Trọng Sinh Ma Đạo Sư
Chương 244 - Hoang Nguyên
Lâm Mạt đi tới trước cái bảo rương Cấp Ám Kim kia, vươn tay mở nó ra. “Cùm cụp” một tiếng, cái rương Cấp Ám Kim bị Lâm Mạt mở ra.
Lâm Mạt đưa tay bỏ vào trong rương bắt đầu lục lọi. “Cường hóa thủy tinh…” Lâm Mạt nhìn vật phẩm mình mò ra, rồi nói.
Xem ra bên trong cái bảo rương Cấp Ám Kim này chỉ có vật liệu cùng Vật Phẩm Đặc Thù, cũng không có trang bị gì… Lâm Mạt nghĩ như vậy.
Ngay sau đó, Lâm Mạt đem cường hóa thủy tinh để vào trong ba lô, sau đó hắn tiếp tục lục lọi. Hắn lại mò ra một bản sách kỹ năng.
Bên trong đôi mắt Lâm Mạt rất bình tĩnh, nhưng chờ hắn thấy rõ ràng quyển sách kỹ năng kia viết chữ gì, thì đồng tử trợn lên trong phút chốc. Trong âm thanh của hắn khó nén được sự hưng phấn: “Thệ Ngã Chi Cảnh, lại là kỹ năng này.” Hắn vội vàng xé nát sách kỹ năng này, sau đó nắm giữ kỹ năng này.
Lâm Mạt biết, mặc dù kỹ năng này để cho giá trị chiến lực của mình chỉ tăng lên một chút, nhưng trên thực tế lại làm cho sức chiến đấu chân thực của mình tăng lên mấy cái cấp bậc. Bởi vì Pháp Sư, là một cái chức nghiệp dựa vào kỹ năng để kiếm cơm.
Hắn tiếp tục tại thăm dò bên trong bảo rương. Nhưng cũng không tiếp tục lấy ra được vật phẩm hay tài liệu gì khác. Lâm Mạt ngây người ước chừng ba phần thời gian. Hắn xác định trong rương đã không có những vật khác, liền lập tức bơi lên bờ.
Trong thời gian dược tề hô hấp dưới nước còn tác dụng, Lâm Mạt thành công về tới bờ.
Bởi vì chỉ trong trò chơi, trên người Lâm Mạt không có loại cảm giác ướt sũng khó chịu kia.
Hắn đi tới chỗ thần bí thương tha, sau đó lấy ra khối cường hóa thủy tinh từ trong hành trang. Lâm Mạt nhìn thương nhân thần bí mỉm cười.
Thương nhân thần bí nói: “Đúng vậy, là cái vật liệu này!” Trong giọng nói của hắn có chút vui sướng cùng hưng phấn. Thương nhân thần bí duỗi bàn tay của mình ra, nhận lấy cường hóa thủy tinh.
Lâm Mạt nói: “Nhiệm vụ của ngươi, ta đã hoàn thành.” Sau đó hắn liền ngừng lại. Dù sao hắn đã thể hiện rất rõ ràng, đó chính là đang yêu cầu hồi báo.
Thương nhân thần bí bỏ cường hóa thủy tinh vào nhẫn trữ vật của mình thì trầm tư một hồi rồi nói: “Như vậy đi, ta cho ngươi ba trăm bình đặc hiệu Dược Tề Kháng Hóa Đá cùng dược tế phục hồi sinh mệnh trong nháy mắt làm ban thưởng, ngươi xem coi thế nào?”
Lâm Mạt toát ra vẻ chấn kinh, qua vài giây đồng hắn thở ra một hơi, thần sắc của hắn cũng dần dần khôi phục lại vẻ bình tĩnh. Hắn nói: “Tốt!”
Thương nhân thần bí mỉm cười, Lâm Mạt liền nhận được hệ thống nhắc nhở, nói cho Lâm Mạt biết trong túi đeo lưng của hắn thu được ban thưởng nhiệm vụ. Lâm Mạt vội vàng mở ra ba lô xác nhận, nhịn không được mà khẽ cưới một cái.
Trong ba lô có được vật phẩm như thương nhân thần bí nói, bên trong có nhiều hơn ba trăm bình đặc hiệu Dược Tề Kháng Hóa Đá cùng ba mươi sáu bình hồi phục sinh mệnh trong nháy mắt.
Lâm Mạt nỉ non nói: “Lại phát một bút tài phú…” Sau đó đóng ba lô lại, nhìn chăm chú thương nhân thần bí Salvador.
Lâm Mạt thở dài một hơi: “Phi thường cảm tạ, thương nhân thần bí.” Bởi vì chính miệng Salvador nói, tên của hắn sớm đã quên, càng ưa thích người khác gọi hắn là thương nhân thần bí.
Thần bí thương nhân cũng có chút ý cười nói: “Những vật này đối với ta mà nói nó được chế tạo rất dễ dàng… Và ta cũng không cần.”
Thương nhân thần bí duỗi lưng một cái, sau đó dưới thân thể của hắn bỗng nhiên xuất hiện một cái quang hoàn màu lam nhạt. Thương nhân thần bí sử dụng truyền tống ma pháp, quyết định rời khỏi Trấn Tuyết Phong. Hắn cũng không có lấy ra truyền tống quyển trục, cho nên có thể phán đoán ra Salvador nắm giữ truyền tống ma pháp.
Lâm Mạt thấy thương nhân thần bí rời đi, trên mặt đất đang phiêu tán ra từng sợi ma lực. Mà ma pháp trận trên mặt đất kia đang dần dần phai màu biến mất.
Lâm Mạt nhìn cái ma pháp trận dần dần biến mất, chẳng biết tại sao lại thở dài một hơi: “Kỳ thật, thương nhân thần bí này vẫn rất đáng yêu … và hào phóng.” Sau đó lại trận trầm mặc một lúc. Qua ước chừng nửa phút, Lâm Mạt liền xoay người rời đi.
Bởi vì Lâm Mạt chỉ gặp mặt Salvador hai lần, cho nên Lâm Mạt chỉ thở dài một hơi, sau đó liền trực tiếp đi về hướng Trấn Tuyết Phong tiến vào Cửa Truyền Tống rời khỏi nơi này, tiến về hoang nguyên.
Lâm Mạt bị khấu trừ năm mươi mai ngân tệ, liền đi tới điểm truyền tống Thành Hoang Nguyên. Tiếp đó Lâm Mạt đi ra khỏi điểm truyền tống, đi mười phút liền đi tới hoang nguyên.
Nơi này là bình nguyên mênh mông vô bờ, bên trên bình nguyên đều bao trùm một tầng cỏ dại kim sắc, những ngọn cỏ dại này tỏa sáng rực rỡ khi được tia sáng chiếu xuống, Như là muốn bốc cháy lên.
Lâm Mạt không phải lần đầu tiên đến nơi đây, cho nên hắn nhìn quanh một phensau đó hắn lập tức xe nhẹ đường quen đi hướng về phía vị trí trong trí nhớ. Ở nơi đó có một cái bảo rương Cấp Ám Kim khác…
Lâm Mạt đã sưu tập đủ “Hàn Dạ Sáo Trang”, hơn nữa còn ngoài ý muốn thu hoạch được kỹ năng “Thệ Ngã Chi Cảnh” . Bởi vậy Lâm Mạt đã rất thỏa mãn .
Mặc dù đã rất thỏa mãn , nhưng ai ghét bỏ mình nhiều tiền hơn. Thế là hắn đi tìm kiếm cái bảo rương Cấp Ám Kim kia.
Lâm Mạt đi nửa giờ, rốt cục đi tới địa điểm trong trí nhớ. Hắn vẫn có chút chờ mong vật phẩm bên trong bảo rương, cho nên tốc độ đi đường cũng được tăng nhanh rất nhiều.
Sau đó một cái bảo rương ám kim lặng yên nằm bên một đống đá. Lâm Mạt nhìn thấy dáng vẻ cái bảo rương kia, tâm tình liền như rơi xuống đáy cốc. Nguyên nhân rất đơn giản, cái bảo rương này mặc dù thoạt nhìn như đang đóng kín, nhưng lại không phát tán ra quang mang đen nhánh.
Cho nên hiển nhiên, cái bảo rương này đã bị người chơi mở ra. Lâm Mạt nhẹ giọng lẩm bẩm: “Sẽ là ai chứ, nơi này chính là chỗ luyện cấp 30.” Sau đó hắn đi tới trước bảo rương kia, sau đó ngồi xổm xuống mở cái rương kia ra.
Giống như Lâm Mạt suy nghĩ, vật phẩm bên trong đã bị người khác lấy đi. Nhìn thấy như vậy, Lâm Mạt than thở nói: “Xem ra ta phải tăng tốc hơn nữa mới được a… Bằng không sẽ rất khó thu hoạch được bảo rương cao cấp.”
Lâm Mạt đứng dậy, yên lặng nhìn qua nơi xa. Đôi mắt của hắn vẫn là một mảnh đen kịt, như là Thâm Uyên. Lâm Mạt huy động Hàn Dạ Pháp Trượng trong tay, sau đó liền đi đến điểm luyện cấp.
Hắn có một loại dự cảm, mình sẽ gặp phải người chơi đoạt mất cái bảo rương kia.
Trên thực tế thì đúng như Lâm Mạt đoán trước. Lâm Mạt thấy ở một nơi không xa có một người chơi đang luyện cấp. Đó là một Triệu Hồi Sư, mà lại là nữ Triệu Hồi Sư.
Lâm Mạt đến gần thì phát hiện mình biết người chơi này, biệt danh của nàng là “Mạn Thiên Đích Ngã” <dịch: Bầu trời của ta, để tiếng hán đọc cho hay, dịch thuần việc cảm thấy nó mất hay>. Trong nhưng người chơi Triệu Hồi Sư, nàng là đệ nhất nhân.
Hiện tại Lâm Mạt biết Nhất Diệp Phong Thiên có bao nhiêu xui xẻo, Vì mình trùng sinh, nên Nhất Diệp Phong Thiên chỉ có thể sánh ngang với Mạn Thiên Đích Ngã.
Lâm Mạt đang đánh giá “Mạn Thiên Đích Ngã”, Mạn Thiên Đích Ngã cũng cảm ứng được mà nhìn lại. Nàng hơi nhíu đôi mi thanh tú, không có thái độ hoan nghênh với Lâm Mạt.
Lâm Mạt lập tức đình chỉ bước chân tiến tới, biểu lộ mình cũng không có ác ý. Ánh mắt của hắn rơi vào người nàng, nhìn thấy khuôn mặt cùng dáng người mỹ lệ của nàng.
Đúng vậy, pháp bào Triệu Hồi Sư trên người nàng không chỉ không thể che lấp được dáng người ngạo nhân của nàng, hơn nữa còn để Mạn Thiên Đích Ngã càng thêm dụ hoặc.
Về phần khuôn mặt của nàng, mặc dù có kém Dạ Tinh một chút, nhưng là cũng là mỹ nữ nhất đẳng.
Lâm Mạt đánh giá Mạn Thiên Đích Ngã một khoảng thời gian rồi liền thu hồi ánh mắt. Bởi vì thời điểm này nàng đã đánh chết con dã quái cuối cùng, rốt cục cũng có tinh lực để đối mặt với Lâm Mạt .
Lâm Mạt chuyển ánh mắt đến trên người của nàng. Bởi vì nàng đã điều khiển hai sinh vật triệu hồi bảo vệ chung quanh mình, sau đó đi tới hướng Lâm Mạt.
Dáng nàng đi thướt tha, nhưng sắc mặt thần sắc lại có vẻ lạnh lùng ngăn chặn người ngoài ngàn dặm. “Một mình ngươi?” Nàng dừng thân lại nói.
Là Triệu Hồi Sư, bên người nàng sẽ có hai sinh vật triệu hoán theo thứ tự là Gấu và Đại Bàng. Chúng có cái tên là Ám Nguyệt Hùng, một cái tên là Ngân Lôi Ưng. Đều là tồn tại cấp bậc Tinh Anh.
Sinh vật triệu hoán tăng lên một giai, đã đủ để cho nàng hỗn tới thời hậu kỳ . Nhưng bây giờ tiến trình của trò chơi còn cách khoảng chừng bốn năm nữa mới tới giai đoạn trung kỳ…
Mạn Thiên Đích Ngã không có nói chuyện, mà là lặng yên chờ đợi Lâm Mạt trả lời. Đồng thời, nàng cũng đang quan sát Lâm Mạt, trông thấy trang bị trên người hắn, mặc dù nhìn không thấy đẳng cấp nhưng lại tinh xảo phi phàm, như có điều suy nghĩ rồi nhìn Lâm Mạt một chút.
Lâm Mạt Nói: “Ừm, một mình ta.” Sau đó hắn mỉm cười nhìn Mạn Thiên Đích Ngã: “Thật không nghĩ tới, lại có thể gặp được người chơi ở chỗ này.”
Mạn Thiên Đích Ngã không có tiếp chuyện của Lâm Mạt, mà chậm rãi nói: “Làm sao ngươi lại ướt sũng, vừa mới đi bơi sao?”
Lâm Mạt gật đầu nói: “Không khác là mấy, vì hoàn thành một cái nhiệm vụ.” Hắn nói thật, bởi vì cũng không có cái gì phải ẩn giấu cả.
Đối với câu trả lời rất trực tiếp của Lâm Mạt, Mạn Thiên Đích Ngã thoáng có chút kinh dị. Nàng trầm mặc một lát rồi nói: “Nhiệm vụ của ngươi không có quan hệ gì với ta, bất quá ta phải nhắc nhở ngươi… Ngươi tốt nhất nên tìm một chỗ rồi bốt bó đuốc hong kho mình đi.”
“Mặc dù đây là trò chơi, nhưng bởi vì nguyên nhân ám thị, nên nếu luôn ở trong trạng thái ướt cũng sẽ để cho mình bị cảm lạnh.” Nói xong câu đó nàng liền rời đi rất tiêu sái. Bởi vì người chơi trước mắt này, nàng đã lãng phí một chút thời gian luyện cấp, mà cũng lãng phí thời gian triệu hoán Ám Nguyệt Hùng cùng Ngân Lôi Ưng.
Lâm Mạt nhìn Mạn Thiên Đích Ngã rời đi, suy tư một hồi cảm thấy nàng nói rất có đạo lý. Thế là hắn nhún vai, sau đó bắt đầu tìm kiếm địa phương nhóm lửa. Hắn đi tới một khối nham thạch lớn ở bên cạnh, sau đó bắt đầu nhổ cỏ nhóm lửa.
Lâm Mạt đem cỏ dại để lên nham thạch, sau đó tung một viên Hỏa Cầu đốt nó lên. Sau đó hắn mới ngồi dưới đất bắt đầu sưởi ấm…
Về phần tại sao phải phiền toái như vậy, nhất định phải nhóm lửa trên tảng đá, đó là bởi vì nếu như đốt lửa trên mặt đất sẽ rất dễ dàng gây nên hỏa hoạn. Tuy bởi vì đây là trò chơi, mặc dù không đến mức gây nên hoả hoạn, nhưng cũng là không có cách nào sưởi ấm.
Mạn Thiên Đích Ngã đang chuẩn bị luyện cấp thì quay đầu nhìn hắn một cái, nhìn thấy Lâm Mạt đã đốt lửa bắt đầu hong khô mình. Nàng không có nhiều lời, bắt đầu con đường luyện cấp của mình.
Phương pháp nàng luyện cấp rất đơn giản, nhưng cũng phi thường hữu hiệu. Đầu tiên là Ngân Lôi Ưng bắn ra thiểm điện nện vào trên người Hùng Lộc, Hấp dẫn cừu hận của Hùng Lộc sau đó dẫn nó tới trước mặt Ám Nguyệt Hùng.
Ám Nguyệt Hùng ngăn cản Hùng Lộc, sau đó Mạn Thiên Đích Ngã phối hợp với Ngân Lôi Ưng công kích Hùng Lộc.
Bởi vì Ngân Lôi Ưng có lực tổn thương siêu cao, nên sẽ có trường hợp Ám Nguyệt Hùng không hấp dẫn được cừu hận. Lúc này liền khảo nghiệm trình độ thao tác của Mạn Thiên Đích Ngã.
Thần sắc Mạn Thiên Đích Ngã lạnh nhạt, lợi dụng Ám Nguyệt Hùng không ngừng tiến hành di chuyển, sau đó tiếp tục tấn công. Nàng thao tác không có chút dây dưa dài dòng. Dưới thao tác tinh tế của nàng, Hùng Lộc liền bị đánh chết rất nhanh.
Sau đó Ngân Lôi Ưng lại bay ra, phóng thích lôi đình tấn công một con Hùng Lộc khác.
Cứ như vậy, từng đầu Hùng Lộc bị Mạn Thiên Đích Ngã dẫn đến một nơi thích hợp sau đó tiến hành đánh giết.
Lâm Mạt vừa sưởi ấm vừa nhìn nữ Triệu Hồi Sư thao tác. Sau đó hắn khẽ thở một hơi, Chỉ bằng thao tác vừa rồi của Mạn Thiên Đích Ngã, đã có thể so sánh với người chơi cao ở giai đoạn hậu kỳ rồi.
Một mực nghiêng đầu nhìn Mạn Thiên Đích Ngã luyện cấp, cái này khiến Lâm Mạt cảm thấy đầu có chút không thoải mái, cho nên hắn dứt khoát trực tiếp nhìn thẳng vào Mạn Thiên Đích Ngã, đưa phần lưng về phía đống lửa.
Qua ước chừng hai mươi phút, thân thể Lâm Mạt đã khô hoàn toàn. Hắn run run pháp bào trên người, sau đó đi về phía Mạn Thiên Đích Ngã.
Mạn Thiên Đích Ngã nghe được tiếng bước chân của Lâm Mạt, xoay người lại nhìn Lâm Mạt: “Ngươi muốn luyện cấp ở chỗ này.”.
Lâm Mạt gật đầu nói: “Đương nhiên, nếu không ta sẽ tiêu tốn thời gian cùng tinh lực, truyền tống đến cánh đồng hoang vu này.”
“Được thôi, dù sao nơi này có dã quái rất đông, ta cũng đánh giết không hết.” Mạn Thiên Đích Ngã mở miệng nói, “Bất quá, nếu ngươi cướp quái của ta, như vậy ta cũng đành phải đuổi ngươi đi.”
Lâm Mạt “Ừ” một tiếng, sau đó cười nói ra: “Ta hiểu.” Hắn nhìn Mạn Thiên Đích Ngã một chút, sau đó gật đầu. Mặc dù nàng lạnh lùng nhưng cũng là một người giảng đạo lý.
Mạn Thiên Đích Ngã không nói gì thêm, lại điều khiển Ám Nguyệt Hùng và Ngân Lôi Ưng tiếp tục luyện cấp. Sinh vật triệu hồi Ám Nguyệt Hùng cùng Ngân Lôi Ưng của nàng đều được đề thăng đến trên cấp hai mươi.
Mặc dù Lâm Mạt không phải người chơi nghề nghiệp Triệu Hồi Sư, nhưng cũng hiểu rõ cái nghề nghiệp này. Đây chính là cái gọi là “Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.”.
Bên trong cái nghề nghiệp Triệu Hồi Sư này, không chỉ cần đại lượng vật liệu để tăng phẩm chất Sinh vật triệu hoán, mà còn cần mua con mồi đặc thù để đề thăng đẳng cấp của Sinh vật triệu hoán. Đương nhiên, loại đẳng cấp này được tăng lên vĩnh cửu, trừ phi tháo dỡ kỹ năng này.
Đây chính là nguyên do tại sao lại nói Triệu Hồi Sư là một cái chức nghiệp đốt tiền. Nhưng cũng chính bởi vì cái nghề nghiệp này đốt tiền, nên ở giai đoạn hậu kỳ Triệu Hồi Sư sẽ quật khởi mạnh mẽ.
Lâm Mạt nhìn nữ Triệu Hồi Sư luyện cấp một hồi, sau đó gật đầu. Nàng có thao tác phi thường trôi chảy, mặc dù chỉ là thao tác cơ bản nhất, nhưng có một cảm giác tinh xảo như nước chảy mây trôi.
Mặc dù cũng không xác định người chơi đệ nhất trong cuộc thi đấu vừa rồi có phải vị trước mắt này hay không, nhưng có thể xác định người chơi “Mạn Thiên Đích Ngã” đủ để đứng trong hàng ngũ game thủ hàng đầu.
Lâm Mạt lại bắt đầu luyện cấp. Hắn chậm rãi đi tới trước một đầu Hùng Lộc cấp 30, sau đó liền bắt đầu sử dụng kỹ năng “Thuật Đóng Băng” .
Sử dụng kỹ năng này xong, Lâm Mạt dừng lại một hồi, để Thuật Đóng Băng phát huy tác dụng xong sau đó liền sử dụng đòn công kích bình thường để tấn công Hùng Lộc.
Sau khi hoàn thành bốn công kích phổ thông, khi sắp tiến hành công kích lần thứ năm thì, Hùng Lộc khôi phục lại từ bên trong trạng thái “Đóng băng “. Sừng dài cao chót vót trên đỉnh đầu bỗng nhiên tản mát ra hào quang màu vàng óng. Đây là một cái kỹ năng năng thiên phú cường hóa lần công kích phổ thông tiếp theo.
Lâm Mạt không có chút chần chờ nào, tiếp tục hoàn thành lần công kích thứ năm. Mới đầu hắn muốn sau khi công kích lần thứ năm thì sẽ liền sử dụng “Băng Sắc Vi”.
Nhưng lại vượt quá dự liệu của Lâm Mạt là, lần công kích thứ năm lại phát động “Cao cấp Ma Pháp Hỗn Loạn”. Cái hiệu quả này vừa phát động, Hùng Lộc liền tiến vào trạng thái hôn mê trong nháy mắt. quang mang đang phát sáng trên sừng nó cũng bị dập tắt trong nháy mắt liền.
Đánh gãy kỹ năng, đây chính là điểm mạnh của “Cao cấp Ma Pháp Hỗn Loạn”, mà khi phẩm giai Bi Thương Chi Giới tăng lên, điểm mạnh của kỹ năng này cũng sẽ tiến lên một bước nữa…
Lâm Mạt khẽ mỉm cười, xem ra mình vẫn rất may mắn, nó có 8% tỉ lệ kích hoạt. Thế là hắn bỏ đi ý nghĩ sử dụng “Băng Sắc Vi”, tận lực tiếp tục phóng ra từng quả từng quả Hỏa Cầu nện vào trên người Hùng Lộc.
Mặc dù đẳng cấp Hùng Lộc cũng tới cấp 30, nhưng các loại thuộc tính của nó lại phi thường phổ thông.
Về phần tại sao Lâm Mạt và Mạn Thiên Đích Ngã đều lựa chọn tới đây luyện cấp, đó là bởi vì đẳng cấp của dã quái nơi này vượt qua hắn và Mạn Thiên Đích Ngã, mà đánh giết dã quái có đẳng cấp cao hơn mình nhiều thì sẽ được thưởng thêm rất nhiều.
Lâm Mạt tiếp tục tấn công Hùng Lộc đang bị dính trạng thái mê muội. Bởi vì Lâm Mạt có “Hàn Dạ Sáo Trang” giúp thuộc tính tặng lên rất cao, cho nên khi Hùng Lộc vừa thoát khỏi trạng thái mê muội, thi Lâm Mạt đã đánh chết nó.
Mạn Thiên Đích Ngã bị tiếng gào thét trước khi chết của Hùng Lộc hấp dẫn ánh mắt, nàng nhìn thấy Lâm Mạt kết liễu một con Hùng Lộc dễ như trở bàn tay.
Nàng có chút kinh dị nhìn Lâm Mạt một chút. Sau đó tiếp tục việc luyện đẳng cấp của mình. Thời gian trôi qua từng giây từng phút, hai người vẫn duy trì tiến hành luyện cấp với hiệu suất cao.
Bỗng nhiên, một đầu Hùng Lộc Cấp tinh anh không có bị công kích bỗng nhiên ngửa mặt lên trời hí dài, sau đó dưới chân xuất hiện một vòng quang hoàn. Con Hùng Lộc Cấp tinh anh kia đã tiến giai, trở thành tồn tại Cấp Lĩnh Chủ.
Lâm Mạt nghiêng đầu nhìn Mạn Thiên Đích Ngã một chút, sau đó mỉm cười cũng không nói gì. Hắn chuyển ánh mắt lên người con quái Lãnh Chúa kia.
Thần sắc Lâm Mạt trở nên chăm chú. Hắn phòng ra Kỹ Năng “Băng Sắc Vi” tấn công con Hùng Lộc lãnh chúa kia. Kỹ năng này có Phạm vi công kích rất rộng, dùng để dẫn quái là rất hợp lý.
Sở dĩ Lâm Mạt giữ lại nó, Đó là nếu như có gặp được tình huống bất ngờ Lâm Mạt cũng có thể phản ứng ngay.
Hiện tại sử dụng kỹ năng “Băng Sắc Vi”. Là bởi vì kỹ năng này để Lâm Mạt không cần tiếp cận quá gần để câu quái, khi tiếp cận quá gần rất dễ dàng bị một con Hùng Lộc khác chú ý tới.
Cho dù bay giờ hắn có được trạng thái “Vị Diện Bích Lũy”, có bị bao vậy thì cũng không phải là vấn đề gì lớn. Lâm Mạt là một người chơi thuộc tầng cấp đỉnh tiêm.
Sở dĩ nói là người chơi cấp đỉnh tiêm, mà không phải nói là người mạnh nhất, đây là bởi vì Lâm Mạt có kỳ ngộ đồng thời nhận được nhiệm vụ ẩn hoặc là truyền thừa mà người chơi khác không có…
Giống như bị Casalina chọn trúng, trở thành người thừa kế.
Hắn đang chăm chú nhìn vào con Hùng Lộc Cấp Lĩnh Chủ. Nó vừa khôi phục thoát khỏi trạng thái khống chế của Kỹ Năng Băng Sắc Vi, liền Lập tức sử dụng kỹ năng thiên phú của mình.
Sừng dài trên đỉnh đầu nó như là một cây thép, mà cái đen nhánh cứng rắn bị Kỹ Năng thiên phú ảnh hưởng tạo lên hình ảnh như bị một đám lửa vây quanh.
Lâm Mạt trông thấy nó trực tiếp vọt tới hướng lấy mình. Liền lập tức sử dụng kỹ năng “Sương Đống Tân Tinh”, sau đó là Kỹ Năng “Hàn Phách Băng Kiếm Thuật” .
Khi đầu Hùng Lộc đi tới trước mặt Lâm Mạt, Hàn Phách Băng Kiếm Thuật vẫn đang có chút hư ảo, nói cách khác nó vẫn chưa hoàn toàn súc thế.
Nhưng thời gian đã không còn nữa. Hắn lập tức mệnh lệnh chín chuôi Hàn Phách Băng Kiếm hư ảo bay ra, đâm vào trong thân thể con quái Lãnh Chúa kia.
Con quái Cấp Lĩnh Chủ khi còn cách mình chưa tới ba mét, mà cặp sừng như thép trên đỉnh đầu sắp đụng vào người Lâm Mạt thì, Lâm Mạt mới không vội không chậm sử dụng kỹ năng “Hàn Băng Chi Triều”. Kỹ năng này trực tiếp để đầu Hùng Lộc kia bị đóng băng lại. Lâm Mạt không chút do dự sử dụng kỹ năng “Phong Bạo Xạ Tuyến”.
Cho dù Lâm Mạt có cường công như vậy, thì lượng máu của nó cũng chỉ giảm bớt 35%.
Lâm Mạt thở dài một hơi, coi như hắn đã tung hết át chủ bài ra, nhưng đối với tồn tại Lĩnh Chủ cấp 30 mà nói thì lực công kích của hắn vẫn còn yếu một chút. Lâm Mạt nhìn thấy hỏa diễm trên cặp sứng của Hùng Lộc còn chưa có dập tắt, cũng không có bị kỹ năng “Hàn Băng Chi Triều” cắt đứt.
Không cách nào dùng Kỹ Năng Khống Chế đánh gãy, liền mang ý nghĩa chỉ sau khi nó có hiệu quả hoặc là vượt qua thời gian nhất định, thì kỹ năng này mới kết thúc. Cái thiên phú này cũng tương đối lợi hại.
Lâm Mạt vẫn tiếp tục thi triển “Phong Bạo Xạ Tuyến”, nhìn thấy Hùng Lộc chậm rãi khôi phục hành động từ trong trạng thái băng phong, hắn liền trực tiếp sử dụng kỹ năng “Thiểm Thước” tiến hành bỏ trốn.
Khi đầu Lãnh Chúa này sắp công kích đến Lâm Mạt, thân ảnh Lâm Mạt liền biến mất. Đầu Hùng Lộc này có chút mờ mịt nhìn bốn phía.
Lâm Mạt đã đi tới vị trí cách tám mét ở phía trước, sau đó hắn xoay người lại. Tại một sát na xoay người lại này, hắn Lập tức sử dụng kỹ năng “Thệ Ngã Chi Cảnh” . Lúc này Lâm Mạt đã xuất hiện phía sau lưng của con quái cấp Lãnh Chúa kia.
Nhưng đầu Hùng Lộc này vẫn mờ mịt tìm kiếm bốn phía. Cho dù là tồn tại cấp Lĩnh Chủ, nhưng trí năng của nó vẫn thấp tới đáng sợ.
Lâm Mạt lại là đánh ra một bộ kỹ năng công kích, trước khi Hùng Lộc quay người, thì lượng máu của nó lại tụt mất ba mươi phần trăm.
Lâm Mạt cảm khái một phen, Mạn Thiên Đích Ngã cũng hơi kinh ngạc đứng nhìn Lâm Mạt. Trước đó nàng cho rằng Lâm Mạt không có năng lực luyện cấp ở chỗ này, cho nên có chú ý đối với Lâm Mạt. Nhưng bây giờ thấy Lâm Mạt hung mãnh như thế, nàng liền rơi vào trầm mặc.
Sau đó con mắt của ta bỗng nhiên sáng lên. Nhưng ánh sáng trong mắt nàng bị dập tắt rất nhanh, cũng không phải vì thất vọng mà là khôi phục sự cơ trí. Nàng tiếp tục luyện cấp, dời ánh mắt khỏi người Lâm Mạt và tự nói: “Nếu như ngươi có thể thành công…” Nàng cũng không có nói hết lời, cho nên cũng không ai biết nàng muốn nói gì.
Nàng vừa đánh quái, vừa thỉnh thoảng chú ý tới tình huống của Lâm Mạt. Mặc dù bắt đầu nhất tâm lưỡng dụng, nhưng cũng không để thao tác của nàng bị gián đoạn chút nào.
Mà Lâm Mạt sử dụng xong kỹ năng “Thệ Ngã Chi Cảnh” xong, ném ra tổng cộng tám cái kỹ năng công kích, thì liền lâm vào tình cảnh lúng túng không còn kỹ năng có thể dùng.
Có lẽ phải sử dụng kỹ năng sáo trang “Hàn Dạ Thương Khung”, hình thành một cái lĩnh vực ở chỗ này. Tại bên trong lĩnh vực Kỹ năng Băng hệ sẽ có uy lực tăng gấp bội, có lẽ không cần sử dụng kỹ năng “Thệ Ngã Chi Cảnh” liền có thể kết liễu đầu Lãnh Chúa này.
Nhưng cái lĩnh vực tên là Hàn Dạ Thương Khung này quá cường hãn và rung động. Mà việc luôn giữ lại một át chủ bài áp đáy hòm, đó cũng không phải là chuyện xấu.
Đối với đầu Hùng Lộc Lãnh Chúa này, Lâm Mạt vẫn có lòng tin có thể thoải mái đánh giết nó. Qua khoảng một phút. Ngoại trừ kỹ năng “Hàn Băng Chi Triều”, ba cái kỹ năng công kích cường lực còn lại đã hoàn tất countdown.
Sở dĩ Kỹ Năng “Hàn Băng Chi Triều” còn chưa countdown xong, đó là bởi vì đây là một Kỹ Năng Khống Chế quần thể có khả năng bạo phát cao, cho nên nó rất cồng kềnh, thời gian cooldown cũng dài tới bốn phút.
Lâm Mạt bắt đầu sử dụng đòn công kích bình thường tấn công con Lãnh Chúa đang bị đóng băng kia, mắt thấy con Lãnh Chúa kia thoát khỏi trạng thái băng phong, Lâm Mạt lại sử dụng kỹ năng “Thuật Đóng Băng” . Mà lúc này, hỏa diễm trên cặp sừng của đầu Hùng Lộc kia đã bị dập tắt, bộ dáng của nó có chút uể oải.
Lâm Mạt nhếch miệng mỉm cười. Sau đó tiếp tục sử dụng đòn công kích bình thường tiêu hao Hùng Lộc. Nhìn chuẩn thời cơ lại ném ra Kỹ Năng “Băng Sắc Vi”.
Hùng Lộc nhận khống chế cùng đả kích liên tiếp, lúc này cũng đã tràn đầy phẫn nộ.
Lâm Mạt không chút phật lòng: “Thế nào, ngươi còn có thể đột phá tới cấp Boss hay sao?” Lới nói Hắn có chút ngả ngớn, nhưng lại là sự thật.
Lâm Mạt tiếp tục công kích phổ thông, hắn biết lúc này đầu Hùng Lộc này sắp cuồng hóa.
Nhưng Lâm Mạt không quan tâm, cuồng hóa thì đã sao, kỹ năng của hắn đã sắp hoàn tất countdown, đến lúc đó chỉ cần tung một bộ Kỹ Năng là xong.
Trên thực tế sự tình càng thêm đặc sắc, Đó chính là khi Hùng Lộc sắp cuồng hóa, thì hắn lại thành công phát động “Cao cấp Ma Pháp Hỗn Loạn” . Hiện tại kỹ năng này dần dần bị Lâm Mạt khai phá ra hết…
Lâm Mạt hơi hơi sững sờ, sau đó thoáng có chút buồn cười nhìn Hùng Lộc bị đánh gãy cuồng hóa. Không thành công kích phát loại trạng thái này, thế là liền tiến vào trạng thái suy yếu.
Mà vào lúc này, kỹ năng của Lâm Mạt đã countdown hoàn tất, thế là hắn phóng liền hai kỹ năng, thành công thu hoạch con Hùng Lộc này.
Lâm Mạt đi tới, mò ra một kiện Cấp Hoàng Kim từ dưới xác Hùng Lộc, là một kiện trang bị của Mục Sư. Mặc dù trang phục Mục Sư cũng tương đối hiếm thấy, nhưng dù là vật phẩm Cấp Hoàng Kim, thì cũng bán không được bao nhiêu tiền… Căng hết cỡ thì cũng được ba trăm điểm tín dụng.
Lâm Mạt tiện tay đem kiện trang bị này vứt vào trong túi đeo lưng của mình. Sau đó hắn xoay người lại đối mặt với Mạn Thiên Đích Ngã. Lâm Mạt trầm mặc một lát, không biết nên mở miệng như thế nào, mà lúc này Mạn Thiên Đích Ngã còn đang luyện cấp.
Sinh vật triệu hoán của Mạn Thiên Đích Ngã, Ngân Lôi Ưng hoàn thành một lần công kích cuối cùng trên không trung, đánh chết con Hùng Lộc kia. Mạn Thiên Đích Ngã thở ra một hơi, sau đó xoay người đón nhận ánh mắt của Lâm Mạt.
Mạn Thiên Đích Ngã và hắn nhìn nhau vài giây đồng hồ, sau đó nàng khẽ gật đầu nói: “Không tệ, không nghĩ tới hiện tại đã có người chơi có thể đơn độc giết chết cấp 30 lĩnh chủ.”
“Ngươi cũng để cho ta không biết nên nói cái gì?” Lâm Mạt có chút bất đắc dĩ. Sau đó hắn nhìn Sinh vật triệu hoán của nàng, chậc chậc tán dương: “Ta cũng không nghĩ tới trong thời kỳ trò chơi mới khai phá có mấy ngày, thì đã có Triệu Hồi Sư có thể để Sinh vật triệu hoán của mình tăng tới cấp bậc như thế này.”
“Nghe ngươi nói thì tựa hồ như người có hiểu biết về Triệu Hồi Sư.” Mạn Thiên Đích Ngã dùng ngữ khí trần thuật để nói chuyện, đây chính là phong cách Mạn Thiên Đích Ngã nói chuyện.
Lâm Mạt cười nói: “Có biết một hai.”
Sau đó Mạn Thiên Đích Ngã khẽ gật đầu, trầm mặc một lát rồi nói: “Bây giờ còn chưa có người chơi thành công thông quan phó bản cấp hai mươi, ngươi có nguyện ý đi cùng với ta đánh xuyên qua Phó Bản cấp hai mươi hay không.”
Lâm Mạt Nói: “Hai người chúng ta cũng không có nắm chắc thông quan cái phó bản năm mươi người này.” Hắn lắc đầu.
Nghe Lâm Mạt nói như thế, Mạn Thiên Đích Ngã “Hừ” một tiếng. Nàng nói: “Nếu như ngươi gia nhập vào đội ngũ của ta, ta có tám chín thành nắm chắc có thể thông quan phó bản cấp hai mươi.”
Lâm Mạt cúi đầu trầm mặc một lát rồi nói: “Ngươi có thể chắc chắn như vậy?” Hắn ngẩng đầu nhìn chăm chú nữ Triệu Hồi Sư trước mắt này, chờ đợi câu trả lời của nàng.
Mạn Thiên Đích Ngã nói: “Bởi vì chỉ cần một mình ta, đã có thể đánh Boss còn nửa máu.” Nàng ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời thở dài một hơi: “Nếu không phải vì thời gian countdown, ta đã thành công đánh xuyên qua phó bản đó rồi.”
“Ngươi cũng có Chứng Nhận Người Thông Hành?” thanh âm Lâm Mạt có chút kinh ngạc, nhưng cũng lập tức khôi phục lại sự bình tĩnh.
Mạn Thiên Đích Ngã gật đầu: “Ta có cái Vật Phẩm Đặc Thù này. Nếu ngươi biết, chắc hẳn ngươi cũng có được cái đạo cụ này.” Sau đó nàng lại nhìn Lâm Mạt nói: “Tốt, chúng ta không nói cái đề tài này nữa… Ngươi suy tính xem có muốn khai hoang cùng ta hay không.”
“Có thể là có thể.” Lâm Mạt nói, “Nhưng ích lợi bên trong phó bản sẽ phân chia như thế nào?” Đây là một cái vấn đề rất trọng yếu, nếu không có thỏa thuận trước thì sẽ rất dễ dàng gây nên tranh chấp. Khi có tranh chấp thì sẽ gây nên một loạt phiền phức…
“Ta chỉ cần Nham Thạch Chi Tâm do Boss tuôn ra, đồ vật còn lại toàn bộ thuộc về ngươi.” Mạn Thiên Đích Ngã phi thường khẳng khái nói.
Lâm Mạt suy tư một lát, rồi nói: “Tốt, cứ quyết định như vậy. Chúng ta liền đi bây giờ?”
Mạn Thiên Đích Ngã gật đầu: “Hiện tại liền đi.” Nàng thành lập một đội ngũ, sau đó mời Lâm Mạt gia nhập. Lâm Mạt không có quá nhiều do dự, trực tiếp lựa chọn gia nhập.
Sau đó Mạn Thiên Đích Ngã lấy ra một khối thủy tinh màu xanh thẳm từ trong ba lô. Lâm Mạt chau lông mày lên, liền đã nhận ra kiện vật phẩm này.
Bởi vì kiện vật phẩm này rất hi hữu, Lâm Mạt làm bộ như không nhận ra, nếu không sẽ dẫn tới nàng hoài nghi, thậm chí sẽ có phiền toái không cần thiết.
Sau đó Mạn Thiên Đích Ngã nhắm hai mắt lại, vận chuyển ma lực hội tụ hướng về viên thủy tinh trong tay. Cái viên thủy tinh này tên là “Ký ức Truyện Tống Thủy Tinh” . Chỉ cần lưu lại tiêu ký, thì chỉ cần thôi động khối ký ức Truyện Tống Thủy Tinh này lần nữa, thì có thể truyền tống tới đó ngay lập tức.
Một cái ma pháp trận cự đại màu lam hiển hiện dưới chân Mạn Thiên Đích Ngã. Ma pháp trận màu lam chia làm hai tầng nội ngoại, nội bộ là một cái Lục Mang Tinh Trận, vòng ngoài là rất nhiều thượng cổ phù văn thần bí thâm ảo. Sau đó ma pháp trận này dần dần sáng lên, ngay sau đó liền đem Lâm Mạt và Mạn Thiên Đích Ngã tới bên cạnh Phó Bản cấp hai mươi “Nham thạch bí cảnh”.
Lâm Mạt nhìn ký ức Truyện Tống Thủy Tinh trong tay nàng, cũng nhìn ra tác dụng của khối thủy tinh này. Khối thủy tinh này chỉ có thể truyền tống mười người trở xuống… Nhưng dù nó có tính hạn chế như vậy, nó vẫn là một kiện bảo vật hiếm có.
Về phần khối thủy tinh này có giá trị bao nhiêu, thì đại khái nó có gía gấp hai sách Kỹ Năng truyền tống.
Bởi vì loại vật phẩm này có thể lựa chọn không khóa lại, cho nên ngẫu nhiên cũng có thể nhìn thấy loại vật phẩm này trong phòng đấu giá.
Lâm Mạt dời đi ánh mắt, sau đó hắn nghe thấy được tiếng ho khan của cô nàng kia. Nàng nói: “Chăm chú một chút.” Sau đó nàng nhìn quanh bốn phía một phen rồi nói: “Nơi này không có người chơi khác, chúng ta thương lượng trước chiến thuật một chút.”
“…” Lâm Mạt trầm mặc một lát đang muốn nói chuyện, thì thanh âm của Mạn Thiên Đích Ngã đã truyền đến. Chỉ nghe thấy nàng nói: “Kỳ thật cũng không có cái gì, ngươi chỉ cần nghe theo chỉ thị của ta, tại thời điểm thích hợp thì phóng thích Kỹ Năng Khống Chế là tốt rồi.”
Thanh âm của nàng lạnh nhạt lại để lộ ra sự vô cùng tự tin. Lâm Mạt nghe được nàng nói như thế, thế là liền rơi vào trong trầm mặc. Đương nhiên cũng không thể trông cậy vào Mạn Thiên Đích Ngã đánh cái cục diện hơi lúng túng này.
Thế là Lâm Mạt chỉ có thể dùng ngữ khí có chút bất đắc dĩ để nói: “Ngươi… Ngươi thật đúng là quá tự tin.”
Mạn Thiên Đích Ngã kiêu ngạo giơ cằm của mình lên, sau đó nói tiếp: “Đương nhiên. Nếu như mình còn không cho rằng mình là cường giả, như vậy dù có kỹ năng và trang bị tốt tới bao nhiêu thì cũng chỉ là người tầm thường mà thôi.”
Lâm Mạt hơi gật đầu, Mạn Thiên Đích Ngã trả lời vấn đề này làm cho hắn có chút ngoài ý muốn. Nhìn ra được, nàng phi thường kiêu ngạo đối với thực lực của mình.
Lâm Mạt thở ra một hơi, mà trong quá trình này Mạn Thiên Đích Ngã đã đi vào phó bản. Nàng quay đầu nhìn Lâm Mạt một chút, Cũng không nói gì thì đã tiến vào trong đó.
Trong Cửa Truyền Tống bởi vì nàng tiến vào, nổi lên một tầng gợn sóng. Chờ gợn sóng dần dần tán đi, toà Cửa Truyền Tống này lại khôi phục sự yên lặng lần nữa, như là một đầm nước yên tĩnh…
Lâm Mạt đi vào Cửa Truyền Tống, thần sắc của hắn có một chút ngưng trọng. Mạn Thiên Đích Ngã khinh địch như thế sẽ xảy ra đại vấn đề, nàng cứ nghĩ boss Nham Thạch Cự Nhân bị đánh tới mức HP nhất định thì chỉ kích phát trạng thái cuồng bạo.
Nhưng trên thực tế lại không phải như thế, bởi vì đây là một cái phó bản năm mươi người. Khi lượng máu Nham Thạch Cự Nhân thấp hơn hai mươi phần trăm, nó sẽ tiến hành phân liệt.
Kết quả Phân liệt sẽ sinh ra hai Nham Thạch Cự Nhân nhỏ hơn có thực lực tương đương với tám mươi phần trăm Nham Thạch Cự Nhân ban đầu. Mà kinh khủng nhất là, Nham Thạch Cự Nhân được phân chia ra này sẽ có full trạng thái .
Có thể hiểu như thế này, bởi vì chủng loại khác biệt cùng với đẳng cấp khác biệt, bọn chúng sẽ có điều kiện tiến vào trạng thái cuồng bạo khác biệt. Có lúc thì mười phần trăm, cũng có lúc là hai mươi hoặc là ba mươi phần trăm.
Lâm Mạt thở ra một hơi, đương nhiên những lời này không thể nói cho Mạn Thiên Đích Ngã nghe. Dù sao hiện tại cũng không ai biết tình hình cụ thể của Boss, bởi vì ai cũng không có thể hoàn thành thủ sát đối với Nham Thạch Cự Nhân.
Đương nhiên thực lực của mình cũng là đỉnh cấp . Phối hợp thêm Mạn Thiên Đích Ngã, muốn đánh giết Boss Nham Thạch Cự Nhân, cũng không phải là không có khả năng… Nói tự tin một chút, có Lâm Mạt và Mạn Thiên Đích Ngã, vẫn có bảy tám phần nắm chắc sẽ đánh xuyên qua phó bản.
Đúng vậy, dưới tình huống Mạn Thiên Đích Ngã không hiểu gì. Nhưng chỉ cần nàng phối hợp tốt là được.
Lâm Mạt đi vào Cửa Truyền Tống về sau liền nhắm mắt lại, sau thời điểm đó mở ra, đã nhìn thấy bình nguyên lục sắc mênh mông vô bờ.
Tại vị trí bên cạnh, Lâm Mạt nhìn từng nham thạch cỡ lớn đứng sừng sững. “Còn tốt, không có gì khác với trước đây cả…” Hắn nhẹ nói.
Hắn khẽ thở một hơi: “Có lẽ, dù người kiên cường tới đâu thì cũng sẽ xúc cảnh sinh tình vào lúc này.” Những nham thạch sừng sững kia chính là nhưng con quái trong trạng thái ngủ đông.
Bọn chúng có thuộc tính tương đối cao, vượt qua dã quái cùng đẳng cấp.
Lâm Mạt biết những Nham Thạch Phá Phôi Giả này rất khó chơi, cho nên hắn nhíu mày nói: “Ngươi cần bao nhiêu thời gian để thanh lý những còn quái cản đường này?” Hắn cũng thuận miệng hỏi một chút, cũng không nghĩ sẽ có được câu trả lời.
Nhưng hắn lại bị câu trả lời của Mạn Thiên Đích Ngã làm cho bất ngờ. Chỉ nghe thấy nàng hời hợt nói: “Nửa giờ.” Lúc này hai Sinh vật triệu hoán đang ở bên người Mạn Thiên Đích Ngã. Ngân Lôi Ưng có trạng thái hoàn hảo, mà Ám Nguyệt Hùng thì còn lại bốn mươi phần trăm lượng máu.
“Cái con Ám Nguyệt Hùng này…” Lâm Mạt mở miệng nói, “Trạng thái chưa phải ở lúc hoàn hảo.” Ý tứ của hắn là để Mạn Thiên Đích Ngã triệu hoán Ám Nguyệt Hùng một lần nữa, như vậy Ám Nguyệt Hùng này liền sẽ biến mất, mà một con Ám Nguyệt Hùng có trạng thái hoàn hảo sẽ xuất hiện.
Ở trong giai đoạn hậu kỳ, người chơi nghề nghiệp Triệu Hồi Sư có thể nâng cấp ma văn, khiến cho một chủng loại Sinh vật triệu hoán có thể triệu hoán lặp đi lặp lại. Đương nhiên, những nghề nghiệp khác cũng có thể nâng cấp kỹ năng chức nghiệp, nhưng độ khó cũng khỏi cần phải bàn.
Lúc này Lâm Mạt biểu thị sự lo lắng đối với trạng thái của Ám Nguyệt Hùng. Nhưng ngữ khí của Mạn Thiên Đích Ngã vẫn lạnh nhạt như cũ, tựa hồ không có chút lo lắng nào.
Chỉ nghe thấy nàng nói: “Yên tâm đi, trận chiến đấu này cũng không cần Ám Nguyệt Hùng ra sân … Chỉ cần ngươi đừng phạm sai lầm quá lớn là được.” Nói xong, nàng bình tĩnh nhìn Lâm Mạt một chút.
“Vì cái gì mà khi nghe ngữ khí của ngươi, thi ta như là một cái gì đó vướng víu thì phải…” Lâm Mạt cười khổ một cái nói.
“Thật có lỗi.” Mạn Thiên Đích Ngã nói, “Ngữ khí của ta không thể sửa được.” Sau đó khóe miệng của nàng xuất hiện một nụ cười.
“…” Lâm Mạt chỉ có thể trầm mặc. Cách mười mấy giây, hắn nói: “Như vậy ta sẽ sống chết mặc bây, nhìn xem ngươi thanh lý những con dã quái này như thế nào vậy.”
Mạn Thiên Đích Ngã gật đầu nói: “Có thể.” Sau đó nàng huy động pháp trượng Triệu Hồi Sư trong tay mình. Pháp trượng của Mạn Thiên Đích Ngã sáng lên, phía trên có bảo thạch màu xanh biếc đang phát ra từng tia quang mang.
Thần sắc Lâm Mạt bình tĩnh nhìn Mạn Thiên Đích Ngã thi pháp, hắn cũng không biết nàng phóng thích kỹ năng gì. Trạng thái của hắn bây giờ đúng như câu hắn vừa nói, sống chết mặc bây.
Mạn Thiên Đích Ngã bình tĩnh cầm pháp trượng trong tay hướng về phía trước, sau đó ngay tại trước người mình xuất hiện một cái triệu hoán trận màu xanh biếc. Sau khi triệu hoán trận xuất hiện, liền bắt đầu toát ra quang diễm màu xanh biếc.
Thần sắc Mạn Thiên Đích Ngã vẫn như cũ lạnh nhạt, nàng chậm rãi duỗi ra một cái tay, nắm mũ Triệu Hồi Sư của mình. Mái tóc xinh đẹp của nàng phiêu đãng trong gió.
Mà lúc này Mạn Thiên Đích Ngã không nhúc nhích nhìn chăm chú vào triệu hoán trận màu xanh biếc kia. Sau đó quang diễm như là hỏa diễm tăng vọt trong nháy mắt, sau khi quang diễm biến mất, một cái sinh vật triệu hồi lớn nhỏ ngang ngực Lâm Mạt ngưng tụ thành hình.
Sau đó quang diễm trên người cái sinh vật triệu hồi kia chưa phai nhạt xuống, sau đó co rút lại một chút liền hiển lộ ra hình dáng Sinh vật triệu hoán.
Nó có dáng người cũng không cao lớn, nhưng lại lộ ra vẻ phi thường cường tráng. Sinh vật triệu hoán này cho người ta một loại cảm giác mạnh mẽ, tràn ngập lực lượng.
Tên của nó là Thụ Yêu. Nhưng tán cây của nó lại có chút khác biệt so với Thụ Yêu phổ thông, thân thể nó không có màu nâu đậm, mà là màu đen như là sắt thép.
“Thụ Yêu Cấp tinh anh sao?” nhãn tình của Lâm Mạt sáng lên. Loại Thụ Yêu Cấp tinh anh này vô cùng khủng bố hơn. Bởi vì loại Thụ Yêu này đã có thủ đoạn công kích từ xa, mà công kích của nó thuộc về tổn thương xuyên thấu.
Nhưng Mạn Thiên Đích Ngã còn là không hài lòng lắm, nàng huy động pháp trượng trong tay lần nữa tiếp tục tiến hành triệu hoán. Lần này triệu hoán ra một con Ám Nguyệt Hào Trư đen nhánh (con quái vừa giống heo và có gai giống nhím), trên người con Ám Nguyệt Hào Trư này còn có tiêu ký hình nguyệt nha màu trắng.
“Lại là Tinh Anh.” Lâm Mạt lẩm bẩm, “Cô nương, ngươi có bao nhiêu tiền a!” Lâm Mạt nói tiếp: “Hai Sinh vật triệu hoán Cấp tinh anh có tổn thương xuyên thấu, đã đủ để thanh lý tấm bản đồ này.”
Ngay tại lúc Lâm Mạt vừa dứt lời, hệ thống truyền đến nhắc nhở. Nhất Diệp Phong Thiên đã thành công khai hoang phó bản cấp hai mươi “Nham thạch bí cảnh”.
Lâm Mạt ngây ngẩn cả người, lập tức đôi mắt nhíu lại. Mặc dù lúc này kỹ thuật của Nhất Diệp Phong Thiên còn chưa có đạt đến đỉnh cao, nhưng chiến lực ở trong game làm người chơi bình thường không cách nào tưởng tượng.
Lâm Mạt lẩm bẩm: “Quả nhiên, các đại nhân vật kiếp trước đều không phải là thứ dễ tìm như thế.” Sau đó hắn thở dài một hơi, người khác thở dài là bởi vì thất vọng, sa sút hoặc là các tâm tình tiêu cực khác, mà sau khi hắn thở dài liền sẽ khôi phục khí chất trầm tĩnh như biển.
Lúc này Mạn Thiên Đích Ngã vừa mới hoàn thành triệu hoán, sắc mặt cũng trầm xuống. Bởi vì nàng biết, loại phó bản chưa khai phát này, sẽ có xác suất một trăm phần trăm rơi xuống tài liệu đặc hữu, mà người thứ hai thông quan sẽ xác suất thấp hơn nhiều, càng đừng đề cập tới lần thứ ba thứ tư…
Mạn Thiên Đích Ngã hít vào một hơi thật dài, sau đó liền khôi phục trạng thái.“Lần thứ hai không được ta liền lần thứ ba! Cùng lắm thì, ta đem một lá Già Thiên Thủ để đổi Nham Thạch Chi Tâm về!” Nàng bá khí nói.
Lâm Mạt có chút kinh ngạc nhìn Mạn Thiên Đích Ngã, sau đó mỉm cười.
Nàng nói xong liền cắn môi một cái, sau đó trong lúc lơ đãng lại lườm Lâm Mạt một chút. Chân mày Mạn Thiên Đích Ngã hơi nhíu lại, nhưng nàng lập tức lắc đầu, cũng không nói lời nào.
Lúc này Lâm Mạt cũng có chút không thoải mái, bởi vì nguyên nhân Nhất Diệp Phong Thiên khai hoang thành công, ích lợi thu được trong Phó Bản cấp hai mươi sẽ giảm mạnh. Nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể chênh lệch mấy ngàn tệ.
Lâm Mạt suy tư một lát nói ra: “Trên người ngươi có Dược Tề Kháng Hóa Đá không?” Hắn nhìn Mạn Thiên Đích Ngã nói.
Mạn Thiên Đích Ngã nhìn Lâm Mạt một chút, sau đó phi thường dứt khoát lắc đầu. Nàng đến gần Lâm Mạt, mang theo nàng bốn cái sinh vật triệu hồi. Sau đó nàng hướng phía Lâm Mạt vươn bàn tay của mình ra: “Lấy ra.”
“Cái gì lấy ra?” Lâm Mạt hỏi. Lập tức hắn hiểu được ý tứ của Mạn Thiên Đích Ngã. Lâm Mạt liếc mắt nói ra: “Ngươi muốn trực tiếp đoạt sao?”
Mạn Thiên Đích Ngã bình tĩnh nói: “Ta sẽ thanh toán thù lao hợp lý.” Sau đó tay nàng vân duy trì tư thế mở ra.
Lâm Mạt bất đắc dĩ, đành phải lấy ra một bình đặc hiệu Dược Tề Kháng Hóa Đá từ trong ba lô, sau đó đặt vào tay Mạn Thiên Đích Ngã.
Mạn Thiên Đích Ngã cầm lấy bình dược tề kia nhìn thoáng qua rồi nói: “Tựa hồ cũng không là dược tề bình thường…” Nàng nói tiếp: “Tiền ta đã gửi cho ngươi, ngươi lấy ra từ trong thư là được.”
Lâm Mạt lúc này cũng đúng lúc nhận được một bức thư có đồ vật đi lèm. Hắn nhìn thấy một bức thư có một chuỗi ký tự im lặng tuyệt đối…
Lâm Mạt rút ra một viên kim tệ. Mạn Thiên Đích Ngã xem đây là thù lao hợp lý, đối với Lâm Mạt mà nói, cũng là một cái giá cũng không tệ.
Bất quá thương nhân thần bí Salvador đã biến mất, đầu tài lộ này cũng đoạn mất từ đây.
Mạn Thiên Đích Ngã nhìn thấy Lâm Mạt có chút xuất thần, không khỏi nhíu mày. Nàng nói: “Trong phó bản không được đào ngũ.” Ngôn ngữ của nàng tuy nhỏ nhưng lại có chút nghiêm khắc.
Lâm Mạt cười một tiếng: “Ta cũng không có phát khùng gì, chỉ là bỗng nhiên nghĩ đến một người. Không đúng… Là một NPC.”
“Nha.” Nàng hơi gật đầu. Nàng nói tiếp: “Trước đó mặc dù ta đã đánh Boss mất nửa máu, nhưng cũng bị kỹ năng hóa đá của Nham Thạch Cự Nhân khống chế. Cho nên ta cần loại thuốc này.” Nàng không có miêu tả sự hung hiểm và kịch liệt của trận chiến kia, chỉ hời hợt nói ra một sự thật.
“Tốt, hiện tại đánh giết những dã quái này đi.” Mạn Thiên Đích Ngã nói tiếp. Nàng gật đầu với Lâm Mạt, tiếp đó liền đi đến hướng rừng đá. Mạn Thiên Đích Ngã đi tới phía trước rừng đá khoảng mười mét.
Sau đó Ngân Lôi Ưng được nàng điều khiển, đi tới trên không một khối nham thạch. Ngân Lôi Ưng thả ra công kích lôi đình đối với một khối nham thạch, một đạo điện quang màu đen đánh vào trên người nham thạch.
Khối nham thạch kia “Ầm ầm” run rẩy lên. Trên người nó bỗng nhiên tản mát ra lam quang yếu ớt, sau đó nham thạch từ từ mở ra, một sinh vật nham thạch “Nham Thạch Phá Phôi Giả” tiến vào trạng thái công kích.
Toàn than của nó đều được tạo thành từ nham thạch, nhìn rất mạnh mẽ. Ở trong đầu của nó tản ra quang mang lam sắc chướng mắt, sau đó di động về hướng Ngân Lôi Ưng. Nhưng là nó là đơn vị cận chiến, không cách nào công kích tới Lôi Ưng trên bầu trời.
Cho nên Ngân Lôi Ưng rất thảnh thơi xoay một vòng ở trên bầu trời, sau đó lại phát động lôi đình công kích vào Nham Thạch Phá Phôi Giả. Mặc dù Nham Thạch Phá Phôi Giả không công kích được Ngân Lôi Ưng, nhưng lửa giận của nó đã đốt rụi lý trí của nó.
Sau đó Nham Thạch Phá Phôi Giả kéo theo thân thể vụng về, chậm chạp đuổi theo Ngân Lôi Ưng. Ngay sau đó nó liền đi vào Phạm vi công kích của Mạn Thiên Đích Ngã.
Đương nhiên nàng sẽ không có bất kỳ chút khách khí nào, trực tiếp để Thụ Yêu cùng con Ám Nguyệt Hào Trư phát động công kích. Lượng máu của Nham Thạch Phá Phôi Giả kia rớt xuống với tốc độ cực nhanh.
Phải biết mặc dù các loại thuộc tính của Nham Thạch Phá Phôi Giả coi như cũng không tệ, nhưng bản thân nó cũng chỉ có cấp hai mươi mà thôi. Lợi hại hơn nữa thì cũng không thể vượt qua Hùng Lộc cấp 30.
Mà sau khi gia nhập đội ngũ của Mạn Thiên Đích Ngã, Lâm Mạt đã có thể thấy cấp bậc của nàng. Nàng cấp hai mươi hai, cao hơn hai cấp so với Nham Thạch Phá Phôi Giả.
Có lẽ bản thân Triệu Hồi Sư có đẳng cấp cao cũng không có lực uy hiếp quá lớn, nhưng thủ hạ của nàng lại có lực chiến đấu tới kinh dị. Không chỉ toàn bộ đều là Cấp tinh anh, mà còn ngang cấp với Mạn Thiên Đích Ngã.
Bởi vậy, nàng mới có thể thoải mái thu hoạch một con lại một con Nham Thạch Phá Phôi Giả.
Ước chừng qua nửa giờ, Lâm Mạt nhìn chăm chú Lôi Ưng đang lần lượt kéo từng con quái tới, rồi con Ám Nguyệt Hào Trư và Thụ Yêu đồng loạt công kích, sau đầu Nham Thạch Phá Phôi Giả liền giải thể biến thành từng hòn đá.
Lâm Mạt thở ra một hơi. Không nghĩ tới, Mạn Thiên Đích Ngã chỉ dùng thời gian nửa tiếng thì đã thanh lý toàn bộ đám tiểu quái này.
Mạn Thiên Đích Ngã quay người trở lại nhìn Lâm Mạt, mà con ngươi Lâm Mạt co rút lại một chút. Hắn vội vàng thét lên: “Nguy hiểm!”
Mạn Thiên Đích Ngã cũng ý thức được có gì đó không đúng, sau đó vội vàng vọt tới vị trí Lâm Mạt. Nàng cũng không có đần độn quay đầu, bởi vì đối với một Triệu Hồi Sư mà nói, coi như nàng quay đầu cũng là không làm được chuyện gì . Chỉ có bảo đảm an toàn cho mình trước, mới có thể phản kích kẻ tập kích.
Lâm Mạt nhìn Mạn Thiên Đích Ngã chạy tới, vẻ mặt nghiêm túc giơ Hàn Dạ Pháp Trượng trong tay mình lên. Sau đó tại một mảnh sương mù huyễn quang xuất hiện, hắn kỹ năng “Băng Sắc Vi” được tung ra.
Lúc này, dưới một tầng bụi mù. Lờ mờ xuất hiện một cái bóng màu đen, cái bóng màu đen có hình giáng như một con cự xà.
“Dã quái ẩn tàng…” Lâm Mạt khẽ gật đầu nói, “Cự Xà.” Hắn đã tung ra Kỹ Năng Khống Chế, Cự Xà lập tức dừng lại.
Bụi bặm dần dần tán đi, Mà lúc này Mạn Thiên Đích Ngã cũng đã đi tới bên người Lâm Mạt. Lúc này nàng mới xoay người lại nhìn con cự xà kia.
“Lần đấu ta khai hoang cũng không có gặp qua loại tình huống này.” Mạn Thiên Đích Ngã nhỏ giọng nói. Sau đó dưới nàng thao túng, bốn cái sinh vật triệu hồi bắt đầu sắp xếp trận hình, trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Lâm Mạt Nói: “Nếu ta đoán không lầm, đây cũng là một con dã quái ẩn tàng, đánh giết nó sẽ có phần thưởng rất lớn.” Sau đó hắn nhìn Mạn Thiên Đích Ngã một chút.
“Ngươi làm thế nào mà biết được?” Rất hiếm thấy, Mạn Thiên Đích Ngã dùng giọng nghi vấn nói. Sau đó nàng khôi phục thái độ lạnh như băng.
Lâm Mạt nghiêng đầu nhìn Mạn Thiên Đích Ngã một chút, nhìn thấy mái tóc nàng phiêu dật trong gió.
Lâm Mạt nói: “Ta cũng từng gặp qua loại dã quái này trong Phó Bản Cấp năm, mà ta suy đoán, sự xuất hiện của bọn nó đều là ngẫu nhiên.”
“Thì ra là thế.” Mạn Thiên Đích Ngã nói. Sau đó nàng bắt đầu công kích kẻ đánh lén mình.
Con dã quái ẩn tàng kia có cường độ yếu hơn Boss một chút, Mạn Thiên Đích Ngã có thể đánh Boss còn nửa máu, thì nàng có lòng tin trong còng hai phút là có thể thịt được con cự xà này.
Lâm Mạt trông thấy bên trong đôi mắt xinh đẹp có chiến ý nồng đậm, lóe ra ánh lửa, thì thoáng có chút cảm thán. Hắn nhẹ giọng nói ra: “Ta không cô đơn…”
Rất hiển nhiên, Mạn Thiên Đích Ngã và Lâm Mạt đều đã đi lên một con đường giống nhau. Đó chính là bỏ đi hết thảy trói buộc, truy cầu thực lực cá nhân cực hạn, cũng chính là cảnh giới một người ức vạn quân.
Thời điểm Lâm Mạt đang cảm thán, Mạn Thiên Đích Ngã đã đánh Cự Xà rớt ba mươi phần trăm HP, hiện tại lượng máu của nó còn chừng hai phần ba.
Mà đúng vào lúc này, đồng tử đen nhánh của Cự Xà biến thành hồng quang chướng mắt. Tại một giây sau, Cự Xà cuộn thân thể lần nữa. Sau đó “đông” một tiếng, thân thể của nó đã tiến vào dưới mặt đất. Bụi bặm bốc lên, thân ảnh của nó cũng biến mất.
Lâm Mạt có cảm giác rất nhức đầu đối con dã quái ẩn tàng này. Kiếp trước, chính mình cũng đã gặp Cự Xà một lần, mặc dù dã quái này không có để đội ngũ Lâm Mạt đoàn diệt, nhưng cũng phải cúp hai mươi mấy tên. Còn lại hai mươi mấy người đều lựa chọn rời khỏi phó bản, bởi vì lấy sức chiến đấu của bọn họ sẽ bị Boss cuồng loạn.
Lần kinh lịch kia Lâm Mạt vẫn còn nhớ như in, lần này lại gặp phải Cự Xà, nội tâm của hắn liền cảm thấy hồi hộp khó tả.
Nhưng dù sao hắn cũng là người chơi cấp bậc đỉnh tiêm, trong hoàn cảnh nguy hiểm như thế này, hắn đã điều chỉnh lại tầm tình trong một nháy mắt.
Đôi mắt Lâm Mạt lộ ra vẻ nghiêm túc, nghiêm túc nhìn bốn phía, nhưng cũng không có phát hiện bất kỳ điều gì dị thường. Tựa hồ như Cự Xà kia đã biến mất.
Lâm Mạt vẫn duy trì cảnh giác, con Cự Xà tựa như một thợ săn vô cùng kiên nhẫn, chờ đợi con mồi của mình phạm sai lầm. Mạn Thiên Đích Ngã cũng rất nghiêm túc, bốn sinh vật triệu hồi của nàng đều an tĩnh đứng ở trước người.
Ai cũng không biết, đầu Cự Xà này sẽ phát động công kích với Lâm Mạt và Mạn Thiên Đích Ngã vào lúc nào.
Ước chừng qua nửa phút, trước người Lâm Mạt khoảng 2 mét, đột nhiên truyền đến thanh âm “Xột xoạt “.
Lâm Mạt đưa tay bỏ vào trong rương bắt đầu lục lọi. “Cường hóa thủy tinh…” Lâm Mạt nhìn vật phẩm mình mò ra, rồi nói.
Xem ra bên trong cái bảo rương Cấp Ám Kim này chỉ có vật liệu cùng Vật Phẩm Đặc Thù, cũng không có trang bị gì… Lâm Mạt nghĩ như vậy.
Ngay sau đó, Lâm Mạt đem cường hóa thủy tinh để vào trong ba lô, sau đó hắn tiếp tục lục lọi. Hắn lại mò ra một bản sách kỹ năng.
Bên trong đôi mắt Lâm Mạt rất bình tĩnh, nhưng chờ hắn thấy rõ ràng quyển sách kỹ năng kia viết chữ gì, thì đồng tử trợn lên trong phút chốc. Trong âm thanh của hắn khó nén được sự hưng phấn: “Thệ Ngã Chi Cảnh, lại là kỹ năng này.” Hắn vội vàng xé nát sách kỹ năng này, sau đó nắm giữ kỹ năng này.
Lâm Mạt biết, mặc dù kỹ năng này để cho giá trị chiến lực của mình chỉ tăng lên một chút, nhưng trên thực tế lại làm cho sức chiến đấu chân thực của mình tăng lên mấy cái cấp bậc. Bởi vì Pháp Sư, là một cái chức nghiệp dựa vào kỹ năng để kiếm cơm.
Hắn tiếp tục tại thăm dò bên trong bảo rương. Nhưng cũng không tiếp tục lấy ra được vật phẩm hay tài liệu gì khác. Lâm Mạt ngây người ước chừng ba phần thời gian. Hắn xác định trong rương đã không có những vật khác, liền lập tức bơi lên bờ.
Trong thời gian dược tề hô hấp dưới nước còn tác dụng, Lâm Mạt thành công về tới bờ.
Bởi vì chỉ trong trò chơi, trên người Lâm Mạt không có loại cảm giác ướt sũng khó chịu kia.
Hắn đi tới chỗ thần bí thương tha, sau đó lấy ra khối cường hóa thủy tinh từ trong hành trang. Lâm Mạt nhìn thương nhân thần bí mỉm cười.
Thương nhân thần bí nói: “Đúng vậy, là cái vật liệu này!” Trong giọng nói của hắn có chút vui sướng cùng hưng phấn. Thương nhân thần bí duỗi bàn tay của mình ra, nhận lấy cường hóa thủy tinh.
Lâm Mạt nói: “Nhiệm vụ của ngươi, ta đã hoàn thành.” Sau đó hắn liền ngừng lại. Dù sao hắn đã thể hiện rất rõ ràng, đó chính là đang yêu cầu hồi báo.
Thương nhân thần bí bỏ cường hóa thủy tinh vào nhẫn trữ vật của mình thì trầm tư một hồi rồi nói: “Như vậy đi, ta cho ngươi ba trăm bình đặc hiệu Dược Tề Kháng Hóa Đá cùng dược tế phục hồi sinh mệnh trong nháy mắt làm ban thưởng, ngươi xem coi thế nào?”
Lâm Mạt toát ra vẻ chấn kinh, qua vài giây đồng hắn thở ra một hơi, thần sắc của hắn cũng dần dần khôi phục lại vẻ bình tĩnh. Hắn nói: “Tốt!”
Thương nhân thần bí mỉm cười, Lâm Mạt liền nhận được hệ thống nhắc nhở, nói cho Lâm Mạt biết trong túi đeo lưng của hắn thu được ban thưởng nhiệm vụ. Lâm Mạt vội vàng mở ra ba lô xác nhận, nhịn không được mà khẽ cưới một cái.
Trong ba lô có được vật phẩm như thương nhân thần bí nói, bên trong có nhiều hơn ba trăm bình đặc hiệu Dược Tề Kháng Hóa Đá cùng ba mươi sáu bình hồi phục sinh mệnh trong nháy mắt.
Lâm Mạt nỉ non nói: “Lại phát một bút tài phú…” Sau đó đóng ba lô lại, nhìn chăm chú thương nhân thần bí Salvador.
Lâm Mạt thở dài một hơi: “Phi thường cảm tạ, thương nhân thần bí.” Bởi vì chính miệng Salvador nói, tên của hắn sớm đã quên, càng ưa thích người khác gọi hắn là thương nhân thần bí.
Thần bí thương nhân cũng có chút ý cười nói: “Những vật này đối với ta mà nói nó được chế tạo rất dễ dàng… Và ta cũng không cần.”
Thương nhân thần bí duỗi lưng một cái, sau đó dưới thân thể của hắn bỗng nhiên xuất hiện một cái quang hoàn màu lam nhạt. Thương nhân thần bí sử dụng truyền tống ma pháp, quyết định rời khỏi Trấn Tuyết Phong. Hắn cũng không có lấy ra truyền tống quyển trục, cho nên có thể phán đoán ra Salvador nắm giữ truyền tống ma pháp.
Lâm Mạt thấy thương nhân thần bí rời đi, trên mặt đất đang phiêu tán ra từng sợi ma lực. Mà ma pháp trận trên mặt đất kia đang dần dần phai màu biến mất.
Lâm Mạt nhìn cái ma pháp trận dần dần biến mất, chẳng biết tại sao lại thở dài một hơi: “Kỳ thật, thương nhân thần bí này vẫn rất đáng yêu … và hào phóng.” Sau đó lại trận trầm mặc một lúc. Qua ước chừng nửa phút, Lâm Mạt liền xoay người rời đi.
Bởi vì Lâm Mạt chỉ gặp mặt Salvador hai lần, cho nên Lâm Mạt chỉ thở dài một hơi, sau đó liền trực tiếp đi về hướng Trấn Tuyết Phong tiến vào Cửa Truyền Tống rời khỏi nơi này, tiến về hoang nguyên.
Lâm Mạt bị khấu trừ năm mươi mai ngân tệ, liền đi tới điểm truyền tống Thành Hoang Nguyên. Tiếp đó Lâm Mạt đi ra khỏi điểm truyền tống, đi mười phút liền đi tới hoang nguyên.
Nơi này là bình nguyên mênh mông vô bờ, bên trên bình nguyên đều bao trùm một tầng cỏ dại kim sắc, những ngọn cỏ dại này tỏa sáng rực rỡ khi được tia sáng chiếu xuống, Như là muốn bốc cháy lên.
Lâm Mạt không phải lần đầu tiên đến nơi đây, cho nên hắn nhìn quanh một phensau đó hắn lập tức xe nhẹ đường quen đi hướng về phía vị trí trong trí nhớ. Ở nơi đó có một cái bảo rương Cấp Ám Kim khác…
Lâm Mạt đã sưu tập đủ “Hàn Dạ Sáo Trang”, hơn nữa còn ngoài ý muốn thu hoạch được kỹ năng “Thệ Ngã Chi Cảnh” . Bởi vậy Lâm Mạt đã rất thỏa mãn .
Mặc dù đã rất thỏa mãn , nhưng ai ghét bỏ mình nhiều tiền hơn. Thế là hắn đi tìm kiếm cái bảo rương Cấp Ám Kim kia.
Lâm Mạt đi nửa giờ, rốt cục đi tới địa điểm trong trí nhớ. Hắn vẫn có chút chờ mong vật phẩm bên trong bảo rương, cho nên tốc độ đi đường cũng được tăng nhanh rất nhiều.
Sau đó một cái bảo rương ám kim lặng yên nằm bên một đống đá. Lâm Mạt nhìn thấy dáng vẻ cái bảo rương kia, tâm tình liền như rơi xuống đáy cốc. Nguyên nhân rất đơn giản, cái bảo rương này mặc dù thoạt nhìn như đang đóng kín, nhưng lại không phát tán ra quang mang đen nhánh.
Cho nên hiển nhiên, cái bảo rương này đã bị người chơi mở ra. Lâm Mạt nhẹ giọng lẩm bẩm: “Sẽ là ai chứ, nơi này chính là chỗ luyện cấp 30.” Sau đó hắn đi tới trước bảo rương kia, sau đó ngồi xổm xuống mở cái rương kia ra.
Giống như Lâm Mạt suy nghĩ, vật phẩm bên trong đã bị người khác lấy đi. Nhìn thấy như vậy, Lâm Mạt than thở nói: “Xem ra ta phải tăng tốc hơn nữa mới được a… Bằng không sẽ rất khó thu hoạch được bảo rương cao cấp.”
Lâm Mạt đứng dậy, yên lặng nhìn qua nơi xa. Đôi mắt của hắn vẫn là một mảnh đen kịt, như là Thâm Uyên. Lâm Mạt huy động Hàn Dạ Pháp Trượng trong tay, sau đó liền đi đến điểm luyện cấp.
Hắn có một loại dự cảm, mình sẽ gặp phải người chơi đoạt mất cái bảo rương kia.
Trên thực tế thì đúng như Lâm Mạt đoán trước. Lâm Mạt thấy ở một nơi không xa có một người chơi đang luyện cấp. Đó là một Triệu Hồi Sư, mà lại là nữ Triệu Hồi Sư.
Lâm Mạt đến gần thì phát hiện mình biết người chơi này, biệt danh của nàng là “Mạn Thiên Đích Ngã” <dịch: Bầu trời của ta, để tiếng hán đọc cho hay, dịch thuần việc cảm thấy nó mất hay>. Trong nhưng người chơi Triệu Hồi Sư, nàng là đệ nhất nhân.
Hiện tại Lâm Mạt biết Nhất Diệp Phong Thiên có bao nhiêu xui xẻo, Vì mình trùng sinh, nên Nhất Diệp Phong Thiên chỉ có thể sánh ngang với Mạn Thiên Đích Ngã.
Lâm Mạt đang đánh giá “Mạn Thiên Đích Ngã”, Mạn Thiên Đích Ngã cũng cảm ứng được mà nhìn lại. Nàng hơi nhíu đôi mi thanh tú, không có thái độ hoan nghênh với Lâm Mạt.
Lâm Mạt lập tức đình chỉ bước chân tiến tới, biểu lộ mình cũng không có ác ý. Ánh mắt của hắn rơi vào người nàng, nhìn thấy khuôn mặt cùng dáng người mỹ lệ của nàng.
Đúng vậy, pháp bào Triệu Hồi Sư trên người nàng không chỉ không thể che lấp được dáng người ngạo nhân của nàng, hơn nữa còn để Mạn Thiên Đích Ngã càng thêm dụ hoặc.
Về phần khuôn mặt của nàng, mặc dù có kém Dạ Tinh một chút, nhưng là cũng là mỹ nữ nhất đẳng.
Lâm Mạt đánh giá Mạn Thiên Đích Ngã một khoảng thời gian rồi liền thu hồi ánh mắt. Bởi vì thời điểm này nàng đã đánh chết con dã quái cuối cùng, rốt cục cũng có tinh lực để đối mặt với Lâm Mạt .
Lâm Mạt chuyển ánh mắt đến trên người của nàng. Bởi vì nàng đã điều khiển hai sinh vật triệu hồi bảo vệ chung quanh mình, sau đó đi tới hướng Lâm Mạt.
Dáng nàng đi thướt tha, nhưng sắc mặt thần sắc lại có vẻ lạnh lùng ngăn chặn người ngoài ngàn dặm. “Một mình ngươi?” Nàng dừng thân lại nói.
Là Triệu Hồi Sư, bên người nàng sẽ có hai sinh vật triệu hoán theo thứ tự là Gấu và Đại Bàng. Chúng có cái tên là Ám Nguyệt Hùng, một cái tên là Ngân Lôi Ưng. Đều là tồn tại cấp bậc Tinh Anh.
Sinh vật triệu hoán tăng lên một giai, đã đủ để cho nàng hỗn tới thời hậu kỳ . Nhưng bây giờ tiến trình của trò chơi còn cách khoảng chừng bốn năm nữa mới tới giai đoạn trung kỳ…
Mạn Thiên Đích Ngã không có nói chuyện, mà là lặng yên chờ đợi Lâm Mạt trả lời. Đồng thời, nàng cũng đang quan sát Lâm Mạt, trông thấy trang bị trên người hắn, mặc dù nhìn không thấy đẳng cấp nhưng lại tinh xảo phi phàm, như có điều suy nghĩ rồi nhìn Lâm Mạt một chút.
Lâm Mạt Nói: “Ừm, một mình ta.” Sau đó hắn mỉm cười nhìn Mạn Thiên Đích Ngã: “Thật không nghĩ tới, lại có thể gặp được người chơi ở chỗ này.”
Mạn Thiên Đích Ngã không có tiếp chuyện của Lâm Mạt, mà chậm rãi nói: “Làm sao ngươi lại ướt sũng, vừa mới đi bơi sao?”
Lâm Mạt gật đầu nói: “Không khác là mấy, vì hoàn thành một cái nhiệm vụ.” Hắn nói thật, bởi vì cũng không có cái gì phải ẩn giấu cả.
Đối với câu trả lời rất trực tiếp của Lâm Mạt, Mạn Thiên Đích Ngã thoáng có chút kinh dị. Nàng trầm mặc một lát rồi nói: “Nhiệm vụ của ngươi không có quan hệ gì với ta, bất quá ta phải nhắc nhở ngươi… Ngươi tốt nhất nên tìm một chỗ rồi bốt bó đuốc hong kho mình đi.”
“Mặc dù đây là trò chơi, nhưng bởi vì nguyên nhân ám thị, nên nếu luôn ở trong trạng thái ướt cũng sẽ để cho mình bị cảm lạnh.” Nói xong câu đó nàng liền rời đi rất tiêu sái. Bởi vì người chơi trước mắt này, nàng đã lãng phí một chút thời gian luyện cấp, mà cũng lãng phí thời gian triệu hoán Ám Nguyệt Hùng cùng Ngân Lôi Ưng.
Lâm Mạt nhìn Mạn Thiên Đích Ngã rời đi, suy tư một hồi cảm thấy nàng nói rất có đạo lý. Thế là hắn nhún vai, sau đó bắt đầu tìm kiếm địa phương nhóm lửa. Hắn đi tới một khối nham thạch lớn ở bên cạnh, sau đó bắt đầu nhổ cỏ nhóm lửa.
Lâm Mạt đem cỏ dại để lên nham thạch, sau đó tung một viên Hỏa Cầu đốt nó lên. Sau đó hắn mới ngồi dưới đất bắt đầu sưởi ấm…
Về phần tại sao phải phiền toái như vậy, nhất định phải nhóm lửa trên tảng đá, đó là bởi vì nếu như đốt lửa trên mặt đất sẽ rất dễ dàng gây nên hỏa hoạn. Tuy bởi vì đây là trò chơi, mặc dù không đến mức gây nên hoả hoạn, nhưng cũng là không có cách nào sưởi ấm.
Mạn Thiên Đích Ngã đang chuẩn bị luyện cấp thì quay đầu nhìn hắn một cái, nhìn thấy Lâm Mạt đã đốt lửa bắt đầu hong khô mình. Nàng không có nhiều lời, bắt đầu con đường luyện cấp của mình.
Phương pháp nàng luyện cấp rất đơn giản, nhưng cũng phi thường hữu hiệu. Đầu tiên là Ngân Lôi Ưng bắn ra thiểm điện nện vào trên người Hùng Lộc, Hấp dẫn cừu hận của Hùng Lộc sau đó dẫn nó tới trước mặt Ám Nguyệt Hùng.
Ám Nguyệt Hùng ngăn cản Hùng Lộc, sau đó Mạn Thiên Đích Ngã phối hợp với Ngân Lôi Ưng công kích Hùng Lộc.
Bởi vì Ngân Lôi Ưng có lực tổn thương siêu cao, nên sẽ có trường hợp Ám Nguyệt Hùng không hấp dẫn được cừu hận. Lúc này liền khảo nghiệm trình độ thao tác của Mạn Thiên Đích Ngã.
Thần sắc Mạn Thiên Đích Ngã lạnh nhạt, lợi dụng Ám Nguyệt Hùng không ngừng tiến hành di chuyển, sau đó tiếp tục tấn công. Nàng thao tác không có chút dây dưa dài dòng. Dưới thao tác tinh tế của nàng, Hùng Lộc liền bị đánh chết rất nhanh.
Sau đó Ngân Lôi Ưng lại bay ra, phóng thích lôi đình tấn công một con Hùng Lộc khác.
Cứ như vậy, từng đầu Hùng Lộc bị Mạn Thiên Đích Ngã dẫn đến một nơi thích hợp sau đó tiến hành đánh giết.
Lâm Mạt vừa sưởi ấm vừa nhìn nữ Triệu Hồi Sư thao tác. Sau đó hắn khẽ thở một hơi, Chỉ bằng thao tác vừa rồi của Mạn Thiên Đích Ngã, đã có thể so sánh với người chơi cao ở giai đoạn hậu kỳ rồi.
Một mực nghiêng đầu nhìn Mạn Thiên Đích Ngã luyện cấp, cái này khiến Lâm Mạt cảm thấy đầu có chút không thoải mái, cho nên hắn dứt khoát trực tiếp nhìn thẳng vào Mạn Thiên Đích Ngã, đưa phần lưng về phía đống lửa.
Qua ước chừng hai mươi phút, thân thể Lâm Mạt đã khô hoàn toàn. Hắn run run pháp bào trên người, sau đó đi về phía Mạn Thiên Đích Ngã.
Mạn Thiên Đích Ngã nghe được tiếng bước chân của Lâm Mạt, xoay người lại nhìn Lâm Mạt: “Ngươi muốn luyện cấp ở chỗ này.”.
Lâm Mạt gật đầu nói: “Đương nhiên, nếu không ta sẽ tiêu tốn thời gian cùng tinh lực, truyền tống đến cánh đồng hoang vu này.”
“Được thôi, dù sao nơi này có dã quái rất đông, ta cũng đánh giết không hết.” Mạn Thiên Đích Ngã mở miệng nói, “Bất quá, nếu ngươi cướp quái của ta, như vậy ta cũng đành phải đuổi ngươi đi.”
Lâm Mạt “Ừ” một tiếng, sau đó cười nói ra: “Ta hiểu.” Hắn nhìn Mạn Thiên Đích Ngã một chút, sau đó gật đầu. Mặc dù nàng lạnh lùng nhưng cũng là một người giảng đạo lý.
Mạn Thiên Đích Ngã không nói gì thêm, lại điều khiển Ám Nguyệt Hùng và Ngân Lôi Ưng tiếp tục luyện cấp. Sinh vật triệu hồi Ám Nguyệt Hùng cùng Ngân Lôi Ưng của nàng đều được đề thăng đến trên cấp hai mươi.
Mặc dù Lâm Mạt không phải người chơi nghề nghiệp Triệu Hồi Sư, nhưng cũng hiểu rõ cái nghề nghiệp này. Đây chính là cái gọi là “Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.”.
Bên trong cái nghề nghiệp Triệu Hồi Sư này, không chỉ cần đại lượng vật liệu để tăng phẩm chất Sinh vật triệu hoán, mà còn cần mua con mồi đặc thù để đề thăng đẳng cấp của Sinh vật triệu hoán. Đương nhiên, loại đẳng cấp này được tăng lên vĩnh cửu, trừ phi tháo dỡ kỹ năng này.
Đây chính là nguyên do tại sao lại nói Triệu Hồi Sư là một cái chức nghiệp đốt tiền. Nhưng cũng chính bởi vì cái nghề nghiệp này đốt tiền, nên ở giai đoạn hậu kỳ Triệu Hồi Sư sẽ quật khởi mạnh mẽ.
Lâm Mạt nhìn nữ Triệu Hồi Sư luyện cấp một hồi, sau đó gật đầu. Nàng có thao tác phi thường trôi chảy, mặc dù chỉ là thao tác cơ bản nhất, nhưng có một cảm giác tinh xảo như nước chảy mây trôi.
Mặc dù cũng không xác định người chơi đệ nhất trong cuộc thi đấu vừa rồi có phải vị trước mắt này hay không, nhưng có thể xác định người chơi “Mạn Thiên Đích Ngã” đủ để đứng trong hàng ngũ game thủ hàng đầu.
Lâm Mạt lại bắt đầu luyện cấp. Hắn chậm rãi đi tới trước một đầu Hùng Lộc cấp 30, sau đó liền bắt đầu sử dụng kỹ năng “Thuật Đóng Băng” .
Sử dụng kỹ năng này xong, Lâm Mạt dừng lại một hồi, để Thuật Đóng Băng phát huy tác dụng xong sau đó liền sử dụng đòn công kích bình thường để tấn công Hùng Lộc.
Sau khi hoàn thành bốn công kích phổ thông, khi sắp tiến hành công kích lần thứ năm thì, Hùng Lộc khôi phục lại từ bên trong trạng thái “Đóng băng “. Sừng dài cao chót vót trên đỉnh đầu bỗng nhiên tản mát ra hào quang màu vàng óng. Đây là một cái kỹ năng năng thiên phú cường hóa lần công kích phổ thông tiếp theo.
Lâm Mạt không có chút chần chờ nào, tiếp tục hoàn thành lần công kích thứ năm. Mới đầu hắn muốn sau khi công kích lần thứ năm thì sẽ liền sử dụng “Băng Sắc Vi”.
Nhưng lại vượt quá dự liệu của Lâm Mạt là, lần công kích thứ năm lại phát động “Cao cấp Ma Pháp Hỗn Loạn”. Cái hiệu quả này vừa phát động, Hùng Lộc liền tiến vào trạng thái hôn mê trong nháy mắt. quang mang đang phát sáng trên sừng nó cũng bị dập tắt trong nháy mắt liền.
Đánh gãy kỹ năng, đây chính là điểm mạnh của “Cao cấp Ma Pháp Hỗn Loạn”, mà khi phẩm giai Bi Thương Chi Giới tăng lên, điểm mạnh của kỹ năng này cũng sẽ tiến lên một bước nữa…
Lâm Mạt khẽ mỉm cười, xem ra mình vẫn rất may mắn, nó có 8% tỉ lệ kích hoạt. Thế là hắn bỏ đi ý nghĩ sử dụng “Băng Sắc Vi”, tận lực tiếp tục phóng ra từng quả từng quả Hỏa Cầu nện vào trên người Hùng Lộc.
Mặc dù đẳng cấp Hùng Lộc cũng tới cấp 30, nhưng các loại thuộc tính của nó lại phi thường phổ thông.
Về phần tại sao Lâm Mạt và Mạn Thiên Đích Ngã đều lựa chọn tới đây luyện cấp, đó là bởi vì đẳng cấp của dã quái nơi này vượt qua hắn và Mạn Thiên Đích Ngã, mà đánh giết dã quái có đẳng cấp cao hơn mình nhiều thì sẽ được thưởng thêm rất nhiều.
Lâm Mạt tiếp tục tấn công Hùng Lộc đang bị dính trạng thái mê muội. Bởi vì Lâm Mạt có “Hàn Dạ Sáo Trang” giúp thuộc tính tặng lên rất cao, cho nên khi Hùng Lộc vừa thoát khỏi trạng thái mê muội, thi Lâm Mạt đã đánh chết nó.
Mạn Thiên Đích Ngã bị tiếng gào thét trước khi chết của Hùng Lộc hấp dẫn ánh mắt, nàng nhìn thấy Lâm Mạt kết liễu một con Hùng Lộc dễ như trở bàn tay.
Nàng có chút kinh dị nhìn Lâm Mạt một chút. Sau đó tiếp tục việc luyện đẳng cấp của mình. Thời gian trôi qua từng giây từng phút, hai người vẫn duy trì tiến hành luyện cấp với hiệu suất cao.
Bỗng nhiên, một đầu Hùng Lộc Cấp tinh anh không có bị công kích bỗng nhiên ngửa mặt lên trời hí dài, sau đó dưới chân xuất hiện một vòng quang hoàn. Con Hùng Lộc Cấp tinh anh kia đã tiến giai, trở thành tồn tại Cấp Lĩnh Chủ.
Lâm Mạt nghiêng đầu nhìn Mạn Thiên Đích Ngã một chút, sau đó mỉm cười cũng không nói gì. Hắn chuyển ánh mắt lên người con quái Lãnh Chúa kia.
Thần sắc Lâm Mạt trở nên chăm chú. Hắn phòng ra Kỹ Năng “Băng Sắc Vi” tấn công con Hùng Lộc lãnh chúa kia. Kỹ năng này có Phạm vi công kích rất rộng, dùng để dẫn quái là rất hợp lý.
Sở dĩ Lâm Mạt giữ lại nó, Đó là nếu như có gặp được tình huống bất ngờ Lâm Mạt cũng có thể phản ứng ngay.
Hiện tại sử dụng kỹ năng “Băng Sắc Vi”. Là bởi vì kỹ năng này để Lâm Mạt không cần tiếp cận quá gần để câu quái, khi tiếp cận quá gần rất dễ dàng bị một con Hùng Lộc khác chú ý tới.
Cho dù bay giờ hắn có được trạng thái “Vị Diện Bích Lũy”, có bị bao vậy thì cũng không phải là vấn đề gì lớn. Lâm Mạt là một người chơi thuộc tầng cấp đỉnh tiêm.
Sở dĩ nói là người chơi cấp đỉnh tiêm, mà không phải nói là người mạnh nhất, đây là bởi vì Lâm Mạt có kỳ ngộ đồng thời nhận được nhiệm vụ ẩn hoặc là truyền thừa mà người chơi khác không có…
Giống như bị Casalina chọn trúng, trở thành người thừa kế.
Hắn đang chăm chú nhìn vào con Hùng Lộc Cấp Lĩnh Chủ. Nó vừa khôi phục thoát khỏi trạng thái khống chế của Kỹ Năng Băng Sắc Vi, liền Lập tức sử dụng kỹ năng thiên phú của mình.
Sừng dài trên đỉnh đầu nó như là một cây thép, mà cái đen nhánh cứng rắn bị Kỹ Năng thiên phú ảnh hưởng tạo lên hình ảnh như bị một đám lửa vây quanh.
Lâm Mạt trông thấy nó trực tiếp vọt tới hướng lấy mình. Liền lập tức sử dụng kỹ năng “Sương Đống Tân Tinh”, sau đó là Kỹ Năng “Hàn Phách Băng Kiếm Thuật” .
Khi đầu Hùng Lộc đi tới trước mặt Lâm Mạt, Hàn Phách Băng Kiếm Thuật vẫn đang có chút hư ảo, nói cách khác nó vẫn chưa hoàn toàn súc thế.
Nhưng thời gian đã không còn nữa. Hắn lập tức mệnh lệnh chín chuôi Hàn Phách Băng Kiếm hư ảo bay ra, đâm vào trong thân thể con quái Lãnh Chúa kia.
Con quái Cấp Lĩnh Chủ khi còn cách mình chưa tới ba mét, mà cặp sừng như thép trên đỉnh đầu sắp đụng vào người Lâm Mạt thì, Lâm Mạt mới không vội không chậm sử dụng kỹ năng “Hàn Băng Chi Triều”. Kỹ năng này trực tiếp để đầu Hùng Lộc kia bị đóng băng lại. Lâm Mạt không chút do dự sử dụng kỹ năng “Phong Bạo Xạ Tuyến”.
Cho dù Lâm Mạt có cường công như vậy, thì lượng máu của nó cũng chỉ giảm bớt 35%.
Lâm Mạt thở dài một hơi, coi như hắn đã tung hết át chủ bài ra, nhưng đối với tồn tại Lĩnh Chủ cấp 30 mà nói thì lực công kích của hắn vẫn còn yếu một chút. Lâm Mạt nhìn thấy hỏa diễm trên cặp sứng của Hùng Lộc còn chưa có dập tắt, cũng không có bị kỹ năng “Hàn Băng Chi Triều” cắt đứt.
Không cách nào dùng Kỹ Năng Khống Chế đánh gãy, liền mang ý nghĩa chỉ sau khi nó có hiệu quả hoặc là vượt qua thời gian nhất định, thì kỹ năng này mới kết thúc. Cái thiên phú này cũng tương đối lợi hại.
Lâm Mạt vẫn tiếp tục thi triển “Phong Bạo Xạ Tuyến”, nhìn thấy Hùng Lộc chậm rãi khôi phục hành động từ trong trạng thái băng phong, hắn liền trực tiếp sử dụng kỹ năng “Thiểm Thước” tiến hành bỏ trốn.
Khi đầu Lãnh Chúa này sắp công kích đến Lâm Mạt, thân ảnh Lâm Mạt liền biến mất. Đầu Hùng Lộc này có chút mờ mịt nhìn bốn phía.
Lâm Mạt đã đi tới vị trí cách tám mét ở phía trước, sau đó hắn xoay người lại. Tại một sát na xoay người lại này, hắn Lập tức sử dụng kỹ năng “Thệ Ngã Chi Cảnh” . Lúc này Lâm Mạt đã xuất hiện phía sau lưng của con quái cấp Lãnh Chúa kia.
Nhưng đầu Hùng Lộc này vẫn mờ mịt tìm kiếm bốn phía. Cho dù là tồn tại cấp Lĩnh Chủ, nhưng trí năng của nó vẫn thấp tới đáng sợ.
Lâm Mạt lại là đánh ra một bộ kỹ năng công kích, trước khi Hùng Lộc quay người, thì lượng máu của nó lại tụt mất ba mươi phần trăm.
Lâm Mạt cảm khái một phen, Mạn Thiên Đích Ngã cũng hơi kinh ngạc đứng nhìn Lâm Mạt. Trước đó nàng cho rằng Lâm Mạt không có năng lực luyện cấp ở chỗ này, cho nên có chú ý đối với Lâm Mạt. Nhưng bây giờ thấy Lâm Mạt hung mãnh như thế, nàng liền rơi vào trầm mặc.
Sau đó con mắt của ta bỗng nhiên sáng lên. Nhưng ánh sáng trong mắt nàng bị dập tắt rất nhanh, cũng không phải vì thất vọng mà là khôi phục sự cơ trí. Nàng tiếp tục luyện cấp, dời ánh mắt khỏi người Lâm Mạt và tự nói: “Nếu như ngươi có thể thành công…” Nàng cũng không có nói hết lời, cho nên cũng không ai biết nàng muốn nói gì.
Nàng vừa đánh quái, vừa thỉnh thoảng chú ý tới tình huống của Lâm Mạt. Mặc dù bắt đầu nhất tâm lưỡng dụng, nhưng cũng không để thao tác của nàng bị gián đoạn chút nào.
Mà Lâm Mạt sử dụng xong kỹ năng “Thệ Ngã Chi Cảnh” xong, ném ra tổng cộng tám cái kỹ năng công kích, thì liền lâm vào tình cảnh lúng túng không còn kỹ năng có thể dùng.
Có lẽ phải sử dụng kỹ năng sáo trang “Hàn Dạ Thương Khung”, hình thành một cái lĩnh vực ở chỗ này. Tại bên trong lĩnh vực Kỹ năng Băng hệ sẽ có uy lực tăng gấp bội, có lẽ không cần sử dụng kỹ năng “Thệ Ngã Chi Cảnh” liền có thể kết liễu đầu Lãnh Chúa này.
Nhưng cái lĩnh vực tên là Hàn Dạ Thương Khung này quá cường hãn và rung động. Mà việc luôn giữ lại một át chủ bài áp đáy hòm, đó cũng không phải là chuyện xấu.
Đối với đầu Hùng Lộc Lãnh Chúa này, Lâm Mạt vẫn có lòng tin có thể thoải mái đánh giết nó. Qua khoảng một phút. Ngoại trừ kỹ năng “Hàn Băng Chi Triều”, ba cái kỹ năng công kích cường lực còn lại đã hoàn tất countdown.
Sở dĩ Kỹ Năng “Hàn Băng Chi Triều” còn chưa countdown xong, đó là bởi vì đây là một Kỹ Năng Khống Chế quần thể có khả năng bạo phát cao, cho nên nó rất cồng kềnh, thời gian cooldown cũng dài tới bốn phút.
Lâm Mạt bắt đầu sử dụng đòn công kích bình thường tấn công con Lãnh Chúa đang bị đóng băng kia, mắt thấy con Lãnh Chúa kia thoát khỏi trạng thái băng phong, Lâm Mạt lại sử dụng kỹ năng “Thuật Đóng Băng” . Mà lúc này, hỏa diễm trên cặp sừng của đầu Hùng Lộc kia đã bị dập tắt, bộ dáng của nó có chút uể oải.
Lâm Mạt nhếch miệng mỉm cười. Sau đó tiếp tục sử dụng đòn công kích bình thường tiêu hao Hùng Lộc. Nhìn chuẩn thời cơ lại ném ra Kỹ Năng “Băng Sắc Vi”.
Hùng Lộc nhận khống chế cùng đả kích liên tiếp, lúc này cũng đã tràn đầy phẫn nộ.
Lâm Mạt không chút phật lòng: “Thế nào, ngươi còn có thể đột phá tới cấp Boss hay sao?” Lới nói Hắn có chút ngả ngớn, nhưng lại là sự thật.
Lâm Mạt tiếp tục công kích phổ thông, hắn biết lúc này đầu Hùng Lộc này sắp cuồng hóa.
Nhưng Lâm Mạt không quan tâm, cuồng hóa thì đã sao, kỹ năng của hắn đã sắp hoàn tất countdown, đến lúc đó chỉ cần tung một bộ Kỹ Năng là xong.
Trên thực tế sự tình càng thêm đặc sắc, Đó chính là khi Hùng Lộc sắp cuồng hóa, thì hắn lại thành công phát động “Cao cấp Ma Pháp Hỗn Loạn” . Hiện tại kỹ năng này dần dần bị Lâm Mạt khai phá ra hết…
Lâm Mạt hơi hơi sững sờ, sau đó thoáng có chút buồn cười nhìn Hùng Lộc bị đánh gãy cuồng hóa. Không thành công kích phát loại trạng thái này, thế là liền tiến vào trạng thái suy yếu.
Mà vào lúc này, kỹ năng của Lâm Mạt đã countdown hoàn tất, thế là hắn phóng liền hai kỹ năng, thành công thu hoạch con Hùng Lộc này.
Lâm Mạt đi tới, mò ra một kiện Cấp Hoàng Kim từ dưới xác Hùng Lộc, là một kiện trang bị của Mục Sư. Mặc dù trang phục Mục Sư cũng tương đối hiếm thấy, nhưng dù là vật phẩm Cấp Hoàng Kim, thì cũng bán không được bao nhiêu tiền… Căng hết cỡ thì cũng được ba trăm điểm tín dụng.
Lâm Mạt tiện tay đem kiện trang bị này vứt vào trong túi đeo lưng của mình. Sau đó hắn xoay người lại đối mặt với Mạn Thiên Đích Ngã. Lâm Mạt trầm mặc một lát, không biết nên mở miệng như thế nào, mà lúc này Mạn Thiên Đích Ngã còn đang luyện cấp.
Sinh vật triệu hoán của Mạn Thiên Đích Ngã, Ngân Lôi Ưng hoàn thành một lần công kích cuối cùng trên không trung, đánh chết con Hùng Lộc kia. Mạn Thiên Đích Ngã thở ra một hơi, sau đó xoay người đón nhận ánh mắt của Lâm Mạt.
Mạn Thiên Đích Ngã và hắn nhìn nhau vài giây đồng hồ, sau đó nàng khẽ gật đầu nói: “Không tệ, không nghĩ tới hiện tại đã có người chơi có thể đơn độc giết chết cấp 30 lĩnh chủ.”
“Ngươi cũng để cho ta không biết nên nói cái gì?” Lâm Mạt có chút bất đắc dĩ. Sau đó hắn nhìn Sinh vật triệu hoán của nàng, chậc chậc tán dương: “Ta cũng không nghĩ tới trong thời kỳ trò chơi mới khai phá có mấy ngày, thì đã có Triệu Hồi Sư có thể để Sinh vật triệu hoán của mình tăng tới cấp bậc như thế này.”
“Nghe ngươi nói thì tựa hồ như người có hiểu biết về Triệu Hồi Sư.” Mạn Thiên Đích Ngã dùng ngữ khí trần thuật để nói chuyện, đây chính là phong cách Mạn Thiên Đích Ngã nói chuyện.
Lâm Mạt cười nói: “Có biết một hai.”
Sau đó Mạn Thiên Đích Ngã khẽ gật đầu, trầm mặc một lát rồi nói: “Bây giờ còn chưa có người chơi thành công thông quan phó bản cấp hai mươi, ngươi có nguyện ý đi cùng với ta đánh xuyên qua Phó Bản cấp hai mươi hay không.”
Lâm Mạt Nói: “Hai người chúng ta cũng không có nắm chắc thông quan cái phó bản năm mươi người này.” Hắn lắc đầu.
Nghe Lâm Mạt nói như thế, Mạn Thiên Đích Ngã “Hừ” một tiếng. Nàng nói: “Nếu như ngươi gia nhập vào đội ngũ của ta, ta có tám chín thành nắm chắc có thể thông quan phó bản cấp hai mươi.”
Lâm Mạt cúi đầu trầm mặc một lát rồi nói: “Ngươi có thể chắc chắn như vậy?” Hắn ngẩng đầu nhìn chăm chú nữ Triệu Hồi Sư trước mắt này, chờ đợi câu trả lời của nàng.
Mạn Thiên Đích Ngã nói: “Bởi vì chỉ cần một mình ta, đã có thể đánh Boss còn nửa máu.” Nàng ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời thở dài một hơi: “Nếu không phải vì thời gian countdown, ta đã thành công đánh xuyên qua phó bản đó rồi.”
“Ngươi cũng có Chứng Nhận Người Thông Hành?” thanh âm Lâm Mạt có chút kinh ngạc, nhưng cũng lập tức khôi phục lại sự bình tĩnh.
Mạn Thiên Đích Ngã gật đầu: “Ta có cái Vật Phẩm Đặc Thù này. Nếu ngươi biết, chắc hẳn ngươi cũng có được cái đạo cụ này.” Sau đó nàng lại nhìn Lâm Mạt nói: “Tốt, chúng ta không nói cái đề tài này nữa… Ngươi suy tính xem có muốn khai hoang cùng ta hay không.”
“Có thể là có thể.” Lâm Mạt nói, “Nhưng ích lợi bên trong phó bản sẽ phân chia như thế nào?” Đây là một cái vấn đề rất trọng yếu, nếu không có thỏa thuận trước thì sẽ rất dễ dàng gây nên tranh chấp. Khi có tranh chấp thì sẽ gây nên một loạt phiền phức…
“Ta chỉ cần Nham Thạch Chi Tâm do Boss tuôn ra, đồ vật còn lại toàn bộ thuộc về ngươi.” Mạn Thiên Đích Ngã phi thường khẳng khái nói.
Lâm Mạt suy tư một lát, rồi nói: “Tốt, cứ quyết định như vậy. Chúng ta liền đi bây giờ?”
Mạn Thiên Đích Ngã gật đầu: “Hiện tại liền đi.” Nàng thành lập một đội ngũ, sau đó mời Lâm Mạt gia nhập. Lâm Mạt không có quá nhiều do dự, trực tiếp lựa chọn gia nhập.
Sau đó Mạn Thiên Đích Ngã lấy ra một khối thủy tinh màu xanh thẳm từ trong ba lô. Lâm Mạt chau lông mày lên, liền đã nhận ra kiện vật phẩm này.
Bởi vì kiện vật phẩm này rất hi hữu, Lâm Mạt làm bộ như không nhận ra, nếu không sẽ dẫn tới nàng hoài nghi, thậm chí sẽ có phiền toái không cần thiết.
Sau đó Mạn Thiên Đích Ngã nhắm hai mắt lại, vận chuyển ma lực hội tụ hướng về viên thủy tinh trong tay. Cái viên thủy tinh này tên là “Ký ức Truyện Tống Thủy Tinh” . Chỉ cần lưu lại tiêu ký, thì chỉ cần thôi động khối ký ức Truyện Tống Thủy Tinh này lần nữa, thì có thể truyền tống tới đó ngay lập tức.
Một cái ma pháp trận cự đại màu lam hiển hiện dưới chân Mạn Thiên Đích Ngã. Ma pháp trận màu lam chia làm hai tầng nội ngoại, nội bộ là một cái Lục Mang Tinh Trận, vòng ngoài là rất nhiều thượng cổ phù văn thần bí thâm ảo. Sau đó ma pháp trận này dần dần sáng lên, ngay sau đó liền đem Lâm Mạt và Mạn Thiên Đích Ngã tới bên cạnh Phó Bản cấp hai mươi “Nham thạch bí cảnh”.
Lâm Mạt nhìn ký ức Truyện Tống Thủy Tinh trong tay nàng, cũng nhìn ra tác dụng của khối thủy tinh này. Khối thủy tinh này chỉ có thể truyền tống mười người trở xuống… Nhưng dù nó có tính hạn chế như vậy, nó vẫn là một kiện bảo vật hiếm có.
Về phần khối thủy tinh này có giá trị bao nhiêu, thì đại khái nó có gía gấp hai sách Kỹ Năng truyền tống.
Bởi vì loại vật phẩm này có thể lựa chọn không khóa lại, cho nên ngẫu nhiên cũng có thể nhìn thấy loại vật phẩm này trong phòng đấu giá.
Lâm Mạt dời đi ánh mắt, sau đó hắn nghe thấy được tiếng ho khan của cô nàng kia. Nàng nói: “Chăm chú một chút.” Sau đó nàng nhìn quanh bốn phía một phen rồi nói: “Nơi này không có người chơi khác, chúng ta thương lượng trước chiến thuật một chút.”
“…” Lâm Mạt trầm mặc một lát đang muốn nói chuyện, thì thanh âm của Mạn Thiên Đích Ngã đã truyền đến. Chỉ nghe thấy nàng nói: “Kỳ thật cũng không có cái gì, ngươi chỉ cần nghe theo chỉ thị của ta, tại thời điểm thích hợp thì phóng thích Kỹ Năng Khống Chế là tốt rồi.”
Thanh âm của nàng lạnh nhạt lại để lộ ra sự vô cùng tự tin. Lâm Mạt nghe được nàng nói như thế, thế là liền rơi vào trong trầm mặc. Đương nhiên cũng không thể trông cậy vào Mạn Thiên Đích Ngã đánh cái cục diện hơi lúng túng này.
Thế là Lâm Mạt chỉ có thể dùng ngữ khí có chút bất đắc dĩ để nói: “Ngươi… Ngươi thật đúng là quá tự tin.”
Mạn Thiên Đích Ngã kiêu ngạo giơ cằm của mình lên, sau đó nói tiếp: “Đương nhiên. Nếu như mình còn không cho rằng mình là cường giả, như vậy dù có kỹ năng và trang bị tốt tới bao nhiêu thì cũng chỉ là người tầm thường mà thôi.”
Lâm Mạt hơi gật đầu, Mạn Thiên Đích Ngã trả lời vấn đề này làm cho hắn có chút ngoài ý muốn. Nhìn ra được, nàng phi thường kiêu ngạo đối với thực lực của mình.
Lâm Mạt thở ra một hơi, mà trong quá trình này Mạn Thiên Đích Ngã đã đi vào phó bản. Nàng quay đầu nhìn Lâm Mạt một chút, Cũng không nói gì thì đã tiến vào trong đó.
Trong Cửa Truyền Tống bởi vì nàng tiến vào, nổi lên một tầng gợn sóng. Chờ gợn sóng dần dần tán đi, toà Cửa Truyền Tống này lại khôi phục sự yên lặng lần nữa, như là một đầm nước yên tĩnh…
Lâm Mạt đi vào Cửa Truyền Tống, thần sắc của hắn có một chút ngưng trọng. Mạn Thiên Đích Ngã khinh địch như thế sẽ xảy ra đại vấn đề, nàng cứ nghĩ boss Nham Thạch Cự Nhân bị đánh tới mức HP nhất định thì chỉ kích phát trạng thái cuồng bạo.
Nhưng trên thực tế lại không phải như thế, bởi vì đây là một cái phó bản năm mươi người. Khi lượng máu Nham Thạch Cự Nhân thấp hơn hai mươi phần trăm, nó sẽ tiến hành phân liệt.
Kết quả Phân liệt sẽ sinh ra hai Nham Thạch Cự Nhân nhỏ hơn có thực lực tương đương với tám mươi phần trăm Nham Thạch Cự Nhân ban đầu. Mà kinh khủng nhất là, Nham Thạch Cự Nhân được phân chia ra này sẽ có full trạng thái .
Có thể hiểu như thế này, bởi vì chủng loại khác biệt cùng với đẳng cấp khác biệt, bọn chúng sẽ có điều kiện tiến vào trạng thái cuồng bạo khác biệt. Có lúc thì mười phần trăm, cũng có lúc là hai mươi hoặc là ba mươi phần trăm.
Lâm Mạt thở ra một hơi, đương nhiên những lời này không thể nói cho Mạn Thiên Đích Ngã nghe. Dù sao hiện tại cũng không ai biết tình hình cụ thể của Boss, bởi vì ai cũng không có thể hoàn thành thủ sát đối với Nham Thạch Cự Nhân.
Đương nhiên thực lực của mình cũng là đỉnh cấp . Phối hợp thêm Mạn Thiên Đích Ngã, muốn đánh giết Boss Nham Thạch Cự Nhân, cũng không phải là không có khả năng… Nói tự tin một chút, có Lâm Mạt và Mạn Thiên Đích Ngã, vẫn có bảy tám phần nắm chắc sẽ đánh xuyên qua phó bản.
Đúng vậy, dưới tình huống Mạn Thiên Đích Ngã không hiểu gì. Nhưng chỉ cần nàng phối hợp tốt là được.
Lâm Mạt đi vào Cửa Truyền Tống về sau liền nhắm mắt lại, sau thời điểm đó mở ra, đã nhìn thấy bình nguyên lục sắc mênh mông vô bờ.
Tại vị trí bên cạnh, Lâm Mạt nhìn từng nham thạch cỡ lớn đứng sừng sững. “Còn tốt, không có gì khác với trước đây cả…” Hắn nhẹ nói.
Hắn khẽ thở một hơi: “Có lẽ, dù người kiên cường tới đâu thì cũng sẽ xúc cảnh sinh tình vào lúc này.” Những nham thạch sừng sững kia chính là nhưng con quái trong trạng thái ngủ đông.
Bọn chúng có thuộc tính tương đối cao, vượt qua dã quái cùng đẳng cấp.
Lâm Mạt biết những Nham Thạch Phá Phôi Giả này rất khó chơi, cho nên hắn nhíu mày nói: “Ngươi cần bao nhiêu thời gian để thanh lý những còn quái cản đường này?” Hắn cũng thuận miệng hỏi một chút, cũng không nghĩ sẽ có được câu trả lời.
Nhưng hắn lại bị câu trả lời của Mạn Thiên Đích Ngã làm cho bất ngờ. Chỉ nghe thấy nàng hời hợt nói: “Nửa giờ.” Lúc này hai Sinh vật triệu hoán đang ở bên người Mạn Thiên Đích Ngã. Ngân Lôi Ưng có trạng thái hoàn hảo, mà Ám Nguyệt Hùng thì còn lại bốn mươi phần trăm lượng máu.
“Cái con Ám Nguyệt Hùng này…” Lâm Mạt mở miệng nói, “Trạng thái chưa phải ở lúc hoàn hảo.” Ý tứ của hắn là để Mạn Thiên Đích Ngã triệu hoán Ám Nguyệt Hùng một lần nữa, như vậy Ám Nguyệt Hùng này liền sẽ biến mất, mà một con Ám Nguyệt Hùng có trạng thái hoàn hảo sẽ xuất hiện.
Ở trong giai đoạn hậu kỳ, người chơi nghề nghiệp Triệu Hồi Sư có thể nâng cấp ma văn, khiến cho một chủng loại Sinh vật triệu hoán có thể triệu hoán lặp đi lặp lại. Đương nhiên, những nghề nghiệp khác cũng có thể nâng cấp kỹ năng chức nghiệp, nhưng độ khó cũng khỏi cần phải bàn.
Lúc này Lâm Mạt biểu thị sự lo lắng đối với trạng thái của Ám Nguyệt Hùng. Nhưng ngữ khí của Mạn Thiên Đích Ngã vẫn lạnh nhạt như cũ, tựa hồ không có chút lo lắng nào.
Chỉ nghe thấy nàng nói: “Yên tâm đi, trận chiến đấu này cũng không cần Ám Nguyệt Hùng ra sân … Chỉ cần ngươi đừng phạm sai lầm quá lớn là được.” Nói xong, nàng bình tĩnh nhìn Lâm Mạt một chút.
“Vì cái gì mà khi nghe ngữ khí của ngươi, thi ta như là một cái gì đó vướng víu thì phải…” Lâm Mạt cười khổ một cái nói.
“Thật có lỗi.” Mạn Thiên Đích Ngã nói, “Ngữ khí của ta không thể sửa được.” Sau đó khóe miệng của nàng xuất hiện một nụ cười.
“…” Lâm Mạt chỉ có thể trầm mặc. Cách mười mấy giây, hắn nói: “Như vậy ta sẽ sống chết mặc bây, nhìn xem ngươi thanh lý những con dã quái này như thế nào vậy.”
Mạn Thiên Đích Ngã gật đầu nói: “Có thể.” Sau đó nàng huy động pháp trượng Triệu Hồi Sư trong tay mình. Pháp trượng của Mạn Thiên Đích Ngã sáng lên, phía trên có bảo thạch màu xanh biếc đang phát ra từng tia quang mang.
Thần sắc Lâm Mạt bình tĩnh nhìn Mạn Thiên Đích Ngã thi pháp, hắn cũng không biết nàng phóng thích kỹ năng gì. Trạng thái của hắn bây giờ đúng như câu hắn vừa nói, sống chết mặc bây.
Mạn Thiên Đích Ngã bình tĩnh cầm pháp trượng trong tay hướng về phía trước, sau đó ngay tại trước người mình xuất hiện một cái triệu hoán trận màu xanh biếc. Sau khi triệu hoán trận xuất hiện, liền bắt đầu toát ra quang diễm màu xanh biếc.
Thần sắc Mạn Thiên Đích Ngã vẫn như cũ lạnh nhạt, nàng chậm rãi duỗi ra một cái tay, nắm mũ Triệu Hồi Sư của mình. Mái tóc xinh đẹp của nàng phiêu đãng trong gió.
Mà lúc này Mạn Thiên Đích Ngã không nhúc nhích nhìn chăm chú vào triệu hoán trận màu xanh biếc kia. Sau đó quang diễm như là hỏa diễm tăng vọt trong nháy mắt, sau khi quang diễm biến mất, một cái sinh vật triệu hồi lớn nhỏ ngang ngực Lâm Mạt ngưng tụ thành hình.
Sau đó quang diễm trên người cái sinh vật triệu hồi kia chưa phai nhạt xuống, sau đó co rút lại một chút liền hiển lộ ra hình dáng Sinh vật triệu hoán.
Nó có dáng người cũng không cao lớn, nhưng lại lộ ra vẻ phi thường cường tráng. Sinh vật triệu hoán này cho người ta một loại cảm giác mạnh mẽ, tràn ngập lực lượng.
Tên của nó là Thụ Yêu. Nhưng tán cây của nó lại có chút khác biệt so với Thụ Yêu phổ thông, thân thể nó không có màu nâu đậm, mà là màu đen như là sắt thép.
“Thụ Yêu Cấp tinh anh sao?” nhãn tình của Lâm Mạt sáng lên. Loại Thụ Yêu Cấp tinh anh này vô cùng khủng bố hơn. Bởi vì loại Thụ Yêu này đã có thủ đoạn công kích từ xa, mà công kích của nó thuộc về tổn thương xuyên thấu.
Nhưng Mạn Thiên Đích Ngã còn là không hài lòng lắm, nàng huy động pháp trượng trong tay lần nữa tiếp tục tiến hành triệu hoán. Lần này triệu hoán ra một con Ám Nguyệt Hào Trư đen nhánh (con quái vừa giống heo và có gai giống nhím), trên người con Ám Nguyệt Hào Trư này còn có tiêu ký hình nguyệt nha màu trắng.
“Lại là Tinh Anh.” Lâm Mạt lẩm bẩm, “Cô nương, ngươi có bao nhiêu tiền a!” Lâm Mạt nói tiếp: “Hai Sinh vật triệu hoán Cấp tinh anh có tổn thương xuyên thấu, đã đủ để thanh lý tấm bản đồ này.”
Ngay tại lúc Lâm Mạt vừa dứt lời, hệ thống truyền đến nhắc nhở. Nhất Diệp Phong Thiên đã thành công khai hoang phó bản cấp hai mươi “Nham thạch bí cảnh”.
Lâm Mạt ngây ngẩn cả người, lập tức đôi mắt nhíu lại. Mặc dù lúc này kỹ thuật của Nhất Diệp Phong Thiên còn chưa có đạt đến đỉnh cao, nhưng chiến lực ở trong game làm người chơi bình thường không cách nào tưởng tượng.
Lâm Mạt lẩm bẩm: “Quả nhiên, các đại nhân vật kiếp trước đều không phải là thứ dễ tìm như thế.” Sau đó hắn thở dài một hơi, người khác thở dài là bởi vì thất vọng, sa sút hoặc là các tâm tình tiêu cực khác, mà sau khi hắn thở dài liền sẽ khôi phục khí chất trầm tĩnh như biển.
Lúc này Mạn Thiên Đích Ngã vừa mới hoàn thành triệu hoán, sắc mặt cũng trầm xuống. Bởi vì nàng biết, loại phó bản chưa khai phát này, sẽ có xác suất một trăm phần trăm rơi xuống tài liệu đặc hữu, mà người thứ hai thông quan sẽ xác suất thấp hơn nhiều, càng đừng đề cập tới lần thứ ba thứ tư…
Mạn Thiên Đích Ngã hít vào một hơi thật dài, sau đó liền khôi phục trạng thái.“Lần thứ hai không được ta liền lần thứ ba! Cùng lắm thì, ta đem một lá Già Thiên Thủ để đổi Nham Thạch Chi Tâm về!” Nàng bá khí nói.
Lâm Mạt có chút kinh ngạc nhìn Mạn Thiên Đích Ngã, sau đó mỉm cười.
Nàng nói xong liền cắn môi một cái, sau đó trong lúc lơ đãng lại lườm Lâm Mạt một chút. Chân mày Mạn Thiên Đích Ngã hơi nhíu lại, nhưng nàng lập tức lắc đầu, cũng không nói lời nào.
Lúc này Lâm Mạt cũng có chút không thoải mái, bởi vì nguyên nhân Nhất Diệp Phong Thiên khai hoang thành công, ích lợi thu được trong Phó Bản cấp hai mươi sẽ giảm mạnh. Nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể chênh lệch mấy ngàn tệ.
Lâm Mạt suy tư một lát nói ra: “Trên người ngươi có Dược Tề Kháng Hóa Đá không?” Hắn nhìn Mạn Thiên Đích Ngã nói.
Mạn Thiên Đích Ngã nhìn Lâm Mạt một chút, sau đó phi thường dứt khoát lắc đầu. Nàng đến gần Lâm Mạt, mang theo nàng bốn cái sinh vật triệu hồi. Sau đó nàng hướng phía Lâm Mạt vươn bàn tay của mình ra: “Lấy ra.”
“Cái gì lấy ra?” Lâm Mạt hỏi. Lập tức hắn hiểu được ý tứ của Mạn Thiên Đích Ngã. Lâm Mạt liếc mắt nói ra: “Ngươi muốn trực tiếp đoạt sao?”
Mạn Thiên Đích Ngã bình tĩnh nói: “Ta sẽ thanh toán thù lao hợp lý.” Sau đó tay nàng vân duy trì tư thế mở ra.
Lâm Mạt bất đắc dĩ, đành phải lấy ra một bình đặc hiệu Dược Tề Kháng Hóa Đá từ trong ba lô, sau đó đặt vào tay Mạn Thiên Đích Ngã.
Mạn Thiên Đích Ngã cầm lấy bình dược tề kia nhìn thoáng qua rồi nói: “Tựa hồ cũng không là dược tề bình thường…” Nàng nói tiếp: “Tiền ta đã gửi cho ngươi, ngươi lấy ra từ trong thư là được.”
Lâm Mạt lúc này cũng đúng lúc nhận được một bức thư có đồ vật đi lèm. Hắn nhìn thấy một bức thư có một chuỗi ký tự im lặng tuyệt đối…
Lâm Mạt rút ra một viên kim tệ. Mạn Thiên Đích Ngã xem đây là thù lao hợp lý, đối với Lâm Mạt mà nói, cũng là một cái giá cũng không tệ.
Bất quá thương nhân thần bí Salvador đã biến mất, đầu tài lộ này cũng đoạn mất từ đây.
Mạn Thiên Đích Ngã nhìn thấy Lâm Mạt có chút xuất thần, không khỏi nhíu mày. Nàng nói: “Trong phó bản không được đào ngũ.” Ngôn ngữ của nàng tuy nhỏ nhưng lại có chút nghiêm khắc.
Lâm Mạt cười một tiếng: “Ta cũng không có phát khùng gì, chỉ là bỗng nhiên nghĩ đến một người. Không đúng… Là một NPC.”
“Nha.” Nàng hơi gật đầu. Nàng nói tiếp: “Trước đó mặc dù ta đã đánh Boss mất nửa máu, nhưng cũng bị kỹ năng hóa đá của Nham Thạch Cự Nhân khống chế. Cho nên ta cần loại thuốc này.” Nàng không có miêu tả sự hung hiểm và kịch liệt của trận chiến kia, chỉ hời hợt nói ra một sự thật.
“Tốt, hiện tại đánh giết những dã quái này đi.” Mạn Thiên Đích Ngã nói tiếp. Nàng gật đầu với Lâm Mạt, tiếp đó liền đi đến hướng rừng đá. Mạn Thiên Đích Ngã đi tới phía trước rừng đá khoảng mười mét.
Sau đó Ngân Lôi Ưng được nàng điều khiển, đi tới trên không một khối nham thạch. Ngân Lôi Ưng thả ra công kích lôi đình đối với một khối nham thạch, một đạo điện quang màu đen đánh vào trên người nham thạch.
Khối nham thạch kia “Ầm ầm” run rẩy lên. Trên người nó bỗng nhiên tản mát ra lam quang yếu ớt, sau đó nham thạch từ từ mở ra, một sinh vật nham thạch “Nham Thạch Phá Phôi Giả” tiến vào trạng thái công kích.
Toàn than của nó đều được tạo thành từ nham thạch, nhìn rất mạnh mẽ. Ở trong đầu của nó tản ra quang mang lam sắc chướng mắt, sau đó di động về hướng Ngân Lôi Ưng. Nhưng là nó là đơn vị cận chiến, không cách nào công kích tới Lôi Ưng trên bầu trời.
Cho nên Ngân Lôi Ưng rất thảnh thơi xoay một vòng ở trên bầu trời, sau đó lại phát động lôi đình công kích vào Nham Thạch Phá Phôi Giả. Mặc dù Nham Thạch Phá Phôi Giả không công kích được Ngân Lôi Ưng, nhưng lửa giận của nó đã đốt rụi lý trí của nó.
Sau đó Nham Thạch Phá Phôi Giả kéo theo thân thể vụng về, chậm chạp đuổi theo Ngân Lôi Ưng. Ngay sau đó nó liền đi vào Phạm vi công kích của Mạn Thiên Đích Ngã.
Đương nhiên nàng sẽ không có bất kỳ chút khách khí nào, trực tiếp để Thụ Yêu cùng con Ám Nguyệt Hào Trư phát động công kích. Lượng máu của Nham Thạch Phá Phôi Giả kia rớt xuống với tốc độ cực nhanh.
Phải biết mặc dù các loại thuộc tính của Nham Thạch Phá Phôi Giả coi như cũng không tệ, nhưng bản thân nó cũng chỉ có cấp hai mươi mà thôi. Lợi hại hơn nữa thì cũng không thể vượt qua Hùng Lộc cấp 30.
Mà sau khi gia nhập đội ngũ của Mạn Thiên Đích Ngã, Lâm Mạt đã có thể thấy cấp bậc của nàng. Nàng cấp hai mươi hai, cao hơn hai cấp so với Nham Thạch Phá Phôi Giả.
Có lẽ bản thân Triệu Hồi Sư có đẳng cấp cao cũng không có lực uy hiếp quá lớn, nhưng thủ hạ của nàng lại có lực chiến đấu tới kinh dị. Không chỉ toàn bộ đều là Cấp tinh anh, mà còn ngang cấp với Mạn Thiên Đích Ngã.
Bởi vậy, nàng mới có thể thoải mái thu hoạch một con lại một con Nham Thạch Phá Phôi Giả.
Ước chừng qua nửa giờ, Lâm Mạt nhìn chăm chú Lôi Ưng đang lần lượt kéo từng con quái tới, rồi con Ám Nguyệt Hào Trư và Thụ Yêu đồng loạt công kích, sau đầu Nham Thạch Phá Phôi Giả liền giải thể biến thành từng hòn đá.
Lâm Mạt thở ra một hơi. Không nghĩ tới, Mạn Thiên Đích Ngã chỉ dùng thời gian nửa tiếng thì đã thanh lý toàn bộ đám tiểu quái này.
Mạn Thiên Đích Ngã quay người trở lại nhìn Lâm Mạt, mà con ngươi Lâm Mạt co rút lại một chút. Hắn vội vàng thét lên: “Nguy hiểm!”
Mạn Thiên Đích Ngã cũng ý thức được có gì đó không đúng, sau đó vội vàng vọt tới vị trí Lâm Mạt. Nàng cũng không có đần độn quay đầu, bởi vì đối với một Triệu Hồi Sư mà nói, coi như nàng quay đầu cũng là không làm được chuyện gì . Chỉ có bảo đảm an toàn cho mình trước, mới có thể phản kích kẻ tập kích.
Lâm Mạt nhìn Mạn Thiên Đích Ngã chạy tới, vẻ mặt nghiêm túc giơ Hàn Dạ Pháp Trượng trong tay mình lên. Sau đó tại một mảnh sương mù huyễn quang xuất hiện, hắn kỹ năng “Băng Sắc Vi” được tung ra.
Lúc này, dưới một tầng bụi mù. Lờ mờ xuất hiện một cái bóng màu đen, cái bóng màu đen có hình giáng như một con cự xà.
“Dã quái ẩn tàng…” Lâm Mạt khẽ gật đầu nói, “Cự Xà.” Hắn đã tung ra Kỹ Năng Khống Chế, Cự Xà lập tức dừng lại.
Bụi bặm dần dần tán đi, Mà lúc này Mạn Thiên Đích Ngã cũng đã đi tới bên người Lâm Mạt. Lúc này nàng mới xoay người lại nhìn con cự xà kia.
“Lần đấu ta khai hoang cũng không có gặp qua loại tình huống này.” Mạn Thiên Đích Ngã nhỏ giọng nói. Sau đó dưới nàng thao túng, bốn cái sinh vật triệu hồi bắt đầu sắp xếp trận hình, trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Lâm Mạt Nói: “Nếu ta đoán không lầm, đây cũng là một con dã quái ẩn tàng, đánh giết nó sẽ có phần thưởng rất lớn.” Sau đó hắn nhìn Mạn Thiên Đích Ngã một chút.
“Ngươi làm thế nào mà biết được?” Rất hiếm thấy, Mạn Thiên Đích Ngã dùng giọng nghi vấn nói. Sau đó nàng khôi phục thái độ lạnh như băng.
Lâm Mạt nghiêng đầu nhìn Mạn Thiên Đích Ngã một chút, nhìn thấy mái tóc nàng phiêu dật trong gió.
Lâm Mạt nói: “Ta cũng từng gặp qua loại dã quái này trong Phó Bản Cấp năm, mà ta suy đoán, sự xuất hiện của bọn nó đều là ngẫu nhiên.”
“Thì ra là thế.” Mạn Thiên Đích Ngã nói. Sau đó nàng bắt đầu công kích kẻ đánh lén mình.
Con dã quái ẩn tàng kia có cường độ yếu hơn Boss một chút, Mạn Thiên Đích Ngã có thể đánh Boss còn nửa máu, thì nàng có lòng tin trong còng hai phút là có thể thịt được con cự xà này.
Lâm Mạt trông thấy bên trong đôi mắt xinh đẹp có chiến ý nồng đậm, lóe ra ánh lửa, thì thoáng có chút cảm thán. Hắn nhẹ giọng nói ra: “Ta không cô đơn…”
Rất hiển nhiên, Mạn Thiên Đích Ngã và Lâm Mạt đều đã đi lên một con đường giống nhau. Đó chính là bỏ đi hết thảy trói buộc, truy cầu thực lực cá nhân cực hạn, cũng chính là cảnh giới một người ức vạn quân.
Thời điểm Lâm Mạt đang cảm thán, Mạn Thiên Đích Ngã đã đánh Cự Xà rớt ba mươi phần trăm HP, hiện tại lượng máu của nó còn chừng hai phần ba.
Mà đúng vào lúc này, đồng tử đen nhánh của Cự Xà biến thành hồng quang chướng mắt. Tại một giây sau, Cự Xà cuộn thân thể lần nữa. Sau đó “đông” một tiếng, thân thể của nó đã tiến vào dưới mặt đất. Bụi bặm bốc lên, thân ảnh của nó cũng biến mất.
Lâm Mạt có cảm giác rất nhức đầu đối con dã quái ẩn tàng này. Kiếp trước, chính mình cũng đã gặp Cự Xà một lần, mặc dù dã quái này không có để đội ngũ Lâm Mạt đoàn diệt, nhưng cũng phải cúp hai mươi mấy tên. Còn lại hai mươi mấy người đều lựa chọn rời khỏi phó bản, bởi vì lấy sức chiến đấu của bọn họ sẽ bị Boss cuồng loạn.
Lần kinh lịch kia Lâm Mạt vẫn còn nhớ như in, lần này lại gặp phải Cự Xà, nội tâm của hắn liền cảm thấy hồi hộp khó tả.
Nhưng dù sao hắn cũng là người chơi cấp bậc đỉnh tiêm, trong hoàn cảnh nguy hiểm như thế này, hắn đã điều chỉnh lại tầm tình trong một nháy mắt.
Đôi mắt Lâm Mạt lộ ra vẻ nghiêm túc, nghiêm túc nhìn bốn phía, nhưng cũng không có phát hiện bất kỳ điều gì dị thường. Tựa hồ như Cự Xà kia đã biến mất.
Lâm Mạt vẫn duy trì cảnh giác, con Cự Xà tựa như một thợ săn vô cùng kiên nhẫn, chờ đợi con mồi của mình phạm sai lầm. Mạn Thiên Đích Ngã cũng rất nghiêm túc, bốn sinh vật triệu hồi của nàng đều an tĩnh đứng ở trước người.
Ai cũng không biết, đầu Cự Xà này sẽ phát động công kích với Lâm Mạt và Mạn Thiên Đích Ngã vào lúc nào.
Ước chừng qua nửa phút, trước người Lâm Mạt khoảng 2 mét, đột nhiên truyền đến thanh âm “Xột xoạt “.
Bạn cần đăng nhập để bình luận