Trọng Sinh Ma Đạo Sư

Chương 440 - Diệt địch

Ngay tại lúc Lâm Mạt phát tiết, hắn vẫn không ngừng lợi dụng kỹ năng Trùng Kích của Tiềm Hành Đường Vương để lao đi. Chờ Tiềm Hành Đường Vương tụ hợp cùng tiểu đội, lúc này Lâm Mạt mới kết thúc việc phóng thích kỹ năng.
Trông thấy Tiềm Hành Đường Vương chạy trốn, Dị Trùng thủ nhà có ba con đuổi tới. Có hai con Đường Vương cùng một con Địa Huyệt Ma Chu. Địa Huyệt Ma Chu tạm thời không cần để ý tới, trong hai con Đường Vương kia, thì có một con đã được cường hóa biến thành Hắc Đường Vương.
Thần sắc Lâm Mạt có chút ngưng trọng. Sau đó ngay lúc này, Hắc Đường Vương phát động công kích đầu tiên, cũng chính ở trong nháy mắt này, Lâm Mạt mệnh lệnh Ngọc Khê Trùng Vương thả ra tấm lưới màu trắng vào Hắc Đường Vương.
Cái tấm lưới lớn này được Lâm Mạt tinh vi thao túng, trực tiếp bao trùm thân thể Hắc Đường Vương. Nhưng lập tức Lâm Mạt liền ý thức được có gì đó không ổn, liền nhìn thấy thân thể Hắc Đường Vương bốc lên một ngọn lửa màu đen, sau đó chợt biến mất.
Lâm Mạt nhướng mày nói: “Thế thân thuật à…” Hắc Đường Vương không có khả năng thông minh tới mức dùng kỹ năng này để lừa mình, nó chỉ hoạt động theo bản năng sử dụng kỹ năng để xu lợi tránh hại.
Thành công tránh thoát Kỹ Năng Khống Chế của Ngọc Khê Trùng Vương xong, nó liền phát động kỹ năng Trùng Kích về phía Ngọc Khê Trùng Vương. Tại khi sử dụng kỹ năng này, thân thể Hắc Đường Vương cũng tiến vào Trạng thái ẩn thân.
Lâm Mạt tính toán thời gian, sau đó liền để Tà Ác Giáp Trùng Vương thả ra kỹ năng “Trào phúng” vào một vùng không gian. Bất quá kỹ năng này cũng không có ảnh hưởng đến Hắc Đường Vương. Nói cách khác Lâm Mạt thao túng Tà Ác Giáp Trùng Vương sử dụng hụt kỹ năng “Trào phúng”.
Ở thời điểm này Lâm Mạt mệnh lệnh một con Tà Ác Giáp Trùng Vương khác xoay người lại, sử dụng “Trào phúng” xung quanh vị trí Ngọc Khê Trùng Vương.
Lần này kỹ năng không có bị phóng hụt, thành công đả kích vào trên người Hắc Đường Vương. Sau đó Tà Ác Giáp Trùng Vương bị “Trào phúng” trong một giây, và liền tấn công Tà Ác Giáp Trùng Vương. Nó hung hăng chém hai cái liêm đao xuống.
Lượng máu của Tà Ác Giáp Trùng Vương mất hai mươi phần trăm. Hắc Đường Vương là đơn vị mẫn công, nó có thể tạo thành tổn thương phi thường khủng bố đối với Tà Ác Giáp Trùng Vương.
Đối với Lâm Mạt mà nói, hiện tại vấn đề mấu chốt chính là đánh chết Hắc Đường Vương đã bị dính kỹ năng trào phúng. Tiềm Hành Đường Vương liền đi tới trước mặt Hắc Đường Vương, tại khi Hắc Đường Vương tiến hành công kích đối với đơn vị xe tăng của mình, Lâm Mạt lập tức để Tiềm Hành Đường Vương sử dụng kỹ năng “Trùng Phản” với Hắc Đường Vương.
Dưới loại tình huống này, công cao máu giấy như Hắc Đường Vương liền bị đánh rớt tất cả HP, giống như phổ thông Đường Lang Vương, thân thể của nó cũng khô héo cùng héo rũ.
Lâm Mạt cũng xử lý xong đơn vị có lực uy hiếp lớn nhất đối với mình. Bởi vì tốc độ của nó cũng có khả năng bạo phát cao, sức uy hiếp của nó còn vượt qua đơn vị đặc thù “Địa Huyệt Ma Chu” .
Ánh mắt của Lâm Mạt rơi vào trên người Địa Huyệt Ma Chu. Sau đó hắn mỉm cười, liền điều khiển Ngân Sắc Trùng Vương sử dụng kỹ năng hộ thuẫn. Sau khi làm tốt việc phòng hộ, Lâm Mạt liền mệnh lệnh Ngân Sắc Trùng Vương thả ra kỹ năng.
Ngân Sắc Trùng Vương liền bị một đạo quang lưu bao trùm lại. Sau đó vô số hạt ánh sáng phiêu tán ra, sau đó hạt ánh sáng bắn nhanh về phía Địa Huyệt Ma Chu.
Địa Huyệt Ma Chu cũng không có ngồi chờ chết, mà là thả ra kỹ năng. Nó phun ra một tấm võng lớn màu vàng óng, trong nháy mắt khống chế Ngân Sắc Trùng Vương cho.
Bởi vì Ngân Sắc Trùng Vương có hộ thuẫn gia thân, cho nên bị tấm võng lớn màu vàng óng chạm đến thì chỉ sau một giây đồng hồ. Tấm lưới vàng kia liền trở nên tinh tế sau đó đứt gãy.
Hạt ánh sáng đã chạm tới trên người Địa Huyệt Ma Chu. Cứ như vậy, lượng máu Địa Huyệt Ma Chu rơi xuống với tốc độ rất nhanh.
Sau khi lượng máu vẻn vẹn chỉ còn lại một phần ba, Địa Huyệt Ma Chu liền kích hoạt kỹ năng thiên phú “Đào đất” của mình. Sau khi sử dụng kỹ năng này, thân thể của nó liền chui vào dưới mặt đất. Đây chính là nguyên nhân loại đơn vị này được xưng là “Địa Huyệt Ma Chu”.
Những hạt ánh sáng còn đang truy kích liền đánh vào trên mặt đất, làm bay lên một trận bụi đất. Nhưng những hạt ánh sáng này đã không có thể tạo thành tổn thương đối với Địa Huyệt Ma Chu.
Lâm Mạt khẽ gật đầu, để cho năm con Dị Trùng phát động công kích vào con Đường Lang Vương còn lại. Sau khi Lâm Mạt công kích, con Đường Lang Vương kia không có có bất kỳ khả năng còn sống.
Qua vài giây đồng hồ, Đường Lang Vương vừa giơ liêm đao trong tay mình lên. thì nó chưa kịp công kích Tà Ác Giáp Trùng Vương được cái, thì lượng máu của nó đã về không.
Nó chết đi, Tiềm Hành Đường Vương liền bay đến bên cạnh của nó bắt đầu thôn phệ thi thể.
Lâm Mạt lặng yên chờ đợi, sau khi Tiềm Hành Đường Vương thôn phệ xong, hắn mới điều khiển Tiềm Hành Đường Vương tiếp tục đi dò sét Sào Huyệt Dị Trùng.
Trông thấy chỉ còn lại hai con Dị Trùng phòng thủ Sào Huyệt Dị Trùng, thần sắc Lâm Mạt liền trở nên dễ dàng một chút.
Lúc này, Tiềm Hành Đường Vương đã thôn phệ đại lượng thi thể Dị Trùng, chân trước của nó đã có dị biến nhất định.
Liêm đao trở nên càng thêm to lớn mà lại tản ra tử mang, loại tử mang này cũng chỉ có Lâm Mạt mới có thể nhìn thấy.
Tiếp theo Lâm Mạt điều khiển Tiềm Hành Đường Vương phát động công kích vào một con Ngọc Khê Trùng Vương. Rất nhanh con Ngọc Khê Trùng Vương liền chết dưới tay Lâm Mạt. Tiếp theo là một con Tà Ác Giáp Trùng Vương.
Bởi vì Tà Ác Giáp Trùng Vương có tính cơ động quá kém, Lâm Mạt liền quyết định bằng vào thao tác của mình để đánh giết nó. Sau khi nhanh chóng chém một đao vào người Tà Ác Giáp Trùng Vương, Lâm Mạt liền điều khiển nó sử dụng kỹ năng Trùng Kích.
Con Tà Ác Giáp Trùng Vương kia còn chưa kịp công kích Tiềm Hành Đường Vương, liền để Tiềm Hành Đường Vương của Lâm Mạt chạy trốn.
Lâm Mạt đã nhìn thấy Tà Ác Giáp Trùng Vương lấy tốc độ trì độn vụng về, muốn công kích Đường Vương.
Hắn mỉm cười, bởi vì thế cục bây giờ đã phi thường sáng tỏ, mình có thể phi thường thoải mái ngược sát Tà Ác Giáp Trùng Vương.
Trên thực tế, sự tình cũng đúng như Lâm Mạt suy nghĩ. Tà Ác Giáp Trùng Vương bị Tiềm Hành Đường Vương đùa nghịch xoay quanh, sau đó cứ mơ hồ mà tử vong.
Lâm Mạt khống chế Tiềm Hành Đường Vương dừng lại. Mà vào lúc này Địa Huyệt Ma Chu đầy máu chui ra từ trong đất, nó bắt đầu tiến hành công kích.
Nhìn thấy Địa Huyệt Ma Chu ngoi đầu lên Lâm Mạt lập tức mệnh lệnh Ngọc Khê Trùng Vương cùng hai con Tà Ác Giáp Trùng Vương thực hiện công kích đối với Địa Huyệt Ma Chu.
Địa Huyệt Ma Chu vốn muốn phát động công kích với Ngọc Khê Trùng Vương, nhưng lại trúng kỹ năng “Trào phúng” của Tà Ác Giáp Trùng Vương. Khi Địa Huyệt Ma Chu bị dính kỹ năng thì nó liền giận dữ, rồi thay đổi mục tiêu công kích, bắt đầu thực hiện công kích đối với Tà Ác Giáp Trùng Vương.
Đây chính là thứ Lâm Mạt hi vọng nhìn thấy, Lâm Mạt đem kéo lượng máu của Địa Huyệt Ma Chu xuống mức bốn mươi phần trăm, thì liền lập tức mệnh lệnh Ngọc Khê Trùng Vương phun ra một tấm lưới lớn trắng noãn vào người Địa Huyệt Ma Chu.
Địa Huyệt Ma Chu bị cái lưới lớn bao trùm và không cách nào động đậy, nói cách khác nó không cách nào vận dụng năng lực đào đất.
Lâm Mạt nhìn thấy nó đã rơi vào trạng thái bị bao vây, thế là liền chuyển ánh mắt về trên người Tiềm Hành Đường Vương. Hắn có chút hiếu kỳ, vì cái gì mà trong khoảng thời gian này, Sào Huyệt Dị Trùng cũng không có phát ra cảnh báo cùng công kích…
Không để cho Lâm Mạt thất vọng, ước chừng qua bốn năm giây. Sào Huyệt Dị Trùng bắt đầu vặn vẹo, sau đó từng đoàn từng đoàn dịch nhờn lục sắc bay vụt ra bốn phía.
Lâm Mạt “Tê” một tiếng, sau đó liền bắt đầu điều khiển Tiềm Hành Đường Vương tránh né từng đoàn từng đoàn dịch nhờn lục sắc này. Khi được hắn thao túng, Tiềm Hành Đường Vương có tốc độ di chuyển vô cùng nhanh.
Bất quá những dịch nhờn này quá nhiều, cho nên có đôi khi Lâm Mạt vừa thành công tránh thoát một đoàn dịch nhờn này xong, lại có một đoàn lục sắc dịch nhờn giáng xuống từ trên trời.
Lâm Mạt liền mở ra kỹ năng Trùng Kích, tiến hành tránh né. Hắn thao tác tương đối đúng chỗ, Tiềm Hành Đường Vương cũng không nhận bất kỳ tổn thương thì đã chạy ra khỏi khu vực nguy hiểm kia.
Thành công tránh thoát lần công kích phạm vi này, Lâm Mạt đột nhiên muốn uống một ly nước a…
Ngay tại lúc tư tưởng của hắn có chút thả lỏng, bỗng nhiên Lâm Mạt cảm giác được tầm nhìn có chút chập chờn.
“Ừm?” Lâm Mạt có chút bất đắc dĩ nói, “Lại có xảy ra chuyện gì?” Sau đó ánh mắt của hắn rơi vào Sào Huyệt Dị Trùng.
Sau khi Sào Huyệt Dị Trùng Kia phun ra đại lượng dịch nhờn, liền lâm vào trong yên lặng. Mà Lâm Mạt đoán chừng, chấn động vừa rồi là có liên quan tới Sào Huyệt Dị Trùng… Nói cách khác, Sào Huyệt Dị Trùng còn sẽ có biến hóa.
Lâm Mạt liền để Tiềm Hành Đường Vương chiếm vị trí tốt, sau đó liền quan sát tình hình của Sào Huyệt Dị Trùng. Lâm Mạt đợi ước chừng nửa phút, hiện tại lúc này, thi thể Địa Huyệt Ma Chu đều lạnh thấu… Không đúng, là bị ăn sạch sẽ.
Hắn chuyển di ánh mắt, nhìn thoáng qua tiểu phân đội của mình. Lúc này bốn Dị Trùng đều trong trạng thái phi thường khỏe mạnh, tùy thời đều có thể chiến đấu.
Lâm Mạt có chút thỏa mãn khẽ gật đầu, sau đó liền tiếp tục nhìn chằm chằm Sào Huyệt Dị Trùng. Lại qua mười giây đồng hồ, sau đó cái Sào Huyệt Dị Trùng kia liền bắt đầu kịch liệt hút, sau đó toát ra một cỗ khói đặc màu trắng.
Lâm Mạt lúc này khẽ gật đầu, quả nhiên căn cứ có vấn đề…
Lâm Mạt không kịp nói gì, tại thời điểm hắn bắt đầu gật đầu, liền có thể trông thấy Sào Huyệt Dị Trùng kia “Ba” một tiếng nổ tung ra.
Sào Huyệt Dị Trùng tung tóe máu me, sau đó tạo thành sương mù màu trắng càng thêm nồng đậm. Lâm Mạt đã nhìn thấy một đôi mắt màu xanh lá cây, cặp mắt kia xuyên thấu qua sương mù mông lung, hiện ra trước mặt Lâm Mạt.
Lâm Mạt có chút nheo mắt lại. Cái này nhìn qua tựa hồ là một loại sinh vật nào đó, nhưng đôi mắt này ngoại trừ có độ sáng, thì còn lại đều quá mức ngốc trệ.
Sau đó một đơn vị hình người đi ra từ trong sương khói. Huyết nhục toàn thân của nó đều do bùn loãng tạo thành, mà những huyết nhục này bắt nguồn từ Sào Huyệt Dị Trùng.
Mỗi khi đi một bước, đều sẽ có huyết nhục rơi xuống.
Lâm Mạt nhìn một màn này, thần sắc bình tĩnh khẽ gật đầu. Một màn này cũng không phải là kinh khủng và buồn nôn, còn trong phạm vi Lâm Mạt có thể tiếp nhận…
Sau đó hắn bắt đầu mệnh lệnh Tiềm Hành Đường Vương quan sát kỹ hơn. Lâm Mạt thông qua “Mắt kép” của Đường Vương tiến hành quan sát, thế mà phát hiện lượng máu của nó cũng không đầy, mà chỉ có nửa máu.
“Đây là tình huống như thế nào?” Lâm Mạt có chút sững sờ. Ngay lúc này, bên trong đôi mắt Lâm Mạt toát ra một tia mê mang không hiểu.
Lập tức hắn lắc đầu nói: “Ừm, bất kể như thế nào… Xem lực phòng ngự của nó cao bao nhiêu đã.”
Tiềm Hành Đường Vương được hắn thao túng, liền hối hả lao tới tiến hành công kích. Tiềm Hành Đường Vương được hắn thao túng cũng đã đi tới trước mặt cái hình thể nhân loại kia, sau đó trực tiếp mở ra kỹ năng “Trùng Phản” .
Kỹ năng này cực kỳ khủng bố, nó sẽ trực tiếp phóng xuất ra sáu đạo quang nhận. Những quang nhận này có cường độ công kích rất không tệ, mà tỉ lệ chính xác phi thường cao… Đối với hình thể nhân loại kia mà nói, tỉ lệ chính xác cơ hồ là trăm phần trăm.
Kỹ năng “Trùng Phản” liền tấn công vao hình thể nhân loại kia, Lâm Mạt liền thấy lượng máu của nó chỉ giảm bớt một hai phần trăm…
Nhìn một màn này hắn liền nhíu lông mày lại. Hắn nhẹ giọng nói: “Không nên a, đây đã là thủ đoạn công kích mạnh nhất của ta.”
Sau đó hắn lắc đầu nói: “Không đúng, hẳn là có cái chi tiết gì ta không có chú ý tới…”
Lâm Mạt cũng chưa chết tâm, mà điều khiển Ngân Sắc Trùng Vương đi tới bên cạnh. Sau đó nó liền mở ra kỹ năng, khiến cho mình đắm chìm trong quang lưu, sau đó liền có vô số hạt ánh sáng bay ra, đánh vào trên người huyết nhục hình người kia.
Từ khi đạt được phản hồi chiến đấu, lần này công kích cũng chỉ tạo thành ước chừng một phần trăm tổn thương.
Lâm Mạt lắc đầu, sau đó bắt đầu khẩn trương suy tư. Mặc dù huyết nhục hình người có tốc độ kém rất nhiều, nhưng cũng tốc độ không thua gì Tà Ác Giáp Trùng Vương.
“Dị Trùng…” Lâm Mạt trầm ngâm một hồi. Lâm Mạt không có đầu mối, cho nên hắn cũng chỉ điều khiển hai con Tà Ác Giáp Trùng Vương đè vào phía trước.
Huyết nhục hình người rất nhanh liền đi tới trước mặt tiểu phân đội, sau đó đôi mắt màu xanh lá cây bắn ra hai đạo tia sáng lục sắc, hai tia sáng hoàn thành giao hội trên không trung. Sau đó biến thành một đạo tia sáng càng thêm tráng kiện. Đạo ánh sáng này rơi vào trên người Tà Ác Giáp Trùng Vương, lại một cách lạ kỳ không có tạo thành bao lớn tổn thương.
Lâm Mạt “Ừ” một tiếng, cẩn thận nhìn thanh máu của Tà Ác Giáp Trùng Vương. Xác định lượng máu của nó chỉ bị đánh rơi hai phần trăm, ánh mắt Lâm Mạt rơi vào huyết nhục hình người lần nữa.
Ngay sau đó Lâm Mạt đã nhìn thấy lượng máu của nó đột nhiên rơi xuống một phần trăm. Lâm Mạt còn chưa kịp suy nghĩ, lượng máu huyết nhục hình người lại giảm xuống một phần trăm lần nữa.
Lâm Mạt trông thấy, hai con Tà Ác Giáp Trùng Vương đang không ngừng thôn phệ huyết nhục hình người. Ngay khi Lâm Mạt coi là huyết nhục hình người không có gì hơn cái này, hai con Tà Ác Giáp Trùng Vương bị huyết nhục hình người làm cho no bạo.
Mà hai con dị trùng của Lâm Mạt cũng chỉ để huyết nhục hình người giảm xuống mười phần trăm lượng máu. Lâm Mạt nhíu mày, sau đó liền mệnh lệnh Ngân Sắc Trùng Vương thả ra hộ thuẫn kỹ năng.
Sau đó Ngân Sắc Trùng Vương triển khai hai cánh đi tới vị trí của huyết nhục hình người, cũng bắt đầu thôn phệ cái đơn vị này. Nó thôn phệ để lượng máu của huyết nhục hình người giảm xuống ba phần trăm, Lâm Mạt liền muốn khống chế Ngân Sắc Trùng Vương rời đi.
Mục đích làm như vậy, là không hi vọng Ngân Sắc Trùng Vương bị huyết nhục hình người làm cho no bạo. Lập tức Lâm Mạt “ah” một tiếng, bởi vì lúc này Ngân Sắc Trùng Vương giống như bị khống chế, không cách nào điều khiển được.
Lâm Mạt thoáng có chút bất đắc dĩ, sau đó hắn liền điều chỉnh tầm mắt, đem ánh mắt rơi vào trên căn cứ của mình. Hắn nhìn thoáng qua là bài trong tay mình, có chút ngoài ý muốn phát hiện lá bài trong tay mình đều sáng lên.
Đây cũng có nghĩa là, Lâm Mạt có thể triệu hồi thêm một con Dị Trùng, khôi phục lại số lượng Dị Trùng thành mười con.
Nhưng lúc này Lâm Mạt lại chần chờ một chút, bởi vì HP huyết nhục hình người cực cao mà lực công kích lại cực thấp, cho nên đối phó cái đơn vị này mà dựa vào ưu thế số lượng là vô dụng. Bởi vậy Lâm Mạt cũng không sốt ruột đi lấp đầy số lượng Dị Trùng. Mà nếu… Không sử dụng những tinh thạch màu lam này, thì sau khi chiến thắng, hắn sẽ có ban thưởng ngoài định mức.
Bên tai Lâm Mạt đột nhiên nghe thấy được một tiếng gào thét cùng một tiếng nổ tung. Lâm Mạt đột nhiên ý thức được cái âm thanh gào thét cùng tiếng nổ tung này đến từ nơi nào.
Hắn thở ra một hơi thật sâu, sau đó liền chuyển dời ánh mắt. Lúc này Ngân Sắc Trùng Vương đã cúp, di hài cũng biến thành từng cái điểm sáng biến mất không thấy.
Bất quá tử vong của nó cũng không phải là không có chút ý nghĩa nào, Ngân Sắc Trùng Vương thành công cắn nuốt 8% HP.
Lâm Mạt thoáng có chút bất đắc dĩ, nhưng lại không có phương pháp gì tốt hơn để ngăn cản huyết nhục hình người. Hắn không cần nghĩ thì cũng biết, mục đích cuối cùng của huyết nhục hình người này chính là vị trí trụ sở của mình, sau đó thôn phệ hết thẩy hoặc là hủy diệt trụ sở của mình… Đương nhiên thôn phệ là có khả năng lớn hơn một chút.
Thế là lúc này, Lâm Mạt liền điều khiển Ngọc Khê Trùng Vương cùng Tiềm Hành Đường Vương phát động công kích vào huyết nhục hình người.
Lâm Mạt liền mệnh lệnh năm con Dị Trùng phòng thủ căn cứ bắt đầu di động về phía huyết nhục hình người. Ngoại trừ Đường Lang Vương phổ thông cùng Ngọc Khê Trùng Vương, còn có một con Tà Ác Giáp Trùng Vương đã được cường hóa.
Những đơn vị này bị Lâm Mạt đưa đến toàn bộ, mà lúc này huyết nhục thân thể đã đi hơn một nửa lộ trình, lượng máu của nó đã không còn quá mười phần trăm. Mà lúc này thủ hạ của Lâm Mạt, chỉ còn lại Tiềm Hành Đường Vương.
Lâm Mạt cắn răng, sau đó thi triển một lần “Trùng Phản” cuối cùng, sau đó liền để Tiềm Hành Đường Vương bắt đầu thôn phệ huyết nhục hình người.
HP của huyết nhục hình người đều giảm xuống một phần trăm mỗi giây. Sau đó nó màu mắt xanh lục bắt đầu mờ đi, dần dần chuyển thành màu xanh biếc… Sau đó là màu xanh nhạt.
Thân thể Tiềm Hành Đường Vương dần dần bành trướng, sau đó liền bộc phát ra một trận quang mang mãnh liệt.
Lúc đầu Lâm Mạt cứ nghĩ là Tiềm Hành Đường Vương sẽ bị huyết nhục hình người làm no bạo, nhưng sự tình lại là vượt quá dự đoán của Lâm Mạt, Thân thể Tiềm Hành Đường Vương được cường quang bao phủ rồi bỗng nhiên trở nên to lớn hơn.
Chờ quang mang tán đi về sau, Lâm Mạt đã nhìn thấy thân thể nó không chỉ là trở nên to lớn hơn, mà trên người lại tản ra hào quang óng ánh như là kim cương.
Lâm Mạt thì thào nói: “Không chỉ không chết đi, hơn nữa còn bởi vì thôn phệ huyết nhục hình người mà sinh ra tiến hóa sao?”
Lúc này danh tự của nó đã không còn là “Tiềm Hành Đường Vương”, mà là “Toản Thạch Đường Vương”. Lúc này nó đã mất đi năng lực ẩn thân vĩnh cửu, nhưng vô luận là lực công kích hay là lực phòng ngự đều được tăng lên cực lớn.
Sau đó Toản Thạch Đường Vương thành công hoàn thành tiến hóa tiếp tục thôn phệ huyết nhục hình người.
Sau đó lại qua một chút xíu thời gian, chỉ nhìn thấy hào quang màu xanh lục bên trong đồng tử huyết nhục hình người đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một vòng tiên diễm màu đỏ.
“Loại biến hóa này, có ý nghĩa cỗ huyết nhục hình người này đã sắp không còn trụ được nữa.” Lâm Mạt trầm mặc một lát nói.
Lâm Mạt vừa dứt, cỗ huyết nhục kia liền bành trướng lên, rồi liền tan rã trong im lặng.
Hắn nhìn thân thể huyết nhục sụp đổ, thần sắc cũng buông lỏng xuống. Ngay sau đó Lâm Mạt đã nhìn thấy, bên trong huyết nhục thân thể hiển lộ ra một nữ hài không có mặc quần áo. Cô gái này có bề ngoài giống Ngải Hoa Lỵ như đúc, nàng chậm rãi mở ra ánh mắt của mình.
Con mắt Lâm Mạt đang rơi trên người xuống nàng, nhìn thấy nàng đứng thẳng lên, con mắt của nàng nhìn qua Toản Thạch Đường Vương, ngoẹo đầu tựa như có chút hiếu kỳ.
Lập tức nàng liền di động về phía Toản Thạch Đường Vương. Mà trong quá trình nàng di động, trên người nàng xuất hiện váy dài do ma lực ngưng tụ ra. Cái váy dài này màu vàng nhạt, lộ ra vẻ cao quý hoa lệ.
Phải biết nàng là Dị Trùng Nữ Vương, thế nhưng trong trò chơi này nàng lại có được vẻ đẹp cao quý trang nhã như công chúa đế quốc.
Lâm Mạt nhìn chăm chú vào Dị Trùng Nữ Vương. Sau đó ở trong quá trinh này, con mắt Lâm Mạt liền thoáng nhìn qua năm tinh thạch màu lam bay ra, mục tiêu nhắm ngay vào Dị Trùng Nữ Vương.
Năm tinh thạch màu lam tạo thành một cái ngũ mang tinh trận cự đại bao phú người nàng ở giữa không trung. Cái ngũ mang tinh trận dần dần thu nhỏ, sau đó liền chui vào lồng ngực nàng.
Lâm Mạt trông thấy con mắt màu xanh của Dị Trùng Nữ Vương đóng lại, thân thể của nàng lơ lửng trong không trung, tóc như là thác nước trút xuống.
“Dị Trùng Nữ Hoàng à…” Lâm Mạt nói ra tên nàng.
Bởi vì Toản Thạch Đường Vương, Lâm Mạt có thể trông thấy danh xưng cùng HP của đối phương.
Ngay từ đầu tiểu nữ hài này có danh xưng vẫn là “Dị Trùng Nữ Vương”, nhưng là từ khi năm tinh thạch màu lam hình thành tinh trận đồng thời chui vào ngươi, tôn hiệu của nàng liền lập tức cải biến thành “Dị Trùng Nữ Hoàng” .
Sau đó nàng đứng lên một lần nữa, chỉ là lần này nàng đứng ở trong hư không. Sau đó nàng nhìn Toản Thạch Đường Vương cách đó không xa mà mỉm cười, sau đó huy động bàn tay của mình một chút.
Con Toản Thạch Đường Vương cường hãn kia liền ngoan ngoãn vỗ cánh, đi tới trước mặt nàng. Dị Trùng Nữ Hoàng mỉm cười, vươn tay bắt đầu vuốt ve đầu Toản Thạch Đường Vương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận