Ta Tu Tiên Toàn Bộ Nhờ Bị Động

Ta Tu Tiên Toàn Bộ Nhờ Bị Động - Chương 668: Không phải người phương hướng tiến lên (length: 7990)

"Tựa hồ có chút đồ vật là dư thừa."
Chu Phụng nhíu chặt mày chậm rãi buông ra.
Có thể khẳng định là, thuế phàm pháp cũng không có thất bại, thậm chí có thể nói là cực kỳ thành công.
Hắn vậy mà thật sự có thể từ thân thể cũ dựng ra thân thể mới.
Vẻn vẹn chuyện này, liền đã mười phần không tầm thường.
Dù sao để thần hồn cùng nhục thân hoàn mỹ tách rời cũng không phải là một chuyện mười phần đơn giản.
Nhưng hiệu quả trong dự đoán của hắn lại không thể hiện ra, cỗ nhục thân mới lột xác ra này cũng không thay đổi được bao nhiêu sự cường tráng.
Ngược lại, khi thần hồn cùng nhục thân trở nên phù hợp, thần hồn của hắn lại suy yếu đi không ít.
Đây là bởi vì thần hồn chi lực bắt đầu xâm nhiễm cả cỗ nhục thân, hình thành cái gọi là linh nhục hợp nhất.
Cho nên dẫn đến thần hồn của hắn tạm thời suy yếu đi.
Mỗi một lần thần hồn cùng nhục thân tách rời, sau đó lại kết hợp.
Vẻn vẹn chỉ quá trình đó thôi đã là gánh nặng cực lớn đối với thần hồn cùng chân linh.
Thảo nào không có tu sĩ nào nguyện ý đoạt xác, cũng không có ai khai phát ra phương pháp thuế phàm pháp này.
Chu Phụng có loại dự cảm, theo thuế phàm pháp không ngừng thi triển, thần hồn của hắn sẽ từ từ trở nên suy yếu.
"Bất quá cái này đối với ta mà nói, dường như cũng không phải là khuyết điểm."
Khuyết điểm như thế đối với Chu Phụng hiện tại mà nói, lại không đến mức trí mạng như vậy.
Nguyên nhân là ở chỗ kỹ năng bị động hắn nhận được trước đó.
Huyết khí hóa thần: Huyết khí, huyết nhục của ngươi có thể chuyển hóa thành thần hồn chi lực tinh khiết, quá trình này không thể đảo ngược.
Hắn có thể hoàn toàn chuyển hóa huyết khí và huyết nhục trong cơ thể để uẩn dưỡng thần hồn.
Còn về huyết khí, thì có thể mượn Thao Thiết huyết mạch, không ngừng thôn phệ mọi thứ để chuyển hóa huyết khí.
Điều này trực tiếp tạo thành một vòng tuần hoàn, giúp hắn có thể điên cuồng thi triển thuế phàm pháp.
"Mà lại nội tạng các thứ tựa hồ cũng có thể từ bỏ."
Chu Phụng cảm giác trong nhục thân có nhiều thứ hoàn toàn không cần thiết tồn tại.
Tỷ như một số nội tạng hoặc bộ phận, trước mắt xem ra đã trở nên vướng víu.
Từ khi bước vào Vũ Hóa cảnh, hắn đã bước vào giai đoạn không còn là người nữa.
Ăn uống hay thậm chí là hô hấp, những thứ nhất định phải có đối với người thường, hắn đã hoàn toàn không cần.
Thậm chí trái tim ngừng đập, hắn vẫn có thể sống sót trong một thời gian rất dài.
Thần hồn cường đại nắm giữ năng lực khống chế cực mạnh với nhục thân, trong một số thời khắc nhục thân quả thực giống như một chiếc thuyền bè qua sông.
Nội tạng, kinh mạch và huyết nhục dường như chuẩn bị trở nên có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Điều này khiến Chu Phụng manh động một ý nghĩ, đó là có thể hay không từ bỏ một số bộ phận và vị trí.
Chỉ giữ lại một vài thứ như cốt cách, huyết nhục và da thịt.
Nếu làm như vậy, thoát khỏi rất nhiều vị trí yếu ớt, cường độ của nhục thể tuyệt đối có thể tăng lên một mảng lớn.
Cái gọi là vũ hóa thuế biến có phải là ý này không?
Sở dĩ có Vũ Hóa cảnh này, cũng là vì thân thể vốn có đã giam cầm việc tu hành tiếp của tu sĩ.
Nghĩ đến đây, Chu Phụng bắt đầu nhớ lại dáng vẻ của Trầm Vân Mộc và những người khác trước đó.
"Vậy mà không có mạch máu và lông tơ?"
Vì có trí não hỗ trợ, hắn trong nháy mắt phát hiện một bí mật.
Đó chính là bao gồm Trầm Vân Mộc, tất cả mọi người đều không có lông tơ, hay nói đúng hơn là liền lỗ chân lông cũng không có.
Trên tay thậm chí liền mạch máu cũng không có, chỉ có cốt cách rõ ràng và làn da bóng loáng thống nhất.
Đây có phải mang ý nghĩa, những người này đã từ bỏ một số đặc điểm của phàm nhân, tiến lên theo hướng không còn là người nữa.
Nghĩ lại thì cũng phải, tu sĩ càng tu về sau, so với người phàm quả thực cũng là hai giống loài khác nhau.
Cho nên Băng Cơ, Ngọc Cốt, Mắt Vàng, Ngân Huyết và Thân thể không tì vết của Đăng Tiên Ngũ Cảnh chính là quá trình tiến lên từ phàm nhân sang không phải người.
Hiểu ra điều này, hắn bắt đầu nghĩ xem làm thế nào để tiếp tục sử dụng thuế phàm pháp.
"Bất quá trước lúc này, nhất định phải khôi phục sự mỏi mệt của thần hồn."
Chu Phụng bắt đầu không ngừng thôn phệ linh khí bốn phía, cưỡng ép thôi hóa ra lượng lớn huyết khí.
Sau đó lượng lớn huyết khí này bắt đầu được chuyển hóa thành thần hồn chi lực tinh khiết.
Bộ thân thể này đã không còn bất kỳ giá trị nào, hắn muốn dựng dục ra nhục thân tiếp theo.
Thế mà, đúng lúc Chu Phụng muốn dốc lòng nghiên cứu thuế phàm pháp thì Bạch Mi lão nhân thông qua thần ấn của Trầm gia tìm đến hắn.
"Tiểu hữu có thể ra ngoài nói chuyện được không!"
Đứng ngoài hang động, Bạch Mi lão nhân trông vô cùng suy bại, trên người không ngừng tỏa ra khí mục nát, thần quang trong mắt cũng trở nên vô cùng ảm đạm.
Bạch Mi lão nhân?
Mày Chu Phụng trong nháy mắt nhíu lại.
"Nhanh vậy đã bị tìm thấy rồi?"
Hắn có chút ngoài ý muốn, không ngờ Bạch Mi lão nhân lại có thể tìm đến hắn nhanh như vậy.
Không hề có bất kỳ đáp lại nào, đối với Chu Phụng, hắn và Bạch Mi lão nhân xem như có thù.
Dù thế nào, Vạn Niên Bất Lão Tùng cũng đã rơi vào tay hắn.
Bạch Mi lão nhân thế nào cũng giống như đến cửa đòi, song phương chỉ có thù và oán, ra ngoài nói chuyện sao? Điều đó căn bản là không thể.
"Tiểu hữu có biết thần ấn của Trầm gia không? Có biết vì sao linh khí ở Vân Mộng Trạch lại dồi dào như vậy không?"
Chu Phụng không trả lời, Bạch Mi lão nhân lại không vội, mà là đứng tại chỗ tự nói.
Theo tình hình hiện tại, Chu Phụng chắc là mới vào Vân Mộng Trạch không lâu, không rõ một số quy tắc.
Cho nên Bạch Mi lão nhân chọn điểm này làm điểm đột phá.
Chu Phụng có muốn nghe hay không không quan trọng, quan trọng là có thể khiến Chu Phụng đừng động đậy.
Đối với Bạch Mi lão nhân, hiện tại cây cỏ cứu mạng duy nhất cũng chỉ có Chu Phụng.
"Bây giờ khí huyết của lão phu suy bại, chỉ còn lại một kích chi lực, muốn nối tiếp thêm một kiếp chỉ còn cách đoạt xác mà thôi."
Bạch Mi lão nhân một bên kể nguyên do về thần ấn Trầm gia, một bên toàn thân bắt đầu chậm rãi thấm ra máu đỏ thẫm.
Những dòng huyết dịch nóng rực như liệt hỏa kia lặng lẽ vẽ nên một trận pháp.
Không sai! Bạch Mi lão nhân bây giờ muốn làm một kích cuối cùng để liều mạng.
Lúc này hắn đã bị ép đến tuyệt cảnh, một bên là Trầm gia truy sát, một bên khác là thọ nguyên gần hết.
Chỉ dựa vào sức của hắn thì không thể lật ngược được tình thế, vậy cũng chỉ còn trông vào điểm đó ở Chu Phụng.
Tuy đoạt xác cực kỳ nguy hiểm, thậm chí một khi xảy ra bất trắc sẽ còn bị người khác hớt tay trên.
Nhưng Bạch Mi lão nhân không còn cơ hội lựa chọn.
Huống chi cho dù cuối cùng hắn thất bại, điều đó mang ý nghĩa Chu Phụng có thiên tư cực cao, đến lúc đó kế thừa di sản của hắn có lẽ Chu Phụng có thể phản sát Trầm Vân Mộc.
Hắn cho dù phải chết, cũng phải cho Trầm gia thêm chút cản trở.
"Thần ấn của Trầm gia...Lại là như vậy."
Chu Phụng lúc này mới hiểu, vì sao lúc ấy những người kia lại phản ứng kỳ quái như vậy.
Đây hoàn toàn là coi hắn như con mồi tạm thời nuôi nhốt.
"Mà lại ở nơi này, ngươi nhất định phải nhanh chóng ngưng luyện ra một đạo chủng, có vậy pháp môn ngươi học được mới không dần dần quên."
Bạch Mi lão nhân càng nói, ngữ khí càng trở nên bình thản.
Nhưng huyết dịch toàn thân hắn đã cạn khô, da thịt lỏng lẻo không ngừng rủ xuống, da mặt đã rủ xuống đến bụng.
Điều quỷ dị nhất vẫn là, Chu Phụng ở trong hang động không có cảm giác gì, không phát hiện ra bất kỳ điều bất thường nào.
"Quên?"
Không thể không nói, Chu Phụng hiện tại thật sự bị những thứ Bạch Mi lão nhân nói thu hút.
"Không sai! Ngươi thử đoán xem vì sao nơi này được gọi là Vân Mộng Trạch?"
Khí mục nát trên người Bạch Mi lão nhân trở nên càng nồng đậm...
Bạn cần đăng nhập để bình luận