Trọng Sinh Ma Đạo Sư

Chương 563 - Đường long đong

Lâm Mạt nhẹ nhàng “a” một tiếng rồi nói: “Tựa như trong thư viện có một cuổn điển tịch có nói về loại dã quái này, không phải là nó đã biến mất rồi sao?”
Nham Thạch Cự Thú đột nhiên ngửa mặt lên trời thét dài, sau đó một đạo quang mang xanh biếc sinh ra từ trên người nó. Đạo tia sáng này cũng không mãnh liệt mà chỉ lóe lên liền biến mất, nhưng lại để HP của Nham Thạch Cự Thú hồi phục max trị số.
Lâm Mạt hơi sững sờ, hắn không rõ kỹ năng của nó. Chỉ nhìn thấy Nham Thạch Cự Thú dùng kỹ năng hồi phục sinh mệnh thì hơi kinh ngạc, bởi vì nó còn không mất đến một phần trăm máu, vì sao lại vội vã sử dụng kỹ năng hồi phục như thế…
Hiện tại cũng không phải là thời điểm ngẩn người, cho nên Lâm Mạt liền lập tức tập trung lực chú ý, nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của Nham Thạch Cự Thú.
Lúc này lân giáp trên người Nham Thạch Cự Thú cũng đã hợp lại, các đường vân màu đen đã biến mất.
Con mắt thứ ba của Nham Thạch Cự Thú bắn ra từng sợi cường quang, tiếp theo một đạo tia sáng màu nâu lao về phía Lâm Mạt.
Thời điểm phát ra đạo ánh sáng này, thân thể Nham Thạch Cự Thú lui mấy bước về phía sau, có lẽ là bởi vì bắn ra tia sáng mãnh liệt có sức giật quá lớn. Lúc này, con mắt băng lãnh mà tàn khốc toát ra một tia mỏi mệt.
Mà trước khi chùm sáng kia chạm tới Lâm Mạt, Lâm Mạt liền trực tiếp tung ra kỹ năng “Cấm Chú Băng Sương Khải Giáp” cùng “Thiểm Thước”, được hai cái kỹ năng này trợ giúp, Lâm Mạt thành công lẩn tránh công kích của Nham Thạch Cự Thú. Mà vệt sáng kia đánh vào trên mặt đất, tạo thành một đợt tro bụi bay lên bốn phía.
Ngay lúc này, Lâm Mạt đem hai mươi thanh phi kiếm phóng toàn bộ về phía Nham Thạch Cự Thú. Sau đó trên thân thể của nó truyền đến thanh âm “Đinh đinh”, phi kiếm vẫn thành công đâm vào thân thể Nham Thạch Cự Thú.
Lâm Mạt tạo thành mười lăm phần trăm tổn thương cho Nham Thạch Cự Thú, mặc dù cũng không phải là khủng bố đến mức nào nhưng loại tổn thương này cũng đã rất không tầm thường.
Lúc này, thần sắc Lâm Mạt nhìn có chút khinh miệt. Bởi vì hắn thấy cái Nham Thạch Cự Thú trước mắt này không đáng giá được nhắc tới. Hắn nói: “Thật sự là một con gà, khó trách phải đi tới hướng diệt vong.”
Nhưng dù sao nó vẫn là dã quái viễn cổ, sau một khắc liền để hắn chấn kinh. Chỉ thấy Nham Thạch Cự Thú đột nhiên ngửa mặt lên trời thét dài lần nữa, trên thân Nham Thạch Cự Thú bạo phát ra lục sắc quang mang mãnh liệt lần nữa.
So với lần thứ nhất thì lần này nó nhìn chướng mắt hơn nhiều.
Lâm Mạt lập tức hiểu rõ ra: “Thiên phú của nó là chữa trị vết thương sao?” Sau một khắc Lâm Mạt liền được xác minh, từ phản hồi chiến đấu, Lâm Mạt đã nhìn thấy HP của Nham Thạch Cự Thú hồi phục đến max trị số trong nháy mắt.
“Nó cũng không thể hồi máu liên tục chứ?” Lâm Mạt nói, “Nhất định sẽ có hạn chế.” Hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó thần sắc khôi phục bình tĩnh.
Lâm Mạt huy động pháp trượng sau đó sử dụng kỹ năng “Cấm chú Sương Đống Tân Tinh”. Kỹ năng này bộc phát tạo thành đại lượng tổn thương.
Lần này Nham Thạch Cự Thú không có rống nữa, mà phát khởi công kích với Lâm Mạt. Kỹ năng này có hiệu quả là, trong quá trình công kích hình thành một mặt hộ thuẫn, giảm miễn năm mươi phần trăm tổn thương. Đây cũng là một cái kỹ năng tương đối thực dụng.
Lâm Mạt tự nhiên không thể để cho hắn lao tới mà không hề làm gì. Lâm Mạt có được vài chục năm kinh nghiệm, cho nên cũng liền suy đoán ra tác dụng của kỹ năng này trong nháy mắt.
Nhưng Lâm Mạt có biện pháp hình thành áp chế đối với Nham Thạch Cự Thú. Đó chính là sử dụng kỹ năng khống chế…
Đầu tiên là kỹ năng “Băng Sắc Vi” được tung ra. Trong một nháy mắt kỹ năng này được đánh ra, liền khống chế được Nham Thạch Cự Thú. Nham Thạch Cự Thú có ma kháng chỉ có thể nói là bình thường, cho nên Nham Thạch Cự Thú cũng không có khả năng tránh thoát kỹ năng này.
Nhìn đến đây Lâm Mạt nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó hắn mới nhìn chăm chú về phía Nham Thạch Cự Thú.
Lâm Mạt mới công nhận cường độ của Nham Thạch Cự Thú. Hắn khẽ gật đầu nói: “Mặc dù không rõ ràng vì sao nó bị diệt tuyệt, nhưng có thể xuất hiện trong bí cảnh thì không thể xem thường.”
Ngay lúc này, Nham Thạch Cự Thú còn đang ra sức giãy dụa. Có dây leo ý đồ đâm vào thân thể của nó nhưng lại bị lân giáp chống lại.
Lâm Mạt sử dụng kỹ năng “Thuật Đóng Băng”. Lâm Mạt có mục đích rất rõ ràng, chính là đang chờ đợi kỹ năng Nham Thạch Cự Thú kết thúc. Bởi vì Lâm Mạt biết, hiệu quả miễn giảm thương tổn của nó có thời gian hạn chế nhất định.
Nói cách khác chỉ cần cái kỹ năng này kết thúc, như vậy hộ thuẫn sẽ tan rã. Bởi vậy Lâm Mạt đang dùng kỹ năng khống chế tiêu hao thời gian của hộ thuẫn.
Cứ như vậy sau hai cái kỹ năng khống chế hết thời gian hiệu quả, thì kỹ năng của Nham Thạch Cự Thú cũng đã kết thúc.
Lâm Mạt nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó liền sử dụng kỹ năng “Cấm chú Sương Đống Tân Tinh” tấn công Nham Thạch Cự Thú, đồng thời sử dụng kỹ năng “Tuyết Ủng”.
Nếu như đánh một bộ kỹ năng bộc phát, như vậy cần phải có kỹ năng “Phong Bạo Xạ Tuyến” cùng “Băng Trụ Thuật”. Nhưng lúc này Lâm Mạt chỉ đang thử thăm dò, nói cách khác là không cần thiết giao ra tất cả kỹ năng.
Tại thời điểm Lâm Mạt giao ra hai cái kỹ năng bạo phát cao, Lâm Mạt cũng lấy ra một bình thuốc hồi phục MP từ trong ba lô, sau đó hắn liền uống vào.
Ngay lúc này MP của Lâm Mạt đang hồi phục từng khúc một. Ở thời điểm này Lâm Mạt cũng không có sử dụng ma pháp dược tề về đầy trong nháy mắt, không phải là bởi vì hẹp hòi, chủ yếu nguyên nhân vẫn không quá cần thiết.
Lâm Mạt trông thấy Nham Thạch Cự Thú đã hoàn toàn thoát khỏi khống chế, thế là liền bắt đầu sử dụng kỹ năng “Cấm Chú Hàn Tước Thủy Triều”. Khi kỹ năng này phát huy tác dụng, Lâm Mạt liền bao phủ Nham Thạch Cự Thú.
Lâm Mạt nỉ non tự nói nói: “Xem đi, chỉ vì nó không cần thiết, cũng không phải là ta không nỡ uống một bình dược tề…” Nói xong câu đó Lâm Mạt liền dùng Hàn Băng Pháp Trượng vung lên một cái.
Lâm Mạt liền vận dụng kỹ năng “Ngụy Kiếm Trận”, lại là hai mươi thanh phi kiếm ngưng tụ ra từ trong hư không, những phi kiếm này có chút chuyển động điều chỉnh phương hướng trên không trung.
Tiếp theo Lâm Mạt nhắm pháp trượng vào Nham Thạch Cự Thú, hắn nhẹ nhàng phun ra một chữ. Chỉ nghe thấy hắn nói: “Đi!” Những cái phi kiếm kia hối hả bắn về phía Nham Thạch Cự Thú.
Kỹ năng của Lâm Mạt tạo thành mười lăm phần trăm tổn thương đối với Nham Thạch Cự Thú.
Ngay lúc này Nham Thạch Cự Thú lại ngửa mặt lên trời thét dài, nhưng lần này HP của nó cũng không khôi phục đến max trị số, mà chỉ đạt tới 93%.
Hắn nhẹ gật đầu nói ra: “Nó đã đạt đến hạn mức chữa trị cao nhất.” Sau đó Lâm Mạt liền điên cuồng sử dụng kỹ năng công kích.
Lâm Mạt lại hết MP lần nữa, mà Nham Thạch Cự Thú cũng đã không còn nhiều HP lắm.
Hắn cũng là khẽ thở một hơi: “Nơi này chiến đấu quá giằng co a.”
Bởi vì Lâm Mạt có thuộc tính cực cao mà lại có pháp thuật mạnh ngoại hạng, cho nên mới có thể thoải mái mà đi đến nơi này. Kỳ thật đối với người chơi cao thủ bình thường mà nói, bên trong bí cảnh này toàn là nhựng đối thủ phi thường khủng bố. Tỉ như Hoa Yêu, nếu như thuộc tính hơi kém một chút thì liền sẽ bị tiêu ký của nàng bạo tạc tới miểu sát…
Lâm Mạt trông thấy lúc này bên trong con mắt thứ ba của Nham Thạch Cự Thú đã không có còn vẻ mỏi mệt ủ rũ, đã khôi phục vẻ lãnh khốc.
Hắn nói: “Luôn cảm giác nó tùy thời thời có thể bắn ra một tia sáng a.” Đương nhiên đây chỉ là suy đoán, trên thực tế cũng không có. Sau đó Lâm Mạt lấy ra một bình hồi phục MP, trực tiếp uống một hơi cạn sạch. Lâm Mạt cầm bình không vứt xuống mặt đất. Sau đó bình mana liền bị hệ thống đổi mới mất.
MP của Lâm Mạt lại tiếp tục hồi phục. Hắn suy tư một chút sau đó liền tung ra kỹ năng “Cấm chú Sương Đống Tân Tinh”, bởi vì cái kỹ năng này có tốc độ làm lạnh cực nhanh, mà lại tiêu hao ma cũng rất thấp, cầm kỹ năng này tiêu hao HP là một lựa chọn vô cùng tốt.
Nham Thạch Cự Thú bị kỹ năng này đánh trúng lại ngửa mặt lên trời thét dài, sau đó ở thời điểm này lại là một đạo lục quang bạo phát ra từ trên thân thể của nó. Đạo này lục quang không tính yếu nhưng cũng không mãnh liệt, cứ như vậy để HP hồi phục 6-7%.
Lâm Mạt nhìn thấy tầng lục quang này xuất hiện, cũng vô cùng nghi hoặc. Hắn nói ra: “Chuyện gì xảy ra? Đến trình độ này nó lại là còn có thể hồi phục HP…”
Nghĩ một hồi hắn dùng ngữ khí không xác định nói: “Không phải là bởi vì nó bị thương, liền sẽ được trị liệu chứ?” Nham Thạch Cự Thú cũng không có cho Lâm Mạt thời gian suy nghĩ, trong hai con ngươi liền bộc phát ra hắc sắc quang mang mãnh liệt.
Sau đó Lâm Mạt liền cảm nhận được mặt đất lay động rất nhỏ, thế là Lâm Mạt lập tức vận dụng kỹ năng “Thiểm Thước”. Phản ứng của hắn cũng không chậm, lúc này Lâm Mạt quay đầu nhìn thoáng qua vị trí cũ. Ở chỗ đó liền xuất hiện một cây địa thứ.
Cây địa thứ xuất hiện, để đôi mắt Lâm Mạt có chút nhíu lại. Lâm Mạt không nghĩ tới,
Nham Thạch Cự Thú lại có kỹ năng loại hình pháp sư.
Lâm Mạt khẽ thở dài: “Thực lực dã quái như thế, thế mà còn đi tới hướng diệt vong. Xem ra hai trận đại chiến kia kinh khủng vượt xa mọi người tưởng tượng…” đang nói chuyện hắn cũng không có quên trước mắt còn một con Nham Thạch Cự Thú.
Cho nên Lâm Mạt giơ lên pháp trượng trong tay, ngay lúc này, lại có rất nhiều phi kiếm bị ngưng tụ ra từ trong hư vô.
Những cái phi kiếm kia điều chỉnh phương vị. Nói cách khác, những phi kiếm này toàn bộ đều nhắm vào Nham Thạch Cự Thú. Sau khi điều chỉnh hướng xong, đại lượng phi kiếm đều bay hướng về phía Nham Thạch Cự Thú.
Lần công kích này sắp công kích đến người Nham Thạch Cự Thú, Nham Thạch Cự Thú lại sử dụng kỹ năng công kích lần nữa.
Nó sử dụng kỹ năng này, không phải là vì tạo thành tổn thương đối với Lâm Mạt, mà là vì né tránh năm mươi phần trăm tổn thương. Nhưng lúc này, kỹ năng “Ngụy Kiếm Trận” này đã phát ra ngoài. Bởi vậy Lâm Mạt chỉ có thể cau mày, mắt thấy công kích của mình bị suy yếu năm mươi phần trăm…
Cứ như vậy, Lâm Mạt đành phải sử dụng hư ảnh Hàn Tước tấn công Nham Thạch Cự Thú, sau đó thuận lợi khống chế nó. Sau đó Lâm Mạt nhìn thoáng qua hư ảnh Hàn Tước quay chung quanh mình, lúc này bọn chúng đã chớp tắt lấp loé không yên. Nói cách khác bọn chúng sắp tan biến.
Cho nên ở thời điểm này Lâm Mạt thao túng hư ảnh Hàn Tước còn lại phát động công kích. Tại lúc hư ảnh Hàn Tước bao vây lấy Nham Thạch Cự Thú và phát nổ, Nham Thạch Cự Thú liền lâm vào trạng thái băng phong càng thêm nghiêm trọng. Lâm Mạt nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó lại bắt đầu an tĩnh chờ đợi.
Hắn không khách khí chút nào liền sử dụng kỹ năng “Cấm chú Sương Đống Tân Tinh”. Khi kỹ năng này phát huy tác dụng, còn chưa kịp sử dụng kỹ năng chữa trị thì Nham Thạch Cự Thú đã bị hủy diệt.
Lâm Mạt nhìn thoáng qua mình còn thừa có chút MP, ngẩng đầu nhìn lên trời đồng thời bất đắc dĩ nói: “Thật sự là một cuộc chiến khó khăn… Bí cảnh đang dần dần tăng độ khó. Có lẽ cũng không phải là dần dần, mà là đột nhiên.”
Một lát sau khối băng đóng băng Nham Thạch Cự Thú liền bắt đầu giải thể, sau đó bị hệ thống đổi mới. Mà lúc này đây thân thể Nham Thạch Cự Thú ngã trên mặt đất, sau đó thân thể của nó vỡ vụn ra, cũng triệt để đánh mất sinh cơ.
Lâm Mạt nhìn thoáng qua trên mặt đất, cũng giống như tất cả dã quái trước đó bị đánh giết, chúng không có rơi ra bất kỳ vật phẩm nào. Bởi vì hắn không có ôm bất kỳ chút hi vọng vào vật phẩm rơi xuống, tự nhiên cũng không có thất vọng. Lâm Mạt nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó tiếp tục đi tới.
Lâm Mạt đi ước chừng năm phút, đã nhìn thấy trên con đường phía trước tồn tại một Nham Thạch Cự Thú. Thời điểm nó nhìn thấy Lâm Mạt, liền bước chân di động về phía Lâm Mạt. Tốc độ của nó cũng không chậm, nhưng cũng không nhanh.
Lâm Mạt đang do dự muốn tránh đi hay không, dù sao đánh giết loại Nham Thạch Cự Thú này thì ngoại trừ kinh nghiệm ít ỏi, thi không có được thêm bất kỳ cái gì. Hiện tại cái Nham Thạch Cự Thú này đã kéo gần khoảng cách cùng Lâm Mạt.
Lâm Mạt mím môi một cái, sau đó liền khẽ thở một hơi. Hắn nói ra: “Đã đến nơi này… Giết luôn!” sau một khắc, Nham Thạch Cự Thú liền bị kỹ năng “Băng Sắc Vi” công kích.
Đầu Nham Thạch Cự Thú kia không kịp phát động kỹ năng thì đã bị khống chế trong nháy mắt.
Dây leo mọc đầy gai nhọn không có đâm vào trong thân thể Nham Thạch Cự Thú, bởi vì lân giáp của nó quá mức cứng rắn. Cái con dã quái này cũng có con mắt thứ ba. Cái con mắt thứ ba này vẫn mang theo sự băng lãnh và lãnh khốc.
Nham Thạch Cự Thú không ngừng vặn vẹo, rốt cục thoát khỏi khống chế của kỹ năng “Băng Sắc Vi”. Mà Lâm Mạt đã tung ra kỹ năng “Ngụy Kiếm Trận” ngay tại khi Nham Thạch Cự Thú thoát khỏi khống chế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận