Vương.
Mà trên người Khô Lâu Vương kia, có xác suất 75% sẽ có sáu cái Khô Lâu Cung Tiễn Thủ cùng bốn Khô Lâu Dũng Giả, mà tỉ lệ hai mươi lăm phần trăm còn lại là sẽ có sáu Khô Lâu Cung Tiễn Thủ cùng bốn cái khô lâu kỵ binh…
Lâm Mạt hiểu biết về nới này cũng không nhiều. Nhưng hắn vẫn chọn cái nơi có chút xa lạ này làm nơi luyện cấp là bởi vì hắn có được Đức Lỗ Y giới chỉ, có được “Tinh Linh Chi Hỏa”. Mà loại hiệu quả này có chút cường đại, Lâm Mạt liền ưu tiên lựa chọn nơi này để luyện cấp.
Bất quá mặc dù lần đầu tiên tới nơi đây, nhưng căn cứ theo lý giải của Lâm Mạt Đối với trò chơi lý giải, cái chỗ rẽ kia sẽ có một cái con quái loại vong linh mai phục ở đó.
Lâm Mạt Nói: “Mặc kệ, trước tiên xừ lý hai Hoàng Đồng Khô Lâu này đã rồi nói.” Lâm Mạt đi ba bốn phút thì mới tới gần được hai con Hoàng Đồng Khô Lâu kia.
Lâm Mạt huy động pháp trượng trong tay mình. Đang có một cái kỹ năng được bị phát ra. Kỹ năng này là cái gì thì rất dễ đoán ra được, chính là kỹ năng “Băng Sắc Vi”. Sử dụng kỹ năng này thì liền có thể dụ Hoàng Đồng Khô Lâu bị công kích ra.
Lúc trước đã nói qua, những khô lâu này sẽ không quan tâm tới đối tượng chưa tiến vào Phạm vi công kích, nhưng nếu như bị công kích thì nó cũng sẽ triển khai phản kích.
Lâm Mạt muốn lợi dụng cơ chế phản kích của khô lâu để dụ một Hoàng Đồng Khô Lâu tới, như vậy hắn cũng không cần phải đồng thời đối mặt với hai khô lâu.
Mà sau khi di chuyển mất ba năm phút, giá trị ma pháp của hắn đã được kỹ năng “Ma Pháp Chúc Phúc” khôi phục max trị số.
Kỹ năng “Băng Sắc Vi” có phạm vi công kích khác với kỹ năng khác, phạm vi của nó phi thường xa. Lâm Mạt không có tiến bên trong phạm vi công kích của Hoàng Đồng Khô Lâu, nhưng đã có thể khống chế nó lại. Tại lúc kỹ năng “Băng Sắc Vi” kết thúc hiệu quả khống chế, Lâm Mạt đã nhìn thấy Hoàng Đồng Khô Lâu kia cầm trường đao đi tới hướng về phía mình.
Hắn lập tức chuẩn bị một cái kỹ năng, chờ đến khi Hoàng Đồng Khô Lâu tiến vào phạm vi thi pháp Lâm Mạt liền sẽ tấn công nó.
Lâm Mạt cực kì tự tin đối với hiệu quả công kích của kỹ năng mình đang chuẩn bị, bởi vì cái này kỹ năng là “Cấm Chú Sương Đống Tân Tinh”. Kỹ năng này sau khi phát huy tác dụng, sẽ sinh ra đặc hiệu oanh kích rất khủng bố.
Độ bền của Hoàng Đồng Khô Lâu kia thấy đáy trong nháy mắt, thân thể nó chia năm xẻ bảy rơi xuống đất, cuối cùng bị hệ thống đổi mới.
Lâm Mạt giải quyết Hoàng Đồng Khô Lâu này xong thì ở tại chỗ chờ đợi hai mươi giây. Là đang chờ đợi kỹ năng “Cấm Chú Sương Đống Tân Tinh” cooldown.
Khi ô biểu tượng kỹ năng sáng lên, Lâm Mạt liền ngẩng đầu khẽ thở một hơi. Lâm Mạt tiếp tục đi đến phía trước. Động tác của hắn không dừng lại chút nào, khi tiến vào Phạm vi công kích của Hoàng Đồng Khô Lâu còn lại, Lâm Mạt đã đem khô lâu kia bao phủ trong phạm vi công kích.
Hoàng Đồng Khô Lâu cầm trường đao trong tay di chuyển về hướng hắn. Lâm Mạt thì không có biểu lộ cài gì, chỉ đem “Cấm Chú Sương Đống Tân Tinh” ném ra ngoài.
Lâm Mạt không để ý tới Hoàng Đồng Khô Lâu vừa ngã xuống, trực tiếp đi đến chỗ cua kia. Hắn không để ý tới cái Hoàng Đồng Khô Lâu này là vì, khi bị “Cấm chú” công kích nó sẽ không có khả năng còn cơ hội tồn tại.
Trên thực tế thì nó đứng như Lâm Mạt suy nghĩ, Hoàng Đồng Khô Lâu bị kỹ năng của Lâm Mạt công kích rồi liền chia năm xẻ bảy, sau đó rơi trên mặt đất.
Những khô lâu này đều phi thường nghèo, không có rớt xuống một kiện trang bị nào. Lâm Mạt tự nhủ: “Sáo trang cấp Sử Thi đâu…”
Sau đó ánh mắt của hắn liền rơi vào chỗ ngoặt phía trước. Cũng không biết nơi đó ẩn giấu cái gì…
Lâm Mạt dùng tay kéo cái mũ Pháp Sư, sau đó đi về phía chỗ ngoặt.
Hắn tận lực duy trì sự cẩn thận, đi tới cái gần chỗ cua kia. Lâm Mạt nhắm mắt lại hít vào một hơi thật dài. Sau đó hắn mở hai mắt ra, đôi mắt của hắn xán lạn như sao trời.
Lâm Mạt vừa bước chân vào chỗ ngoặt, liền có một cây trường thương đâm tới, trực tiếp đâm về phía Lâm Mạt.
Lâm Mạt đã sớm chuẩn bị, như chỉ cần cảm nhận được đơn vị vong linh kia thì đã sử dụng kỹ năng “Thiểm Thước” . Theo hào quang màu trắng bạc dâng lên, thân thể Lâm Mạt đã xuất hiện ở vị trí phía trước các chỗ cũ khoảng tám mã.
Mặc dù Lâm Mạt chỉ nhìn thấy được một hình ảnh rất mờ, nhưng từ hình thể cùng vũ khí để tiến hành phán đoán, Lâm Mạt liền biết mình đã gặp Khô Lâu Kỵ Sĩ.
Pháp trượng trong tay Lâm Mạt lại sáng lên, mà trong nháy mắt pháp trượng sáng lên, Lâm Mạt đã quay người. Kỹ năng “Băng Sắc Vi” liền được phát động ra.
Cái con Khô Lâu kỵ Sĩ kia liền bị đóng băng trong nháy mắt. Lâm Mạt lại tung ra kỹ năng “Cấm Chú Sương Đống Tân Tinh”. Phát động kỹ năng này xong, Lâm Mạt liền bắt đầu dùng đòn công kích bình thường.
Bởi vì khi “Băng Sắc Vi” công kích tới thì hắn cũng nhận được phản hồi chiến đấu, cái con Hoàng Đồng Khô Lâu Kỵ Sĩ này là một tồn tại Cấp tinh anh cấp ba mươi lăm. Cho nên “Cấm Chú Sương Đống Tân Tinh” cũng không thể trực tiếp phá hủy nó trong một đòn được.
Nhưng cái kỹ năng truyền thuyết này vẫn tạo thành tám mươi phần trăm tổn thương. Bởi vì Kỵ Sĩ có tính cơ động cao, Lâm Mạt biết kỹ năng “Phong Bạo Xạ Tuyến” và “Hàn Băng Chi Triều” sẽ không thể đánh trúng được Khô Lâu Kỵ Sĩ .
Nên nhất định phải sử dụng Kỹ Năng Khống Chế trước, sau đó mới sử dụng kỹ năng “Hàn Băng Chi Triều”.
Mà lúc này Kỹ Năng Khống Chế trên tay Lâm Mạt, chỉ còn lại có một cái “Thuật Đóng Băng”. Mà Lâm Mạt không cho rằng kỹ năng này có thể khống chế được một quái cấp tinh anh có tính cơ động cao.
Lâm Mạt dùng Hỏa Cầu công kích Khô Lâu Kỵ Sĩ, Lâm Mạt ngạc nhiên phát hiện, công kích của mình trực tiếp đập mất năm phần trăm độ bền của Khô Lâu Kỵ Sĩ… Hơn nữa còn tạo thành trạng thái “Cao cấp Ma Pháp Hỗn Loạn”.
Thế là hắn lập tức vận dụng kỹ năng “Phong Bạo Xạ Tuyến”. Tại lúc kỹ năng này vẫn còn tiếp tục tạo ra hiệu quả, độ bền của Khô Lâu Kỵ Sĩ đã về không.
Lâm Mạt thở dài một hơi, hắn bỗng nhiên nhìn thấy bên trên người con Khô Lâu Kỵ Sĩ rơi xuống một cái Mũ giáp Cấp Ám Kim. Cái Mũ giáp kia an tĩnh nằm trên mặt đất, tản ra quang huy ám kim xinh đẹp.
Lâm Mạt hiện ra nụ cười, Lâm Mạt liền đến gần chỗ Hoàng Đồng Khô Lâu Kỵ Sĩ ngã xuống, nhặt cái Mũ giáp lên.
Cũng không phải là dã quái có nghề nghiệp Kỵ Sĩ liền nhất định sẽ rơi xuống trang bị nghề nghiệp Kỵ Sĩ, nó rơi ra một cây pháp trượng cũng không có gì lạ. Còn Lâm Mạt nhặt được một kiện Mũ giáp nghề nghiệp Kỵ Sĩ, đó chỉ có thể nói Lâm Mạt hữu duyên cùng kiện trang bị này…
Lâm Mạt nhìn thuộc tính của món trang bị kia sau đó liền thu nó vào trong hành trang. “Coi như không tệ.”
Hắn chỉ dùng “Coi như không tệ” để hình dung thuộc tính của kiện trang bị này, nói rõ Lâm Mạt không quá hài lòng đối với thuộc tính của kiện trang bị này.
Lâm Mạt tiếp tục đi về phía trước. Lâm Mạt ngẩng đầu lên nhìn thấy nơi xa có một tòa tòa thành màu đen mây mù lượn lờ như ẩn như hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận