Trọng Sinh Ma Đạo Sư

Chương 249 - Dẫn trước 1 bước

Lâm Mạt biết những Nham Thạch Phá Phôi Giả này rất khó chơi, cho nên hắn nhíu mày nói: “Ngươi cần bao nhiêu thời gian để thanh lý những còn quái cản đường này?” Hắn cũng thuận miệng hỏi một chút, cũng không nghĩ sẽ có được câu trả lời.
Nhưng hắn lại bị câu trả lời của Mạn Thiên Đích Ngã làm cho bất ngờ. Chỉ nghe thấy nàng hời hợt nói: “Nửa giờ.” Lúc này hai Sinh vật triệu hoán đang ở bên người Mạn Thiên Đích Ngã. Ngân Lôi Ưng có trạng thái hoàn hảo, mà Ám Nguyệt Hùng thì còn lại bốn mươi phần trăm lượng máu.
“Cái con Ám Nguyệt Hùng này…” Lâm Mạt mở miệng nói, “Trạng thái chưa phải ở lúc hoàn hảo.” Ý tứ của hắn là để Mạn Thiên Đích Ngã triệu hoán Ám Nguyệt Hùng một lần nữa, như vậy Ám Nguyệt Hùng này liền sẽ biến mất, mà một con Ám Nguyệt Hùng có trạng thái hoàn hảo sẽ xuất hiện.
Ở trong giai đoạn hậu kỳ, người chơi nghề nghiệp Triệu Hồi Sư có thể nâng cấp ma văn, khiến cho một chủng loại Sinh vật triệu hoán có thể triệu hoán lặp đi lặp lại. Đương nhiên, những nghề nghiệp khác cũng có thể nâng cấp kỹ năng chức nghiệp, nhưng độ khó cũng khỏi cần phải bàn.
Lúc này Lâm Mạt biểu thị sự lo lắng đối với trạng thái của Ám Nguyệt Hùng. Nhưng ngữ khí của Mạn Thiên Đích Ngã vẫn lạnh nhạt như cũ, tựa hồ không có chút lo lắng nào.
Chỉ nghe thấy nàng nói: “Yên tâm đi, trận chiến đấu này cũng không cần Ám Nguyệt Hùng ra sân … Chỉ cần ngươi đừng phạm sai lầm quá lớn là được.” Nói xong, nàng bình tĩnh nhìn Lâm Mạt một chút.
“Vì cái gì mà khi nghe ngữ khí của ngươi, thi ta như là một cái gì đó vướng víu thì phải…” Lâm Mạt cười khổ một cái nói.
“Thật có lỗi.” Mạn Thiên Đích Ngã nói, “Ngữ khí của ta không thể sửa được.” Sau đó khóe miệng của nàng xuất hiện một nụ cười.
“…” Lâm Mạt chỉ có thể trầm mặc. Cách mười mấy giây, hắn nói: “Như vậy ta sẽ sống chết mặc bây, nhìn xem ngươi thanh lý những con dã quái này như thế nào vậy.”
Mạn Thiên Đích Ngã gật đầu nói: “Có thể.” Sau đó nàng huy động pháp trượng Triệu Hồi Sư trong tay mình. Pháp trượng của Mạn Thiên Đích Ngã sáng lên, phía trên có bảo thạch màu xanh biếc đang phát ra từng tia quang mang.
Thần sắc Lâm Mạt bình tĩnh nhìn Mạn Thiên Đích Ngã thi pháp, hắn cũng không biết nàng phóng thích kỹ năng gì. Trạng thái của hắn bây giờ đúng như câu hắn vừa nói, sống chết mặc bây.
Mạn Thiên Đích Ngã bình tĩnh cầm pháp trượng trong tay hướng về phía trước, sau đó ngay tại trước người mình xuất hiện một cái triệu hoán trận màu xanh biếc. Sau khi triệu hoán trận xuất hiện, liền bắt đầu toát ra quang diễm màu xanh biếc.
Thần sắc Mạn Thiên Đích Ngã vẫn như cũ lạnh nhạt, nàng chậm rãi duỗi ra một cái tay, nắm mũ Triệu Hồi Sư của mình. Mái tóc xinh đẹp của nàng phiêu đãng trong gió.
Mà lúc này Mạn Thiên Đích Ngã không nhúc nhích nhìn chăm chú vào triệu hoán trận màu xanh biếc kia. Sau đó quang diễm như là hỏa diễm tăng vọt trong nháy mắt, sau khi quang diễm biến mất, một cái sinh vật triệu hồi lớn nhỏ ngang ngực Lâm Mạt ngưng tụ thành hình.
Sau đó quang diễm trên người cái sinh vật triệu hồi kia chưa phai nhạt xuống, sau đó co rút lại một chút liền hiển lộ ra hình dáng Sinh vật triệu hoán.
Nó có dáng người cũng không cao lớn, nhưng lại lộ ra vẻ phi thường cường tráng. Sinh vật triệu hoán này cho người ta một loại cảm giác mạnh mẽ, tràn ngập lực lượng.
Tên của nó là Thụ Yêu. Nhưng tán cây của nó lại có chút khác biệt so với Thụ Yêu phổ thông, thân thể nó không có màu nâu đậm, mà là màu đen như là sắt thép.
“Thụ Yêu Cấp tinh anh sao?” nhãn tình của Lâm Mạt sáng lên. Loại Thụ Yêu Cấp tinh anh này vô cùng khủng bố hơn. Bởi vì loại Thụ Yêu này đã có thủ đoạn công kích từ xa, mà công kích của nó thuộc về tổn thương xuyên thấu.
Nhưng Mạn Thiên Đích Ngã còn là không hài lòng lắm, nàng huy động pháp trượng trong tay lần nữa tiếp tục tiến hành triệu hoán. Lần này triệu hoán ra một con Ám Nguyệt Hào Trư đen nhánh (con quái vừa giống heo và có gai giống nhím), trên người con Ám Nguyệt Hào Trư này còn có tiêu ký hình nguyệt nha màu trắng.
“Lại là Tinh Anh.” Lâm Mạt lẩm bẩm, “Cô nương, ngươi có bao nhiêu tiền a!” Lâm Mạt nói tiếp: “Hai Sinh vật triệu hoán Cấp tinh anh có tổn thương xuyên thấu, đã đủ để thanh lý tấm bản đồ này.”
Ngay tại lúc Lâm Mạt vừa dứt lời, hệ thống truyền đến nhắc nhở. Nhất Diệp Phong Thiên đã thành công khai hoang phó bản cấp hai mươi “Nham thạch bí cảnh”.
Lâm Mạt ngây ngẩn cả người, lập tức đôi mắt nhíu lại. Mặc dù lúc này kỹ thuật của Nhất Diệp Phong Thiên còn chưa có đạt đến đỉnh cao, nhưng chiến lực ở trong game làm người chơi bình thường không cách nào tưởng tượng.
Lâm Mạt lẩm bẩm: “Quả nhiên, các đại nhân vật kiếp trước đều không phải là thứ dễ tìm như thế.” Sau đó hắn thở dài một hơi, người khác thở dài là bởi vì thất vọng, sa sút hoặc là các tâm tình tiêu cực khác, mà sau khi hắn thở dài liền sẽ khôi phục khí chất trầm tĩnh như biển.
Lúc này Mạn Thiên Đích Ngã vừa mới hoàn thành triệu hoán, sắc mặt cũng trầm xuống. Bởi vì nàng biết, loại phó bản chưa khai phát này, sẽ có xác suất một trăm phần trăm rơi xuống tài liệu đặc hữu, mà người thứ hai thông quan sẽ xác suất thấp hơn nhiều, càng đừng đề cập tới lần thứ ba thứ tư…
Mạn Thiên Đích Ngã hít vào một hơi thật dài, sau đó liền khôi phục trạng thái.“Lần thứ hai không được ta liền lần thứ ba! Cùng lắm thì, ta đem một lá Già Thiên Thủ để đổi Nham Thạch Chi Tâm về!” Nàng bá khí nói.
Lâm Mạt có chút kinh ngạc nhìn Mạn Thiên Đích Ngã, sau đó mỉm cười.
Nàng nói xong liền cắn môi một cái, sau đó trong lúc lơ đãng lại lườm Lâm Mạt một chút. Chân mày Mạn Thiên Đích Ngã hơi nhíu lại, nhưng nàng lập tức lắc đầu, cũng không nói lời nào.
Lúc này Lâm Mạt cũng có chút không thoải mái, bởi vì nguyên nhân Nhất Diệp Phong Thiên khai hoang thành công, ích lợi thu được trong Phó Bản cấp hai mươi sẽ giảm mạnh. Nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể chênh lệch mấy ngàn tệ.
Lâm Mạt suy tư một lát nói ra: “Trên người ngươi có Dược Tề Kháng Hóa Đá không?” Hắn nhìn Mạn Thiên Đích Ngã nói.
Mạn Thiên Đích Ngã nhìn Lâm Mạt một chút, sau đó phi thường dứt khoát lắc đầu. Nàng đến gần Lâm Mạt, mang theo nàng bốn cái sinh vật triệu hồi. Sau đó nàng hướng phía Lâm Mạt vươn bàn tay của mình ra: “Lấy ra.”
“Cái gì lấy ra?” Lâm Mạt hỏi. Lập tức hắn hiểu được ý tứ của Mạn Thiên Đích Ngã. Lâm Mạt liếc mắt nói ra: “Ngươi muốn trực tiếp đoạt sao?”
Mạn Thiên Đích Ngã bình tĩnh nói: “Ta sẽ thanh toán thù lao hợp lý.” Sau đó tay nàng vân duy trì tư thế mở ra.
Lâm Mạt bất đắc dĩ, đành phải lấy ra một bình đặc hiệu Dược Tề Kháng Hóa Đá từ trong ba lô, sau đó đặt vào tay Mạn Thiên Đích Ngã.
Mạn Thiên Đích Ngã cầm lấy bình dược tề kia nhìn thoáng qua rồi nói: “Tựa hồ cũng không là dược tề bình thường…” Nàng nói tiếp: “Tiền ta đã gửi cho ngươi, ngươi lấy ra từ trong thư là được.”
Lâm Mạt lúc này cũng đúng lúc nhận được một bức thư có đồ vật đi lèm. Hắn nhìn thấy một bức thư có một chuỗi ký tự im lặng tuyệt đối…
Lâm Mạt rút ra một viên kim tệ. Mạn Thiên Đích Ngã xem đây là thù lao hợp lý, đối với Lâm Mạt mà nói, cũng là một cái giá cũng không tệ.
Bất quá thương nhân thần bí Salvador đã biến mất, đầu tài lộ này cũng đoạn mất từ đây.
Mạn Thiên Đích Ngã nhìn thấy Lâm Mạt có chút xuất thần, không khỏi nhíu mày. Nàng nói: “Trong phó bản không được đào ngũ.” Ngôn ngữ của nàng tuy nhỏ nhưng lại có chút nghiêm khắc.
Lâm Mạt cười một tiếng: “Ta cũng không có phát khùng gì, chỉ là bỗng nhiên nghĩ đến một người. Không đúng… Là một NPC.”
“Nha.” Nàng hơi gật đầu. Nàng nói tiếp: “Trước đó mặc dù ta đã đánh Boss mất nửa máu, nhưng cũng bị kỹ năng hóa đá của Nham Thạch Cự Nhân khống chế. Cho nên ta cần loại thuốc này.” Nàng không có miêu tả sự hung hiểm và kịch liệt của trận chiến kia, chỉ hời hợt nói ra một sự thật.
“Tốt, hiện tại đánh giết những dã quái này đi.” Mạn Thiên Đích Ngã nói tiếp. Nàng gật đầu với Lâm Mạt, tiếp đó liền đi đến hướng rừng đá. Mạn Thiên Đích Ngã đi tới phía trước rừng đá khoảng mười mét.
Sau đó Ngân Lôi Ưng được nàng điều khiển, đi tới trên không một khối nham thạch. Ngân Lôi Ưng thả ra công kích lôi đình đối với một khối nham thạch, một đạo điện quang màu đen đánh vào trên người nham thạch.
Khối nham thạch kia “Ầm ầm” run rẩy lên. Trên người nó bỗng nhiên tản mát ra lam quang yếu ớt, sau đó nham thạch từ từ mở ra, một sinh vật nham thạch “Nham Thạch Phá Phôi Giả” tiến vào trạng thái công kích.
Toàn than của nó đều được tạo thành từ nham thạch, nhìn rất mạnh mẽ. Ở trong đầu của nó tản ra quang mang lam sắc chướng mắt, sau đó di động về hướng Ngân Lôi Ưng. Nhưng là nó là đơn vị cận chiến, không cách nào công kích tới Lôi Ưng trên bầu trời.
Cho nên Ngân Lôi Ưng rất thảnh thơi xoay một vòng ở trên bầu trời, sau đó lại phát động lôi đình công kích vào Nham Thạch Phá Phôi Giả. Mặc dù Nham Thạch Phá Phôi Giả không công kích được Ngân Lôi Ưng, nhưng lửa giận của nó đã đốt rụi lý trí của nó.
Sau đó Nham Thạch Phá Phôi Giả kéo theo thân thể vụng về, chậm chạp đuổi theo Ngân Lôi Ưng. Ngay sau đó nó liền đi vào Phạm vi công kích của Mạn Thiên Đích Ngã.
Đương nhiên nàng sẽ không có bất kỳ chút khách khí nào, trực tiếp để Thụ Yêu cùng con Ám Nguyệt Hào Trư phát động công kích. Lượng máu của Nham Thạch Phá Phôi Giả kia rớt xuống với tốc độ cực nhanh.
Phải biết mặc dù các loại thuộc tính của Nham Thạch Phá Phôi Giả coi như cũng không tệ, nhưng bản thân nó cũng chỉ có cấp hai mươi mà thôi. Lợi hại hơn nữa thì cũng không thể vượt qua Hùng Lộc cấp 30.
Mà sau khi gia nhập đội ngũ của Mạn Thiên Đích Ngã, Lâm Mạt đã có thể thấy cấp bậc của nàng. Nàng cấp hai mươi hai, cao hơn hai cấp so với Nham Thạch Phá Phôi Giả.
Có lẽ bản thân Triệu Hồi Sư có đẳng cấp cao cũng không có lực uy hiếp quá lớn, nhưng thủ hạ của nàng lại có lực chiến đấu tới kinh dị. Không chỉ toàn bộ đều là Cấp tinh anh, mà còn ngang cấp với Mạn Thiên Đích Ngã.
Bởi vậy, nàng mới có thể thoải mái thu hoạch một con lại một con Nham Thạch Phá Phôi Giả.
Ước chừng qua nửa giờ, Lâm Mạt nhìn chăm chú Lôi Ưng đang lần lượt kéo từng con quái tới, rồi con Ám Nguyệt Hào Trư và Thụ Yêu đồng loạt công kích, sau đầu Nham Thạch Phá Phôi Giả liền giải thể biến thành từng hòn đá.
Lâm Mạt thở ra một hơi. Không nghĩ tới, Mạn Thiên Đích Ngã chỉ dùng thời gian nửa tiếng thì đã thanh lý toàn bộ đám tiểu quái này.
Mạn Thiên Đích Ngã quay người trở lại nhìn Lâm Mạt, mà con ngươi Lâm Mạt co rút lại một chút. Hắn vội vàng thét lên: “Nguy hiểm!”
Mạn Thiên Đích Ngã cũng ý thức được có gì đó không đúng, sau đó vội vàng vọt tới vị trí Lâm Mạt. Nàng cũng không có đần độn quay đầu, bởi vì đối với một Triệu Hồi Sư mà nói, coi như nàng quay đầu cũng là không làm được chuyện gì . Chỉ có bảo đảm an toàn cho mình trước, mới có thể phản kích kẻ tập kích.
Lâm Mạt nhìn Mạn Thiên Đích Ngã chạy tới, vẻ mặt nghiêm túc giơ Hàn Dạ Pháp Trượng trong tay mình lên. Sau đó tại một mảnh sương mù huyễn quang xuất hiện, hắn kỹ năng “Băng Sắc Vi” được tung ra.
Lúc này, dưới một tầng bụi mù. Lờ mờ xuất hiện một cái bóng màu đen, cái bóng màu đen có hình giáng như một con cự xà.
“Dã quái ẩn tàng…” Lâm Mạt khẽ gật đầu nói, “Cự Xà.” Hắn đã tung ra Kỹ Năng Khống Chế, Cự Xà lập tức dừng lại.
Bụi bặm dần dần tán đi, Mà lúc này Mạn Thiên Đích Ngã cũng đã đi tới bên người Lâm Mạt. Lúc này nàng mới xoay người lại nhìn con cự xà kia.
“Lần đấu ta khai hoang cũng không có gặp qua loại tình huống này.” Mạn Thiên Đích Ngã nhỏ giọng nói. Sau đó dưới nàng thao túng, bốn cái sinh vật triệu hồi bắt đầu sắp xếp trận hình, trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Lâm Mạt Nói: “Nếu ta đoán không lầm, đây cũng là một con dã quái ẩn tàng, đánh giết nó sẽ có phần thưởng rất lớn.” Sau đó hắn nhìn Mạn Thiên Đích Ngã một chút.
“Ngươi làm thế nào mà biết được?” Rất hiếm thấy, Mạn Thiên Đích Ngã dùng giọng nghi vấn nói. Sau đó nàng khôi phục thái độ lạnh như băng.
Lâm Mạt nghiêng đầu nhìn Mạn Thiên Đích Ngã một chút, nhìn thấy mái tóc nàng phiêu dật trong gió.
Lâm Mạt nói: “Ta cũng từng gặp qua loại dã quái này trong Phó Bản Cấp năm, mà ta suy đoán, sự xuất hiện của bọn nó đều là ngẫu nhiên.”
“Thì ra là thế.” Mạn Thiên Đích Ngã nói. Sau đó nàng bắt đầu công kích kẻ đánh lén mình.
Con dã quái ẩn tàng kia có cường độ yếu hơn Boss một chút, Mạn Thiên Đích Ngã có thể đánh Boss còn nửa máu, thì nàng có lòng tin trong còng hai phút là có thể thịt được con cự xà này.
Lâm Mạt trông thấy bên trong đôi mắt xinh đẹp có chiến ý nồng đậm, lóe ra ánh lửa, thì thoáng có chút cảm thán. Hắn nhẹ giọng nói ra: “Ta không cô đơn…”
Rất hiển nhiên, Mạn Thiên Đích Ngã và Lâm Mạt đều đã đi lên một con đường giống nhau. Đó chính là bỏ đi hết thảy trói buộc, truy cầu thực lực cá nhân cực hạn, cũng chính là cảnh giới một người ức vạn quân.
Thời điểm Lâm Mạt đang cảm thán, Mạn Thiên Đích Ngã đã đánh Cự Xà rớt ba mươi phần trăm HP, hiện tại lượng máu của nó còn chừng hai phần ba.
Mà đúng vào lúc này, đồng tử đen nhánh của Cự Xà biến thành hồng quang chướng mắt. Tại một giây sau, Cự Xà cuộn thân thể lần nữa. Sau đó “đông” một tiếng, thân thể của nó đã tiến vào dưới mặt đất. Bụi bặm bốc lên, thân ảnh của nó cũng biến mất.
Lâm Mạt có cảm giác rất nhức đầu đối con dã quái ẩn tàng này. Kiếp trước, chính mình cũng đã gặp Cự Xà một lần, mặc dù dã quái này không có để đội ngũ Lâm Mạt đoàn diệt, nhưng cũng phải cúp hai mươi mấy tên. Còn lại hai mươi mấy người đều lựa chọn rời khỏi phó bản, bởi vì lấy sức chiến đấu của bọn họ sẽ bị Boss cuồng loạn.
Lần kinh lịch kia Lâm Mạt vẫn còn nhớ như in, lần này lại gặp phải Cự Xà, nội tâm của hắn liền cảm thấy hồi hộp khó tả.
Nhưng dù sao hắn cũng là người chơi cấp bậc đỉnh tiêm, trong hoàn cảnh nguy hiểm như thế này, hắn đã điều chỉnh lại tầm tình trong một nháy mắt.
Đôi mắt Lâm Mạt lộ ra vẻ nghiêm túc, nghiêm túc nhìn bốn phía, nhưng cũng không có phát hiện bất kỳ điều gì dị thường. Tựa hồ như Cự Xà kia đã biến mất.
Lâm Mạt vẫn duy trì cảnh giác, con Cự Xà tựa như một thợ săn vô cùng kiên nhẫn, chờ đợi con mồi của mình phạm sai lầm. Mạn Thiên Đích Ngã cũng rất nghiêm túc, bốn sinh vật triệu hồi của nàng đều an tĩnh đứng ở trước người.
Ai cũng không biết, đầu Cự Xà này sẽ phát động công kích với Lâm Mạt và Mạn Thiên Đích Ngã vào lúc nào.
Ước chừng qua nửa phút, trước người Lâm Mạt khoảng 2 mét, đột nhiên truyền đến thanh âm “Xột xoạt “.
Bạn cần đăng nhập để bình luận