Trọng Sinh Ma Đạo Sư

Chương 96 - Mục Miêu

Khi đến tầng hai mươi thì cuộc chiến ở đây cũng có chút giằng co, nhưng hắn vẫn có thể vượt qua mà không tốn chút máu nào.
Sau đó hắn đứng dậy, muốn duỗi người một cái, nhưng nhìn lít nha lít nhít người đang nhìn hắn tới ngẩn người. Lúc đầu mới có hơn một trăm người, hiện tại sao lại đột nhiên xuất hiện gấp bội rồi?
Mọi người thấy hắn đứng dậy, sắc mặt đều tràn đầy kính nể cùng tán thưởng. Lâm Mạt trông thấy đám người này im lặng như vậy, khóe có chút giương lên.
Nhưng vào lúc này, Trên màn ảnh máy vi tính của Lâm Mạt đều bị hắc ám ăn mòn. Một cái khung chat mày vàng xuất hiện trên màn hình máy vi tính.
“Người chơi Mục Miêu chính thức phát ra khiêu chiến với ngài, có tiếp nhận hay không?” Khung chat phía dưới có hai lựa chọn “Tiếp nhận” và “Cự tuyệt”.
Lâm Mạt xác nhận phía trên khung chat à có thời gian hạn chế hay không. Hắn phát hiện cũng không có, sau đó hắn liền ngồi trên ghế, cúi người xuống bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Cách làm của hắn làm mọi người thảo luận.“Hắn đang làm cái gì a? Đi ngủ sao?” Có người nghi hoặc mở miệng.
Có người do dự nói ra: “Hẳn là đang khôi phục tinh lực đi.” Ánh mắt của bọn hắn nhìn vào Lâm Mạt.
Lâm Mạt nghỉ ngơi ước chừng hai mươi phút, sau đó mới chậm rãi nhìn về phía máy tính. Trong đoạn thời gian này, còn khoảng một trăm ba mươi người. Nói cách khác còn lại hơn một trăm ba mươi người ở lại quan sát.
Khung chat màu vàng kim trên màn hình lớn nhắc nhở bọn hắn, tiếp theo sẽ là một trận tranh tài đặc sắc.
Hắn vốn đã mệt, sau khi trải qua hai mươi trận tranh tài, tinh thần của hắn đã không ngừng rơi xuống. Nhưng lúc này trạng thái tinh thần của Lâm Mạt được nghỉ ngơi một lúc đã khôi phục được tương đối.
Hắn mỉm cười, sau đó nhìn thoáng qua cái khung chat không có biến mất kia, sau đó nhấn vào mục xác nhận.
Một Triệu Hồi Sư đứng ở đối diện Nhân vật Pháp Sư do Lâm Mạt khống chế. Lâm Mạt mở ra hình thức đối thoại, sau đó đánh ra một hàng chữ, hàng chữ này xuất hiện trên màn hình bên trái. Hắn nói: “Thật có lỗi, đợi lâu.”
Sau đó nhân vật Triệu Hồi Sư cũng trả lời cực nhanh một câu: “Không có việc gì, vừa rồi ta cũng xem video ngươi tranh tài. Rất không tệ.” Người chơi Mục Miêu nói như thế.
Lâm Mạt gật đầu, sau đó đóng phần đối thoại lại. Lúc này bàn tay của hắn mở ra, ngón tay để trên bàn phím.
Khi bọn hắn kết thúc đối thoại, sân thi đấu vẫn còn có một giây thời gian chuẩn bị. Bởi vậy có thể thấy được phản ứng cùng tốc độ tay của bọn hắn nhanh như thế nào. Bất quá cái này cũng bình thường, dù sao cũng là người chơi cao thủ.
Lâm Mạt nhìn thấy Mục Miêu đánh ra một hàng chữ trong nháy mắt, liền biết mình đụng phải một cao thủ. Mà cái cao thủ này có trình độ có thể leo đến tầng ba mươi trở lên, nhưng còn không đến mức có thể đột phá tầng bốn mươi.
Sau khi phán đoán kỹ thuật của người chơi đối diện, Lâm Mạt trực tiếp tung một cái kỹ năng Băng Tiễn Thuật, đối phương mở ra một cái kỹ năng “Né Tránh Ma Pháp”, trong khoảng thời gian ngắn có thể miễn dịch ma pháp tổn thương. Mà cái kỹ năng “Né Tránh Ma Pháp” này được phát dộng trong lúc Triệu Hồi Sư đang di chuyển.
Hắn muốn trước khi kỹ năng miễn dịch ma pháp mình kết thúc thì có thể áp chế Lâm Mạt, đồng thời né tránh kỹ năng khác của Lâm Mạt.
Từ đó có thể thấy được, sự phối hợp kỹ năng của Lâm Mạt sinh ra ấn tượng như thế nào cho vị người chơi có tên “Né Tránh Ma Pháp” này. Mà Thần sắc Lâm Mạt lại phi thường chuyên chú, hắn cũng đem hết toàn lực tạo thành áp lực cho đối phương, để Mục Miêu không có thời gian triệu hoán sinh vật khế ước.
Lâm Mạt trông thấy đối phương bỗng nhiên bất động, mà pháp trượng trong tay lại có vòng sáng trắng noãn sáng lên.
Hắn biết tính toán của đối phương. Lúc này Mục Miêu ở trong trạng thái kháng phép, cho nên căn bản không e ngại kỹ năng của Lâm Mạt, chỉ là có chút lo lắng kỹ năng không chế của Lâm Mạt.
Cho nên Mục Miêu muốn triệu hồi ra sinh vật khế ước của mình, cũng muốn lừa gạt Kỹ Năng khống chế của Lâm Mạt.
Mà Lâm Mạt lại không biết lần triệu hoán này có phải là một lần lừa gạt kỹ năng hay không. Mục Miêu đang cược với Lâm Mạt.
Mục Miêu làm như phi thường buông thả, mà Lâm Mạt lại ngửi được một tia ý vị. Hắn không có chút nào nắm chắc có thể chiến thắng Lâm Mạt, cho nên mới làm ra lựa chọn như thế.
Lâm Mạt hít sâu một hơi. Sau khi suy nghĩ một thời gian, hắn liền tung ra kỹ năng “Băng Đống Thuật”. Kỹ năng này có thời gian cooldown không tính ngắn, nhưng tính thực dụng lại không kém với Kỹ Năng Khống Chế. Lâm Mạt quyết định dùng kỹ năng này thăm dò một chút.
Lâm Mạt nhìn chăm chú nhân vật Triệu Hồi Sư này, ngón tay có chút dùng sức ấn bàn phím. Triệu Hồi Sư bị đóng băng, nhưng mục đích của Mục Miêu cũng đã đạt được.
Một con Chiến Ưng Lôi Linh xuất hiện. Nó vừa ra trận liền phát động công kích với Nhân vật Pháp Sư của Lâm Mạt.
Một đạo lôi đình màu lam được phát ra từ trên người Chiến Ưng Lôi Linh,
Đập vào trên người Lâm Mạt, lượng máu của Lâm Mạt chợt giảm ba phần trăm.
Lâm Mạt hừ một tiếng, sau đó nhấn xuống một cái kỹ năng. Kỹ năng này chính là “Hàn Băng Kinh Cức” bản cơ bản của kỹ năng Băng Sắc Vĩ. Chiến Ưng Lôi Linh liền bị khống chế.
Nếu như lúc này, Lâm Mạt có kỹ năng “Tịnh Hóa Quang Hoàn” thì tốt rồi, chỉ cần xua tan một chút, cái Chiến Ưng Lôi Linh kia lập tức liền sẽ quay trở về hư vô.
Ánh mắt của Lâm Mạt nhìn lướt qua Chiến Ưng Lôi Linh trên bầu trời, sau đó ánh mắt rơi vào trên người Triệu Hồi Sư. Lâm Mạt thở dài một hơi, mình mặc dù đã khống chế nhân vật Mục Miêu, nhưng lại không có bất kỳ biện pháp đối phó Mục Miêu.
Lâm Mạt không có đi công kích Chiến Ưng Lôi Linh kia, mà bắt đầu sử dụng công kích phổ thông “Hỏa Cầu Thuật” công kích bản thể Triệu Hồi Sư. Một chút lại một chút, “Ầm ầm” thanh âm không ngừng truyền đến.
Đám người chơi nhìn như si như say, tựa hồ có thể cảm giác được mình có tiến bộ nhất định khi tiến vào trò chơi.
Mà lúc này ý nghĩ của Lâm Mạt cũng vô cùng đơn giản, đã không thể dung kỹ năng pháp thuật, như vậy ta một mực sử dụng Kỹ Năng Khống Chế đồng thời sử dụng công kích phổ thông đánh chết ngươi.
Về phần vấn đề kỹ năng, Lâm Mạt có rất nhiều kỹ năng Khống Chế, đồng thời cũng có kỹ năng “Thệ Ngã Chi Cảnh” có thể giảm thời gian hồi chiêu của các kỹ năng khác.
Đối diện Mục Miêu hơi suy tư một chút, minh bạch ý tứ của Lâm Mạt. Hắn không khỏi nhẹ giọng cảm thán một phen: “Quả nhiên là rất bá khí a!”
Hắn không có ngồi chờ chết, mở ra kỹ năng “Tiêu Trừ”, tiêu trừ Kỹ Năng Khống Chế “Băng Tiễn Thuật” của Lâm Mạt. Đồng thời kỹ năng này cũng tiêu trừ ước chừng không phẩy mấy giây của kỹ năng “Băng Đống Thuật”.
Mục Miêu mỉm cười. Mà lúc này kỹ năng “Né Tránh Ma Pháp” trên người hắn cũng đã trở nên ảm đạm. Sau đó kỹ năng kia liền biến mất.
Mục Miêu lúc này cũng huy động pháp trượng, Triệu Hồi Sư bắt đầu triệu hồi sinh vật thứ hai. Mà Chiến Ưng Lôi Linh cũng đã thoát khỏi khống chế.
Lâm Mạt bị Chiến Ưng Lôi Linh đánh cho có chút đau, cho nên hắn mở kỹ năng “Băng Giáp Thuật”. Sau đó hắn thả kỹ năng “Hàn Băng Kinh Cức” trói Chiến Ưng Lôi Linh lại, tiếp tục khống chế Chiến Ưng Lôi Linh một lần nữa.
Ngay sau hắn lại phóng kỹ năng “Cực Hàn Xạ Tuyến”, nhưng tựa hồ như có một sự trùng hợp, “Cực Hàn Xạ Tuyến” đánh ra từ góc độ của hắn không chỉ công kích vào Mục Miêu mà ngay cả Chiến Ưng Lôi Linh cũng bị dính đòn
Lúc này trạng thái trên người Triệu Hồi Sư đã biến mất. Cực Hàn Xạ Tuyến đánh thẳng vào trên người nhân vật Triệu Hồi Sư. Bị tiêu diệt đầu tiên chính là Chiến Ưng Lôi Linh.
Chiến Ưng Lôi Linh có công kích cao, khi công kích vật lý không cách nào công kích được đơn vị trên bầu trời. Nhưng nhược điểm của nó lại hết sức rõ ràng, đó chính là HP quá thấp và phòng ngự rất yếu. Những nhược điểm này, để “Cực Hàn Xạ Tuyến” đánh giết nó dễ như trở bàn tay.
Lâm Mạt cũng không có đi nhìn con Chiến Ưng Lôi Linh kia, bởi vì hắn biết sau khi xạ tuyến công kích đến, Chiến Ưng Lôi Linh kia hẳn phải chết không nghi ngờ.
Ánh mắt của hắn chăm chú nhìn vào nhân vật Triệu Hồi Sư. Bày ở trước mặt Mục Miêu có hai lựa chọn, một là phóng thích kỹ năng né tránh “Cực Hàn Xạ Tuyến”, hai là vững vàng đón đỡ lấy kỹ năng này rồi hoàn thành quá trình triệu hoán.
Mục Miêu xuất hiện một chút do dự, chính trong lúc hắn do dự này, nhân vật của hắn nhận hai lần đả kích. Mục Miêu thấy mình bị công kích, liền cắn răng quyết định đỡ lấy kỹ năng này.
Cực Hàn Xạ Tuyến có lực công kích cực kỳ khủng bố, nhưng nó lại không thể đánh gãy quá trình thi pháp. Khi kỹ năng Cực Hàn Xạ Tuyến kết thúc, hắn liền có chút tiếc nuối.
Lâm Mạt tiếp tục phóng kỹ năng “Băng Kiếm Vũ”, đây là một cái kỹ năng có thanh thế rất lớn, tổn thương rất lớn nhưng thời gian cooldown rất dài mà lại hao MP rất lớn.
Băng kiếm nhắm ngay vào mục tiêu, đó chính là bản tôn của Triệu Hồi Sư. Sau đó bọn chúng gào thét bay múa, chém về phía nhân vật Triệu Hồi Sư.
Mục Miêu thuận lợi triệu hoán ra một con Cự Hùng. Cự Hùng có lông bờm màu nâu cùng thân thể tráng kiện, nó gầm lên, nó có hiệu quả tương đương với một Quyển Trục Gào Thét. Nhân vật Triệu Hồi Sư và Cự Hung được triệu hồi ra được buff lực công kích trong nháy mắt.
Mà lực chú ý của Mục Miêu hoàn toàn bị Băng Kiếm Vũ bá đạo kia hấp dẫn. Trước màn ảnh máy vi tính, đồng tử của hắn đều là đao quang kiếm ảnh đầy trời. Vào lúc này hắn phi thường kịp thời nhấn một cái kỹ năng, sau đó Nhân vật Triệu Hồi Sư phát sáng lên. Đây là kỹ năng “Thệ Ngã Chi Cảnh”, cũng là một cái kỹ năng mà bất kỳ một cao thủ nào đều phải có.
Sau đó hắn tiếp tục phát kỹ năng “Né Tránh Ma Pháp” . Nhưng thần sắc của hắn nhưng không có chút vui sướng nào, nguyên nhân rất đơn giản, hắn đã không có kỹ năng nào mạnh mẽ như “Thệ Ngã Chi Cảnh” để làm át chủ bài nữa. Nói một cách khác, hắn đã triệt để rơi vào hạ phong.
Lâm Mạt cười một tiếng, mở kỹ năng “Băng Đống Thuật”, mặc dù không cách nào tạo thành bất kỳ tổn thương và khống chế đối với nhân vật của Mục Miêu, nhưng lại thành công mà đóng băng lại sinh vật triệu hồi.
Dưới trạng thái “Né Tránh Ma Pháp” Mục Miêu huy động pháp trượng bắt đầu một vòng triệu hoán mới. Lần này hắn vẫn triệu hoán Chiến Ưng Lôi Linh. Chiến Ưng Lôi Linh và Cự Hùng là một cặp một chiến một phụ, lại phối hợp với ý thức siêu cường vào tốc độ tay của hắn, cơ hồ có thể đánh đâu thắng đó.
Lúc này bởi vì nội tâm Mục Miêu bối rối mà lựa chọn triệu hoán Chiến Ưng Lôi Linh, trên mặt Lâm Mạt có chút mỉm cười.
Trong thời gian Mục Miêu thi pháp, thì luôn một mực sử dụng công kích phổ thông công kích Cự Hùng. Mặc dù tạo thành tổn thương rất nhỏ bé, nhưng dù sao có chút ít còn hơn không. Mà hắn làm như thế còn có một khác nguyên nhân khác, đó chính là giảm xuống tính cảnh giới của Mục Miêu.
Khi Chiến Ưng Lôi Linh vừ xuất hiện khoảng không phẩy mấy giây thì liền hủy bỏ công kích phổ thông, sau đó tung kỹ năng “Bão tuyết”.
Mục Miêu bị đánh tới phát mộng trong nháy mắt, lúc này hắn chỉ điều khiển Triệu Hồi Sư tránh né trận bão tuyết kia, đã quên đi mình ở trong trạng thái miễn kháng.
Cái tình trạng này xuất hiện cũng vì cái sinh vật triệu hồi để hắn phân tâm, đến mức khi hắn đứng trước nguy hiểm thì chỉ có thể làm ra phản ứng theo bản năng.
Đó cũng không phải bởi vì kỹ thuật của Mục Miêu quá tể, mà do thao tác của Lâm Mạt quá kinh khủng.
Mục Miêu không kịp thao túng hai con triệu hoán thú, cho nên Chiến Ưng Lôi Linh lại bị đánh phát nổ một lần nữa. Mà chờ đến khi “Bão tuyết” kết thúc, cũng chỉ còn lại chừng sáu thành HP.
Lâm Mạt cười một tiếng. Sau đó hắn bắt đầu sử dụng công kích phổ thông công kích Cự Hùng. Lúc này Triệu Hồi Sư vẫn còn trong trạng thái kháng phép, trước mắt Lâm Mạt chỉ có thể lựa chọn công kích Cự Hùng.
Qua ước chừng vài giây đồng hồ, Mục Miêu mới tỉnh hồn lại. Hắn nhìn Nhân vật Pháp Sư phía đối diện, kinh ngạc không nói ra lời.
“Pháp Sư mà còn có thể chơi như vậy?” Vô luận là Mục Miêu hay là người đang xem, trong tâm bọn họ đều hiện lên câu hỏi như vậy.
Đợi đến khi kỹ năng “Kháng Phép” mất đi hiệu lực, hắn lập tức nghênh đón đợt công kích của Lâm Mạt. Đầu tiên là “Băng Tiễn Thuật”, bị Mục Miêu thành công tránh né. Sau đó là bão tuyết trải đường, hai cái kỹ năng một trước một sau, thành công áp chế bước di chuyển của Mục Miêu.
Tiếp đó Lâm Mạt tiếp tục phát kỹ năng “Hàn Băng Triền Nhiễu”, thành công hạn chế nhân vật “Triệu Hồi Sư” bên trong khu vực nhất định, Hàn Băng Triền Nhiễu rốt cục để Mục Miêu muốn tránh cũng không thể tránh.
Mà kỹ năng này lại có bản chất giống như Hỏa Cầu Thuật. Cái “Hỏa Cầu” này không có công năng tự động tỏa định, cho nên cực kỳ khó trúng đích. Nhưng hiện tại kỹ năng “Hàn Băng Triền Nhiễu” này lại phát huy được sự cường hãn của nó.
Lâm Mạt cười một tiếng, hắn đã dự đoán được công kích này sẽ có sát thương như thế nào. Quả nhiên, lần công kích này thành công đánh Triệu Hồi Sư tiến vào trạng thái tàn huyết.
Thanh máu của Triệu Hồi Sư về 0 trong nháy mắt. Lâm Mạt cũng không cho đối thủ một cơ hội, ấn xuống kỹ năng “Thệ Ngã Chi Cảnh” sau đó tung kỹ năng trong nháy mắt, “Băng Kiếm Thuật” có được công năng Tỏa định đến khi kết thúc.
Mục Miêu còn đang không hiểu tại sao, thì Lâm Mạt đã thành công thu hoạch sinh mệnh của Triệu Hồi Sư. Sau đó Mục Miêu từ từ cần cái ly café ke bên màn hình, chậm rãi khẽ nhấp một miếng. Ánh mắt của hắn vẫn nhìn màn ảnh máy vi tính, nhìn giao diện thất bại im lặng không nói.
Lâm Mạt không có bất kỳ động tác gì, sau khi tung ra kỹ năng “Băng Kiếm Thuật”, hắn cầm lấy ly nước trái cây uống một hớp. Hắn lặng yên chờ đợi, bên trong đôi mắt lại sáng lên.
“Ta thua.” Mục Miêu quay qua, nhìn bằng hữu nói.
“Ngươi thua?” Một cô gái trẻ tuổi quay đầu nói. Nét mặt của nàng phi thường kinh ngạc.
Mục Miêu cũng không nói gì, đem video mình thi đấu chia sẽ ra. Tất cả mọi người đều thấy được, sau đó tất cả mọi người đều trầm mặc.
Lâm Mạt ngồi trên ghế thi đấu, dù bận vẫn ung dung chờ đợi lấy cái gì. Hắn cầm lấy bạch đào nước trái cây uống một ngụm.
Qua ba phút, hắn nghe thấy được một thanh âm ngọt ngào hắn muốn nghe nhất: “Ngài thu được ba vạn điểm tín dụng, đã được chuyển vào tài khoản của ngài.” Lâm Mạt gật đầu sau đó đứng lên.
Phía dưới đài lúc này đã có khoảng 260 người, trong bọn họ tuyệt đại đa số đều dùng ánh mắt chấn kinh và khâm phục nhìn Lâm Mạt. Một chút nữ nhân càng sớm hỏi thăm người chơi thắng được ba vạn điểm tín dụng này là ai.
Lâm Mạt khom người thi lễ một cái, sau đó ngẩng đầu nhìn thoáng qua nơi này. Thần sắc hắn trầm tĩnh, sau đó lặng yên đi xuống không một tiếng động, tiến vào đám người rồi biến mất không thấy.
Lâm Mạt nhìn thấy Triệu Bắc trong đám người, liền lập tức đi về phía Triệu Bắc. Triệu Bắc cũng nhìn thấy đi tới Lâm Mạt, cười phất phất tay với hắn.
“Ta nói mà, ngươi nhất định có thể thành công!” trong giọng nói Triệu Bắc toát ra vẻ vui sướng.
Lâm Mạt nghe thấy hắn nói như vậy, nội tâm có chút ấm áp. Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua so Triệu Bắc, rồi nói: “Còn phải phiền ngươi, tiễn ta về nhà đó.” Nói xong hắn hơi híp mắt cười cười.
“Không mời khách sao?” Triệu Bắc nửa đùa nửa thật nói. Triệu Bắc có gia cảnh rất tốt, mà phụ mẫu lại cho hắn vật chất dư dả sống cả đời. Cho nên hắn cũng khinh thường việc chiếm tiện nghi của người khác.
Lâm Mạt nghĩ một chút rồi nói: “Có thể. Bất quá chờ lần sau đi, hiện tại ta cần nghỉ ngơi.” Triệu Bắc cũng đã nhìn ra trạng thái hắn không tốt.
Trầm mặc một lúc rồi Triệu Bắc gật đầu nói: “Không có vấn đề, ta hiện tại liền đưa ngươi trở về… Cần ta dìu ngươi không?”
Lâm Mạt nói khẽ: “Không cần, ta không suy yếu tới mức như vậy.” Sau đó hắn đánh một cái ngáp, loạng chà loạng choạng mà đi ra. Triệu Bắc thở dài một hơi: “Bây giờ ta mới biết kiếm tiền không dễ a!” Mang theo cảm thán rất nhỏ, hắn đi theo sau lưng Lâm Mạt, bọn hắn đều đi về phía chiếc xe đang đậu.
Đi vào xe xong, Lâm Mạt liền dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, trong tay hắn vẫn cầm ly nước.
Triệu Bắc nhìn hắn một cái, sau đó khởi động xe lái đi. Tốc độ xe của hắn cũng không quá nhanh, lấy tốc độ bình ổn lái đến khu nhà ở của Lâm Mạt.
Khi cảm nhận được xe con dừng lại, Lâm Mạt mở mắt: “Tới rồi sao?” Rồi hình như có chút khó chịu, hắn mở miệng: “Làm phiền ngươi lái đến nhà ta đi, ta mà gặp mưa lúc này thì đoán chừng sẽ bị bệnh ngay.”
Triệu Bắc nói: “Không có vấn đề.” Sau đó hắn lái xe con tiến vào cư xá. Xe con chạy qua mặt đường làm văng lên một đám bọt nước, nước mưa tí tách tí tách nhỏ xuống vũng nước, tạo lên sóng nước rất nhỏ.

“Ta cũng thua.” U Liêm thở dài một hơi. Sau đó nàng ngồi trên ghế, tay dùng sức đẩy bàn để máy vi tính, cả người mượn nhờ phản lực mà trượt ra ngoài.
Nàng hai tay ôm đầu, một đôi mắt xinh đẹp nhìn trần nhà. Nàng không hề nói gì, đang hảo hảo tiêu hóa thu hoạch của trận đấu này, cũng bởi vì bị Lâm Mạt đánh mà có chút trầm mặc.
“Ngươi không chia sẻ video cuộc chiến ra ah?” Mục Miêu nói. Cũng bị Lâm Mạt ngược một lần, hắn hiểu rõ cảm giác lúc này của U Liêm.
U Liêm tức giận lườm hắn một cái, nói ra: “Hiện tại ta không muốn động, ngươi muốn xem tự mỏ mà xem.” Thanh âm của nàng thanh thúy dễ nghe, nghe rất ưu nhã.
Từ lúc còn rất nhỏ U Liêm đã bắt đầu luyện tập dương cầm. Có một lần khi cùng phụ mẫu đi shopping, nhìn thấy trên màn hình nhà cao tầng phát trực tiếp một trận thi đấu. Nàng nhớ rất rõ ràng, thao tác của người kia cũng tinh diệu đến nước chảy mây trôi như thế này.
Khi đó một đóa bông tuyết bay xuống, rơi xuống mi mắt nàng. Lông mi của nàng có chút rung động.
Cũng chính là từ lúc đó, nàng mê luyến trò chơi này. Quanh năm suốt tháng luyện dương cầm để tay của nàng có thao tác nhanh hơn rất nhiều người đồng lứa, lại thêm ý thức nhanh nhạy và rất thông minh, để nàng thể hiện ra tài năng từ rất sớm, thành công ký hợp đồng với phòng làm việc.
Ánh mắt của nàng vẫn rơi vào nóc nhà màu trắng. Hồi tưởng lại những gì mình đa trải qua ở tuổi thơ, khóe miệng của nàng lại toát ra nụ cười tinh khiết.
Một lát sau, một ID gọi là “Huỳnh Hỏa Chi Sâm” phất phất tay nói: “Đã tìm được tin tức của người mới đánh bại các ngươi!”
U Liêm tỉnh lại từ trong hồi ức, sau đó nàng khẽ thở một hơi. Nàng quay qua hỏi: “Tên gia hỏa đó là ai ?” Sau đó nàng bỏ hai tay đang ôm đầu xuống, lặng yên chờ đợi “Huỳnh Hỏa Chi Sâm” mở miệng.
“Kia là một cao thủ, là một người chợi xếp hạng năm vị trí đầu.” Huỳnh Hỏa Chi Sâm nói. Hắn nói chuyện rất chậm rãi, tựa hồ như đang cân nhắc từng câu từng chữ sau đó mới mở miệng nói chuyện.
Mục Miêu nở nụ cười nói: “Ngươi nên sửa đổi ngữ khí nói chuyện một chút, nếu không ta thật muốn gấp chết.”
Huỳnh Hỏa Chi Sâm nhìn Mục Miêu một chút, sau đó ho khan một tiếng nói: “Ngươi nói sang chuyện khác không phải càng thêm lãng phí thời gian sao?”
“Người chơi xếp hạng năm vị trí đầu sao?” U Liêm trầm tư, một lát sau tựa hồ như có chút hiểu được, bất quá nàng cũng không có nói cái gì.
“Lẫm Mạt…” Mi mắt của nàng buông xuống, sau đó nhìn về phía cửa sổ, lúc này ngoài cửa sổ đã bị nước mưa bao phủ. Thỉnh thoảng ở dưới mái hiên có một giọt nước nặng nề rơi xuống.

Lâm Mạt về tới chỗ ở của mình, sau đó ngay cả đèn hắn cũng không có mở lên mà liền trực tiếp nhào vào trên giường của mình. Nhắm mặt lại tiến vào mộng đẹp, liền ngủ một giấc thẳng tới chín giờ đêm.
Hắn từ từ mở mắt, nhìn thấy bóng tối đen như mực đến đưa tay không thấy được năm ngón. Hắn trầm mặc vài giây đồng hồ, sau đó dùng tay chống đỡ thân thể của mình bò lên.
Hắn mở đèn, lập tức hắc ám bị đuổi đi, cả phòng bị quang mang màu trắng chiếu sáng. Lâm Mạt đi ra khỏi phòng, sau đó đi tới ban công hít một chút gió lạnh.
Qua ước chừng hai mươi phút, hắn cảm thấy có chút lạnh liền quay trở về trong phòng. Dù sao ở mùa nào, thì chỉ xuất hiện một trận mưa to, nhiệt độ không khí liền hạ xuống trong nháy mắt.
Hắn đi tới phòng của mình, sau đó nằm tiến vào bên trong Khoang Trò Chơi, bắt đầu hành trình ở trong game.
Tầm mắt lập tức đen, sau đó mới dần dần chuyển thành sáng ngời. Bất quá độ sáng cũng phi thường có hạn, cơ hồ chỉ có tinh quang và ánh trăng chiếu sáng nơi này.
Lâm Mạt cười một tiếng, thời gian trong trò chơi này nó giống như thơi gian trong hiện thực. Nơi này là buổi đêm thì cũng mang ý nghĩa hiện thực cũng đang là buổi tối. Thiết kế như vậy để người chơi có khái niệm thời gian.
Lâm Mạt quyết định tăng tốc tiết tấu luyện cấp, mình không thể là người thứ nhất đạt tới cấp mười, là một việc phi thường không tốt.
Lâm Mạt ngẩng đầu nhìn sắc trời, đưa tay kéo mũ xuống, sau đó khẽ thở một hơi. Hiện tại Lâm Mạt đang tự hỏi nên đi nơi nào luyện cấp.
“Luyện cấp ở chỗ đám U Linh kia thì quá hao phí thời gian… Bởi vì tỉ lệ hồi báo không cao.” Lâm Mạt nhẹ giọng lẩm bẩm, “Nếu không đi một cái tiểu trấn khác đi.”
Hắn khẽ nhíu mày, nhìn chiếc nhẫn tơ nhện trong bàn tay của mình một chút.
Khu đất hoang có lẽ là một dự định không tệ, nhưng nếu đánh giá từ thực lực của Lâm Mạt thì, nơi này có tỉ lệ hồi báo vẫn thấp. Mà mặc dù tên của nó là đất hoang, nhưng vị trí lại không quá bí ẩn, đến mức tại hiện tại đã có đại lượng người chơi.
Cho nên khu đất hoang bị Lâm Mạt loại bỏ. Hắn nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay là bởi vì hắn biết một cái địa phương rất bí mật, nơi đó có một tỉ lệ hồi báo tương đối không tệ…
Chỉ có điều những dã quái kia đều có chút nguy hiểm, cho dù là Lâm Mạt cũng không nhất định có thể bảo đảm an toàn của mình. Cho nên hắn mới có chút chần chờ. Sau đó hắn suy tư một hồi, lắc đầu loại bỏ ý nghĩ này.
Sau đó ánh mắt của hắn nhìn về phía nơi xa, mặc dù nơi đó là một mảnh khu vực bị bóng tối bao trùm, nhưng Lâm Mạt luôn chú ý vào chỗ này. Suy nghĩ của hắn đi chuyển từ Trấn Tuyết Phong, Huyết Nham Trấn rồi đi tới Đinh Lan trấn.
Đinh Lan trấn có khoảng cách tương đối xa xôi, nhưng nếu sử dụng Truyền Tống Trận thì chỉ là tốn năm mươi ngân tệ mà thôi. Đối với một người có năm vạn điểm tín dụng như Lâm Mạt mà nói cái này thật sự là quá nhỏ bé.
Thế là hắn đi tới khu tân thủ, lợi dụng Truyền Tống Trận đi tới Đinh Lan trấn. Đinh Lan trấn cũng là một nơi gần hải vực, nó tọa lạc ở phía trên Trấn Tuyết Phong, bất quá nó cách Trấn Tuyết Phong thật sự có chút xa.
Tới chỗ này tâm tình Lâm Mạt rất không tệ. Bởi vì cảnh sắc nơi này rất không tệ, nhìn cũng sàn sàn như Trấn Tuyết Phong. Hắn nhìn phong cảnh một chút, sau đó thần sắc trầm tĩnh đi về phía cái vị trí luyện cấp trong trí nhớ kia.
Cái vị trí luyện cấp kia rất khó phát hiện, nhưng Lâm Mạt vẫn có một ít ấn tượng đối với cái vị trí luyện cấp kia. Lâm Mạt nhìn chung quanh một chút, bốn phía đều không có người chơi.
“Như vậy cũng tốt…” Lâm Mạt lẩm bẩm, sau đó hắn đi thẳng tới vị trí luyện cấp. Cái trấn nhỏ này là nơi người chơi ghét bỏ vì nơi này rất cằn cỗi, mọi người đều tập chung luyện cấp ở “Hoang Dã Chi Nguyên”.
Nơi Lâm Mạt muốn đi tới luyện cấp, cũng không phải là “Hoang Dã Chi Nguyên”, mà là một tòa sơn mạch song song với Hoang Dã Chi Nguyên. Trong dãy núi cũng tồn tại một chút dã quái, trong đó cũng sẽ xuất hiện Lĩnh Chủ cấp mười, cho nên nói đây là một nơi tương đối nguy hiểm.
Đi đến đầu dãy núi, cuối cùng là một tòa đại sơn cao không thể chạm đang đợi người chơi. Dù cho có được Vật Phẩm Đặc Thù tỉ như “Chu Ti Giới Chỉ”, muốn vượt qua dẫy núi cao này cũng phi thường khó khăn.
Lâm Mạt đi vào bên trong dãy núi, sau đó cẩn thận từng li từng tí hành tẩu trong rừng. Nếu như chỉ vì luyện cấp, đa số người chơi đều tình nguyện hành tẩu thêm một hai giờ, cũng không muốn đi một mình trong khu vực nguy hiểm như thế này.
Lâm Mạt đến nơi đây, không chỉ là vì luyện tới cấp mười. Nguyên nhân càng lớn hơn là vì nơi này sẽ có tỷ lệ rơi xuống một chủng loại vật phẩm giống như “Khế Ước Quển Trục” là “Thuần Phục Quyển Trục”. Sử dụng Thuần Phục Quyển Trục với dã quái có đẳng cấp nhất định, có xác suất rất cao thành công thuần phục cái đơn vị kia. Đơn vị bị thuần phục sẽ bị đánh giết, nhưng sẽ không tử vong biến mất theo thời gian trôi qua.
Đây là vốn liếng trọng yếu để Lâm Mạt đơn độc luyện cấp. Cũng là lý do Lâm Mạt tình nguyện tốn hao một thời thời gian đi đến vị trí này luyện cấp.
Lâm Mạt lại đi ước chừng mười phút, liền gặp được con dã quái thứ nhất. Kia là một con Rắn Hoa có độc. Nghe xong cái tên này, liền có thể biết con dã quái này có tổn thương độc.
Lâm Mạt nhìn thoáng qua, sau đó một viên Hỏa Cầu bay ra nện vào trên người con Rắn Hoa. Lâm Mạt thấy rõ ràng đẳng cấp của nó, cấp bậc của nó thấp hơn một chút so với Lâm Mạt, là một con dã quái cấp tám.
Rắn Hoa bị Hỏa Cầu nện trúng, HP chợt giảm một phần tư. Chỉ cần bị trúng ba quả Hỏa Cầu Thuật nữa, liền có thể đánh chết con Rắn Hoa này.
Rắn Hoa bị công kích lộ ra răng nanh, hối hả lao tới. Lâm Mạt nhíu mày, liền phải thả ra kỹ năng “Thuật Đóng Băng”.
Rắn Hoa trực tiếp bị đóng băng lại. Tiếp đó Lâm Mạt liền tiến hành phóng “Hỏa Cầu Thuật”, trước khi Rắn Hoa khôi phục, đã thành công mà đánh chết.
Lâm Mạt tiếp tục tiến lên. Bỗng nhiên trông thấy phía trước có một lùm dây leo kho cùng một bụi gai. Lâm Mạt trầm mặc một giây đồng hồ, sau đó bắt đầu thử tiến hành công kích. Một vên Hỏa Cầu được tung ra, sau đó trên người thể Khô Đằng toát ra từng sợi khói xanh, vậy mà bị đốt cháy thật.
Nơi này đầy Khô Đằng và bụi gai, mang ý nghĩa nơi này còn không có người chơi thăm dò qua. Lâm Mạt nhất định không phải người thứ nhất đến nơi này, chỉ là những người chơi khác đều chùn bước. Nguyên nhân rất đơn giản, chỉ cần đến nơi đây liền có thể trông thấy đại sơn cao ngất kia.
Lâm Mạt suy nghĩ minh bạch thì trong nội tâm không khỏi có chút vui sướng. Hắn là người thứ nhất thành công thăm dò nơi này, cho nên bảo rương ẩn tang ở nơi này liền thuộc về Lâm Mạt. Nếu như Lâm Mạt không có đoán sai, cái bảo rương Cấp Hoàng Kim kia vẫn còn. Bên trong hẳn có một ít “Thuần Phục Quyển Trục” .
Có những Thuần Phục Quyển Trục này, Lâm Mạt liền có thể không cần cực khổ đánh quái nữa. Sau khi Lâm Mạt đốt Khô Đằng đi, Khô Đằng toát ra hỏa diễm và đốt sạch sẽ bụi gai.
Nếu như không có chức nghiệp Pháp Sư, chức nghiệp hệ vật lý cũng có thể dùng vũ khí trong tay chặt đứt dây leo và bụi gai.
Lâm Mạt thanh lý hết thẩy chướng ngại vật xong thì đi vào trong. Trên đường đi hắn lưu ý quan sát tình hình xung quanh, hắn sợ bị mất cái bảo rương kia. Cứ chậm rãi đi chừng mười lăm phút, hắn phát hiện một bảo rương bên trong một đống lá rụng màu xanh.
Là một cái bảo rương Cấp Hoàng Kim. Thần sắc Lâm Mạt có chút khó nén được vui sướng. “Rốt cuộc tìm được ngươi rồi.” Hắn nói nhẹ. Sau đó hắn bước nhanh đi tới bảo rương muốn mở ra nó.
Nhưng là lúc này đột nhiên xảy ra dị biến. Trong đám lá cây bỗng nhiên xuất hiện một con dã quái. Cũng là Rắn Hoa, nhưng đây lại là một con Rắn Hoa cấp bậc Tinh Anh. Ánh mắt của nó nhìn chăm chú vào Lâm Mạt, làm tư thái chuẩn bị công kích.
Lâm Mạt nói, “Một cái bảo rương Cấp Hoàng Kim mà cũng có quái thủ hộ sao?” Sau đó hắn nhẹ nhàng “Sách” một tiếng.
Lâm Mạt thoáng có chút bất đắc dĩ. Nhưng động tác trên tay của hắn cũng không có dừng lại. Một cái kỹ năng “Băng Sắc Vi” được tung ra trong nháy, trực tiếp đóng băng con Rắn Hoa đang trong tư thái chuẩn bị công kích, đồng thời con Rắn Hoa Tinh Anh kia bắt đầu xuất hiện trạng thái đổ máu.
Lâm Mạt tự nhiên cũng không trông cậy vào kỹ “Băng Sắc Vi” có thể làm nó mất máu tới chết, hắn lợi dụng lúc con Rắn Hoa Tinh Anh bị đóng băng, thì bắt đầu sử dụng Hỏa Cầu đánh giết con Rắn Hoa Tinh Anh.
Lâm Mạt trọn vẹn thả ra năm lần Hỏa Cầu Thuật, Rắn Hoa Tinh Anh vẫn không có ngã xuống. Khi kỹ năng “Băng Sắc Vi” kết thúc, nó liền tực giận liều lĩnh lao đến.
Lâm Mạt không có chút e ngại nào, cũng không có tránh né. Mặc dù Lâm Mạt có tốc độ di chuyển không chậm, nhưng là khẳng định không nhanh bằng Rắn Hoa cấp bậc Tinh Anh. Nhìn thấy Rắn Hoa Tinh Anh đã tàn huyết, Lâm Mạt phi thường tiêu sái đánh ra một Hỏa Cầu.
Kho Hỏa Cầu đánh trúng Rắn Hoa, thân thể của nó hơi di động một hai mét rồi mới tử vong. Thời điểm chết còn phát động cao cấp Ma Pháp Hỗn Loạn của “Bi Thương Chi Giới”. Một cái tiêu chí mê muội xuất hiện trên đỉnh đầu của nó, nhưng khi nó tử vong thì cũng biến mất.
Lâm Mạt hiện tại mới ý thức cái kỹ năng “Cao cấp Ma Pháp Hỗn Loạn” này đáng sợ cỡ nào. Cũng khó trách bên trong phó bản sẽ bị phong ấn và cấm dùng.
Lâm Mạt nhìn thoáng qua con Rắn Hoa Tinh Anh kia, thi thể của nó không có rơi xuống bất cái vật phẩm gì. Bất quá cái này cũng nằm trong dự liệu, Lâm Mạt không có bất kỳ chờ mong gì với nó.
Hắn đi thẳng tới Bảo rương Cấp Hoàng Kim. Hắn nửa ngồi xuống, mở ra cái bảo rương không có khóa kia. Bảo rương sau cấp mười đều bị khóa lại, cần học tập Thuật Mở Khóa ở trong tiệm tạp hóa của thành thị mới có thể mở bảo rương ra.
Đồ vật bên trong không có làm cho Lâm Mạt thất vọng, có sáu tấm “Thuần Phục Quyển Trục” cùng hai bình hồi dược tề trong nháy mắt.
Lâm Mạt dự cảm sẽ có dược tề xuất hiện, cho nên cũng không tính là niềm vui ngoài ý muốn. Hắn thu hồi vật phẩm bên trong bảo rương, sau đó đi về phía dẫy núi.
Lâm Mạt đi thẳng tới, cũng không tiếp tục gặp phải con dã quái nào. Nơi này đều phân bố dã quái rải rác, mà số lượng cũng không nhiều, người chơi cũng không hiểu rõ huyền cơ ở nơi này.
Lâm Mạt đi cũng không biết bao lâu, rốt cục đi tới đại sơn bên cạnh. Hắn mở ra Chu Ti Giới Chỉ tung kỹ năng “Tơ nhện” dính vào một chỗ cao, sau đó hắn leo lên từng bước một.
Lâm Mạt kéo tơ nhện, sau đó chặt đứt kỹ năng rồi mở kỹ năng bám dính vào vị trí cao hơn, sau đó liền có thể tiếp tục leo lên.
Độ khó như vậy cũng không phải là rất lớn, rất nhanh hắn đã tìm được một chỗ đường núi. Dọc theo con đường này sẽ giảm đi hơn phân nửa đường đi.
Con đường này đi hướng về phía dưới, cuối đường là một cái bình đài cỡ nhỏ. Phía dưới bình đài chính là một cái vị trí luyện cấp, phía dưới đầy dã quái. Dã quái là một loại dã quái cấp mười.
Bọn chúng đều không thể công kích tới bình đài. Lâm Mạt cẩn thận quan sát một chút, sau đó an tâm tiến hành công kích phổ thông. Rất nhanh một con Bán Nhân Mã bị hấp dẫn tới, nhưng nó rất nhanh phát hiện Phạm vi công kích của mình không đủ.
Nhưng nó cũng không hề từ bỏ, vẫn tiến hành va chạm đối với bức tường. Thẳng đến khi lượng máu của nó bị Lâm Mạt hao hết sạch rồi ngã trên mặt đất, Lâm Mạt lại thu hồi pháp trượng, lẳng lặng chờ đợi cái gì.
Rất nhanh, một vệt sáng dâng lên từ trên Bán Nhân Mã than vừa ngã trên mặt đất, thân thể Bán Nhân Mã phóng ra một chùm sáng mãnh liệt màu da cam, nó cứ như vậy sống lại.
“Đây chính là uy lực của Thập Tự Giá trùng sinh. Loại dã quái này có công kích không kém phòng ngự cũng vẫn được, thế mà lại còn có Thập Tự Giá trùng sinh, cũng không biết là do ai thiết kế ra nó nữa.” Lâm Mạt nói như thế.
Tiếp theo Lâm Mạt liền bắt đầu tiến hành công kích với Bán Nhân Mã vừa phục sinh. Một đòn công kích bình thường của Lâm Mạt là có thể đánh rơi 5-6% lượng máu của Bán Nhân Mã, mà người chơi phổ thông ngang cấp chỉ có thể tạo thành hai phần trăm tổn thương.
Lâm Mạt Dã không vội vã sử dụng kỹ năng, lặng yên luyện cấp. Rất nhanh con Bán Nhân Mã lại ngã xuống lần nữa, sau đó thân thể của nó bị đổi mới rất nhanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận