Ta Tu Tiên Toàn Bộ Nhờ Bị Động

Ta Tu Tiên Toàn Bộ Nhờ Bị Động - Chương 86: Câu cá người (length: 8357)

Câu cá người: Ngươi câu cá có khả năng mắc câu tăng thêm 50%, đồng thời sẽ có xác suất cực nhỏ câu được bảo tàng.
Chú thích: Bảo tàng có thể là linh khí, đan dược, công pháp, thậm chí là kỳ ngộ!
Chu Phụng xem xong cái này mới bị động, cũng không biết nên nói gì cho phải.
Câu cá người?
Đây là để hắn đi câu cá?
Bởi vì cái bị động này có điều kiện kích hoạt là câu cá, cũng có nghĩa là nếu như hắn không đi câu cá.
Vậy thì cái bị động này sẽ vĩnh viễn không kích hoạt được, cũng xem như không có cái bị động này.
"Cái bị động này có ích lợi gì đây. . . ."
Đối với ích lợi của kỹ năng này, hắn thật sự có chút khó mà đánh giá.
Đầu tiên, khả năng mắc câu tăng thêm 50%, hiệu quả này rốt cuộc có tác dụng hay không đây?
Bởi vì thế giới này cũng có rất nhiều loại cá đặc thù, tỷ như một số linh ngư, ăn vào có thể có các loại hiệu quả.
Hoặc là một số bộ phận của yêu ngư cực kỳ khan hiếm, có thể dùng luyện khí, luyện đan.
Nếu như cái bị động này có thể câu được những loại cá này, vậy tuyệt đối không lỗ, thậm chí có thể nói rất mạnh.
Nhưng vấn đề là, những loại cá này rốt cuộc ở đâu ra?
Ít nhất là ở Tam Cổ môn này, cái bị động câu cá người này hẳn là vô dụng.
Sau đó là xác suất cực nhỏ câu được bảo tàng.
Cái này cũng là hoàn toàn xem may rủi, cũng không biết khi nào mới kích hoạt được.
"Tạm thời thì không có bất kỳ tác dụng gì!"
Chu Phụng đưa ra đánh giá của mình, cái bị động mới này, đối với tình cảnh hiện tại của hắn thì không có tác dụng gì.
Chỉ có thể nói một câu, chuyện tương lai đều có thể xảy ra!
Bất quá vẫn là câu nói kia, có dù sao cũng tốt hơn không.
Chu Phụng điều chỉnh lại tâm trạng, chuẩn bị thừa dịp trời tối chậm rãi rời khỏi Khổ Trúc phong.
Vào buổi tối hành động, với hắn mà nói tương đối an toàn.
Bởi vì hắn có bị động bóng đêm che chở, lại có màn đêm che phủ, người thường căn bản rất khó tìm thấy hắn.
. . .
Ngũ Độc phong "Thế nào? Liên lạc được chưa? Người kia chịu đổi lại Tử Ngọc Chung không?"
Hàn Minh nhìn người được phái đi trở về, lập tức hỏi.
Lúc này Hàn Minh đã quyết định, vô luận trả giá nào, cũng phải lấy được Tử Ngọc Chung về trước đã.
Còn về việc báo thù cho Hàn Xí, vậy thì phải chờ Tử Ngọc Chung về tay rồi nói tiếp.
"Cái này. . . . Không có! Chúng ta cũng không dám lên Khổ Trúc phong!"
"Còn nữa, chúng ta phát hiện dấu vết chiến đấu của Hàn Xí thiếu gia ở một nơi bên ngoài Khổ Trúc phong!"
"Hiện trường hình như đã dùng tới Phong Thiên Trận!"
". . . . ."
Những người Hàn thị tộc nhân này báo cáo lại tình hình thực tế cho Hàn Minh.
Bọn họ trước đó cố gắng liên lạc với Chu Phụng, xem có thể giải quyết chuyện này bằng cách nói chuyện được không.
Điều này tuy có hơi mất mặt, nhưng so với một món linh khí thì một chút thể diện căn bản không là gì.
Bất quá, bởi vì Chu Phụng cố tình tránh né, những người Hàn thị nhất tộc này hoàn toàn không tìm được người.
Còn việc bảo bọn họ lên Khổ Trúc phong tìm người ư? Bọn họ thật sự không dám, bởi vì lúc này đại trưởng lão đang ở trên Khổ Trúc phong.
Trước đây đại trưởng lão không có ở đó, thì lên Khổ Trúc phong coi như xong, hiện tại đại trưởng lão đang ở đó, thì lên Khổ Trúc phong chẳng phải tìm chết sao?
Sau đó những người này phát hiện dấu vết chiến đấu của Chu Phụng và Hàn Xí để lại.
"Phong Thiên Trận? Còn dùng Phong Thiên Trận nữa? Chẳng lẽ Chu Phụng đã sớm có mưu đồ?"
Hàn Minh nghe nói hiện trường có dấu vết Phong Thiên Trận.
Trong nháy mắt, hắn đã nghi ngờ Chu Phụng cố ý mưu đồ Tử Ngọc Chung của Hàn thị nhất tộc.
Không chừng phía sau là đại trưởng lão đang bày mưu tính kế, nếu như vậy, thì thật phiền phức.
"Đây là lộ tin tức sao?"
Hàn Minh lập tức cảm thấy rất khó giải quyết, vô cùng sợ hãi có người tiết lộ thông tin.
Bởi vì chuyện Tử Ngọc Chung có thể lột xác thành linh khí này, chỉ có rất ít người biết.
Cho dù Hàn thị nhất tộc cũng chỉ có ba người biết, nếu như chuyện này một khi bị bại lộ, thì hậu quả kia. . . .
Đầu tiên, tông môn chắc chắn sẽ kiếm cớ đem Tử Ngọc Chung đi, một món linh khí đã đủ để mấy vị trưởng lão kia ra tay.
"Bên tông môn chắc còn chưa biết chuyện Tử Ngọc Chung! Thậm chí Chu Phụng đó chắc cũng không biết!"
"Bên ngoài Tử Ngọc Chung có linh văn đặc thù, cho dù là đại trưởng lão cũng chưa chắc nhìn thấu bí mật của Tử Ngọc Chung!"
"Hơn nữa, Tử Ngọc Chung ở Hàn thị nhất tộc ta đã truyền nhiều đời như vậy mà không có bị lộ ra! Người khác chắc chắn cũng không biết tình hình thực tế!"
". . . ."
Hàn Minh lẩm bẩm trong miệng, phân tích tình hình hiện tại.
Bí mật của Tử Ngọc Chung chắc chắn vẫn chưa bị lộ ra, bất quá để phòng ngừa bất trắc, nhất định phải mau chóng lấy lại Tử Ngọc Chung.
Hơn nữa, còn không thể quá lộ liễu.
Nếu như Hàn thị nhất tộc trực tiếp dùng toàn bộ tài sản đổi Tử Ngọc Chung, vậy thì chỉ cần là người, ai cũng biết Tử Ngọc Chung có bí mật.
Cho nên, nhất định phải nghĩ ra một cách thỏa đáng.
"Không đúng! Hiện tại việc quan trọng nhất vẫn là tìm được Chu Phụng! Nếu ngay cả người cũng không tìm thấy thì nói cái gì nữa!"
Hàn Minh chỉ có thể tiếp tục phái thêm người đi tìm tung tích của Chu Phụng.
. . . .
Ba ngày sau Đúng lúc người của Hàn Minh khắp nơi tìm Chu Phụng, thì hắn đã trở thành học đồ của dược tháp.
Dựa vào lệnh bài Cố lão ma đưa cho, hắn thuận lợi trở thành học đồ của dược tháp.
Hàn Minh có lẽ bị đánh chết cũng không nghĩ tới, Chu Phụng lại trở thành học đồ của dược tháp.
Dược tháp là do tông chủ đích thân xây dựng, cho dù Hàn thị nhất tộc có thế lực lớn đến đâu, cũng không dám thăm dò tin tức của dược tháp.
Chớ nói chi là Hàn thị nhất tộc hiện tại đã suy bại thảm hại.
"Xử lý hết chỗ dược liệu này cho ta! Đây là phần thưởng Viên Đan Sư cho! Ngươi làm rất tốt đấy!"
Mạc sư huynh đưa một cái ngọc giản cho Chu Phụng, rồi tán thưởng một câu.
Lập tức, khiến những học đồ khác ánh mắt đầy ghen tị.
Bởi vì trước đây bọn họ không hề có đãi ngộ như vậy, người này mới vào dược tháp được ba ngày, mà đã được Viên Đan Sư thưởng thức rồi?
"Thật là gặp may! Chẳng phải là xử lý dược liệu tương đối tốt thôi sao?"
"Đúng đấy! Nghe nói Chu Phụng này còn đi cửa sau mới vào được!"
"Xem cái bộ mặt đưa đám kia, trưng cái mặt lạnh cho ai xem vậy?"
". . ."
Không ít học đồ dù nói nhỏ, nhưng Chu Phụng vẫn có thể nghe được mấy lời bàn tán này.
"Cám ơn Mạc sư huynh!"
Trên mặt Chu Phụng không hề có biểu cảm gì, nhận lấy ngọc giản kia.
Còn về tiếng bàn tán của những người khác, hắn hoàn toàn không để trong lòng.
Thật lòng mà nói, Chu Phụng chính mình cũng không nghĩ tới, trên con đường luyện đan, bản thân dường như thật sự có chút thiên phú.
Sau khi vào dược tháp, công việc của hắn là xử lý một số dược liệu mới hái về.
Xử lý những dược liệu này cần cực kỳ cẩn thận và cảm giác nhạy bén, bởi vì dược liệu này rất dễ hỏng, chỉ cần sơ sẩy một chút thì dễ dàng hư hại.
Chu Phụng nhờ có kỹ năng đi săn đại sư, đồng thời đã tích lũy hơn mười tầng ấn ký đi săn.
Mười mấy tầng ấn ký đi săn này tăng lên rất nhiều giác quan.
Chu Phụng dựa vào cảm giác xuất sắc này, có thể quan sát chính xác vị trí tổn thương của dược liệu, đồng thời hoàn thành việc xử lý hoàn hảo.
Việc hắn xử lý dược liệu cấp thấp, thực sự không hề kém so với Viên Đan Sư tự mình làm là bao.
Sau đó, Chu Phụng đã nhanh chóng lọt vào mắt Viên Đan Sư.
Mà Viên Đan Sư này là một trong số ít Luyện Đan Sư trong dược tháp, nghe nói không ít Uẩn Linh Đan của tông môn cũng do chính tay Viên Đan Sư luyện ra.
Còn Mạc sư huynh là đồ đệ của Viên Đan Sư, không giống với những học đồ khác, Mạc sư huynh thực sự là bái Viên Đan Sư làm thầy.
"Thật không ngờ, cảm giác cái thuộc tính này đối với việc luyện đan lại hữu dụng như vậy!"
Chu Phụng căn bản không ngờ được, cái bị động đi săn đại sư này, vậy mà trong tình huống này lại phát huy tác dụng lớn như vậy.
Thậm chí nhờ có cái bị động này, hắn còn có khả năng trở thành Luyện Đan Sư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận