Ta Tu Tiên Toàn Bộ Nhờ Bị Động

Ta Tu Tiên Toàn Bộ Nhờ Bị Động - Chương 253: Hữu duyên gặp lại (length: 8285)

Chỉ thấy Chu Phụng trực tiếp đi vào trong bảo khố.
Thậm chí không có nửa điểm phòng ngự, trên người trực tiếp liền bị nhiễm phải yêu ma chi khí.
"Không có việc gì! Ta chính là muốn nhiễm phải yêu ma chi khí!"
Chu Phụng giải thích một câu.
Không giống như Lãnh Mạn Nhi, hắn còn mong bị yêu ma tìm tới cửa.
Bởi vì trong mắt Chu Phụng, một yêu ma sẽ đi kèm với một cơ hội rút được bị động.
Nếu có yêu ma tìm tới cửa, thì không gì tốt hơn.
Tiếp đó, còn có bị động "thiên địa tịnh hóa", mỗi ngày có một lần tịnh hóa cơ hội.
Yêu ma chi khí này, chắc cũng tính là trạng thái tiêu cực.
Cho nên, yêu ma chi khí trên người hắn nhiều nhất chỉ còn sót lại một ngày.
Vừa hay có thể mượn thời gian một ngày này thiết lập bẫy rập.
Sau đó dẫn một đám yêu ma vào tròng.
"Ngươi chờ ở bên ngoài đi!"
Chu Phụng dặn dò rồi đi vào trong bảo khố.
Đi vào bảo khố riêng của A Nhật Tích, tình huống bên trong có chút ngoài dự liệu của hắn.
Nơi này rất sạch sẽ, mà đồ đạc cũng không nhiều.
Ngoại trừ một đống linh khí rách nát, thì chỉ có những viên đan dược đỏ như máu.
Huyết Mạch Đan: Lấy huyết khí thuần túy nhất, thêm yêu ma chi khí luyện chế thành đan dược đặc biệt.
Có thể kích phát huyết mạch nguyên thủy nhất trong cơ thể, đồng thời thuần hóa dung hợp huyết mạch trong cơ thể.
Chứa chút yêu ma chi khí, dùng nhiều dễ yêu ma hóa.
"Huyết Mạch Đan?"
Dưới Giám Bảo Chi Nhãn, Chu Phụng biết rõ tác dụng cụ thể của những đan dược này.
Đây là loại đan dược đặc biệt kích phát, chiết xuất huyết mạch, không có tác dụng nào khác.
Bởi vì với yêu ma tộc, họ tăng thực lực căn bản không cần tu hành.
Chỉ cần nồng độ huyết mạch trong cơ thể tăng đến mức nhất định, tu vi cảnh giới tự nhiên tăng lên.
Với yêu ma, huyết mạch mới là quan trọng nhất.
Còn thần thông, pháp môn hay kinh nghiệm chiến đấu, có thể có được qua truyền thừa huyết mạch.
A Nhật Tích chăn thả ở khu vực này mấy trăm năm, cứ một khoảng thời gian lại thu hoạch một lần.
Cũng là mượn huyết khí của Nhân tộc, luyện chế loại Huyết Mạch Đan đặc biệt này.
Nói đến, loại Huyết Mạch Đan này do Nhân Hoàng bộ lạc tạo ra.
Dù sao Nhân Hoàng bộ lạc muốn tái hiện huy hoàng của Nhân Hoàng, nhưng cuối cùng vẫn thất bại khi dùng Huyết Mạch Đan kích phát huyết mạch Nhân Hoàng.
Cuối cùng vẫn không thể so với Nhân Hoàng thật.
Sau cùng lại tiện cho yêu ma tộc, bị họ trộm mang đi, rồi cải tạo lại.
Huyết mạch đan trước mắt Chu Phụng cũng là kết quả cải tạo của yêu ma tộc.
"Kích phát huyết mạch sao? Lại còn nhiều như vậy?"
Hắn nhìn đống Huyết Mạch Đan, thấy chúng quá nhiều, không hợp lý.
Đồ này có ích không?
Chu Phụng bắt đầu nghĩ ngợi, Huyết Mạch Đan này hình như chỉ dành cho yêu ma tộc.
Ăn nhiều sẽ bị yêu ma hóa.
Chờ chút? Ăn nhiều, yêu ma chi khí sẽ tích lũy, vậy có phải là trạng thái tiêu cực không?
Liệu bị động "thiên địa tịnh hóa" có thể tịnh hóa được trạng thái tiêu cực này không?
Nếu có thể, Huyết Mạch Đan này hình như vẫn có ích.
"Thôi được! Kệ có dùng hay không! Cứ thử rồi tính!"
Trước mắt, những thứ này là chiến lợi phẩm của hắn, Chu Phụng chẳng cần biết có tác dụng hay không.
Ăn một viên thử trước, dù sao lượng một viên cũng không lớn.
Có vấn đề cũng dễ xử lý.
Nói rồi, hắn lấy một viên Huyết Mạch Đan bỏ vào miệng.
Nhờ các loại bị động, Chu Phụng cũng rất gan dạ.
Huyết Mạch Đan vào bụng, huyết khí toàn thân bắt đầu bạo động.
Huyết Nhân Hoàng ở tim thậm chí trở nên thuần khiết hơn, mà tổng lượng cũng tăng một chút.
Đây đúng là hiệu quả nhanh chóng.
Từ khi Chu Phụng đột phá lên Tử Phủ cảnh bắt đầu ngưng tụ huyết Nhân Hoàng, tốc độ ngưng tụ đã không bình thường.
Dù cố gắng thế nào, vẫn chỉ có một giọt, ngưng tụ nhiều hơn thì càng khó.
Chu Phụng đoán do cơ thể này chứa huyết mạch Nhân Hoàng quá ít.
Nên mới có tình huống này.
Nhưng bây giờ, nuốt một viên Huyết Mạch Đan không chỉ làm huyết Nhân Hoàng trong cơ thể tinh khiết hơn mà còn tăng chút tổng lượng?
Nhưng cũng có tác dụng phụ, những hắc khí không biết từ lúc nào bắt đầu.
Chiếm trong kinh mạch, dù hiện tại còn rất ít nhưng lại khó trừ tận gốc.
"Xem ra phải cẩn thận nuốt mới được!"
Chu Phụng không do dự, thu hết tất cả Huyết Mạch Đan vào giới trữ vật.
May là giới trữ vật của hắn đủ lớn, chứa được mọi thứ.
Còn lại đồ rách, hắn không có thời gian xem kỹ, cũng bỏ vào giới trữ vật luôn.
Dù sao Lãnh Mạn Nhi còn đang chờ hắn bên ngoài.
Sau khi đóng gói hết đồ, Chu Phụng liền đi ra khỏi bảo khố.
Vừa ra, Chu Phụng liền thấy Lãnh Mạn Nhi đang lộ vẻ xoắn xuýt.
Trăng rọi như nước, chiếu nghiêng xuống.
Lãnh Mạn Nhi yểu điệu, tóc hơi rối, mày nhíu, hình như đang xoắn xuýt điều gì đó.
Vẻ đó khiến Chu Phụng nhìn chằm chằm.
Phát hiện có người đang nhìn mình, Lãnh Mạn Nhi lập tức trở lại vẻ băng lãnh.
"Sao vậy?"
"Xong hết rồi!"
"Tiếp theo ngươi tính sao?"
"Dự định? Chắc tiếp tục ở đây lịch luyện!"
"....."
Không biết vì sao, hai người lại đứng đó nói chuyện.
Với Chu Phụng, lúc này hắn chưa muốn rời nơi này.
Vì hắn vẫn chưa lịch luyện đủ, hơn nữa lúc này hắn càng không muốn về Thiên Tinh thành.
Thà ở lại đây săn yêu ma, làm thêm vài kỹ năng bị động.
Cứ săn tới khi nào không chịu được nữa rồi đi.
Còn Lãnh Mạn Nhi, Vạn Linh Cổ đã có, A Nhật Tích cũng bị giết.
Nơi nguy hiểm này không còn lý do để tiếp tục ở lại.
Nàng muốn theo đuổi đại đạo tu hành.
Một người muốn ở lại, một người muốn đi.
Lãnh Mạn Nhi cũng không biết nói thế nào, Chu Phụng có lẽ là người bạn thật sự đầu tiên của nàng!
Những người gọi là bạn ở Tam Cổ môn trước kia, căn bản không ai có thể sánh với Chu Phụng.
Người bạn đầu tiên của mình, Lãnh Mạn Nhi cũng rất quý trọng.
Lúc này, Chu Phụng cũng nhận ra ý của Lãnh Mạn Nhi, định mở miệng thì Lãnh Mạn Nhi đã nói trước.
"Cái này cho ngươi! Hữu duyên gặp lại!"
Lãnh Mạn Nhi dứt khoát, ném cho Chu Phụng một cổ trùng bằng ngọc.
Xem như quà chia tay, rồi định đi luôn.
"Chờ một chút!"
Chu Phụng nhíu mày, lục lọi trong giới trữ vật.
Xích Huyết Dây Thừng: Dệt từ gân dị thú không rõ tên, có công hiệu uẩn dưỡng nhục thân, hơi kích thích huyết mạch.
Đây là một sợi dây thừng màu đỏ điểm kim, coi như một món linh khí.
Là đồ Chu Phụng cất giữ, công hiệu cũng thường thôi, nhưng lại rất đẹp.
Giờ hắn lấy ra làm quà đáp lễ cho Lãnh Mạn Nhi.
"Cái này cho ngươi! Mong lần sau gặp mặt, ngươi đã đạt tới Thần Thông cảnh!"
Lãnh Mạn Nhi nhận dây thừng Xích Huyết, nhìn hắn một cái rồi không nói gì nữa, xoay người rời đi.
Áo trắng bay nhẹ, dưới ánh trăng như tiên tử linh động, thoáng qua.
Chu Phụng mất mười mấy giây để ổn định tâm tình rồi tập trung trở lại vào bản thân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận