Trọng Sinh Ma Đạo Sư

Chương 513 - Tìm mỏ

Một Hư Không Cự Tượng liền bị hủy. Ở thời điểm này căn bản không cần Vân Y làm gì nữa, hư không chi lực còn sót lại đã đủ để hủy diệt cự tượng.
Ở thời điểm này phù văn màu lam trong mắt Vân Y cũng biến mất, sắc mặt của nàng cũng khôi phục lại như cũ.
Sau đó ngay lúc này, Lâm Mạt nói với Vân Y: “Tình huống là như thế nào?” Ngữ khí của hắn hơi nghi hoặc một chút.
Vân Y lắc đầu nói: “Ta không biết.” Nàng trầm mặc một lát nói: “Tựa hồ là cái gì vừa đụng chết nó… n, chính là như vậy.”
Nói xong câu đó nàng liền cúi đầu, một bộ dáng vẻ không hăng hái lắm.
Lâm Mạt nhìn thấy tình huống như thế, chỉ có thể khẽ thở một hơi. Mặc dù lúc này nội tâm Lâm Mạt có rất nhiều nghi hoặc, nhưng bây giờ lại cũng không phải thời cơ truy vấn Vân Y.
Bởi vậy Lâm Mạt đành phải đem nghi hoặc để ở trong lòng. Sau đó hắn bắt đầu đến gần tòa Thủy Tinh Tháp cuối cùng, lại phát hiện tòa Thủy Tinh Tháp này đã đình chỉ vận hành.
Lâm Mạt thầm nghĩ: “Ta nhớ được ta không có công kích qua cái tòa Thủy Tinh Tháp này a.” Nguyên lai Vân Y vừa thả ra hư không chi lực, không chỉ có phá hủy Hư Không Cự Tượng, đồng thời cũng để tòa Thủy Tinh Tháp này bị tai bay vạ gió .
Vân Y đi tới bên người Lâm Mạt, nhẹ giọng nói: “Chúng ta mau mau rời đi.” Nhẹ nhàng nói xong câu đó, nàng hơi nhíu lông mày lại.
Lâm Mạt biểu thị mình đồng ý lời nàng nói, nhưng trước đó hắn vẫn quyết định hủy diệt tòa kiến trúc này. Hắn tung ra kỹ năng “Phong Bạo Xạ Tuyến”, thành công kích hủy tòa Thủy Tinh Tháp này.
Lâm Mạt nhìn thoáng qua Vân Y, nói ra: “Chúng ta bây giờ có thể rời đi … Tại trong khoảng thời gian ngươi bị khống chế, không có phát sinh cái gì chứ?” Hắn tận lực cẩn thận hỏi từng li từng tí.
Vân Y trầm mặc một hồi, sau đó vươn tay cánh tay của mình. Nàng nói ra: “Đây chẳng qua là một trò chơi mà thôi, sẽ phát sinh sự tình gì?” Sau đó nàng ngước mắt nhìn Lâm Mạt.
Lâm Mạt bị nàng nhìn thì có chút mất tự nhiên, thế là liền dời ánh mắt đi.
Vân Y cười cười, ánh mắt đột nhiên trở nên ôn nhu. Hoặc là nói không chỉ là ôn nhu, hơn nữa còn là có một loại vẻ phức tạp không thể nói rõ ràng.
Nàng nhìn Lâm Mạt Nói: “Hiện tại uy áp đã biến mất.” Sau đó nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời cười nói: “Chuyện trọng yếu nhất chính là sống ở hiện tại, ngươi nói đúng không?”
Lâm Mạt Nói: “Ừm, đây là chuyện vô cùng trọng yếu, nhưng có phải trọng yếu nhất hay không thì cũng không rõ…”
Vân Y dùng ánh mắt còn lại lườm Lâm Mạt một chút, sau đó thở dài một hơi nói: “Ngươi thật không hiểu phong tình a.”
Trong lúc nhất thời Lâm Mạt vì đó mà nghẹn lời, càng không biết phải nói gì. Sau đó hai người cứ như vậy trầm mặc đi gần hai mươi phút lộ trình.
Đi hết đoạn đường này, Lâm Mạt cùng Vân Y liền đi tới cửa ra Vòng Xoáy Hư Không. Vân Y nói: “Đi thôi, rời khỏi nơi này.” Sau đó nàng liền dẫn đầu đi ra khỏi nơi này.
Lâm Mạt xoa cằm nhìn thân ảnh Vân Y rời đi, hắn nói: “Luôn cảm giác, nàng có chỗ nào đó trở lên khác lạ.” Nói xong câu đó Lâm Mạt liền lắc đầu: “Có lẽ là ta quá nhạy cảm, bị cầm tù trong một chỗ lâu như vậy, tạm thời biến hóa cũng là bình thường.”
Lâm Mạt đi vào trong vòng xoáy, sau đó đi ra khỏi nơi này. Đi vào vòng xoáy xong, tầm nhìn của Lâm Mạt trở nên Hắc Ám . Thế là hắn liền nhắm mắt lại, yên tĩnh chờ đợi Hắc Ám lui tán.
Rất nhanh Lâm Mạt liền mở mắt, sau đó đã nhìn thấy Hư Không Cấm Địa không có một ai. Hắn có chút ngoài ý muốn, dù sao theo Lâm Mạt biết thì phải có rất nhiều người tới đón tiếp Vân Y mới đúng.
Ngay tại lúc Lâm Mạt sững sờ, Vân Y xoay người lại mỉm cười nói: “Những tên kia đến bây giờ vẫn còn không biết ta đã ra, cho nên nơi này mới quạnh quẽ như vậy.” Nàng chưa hề nói những tên kia là ai, nhưng Lâm Mạt có thể đoán được một hai.
Lâm Mạt trầm mặc một hồi nói: “Tiếp theo, muốn ta đưa ngươi trở về không?”
“Không cần nha.” Vân Y nói, “Tự ta trở về là được… Nói tóm lại, cám ơn ngươi.” Nói xong câu đó Vân Y liền lấy ra Truyện Tống Thủy Tinh, tiếp theo Vân Y liền mở nó ra. Vân Y cúi thấp xuống, sau đó liền rời khỏi nơi này.
Lâm Mạt nhìn Vân Y rời đi, cũng khẽ thở một hơi. Hắn lẩm bẩm: “Hiện tại còn không phải thời điểm tiếp xúc cùng những tên kia… n, tranh thủ thời gian tăng thực lực của mình lên.” Hắn quay đầu nhìn thoáng qua Vòng Xoáy Hư Không sau lưng.
Một cái biến hóa để Lâm Mạt mở to hai mắt là. Trước mặt Lâm Mạt đã không có vật gì. Hắn nói ra: “Vậy mà, Vòng Xoáy Hư Không lại biến mất.” Đây là tình huống ở kiếp trước cũng chưa từng xảy ra, mà tình huống này cũng để Lâm Mạt lâm vào trầm tư.
“Chẳng lẽ có quan hệ cùng Vân Y?” Lâm Mạt qua nửa ngày mà vẫn không thể xác định. Có suy đoán như vậy, hắn liền nhíu lông mày lại. Bởi vì đây là tin tức hắn không biết, ở thời điểm kiếp trước, Vân Y chỉ là một cái tiểu nữ sinh yếu thế mà thôi.
“Xem ra muốn biết rõ rang đã xảy ra chuyện gì, thì cần phải làm rõ về hư không nhất tộc…” Lâm Mạt thở dài một hơi, “Thật sự là phiền phức.”
Hắn liền thở dài một hơi. Hắn nhẹ giọng nói: “Một thế này, ta không cho phép chuyện ngoài ý muốn xuất hiện… Tuyệt đối.” Vừa dứt lời, Lâm Mạt lấy ra Truyện Tống Thủy Tinh, chọn rời khỏi vùng đất này.
Tại trong trì hoãn ngắn ngủi, Lâm Mạt cũng đã đi tới Nhật Nguyệt Thành, nơi này vẫn rất đông người đi đường. Lâm Mạt đưa tay nắm Hàn Băng Chi Quan kéo xuống một chút, sau đó liền cúi đầu đi đường. Đi tới Truyền Tống Trận, hắn không có bất kỳ do dự mà bước vào trong đó.
Tại khi hắn đưa tay giữ chặt mũ, hắn liền đã nghĩ kỹ mục đích của mình. Đó chính là đi tìm kiếm năng lượng thủy tinh dùng để chế tạo “Toản Thạch Đường Vương”.
Mà vừa lúc, Lâm Mạt biết mấy địa điểm có tài nguyên khoáng sản này, mà có một chỗ hiện tại Lâm Mạt có thể lấy được.
Lâm Mạt Nói: “Trước chế tạo ra đơn vị phụ thuộc cường lực, sau đó liền đi tìm kiếm bộ phận Hàn Băng Sáo Trang cuối cùng.” Ánh mắt của hắn rơi vào hướng tây bắc.
Lâm Mạt liền đi vào trong đó, sau đó mở truyền tống ra. Thời điểm Lâm Mạt mở mắt lần nữa, hắn liền đi tới cái địa phương tên là “Huy Diệu Chi Thành”. eddanh tự mang theo một cỗ phóng khoáng khí khái, nghe xong liền biết nơi này là nơi xa nhất người chơi có thể đi tới. Đúng vậy, hiện tại người chơi chỉ ở một góc nhỏ của toàn bộ thế giới Thiên Vực…
Đi vào Huy Diệu Chi Thành, Lâm Mạt liền bắt đầu đi ra ngoài thành.
Hoàn cảnh nơi này không có như Nhật Nguyệt Thành, nhưng cũng là có được phong cách đặc biệt. Nói cách khác mặc dù thô ráp một chút, nhưng vẫn có một cỗ hào khí.
Lâm Mạt nhìn quanh bốn phía một phen, cũng không có trông thấy người chơi nào khác. Bởi vì xung quanh nơi này có dã quái đẳng cấp quá cao, cho nên hiện tại vẫn là không có người chơi tiến vào đây. Như vậy, Lâm Mạt liền càng thêm dễ dàng hành động một chút.
Lâm Mạt thở ra một hơi, đi khoảng hai mươi phút, rốt cục thành công đi tới cửa thành. Khi hắn đi ra cửa thành, mặc dù thủ vệ chỗ cửa thành đều nhìn hắn, nhưng lại không có người nào nói chuyện cùng hắn, tự nhiên cũng không ngăn cản.
Lâm Mạt cứ như vậy dễ dàng liền đi ra ngoài thành. Ngoài thành là thảo nguyên hoang vu, nơi xa là những dãy núi. Mà lđi vào torng dãy núi, ở đó có nguồn năng lượng thủy tinh Lâm Mạt cần.
Lâm Mạt nắm chặt Hàn Băng Pháp Trượng trong tay, sau đó chậm rãi đi theo trí nhớ. Quá trình này phi thường dài dằng dặc, Lâm Mạt đi năm sáu phút thì quả quyết triệu hoán ra Lưu Ly Bảo Mã , sau đó hối hả lao đi.
Ngay lúc này, Lâm Mạt liền bắt đầu đối thoại cùng Dị Trùng Nữ Hoàng Ngải Hoa Lỵ và Ngải Nhĩ Phù. Lâm Mạt Nói: “Ta từng nghe nói, các ngươi nói chỉ cần có thể thu hoạch được đầy đủ thủy tinh năng lượng, liền có thể liên tục không ngừng sản xuất ra Dị Trùng, là thế này phải không?”
Một lát sau, Lâm Mạt chỉ nghe thấy một cái thanh âm lười biếng vang lên. Loại thanh âm lười biếng này cũng không phải thanh âm của một mĩ nữ thành thục vũ mị, mà như một tiểu nữ hài còn chưa có tỉnh ngủ nói ra.
Thanh âm Ngải Hoa Lỵ vang lên, nàng nói: “Cũng không phải là như vậy, đây là hoàn toàn sai về chúng ta.” Một bên khác thanh âm Ngải Nhĩ Phù cũng vang lên: “Đúng vậy a, nếu như chúng ta lợi hại như vậy, cũng sẽ không suy sụp…”
Lâm Mạt khẽ gật đầu nói: “Như vậy cực hạn của các ngươi là thế nào?”
Thanh âm Ngải Hoa Lỵ vang lên, chỉ nghe thấy nàng nói: “Nếu như Toản Thạch Đường Vương, cực hạn của chúng ta chính là một ngày tám đầu.”
Lâm Mạt: “…” Hắn bó tay rồi một lát sau liền ho khan một tiếng nói: “Cái này đã phi thường khủng bố, ta đoán chừng cái nguồn năng lượng thủy tinh cỡ nhỏ không thỏa mãn được các ngươi.”
Lúc này Ngải Hoa Lỵ nói: “Nguồn năng lượng thủy tinh cở nhỏ, xác thực không cách nào sản xuất ra tám Toản Thạch Đường Vương.”
Lâm Mạt nói: “Trước không nên gấp gáp kết luận, ta mang các ngươi đi xem một chút đã.”
Trầm mặc một hồi, Ngải Nhĩ Phù cùng Ngải Hoa Lỵ trăm miệng một lời nói: “Được.”
Trong qua trình trao đổi, Lâm Mạt vẫn điều khiển Lưu Ly Bảo Mã đi về phía trước. Đột nhiên, Lâm Mạt nghe thấy được một tiếng tràn đầy ý hung tàn…
Thanh âm này vang lên từ phía sau Lâm Mạt, mà nghe thanh âm, thanh âm phát ra từ một đơn vi đang di động tốc độ cao. Tốc độ kia cũng không chậm hơn so với Lưu Ly Bảo Mã.
Lâm Mạt quay đầu nhìn thoáng qua, đầu tiên nhìn thấy một thân thể khổng lồ màu đen như một ngọn núi nhỏ, hình thể khổng lồ như vậy lại có được tốc độ nhanh như vậy, loại sự tình không hợp lý này cũng chỉ có thể tồn tại ở trong cái thế giới Thiên Vực này.
Ánh mắt Lâm Mạt tập trung vào sinh vật kia, đầu tiên nhìn thấy chính là một ngọn lửa màu đen, Lâm Mạt mới nhìn rõ ràng đó là một đầu sư tử khổng lồ.
Đầu sư tử này đột nhiên thấp giọng gầm rú một tiếng, sau đó tốc độ tiến lên một bước. Lúc này nó không ngừng thu nhỏ khoảng cách với Lâm Mạt.
Ngay lúc này, trong đôi mắt Lâm Mạt toát ra một tia ngưng trọng. Bởi vì Lâm Mạt nhận biết con dã quái này. Tên của nó gọi là “Hắc Viêm Sư”, một loại đơn vị có thuộc tính đều phi thường ưu tú. Nó là có thể để một tiểu đội đoàn diệt.
Lâm Mạt bị Hắc Viêm Sư truy đuổi, thần sắc mới có trở nên trịnh trọng lên. Lâm Mạt nhìn về phía trước, con mắt có chút híp lại. Ở thời điểm này, Lâm Mạt bắt đầu làm ra một cái quyết định.
Đó chính là ở chỗ này đánh chết con Hắc Viêm Sư này. Nguyên nhân rất đơn giản, tại địa phương có nguồn năng lượng thủy tinh cũng có dã quái trấn giữ, nếu như Lâm Mạt không ở chỗ này chỗ giải quyết con Hắc Viêm sư này, như vậy thì sẽ bị trước sau giáp công.
“Nói như vậy, cũng quá nguy hiểm.” Lâm Mạt Nói. Lâm Mạt liền bắt đầu quay đầu ngựa lại, bắt đầu sử dụng Kỹ Năng Khống Chế “Băng Sắc Vi” .
Trước đó đã nói qua, Hắc Viêm sư có thuộc tính đều phi thường ưu tú, kỹ năng “Băng Sắc Vi” không khống chế được bao lâu.
Nhưng mà đây cũng vẻn vẹn chỉ là thức mở đầu của Lâm Mạt. Ở thời điểm này, Lâm Mạt không chút do dự đánh ra tất cả kỹ năng công kích. Khi những kỹ năng này bạo phát ra, Lâm Mạt đã nhìn thấy lượng máu của Đại Viêm sư bị mất hai mươi phần trăm.
Mặc dù kỹ năng của Lâm Mạt tạo ra tổn thương đã khá không tệ, nhưng đối diện là là Lĩnh Chủ cấp 50. Cho nên tổn thương tổng thể cũng chỉ có chút tạm được.
Lâm Mạt thở ra một hơi, sau đó liền sử dụng kỹ năng “Thệ Ngã Chi Cảnh”, lần nữa đánh rớt hai mươi phần trăm HP của Hắc Viêm sư.
Lâm Mạt cười một tiếng, hiện tại Hắc Viêm sư đã chỉ còn lại sáu mươi phần trăm HP .
Mặc dù Lâm Mạt đã đánh rớt đại lượng HP của Hắc Viêm sư, nhưng ở thời điểm này, Lâm Mạt liền đã đánh ra tất cả kỹ năng công kích. Cái này cũng mang ý nghĩa Lâm Mạt đã không còn kỹ năng để phóng nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận