Trọng Sinh Ma Đạo Sư

Chương 616 - Thanh lý con đường

Ở thời điểm này bạch sắc hỏa diễm nhìn mạnh hơn trước rất nhiều. Mặc dù như thế, khi tiếp xúc với ngọn lửa màu đen, bạch sắc hỏa diễm cũng chỉ giữ vững được trong một cái chớp mắt thì đã thua.
Lúc này Hỗn Loạn Quân Chủ đem sợi xích màu đen trong tay lắc một cái, bạch sắc hỏa diễm liền bị rũ sạch sẽ. Sau đó Lâm Mạt bắt đầu để Hỗn Loạn Quân Chủ công kích Đại Viêm Ma thứ hai.
Lâm Mạt điều khiển Hỗn Loạn Quân Chủ sử dụng sợi xích màu đen, dùng một đòn công kích bình thường tấn công Đại Viêm Ma, sau đó ánh mắt liền rơi vào con Đại Viêm Ma đầy máu. Hắn thầm nghĩ: “Vô luận đánh ra bao nhiêu tổn thương, cũng đều không cách nào ngăn cản nó phân liệt a?”
Lúc này Đại Viêm Ma cũng tiến hành công kích đối với Hỗn Loạn Quân Chủ. Lần này nó sử dụng chính là công kích ma pháp, một cái ma pháp trận xuất hiện trước người của nó.
Cái ma pháp trận có màu trắng noãn, cái này có chút giống với truyền tống trận Lâm Mạt gặp phải trước đó. Chỉ có cái ma pháp trận này có vẻ ngoài nhìn đơn sơ hơn một chút.
Lúc này Lâm Mạt điều khiển Hỗn Loạn Quân Chủ phóng thích ma lực xua tan những hỏa diễm bạch sắc kia.
Các hỏa cầu cũng có thể tạo thành tổn thương hai chữ số đối với Hỗn Loạn Quân Chủ. Mặc dù tổn thương thấp, nhưng lại thắng ở số lượng… Mỗi một giây Hỗn Loạn Quân Chủ đều sẽ nhận hơn một trăm điểm tổn thương.
Nhưng đây đối với Hỗn Loạn Quân Chủ mà nói thì hoàn toàn không là gì cả, bởi vì Hỗn Loạn Quân Chủ sẽ tự động hồi năm trăm điểm mỗi giây.
Chính bởi vì như thế, Lâm Mạt cũng không quan tâm những cái hỏa cầu kia tạo thành bao nhiêu tổn thương đối với Hỗn Loạn Quân Chủ.
Lúc này bạch sắc hỏa diễm bên trên sợi xích màu đen đã bị dập tắt, tiếp theo Lâm Mạt liền để Hỗn Loạn Quân Chủ tiến hành phản kích.
Sợi xích màu đen liền bay ra ngoài, mục tiêu đầu Đại Viêm Ma cuối cùng. sợi xích màu đen thành công bức Đại Viêm Ma phải phân liệt. Trong lúc nhất thời trên mặt đất lại có hai con Đại Viêm Ma.
Lâm Mạt nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó liền để Hỗn Loạn Quân Chủ tiếp tục phát động công kích. Rất nhanh Lâm Mạt cũng đã giải quyết hết đám Đại Viêm Ma.
Sau đó Lâm Mạt thao túng Hỗn Loạn Quân Chủ hoàn đổi sợi xích màu đen thành hắc kiếm, lúc này trên lưỡi kiếm vẫn tồn tại ngọn lửa màu trắng. Hỗn Loạn Quân Chủ đành phải thôi động ma lực thanh lý sạch ma lực màu trắng.
Lâm Mạt nói: “Tiếp theo sẽ gặp phải cái gì đây? Lãnh chúa Ly Ngưu và Viêm Ma sao?” Hắn nhún vai sau đó liền bắt đầu di chuyển. Lâm Mạt lại đi tới một chỗ ngoặt.
“Ta nhắm hai mắt cũng có thể đoán được cái dã quái gì trốn ở chỗ này.” Lâm Mạt nói. Sau đó Lâm Mạt đình chỉ cước bộ của mình, để Hỗn Loạn Quân Chủ đi ra ngoài. Thông qua tầm mắt của Hỗn Loạn Quân Chủ, Lâm Mạt đã nhìn thấy một đầu Ly Ngưu mạnh mẽ.
Trên người của nó cũng có hỏa diễm kim sắc đang thiêu đốt, nhưng dưới chân nó còn có một vòng quang hoàn… Đồng dạng là màu kim sắc.
Tại lúc Hỗn Loạn Quân Chủ quay người vòng qua chỗ ngoặt, Ly Ngưu liền phát khởi công kích đối với Hỗn Loạn Quân Chủ. Sau đó Hỗn Loạn Quân Chủ liền nhận hơn hai trăm một điểm tổn thương, mà cũng bị đả kích lâm vào trạng thái hôn mê.
Ngay lúc này Lâm Mạt nhẹ nhàng “ah” một tiếng. Sau đó Lâm Mạt đã nhìn thấy lãnh chúa Ly Ngưu phát động công kích lần nữa, lần này tạo thành tổn thương cũng có chút đáng thương, chỉ là tạo thành năm tới mười điểm tổn thương.
Mặc dù Hỗn Loạn Quân Chủ bị khống chế, nhưng cơ chế tự động hồi máu lại luôn tồn tại. Cho nên một giây sau, Hỗn Loạn Quân Chủ cũng đã hồi phục đầy máu. Tự động hồi máu chính là một loại năng lực vẫn có hiệu quá ngay cả trong chiến đấu hay là bị khống chế, đương nhiên nếu như bị đánh chết thì loại cơ chế này cũng liền mất hiệu lực.
Ngắn ngủi một giây đồng hồ sau, Hỗn Loạn Quân Chủ không chỉ hồi phục đầy HP, mà cũng là tránh thoát ra từ bên trong trạng thái hôn mê.
Sau đó Hỗn Loạn Quân Chủ liền giơ lên hắc kiếm trong tay mình, công kích lãnh chúa Ly Ngưu. Rất thuận lợi, lãnh chúa Ly Ngưu liền bị đánh bay tất cả HP, sau đó liền ngã xuống mặt đất.
Lâm Mạt mỉm cười, sau đó liền bắt đầu đi tiếp. Sau đó tại phía trước lại có ba con lãnh chúa Đại Viêm Ma. Lâm Mạt nói: “Là hoàn thành dung hợp trước khi ta tới đây sao?”
Nói xong câu đó, Lâm Mạt cũng đã để Hỗn Loạn Quân Chủ liền xông ra ngoài, qua ước chừng nửa phút, chiến đấu liền kết thúc. Hỗn Loạn Quân Chủ bị một điểm vết thương nhẹ, mặc dù có thể bỏ qua không tính… Mà nhóm Đại Viêm Ma thì toàn diệt.
Nhìn thấy Hỗn Loạn Quân Chủ giảm xuống hơn một ngàn điểm HP, Lâm Mạt liền ở tại chỗ chờ đợi hai ba giây. Cái thời gian này chỉ thoáng qua, HP của Hỗn Loạn Quân Chủ liền hồi đầy.
Cứ như vậy tiếp tục đi tới, sau khi giải quyết một Boss Ly Ngưu cùng nhóm Boss Đại Viêm Ma, Lâm Mạt rốt cục dọn sạch con đường. Bởi vì có Hỗn Loạn Quân Chủ cùng Thạch Toàn Quan Chủ, bởi vậy Lâm Mạt có tốc độ là phi thường nhanh chóng.
Lâm Mạt nhìn thoáng qua hai vách đá, sau đó liền rời khỏi mê cung này. nhiệt độ của nơi này lập tức thấp xuống mười độ.
Bất quá mặc dù giảm xuống rất lớn, nhưng trên thực tế nhiệt độ rất vừa vặn, không tính quá lạnh cũng không tính quá nóng. Lúc này một trận gió nhẹ thổi tới, Lâm Mạt cũng cảm giác được một trận hài lòng. Hắn hơi hí mắt.
Lâm Mạt mở to mắt, sau đó liền tiếp tục hướng đi về phía trước. Đi ra khỏi mê cung đá xong, Lâm Mạt nhìn thấy chính là một vùng thổ địa màu đỏ khô cạn và nơi xa là dãy núi màu đen cao ngất liên miên.
Lâm Mạt khẽ gật đầu, sau đó liền mở ra địa đồ nhỏ nhìn phương vị mục tiêu của mình. Hắn nhìn tọa độ sau đó nói: “Thật xa a…”
Hắn cũng không có quá nhiều phàn nàn cùng kinh ngạc, bởi vì theo Lâm Mạt, cái nhiệm vụ này tuy đi có chút xa nhưng so với quá trinh làm nhiệm vụ ở kiếp trước thì đã tiện nghi hơn rất nhiều.
Lâm Mạt kéo mũ ánh mắt nhìn phía xa, sau đó dựa theo chỉ dẫn của bản đồ. Mặc dù đi thật lâu, nhưng trừ Ly Ngưu cùng Viêm Ma, nơi này lại có vẻ tịch liêu co quạnh.
“Làm sao lại không có đến một con dã quái?” Lâm Mạt nói.
Bất quá nơi này không có dã quái thì cũng tốt, dù sao có đánh giết dã quái thì cũng không có điểm kinh nghiệm hoặc trang bị rơi ra. Bởi vậy Lâm Mạt cũng mừng rỡ.
Mặc dù khả năng Boss nơi này sẽ vô cùng cường hãn, nhưng thì tính sao, chẳng lẽ có thể đánh đồng cùng Hỗn Loạn Quân Chủ hay sao?
Bất quá cẩn thận một chút luôn không sai… Huống chi đây là cửa ải cuối cùng, Lâm Mạt không muốn lật thuyền trong mương. Cho nên thần sắc của hắn vẫn ung dung và bình tĩnh.
Sau đó qua ước chừng bốn mười phút, Lâm Mạt cũng mang theo hai quân chủ đi tới vị trí mục tiêu.
Hắn nhẹ nhàng nói: “Nơi này chính là nơi cuối cùng của thí luyện sao?” Nói xong câu đó Lâm Mạt đột nhiên nhìn quang huy lóng lánh dưới chân của mình, lúc này Lâm Mạt mới phát hiện dưới chân lại tồn tại một cái ma pháp trận cực kỳ to lớn.
Mà cái ma pháp trận cỡ lớn này đã bị kích hoạt, nói cách khác cái ma pháp trận cỡ lớn này đang không ngừng có ma lực chuyền vào.
Lúc này Lâm Mạt nhìn ma pháp trận dưới chân mình, nhịn không được mà nhẹ nhàng “ah” một tiếng, bắt đầu dùng pháp trượng trong tay điểm trên mặt đất, sau đó rót ma lực xuống đất.
Hắn có mục đích rất đơn giản, đó chính là ngăn cản ma pháp trận này kích hoạt cùng vận hành… Nếu như có thể phá đi cái ma pháp trận cự đại trước mắt này, thì không thể tốt hơn.
Lâm Mạt cứ rót ma lực vào mặt đất. Cùng lúc đó Lâm Mạt cũng cảm giác được một cỗ lực đẩy cường đại sinh ra, Lâm Mạt nhịn không được mà lùi lại về sau mấy bước, sau đó thần sắc trở nên ngưng trọng hơn.
Hắn suy nghĩ trong chốc lát rồi tự nói: “Ta có chút không tin.” Nói xong câu đó Lâm Mạt liền để Hỗn Loạn Quân Chủ bắt đầu công kích ma pháp trận. Lâm Mạt cảm giác được mỗi một lần Hỗn Loạn Quân Chủ công kích đều sẽ khiến mặt đất truyền đến lực đẩy rất mạnh.
Những lực đẩy này tác dụng vào trên người Hỗn Loạn Quân Chủ, mặc dù không có để thân hình Hỗn Loạn Quân Chủ lùi lại, nhưng cũng để hắc kiếm hơi run rẩy. Mà hắc kiếm hoặc là sợi xích màu đen, vốn chính là một bộ phận thân thể của Hỗn Loạn Quân Chủ…
Lâm Mạt phi thường nghiêm túc nhìn biến hóa dưới mặt đất. Chỉ thấy lúc này ma pháp trận trên mặt đất bị Hỗn Loạn Quân Chủ thành công phá vỡ ra một khối rất lớn. Sau đó Lâm Mạt mỉm cười nói: “Không tệ, không ngừng cố gắng.”
Sau đó Hỗn Loạn Quân Chủ đạt được mệnh lệnh, thế là liền bắt đầu sử dụng vũ khí trong tay của mình đổi một chỗ, tiếp tục phá hư cái ma pháp trận này.
Hiện tại Hỗn Loạn Quân Chủ có kinh nghiệm, thế là liền bắt đầu dùng hắc kiếm đi phá ma pháp trận.
Nhưng Hỗn Loạn Quân Chủ chỉ thành công phá hư được một chỗ của ma pháp trận.
Lúc này Lâm Mạt đã nhìn thấy rất nhiều ngọn lửa màu trắng, sinh ra tại vị trí trung tâm của ma pháp trận. Những ngọn lửa này đan vào một chỗ, sau đó liền tạo thành một cái quả cầu hỏa diễm cỡ lớn. Lâm Mạt nhìn thấy hỏa diễm xuất hiện thì liền biết bây giờ có phá hư cái ma pháp trận này, thì đã không còn hiệu quả nữa.
Thế là hắn bắt đầu để Hỗn Loạn Quân Chủ di động về phía quả cầu lửa. Hắn nhìn qua quả cầu rồi con mắt có chút nheo lại, sau đó hắn mở miệng nói: “Cái đoàn hỏa diễm… Nhìn rất giống một trái trứng, không phải chứ?”
Lúc này Hỗn Loạn Quân Chủ đã là đi tới chỗ quả cầu hỏa diễm có tạo hình cái trứng. Sau đó Hỗn Loạn Quân Chủ giơ trường kiếm màu đen trong tay, lúc này trường kiếm màu đen toát ra đại lượng hỏa diễm màu đen, mà ngọn lửa màu đen như là sinh vật cuồn cuộn.
Lâm Mạt hết sức chăm chú vào quả cầu hình trứng, dị đồng của hắn lại hiển lộ ra. Nhưng đôi tròng mắt tà mị này liền khôi phục như bình thường khi hắc kiếm đâm vào trên hỏa cầu hình cái trứng.
Thời điểm hắc kiếm đâm vào hỏa diễm hình trứng, mặt ngoài của nó hình thành một hộ thuẫn hình lục giác trắng noãn.
Một tiếng “Đinh” vang lên, kia là thanh âm hắc kiếm và trứng hỏa diễm tiếp xúc phát ra. Tiếp theo hộ thuẫn hình lục giác vỡ vụn, vết rạn đang không ngừng sinh ra, sau đó hộ thuẫn hình lục giác hóa thành mảnh vỡ.
Lâm Mạt nói: “Đơn giản như vậy sao?” Nói xong câu đó Lâm Mạt liền ngậm miệng lại, bởi vì ở thời điểm này hắn đã thấy hắc kiếm của Hỗn Loạn Quân Chủ lại bị một khối hộ thuẫn hình lục giác ngăn cản lại.
Thế công của Hỗn Loạn Quân Chủ cũng lập tức suy yếu, sau đó hắc kiếm tiếp xúc vào hộ thuẫn, nhưng cũng không có phá vỡ được nó. Sau đó ngay lúc này Lâm Mạt đã phi thường nghiêm túc thao túng Hỗn Loạn Quân Chủ dùng hai tay cầm kiếm.
Lúc này trên trường kiếm của Hỗn Loạn Quân Chủ bùng phát ngọn lửa mãnh liệt. Tiếp theo hỏa diễm lại đụng vào hộ thuẫn hình lục giác, hộ thuẫn bắt đầu cháy rừng rực. Hộ thuẫn bị đốt thành tro tàn, sau một khắc, hung diễm màu đen đã sắp tiếp xúc đến cái quả trứng hỏa diễm kia.
Ở thời điểm này quả trứng hỏa diễm liền tản mát ra hỏa diễm bạch sắc. Những cái ngọn lửa màu trắng kia liền bắt đầu kháng cự với ngọn lửa màu đen.
Bên trên quả trứng hỏa diễm xuất hiện một vết nứt, sau đó liền có một cái cánh chui ra. Tiếp theo cái vỏ trứng kia bắt đầu cháy kịch liệt, có từng sợi ma lực chui vào bên trong.
Khi hỏa diễm tán đi, Lâm Mạt đã nhìn thấy một con chim nhỏ nhắn xinh xắn nhưng đầy đủ lông cánh. Lâm Mạt hơi sững sờ, sau đó hít vào một hơi thật dài. Lúc này Lâm Mạt đã nhận ra thân phận của nó, tên của nó đã từng vang vọng thế giới, nó gọi là Bất Tử Điểu.
Lâm Mạt nói: “Đây cũng không phải thật sự là Bất Tử Điểu, loại sinh vật này đã hi hữu đến diệt tuyệt.” Sau đó hắn cau mày suy nghĩ trong chốc lát nói: “Đây cũng là phân thân của Bất Tử Điểu…” Cái gọi là phân thân, chính là một loại tồn tại phân tách ra từ chủ thể. Bọn chúng tồn tại một cách chân thật, cũng không phải là được tạo thành từ ma lực.
Phân thân có ký ức cùng tư duy liên thông với chủ thể, đây cũng chính là đang nói nó chính là một phần của chủ thể.
Lúc này Lâm Mạt khẽ gật đầu, sau đó liền để Hỗn Loạn Quân Chủ triển khai công kích. Lúc này Hỗn Loạn Quân Chủ trực tiếp chém một kiếm về phía Bất Tử Điểu.
Cái con Bất Tử Điểu này lại rất giảo hoạt, sử dụng kỹ năng chuyển vị ngay lúc này. Chỉ lưu lại bạch sắc hỏa diễm đang phiêu tán.
“Đây là Bất Tử Điểu bị chứng bạch tạng sao?” Lâm Mạt nhả rãnh nói.
Mặc dù Lâm Mạt nói như vậy, nhưng cũng không buông lỏng cảnh giác. Bởi vì Bất Tử Điểu dù chỉ là phân thân vừa ra đời, đẳng cấp cũng vững vàng ở cấp một trăm trở lên.
Mà xem như sinh vật trên đỉnh Kim Tự Tháp, không cần nói thì cũng biết thực lực của nó mạnh bao nhiêu.
Ngay lúc này Lâm Mạt để Hỗn Loạn Quân Chủ thực hiện một lần đòn công kích bình thường với Bất Tử Điểu, lần công kích này đánh rớt hai mươi phần trăm HP của Bất Tử Điểu.
Lâm Mạt cũng không có chút kinh ngạc nào, dù sao Bất Tử Điểu cũng chênh lệch đẳng cấp cùng Hỗn Loạn Quân Chủ, thuộc tính chênh lệch không phải là đặc biệt lớn, cho nên tạo thành thương tổn như vậy, thì cũng đã phi thường khả quan… Thậm chí vượt ra khỏi dự kiến của Lâm Mạt.
Sau đó Lâm Mạt thấy được tên của nó trong phản hồi chiến đấu. Cái con Bất Tử Điểu này có tên đầy đủ là “Bạch Diễm Bất Tử Điểu Hư Nhược”.
Đôi mắt Lâm Mạt có chút ngưng tụ, chính bởi vì Bạch Diễm Bất Tử Điểu ở vào trạng thái hư nhược, cho nên công kích của Hỗn Loạn Quân Chủ mới có thể đánh rớt một phần năm HP của nó…
Đương nhiên cho dù Bất Tử Điểu ở trạng thái hoàn chỉnh, Hỗn Loạn Quân Chủ cũng có nắm chắc đánh rụng mười lăm phần trăm HP của Bạch Diễm Bất Tử Điểu.
Lâm Mạt mở miệng tự nhủ nói: “Cái con Bất Tử Điểu ở trạng thái hư nhược này có quan hệ tới việc ma pháp trận bị phá hư hay không.” Lập tức Lâm Mạt lắc đầu: “Bất kể nói thế nào, thì đây là chuyện tốt.”
Lâm Mạt nhìn chăm chú trận chiến đấu, lúc này Bất Tử Điểu vẫn phi thường giảo hoạt, nó nhận công kích, sau đó liền ngửa mặt lên trời hí vang. Sau đó hỏa diễm trắng noãn phiêu tán ra, HP Bất Tử Điểu cũng dần dần khôi phục.
Bất Tử Điểu có tốc độ khôi phục HP cũng không nhanh, mỗi giây hồi phục chưa tới một phần trăm. Nhưng nó sẽ không bị đánh gãy, việc này là rất cường hãn.
Lâm Mạt tiếp tục thao túng Hỗn Loạn Quân Chủ công kích Bất Tử Điểu, lúc này Lâm Mạt thông qua phản hồi chiến đấu cũng biết được HP của Bất Tử Điểu đang không ngừng khôi phục.
Lâm Mạt nói: “Không cách nào bị đánh gãy sao?” Hắn tiếp tục nói: “Cũng không có quan hệ gì.” Sau đó Lâm Mạt liền để Hỗn Loạn Quân Chủ tiếp tục tiến hành đòn công kích bình thường.
Hỗn Loạn Quân Chủ có tổn thương phi thường mạnh mẽ.
Bạch Diễm Bất Tử Điểu sẽ không ngốc tới mức ngơ ngác đứng im ở nơi đó, mặc cho Hỗn Loạn Quân Chủ công kích. Cho nên Bạch Diễm Bất Tử Điểu liền động cánh của mình, sau đó thả ra một cái kỹ năng giảm ích đối với Hỗn Loạn Quân Chủ.
Một cái đồ án trắng noãn xuất hiện ở trên thân Hỗn Loạn Quân Chủ. Sau đó đồ án trắng noãn dần dần ảm đạm và hư hóa, trên thân Hỗn Loạn Quân Chủ lại thêm một cái trạng thái tên là “Thiêu đốt”. Ngay lúc này Lâm Mạt nhìn thấy Hỗn Loạn Quân Chủ trúng trạng thái này, thì lông mày cũng nhăn lại.
HP của Hỗn Loạn Quân Chủ đang không ngừng ngã xuống, mặc dù biên độ cũng không lớn, nhưng tính gộp lại thì vẫn tạo thành đại lượng tổn thương đối với Hỗn Loạn Quân Chủ. Lúc này Lâm Mạt đã vung ra vũ khí trong tay của mình. Sau đó khi sắp tiếp xúc vào người Bất Tử Điểu, cái con Bất Tử Điểu này liền phi thường giảo hoạt sử dụng kỹ năng chuyển vị.
“Thời gian cooldown của kỹ năng chuyển vị cũng phi thường ngắn, ân, giống như kỹ năng thiểm thước của ta.” Nói xong câu đó Lâm Mạt liền thấy Bất Tử Điểu kéo dài khoảng cách, rồi liền thả ra một viên hỏa cầu trắng noãn tấn công Hỗn Loạn Quân Chủ. Cái viên hỏa cầu này có tốc độ cực nhanh, mà cũng có đặc hiệu “Tỏa Định”.
Hỏa cầu đầu tiên tạo thành mấy trăm điểm tổn thương cho Hỗn Loạn Quân Chủ, sau đó bởi vì hiệu quả “Thiêu đốt” mà trực tiếp tạo thành bạo tạc hai lần. Hai lần bạo tạc trực tiếp tạo thành một ngàn điểm tổn thương.
Lâm Mạt bình tĩnh, cũng không có bất kỳ chút thất kinh nào. Ở thời điểm này Hỗn Loạn Quân Chủ mở ra kỹ năng “Hỗn Loạn Chân Linh” cùng “Hỗn Loạn Trùng Quần”.
Lâm Mạt thở ra một hơi nói: “Hi vọng hai cái kỹ năng này phối hợp có thể giết Bất Tử Điểu đi…” Vừa dứt lời, bên người Hỗn Loạn Quân Chủ liền có đại lượng Hỗn Loạn Trùng Quần.
Lâm Mạt mỉm cười, sau đó những Hỗn Loạn Chi Trùng liền như lá vàng bị gió thu quét bay, phát động công kích đối với Bất Tử Điểu.
Lúc này Bất Tử Điểu còn tiến hành công kích đối với Hỗn Loạn Quân Chủ, nhưng công kích của nó bị “Hỗn Loạn Chân Linh” làm suy yếu hơn phân nửa.
Đây cũng không phải là trọng điểm, vấn đề là Hỗn Loạn Trùng Quần có thể đánh chết Bất Tử Điểu hay không. Lúc này Hỗn Loạn Quân Chủ phóng xuất ra thủ đoạn mạnh nhất, cũng chính là “Hỗn Loạn Chân Linh” cùng “Hỗn Loạn Trùng Quần”.
“Không có gì bất ngờ xảy ra, lần công kích này hẳn là có thể ép Bất Tử Điểu Trùng Sinh.” Lâm Mạt chậm rãi nói. Sau khi đánh chết Bất Tử Điểu, Bất Tử Điểu có thể phục sinh.
Đương nhiên nó cũng không thể vô hạn Trùng Sinh, tại bên trong thời gian nhất định Bất Tử Điểu chỉ có thể phục sinh một lần, sau đó chờ đợi kỹ năng này làm lạnh mới có thể phục sinh một lần nữa.
Lâm Mạt hiểu rõ điểm này, mà ở thời điểm này mặc dù Lâm Mạt dùng hết hai cái kỹ năng của Hỗn Loạn Quân Chủ, nhưng thời điểm đối mặt với Bất Tử Điểu phục sinh, hắn còn có Thạch Toàn Quan Chủ…
Tại khi Hỗn Loạn Trùng Quần tiến hành công kích đối với Bất Tử Điểu, Lâm Mạt liền thấy HP của Bất Tử Điểu đang nhanh chóng rớt xuống, thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy HP của nó hồi phục.
Lâm Mạt nói: “Đã sớm nghe nói HP Bất Tử Điểu càng thấp, tốc độ hồi phục HP liền càng nhanh.” Lúc này Lâm Mạt vẫn có tâm tư tự nói chuyện, là bởi vì Lâm Mạt đã thấy kết cục của Bạch Diễm Bất Tử Điểu.
Hỗn Loạn Quân Chủ vẫn đang tiếp tục công kích bình thường, rốt cục đánh Bạch Diễm Bất Tử Điểu thành tàn huyết. Lúc này Bất Tử Điểu lại đột nhiên triển khai hai cánh, phát khởi tập kích đối với Hỗn Loạn Quân Chủ.
Lâm Mạt hơi đổi thần sắc, bởi vì lúc này Lâm Mạt đã sáng tỏ ý đồ của Bất Tử Điểu. Lần tập kích này cũng không phải là đơn giản kéo khoảng cách cùng Hỗn Loạn Quân Chủ, đây thật ra là một cái kỹ năng phi thường mạnh mẽ.
Nếu như kỹ năng đụng vào Hỗn Loạn Quân Chủ, cũng là đủ để làm Lâm Mạt buồn bực. Bởi vì cái kỹ năng này không nhìn năng lực phòng ngự… Đây là một cái kỹ năng phi thường điển hình trong việc kích sát.
Cho nên Lâm Mạt nhẹ nhàng ah một tiếng nói: “Thật sự là phiền phức.” Phun ra bốn chữ này hắn liền điều khiển Hỗn Loạn Quân Chủ tiến hành tránh né.
Hỗn Loạn Quân Chủ thành công tránh đi một kích này. Mà lúc này Bất Tử Điểu dã cũng bị Hỗn Loạn Trùng Quần đánh rớt tất cả HP.
Bạn cần đăng nhập để bình luận