Trọng Sinh Ma Đạo Sư
Chương 266 - Đức Lỗ Y chi nộ
Lâm Mạt dần dần buông Cecilia ra. Lâm Mạt trầm mặc chốc lát rồi nói: “Cecilia, ngươi vẫn nên tiến vào Trạng thái ẩn thân đi.”
Nàng nói: “Được rồi, Chủ Nhân.” thân thể Cecilia dần dần biến mất, cuối cùng nàng ẩn nấp trong hư không.
Lâm Mạt thở dài một hơi, sau đó hắn cầm pháp trượng trong tay chạm vào ma pháp trận. Bảo thạch màu lam tiếp xúc vào Truyền Tống Trận, sau đó bảo thạch trên pháp trượng phát sáng lên.
Loại ánh sáng này không phải là dấu hiệu Lâm Mạt muốn phóng thích kỹ năng, mà chỉ là biểu hiện ma lực bắt đầu hội tụ bên trong bảo thạch mà thôi. Sau đó ma lực từ bên trong bảo thạch chảy vào ma pháp trận, màu sắc của ma pháp trận dần dần trở nên xanh ngắt.
Lâm Mạt phóng thích ra ma lực, vì được pháp trượng tăng phúc, nên trước khi tất cả ma lực tiêu hao hết, Lâm Mạt thành công kích hoạt Truyền Tống Trận.
Lâm Mạt đi vào trong Truyền Tống Trận, sau đó liền biến mất. Lâm Mạt mở to mắt, nhìn thấy Hắc Ám dày đặc đưa tay không thấy được năm ngón. Pháp trượng trong tay hắn sáng lên, mượn nhờ pháp trượng sáng lên, Lâm Mạt nhìn thấy bên cạnh mình có một chiếc đèn. Cái đèn này đã bị gió thổi tắt.
Lâm Mạt nhìn thấy trong video kia, nhìn thấy Pháp Sư lợi dụng Hỏa Cầu Thuật, thắp sáng cây đèn trước mắt này. Lâm Mạt liền sử dụng kỹ năng Hỏa Cầu Thuật.
Một Hỏa Cầu được phát ra, đánh vào bên trên ngọn đèn. Một ngọn lửa tử sắc xinh đẹp thoát ra từ bên trong cây đèn, sau đó ngọn lửa này trở nên rực rỡ trong nháy mắt.
Lâm Mạt thỏa mãn, sau đó lập lại chiêu cũ, đốt sáng tất cả ngọn đèn trên đường đi lên. Khi được ánh đèn chiếu rọi, hắn liền nhìn thấy mấy dã quái.
Đây là một bộ khôi lỗi đá. Trên người khôi lỗi tán phát ra một loại ma lực tự nhiên.
Mặc dù những ma lực này xuất từ tự nhiên và do tinh linh phát ra, nhưng Lâm Mạt vẫn cảm giác được một cỗ hương vị bạo ngược. Tựa hồ lúc ấy vị kia giá lâm nơi đây đã rất phẫn nộ mà phá hủy nơi này.
Nhìn qua video Lâm Mạt biết tên Đức Lỗ Y kia phát hiện cái gì nên mới tức giận như thế.
Bởi vì quý tộc nơi này mua sắm nữ tinh linh từ chợ đen để hưởng lạc, bị Đại Đức Lỗ Y cảm giác được khí tức sau đó Tỏa định nơi này. Nhìn thấy hoàn cảnh bi thảm của nữ tính tinh linh trở thành đồ chơi, Đại Đức Lỗ Y giận mà phá hủy nơi này.
Hắn lấy đất đá làm thân thể, giết tất cả nhân loại nơi này sau đó cầm tù Linh hồn trong thân thể đá này, đây cũng chính là nguyên nhân Nham Thạch khôi lỗi xuất hiện.
Lâm Mạt hít vào một hơi thật dài, sau đó bày ra tư thái tiến công. Pháp trượng trong tay hắn phát sáng lên, sau đó hắn tung ra kỹ năng “Băng Sắc Vi”.
Mà kia đôi mắt Nham Thạch khôi lỗi bỗng nhiên sáng lên một đạo cường quang tử sắc, mãnh liệt chướng mắt. Sau đó Nham Thạch khôi lỗi liền lao tới hướng Lâm Mạt.
Nham Thạch khôi lỗi cũng không có vũ khí, nhưng cánh tay đá lại đột nhiên tăng vọt, biến thành lợi trảo. Trên lợi trảo còn hiện lên một loạt đường vân màu xanh đậm cùng từng mảnh vảy màu bạc.
Nhưng cũng chỉ có một cánh tay xuất hiện biến hóa như vậy, một cái tay khác thì vẫn như cũ.
Lâm Mạt liền khống chế Nham Thạch khôi lỗi lại. Nhưng bởi vì Nham Thạch khôi lỗi không phải vật thể sinh mạng, cho nên kỹ năng này cũng không có tạo thành hiệu quả “Đổ máu”, nhưng hiệu quả “Đóng băng” lại được tăng cường…
Lâm Mạt trông thấy kỹ năng của mình có tác dụng, liền bắt đầu phóng Hỏa Cầu công kích Nham Thạch khôi lỗi. Hỏa Cầu công kích vào Nham Thạch khôi lỗi, tạo thành 8-9% tổn thương. Tức là Lâm Mạt cần công kích mười lần thì mới có thể đánh chết khôi lỗi này.
Lâm Mạt đã hiểu cường độ của dã quái nơi này. Nham Thạch khôi lỗi có thuộc tính thấp hơn đám quái ngang cấp khác, nhưng dù sao cũng là tồn tại cấp 30, đẳng cấp cao hơn Lâm Mạt bảy cấp.
Lâm Mạt có thể tạo thành tổn thương như vậy thì cũng tương đối hài lòng rồi, thế là hắn bắt đầu gấp rút phóng Hỏa Cầu. Từng quả Hỏa Cầu được tạo ra và được phóng đi, “Ầm ầm” đánh vào trên người Nham Thạch khôi lỗi.
Khi kỹ năng “Băng Sắc Vi” kết thúc hiệu quả đóng băng, Lâm Mạt đã thành công kết liễu con Nham Thạch khôi lỗi kia. Thân thể Nham Thạch khôi lỗi rạn nứt, sau đó biến thành một đám đá vụn.
Lâm Mạt cúi đầu nhìn những đám đất đá kia một chút, muốn nhìn xem có đồ vật gì rơi xuống không. Sau đó hắn đã nhìn thấy trên mặt đất xuất hiện một kiện vũ khí đoản kiếm Đạo Tặc cấp bậc thanh đồng.
Lâm Mạt có chút thở dài, đi đến xoay người nhặt lên món vũ khí kia, mặc dù chỉ là vũ khí cấp bậc thanh đồng, nhưng có còn hơn không.
Hắn đem món vũ khí thanh đồng kia lên nhìn thuộc tính một chút, mặc dù không hề giống trang bị cấp Bạch Ngân, nhưng nó có thuộc tính không kém vũ khí cấp Bạch Ngân.
Con mắt Lâm Mạt có chút sáng lên, hắn nhẹ giọng lẩm bẩm: “Đây là một tin tức tốt.” Bởi vì cái vũ khí này có thuộc tính cường đại, Lâm Mạt liền phán đoán ra nơi này rơi xuống trang bị đều có thuộc tính trác tuyệt. Nếu có thể ở nơi này đạt được trang bị Cấp Hoàng Kim hoặc Cấp Ám Kim, như vậy có thể bán đi với một cái giá không tệ.
Dù sao đối người chơi bình thường mà nói, trang bị cấp sử thi, truyền kỳ là thứ tương đối hư vô mờ ảo, bọn hắn chọn lựa đầu tiên đều là trang bị hoàng kim hoặc là Ám Kim.
Lâm Mạt đem món đoản kiếm thanh đồng kia bỏ vào trong túi đeo lưng của mình, sau đó đưa tay kéo cái mũ của mình. Ánh mắt của hắn rơi vào nơi xa, nơi xa là một mảnh đen kịt không nhìn thấy được cái gì.
Thế là Lâm Mạt lại sử dụng Hỏa Cầu Thuật nhóm từng chiếc đèn. Trước đó đã đề cập qua, hoàn cảnh nơi này phi thường tối, cho dù đã thắp lửa nhưng cũng không cách nào xua tan được Hắc Ám.
Rất hiển nhiên, đó cũng không phải là do Đại Đức Lỗ Y làm ra. Mà thông qua hiện trạng của những cây đèn này thì cũng có thể đánh giá được chủ nhân của nơi này có hành vi và tính cách như thế nào. Lâm Mạt vừa suy tư vừa hành tẩu, bỗng nhiên hắn dừng bước.
Bởi vì trong ánh sáng mờ do ngọn đèn trước mặt Lâm Mạt phát ra, có một đạo hắc ảnh chợt lóe lên. Mặc dù Lâm Mạt đang tự hỏi, nhưng cũng vẫn chú ý tới có đồ vật gì đó đang đến gần mình.
Thần sắc Lâm Mạt trở nên ngưng trọng lên, đối diện hoàn toàn không giống Nham Thạch khôi lỗi mà hắn đã gặp phải, tồn tại trước mắt này lại phi thường nhẹ nhàng linh hoạt.
Đây chính là ưu thế Lâm Mạt đã có được ký ức về viêc này. Cái gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng, hắn biết rõ tồn tại trước mắt là cái gì.
Lâm Mạt nhớ ra tên của nó: “Ám Ảnh Miêu.” Nhưng thần sắc của hắn cũng rất lạnh nhạt, tựa như cũng không quá để ý tới. Tên của nó thì như vậy, nhưng con mèo này lại do Đại Đức Lỗ Y nguyền rủa. Bản thể của Ám Ảnh Miêu là nhân loại…
Mặc dù Lâm Mạt xem thường Ám Ảnh Miêu, nhưng hắn vẫn nắm chặt Hàn Dạ Pháp Trượng. Pháp trượng trong tay sáng lên, Lâm Mạt đã chuẩn bị sẵn sàng kỹ năng.
Hắn cũng không sử dụng kỹ năng “Thuật Đóng Băng”, nếu như sử dụng kỹ năng này với Ám Ảnh Miêu có tốc độ cực nhanh nhẹn này, vậy thì quá khinh thường nó rồi.
Lâm Mạt sử dụng chính là kỹ năng “Băng Sắc Vi”, cái này kỹ năng là bản tiến hóa từ “Hàn Băng Kinh Cức”. Lâm Mạt chỉ cần xác định hướng đi chuyển của Ám Ảnh Miêu, là rất dễ dàng có thể khống chế.
Lúc này Lâm Mạt không nhúc nhích, an tĩnh chờ đợi Ám Ảnh Miêu lộ ra chân ngựa. Cũng không để cho Lâm Mạt chờ đợi quá lâu, rất nhanh một đạo hắc ảnh đánh tới từ phía sau Lâm Mạt. Lâm Mạt liền mỉm cười…
Có lẽ Ám Ảnh Miêu có tốc độ cực kỳ nhanh, Lâm Mạt căn bản không kịp trốn tránh, nhưng bị công kích thì cũng không có gì.
Đầu tiên hắn có trạng thái “Vị Diện Bích Lũy”, hắn không e ngại công kích của Ám Ảnh Miêu. Tồn tại như Ám Ảnh Miêu này, lực công kích cũng không đáng sợ, đáng sợ là công kích của nó có hiệu quả độc tố. Nhưng Lâm Mạt lại có “Tịnh Hóa Quang Hoàn”, có thể miễn dịch với trạng thái không tốt.
Cho nên, Lâm Mạt không e ngại Ám Ảnh Miêu. Lâm Mạt lựa chọn tiếp nhận một chút công kích của nó, sau đó trong nháy mắt sử dụng kỹ năng “Băng Sắc Vi” tiến hành phản chế.
Đúng như dự liệu của Lâm Mạt, thời điểm móng vuốt của Ám Ảnh Miêu xẹt qua trên người hắn, thì như chạm vào một tầng hàng rào trong suốt, thương tổn của nó bị triệt tiêu. Mà Lâm Mạt không có bị trạng thái “Độc tố” ảnh hưởng.
Lâm Mạt thở một hơi, sau đó “Băng Sắc Vi” đã có thể khống chế Ám Ảnh Miêu. Lâm Mạt xoay người lại, nhìn thấy mặt mũi Ám Ảnh Miêu đầy dữ tợn. Lâm Mạt nhịn không được liền nhíu mày, sau đó hắn bắt đầu phóng thích Hỏa Cầu tấn công Ám Ảnh Miêu.
Nghe danh tự Ám Ảnh Miêu liền biết lượng máu của nó không cao, bất quá xem ra không phải không cao, mà là phi thường thấp. Nguyên nhân rất đơn giản, “Ám Ảnh Miêu” không phải một loại biến dị mà bị nguyền rủa mà ra. Cho nên chi cần Lâm Mạt dùng năm đòn công kích bình thường, con Ám Ảnh Miêu kia liền bị tiêu diệt.
Sau đó Ám Ảnh Miêu rơi xuống một kiện vũ khí cấp Bạch Ngân. Kia là một trang bị giày Pháp Sư cấp bạch ngân. Lâm Mạt nhanh chóng lượm món đồ cấp Bạch Ngân lên, Lâm Mạt bắt đầu lật xem thuộc tính của kiện trang bị này.
Kiện trang bị này có thuộc tính giống như Lâm Mạt dự liệu, đều là tồn tại đỉnh tiêm trong cấp bậc Bạch Ngân, chỉ đơn thuần thuộc tính thôi thì nó đã cường hãn không kém gì trang bị Cấp Hoàng Kim rồi.
Bất quá kiện trang bị này vẫn có chút vấn đề, là nó có Kỹ Năng kèm theo phi thường bình thường. Kỹ năng có tác dụng là, khi kích hoạt kỹ năng này trong thời gian nhất định, lần công kích tiếp theo sẽ có hiệu quả tổn thương tăng lên sáu mươi phần trăm.
Lâm Mạt cảm thấy kỹ năng này phi thường rác rưởi, không có chút thực dụng nào. Lâm Mạt thở dài một hơi sau đó liền đem cái trang bị cấp Bạch Ngân này bỏ vào ba lô.
Thần sắc Lâm Mạt bỗng nhiên có chút kỳ dị. Nếu như lần này không phải là trùng hợp, đây chẳng phải là mang ý nghĩa tiếp theo nếu nhặt được một kiện trang bị Cấp Hoàng Kim khác thì sao?
Biểu lộ thần sắc của Lâm Mạt hắn có chút tâm động. Nhưng lý trí của hắn nói cho hắn biết loại tình huống này là phi thường khó, cho nên hắn khẽ lắc đầu sau đó thở dài một hơi.
“Nghĩ nhiều như vậy làm gì, đi một bước nhìn một bước đi.” Lâm Mạt nói xong câu nói này thần sắc liền khôi phục vẻ chăm chú, những cái này là thứ chỉ có thể ngộ không thể cầu.
Tiếp theo Lâm Mạt nhìn thoáng qua phía trước, tiếp tục đốt đèn xoi đường. Sau đó qua ước chừng năm phút thời gian, Lâm Mạt đi một quãng đường rất dài.
Lúc này Lâm Mạt mới ngừng lại, bởi vì phía trước xuất hiện một đầu Mị Ma to lớn. Nó có được dung nhan tú lệ, nhưng khóe miệng lại nhô ra hai răng nanh khát máu. Bên trong tròng mắt của nó cũng tản ra quang mang hung ác, phía sau có một đôi cánh thịt phe phẩy.
Lâm Mạt nhìn Mị Ma mỉm cười, thứ này cũng là thứ bị Đại Đức Lỗ Y nguyền rủa mới xuất hiện. Bởi vì nguyền rủa mà sinh ra, cho nên cường độ của nó không lớn.
Lâm Mạt ho khan một tiếng, sau đó liền sử dụng kỹ năng “Băng Sắc Vi” với Mị Ma. Khi kỹ năng này phát huy tác dụng, Lâm Mạt liền khống chế đươc Mị Ma, nhưng lại có vẻ quá sẽ thuận lợi.
Nghe danh tự Mị Ma thì có thể xem như một loại nguyền rủa, nhưng phải cường đại hơn Ám Ảnh Miêu nhiều, không có khả năng bị khống chế dễ dàng như vậy được.
Lâm Mạt chợt nghe phía sau truyền đến một tiếng cười khẽ. Lông mày Lâm Mạt nhăn lại, sau đó liền sử dụng kỹ năng “Băng Sương Khải Giáp”. Khi lấy được trạng thái “Vị Diện Bích Lũy”, Lâm Mạt rất ít lần sử dụng kỹ năng này .
Nhưng hiện tại có việc ngoài dự liệu xuất hiện, Lâm Mạt vô ý thức liền sử dụng kỹ năng này. Kỳ thật dù cho không sử dụng kỹ năng này, Mị Ma cũng không có khả năng tạo thành tổn thương.
Lâm Mạt vì chủ quan mà phải trả giá, dù cho có trạng thái “Vị Diện Bích Lũy”, mình cũng không thể vô địch dưới cấp ba mươi được. Đúng vậy, khi Băng Sương Khải Giáp phát huy tác dụng, hắn đã bị Mị Ma đánh rớt gần một trăm điểm HP…
Hắn thở dài một hơi, sau đó liền tung ra kỹ năng “Băng Sắc Vi”. Nhưng kỹ năng vừa được phát ra, lại bị trạng thái miễn kháng của Mị Ma triệt tiêu.
Cũng không phải là Mị Ma nắm giữ khảng năng vĩnh cửu miễn dịch với kỹ năng ma pháp, cái hiệu quả này quá nghịch. Chính xác thì nó vẫn có thời gian hạn chế.
Lâm Mạt lắc đầu, cảm thấy bất mãn đối với việc mình yếu thế trong trận chiến đấu này. Sau đó thần sắc hắn trầm xuống nhìn về phía trước.
Trong đoạn video ở kiếp trước, Lâm Mạt cũng không nhìn thấy có Mị Ma, mà là một còn Hùng Yêu nắm giữ kỹ năng “Phản lão hoàn đồng”.
Một thế này lại có nhiều thứ bị cải biến trong lặng lẽ. Lâm Mạt hít vào một hơi thật dài, sau đó ánh mắt sáng rực nhìn chăm chú về phía trước. Chỗ ánh mắt Lâm Mạt chiếu tới, hắn thấy được không gian bên người con Mị Ma kia đang bị bóp méo. Sau đó nương theo tiếng cười nhẹ nhàng, một con Mị Ma khác xuất hiện.
Đôi mắt Lâm Mạt có chút ngưng tụ, chậm rãi mở miệng nói: “Thiên Phú Phân Thân.” Hắn thoáng có chút bất đắc dĩ, so với Hắc Hùng, thì Mị Ma càng khó chơi hơn một chút.
Hai con Mị Ma này thật ra là một thể, mà nó chỉ đang sử dụng thiên phú “Phân Thân” chia thành hai con mà thôi. Một con ở ngoài sáng dụ địch, một cái khác thì trốn trong bóng tối chuẩn bị đánh lén.
Lâm Mạt nhìn thấy mình bị mất hơn một trăm điểm HP thì có chút bất đắc dĩ.
Nhưng Lâm Mạt lại cảm thấy có chút may mắn, bởi vì Mị Ma là thứ bị Đại Đức Lỗ Y chế tạo ra, cho nên thực lực của nó bị hạ xuống rất nhiều. Nếu như bị Đại Đức Lỗ Y nguyền rủa, thì Lâm Mạt biết bây giờ mình không khác gì một con giun dế ở trong mắt Mị Ma cả.
Hai Mị Ma đều nhìn Lâm Mạt rồi phát ra tiếng cười, ánh mắt nhìn Lâm Mạt phi thường khinh thị. Nhưng như vậy cũng là chuyện tốt, Mị Ma càng không coi Lâm Mạt là gì, thì cơ hội của hắn lại càng lớn.
Lâm Mạt nghiêm túc nhìn hai Mị Ma, hắn biết Mị Ma sử dụng thiên phú “Phân Thân”, sinh ra hai Mi Ma có thuộc tính giống nhau.
Cái thiên phú này phi thường cường hãn, nhưng cũng không đến mức nghịch. Cho nên khi sử dụng qua cái kỹ năng thiên phú này xong, kỹ năng này sẽ ở vào trạng thái không thể sử dụng.
Đúng vậy, kỹ năng này cũng không có biến mất mà là biến thành màu xám. Vậy cũng có nghĩa là, khi một con Mị Ma ngã xuống, kỹ năng này liền sẽ tiến vào trạng thái chờ cooldown, Mị Ma liền lại có thể tiến hành phân thân.
Cho nên kỹ năng này cực kỳ khó chơi, nếu như phải đối mặt với Hắc Hùng thì tốt biết bao nhiêu, nó mà dung Kỹ Năng “Phản lão hoàn đồng” thì mình liền Trực tiếp sử dụng “Tịnh Hóa Quang Hoàn” xua tan phản lão hoàn đồng là xong.
Lâm Mạt nắm giữ kỹ năng “Tịnh Hóa Quang Hoàn” có hai loại hiệu quả bị động và chủ động. Hiệu quả bị động chỉ có tác dụng đối với mình, có thể miễn dịch tuyệt đại bộ phận hiệu quả giảm ích cùng khống chế. Mà hiệu quả chủ động có thể xua tan trong phạm vi lớn. Xua tan trạng thái tăng thêm của đối thủ cùng xua tan giảm ích cùng khống chế cho phe mình.
Lâm Mạt đang cảm thán vận khí của mình không tốt, cũng đang chú ý trạng thái Mị Ma. Lúc này ánh sáng màu tím nhạt trên người Mị Ma đã được thu lại, Lâm Mạt biết hiệu quả miễn dịch ma pháp của bọn nó đã kết thúc.
Lâm Mạt nhìn thấy bọn chúng kết thúc hiệu quả miễn kháng, hắn liền thả ra kỹ năng “Thuật Đóng Băng” . Mà lúc này hai Mị Ma vừa phát giác được việc không ổn, vừa mới triển khai hai cánh quyết định thoát đi thì, Thuật Đóng Băng đã phát huy tác dụng.
Mị Ma bị khống chế ngay tại chỗ. Bọn chúng vừa bị khống chế, Lâm Mạt liền Lập tức sử dụng kỹ năng “Thiểm Thước” di chuyển về phía trước tám mét. Hắn ngựa không dừng vó tiếp tục chạy hướng về phía trước.
Bởi vì khoảng cách tám mét vẫn còn quá ngắn, Lâm Mạt muốn tung ra kỹ năng “Hàn Băng Chi Triều” Phạm vi công kích phải đủ tác dung tới cả hai Mị Ma. Tại lúc Thuật Đóng Băng kết thúc hiệu quả , Lâm Mạt thành công đem hai Mị Ma đặt vào phạm vi công kích.
Mà lúc này hiệu quả khống chế dần dần được buông lỏng, Lâm Mạt nhìn thấy hai Mị Ma mở miệng ra phát thanh âm gào cao vút, Lâm Mạt không khỏi nhíu mày.
Nhưng Lâm Mạt vẫn là thuận lợi phát động kỹ năng. Hàn Băng Chi Triều có năng lực khống chế càng triệt để hơn, đem vừa Mị Ma mới muốn thoát ly khống chế lại khống chế chúng môt lân nữa. Toàn bộ thân thể đều bị đóng băng, như là hai tòa băng điêu.
Lâm Mạt trông thấy cố gắng của mình không có uổng phí, bọn chúng đều chỉ còn lại có 55% lượng máu. Bởi vì thiên phú đáng sợ cùng lực công kích siêu cao, đương nhiên trọng yếu nhất vẫn bởi vì nguyên nhân Đại Đức Lỗ Y nguyền rủa nơi này, đến mức lượng máu Mị Ma cực kỳ mỏng.
Lâm Mạt lại tung ra kỹ năng “Phong Bạo Xạ Tuyến” . Khi kỹ năng này công kích đến, lượng máu của hai Mị Ma liền bị bị rớt xuống từng đoạn. Thậm chí không cần sử dụng kỹ năng khác, tỉ như “Hàn Phách Băng Kiếm Thuật” cùng “Sương Đống Tân Tinh”, hai Mị Ma đã bị đánh chết. Thân thể của bọn nó hóa thành hai làn khói mỏng màu đen, cứ như vậy biến mất không thấy.
Đánh chết hai Mị Ma thì Lâm Mạt thở dài một hơi. Mặc dù hai Mị Ma này bị mình hạ gục thành công, thậm chí có thể nói là vô cùng đơn giản. Nhưng lực công kích của nó cường hãn tới mức làm cho Lâm Mạt không thể nào quên.
Thậm chí có thể, Nếu mình không có trạng thái “Vị Diện Bích Lũy”, như vậy mình sẽ rơi vào hoàn cảnh vô cùng nguy hiểm .
Lâm Mạt lắc đầu, ánh mắt khôi phục vẻ thanh minh. Căn cứ theo video,
Lâm Mạt biết mình mới đi qua có một nửa lộ trình. Sau đó hắn cúi đầu xuống nhìn thoáng qua vị trí Mị Ma bị đánh giết, nhìn thấy một kiện trang bị bốc lên ngân quang sáng loáng. Một kiện pháp trượng Mục Sư cấp Bạch Ngân.
Mặc dù cũng không có ngoài dự đoán của Lâm Mạt, nhưng không có được trang bị Cấp Hoàng Kim vẫn làm Lâm Mạt có chút bất mãn. hắn đi qua nhặt món trang bị của Mục Sư kia lên, kiểm tra thuộc tính của kiện trang bị này một hồi.
Xem hết thuộc tính xong, Lâm Mạt cảm thán thở dài một hơi. Mặc dù không phải Cấp Hoàng Kim, nhưng thuộc tính tăng phúc của nó còn siêu việt đại đa số pháp trượng Hoàng Kim Mục Sư cấp 30, chỉ có kỹ năng kém một chút mà thôi.
Lâm Mạt vẫn tương đối hài lòng Đối với cây pháp trượng Mục Sư này, mặc dù hắn không dùng đến cũng không cần sử dụng, nhưng lại có thể bán một cái giá tốt. Lâm Mạt liền đem cây pháp trượng Mục Sư kia để vào ba lô.
Sau đó hắn tiếp tục vừa đi vừa thắp sáng cây đèn. Đi ước chừng bốn phút, Lâm Mạt nhìn thấy phía trước loáng thoáng có một quái vật khổng lồ. Bởi vì tia sáng lờ mờ, Lâm Mạt chỉ có thể mơ hồ trông thấy hình dáng.
Lâm Mạt nhìn thấy tồn tại trước mắt xong, liền dừng bước. Khóe miệng của hắn nổi lên vẻ tươi cười. Lâm Mạt đã biết mình sẽ phải đối mặt với loại quái vật nào…
Cái quái vật khổng lồ kia chính là Hùng Yêu, nhưng thân thể của nó có vẻ cường tráng quá mức một chút.
Đây cũng là một đầu quái Cấp tinh anh. Lâm Mạt đoán được, con dã quái này sẽ rơi xuống trang bị Cấp Hoàng Kim.
Nếu như Hùng Yêu này có được ý thức, như vậy nội tâm nhất định chửi ầm lên. Còn chưa có giao thủ, Lâm Mạt đã tính toán chiến lợi phẩm…
Lâm Mạt lắc đầu, đưa tay kéo mũ xuống. Pháp trượng trong tay hắn sáng lên, kỹ năng “Băng Sắc Vi” được tung ra.
Đầu Hùng Yêu trong bóng đêm không nhúc nhích vì đã bị Lâm Mạt đông kết ngay tại chỗ, Lâm Mạt cười một tiếng sau đó sử dụng kỹ năng “Thiểm Thước”. Sử dụng kỹ năng này xong, Lâm Mạt liền dùng tới kỹ năng “Hàn Băng Chi Triều”.
Lâm Mạt nghe thấy con Hắc Hùng bị đóng băng, đang không ngừng gào thét. Sau đó Hắc Hùng liền tiến vào trạng thái “Phấn chấn”, và sẽ để cho đối thủ tiến vào trạng thái “Chấn nhiếp”.
Trạng thái phấn chấn có thể để cho toàn thuộc tính đơn vị phe mình tăng lên với một biên độ nhất định. Mà trạng thái chấn nhiếp lại có thể để cho lực công kích của địch quân yếu bớt. Đây là một cái kỹ năng phụ trợ vô cùng cường hãn, cho nên kỹ năng này chỉ kéo dài mấy chục giây thời gian.
Mà bởi vì Lâm Mạt có trạng thái “Tịnh Hóa Quang Hoàn”, hiệu quả chấn nhiếp hoàn toàn không có tác dụng đối với Lâm Mạt. Chính vì vậy, Lâm Mạt cảm thấy mình không cần tung ra hiệu quả chủ động của Tịnh Hóa Quang Hoàn, cũng chính là xua tan hiệu quả trạng thái phấn chấn của nó.
Lâm Mạt cảm thấy bằng vào các kỹ năng khác thì cũng có thể thuận lợi hạ gục Hắc Hùng rồi, cho nên không cần thiết tiêu hao lá bài này.
Tiến vào trạng thái phấn chấn xong, bởi vì lực phòng ngự được đề cao mạnh, cho nên hiệu quả khống chế của Băng Sắc Vi đã xuất hiện dấu hiệu buông lỏng. Mặc dù Lâm Mạt không có bị hiệu quả “Chấn nhiếp” ảnh hưởng, nhưng sắc mặt cũng tương đối ngưng trọng.
Lâm Mạt vận dụng kỹ năng “Thiểm Thước” lần nữa, chiến lược của hắn vẫn luôn không có thay đổi. Đó chính là khống chế, sau đó dung Thiểm Thước để kéo khoảng cách và tung Kỹ Năng bạo phát cao. Sáo lộ mặc dù đơn giản thô bạo, nhưng rất hữu hiệu.
Sở dĩ Lâm Mạt không có cải biến cách sử dụng kỹ năng, đó là bởi vì đối phó với một con Hắc Hùng có trí năng hơi thấp, thì loại sáo lộ này tốt rồi.
Hắn khẽ thở một hơi, sau đó liền kích hoạt kỹ năng “Hàn Băng Chi Triều” . Kỹ năng này tác dụng lên trên người Hắc Hùng xong, liền tiếp tục khống chế Hắc Hùng hoàn toàn.
“Tựa hồ không hề khó khăn.” Lâm Mạt nói khẽ. Sau đó hắn trực tiếp tung ra kỹ năng “Sương Đống Tân Tinh”, kỹ năng này vừa tung ra, Lâm Mạt liền nhìn thấy lượng HP của Hắc Hùng đã thấp hơn năm mươi phần trăm.
Bởi vì Hắc Hùng có tốc độ mất máu quá nhanh, cái này làm cho Lâm Mạt có một loại cảm giác không chân thật. Lâm Mạt nhíu lông mày lại, sự tình có khác thường, con Hắc Hùng này nhất định có vấn đề.
Nhưng bị những vấn đề này quấy nhiễu làm chân tay luống cuống, đây là điều ngu xuẩn nhất. Lâm Mạt cũng không có đình chỉ việc phóng thích kỹ năng. Đầu tiên là “Hàn Phách Băng Kiếm Thuật”, sau đó lại là “Phong Bạo Xạ Tuyến” .
Khi kỹ năng Phong Bạo Xạ Tuyến sắp làm lượng máu của Hắc Hùng về không, Lâm Mạt thấy rất rõ ràng nó đã ngẩng đầu lên phát ra một tiếng gào thét to lớn.
Tiếp theo tiếng gào, Lâm Mạt liền nhìn thấy thanh HP dừng lại ở một tia sau cùng, rồi lượng máu của nó liền hồi phục một đoạn lớn.
Lâm Mạt liền thở dài một hơi, bởi vì khi biết được lá bài tẩy của đối phương xong, liền sẽ không phải bận tâm nữa.
Lâm Mạt khôi phục vẻ trầm tĩnh. Hắn vẫn duy trì kỹ năng “Phong Bạo Xạ Tuyến”, mặc dù lượng máu của Hắc Hùng khôi phục một mảng lớn, nhưng “Phong Bạo Xạ Tuyến” cũng đè xuống không ít.
Hắc Hùng khôi phục được tám mươi phần trăm máu. Còn lại hai mươi phần trăm lượng máu đã bị “Phong Bạo Xạ Tuyến” đánh rớt.
Lâm Mạt hừ một tiếng, sau đó nương theo Phong Bạo Xạ Tuyến dần dần suy yếu, Lâm Mạt thu hồi pháp trượng lại.
Lúc này “Sương Đống Tân Tinh” đã làm lạnh hoàn tất, Lâm Mạt lập tức tung cái kỹ năng này ra. Chỉ qua không đầy một giây thời gian, lượng máu của Hắc Hùng lại hạ xuống sáu mươi phần trăm.
Sau đó Hắc Hùng liền gào thét, trên người thể của nó bắt đầu quấn quanh vô số quang mang vặn vẹo. Những ánh sáng kia như ngũ thải ban lan.
Sau đó HP của nó đang khôi phục từng bước. Lâm Mạt đương nhiên biết đây là kỹ năng “Phản lão hoàn đồng”, kỹ năng này tạo thành hiệu quả hồi phục sinh mệnh phi thường mạnh mẽ. Nhưng kỹ năng này có thể bị xua tản hoặc đánh cắp.
Lâm Mạt không có kỹ năng có thể đánh cắp hiệu quả của đối phương, mà lượng máu của Lâm Mạt đang rất cao, cho nên không cần hiệu quả kỹ năng của “Phản lão hoàn đồng”. Bởi vậy, Lâm Mạt quyết định xua tan trạng thái này của Hắc Hùng, khi kỹ năng này có tác dụng khoảng một giây.
Lâm Mạt đã tung ra hiệu quả chủ động của “Tịnh Hóa Quang Hoàn”, một đợt không gian vặn vẹo xuất hiện, một cái ma pháp cầu vô hình to lớn phát sinh bạo tạc trước người Lâm Mạt và Hắc Hùng.
Hắn khẽ vuốt cằm, kỹ năng này đã thành công xua tản tất cả. Những cái quang mang đủ mọi màu sắc vặn vẹo kia đã biến mất. Lâm Mạt mở ra kỹ năng “Thệ Ngã Chi Cảnh”, sử dụng kỹ năng này xong, tất kỹ năng đều được thiết lập lại thời gian cooldown.
Lâm Mạt hít vào một hơi thật dài, sau đó liền lấy ra một bình Khôi Phục Dược Tề Ma Pháp từ trong hành trang rồi uống vào. Tiếp theo, Lâm Mạt liền có thể sử dụng một đợt kỹ năng mới. Lâm Mạt oanh tạc kỹ năng liền tuc, sau khi hoàn thành một chuỗi kỹ năng thì Hắc Hùng đã ngã xuống đất bỏ mình.
Lâm Mạt biết trong tầng này kiến trúc đã không còn dã quái. Thế là hắn cúi đầu xuống bắt đầu tìm kiếm chiến lợi phẩm của mình. Kia là một đôi giày Đạo Tặc Cấp Hoàng Kim. Lâm Mạt lấy đôi giày và mỉm cười, cái biểu lộ này thể hiện khi hắn đang nhìn thuộc tính. Kiện trang bị này không chỉ có thuộc tính tăng phúc phi thường khả quan, mà còn bổ sung kỹ năng tương đương cường hãn.
Kỹ năng này có hiệu quả là, khi đeo kiện trang bị này, thì khi Đạo Tặc sử dụng kỹ năng có trạng thái vô địch, thời gian duy trì sẽ được kéo dài năm mươi phần trăm.
Lâm Mạt có chút cao hứng, sau đó hắn đi vào trong bóng tối đốt tất cả cây đèn lên, mà khi tất cả dã quái đều bị thanh lý, một cái Truyền Tống Trận màu xanh biếc xuất hiện ở phía trước Lâm Mạt cách hai mươi mấy mét.
Lâm Mạt không chút do dự đi tới Truyền Tống Trận trước mặt, sau đó đạp một chân vào. Qua ước chừng nửa giây, thân thể Lâm Mạt bị truyền tống đến tầng thứ hai.
Tầng thứ hai chính là tầng cuối cùng, Lâm Mạt đã qua video lên biết rất rõ điểm này.
Lâm Mạt ngẩng đầu nhìn nơi xa nhất của tầng thứ hai, nơi đó có một đạo quang trụ, trong cột ánh sáng lơ lửng một kiện trang bị phục trang đẹp đẽ.
Khi Lâm Mạt nhìn thấy món vật phẩm kia, liền thở một hơi thật dài. Nhưng lập tức ánh mắt của hắn liền trở nên cảnh giác lên, muốn đạt được kiện trang bị “Đức Lỗ Y giới chỉ” kia là một quá trình còn rất dài.
Hắn nhìn quanh chung quanh một phen, cũng không có trông thấy một con dã quái nào. Nhưng càng như thế, Lâm Mạt cảnh giác hơn.
Lâm Mạt bắt đầu đi về phía trước. Tốc độ của hắn cũng không nhanh, cũng không có buông lỏng cảnh giác. Ngay tại lúc Lâm Mạt đi về phía trước, dưới chân Lâm Mạt bỗng nhiên xuất hiện dây leo mang theo hào quang màu tím thẫm.
Dây leo kia cũng không có bao nhiêu, nó phải rất khó khăn mới quấn được chân Lâm Mạt. Lâm Mạt cúi đầu nhìn thoáng qua dây leo kia, “Hừ” một tiếng sau đó giơ chân lên đi hướng về phía trước.
Tốc độ Lâm Mạt di chuyển cùng không có bị bất kỳ chút ảnh hưởng nào. Bởi vì có “Tịnh Hóa Quang Hoàn”, Lâm Mạt đã miễn dịch với khống chế, mà đơn vị sử dụng Kỹ Năng Khống Chế với Lâm Mạt lại không hiểu rõ điểm này.
Hắn tiếp tục đi về phía trước. Bỗng nhiên trong tầm nhìn, một đạo quang mang tử sắc bay tới từ đằng xa. Luồng hào quang màu tím kia là một mũi tên, mà lại là một cái mũi tên hiệu quả mang “Tỏa định”.
Lâm Mạt nhướn lông mày lên, sau đó trực tiếp tung ra kỹ năng “Băng Sương Khải Giáp” . Nương theo thuộc tính trí lực của Lâm Mạt được tăng lên, cái áo giáp hư ảo này càng thêm ngưng thực, các loại hoa văn cùng chi tiết đều phi thường chân thực.
Thực hiện kỹ năng “Băng Sương Khải Giáp” xong, Lâm Mạt rất thong dong đối mặt với cái mũi tên này.
Mũi tên mang theo một đuôi ánh sáng tử sắc, bay tới hướng Lâm Mạt, xẹt qua một đường vòng cung trong không khí. Đánh rớt một phần ba giá trị hộ giáp của Lâm Mạt, nhưng Lâm Mạt lại có vẻ không thèm để ý tới.
Lâm Mạt đã xem video nên đã biết cái mũi tên này không thể né tránh mà lực công kích lại rất mạnh, và cũng biết Boss thủ quan nơi này là cái gì.
Hắn ngẩng đầu nhìn Món trang bị lơ lửng trong cột sáng kia, cũng chính là mục đích của chuyến này của Lâm Mạt.
Nhìn thoáng qua xong, Lâm Mạt dời đi ánh mắt nhìn về phía sau, nơi đó truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ.
Tiếng bước chân từ xa mà đến gần, ngay sau đó Lâm Mạt đã nhìn thấy một thân ảnh đi ra từ đằng sau cột sáng. Đạo thân ảnh kia chính là một Ám Ảnh Cung Tiễn Thủ bị nguyền rủa.
Ám Ảnh Cung Tiễn Thủ mặc dù cũng nhận nguyền rủa mà bị suy yếu, nhưng nó bị thời giàn làm dị hoá. Sau khi dị hoá Ám Ảnh Cung Tiễn Thủ vẫn không mạnh hơn bao nhiêu, nhưng phải cường đại hơn so với Hắc Hùng rất nhiều.
Lâm Mạt nhìn thấy đó là một cung tiễn thủ nam tính. Sắc mặt của hắn tái nhợt, bờ môi đen nhánh, nhìn phi thường bệnh trạng.
Sau đó sắc mặt tái nhợt của tên cung tiễn thủ kia nhìn Lâm Mạt toát ra vẻ tươi cười.
Lâm Mạt không có hứng thú. Mà dựa vào tất cả dữ kiện mà đoán được nó chính là Boss cuối cùng mà mình cần đánh bại.
Lâm Mạt biết, nó tồn tại ở nơi này cũng không phải vì thủ hộ chiếc nhẫn Đại Đức Lỗ Y lưu lại, mà vì hủy diệt kiện trang bị này…
Nguyền rủa cùng hiệu quả áp chế ở đây được phát ra từ cột sáng kia, đây chính là nguyên nhân cung tiễn thủ một mực ở nơi này với ý đồ phá hư kiện vật phẩm Đại Đức Lỗ Y lưu lại.
Lúc trước Lâm Mạt đã có xem qua, phía trên cột sáng đã có vết rạn rất nhỏ. Mà bây giờ Lâm Mạt nhìn cột sáng lại có vẻ trơn bóng như mới.
Cho nên có thể thấy được Lâm Mạt tới sớm, cũng có thể suy đoán ra cái Ám Ảnh Cung Tiễn Thủ này có thực lực không bằng con Ám Ảnh Cung Tiễn Thủ trong video kia, mà Lâm Mạt đã nhận một kích toàn lực của Ám Ảnh Cung Tiễn Thủ mà chỉ có hao tổn một phần ba giá trị hộ giáp.
Lâm Mạt cũng không có triển khai công kích đối với cung tiễn thủ này, bởi vì làm như vậy không có chút ý nghĩa nào. Bởi vì cái cung tiễn thủ có thực lực cực kỳ cường hãn, các loại thuộc tính đều cường hãn đến biến thái. Lấy thương đổi thương với Ám Ảnh Cung Tiễn Thủ là một loại hành vi phi thường ngu xuẩn.
Lâm Mạt dự định chính là phải lấy món trang bị “Đức Lỗ Y giới chỉ” trong cột ánh sáng kia trước. Hành vi của Lâm Mạt lập tức để sắc mặt Ám Ảnh Cung Tiễn Thủ âm trầm xuống trong nháy mắt.
Đạt được Đức Lỗ Y giới chỉ, lực công kích sẽ không có tăng thêm, nhưng sau này mỗi một lần công kích đều sẽ bổ sung thêm đặc tính “Tinh Linh Chi Hỏa”. Loại đặc tính này sẽ tạo thành tổn thương kếch xù đối với các đơn vị tà ác.
Mà bởi vì nguyền rủa chi lực của Đại Đức Lỗ Y đưa vào chiếc nhẫn này, cho nên người nắm giữ kiện vật phẩm này có thể tạo thành tổn thương gấp đôi.
Kiện trang bị này đặt ở trong hành trang thì liền phát huy tác dụng, cũng không nhất định phải đeo lên.
Mặc dù Lâm Mạt mặc nguyên bộ “Hàn Dạ Sáo Trang”, mà trên tay còn đeo một cái Chu Ti Giới Chỉ cùng một chiếc Hàn Dạ Giới Chỉ. Cho nên chỉ cần đem kiện vật phẩm này thu vào ba lô liền sẽ có thêm một chỗ để trang bị.
Mà Lâm Mạt không có ý định đeo kiện trang bị này lên là đẳng cấp không có đạt yêu cầu.
Lâm Mạt đi tới, mà Ám Ảnh Cung Tiễn Thủ thì kéo căng trường cung trong tay sau đó tùy thời chuẩn bị bắn mũi tên ra.
Sau đó cái mũi tên này bay trên không trung lao vút tới, Khi nó bay tới một nửa đường, nó bỗng nhiên tách ra. Cái mũi tên này trực tiếp biến hóa thành sáu mũi tên.
Đó cũng không phải huyễn thuật, mà là sáu mũi tên thật sự. Mặc dù một mũi Ám Ảnh Tiễn này có lực công kích kém xa tít tắp so với mũi tên ban đầu kia, nhưng số lượng lại bù chất lượng.
Lâm Mạt ngưng trong, nhưng vẫn không sợ hãi chút nào mà đi hướng về phía trước. Hắn thoải mái như thế là vì có trạng thái “Ma Vương Che Chở” cùng kỹ năng “Băng Sương Khải Giáp”.
Có thể nói đơn giản thế này, “Ma Vương Che Chở” đã tăng cường lực phòng ngự lên rất lớn, mà kỹ năng “Băng Sương Khải Giáp” lại tăng lực phòng ngự cùng ma lực lên cao hơn nữa.
Bởi vậy Lâm Mạt biết, mình có kỹ năng này trên thân, mũi tên Ám Ảnh Tiễn này không cách nào đánh tan “Băng Sương Khải Giáp” để tạo thành tổn thương đối với mình.
Sự thật đúng như Lâm Mạt suy nghĩ, Ám Ảnh Cung Tiễn Thủ chỉ làm rơi mất một phần ba giá trị hộ giáp, có lẽ vẫn chưa tới một phần ba…
Như vậy Lâm Mạt có được kỹ năng “Thiểm Thước” di hình hoán vị, như vậy vì cái gì hắn không sử dụng kỹ năng này để tránh né?
Đó là bởi vì Lâm Mạt có tính toán của mình, chính là hắn dự định lợi dụng kỹ năng này để nhanh chóng đi vào cột sáng, sau đó cướp đoạt trang bị “Đức Lỗ Y giới chỉ” .
Mà để hoàn thành kế hoạch này, nhất định phải đi vào phạm vì tám mã quanh cột sáng. Lâm Mạt vừa ẩn nhẫn vừa tính toán bước chân, di động tới hướng cột sáng.
Lúc này Lâm Mạt vẫn kiên định đi về phía cột sáng. Lúc này trên người Lâm Mạt vần còn “Băng Sương Khải Giáp” có một phần ba giá trị hộ thuẫn, cho nên không sợ hãi chút nào.
Lúc này Ám Ảnh Cung Tiễn Thủ trông thấy hai cái kỹ năng của mình đều không có tạo thành tổn thương có tính thực chất đối với Lâm Mạt, thế là thần sắc nó cũng trở nên nghiêm túc lên, bên trong tròng mắt lạnh như băng nó ẩn chứa đầy sát cơ.
Sau đó Ám Ảnh Cung Tiễn Thủ sử dụng kỹ năng thiên phú cường hãn của mình. Kỹ năng thiên phú của Ám Ảnh Cung Tiễn Thủ cùng loại với “Thệ Ngã Chi Cảnh”, nhưng hiệu quả cường hãn vượt xa so với “Thệ Ngã Chi Cảnh”.
Bởi vì kỹ năng không chỉ có thể thiết lập lại thời gian cooldown, mà lại có thể cường hóa các kỹ năng còn chưa dùng tới. Đương nhiên, hiệu quả cường hóa kỹ năng này có hạn chế thời gian.
Ám Ảnh Cung Tiễn Thủ sẽ không nghĩ tới, bởi vì Lâm Mạt đã xem được video vượt quan ở kiếp trước, nên Ám Ảnh Cung Tiễn Thủ có kỹ năng nào thì Lâm Mạt đều phi thường rõ ràng.
Cho nên chỉ cần Ám Ảnh Cung tiễn thủ ở trong bóng tối có trạng thái không đúng, Lâm Mạt liền phóng thích Kỹ năng “Thiểm Thước”.
Về phần lúc nào nhìn thấy được trạng thái không đúng của Ám Ảnh Cung Tiễn Thủ, đó chính là thời điểm trên người của nó xuất hiện một tầng hắc quang lấp lánh. Tầng hắc quang này chập chờn ở bên ngoài thân thể Ảnh Cung tiễn thủ.
Bởi vì hắc quang này, sẽ rất khó bị phát hiện khi ở trong vùng đất mờ tối này. Cũng may mắn ánh mắt Lâm Mạt không tệ, hơn nữa còn sớm có được công lược, khi Ám Ảnh Tiễn sắp phát động liền sử dụng kỹ năng “Thiểm Thước” tiến hành tránh né trong nháy mắt.
Lâm Mạt sử dụng kỹ năng này vừa đúng thời cơ, thành công tránh thoát công kích Ám Ảnh Tiễn của Ám Ảnh Cung Tiễn Thủ.
Ám Ảnh Tiễn chia ra làm mười hai mũi tên trên không trung. Những Ám Ảnh Tiễn đều cắm vào mặt đất, sau đó Ám Ảnh Tiễn vỡ vụn như là pha lê, phát ra tiếng vang “Đinh đinh”, sau đó liền biến mất khỏi chỗ cũ.
Cũng không có người nào quy định Lâm Mạt nhất định phải tới trước cột sáng tám mã mới có thể sử dụng “Thiểm Thước” . Sau khi sử dụng kỹ năng này, Lâm Mạt liền lập tức tăng tốc đi hướng về phía trước.
Khi Ám Ảnh Cung Tiễn Thủ biết Lâm Mạt muốn trực tiếp chạy đến cột sáng, thu lấy “Đức Lỗ Y giới chỉ”, trong mắt nó cuồn cuộn ra sát ý mãnh liệt.
Nó lập tức giương cung lắp tên bắt đầu bắn một vòng mới. Lúc này Lâm Mạt không quan tâm tới Ám Ảnh Cung Tiễn Thủ, nhìn vật phẩm trong cột sáng kia ánh mắt hắn tràn đầy sự kiên định.
Bàn tay Lâm Mạt đã tiếp xúc đến cột sáng kia, đồng thời đã vươn vào bên trong cột ánh sáng.
Nhưng vào lúc này, Ám Ảnh Cung Tiễn Thủ đã tung ra một kỹ năng, phát động một kích mạnh nhất mũi tên ánh sáng màu tím. Thân thể Lâm Mạt bị mũi tên ánh sáng tử sắc đánh trúng. Sau đó Băng Sương Khải Giáp trên người bị kích phá trong nháy mắt, Băng Sương Khải Giáp biến thành tàn phiến rơi xuống đất, sau đó tan biến trong không khí…
Lượng máu của Lâm Mạt cũng giảm xuống một nửa, không hổ là một kích mạnh nhất mà còn được cường hóa, kỹ năng này cũng là kỹ năng có lực công kích mạnh nhất của Ám Ảnh Cung Tiễn Thủ.
Nhưng trên mặt Lâm Mạt lại vẫn mỉm cười, hắn đã đưa tay cầm lấy chiếc nhẫn được khảm nạm bảo thạch màu xanh lá cây kia, nó chính là “Đức Lỗ Y giới chỉ” .
Lâm Mạt nắm cái nhẫn trong tay, sau đó hào quang màu xanh biếc lọt ra từ giữa các ngón tay của Lâm Mạt. Sau đó Ám Ảnh Cung Tiễn Thủ bắn tới một tên mũi tên ma pháp phổ thông.
Mui tên ma pháp bay tới mang theo tiếng xé gió. Nhưng khi bay đến trước mặt Lâm Mạt, tốc độ cái mũi tên này giảm xuống trong nháy mắt, phảng phất như phía trước có một bức tường không thấy được.
Lâm Mạt nhìn chiếc nhẫn trong tay mình, sắc mặt toát ra một tia nụ cười nhàn nhạt. Lâm Mạt đem Đức Lỗ Y giới chỉ bỏ vào trong hành trang, ngay sau đó Lâm Mạt liền nhìn thẳng Ám Ảnh Cung Tiễn Thủ, dùng giọng điệu uy nghiêm mà nghiêm túc nói: “Là thời điểm kết thúc ngươi.”
Lâm Mạt thả ra một viên Hỏa Cầu bắn về phía Ám Ảnh Cung Tiễn Thủ. Viên Hỏa Cầu kia không hề có sự khác biệt với trước đây, nhưng khi công kích vào người Ám Ảnh Cung Tiễn Thủ thì, bên trên viên Hỏa Cầu kia xuất hiện một lớp lục quang.
Cái đạo lục quang kia cũng không dễ nhìn thấy. Nhưng nếu cẩn thận nhìn, thì vẫn có thể nhìn thấy nó.
Sau đó Lâm Mạt nhìn chăm chú vào nó, viên Hỏa Cầu kia công kích vào trên người Ám Ảnh Cung Tiễn Thủ. Sau đó lượng máu Ám Ảnh Cung Tiễn Thủ giảm tới ba mươi phần trăm.
Hiệu quả công kích bạo phát như vậy, không chỉ có làm Lâm Mạt chấn kinh, liền ngay cả Ám Ảnh Cung Tiễn Thủ cũng ngốc trệ.
Lâm Mạt lại phản ứng rất nhanh, sau đó liên tiếp ném ra hai cái Hỏa Cầu. Kết quả cũng không để cho hắn thất vọng, khi hai cái Hỏa Cầu công kích tới, Ám Ảnh Cung Tiễn Thủ kia liền biến thành một trận khói đen rồi biến mất.
Lâm Mạt thở ra một hơi, sau đó đi đến vị trí Ám Ảnh Cung Tiễn Thủ đứng trước đó nhặt trang bị rơi xuống lên. Kia là một kiện trang bị Cấp Ám Kim, là pháp trượng nghề nghiệp Pháp Sư.
Nó có thuộc tính so sánh ngang với Trang Bị cấp Sử Thi, nhưng kỹ năng bổ sung thì vẫn yếu hơn một chút. Bất quá bởi vì Trang Bị cấp Sử Thi chỉ có kỹ năng sáo trang mà không có kỹ năng đơn kiện, cho nên cái vũ khí Pháp Sư cấp Sử Thi này có giá cả không thể đo lường.
Lâm Mạt cười một tiếng: “Có thể rất đáng tiền a!” Sau đó hắn đem kiện vật phẩm này thả vào trong ba lô, trang này rất đáng giá, tức là Lâm Mạt sẽ đem kiện trang bị này xử lý, mà không phải để cho mình sử dụng.
Nguyên nhân rất đơn giản, hắn đã gom góp Hàn Dạ Sáo Trang, thuộc tính tăng phúc để cho người ta phi thường hâm mộ. Nếu như trang bị cái pháp trượng này, như vậy thì mất nhiều hơn được. Mà Hàn Dạ Sáo Trang lại mang cho Lâm Mạt một cái kỹ năng lĩnh vực vô cùng cường hãn “Hàn Dạ Thương Khung” .
Kỹ năng này một mực bị Lâm Mạt coi làm át chủ bài, cho nên vẫn luôn không có sử dụng qua. Lại bởi vì lĩnh vực này phi thường cường hãn, điều này sẽ đưa đến thời gian cooldown cũng dài đằng đẵng.
Lâm Mạt thu thập xong chiến lợi phẩm thì, liền ngắm nhìn chung quanh, muốn tìm kiếm vị trí Truyền Tống Trận.
Ở trong chỗ Ảnh Cung tiễn thủ bị xử lý, một cái Truyền Tống Trận màu xanh biếc liền xuất hiện. Cái vị trí Truyền Tống Trận này xuất hiện cũng không xa, cách Lâm Mạt Dã cũng chỉ không đến mười bước.
Lâm Mạt cười một tiếng, sau đó đưa tay kéo mũ. Ngay sau đó Lâm Mạt liền đi vào cái Truyền Tống Trận kia, hắn bước một chân vào Truyền Tống Trận, sau một khắc hắn liền bị truyền tống rời đi.
Thân ảnh của hắn xuất hiện ở bên trong Dã Tính Hoang Nguyên, cũng chính là chỗ Truyền Tống Trận mà Lâm Mạt đã dùng để tiến vào cái kiến trúc kia.
Lâm Mạt có chút không thoải mái nhắm mắt lại, dùng tay trái che chắn lấy quang mang chói mắt.
Qua một hồi lâu, Lâm Mạt mới dần dần thích ứng với sáng mãnh liệt. Hắn buông tay xuống, mắt cũng mở ra dần dần.
Lâm Mạt lặng yên dừng lại một hồi, khóe miệng có chút nhếch lên. Gió nhẹ thổi qua cánh đồng hoang mát mẻ, tóc Lâm Mạt đong đưa trong gió.
Lâm Mạt duỗi cái lưng mệt mỏi, tiếp tục đi về phía vị trí luyện cấp cao cấp hơn. Tại mảnh hoang nguyên hoang vu này, tất cả dã quái đều có cấp 30.
Như vậy cái gọi là vị trí luyện cấp cao cấp hơn chính là bấy quái có cấp độ cao hơn cấp 30 và có tỉ lệ hồi báo cao hơn. Mà điểm kinh nghiệm còn cao hơn bầy Hùng Sư nhiều, như vậy thì chỉ còn lại một loại dã quái, đó chính là Cự Tượng.
Lâm Mạt bỗng nhiên dừng bước, mở ra bản đồ xác nhận lại lộ tuyến mình phải đi lần nữa, mới tiếp tục đi tới. Bất quá Lâm Mạt phải thay đổi phương hướng, bởi vì hắn đi lầm đường…
Khi chuyển phương hướng tiếp tục hành tẩu, Lâm Mạt vuốt vuốt huyệt Thái Dương. Hắn nói khẽ: “Quả nhiên trong ký ức sẽ xuất hiện một chút sai lầm a, nhất là trong địa phương rộng lớn vô ngần này.”
Nói xong câu này Lâm Mạt liền tiến vào trạng thái yên lặng. Hắn đi năm mươi phút, rốt cục đi tới một khu vực ẩm ướt.
Mặc dù cái địa vực này có đầm nước, nhưng cũng sinh trưởng đầy cỏ dại kim sắc, mà những cỏ dại này sinh trưởng càng cao hơn càng rắn chắc hơn.
Lâm Mạt thở dài một hơi, đi đường là thứ làm hao phí thời gian nhất. Lâm Mạt nhìn thoáng qua bảng xếp hạng Đẳng Cấp, thứ hạng của mình đã rơi xuống hạng 6.
Mặc dù Lâm Mạt ẩn giấu đi danh tính, nhưng thời điểm Lâm Mạt nhìn thấy vị trí của mình, thì vị trí của mình xẽ có một màu xanh nhạt. Lâm Mạt nhìn thoáng qua sau đó liền đóng lại bảng xếp hạng, sau đó ánh mắt liền rơi vào bầy Cự Tượng.
Lâm Mạt quan sát địa hình bốn phía một chút, thuận tiện nhìn xem nơi này có người chơi nào không. Hắn quan trắc một phen xong, xác định không có người chơi theo dõi, mà cũng tìm được chỗ đứng tương đối thích hợp.
Thời điểm luyện cấp, chỗ đứng là thứ phi thường trọng yếu. Bởi vì chỗ đứng ngay ngắn, tỉ như đứng trên một địa hình mà dã quái không cách nào đi tới, như vậy thì có thể an tâm dung kỹ năng, không cần lo lắng bị công kích.
Cái này không chỉ tiết kiệm thuốc hồi phục tề, mà lại đề cao hiệu suất luyện cấp.
Lâm Mạt đi tới vị trí tự chọn, tại một cái mỏm đá cao cao này. Với hình thể khổng lồ và động tác chậm chạp của Cự Tượng thì nó vẫn có thể công kích tới chỗ Lâm Mạt, nhưng hiệu suất di chuyển của nó liền giảm rất nhiều.
Sau khi đứng tại vị trí thích hợp, Lâm Mạt lựa chọn sử dụng kỹ năng “Băng Sắc Vi” để mở quái. Lâm Mạt thở dài một hơi, sau đó tung kỹ năng vào con Cự Tượng gần nhất.
Bởi vì Cự Tượng là loài da dày thịt béo nên nó có lực phòng ngự kinh người. Cho nên Cự Tượng cũng không có bị dính hiệu quả “Đổ máu” của kỹ năng “Băng Sắc Vi”. Lâm Mạt cũng dự liệu được tình huống này, cũng không có trông cậy vào kỹ năng “Băng Sắc Vi” để cấu máu của Cự Tượng.
Hiệu quả khống chế của kỹ năng này kết thúc rất nhanh.
Khi Cự Tượng bị công kích liền nâng chân trước lên, sau đó phát ra một tiếng rống phẫn nộ. Ánh mắt của nó Tỏa định vào người Lâm Mạt, ngay sau đó liền mặc kệ tất cả mà lao đến.
Lâm Mạt nhìn Cự Tượng lỗ mãng như thế, cũng phải mỉm cười. Sau đó hắn huy động pháp trượng trong tay, pháp trượng bị Lâm Mạt giơ lên cao, ngay sau đó liền phát sáng lên.
Lâm Mạt duy trì kỹ năng mà không phát, đang chờ đợi Cự Tượng tới gần. Mà trí năng của Cự Tượng không cao liền không có ý thức được Lâm Mạt sắp triển khai kỹ năng công kích mãnh liệt, vẫn là không hề có chút cố kỵ nào mà chạy tới.
Lâm Mạt chờ đợi trong chốc lát, tại lúc Cự Tượng đang cố gắng đi lên thời điểm, Lâm Mạt liền Lập tức sử dụng kỹ năng “Thuật Đóng Băng” . Kỹ năng này vốn chính là kỹ năng khống chế quần thể, nó liền khống chế Cự Tượng lại một cách đơn giản.
Kỹ năng này phát huy tác dụng xong, Lâm Mạt liền tung ra kỹ năng “Phong Bạo Xạ Tuyến”. Ngay sau đó HP của Cự Tượng liền rơi xuống từng đoạn từng đoạn.
Lâm Mạt nhìn Cự Tượng bị đóng băng mà không có cách nào hoàn thủ, khẽ gật đầu. Bởi vì đây chính là thứ Lâm Mạt cần nhìn thấy .
Sau đó hắn nhìn thoáng qua đầm nước kia, thấy được bóng dáng Cự Tượng trong đám cỏ dại kia.
Lâm Mạt thu hồi ánh mắt, sau đó nhìn trạng thái Cự Tượng cùng động tác của nó. Cự Tượng Cồng kềnh không cách nào chạm tới được Lâm Mạt , Lâm Mạt muốn làm chính là hấp dẫn giá trị thù hận của nó.
Khi “Phong Bạo Xạ Tuyến” suy yếu, Lâm Mạt chủ động triệt tiêu kỹ năng này.
Bởi vì cái kỹ năng này có lực công kích cao hơn đòn công kích bình thường rất nhiều.
Lâm Mạt bắt đầu sử dụng kỹ năng khác, nhưng “Cái kỹ năng khác ” cũng không bao hàm “Hàn Phách Băng Kiếm Thuật”. Bởi vì cái kỹ năng này cần thời gian súc thế rất dài, trong lúc Lâm Mạt chuẩn bị, Lâm Mạt sợ Cự Tượng đã chạy mất.
Lâm Mạt nhất định phải bảo đảm lúc nào cũng giữ Cự Tượng trong phạm vi nhất định. Lâm Mạt sử dụng kỹ năng “Hàn Băng Chi Triều”, kỹ năng này không dễ dàng công kích được đơn vị linh hoạt, mà nó còn không dễ dàng cải biến phương hướng thi pháp.
Lâm Mạt sử dụng kỹ năng này vào lúc này, nguyên nhân chủ yếu chính vì hắn biết Cự Tượng có thân hình cồng kềnh, hơn nữa còn bị phẫn nộ làm choáng váng đầu óc sẽ không cách nào né tránh kỹ năng này.
Kỹ năng “Hàn Băng Chi Triều” được tung ra, giống như Hàn Lưu được thổi ra từ trong địa ngục rồi đóng băng Cự Tượng lại. Sau đó hắn Lập tức sử dụng kỹ năng “Sương Đống Tân Tinh”, cuối cùng mới dùng kỹ năng “Hàn Phách Băng Kiếm Thuật” .
Khi sử dụng những kỹ năng này xong. Lâm Mạt trông thấy lượng máu của nó chỉ còn có năm mươi phần trăm.
Lâm Mạt liền nhíu lông mày lại, Lâm Mạt bất đắc dĩ lấy ra một bình Khôi Phục Dược Tề Ma Pháp từ trong hành trang, sau đó uống vào một ngụm.
Mặc dù Lâm Mạt có rất nhiều Khôi Phục Dược Tề Ma Pháp, nhưng tiếp tục như vậy thì cũng sẽ có lúc tiêu hao sạch, mà Pháp Sư không có MP chính là lão hổ không có răng.
Mặc dù Lâm Mạt có được Phó Thủ Cecilia cấp cho kỹ năng “Ma Pháp Chúc Phúc”, nhưng kỹ năng này không cách nào phát huy tác dụng trong chiến đấu. Lâm Mạt thở dài một hơi, nếu như kỹ năng này có thể khôi phục MP trong chiến đấu, như vậy Lâm Mạt sẽ rất hài lòng.
Lâm Mạt uống vào một Khôi Phục Dược Tề Ma Pháp xong, bắt đầu sử dụng kỹ năng “Thệ Ngã Chi Cảnh”, thiết lập lại thời gian cooldown. Ngay sau đó, Lâm Mạt tiếp tục tung ra từng đạo pháp thuật, những kỹ năng phát huy tác dụng xong, đầu Cự Tượng kia chỉ còn lại một tia máu.
Lâm Mạt bắt đầu dùng công kích phổ thông.
Một viên Hỏa Cầu rồi lại một viên Hỏa Cầu được phóng ra, Cự Tượng tàn huyết kia cũng phải ngã xuống. Lâm Mạt hơi thở dài một hơi, sau đó nhìn thi thể Cự Tượng ngã xuống.
Thật đáng tiếc, Lâm Mạt sử dụng một bình Khôi Phục Dược Tề Ma Pháp, mà còn phải dùng tuyệt đại đa số kỹ năng, mới giải quyết được con Cự Tượng này mà không có rơi bất kỳ vật phẩm nào. Lâm Mạt thở dài một hơi, sau đó ánh mắt rơi vào trên người một con Cự Tượng.
Đương nhiên hắn cũng không có lập tức triển khai công kích. Vì phải chờ đợi kỹ năng làm lạnh và chờ đến “Ma Pháp Chúc Phúc” khôi phục lại MP.
Thời gian khôi phục MP thì chỉ cần mấy chục giây, mà kỹ năng lại cần rất nhiều thời gian, nhưng nhiều lắm thì cũng chỉ mất mấy phút.
Lâm Mạt đang an tĩnh chờ đợi, thuận tiện nhìn quanh bốn phía một phen để duy trì cảnh giới. Ở kiếp trước dù lúc Lâm Mạt đi đường ngắm cảnh đẹp, thì vẫn phải cảnh cảm giác.
Khi MP và kỹ năng hồi phục hoàn toàn thì hắn bắt đầu một vòng luyện cấp mới. Dù Lâm Mạt thao tác có thêm tinh tế tỉ mỉ hơn nữa, thì cũng không có cái gì khác biệt, Lâm Mạt vẫn bị bức bách phải uống một bình Khôi Phục Dược Tề Ma Pháp.
Lúc này Lâm Mạt cũng hơi nhíu chân mày lại, sau đó đang nhắm mắt suy tư một chút, hắn mới dần dần mở mắt.
“Cecilia…” Lâm Mạt kêu gọi. Thanh âm của hắn nghe phi thường bình tĩnh, rõ ràng lúc này Lâm Mạt đang tự hỏi cái gì đó.
“Có chuyện gì không, Chủ Nhân?” Cecilia nói.
“Ta cần phải mượn kỹ năng của ngươi.” Lâm Mạt thở dài một hơi nói, “Ngươi cũng biết hiện tại ta cũng không có biện pháp gì tốt để đối phó những tên da dày thịt béo này…”
“Được rồi chủ nhân.” Cecilia gật đầu nói, “Ta minh bạch ý của ngài. Bất quá, ngài lựa chọn mục tiêu là cái gì đây?”
Lâm Mạt duỗi ra pháp trượng về phía trước, hắn nói tiếp: “Chính là tên Cự Tượng Cấp Lĩnh Chủ kia.” Theo phương vị pháp trượng chỉ, có thể trông thấy một con Cự Tượng có hình thể to lớn hơn nữa thân thể lại trắng noãn như ngọc.
“Cấp bậc của hắn cũng không có vượt qua ngươi mười cấp.” Lâm Mạt Nói. Việc này có ý nghĩa, Cecilia cùng Lâm Mạt đi khắp nơi, cũng đã không ngừng đang hấp thu kinh nghiệm, bởi vậy cấp bậc của Cecilia cũng đã đạt cấp 21.
Mà kỹ năng “Thu Phục” của nàng được tiến hóa thủy tinh biến thành “Thuần phục”. Không chỉ có như thế, kỹ năng “Thuần phục” của Cecilia đã có thể thuần hóa Boss không cao hơn đẳng cấp của bản thân mười cấp.
Cho nên mới nói, lúc này Cecilia không chỉ có thể mang đến trợ giúp cho Lâm Mạt, hơn nữa còn có thể tạo được tác dụng phụ trợ to lớn.
“Có nên kích choáng nó trước không?” Cecilia trầm mặc một lát nói.
Lâm Mạt cười một tiếng: “Đây là điều đương nhiên… Nếu không thì muốn thuần hóa được một đầu Lãnh Chúa thì sẽ phải chờ tới ngày tháng năm nào.” Tiếp theo Lâm Mạt liền chậm rãi đi xuống gò núi, hướng về phía con Cự Tượng Cấp Lĩnh Chủ.
Về phần tại sao Lâm Mạt phải đi xuống, đó là bởi vì còn Cấp Lĩnh Chủ này đã vượt qua khoảng cách công kích của Lâm Mạt.
Lâm Mạt quyết định đi xuống trước, sau đó câu cừu hận của Lãnh Chúa Cự Tượng trước rồi tính sau, lại nhìn thời cơ sử dụng “Thiểm Thước” trở lại trên mỏm đá. Mà cái kỹ năng “Thiểm Thước” này có thể vượt qua hoàn cảnh địa hình nhất định.
Lâm Mạt kéo mũ Pháp Sư, sau đó hít vào một hơi thật dài. Hắn dừng bước, ngay tại lúc Cự Tượng lọt vào phạm vi công kích. Không phải Phạm vi công kích của”Băng Sắc Vi” , mà là phạm vi công kích của đòn công kích bình thường.
Lâm Mạt sử dụng Hỏa Cầu Thuật tiến hành công kích. Khi Hỏa Cầu công kích đến thân thể con Cự Tượng kia, Lâm Mạt quyết định xoay người bỏ chạy, trên mặt của hắn toát ra một tia kinh ngạc.
Thời gian không để Lâm Mạt kịp suy nghĩ quá nhiều. Lâm Mạt lập tức quyết định để Cecilia sử dụng kỹ năng… Nhưng hắn đã xem thường trình độ trí tuệ của Cecilia.
Lâm Mạt còn không có ra lệnh, Cecilia liền đã sử dụng kỹ năng với đầu Cự Tượng Cấp Lĩnh Chủ này rồi. Một quả cầu ma pháp màu trắng phóng về phía con Cự tượng.
Thân thể Cự Tượng bị ma pháp cầu màu trắng chạm đến nhưng lại không có phản ứng nào, đó là bởi vì Lâm Mạt chỉ có tung một đòn công kích bình thường thì đã phát động kỹ năng “Cao cấp Ma Pháp Hỗn Loạn” của Bi Thương Chi Giới…
Kỹ năng “Thuần phục” đã tạo nên tác dụng. Khi trạng thái hôn mê kết thúc, nó đã biến thành sủng vật của Lâm Mạt.
Lâm Mạt hít vào một hơi thật dài, sau đó liền xoay người lại, ánh mắt rơi vào trên người “Cự Tượng”Cấp Lĩnh Chủ kia.
“Hình thể khổng lồ như vậy, dùng để làm tọa kỵ cũng là coi như không tệ .” Lâm Mạt nói như thế. Lâm Mạt chỉ huy Cự Tượng đi tới gò núi nhỏ. Chính hắn thì phóng thích kỹ năng “Thiểm Thước” biến về phía trên gò núi.
Tiếp đó Lâm Mạt liền bắt đầu sử dụng kỹ năng “Băng Sắc Vi” hấp dẫn một một con Cự Tượng phổ thông. Chờ Kỹ Năng Khống Chế kết thúc hiệu quả , con Cự Tượng bị hấp dẫn cừu hận kia lập tức chạy tới hướng Lâm Mạt.
Lâm Mạt lập tức điều khiển Cự Tượng Cấp Lĩnh Chủ đã trở thành sủng vật đánh với con Cự Tượng phổ thông. Cự Tượng phổ thông bị Cự Tượng cấp Lĩnh Chủ công kích liền lập tức tiến vào trạng thái hung phấn.
Nếu như nó có được trí tuệ, nội tâm nhất định sẽ chửi ầm lên. Cái tình huống gì thế này, vì cái gì một cái Lĩnh Chủ của tộc quần tại lại đột nhiên công kích mình.
Bất quá không nói vấn đề này nữa, Cự Tượng phổ thông cũng phản ứng không chậm. Khi bị Cự Tượng Lãnh Chúa công kích xong, nó cũng bắt đầu công kích lại.
Bất quá cả hai cũng không phải là tồn tại cùng một cấp bậc, sủng vật của Lâm Mạt có khả năng tạo thành tổn thương gấp năm lần cho Cự Tượng phổ thông.
Lâm Mạt phi thường hài lòng. Lâm Mạt cũng không có nhàn rỗi, trực tiếp sử dụng kỹ năng “Phong Bạo Xạ Tuyến” tấn công Cự Tượng phổ thông.
Lâm Mạt dùng kỹ năng “Phong Bạo Xạ Tuyến” tấn công Cự Tượng phổ thông thì vẫn sẽ tạo thành tổn thương tương đối khả quan. Có thể nhìn thấy, HP của Cự Tượng phổ thông kia đang bị rớt xuống từng khúc một.
Mà Cự Tượng Lãnh Chúa cũng là đối tạo ra tổn thương cực lớn cho Cự Tượng phổ. Mỗi một lần Lãnh Chúa cự tượng va chạm, đều sẽ để HP Cự Tượng phổ thông rơi xuống ba phần trăm.
Cự Tượng phổ thông chênh lệch hai giai vị với cự tượng Lãnh Chúa. Cho nên cho dù Cự Tượng phổ thông có lực phòng ngự và HP cực kì kinh người, thì Cự Tượng Lãnh Chúa vẫn có thể tạo thành tổn thương khoảng ba phần trăm HP.
Lâm Mạt đã dễ dàng hơn rất nhiều, hắn chỉ cần đứng ở một bên sử dụng Hỏa Cầu Thuật tiến hành cấu máu là được.
Mặc dù Lâm Mạt tạo ra lượng tổn thương không đủ nhiều, nhưng cũng có thể nhìn thấy mỗi lần Hỏa Cầu tấn công trúng, lượng máu Cự Tượng phổ thông lại hơi nhích xuống một chút.
Mà cừu hận của Cự Tượng phổ thông thì lại bị cự tượng Lãnh Chúa hấp dẫn hoàn toàn.
Lâm Mạt thỉnh thoảng phóng thích kỹ năng “Sương Đống Tân Tinh”, mài mòn thanh HP của Cự Tượng phổ thông từng chút một. Lần này bởi vì có sủng vật “Cự Tượng Lãnh Chúa”, Lâm Mạt đánh chết Cự Tượng phổ thông mà không cần sử dụng Khôi Phục Dược Tề Ma Pháp. Nhưng Lâm Mạt vẫn phải dung hết thanh MP của mình.
Lâm Mạt nhìn thanh kỹ năng một chút, sau đó liền đứng tại chỗ chờ đợi “Ma Pháp Chúc Phúc” phát huy tác dụng.
Hai mươi mấy giây sau, Lâm Mạt đã khôi phục max MP. Mà HP của hắn cũng đã đầy, cho nên có thể nói hiện tại trạng thái của Lâm Mạt đã đạt tới trạng thái đỉnh phong.
Đã như vậy, Lâm Mạt liền tiếp tục khai quái. Từng đầu Cự Tượng bị Lâm Mạt cùng sủng vật Lãnh Chúa cự tượng đánh giết, điểm kinh nghiệm của Lâm Mạt cũng tăng cao không ngừng.
Chờ sắc trời tối xuống Lâm Mạt đành thở một hơi thật dài. Hắn huy động pháp trượng đánh ra kỹ năng “Sương Đống Tân Tinh”, sau đó hoàn thành chém giết một đầu Cự Tượng.
Nương theo lấy một vệt kim quang sáng lên, đẳng cấp Lâm Mạt tăng lên tới hai mươi sáu cấp, đây đã là tốc độ luyện cấp phi thường khủng bố rồi. Hắn hoàn thành thêm điểm, vẫn theo con đường thuần trí lực.
Ánh mắt Lâm Mạt rơi vào trên người sủng vật “Cự Tượng Lãnh Chúa” của mình, hắn vẫn là tương đối hài lòng đối với nó.
Lâm Mạt xoa cằm suy tư một chút, mệnh lệnh sủng vật “Cự Tượng Lãnh Chúa” đi tới trước mặt mình, Lâm Mạt liền hạ lệnh Cự Tượng Lãnh Chúa nằm xuống, thuận tiện để mình cưỡi lên.
Động tác của Lâm Mạt phi thường nhanh nhẹn, mặc dù kém hơn nhiều chức nghiệp Đạo Tặc, nhưng cũng vượt qua tuyệt đại đa số game thủ chuyên nghiệp pháp hệ.
Lâm Mạt rất thuận lợi cưỡi lên trên người Cự Tượng Lãnh Chúa. Lâm Mạt ngẩng cao lên đầu, lộ ra một thần thái bễ nghễ.
Hắn nhìn bóng đêm càng ngày càng dày đặc, liền khống chế sủng vật của mình đi hướng về phía chỗ xa hơn. Có sủng vật thay đi bộ, rốt cục Lâm Mạt cũng có thể hảo hảo nghỉ ngơi một chút.
Nơi Lâm Mạt đang hướng tới, có một cái bảo rương ám kim đang đợi ở đó. Nơi đó có địa thế cũng không quá hiểm trở, cho nên Đức Lỗ Y giới chỉ cùng Chu Ti Giới Chỉ đều chưa có đất dụng võ.
Trên người Lâm Mạt có hai cái nhẫn, một cái là Chu Ti Giới Chỉ, một cái khác là Bi Thương Chi Giới. Vừa rồi còn có được Đức Lỗ Y giới chỉ, bởi vì khi Lâm Mạt thăng cấp, liền đạt tới yêu cầu trí lực, Lâm Mạt đã có thể sử dụng kiện trang bị này, mặc dù Lâm Mạt vẫn chưa có đạt tới đẳng cấp yêu cầu.
Bởi vì có được vượt qua địa hình hoàn cảnh, hiệu quả cường đại hơn “Đức Lỗ Y giới chỉ”, cho nên Chu Ti Giới Chỉ đã bị Lâm Mạt phủ bụi tại đáy hòm.
Lâm Mạt Đối tại Chu Ti Giới Chỉ vẫn còn có chút tình cảm, Lâm Mạt cũng không tính bán đi. Bất quá hắn sẽ xử lý những trang bị kia.
Hắn cưỡi trên người Cự Tượng, chậm rãi ung dung hướng lấy phía trước đi đến. Sau đó hắn mở ra sổ truyền tin, tìm được tên Dạ Tinh. Tiếp theo Lâm Mạt liền đem trang bị mình vừa mới đạt được trong cái phó bản kia gửi cho Dạ Tinh thông qua tin nhắn hệ thống.
Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời này bên trong đầy sao, hắn đang chờ đợi Dạ Tinh cho trả lời hắn. Mình dùng tin nhắn hệ thống gửi cho nàng toàn là trang bị cấp 30, cũng không biết Dạ Tinh nhìn thấy về sau sẽ làm ra phản ứng như thế nào…
Sau một lúc chờ đợi ngắn ngủi, Lâm Mạt liền nhận được năm mươi kim tệ qua bưu kiện.
Lâm Mạt khẽ gật đầu, đây là một cái giá phi thường hợp lý. Nhưng Lâm Mạt rút năm mươi kim tệ ra, nương theo thanh âm kim tệ vang lên, tài khoản của Lâm Mạt đã được cập nhật số dư.
Lâm Mạt thở dài một hơi, bởi vì sau khi gửi tin nhắn cho Lâm Mạt xong, Dạ Tinh cũng không có nói gì với Lâm Mạt.
Hắn nhẹ giọng nói: “Có lẽ nên tìm thời cơ gặp mặt cùng nàng…” Sau đó hắn cúi đầu xuống nhìn thoáng qua Cự Tượng Lãnh Chúa, Lâm Mạt dùng chân đá nó một cái sau đó nói: “Ngươi có ý gì không, tiểu Bạch?”
Cự Tượng Lãnh Chúa phát ra một tiếng tê minh, sau đó nâng cái mũi lên. Ngay sau đó nó liền tăng thêm tốc độ chạy hướng về phía trước.
“Này này, ta không có bảo ngươi tăng tốc độ a!” thanh âm phàn nàn Lâm Mạt vang lên, hắn cũng kinh hãi đối với việc Cự Tượng đột nhiên gia tốc. Lâm Mạt đang bị xóc lên xuống khi ở trên lưng voi, kém một chút nữa là đã ngã xuống…
Qua một đoạn thời gian tương đương dài, khi Lâm Mạt ngủ gật ngáp liên tục, Cự Tượng rốt cục đưa Lâm Mạt đến cái cổng Truyền Tống Trận kia.
Cái Truyền Tống Trận kia đưa tới một cái cỡ nhỏ không gian. Cái không gian cỡ nhỏ này không có Truyền Tống Trận đi tới những địa phương khác.
Cho nên để thoát khỏi không gian cỡ nhỏ này thì chỉ có duy nhất một con đường, đó chính là về lại nơi đây, cái địa phương này tên là “Dã Tính Hoang Nguyên”.
Hắn khống chế lấy Cự Tượng bước vào Cửa Truyền Tống bên trong. Vượt quá Lâm Mạt dự liệu, nơi này lại có người chơi.
Lâm Mạt rất kinh ngạc khi thấy nơi này lại có tới ba tên người chơi. Mấy người chơi kia xoay đầu lại nhìn Lâm Mạt cưỡi Cự Tượng, thì mặt cũng đầy vẻ ngơ ngác.
Song phương đều rơi vào trong trầm mặc. Lâm Mạt cũng không biết ba người chơi này đang làm gì, thần sắc dần dần trở nên bình tĩnh hơn.
Mà ba người chơi kia chỉ bị choáng váng trong thời gian ngắn ngủi, rồi trong mắt liền toát ra sát ý. Nhưng bọn hắn cũng chú ý tới Lâm Mạt và Cự Tượng.
Trong ba tên người chơi có một người chơi Đạo Tặc, tên Đạo Tặc kia lập tức sử dụng kỹ năng “Thuật Điều Tra”. Khi kỹ năng này phát huy tác dụng, sắc mặt tên Đạo Tặc bỗng nhiên kịch biến.
Tên Đạo Tặc này có đẳng cấp hai mươi, mà đẳng cấp Cự Tượng Lãnh Chúa là cấp 30.
Nó đã vượt ra khỏi phạm vi mà kỹ năng Thuật Điều Tra có thể phát huy tác dụng, cho nên khi tên Đạo Tặc kia nhìn thấy cái tên “Cự Tượng Lãnh Chúa”, còn các thuộc tính và HP lại toàn là dấu chấm hỏi…
Tên Đạo Tặc liền hít vào một hơi thật dài, sau đó nhìn liền thông báo cho hai tên đồng đội. Hai tên đồng đội cũng đều biến sắc.
Thuật Điều Tra của Đạo Tặc cũng không có bị ngắt. Nhưng bởi vì Lâm Mạt có đẳng cấp là hai mươi sáu, nó cũng vượt ra khỏi phạm vi của kỹ năng này. Phổ thông Thuật Điều Tra chỉ có tác dụng với đối tượng chênh lệch năm cấp.
Tên Đạo Tặc kia rùng mình nhìn Lâm Mạt và Cự Tượng Lãnh Chúa. Hắn biết Lâm Mạt là người chơi không phải NPC, bởi vì khi hắn sử dụng kỹ năng “Thuật Điều Tra” xong, hắn liền biết biệt danh của Lâm Mạt trong trò chơi là “Lẫm Mạt” .
“Lẫm Mạt… Lẫm Mạt. Hoa nhài nở rộ?” Tên Đạo Tặc vừa tự hỏi suy nghĩ miên man, vừa đem nhưng gì mình nhìn thấy gửi cho hai tên đồng đội.
Lâm Mạt cưỡi trên người Cự Tượng Lãnh Chúa khổng lồ, nhìn xuống từ trên cao nhìn vào ba tên người chơi này.
Lông mày của hắn bỗng nhiên nhíu lại, bởi vì ở chỗ này lại gặp phải mấy tên người chơi có đẳng cấp khá cao, nhưng chỗ này lại không đủ để người chơi luyện cấp. Chẳng lẽ bọn hắn là tiểu đội tầm bảo chuyên nghiệp? Lâm Mạt đang suy nghĩ miên man.
Lâm Mạt đưa ánh mắt về phía vị trí bảo rương trong trí nhớ, nhìn thấy một cái rương đã trống không, đồ vật bên trong đã bị lấy đi.
Lâm Mạt không có thói quen giết người đoạt bảo, nhưng Lâm Mạt lại cảm giác được những người chơi này rất không thích hợp. Nếu như đã đạt được đồ bên trong bảo rương, như vậy vì sao lại không rời đi, ở chỗ này làm cái gì…
Lâm Mạt trầm mặc nhìn bọn hắn một lần, sau đó nắm chặt pháp trượng trong tay chuẩn bị chiến đấu. Bỗng nhiên, ánh mắt Lâm Mạt phát hiện cái gì đó, bởi vì hắn nhìn thấy trên một khối xương cốt đang có một ngọn lửa màu vàng. Một cái xương ngón tay này tản ra khí tức ma pháp quỷ dị.
Cái cục xương này chỉ là một đoạn xương ngón tay, nhưng truyền đến khí tức ma pháp và ba động ma pháp làm cho Lâm Mạt phải hung phấn. Hắn nhẹ giọng nói: “Xương ngón tay của Đại Vu.”
Lâm Mạt có kinh lịch phong phú biết bao, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, hắn liền nói ra lai lịch của kiện vật phẩm này.
Lâm Mạt thu hồi ánh mắt một lần nữa, sau đó liền lạnh nhạt nhìn ba tên người chơi. Hắn thở dài một hơi. Hắn mở miệng nói: “Cái đồ vật này không phải là thứ các ngươi có thể nắm giữ… Các ngươi đang chơi với lửa.”
Nhưng Lâm Mạt biết, lúc này ba tên người chơi bị kiện vật phẩm này che đậy hai mắt đã không nghe lời nói của Lâm Mạt ra gì.
Tương phản, bọn hắn cảm thấy Lâm Mạt đến để cướp đoạt món bảo vật này. Nghĩ đến đây, trong mắt của bọn hắn đều là toát ra sát cơ.
Lâm Mạt khẽ mím môi, thần sắc mặc dù vẫn bình tĩnh như trước, nhưng đôi mắt lại toát ra một tia ngưng trọng. Mặc dù mình có được thực lực đỉnh tiêm, còn có Cự Tượng chấn nhiếp ở một bên, nhưng Lâm Mạt không có nắm chắc sẽ chiến thắng ba tên người chơi này.
Nguyên nhân rất đơn giản, đó chính là bởi vì cái đoạn xương ngón tay tạo ra hiệu quả tăng phúc quá mức kinh khủng. Ở kiếp trước Lâm Mạt cũng từng đụng phải người chơi cầm khúc xương này trong tay, sức chiến đấu có thể đồng cấp với Boss có khi còn kinh khủng hơn.
Lúc này Lâm Mạt như đang đối mặt với ba con Boss cấp hai mươi, thậm chí còn có chút vượt qua. Bởi vậy, hắn không thể không nghiêm túc.
Một Pháp Sư xem hết Screenshots do Đạo Tặc gửi tới, thì thần sắc cũng phi thường ngưng trọng. Mặc dù bọn hắn không biết Cự Tượng mà đang cưỡi Lâm Mạt không phải là quái phổ thông. Nhưng có thể đi lại trong địa đồ cấp 30, thì phải có thực lực không thể khinh thường.
Pháp ném ra một Hỏa Cầu, cái Hỏa Cầu này ném về phía Lâm Mạt, sau đó hắn lại là phát ra viên Hỏa Cầu đánh về phía Cự Tượng Lãnh Chúa. Mục đích hắn làm như vậy chính là để thăm dò phản hồi chiến đấu sau đó xe thấy rõ ràng hạn mức lượng máu cao nhất của cả hai.
Nhưng Hỏa Cầu Thuật này không là Hỏa Cầu Thuật bình thường. Bên trong Hỏa Cầu tựa như đang tồn tại một đạo vong hồn, Mơ hồ có thể trông thấy hình khuôn mặt một người.
Lâm Mạt hơi nhíu chân mày lại, hắn trực tiếp dùng kỹ năng “Băng Sương Khải Giáp” . Mặc dù Lâm Mạt đang cưỡi Cự Tượng Lãnh Chúa, nhưng nghề nghiệp của hắn không phải là Kỵ Sĩ, cũng sẽ không có được tăng phúc thuộc tính.
Dựa theo Lâm Mạt đoán chừng, nếu như người cưỡi Cự Tượng Lãnh Chúa chính là một Kỵ Sĩ, như vậy ít nhất cũng sẽ được tăng phúc có một ngàn điểm HP cùng mấy trăm điểm lực phòng ngự.
Nhưng sau khi Lâm Mạt suy tính, thì du có là Triệu Bắc, Lâm Mạt cũng sẽ không đem đầu sủng vật này nhường cho hắn. Sau đó hắn liền đình chỉ việc suy nghĩ lung tung.
Tại trong địa vực cỡ nhỏ này, đối thủ có đủ tính uy hiếp nhất chính là Đạo Tặc, cho nên phải nghĩ biện pháp xử lý Đạo Tặc trước tiên mới được. Trong tích tắc Lâm Mạt bị Hỏa Cầu công kích đến, hắn liền tung ra kỹ năng “Sương Đống Tân Tinh”.
Cái Kỹ năng này lấy tên Đạo Tặc kia làm mục tiêu công kích, còn chỉ tiện thể công kích đến tên người chơi chiến sĩ kia mà thôi. Nơi này ngoại trừ Lâm Mạt và ba tên người chơi, một tên là Pháp Sư một tên là Đạo Tặc còn có một tên là chiến sĩ. Cũng không phải là tổ hợp chiến mục pháp thường gặp.
Khi Lâm Mạt công kích hai tên người chơi kia, đôi mắt của hắn có chút ngưng tụ. Bởi vì Lâm Mạt có được trạng thái “Vị Diện Bích Lũy”, vậy những người chơi này cũng có trạng thái miễn trừ công kích nhất định.
Sau khi Lâm Mạt dùng kỹ năng “Sương Đống Tân Tinh”, thì kỹ năng này như đang công kích vào một mặt tường trong suốt, lực công kích bị triệt tiêu hơn phân nửa trong nháy mắt.
Lúc này viên hồn Hỏa Cầu kia mới rơi vào trên người Lâm Mạt cùng Cự Tượng Lãnh Chúa. Pháp Sư không có thể nhìn thấy lượng máu của Lâm Mạt, bởi vì có “Băng Sương Khải Giáp”. Nhưng hắn lại nhìn thấy lượng máu của Cự Tượng.
Hắn há to miệng ánh mắt có chút ngốc trệ. Hắn lắp bắp nói: “Đây là, một con Boss bị thuần hóa sao?”
Lúc này Lâm Mạt giơ pháp trượng trong tay lên cao, bảo thạch trên pháp trượng phát sáng lên.
Thần sắc của hắn hết sức chăm chú, bởi vì hắn không đối mặt với một con BOSS bình thường không có trí năng, mà đang phải đối phó với người chơi giảo hoạt. Đồng thời những người chơi này cũng không phải là đám người choi phổ thông, mà đây là đám người chơi được tăng phúc từ Cốt Vu.
Người chơi được Cốt Vu tăng phúc, thuộc tính có thể so với Boss. Khả năng buff khủng bố như vậy, thì có trả cái giá to lớn hơn cũng đáng. Mà cái giá này chính là phải ký kết khế ước, trở thành nô bộc của Vu.
Mà Vu lại có danh tiếng không được tốt, bọn hắn vì muốn có được lực lượng cường đại hơn, Vu thường huyết tế thành trấn đồ sát bình dân tựa như ăn cơm uống nước. Bởi vậy, Vu mới bị tứ đại chủng tộc liên hợp tiêu diệt.
Nàng nói: “Được rồi, Chủ Nhân.” thân thể Cecilia dần dần biến mất, cuối cùng nàng ẩn nấp trong hư không.
Lâm Mạt thở dài một hơi, sau đó hắn cầm pháp trượng trong tay chạm vào ma pháp trận. Bảo thạch màu lam tiếp xúc vào Truyền Tống Trận, sau đó bảo thạch trên pháp trượng phát sáng lên.
Loại ánh sáng này không phải là dấu hiệu Lâm Mạt muốn phóng thích kỹ năng, mà chỉ là biểu hiện ma lực bắt đầu hội tụ bên trong bảo thạch mà thôi. Sau đó ma lực từ bên trong bảo thạch chảy vào ma pháp trận, màu sắc của ma pháp trận dần dần trở nên xanh ngắt.
Lâm Mạt phóng thích ra ma lực, vì được pháp trượng tăng phúc, nên trước khi tất cả ma lực tiêu hao hết, Lâm Mạt thành công kích hoạt Truyền Tống Trận.
Lâm Mạt đi vào trong Truyền Tống Trận, sau đó liền biến mất. Lâm Mạt mở to mắt, nhìn thấy Hắc Ám dày đặc đưa tay không thấy được năm ngón. Pháp trượng trong tay hắn sáng lên, mượn nhờ pháp trượng sáng lên, Lâm Mạt nhìn thấy bên cạnh mình có một chiếc đèn. Cái đèn này đã bị gió thổi tắt.
Lâm Mạt nhìn thấy trong video kia, nhìn thấy Pháp Sư lợi dụng Hỏa Cầu Thuật, thắp sáng cây đèn trước mắt này. Lâm Mạt liền sử dụng kỹ năng Hỏa Cầu Thuật.
Một Hỏa Cầu được phát ra, đánh vào bên trên ngọn đèn. Một ngọn lửa tử sắc xinh đẹp thoát ra từ bên trong cây đèn, sau đó ngọn lửa này trở nên rực rỡ trong nháy mắt.
Lâm Mạt thỏa mãn, sau đó lập lại chiêu cũ, đốt sáng tất cả ngọn đèn trên đường đi lên. Khi được ánh đèn chiếu rọi, hắn liền nhìn thấy mấy dã quái.
Đây là một bộ khôi lỗi đá. Trên người khôi lỗi tán phát ra một loại ma lực tự nhiên.
Mặc dù những ma lực này xuất từ tự nhiên và do tinh linh phát ra, nhưng Lâm Mạt vẫn cảm giác được một cỗ hương vị bạo ngược. Tựa hồ lúc ấy vị kia giá lâm nơi đây đã rất phẫn nộ mà phá hủy nơi này.
Nhìn qua video Lâm Mạt biết tên Đức Lỗ Y kia phát hiện cái gì nên mới tức giận như thế.
Bởi vì quý tộc nơi này mua sắm nữ tinh linh từ chợ đen để hưởng lạc, bị Đại Đức Lỗ Y cảm giác được khí tức sau đó Tỏa định nơi này. Nhìn thấy hoàn cảnh bi thảm của nữ tính tinh linh trở thành đồ chơi, Đại Đức Lỗ Y giận mà phá hủy nơi này.
Hắn lấy đất đá làm thân thể, giết tất cả nhân loại nơi này sau đó cầm tù Linh hồn trong thân thể đá này, đây cũng chính là nguyên nhân Nham Thạch khôi lỗi xuất hiện.
Lâm Mạt hít vào một hơi thật dài, sau đó bày ra tư thái tiến công. Pháp trượng trong tay hắn phát sáng lên, sau đó hắn tung ra kỹ năng “Băng Sắc Vi”.
Mà kia đôi mắt Nham Thạch khôi lỗi bỗng nhiên sáng lên một đạo cường quang tử sắc, mãnh liệt chướng mắt. Sau đó Nham Thạch khôi lỗi liền lao tới hướng Lâm Mạt.
Nham Thạch khôi lỗi cũng không có vũ khí, nhưng cánh tay đá lại đột nhiên tăng vọt, biến thành lợi trảo. Trên lợi trảo còn hiện lên một loạt đường vân màu xanh đậm cùng từng mảnh vảy màu bạc.
Nhưng cũng chỉ có một cánh tay xuất hiện biến hóa như vậy, một cái tay khác thì vẫn như cũ.
Lâm Mạt liền khống chế Nham Thạch khôi lỗi lại. Nhưng bởi vì Nham Thạch khôi lỗi không phải vật thể sinh mạng, cho nên kỹ năng này cũng không có tạo thành hiệu quả “Đổ máu”, nhưng hiệu quả “Đóng băng” lại được tăng cường…
Lâm Mạt trông thấy kỹ năng của mình có tác dụng, liền bắt đầu phóng Hỏa Cầu công kích Nham Thạch khôi lỗi. Hỏa Cầu công kích vào Nham Thạch khôi lỗi, tạo thành 8-9% tổn thương. Tức là Lâm Mạt cần công kích mười lần thì mới có thể đánh chết khôi lỗi này.
Lâm Mạt đã hiểu cường độ của dã quái nơi này. Nham Thạch khôi lỗi có thuộc tính thấp hơn đám quái ngang cấp khác, nhưng dù sao cũng là tồn tại cấp 30, đẳng cấp cao hơn Lâm Mạt bảy cấp.
Lâm Mạt có thể tạo thành tổn thương như vậy thì cũng tương đối hài lòng rồi, thế là hắn bắt đầu gấp rút phóng Hỏa Cầu. Từng quả Hỏa Cầu được tạo ra và được phóng đi, “Ầm ầm” đánh vào trên người Nham Thạch khôi lỗi.
Khi kỹ năng “Băng Sắc Vi” kết thúc hiệu quả đóng băng, Lâm Mạt đã thành công kết liễu con Nham Thạch khôi lỗi kia. Thân thể Nham Thạch khôi lỗi rạn nứt, sau đó biến thành một đám đá vụn.
Lâm Mạt cúi đầu nhìn những đám đất đá kia một chút, muốn nhìn xem có đồ vật gì rơi xuống không. Sau đó hắn đã nhìn thấy trên mặt đất xuất hiện một kiện vũ khí đoản kiếm Đạo Tặc cấp bậc thanh đồng.
Lâm Mạt có chút thở dài, đi đến xoay người nhặt lên món vũ khí kia, mặc dù chỉ là vũ khí cấp bậc thanh đồng, nhưng có còn hơn không.
Hắn đem món vũ khí thanh đồng kia lên nhìn thuộc tính một chút, mặc dù không hề giống trang bị cấp Bạch Ngân, nhưng nó có thuộc tính không kém vũ khí cấp Bạch Ngân.
Con mắt Lâm Mạt có chút sáng lên, hắn nhẹ giọng lẩm bẩm: “Đây là một tin tức tốt.” Bởi vì cái vũ khí này có thuộc tính cường đại, Lâm Mạt liền phán đoán ra nơi này rơi xuống trang bị đều có thuộc tính trác tuyệt. Nếu có thể ở nơi này đạt được trang bị Cấp Hoàng Kim hoặc Cấp Ám Kim, như vậy có thể bán đi với một cái giá không tệ.
Dù sao đối người chơi bình thường mà nói, trang bị cấp sử thi, truyền kỳ là thứ tương đối hư vô mờ ảo, bọn hắn chọn lựa đầu tiên đều là trang bị hoàng kim hoặc là Ám Kim.
Lâm Mạt đem món đoản kiếm thanh đồng kia bỏ vào trong túi đeo lưng của mình, sau đó đưa tay kéo cái mũ của mình. Ánh mắt của hắn rơi vào nơi xa, nơi xa là một mảnh đen kịt không nhìn thấy được cái gì.
Thế là Lâm Mạt lại sử dụng Hỏa Cầu Thuật nhóm từng chiếc đèn. Trước đó đã đề cập qua, hoàn cảnh nơi này phi thường tối, cho dù đã thắp lửa nhưng cũng không cách nào xua tan được Hắc Ám.
Rất hiển nhiên, đó cũng không phải là do Đại Đức Lỗ Y làm ra. Mà thông qua hiện trạng của những cây đèn này thì cũng có thể đánh giá được chủ nhân của nơi này có hành vi và tính cách như thế nào. Lâm Mạt vừa suy tư vừa hành tẩu, bỗng nhiên hắn dừng bước.
Bởi vì trong ánh sáng mờ do ngọn đèn trước mặt Lâm Mạt phát ra, có một đạo hắc ảnh chợt lóe lên. Mặc dù Lâm Mạt đang tự hỏi, nhưng cũng vẫn chú ý tới có đồ vật gì đó đang đến gần mình.
Thần sắc Lâm Mạt trở nên ngưng trọng lên, đối diện hoàn toàn không giống Nham Thạch khôi lỗi mà hắn đã gặp phải, tồn tại trước mắt này lại phi thường nhẹ nhàng linh hoạt.
Đây chính là ưu thế Lâm Mạt đã có được ký ức về viêc này. Cái gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng, hắn biết rõ tồn tại trước mắt là cái gì.
Lâm Mạt nhớ ra tên của nó: “Ám Ảnh Miêu.” Nhưng thần sắc của hắn cũng rất lạnh nhạt, tựa như cũng không quá để ý tới. Tên của nó thì như vậy, nhưng con mèo này lại do Đại Đức Lỗ Y nguyền rủa. Bản thể của Ám Ảnh Miêu là nhân loại…
Mặc dù Lâm Mạt xem thường Ám Ảnh Miêu, nhưng hắn vẫn nắm chặt Hàn Dạ Pháp Trượng. Pháp trượng trong tay sáng lên, Lâm Mạt đã chuẩn bị sẵn sàng kỹ năng.
Hắn cũng không sử dụng kỹ năng “Thuật Đóng Băng”, nếu như sử dụng kỹ năng này với Ám Ảnh Miêu có tốc độ cực nhanh nhẹn này, vậy thì quá khinh thường nó rồi.
Lâm Mạt sử dụng chính là kỹ năng “Băng Sắc Vi”, cái này kỹ năng là bản tiến hóa từ “Hàn Băng Kinh Cức”. Lâm Mạt chỉ cần xác định hướng đi chuyển của Ám Ảnh Miêu, là rất dễ dàng có thể khống chế.
Lúc này Lâm Mạt không nhúc nhích, an tĩnh chờ đợi Ám Ảnh Miêu lộ ra chân ngựa. Cũng không để cho Lâm Mạt chờ đợi quá lâu, rất nhanh một đạo hắc ảnh đánh tới từ phía sau Lâm Mạt. Lâm Mạt liền mỉm cười…
Có lẽ Ám Ảnh Miêu có tốc độ cực kỳ nhanh, Lâm Mạt căn bản không kịp trốn tránh, nhưng bị công kích thì cũng không có gì.
Đầu tiên hắn có trạng thái “Vị Diện Bích Lũy”, hắn không e ngại công kích của Ám Ảnh Miêu. Tồn tại như Ám Ảnh Miêu này, lực công kích cũng không đáng sợ, đáng sợ là công kích của nó có hiệu quả độc tố. Nhưng Lâm Mạt lại có “Tịnh Hóa Quang Hoàn”, có thể miễn dịch với trạng thái không tốt.
Cho nên, Lâm Mạt không e ngại Ám Ảnh Miêu. Lâm Mạt lựa chọn tiếp nhận một chút công kích của nó, sau đó trong nháy mắt sử dụng kỹ năng “Băng Sắc Vi” tiến hành phản chế.
Đúng như dự liệu của Lâm Mạt, thời điểm móng vuốt của Ám Ảnh Miêu xẹt qua trên người hắn, thì như chạm vào một tầng hàng rào trong suốt, thương tổn của nó bị triệt tiêu. Mà Lâm Mạt không có bị trạng thái “Độc tố” ảnh hưởng.
Lâm Mạt thở một hơi, sau đó “Băng Sắc Vi” đã có thể khống chế Ám Ảnh Miêu. Lâm Mạt xoay người lại, nhìn thấy mặt mũi Ám Ảnh Miêu đầy dữ tợn. Lâm Mạt nhịn không được liền nhíu mày, sau đó hắn bắt đầu phóng thích Hỏa Cầu tấn công Ám Ảnh Miêu.
Nghe danh tự Ám Ảnh Miêu liền biết lượng máu của nó không cao, bất quá xem ra không phải không cao, mà là phi thường thấp. Nguyên nhân rất đơn giản, “Ám Ảnh Miêu” không phải một loại biến dị mà bị nguyền rủa mà ra. Cho nên chi cần Lâm Mạt dùng năm đòn công kích bình thường, con Ám Ảnh Miêu kia liền bị tiêu diệt.
Sau đó Ám Ảnh Miêu rơi xuống một kiện vũ khí cấp Bạch Ngân. Kia là một trang bị giày Pháp Sư cấp bạch ngân. Lâm Mạt nhanh chóng lượm món đồ cấp Bạch Ngân lên, Lâm Mạt bắt đầu lật xem thuộc tính của kiện trang bị này.
Kiện trang bị này có thuộc tính giống như Lâm Mạt dự liệu, đều là tồn tại đỉnh tiêm trong cấp bậc Bạch Ngân, chỉ đơn thuần thuộc tính thôi thì nó đã cường hãn không kém gì trang bị Cấp Hoàng Kim rồi.
Bất quá kiện trang bị này vẫn có chút vấn đề, là nó có Kỹ Năng kèm theo phi thường bình thường. Kỹ năng có tác dụng là, khi kích hoạt kỹ năng này trong thời gian nhất định, lần công kích tiếp theo sẽ có hiệu quả tổn thương tăng lên sáu mươi phần trăm.
Lâm Mạt cảm thấy kỹ năng này phi thường rác rưởi, không có chút thực dụng nào. Lâm Mạt thở dài một hơi sau đó liền đem cái trang bị cấp Bạch Ngân này bỏ vào ba lô.
Thần sắc Lâm Mạt bỗng nhiên có chút kỳ dị. Nếu như lần này không phải là trùng hợp, đây chẳng phải là mang ý nghĩa tiếp theo nếu nhặt được một kiện trang bị Cấp Hoàng Kim khác thì sao?
Biểu lộ thần sắc của Lâm Mạt hắn có chút tâm động. Nhưng lý trí của hắn nói cho hắn biết loại tình huống này là phi thường khó, cho nên hắn khẽ lắc đầu sau đó thở dài một hơi.
“Nghĩ nhiều như vậy làm gì, đi một bước nhìn một bước đi.” Lâm Mạt nói xong câu nói này thần sắc liền khôi phục vẻ chăm chú, những cái này là thứ chỉ có thể ngộ không thể cầu.
Tiếp theo Lâm Mạt nhìn thoáng qua phía trước, tiếp tục đốt đèn xoi đường. Sau đó qua ước chừng năm phút thời gian, Lâm Mạt đi một quãng đường rất dài.
Lúc này Lâm Mạt mới ngừng lại, bởi vì phía trước xuất hiện một đầu Mị Ma to lớn. Nó có được dung nhan tú lệ, nhưng khóe miệng lại nhô ra hai răng nanh khát máu. Bên trong tròng mắt của nó cũng tản ra quang mang hung ác, phía sau có một đôi cánh thịt phe phẩy.
Lâm Mạt nhìn Mị Ma mỉm cười, thứ này cũng là thứ bị Đại Đức Lỗ Y nguyền rủa mới xuất hiện. Bởi vì nguyền rủa mà sinh ra, cho nên cường độ của nó không lớn.
Lâm Mạt ho khan một tiếng, sau đó liền sử dụng kỹ năng “Băng Sắc Vi” với Mị Ma. Khi kỹ năng này phát huy tác dụng, Lâm Mạt liền khống chế đươc Mị Ma, nhưng lại có vẻ quá sẽ thuận lợi.
Nghe danh tự Mị Ma thì có thể xem như một loại nguyền rủa, nhưng phải cường đại hơn Ám Ảnh Miêu nhiều, không có khả năng bị khống chế dễ dàng như vậy được.
Lâm Mạt chợt nghe phía sau truyền đến một tiếng cười khẽ. Lông mày Lâm Mạt nhăn lại, sau đó liền sử dụng kỹ năng “Băng Sương Khải Giáp”. Khi lấy được trạng thái “Vị Diện Bích Lũy”, Lâm Mạt rất ít lần sử dụng kỹ năng này .
Nhưng hiện tại có việc ngoài dự liệu xuất hiện, Lâm Mạt vô ý thức liền sử dụng kỹ năng này. Kỳ thật dù cho không sử dụng kỹ năng này, Mị Ma cũng không có khả năng tạo thành tổn thương.
Lâm Mạt vì chủ quan mà phải trả giá, dù cho có trạng thái “Vị Diện Bích Lũy”, mình cũng không thể vô địch dưới cấp ba mươi được. Đúng vậy, khi Băng Sương Khải Giáp phát huy tác dụng, hắn đã bị Mị Ma đánh rớt gần một trăm điểm HP…
Hắn thở dài một hơi, sau đó liền tung ra kỹ năng “Băng Sắc Vi”. Nhưng kỹ năng vừa được phát ra, lại bị trạng thái miễn kháng của Mị Ma triệt tiêu.
Cũng không phải là Mị Ma nắm giữ khảng năng vĩnh cửu miễn dịch với kỹ năng ma pháp, cái hiệu quả này quá nghịch. Chính xác thì nó vẫn có thời gian hạn chế.
Lâm Mạt lắc đầu, cảm thấy bất mãn đối với việc mình yếu thế trong trận chiến đấu này. Sau đó thần sắc hắn trầm xuống nhìn về phía trước.
Trong đoạn video ở kiếp trước, Lâm Mạt cũng không nhìn thấy có Mị Ma, mà là một còn Hùng Yêu nắm giữ kỹ năng “Phản lão hoàn đồng”.
Một thế này lại có nhiều thứ bị cải biến trong lặng lẽ. Lâm Mạt hít vào một hơi thật dài, sau đó ánh mắt sáng rực nhìn chăm chú về phía trước. Chỗ ánh mắt Lâm Mạt chiếu tới, hắn thấy được không gian bên người con Mị Ma kia đang bị bóp méo. Sau đó nương theo tiếng cười nhẹ nhàng, một con Mị Ma khác xuất hiện.
Đôi mắt Lâm Mạt có chút ngưng tụ, chậm rãi mở miệng nói: “Thiên Phú Phân Thân.” Hắn thoáng có chút bất đắc dĩ, so với Hắc Hùng, thì Mị Ma càng khó chơi hơn một chút.
Hai con Mị Ma này thật ra là một thể, mà nó chỉ đang sử dụng thiên phú “Phân Thân” chia thành hai con mà thôi. Một con ở ngoài sáng dụ địch, một cái khác thì trốn trong bóng tối chuẩn bị đánh lén.
Lâm Mạt nhìn thấy mình bị mất hơn một trăm điểm HP thì có chút bất đắc dĩ.
Nhưng Lâm Mạt lại cảm thấy có chút may mắn, bởi vì Mị Ma là thứ bị Đại Đức Lỗ Y chế tạo ra, cho nên thực lực của nó bị hạ xuống rất nhiều. Nếu như bị Đại Đức Lỗ Y nguyền rủa, thì Lâm Mạt biết bây giờ mình không khác gì một con giun dế ở trong mắt Mị Ma cả.
Hai Mị Ma đều nhìn Lâm Mạt rồi phát ra tiếng cười, ánh mắt nhìn Lâm Mạt phi thường khinh thị. Nhưng như vậy cũng là chuyện tốt, Mị Ma càng không coi Lâm Mạt là gì, thì cơ hội của hắn lại càng lớn.
Lâm Mạt nghiêm túc nhìn hai Mị Ma, hắn biết Mị Ma sử dụng thiên phú “Phân Thân”, sinh ra hai Mi Ma có thuộc tính giống nhau.
Cái thiên phú này phi thường cường hãn, nhưng cũng không đến mức nghịch. Cho nên khi sử dụng qua cái kỹ năng thiên phú này xong, kỹ năng này sẽ ở vào trạng thái không thể sử dụng.
Đúng vậy, kỹ năng này cũng không có biến mất mà là biến thành màu xám. Vậy cũng có nghĩa là, khi một con Mị Ma ngã xuống, kỹ năng này liền sẽ tiến vào trạng thái chờ cooldown, Mị Ma liền lại có thể tiến hành phân thân.
Cho nên kỹ năng này cực kỳ khó chơi, nếu như phải đối mặt với Hắc Hùng thì tốt biết bao nhiêu, nó mà dung Kỹ Năng “Phản lão hoàn đồng” thì mình liền Trực tiếp sử dụng “Tịnh Hóa Quang Hoàn” xua tan phản lão hoàn đồng là xong.
Lâm Mạt nắm giữ kỹ năng “Tịnh Hóa Quang Hoàn” có hai loại hiệu quả bị động và chủ động. Hiệu quả bị động chỉ có tác dụng đối với mình, có thể miễn dịch tuyệt đại bộ phận hiệu quả giảm ích cùng khống chế. Mà hiệu quả chủ động có thể xua tan trong phạm vi lớn. Xua tan trạng thái tăng thêm của đối thủ cùng xua tan giảm ích cùng khống chế cho phe mình.
Lâm Mạt đang cảm thán vận khí của mình không tốt, cũng đang chú ý trạng thái Mị Ma. Lúc này ánh sáng màu tím nhạt trên người Mị Ma đã được thu lại, Lâm Mạt biết hiệu quả miễn dịch ma pháp của bọn nó đã kết thúc.
Lâm Mạt nhìn thấy bọn chúng kết thúc hiệu quả miễn kháng, hắn liền thả ra kỹ năng “Thuật Đóng Băng” . Mà lúc này hai Mị Ma vừa phát giác được việc không ổn, vừa mới triển khai hai cánh quyết định thoát đi thì, Thuật Đóng Băng đã phát huy tác dụng.
Mị Ma bị khống chế ngay tại chỗ. Bọn chúng vừa bị khống chế, Lâm Mạt liền Lập tức sử dụng kỹ năng “Thiểm Thước” di chuyển về phía trước tám mét. Hắn ngựa không dừng vó tiếp tục chạy hướng về phía trước.
Bởi vì khoảng cách tám mét vẫn còn quá ngắn, Lâm Mạt muốn tung ra kỹ năng “Hàn Băng Chi Triều” Phạm vi công kích phải đủ tác dung tới cả hai Mị Ma. Tại lúc Thuật Đóng Băng kết thúc hiệu quả , Lâm Mạt thành công đem hai Mị Ma đặt vào phạm vi công kích.
Mà lúc này hiệu quả khống chế dần dần được buông lỏng, Lâm Mạt nhìn thấy hai Mị Ma mở miệng ra phát thanh âm gào cao vút, Lâm Mạt không khỏi nhíu mày.
Nhưng Lâm Mạt vẫn là thuận lợi phát động kỹ năng. Hàn Băng Chi Triều có năng lực khống chế càng triệt để hơn, đem vừa Mị Ma mới muốn thoát ly khống chế lại khống chế chúng môt lân nữa. Toàn bộ thân thể đều bị đóng băng, như là hai tòa băng điêu.
Lâm Mạt trông thấy cố gắng của mình không có uổng phí, bọn chúng đều chỉ còn lại có 55% lượng máu. Bởi vì thiên phú đáng sợ cùng lực công kích siêu cao, đương nhiên trọng yếu nhất vẫn bởi vì nguyên nhân Đại Đức Lỗ Y nguyền rủa nơi này, đến mức lượng máu Mị Ma cực kỳ mỏng.
Lâm Mạt lại tung ra kỹ năng “Phong Bạo Xạ Tuyến” . Khi kỹ năng này công kích đến, lượng máu của hai Mị Ma liền bị bị rớt xuống từng đoạn. Thậm chí không cần sử dụng kỹ năng khác, tỉ như “Hàn Phách Băng Kiếm Thuật” cùng “Sương Đống Tân Tinh”, hai Mị Ma đã bị đánh chết. Thân thể của bọn nó hóa thành hai làn khói mỏng màu đen, cứ như vậy biến mất không thấy.
Đánh chết hai Mị Ma thì Lâm Mạt thở dài một hơi. Mặc dù hai Mị Ma này bị mình hạ gục thành công, thậm chí có thể nói là vô cùng đơn giản. Nhưng lực công kích của nó cường hãn tới mức làm cho Lâm Mạt không thể nào quên.
Thậm chí có thể, Nếu mình không có trạng thái “Vị Diện Bích Lũy”, như vậy mình sẽ rơi vào hoàn cảnh vô cùng nguy hiểm .
Lâm Mạt lắc đầu, ánh mắt khôi phục vẻ thanh minh. Căn cứ theo video,
Lâm Mạt biết mình mới đi qua có một nửa lộ trình. Sau đó hắn cúi đầu xuống nhìn thoáng qua vị trí Mị Ma bị đánh giết, nhìn thấy một kiện trang bị bốc lên ngân quang sáng loáng. Một kiện pháp trượng Mục Sư cấp Bạch Ngân.
Mặc dù cũng không có ngoài dự đoán của Lâm Mạt, nhưng không có được trang bị Cấp Hoàng Kim vẫn làm Lâm Mạt có chút bất mãn. hắn đi qua nhặt món trang bị của Mục Sư kia lên, kiểm tra thuộc tính của kiện trang bị này một hồi.
Xem hết thuộc tính xong, Lâm Mạt cảm thán thở dài một hơi. Mặc dù không phải Cấp Hoàng Kim, nhưng thuộc tính tăng phúc của nó còn siêu việt đại đa số pháp trượng Hoàng Kim Mục Sư cấp 30, chỉ có kỹ năng kém một chút mà thôi.
Lâm Mạt vẫn tương đối hài lòng Đối với cây pháp trượng Mục Sư này, mặc dù hắn không dùng đến cũng không cần sử dụng, nhưng lại có thể bán một cái giá tốt. Lâm Mạt liền đem cây pháp trượng Mục Sư kia để vào ba lô.
Sau đó hắn tiếp tục vừa đi vừa thắp sáng cây đèn. Đi ước chừng bốn phút, Lâm Mạt nhìn thấy phía trước loáng thoáng có một quái vật khổng lồ. Bởi vì tia sáng lờ mờ, Lâm Mạt chỉ có thể mơ hồ trông thấy hình dáng.
Lâm Mạt nhìn thấy tồn tại trước mắt xong, liền dừng bước. Khóe miệng của hắn nổi lên vẻ tươi cười. Lâm Mạt đã biết mình sẽ phải đối mặt với loại quái vật nào…
Cái quái vật khổng lồ kia chính là Hùng Yêu, nhưng thân thể của nó có vẻ cường tráng quá mức một chút.
Đây cũng là một đầu quái Cấp tinh anh. Lâm Mạt đoán được, con dã quái này sẽ rơi xuống trang bị Cấp Hoàng Kim.
Nếu như Hùng Yêu này có được ý thức, như vậy nội tâm nhất định chửi ầm lên. Còn chưa có giao thủ, Lâm Mạt đã tính toán chiến lợi phẩm…
Lâm Mạt lắc đầu, đưa tay kéo mũ xuống. Pháp trượng trong tay hắn sáng lên, kỹ năng “Băng Sắc Vi” được tung ra.
Đầu Hùng Yêu trong bóng đêm không nhúc nhích vì đã bị Lâm Mạt đông kết ngay tại chỗ, Lâm Mạt cười một tiếng sau đó sử dụng kỹ năng “Thiểm Thước”. Sử dụng kỹ năng này xong, Lâm Mạt liền dùng tới kỹ năng “Hàn Băng Chi Triều”.
Lâm Mạt nghe thấy con Hắc Hùng bị đóng băng, đang không ngừng gào thét. Sau đó Hắc Hùng liền tiến vào trạng thái “Phấn chấn”, và sẽ để cho đối thủ tiến vào trạng thái “Chấn nhiếp”.
Trạng thái phấn chấn có thể để cho toàn thuộc tính đơn vị phe mình tăng lên với một biên độ nhất định. Mà trạng thái chấn nhiếp lại có thể để cho lực công kích của địch quân yếu bớt. Đây là một cái kỹ năng phụ trợ vô cùng cường hãn, cho nên kỹ năng này chỉ kéo dài mấy chục giây thời gian.
Mà bởi vì Lâm Mạt có trạng thái “Tịnh Hóa Quang Hoàn”, hiệu quả chấn nhiếp hoàn toàn không có tác dụng đối với Lâm Mạt. Chính vì vậy, Lâm Mạt cảm thấy mình không cần tung ra hiệu quả chủ động của Tịnh Hóa Quang Hoàn, cũng chính là xua tan hiệu quả trạng thái phấn chấn của nó.
Lâm Mạt cảm thấy bằng vào các kỹ năng khác thì cũng có thể thuận lợi hạ gục Hắc Hùng rồi, cho nên không cần thiết tiêu hao lá bài này.
Tiến vào trạng thái phấn chấn xong, bởi vì lực phòng ngự được đề cao mạnh, cho nên hiệu quả khống chế của Băng Sắc Vi đã xuất hiện dấu hiệu buông lỏng. Mặc dù Lâm Mạt không có bị hiệu quả “Chấn nhiếp” ảnh hưởng, nhưng sắc mặt cũng tương đối ngưng trọng.
Lâm Mạt vận dụng kỹ năng “Thiểm Thước” lần nữa, chiến lược của hắn vẫn luôn không có thay đổi. Đó chính là khống chế, sau đó dung Thiểm Thước để kéo khoảng cách và tung Kỹ Năng bạo phát cao. Sáo lộ mặc dù đơn giản thô bạo, nhưng rất hữu hiệu.
Sở dĩ Lâm Mạt không có cải biến cách sử dụng kỹ năng, đó là bởi vì đối phó với một con Hắc Hùng có trí năng hơi thấp, thì loại sáo lộ này tốt rồi.
Hắn khẽ thở một hơi, sau đó liền kích hoạt kỹ năng “Hàn Băng Chi Triều” . Kỹ năng này tác dụng lên trên người Hắc Hùng xong, liền tiếp tục khống chế Hắc Hùng hoàn toàn.
“Tựa hồ không hề khó khăn.” Lâm Mạt nói khẽ. Sau đó hắn trực tiếp tung ra kỹ năng “Sương Đống Tân Tinh”, kỹ năng này vừa tung ra, Lâm Mạt liền nhìn thấy lượng HP của Hắc Hùng đã thấp hơn năm mươi phần trăm.
Bởi vì Hắc Hùng có tốc độ mất máu quá nhanh, cái này làm cho Lâm Mạt có một loại cảm giác không chân thật. Lâm Mạt nhíu lông mày lại, sự tình có khác thường, con Hắc Hùng này nhất định có vấn đề.
Nhưng bị những vấn đề này quấy nhiễu làm chân tay luống cuống, đây là điều ngu xuẩn nhất. Lâm Mạt cũng không có đình chỉ việc phóng thích kỹ năng. Đầu tiên là “Hàn Phách Băng Kiếm Thuật”, sau đó lại là “Phong Bạo Xạ Tuyến” .
Khi kỹ năng Phong Bạo Xạ Tuyến sắp làm lượng máu của Hắc Hùng về không, Lâm Mạt thấy rất rõ ràng nó đã ngẩng đầu lên phát ra một tiếng gào thét to lớn.
Tiếp theo tiếng gào, Lâm Mạt liền nhìn thấy thanh HP dừng lại ở một tia sau cùng, rồi lượng máu của nó liền hồi phục một đoạn lớn.
Lâm Mạt liền thở dài một hơi, bởi vì khi biết được lá bài tẩy của đối phương xong, liền sẽ không phải bận tâm nữa.
Lâm Mạt khôi phục vẻ trầm tĩnh. Hắn vẫn duy trì kỹ năng “Phong Bạo Xạ Tuyến”, mặc dù lượng máu của Hắc Hùng khôi phục một mảng lớn, nhưng “Phong Bạo Xạ Tuyến” cũng đè xuống không ít.
Hắc Hùng khôi phục được tám mươi phần trăm máu. Còn lại hai mươi phần trăm lượng máu đã bị “Phong Bạo Xạ Tuyến” đánh rớt.
Lâm Mạt hừ một tiếng, sau đó nương theo Phong Bạo Xạ Tuyến dần dần suy yếu, Lâm Mạt thu hồi pháp trượng lại.
Lúc này “Sương Đống Tân Tinh” đã làm lạnh hoàn tất, Lâm Mạt lập tức tung cái kỹ năng này ra. Chỉ qua không đầy một giây thời gian, lượng máu của Hắc Hùng lại hạ xuống sáu mươi phần trăm.
Sau đó Hắc Hùng liền gào thét, trên người thể của nó bắt đầu quấn quanh vô số quang mang vặn vẹo. Những ánh sáng kia như ngũ thải ban lan.
Sau đó HP của nó đang khôi phục từng bước. Lâm Mạt đương nhiên biết đây là kỹ năng “Phản lão hoàn đồng”, kỹ năng này tạo thành hiệu quả hồi phục sinh mệnh phi thường mạnh mẽ. Nhưng kỹ năng này có thể bị xua tản hoặc đánh cắp.
Lâm Mạt không có kỹ năng có thể đánh cắp hiệu quả của đối phương, mà lượng máu của Lâm Mạt đang rất cao, cho nên không cần hiệu quả kỹ năng của “Phản lão hoàn đồng”. Bởi vậy, Lâm Mạt quyết định xua tan trạng thái này của Hắc Hùng, khi kỹ năng này có tác dụng khoảng một giây.
Lâm Mạt đã tung ra hiệu quả chủ động của “Tịnh Hóa Quang Hoàn”, một đợt không gian vặn vẹo xuất hiện, một cái ma pháp cầu vô hình to lớn phát sinh bạo tạc trước người Lâm Mạt và Hắc Hùng.
Hắn khẽ vuốt cằm, kỹ năng này đã thành công xua tản tất cả. Những cái quang mang đủ mọi màu sắc vặn vẹo kia đã biến mất. Lâm Mạt mở ra kỹ năng “Thệ Ngã Chi Cảnh”, sử dụng kỹ năng này xong, tất kỹ năng đều được thiết lập lại thời gian cooldown.
Lâm Mạt hít vào một hơi thật dài, sau đó liền lấy ra một bình Khôi Phục Dược Tề Ma Pháp từ trong hành trang rồi uống vào. Tiếp theo, Lâm Mạt liền có thể sử dụng một đợt kỹ năng mới. Lâm Mạt oanh tạc kỹ năng liền tuc, sau khi hoàn thành một chuỗi kỹ năng thì Hắc Hùng đã ngã xuống đất bỏ mình.
Lâm Mạt biết trong tầng này kiến trúc đã không còn dã quái. Thế là hắn cúi đầu xuống bắt đầu tìm kiếm chiến lợi phẩm của mình. Kia là một đôi giày Đạo Tặc Cấp Hoàng Kim. Lâm Mạt lấy đôi giày và mỉm cười, cái biểu lộ này thể hiện khi hắn đang nhìn thuộc tính. Kiện trang bị này không chỉ có thuộc tính tăng phúc phi thường khả quan, mà còn bổ sung kỹ năng tương đương cường hãn.
Kỹ năng này có hiệu quả là, khi đeo kiện trang bị này, thì khi Đạo Tặc sử dụng kỹ năng có trạng thái vô địch, thời gian duy trì sẽ được kéo dài năm mươi phần trăm.
Lâm Mạt có chút cao hứng, sau đó hắn đi vào trong bóng tối đốt tất cả cây đèn lên, mà khi tất cả dã quái đều bị thanh lý, một cái Truyền Tống Trận màu xanh biếc xuất hiện ở phía trước Lâm Mạt cách hai mươi mấy mét.
Lâm Mạt không chút do dự đi tới Truyền Tống Trận trước mặt, sau đó đạp một chân vào. Qua ước chừng nửa giây, thân thể Lâm Mạt bị truyền tống đến tầng thứ hai.
Tầng thứ hai chính là tầng cuối cùng, Lâm Mạt đã qua video lên biết rất rõ điểm này.
Lâm Mạt ngẩng đầu nhìn nơi xa nhất của tầng thứ hai, nơi đó có một đạo quang trụ, trong cột ánh sáng lơ lửng một kiện trang bị phục trang đẹp đẽ.
Khi Lâm Mạt nhìn thấy món vật phẩm kia, liền thở một hơi thật dài. Nhưng lập tức ánh mắt của hắn liền trở nên cảnh giác lên, muốn đạt được kiện trang bị “Đức Lỗ Y giới chỉ” kia là một quá trình còn rất dài.
Hắn nhìn quanh chung quanh một phen, cũng không có trông thấy một con dã quái nào. Nhưng càng như thế, Lâm Mạt cảnh giác hơn.
Lâm Mạt bắt đầu đi về phía trước. Tốc độ của hắn cũng không nhanh, cũng không có buông lỏng cảnh giác. Ngay tại lúc Lâm Mạt đi về phía trước, dưới chân Lâm Mạt bỗng nhiên xuất hiện dây leo mang theo hào quang màu tím thẫm.
Dây leo kia cũng không có bao nhiêu, nó phải rất khó khăn mới quấn được chân Lâm Mạt. Lâm Mạt cúi đầu nhìn thoáng qua dây leo kia, “Hừ” một tiếng sau đó giơ chân lên đi hướng về phía trước.
Tốc độ Lâm Mạt di chuyển cùng không có bị bất kỳ chút ảnh hưởng nào. Bởi vì có “Tịnh Hóa Quang Hoàn”, Lâm Mạt đã miễn dịch với khống chế, mà đơn vị sử dụng Kỹ Năng Khống Chế với Lâm Mạt lại không hiểu rõ điểm này.
Hắn tiếp tục đi về phía trước. Bỗng nhiên trong tầm nhìn, một đạo quang mang tử sắc bay tới từ đằng xa. Luồng hào quang màu tím kia là một mũi tên, mà lại là một cái mũi tên hiệu quả mang “Tỏa định”.
Lâm Mạt nhướn lông mày lên, sau đó trực tiếp tung ra kỹ năng “Băng Sương Khải Giáp” . Nương theo thuộc tính trí lực của Lâm Mạt được tăng lên, cái áo giáp hư ảo này càng thêm ngưng thực, các loại hoa văn cùng chi tiết đều phi thường chân thực.
Thực hiện kỹ năng “Băng Sương Khải Giáp” xong, Lâm Mạt rất thong dong đối mặt với cái mũi tên này.
Mũi tên mang theo một đuôi ánh sáng tử sắc, bay tới hướng Lâm Mạt, xẹt qua một đường vòng cung trong không khí. Đánh rớt một phần ba giá trị hộ giáp của Lâm Mạt, nhưng Lâm Mạt lại có vẻ không thèm để ý tới.
Lâm Mạt đã xem video nên đã biết cái mũi tên này không thể né tránh mà lực công kích lại rất mạnh, và cũng biết Boss thủ quan nơi này là cái gì.
Hắn ngẩng đầu nhìn Món trang bị lơ lửng trong cột sáng kia, cũng chính là mục đích của chuyến này của Lâm Mạt.
Nhìn thoáng qua xong, Lâm Mạt dời đi ánh mắt nhìn về phía sau, nơi đó truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ.
Tiếng bước chân từ xa mà đến gần, ngay sau đó Lâm Mạt đã nhìn thấy một thân ảnh đi ra từ đằng sau cột sáng. Đạo thân ảnh kia chính là một Ám Ảnh Cung Tiễn Thủ bị nguyền rủa.
Ám Ảnh Cung Tiễn Thủ mặc dù cũng nhận nguyền rủa mà bị suy yếu, nhưng nó bị thời giàn làm dị hoá. Sau khi dị hoá Ám Ảnh Cung Tiễn Thủ vẫn không mạnh hơn bao nhiêu, nhưng phải cường đại hơn so với Hắc Hùng rất nhiều.
Lâm Mạt nhìn thấy đó là một cung tiễn thủ nam tính. Sắc mặt của hắn tái nhợt, bờ môi đen nhánh, nhìn phi thường bệnh trạng.
Sau đó sắc mặt tái nhợt của tên cung tiễn thủ kia nhìn Lâm Mạt toát ra vẻ tươi cười.
Lâm Mạt không có hứng thú. Mà dựa vào tất cả dữ kiện mà đoán được nó chính là Boss cuối cùng mà mình cần đánh bại.
Lâm Mạt biết, nó tồn tại ở nơi này cũng không phải vì thủ hộ chiếc nhẫn Đại Đức Lỗ Y lưu lại, mà vì hủy diệt kiện trang bị này…
Nguyền rủa cùng hiệu quả áp chế ở đây được phát ra từ cột sáng kia, đây chính là nguyên nhân cung tiễn thủ một mực ở nơi này với ý đồ phá hư kiện vật phẩm Đại Đức Lỗ Y lưu lại.
Lúc trước Lâm Mạt đã có xem qua, phía trên cột sáng đã có vết rạn rất nhỏ. Mà bây giờ Lâm Mạt nhìn cột sáng lại có vẻ trơn bóng như mới.
Cho nên có thể thấy được Lâm Mạt tới sớm, cũng có thể suy đoán ra cái Ám Ảnh Cung Tiễn Thủ này có thực lực không bằng con Ám Ảnh Cung Tiễn Thủ trong video kia, mà Lâm Mạt đã nhận một kích toàn lực của Ám Ảnh Cung Tiễn Thủ mà chỉ có hao tổn một phần ba giá trị hộ giáp.
Lâm Mạt cũng không có triển khai công kích đối với cung tiễn thủ này, bởi vì làm như vậy không có chút ý nghĩa nào. Bởi vì cái cung tiễn thủ có thực lực cực kỳ cường hãn, các loại thuộc tính đều cường hãn đến biến thái. Lấy thương đổi thương với Ám Ảnh Cung Tiễn Thủ là một loại hành vi phi thường ngu xuẩn.
Lâm Mạt dự định chính là phải lấy món trang bị “Đức Lỗ Y giới chỉ” trong cột ánh sáng kia trước. Hành vi của Lâm Mạt lập tức để sắc mặt Ám Ảnh Cung Tiễn Thủ âm trầm xuống trong nháy mắt.
Đạt được Đức Lỗ Y giới chỉ, lực công kích sẽ không có tăng thêm, nhưng sau này mỗi một lần công kích đều sẽ bổ sung thêm đặc tính “Tinh Linh Chi Hỏa”. Loại đặc tính này sẽ tạo thành tổn thương kếch xù đối với các đơn vị tà ác.
Mà bởi vì nguyền rủa chi lực của Đại Đức Lỗ Y đưa vào chiếc nhẫn này, cho nên người nắm giữ kiện vật phẩm này có thể tạo thành tổn thương gấp đôi.
Kiện trang bị này đặt ở trong hành trang thì liền phát huy tác dụng, cũng không nhất định phải đeo lên.
Mặc dù Lâm Mạt mặc nguyên bộ “Hàn Dạ Sáo Trang”, mà trên tay còn đeo một cái Chu Ti Giới Chỉ cùng một chiếc Hàn Dạ Giới Chỉ. Cho nên chỉ cần đem kiện vật phẩm này thu vào ba lô liền sẽ có thêm một chỗ để trang bị.
Mà Lâm Mạt không có ý định đeo kiện trang bị này lên là đẳng cấp không có đạt yêu cầu.
Lâm Mạt đi tới, mà Ám Ảnh Cung Tiễn Thủ thì kéo căng trường cung trong tay sau đó tùy thời chuẩn bị bắn mũi tên ra.
Sau đó cái mũi tên này bay trên không trung lao vút tới, Khi nó bay tới một nửa đường, nó bỗng nhiên tách ra. Cái mũi tên này trực tiếp biến hóa thành sáu mũi tên.
Đó cũng không phải huyễn thuật, mà là sáu mũi tên thật sự. Mặc dù một mũi Ám Ảnh Tiễn này có lực công kích kém xa tít tắp so với mũi tên ban đầu kia, nhưng số lượng lại bù chất lượng.
Lâm Mạt ngưng trong, nhưng vẫn không sợ hãi chút nào mà đi hướng về phía trước. Hắn thoải mái như thế là vì có trạng thái “Ma Vương Che Chở” cùng kỹ năng “Băng Sương Khải Giáp”.
Có thể nói đơn giản thế này, “Ma Vương Che Chở” đã tăng cường lực phòng ngự lên rất lớn, mà kỹ năng “Băng Sương Khải Giáp” lại tăng lực phòng ngự cùng ma lực lên cao hơn nữa.
Bởi vậy Lâm Mạt biết, mình có kỹ năng này trên thân, mũi tên Ám Ảnh Tiễn này không cách nào đánh tan “Băng Sương Khải Giáp” để tạo thành tổn thương đối với mình.
Sự thật đúng như Lâm Mạt suy nghĩ, Ám Ảnh Cung Tiễn Thủ chỉ làm rơi mất một phần ba giá trị hộ giáp, có lẽ vẫn chưa tới một phần ba…
Như vậy Lâm Mạt có được kỹ năng “Thiểm Thước” di hình hoán vị, như vậy vì cái gì hắn không sử dụng kỹ năng này để tránh né?
Đó là bởi vì Lâm Mạt có tính toán của mình, chính là hắn dự định lợi dụng kỹ năng này để nhanh chóng đi vào cột sáng, sau đó cướp đoạt trang bị “Đức Lỗ Y giới chỉ” .
Mà để hoàn thành kế hoạch này, nhất định phải đi vào phạm vì tám mã quanh cột sáng. Lâm Mạt vừa ẩn nhẫn vừa tính toán bước chân, di động tới hướng cột sáng.
Lúc này Lâm Mạt vẫn kiên định đi về phía cột sáng. Lúc này trên người Lâm Mạt vần còn “Băng Sương Khải Giáp” có một phần ba giá trị hộ thuẫn, cho nên không sợ hãi chút nào.
Lúc này Ám Ảnh Cung Tiễn Thủ trông thấy hai cái kỹ năng của mình đều không có tạo thành tổn thương có tính thực chất đối với Lâm Mạt, thế là thần sắc nó cũng trở nên nghiêm túc lên, bên trong tròng mắt lạnh như băng nó ẩn chứa đầy sát cơ.
Sau đó Ám Ảnh Cung Tiễn Thủ sử dụng kỹ năng thiên phú cường hãn của mình. Kỹ năng thiên phú của Ám Ảnh Cung Tiễn Thủ cùng loại với “Thệ Ngã Chi Cảnh”, nhưng hiệu quả cường hãn vượt xa so với “Thệ Ngã Chi Cảnh”.
Bởi vì kỹ năng không chỉ có thể thiết lập lại thời gian cooldown, mà lại có thể cường hóa các kỹ năng còn chưa dùng tới. Đương nhiên, hiệu quả cường hóa kỹ năng này có hạn chế thời gian.
Ám Ảnh Cung Tiễn Thủ sẽ không nghĩ tới, bởi vì Lâm Mạt đã xem được video vượt quan ở kiếp trước, nên Ám Ảnh Cung Tiễn Thủ có kỹ năng nào thì Lâm Mạt đều phi thường rõ ràng.
Cho nên chỉ cần Ám Ảnh Cung tiễn thủ ở trong bóng tối có trạng thái không đúng, Lâm Mạt liền phóng thích Kỹ năng “Thiểm Thước”.
Về phần lúc nào nhìn thấy được trạng thái không đúng của Ám Ảnh Cung Tiễn Thủ, đó chính là thời điểm trên người của nó xuất hiện một tầng hắc quang lấp lánh. Tầng hắc quang này chập chờn ở bên ngoài thân thể Ảnh Cung tiễn thủ.
Bởi vì hắc quang này, sẽ rất khó bị phát hiện khi ở trong vùng đất mờ tối này. Cũng may mắn ánh mắt Lâm Mạt không tệ, hơn nữa còn sớm có được công lược, khi Ám Ảnh Tiễn sắp phát động liền sử dụng kỹ năng “Thiểm Thước” tiến hành tránh né trong nháy mắt.
Lâm Mạt sử dụng kỹ năng này vừa đúng thời cơ, thành công tránh thoát công kích Ám Ảnh Tiễn của Ám Ảnh Cung Tiễn Thủ.
Ám Ảnh Tiễn chia ra làm mười hai mũi tên trên không trung. Những Ám Ảnh Tiễn đều cắm vào mặt đất, sau đó Ám Ảnh Tiễn vỡ vụn như là pha lê, phát ra tiếng vang “Đinh đinh”, sau đó liền biến mất khỏi chỗ cũ.
Cũng không có người nào quy định Lâm Mạt nhất định phải tới trước cột sáng tám mã mới có thể sử dụng “Thiểm Thước” . Sau khi sử dụng kỹ năng này, Lâm Mạt liền lập tức tăng tốc đi hướng về phía trước.
Khi Ám Ảnh Cung Tiễn Thủ biết Lâm Mạt muốn trực tiếp chạy đến cột sáng, thu lấy “Đức Lỗ Y giới chỉ”, trong mắt nó cuồn cuộn ra sát ý mãnh liệt.
Nó lập tức giương cung lắp tên bắt đầu bắn một vòng mới. Lúc này Lâm Mạt không quan tâm tới Ám Ảnh Cung Tiễn Thủ, nhìn vật phẩm trong cột sáng kia ánh mắt hắn tràn đầy sự kiên định.
Bàn tay Lâm Mạt đã tiếp xúc đến cột sáng kia, đồng thời đã vươn vào bên trong cột ánh sáng.
Nhưng vào lúc này, Ám Ảnh Cung Tiễn Thủ đã tung ra một kỹ năng, phát động một kích mạnh nhất mũi tên ánh sáng màu tím. Thân thể Lâm Mạt bị mũi tên ánh sáng tử sắc đánh trúng. Sau đó Băng Sương Khải Giáp trên người bị kích phá trong nháy mắt, Băng Sương Khải Giáp biến thành tàn phiến rơi xuống đất, sau đó tan biến trong không khí…
Lượng máu của Lâm Mạt cũng giảm xuống một nửa, không hổ là một kích mạnh nhất mà còn được cường hóa, kỹ năng này cũng là kỹ năng có lực công kích mạnh nhất của Ám Ảnh Cung Tiễn Thủ.
Nhưng trên mặt Lâm Mạt lại vẫn mỉm cười, hắn đã đưa tay cầm lấy chiếc nhẫn được khảm nạm bảo thạch màu xanh lá cây kia, nó chính là “Đức Lỗ Y giới chỉ” .
Lâm Mạt nắm cái nhẫn trong tay, sau đó hào quang màu xanh biếc lọt ra từ giữa các ngón tay của Lâm Mạt. Sau đó Ám Ảnh Cung Tiễn Thủ bắn tới một tên mũi tên ma pháp phổ thông.
Mui tên ma pháp bay tới mang theo tiếng xé gió. Nhưng khi bay đến trước mặt Lâm Mạt, tốc độ cái mũi tên này giảm xuống trong nháy mắt, phảng phất như phía trước có một bức tường không thấy được.
Lâm Mạt nhìn chiếc nhẫn trong tay mình, sắc mặt toát ra một tia nụ cười nhàn nhạt. Lâm Mạt đem Đức Lỗ Y giới chỉ bỏ vào trong hành trang, ngay sau đó Lâm Mạt liền nhìn thẳng Ám Ảnh Cung Tiễn Thủ, dùng giọng điệu uy nghiêm mà nghiêm túc nói: “Là thời điểm kết thúc ngươi.”
Lâm Mạt thả ra một viên Hỏa Cầu bắn về phía Ám Ảnh Cung Tiễn Thủ. Viên Hỏa Cầu kia không hề có sự khác biệt với trước đây, nhưng khi công kích vào người Ám Ảnh Cung Tiễn Thủ thì, bên trên viên Hỏa Cầu kia xuất hiện một lớp lục quang.
Cái đạo lục quang kia cũng không dễ nhìn thấy. Nhưng nếu cẩn thận nhìn, thì vẫn có thể nhìn thấy nó.
Sau đó Lâm Mạt nhìn chăm chú vào nó, viên Hỏa Cầu kia công kích vào trên người Ám Ảnh Cung Tiễn Thủ. Sau đó lượng máu Ám Ảnh Cung Tiễn Thủ giảm tới ba mươi phần trăm.
Hiệu quả công kích bạo phát như vậy, không chỉ có làm Lâm Mạt chấn kinh, liền ngay cả Ám Ảnh Cung Tiễn Thủ cũng ngốc trệ.
Lâm Mạt lại phản ứng rất nhanh, sau đó liên tiếp ném ra hai cái Hỏa Cầu. Kết quả cũng không để cho hắn thất vọng, khi hai cái Hỏa Cầu công kích tới, Ám Ảnh Cung Tiễn Thủ kia liền biến thành một trận khói đen rồi biến mất.
Lâm Mạt thở ra một hơi, sau đó đi đến vị trí Ám Ảnh Cung Tiễn Thủ đứng trước đó nhặt trang bị rơi xuống lên. Kia là một kiện trang bị Cấp Ám Kim, là pháp trượng nghề nghiệp Pháp Sư.
Nó có thuộc tính so sánh ngang với Trang Bị cấp Sử Thi, nhưng kỹ năng bổ sung thì vẫn yếu hơn một chút. Bất quá bởi vì Trang Bị cấp Sử Thi chỉ có kỹ năng sáo trang mà không có kỹ năng đơn kiện, cho nên cái vũ khí Pháp Sư cấp Sử Thi này có giá cả không thể đo lường.
Lâm Mạt cười một tiếng: “Có thể rất đáng tiền a!” Sau đó hắn đem kiện vật phẩm này thả vào trong ba lô, trang này rất đáng giá, tức là Lâm Mạt sẽ đem kiện trang bị này xử lý, mà không phải để cho mình sử dụng.
Nguyên nhân rất đơn giản, hắn đã gom góp Hàn Dạ Sáo Trang, thuộc tính tăng phúc để cho người ta phi thường hâm mộ. Nếu như trang bị cái pháp trượng này, như vậy thì mất nhiều hơn được. Mà Hàn Dạ Sáo Trang lại mang cho Lâm Mạt một cái kỹ năng lĩnh vực vô cùng cường hãn “Hàn Dạ Thương Khung” .
Kỹ năng này một mực bị Lâm Mạt coi làm át chủ bài, cho nên vẫn luôn không có sử dụng qua. Lại bởi vì lĩnh vực này phi thường cường hãn, điều này sẽ đưa đến thời gian cooldown cũng dài đằng đẵng.
Lâm Mạt thu thập xong chiến lợi phẩm thì, liền ngắm nhìn chung quanh, muốn tìm kiếm vị trí Truyền Tống Trận.
Ở trong chỗ Ảnh Cung tiễn thủ bị xử lý, một cái Truyền Tống Trận màu xanh biếc liền xuất hiện. Cái vị trí Truyền Tống Trận này xuất hiện cũng không xa, cách Lâm Mạt Dã cũng chỉ không đến mười bước.
Lâm Mạt cười một tiếng, sau đó đưa tay kéo mũ. Ngay sau đó Lâm Mạt liền đi vào cái Truyền Tống Trận kia, hắn bước một chân vào Truyền Tống Trận, sau một khắc hắn liền bị truyền tống rời đi.
Thân ảnh của hắn xuất hiện ở bên trong Dã Tính Hoang Nguyên, cũng chính là chỗ Truyền Tống Trận mà Lâm Mạt đã dùng để tiến vào cái kiến trúc kia.
Lâm Mạt có chút không thoải mái nhắm mắt lại, dùng tay trái che chắn lấy quang mang chói mắt.
Qua một hồi lâu, Lâm Mạt mới dần dần thích ứng với sáng mãnh liệt. Hắn buông tay xuống, mắt cũng mở ra dần dần.
Lâm Mạt lặng yên dừng lại một hồi, khóe miệng có chút nhếch lên. Gió nhẹ thổi qua cánh đồng hoang mát mẻ, tóc Lâm Mạt đong đưa trong gió.
Lâm Mạt duỗi cái lưng mệt mỏi, tiếp tục đi về phía vị trí luyện cấp cao cấp hơn. Tại mảnh hoang nguyên hoang vu này, tất cả dã quái đều có cấp 30.
Như vậy cái gọi là vị trí luyện cấp cao cấp hơn chính là bấy quái có cấp độ cao hơn cấp 30 và có tỉ lệ hồi báo cao hơn. Mà điểm kinh nghiệm còn cao hơn bầy Hùng Sư nhiều, như vậy thì chỉ còn lại một loại dã quái, đó chính là Cự Tượng.
Lâm Mạt bỗng nhiên dừng bước, mở ra bản đồ xác nhận lại lộ tuyến mình phải đi lần nữa, mới tiếp tục đi tới. Bất quá Lâm Mạt phải thay đổi phương hướng, bởi vì hắn đi lầm đường…
Khi chuyển phương hướng tiếp tục hành tẩu, Lâm Mạt vuốt vuốt huyệt Thái Dương. Hắn nói khẽ: “Quả nhiên trong ký ức sẽ xuất hiện một chút sai lầm a, nhất là trong địa phương rộng lớn vô ngần này.”
Nói xong câu này Lâm Mạt liền tiến vào trạng thái yên lặng. Hắn đi năm mươi phút, rốt cục đi tới một khu vực ẩm ướt.
Mặc dù cái địa vực này có đầm nước, nhưng cũng sinh trưởng đầy cỏ dại kim sắc, mà những cỏ dại này sinh trưởng càng cao hơn càng rắn chắc hơn.
Lâm Mạt thở dài một hơi, đi đường là thứ làm hao phí thời gian nhất. Lâm Mạt nhìn thoáng qua bảng xếp hạng Đẳng Cấp, thứ hạng của mình đã rơi xuống hạng 6.
Mặc dù Lâm Mạt ẩn giấu đi danh tính, nhưng thời điểm Lâm Mạt nhìn thấy vị trí của mình, thì vị trí của mình xẽ có một màu xanh nhạt. Lâm Mạt nhìn thoáng qua sau đó liền đóng lại bảng xếp hạng, sau đó ánh mắt liền rơi vào bầy Cự Tượng.
Lâm Mạt quan sát địa hình bốn phía một chút, thuận tiện nhìn xem nơi này có người chơi nào không. Hắn quan trắc một phen xong, xác định không có người chơi theo dõi, mà cũng tìm được chỗ đứng tương đối thích hợp.
Thời điểm luyện cấp, chỗ đứng là thứ phi thường trọng yếu. Bởi vì chỗ đứng ngay ngắn, tỉ như đứng trên một địa hình mà dã quái không cách nào đi tới, như vậy thì có thể an tâm dung kỹ năng, không cần lo lắng bị công kích.
Cái này không chỉ tiết kiệm thuốc hồi phục tề, mà lại đề cao hiệu suất luyện cấp.
Lâm Mạt đi tới vị trí tự chọn, tại một cái mỏm đá cao cao này. Với hình thể khổng lồ và động tác chậm chạp của Cự Tượng thì nó vẫn có thể công kích tới chỗ Lâm Mạt, nhưng hiệu suất di chuyển của nó liền giảm rất nhiều.
Sau khi đứng tại vị trí thích hợp, Lâm Mạt lựa chọn sử dụng kỹ năng “Băng Sắc Vi” để mở quái. Lâm Mạt thở dài một hơi, sau đó tung kỹ năng vào con Cự Tượng gần nhất.
Bởi vì Cự Tượng là loài da dày thịt béo nên nó có lực phòng ngự kinh người. Cho nên Cự Tượng cũng không có bị dính hiệu quả “Đổ máu” của kỹ năng “Băng Sắc Vi”. Lâm Mạt cũng dự liệu được tình huống này, cũng không có trông cậy vào kỹ năng “Băng Sắc Vi” để cấu máu của Cự Tượng.
Hiệu quả khống chế của kỹ năng này kết thúc rất nhanh.
Khi Cự Tượng bị công kích liền nâng chân trước lên, sau đó phát ra một tiếng rống phẫn nộ. Ánh mắt của nó Tỏa định vào người Lâm Mạt, ngay sau đó liền mặc kệ tất cả mà lao đến.
Lâm Mạt nhìn Cự Tượng lỗ mãng như thế, cũng phải mỉm cười. Sau đó hắn huy động pháp trượng trong tay, pháp trượng bị Lâm Mạt giơ lên cao, ngay sau đó liền phát sáng lên.
Lâm Mạt duy trì kỹ năng mà không phát, đang chờ đợi Cự Tượng tới gần. Mà trí năng của Cự Tượng không cao liền không có ý thức được Lâm Mạt sắp triển khai kỹ năng công kích mãnh liệt, vẫn là không hề có chút cố kỵ nào mà chạy tới.
Lâm Mạt chờ đợi trong chốc lát, tại lúc Cự Tượng đang cố gắng đi lên thời điểm, Lâm Mạt liền Lập tức sử dụng kỹ năng “Thuật Đóng Băng” . Kỹ năng này vốn chính là kỹ năng khống chế quần thể, nó liền khống chế Cự Tượng lại một cách đơn giản.
Kỹ năng này phát huy tác dụng xong, Lâm Mạt liền tung ra kỹ năng “Phong Bạo Xạ Tuyến”. Ngay sau đó HP của Cự Tượng liền rơi xuống từng đoạn từng đoạn.
Lâm Mạt nhìn Cự Tượng bị đóng băng mà không có cách nào hoàn thủ, khẽ gật đầu. Bởi vì đây chính là thứ Lâm Mạt cần nhìn thấy .
Sau đó hắn nhìn thoáng qua đầm nước kia, thấy được bóng dáng Cự Tượng trong đám cỏ dại kia.
Lâm Mạt thu hồi ánh mắt, sau đó nhìn trạng thái Cự Tượng cùng động tác của nó. Cự Tượng Cồng kềnh không cách nào chạm tới được Lâm Mạt , Lâm Mạt muốn làm chính là hấp dẫn giá trị thù hận của nó.
Khi “Phong Bạo Xạ Tuyến” suy yếu, Lâm Mạt chủ động triệt tiêu kỹ năng này.
Bởi vì cái kỹ năng này có lực công kích cao hơn đòn công kích bình thường rất nhiều.
Lâm Mạt bắt đầu sử dụng kỹ năng khác, nhưng “Cái kỹ năng khác ” cũng không bao hàm “Hàn Phách Băng Kiếm Thuật”. Bởi vì cái kỹ năng này cần thời gian súc thế rất dài, trong lúc Lâm Mạt chuẩn bị, Lâm Mạt sợ Cự Tượng đã chạy mất.
Lâm Mạt nhất định phải bảo đảm lúc nào cũng giữ Cự Tượng trong phạm vi nhất định. Lâm Mạt sử dụng kỹ năng “Hàn Băng Chi Triều”, kỹ năng này không dễ dàng công kích được đơn vị linh hoạt, mà nó còn không dễ dàng cải biến phương hướng thi pháp.
Lâm Mạt sử dụng kỹ năng này vào lúc này, nguyên nhân chủ yếu chính vì hắn biết Cự Tượng có thân hình cồng kềnh, hơn nữa còn bị phẫn nộ làm choáng váng đầu óc sẽ không cách nào né tránh kỹ năng này.
Kỹ năng “Hàn Băng Chi Triều” được tung ra, giống như Hàn Lưu được thổi ra từ trong địa ngục rồi đóng băng Cự Tượng lại. Sau đó hắn Lập tức sử dụng kỹ năng “Sương Đống Tân Tinh”, cuối cùng mới dùng kỹ năng “Hàn Phách Băng Kiếm Thuật” .
Khi sử dụng những kỹ năng này xong. Lâm Mạt trông thấy lượng máu của nó chỉ còn có năm mươi phần trăm.
Lâm Mạt liền nhíu lông mày lại, Lâm Mạt bất đắc dĩ lấy ra một bình Khôi Phục Dược Tề Ma Pháp từ trong hành trang, sau đó uống vào một ngụm.
Mặc dù Lâm Mạt có rất nhiều Khôi Phục Dược Tề Ma Pháp, nhưng tiếp tục như vậy thì cũng sẽ có lúc tiêu hao sạch, mà Pháp Sư không có MP chính là lão hổ không có răng.
Mặc dù Lâm Mạt có được Phó Thủ Cecilia cấp cho kỹ năng “Ma Pháp Chúc Phúc”, nhưng kỹ năng này không cách nào phát huy tác dụng trong chiến đấu. Lâm Mạt thở dài một hơi, nếu như kỹ năng này có thể khôi phục MP trong chiến đấu, như vậy Lâm Mạt sẽ rất hài lòng.
Lâm Mạt uống vào một Khôi Phục Dược Tề Ma Pháp xong, bắt đầu sử dụng kỹ năng “Thệ Ngã Chi Cảnh”, thiết lập lại thời gian cooldown. Ngay sau đó, Lâm Mạt tiếp tục tung ra từng đạo pháp thuật, những kỹ năng phát huy tác dụng xong, đầu Cự Tượng kia chỉ còn lại một tia máu.
Lâm Mạt bắt đầu dùng công kích phổ thông.
Một viên Hỏa Cầu rồi lại một viên Hỏa Cầu được phóng ra, Cự Tượng tàn huyết kia cũng phải ngã xuống. Lâm Mạt hơi thở dài một hơi, sau đó nhìn thi thể Cự Tượng ngã xuống.
Thật đáng tiếc, Lâm Mạt sử dụng một bình Khôi Phục Dược Tề Ma Pháp, mà còn phải dùng tuyệt đại đa số kỹ năng, mới giải quyết được con Cự Tượng này mà không có rơi bất kỳ vật phẩm nào. Lâm Mạt thở dài một hơi, sau đó ánh mắt rơi vào trên người một con Cự Tượng.
Đương nhiên hắn cũng không có lập tức triển khai công kích. Vì phải chờ đợi kỹ năng làm lạnh và chờ đến “Ma Pháp Chúc Phúc” khôi phục lại MP.
Thời gian khôi phục MP thì chỉ cần mấy chục giây, mà kỹ năng lại cần rất nhiều thời gian, nhưng nhiều lắm thì cũng chỉ mất mấy phút.
Lâm Mạt đang an tĩnh chờ đợi, thuận tiện nhìn quanh bốn phía một phen để duy trì cảnh giới. Ở kiếp trước dù lúc Lâm Mạt đi đường ngắm cảnh đẹp, thì vẫn phải cảnh cảm giác.
Khi MP và kỹ năng hồi phục hoàn toàn thì hắn bắt đầu một vòng luyện cấp mới. Dù Lâm Mạt thao tác có thêm tinh tế tỉ mỉ hơn nữa, thì cũng không có cái gì khác biệt, Lâm Mạt vẫn bị bức bách phải uống một bình Khôi Phục Dược Tề Ma Pháp.
Lúc này Lâm Mạt cũng hơi nhíu chân mày lại, sau đó đang nhắm mắt suy tư một chút, hắn mới dần dần mở mắt.
“Cecilia…” Lâm Mạt kêu gọi. Thanh âm của hắn nghe phi thường bình tĩnh, rõ ràng lúc này Lâm Mạt đang tự hỏi cái gì đó.
“Có chuyện gì không, Chủ Nhân?” Cecilia nói.
“Ta cần phải mượn kỹ năng của ngươi.” Lâm Mạt thở dài một hơi nói, “Ngươi cũng biết hiện tại ta cũng không có biện pháp gì tốt để đối phó những tên da dày thịt béo này…”
“Được rồi chủ nhân.” Cecilia gật đầu nói, “Ta minh bạch ý của ngài. Bất quá, ngài lựa chọn mục tiêu là cái gì đây?”
Lâm Mạt duỗi ra pháp trượng về phía trước, hắn nói tiếp: “Chính là tên Cự Tượng Cấp Lĩnh Chủ kia.” Theo phương vị pháp trượng chỉ, có thể trông thấy một con Cự Tượng có hình thể to lớn hơn nữa thân thể lại trắng noãn như ngọc.
“Cấp bậc của hắn cũng không có vượt qua ngươi mười cấp.” Lâm Mạt Nói. Việc này có ý nghĩa, Cecilia cùng Lâm Mạt đi khắp nơi, cũng đã không ngừng đang hấp thu kinh nghiệm, bởi vậy cấp bậc của Cecilia cũng đã đạt cấp 21.
Mà kỹ năng “Thu Phục” của nàng được tiến hóa thủy tinh biến thành “Thuần phục”. Không chỉ có như thế, kỹ năng “Thuần phục” của Cecilia đã có thể thuần hóa Boss không cao hơn đẳng cấp của bản thân mười cấp.
Cho nên mới nói, lúc này Cecilia không chỉ có thể mang đến trợ giúp cho Lâm Mạt, hơn nữa còn có thể tạo được tác dụng phụ trợ to lớn.
“Có nên kích choáng nó trước không?” Cecilia trầm mặc một lát nói.
Lâm Mạt cười một tiếng: “Đây là điều đương nhiên… Nếu không thì muốn thuần hóa được một đầu Lãnh Chúa thì sẽ phải chờ tới ngày tháng năm nào.” Tiếp theo Lâm Mạt liền chậm rãi đi xuống gò núi, hướng về phía con Cự Tượng Cấp Lĩnh Chủ.
Về phần tại sao Lâm Mạt phải đi xuống, đó là bởi vì còn Cấp Lĩnh Chủ này đã vượt qua khoảng cách công kích của Lâm Mạt.
Lâm Mạt quyết định đi xuống trước, sau đó câu cừu hận của Lãnh Chúa Cự Tượng trước rồi tính sau, lại nhìn thời cơ sử dụng “Thiểm Thước” trở lại trên mỏm đá. Mà cái kỹ năng “Thiểm Thước” này có thể vượt qua hoàn cảnh địa hình nhất định.
Lâm Mạt kéo mũ Pháp Sư, sau đó hít vào một hơi thật dài. Hắn dừng bước, ngay tại lúc Cự Tượng lọt vào phạm vi công kích. Không phải Phạm vi công kích của”Băng Sắc Vi” , mà là phạm vi công kích của đòn công kích bình thường.
Lâm Mạt sử dụng Hỏa Cầu Thuật tiến hành công kích. Khi Hỏa Cầu công kích đến thân thể con Cự Tượng kia, Lâm Mạt quyết định xoay người bỏ chạy, trên mặt của hắn toát ra một tia kinh ngạc.
Thời gian không để Lâm Mạt kịp suy nghĩ quá nhiều. Lâm Mạt lập tức quyết định để Cecilia sử dụng kỹ năng… Nhưng hắn đã xem thường trình độ trí tuệ của Cecilia.
Lâm Mạt còn không có ra lệnh, Cecilia liền đã sử dụng kỹ năng với đầu Cự Tượng Cấp Lĩnh Chủ này rồi. Một quả cầu ma pháp màu trắng phóng về phía con Cự tượng.
Thân thể Cự Tượng bị ma pháp cầu màu trắng chạm đến nhưng lại không có phản ứng nào, đó là bởi vì Lâm Mạt chỉ có tung một đòn công kích bình thường thì đã phát động kỹ năng “Cao cấp Ma Pháp Hỗn Loạn” của Bi Thương Chi Giới…
Kỹ năng “Thuần phục” đã tạo nên tác dụng. Khi trạng thái hôn mê kết thúc, nó đã biến thành sủng vật của Lâm Mạt.
Lâm Mạt hít vào một hơi thật dài, sau đó liền xoay người lại, ánh mắt rơi vào trên người “Cự Tượng”Cấp Lĩnh Chủ kia.
“Hình thể khổng lồ như vậy, dùng để làm tọa kỵ cũng là coi như không tệ .” Lâm Mạt nói như thế. Lâm Mạt chỉ huy Cự Tượng đi tới gò núi nhỏ. Chính hắn thì phóng thích kỹ năng “Thiểm Thước” biến về phía trên gò núi.
Tiếp đó Lâm Mạt liền bắt đầu sử dụng kỹ năng “Băng Sắc Vi” hấp dẫn một một con Cự Tượng phổ thông. Chờ Kỹ Năng Khống Chế kết thúc hiệu quả , con Cự Tượng bị hấp dẫn cừu hận kia lập tức chạy tới hướng Lâm Mạt.
Lâm Mạt lập tức điều khiển Cự Tượng Cấp Lĩnh Chủ đã trở thành sủng vật đánh với con Cự Tượng phổ thông. Cự Tượng phổ thông bị Cự Tượng cấp Lĩnh Chủ công kích liền lập tức tiến vào trạng thái hung phấn.
Nếu như nó có được trí tuệ, nội tâm nhất định sẽ chửi ầm lên. Cái tình huống gì thế này, vì cái gì một cái Lĩnh Chủ của tộc quần tại lại đột nhiên công kích mình.
Bất quá không nói vấn đề này nữa, Cự Tượng phổ thông cũng phản ứng không chậm. Khi bị Cự Tượng Lãnh Chúa công kích xong, nó cũng bắt đầu công kích lại.
Bất quá cả hai cũng không phải là tồn tại cùng một cấp bậc, sủng vật của Lâm Mạt có khả năng tạo thành tổn thương gấp năm lần cho Cự Tượng phổ thông.
Lâm Mạt phi thường hài lòng. Lâm Mạt cũng không có nhàn rỗi, trực tiếp sử dụng kỹ năng “Phong Bạo Xạ Tuyến” tấn công Cự Tượng phổ thông.
Lâm Mạt dùng kỹ năng “Phong Bạo Xạ Tuyến” tấn công Cự Tượng phổ thông thì vẫn sẽ tạo thành tổn thương tương đối khả quan. Có thể nhìn thấy, HP của Cự Tượng phổ thông kia đang bị rớt xuống từng khúc một.
Mà Cự Tượng Lãnh Chúa cũng là đối tạo ra tổn thương cực lớn cho Cự Tượng phổ. Mỗi một lần Lãnh Chúa cự tượng va chạm, đều sẽ để HP Cự Tượng phổ thông rơi xuống ba phần trăm.
Cự Tượng phổ thông chênh lệch hai giai vị với cự tượng Lãnh Chúa. Cho nên cho dù Cự Tượng phổ thông có lực phòng ngự và HP cực kì kinh người, thì Cự Tượng Lãnh Chúa vẫn có thể tạo thành tổn thương khoảng ba phần trăm HP.
Lâm Mạt đã dễ dàng hơn rất nhiều, hắn chỉ cần đứng ở một bên sử dụng Hỏa Cầu Thuật tiến hành cấu máu là được.
Mặc dù Lâm Mạt tạo ra lượng tổn thương không đủ nhiều, nhưng cũng có thể nhìn thấy mỗi lần Hỏa Cầu tấn công trúng, lượng máu Cự Tượng phổ thông lại hơi nhích xuống một chút.
Mà cừu hận của Cự Tượng phổ thông thì lại bị cự tượng Lãnh Chúa hấp dẫn hoàn toàn.
Lâm Mạt thỉnh thoảng phóng thích kỹ năng “Sương Đống Tân Tinh”, mài mòn thanh HP của Cự Tượng phổ thông từng chút một. Lần này bởi vì có sủng vật “Cự Tượng Lãnh Chúa”, Lâm Mạt đánh chết Cự Tượng phổ thông mà không cần sử dụng Khôi Phục Dược Tề Ma Pháp. Nhưng Lâm Mạt vẫn phải dung hết thanh MP của mình.
Lâm Mạt nhìn thanh kỹ năng một chút, sau đó liền đứng tại chỗ chờ đợi “Ma Pháp Chúc Phúc” phát huy tác dụng.
Hai mươi mấy giây sau, Lâm Mạt đã khôi phục max MP. Mà HP của hắn cũng đã đầy, cho nên có thể nói hiện tại trạng thái của Lâm Mạt đã đạt tới trạng thái đỉnh phong.
Đã như vậy, Lâm Mạt liền tiếp tục khai quái. Từng đầu Cự Tượng bị Lâm Mạt cùng sủng vật Lãnh Chúa cự tượng đánh giết, điểm kinh nghiệm của Lâm Mạt cũng tăng cao không ngừng.
Chờ sắc trời tối xuống Lâm Mạt đành thở một hơi thật dài. Hắn huy động pháp trượng đánh ra kỹ năng “Sương Đống Tân Tinh”, sau đó hoàn thành chém giết một đầu Cự Tượng.
Nương theo lấy một vệt kim quang sáng lên, đẳng cấp Lâm Mạt tăng lên tới hai mươi sáu cấp, đây đã là tốc độ luyện cấp phi thường khủng bố rồi. Hắn hoàn thành thêm điểm, vẫn theo con đường thuần trí lực.
Ánh mắt Lâm Mạt rơi vào trên người sủng vật “Cự Tượng Lãnh Chúa” của mình, hắn vẫn là tương đối hài lòng đối với nó.
Lâm Mạt xoa cằm suy tư một chút, mệnh lệnh sủng vật “Cự Tượng Lãnh Chúa” đi tới trước mặt mình, Lâm Mạt liền hạ lệnh Cự Tượng Lãnh Chúa nằm xuống, thuận tiện để mình cưỡi lên.
Động tác của Lâm Mạt phi thường nhanh nhẹn, mặc dù kém hơn nhiều chức nghiệp Đạo Tặc, nhưng cũng vượt qua tuyệt đại đa số game thủ chuyên nghiệp pháp hệ.
Lâm Mạt rất thuận lợi cưỡi lên trên người Cự Tượng Lãnh Chúa. Lâm Mạt ngẩng cao lên đầu, lộ ra một thần thái bễ nghễ.
Hắn nhìn bóng đêm càng ngày càng dày đặc, liền khống chế sủng vật của mình đi hướng về phía chỗ xa hơn. Có sủng vật thay đi bộ, rốt cục Lâm Mạt cũng có thể hảo hảo nghỉ ngơi một chút.
Nơi Lâm Mạt đang hướng tới, có một cái bảo rương ám kim đang đợi ở đó. Nơi đó có địa thế cũng không quá hiểm trở, cho nên Đức Lỗ Y giới chỉ cùng Chu Ti Giới Chỉ đều chưa có đất dụng võ.
Trên người Lâm Mạt có hai cái nhẫn, một cái là Chu Ti Giới Chỉ, một cái khác là Bi Thương Chi Giới. Vừa rồi còn có được Đức Lỗ Y giới chỉ, bởi vì khi Lâm Mạt thăng cấp, liền đạt tới yêu cầu trí lực, Lâm Mạt đã có thể sử dụng kiện trang bị này, mặc dù Lâm Mạt vẫn chưa có đạt tới đẳng cấp yêu cầu.
Bởi vì có được vượt qua địa hình hoàn cảnh, hiệu quả cường đại hơn “Đức Lỗ Y giới chỉ”, cho nên Chu Ti Giới Chỉ đã bị Lâm Mạt phủ bụi tại đáy hòm.
Lâm Mạt Đối tại Chu Ti Giới Chỉ vẫn còn có chút tình cảm, Lâm Mạt cũng không tính bán đi. Bất quá hắn sẽ xử lý những trang bị kia.
Hắn cưỡi trên người Cự Tượng, chậm rãi ung dung hướng lấy phía trước đi đến. Sau đó hắn mở ra sổ truyền tin, tìm được tên Dạ Tinh. Tiếp theo Lâm Mạt liền đem trang bị mình vừa mới đạt được trong cái phó bản kia gửi cho Dạ Tinh thông qua tin nhắn hệ thống.
Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời này bên trong đầy sao, hắn đang chờ đợi Dạ Tinh cho trả lời hắn. Mình dùng tin nhắn hệ thống gửi cho nàng toàn là trang bị cấp 30, cũng không biết Dạ Tinh nhìn thấy về sau sẽ làm ra phản ứng như thế nào…
Sau một lúc chờ đợi ngắn ngủi, Lâm Mạt liền nhận được năm mươi kim tệ qua bưu kiện.
Lâm Mạt khẽ gật đầu, đây là một cái giá phi thường hợp lý. Nhưng Lâm Mạt rút năm mươi kim tệ ra, nương theo thanh âm kim tệ vang lên, tài khoản của Lâm Mạt đã được cập nhật số dư.
Lâm Mạt thở dài một hơi, bởi vì sau khi gửi tin nhắn cho Lâm Mạt xong, Dạ Tinh cũng không có nói gì với Lâm Mạt.
Hắn nhẹ giọng nói: “Có lẽ nên tìm thời cơ gặp mặt cùng nàng…” Sau đó hắn cúi đầu xuống nhìn thoáng qua Cự Tượng Lãnh Chúa, Lâm Mạt dùng chân đá nó một cái sau đó nói: “Ngươi có ý gì không, tiểu Bạch?”
Cự Tượng Lãnh Chúa phát ra một tiếng tê minh, sau đó nâng cái mũi lên. Ngay sau đó nó liền tăng thêm tốc độ chạy hướng về phía trước.
“Này này, ta không có bảo ngươi tăng tốc độ a!” thanh âm phàn nàn Lâm Mạt vang lên, hắn cũng kinh hãi đối với việc Cự Tượng đột nhiên gia tốc. Lâm Mạt đang bị xóc lên xuống khi ở trên lưng voi, kém một chút nữa là đã ngã xuống…
Qua một đoạn thời gian tương đương dài, khi Lâm Mạt ngủ gật ngáp liên tục, Cự Tượng rốt cục đưa Lâm Mạt đến cái cổng Truyền Tống Trận kia.
Cái Truyền Tống Trận kia đưa tới một cái cỡ nhỏ không gian. Cái không gian cỡ nhỏ này không có Truyền Tống Trận đi tới những địa phương khác.
Cho nên để thoát khỏi không gian cỡ nhỏ này thì chỉ có duy nhất một con đường, đó chính là về lại nơi đây, cái địa phương này tên là “Dã Tính Hoang Nguyên”.
Hắn khống chế lấy Cự Tượng bước vào Cửa Truyền Tống bên trong. Vượt quá Lâm Mạt dự liệu, nơi này lại có người chơi.
Lâm Mạt rất kinh ngạc khi thấy nơi này lại có tới ba tên người chơi. Mấy người chơi kia xoay đầu lại nhìn Lâm Mạt cưỡi Cự Tượng, thì mặt cũng đầy vẻ ngơ ngác.
Song phương đều rơi vào trong trầm mặc. Lâm Mạt cũng không biết ba người chơi này đang làm gì, thần sắc dần dần trở nên bình tĩnh hơn.
Mà ba người chơi kia chỉ bị choáng váng trong thời gian ngắn ngủi, rồi trong mắt liền toát ra sát ý. Nhưng bọn hắn cũng chú ý tới Lâm Mạt và Cự Tượng.
Trong ba tên người chơi có một người chơi Đạo Tặc, tên Đạo Tặc kia lập tức sử dụng kỹ năng “Thuật Điều Tra”. Khi kỹ năng này phát huy tác dụng, sắc mặt tên Đạo Tặc bỗng nhiên kịch biến.
Tên Đạo Tặc này có đẳng cấp hai mươi, mà đẳng cấp Cự Tượng Lãnh Chúa là cấp 30.
Nó đã vượt ra khỏi phạm vi mà kỹ năng Thuật Điều Tra có thể phát huy tác dụng, cho nên khi tên Đạo Tặc kia nhìn thấy cái tên “Cự Tượng Lãnh Chúa”, còn các thuộc tính và HP lại toàn là dấu chấm hỏi…
Tên Đạo Tặc liền hít vào một hơi thật dài, sau đó nhìn liền thông báo cho hai tên đồng đội. Hai tên đồng đội cũng đều biến sắc.
Thuật Điều Tra của Đạo Tặc cũng không có bị ngắt. Nhưng bởi vì Lâm Mạt có đẳng cấp là hai mươi sáu, nó cũng vượt ra khỏi phạm vi của kỹ năng này. Phổ thông Thuật Điều Tra chỉ có tác dụng với đối tượng chênh lệch năm cấp.
Tên Đạo Tặc kia rùng mình nhìn Lâm Mạt và Cự Tượng Lãnh Chúa. Hắn biết Lâm Mạt là người chơi không phải NPC, bởi vì khi hắn sử dụng kỹ năng “Thuật Điều Tra” xong, hắn liền biết biệt danh của Lâm Mạt trong trò chơi là “Lẫm Mạt” .
“Lẫm Mạt… Lẫm Mạt. Hoa nhài nở rộ?” Tên Đạo Tặc vừa tự hỏi suy nghĩ miên man, vừa đem nhưng gì mình nhìn thấy gửi cho hai tên đồng đội.
Lâm Mạt cưỡi trên người Cự Tượng Lãnh Chúa khổng lồ, nhìn xuống từ trên cao nhìn vào ba tên người chơi này.
Lông mày của hắn bỗng nhiên nhíu lại, bởi vì ở chỗ này lại gặp phải mấy tên người chơi có đẳng cấp khá cao, nhưng chỗ này lại không đủ để người chơi luyện cấp. Chẳng lẽ bọn hắn là tiểu đội tầm bảo chuyên nghiệp? Lâm Mạt đang suy nghĩ miên man.
Lâm Mạt đưa ánh mắt về phía vị trí bảo rương trong trí nhớ, nhìn thấy một cái rương đã trống không, đồ vật bên trong đã bị lấy đi.
Lâm Mạt không có thói quen giết người đoạt bảo, nhưng Lâm Mạt lại cảm giác được những người chơi này rất không thích hợp. Nếu như đã đạt được đồ bên trong bảo rương, như vậy vì sao lại không rời đi, ở chỗ này làm cái gì…
Lâm Mạt trầm mặc nhìn bọn hắn một lần, sau đó nắm chặt pháp trượng trong tay chuẩn bị chiến đấu. Bỗng nhiên, ánh mắt Lâm Mạt phát hiện cái gì đó, bởi vì hắn nhìn thấy trên một khối xương cốt đang có một ngọn lửa màu vàng. Một cái xương ngón tay này tản ra khí tức ma pháp quỷ dị.
Cái cục xương này chỉ là một đoạn xương ngón tay, nhưng truyền đến khí tức ma pháp và ba động ma pháp làm cho Lâm Mạt phải hung phấn. Hắn nhẹ giọng nói: “Xương ngón tay của Đại Vu.”
Lâm Mạt có kinh lịch phong phú biết bao, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, hắn liền nói ra lai lịch của kiện vật phẩm này.
Lâm Mạt thu hồi ánh mắt một lần nữa, sau đó liền lạnh nhạt nhìn ba tên người chơi. Hắn thở dài một hơi. Hắn mở miệng nói: “Cái đồ vật này không phải là thứ các ngươi có thể nắm giữ… Các ngươi đang chơi với lửa.”
Nhưng Lâm Mạt biết, lúc này ba tên người chơi bị kiện vật phẩm này che đậy hai mắt đã không nghe lời nói của Lâm Mạt ra gì.
Tương phản, bọn hắn cảm thấy Lâm Mạt đến để cướp đoạt món bảo vật này. Nghĩ đến đây, trong mắt của bọn hắn đều là toát ra sát cơ.
Lâm Mạt khẽ mím môi, thần sắc mặc dù vẫn bình tĩnh như trước, nhưng đôi mắt lại toát ra một tia ngưng trọng. Mặc dù mình có được thực lực đỉnh tiêm, còn có Cự Tượng chấn nhiếp ở một bên, nhưng Lâm Mạt không có nắm chắc sẽ chiến thắng ba tên người chơi này.
Nguyên nhân rất đơn giản, đó chính là bởi vì cái đoạn xương ngón tay tạo ra hiệu quả tăng phúc quá mức kinh khủng. Ở kiếp trước Lâm Mạt cũng từng đụng phải người chơi cầm khúc xương này trong tay, sức chiến đấu có thể đồng cấp với Boss có khi còn kinh khủng hơn.
Lúc này Lâm Mạt như đang đối mặt với ba con Boss cấp hai mươi, thậm chí còn có chút vượt qua. Bởi vậy, hắn không thể không nghiêm túc.
Một Pháp Sư xem hết Screenshots do Đạo Tặc gửi tới, thì thần sắc cũng phi thường ngưng trọng. Mặc dù bọn hắn không biết Cự Tượng mà đang cưỡi Lâm Mạt không phải là quái phổ thông. Nhưng có thể đi lại trong địa đồ cấp 30, thì phải có thực lực không thể khinh thường.
Pháp ném ra một Hỏa Cầu, cái Hỏa Cầu này ném về phía Lâm Mạt, sau đó hắn lại là phát ra viên Hỏa Cầu đánh về phía Cự Tượng Lãnh Chúa. Mục đích hắn làm như vậy chính là để thăm dò phản hồi chiến đấu sau đó xe thấy rõ ràng hạn mức lượng máu cao nhất của cả hai.
Nhưng Hỏa Cầu Thuật này không là Hỏa Cầu Thuật bình thường. Bên trong Hỏa Cầu tựa như đang tồn tại một đạo vong hồn, Mơ hồ có thể trông thấy hình khuôn mặt một người.
Lâm Mạt hơi nhíu chân mày lại, hắn trực tiếp dùng kỹ năng “Băng Sương Khải Giáp” . Mặc dù Lâm Mạt đang cưỡi Cự Tượng Lãnh Chúa, nhưng nghề nghiệp của hắn không phải là Kỵ Sĩ, cũng sẽ không có được tăng phúc thuộc tính.
Dựa theo Lâm Mạt đoán chừng, nếu như người cưỡi Cự Tượng Lãnh Chúa chính là một Kỵ Sĩ, như vậy ít nhất cũng sẽ được tăng phúc có một ngàn điểm HP cùng mấy trăm điểm lực phòng ngự.
Nhưng sau khi Lâm Mạt suy tính, thì du có là Triệu Bắc, Lâm Mạt cũng sẽ không đem đầu sủng vật này nhường cho hắn. Sau đó hắn liền đình chỉ việc suy nghĩ lung tung.
Tại trong địa vực cỡ nhỏ này, đối thủ có đủ tính uy hiếp nhất chính là Đạo Tặc, cho nên phải nghĩ biện pháp xử lý Đạo Tặc trước tiên mới được. Trong tích tắc Lâm Mạt bị Hỏa Cầu công kích đến, hắn liền tung ra kỹ năng “Sương Đống Tân Tinh”.
Cái Kỹ năng này lấy tên Đạo Tặc kia làm mục tiêu công kích, còn chỉ tiện thể công kích đến tên người chơi chiến sĩ kia mà thôi. Nơi này ngoại trừ Lâm Mạt và ba tên người chơi, một tên là Pháp Sư một tên là Đạo Tặc còn có một tên là chiến sĩ. Cũng không phải là tổ hợp chiến mục pháp thường gặp.
Khi Lâm Mạt công kích hai tên người chơi kia, đôi mắt của hắn có chút ngưng tụ. Bởi vì Lâm Mạt có được trạng thái “Vị Diện Bích Lũy”, vậy những người chơi này cũng có trạng thái miễn trừ công kích nhất định.
Sau khi Lâm Mạt dùng kỹ năng “Sương Đống Tân Tinh”, thì kỹ năng này như đang công kích vào một mặt tường trong suốt, lực công kích bị triệt tiêu hơn phân nửa trong nháy mắt.
Lúc này viên hồn Hỏa Cầu kia mới rơi vào trên người Lâm Mạt cùng Cự Tượng Lãnh Chúa. Pháp Sư không có thể nhìn thấy lượng máu của Lâm Mạt, bởi vì có “Băng Sương Khải Giáp”. Nhưng hắn lại nhìn thấy lượng máu của Cự Tượng.
Hắn há to miệng ánh mắt có chút ngốc trệ. Hắn lắp bắp nói: “Đây là, một con Boss bị thuần hóa sao?”
Lúc này Lâm Mạt giơ pháp trượng trong tay lên cao, bảo thạch trên pháp trượng phát sáng lên.
Thần sắc của hắn hết sức chăm chú, bởi vì hắn không đối mặt với một con BOSS bình thường không có trí năng, mà đang phải đối phó với người chơi giảo hoạt. Đồng thời những người chơi này cũng không phải là đám người choi phổ thông, mà đây là đám người chơi được tăng phúc từ Cốt Vu.
Người chơi được Cốt Vu tăng phúc, thuộc tính có thể so với Boss. Khả năng buff khủng bố như vậy, thì có trả cái giá to lớn hơn cũng đáng. Mà cái giá này chính là phải ký kết khế ước, trở thành nô bộc của Vu.
Mà Vu lại có danh tiếng không được tốt, bọn hắn vì muốn có được lực lượng cường đại hơn, Vu thường huyết tế thành trấn đồ sát bình dân tựa như ăn cơm uống nước. Bởi vậy, Vu mới bị tứ đại chủng tộc liên hợp tiêu diệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận