Ta Tu Tiên Toàn Bộ Nhờ Bị Động

Ta Tu Tiên Toàn Bộ Nhờ Bị Động - Chương 442: Chung quy là ta kỹ cao một bậc! (length: 8346)

Đệ tử của ba thánh địa lớn, cho tới bây giờ chưa từng nghe qua mệnh lệnh như vậy.
Khi gặp phải Chu Phụng, việc đầu tiên lại là bảo toàn tính mạng của bản thân.
Nếu như nói đối mặt là một tu sĩ đại năng cảnh giới Hóa Long, điều này có lẽ còn có thể chấp nhận.
Nhưng lúc này đối mặt chẳng qua chỉ là một tán tu cảnh giới Thần Thông.
Cùng là cảnh giới Thần Thông, lẽ nào bọn họ lại không giữ nổi mạng sống nhỏ bé của mình?
Quả thực đúng là chuyện nực cười!
Cho dù Chu Phụng ở trong Âm Phong sơn mạch có chiến tích cực kỳ kinh người.
Nhưng trong mắt một số người, Chu Phụng chẳng qua là dùng một vài thủ đoạn mưu lợi.
Đặc biệt là cái hoàn cảnh quỷ dị của Âm Phong sơn mạch, ngay cả thần niệm cũng bị áp chế.
Nếu như Chu Phụng sử dụng một vài thủ đoạn âm hiểm, đệ tử thánh địa nhất thời không để ý dẫn đến bị diệt sạch.
Điều này cũng không thể nói rõ Chu Phụng rất mạnh, mấy sư huynh sư đệ kia chỉ là thua vì không đủ coi trọng mà thôi.
Những người mang suy nghĩ này không hiếm trong hàng đệ tử của ba thánh địa lớn.
Dù sao ba thánh địa đã xưng bá Nam Cương nhiều năm, những cái gọi là tán tu thậm chí ngay cả tư cách cho bọn họ luyện tay cũng không có.
Suy nghĩ như thế này cũng không phải hiếm thấy.
Tô Nguyên chính là nghĩ như vậy.
"Nếu như ta có thể một mình chém giết Chu Phụng này, vậy thì tông môn hẳn là sẽ nhìn ta bằng con mắt khác!"
"Nếu có tài nguyên của tông môn nghiêng về, vậy sau này ta đột phá đến cảnh giới Hóa Long sẽ không thành vấn đề!"
Hắn vừa nghĩ như vậy, vừa một mình tìm kiếm dấu vết của Chu Phụng.
Không sai! Vì có thể nổi danh, vì có thể thu được nhiều tài nguyên tu hành hơn.
Tô Nguyên rất gan dạ, vậy mà dám một mình đi tìm Chu Phụng.
Kỳ thực hắn làm như vậy hoàn toàn là vì thu hút sự chú ý của các bậc cao tầng tông môn.
Đệ tử thánh địa tuy rằng trông có vẻ oai phong, nhưng thực tế cũng là cạnh tranh rất gay gắt.
Con đường tu hành cơ bản càng lên cao, tiêu hao tài nguyên lại càng nhiều.
Muốn bồi dưỡng được một cường giả hàng đầu, tiêu hao tài nguyên và linh thạch là một số lượng lớn.
Cho nên sách lược chung của các tông môn là chọn những đệ tử có thiên phú cao nhất để bồi dưỡng.
Bởi vì thiên phú cao đại diện cho việc tiêu hao tài nguyên ít đi, có thể tiết kiệm một phần tài nguyên cho các đệ tử khác tu hành.
Đây cũng là phương án tối ưu về tỉ lệ giá cả để bồi dưỡng cường giả.
Vậy có thể nói những người tư chất kém không thể tu hành? Cái này tự nhiên là có thể, cho dù là một con lợn, mỗi ngày ăn linh mễ, cũng có thể trở thành một con linh heo.
Huống chi là người! Nhưng làm như vậy tỉ lệ so sánh giá cả vô cùng thấp.
Về cơ bản không có tông môn nào bằng lòng tiêu hao tài nguyên vào người có tư chất thấp kém.
Đương nhiên, thiên phú tu hành cũng không có nghĩa là tất cả.
Bởi vì để trở thành cường giả có rất nhiều nhân tố, thiên phú tu hành chỉ chiếm một phần trong đó.
Chiến đấu lực mạnh! Ngộ tính cao! Còn có một số loại thiên phú thần thông đặc biệt, những yếu tố này đều sẽ khiến tài nguyên của tông môn nghiêng về phía ngươi.
Chiến đấu lực mạnh rất dễ hiểu, cùng một cảnh giới chỉ cần ngươi có thể vô địch.
Cho dù tư chất tu hành của ngươi có hơi kém, tông môn cũng sẽ nguyện ý bồi dưỡng.
Dù sao một khi bồi dưỡng ra được một thiên tài vô địch cùng cảnh giới, như vậy đối với tông môn mà nói, có thể thu được rất nhiều hồi báo.
Vũ lực dù vào lúc nào, cũng vẫn là điều quan trọng nhất.
Ngộ tính cao! Tư chất tu hành kém.
Tông môn cũng chọn bồi dưỡng, dù sao ngộ tính cao đồng nghĩa với việc có thể tối ưu và sáng tạo phương pháp tu hành.
Người tài như thế đối với một tông môn phát triển tốt đẹp, là một người nhất định phải có.
Nói trở lại, Tô Nguyên lúc này muốn một mình chém giết Chu Phụng.
Để từ đó chứng minh năng lực chiến đấu của bản thân rất xuất chúng.
Phải biết Chu Phụng chính là một mình tiêu diệt hết các đệ tử của ba thánh địa lớn trong Âm Phong sơn mạch.
Nếu như có thể đánh ngã, vậy Tô Nguyên chắc chắn sẽ có được sự coi trọng.
Từ đó có được đại lượng tài nguyên nghiêng về.
Khi Tô Nguyên đang nghĩ đến việc mình đánh bại Chu Phụng, đột nhiên cảm nhận được một luồng khí tức kinh khủng.
"Không thể nào! Vận may của ta tốt như vậy!"
Tập trung nhìn lại, Chu Phụng đang dừng chân cách đó không xa.
Hai người lại là đối diện nhau.
"Không sai! Người này đúng là Chu Phụng!"
Tô Nguyên từng nhìn bức họa của Chu Phụng, cho nên chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra, người trước mắt đúng là Chu Phụng.
Quả nhiên đúng như lời đồn, chỉ vừa mới đụng mặt thôi, hắn đã cảm nhận được một cảm giác bị đè nén.
Trong khoảnh khắc đó, hắn loại bỏ tất cả tạp niệm.
Hắn cần dốc hết sức lực để đánh bại Chu Phụng trước mắt, đây là cơ hội của hắn, cũng là kỳ ngộ.
"Trưởng lão đang ở gần đây, nếu như thực sự không ổn, ta hẳn là có thể chống đỡ đến khi trưởng lão tới giúp!"
Lúc này Tô Nguyên toàn thân căng cứng, tập trung cao độ.
Có điều hắn không nhận ra rằng, ánh mắt Chu Phụng trước mặt cực kỳ đờ đẫn, hoàn toàn không có sự linh động của người sống.
Trên thực tế, đây chỉ là đạo binh mà Chu Phụng triệu hồi ra bằng Tát Đậu Thành Binh.
Nhưng Tô Nguyên lại coi là Chu Phụng thật.
Còn Chu Phụng thật thì đã rời xa Âm Phong sơn mạch rồi.
Sau khi gây ra hỗn loạn nhờ đạo binh, hắn đã rất thuận lợi rời khỏi Âm Phong sơn mạch.
"Chuyện này dễ dàng quá?"
Chu Phụng cau mày, chuyện này có vẻ hơi không đúng.
Vì sao lại thuận lợi như vậy? Kết quả Lục Nhâm chi thuật tính ra không phải thế này.
Để ứng phó với nguy cơ lần này, hắn còn phải tốn công sức lấy Triều Thiên Pháp Kiếm tới tay.
Sai sót?
Không thể nào! Từ lúc trí não tính toán Lục Nhâm chi thuật cực kỳ chuẩn xác.
Gần như không có sai sót, mà bản năng chiến đấu của hắn đã nhắc nhở nguy hiểm.
"Xem ra chắc chắn phải qua một trận với tu sĩ cảnh giới Hóa Long rồi! Nếu không thì nguy cơ này tuyệt đối không thể nào tránh khỏi!"
Chu Phụng không biết ba thánh địa sẽ dùng cách gì để tìm ra hắn.
Nhưng chắc chắn có cách chính xác để biết được vị trí của hắn.
Cho nên trận chiến này không thể nào tránh khỏi được.
Vậy nếu đã như vậy, chi bằng chọn một chỗ tốt, trực tiếp chiếm địa lợi mà chiến.
Trong khoảnh khắc đó, toàn bộ sức tính toán của trí não được huy động, bắt đầu chọn ra một nơi có lợi cho hắn.
. . . .
"Ha ha! ! ! Chết đi cho ta! Chỉ là Chu Phụng thôi sao? Quả nhiên chỉ là dùng một vài thủ đoạn âm hiểm mới gây dựng lên danh tiếng lớn như vậy!"
Chỉ thấy Tô Nguyên lúc này đang cười lớn.
Tuy nhiên lúc này trông hắn rất thê thảm, thậm chí quần áo đều rách tả tơi, chỉ có thể miễn cưỡng che thân.
Nhưng trên mặt lại cực kỳ hưng phấn.
Bởi vì "Chu Phụng" đối diện khí tức cũng cực yếu, mà hắn vẫn còn một chiêu cuối cùng.
Người cuối cùng chiến thắng vẫn là hắn!
Trong lúc chiến đấu vừa nãy, Tô Nguyên cũng cảm nhận được sự khó nhằn của "Chu Phụng".
Cùng là cảnh giới Thần Thông, "Chu Phụng" chỉ có một môn thần thông, còn hắn lại biết ba môn thần thông, mặc dù là vậy nhưng ngay từ đầu hắn đã bị áp chế.
Trong kỹ năng chiến đấu, Tô Nguyên bị đè bẹp hoàn toàn, mặc kệ làm gì, gần như bị nhìn thấu.
Nhưng không biết sao nội tình của hắn đủ mạnh, át chủ bài đủ nhiều.
Hai người tiêu hao lẫn nhau, "Chu Phụng" đã sắp không trụ nổi, còn Tô Nguyên vẫn còn một chiêu cuối cùng.
Đó là một tia kiếm khí sư phụ hắn để lại.
Vì không phải là đệ tử được sủng ái, Tô Nguyên vì lấy được tia kiếm khí của tu sĩ Hóa Long cảnh này, đã phải trả một cái giá không nhỏ.
Vốn định làm lá bài tẩy bảo mệnh, chỉ dùng đến khi nguy cấp đến tính mạng.
Nhưng bây giờ không quản được nhiều như vậy nữa.
"Chung quy là ta cao tay hơn!"
Lúc này Tô Nguyên nghĩ đến việc mình sắp được tông môn trọng dụng, nhận được đại lượng tài nguyên, cả gương mặt đều vặn vẹo.
Hắn đã chờ đợi ngày này quá lâu!
Thiên tài? Không có tài nguyên tu hành! Ngươi có là thiên tài đi chăng nữa thì cũng thế nào?
Vừa nghĩ đến việc có thể giẫm đạp những đệ tử thiên tài kia xuống chân, hắn đã cảm thấy toàn thân sảng khoái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận