Trọng Sinh Ma Đạo Sư

Chương 367 - Quang hoàn bạo tạc

Lâm Mạt nhìn thoáng qua giá trị kinh nghiệm của mình, liền tự nói một: “Chờ đánh chết Viêm Ma Phân Thân vừa trùng sinh lại này, ta liền có thể thăng cấp đến cấp ba mươi bốn.” Sau đó hắn thở dài một hơi.
Tuyệt đại đa số kỹ năng của Lâm Mạt đúng là còn đang làm lạnh, nhưng Lâm Mạt vẫn còn chỗ dựa. Đó chính là “Bất Tử Điểu chi huyết”.
Khi kỹ năng này phát huy tác dụng, không chỉ có thể để Lâm Mạt đầy máu đầy mana, mà tất cả kỹ năng đều sẽ thiết lập lại, bao gồm cả kỹ năng “Thệ Ngã Chi Cảnh”.
Cái này mang ý nghĩa Lâm Mạt có thể đánh ra hai vòng kỹ năng nữa. Mà khi Lâm Mạt toàn lực đả kích, Viêm Ma Phân Thân không có chút nào cơ hội sống sót nào.
Đương nhiên đây cũng không có nghĩa Lâm Mạt sẽ khoanh tay chịu chết, đây không phải thói quen của Lâm Mạt. Thế là Lâm Mạt liền dùng kỹ năng “Cấm Chú Băng Sương Khải Giáp”. Tại lúc sử dụng kỹ năng này, trên người Lâm Mạt thể liền xuất hiện một tầng áo giáp mỹ lệ màu xanh đậm.
Kỹ năng này đã được thời không Đại Ma Vương Casalina tăng cường, không chỉ thời gian cooldown rút ngắn trên phạm vi lớn, hơn nữa độ bền còn tăng gấp ba. Nói cách khác, cái cấm chú này tương đương cho Lâm Mạt thêm ba tầng HP.
Nếu như kỹ năng này không dùng trên người Lâm Mạt, mà sử dụng trên người một chiến sĩ hoặc là Kỵ Sĩ, uy lực của nó nhất định sẽ làm cho địch nhân tuyệt vọng. Nhưng kỹ năng này chỉ có thời gian kéo dài là một phút.
Hiện tại “Cấm Chú Băng Sương Khải Giáp” có thời gian làm lạnh là ba phút, thời gian kéo dài bằng một phần ba thời gian làm lạnh, cũng chính là một phút.
Lâm Mạt mở ra kỹ năng “Cấm Chú Băng Sương Khải Giáp” xong, liền bắt đầu phóng thích Hỏa Cầu tấn công Viêm Ma Phân Thân. Từng mai từng mai Hỏa Cầu ổn định tiếp tục công kích Viêm Ma Phân Thân.
Viêm Ma Phân Thân phát ra một tiếng gào thét phẫn nộ, sau đó liền phát động phản kích với Lâm Mạt. Đỉnh đầu của nó đột nhiên hiện ra một cái quang hoàn cỡ nhỏ, cái quang hoàn này cũng không có gì đặc biệt, chỉ đang an tĩnh xoay quanh.
Sau đó từng đầu u hồn xích hồng sắc bay ra từ bên trong quang hoàn, lao thẳng đến vị trí Lâm Mạt.
Lâm Mạt Đối chỉ cười nhạt một tiếng. Những công kích này đối với Lâm Mạt mà nói thì nó chỉ như mưa bụi, chân chính đáng sợ là những mặt trái mà nhưng công kích này mang theo.
Nhưng Lâm Mạt có “Tịnh Hóa Quang Hoàn”, những trạng thái mặt trái này không có tác dụng đối với Lâm Mạt. Trừ phi tồn tại có cấp độ như A Hách Tháp Nhĩ, nếu không “Tịnh Hóa Quang Hoàn” sẽ giải trừ tất cả trạng thái một cách rất nhẹ nhàng.
Lâm Mạt tiếp nhận thật nhiều công kích, xong liền nhìn giá trị hộ giáp một chút thì phát hiện cũng không có hao tổn bao nhiêu giá trị hộ giáp.
Sau đó Viêm Ma Phân Thân ngây ngốc dừng lại một hồi, tựa hồ có chút không biết rõ vì cái gì mà Kỹ Năng Khống Chế mạnh nhất của mình không hề có tác dụng đối với Lâm Mạt.
Tại trong lúc Viêm Ma Phân Thân còn đang ngơ ngác, Lâm Mạt tiến hành hai lần Hỏa Cầu công kích. Cái này để Lâm Mạt phấn chấn tinh thần, hắn cảm thấy mình có khả năng chống đến khi “Cấm Chú Sương Đống Tân Tinh” kết thúc làm lạnh.
Mà lúc này Viêm Ma Phân Thân kịp phản ứng lại phát ra một tiếng rống giận dữ, sau đó nó duỗi cánh tay hái xuống quang hoàn trên đỉnh đầu.
Ngọn lửa màu đen bên trong đồng tử Viêm Ma Phân Thân hơi nhúc nhích một chút, thần sắc liền chuyên chú nhìn chăm chú đạo quang hoàn kia ám kim sắc trong tay mình. Sau đó nó dùng sức cầm quang hoàn ám kim sắc trong tay ném ra ngoài.
Thời điểm Viêm Ma Phân Thân đem quang hoàn ám kim kia ném ra ngoài, vừa lúc “Cấm Chú Băng Sương Khải Giáp” trên người Lâm Mạt kết thúc tác dụng bắt đầu giải thể.
Bởi vậy Lâm Mạt không khỏi khẽ thở dài một cái, hắn biết mình không cách nào đón lấy tổn thương của cái quang hoàn bạo tạc này. Ánh mắt của hắn cũng rất thản nhiên, bởi vì hắn vẫn có thể trùng sinh. Mà sau khi mình trùng sinh, thì nhất định có thể cầm xuống cái Viêm Ma Phân Thân này.
Tại lúc trong ánh mắt Lâm Mạt thản nhiên không chút sợ hãi, cái đạo quang hoàn kia đã đi tới trước mặt mình, sau đó xuyên thấu qua thân thể Lâm Mạt, ý đồ khống chế Lâm Mạt lại. Lúc này Lâm Mạt sử dụng kỹ năng “Thiểm Thước”, nhưng vẫn bị quang hoàn khống chế được vì nó có hiệu quả tỏa định.
Nhưng tại lúc này Lâm Mạt lại nhẹ nhàng cười một tiếng: “Ngươi cũng minh bạch, Kỹ Năng Khống Chế của ngươi vô dụng đối với ta.” Hắn nói một câu, sau đó cũng không có chờ mong đạt được bất kỳ câu trả lời nào.
Nếu như lúc này Viêm Ma Phân Thân đột nhiên xoay đầu lại nhìn mình rồi nói chuyện, cái này lại dọa Lâm Mạt nhảy dựng một cái. Bất quá cũng không có xảy ra chuyện như vậy, Viêm Ma Phân Thân vẫn đang hoạt động như bình thường theo hệ thống đã an bài.
Vòng quang hoàn hia cũng không có khả năng khống chế lại Lâm Mạt, có thể nhìn thấy vòng quang hoàn kia bị “Tịnh Hóa Quang Hoàn” trên người Lâm Mạt dùng sức đẩy ra.
Sau đó vầng sáng màu vàng sậm kia đột nhiên nhiễm một tầng xích kim sắc. Đường vân thần bí quỷ dị xuất hiện. Sau đó toàn bộ quang hoàn liền trở nên chói mắt.
Khi nó phát sáng đến cực hạn thời điểm, cũng chính là lúc nó phát sinh bạo tạc. cũng không để cho Lâm Mạt chờ đợi quá lâu, vòng quang hoàn kia liền phát sinh bạo tạc.
Lâm Mạt ở vùng trung tâm bạo tạc tự nhiên sẽ không có bất kỳ khả năng còn sống, thanh máu của hắn về không trong nháy mắt, sau đó hắn ngã trên mặt đất không cách nào khống chế thân thể của mình.
Nương theo một trận quang mang ấm áp lòng người, Lâm Mạt liền sống lại. lúc này Lâm Mạt không có chút do dự, phi thường quả quyết đem tất cả tính kỹ năng công kích của mình ném ra ngoài. Sau đó lại sử dụng “Thệ Ngã Chi Cảnh”, rồi lấy ra một bình Khôi Phục Dược Tề Ma Pháp từ trong ba lô. Ở thời điểm này Lâm Mạt không có chút hẹp hòi nào, Trực tiếp sử dụng ma pháp dược tề hồi phục trong nháy mắt.
Lâm Mạt tiếp tục phòng ra một lượt kỹ năng, con Viêm Ma Phân Thân kia rốt cục bị đánh chết.
Nương theo một vệt kim quang, Lâm Mạt thăng cấp đến cấp ba mươi bốn.
Lâm Mạt hơi xúc động nói: “Ta thành công, thành công tự mình thông quan phó bản Hỏa Sơn Dung Nham.” Thanh âm của hắn rất nhẹ, cũng không biết nói cho ai nghe.
Lâm Mạt lắc đầu, đi hướng vị trí Viêm Ma Phân Thân vừa ngã xuống, sau đó hắn nhặt lên vật phẩm rơi xuống từ trên người Boss.
Kia là một kiện pháp bào cấp 30, cấp Sử Thi. Mà cách chỗ cái pháp bào này còn có một kiện pháp trượng. Cái pháp trượng này cũng bốc lên hào quang thâm thúy màu tím, không hề nghi ngờ đây cũng là một kiện trang bị cấp Sử Thi.
Chỉ là hai cái kiện trang bị này Lâm Mạt đều có thể sử dụng, nhưng bọn chúng đều không thuộc về một bộ sáo trang. Nói cách khác, đối với Lâm Mạt mà nói thì nó không khác gì gân gà. Cho nên, Lâm Mạt chỉ cân nhắc đưa chúng nó đi bán lấy tiền.
Lúc này thông báo của hệ thống cũng đã truyền đến, người chơi nặc danh thành công khai hoang phó bản cấp 30… lúc hệ thống thông báo của phó bản cấp 20, Lâm Mạt không có online, cho nên không có nhận được.
Lâm Mạt đem hai kiện Trang Bị cấp Sử Thi bỏ vào trong ba lô, sau đó trầm ngâm một lát quyết định liên hệ Dạ Tinh, đem hai kiện cái trang bị sử thi này bán ra cho nàng.
Lâm Mạt lấy ra một bình ẩn thân dược tề từ trong ba lô sau đó uống vào. Hắn biết lúc này các người chơi đều sẽ chú ý Cửa Truyền Tống cái phó bản này, muốn nhìn một chút ai đã thông quan phó bản cấp 30…
Mà Lâm Mạt lại không muốn nổi danh, miễn cho các loại vấn đề theo nhau mà đến. Mà bây giờ Lâm Mạt còn không có thực lực nói chuyện ngang hàng cùng các thế lực lớn, cho nên xuất hiện vào lúc này là phi thường không sáng suốt .
Đây chính là nguyên nhân để Lâm Mạt quyết định che giấu tên mình.
Nhưng cũng không phải nói Lâm Mạt ẩn tàng đến mức hoàn mỹ, tối thiểu nhất thành viên phòng làm việc đều biết “Lẫm Mạt” là game thủ hàng đầu ẩn giấu ở trên bảng xếp hạng…
Ở thời điểm này, Mục Miêu, U Liêm cùng Huỳnh Hỏa Chi Sâm cùng Hà Chi Mục đều ăn liên hoan ở một nhà hàng trong game.
Phòng ăn coi như tương đối cao cấp, nhưng vẫn chênh lệch rất xa so với chổ Lâm Mạt ăn cùng Vân Y trước đó. Dù sao ở đó một ly trà cũng đã tốn hơn một ngàn điểm tín dụng.
Mục Miêu cùng Huỳnh Hỏa Chi Sâm đang nói chuyện phiếm, Hà Chi Mục thì đi dạo diễn đàn xem video. Mà U Liêm thì là ghé vào trên mặt bàn phòng ăn, con mắt nhìn bánh gatô cùng trà sữa bên tay mình mà ngẩn người.
Đột nhiên bọn hắn đều chiếm được thông báo của hệ thống, biết được có người chơi nặc danh thành công đánh xuyên qua phó bản, lỗ tai tinh xảo vũ mị của U Liêm giật giật mấy cái, sau đó ngẩn người đôi mắt tập trung trong nháy mắt.
U Liêm ngẩng đầu lên trong nháy mắt, sau đó an tĩnh nhìn chăm chú hàng chữ nhỏ. Chờ xem nội dung bên trong thông báo, nàng cắn môi một cái thật lâu không nói.
Thời điểm hệ thống nhắc nhở chạy qua đỉnh đầu, Mục Miêu cùng Huỳnh Hỏa Chi Sâm và Hà Chi Mục, đều bị đánh gãy động tác của bọn hắn ngay lúc đó.
Nói cách khác, Mục Miêu cùng Huỳnh Hỏa Chi Sâm lập tức kết thúc nói chuyện, cũng bắt đầu nhìn chăm chú hàng chữ kia. Mà Hà Chi Mục cũng đóng diễn đàn lại, cũng cùng Huỳnh Hỏa Chi Sâm nhìn chăm chú hàng chữ nhỏ.
Sau đó bọn hắn liền đều rơi vào trong trầm mặc, qua một hồi lâu bọn hắn mới hồi phục lại từ kinh ngạc… Thậm chí có thể nói là hồi phục lại từ trong khiếp sợ.
Mục Miêu chậm rãi hít một hơi nói ra: “Là ai thông quan phó bản a, mà hắn còn không cần cơ hội lên TV?” không cần hội lên TV, chính là ẩn giấu đi tin tức người thông quan.
Huỳnh Hỏa Chi Sâm nói: “Có lẽ những người này không muốn nổi danh đâu? Dù sao nổi danh cũng liền tương đương bị để mắt tới.”
“Các ngươi làm sao biết là những người này, mà không phải… Người này?” U Liêm chậm rãi nói.
Nghe được U Liêm như thế, đôi mắt Hà Chi Mục cũng có chút ngưng tụ, sau đó liền mở miệng nói: “Loại đạo cụ này có khả năng tồn tại trong thế giới game.”
Sau đó Hà Chi Mục tiếp tục nói: “Như vậy mới có thể giải thích vì cái sao hai lần khai hoang đều là người chơi nặc danh.”
“Vậy cái tên đại ca này rất xấu a!” Mục Miêu mở miệng nói, “Hay là một mình hoàn thành phó bản thì độ khó sẽ giảm xuống một chút?”
U Liêm cùng Hà Chi Mục liếc nhau một cái, sau đó đều chậm rãi lắc đầu. Huỳnh Hỏa Chi Sâm nói: “Hạ độ khó xuống là khả năng không lớn. Bằng không mà nói quá không công bằng đối với người chơi khác… Mà có như vậy, thông báo hệ thống cũng không có ý nghĩa gì.”
“Ta bỗng nhiên nghĩ đến một người, rất có thể có quan hệ cùng lần khai hoang này.” U Liêm đột nhiên mở miệng nói ra.
Huỳnh Hỏa Chi Sâm cùng Hà Chi Mục trăm miệng một lời nói: “Nói nghe một chút.”
U Liêm nói ra: “Lẫm Mạt. Chúng ta đều biết hiện tại Lẫm Mạt xếp hạng nhất trên bảng xếp hạng nhưng lại ẩn tàng biệt danh, như vậy vì cái gì không phải là hắn hoàn thành lần hành động kinh người này?”
Những người khác lập tức rơi vào trầm mặc. Sau đó Mục Miêu đột nhiên hỏi một cái vấn đề không liên hệ: “Các ngươi cảm thấy Lẫm Mạt và Nhất Diệp Phong Thiên, ai mạnh hơn?”
“Thật khó để xác nhận người khai hoang phó bản có phải là Lẫm Mạt hay không.” U Liêm nói. Hà Chi Mục cùng Huỳnh Hỏa Chi Sâm cũng đều gật đầu biểu thị đồng ý…
Lúc này Lâm Mạt cũng đi ra khỏi phó bản. Bởi vì sử dụng ẩn thân dược tề, nên lúc này nội tâm Lâm Mạt rất là bình tĩnh.
Hắn cũng không sợ hãi lúc này có Đạo Tặc sử dụng “Ưng Nhãn thuật” khám phá hành tung của mình, bởi vì hắn sử dụng chính là “Cao cấp ẩn thân dược tề”, trừ phi là sử dụng Ưng Nhãn thuật cao cấp hoặc kỹ năng điều tra mạnh hơn, bằng không sẽ không cách nào khám phá được Lâm Mạt.
Đúng như Lâm Mạt đoán, có rất nhiều người chờ ở Cửa Truyền Tống phó bản. Sau đó trong đồng tử một số người đều hiện lên ánh sáng màu xanh lam.
Rất rõ ràng, những người chơi Đạo Tặc này đang sử dụng kỹ năng điều tra. Bọn hắn được cao tầng công hội sai khiến đến nơi đây tiến hành điều tra.
Thế giới này không bao giờ thiếu người thông minh, mình hai lần khai hoang thành công phó bản đã thành công đưa tới sự chú ý của một vài đại nhân vật.
Lúc này Lâm Mạt cũng mỉm cười. Mình hối đoái mấy bình ẩn thân dược tề, mà lại là loại dược tề cao cấp thì đúng là một cái lựa chọn phi thường chính xác.
Lâm Mạt rất ung dung đi ra khỏi ánh mắt của đám Đạo Tặc kia. Sau đó hắn quay đầu nhìn thoáng qua những người chơi còn đang chờ đợi, nhẹ giọng nói ra: “Đừng có gấp a, một ngày nào đó ta sẽ xuất hiện ở trước mặt mọi người.”
Nói xong câu đó, Lâm Mạt lại toát ra một tia tiếu dung có chút phức tạp, sau đó liền rời đi.
Hắn đi tới một địa phương có một con Hỏa Diễm Nô Phó rồi tung ra một viên Hỏa Cầu. Như vậy Trạng thái ẩn thân của Lâm Mạt liền kết thúc, Lâm Mạt cũng không có đình chỉ công kích của mình, hắn tiếp tục ném ra năm Hỏa Cầu, liền thành công đánh chết con Hỏa Diễm Nô Phó kia.
Hỏa Diễm Nô Phó ở nơi này yếu hơn trong phó bản rất nhiều, Lâm Mạt đánh giết những dã quái này rất nhẹ nhàng.
Khi đánh chết một con Hỏa Diễm Nô Phó xong, Lâm Mạt liền lập tức đi đến hướng Truyền Tống Trận.
Tuy cũng phải nhận hai lần công kích của con Hỏa Diễm Nô Phó, nhưng bởi vì có trạng thái “Vị Diện Bích Lũy”, con Hỏa Diễm Nô Phó kia không có công phá được phòng ngự của hắn.
Lúc này Lâm Mạt cũng không có rời đi này, nếu không Trực tiếp sử dụng Truyện Tống Thủy Tinh trở lại Nhật Nguyệt Thành thì tốt nhất. Bởi vì bên trong tấm bản đồ này có một cái nhiệm vụ ẩn tàng, mà cái nhiệm vụ này sẽ rơi xuống một sách kỹ năng cấp Sử Thi.
Nhưng Lâm Mạt lại không phải vì muốn tăng cường thực lực của mình. Kỹ năng kia là của nghề nghiệp Kỵ Sĩ, Lâm Mạt cũng không có cách nào sử dụng kỹ năng của nghề nghiệp khác.
Nó là một cái kỹ năng rất hiếm thấy. Mà kỹ năng loại cấp Sử Thi này có tên gọi là “Đại Khế Ước Thuật” .
Sau khi có kỹ năng này, người chơi nghề nghiệp Kỵ Sĩ liền có thể sử dụng kỹ năng này đối với dã quái không cao hơn mình năm cấp, có năm phần trăm tỉ lệ thuần phục đối phương, hơn nữa còn có một hiệu quả khác.
Cái gọi là hiệu quả khác, là khi HP của đối phương giảm hoặc bị các trạng thái như “Suy yếu” và “Mê muội”.
Thì xác suất thuần phục trăm phần trăm. Mà trong trạng thái “Suy yếu” thì xác suất thành công hơi thấp, cũng chỉ có bảy tám mươi phần trăm.
Nhưng hai loại trạng thái này đều phi thường khó có được, dù sao sau khi Boss tiến vào trạng thái “Cuồng bạo” thì mới có thể tiến vào trạng thái hư nhược. Mà trạng thái hôn mê thì khác, không nên quên “Bi Thương Chi Giới” thường xuyên bị hạn chế sử dụng…
Lâm Mạt quyết định thu hoạch quyển “Đại Khế Ước Thuật” kia, sau đó trực tiếp đi đến vị trí người tuyên bố nhiệm vụ. Rồi vào lúc này Lâm Mạt nhận được hệ thống nhắc nhở, tức “Đầu Khôi” đã đồng ý thêm mình làm hảo hữu.
Lâm Mạt nhìn nhắc nhở này, hơi nhíu lông mày, sau đó lập tức giãn ra. Hắn nhẹ giọng nói: “Online muộn như vậy sao…” Sau đó ánh mắt của hắn rơi vào nơi xa.
Lúc này bầu trời đã sớm tối xuống. Lâm Mạt liền thu hồi ánh mắt của mình, sau đó khẽ thở một hơi, Lâm Mạt liền đi về phía một gian phòng nhỏ màu đỏ.
Căn phòng màu đỏ kia nằm ở hướng tây bắc của địa đồ, cây cối ở nơi đó sinh trưởng rất thấp, vừa đi tới khu vực này thì liền sẽ trông thấy nơi xa truyền đến một ánh lửa.
Ai cũng biết nơi này sẽ có nhiệm vụ, nhưng đến bây giờ vẫn không có một người thành công nhận được nhiệm vụ.
Nhưng người chơi đau khổ chờ đợi ở chỗ này cũng không nhiều, bởi vì bọn hắn đã được biết chỉ có thông quan phó bản “Hỏa Sơn Dung Nham” mới có thể đến nhận nhiệm vụ…
Đây là người ban bố nhiệm vụ tự mình nói cho người chơi biết, cho nên những người chơi kia cũng chỉ có thể lắc đầu lựa chọn từ bỏ.
Lâm Mạt đến nơi đây thì liền nhìn quanh bốn phía một cái, trông thấy bốn phía cũng không có người chơi ẩn nấp thì cũng yên lòng khẽ gật đầu.
Lâm Mạt liền trực tiếp đi đến. Cửa nhà gỗ khép hờ, Lâm Mạt đi tới trước cửa sau đó bước một chân vào.
Ở thời điểm này đôi mắt Lâm Mạt trở nên sắc bén, hắn xác định không có người chơi khác đi theo, thì ánh mắt mới trở nên bình tĩnh một lần nữa. Sau đó hắn đóng cánh cửa khép hờ lại rồi đi vào trong.
Lúc này Lâm Mạt trông thấy một nam nhân đang ngồi ở bên cạnh lò lửa sưởi ấm. Không sai, là sưởi ấm trong địa đồ “Hỏa Sơn Dung Nham”.
Tựa hồ như nam nhân đang đắm chìm ở trong hồi ức và chuyện cũ. Hắn thân mang áo khoác bằng da thật dày, hai tay khoanh đặt trước mặt mình. Mái tóc hoa râm được ánh lửa chiếu rọi, phản xạ ra hào quang vàng óng. Mặt mũi của hắn mang theo vẻ tưởng nhớ, ánh mắt nhìn vào chỗ ngồi cách đó không xa.
Lâm Mạt đến gần, vốn cứ nghĩ phải ho khan vài tiếng mới có thể làm người này tỉnh lại, nhưng vào lúc này đột nhiên hắn quay về với thực tại.
Ánh mắt lợi hại nhìn về phía Lâm Mạt, Lâm Mạt cảm giác không khí chung quanh lập tức trở nên nóng rực. Mà sóng nhiệt mãnh liệt còn đang súc thế.
Lâm Mạt vẫn biết được đây là chuyện gì, cho nên hắn hơi có chút bất đắc dĩ đưa tay kéo mũ Pháp Sư, chăm chú nhắm hai mắt lại. Sóng nhiệt cuồn cuộn, cứ như vậy bao phủ Lâm Mạt lại.
Lâm Mạt như một chiếc thuyền ở bên trong cơn sóng nhiệt này, ngay tại lúc Lâm Mạt sắp bị nuốt chửng, kỹ năng “Tịnh Hóa Quang Hoàn” của hắn được phát động . Tại khi kỹ năng này phát huy tác dụng, làn sóng nhiệt lập tức bị bắn ra.
Bên trong đôi mắt Lão nhân toát ra một tia ngoài ý muốn, nhưng thế công không có ngừng lại. Nhưng cũng chỉ qua hai ba mươi giây, cỗ sóng nhiệt kia rốt cục bị dập tắt.
Lâm Mạt mở to mắt một lần nữa, đã nhìn thấy một màn càng thêm quá phận. Phía sau hắn xuất hiện một vòng gợn sóng to lớn, tầng gợn sóng kia đang kích động kéo dài hướng ra phía ngoài. Sau đó gợn sóng kia có một bộ phận rất lớn tiếp xúc cùng mặt đất.
Sau đó gợn sóng phía sau hắn đã nhắm chuẩn vào Lâm Mạt. Đao thương kiếm kích các loại vũ khí kỳ dị chui ra từ bên trong gợn sóng.
Những vũ khí kia đều có màu xích hồng, sau đó từng vòng từng vòng quang mang kim sắc hiện lên bên trên những vũ khí này, sau đó những vũ khí kia cũng bắt đầu trở chân thực hơn.
“Này này, cái này quá mức a!” Lâm Mạt nói như thế. Lâm Mạt cũng chỉ đành phải vận dụng kỹ năng của mình, lần này hắn sử dụng chính là “Cấm Chú Băng Sương Khải Giáp” .
Bởi vì còn muốn nhận nhiệm vụ, cũng không thể giảm độ thiện cảm của NPC ở thời điểm này… Không đúng, rõ ràng là hắn động thủ trước, làm sao ta phải cố kỵ cái này cố kỵ cái kia?
Ngay tại lúc Lâm Mạt suy nghĩ lung tung, những cái vũ khí đã thành hình kia từ từ phiêu tán ra từng hạt bụi năng lượng, sau đó dần dần trở nên trong suốt.
Con ngươi Lâm Mạt có chút co vào, đây là biểu hiện lão nhân cắt đứt việc cung cấp ma lực nên nó dần dần tán loạn.
Lâm Mạt ngẩng đầu nhìn lão nhân. Chỉ nhìn thấy hắn lặng yên nhìn chăm chú áo giáp trên người Lâm Mạt. Một lát sau, lão nhân dùng thanh âm thoáng có chút trầm thấp nói với Lâm Mạt: “Đây là… Cấm chú a?”
Sau đó không có chờ đợi Lâm Mạt mở miệng trả lời, hắn lại nói: “Cực kỳ lâu rồi, không nhìn thấy Pháp Sư nắm giữ cấm chú.”
Lâm Mạt nhếch miệng, thầm nghĩ trong lòng: “Dựa theo trò chơi thiết lập, thì ngươi cũng sinh sống vài chục năm ở chỗ này rồi, thì có thể gặp bao nhiêu ma Pháp Sư?”
Đương nhiên những lời này không thể nói ra ngoài miệng. Thế là Lâm Mạt ho khan một tiếng nói: “Hình như ngài đang có tâm sự gì đó?”
“Ừm…” Lão nhân khẽ thở một hơi. Ở thời điểm này, gợn sóng màu đỏ phía sau hắn đã tản đi hết. Hắn ngẩng đầu nhìn Lâm Mạt Nói: “Ngươi đã thông qua được bí cảnh, như vậy ta sẽ nói cho ngươi biết đi…” Hắn nói tới bí cảnh, chính là phó bản cấp 30.
Lâm Mạt Nói: “Rửa tai lắng nghe.”
Sau đó lão nhân nói: “Ngươi cảm thấy cái bí cảnh này có độ khó như thế nào?”
“Độ khó hình như cũng không quá lớn.” Lâm Mạt trầm mặc một lát thì chăm chú nói.
Lão nhân cười cười: “Như vậy ta muốn bố trí cho ngươi một nhiệm vụ ngươi có thể thuận lợi hoàn thành.”
Lâm Mạt không nói gì, chỉ là yên lặng nhìn chăm chú vào lão nhân, hắn đang chờ đợi lão nhân này nói tiếp. Hắn đã biết nhiệm vụ này, nhưng hắn còn cần lão nhân đem nhiệm vụ này ban bố ra mới được.
Chỉ nhìn thấy lão giả tóc trắng kia lườm Lâm Mạt một chút, sau đó khẽ thở một hơi. Sau một khắc Lâm Mạt liền được hệ thống nhắc nhở, nói mình đã được một vật phẩm đặc thù tên là “Dung Nham Quyển Trục”.
Nắm giữ trương quyển trục này người chơi có thể thu hoạch được một lần tiến vào phó bản ngoài định mức. Mà độ khó của cái phó bản này còn cao hơn rất nhiều so với phó bản cấp 30 Lâm Mạt đã hoàn thành thông quan kia.
Cho nên… Lời lão giả này nói hoàn toàn là đang nói hươu nói vượn. Nhưng Lâm Mạt không đi chọc thủng hắn, thế là Lâm Mạt ho khan một tiếng sau đó nói: “Ta nên sử dụng kiện vật phẩm này như thế nào?”
“Rất đơn giản.” Lão nhân dời đi ánh mắt, “Khi tiến vào bí cảnh… Ngươi sẽ nhìn thấy một chút đồ vật khác. Nhiệm vụ của ngươi chính là đạt được Dung Nham Chi Tâm, sau đó đem món đồ kia ra.”
Lâm Mạt Nói: “Đem món kia vật phẩm mang ra giao cho ngươi sao?”
Lão nhân trầm mặc một lát rồi nói ra: “Cái này, còn phải hỏi sao?” Lão nhân khẽ thở dài một cái, sau đó liền lâm vào trầm mặc.
Lâm Mạt trông thấy lão nhân đã kết thúc giao lưu, thế là liền xoay người rời đi. Hắn đi tới trước cửa một lần nữa, kéo cánh cửa phát ra thanh âm “Kèn kẹt”, Lâm Mạt nghiêng đầu dùng ánh mắt còn lại nhìn thoáng qua lão nhân kia. Hắn vẫn đang sưởi ấm, đồng thời rơi vào trong trầm tư.
Lâm Mạt quét mắt nhìn lão nhân này một chút, rồi liền đi ra khỏi căn nhà gỗ này. Lâm Mạt cũng không có đóng cánh cửa này, mà để nó duy trì trạng thái hờ khép.
Lâm Mạt đi ra mảnh rừng cây này, nhiệt độ bên trong tấm bản đồ này vẫn còn rất cao. Lâm Mạt hít vào một hơi thật dài, những cái khí thể kia thật ấm áp, để Lâm Mạt cảm thấy phi thường dễ chịu.
Tiếp đó Lâm Mạt tiếp tục đi tới cửa phó bản. Lúc này những cái người chơi kia phụ trách điều tra đã rút lui đại đa số, bởi vì bọn hắn đã biết qua thời gian lâu như vậy, người khai hoang phó bản cũng đã sớm rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận