Trọng Sinh Ma Đạo Sư

Chương 510 - Hủy diệt đầu mối then chốt

Hiện tại Toản Thạch Đường Vương đang không ngừng bị Hư Không Trấn Thủ Giả công kích. Mặc dù mỗi một cái tổn thương đều không phải là rất cao, nhưng tích lũy số lượng thì cũng tạo thành tổn thương tương đối lớn.
Lâm Mạt thở ra một hơi, mặc dù xác thực đang lâm vào cục diện bị động, nhưng trên thực tế cũng không mất nhiều HP, còn trong phạm vi chịu đựng của Lâm Mạt.
Hiện tại uy áp nơi này đã hạ thấp xuống trình độ rất thấp, một cái trình độ Lâm Mạt có thể không cần để ý tới nó. Trong đôi mắt Lâm Mạt toát ra chiến ý.
Hiện tại không có uy áp ước chế Lâm Mạt, có thể để mình phát huy ra trình độ thao tác trăm phần trăm…
Toản Thạch Đường Vương có kháng tính vẫn rất cao, Lâm Mạt mệnh lệnh nó không ngừng giãy dụa, Toản Thạch Đường Vương rốt cục cũng thoát ly khống chế của “Hư không phong ấn”. Ngay lúc này, Toản Thạch Đường Vương lập tức sử dụng Kỹ năng Trùng Kích tấn công Hư Không Trấn Thủ Giả.
Khi kỹ năng này phản kích, Hư Không Trấn Thủ Giả không chỉ nhận lấy một lần công kích, đồng thời cũng bị mất mục tiêu.
“Hiện tại, là thời gian của ta .” Nói xong câu đó Lâm Mạt liền mỉm cười. Hắn biết rõ có thể trông thấy thanh năng lượng của Tòa Kiến Trúc Trung Tâm đã trống không, nó không cách nào triệu hồi ra “Hư Không Trấn Thủ Giả” cùng sử dụng “Hư không phong ấn”.
Đây chính là nguyên nhân Lâm Mạt đột nhiên tự tin. Toản Thạch Đường Vương không ngừng lợi dụng Kỹ năng Trùng Kích tạo ra tổn thương kếch xù cho Hư Không Trấn Thủ Giả.
Mà Hư Không Trấn Thủ Giả có tốc độ hoàn toàn đuổi không kịp Toản Thạch Đường Vương, cho nên nó đang không ngừng mất máu, mà không đả thương được Toản Thạch Đường Vương cái nào.
Sở dĩ liên tiếp sử dụng Kỹ năng Trùng Kích, là bởi vì kỹ năng này có hiệu quả tổn thương gấp ba đòn công kích bình thường. Mà mỗi một lần sử dụng kỹ năng này, đều có thể mang đi bốn phần trăm HP của Hư Không Trấn Thủ Giả.
Trước đó sử dụng đại chiêu “Trùng Phản” cũng chỉ bất quá tạo thành ba mươi phần trăm tổn thương HP, đó cũng không phải bởi vì cái kỹ năng này không đủ mạnh, mà bởi vì trên người Hư Không Trấn Thủ Giả tồn tại một tầng “Vĩnh hằng hộ thuẫn”, công hiệu quả cùng loại với trạng thái “Vị Diện Bích Lũy”, có thể giảm tổn thương.
Nhưng trạng thái này cũng có khác là, “Vĩnh hằng hộ thuẫn” có tỷ lệ miễn giảm tổn thương, nói cách khác tổn thương càng cao, miễn giảm càng nhiều.
Toản Thạch Đường Vương được Lâm Mạt thao túng, vẫn luôn dùng kỹ năng công kích Hư Không Trấn Thủ Giả. Hư Không Trấn Thủ Giả không ngừng bị bào mòn HP, qua ước chừng năm mươi giây, Hư Không Trấn Thủ Giả ngã xuống đất.
Lâm Mạt cứ nghĩ là Hư Không Trấn Thủ Giả đã triệt để xong đời, nhưng để hắn không có nghĩ tới là, Hư Không Trấn Thủ Giả đột nhiên duỗi tay mình ra bắt lấy chân Toản Thạch Đường Vương.
Lúc này toàn thân Hư Không Trấn Thủ Giả đã bị ngọn lửa màu xanh lam quấn lấy không ngừng… Hắn cũng đã triệt để tử vong mới đúng.
Để Lâm Mạt hoàn toàn không có nghĩ tới là, lúc này Hư Không Trấn Thủ Giả lại phát sinh bạo tạc. Lần bạo tạc này tới đột nhiên như vậy, thậm chí Lâm Mạt còn chưa kịp phát giác.
Lần bạo tạc này trực tiếp kết thúc sinh mệnh của Toản Thạch Đường Vương, HP của Toản Thạch Đường Vương về không trong nháy mắt. cái đơn vị phụ thuộc này của Lâm Mạt liền khôi phục nguyên hình, sau đó liền chia năm xẻ bảy ra, biến thành một đống tàn phiến.
Tiếp Lâm Mạt liền nhận được phản hồi chiến đấu, nói đơn vị phụ thuộc “Toản Thạch Đường Vương” đã bị hủy diệt .
Lâm Mạt trầm mặc một lát nói: “Không hổ là Hư Không Trấn Thủ Giả, thế mà ngay cả Toản Thạch Đường Vương mà cũng có thể bị hủy diệt. Loại tự bạo biến thái này thật sự là đáng sợ.”
Hắn khẽ thở một hơi. Hắn cũng không có bởi vì Toản Thạch Đường Vương tiêu vong mà sinh ra cảm xúc mặt trái. Bởi vì Lâm Mạt có được Dị Trùng Nữ Hoàng, chỉ cần chuẩn bị tốt tài nguyên, muốn chế tạo ra Dị Trùng khác là chuyện phi thường dễ dàng.
Mà những tư nguyên này chính là thủy tinh năng lượng. Mà bây giờ nguồn năng lượng thủy tinh có hiệu suất rất là thấp, có rất ít người sử dụng loại nguồn năng lượng thủy tinh này.
Chính vì vậy, nguồn năng lượng thủy tinh có giá cả vẫn phi thường rẻ. Cho nên muốn để Dị Trùng Nữ Hoàng chế tạo ra Toản Thạch Đường Vương một lần nữa, thậm chí Dị Trùng cao cấp hơn thì cũng không có khó…
Đối với Toản Thạch Đường Vương chết đi, Lâm Mạt ít nhiều có chút xúc động. Lâm Mạt thở dài một hơi nói: “Lên đường bình an.”
Nói xong câu đó, Lâm Mạt lại bắt đầu động tác. Hắn lấy ra “Khô Lâu Sư Thứu Kỵ Sĩ chi thư” từ trong ba lô, ở thời điểm này hắn liền khôi phục từ Trạng thái ẩn thân.
Ngay tại lúc hoàn thành cái nghi thức này, Lâm Mạt liền thành công triệu hoán ra ba Khô Lâu Sư Thứu Kỵ Sĩ. Trong đó có hai Sư Thứu Kỵ Sĩ là Phong thuộc tính, còn có một con Băng thuộc tính .
Hoàn thành triệu hoán xong, MP của Lâm Mạt đã triệt để rỗng. Lâm Mạt thở ra một hơi, sau đó bắt đầu chờ đợi “Ma Pháp Chúc Phúc”.
Hai mươi mấy giây trôi qua, MP của Lâm Mạt đã khôi phục max trị số. Sau đó, ba con Khô Lâu Sư Thứu Kỵ Sĩ liền phe phẩy cánh xương bay về phía Tòa Kiến Trúc Trung Tâm.
Tại khi Tòa Kiến Trúc Trung Tâm bị đặt vào bên trong phạm vi công kích, Lâm Mạt liền mệnh lệnh ba Khô Lâu Sư Thứu Kỵ Sĩ triển khai công kích.
Trong đó có một con Phong thuộc tính bị Lâm Mạt thao túng, thả ra kỹ năng “Phong Nộ” . Khi kỹ năng này phát huy tác dụng, độ bền của Tòa Kiến Trúc Trung Tâm bị kéo xuống liên tục.
Ngay lúc này, trong đôi mắt Lâm Mạt toát ra vẻ hài lòng. Bởi vì đại chiêu “Phong Nộ” này cũng không phải là công kích một lần, mà nó còn tiếp tục kéo dài hiệu quả công kích.
Bởi vì Tòa Kiến Trúc Trung Tâm không có cách nào di chuyển, cho nên nó chỉ có thể tiếp nhận đại chiêu công kích của Khô Lâu Sư Thứu Kỵ Sĩ.
Ở thời điểm này, mặt ngoài Tòa Kiến Trúc Trung Tâm bắt đầu xuất hiện ngọn lửa màu xanh lam, hỏa diễm đang an tĩnh thiêu đốt lên. Ngọn lửa này xuất hiện đối với hư không nhất tộc mà nói, là phi thường không ổn. Bởi vì khi nó xuất hiện tức sẽ có đơn vị nào đó bị kết liễu.
Đại chiêu của Khô Lâu Sư Thứu Kỵ Sĩ cũng không có keo dài quá lâu liền tiêu tán, sau đó bọn chúng bắt đầu phát động “Song trọng đả kích” đánh vào Tòa Kiến Trúc Trung Tâm. Mỗi một lần công kích chính là sáu lần tổn thương, bởi vậy hiện tại độ bền của Tòa Kiến Trúc Trung Tâm đã không đủ năm mươi phần trăm.
“Thắng lợi đang ở trước mắt!” Lâm Mạt có chút vui sướng nói. Hắn đem tầm nhìn đổi thành tầm nhìn của bản tôn, tiếp theo liền đi về phía Tòa Kiến Trúc Trung Tâm.
Lâm Mạt di chuyển cũng không nhanh, đương nhiên cũng không chậm. Khi hắn đi tới Tòa Kiến Trúc Trung Tâm, Lâm Mạt chỉ nghe thấy tiếng vang “Ầm ầm” trầm trầm.
Bị Khô Lâu Sư Thứu Kỵ Sĩ cường công, Tòa Kiến Trúc Trung Tâm sụp đổ…
Nhìn thấy Tòa Kiến Trúc Trung Tâm sụp đổ, Lâm Mạt ngưng thần nhìn tới. Sau khi sụp đổ, Lâm Mạt nhìn thấy một tầng sáng màu lam bao vây lấy một thân ảnh.
Mặc dù đạo thân ảnh này không rõ ràng lắm, nhưng vẫn có thể mơ hồ thấy được hình dáng một nữ nhân, mà Lâm Mạt chỉ liếc mắt một cái liền nhìn ra đó chính là Vân Y.
Tầng sáng màu lam kia chỉ xuất hiện trước mặt Lâm Mạt một lúc, liền dần dần ảm đạm cùng tiêu tán đi. Sau đó thân ảnh Vân Y xuất hiện ở trên mặt đất, sắc mặt của nàng có chút đạm mạc, mà bên trong đồng tử của nàng tồn tại ký hiệu màu lam phức tạp.
Ký hiệu trong đồng tử Vân Y liền biến mất trong nháy mắt, thần sắc nàng đạm mạc và dịu dàng thanh thuần, nhưng ánh mắt có chút phức tạp. Vân Y nhìn Lâm Mạt nói: “Ngươi đã đến.”
Mặc dù Lâm Mạt cũng không biết Vân Y những lời này là có ý gì, nhưng một hồi về sau hắn nói: “Ừm, ta tới.” Sau đó hắn nhìn Vân Y mỉm cười.
Ánh mắt Vân Y rơi vào đống phế tích dưới chân, nhìn một hồi nàng nói: “Đoạn đường này đi rất gian nan a?” Thanh âm của nàng nhẹ nhàng, nhưng thính lực của Lâm Mạt không tệ.
Lâm Mạt không có nghe hiểu hàm nghĩa của câu nói này, hắn nói: “Còn tốt, chỉ có chút gian nan.” Sau đó hắn nói: “Hiện tại ngươi đã ra, chúng ta trở về đi.”
Vân Y ngẩng đầu nhìn Lâm Mạt, lần này nhìn chăm chú một hồi lâu. Sau đó nàng khẽ thở một hơi, sau đó nói: “Tốt a.” Nói xong câu đó, Vân Y liền đi tới trước mặt Lâm Mạt.
“Đi, chúng ta trở về.” Vân Y nhẹ nhàng nói. Lâm Mạt liền xoay người lại, cùng Vân Y sóng vai tiến lên, hướng về nơi cửa ra.
Trông thấy Vân Y tâm sự nặng nề mà lại có chút không yên lòng, Lâm Mạt nhịn không được hỏi: “Ngươi đang suy nghĩ gì?”
Vân Y có chút ngẩng đầu nói ra: “Không có gì.” Nói xong nàng liền cúi đầu.
Ngay lúc này, Lâm Mạt trông thấy phía trước, không biết khi nào lại xuất hiện một tòa Thủy Tinh Tháp. Đôi mắt Lâm Mạt có chút ngưng tụ, tạm thời đem biến hóa của Vân Y ném ra sau đầu.
Hắn lấy ra Hàn Băng Pháp Trượng, sau đó tiến vào trạng thái chiến đấu chuẩn bị. Hắn dừng lại, lại là một cái chùm sáng màu xanh đậm hiện ra từ trong hư vô.
Lại một tòa Thủy Tinh Tháp xuất hiện. Quang mang cũng dần dần biến mất, sau đó khi quang đoàn hoàn toàn biến mất thì sau một thời gian lại bỗng nhiên phát sáng lên.
Nhưng đạo ánh sáng này cũng như phù dung sớm nở tối tàn. Thủy Tinh Tháp thì bắt đầu vận chuyển lại. Nói cách khác, lại có hư không nhất tộc đang xác định tọa độ, bắt đầu dịch chuyển. Thế là lại có thân ảnh màu lam xuất hiện ở bên cạnh Thủy Tinh Tháp.
Ngay tại lúc Lâm Mạt quyết định lợi dụng Khô Lâu Sư Thứu Kỵ Sĩ đánh phá hai tòa Thủy Tinh Tháp, dị biến cũng đột nhiên phát sinh. Lại có ba cột quang mang lam sắc trống rỗng xuất hiện , Lâm Mạt vô cùng rõ ràng, thời điểm những ánh sáng này biến mất, liền sẽ lưu lại một cái Thủy Tinh Tháp.
“Nếu để cho những ánh sáng này thuận lợi tiêu tán, như vậy rất có thể sẽ dẫn đến Thủy Tinh Tháp thuận lợi kiến tạo.” Lâm Mạt thở dài một hơi nói, “Xem ra chỉ có thể kích hủy… Vô luận là đối với Thủy Tinh Tháp hay là đám hư không nhất tộc đang dịch chuyển kia.”
Sau đó ba Khô Lâu Sư Thứu Kỵ Sĩ, huy động cánh bay về Thủy Tinh Tháp đang được xây dựng. Sau một vòng tề xạ, một tòa Thủy Tinh Tháp chưa hoàn thành cứ như vậy bị chôn vùi. Sau đó những Khô Lâu Sư Thứu Kỵ Sĩ này bắt đầu sử dụng song trọng đả kích, công kích Thủy Tinh Tháp khác.
Lần này lại thành công hủy diệt một tòa Thủy Tinh Tháp. Nhưng trong đôi mắt Lâm Mạt toát ra một tia bất đắc dĩ. Bởi vì những Khô Lâu Sư Thứu Kỵ Sĩ này mặc dù thành công kích hủy Thủy Tinh Tháp, nhưng vẫn có ba tòa Thủy Tinh Tháp tồn tại ở phương hướng phía trước Lâm Mạt.
Thần sắc Lâm Mạt phi thường trịnh trọng, sau đó liền điều khiển ba con Khô Lâu Sư Thứu Kỵ Sĩ tiến hành công kích, năm cái Hư Không Truy Liệp Giả liền đã hoàn thành dịch chuyển, thành công giáng lâm vào tòa Thủy Tinh Tháp thứ nhất.
Trong nháy mắt hoàn thành việc dịch chuyển, liền có quang cầu màu lam nhạt bay ra từ trên người Hư Không Truy Liệp Giả, đả kích vào một Khô Lâu Sư Thứu Kỵ Sĩ.
Ngay lúc này, con mắt Lâm Mạt nháy mấy lần.
Bởi vì năm Hư Không Truy Liệp Giả toàn bộ đều công kích vào một con Khô Lâu Sư Thứu Kỵ Sĩ. Làm con Sư Thứu Kỵ Sĩ bị mất hai mươi phần trăm HP.
Phải biết hiện tại Khô Lâu Sư Thứu Kỵ Sĩ là Boss cấp 50, mà Hư Không Truy Liệp Giả chỉ là tồn tại cấp 45 mà thôi.
Lâm Mạt suy tư một hồi sau đó nói: “Hiện tại trước hết phân ra một Khô Lâu Sư Thứu Kỵ Sĩ, diệt đi những Hư Không Truy Liệp Giả này.” Nói thì làm liền, con Khô Lâu Sư Thứu Kỵ Sĩ Băng thuộc tính thả ra đại chiêu “Hàn Tước” .
Về phần tại sao không sử dụng “Phong Nộ”, chủ yếu là bởi vì Hư Không Truy Liệp Giả có kỹ năng “Thiểm Thước”. Một khi nhận lấy công kích cường lực, liền sẽ lập tức chạy trốn. Bởi vậy không cách nào đạt tới hiệu quả như mong muốn.
Bởi vậy Lâm Mạt mới sử dụng kỹ năng “Hàn Tước”. Khi kỹ năng này bộc phát, năm con Hư Không Truy Liệp Giả bị đóng băng toàn bộ. Có hai đơn vị hư không trực tiếp bị đánh giết, ngọn lửa màu xanh lam bắt đầu thiêu đốt hài cốt…
Còn lại ba con Khô Lâu Sư Thứu Kỵ Sĩ, mặc dù không có tử vong, nhưng cách bị hủy diệt cũng rất gần. bọn chúng không chỉ bị đóng băng, mà hộ thuẫn trên người cũng đã bị kích phá. Hư Không Truy Liệp Giả Không có hộ thuẫn trong người, cho dù đầy máu thì cũng sẽ mất hơn phân nửa HP.
Bị phân ra một con Khô Lâu Sư Thứu Kỵ Sĩ, ở thời điểm này liền sử dụng “Song trọng đả kích” với Hư Không Truy Liệp Giả bị đóng băng, một con Hư Không Truy Liệp Giả bị đánh chết, sau đó lại là một con…
Cứ như vậy, Lâm Mạt thành công hoàn thành thu hoạch. Lúc này Khô Lâu Sư Thứu Kỵ Sĩ thuộc tính Băng gia nhập vào đội ngũ hủy diệt Thủy Tinh Tháp trong.
Khi được Lâm Mạt thao tác, ba con Khô Lâu Sư Thứu Kỵ Sĩ thành công hủy diệt đi một tòa Thủy Tinh Tháp đầy trạng thái. Vậy mà lúc này, Lâm Mạt nhìn thấy hai cái phi hành khí hoàn thành việc dịch chuyển.
Hai cái đơn vị hư không này vừa ra trận, liền triển khai công kích đối ba con Khô Lâu Sư Thứu Kỵ Sĩ. Mà ba đơn vị triệu hoán liền triển khai phản kích, tiếp theo Lâm Mạt đạt được phản hồi chiến đấu.
Lâm Mạt biết hai phi hành khí có tên là .“Hư không Phượng Hoàng à…” Lâm Mạt lắc đầu nói đến, “Nhìn không ra có liên hệ gì cùng Phượng Hoàng…”
Không làm rõ vì sao nó được gọi là “Hư không Phượng Hoàng”, chủ yếu là vì Lâm Mạt không có hiểu biết nhiều về hư không nhất tộc.
Chín mươi phần trăm người chơi đều không hiểu nhiều về hư không nhất tộc. Mà Lâm Mạt thì nằm trong chín mươi phần trăm người chơi đó.
Khi đơn vị triệu hoán của Lâm Mạt bị Hư Không Phượng Hoàng công kích, Lâm Mạt liền mệnh lệnh Khô Lâu Sư Thứu Kỵ Sĩ triển khai phản kích.
Khô Lâu Sư Thứu Kỵ Sĩ liền bắt đầu chiến đấu với nó, nhưng thật ra nó cũng không có chiếm được ưu thế. Bởi vì khi công kích đơn vị không trung, là không thể sử dụng “Song trọng đả kích”, nói cách khác chỉ có Khô Lâu Cung Tiễn Thủ mới có thể công kích được đối phương…
Sau mười giây đồng hồ, Khô Lâu Sư Thứu Kỵ Sĩ vẫn thua trận, một con Khô Lâu Sư Thứu Kỵ Sĩ phải sử dụng kỹ năng “Vong Linh Hộ Thuẫn”. Nhờ kỹ năng này trợ giúp, Lâm Mạt mới có thể vãn hồi được tình thế.
Nhìn thấy công kích của mình vô hiệu, hai hư không Phượng Hoàng liền triển khai công kích với một Khô Lâu Sư Thứu Kỵ Sĩ khác.
Lâm Mạt liền để Khô Lâu Sư Thứu Kỵ Sĩ sử dụng kỹ năng “Phong Nộ”. Kỹ năng này có hiệu quả lạ thường đối với đơn vị không trung, Khi kỹ năng này có tác dụng, hai hư không Phượng Hoàng liền bắt đầu ngã trái ngã phải.
Không chỉ không cách nào tiến hành công kích, liền ngay cả di động dựa theo ý chí của mình thì cũng làm không được…
Trông thấy hai cái hư không Phượng Hoàng đã không cách nào tiến hành công kích, Lâm Mạt liền để ba Khô Lâu Sư Thứu Kỵ Sĩ tiến hành điểm xạ hư không Phượng Hoàng.
Lúc này, một đơn vị Hư Không khổng lồ bắt đầu dịch chuyển. Lâm Mạt trông thấy đây là một cái đơn vị mặt đất, Khô Lâu Sư Thứu Kỵ Sĩ có thể sử dụng “Song trọng đả kích” để đối địch, bởi vậy Lâm Mạt vẫn quyết định giải quyết hư không Phượng Hoàng trước.
Mặc dù đây đã là lựa chọn rất chính xác, nhưng trên thực tế Lâm Mạt vẫn xem thường cái đơn vị mặt đất này.
Khi nó hoàn thành việc dịch chuyển, ba con Khô Lâu Sư Thứu Kỵ Sĩ cũng là đã hoàn thành hủy diệt hư không Phượng Hoàng.
Quang mang lam sắc bên trên thân đơn vị hư không kia rút đi, bề ngoài xuất hiện ở bên trong tầm mắt Lâm Mạt. Nó nhìn giống như ý một pho tượng.
Lâm Mạt không để ý đến pho tượng hư không này, mà điều khiển ba con Khô Lâu Sư Thứu Kỵ Sĩ tiến hành phá hủy Thủy Tinh Tháp.
Lâm Mạt vẫn đạt được ước muốn, sau khi bị nhóm Khô Lâu Sư Thứu Kỵ Sĩ tập kích, một cái Thủy Tinh Tháp rốt cục cũng bị phá hủy.
Lâm Mạt liếc qua một tòa Thủy Tinh Tháp còn lại, vượt quá dự liệu của Lâm Mạt, cái Thủy Tinh Tháp này lại là không có đơn vị hư không nào dịch chuyển tới. Nó chỉ đang an tĩnh chuyển động…
Loại tình huống này lập tức làm Lâm Mạt cảnh giác. Hắn thấp giọng nói: “Là đã không có đơn vị có thể truyền tống, hay cảm thấy pho tượng này đã đủ để hủy diệt ta rồi?”
Sau đó ba con Khô Lâu Sư Thứu Kỵ Sĩ bắt đầu tiến hành đả kích. Lâm Mạt thông qua phản hồi chiến đấu mới biết được tên cảu tồn tại trước mặt, nó gọi là “Hư Không Cự Tượng” .
Lâm Mạt không biết gì về Hư Không Cự Tượng. Ngay là tên của nó hắn cũng không biết, chứ đừng nói là phương thức công kích cùng cường độ của đối phương.
Ngay lúc này, Cự Tượng bắn ra chùm sáng màu đỏ vào bầu trời, mục tiêu là nhóm Khô Lâu Sư Thứu Kỵ Sĩ. Lâm Mạt không kịp phản ứng, cho dù hắn không có xem thường nó.
Nhưng khi chùm sáng màu đỏ ngòm càn quét đến, hai Khô Lâu Sư Thứu Kỵ Sĩ không mở ra Vong Linh Hộ Thuẫn liền bị miểu sát trong nháy mắt. Mà còn lại một con Khô Lâu Sư Thứu Kỵ Sĩ cũng rơi vào trạng thái tàn huyết, khả năng lật không nổi bao nhiêu sóng gió…
Loại tổn thương này tự nhiên là không thể tồn tại trong thời gian dài. Sau khi hủy diệt đi hai con Khô Lâu Sư Thứu Kỵ Sĩ, đạo xạ tuyến màu đỏ kia liền tiêu tán.
Lâm Mạt thở dài một hơi nói: “Hiện tại Ta đã hiểu vì sao nó gọi là Hư Không Cự Tượng.” Nói xong câu đó, một con Khô Lâu Sư Thứu Kỵ Sĩ còn sót lại đã bị Lâm Mạt thao túng sử dụng kỹ năng “Tự bạo”.
Tiếp theo Khô Lâu Sư Thứu Kỵ Sĩ liền lấy tốc độ nhanh nhất của mình lao về phía Hư Không Cự Tượng.
Đồng tử của Hư Không Cự Tượng lóe lên một cái, sau đó liền mở ra một tầng hộ thuẫn trong suốt. Bản thân nó cũng có hộ thuẫn, mặc dù không giống “Vĩnh hằng hộ thuẫn” của Hư Không Trấn Thủ Giả, nhưng cũng là một loại hộ thuẫn tương đối mạnh, nhưng hiện tại nó lại tăng cho mình thêm một tầng hộ thuẫn…
Để cho Lâm Mạt vừa mất đi Toản Thạch Đường Vương có chút khó chịu. Bởi vì đối với Toản Thạch Đường Vương mà nói, nhiều nhất hai lần công kích liền có thể giải quyết hết.
Nhưng bây giờ Khô Lâu Sư Thứu Kỵ Sĩ đã kích hoạt kỹ năng “Tự bạo”, mà kỹ năng này không cách nào huỷ bỏ.
“Thật là khó mà để xẩy ra ngoài ý muốn.” Lâm Mạt nói như thế, “Nó có trí tuệ nhân tạo thật sự là quá cường đại.” Nói xong câu đó Lâm Mạt lại thở dài nói: “Khả năng ta đã quá coi thường nền văn minh viễn cổ huy hoàng này…”
Tầng hộ thuẫn thứ nhất của Cự Tượng quả thật là bị Khô Lâu Sư Thứu Kỵ Sĩ tự bạo kích hủy, mà tầng hộ thuẫn thứ hai cũng đã bị kích phá hơn phân nửa.
Hộ thuẫn đang nhanh chóng khôi phục. Lúc này nó lại bắn ra một chùm sáng màu đỏ ngòm. Mục tiêu của Hư Không Cự Tượng là Lâm Mạt đứng trên mặt đất.
Ngay lúc này, phù văn trong mắt Vân Y hiện ra lần nữa. Môi của nàng giật giật, phun ra hai chữ tiết. Vân Y đã nói: “Làm càn!”
Sau đó một tầng thủy triều vô hình hình thành trước người Vân Y, trực tiếp chạy về phía kia Hư Không Cự Tượng.
Thân thể Hư Không Cự Tượng lập tức liền bị sụp đổ, con mắt của nó lấp loé không yên, tựa hồ có chút kinh nghi. Thân thể của nó nặng nề đập vào trên mặt đất.
Sau đó kim sắc quang mang trên người cũng ảm đạm xuống, nó lập tức liền bị thương nặng, nhưng cách hủy diệt vẫn có khoảng cách rất lớn.
Lúc này thần sắc Vân Y hờ hững, như là đổi thành một người khác. Phù văn thần bí trong mắt nàng đang chậm rãi chuyển động, sau đó lại lần nữa có hư không chi lực giáng lâm xuống.
Hư Không Cự Tượng hiện đầy vết rạn. Thân thể của nó cũng xuất hiện hỏa diễm lam sắc.
Một Hư Không Cự Tượng liền bị hủy. Ở thời điểm này căn bản không cần Vân Y làm gì nữa, hư không chi lực còn sót lại đã đủ để hủy diệt cự tượng.
Ở thời điểm này phù văn màu lam trong mắt Vân Y cũng biến mất, sắc mặt của nàng cũng khôi phục lại như cũ.
Sau đó ngay lúc này, Lâm Mạt nói với Vân Y: “Tình huống là như thế nào?” Ngữ khí của hắn hơi nghi hoặc một chút.
Vân Y lắc đầu nói: “Ta không biết.” Nàng trầm mặc một lát nói: “Tựa hồ là cái gì vừa đụng chết nó… n, chính là như vậy.”
Nói xong câu đó nàng liền cúi đầu, một bộ dáng vẻ không hăng hái lắm.
Lâm Mạt nhìn thấy tình huống như thế, chỉ có thể khẽ thở một hơi. Mặc dù lúc này nội tâm Lâm Mạt có rất nhiều nghi hoặc, nhưng bây giờ lại cũng không phải thời cơ truy vấn Vân Y.
Bởi vậy Lâm Mạt đành phải đem nghi hoặc để ở trong lòng. Sau đó hắn bắt đầu đến gần tòa Thủy Tinh Tháp cuối cùng, lại phát hiện tòa Thủy Tinh Tháp này đã đình chỉ vận hành.
Lâm Mạt thầm nghĩ: “Ta nhớ được ta không có công kích qua cái tòa Thủy Tinh Tháp này a.” Nguyên lai Vân Y vừa thả ra hư không chi lực, không chỉ có phá hủy Hư Không Cự Tượng, đồng thời cũng để tòa Thủy Tinh Tháp này bị tai bay vạ gió .
Vân Y đi tới bên người Lâm Mạt, nhẹ giọng nói: “Chúng ta mau mau rời đi.” Nhẹ nhàng nói xong câu đó, nàng hơi nhíu lông mày lại.
Lâm Mạt biểu thị mình đồng ý lời nàng nói, nhưng trước đó hắn vẫn quyết định hủy diệt tòa kiến trúc này. Hắn tung ra kỹ năng “Phong Bạo Xạ Tuyến”, thành công kích hủy tòa Thủy Tinh Tháp này.
Lâm Mạt nhìn thoáng qua Vân Y, nói ra: “Chúng ta bây giờ có thể rời đi … Tại trong khoảng thời gian ngươi bị khống chế, không có phát sinh cái gì chứ?” Hắn tận lực cẩn thận hỏi từng li từng tí.
Vân Y trầm mặc một hồi, sau đó vươn tay cánh tay của mình. Nàng nói ra: “Đây chẳng qua là một trò chơi mà thôi, sẽ phát sinh sự tình gì?” Sau đó nàng ngước mắt nhìn Lâm Mạt.
Lâm Mạt bị nàng nhìn thì có chút mất tự nhiên, thế là liền dời ánh mắt đi.
Vân Y cười cười, ánh mắt đột nhiên trở nên ôn nhu. Hoặc là nói không chỉ là ôn nhu, hơn nữa còn là có một loại vẻ phức tạp không thể nói rõ ràng.
Nàng nhìn Lâm Mạt Nói: “Hiện tại uy áp đã biến mất.” Sau đó nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời cười nói: “Chuyện trọng yếu nhất chính là sống ở hiện tại, ngươi nói đúng không?”
Lâm Mạt Nói: “Ừm, đây là chuyện vô cùng trọng yếu, nhưng có phải trọng yếu nhất hay không thì cũng không rõ…”
Vân Y dùng ánh mắt còn lại lườm Lâm Mạt một chút, sau đó thở dài một hơi nói: “Ngươi thật không hiểu phong tình a.”
Trong lúc nhất thời Lâm Mạt vì đó mà nghẹn lời, càng không biết phải nói gì. Sau đó hai người cứ như vậy trầm mặc đi gần hai mươi phút lộ trình.
Đi hết đoạn đường này, Lâm Mạt cùng Vân Y liền đi tới cửa ra Vòng Xoáy Hư Không. Vân Y nói: “Đi thôi, rời khỏi nơi này.” Sau đó nàng liền dẫn đầu đi ra khỏi nơi này.
Lâm Mạt xoa cằm nhìn thân ảnh Vân Y rời đi, hắn nói: “Luôn cảm giác, nàng có chỗ nào đó trở lên khác lạ.” Nói xong câu đó Lâm Mạt liền lắc đầu: “Có lẽ là ta quá nhạy cảm, bị cầm tù trong một chỗ lâu như vậy, tạm thời biến hóa cũng là bình thường.”
Lâm Mạt đi vào trong vòng xoáy, sau đó đi ra khỏi nơi này. Đi vào vòng xoáy xong, tầm nhìn của Lâm Mạt trở nên Hắc Ám . Thế là hắn liền nhắm mắt lại, yên tĩnh chờ đợi Hắc Ám lui tán.
Rất nhanh Lâm Mạt liền mở mắt, sau đó đã nhìn thấy Hư Không Cấm Địa không có một ai. Hắn có chút ngoài ý muốn, dù sao theo Lâm Mạt biết thì phải có rất nhiều người tới đón tiếp Vân Y mới đúng.
Ngay tại lúc Lâm Mạt sững sờ, Vân Y xoay người lại mỉm cười nói: “Những tên kia đến bây giờ vẫn còn không biết ta đã ra, cho nên nơi này mới quạnh quẽ như vậy.” Nàng chưa hề nói những tên kia là ai, nhưng Lâm Mạt có thể đoán được một hai.
Lâm Mạt trầm mặc một hồi nói: “Tiếp theo, muốn ta đưa ngươi trở về không?”
“Không cần nha.” Vân Y nói, “Tự ta trở về là được… Nói tóm lại, cám ơn ngươi.” Nói xong câu đó Vân Y liền lấy ra Truyện Tống Thủy Tinh, tiếp theo Vân Y liền mở nó ra. Vân Y cúi thấp xuống, sau đó liền rời khỏi nơi này.
Lâm Mạt nhìn Vân Y rời đi, cũng khẽ thở một hơi. Hắn lẩm bẩm: “Hiện tại còn không phải thời điểm tiếp xúc cùng những tên kia… n, tranh thủ thời gian tăng thực lực của mình lên.” Hắn quay đầu nhìn thoáng qua Vòng Xoáy Hư Không sau lưng.
Một cái biến hóa để Lâm Mạt mở to hai mắt là. Trước mặt Lâm Mạt đã không có vật gì. Hắn nói ra: “Vậy mà, Vòng Xoáy Hư Không lại biến mất.” Đây là tình huống ở kiếp trước cũng chưa từng xảy ra, mà tình huống này cũng để Lâm Mạt lâm vào trầm tư.
“Chẳng lẽ có quan hệ cùng Vân Y?” Lâm Mạt qua nửa ngày mà vẫn không thể xác định. Có suy đoán như vậy, hắn liền nhíu lông mày lại. Bởi vì đây là tin tức hắn không biết, ở thời điểm kiếp trước, Vân Y chỉ là một cái tiểu nữ sinh yếu thế mà thôi.
“Xem ra muốn biết rõ rang đã xảy ra chuyện gì, thì cần phải làm rõ về hư không nhất tộc…” Lâm Mạt thở dài một hơi, “Thật sự là phiền phức.”
Hắn liền thở dài một hơi. Hắn nhẹ giọng nói: “Một thế này, ta không cho phép chuyện ngoài ý muốn xuất hiện… Tuyệt đối.” Vừa dứt lời, Lâm Mạt lấy ra Truyện Tống Thủy Tinh, chọn rời khỏi vùng đất này.
Tại trong trì hoãn ngắn ngủi, Lâm Mạt cũng đã đi tới Nhật Nguyệt Thành, nơi này vẫn rất đông người đi đường. Lâm Mạt đưa tay nắm Hàn Băng Chi Quan kéo xuống một chút, sau đó liền cúi đầu đi đường. Đi tới Truyền Tống Trận, hắn không có bất kỳ do dự mà bước vào trong đó.
Tại khi hắn đưa tay giữ chặt mũ, hắn liền đã nghĩ kỹ mục đích của mình. Đó chính là đi tìm kiếm năng lượng thủy tinh dùng để chế tạo “Toản Thạch Đường Vương”.
Mà vừa lúc, Lâm Mạt biết mấy địa điểm có tài nguyên khoáng sản này, mà có một chỗ hiện tại Lâm Mạt có thể lấy được.
Lâm Mạt Nói: “Trước chế tạo ra đơn vị phụ thuộc cường lực, sau đó liền đi tìm kiếm bộ phận Hàn Băng Sáo Trang cuối cùng.” Ánh mắt của hắn rơi vào hướng tây bắc.
Lâm Mạt liền đi vào trong đó, sau đó mở truyền tống ra. Thời điểm Lâm Mạt mở mắt lần nữa, hắn liền đi tới cái địa phương tên là “Huy Diệu Chi Thành”. eddanh tự mang theo một cỗ phóng khoáng khí khái, nghe xong liền biết nơi này là nơi xa nhất người chơi có thể đi tới. Đúng vậy, hiện tại người chơi chỉ ở một góc nhỏ của toàn bộ thế giới Thiên Vực…
Đi vào Huy Diệu Chi Thành, Lâm Mạt liền bắt đầu đi ra ngoài thành.
Hoàn cảnh nơi này không có như Nhật Nguyệt Thành, nhưng cũng là có được phong cách đặc biệt. Nói cách khác mặc dù thô ráp một chút, nhưng vẫn có một cỗ hào khí.
Lâm Mạt nhìn quanh bốn phía một phen, cũng không có trông thấy người chơi nào khác. Bởi vì xung quanh nơi này có dã quái đẳng cấp quá cao, cho nên hiện tại vẫn là không có người chơi tiến vào đây. Như vậy, Lâm Mạt liền càng thêm dễ dàng hành động một chút.
Lâm Mạt thở ra một hơi, đi khoảng hai mươi phút, rốt cục thành công đi tới cửa thành. Khi hắn đi ra cửa thành, mặc dù thủ vệ chỗ cửa thành đều nhìn hắn, nhưng lại không có người nào nói chuyện cùng hắn, tự nhiên cũng không ngăn cản.
Lâm Mạt cứ như vậy dễ dàng liền đi ra ngoài thành. Ngoài thành là thảo nguyên hoang vu, nơi xa là những dãy núi. Mà lđi vào torng dãy núi, ở đó có nguồn năng lượng thủy tinh Lâm Mạt cần.
Lâm Mạt nắm chặt Hàn Băng Pháp Trượng trong tay, sau đó chậm rãi đi theo trí nhớ. Quá trình này phi thường dài dằng dặc, Lâm Mạt đi năm sáu phút thì quả quyết triệu hoán ra Lưu Ly Bảo Mã , sau đó hối hả lao đi.
Ngay lúc này, Lâm Mạt liền bắt đầu đối thoại cùng Dị Trùng Nữ Hoàng Ngải Hoa Lỵ và Ngải Nhĩ Phù. Lâm Mạt Nói: “Ta từng nghe nói, các ngươi nói chỉ cần có thể thu hoạch được đầy đủ thủy tinh năng lượng, liền có thể liên tục không ngừng sản xuất ra Dị Trùng, là thế này phải không?”
Một lát sau, Lâm Mạt chỉ nghe thấy một cái thanh âm lười biếng vang lên. Loại thanh âm lười biếng này cũng không phải thanh âm của một mĩ nữ thành thục vũ mị, mà như một tiểu nữ hài còn chưa có tỉnh ngủ nói ra.
Thanh âm Ngải Hoa Lỵ vang lên, nàng nói: “Cũng không phải là như vậy, đây là hoàn toàn sai về chúng ta.” Một bên khác thanh âm Ngải Nhĩ Phù cũng vang lên: “Đúng vậy a, nếu như chúng ta lợi hại như vậy, cũng sẽ không suy sụp…”
Lâm Mạt khẽ gật đầu nói: “Như vậy cực hạn của các ngươi là thế nào?”
Thanh âm Ngải Hoa Lỵ vang lên, chỉ nghe thấy nàng nói: “Nếu như Toản Thạch Đường Vương, cực hạn của chúng ta chính là một ngày tám đầu.”
Lâm Mạt: “…” Hắn bó tay rồi một lát sau liền ho khan một tiếng nói: “Cái này đã phi thường khủng bố, ta đoán chừng cái nguồn năng lượng thủy tinh cỡ nhỏ không thỏa mãn được các ngươi.”
Lúc này Ngải Hoa Lỵ nói: “Nguồn năng lượng thủy tinh cở nhỏ, xác thực không cách nào sản xuất ra tám Toản Thạch Đường Vương.”
Lâm Mạt nói: “Trước không nên gấp gáp kết luận, ta mang các ngươi đi xem một chút đã.”
Trầm mặc một hồi, Ngải Nhĩ Phù cùng Ngải Hoa Lỵ trăm miệng một lời nói: “Được.”
Trong qua trình trao đổi, Lâm Mạt vẫn điều khiển Lưu Ly Bảo Mã đi về phía trước. Đột nhiên, Lâm Mạt nghe thấy được một tiếng tràn đầy ý hung tàn…
Thanh âm này vang lên từ phía sau Lâm Mạt, mà nghe thanh âm, thanh âm phát ra từ một đơn vi đang di động tốc độ cao. Tốc độ kia cũng không chậm hơn so với Lưu Ly Bảo Mã.
Lâm Mạt quay đầu nhìn thoáng qua, đầu tiên nhìn thấy một thân thể khổng lồ màu đen như một ngọn núi nhỏ, hình thể khổng lồ như vậy lại có được tốc độ nhanh như vậy, loại sự tình không hợp lý này cũng chỉ có thể tồn tại ở trong cái thế giới Thiên Vực này.
Ánh mắt Lâm Mạt tập trung vào sinh vật kia, đầu tiên nhìn thấy chính là một ngọn lửa màu đen, Lâm Mạt mới nhìn rõ ràng đó là một đầu sư tử khổng lồ.
Đầu sư tử này đột nhiên thấp giọng gầm rú một tiếng, sau đó tốc độ tiến lên một bước. Lúc này nó không ngừng thu nhỏ khoảng cách với Lâm Mạt.
Ngay lúc này, trong đôi mắt Lâm Mạt toát ra một tia ngưng trọng. Bởi vì Lâm Mạt nhận biết con dã quái này. Tên của nó gọi là “Hắc Viêm Sư”, một loại đơn vị có thuộc tính đều phi thường ưu tú. Nó là có thể để một tiểu đội đoàn diệt.
Lâm Mạt bị Hắc Viêm Sư truy đuổi, thần sắc mới có trở nên trịnh trọng lên. Lâm Mạt nhìn về phía trước, con mắt có chút híp lại. Ở thời điểm này, Lâm Mạt bắt đầu làm ra một cái quyết định.
Đó chính là ở chỗ này đánh chết con Hắc Viêm Sư này. Nguyên nhân rất đơn giản, tại địa phương có nguồn năng lượng thủy tinh cũng có dã quái trấn giữ, nếu như Lâm Mạt không ở chỗ này chỗ giải quyết con Hắc Viêm sư này, như vậy thì sẽ bị trước sau giáp công.
“Nói như vậy, cũng quá nguy hiểm.” Lâm Mạt Nói. Lâm Mạt liền bắt đầu quay đầu ngựa lại, bắt đầu sử dụng Kỹ Năng Khống Chế “Băng Sắc Vi” .
Trước đó đã nói qua, Hắc Viêm sư có thuộc tính đều phi thường ưu tú, kỹ năng “Băng Sắc Vi” không khống chế được bao lâu.
Nhưng mà đây cũng vẻn vẹn chỉ là thức mở đầu của Lâm Mạt. Ở thời điểm này, Lâm Mạt không chút do dự đánh ra tất cả kỹ năng công kích. Khi những kỹ năng này bạo phát ra, Lâm Mạt đã nhìn thấy lượng máu của Đại Viêm sư bị mất hai mươi phần trăm.
Mặc dù kỹ năng của Lâm Mạt tạo ra tổn thương đã khá không tệ, nhưng đối diện là là Lĩnh Chủ cấp 50. Cho nên tổn thương tổng thể cũng chỉ có chút tạm được.
Lâm Mạt thở ra một hơi, sau đó liền sử dụng kỹ năng “Thệ Ngã Chi Cảnh”, lần nữa đánh rớt hai mươi phần trăm HP của Hắc Viêm sư.
Lâm Mạt cười một tiếng, hiện tại Hắc Viêm sư đã chỉ còn lại sáu mươi phần trăm HP .
Mặc dù Lâm Mạt đã đánh rớt đại lượng HP của Hắc Viêm sư, nhưng ở thời điểm này, Lâm Mạt liền đã đánh ra tất cả kỹ năng công kích. Cái này cũng mang ý nghĩa Lâm Mạt đã không còn kỹ năng để phóng nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận