Trọng Sinh Ma Đạo Sư
Chương 556 - 9 đầu rắn nước
Bạch Lang Kỵ Sĩ hoàn thành biến hóa chỉ là trong nháy mắt, Lâm Mạt căn bản không có thời gian đánh gãy, cho nên hắn chỉ có thể “a” một tiếng.
Thời khắc này Lâm Mạt có thể nhìn thấy Bạch Lang Kỵ Sĩ đang phát sinh biến hóa, tên của Bạch Lang Kỵ Sĩ chuyển thành “Hắc Lang Kỵ Sĩ” .
Lâm Mạt nói: “Đây là hình thái quang ám song sinh hay sao?” Lâm Mạt lập tức minh bạch loại cơ chế biến hóa này, hình thái bạch lang là pháp sư, hình thái hắc lang là chiến sĩ.
Hiện tại chuyển biến thành hình thái Hắc Lang Kỵ Sĩ, thuộc tính của nó được tăng lên cực lớn. Sau đó tên này liền bắng một mui tên tấn công Lâm Mạt. Lúc này đòn công kích bình thường của nó đã được tăng cường rất nhiều, lần này trực tiếp đánh rớt ba mươi phần trăm giá trị hộ giáp của Lâm Mạt.
Có thể thấy lực công kích của nó đã tăng lên năm mươi phần trăm, cái này còn không bao gồm thuộc tính được tăng lên.
Lâm Mạt thở ra một hơi, sau đó ánh mắt trở nên kiên định. Hắn liều mạng nhận một lần công kích của Hắc Lang Kỵ Sĩ, rồi thả ra kỹ năng “Thuật Đóng Băng” .
Sau khi bị kỹ năng này công kích, Hắc Lang Kỵ Sĩ liền bị khống chế. Lâm Mạt trực tiếp sử dụng kỹ năng “Tuyết Ủng”, thời điểm kỹ năng này xuất thủ, liền có thể trông thấy một đạo thân ảnh nữ tử sắc xuất hiện ở bên người Hắc Lang Kỵ Sĩ. Sau đó thân ảnh kia giang hai cánh tay ra ôm Hắc Lang Kỵ Sĩ một cái.
Lập tức, Hắc Lang Kỵ Sĩ liền nhận tổn thương từ kỹ năng “Tuyết Ủng”. Mặc dù nó được tăng cường thuộc tính lên rất nhiều, nhưng vẫn bị đánh rơi mất 35% HP.
Đây chính là kỹ năng “Tuyết Ủng” trong tay Lâm Mạt. Khi đối mặt với hình thái “Hắc Lang Kỵ Sĩ” mà kỹ năng Tuyết Ủng có khả năng tạo thành tổn thương như vậy, nếu như đối mặt với hình thái “Bạch Lang Kỵ Sĩ”, thì có thể tạo thành tổn thương them hơn năm mươi phần trăm.
Ngay lúc này, Hắc Lang Kỵ Sĩ trầm mặc bắn ra một cây mũi tên màu đen. Lúc này kỹ năng “Thiểm Thước” đã làm lạnh xong từ lâu, trong nháy mắt khi mũi tên màu đen rời dây cung, thì hắn liền kích hoạt kỹ năng này.
Thế là Lâm Mạt liền thành công tránh thoát lần công kích này. Mũi tên bay ra ngoài rất xa sau đó cắm vào trên mặt đất, cây mũi tên kia dần dần trong suốt và biến mất.
Lâm Mạt nói: “Nhìn ngươi toàn thân bốc lên ngọn lửa đen kịt, vậy có thể xác định người là quái vật chứ không phải dã quái.” Lâm Mạt không có nhàn rỗi, mà triệu hoán ra hai mươi thanh phi kiếm. Phi kiếm không giống “Hàn Phách Băng Kiếm Thuật”, tại thời điểm nó vừa xuất hiện thì sẽ ở hình thái ngưng thực, hoàn toàn không cần súc thế.
Hai mươi thanh phi kiếm được hình thành trong nháy mắt, sau khi ngưng tụ ra thì liền bay vụt ra ngoài, tấn công vào người Hắc Lang Kỵ Sĩ. Sau đó Hắc Lang Kỵ Sĩ phát ra một tiếng gào thét lần nữa, rồi ngã xuống.
Sói đen uốn éo mấy lần, sau đó liền ngã trên mặt đất, mà trên mặt đất là một tầng nước nhàn nhạt. Tại thời điểm nó ngã xuống liền làm tung lên rất nhiều giọt nước, đồng thời nhấc lên từng đạo gợn sóng.
Lâm Mạt nhìn Hắc Lang Kỵ Sĩ, muốn biết nó còn trùng sinh nữa hay không. Qua mười giây đồng hồ, Hắc Lang Kỵ Sĩ ngã xuống trên mặt đất không nhúc nhích.
Lâm Mạt khẽ gật đầu, sau đó liền dời ánh mắt đi. Cái con dã quái này cũng không có tuôn ra bất kỳ vật phẩm nào. Lâm Mạt hơi nghi hoặc một chút tò mò nói: “Nơi này được xưng là bí cảnh, hơn nữa còn cần đánh đổi khá nhiều mới có thể tiến nhập, làm sao lại có tỷ lệ rơi đồ thấp như thế?” Hắn liên tiếp đánh chết hai đơn vị bên trong bí cảnh, nhưng lại cũng không có bất kỳ vật phẩm nào rơi xuống…
Lâm Mạt thở một cái thật dài rồi nói ra: “Chỉ mong sẽ tốt hơn một chút so với ta nghĩ, ai, ta đã vô duyên với ban thưởng cuối cùng của Ác Ma Tai Hoạ.” Hắn lắc đầu, có chút bất đắc dĩ tiếp tục tiến lên.
Ngay lúc này, Lâm Mạt nhìn thấy nơi xa có một cái vòng sáng màu trắng. Cái vòng sáng kia có độ sáng rất cao, hơn nữa còn đang ở trong trạng thái vận hành. Không ngừng có hư ảnh xuất hiện vòng sáng trắng, sau đó theo thời gian nó lại quay về hư vô…
Con mắt Lâm Mạt có chút sáng lên, bởi vì hắn biết nơi đó có tỉ lệ ban thưởng rất lớn.
Thế là hắn liền bắt đầu đi đến.
Ngay lúc này, Lâm Mạt vẫn thận trọng. Bởi vì căn cứ lý giải của Lâm Mạt đối với trò chơi này, nếu như phía trước là ban thưởng thật, như vậy muốn thu hoạch được ban thưởng thì nhất định phải ác đấu một trận.
Qua một hai phút, Lâm Mạt thở ra một hơi. Bởi vì ở thời điểm này một trường ác đấu cũng xuất hiện, dòng nước dưới chân sôi trào lên.
Tiếp theo liền có từng đầu thủy xa ngưng tụ xuất hiện từ dòng nước. Lâm Mạt cũng không có chuẩn bị cho nó thời gian ngưng tụ, Trực tiếp sử dụng kỹ năng “Thuật Đóng Băng”. Khi kỹ năng Thuật Đóng Băng trong quá trình chuẩn bị, Lâm Mạt lại sử dụng kỹ năng “Cấm chú Hàn Tước thủy triều” .
Lâm Mạt cũng không có để Hư ảnh Hàn Tước bay ra từ bên người, bởi vì Lâm Mạt muốn để thời gian khống chế kéo đến mức dài nhất. Nói cách khác, hắn sẽ chậm rãi để “Cấm chú Hàn Tước thủy triều” xuất kích, đem hiệu quả khống chế đạt tới dài nhất.
Lúc này con rắn nước bắt đầu ra sức tránh thoát kỹ năng ” Thuật Đóng Băng”. Lực lượng của nó khổng lồ như thế, đồng thời kháng ma cũng đạt đến trình độ nhất định. Bởi vậy rắn nước liền để mặt băng tan vỡ.
Trong khi kỹ năng “Thuật Đóng Băng” phát huy tác dụng, ngoại trừ sử dụng kỹ năng “Cấm chú Hàn Tước thủy triều”, thi Lâm Mạt cũng thả ra kỹ năng “Ngụy Kiếm Trận”. Mặc dù bây giờ hai cái kỹ năng này đã không thể cộng minh, nhưng hiệu quả đơn thể đều vô cùng cường hãn.
Hai Hư ảnh Hàn Tước liền bay đến bên người Thủy Xà Chín Đầu, sau đó phát sinh bạo tạc. Lần bạo tạc này làm Thủy Xà Chín Đầu tiếp tục bị đóng băng.
Về phần tại sao Lâm Mạt biết tên con dã quái này là “Thủy Xà Chín Đầu”, là sau khi phóng thích kỹ năng “Thuật Đóng Băng” thì hắn đã có được phản hồi chiến đấu.
Thừa dịp Thủy Xà Chín Đầu bị đóng băng, Lâm Mạt liền để toàn bộ phi kiếm bay ra ngoài.
Trọn vẹn hai mươi thanh phi kiếm phong về phía người Thủy Xà Chín Đầu, độ bền của nó đã chạm đấy, nhưng vẫn còn lưu lại một tia.
Bị kỹ năng “Ngụy Kiếm Trận” đả kích như thế mà Thủy Xà Chín Đầu còn có thể lưu lại một tia độ bền, điều này có thể xác định Thủy Xà Chín Đầu có kỹ năng có hiệu quả cùng loại với “Khóa máu”.
Lâm Mạt thở ra một hơi, sau đó lại ngưng tụ ra ba thanh phi kiếm. Ba thanh phi kiếm ngưng tụ ra đã hao hết tất cả MP của Lâm Mạt.
Lâm Mạt nhìn thoáng qua thanh MP đã thấy đáy của mình, cũng chưa hề nói một câu mà trực tiếp lấy ra một bình hồi phục ma pháp từ trong ba lô, rồi uống một hơi cạn sạch. MP của Lâm Mạt đã từ từ khôi phục.
Mà có điều cần nói rõ chính là, người chơi đạt tới trình độ nhất định thì hiệu quả dược tề sẽ giảm dần. Đây cũng là lý do tại sao cậu bé không nguyện ý dùng ma lực để hồi phục HP.
Nhưng đối với người chơi bình thường mà nói, bọn hắn không có cách nào đạt tới cảnh giới hiền giả nắm giữ pháp tắc, càng đừng đề cập tới cảnh giới chúa tể cao hơn. Bởi vậy dù cho đến hậu kỳ trò chơi, dược tề vẫn là một loại vật tư chiến lược.
Ở thời điểm kiếp trước, Lâm Mạt không có nghe nói có người chơi nào đạt đến cảnh giới chúa tể, mà người chơi đạt tới cảnh giới hiền giả cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay…
Cũng chính bởi vì rất ít người chơi đạt tới cảnh giới hiền giả, đến mức Lâm Mạt không có nắm giữ pháp tắc, chỉ là một Ma đạo sư cấp một trăm chín mươi, nhưng cũng được xếp trong top năm mươi người đứng đầu.
Lâm Mạt thở ra một hơi, sau đó ba thanh phi kiếm cứ như vậy bay đến bên người Thủy Xà Chín Đầu, sau đó cắm xuống.
Thân thể Cửu Đầu Xà nổ tung, tạo thành dòng nước văng tứ phía. Mặc dù Lâm Mạt cách Thủy Xà Chín Đầu có chút xa, nhưng trên thực tế trên mặt Lâm Mạt vẫn bị giọt nước văng đến.
“Cảm giác có chút lạnh buốt.” Lâm Mạt nói như thế. Vì để phòng vạn nhất, Lâm Mạt đã đứng ở tại chỗ chờ đợi hiệu quả “Ma Pháp Chúc Phúc” có hiệu lực, để cho MP mình hồi phục đến max trị số.
Thời gian trôi qua, hai mươi mấy giây thoáng qua. Lâm Mạt đã hồi phục MP đến max trị số, thì khẽ gật đầu.
Lâm Mạt liền đi tới vòng sáng màu trắng trước mặt, hắn nhắm mắt lại đi tới bên trong vòng sáng, Lâm Mạt liền nhận được nhắc nhở. Cấp bậc của hắn đã vượt qua cấp bốn mươi bảy đạt đến cấp 48.
Trên người Lâm Mạt xuất hiện một cột sáng màu trắng lấp lánh. thời điểm Lâm Mạt mở mắt, đã nhìn thấy vòng sáng trắng đã biến mất không thấy.
Lại qua mười mấy giây, hắn mới rốt cục ý thức được đẳng cấp của mình đã tăng lên tới cấp 48… Mà không chỉ có như thế, trước mắt hắn điểm kinh nghiệm là đã đạt tới mức năm mươi phần trăm.
Lập tức một loại cảm giác tên là hạnh phúc bao vây hắn. Hắn run rẩy lông mi chậm rãi nhắm lại, sau đó hắn hít vào một hơi thật dài. Hắn nhẹ giọng nói: “Khó trách nơi này được gọi là bí cảnh a, loại tốc độ thăng cấp này…”
Hắn lắc đầu rất nhanh liền điều chỉnh tâm tình của mình. Hắn nói: “Lần này ta muốn tung hết toàn lực.” Hắn khôi phục thần sắc lạnh nhạt, mà dị đồng màu lam cùng màu xích hồng cũng xuất hiện lần nữa. Đương nhiên không qua bao lâu, loại màu mắt này cũng biến mất.
Lâm Mạt xoay người lại nhìn thoáng qua phía sau, nơi đó không biết đã xuất hiện một cái Truyền Tống Trận từ khi nào.
Lâm Mạt thoáng có chút vui sướng gật đầu. Hắn không do dự chút nào mà bước vào bên trong Truyền Tống Trận. Cứ như vậy Lâm Mạt bị truyền tống đến tầng thứ hai.
Cái bản đồ này xuất hiện đại lượng cây hoa anh đào. Những cây hoa anh đào này có niên đại khá cao, bởi vậy có thể nhìn thấy thân cành của nó rất lớn. Các cây hoa anh đào cách nhau một khoảng cách rất lớn, có lẽ đây chính là nguyên nhân bọn chúng cao lớn như thế.
Lâm Mạt nhìn những cây hoa anh đào này, khẽ thở một hơi. Hắn nói: “Đều là chuyện đã qua a, không biết vì cái gì ta cảm giác một màn kia mới thoáng như ngày hôm qua.”
Ngay lúc này, một trận hàn phong mãnh liệt lao nhanh qua từ phía sau Lâm Mạt. Hoa anh đào ở trên nhánh cây lung lay, thỉnh thoảng có hoa anh đào yếu ớt rơi xuống. Bọn chúng nhẹ nhàng rơi xuống từ trên không trung.
Lâm Mạt đưa tay kéo mũ của mình, sau đó an tĩnh đi tới.
Đi ước chừng năm sáu phút, Lâm Mạt đã nhìn thấy phía trước xuất hiện một cái cô gái trẻ tuổi thân mặc quần áo màu hồng. Trên mặt của nàng mang theo mạng che, cho nên nhìn không thấy dung mạo của nàng.
Nhưng là thân hình của nàng phi thường hoàn mỹ, sau khi Lâm Mạt nhìn thấy cũng khẽ gật đầu biểu thị tán thành.
Lâm Mạt suy đoán đại khái chính là địch nhân thứ nhất mình phải giải quyết ở tầng thứ hai của bí cảnh. Hắn có chút thở ra một hơi, sau đó ánh mắt nhìn đơn vị đối địch này.
Lúc này cô gái trẻ dáng dấp yểu điệu kia đi tới hướng Lâm Mạt.
Lâm Mạt tự nhiên sẽ không để cho nàng dễ dàng tiếp cận mình như vậy, cho nên hắn trực tiếp thả ra kỹ năng “Băng Sắc Vi”. Tại khi khống chế được nữ tử này, hắn cũng thông qua phản hồi chiến đấu biết được tên của nàng. Tên của nàng liền gọi là “Hoa Yêu” .
Lâm Mạt khẽ gật đầu, đã xác định đối phương là dã quái, như vậy hắn liền không cần quá khách khí. Lâm Mạt trực tiếp cho nàng một cái kỹ năng “Cấm Chú Sương Đống Tân Tinh”. Nhưng kỹ năng này cũng không có khả năng đánh chết Hoa Yêu, chỉ để tính mạng của nàng hạ thấp tới một cái trình độ.rất nguy hiểm
Ở thời điểm này phóng thích kỹ năng “Tuyết Ủng” thì cũng có chút lãng phí, Lâm Mạt lựa chọn kỹ năng “Ngụy Kiếm Trận”. Khi phi kiếm công kích vào Hoa Yêu thì nó cũng bị đánh chết. Nhưng khi thân thể Hoa Yêu giải tán hóa thành đóa đóa, Lâm Mạt nhìn thấy trong ánh mắt của nàng toát ra vẻ trào phúng.
Lâm Mạt sững sờ, sau đó tại thời điểm thân thể Hoa Yêu biến mất, HP của Lâm Mạt đột nhiên sụt giảm chín mươi phần trăm.
Cũng không phải hắn mới gặp tình huống này lần thứ đầu, cho nên Lâm Mạt trực tiếp lấy ra một bình Hồi Phục Sinh Mệnh trong nháy mắt rồi uống vào. HP lập tức hồi đầy.
Lúc này Lâm Mạt mới bắt đầu hồi ức tình huống vừa rồi. Hắn nhíu mày nói: “Là ta công kích nàng thì bị tiêu ký sao? Bất quá đây rốt cuộc là chuyện xảy ra khi nào.” Nói xong câu đó, Lâm Mạt liền tiếp tục cau mày rơi vào trong trầm mặc.
Qua một hồi lâu hắn mới lắc đầu, sau đó hắn ngẩng đầu nhìn trời. Hắn nói ra: “Cái Hoa Yêu kia cho là ta sẽ phải chết, nhưng không có nghĩ đến thuộc tính của ta cường hãn hơn so với nàng dự liệu một chút… Chẳng qua nếu như ta ngã xuống mà bỏ lỡ cơ hội lần này, chính ta cũng sẽ không tha thứ cho chính mình.”
“Tiếp theo cần càng thêm cẩn thận mới được.” Hắn thầm nghĩ. Lúc này lại có gió lớn thổi lên.
Hoa anh đào lại phiêu linh rơi xuống.
Trước mắt Lâm Mạt cũng đột nhiên có một đóa hoa anh đào thổi qua, Lâm Mạt buông mí mắt xuống nhìn cái đóa hoa anh đào này bay xuống sau đó rơi xuống trên người mình.
Lâm Mạt ngẩng đầu lên nhìn phương xa, sau đó thở dài một hơi. Lúc này đóa hoa rơi vào trên người Lâm Mạt lại bị gió quét qua, cứ như vậy rời khỏi thân thể hắn.
Lúc này Lâm Mạt cũng sớm đã dời đi lực chú ý, bởi vì phía trước Lâm Mạt lại nhìn thấy một nữ nhân áo trắng thướt tha. Lâm Mạt nói: “Lại là Hoa Yêu sao?”
Lâm Mạt vừa đi tới, vừa giơ lên Hàn Băng Pháp Trượng trong tay mình. Bảo thạch trên Hàn Băng Pháp Trượng phát sáng lên, sau một khắc trên người Lâm Mạt liền được bao trùm một tầng áo giáp màu xanh đậm.
Dạng áo giáp này xuất hiện để Lâm Mạt an tâm hơn không ít, bởi vì cho dù Hoa Yêu này có lực công kích cao hơn con Hoa Yêu đầu tiên, như vậy cũng không có khả năng dẫn bạo ấn ký trực tiếp giết chết Lâm Mạt trong chớp nhoáng.
Lúc này Lâm Mạt đã chuẩn bị tốt, cho nên hiện tại hắn bắt đầu đánh giá con Hoa Yêu này. Cái con Hoa Yêu thứ hai này không khác gì con đầu tiên, cũng dáng người hoàn mỹ mà lại đeo mạng che mặt.
Lâm Mạt không có chút do dự nào, trực tiếp tung ra “Cấm Chú Sương Đống Tân Tinh”, sau đó sử dụng kỹ năng “Ngụy Kiếm Trận” đánh giết nó. Lâm Mạt tung ra lột loạt kỹ năng thì hắn thành công kết liễu con Hoa Yêu thứ hai này.
Nhưng lập tức Lâm Mạt cũng cảm giác được tiêu ký trên người mình sinh ra bạo tạc. Lâm Mạt vẫn không có tìm hiểu được cơ chế bạo tạc này, bởi vì Lâm Mạt căn bản cũng không có thể trông thấy Hoa Yêu xuất thủ lúc nào.
Lâm Mạt “a” một tiếng, sau đó liền nói: “Đây sự thực quá quỷ dị.” Nói xong câu đó, Lâm Mạt liền cúi đầu nhìn thoáng qua trạng thái của Cấm Chú Băng Sương Khải Giáp.
Hắn bỗng nhiên có chút không dám tin tưởng con mắt của mình, đó chính là HP Lâm Mạt không có mất chút nào, mà giá trị hộ giáp trên người cũng không có mất chút nào.
Lâm Mạt xoa cằm suy tư một hồi, sau đó liền thở dài một hơi nói: “Không nghĩ nữa, mặc dù vẫn không có thể biết rõ ràng nguyên nhân, nhưng đã biết chỉ cần có hộ giáp, tổn thương bạo tạc có thể bỏ qua không tính.”
Lâm Mạt tiếp tục tiến lên, cũng không nói gì nữa. Đi khoảng ba phút, cũng chính là thời điểm “Cấm Chú Băng Sương Khải Giáp” vừa mới hoàn thành làm lạnh, Lâm Mạt lại gặp được hai con Hoa Yêu xuất hiện ở phía trước.
Ở thời điểm này hai Hoa Yêu liếc nhau một cái, tiếp theo liền bạo phát ra hào quang mãnh liệt màu phấn hồng. Tại thời điểm hào quang màu phấn hồng hình thành, Lâm Mạt liền nhìn thấy hình thái cụ thể của hai con Hoa Yêu này.
Lâm Mạt không có ngây ngốc đứng đấy, mà sử dụng kỹ năng “Cấm Chú Băng Sương Khải Giáp”, tiếp theo lại tung ra hai kỹ năng “Cấm Chú Sương Đống Tân Tinh” cùng “Tuyết Ủng”.
Ở thời điểm này, Lâm Mạt đã có được phản hồi chiến đấu. Đó chính là HP của hai con Hoa Yêu này sau khi dung hợp đã bị hạ thấp rất nhiều.
Nhưng cũng không có đánh chết hai con Hoa Yêu này, đây đại khái là bởi vì ngay tại khi Hoa Yêu dung hợp sẽ có thiên phú loại khóa máu, nên nó sẽ không thể bị giết chết trong một kích.
Ngay lúc này Lâm Mạt không có thực hiện công kích đối với Hoa Yêu, mà bắt đầu ngưng tụ phi kiếm. Lâm Mạt chế tạo ra mười chuôi phi kiếm thì Hoa Yêu kia cũng đã hoàn thành dung hợp.
Hoa Yêu nhìn qua càng thêm yêu diễm, một đôi mặt mị hoặc phiêu tán ra hào quang màu hồng phấn.
Lúc này Lâm Mạt trực tiếp để mười chuôi phi kiếm bắn về phía Hoa Yêu. Hoa Yêu vươn tay ra búng tay một cái, mặt ngoài thân thể Lâm Mạt lại xuất hiện bạo tạc.
Một tầng sương mù màu hồng phấn, liền tản ra bốn phía từ trên người Lâm Mạt.
“Đã là lần bạo tạc thứ ba.” Lâm Mạt thở dài một hơi nói. Lập tức Lâm Mạt liền nhìn mười chuôi phi kiếm đâm vào thân thể Hoa Yêu.
Hoa Yêu cũng không có phát ra cái thanh âm gì, chỉ trầm mặc cúi đầu. Nàng nhìn thân thể của mình dần dần trong suốt cùng hư hóa, cánh hoa bay ra từ trong cơ thể của mình rồi nhảy múa trong gió.
Hoa Yêu ngẩng đầu nhìn Lâm Mạt một chút, sau đó phát ra tiếng cười như chuông bạc. Nàng thủy chung chẳng hề nói một câu, cứ như vậy biến mất trong tiếng cười.
Thần sắc Lâm Mạt hơi có chút thờ ơ, ánh mắt của hắn rơi vào vị trí phía trước.
“Lúc nào mới có thể lấy được ban thưởng?” Lâm Mạt thì thào nói. Tiếp theo hắn lắc đầu đồng thời thần sắc kiên định nhìn phương xa…
Lúc này bên ngoài bí cảnh, cậu bé đang an tĩnh khôi phục thương thế đột nhiên mở mắt. Trên khuôn mặt non nớt của hắn tràn đầy vẻ bình tĩnh, chỉ nghe thấy hắn nói: “Đã tới, vậy thì hiện thân đi.”
Cậu bé an tĩnh chờ đợi trong chốc lát, liền vươn nắm tay. Trên bàn tay của hắn toát ra một tầng hào quang màu lam đậm, sau đó ngang nhiên vỗ xuống.
Chỉ nghe thấy ngoài của động truyền tới tiếng oanh minh trầm muộn. Sau đó liền truyền đến một tiếng rên rỉ, tại bên trong giao thủ ngắn ngủi vừa rồi, cậu bé đã làm đối thủ bị tổn thương.
Qua một hồi lâu, bốn tên tồn tại vĩ đại xuất hiện ở trước mặt cậu bé. Cậu bé có chút nheo mắt lại, sau đó hắn nói: “Katis, đã nhiều năm như vậy thực lực của ngươi cũng có chút tiến bộ a.”
Hắn cười cười nhìn Katis tiếp tục nói: “Kúc đầu ta nghĩ lần công kích này có thể đánh ngươi thổ huyết… Chỉ không có nghĩ đến ngươi có thể chống đỡ được.”
Katis không nói gì, bên trong ánh mắt mang theo một tia sợ hãi mà nhìn cậu bé.
Cậu bé mỉm cười, sau đó nhìn một nữ tử mỹ mạo nói: “Christine, ngươi đại khái đã chạm đến ngưỡng cửa chúa tể đi…”
Cái cô nàng tên là Christine kia hơi đổi sắc mặt.
Nhưng tại lúc cậu bé dời ánh mắt đi, hắn nói: “Ta biết các ngươi đều che giấu thực lực, nhưng một nửa bước chúa tể cùng ba tên hiền giả muốn cầm xuống một chúa tể… Thì đã quá xem thường ta rồi đó?”
Nói đến đây cậu bé trực tiếp búng tay một cái, sau đó liền xuất hiện bốn thanh kiếm. Những thanh kiếm không khác gì thanh đã dùng để đối phó Herrera.
Lúc này Christine hít vào một hơi thật dài nói: “Ta có một vấn đề, Herrera bây giờ ở đâu?”
“Bị ta xử lý.” Cậu bé trừng mắt nhìn nói như thế.
“Không có khả năng!” Christine nói, “Hắn nắm giữ quy tắc bất tử!”
Cậu bé cũng không trả lời Christine, ánh mắt của hắn đảo qua hai người còn lại. Hai người kia cảm nhận được ánh mắt cậu bé nhìn mình thì liền đề phòng.
Lúc này cậu bé mới dùng giọng lười biếng nói: “Dù các ngươi sống hay chết cũng không thể gặp lại hắn. Hừ, nắm giữ quy tắc bất tử thì liền coi mình là vô địch, thật sự là buồn cười.”
Christine cắn răng cũng không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào cậu bé.
Cậu bé nói: “Chúng ta quen biết lâu như vậy, cho nên mới trò chuyện một hồi cùng các ngươi… Nhưng hiện tại lại vụng trộm bố trí trận pháp, cho là mình làm rất bí ẩn sao, nghĩ là ta không cảm giác được có đúng không, Katis.” Nói xong một chữ cuối cùng, ánh mắt của hắn lại rơi vào trên người Katis một lần nữa.
Katis đột biến, nhưng lập tức cắn răng thấp giọng quát: “Kết giới, mở!”
Sau đó lấy thân thể Katis làm trung tâm, một tầng kết giới màu băng lam xuất hiện. Đồng thời nó không ngừng khuếch trương hướng về bốn phía, bao phủ tất cả mọi người ở đây với tốc độ rất nhanh, bao gồm cả Casalina.
Lúc này Casalina hít vào một hơi thật dài, sau đó liền giơ cánh tay lên triệu hoán ra vũ khí pháp tắc của mình. Kia là một vũ khí pháp tắc nhìn giống đóa hoa sen, cánh hoa của nó có sắc thái khác nhau nhưng lại nhìn phi thường cân đối.
Cậu bé nói: “Kế tiếp là thời điểm ta giải quyết ân oán cùng bọn hắn, ngươi không nên nhúng tay.” Thời điểm nói câu nói này, thanh âm cậu bé rất thấp mà lại cũng không quay đầu.
Casalina khẽ thở một hơi, liền mở bàn tay ra. Vũ khí pháp tắc của nàng liền toát ra từng đạo bạch sắc quang mang mãnh liệt, sau một khắc cái vũ khí pháp tắc này liền bị quang mang màu trắng bao phủ, lập tức liền biến mất không thấy.
Ánh mắt Christine rơi vào Casalina. Nàng nhìn hai tên hiền giả nói: “Hoyland, Ola. Hai người các ngươi đi giải quyết Casalina, ta cùng Katis phụ trách ngăn chặn hắn.”
Hoyland cùng Ola nghe được Christine mệnh lệnh, thì nói: “Được rồi.”
Lúc này cậu bé nói: “Christine…”
Ánh mắt Christine rơi vào trên người cậu bé, nàng có chút cảnh giác nói: “Ngươi muốn làm gì?”
Cậu bé nói: “Ngươi xem thường ta như vậy sao?” Nói xong câu đó. Bốn thanh kiếm dung hợp cùng nhau, tạo thành một thanh cự kiếm giống như đại thụ che trời.
Hắn liền để thanh cự kiếm thay đổi phương hướng, bắn tới chỗ Christine. Christine đang muốn triển khai phòng ngự, thanh cự kiếm kia chợt biến mất, cứ như vậy vòng qua Christine, trực tiếp đâm vào thân thể của nàng. Máu tươi cứ như vậy nhuộm đỏ đại kiếm.
Christine cắn răng, ánh mắt hung ác nhìn chăm chú. Tay của nàng run rẩy đưa về phía hư không, sau đó liền cầm vào hư không. Lúc này một viên phỉ thúy màu xanh lá cây đậm xuất hiện ở trong lòng bàn tay của nàng.
Sau đó kiện vật phẩm trong tay Christine cứ như vậy bốc cháy lên quang diễm lục sắc. Nàng do dự một lát, sau đó vẫn đem viên phỉ thúy để vào trong miệng. Tại khi Christine nuốt xuống vật phẩm này, thì lại trống rỗng xuất hiện bốn chuôi kiếm.
Sau đó ba thanh trong đó liền tỏa định ba tên hiền giả. Ba tên hiền giả nhìn thấy tình cảnh Christine thê thảm như vậy thì liền hít vào một ngụm khí lạnh.
Ba tên hiền giả này xem Christine là nửa bước chúa tể, mà cậu bé này mặc dù là chúa tể nhưng lại đang bị trọng thương… Lại phối hợp thêm mấy người mình, cầm xuống cậu bé cũng là không thành vấn đề.
Nhưng bọn hắn lại trông thấy Christine, người có thực lực mạnh nhất trong bọn hắn lại bị trọng thương trong một nháy mắt. Cho nên bọn họ đều lấy ra thủ đoạn phòng ngự mạnh nhất.
Lúc này Casalina đứng ở một bên có chút lo lắng nói: “Ta cảm giác ma lực đang trôi qua, toà kết giới này đang cướp đoạt ma lực của ta.”
Cậu bé nói: “Thật sao? Nó cướp đoạt không được ma lực của ta.” Hắn liền vươn một ngón tay, sau đó hời hợt điểm một cái vào trong hư không, sinh ra một cái lỗ nhỏ.
Toàn bộ kết giới đều trở nên lung lay sắp đổ. Ngay lúc này hắn búng tay một cái, sau đó kết giới liền biến hóa thành từng mảnh từng mảnh vỡ. Những cái mảnh vỡ kia biến thành ma lực, trở về trong thân thể Katis.
Lúc này ba thanh kiếm cũng đã bắn tới trước người ba tên hiền giả.
Katis cùng Hoyland thành công phòng ngự, mà Ola thì phòng ngự thất bại mà xoay người bỏ chạy.
Cậu bé mỉm cười: “Đã đi lên con đường này thì liền chú định không có đường về.” Một thanh cự kiếm sau cùng thay đổi phương hướng, nhắm ngay vào Ola đang chạy trốn.
Còn lại hai tên hiền giả biến đổi thần sắc trong nháy mắt, thanh phi kiếm kia thành công cắm vào người Ola.
Cậu bé mỉm cười, sau đó nhìn Ola nhẹ nhàng nói: “Gặp lại.” Nói xong câu đó, chuôi phi kiếm này liền thành công đánh chết Ola.
Mà lúc này cự kiếm đâm Christine thành trọng thương cũng sớm đã biến mất. Christine run rẩy đứng lên, sau đó liền nhắm mắt lại hít vào một hơi thật dài.
Ngay lúc này, nàng mở mắt ra. lúc này khí thế của nàng dần dần mạnh lên, tại thời gian rất ngắn ngủi, uy áp của nàng lại là để Casalina cũng cảm thấy áp lực.
“Rất nhiều người đều coi… Nhân Hoàng là tồn tại mạnh nhất, đáng tiếc bọn hắn đều sai, mà lại sai rất thái quá.” Christine nói, “Ngươi mới là tồn tại khủng bố nhất.”
Cậu bé lắc đầu nói: ” kỳ thật ta cũng không có lợi hại. Chỉ là… Ta mượn lực lượng nào đó mà thôi. Dù sao thì Ola cũng được Thiên Chi Luật thừa nhận.”
Lúc này lại xuất hiện bốn chuôi đại kiếm. Lúc này Christine nói: “Mượn dùng lực lượng…”
Cậu bé khẽ gật đầu: “Thật giống như ngươi bây giờ đang mượn dùng cực hạn tự nhiên chi lực.”
Christine khẽ thở một hơi, sau đó toát ra một tia nụ cười khổ sở. Nàng nói: “Ngươi biết vì cái gì ta sẽ hỏi thăm ngươi về Herrera không?”
“Vì cái gì?” Cậu bé hỏi.
“Bởi vì ta cũng nắm giữ pháp tắc bất tử.” Christine nhẹ nhàng thở ra một hơi nói. Sau đó vết thương của nàng hối hả khép lại.
Cậu bé khẽ mỉm cười: “Như vậy vận mệnh của ngươi còn sẽ thống khổ hơn.” Hắn ngẩng đầu nói: “Ngươi nghe nói qua vĩnh hằng cô tịch chưa?”
Đồng tử Christine co rút lại một chút, sau đó liền nói: “Ngươi đem Herrera trục xuất tới không gian loạn lưu.”
Cậu bé gật đầu nói: “Không sai, không khác gì lời ngươi nói.” Cậu bé thở dài một hơi: “Từ xưa đến nay vô luận là hiền giả kinh tài tuyệt diễm cỡ nào… Thậm chí là chúa tể, một khi bị trục xuất vào trong đó, thì tuyệt đối không có khả năng trở về.”
Christine nói: “Ngươi thật sự là lãnh khốc a.” Nói đến nơi đây trong ánh mắt của nàng có chút e ngại. Nhưng nàng rất nhanh lắc đầu nói: “Ta cảm thấy nếu như ta bị trục xuất, như vậy ta liền sẽ lựa chọn tự bạo .”
“Ừm.” Cậu bé khẽ gật đầu nói, “Những tên đã từng đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp cũng chỉ có thể lựa chọn kết cục như vậy.”
Thời điểm Christine đối thoại cùng cậu bé, Katis cùng Hoyland đều trầm mặc không nói. Không phải là bởi vì bọn hắn không có lời để nói, chỉ là bởi vì bọn hắn hiện tại đã bị Thời Không Chi Kiếm tra tấn điên rồi. Một thanh cự kiếm đang không ngừng xuất hiện, sau đó trực tiếp công kích phòng ngự của bọn hắn.
Cho dù là hiền giả, ở thời điểm này cũng dần dần xuất hiện vết rạn, cuối cùng vỡ tan ra từng mảnh vỡ. Hộ thuẫn vỡ vụn biến thành ma lực hiền giả, sau đó trở về thân thể.
Bất quá mặc dù có thể thu ma lực trở về, nhưng cũng có tỷ lệ bị tiêu hoa. Tỉ như Ola, có thể thu về ba mươi phần trăm ma lực, mà Katis cùng Hoyland có thể thu về năm mươi phần trăm.
Mà Christine nửa bước chúa tể, bởi vì ma lực đã chuyển biến thành ma lực chúa tể, cho nên tỉ lệ có thể thu ma lực trở về lại cũng không cao.
Chính bởi vì như vậy, cho nên Christine mới tiết kiệm ma lực như vậy. Mà cậu bé không nguyện ý thay đổi thời không chữa trị thương thế cũng vì nguyên nhân này.
Sau đó lúc này, hai tên hiền giả còn lại mở ra hộ thuẫn, cậu bé mãnh liệt công kích như vậy nhưng bọn hắn chỉ có thể bị động phòng ngự.
Lúc này ánh mắt cậu bé đã không còn lưu lại trên người hai tên hiền giả này, mà nhìn chăm chú vào Christine.
Lúc này Christine đang bốc lên quang hoa màu xanh lá cây đậm, có vẻ hơi quỷ dị. Mà lúc này, trong tròng mắt của Christine cũng bị màu xanh lá cây đậm bao trùm.
Ngay lúc này, một thanh rồi một thanh đại kiếm hối hả lao về phía Christine. Mà mặc dù nàng cũng bị không ngừng công kích, nhưng bởi vì có cực hạn tự nhiên chi lực, những cái đại kiếm kia vừa chạm đến tầng lục sắc quang hoa kia, thì liền không còn cách nào tiến lên.
Sau đó tầng lục sắc quang hoa kia chập chờn một chút, đại kiếm liền trực tiếp phá thành mảnh nhỏ.
Thần sắc Cậu bé vẫn thờ ơ như cũ, tựa hồ hoàn toàn không thèm để ý “Thời Không Kiếm” của mình không thể phải làm gì Christine.
“Hiện tại thực lực của ta, đã là đạt đến Chúa Tể Chi Cảnh.” Christine nói.
Cậu bé nhìn nàng chằm chằm một hồi lâu rồi nói: “Đích thật là chúa tể cảnh… Bình thường ta cũng chị có loại thực lực này.” Sau đó cậu bé mỉm cười nói: “Mượn nhờ cực hạn tự nhiên chi lực tạm thời tiến vào chúa tể cảnh, xác suất thành công đột phá liền giảm mạnh.”
Christine thở ra một hơi cũng không nói lời nào, nàng trực tiếp vận dụng vũ khí pháp tắc của mình. Vũ khí pháp tắc của nàng là một cái cây nhỏ màu cam.
Mặc dù nói là cây nhỏ, nhưng chỉnh thể của nó lại không khác gì một cây đại thụ che trời. Nói cách khác nó là một gốc cổ mộc phiên bản thu nhỏ.
Tiếp theo Christine liền đem vũ khí pháp tắc trong tay cắm vào trên mặt đất. vũ khí pháp tắc cắm vào trên mặt đất liền bộc phát ra quang mang màu cam mãnh liệt.
Loại quang mang này bạo phát đi ra, một tầng gợn sóng màu cam bắt đầu tản về phía bốn phía. Cậu bé nói: “Cố Hữu Kết Giới sao?”
Nói xong câu nói này, cậu bé lần giơ lên bàn tay của mình. Ngay lúc này, vị trí phía trước cậu bé xuất hiện một cái hư ảnh bàn tay cự đại. Cái bàn tay khổng lồ này có tỉ lệ phi thường cân xứng, hoàn toàn không giống tay tiểu hài.
Sau đó theo tay của cậu bé vung xuống, hư ảnh bàn tay kia cũng chụp lại. mục tiêu Công kích của nó chính là vũ khí pháp tắc của Christine và chính nàng.
Ngay lúc này, Từ cái vũ khí pháp tắc kia liền bắn ra một chùm sáng màu đỏ cam. Cái vũ khí pháp tắc này có mục tiêu chính là hư ảnh bàn tay kia, sau đó cái chùm sáng màu cam liền đâm hư ảnh tạo ra một cái động.
Nếu như vẻn vẹn chỉ đâm ra một cái lỗ, như vậy cũng sẽ không ảnh hưởng quá nhiều. Đây là công kích ẩn chứa pháp tắc, cho nên sau khi đâm xuyên hư ảnh bàn tay, trực tiếp làm hư ảnh bàn tay sụp đổ.
Vết thương bên trên hư ảnh Bàn tay đang không ngừng khuếch trương, mà quang mang trên bàn tay cũng ảm đạm xuống.
Cậu bé thoáng có chút bất đắc dĩ thở dài một hơi, sau đó liền trực tiếp kết thúc lần công kích này. Cậu bé liền thu ma lực về.
Sau đó chính ở thời điểm này, lại là một chùm sáng màu cam bạo phát ra từ vũ khí pháp tắc. Lần này mục tiêu công kích chính là cậu bé.
Cậu bé thoáng có chút bất đắc dĩ thở dài một hơi, sau đó liền mở ra kỹ năng phòng ngự của mình. Chùm sáng đánh vào phía trên hộ thuẫn.
Lúc này cũng có một cái tin tức không tốt lắm, đó chính là vũ khí pháp tắc “Cố Hữu Kết Giới” đã là đem cậu bé cùng Casalina bao phủ ở bên trong.
Cậu bé “a” một tiếng, sau đó đã nhìn thấy bên trên hộ thuẫn của mình hơi mờ đi một chút. Đây là ảnh hưởng của Cố Hữu Kết Giới. Lúc này cậu bé đành phải rót vào càng nhiều ma lực.
Cậu bé nói: “Cái này không phải là vũ khí pháp tắc bình thường, đã tiếp cận rất gần với cấp trọng khí chúa tể.” Sau đó cậu bé ngẩng đầu lên nói: “Ngươi có khí vận không tầm thường a, ta nghĩ đây cũng là một kiện trọng khí chúa tể bị tàn phá đi.”
Nói xong câu đó về sau, cậu bé liền bắt đầu thấp giọng nói: “Thời gian, ta cần càng nhiều thời gian hơn.” Hắn cũng không có nói rõ ràng mình cần nhiều thời gian hơn làm gì, chỉ nhìn ánh mắt hắn rất kiên định, thật giống như lại cho hắn một chút thời gian hắn liền sẽ đánh bại địch nhân đối diện.
Nhưng lúc này cậu bé đã là lâm vào tư thái bị động phòng ngự. Mà lúc này Christine lại đang đi hướng về phía cậu bé. Tại trong quá trình này sắc mặt của nàng phi thường kiên định.
Sau đó Christine vươn một ngón tay, hư ảnh quái vật màu xanh lá cây hiện ra từ trong hư vô.
Lúc này cậu bé cũng nhìn thấy hư ảnh quái vật hiển hiện ra màu xanh lá cây. Hắn trừng mắt nhìn nói: “Đây là một loại quái vật nào đó đã bị diệt tuyệt.”
Hư ảnh quái vật màu xanh lá cây đậm làm bộ dạng như đang gào thét, sau đó ở thời điểm này liền vung lên nắm đấm nặng nề đánh vào hộ thuẫn màu băng lam trước người cậu bé. Ngay lúc này, trong một nháy mắt nắm đấm của hư ảnh quái vật chạm tới, quả đấm của nó liền bốc lên một tầng quang diễm lục sắc.
Quái vật đập nắm đấm vào phía trên hộ thuẫn, sau đó chỉ nghe thấy “Tê” một tiếng, hộ thuẫn màu băng lam tan rã.
Cậu bé khẽ thở một hơi nói: “Ai, ngươi làm như vậy thì ta không có biện pháp thu về ma lực nha.” Nói xong câu đó, cậu bé liền chủ động giải trừ hộ thuẫn.
Hắn vươn bàn tay của mình, một sợi diễm hỏa ám lam sắc xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn. Sau đó cậu bé đem cái sợi diễm hỏa này ném ra ngoài, hỏa diễm lam sắc rơi xuống đỉnh đầu hư ảnh quái vật.
Trong nháy mắt khi cái sợi diễm hỏa này chạm vào hư ảnh quái vật, tựa như dầu gặp lửa mà bốc cháy kịch liệt. Đem hư ảnh quái vật đốt thành hư vô, hỏa diễm màu lam dùng không đến hai giây thời gian.
Cậu bé nhìn Christine mỉm cười: “Đạt được một loại truyền thừa viễn cổ nào đó, đã cảm thấy mình có vốn liếng có thể đánh giết chúa tể bị thương hay sao?”
Sau đó cậu bé phủi tay nói: “Hiện tại là thời điểm kết thúc hết thảy.” Thần sắc hắn bình thản nói. Ngay lúc này, trong động đá vôi lập tức trở nên chật chội. Bởi vì ở thời điểm này, cậu bé triệu hoán ra trăm thanh đại kiếm.
Những phi kiếm đều giống y như nhau. Tuyệt đại bộ phận thời không chi kiếm đều nhắm vào hai tên hiền giả, cũng chính là Katis và Hoyland. Hai tên hiền giả thần sắc đại biến, trở nên không có chút huyết sắc nào.
Hoyland vội vàng hô: “Kết thúc chúa tể miện hạ, ta nguyện ý đầu hàng! Xin ngài thứ tội!”
Ánh mắt Cậu bé rơi vào trên người Hoyland, sau đó liền mỉm cười: “Ngươi không có giá trị.” Sau đó cậu bé nhìn về phía Katis nói: “Ngươi cũng không có giá trị.”
Vừa dứt lời, cậu bé liền búng tay một cái. Những Thời Không Chi Kiếm kia sớm đã Tỏa định mục tiêu.
Những đại kiếm này đều ẩn giấu trong hư vô, vào giờ phút này lại bị kêu gọi ra. Mà đây chính là điểm mạnh khi nắm giữ pháp tắc thời không.
Về phần tại sao Christine không biết chút gì về thực lực của cậu bé, đó là bởi vì cậu bé chưa từng xuất thủ, đến mức thậm chí còn có người hoài nghi hắn đã đạt đến cảnh giới chúa tể…
Mà Christine thông qua viễn cổ truyền thừa đạt được rất nhiều thần kỳ. Thông qua những năng lực này Christine cảm giác được cậu bé bị thương thật nặng, thế là liền có ý nghĩ đánh lén.
Cậu bé nhìn hai tên hiền giả kia một chút, bọn hắn đã bị không gian chi kiếm đánh chết.
Sau đó cậu bé nhìn thoáng qua Christine, nàng cũng bị Thời Không Chi Kiếm đả kích trọng thương. Cậu bé nói: “Như thế nào? Còn có lực lượng tái chiến không?” Thanh âm của hắn có chút trào phúng.
Christine cúi đầu không nói gì. Qua vài giây đồng hồ, Christine liền vươn tay, rút ra một thanh đại kiếm. Lập tức đại lượng máu đỏ tươi liền phun ra, cái khiến cậu bé rơi vào trong trầm mặc là.
Cậu bé đã nhìn thấy Christine đem thanh cự kiếm kia vứt xuống. Nàng dùng thanh âm khàn khàn nói: “Thật là có chút không cam tâm a, rõ ràng ngươi cũng chỉ là nỏ mạnh hết đà.”
Cậu bé trầm mặc không nói gì, sau đó hắn ngẩng đầu lên, bởi vì cái thời điểm này Christine đã là run rẩy đứng thẳng lên.
“Ta có thể nhận biết tình trạng của ngươi, cho nên vô luận ngươi ẩn tàng tốt bao nhiêu, ta đều nhìn thấy rõ ràng tình huống của ngươi…” Christine cười khổ nói, “Thật sự là thất bại trong gang tấc a!”
Cậu bé khẽ gật đầu, lập tức đem ngón tay đưa về phía hư không. Sau đó bàn tay hắn khẽ đảo, liền đem một mảnh lá cây màu xanh biếc bắt vào trong tay.
“Là bởi vì cái này?” Ánh mắt Cậu bé rơi vào trên phiến lá. Lúc này lá cây muốn thoát khỏi chưởng khốngcủ cậu bé.
Cậu bé mặt không thay đổi lần nữa triệu hoán ra diễm hỏa màu lam.
Trực tiếp thiêu lá cây thành tro tàn. Cậu bé nhìn Christine nói: “Ngươi nắm giữ pháp tắc bất tử, như vậy ta liền đem ngươi trục xuất tới không gian loạn lưu đi.”
Christine còn muốn giãy dụa, lúc này cũng đã bị thời không xiềng xích khống chế. Dù lúc này xiềng xích thời không có cường độ rất thấp, cho dù là thái kê hiền giả cũng có thể tránh thoát. Nhưng Christine đã không có khí lực phản kháng…
Cứ như vậy, Christine bị cậu bé trục xuất tới không gian loạn lưu. Nhưng lúc này nàng lại không sợ, khóe miệng còn nổi lên tia mỉm cười. Lúc này thương thế của nàng còn đang khép lại.
Cậu bé nhíu mày: “Pháp tắc bất tử thật sự là một loại năng lực phạm quy.” Bất quá tạo thành tổn thương đối với Christine chính là lực lượng chúa tể, cho dù dùng pháp tắc bất tử cưỡng ép khép lại thương thế, như vậy cũng cần hao tổn đại lượng ma lực hiền giả.
Mặc dù Christine đạt đến cảnh giới nửa bước chúa tể, nhưng ma lực trong thân thể còn không có thể chuyển hóa thành ma lực chúa tể.
Tại thời điểm lam quang quét đến bả vai Christine, cậu bé nói ra: “Ta vốn cho rằng ngươi sẽ chọn tự bạo đồng quy vu tận cùng ta…”
Christine nói: “Như vậy ta sẽ nói cho ngươi biết, ta sẽ đi ra từ không gian loạn lưu.” Nàng nói ra: “Ta đúng là e ngại lực lượng loạn lưu, nhưng chủ nhân vĩ đại sẽ trở về lần nữa. Khi chủ nhân thức tỉnh, chính là thời khắc ta trở về.”
“Làm sao có thể…” Cậu bé nói, “Loại lực lượng kia là không tồn tại. Ngươi đang nói tới cái gì?” Ngữ khí của hắn nghiêm túc.
Christine không có trả lời chỉ là vừa cười vừa nói, “Thật chờ mong có một ngày trùng phùng cùng ngươi. Chung Kết Chúa Tể Miện Hạ…” Nói xong câu đó thân thể của nàng đã hoàn toàn bị lam quang quét qua toàn thân. Thân thể của nàng bạo phát ra cường quang, sau đó cứ thế biến mất không thấy.
Cậu bé nhìn thấy ánh mắt sau cùng của Christine, lúc này trong mắt nàng không có trào phúng cùng tiếc nuối, có chỉ có kiên định thành kính.
Sắc mặt Cậu bé có chút tái nhợt, không phải bởi vì tồn tại trong miệng Christine, mà là bởi vì hắn đúng đã nỏ mạnh hết đà.
Hắn từ trong hư không lấy ra một viên trái cây màu xanh lục, cái trái cây nhìn bình thường, nhưng trên thực tế lại là một thần vật. Cho dù là Chung Kết Chúa Tể Miện Hạ, trong mắt vẫn toát ra một tia đau lòng.
Nhưng xót xa thay, cậu bé cũng biết mình nhất định phải sử dụng nó.
Bởi vì bây giờ mình cũng đã nỏ mạnh hết đà đúng như Christine nói, tùy thời đều có nguy cơ vẫn lạc.
Một kiện bảo vật trân quý đến cực điểm như thế này cũng không có cách nào chữa trị cho cậu bé. Nó chỉ có khả năng để cậu bé hồi phục max ma lực một lần nữa.
Cậu bé nuốt vào, sau đó liền nhắm mắt lại. Thân thể cậu bé dần dần trở nên hư ảo, sau một lát sau lại mở mắt lần nữa, thương thế của hắn trên cơ bản đã khỏi hẳn. Mà lúc này thân thể của hắn cũng không còn hư ảo.
Cậu bé đã sử dụng thời không chi lực để chữa trị thương thế của mình, bất quá vì làm như vậy nên ma lực đã bị tiêu hao đến bảy tám phần.
Lúc này cậu bé thở ra một hơi, hắn nói: “Hiện tại xem như đã sống lại.” Tiếp đó ánh mắt của hắn rơi vào trên cây nhỏ kia. Lúc này bởi vì đã mất đi ma lực của Christine ủng hộ, Cố Hữu Kết Giới chỉ như một tầng giấy mỏng đối với cậu bé.
Cậu bé liền vươn một ngón tay, nhẹ nhàng điểm một cái vào trong Cố Hữu Kết Giới, tầng Cố Hữu Kết Giới kia liền vỡ vụn ra. Tại trong nháy mắt Cố Hữu Kết Giới vỡ vụn, món trọng khí chúa tể kia rơi xuống màu sắc cũng ảm đạm đi.
Cậu bé nhìn thấy tất cả, cái cây nhỏ kia vốn tản ra quang mang màu cam, mà ở thời điểm này quang mang đã nhỏ yếu đền không thể nhận ra. Mà không chỉ có như thế, bản thể của nó cũng có chút cong xuống, không còn thẳng tắp như cũ.
Cậu bé đi tới bên món trọng khí kia, sau đó duỗi ra một ngón tay đụng vào nó. Cứ như vậy bên trên tay của cậu bé chỉ nhộn nhạo lên một tầng gợn sóng.
Cây nhỏ bộc phát ra một trận cường quang lần nữa, từng đạo quang mang mãnh liệt đến từ cây nhỏ. Cái kiện Bảo khí này đã mở ra hình thức hủy diệt.
Cậu bé khẽ thở một hơi, sau đó liền thu hồi ngón tay của mình. Hắn chẳng hề làm gì, chỉ nhìn cái trọng khí kia tự hủy diệt.
Lúc này Casalina cũng là đi tới, nàng nhìn cậu bé nói: “Chúa tể miện hạ, ngài…”
Cậu bé nói: “Ngươi muốn hỏi ta vì cái gì mà không ngăn cản cái trọng khí này tự hủy hay không?” Sau đó hắn mỉm cười, tự hỏi tự trả lời: “Bởi vì phía trên cái trọng khí này dính nhân quả quá mạnh… Mà nhân quả là cần phải trả. Lại nói, cái trọng khí này đến từ viễn cổ, đã không thích hợp với ta cũng không thích hợp với ngươi.”
Casalina nhẹ gật đầu. Nàng tiếp tục nói: “Như vậy Christine, kết cục của nàng là… Tự sát sao?”
Cậu bé trầm ngâm một lát nói: “Ta cũng không rõ ràng lắm, nàng nói qua nàng sẽ tự vận, nhưng ta cảm thấy đây không phải là nói thật.” Cậu bé nói đến đây lườm Casalina một chút rồi tiếp tục nói: “Có lẽ nàng nói là thật, nàng sẽ chịu đựng vô tận cô tịch, thẳng đến khi chủ nàng xuất hiện… Nếu quả như thật như vậy.”
Casalina gật đầu nói: “Hiện tại ngài đã khôi phục tốt thương thế, như vậy tiếp theo ngài lựa chọn cái gì?”
Cậu bé nói: “Thủ hộ tên kia đạt tới cực hạn của mình.” Nói đến đây cậu bé liếc qua truyền tống môn. Lúc này hắn mỉm cười: “Bọn gia hỏa này cũng cảm giác được khí tức thiên chi luật, cho nên cũng không có đả kích cái tòa truyền tống môn này.”
Đương nhiên cũng bởi vì nhóm người Christine bị áp lực quá lớn, cho nên cũng không có công kích truyền tống môn. Huống hồ cái truyền tống trận này liên quán đến thiên chi luật, nên nó không cách nào bị phá hư.
Sau đó hắn liền không nói gì thêm, chỉ nhìn chăm chú truyền tống môn, hắn có thể trông thấy tình cảnh phát sinh bên trong. Mà lúc này Casalina cũng đang nhìn cậu bé, tiếp theo cũng nhìn về phía truyền tống môn.
Có danh xưng “Thời không Đại Ma Vương”, nàng cũng có thể trông thấy chuyện phát sinh trên người Lâm Mạt…
Lúc này Lâm Mạt đã bị tiêu ký của Hoa Yêu bạo tạc làm phiền. Nhưng nương theo nhưng phi kiếm đâm vào thân thể Hoa Yêu, một con dã quái cuối cùng trên bản đồ bí cảnh này cũng đã bị Lâm Mạt giải quyết hết.
Tiếp theo Lâm Mạt liền đi vào trong vòng ánh sáng trắng, quang hoàn ảm đạm phai màu rồi biến mất, thân thể Lâm Mạt liền bạo phát ra một trận bạch quang mãnh liệt. Đây chính là mang ý nghĩa đẳng cấp Lâm Mạt đã tăng lên, đồng thời đã tăng lên tới cấp 50.
Hắn nhìn thoáng qua đẳng cấp của mình, trên mặt toát ra vẻ vui mừng. Sau đó truyền tống trận lại xuất hiện ở phía sau Lâm Mạt, Lâm Mạt không có chút do dự mà đi vào trong đó.
Tầm mắt lập tức tối sầm lại, sau đó triệt để bị hắc ám bao phủ. Lâm Mạt liền nhắm mắt, khi hắn mở mắt đã nhìn thấy phía trước có một hòn đá to lớn.
Mà tảng đá kia cũng không giống hòn đá phổ thông, bởi vì mặt ngoài nó có từng đạo đường vân màu đen. Những đường vân màu đen này tựa như còn đang loáng thoáng biến hóa, khi thì biến mất khi thì mở rộng. Loại rung động này nhìn như là một loại sinh vật nào đó đang hô hấp…
Ngay lúc này, thần sắc Lâm Mạt trở nên nghiêm túc. Bởi vì hiện tại mục đích duy nhất của hắn là đánh xuyên qua bí cảnh, từ đó thu hoạch được phần thưởng phong phú. Mà bất kỳ cái gì ngăn cản ở trước mặt hắn đều sẽ bị hắn chém giết.
“Nếu như ta đoán không lầm, đây cũng là một loại sinh vật lân phiến nào đó.” Lâm Mạt tự nhủ nói. Sau đó Lâm Mạt liền trực tiếp triệu hoán ra hai mươi thanh phi kiếm, bởi vì hắn cũng lần đầu tiên tới bí cảnh này, cho nên cần phải sử dụng kỹ năng để dò xét cường độ của nó.
Lâm Mạt liền trực tiếp mệnh lệnh một thanh phi kiếm bay đi. Phi kiếm liền đâm vào bên trong hòn đá.
Lâm Mạt liền đạt được phản hồi chiến đấu trong nháy mắt, Lâm Mạt đã biết được tên của đơn vị trước mắt này. Tên của nó gọi là “Nham Thạch Cự Thú”, một loại đơn vị vô cùng cường hãn.
Bởi vì phi kiếm n chỉ để thanh máu của nó hơi nhúc nhích một chút, không tạo ra nổi một phần trăm tổn thương, cho nên mới nói nó cường hãn vô cùng.
Tại khi phi kiếm tiêu tán, khối đá kia liền ầm ầm run lên. Sau đó mở ra một đôi con ngươi đen nhánh to lớn. Nó nhìn chăm chú Lâm Mạt, phát ra một tiếng gầm rú băng lãnh.
Giờ này khắc này, con mắt thứ ba trên trán nó cũng mở ra, kia là một cái con mắt cự đại màu nâu dựng thẳng lên. Nếu như nói bên trong hai con mắt của nó vẻn vẹn chỉ là lạnh lùng, như vậy bên trong cái con mắt thứ ba này chính là lãnh khốc cùng tàn nhẫn.
Lâm Mạt suy tư nói: “Hình như đã gặp qua loại dã quái này ở đâu rồi.”
Lâm Mạt nhẹ nhàng “a” một tiếng rồi nói: “Tựa như trong thư viện có một cuổn điển tịch có nói về loại dã quái này, không phải là nó đã biến mất rồi sao?”
Nham Thạch Cự Thú đột nhiên ngửa mặt lên trời thét dài, sau đó một đạo quang mang xanh biếc sinh ra từ trên người nó. Đạo tia sáng này cũng không mãnh liệt mà chỉ lóe lên liền biến mất, nhưng lại để HP của Nham Thạch Cự Thú hồi phục max trị số.
Lâm Mạt hơi sững sờ, hắn không rõ kỹ năng của nó. Chỉ nhìn thấy Nham Thạch Cự Thú dùng kỹ năng hồi phục sinh mệnh thì hơi kinh ngạc, bởi vì nó còn không mất đến một phần trăm máu, vì sao lại vội vã sử dụng kỹ năng hồi phục như thế…
Hiện tại cũng không phải là thời điểm ngẩn người, cho nên Lâm Mạt liền lập tức tập trung lực chú ý, nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của Nham Thạch Cự Thú.
Lúc này lân giáp trên người Nham Thạch Cự Thú cũng đã hợp lại, các đường vân màu đen đã biến mất.
Con mắt thứ ba của Nham Thạch Cự Thú bắn ra từng sợi cường quang, tiếp theo một đạo tia sáng màu nâu lao về phía Lâm Mạt.
Thời điểm phát ra đạo ánh sáng này, thân thể Nham Thạch Cự Thú lui mấy bước về phía sau, có lẽ là bởi vì bắn ra tia sáng mãnh liệt có sức giật quá lớn. Lúc này, con mắt băng lãnh mà tàn khốc toát ra một tia mỏi mệt.
Mà trước khi chùm sáng kia chạm tới Lâm Mạt, Lâm Mạt liền trực tiếp tung ra kỹ năng “Cấm Chú Băng Sương Khải Giáp” cùng “Thiểm Thước”, được hai cái kỹ năng này trợ giúp, Lâm Mạt thành công lẩn tránh công kích của Nham Thạch Cự Thú. Mà vệt sáng kia đánh vào trên mặt đất, tạo thành một đợt tro bụi bay lên bốn phía.
Ngay lúc này, Lâm Mạt đem hai mươi thanh phi kiếm phóng toàn bộ về phía Nham Thạch Cự Thú. Sau đó trên thân thể của nó truyền đến thanh âm “Đinh đinh”, phi kiếm vẫn thành công đâm vào thân thể Nham Thạch Cự Thú.
Lâm Mạt tạo thành mười lăm phần trăm tổn thương cho Nham Thạch Cự Thú, mặc dù cũng không phải là khủng bố đến mức nào nhưng loại tổn thương này cũng đã rất không tầm thường.
Lúc này, thần sắc Lâm Mạt nhìn có chút khinh miệt. Bởi vì hắn thấy cái Nham Thạch Cự Thú trước mắt này không đáng giá được nhắc tới. Hắn nói: “Thật sự là một con gà, khó trách phải đi tới hướng diệt vong.”
Nhưng dù sao nó vẫn là dã quái viễn cổ, sau một khắc liền để hắn chấn kinh. Chỉ thấy Nham Thạch Cự Thú đột nhiên ngửa mặt lên trời thét dài lần nữa, trên thân Nham Thạch Cự Thú bạo phát ra lục sắc quang mang mãnh liệt lần nữa.
So với lần thứ nhất thì lần này nó nhìn chướng mắt hơn nhiều.
Lâm Mạt lập tức hiểu rõ ra: “Thiên phú của nó là chữa trị vết thương sao?” Sau một khắc Lâm Mạt liền được xác minh, từ phản hồi chiến đấu, Lâm Mạt đã nhìn thấy HP của Nham Thạch Cự Thú hồi phục đến max trị số trong nháy mắt.
“Nó cũng không thể hồi máu liên tục chứ?” Lâm Mạt nói, “Nhất định sẽ có hạn chế.” Hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó thần sắc khôi phục bình tĩnh.
Lâm Mạt huy động pháp trượng sau đó sử dụng kỹ năng “Cấm chú Sương Đống Tân Tinh”. Kỹ năng này bộc phát tạo thành đại lượng tổn thương.
Lần này Nham Thạch Cự Thú không có rống nữa, mà phát khởi công kích với Lâm Mạt. Kỹ năng này có hiệu quả là, trong quá trình công kích hình thành một mặt hộ thuẫn, giảm miễn năm mươi phần trăm tổn thương. Đây cũng là một cái kỹ năng tương đối thực dụng.
Lâm Mạt tự nhiên không thể để cho hắn lao tới mà không hề làm gì. Lâm Mạt có được vài chục năm kinh nghiệm, cho nên cũng liền suy đoán ra tác dụng của kỹ năng này trong nháy mắt.
Nhưng Lâm Mạt có biện pháp hình thành áp chế đối với Nham Thạch Cự Thú. Đó chính là sử dụng kỹ năng khống chế…
Đầu tiên là kỹ năng “Băng Sắc Vi” được tung ra. Trong một nháy mắt kỹ năng này được đánh ra, liền khống chế được Nham Thạch Cự Thú. Nham Thạch Cự Thú có ma kháng chỉ có thể nói là bình thường, cho nên Nham Thạch Cự Thú cũng không có khả năng tránh thoát kỹ năng này.
Nhìn đến đây Lâm Mạt nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó hắn mới nhìn chăm chú về phía Nham Thạch Cự Thú.
Lâm Mạt mới công nhận cường độ của Nham Thạch Cự Thú. Hắn khẽ gật đầu nói: “Mặc dù không rõ ràng vì sao nó bị diệt tuyệt, nhưng có thể xuất hiện trong bí cảnh thì không thể xem thường.”
Ngay lúc này, Nham Thạch Cự Thú còn đang ra sức giãy dụa. Có dây leo ý đồ đâm vào thân thể của nó nhưng lại bị lân giáp chống lại.
Lâm Mạt sử dụng kỹ năng “Thuật Đóng Băng”. Lâm Mạt có mục đích rất rõ ràng, chính là đang chờ đợi kỹ năng Nham Thạch Cự Thú kết thúc. Bởi vì Lâm Mạt biết, hiệu quả miễn giảm thương tổn của nó có thời gian hạn chế nhất định.
Nói cách khác chỉ cần cái kỹ năng này kết thúc, như vậy hộ thuẫn sẽ tan rã. Bởi vậy Lâm Mạt đang dùng kỹ năng khống chế tiêu hao thời gian của hộ thuẫn.
Cứ như vậy sau hai cái kỹ năng khống chế hết thời gian hiệu quả, thì kỹ năng của Nham Thạch Cự Thú cũng đã kết thúc.
Lâm Mạt nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó liền sử dụng kỹ năng “Cấm chú Sương Đống Tân Tinh” tấn công Nham Thạch Cự Thú, đồng thời sử dụng kỹ năng “Tuyết Ủng”.
Nếu như đánh một bộ kỹ năng bộc phát, như vậy cần phải có kỹ năng “Phong Bạo Xạ Tuyến” cùng “Băng Trụ Thuật”. Nhưng lúc này Lâm Mạt chỉ đang thử thăm dò, nói cách khác là không cần thiết giao ra tất cả kỹ năng.
Tại thời điểm Lâm Mạt giao ra hai cái kỹ năng bạo phát cao, Lâm Mạt cũng lấy ra một bình thuốc hồi phục MP từ trong ba lô, sau đó hắn liền uống vào.
Ngay lúc này MP của Lâm Mạt đang hồi phục từng khúc một. Ở thời điểm này Lâm Mạt cũng không có sử dụng ma pháp dược tề về đầy trong nháy mắt, không phải là bởi vì hẹp hòi, chủ yếu nguyên nhân vẫn không quá cần thiết.
Lâm Mạt trông thấy Nham Thạch Cự Thú đã hoàn toàn thoát khỏi khống chế, thế là liền bắt đầu sử dụng kỹ năng “Cấm Chú Hàn Tước Thủy Triều”. Khi kỹ năng này phát huy tác dụng, Lâm Mạt liền bao phủ Nham Thạch Cự Thú.
Lâm Mạt nỉ non tự nói nói: “Xem đi, chỉ vì nó không cần thiết, cũng không phải là ta không nỡ uống một bình dược tề…” Nói xong câu đó Lâm Mạt liền dùng Hàn Băng Pháp Trượng vung lên một cái.
Lâm Mạt liền vận dụng kỹ năng “Ngụy Kiếm Trận”, lại là hai mươi thanh phi kiếm ngưng tụ ra từ trong hư không, những phi kiếm này có chút chuyển động điều chỉnh phương hướng trên không trung.
Tiếp theo Lâm Mạt nhắm pháp trượng vào Nham Thạch Cự Thú, hắn nhẹ nhàng phun ra một chữ. Chỉ nghe thấy hắn nói: “Đi!” Những cái phi kiếm kia hối hả bắn về phía Nham Thạch Cự Thú.
Kỹ năng của Lâm Mạt tạo thành mười lăm phần trăm tổn thương đối với Nham Thạch Cự Thú.
Ngay lúc này Nham Thạch Cự Thú lại ngửa mặt lên trời thét dài, nhưng lần này HP của nó cũng không khôi phục đến max trị số, mà chỉ đạt tới 93%.
Hắn nhẹ gật đầu nói ra: “Nó đã đạt đến hạn mức chữa trị cao nhất.” Sau đó Lâm Mạt liền điên cuồng sử dụng kỹ năng công kích.
Lâm Mạt lại hết MP lần nữa, mà Nham Thạch Cự Thú cũng đã không còn nhiều HP lắm.
Hắn cũng là khẽ thở một hơi: “Nơi này chiến đấu quá giằng co a.”
Bởi vì Lâm Mạt có thuộc tính cực cao mà lại có pháp thuật mạnh ngoại hạng, cho nên mới có thể thoải mái mà đi đến nơi này. Kỳ thật đối với người chơi cao thủ bình thường mà nói, bên trong bí cảnh này toàn là nhựng đối thủ phi thường khủng bố. Tỉ như Hoa Yêu, nếu như thuộc tính hơi kém một chút thì liền sẽ bị tiêu ký của nàng bạo tạc tới miểu sát…
Lâm Mạt trông thấy lúc này bên trong con mắt thứ ba của Nham Thạch Cự Thú đã không có còn vẻ mỏi mệt ủ rũ, đã khôi phục vẻ lãnh khốc.
Hắn nói: “Luôn cảm giác nó tùy thời thời có thể bắn ra một tia sáng a.” Đương nhiên đây chỉ là suy đoán, trên thực tế cũng không có. Sau đó Lâm Mạt lấy ra một bình hồi phục MP, trực tiếp uống một hơi cạn sạch. Lâm Mạt cầm bình không vứt xuống mặt đất. Sau đó bình mana liền bị hệ thống đổi mới mất.
MP của Lâm Mạt lại tiếp tục hồi phục. Hắn suy tư một chút sau đó liền tung ra kỹ năng “Cấm chú Sương Đống Tân Tinh”, bởi vì cái kỹ năng này có tốc độ làm lạnh cực nhanh, mà lại tiêu hao ma cũng rất thấp, cầm kỹ năng này tiêu hao HP là một lựa chọn vô cùng tốt.
Nham Thạch Cự Thú bị kỹ năng này đánh trúng lại ngửa mặt lên trời thét dài, sau đó ở thời điểm này lại là một đạo lục quang bạo phát ra từ trên thân thể của nó. Đạo này lục quang không tính yếu nhưng cũng không mãnh liệt, cứ như vậy để HP hồi phục 6-7%.
Lâm Mạt nhìn thấy tầng lục quang này xuất hiện, cũng vô cùng nghi hoặc. Hắn nói ra: “Chuyện gì xảy ra? Đến trình độ này nó lại là còn có thể hồi phục HP…”
Nghĩ một hồi hắn dùng ngữ khí không xác định nói: “Không phải là bởi vì nó bị thương, liền sẽ được trị liệu chứ?” Nham Thạch Cự Thú cũng không có cho Lâm Mạt thời gian suy nghĩ, trong hai con ngươi liền bộc phát ra hắc sắc quang mang mãnh liệt.
Sau đó Lâm Mạt liền cảm nhận được mặt đất lay động rất nhỏ, thế là Lâm Mạt lập tức vận dụng kỹ năng “Thiểm Thước”. Phản ứng của hắn cũng không chậm, lúc này Lâm Mạt quay đầu nhìn thoáng qua vị trí cũ. Ở chỗ đó liền xuất hiện một cây địa thứ.
Cây địa thứ xuất hiện, để đôi mắt Lâm Mạt có chút nhíu lại. Lâm Mạt không nghĩ tới,
Nham Thạch Cự Thú lại có kỹ năng loại hình pháp sư.
Lâm Mạt khẽ thở dài: “Thực lực dã quái như thế, thế mà còn đi tới hướng diệt vong. Xem ra hai trận đại chiến kia kinh khủng vượt xa mọi người tưởng tượng…” đang nói chuyện hắn cũng không có quên trước mắt còn một con Nham Thạch Cự Thú.
Cho nên Lâm Mạt giơ lên pháp trượng trong tay, ngay lúc này, lại có rất nhiều phi kiếm bị ngưng tụ ra từ trong hư vô.
Những cái phi kiếm kia điều chỉnh phương vị. Nói cách khác, những phi kiếm này toàn bộ đều nhắm vào Nham Thạch Cự Thú. Sau khi điều chỉnh hướng xong, đại lượng phi kiếm đều bay hướng về phía Nham Thạch Cự Thú.
Lần công kích này sắp công kích đến người Nham Thạch Cự Thú, Nham Thạch Cự Thú lại sử dụng kỹ năng công kích lần nữa.
Nó sử dụng kỹ năng này, không phải là vì tạo thành tổn thương đối với Lâm Mạt, mà là vì né tránh năm mươi phần trăm tổn thương. Nhưng lúc này, kỹ năng “Ngụy Kiếm Trận” này đã phát ra ngoài. Bởi vậy Lâm Mạt chỉ có thể cau mày, mắt thấy công kích của mình bị suy yếu năm mươi phần trăm…
Cứ như vậy, Lâm Mạt đành phải sử dụng hư ảnh Hàn Tước tấn công Nham Thạch Cự Thú, sau đó thuận lợi khống chế nó. Sau đó Lâm Mạt nhìn thoáng qua hư ảnh Hàn Tước quay chung quanh mình, lúc này bọn chúng đã chớp tắt lấp loé không yên. Nói cách khác bọn chúng sắp tan biến.
Cho nên ở thời điểm này Lâm Mạt thao túng hư ảnh Hàn Tước còn lại phát động công kích. Tại lúc hư ảnh Hàn Tước bao vây lấy Nham Thạch Cự Thú và phát nổ, Nham Thạch Cự Thú liền lâm vào trạng thái băng phong càng thêm nghiêm trọng. Lâm Mạt nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó lại bắt đầu an tĩnh chờ đợi.
Hắn không khách khí chút nào liền sử dụng kỹ năng “Cấm chú Sương Đống Tân Tinh”. Khi kỹ năng này phát huy tác dụng, còn chưa kịp sử dụng kỹ năng chữa trị thì Nham Thạch Cự Thú đã bị hủy diệt.
Lâm Mạt nhìn thoáng qua mình còn thừa có chút MP, ngẩng đầu nhìn lên trời đồng thời bất đắc dĩ nói: “Thật sự là một cuộc chiến khó khăn… Bí cảnh đang dần dần tăng độ khó. Có lẽ cũng không phải là dần dần, mà là đột nhiên.”
Một lát sau khối băng đóng băng Nham Thạch Cự Thú liền bắt đầu giải thể, sau đó bị hệ thống đổi mới. Mà lúc này đây thân thể Nham Thạch Cự Thú ngã trên mặt đất, sau đó thân thể của nó vỡ vụn ra, cũng triệt để đánh mất sinh cơ.
Lâm Mạt nhìn thoáng qua trên mặt đất, cũng giống như tất cả dã quái trước đó bị đánh giết, chúng không có rơi ra bất kỳ vật phẩm nào. Bởi vì hắn không có ôm bất kỳ chút hi vọng vào vật phẩm rơi xuống, tự nhiên cũng không có thất vọng. Lâm Mạt nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó tiếp tục đi tới.
Lâm Mạt đi ước chừng năm phút, đã nhìn thấy trên con đường phía trước tồn tại một Nham Thạch Cự Thú. Thời điểm nó nhìn thấy Lâm Mạt, liền bước chân di động về phía Lâm Mạt. Tốc độ của nó cũng không chậm, nhưng cũng không nhanh.
Lâm Mạt đang do dự muốn tránh đi hay không, dù sao đánh giết loại Nham Thạch Cự Thú này thì ngoại trừ kinh nghiệm ít ỏi, thi không có được thêm bất kỳ cái gì. Hiện tại cái Nham Thạch Cự Thú này đã kéo gần khoảng cách cùng Lâm Mạt.
Lâm Mạt mím môi một cái, sau đó liền khẽ thở một hơi. Hắn nói ra: “Đã đến nơi này… Giết luôn!” sau một khắc, Nham Thạch Cự Thú liền bị kỹ năng “Băng Sắc Vi” công kích.
Đầu Nham Thạch Cự Thú kia không kịp phát động kỹ năng thì đã bị khống chế trong nháy mắt.
Dây leo mọc đầy gai nhọn không có đâm vào trong thân thể Nham Thạch Cự Thú, bởi vì lân giáp của nó quá mức cứng rắn. Cái con dã quái này cũng có con mắt thứ ba. Cái con mắt thứ ba này vẫn mang theo sự băng lãnh và lãnh khốc.
Nham Thạch Cự Thú không ngừng vặn vẹo, rốt cục thoát khỏi khống chế của kỹ năng “Băng Sắc Vi”. Mà Lâm Mạt đã tung ra kỹ năng “Ngụy Kiếm Trận” ngay tại khi Nham Thạch Cự Thú thoát khỏi khống chế.
Thời khắc này Lâm Mạt có thể nhìn thấy Bạch Lang Kỵ Sĩ đang phát sinh biến hóa, tên của Bạch Lang Kỵ Sĩ chuyển thành “Hắc Lang Kỵ Sĩ” .
Lâm Mạt nói: “Đây là hình thái quang ám song sinh hay sao?” Lâm Mạt lập tức minh bạch loại cơ chế biến hóa này, hình thái bạch lang là pháp sư, hình thái hắc lang là chiến sĩ.
Hiện tại chuyển biến thành hình thái Hắc Lang Kỵ Sĩ, thuộc tính của nó được tăng lên cực lớn. Sau đó tên này liền bắng một mui tên tấn công Lâm Mạt. Lúc này đòn công kích bình thường của nó đã được tăng cường rất nhiều, lần này trực tiếp đánh rớt ba mươi phần trăm giá trị hộ giáp của Lâm Mạt.
Có thể thấy lực công kích của nó đã tăng lên năm mươi phần trăm, cái này còn không bao gồm thuộc tính được tăng lên.
Lâm Mạt thở ra một hơi, sau đó ánh mắt trở nên kiên định. Hắn liều mạng nhận một lần công kích của Hắc Lang Kỵ Sĩ, rồi thả ra kỹ năng “Thuật Đóng Băng” .
Sau khi bị kỹ năng này công kích, Hắc Lang Kỵ Sĩ liền bị khống chế. Lâm Mạt trực tiếp sử dụng kỹ năng “Tuyết Ủng”, thời điểm kỹ năng này xuất thủ, liền có thể trông thấy một đạo thân ảnh nữ tử sắc xuất hiện ở bên người Hắc Lang Kỵ Sĩ. Sau đó thân ảnh kia giang hai cánh tay ra ôm Hắc Lang Kỵ Sĩ một cái.
Lập tức, Hắc Lang Kỵ Sĩ liền nhận tổn thương từ kỹ năng “Tuyết Ủng”. Mặc dù nó được tăng cường thuộc tính lên rất nhiều, nhưng vẫn bị đánh rơi mất 35% HP.
Đây chính là kỹ năng “Tuyết Ủng” trong tay Lâm Mạt. Khi đối mặt với hình thái “Hắc Lang Kỵ Sĩ” mà kỹ năng Tuyết Ủng có khả năng tạo thành tổn thương như vậy, nếu như đối mặt với hình thái “Bạch Lang Kỵ Sĩ”, thì có thể tạo thành tổn thương them hơn năm mươi phần trăm.
Ngay lúc này, Hắc Lang Kỵ Sĩ trầm mặc bắn ra một cây mũi tên màu đen. Lúc này kỹ năng “Thiểm Thước” đã làm lạnh xong từ lâu, trong nháy mắt khi mũi tên màu đen rời dây cung, thì hắn liền kích hoạt kỹ năng này.
Thế là Lâm Mạt liền thành công tránh thoát lần công kích này. Mũi tên bay ra ngoài rất xa sau đó cắm vào trên mặt đất, cây mũi tên kia dần dần trong suốt và biến mất.
Lâm Mạt nói: “Nhìn ngươi toàn thân bốc lên ngọn lửa đen kịt, vậy có thể xác định người là quái vật chứ không phải dã quái.” Lâm Mạt không có nhàn rỗi, mà triệu hoán ra hai mươi thanh phi kiếm. Phi kiếm không giống “Hàn Phách Băng Kiếm Thuật”, tại thời điểm nó vừa xuất hiện thì sẽ ở hình thái ngưng thực, hoàn toàn không cần súc thế.
Hai mươi thanh phi kiếm được hình thành trong nháy mắt, sau khi ngưng tụ ra thì liền bay vụt ra ngoài, tấn công vào người Hắc Lang Kỵ Sĩ. Sau đó Hắc Lang Kỵ Sĩ phát ra một tiếng gào thét lần nữa, rồi ngã xuống.
Sói đen uốn éo mấy lần, sau đó liền ngã trên mặt đất, mà trên mặt đất là một tầng nước nhàn nhạt. Tại thời điểm nó ngã xuống liền làm tung lên rất nhiều giọt nước, đồng thời nhấc lên từng đạo gợn sóng.
Lâm Mạt nhìn Hắc Lang Kỵ Sĩ, muốn biết nó còn trùng sinh nữa hay không. Qua mười giây đồng hồ, Hắc Lang Kỵ Sĩ ngã xuống trên mặt đất không nhúc nhích.
Lâm Mạt khẽ gật đầu, sau đó liền dời ánh mắt đi. Cái con dã quái này cũng không có tuôn ra bất kỳ vật phẩm nào. Lâm Mạt hơi nghi hoặc một chút tò mò nói: “Nơi này được xưng là bí cảnh, hơn nữa còn cần đánh đổi khá nhiều mới có thể tiến nhập, làm sao lại có tỷ lệ rơi đồ thấp như thế?” Hắn liên tiếp đánh chết hai đơn vị bên trong bí cảnh, nhưng lại cũng không có bất kỳ vật phẩm nào rơi xuống…
Lâm Mạt thở một cái thật dài rồi nói ra: “Chỉ mong sẽ tốt hơn một chút so với ta nghĩ, ai, ta đã vô duyên với ban thưởng cuối cùng của Ác Ma Tai Hoạ.” Hắn lắc đầu, có chút bất đắc dĩ tiếp tục tiến lên.
Ngay lúc này, Lâm Mạt nhìn thấy nơi xa có một cái vòng sáng màu trắng. Cái vòng sáng kia có độ sáng rất cao, hơn nữa còn đang ở trong trạng thái vận hành. Không ngừng có hư ảnh xuất hiện vòng sáng trắng, sau đó theo thời gian nó lại quay về hư vô…
Con mắt Lâm Mạt có chút sáng lên, bởi vì hắn biết nơi đó có tỉ lệ ban thưởng rất lớn.
Thế là hắn liền bắt đầu đi đến.
Ngay lúc này, Lâm Mạt vẫn thận trọng. Bởi vì căn cứ lý giải của Lâm Mạt đối với trò chơi này, nếu như phía trước là ban thưởng thật, như vậy muốn thu hoạch được ban thưởng thì nhất định phải ác đấu một trận.
Qua một hai phút, Lâm Mạt thở ra một hơi. Bởi vì ở thời điểm này một trường ác đấu cũng xuất hiện, dòng nước dưới chân sôi trào lên.
Tiếp theo liền có từng đầu thủy xa ngưng tụ xuất hiện từ dòng nước. Lâm Mạt cũng không có chuẩn bị cho nó thời gian ngưng tụ, Trực tiếp sử dụng kỹ năng “Thuật Đóng Băng”. Khi kỹ năng Thuật Đóng Băng trong quá trình chuẩn bị, Lâm Mạt lại sử dụng kỹ năng “Cấm chú Hàn Tước thủy triều” .
Lâm Mạt cũng không có để Hư ảnh Hàn Tước bay ra từ bên người, bởi vì Lâm Mạt muốn để thời gian khống chế kéo đến mức dài nhất. Nói cách khác, hắn sẽ chậm rãi để “Cấm chú Hàn Tước thủy triều” xuất kích, đem hiệu quả khống chế đạt tới dài nhất.
Lúc này con rắn nước bắt đầu ra sức tránh thoát kỹ năng ” Thuật Đóng Băng”. Lực lượng của nó khổng lồ như thế, đồng thời kháng ma cũng đạt đến trình độ nhất định. Bởi vậy rắn nước liền để mặt băng tan vỡ.
Trong khi kỹ năng “Thuật Đóng Băng” phát huy tác dụng, ngoại trừ sử dụng kỹ năng “Cấm chú Hàn Tước thủy triều”, thi Lâm Mạt cũng thả ra kỹ năng “Ngụy Kiếm Trận”. Mặc dù bây giờ hai cái kỹ năng này đã không thể cộng minh, nhưng hiệu quả đơn thể đều vô cùng cường hãn.
Hai Hư ảnh Hàn Tước liền bay đến bên người Thủy Xà Chín Đầu, sau đó phát sinh bạo tạc. Lần bạo tạc này làm Thủy Xà Chín Đầu tiếp tục bị đóng băng.
Về phần tại sao Lâm Mạt biết tên con dã quái này là “Thủy Xà Chín Đầu”, là sau khi phóng thích kỹ năng “Thuật Đóng Băng” thì hắn đã có được phản hồi chiến đấu.
Thừa dịp Thủy Xà Chín Đầu bị đóng băng, Lâm Mạt liền để toàn bộ phi kiếm bay ra ngoài.
Trọn vẹn hai mươi thanh phi kiếm phong về phía người Thủy Xà Chín Đầu, độ bền của nó đã chạm đấy, nhưng vẫn còn lưu lại một tia.
Bị kỹ năng “Ngụy Kiếm Trận” đả kích như thế mà Thủy Xà Chín Đầu còn có thể lưu lại một tia độ bền, điều này có thể xác định Thủy Xà Chín Đầu có kỹ năng có hiệu quả cùng loại với “Khóa máu”.
Lâm Mạt thở ra một hơi, sau đó lại ngưng tụ ra ba thanh phi kiếm. Ba thanh phi kiếm ngưng tụ ra đã hao hết tất cả MP của Lâm Mạt.
Lâm Mạt nhìn thoáng qua thanh MP đã thấy đáy của mình, cũng chưa hề nói một câu mà trực tiếp lấy ra một bình hồi phục ma pháp từ trong ba lô, rồi uống một hơi cạn sạch. MP của Lâm Mạt đã từ từ khôi phục.
Mà có điều cần nói rõ chính là, người chơi đạt tới trình độ nhất định thì hiệu quả dược tề sẽ giảm dần. Đây cũng là lý do tại sao cậu bé không nguyện ý dùng ma lực để hồi phục HP.
Nhưng đối với người chơi bình thường mà nói, bọn hắn không có cách nào đạt tới cảnh giới hiền giả nắm giữ pháp tắc, càng đừng đề cập tới cảnh giới chúa tể cao hơn. Bởi vậy dù cho đến hậu kỳ trò chơi, dược tề vẫn là một loại vật tư chiến lược.
Ở thời điểm kiếp trước, Lâm Mạt không có nghe nói có người chơi nào đạt đến cảnh giới chúa tể, mà người chơi đạt tới cảnh giới hiền giả cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay…
Cũng chính bởi vì rất ít người chơi đạt tới cảnh giới hiền giả, đến mức Lâm Mạt không có nắm giữ pháp tắc, chỉ là một Ma đạo sư cấp một trăm chín mươi, nhưng cũng được xếp trong top năm mươi người đứng đầu.
Lâm Mạt thở ra một hơi, sau đó ba thanh phi kiếm cứ như vậy bay đến bên người Thủy Xà Chín Đầu, sau đó cắm xuống.
Thân thể Cửu Đầu Xà nổ tung, tạo thành dòng nước văng tứ phía. Mặc dù Lâm Mạt cách Thủy Xà Chín Đầu có chút xa, nhưng trên thực tế trên mặt Lâm Mạt vẫn bị giọt nước văng đến.
“Cảm giác có chút lạnh buốt.” Lâm Mạt nói như thế. Vì để phòng vạn nhất, Lâm Mạt đã đứng ở tại chỗ chờ đợi hiệu quả “Ma Pháp Chúc Phúc” có hiệu lực, để cho MP mình hồi phục đến max trị số.
Thời gian trôi qua, hai mươi mấy giây thoáng qua. Lâm Mạt đã hồi phục MP đến max trị số, thì khẽ gật đầu.
Lâm Mạt liền đi tới vòng sáng màu trắng trước mặt, hắn nhắm mắt lại đi tới bên trong vòng sáng, Lâm Mạt liền nhận được nhắc nhở. Cấp bậc của hắn đã vượt qua cấp bốn mươi bảy đạt đến cấp 48.
Trên người Lâm Mạt xuất hiện một cột sáng màu trắng lấp lánh. thời điểm Lâm Mạt mở mắt, đã nhìn thấy vòng sáng trắng đã biến mất không thấy.
Lại qua mười mấy giây, hắn mới rốt cục ý thức được đẳng cấp của mình đã tăng lên tới cấp 48… Mà không chỉ có như thế, trước mắt hắn điểm kinh nghiệm là đã đạt tới mức năm mươi phần trăm.
Lập tức một loại cảm giác tên là hạnh phúc bao vây hắn. Hắn run rẩy lông mi chậm rãi nhắm lại, sau đó hắn hít vào một hơi thật dài. Hắn nhẹ giọng nói: “Khó trách nơi này được gọi là bí cảnh a, loại tốc độ thăng cấp này…”
Hắn lắc đầu rất nhanh liền điều chỉnh tâm tình của mình. Hắn nói: “Lần này ta muốn tung hết toàn lực.” Hắn khôi phục thần sắc lạnh nhạt, mà dị đồng màu lam cùng màu xích hồng cũng xuất hiện lần nữa. Đương nhiên không qua bao lâu, loại màu mắt này cũng biến mất.
Lâm Mạt xoay người lại nhìn thoáng qua phía sau, nơi đó không biết đã xuất hiện một cái Truyền Tống Trận từ khi nào.
Lâm Mạt thoáng có chút vui sướng gật đầu. Hắn không do dự chút nào mà bước vào bên trong Truyền Tống Trận. Cứ như vậy Lâm Mạt bị truyền tống đến tầng thứ hai.
Cái bản đồ này xuất hiện đại lượng cây hoa anh đào. Những cây hoa anh đào này có niên đại khá cao, bởi vậy có thể nhìn thấy thân cành của nó rất lớn. Các cây hoa anh đào cách nhau một khoảng cách rất lớn, có lẽ đây chính là nguyên nhân bọn chúng cao lớn như thế.
Lâm Mạt nhìn những cây hoa anh đào này, khẽ thở một hơi. Hắn nói: “Đều là chuyện đã qua a, không biết vì cái gì ta cảm giác một màn kia mới thoáng như ngày hôm qua.”
Ngay lúc này, một trận hàn phong mãnh liệt lao nhanh qua từ phía sau Lâm Mạt. Hoa anh đào ở trên nhánh cây lung lay, thỉnh thoảng có hoa anh đào yếu ớt rơi xuống. Bọn chúng nhẹ nhàng rơi xuống từ trên không trung.
Lâm Mạt đưa tay kéo mũ của mình, sau đó an tĩnh đi tới.
Đi ước chừng năm sáu phút, Lâm Mạt đã nhìn thấy phía trước xuất hiện một cái cô gái trẻ tuổi thân mặc quần áo màu hồng. Trên mặt của nàng mang theo mạng che, cho nên nhìn không thấy dung mạo của nàng.
Nhưng là thân hình của nàng phi thường hoàn mỹ, sau khi Lâm Mạt nhìn thấy cũng khẽ gật đầu biểu thị tán thành.
Lâm Mạt suy đoán đại khái chính là địch nhân thứ nhất mình phải giải quyết ở tầng thứ hai của bí cảnh. Hắn có chút thở ra một hơi, sau đó ánh mắt nhìn đơn vị đối địch này.
Lúc này cô gái trẻ dáng dấp yểu điệu kia đi tới hướng Lâm Mạt.
Lâm Mạt tự nhiên sẽ không để cho nàng dễ dàng tiếp cận mình như vậy, cho nên hắn trực tiếp thả ra kỹ năng “Băng Sắc Vi”. Tại khi khống chế được nữ tử này, hắn cũng thông qua phản hồi chiến đấu biết được tên của nàng. Tên của nàng liền gọi là “Hoa Yêu” .
Lâm Mạt khẽ gật đầu, đã xác định đối phương là dã quái, như vậy hắn liền không cần quá khách khí. Lâm Mạt trực tiếp cho nàng một cái kỹ năng “Cấm Chú Sương Đống Tân Tinh”. Nhưng kỹ năng này cũng không có khả năng đánh chết Hoa Yêu, chỉ để tính mạng của nàng hạ thấp tới một cái trình độ.rất nguy hiểm
Ở thời điểm này phóng thích kỹ năng “Tuyết Ủng” thì cũng có chút lãng phí, Lâm Mạt lựa chọn kỹ năng “Ngụy Kiếm Trận”. Khi phi kiếm công kích vào Hoa Yêu thì nó cũng bị đánh chết. Nhưng khi thân thể Hoa Yêu giải tán hóa thành đóa đóa, Lâm Mạt nhìn thấy trong ánh mắt của nàng toát ra vẻ trào phúng.
Lâm Mạt sững sờ, sau đó tại thời điểm thân thể Hoa Yêu biến mất, HP của Lâm Mạt đột nhiên sụt giảm chín mươi phần trăm.
Cũng không phải hắn mới gặp tình huống này lần thứ đầu, cho nên Lâm Mạt trực tiếp lấy ra một bình Hồi Phục Sinh Mệnh trong nháy mắt rồi uống vào. HP lập tức hồi đầy.
Lúc này Lâm Mạt mới bắt đầu hồi ức tình huống vừa rồi. Hắn nhíu mày nói: “Là ta công kích nàng thì bị tiêu ký sao? Bất quá đây rốt cuộc là chuyện xảy ra khi nào.” Nói xong câu đó, Lâm Mạt liền tiếp tục cau mày rơi vào trong trầm mặc.
Qua một hồi lâu hắn mới lắc đầu, sau đó hắn ngẩng đầu nhìn trời. Hắn nói ra: “Cái Hoa Yêu kia cho là ta sẽ phải chết, nhưng không có nghĩ đến thuộc tính của ta cường hãn hơn so với nàng dự liệu một chút… Chẳng qua nếu như ta ngã xuống mà bỏ lỡ cơ hội lần này, chính ta cũng sẽ không tha thứ cho chính mình.”
“Tiếp theo cần càng thêm cẩn thận mới được.” Hắn thầm nghĩ. Lúc này lại có gió lớn thổi lên.
Hoa anh đào lại phiêu linh rơi xuống.
Trước mắt Lâm Mạt cũng đột nhiên có một đóa hoa anh đào thổi qua, Lâm Mạt buông mí mắt xuống nhìn cái đóa hoa anh đào này bay xuống sau đó rơi xuống trên người mình.
Lâm Mạt ngẩng đầu lên nhìn phương xa, sau đó thở dài một hơi. Lúc này đóa hoa rơi vào trên người Lâm Mạt lại bị gió quét qua, cứ như vậy rời khỏi thân thể hắn.
Lúc này Lâm Mạt cũng sớm đã dời đi lực chú ý, bởi vì phía trước Lâm Mạt lại nhìn thấy một nữ nhân áo trắng thướt tha. Lâm Mạt nói: “Lại là Hoa Yêu sao?”
Lâm Mạt vừa đi tới, vừa giơ lên Hàn Băng Pháp Trượng trong tay mình. Bảo thạch trên Hàn Băng Pháp Trượng phát sáng lên, sau một khắc trên người Lâm Mạt liền được bao trùm một tầng áo giáp màu xanh đậm.
Dạng áo giáp này xuất hiện để Lâm Mạt an tâm hơn không ít, bởi vì cho dù Hoa Yêu này có lực công kích cao hơn con Hoa Yêu đầu tiên, như vậy cũng không có khả năng dẫn bạo ấn ký trực tiếp giết chết Lâm Mạt trong chớp nhoáng.
Lúc này Lâm Mạt đã chuẩn bị tốt, cho nên hiện tại hắn bắt đầu đánh giá con Hoa Yêu này. Cái con Hoa Yêu thứ hai này không khác gì con đầu tiên, cũng dáng người hoàn mỹ mà lại đeo mạng che mặt.
Lâm Mạt không có chút do dự nào, trực tiếp tung ra “Cấm Chú Sương Đống Tân Tinh”, sau đó sử dụng kỹ năng “Ngụy Kiếm Trận” đánh giết nó. Lâm Mạt tung ra lột loạt kỹ năng thì hắn thành công kết liễu con Hoa Yêu thứ hai này.
Nhưng lập tức Lâm Mạt cũng cảm giác được tiêu ký trên người mình sinh ra bạo tạc. Lâm Mạt vẫn không có tìm hiểu được cơ chế bạo tạc này, bởi vì Lâm Mạt căn bản cũng không có thể trông thấy Hoa Yêu xuất thủ lúc nào.
Lâm Mạt “a” một tiếng, sau đó liền nói: “Đây sự thực quá quỷ dị.” Nói xong câu đó, Lâm Mạt liền cúi đầu nhìn thoáng qua trạng thái của Cấm Chú Băng Sương Khải Giáp.
Hắn bỗng nhiên có chút không dám tin tưởng con mắt của mình, đó chính là HP Lâm Mạt không có mất chút nào, mà giá trị hộ giáp trên người cũng không có mất chút nào.
Lâm Mạt xoa cằm suy tư một hồi, sau đó liền thở dài một hơi nói: “Không nghĩ nữa, mặc dù vẫn không có thể biết rõ ràng nguyên nhân, nhưng đã biết chỉ cần có hộ giáp, tổn thương bạo tạc có thể bỏ qua không tính.”
Lâm Mạt tiếp tục tiến lên, cũng không nói gì nữa. Đi khoảng ba phút, cũng chính là thời điểm “Cấm Chú Băng Sương Khải Giáp” vừa mới hoàn thành làm lạnh, Lâm Mạt lại gặp được hai con Hoa Yêu xuất hiện ở phía trước.
Ở thời điểm này hai Hoa Yêu liếc nhau một cái, tiếp theo liền bạo phát ra hào quang mãnh liệt màu phấn hồng. Tại thời điểm hào quang màu phấn hồng hình thành, Lâm Mạt liền nhìn thấy hình thái cụ thể của hai con Hoa Yêu này.
Lâm Mạt không có ngây ngốc đứng đấy, mà sử dụng kỹ năng “Cấm Chú Băng Sương Khải Giáp”, tiếp theo lại tung ra hai kỹ năng “Cấm Chú Sương Đống Tân Tinh” cùng “Tuyết Ủng”.
Ở thời điểm này, Lâm Mạt đã có được phản hồi chiến đấu. Đó chính là HP của hai con Hoa Yêu này sau khi dung hợp đã bị hạ thấp rất nhiều.
Nhưng cũng không có đánh chết hai con Hoa Yêu này, đây đại khái là bởi vì ngay tại khi Hoa Yêu dung hợp sẽ có thiên phú loại khóa máu, nên nó sẽ không thể bị giết chết trong một kích.
Ngay lúc này Lâm Mạt không có thực hiện công kích đối với Hoa Yêu, mà bắt đầu ngưng tụ phi kiếm. Lâm Mạt chế tạo ra mười chuôi phi kiếm thì Hoa Yêu kia cũng đã hoàn thành dung hợp.
Hoa Yêu nhìn qua càng thêm yêu diễm, một đôi mặt mị hoặc phiêu tán ra hào quang màu hồng phấn.
Lúc này Lâm Mạt trực tiếp để mười chuôi phi kiếm bắn về phía Hoa Yêu. Hoa Yêu vươn tay ra búng tay một cái, mặt ngoài thân thể Lâm Mạt lại xuất hiện bạo tạc.
Một tầng sương mù màu hồng phấn, liền tản ra bốn phía từ trên người Lâm Mạt.
“Đã là lần bạo tạc thứ ba.” Lâm Mạt thở dài một hơi nói. Lập tức Lâm Mạt liền nhìn mười chuôi phi kiếm đâm vào thân thể Hoa Yêu.
Hoa Yêu cũng không có phát ra cái thanh âm gì, chỉ trầm mặc cúi đầu. Nàng nhìn thân thể của mình dần dần trong suốt cùng hư hóa, cánh hoa bay ra từ trong cơ thể của mình rồi nhảy múa trong gió.
Hoa Yêu ngẩng đầu nhìn Lâm Mạt một chút, sau đó phát ra tiếng cười như chuông bạc. Nàng thủy chung chẳng hề nói một câu, cứ như vậy biến mất trong tiếng cười.
Thần sắc Lâm Mạt hơi có chút thờ ơ, ánh mắt của hắn rơi vào vị trí phía trước.
“Lúc nào mới có thể lấy được ban thưởng?” Lâm Mạt thì thào nói. Tiếp theo hắn lắc đầu đồng thời thần sắc kiên định nhìn phương xa…
Lúc này bên ngoài bí cảnh, cậu bé đang an tĩnh khôi phục thương thế đột nhiên mở mắt. Trên khuôn mặt non nớt của hắn tràn đầy vẻ bình tĩnh, chỉ nghe thấy hắn nói: “Đã tới, vậy thì hiện thân đi.”
Cậu bé an tĩnh chờ đợi trong chốc lát, liền vươn nắm tay. Trên bàn tay của hắn toát ra một tầng hào quang màu lam đậm, sau đó ngang nhiên vỗ xuống.
Chỉ nghe thấy ngoài của động truyền tới tiếng oanh minh trầm muộn. Sau đó liền truyền đến một tiếng rên rỉ, tại bên trong giao thủ ngắn ngủi vừa rồi, cậu bé đã làm đối thủ bị tổn thương.
Qua một hồi lâu, bốn tên tồn tại vĩ đại xuất hiện ở trước mặt cậu bé. Cậu bé có chút nheo mắt lại, sau đó hắn nói: “Katis, đã nhiều năm như vậy thực lực của ngươi cũng có chút tiến bộ a.”
Hắn cười cười nhìn Katis tiếp tục nói: “Kúc đầu ta nghĩ lần công kích này có thể đánh ngươi thổ huyết… Chỉ không có nghĩ đến ngươi có thể chống đỡ được.”
Katis không nói gì, bên trong ánh mắt mang theo một tia sợ hãi mà nhìn cậu bé.
Cậu bé mỉm cười, sau đó nhìn một nữ tử mỹ mạo nói: “Christine, ngươi đại khái đã chạm đến ngưỡng cửa chúa tể đi…”
Cái cô nàng tên là Christine kia hơi đổi sắc mặt.
Nhưng tại lúc cậu bé dời ánh mắt đi, hắn nói: “Ta biết các ngươi đều che giấu thực lực, nhưng một nửa bước chúa tể cùng ba tên hiền giả muốn cầm xuống một chúa tể… Thì đã quá xem thường ta rồi đó?”
Nói đến đây cậu bé trực tiếp búng tay một cái, sau đó liền xuất hiện bốn thanh kiếm. Những thanh kiếm không khác gì thanh đã dùng để đối phó Herrera.
Lúc này Christine hít vào một hơi thật dài nói: “Ta có một vấn đề, Herrera bây giờ ở đâu?”
“Bị ta xử lý.” Cậu bé trừng mắt nhìn nói như thế.
“Không có khả năng!” Christine nói, “Hắn nắm giữ quy tắc bất tử!”
Cậu bé cũng không trả lời Christine, ánh mắt của hắn đảo qua hai người còn lại. Hai người kia cảm nhận được ánh mắt cậu bé nhìn mình thì liền đề phòng.
Lúc này cậu bé mới dùng giọng lười biếng nói: “Dù các ngươi sống hay chết cũng không thể gặp lại hắn. Hừ, nắm giữ quy tắc bất tử thì liền coi mình là vô địch, thật sự là buồn cười.”
Christine cắn răng cũng không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào cậu bé.
Cậu bé nói: “Chúng ta quen biết lâu như vậy, cho nên mới trò chuyện một hồi cùng các ngươi… Nhưng hiện tại lại vụng trộm bố trí trận pháp, cho là mình làm rất bí ẩn sao, nghĩ là ta không cảm giác được có đúng không, Katis.” Nói xong một chữ cuối cùng, ánh mắt của hắn lại rơi vào trên người Katis một lần nữa.
Katis đột biến, nhưng lập tức cắn răng thấp giọng quát: “Kết giới, mở!”
Sau đó lấy thân thể Katis làm trung tâm, một tầng kết giới màu băng lam xuất hiện. Đồng thời nó không ngừng khuếch trương hướng về bốn phía, bao phủ tất cả mọi người ở đây với tốc độ rất nhanh, bao gồm cả Casalina.
Lúc này Casalina hít vào một hơi thật dài, sau đó liền giơ cánh tay lên triệu hoán ra vũ khí pháp tắc của mình. Kia là một vũ khí pháp tắc nhìn giống đóa hoa sen, cánh hoa của nó có sắc thái khác nhau nhưng lại nhìn phi thường cân đối.
Cậu bé nói: “Kế tiếp là thời điểm ta giải quyết ân oán cùng bọn hắn, ngươi không nên nhúng tay.” Thời điểm nói câu nói này, thanh âm cậu bé rất thấp mà lại cũng không quay đầu.
Casalina khẽ thở một hơi, liền mở bàn tay ra. Vũ khí pháp tắc của nàng liền toát ra từng đạo bạch sắc quang mang mãnh liệt, sau một khắc cái vũ khí pháp tắc này liền bị quang mang màu trắng bao phủ, lập tức liền biến mất không thấy.
Ánh mắt Christine rơi vào Casalina. Nàng nhìn hai tên hiền giả nói: “Hoyland, Ola. Hai người các ngươi đi giải quyết Casalina, ta cùng Katis phụ trách ngăn chặn hắn.”
Hoyland cùng Ola nghe được Christine mệnh lệnh, thì nói: “Được rồi.”
Lúc này cậu bé nói: “Christine…”
Ánh mắt Christine rơi vào trên người cậu bé, nàng có chút cảnh giác nói: “Ngươi muốn làm gì?”
Cậu bé nói: “Ngươi xem thường ta như vậy sao?” Nói xong câu đó. Bốn thanh kiếm dung hợp cùng nhau, tạo thành một thanh cự kiếm giống như đại thụ che trời.
Hắn liền để thanh cự kiếm thay đổi phương hướng, bắn tới chỗ Christine. Christine đang muốn triển khai phòng ngự, thanh cự kiếm kia chợt biến mất, cứ như vậy vòng qua Christine, trực tiếp đâm vào thân thể của nàng. Máu tươi cứ như vậy nhuộm đỏ đại kiếm.
Christine cắn răng, ánh mắt hung ác nhìn chăm chú. Tay của nàng run rẩy đưa về phía hư không, sau đó liền cầm vào hư không. Lúc này một viên phỉ thúy màu xanh lá cây đậm xuất hiện ở trong lòng bàn tay của nàng.
Sau đó kiện vật phẩm trong tay Christine cứ như vậy bốc cháy lên quang diễm lục sắc. Nàng do dự một lát, sau đó vẫn đem viên phỉ thúy để vào trong miệng. Tại khi Christine nuốt xuống vật phẩm này, thì lại trống rỗng xuất hiện bốn chuôi kiếm.
Sau đó ba thanh trong đó liền tỏa định ba tên hiền giả. Ba tên hiền giả nhìn thấy tình cảnh Christine thê thảm như vậy thì liền hít vào một ngụm khí lạnh.
Ba tên hiền giả này xem Christine là nửa bước chúa tể, mà cậu bé này mặc dù là chúa tể nhưng lại đang bị trọng thương… Lại phối hợp thêm mấy người mình, cầm xuống cậu bé cũng là không thành vấn đề.
Nhưng bọn hắn lại trông thấy Christine, người có thực lực mạnh nhất trong bọn hắn lại bị trọng thương trong một nháy mắt. Cho nên bọn họ đều lấy ra thủ đoạn phòng ngự mạnh nhất.
Lúc này Casalina đứng ở một bên có chút lo lắng nói: “Ta cảm giác ma lực đang trôi qua, toà kết giới này đang cướp đoạt ma lực của ta.”
Cậu bé nói: “Thật sao? Nó cướp đoạt không được ma lực của ta.” Hắn liền vươn một ngón tay, sau đó hời hợt điểm một cái vào trong hư không, sinh ra một cái lỗ nhỏ.
Toàn bộ kết giới đều trở nên lung lay sắp đổ. Ngay lúc này hắn búng tay một cái, sau đó kết giới liền biến hóa thành từng mảnh từng mảnh vỡ. Những cái mảnh vỡ kia biến thành ma lực, trở về trong thân thể Katis.
Lúc này ba thanh kiếm cũng đã bắn tới trước người ba tên hiền giả.
Katis cùng Hoyland thành công phòng ngự, mà Ola thì phòng ngự thất bại mà xoay người bỏ chạy.
Cậu bé mỉm cười: “Đã đi lên con đường này thì liền chú định không có đường về.” Một thanh cự kiếm sau cùng thay đổi phương hướng, nhắm ngay vào Ola đang chạy trốn.
Còn lại hai tên hiền giả biến đổi thần sắc trong nháy mắt, thanh phi kiếm kia thành công cắm vào người Ola.
Cậu bé mỉm cười, sau đó nhìn Ola nhẹ nhàng nói: “Gặp lại.” Nói xong câu đó, chuôi phi kiếm này liền thành công đánh chết Ola.
Mà lúc này cự kiếm đâm Christine thành trọng thương cũng sớm đã biến mất. Christine run rẩy đứng lên, sau đó liền nhắm mắt lại hít vào một hơi thật dài.
Ngay lúc này, nàng mở mắt ra. lúc này khí thế của nàng dần dần mạnh lên, tại thời gian rất ngắn ngủi, uy áp của nàng lại là để Casalina cũng cảm thấy áp lực.
“Rất nhiều người đều coi… Nhân Hoàng là tồn tại mạnh nhất, đáng tiếc bọn hắn đều sai, mà lại sai rất thái quá.” Christine nói, “Ngươi mới là tồn tại khủng bố nhất.”
Cậu bé lắc đầu nói: ” kỳ thật ta cũng không có lợi hại. Chỉ là… Ta mượn lực lượng nào đó mà thôi. Dù sao thì Ola cũng được Thiên Chi Luật thừa nhận.”
Lúc này lại xuất hiện bốn chuôi đại kiếm. Lúc này Christine nói: “Mượn dùng lực lượng…”
Cậu bé khẽ gật đầu: “Thật giống như ngươi bây giờ đang mượn dùng cực hạn tự nhiên chi lực.”
Christine khẽ thở một hơi, sau đó toát ra một tia nụ cười khổ sở. Nàng nói: “Ngươi biết vì cái gì ta sẽ hỏi thăm ngươi về Herrera không?”
“Vì cái gì?” Cậu bé hỏi.
“Bởi vì ta cũng nắm giữ pháp tắc bất tử.” Christine nhẹ nhàng thở ra một hơi nói. Sau đó vết thương của nàng hối hả khép lại.
Cậu bé khẽ mỉm cười: “Như vậy vận mệnh của ngươi còn sẽ thống khổ hơn.” Hắn ngẩng đầu nói: “Ngươi nghe nói qua vĩnh hằng cô tịch chưa?”
Đồng tử Christine co rút lại một chút, sau đó liền nói: “Ngươi đem Herrera trục xuất tới không gian loạn lưu.”
Cậu bé gật đầu nói: “Không sai, không khác gì lời ngươi nói.” Cậu bé thở dài một hơi: “Từ xưa đến nay vô luận là hiền giả kinh tài tuyệt diễm cỡ nào… Thậm chí là chúa tể, một khi bị trục xuất vào trong đó, thì tuyệt đối không có khả năng trở về.”
Christine nói: “Ngươi thật sự là lãnh khốc a.” Nói đến nơi đây trong ánh mắt của nàng có chút e ngại. Nhưng nàng rất nhanh lắc đầu nói: “Ta cảm thấy nếu như ta bị trục xuất, như vậy ta liền sẽ lựa chọn tự bạo .”
“Ừm.” Cậu bé khẽ gật đầu nói, “Những tên đã từng đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp cũng chỉ có thể lựa chọn kết cục như vậy.”
Thời điểm Christine đối thoại cùng cậu bé, Katis cùng Hoyland đều trầm mặc không nói. Không phải là bởi vì bọn hắn không có lời để nói, chỉ là bởi vì bọn hắn hiện tại đã bị Thời Không Chi Kiếm tra tấn điên rồi. Một thanh cự kiếm đang không ngừng xuất hiện, sau đó trực tiếp công kích phòng ngự của bọn hắn.
Cho dù là hiền giả, ở thời điểm này cũng dần dần xuất hiện vết rạn, cuối cùng vỡ tan ra từng mảnh vỡ. Hộ thuẫn vỡ vụn biến thành ma lực hiền giả, sau đó trở về thân thể.
Bất quá mặc dù có thể thu ma lực trở về, nhưng cũng có tỷ lệ bị tiêu hoa. Tỉ như Ola, có thể thu về ba mươi phần trăm ma lực, mà Katis cùng Hoyland có thể thu về năm mươi phần trăm.
Mà Christine nửa bước chúa tể, bởi vì ma lực đã chuyển biến thành ma lực chúa tể, cho nên tỉ lệ có thể thu ma lực trở về lại cũng không cao.
Chính bởi vì như vậy, cho nên Christine mới tiết kiệm ma lực như vậy. Mà cậu bé không nguyện ý thay đổi thời không chữa trị thương thế cũng vì nguyên nhân này.
Sau đó lúc này, hai tên hiền giả còn lại mở ra hộ thuẫn, cậu bé mãnh liệt công kích như vậy nhưng bọn hắn chỉ có thể bị động phòng ngự.
Lúc này ánh mắt cậu bé đã không còn lưu lại trên người hai tên hiền giả này, mà nhìn chăm chú vào Christine.
Lúc này Christine đang bốc lên quang hoa màu xanh lá cây đậm, có vẻ hơi quỷ dị. Mà lúc này, trong tròng mắt của Christine cũng bị màu xanh lá cây đậm bao trùm.
Ngay lúc này, một thanh rồi một thanh đại kiếm hối hả lao về phía Christine. Mà mặc dù nàng cũng bị không ngừng công kích, nhưng bởi vì có cực hạn tự nhiên chi lực, những cái đại kiếm kia vừa chạm đến tầng lục sắc quang hoa kia, thì liền không còn cách nào tiến lên.
Sau đó tầng lục sắc quang hoa kia chập chờn một chút, đại kiếm liền trực tiếp phá thành mảnh nhỏ.
Thần sắc Cậu bé vẫn thờ ơ như cũ, tựa hồ hoàn toàn không thèm để ý “Thời Không Kiếm” của mình không thể phải làm gì Christine.
“Hiện tại thực lực của ta, đã là đạt đến Chúa Tể Chi Cảnh.” Christine nói.
Cậu bé nhìn nàng chằm chằm một hồi lâu rồi nói: “Đích thật là chúa tể cảnh… Bình thường ta cũng chị có loại thực lực này.” Sau đó cậu bé mỉm cười nói: “Mượn nhờ cực hạn tự nhiên chi lực tạm thời tiến vào chúa tể cảnh, xác suất thành công đột phá liền giảm mạnh.”
Christine thở ra một hơi cũng không nói lời nào, nàng trực tiếp vận dụng vũ khí pháp tắc của mình. Vũ khí pháp tắc của nàng là một cái cây nhỏ màu cam.
Mặc dù nói là cây nhỏ, nhưng chỉnh thể của nó lại không khác gì một cây đại thụ che trời. Nói cách khác nó là một gốc cổ mộc phiên bản thu nhỏ.
Tiếp theo Christine liền đem vũ khí pháp tắc trong tay cắm vào trên mặt đất. vũ khí pháp tắc cắm vào trên mặt đất liền bộc phát ra quang mang màu cam mãnh liệt.
Loại quang mang này bạo phát đi ra, một tầng gợn sóng màu cam bắt đầu tản về phía bốn phía. Cậu bé nói: “Cố Hữu Kết Giới sao?”
Nói xong câu nói này, cậu bé lần giơ lên bàn tay của mình. Ngay lúc này, vị trí phía trước cậu bé xuất hiện một cái hư ảnh bàn tay cự đại. Cái bàn tay khổng lồ này có tỉ lệ phi thường cân xứng, hoàn toàn không giống tay tiểu hài.
Sau đó theo tay của cậu bé vung xuống, hư ảnh bàn tay kia cũng chụp lại. mục tiêu Công kích của nó chính là vũ khí pháp tắc của Christine và chính nàng.
Ngay lúc này, Từ cái vũ khí pháp tắc kia liền bắn ra một chùm sáng màu đỏ cam. Cái vũ khí pháp tắc này có mục tiêu chính là hư ảnh bàn tay kia, sau đó cái chùm sáng màu cam liền đâm hư ảnh tạo ra một cái động.
Nếu như vẻn vẹn chỉ đâm ra một cái lỗ, như vậy cũng sẽ không ảnh hưởng quá nhiều. Đây là công kích ẩn chứa pháp tắc, cho nên sau khi đâm xuyên hư ảnh bàn tay, trực tiếp làm hư ảnh bàn tay sụp đổ.
Vết thương bên trên hư ảnh Bàn tay đang không ngừng khuếch trương, mà quang mang trên bàn tay cũng ảm đạm xuống.
Cậu bé thoáng có chút bất đắc dĩ thở dài một hơi, sau đó liền trực tiếp kết thúc lần công kích này. Cậu bé liền thu ma lực về.
Sau đó chính ở thời điểm này, lại là một chùm sáng màu cam bạo phát ra từ vũ khí pháp tắc. Lần này mục tiêu công kích chính là cậu bé.
Cậu bé thoáng có chút bất đắc dĩ thở dài một hơi, sau đó liền mở ra kỹ năng phòng ngự của mình. Chùm sáng đánh vào phía trên hộ thuẫn.
Lúc này cũng có một cái tin tức không tốt lắm, đó chính là vũ khí pháp tắc “Cố Hữu Kết Giới” đã là đem cậu bé cùng Casalina bao phủ ở bên trong.
Cậu bé “a” một tiếng, sau đó đã nhìn thấy bên trên hộ thuẫn của mình hơi mờ đi một chút. Đây là ảnh hưởng của Cố Hữu Kết Giới. Lúc này cậu bé đành phải rót vào càng nhiều ma lực.
Cậu bé nói: “Cái này không phải là vũ khí pháp tắc bình thường, đã tiếp cận rất gần với cấp trọng khí chúa tể.” Sau đó cậu bé ngẩng đầu lên nói: “Ngươi có khí vận không tầm thường a, ta nghĩ đây cũng là một kiện trọng khí chúa tể bị tàn phá đi.”
Nói xong câu đó về sau, cậu bé liền bắt đầu thấp giọng nói: “Thời gian, ta cần càng nhiều thời gian hơn.” Hắn cũng không có nói rõ ràng mình cần nhiều thời gian hơn làm gì, chỉ nhìn ánh mắt hắn rất kiên định, thật giống như lại cho hắn một chút thời gian hắn liền sẽ đánh bại địch nhân đối diện.
Nhưng lúc này cậu bé đã là lâm vào tư thái bị động phòng ngự. Mà lúc này Christine lại đang đi hướng về phía cậu bé. Tại trong quá trình này sắc mặt của nàng phi thường kiên định.
Sau đó Christine vươn một ngón tay, hư ảnh quái vật màu xanh lá cây hiện ra từ trong hư vô.
Lúc này cậu bé cũng nhìn thấy hư ảnh quái vật hiển hiện ra màu xanh lá cây. Hắn trừng mắt nhìn nói: “Đây là một loại quái vật nào đó đã bị diệt tuyệt.”
Hư ảnh quái vật màu xanh lá cây đậm làm bộ dạng như đang gào thét, sau đó ở thời điểm này liền vung lên nắm đấm nặng nề đánh vào hộ thuẫn màu băng lam trước người cậu bé. Ngay lúc này, trong một nháy mắt nắm đấm của hư ảnh quái vật chạm tới, quả đấm của nó liền bốc lên một tầng quang diễm lục sắc.
Quái vật đập nắm đấm vào phía trên hộ thuẫn, sau đó chỉ nghe thấy “Tê” một tiếng, hộ thuẫn màu băng lam tan rã.
Cậu bé khẽ thở một hơi nói: “Ai, ngươi làm như vậy thì ta không có biện pháp thu về ma lực nha.” Nói xong câu đó, cậu bé liền chủ động giải trừ hộ thuẫn.
Hắn vươn bàn tay của mình, một sợi diễm hỏa ám lam sắc xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn. Sau đó cậu bé đem cái sợi diễm hỏa này ném ra ngoài, hỏa diễm lam sắc rơi xuống đỉnh đầu hư ảnh quái vật.
Trong nháy mắt khi cái sợi diễm hỏa này chạm vào hư ảnh quái vật, tựa như dầu gặp lửa mà bốc cháy kịch liệt. Đem hư ảnh quái vật đốt thành hư vô, hỏa diễm màu lam dùng không đến hai giây thời gian.
Cậu bé nhìn Christine mỉm cười: “Đạt được một loại truyền thừa viễn cổ nào đó, đã cảm thấy mình có vốn liếng có thể đánh giết chúa tể bị thương hay sao?”
Sau đó cậu bé phủi tay nói: “Hiện tại là thời điểm kết thúc hết thảy.” Thần sắc hắn bình thản nói. Ngay lúc này, trong động đá vôi lập tức trở nên chật chội. Bởi vì ở thời điểm này, cậu bé triệu hoán ra trăm thanh đại kiếm.
Những phi kiếm đều giống y như nhau. Tuyệt đại bộ phận thời không chi kiếm đều nhắm vào hai tên hiền giả, cũng chính là Katis và Hoyland. Hai tên hiền giả thần sắc đại biến, trở nên không có chút huyết sắc nào.
Hoyland vội vàng hô: “Kết thúc chúa tể miện hạ, ta nguyện ý đầu hàng! Xin ngài thứ tội!”
Ánh mắt Cậu bé rơi vào trên người Hoyland, sau đó liền mỉm cười: “Ngươi không có giá trị.” Sau đó cậu bé nhìn về phía Katis nói: “Ngươi cũng không có giá trị.”
Vừa dứt lời, cậu bé liền búng tay một cái. Những Thời Không Chi Kiếm kia sớm đã Tỏa định mục tiêu.
Những đại kiếm này đều ẩn giấu trong hư vô, vào giờ phút này lại bị kêu gọi ra. Mà đây chính là điểm mạnh khi nắm giữ pháp tắc thời không.
Về phần tại sao Christine không biết chút gì về thực lực của cậu bé, đó là bởi vì cậu bé chưa từng xuất thủ, đến mức thậm chí còn có người hoài nghi hắn đã đạt đến cảnh giới chúa tể…
Mà Christine thông qua viễn cổ truyền thừa đạt được rất nhiều thần kỳ. Thông qua những năng lực này Christine cảm giác được cậu bé bị thương thật nặng, thế là liền có ý nghĩ đánh lén.
Cậu bé nhìn hai tên hiền giả kia một chút, bọn hắn đã bị không gian chi kiếm đánh chết.
Sau đó cậu bé nhìn thoáng qua Christine, nàng cũng bị Thời Không Chi Kiếm đả kích trọng thương. Cậu bé nói: “Như thế nào? Còn có lực lượng tái chiến không?” Thanh âm của hắn có chút trào phúng.
Christine cúi đầu không nói gì. Qua vài giây đồng hồ, Christine liền vươn tay, rút ra một thanh đại kiếm. Lập tức đại lượng máu đỏ tươi liền phun ra, cái khiến cậu bé rơi vào trong trầm mặc là.
Cậu bé đã nhìn thấy Christine đem thanh cự kiếm kia vứt xuống. Nàng dùng thanh âm khàn khàn nói: “Thật là có chút không cam tâm a, rõ ràng ngươi cũng chỉ là nỏ mạnh hết đà.”
Cậu bé trầm mặc không nói gì, sau đó hắn ngẩng đầu lên, bởi vì cái thời điểm này Christine đã là run rẩy đứng thẳng lên.
“Ta có thể nhận biết tình trạng của ngươi, cho nên vô luận ngươi ẩn tàng tốt bao nhiêu, ta đều nhìn thấy rõ ràng tình huống của ngươi…” Christine cười khổ nói, “Thật sự là thất bại trong gang tấc a!”
Cậu bé khẽ gật đầu, lập tức đem ngón tay đưa về phía hư không. Sau đó bàn tay hắn khẽ đảo, liền đem một mảnh lá cây màu xanh biếc bắt vào trong tay.
“Là bởi vì cái này?” Ánh mắt Cậu bé rơi vào trên phiến lá. Lúc này lá cây muốn thoát khỏi chưởng khốngcủ cậu bé.
Cậu bé mặt không thay đổi lần nữa triệu hoán ra diễm hỏa màu lam.
Trực tiếp thiêu lá cây thành tro tàn. Cậu bé nhìn Christine nói: “Ngươi nắm giữ pháp tắc bất tử, như vậy ta liền đem ngươi trục xuất tới không gian loạn lưu đi.”
Christine còn muốn giãy dụa, lúc này cũng đã bị thời không xiềng xích khống chế. Dù lúc này xiềng xích thời không có cường độ rất thấp, cho dù là thái kê hiền giả cũng có thể tránh thoát. Nhưng Christine đã không có khí lực phản kháng…
Cứ như vậy, Christine bị cậu bé trục xuất tới không gian loạn lưu. Nhưng lúc này nàng lại không sợ, khóe miệng còn nổi lên tia mỉm cười. Lúc này thương thế của nàng còn đang khép lại.
Cậu bé nhíu mày: “Pháp tắc bất tử thật sự là một loại năng lực phạm quy.” Bất quá tạo thành tổn thương đối với Christine chính là lực lượng chúa tể, cho dù dùng pháp tắc bất tử cưỡng ép khép lại thương thế, như vậy cũng cần hao tổn đại lượng ma lực hiền giả.
Mặc dù Christine đạt đến cảnh giới nửa bước chúa tể, nhưng ma lực trong thân thể còn không có thể chuyển hóa thành ma lực chúa tể.
Tại thời điểm lam quang quét đến bả vai Christine, cậu bé nói ra: “Ta vốn cho rằng ngươi sẽ chọn tự bạo đồng quy vu tận cùng ta…”
Christine nói: “Như vậy ta sẽ nói cho ngươi biết, ta sẽ đi ra từ không gian loạn lưu.” Nàng nói ra: “Ta đúng là e ngại lực lượng loạn lưu, nhưng chủ nhân vĩ đại sẽ trở về lần nữa. Khi chủ nhân thức tỉnh, chính là thời khắc ta trở về.”
“Làm sao có thể…” Cậu bé nói, “Loại lực lượng kia là không tồn tại. Ngươi đang nói tới cái gì?” Ngữ khí của hắn nghiêm túc.
Christine không có trả lời chỉ là vừa cười vừa nói, “Thật chờ mong có một ngày trùng phùng cùng ngươi. Chung Kết Chúa Tể Miện Hạ…” Nói xong câu đó thân thể của nàng đã hoàn toàn bị lam quang quét qua toàn thân. Thân thể của nàng bạo phát ra cường quang, sau đó cứ thế biến mất không thấy.
Cậu bé nhìn thấy ánh mắt sau cùng của Christine, lúc này trong mắt nàng không có trào phúng cùng tiếc nuối, có chỉ có kiên định thành kính.
Sắc mặt Cậu bé có chút tái nhợt, không phải bởi vì tồn tại trong miệng Christine, mà là bởi vì hắn đúng đã nỏ mạnh hết đà.
Hắn từ trong hư không lấy ra một viên trái cây màu xanh lục, cái trái cây nhìn bình thường, nhưng trên thực tế lại là một thần vật. Cho dù là Chung Kết Chúa Tể Miện Hạ, trong mắt vẫn toát ra một tia đau lòng.
Nhưng xót xa thay, cậu bé cũng biết mình nhất định phải sử dụng nó.
Bởi vì bây giờ mình cũng đã nỏ mạnh hết đà đúng như Christine nói, tùy thời đều có nguy cơ vẫn lạc.
Một kiện bảo vật trân quý đến cực điểm như thế này cũng không có cách nào chữa trị cho cậu bé. Nó chỉ có khả năng để cậu bé hồi phục max ma lực một lần nữa.
Cậu bé nuốt vào, sau đó liền nhắm mắt lại. Thân thể cậu bé dần dần trở nên hư ảo, sau một lát sau lại mở mắt lần nữa, thương thế của hắn trên cơ bản đã khỏi hẳn. Mà lúc này thân thể của hắn cũng không còn hư ảo.
Cậu bé đã sử dụng thời không chi lực để chữa trị thương thế của mình, bất quá vì làm như vậy nên ma lực đã bị tiêu hao đến bảy tám phần.
Lúc này cậu bé thở ra một hơi, hắn nói: “Hiện tại xem như đã sống lại.” Tiếp đó ánh mắt của hắn rơi vào trên cây nhỏ kia. Lúc này bởi vì đã mất đi ma lực của Christine ủng hộ, Cố Hữu Kết Giới chỉ như một tầng giấy mỏng đối với cậu bé.
Cậu bé liền vươn một ngón tay, nhẹ nhàng điểm một cái vào trong Cố Hữu Kết Giới, tầng Cố Hữu Kết Giới kia liền vỡ vụn ra. Tại trong nháy mắt Cố Hữu Kết Giới vỡ vụn, món trọng khí chúa tể kia rơi xuống màu sắc cũng ảm đạm đi.
Cậu bé nhìn thấy tất cả, cái cây nhỏ kia vốn tản ra quang mang màu cam, mà ở thời điểm này quang mang đã nhỏ yếu đền không thể nhận ra. Mà không chỉ có như thế, bản thể của nó cũng có chút cong xuống, không còn thẳng tắp như cũ.
Cậu bé đi tới bên món trọng khí kia, sau đó duỗi ra một ngón tay đụng vào nó. Cứ như vậy bên trên tay của cậu bé chỉ nhộn nhạo lên một tầng gợn sóng.
Cây nhỏ bộc phát ra một trận cường quang lần nữa, từng đạo quang mang mãnh liệt đến từ cây nhỏ. Cái kiện Bảo khí này đã mở ra hình thức hủy diệt.
Cậu bé khẽ thở một hơi, sau đó liền thu hồi ngón tay của mình. Hắn chẳng hề làm gì, chỉ nhìn cái trọng khí kia tự hủy diệt.
Lúc này Casalina cũng là đi tới, nàng nhìn cậu bé nói: “Chúa tể miện hạ, ngài…”
Cậu bé nói: “Ngươi muốn hỏi ta vì cái gì mà không ngăn cản cái trọng khí này tự hủy hay không?” Sau đó hắn mỉm cười, tự hỏi tự trả lời: “Bởi vì phía trên cái trọng khí này dính nhân quả quá mạnh… Mà nhân quả là cần phải trả. Lại nói, cái trọng khí này đến từ viễn cổ, đã không thích hợp với ta cũng không thích hợp với ngươi.”
Casalina nhẹ gật đầu. Nàng tiếp tục nói: “Như vậy Christine, kết cục của nàng là… Tự sát sao?”
Cậu bé trầm ngâm một lát nói: “Ta cũng không rõ ràng lắm, nàng nói qua nàng sẽ tự vận, nhưng ta cảm thấy đây không phải là nói thật.” Cậu bé nói đến đây lườm Casalina một chút rồi tiếp tục nói: “Có lẽ nàng nói là thật, nàng sẽ chịu đựng vô tận cô tịch, thẳng đến khi chủ nàng xuất hiện… Nếu quả như thật như vậy.”
Casalina gật đầu nói: “Hiện tại ngài đã khôi phục tốt thương thế, như vậy tiếp theo ngài lựa chọn cái gì?”
Cậu bé nói: “Thủ hộ tên kia đạt tới cực hạn của mình.” Nói đến đây cậu bé liếc qua truyền tống môn. Lúc này hắn mỉm cười: “Bọn gia hỏa này cũng cảm giác được khí tức thiên chi luật, cho nên cũng không có đả kích cái tòa truyền tống môn này.”
Đương nhiên cũng bởi vì nhóm người Christine bị áp lực quá lớn, cho nên cũng không có công kích truyền tống môn. Huống hồ cái truyền tống trận này liên quán đến thiên chi luật, nên nó không cách nào bị phá hư.
Sau đó hắn liền không nói gì thêm, chỉ nhìn chăm chú truyền tống môn, hắn có thể trông thấy tình cảnh phát sinh bên trong. Mà lúc này Casalina cũng đang nhìn cậu bé, tiếp theo cũng nhìn về phía truyền tống môn.
Có danh xưng “Thời không Đại Ma Vương”, nàng cũng có thể trông thấy chuyện phát sinh trên người Lâm Mạt…
Lúc này Lâm Mạt đã bị tiêu ký của Hoa Yêu bạo tạc làm phiền. Nhưng nương theo nhưng phi kiếm đâm vào thân thể Hoa Yêu, một con dã quái cuối cùng trên bản đồ bí cảnh này cũng đã bị Lâm Mạt giải quyết hết.
Tiếp theo Lâm Mạt liền đi vào trong vòng ánh sáng trắng, quang hoàn ảm đạm phai màu rồi biến mất, thân thể Lâm Mạt liền bạo phát ra một trận bạch quang mãnh liệt. Đây chính là mang ý nghĩa đẳng cấp Lâm Mạt đã tăng lên, đồng thời đã tăng lên tới cấp 50.
Hắn nhìn thoáng qua đẳng cấp của mình, trên mặt toát ra vẻ vui mừng. Sau đó truyền tống trận lại xuất hiện ở phía sau Lâm Mạt, Lâm Mạt không có chút do dự mà đi vào trong đó.
Tầm mắt lập tức tối sầm lại, sau đó triệt để bị hắc ám bao phủ. Lâm Mạt liền nhắm mắt, khi hắn mở mắt đã nhìn thấy phía trước có một hòn đá to lớn.
Mà tảng đá kia cũng không giống hòn đá phổ thông, bởi vì mặt ngoài nó có từng đạo đường vân màu đen. Những đường vân màu đen này tựa như còn đang loáng thoáng biến hóa, khi thì biến mất khi thì mở rộng. Loại rung động này nhìn như là một loại sinh vật nào đó đang hô hấp…
Ngay lúc này, thần sắc Lâm Mạt trở nên nghiêm túc. Bởi vì hiện tại mục đích duy nhất của hắn là đánh xuyên qua bí cảnh, từ đó thu hoạch được phần thưởng phong phú. Mà bất kỳ cái gì ngăn cản ở trước mặt hắn đều sẽ bị hắn chém giết.
“Nếu như ta đoán không lầm, đây cũng là một loại sinh vật lân phiến nào đó.” Lâm Mạt tự nhủ nói. Sau đó Lâm Mạt liền trực tiếp triệu hoán ra hai mươi thanh phi kiếm, bởi vì hắn cũng lần đầu tiên tới bí cảnh này, cho nên cần phải sử dụng kỹ năng để dò xét cường độ của nó.
Lâm Mạt liền trực tiếp mệnh lệnh một thanh phi kiếm bay đi. Phi kiếm liền đâm vào bên trong hòn đá.
Lâm Mạt liền đạt được phản hồi chiến đấu trong nháy mắt, Lâm Mạt đã biết được tên của đơn vị trước mắt này. Tên của nó gọi là “Nham Thạch Cự Thú”, một loại đơn vị vô cùng cường hãn.
Bởi vì phi kiếm n chỉ để thanh máu của nó hơi nhúc nhích một chút, không tạo ra nổi một phần trăm tổn thương, cho nên mới nói nó cường hãn vô cùng.
Tại khi phi kiếm tiêu tán, khối đá kia liền ầm ầm run lên. Sau đó mở ra một đôi con ngươi đen nhánh to lớn. Nó nhìn chăm chú Lâm Mạt, phát ra một tiếng gầm rú băng lãnh.
Giờ này khắc này, con mắt thứ ba trên trán nó cũng mở ra, kia là một cái con mắt cự đại màu nâu dựng thẳng lên. Nếu như nói bên trong hai con mắt của nó vẻn vẹn chỉ là lạnh lùng, như vậy bên trong cái con mắt thứ ba này chính là lãnh khốc cùng tàn nhẫn.
Lâm Mạt suy tư nói: “Hình như đã gặp qua loại dã quái này ở đâu rồi.”
Lâm Mạt nhẹ nhàng “a” một tiếng rồi nói: “Tựa như trong thư viện có một cuổn điển tịch có nói về loại dã quái này, không phải là nó đã biến mất rồi sao?”
Nham Thạch Cự Thú đột nhiên ngửa mặt lên trời thét dài, sau đó một đạo quang mang xanh biếc sinh ra từ trên người nó. Đạo tia sáng này cũng không mãnh liệt mà chỉ lóe lên liền biến mất, nhưng lại để HP của Nham Thạch Cự Thú hồi phục max trị số.
Lâm Mạt hơi sững sờ, hắn không rõ kỹ năng của nó. Chỉ nhìn thấy Nham Thạch Cự Thú dùng kỹ năng hồi phục sinh mệnh thì hơi kinh ngạc, bởi vì nó còn không mất đến một phần trăm máu, vì sao lại vội vã sử dụng kỹ năng hồi phục như thế…
Hiện tại cũng không phải là thời điểm ngẩn người, cho nên Lâm Mạt liền lập tức tập trung lực chú ý, nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của Nham Thạch Cự Thú.
Lúc này lân giáp trên người Nham Thạch Cự Thú cũng đã hợp lại, các đường vân màu đen đã biến mất.
Con mắt thứ ba của Nham Thạch Cự Thú bắn ra từng sợi cường quang, tiếp theo một đạo tia sáng màu nâu lao về phía Lâm Mạt.
Thời điểm phát ra đạo ánh sáng này, thân thể Nham Thạch Cự Thú lui mấy bước về phía sau, có lẽ là bởi vì bắn ra tia sáng mãnh liệt có sức giật quá lớn. Lúc này, con mắt băng lãnh mà tàn khốc toát ra một tia mỏi mệt.
Mà trước khi chùm sáng kia chạm tới Lâm Mạt, Lâm Mạt liền trực tiếp tung ra kỹ năng “Cấm Chú Băng Sương Khải Giáp” cùng “Thiểm Thước”, được hai cái kỹ năng này trợ giúp, Lâm Mạt thành công lẩn tránh công kích của Nham Thạch Cự Thú. Mà vệt sáng kia đánh vào trên mặt đất, tạo thành một đợt tro bụi bay lên bốn phía.
Ngay lúc này, Lâm Mạt đem hai mươi thanh phi kiếm phóng toàn bộ về phía Nham Thạch Cự Thú. Sau đó trên thân thể của nó truyền đến thanh âm “Đinh đinh”, phi kiếm vẫn thành công đâm vào thân thể Nham Thạch Cự Thú.
Lâm Mạt tạo thành mười lăm phần trăm tổn thương cho Nham Thạch Cự Thú, mặc dù cũng không phải là khủng bố đến mức nào nhưng loại tổn thương này cũng đã rất không tầm thường.
Lúc này, thần sắc Lâm Mạt nhìn có chút khinh miệt. Bởi vì hắn thấy cái Nham Thạch Cự Thú trước mắt này không đáng giá được nhắc tới. Hắn nói: “Thật sự là một con gà, khó trách phải đi tới hướng diệt vong.”
Nhưng dù sao nó vẫn là dã quái viễn cổ, sau một khắc liền để hắn chấn kinh. Chỉ thấy Nham Thạch Cự Thú đột nhiên ngửa mặt lên trời thét dài lần nữa, trên thân Nham Thạch Cự Thú bạo phát ra lục sắc quang mang mãnh liệt lần nữa.
So với lần thứ nhất thì lần này nó nhìn chướng mắt hơn nhiều.
Lâm Mạt lập tức hiểu rõ ra: “Thiên phú của nó là chữa trị vết thương sao?” Sau một khắc Lâm Mạt liền được xác minh, từ phản hồi chiến đấu, Lâm Mạt đã nhìn thấy HP của Nham Thạch Cự Thú hồi phục đến max trị số trong nháy mắt.
“Nó cũng không thể hồi máu liên tục chứ?” Lâm Mạt nói, “Nhất định sẽ có hạn chế.” Hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó thần sắc khôi phục bình tĩnh.
Lâm Mạt huy động pháp trượng sau đó sử dụng kỹ năng “Cấm chú Sương Đống Tân Tinh”. Kỹ năng này bộc phát tạo thành đại lượng tổn thương.
Lần này Nham Thạch Cự Thú không có rống nữa, mà phát khởi công kích với Lâm Mạt. Kỹ năng này có hiệu quả là, trong quá trình công kích hình thành một mặt hộ thuẫn, giảm miễn năm mươi phần trăm tổn thương. Đây cũng là một cái kỹ năng tương đối thực dụng.
Lâm Mạt tự nhiên không thể để cho hắn lao tới mà không hề làm gì. Lâm Mạt có được vài chục năm kinh nghiệm, cho nên cũng liền suy đoán ra tác dụng của kỹ năng này trong nháy mắt.
Nhưng Lâm Mạt có biện pháp hình thành áp chế đối với Nham Thạch Cự Thú. Đó chính là sử dụng kỹ năng khống chế…
Đầu tiên là kỹ năng “Băng Sắc Vi” được tung ra. Trong một nháy mắt kỹ năng này được đánh ra, liền khống chế được Nham Thạch Cự Thú. Nham Thạch Cự Thú có ma kháng chỉ có thể nói là bình thường, cho nên Nham Thạch Cự Thú cũng không có khả năng tránh thoát kỹ năng này.
Nhìn đến đây Lâm Mạt nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó hắn mới nhìn chăm chú về phía Nham Thạch Cự Thú.
Lâm Mạt mới công nhận cường độ của Nham Thạch Cự Thú. Hắn khẽ gật đầu nói: “Mặc dù không rõ ràng vì sao nó bị diệt tuyệt, nhưng có thể xuất hiện trong bí cảnh thì không thể xem thường.”
Ngay lúc này, Nham Thạch Cự Thú còn đang ra sức giãy dụa. Có dây leo ý đồ đâm vào thân thể của nó nhưng lại bị lân giáp chống lại.
Lâm Mạt sử dụng kỹ năng “Thuật Đóng Băng”. Lâm Mạt có mục đích rất rõ ràng, chính là đang chờ đợi kỹ năng Nham Thạch Cự Thú kết thúc. Bởi vì Lâm Mạt biết, hiệu quả miễn giảm thương tổn của nó có thời gian hạn chế nhất định.
Nói cách khác chỉ cần cái kỹ năng này kết thúc, như vậy hộ thuẫn sẽ tan rã. Bởi vậy Lâm Mạt đang dùng kỹ năng khống chế tiêu hao thời gian của hộ thuẫn.
Cứ như vậy sau hai cái kỹ năng khống chế hết thời gian hiệu quả, thì kỹ năng của Nham Thạch Cự Thú cũng đã kết thúc.
Lâm Mạt nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó liền sử dụng kỹ năng “Cấm chú Sương Đống Tân Tinh” tấn công Nham Thạch Cự Thú, đồng thời sử dụng kỹ năng “Tuyết Ủng”.
Nếu như đánh một bộ kỹ năng bộc phát, như vậy cần phải có kỹ năng “Phong Bạo Xạ Tuyến” cùng “Băng Trụ Thuật”. Nhưng lúc này Lâm Mạt chỉ đang thử thăm dò, nói cách khác là không cần thiết giao ra tất cả kỹ năng.
Tại thời điểm Lâm Mạt giao ra hai cái kỹ năng bạo phát cao, Lâm Mạt cũng lấy ra một bình thuốc hồi phục MP từ trong ba lô, sau đó hắn liền uống vào.
Ngay lúc này MP của Lâm Mạt đang hồi phục từng khúc một. Ở thời điểm này Lâm Mạt cũng không có sử dụng ma pháp dược tề về đầy trong nháy mắt, không phải là bởi vì hẹp hòi, chủ yếu nguyên nhân vẫn không quá cần thiết.
Lâm Mạt trông thấy Nham Thạch Cự Thú đã hoàn toàn thoát khỏi khống chế, thế là liền bắt đầu sử dụng kỹ năng “Cấm Chú Hàn Tước Thủy Triều”. Khi kỹ năng này phát huy tác dụng, Lâm Mạt liền bao phủ Nham Thạch Cự Thú.
Lâm Mạt nỉ non tự nói nói: “Xem đi, chỉ vì nó không cần thiết, cũng không phải là ta không nỡ uống một bình dược tề…” Nói xong câu đó Lâm Mạt liền dùng Hàn Băng Pháp Trượng vung lên một cái.
Lâm Mạt liền vận dụng kỹ năng “Ngụy Kiếm Trận”, lại là hai mươi thanh phi kiếm ngưng tụ ra từ trong hư không, những phi kiếm này có chút chuyển động điều chỉnh phương hướng trên không trung.
Tiếp theo Lâm Mạt nhắm pháp trượng vào Nham Thạch Cự Thú, hắn nhẹ nhàng phun ra một chữ. Chỉ nghe thấy hắn nói: “Đi!” Những cái phi kiếm kia hối hả bắn về phía Nham Thạch Cự Thú.
Kỹ năng của Lâm Mạt tạo thành mười lăm phần trăm tổn thương đối với Nham Thạch Cự Thú.
Ngay lúc này Nham Thạch Cự Thú lại ngửa mặt lên trời thét dài, nhưng lần này HP của nó cũng không khôi phục đến max trị số, mà chỉ đạt tới 93%.
Hắn nhẹ gật đầu nói ra: “Nó đã đạt đến hạn mức chữa trị cao nhất.” Sau đó Lâm Mạt liền điên cuồng sử dụng kỹ năng công kích.
Lâm Mạt lại hết MP lần nữa, mà Nham Thạch Cự Thú cũng đã không còn nhiều HP lắm.
Hắn cũng là khẽ thở một hơi: “Nơi này chiến đấu quá giằng co a.”
Bởi vì Lâm Mạt có thuộc tính cực cao mà lại có pháp thuật mạnh ngoại hạng, cho nên mới có thể thoải mái mà đi đến nơi này. Kỳ thật đối với người chơi cao thủ bình thường mà nói, bên trong bí cảnh này toàn là nhựng đối thủ phi thường khủng bố. Tỉ như Hoa Yêu, nếu như thuộc tính hơi kém một chút thì liền sẽ bị tiêu ký của nàng bạo tạc tới miểu sát…
Lâm Mạt trông thấy lúc này bên trong con mắt thứ ba của Nham Thạch Cự Thú đã không có còn vẻ mỏi mệt ủ rũ, đã khôi phục vẻ lãnh khốc.
Hắn nói: “Luôn cảm giác nó tùy thời thời có thể bắn ra một tia sáng a.” Đương nhiên đây chỉ là suy đoán, trên thực tế cũng không có. Sau đó Lâm Mạt lấy ra một bình hồi phục MP, trực tiếp uống một hơi cạn sạch. Lâm Mạt cầm bình không vứt xuống mặt đất. Sau đó bình mana liền bị hệ thống đổi mới mất.
MP của Lâm Mạt lại tiếp tục hồi phục. Hắn suy tư một chút sau đó liền tung ra kỹ năng “Cấm chú Sương Đống Tân Tinh”, bởi vì cái kỹ năng này có tốc độ làm lạnh cực nhanh, mà lại tiêu hao ma cũng rất thấp, cầm kỹ năng này tiêu hao HP là một lựa chọn vô cùng tốt.
Nham Thạch Cự Thú bị kỹ năng này đánh trúng lại ngửa mặt lên trời thét dài, sau đó ở thời điểm này lại là một đạo lục quang bạo phát ra từ trên thân thể của nó. Đạo này lục quang không tính yếu nhưng cũng không mãnh liệt, cứ như vậy để HP hồi phục 6-7%.
Lâm Mạt nhìn thấy tầng lục quang này xuất hiện, cũng vô cùng nghi hoặc. Hắn nói ra: “Chuyện gì xảy ra? Đến trình độ này nó lại là còn có thể hồi phục HP…”
Nghĩ một hồi hắn dùng ngữ khí không xác định nói: “Không phải là bởi vì nó bị thương, liền sẽ được trị liệu chứ?” Nham Thạch Cự Thú cũng không có cho Lâm Mạt thời gian suy nghĩ, trong hai con ngươi liền bộc phát ra hắc sắc quang mang mãnh liệt.
Sau đó Lâm Mạt liền cảm nhận được mặt đất lay động rất nhỏ, thế là Lâm Mạt lập tức vận dụng kỹ năng “Thiểm Thước”. Phản ứng của hắn cũng không chậm, lúc này Lâm Mạt quay đầu nhìn thoáng qua vị trí cũ. Ở chỗ đó liền xuất hiện một cây địa thứ.
Cây địa thứ xuất hiện, để đôi mắt Lâm Mạt có chút nhíu lại. Lâm Mạt không nghĩ tới,
Nham Thạch Cự Thú lại có kỹ năng loại hình pháp sư.
Lâm Mạt khẽ thở dài: “Thực lực dã quái như thế, thế mà còn đi tới hướng diệt vong. Xem ra hai trận đại chiến kia kinh khủng vượt xa mọi người tưởng tượng…” đang nói chuyện hắn cũng không có quên trước mắt còn một con Nham Thạch Cự Thú.
Cho nên Lâm Mạt giơ lên pháp trượng trong tay, ngay lúc này, lại có rất nhiều phi kiếm bị ngưng tụ ra từ trong hư vô.
Những cái phi kiếm kia điều chỉnh phương vị. Nói cách khác, những phi kiếm này toàn bộ đều nhắm vào Nham Thạch Cự Thú. Sau khi điều chỉnh hướng xong, đại lượng phi kiếm đều bay hướng về phía Nham Thạch Cự Thú.
Lần công kích này sắp công kích đến người Nham Thạch Cự Thú, Nham Thạch Cự Thú lại sử dụng kỹ năng công kích lần nữa.
Nó sử dụng kỹ năng này, không phải là vì tạo thành tổn thương đối với Lâm Mạt, mà là vì né tránh năm mươi phần trăm tổn thương. Nhưng lúc này, kỹ năng “Ngụy Kiếm Trận” này đã phát ra ngoài. Bởi vậy Lâm Mạt chỉ có thể cau mày, mắt thấy công kích của mình bị suy yếu năm mươi phần trăm…
Cứ như vậy, Lâm Mạt đành phải sử dụng hư ảnh Hàn Tước tấn công Nham Thạch Cự Thú, sau đó thuận lợi khống chế nó. Sau đó Lâm Mạt nhìn thoáng qua hư ảnh Hàn Tước quay chung quanh mình, lúc này bọn chúng đã chớp tắt lấp loé không yên. Nói cách khác bọn chúng sắp tan biến.
Cho nên ở thời điểm này Lâm Mạt thao túng hư ảnh Hàn Tước còn lại phát động công kích. Tại lúc hư ảnh Hàn Tước bao vây lấy Nham Thạch Cự Thú và phát nổ, Nham Thạch Cự Thú liền lâm vào trạng thái băng phong càng thêm nghiêm trọng. Lâm Mạt nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó lại bắt đầu an tĩnh chờ đợi.
Hắn không khách khí chút nào liền sử dụng kỹ năng “Cấm chú Sương Đống Tân Tinh”. Khi kỹ năng này phát huy tác dụng, còn chưa kịp sử dụng kỹ năng chữa trị thì Nham Thạch Cự Thú đã bị hủy diệt.
Lâm Mạt nhìn thoáng qua mình còn thừa có chút MP, ngẩng đầu nhìn lên trời đồng thời bất đắc dĩ nói: “Thật sự là một cuộc chiến khó khăn… Bí cảnh đang dần dần tăng độ khó. Có lẽ cũng không phải là dần dần, mà là đột nhiên.”
Một lát sau khối băng đóng băng Nham Thạch Cự Thú liền bắt đầu giải thể, sau đó bị hệ thống đổi mới. Mà lúc này đây thân thể Nham Thạch Cự Thú ngã trên mặt đất, sau đó thân thể của nó vỡ vụn ra, cũng triệt để đánh mất sinh cơ.
Lâm Mạt nhìn thoáng qua trên mặt đất, cũng giống như tất cả dã quái trước đó bị đánh giết, chúng không có rơi ra bất kỳ vật phẩm nào. Bởi vì hắn không có ôm bất kỳ chút hi vọng vào vật phẩm rơi xuống, tự nhiên cũng không có thất vọng. Lâm Mạt nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó tiếp tục đi tới.
Lâm Mạt đi ước chừng năm phút, đã nhìn thấy trên con đường phía trước tồn tại một Nham Thạch Cự Thú. Thời điểm nó nhìn thấy Lâm Mạt, liền bước chân di động về phía Lâm Mạt. Tốc độ của nó cũng không chậm, nhưng cũng không nhanh.
Lâm Mạt đang do dự muốn tránh đi hay không, dù sao đánh giết loại Nham Thạch Cự Thú này thì ngoại trừ kinh nghiệm ít ỏi, thi không có được thêm bất kỳ cái gì. Hiện tại cái Nham Thạch Cự Thú này đã kéo gần khoảng cách cùng Lâm Mạt.
Lâm Mạt mím môi một cái, sau đó liền khẽ thở một hơi. Hắn nói ra: “Đã đến nơi này… Giết luôn!” sau một khắc, Nham Thạch Cự Thú liền bị kỹ năng “Băng Sắc Vi” công kích.
Đầu Nham Thạch Cự Thú kia không kịp phát động kỹ năng thì đã bị khống chế trong nháy mắt.
Dây leo mọc đầy gai nhọn không có đâm vào trong thân thể Nham Thạch Cự Thú, bởi vì lân giáp của nó quá mức cứng rắn. Cái con dã quái này cũng có con mắt thứ ba. Cái con mắt thứ ba này vẫn mang theo sự băng lãnh và lãnh khốc.
Nham Thạch Cự Thú không ngừng vặn vẹo, rốt cục thoát khỏi khống chế của kỹ năng “Băng Sắc Vi”. Mà Lâm Mạt đã tung ra kỹ năng “Ngụy Kiếm Trận” ngay tại khi Nham Thạch Cự Thú thoát khỏi khống chế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận