Trọng Sinh Ma Đạo Sư

Chương 658 - Cách trở sau cùng

Viêm Tước mở miệng ra, hỏa cầu màu đỏ sậm xuất hiện trong miệng của nó. Không để cho ma thú kia chờ đợi quá lâu, hỏa cầu màu đỏ sậm liền bắn ra ngoài.
Con ma thú liền sử dụng kỹ năng loại phòng ngự, sau đó một tầng hộ thuẫn lục sắc xuất hiện ở trên người ma thú. Bởi vì ma thú có hình thể khổng lồ, tầng hộ thuẫn này cũng phi thường khổng lồ. Nhưng hộ thuẫn cũng không có bởi vì nó quá lớn mà suy yếu, mà nó mười phần cứng chắc bảo vệ thân thể ma thú.
Viêm Tước chuẩn bị xong liền đem hỏa cầu màu đỏ sậm đánh vào trên người ma thú, trực tiếp để cái hộ thuẫn lục sắc kia nổ tung. Mà khi kỹ năng phòng ngự trên người ma thú bị tiêu trừ, Viêm Tước đã chuẩn bị lần công kích tiếp theo.
Lần này Viêm Tước thả ra chính là hỏa cầu xích hồng. Cái viên hỏa cầu này đánh vào trên thân thể ma thú, lần công kích này trực tiếp để ma thú gầm rú liên tục, mặc dù ma thú cũng không thể phát ra bất kỳ thanh âm nào.
Lâm Mạt không có phản hồi chiến đấu, cho nên cũng không rõ ràng lúc này ma thú còn bao nhiêu độ bền. Lúc này ma thú đã lâm vào trạng thái khát máu cuồng bạo, thuộc tính đã tăng lên cực lớn.
Mà lúc này viêm tước không có thời gian dây dưa quá lâu cùng đầu ma thú này, thế là ngay lúc này, Viêm Tước mở to miệng lần nữa phun ra một đạo xạ tuyến xích hồng. Đạo xạ tuyến màu đỏ này hủy diệt con ma thú trong vòng mấy giây.
Tiếp theo Viêm Tước liền ngựa không dừng vó tiếp tục xuất phát. Ngay lúc này Lâm Mạt cũng nhìn thoáng qua điểm kinh nghiệm của mình, phát hiện lại tăng lên 17%. Bây giờ chỉ cần đánh giết một con ma thú là đã có thể thăng cấp rồi.
Lâm Mạt nhẹ nhàng thở ra một hơi, tiếp tục đi tiếp, truy đuổi theo sau lưng ma thú. Mặc dù hắn coi như không có làm gì mà cũng có thể thu hoạch được kinh nghiệm cần thiết để thăng cấp, nhưng một mặt là bởi vì tò mò, một mặt khác là bởi vì đã hiểu rất rõ đối với trò chơi này, cái này liền trực tiếp đưa đến việc Lâm Mạt không ngừng đi theo Viêm Tước.
Hắn biết dưới loại tình huống này muốn muốn đạt được ban thưởng cao cấp nhất, như vậy thì mình cần phải phấn đấu, Viêm Tước chỉ có thể thể phát huy tới một lúc nào đó. Cho nên Lâm Mạt phải theo sát phía sau.
Đi ước chừng ba phút, Lâm Mạt đã nhìn thấy phía trước có hai ma thú chặn đường Viêm Tước. Viêm Tước không có dừng lại, trực tiếp sử dụng xạ tuyến xích hồng.
Khi kỹ năng này đả kích tới, Lâm Mạt liền phi thường rõ ràng hai cái ngọn lửa màu đen bao quanh ma thú còn chưa kịp sử dụng kỹ năng phòng ngự, liền bị đánh sạch độ bền mà quay trở về trong hư vô.
Lúc này đẳng cấp Lâm Mạt tăng lên tới cấp năm mươi ba. Bởi vì chuyển chức thành “Mạt Nhật đại ma pháp sư”, thuộc tính của hắn tăng lên vô cùng khả quan…
Mặc dù Lâm Mạt biết Viêm Tước muốn đánh chết ma thú là nhất định có thể thành công, nhưng lại không nghĩ tới những ma thú này lại không thể phóng xuất ra kỹ năng “Hồi quang phản chiếu”. Lâm Mạt nhìn xem đạo xạ tuyến kia, trên mặt hiện ra thần sắc suy tính cái gì đó.
“Là bởi vì đạo xạ tuyến này có công năng phong cấm sao?” Lâm Mạt quan sát đến chiến cuộc nói như thế. Lâm Mạt lắc đầu, sau đó theo lấy Viêm Tước tiếp tục thăm dò bộ pháp.
Đi một hai phút, Lâm Mạt đã nhìn thấy Viêm Tước đột nhiên dừng lại một chút. Bởi vì ở thời điểm này, thân thể Viêm Tước đột nhiên trở nên ảm đạm xuống. Ngọn lửa màu đỏ bao phủ quanh người nó đã trở nên yếu đi, không còn uy phong lẫm liệt giống trước đó.
Lâm Mạt khẽ thở một hơi, sau đó khẽ gật đầu. Lấy tầm mắt Lâm Mạt thì phi thường rõ ràng hiện tại trạng thái của Viêm Tước đang phi thường không ổn định, nói một cách khác, Viêm Tước không còn nhiều thời gian lắm.
Lúc này Viêm Tước bỗng vỗ cánh nhỏ, sau đó tăng nhanh tốc độ bay về phía trước. Lâm Mạt mặc dù kiệt lực chạy theo, nhưng lại không có cách nào đuổi kịp Viêm Tước. Chỉ có thể nhìn thân ảnh Viêm Tước càng ngày càng nhỏ…
Viêm Tước rốt cục thành công đi tới nới sâu nhất của con đường hầm. Sau đó nó liền đình chỉ di động, vỗ hai cánh tại chỗ. Đúng vào lúc này Lâm Mạt rốt cục bắt đầu kéo khoảng cách của cả hai.
Nhưng khi Viêm Tước và Lâm Mạt có khoảng cách chỉ cách nhau năm mươi mét, Viêm Tước lại tiến vào trạng thái chiến đấu.
Lâm Mạt nhìn thấy đối thủ của Viêm Tước, thì có thể nhìn thấy phía đối diện là một tồn tại hình người.
Lâm Mạt bắt đầu quan sát đối thủ, khi đem nó so với Viêm Tước, thân thể của nó phi thường nhỏ bé.
“Trên người hắn bao trùm một tầng khôi giáp dày cộm nặng nề… không thể nhìn thấy được khuôn mặt của nó.” Lâm Mạt nói. Nhưng mặc dù nhìn không thấy, nhưng ở thời điểm này có thể trông thấy đôi mắt hắn tản ra vẻ băng lãnh.
Chỉ thấy lúc này nó rút ra từ trong hư không một thanh trường kiếm màu xanh lam. Cái thanh trường kiếm tản ra ánh sáng nhu hòa nhàn nhạt, mà trong cái hoàn cảnh u ám này nó lại lộ ra vẻ cực kì bắt mắt.
Thanh trường kiếm này cũng không phải được chế tạo từ kim loại, xuyên thấu qua thân kiếm có thể phi thường nhìn rõ ràng nó làm từ chất liệu hơi mờ.
Ngay lúc này võ sĩ áo giáp dùng hai tay nắm chắc trường kiếm màu xanh lam, sau đó bay lên trên không trung dùng sức bổ Viêm Tước. Mà Viêm Tước tựa hồ không có dự định phòng ngự, liền bắn ra xạ tuyến xích hồng. Nhưng hai người đều tiếp nhận công kích đến từ đối phương.
Thân thể Viêm Tước nhìn càng thêm hư ảo cùng ảm đạm, sau đó nó lại phi thường bình tĩnh sử dụng kỹ năng công kích. Hỏa cầu màu đỏ sậm ấp ủ trong miệng Viêm Tước, sau khi hoàn thành thì nó liền được phóng ra.
Lúc này áo giáp trên người võ sĩ xuất hiện từng đạo vết rạn màu đen, có ngọn lửa màu đen phiêu tán ra từ bên trong vết rách.
Tại khi võ sĩ bị Viêm Tước công kích làm kinh sợ, Viêm Tước lại trực tiếp sử dụng những kỹ năng thiên phú công kích khác. Hỏa diễm giống như là thuỷ triều bay đến vây chung quanh võ sĩ áo giáp.
Tựa hồ vì để võ sĩ không thể hồi phục cùng Trùng Sinh, Viêm Tước lại bắn ra xạ tuyến xích hồng. Lúc này võ sĩ áo giáp bên trong thủy triều hỏa diễm không có phản ứng chút nào.
Lâm Mạt nhìn đến đây thì nói: “Nơi này là điểm cuối của con đường, không thể nào chỉ có một đơn vị yếu như thế này a… Dù thế nào thì cũng phải có thực lực ngang nhau.” Hắn nói ra nghi hoặc trong nội tâm của mình, sau đó liền tiếp tục quan sát chiến cuộc.
Lúc này thủy triều hỏa diễm cũng dần dần tiêu tán đi, bởi vì cái kỹ năng này có lực phá hoại quá mạnh, cho nên thời gian kéo dài của kỹ năng này phi thường ngắn ngủi.
Lúc này võ sĩ áo giáp mặc dù nhận tổn thương cực lớn, nhưng cũng không có toát ra vẻ sợ hãi tức giận.
Chỉ thấy đồng tử của hắn chỉ có vẻ băng lãnh lạnh thấu xương, hắn chậm rãi duỗi bàn tay của mình ra.
Lúc này trên thân võ sĩ áo giáp đột nhiên có biến hóa rõ ràng, ngọn lửa màu đen trên người bị dập tắt, áo giáp màu xanh lam đầy vết rạn cũng đang dần dần được chữa trị.
Lâm Mạt trông thấy một màn này thì liền toát mồ hôi thay Viêm Tước, bởi vì cái này mang ý nghĩa một bộ kỹ năng công kích của Viêm Tước đã bị võ sĩ áo giáp hoá giải mất…
“Hẳn không phải là như thế.” Lâm Mạt nói. Hình như vì nghiệm chứng lời Lâm Mạt nói, hắn đã nhìn thấy một tầng hồng mang hiện ra từ trên người võ sĩ áo giáp.
Sau đó áo giáp vừa mới hoàn thành chữa trị lại đột nhiên xuất hiện đầy vết rạn, nhưng không có ngọn lửa màu đen mà thôi.
Lâm Mạt khẽ gật đầu, sau đó liền triệu hoán ra khô lâu Ma Đạo Sĩ. Nhưng Lâm Mạt cũng không để cho khô lâu Ma Đạo Sĩ triệu hồi ra Quang Minh Thủy Nguyên Tố.
Bởi vì hiện tại khô lâu Ma Đạo Sĩ cùng võ sĩ áo giáp cách quá xa, cho nên nếu như ở triệu hồi ra Quang Minh Thủy Nguyên Tố thời điểm này, như vậy nó có thể đặt áo giáp võ sĩ vào bên trong phạm vi công kích của mình trước khi thời gian kéo dài kết thúc hay không cũng là một vấn đề…
Nhưng hiện tại Lâm Mạt thấy, hiện tại không phải một cái thời cơ tốt để triệu hoán “Pháo đài” Quang Minh Thủy Nguyên Tố.
Lâm Mạt và khô lâu Ma Đạo Sĩ chậm rãi tiến lên. Khi Lâm Mạt cùng đơn vị triệu hoán đem võ sĩ áo giáp đặt vào phạm vi công kích xong, Lâm Mạt vẫn quyết định không triệu hoán Quang Minh Thủy Nguyên Tố. Nhưng hắn cũng không để cho khô lâu Ma Đạo Sĩ nhàn rỗi, mà mệnh lệnh khô lâu Ma Đạo Sĩ phóng thích kỹ năng “Quang Minh Trùng Kích Ba”.
Lúc này Viêm Tước cùng võ sĩ áo giáp đang giao chiến, ai cũng đều phi thường thê thảm. Võ sĩ áo giáp đã bị ngọn lửa màu đen vây quanh. Mà Viêm Tước cũng không có tốt hơn chỗ nào, bây giờ nhìn nó đang phi thường không ổn định, bất cứ lúc nào cũng sẽ tán loạn biến mất.
Nhưng Viêm Tước lại không thèm để ý chút nào, vẫn há miệng phóng ra một hỏa cầu màu đỏ để tấn công võ sĩ áo giáp. Làm đáp lại, võ sĩ áo giáp vung thủy tinh trường kiếm trong tay chém về phía Viêm Tước, tựa hồ muốn đồng quy vu tận cùng Viêm Tước.
Nhìn võ sĩ áo giáp hung mãnh lãnh khốc như vậy, Viêm Tước cũng không có biểu hiện ra chút khiếp đảm nào, nó vẫn ổn định thi pháp.
Đây cũng chính là nói, Viêm Tước cũng có dũng khí hủy diệt cùng đối phương… Trên thực tế Viêm Tước cũng đã không có đường lui, bởi vì từ một khắc biến thành ma thú kia, tính mạng của nó đã được định trước.
Mà võ sĩ áo giáp cùng Viêm Tước đều không có chú ý tới nơi này, một đạo quang mang thánh khiết tản ra từ trên người khô lâu Ma Đạo Sĩ. Sóng xung kích trực tiếp đánh vào trên người võ sĩ áo giáp, sau đó lúc này trong nháy mắt Lâm Mạt hoán đổi tầm nhìn sau đó lại hoán đổi trở về rất nhanh.
Từ khi đạt được phản hồi chiến đấu, lúc này võ sĩ áo giáp chỉ còn lại khoảng một phần ba HP. Tại võ sĩ áo giáp tổn thất hai phần ba HP, “Khô lâu Ma Đạo Sĩ” cũng tạo ra không ít cống hiến.
Lâm Mạt nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhưng sau lại nói ra: “Hiện tại chính là thời cơ tốt.” Nói xong câu đó Lâm Mạt liền điều khiển khô lâu Ma Đạo Sĩ triệu hoán ra Quang Minh Thủy Nguyên Tố.
Quang Minh Thủy Nguyên Tố triển khai công kích đối với võ sĩ áo giáp, sau đó khải giáp trên người hắn đã lưu lại từng đợt hơi trắng.
Võ sĩ áo giáp trầm mặc một hồi, sau đó liền ném ra thủy tinh trường kiếm trong tay mình.
Thủy tinh trường kiếm phát ra tiếng xé gió bén nhọn, lưu lại từng đạo huyễn ảnh trên không trung lao về phía Quang Minh Thủy Nguyên Tố. Lâm Mạt biết Quang Minh Thủy Nguyên Tố có tốc độ di chuyển như thế nào, tự nhiên cũng không có trông cậy vào nó có thể tránh khỏi thủy tinh trường kiếm.
Có lẽ bởi vì Quang Minh Thủy Nguyên Tố khắc chế áo giáp võ sĩ, mà công kích của nó lại có thể để võ sĩ áo giáp vô cùng đau nhức. Cái này khiến hắn phi thường phẫn nộ, cho nên liền phát ra tuyệt kỹ để tấn công Quang Minh Thủy Nguyên Tố.
Quang Minh Thủy Nguyên Tố tự nhiên không thể tránh thoát thanh thủy tinh trường kiếm này, mà bản thân nó cũng không có bất kỳ cái kỹ năng gì, cho nên ở thời điểm này nó sẽ không thể tránh thoát kết quả sẽ bị hủy diệt.
Lâm Mạt nhếch miệng mỉm cười. Bởi vì mặc dù Quang Minh Thủy Nguyên Tố hi sinh, nhưng lại thành công bức ra đại chiêu của võ sĩ áo giáp… Đây là điều Lâm Mạt không nghĩ tới, nhưng lại để hắn thu hoạch ngoài ý liệu.
Mà có khô lâu Ma Đạo Sĩ ở đây, muốn tạo ra một cái Quang Minh Thủy Nguyên Tố mới là chuyện phi thường dễ dàng. Tại sau một khắc, khô lâu Ma Đạo Sĩ vung pháp trượng trong tay, chế tạo ra một Quang Minh Thủy Nguyên Tố khác.
Võ sĩ áo giáp thấy cảnh này thì kém chút nữa là thổ huyết, chỉ thấy trong con ngươi hắn toát ra hận ý nồng đậm. Sau đó ngay lúc này, thanh thủy tinh trường kiếm sau khi đã phá hủy Quang Minh Thủy Nguyên Tố thì nó liền vỡ vụn thành tàn phiến.
Hắn đành phải dùng lực lượng còn sót lại ngưng tụ ra một thanh thủy tinh trường kiếm mới. Nhưng kiếm của hắn không giống với Mạt Nhật Chi Kiếm của Lâm Mạt. Kiếm thủy tinh đối với võ sĩ áo giáp mà nói thì nó phi thường trân quý, muốn tạo ra một thanh khác là phi thường không dễ dàng.
Đương nhiên lấy thực lực võ sĩ áo giáp để chế tạo một thanh thủy tinh trường kiếm mới thì vẫn miễn cưỡng có thể, nhưng đối với võ sĩ áo giáp mà nói, trên sắc mặc hắn đã viết đầy vẻ mỏi mệt…
Mà lúc này trạng thái Viêm Tước cũng phi thường không ổn, ở thời điểm này Lâm Mạt nhìn thấy thân thể của nó đã hơi mờ đi, màu sắc phi thường ảm đạm.
Lâm Mạt thở dài một hơi: “Cố gắng trước khi ngươi biến mất thì phải tiêu diệt được nó!” trong đôi mắt Lâm Mạt toát ra vẻ kiên định. Lập tức Lâm Mạt giơ lên pháp trượng trong tay mình, sau đó ba mươi hai thanh Mạt Nhật Chi Kiếm liền được ngưng tụ ra trong hư không, sau đó bay về phía võ sĩ áo giáp.
Cứ như vậy, Lâm Mạt cầm xuống đầu của võ sĩ áo giáp, đạt được phong phú điểm kinh nghiệm.
Khi Lâm Mạt đột nhiên xuất hiện, Lâm Mạt trông thấy một võ sĩ áo giáp cũng không có làm ra hành động chống cự nào.
Lâm Mạt nói: “Đây là chuyện tốt… Cũng cống hiến cho ta nhiều điểm kinh nghiệm như thế.” Nói đến đây Lâm Mạt mỉm cười, bởi vì kinh nghiệm đã tới tay, cái này mang ý nghĩa Lâm Mạt đã đánh chết võ sĩ áo giáp.
Tiếp theo ánh mắt Lâm Mạt liền rơi vào trên người Viêm Tước. Chỉ thấy Viêm Tước không có bất kỳ biểu hiện gì đối với cử động vừa rồi của Lâm Mạt, mà đi thẳng đến điểm cuối cùng. Lúc này nó đã cực kỳ hư ảo, trên cơ bản có thể nhìn xuyên thấu thân thể của nó…
Lâm Mạt nhếch môi, nhìn thần sắc phi thường nghiêm túc. Mà ánh mắt của hắn, cũng hoàn toàn rơi vào trên người Viêm Tước.
Tại điểm cuối cùng, có thể trông thấy một quả trứng rồng tản ra ánh sáng màu bạc. Lâm Mạt nhìn thấy Viêm Tước rốt cục chạy tới bên quả trứng rồng.
Cái quả trứng rồng này tản ra ánh sáng màu bạc lặng yên nằm ở trên mặt đất, chỗ trứng rồng có đầy mảnh vụn thủy tinh nhỏ màu da cam.
Những thủy tinh vốn không phát sáng, nhưng bản thân trứng rồng lại có ánh sáng màu bạc, nên những mảnh thủy tinh kia cũng hơi lóe lên một chút ánh sáng.
Ngay lúc này Viêm Tước nổ tung, biến thành một cơn mưa vệt sáng quán chú vào bên trong vỏ trứng rồng màu bạc. trứng rồng hơi run lên, nhưng lại không phải có ấu long phá xác mà ra.
Sau đó Lâm Mạt liền nhìn thấy. Từng đạo hào quang màu vàng cam bắn ra từ trong quả trứng, ở thời điểm này bắt đầu thay thế quang huy màu bạc. Chưa từng có thời gian bao nhiêu, màu bạc liền chuyển thành màu kim sắc…
“Đây là tư chất của quả trứng rồng được cải thiện cực lớn, sau đó dựng dục ra con rồng càng cường đại hơn sao?” Lâm Mạt khẽ nói. Lập tức Lâm Mạt lắc đầu nói: “Không nên a, Viêm Tước cùng rồng là tử địch mà? Tại sao có thể làm ra hành vi như thế này được?”
Lâm Mạt trầm mặc một lát, sau đó liền quyết định đi đến trước quả trứng rồng quan sát kỹ một phen. Đương nhiên lúc này khô lâu Ma Đạo Sĩ cùng Quang Minh Thủy Nguyên Tố cũng đi theo.
Cứ như vậy Lâm Mạt đi tới trước quả trứng rồng, mà Quang Minh Thủy Nguyên Tố co tốc độ di chuyển cực kỳ chậm rãi cũng đã đem trứng rồng đặt vào bên trong phạm vi công kích.
Tiếp theo Lâm Mạt liền bắt đầu nghiêm túc nhìn chăm chú quả trứng rồng. Lâm Mạt đột nhiên nhắm mắt lại hít hà hương vị trong không khí. Sau đó hắn cổ quái nhìn quả trứng rồng: “Quen?” Nói xong câu đó Lâm Mạt liền duỗi ra một ngón tay nhẹ nhàng đụng một cái.
Cái quả trứng rồng nhẹ nhàng chấn động một cái, sau đó một nhiệt độ cao truyền tới trên ngón tay Lâm Mạt. Lâm Mạt lập tức thu hồi ngón tay của mình sau đó rơi vào trầm mặc.
Một lát sau, Lâm Mạt nói ra: “Cái quả trứng này được cải thiện tư chất, nhưng đã bị quang vũ đoạn tuyệt sinh cơ. nhiệt độ cao chính là chứng minh tốt nhất.”
Chờ nhiệt độ cao tán đi, Lâm Mạt liền đã dùng pháp trượng gõ rớt mặt lớp vỏ ngoài của quả trứng rồng. Sau đó lòng trắng trứng mềm tinh tế xuất hiện ở trong tầm mắt Lâm Mạt. Lúc này Lâm Mạt nói: “Nhìn tựa như là một cái trứng đà điểu… “
Lâm Mạt nâng trứng rồng lên, sau đó liền bắt đầu ăn như gió cuốn. Bởi vì đây là thể nghiệm trong trò chơi, Lâm Mạt mặc dù có thể nhấm nháp ra hương vị nhưng cũng sẽ không có cảm giác đầy bùng… Dù sao Lâm Mạt ăn cũng chính là không khí.
Ước chừng qua mười phút thời gian, Lâm Mạt đã ăn hết quả trứng rồng. Sau đó thuộc tính của Lâm Mạt cũng đã được tăng phúc cực lớn… Mặc dù không có gấp bội, nhưng cũng không xê xích gì nhiều.
Kỳ thật lúc đầu một quả trứng rồng ngân sắc cũng sẽ không mang đến cho người chơi một thay đổi to lớn như vậy, mà khi tiêu hóa quả trứng rồng còn bị trứng rồng phản phệ.
Mà sau khi Viêm Tước hóa thành quang vũ tác động vào quả trứng, trứng rồng ngân sắc tiến giai thành trứng rồng kim sắc. Thì liền để trứng rồng tăng lên hiệu quả rất lớn. Mà không chỉ có như thế, quang vũ thành công nấu chín trứng rồng, cũng để kiện vật phẩm này không có thể phản phệ người ăn nó.
Lúc này Lâm Mạt hô lên: “Ta đã hoàn thành nhiệm vụ, thỉnh cầu trở về!”
Chung quanh rơi vào trong trầm mặc. Qua một hồi lâu, thanh âm Casalina vang lên: “Trước không cần trở về vội, ngươi có thể thăm dò Lục Địa Hy Lạp một chút…”
Ánh mắt Lâm Mạt rất bình tĩnh: “Phải thăm dò tới trình độ nào, lại phải thăm dò trong thời gian bao nhiêu?” Hắn trực tiếp hỏi hai cái vấn đề trọng yếu nhất.
Casalina nói: “Không cần truy vấn ngọn nguồn, cũng không cần thời gian bao nhiêu…” Nói xong câu đó về sau, nàng liền rơi vào trong trầm mặc.
Trong đôi mắt Lâm Mạt toát ra một tia suy tư. Tiếp theo hắn liền lấy ra khối truyền tống thủy tinh từ trong ba lô, muốn trực tiếp lợi dụng cái đạo cụ đặc thù này đem mình truyền tống về Thiên Vực đại lục. Nhưng mà lúc này Lâm Mạt lại đạt được nhắc nhở.
Nó đại ý là nói, nếu như Lâm Mạt kiên trì sử dụng cái vật phẩm đặc thù này truyền tống về Thiên Vực đại lục, như vậy kiện vật phẩm này bởi vì quá tải mà bị tiêu hủy.
Lâm Mạt có chút nhíu mày, sau đó thở dài một hơi. hắn ngẩng đầu nhìn vách đá nói: “Còn tốt, ta còn có đường lui.” Nói xong câu đó Lâm Mạt liền đem kiện vật phẩm này thu hồi vào trong túi đeo lưng.
Tiếp theo Lâm Mạt liền đi dọc theo con đường để trở về. Đi đến ngã ba đường, Lâm Mạt do dự trong chốc lát có muốn tiếp tục thăm dò hai con đường còn lại hay không.
Nhưng mà lúc này đây kết giới đột nhiên không ổn định. Lâm Mạt cảm giác được rất rõ ràng lực lượng kết giới đang tan biến…
Đôi mắt Lâm Mạt có chút nheo lại: “Được rồi, loại tồn tại ở đây, không phải thứ mà hiện tại ta có thể can dự.”
Hắn vừa nói chuyện vừa bước nhanh hơn. Khi Lâm Mạt đi ra khỏi sơn động này, Lâm Mạt cảm nhận được uy áp ma lực mãnh liệt.
Loại uy áp ma lực như thế này hẳn là đến từ hai lối rẽ thâm bất khả trắc kia. Lúc này Lâm Mạt trông thấy kết giới màu lam hiện đầy vết rách. Những vết rách này có màu trắng, hơn nữa nhìn bộ dáng còn đang dần dần mở rộng.
Lâm Mạt thần sắc khẽ biến: “Hiện tại kết giới đã không trấn áp được ma thú nơi đây.” Sau đó hắn vừa tăng tốc vừa nhìn kết giới. Tại khi hắn cách kết giới còn có mười mấy mã, Lâm Mạt đã nhìn thấy kết giới “Đinh đinh” biến thành mảnh vỡ.
Lâm Mạt vốn là không có trông cậy vào kết giới này có thể chống được bao lâu, cho nên khi kết giới vỡ vụn, Lâm Mạt cũng không có biểu hiện ra chút bối rối nào.
Bất quá mặc dù lúc này hắn không hoảng loạn, nhưng lại không có nghĩa là Lâm Mạt có thể không nhìn thấy nguy cơ ở trong phiến địa vực này. Tỉ như ma thú trăm cấp trở lên.
Nhưng Lâm Mạt gặp được loại tình huống này thì cũng không chỉ có thể ngồi chờ chết, hắn còn có thể mượn nhờ Hỗn Loạn Quân Chủ, Thạch Toàn Quan Chủ cùng khô lâu Ma Đạo Sĩ để đối phó.
Lúc này khô lâu Ma Đạo Sĩ cũng không được Lâm Mạt khống chế. Bởi vì cái thời điểm này thao túng khô lâu Ma Đạo Sĩ chạy trốn là không có bất kỳ lợi ích gì. Nó không giống như đơn vị dị trùng, chết là chết luôn, mà có thể lặp đi lặp lại triệu hoán ra nó.
Mà Lâm Mạt cũng muốn nhìn một chút, khô lâu Ma Đạo Sĩ có thể chống đỡ tới trình độ nào khi đám ma thú này đã khôi phục thực lực.
Lâm Mạt càng chạy càng xa, rốt cục đi ra khỏi phạm vi sơn động. Sau đó hắn liền gọi ra Thạch Toàn Quan Chủ, sau đó liền bắt đầu thao túng khô lâu Ma Đạo Sĩ còn phía bên trong sơn động, muốn nhìn một chút xem có ma thú gì xuất hiện.
Nhưng mà vượt quá Lâm Mạt dự liệu là, nơi này cũng không có ma thú kỳ dị xuất hiện. Nhưng mà vừa lúc này, Lâm Mạt nghe thấy được phía sau khô lâu Ma Đạo Sĩ truyền đến tiếng bước chân “Cộc cộc”.
“Nghe tựa hồ như giày cao gót.” Nói xong câu đó, Lâm Mạt liền bắt đầu thao túng khô lâu Ma Đạo Sĩ quay người. Trong một chút thời gian này, “Khô lâu Ma Đạo Sĩ” liền bị công kích.
Thông qua tầm nhìn, Lâm Mạt còn không có kịp trông thấy hình dạng người đến, liền đã ngã xuống đất bỏ mình. Nhưng trước khi tầm mắt biến mất thì hắn vẫn nhìn thấy một đôi giày ống cao màu đen.
Lâm Mạt cắn răng, ngay lúc này trực tiếp đổi thành tầm mắt Quang Minh Thủy Nguyên Tố. Trong một nháy mắt hoán đổi tầm mắt, Lâm Mạt rốt cục nhìn thấy người đến. Con ngươi của Lâm Mạt có chút co rút lại: “Lại là nàng?” Đập vào mi mắt là một dung nhan xinh đẹp tinh xảo.
Lâm Mạt có chút kinh ngạc, mà lúc này mỹ nhân cũng đem ánh mắt rơi vào trên người Quang Minh Thủy Nguyên Tố. Vị mỹ nhân này hướng về phía Quang Minh Thủy Nguyên Tố mỉm cười, sau đó chầm chậm đi tới. Chỉ thấy mỹ nhân duỗi ra bàn tay như bạch ngọc, sau đó một đạo hắc vụ tràn ra, trực tiếp là để Quang Minh Thủy Nguyên Tố bị mất tầm mắt.
Tiếp theo Quang Minh Thủy Nguyên Tố cũng nhận một lần công kích, Quang Minh Thủy Nguyên Tố cứ như vậy bị đánh tan.
Lúc này thần sắc Lâm Mạt trở nên phi thường nghiêm túc. Sau đó Lâm Mạt khẽ thở một hơi nói: “A Hách Tháp Nhĩ? Nàng làm sao lại xuất hiện tại Lục Địa Hy Lạp?” Nói xong câu đó Lâm Mạt rơi vào trong trầm tư. Một lát sau Lâm Mạt cau mày lắc đầu, sau đó trực tiếp di chuyển.
Hắn mặc dù không muốn tiếp xúc cùng A Hách Tháp Nhĩ, nhưng trên thực tế Lâm Mạt cũng không sợ hãi chút nào. Khô lâu Ma Đạo Sĩ sở dĩ bị kết liễu đơn giản như vậy, một bộ phận nguyên nhân rất lớn chính là A Hách Tháp Nhĩ đánh lén khô lâu Ma Đạo Sĩ, mà lại còn sử dụng một cái kỹ năng phi thường mạnh mẽ.
Cho nên nội tâm Lâm Mạt cũng không có chút sợ hãi nào với cao tầng của U Hỏa Quân Đoàn. Dù sao hắn cũng còn có Hỗn Loạn Quân Chủ ở đây. Lâm Mạt cũng không có hoảng hốt mà chạy bừa, mà căn cứ hướng địa đồ nhỏ nhắc nhở mà đi về phía thành thị của Thú Tộc.
Mặc dù khoảng cách những thành thị kia còn quá xa xôi, nhưng tối thiểu nhất phương hướng của Lâm Mạt là chính xác.
Lâm Mạt đột nhiên suy nghĩ cái gì đó, thế là liền nói: “Ta sao lại quên mất chuyện này?” Thanh âm của hắn rất thấp hoàn toàn chỉ nói cho mình nghe, nhưng mang theo một chút ảo não. Thế là ngay lúc này, Lâm Mạt liền triệu hoán ra con ngựa.
Lâm Mạt cưỡi Lưu Ly Bảo Mã đi về phía trước, Thạch Toàn Quan Chủ cũng phi thường thoải mái đi theo sau. Lúc này Lâm Mạt nhìn Thạch Toàn Quan Chủ một chút, sau đó lại là nghĩ đến cái gì, thế là liền lấy ra “Huyễn ảnh đồ” từ trong ba lô. Cái vật phẩm đặc thù này có thể dùng để ngụy trang.
Lâm Mạt nói: “Đi vào Lục Địa Hy Lạp xa lạ, muốn không có dính phải phiền toái không cần thiết, như vậy thì chỉ có thể thay đổi một chút hình thái…”
Nói tới chỗ này, Lâm Mạt liền tung ra huyễn ảnh đồ. Sau đó tiến hành lựa chọn trong huyễn ảnh đồ, đem mình biến thành một thiếu niên có tai mèo. Mặc dù Lâm Mạt nhìn không khác gì nhiều, nhưng thời điểm đưa tay chạm đến, thì vẫn có cảm giác sờ thấy cái tai mèo này.
“Quả nhiên thần kỳ.” Nói xong câu đó Lâm Mạt liền bắt đầu hết sức chuyên chú thao túng Lưu Ly Bảo Mã đi về phía tiểu thành trấn kia.
Ước chừng đi một tiếng, Lâm Mạt rốt cục thành công đi tới cái tiểu thành thị đầu tiên của Thú tộc. Đương nhiên, chỉ là mơ hồ có thể trông thấy hình dáng những kiến trúc màu đen kia.
Lâm Mạt nói: “Giống như không quá phồn hoa.” Nói xong câu đó hắn liền gia tốc giục ngựa mà đi…
Lại qua mấy phút, Lâm Mạt rốt cục đi tới thành thị. Đây là một cái tiểu thành trấn có phong cách hoàn toàn khác biệt với lối kiến trúc nhân loại. Ngay lúc này Lâm Mạt cẩn thận đi vào, sau đó nhanh chóng thu hồi Lưu Ly Bảo Mã vào trong không gian sủng vật.
Tiếp theo Lâm Mạt liền đi vào trong trấn, có thể thấy phi thường rõ ràng là, Thú Tộc nơi này đều có dáng vẻ phong trần mệt mỏi.
“Tựa hồ nhìn cuộc sống của bọn hắn cũng không thoải mái.” Lâm Mạt nói như thế. Bất quá nơi này vẫn có cửa hàng cỡ nhỏ.
Lâm Mạt suy nghĩ trong chốc lát, sau đó liền đi tới cửa hàng nhìn xem nơi này bán thương phẩm cùng đặc sản gì. Hắn trực tiếp điểm mở cái này lang tộc lão phụ nhân cửa hàng ấn phím, sau đó bắt đầu xem xét menu phía trên trưng bày thương phẩm.
“Theo như ta nghĩ, sẽ không có cái vật phẩm gì mới lạ, mà giá cả vô cùng rẻ tiền.” Lâm Mạt thầm nghĩ. Tiếp theo Lâm Mạt liền duỗi ra ngón tay của mình, bắt đầu huy động menu.
Đột nhiên Lâm Mạt hơi sững sờ, nhưng sau đó liền nói: “Không phải đâu, nơi này lại bán kiện vật phẩm như thế này sao?” Đang lúc Lâm Mạt quyết định mua sắm cái đạo cụ đặc thù này, Lâm Mạt đột nhiên nghe thấy được một tiếng vang “Ầm ầm” thật lớn. Lâm Mạt nghiêng đầu nhìn xem xảy ra chuyện gì.
Thế là hắn đã nhìn thấy một thú nhân toàn thân đầy vết máu.
Lâm Mạt nhìn thấy Thú Tộc này, cũng khẽ thở một hơi. Hắn tự nhủ nói: “Đã sớm nghe nói lãnh địa thú tộc luôn không ổn định, hiện tại thì đúng là như thế…”
Lúc này lão giả Thú Tộc chậm rãi đứng lên, thân thể còn run lên rất nhỏ. Lúc này từ một gian tửu quán nhỏ đi ra một Thú Tộc cường tráng.
Tên thú nhân có được thân thể loài hổ, toàn thân phân bố đều là lông tóc màu đỏ, trên thân còn mặc lấy áo giáp màu đen. Lúc này tên Thú Tộc loại hồ đang cầm một thanh trường kiếm màu bạc trong tay, trường kiếm nhắm ngay vào lão thú nhân máu me khắp người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận