Ta Tu Tiên Toàn Bộ Nhờ Bị Động

Ta Tu Tiên Toàn Bộ Nhờ Bị Động - Chương 113: Vì cái gì? (length: 8320)

"Còn thiếu chút nguyên liệu a!"
Chu Phụng không ngừng thêm các loại đồ vật vào trong ao máu.
Ao máu được xây dựng sau một thời gian hắn bận rộn, đã hoàn thành bước đầu tiên.
Hiện tại chỉ chờ máu tươi rót vào, sau đó sinh ra phản ứng.
Hiệu quả của ao máu này phần lớn có liên quan đến huyết dịch được rót vào.
Nếu như chỉ dùng máu của phàm nhân, phẩm chất của ao máu sẽ rất thấp.
Cuối cùng huyết cổ luyện chế ra phẩm tướng cũng sẽ không tốt.
"Có người đến?"
Chu Phụng đang định ra ngoài kiếm một ít máu trở về.
Đột nhiên hắn phát hiện có người đã tìm đến cửa, hơn nữa dựa vào giác quan siêu cường, người này dường như không có ý tốt.
Cùng với cảm giác được tăng lên, hắn càng lúc càng giỏi trong việc nhận biết ý tốt ý xấu của người khác.
Nhiều lúc thậm chí không cần đến gần nhìn, từ rất xa cũng có thể cảm nhận được ai gây bất lợi cho hắn.
Lãnh Ngạn đến trước cửa, cố gắng bình tĩnh, làm cho mình trông hiền lành hơn, đồng thời trong lòng âm thầm nghĩ.
"Chắc dựa vào uy danh của tiểu thư, người này sẽ không cự tuyệt chuyện này!"
Hắn là người đầu tiên đến lôi kéo Chu Phụng sau khi biết Chu Phụng đã học được Thôn Ma chi pháp.
Chỉ cần nhìn họ là có thể biết, người này là người của mạch tông chủ.
Lần này đến là vì một việc, nhờ Chu Phụng giúp đỡ.
Sau khi được Chu Phụng cho phép, Lãnh Ngạn cẩn thận bước vào.
Đối với Chu Phụng, hắn vẫn rất cẩn thận, bởi vì những người tu luyện Thôn Ma chi pháp về cơ bản đều là kẻ điên.
Sơ ý một chút thôi, có lẽ mất mạng cũng nên.
Tuy Lãnh Ngạn vốn xem thường loại nhà giàu mới nổi như Chu Phụng, nhưng ít nhất vẻ bề ngoài vẫn phải đủ.
"Có chuyện gì?"
Chu Phụng lạnh lùng liếc nhìn Lãnh Ngạn, trong lòng càng thêm khó chịu.
Bởi vì lúc này Lãnh Ngạn mặt mày tươi cười, trông như gió xuân ấm áp.
Nhưng theo cảm nhận của hắn, lại biết Lãnh Ngạn đang mang ý xấu trong lòng.
"Là thế này! Ta là người tiểu thư nhà ta phái tới chúc mừng ngài!"
Phải nói, Lãnh Ngạn đã làm rất tốt về hình thức.
Trông không nịnh nọt cũng không kiêu ngạo, lại vừa mở miệng đã kéo da hổ ra dọa người.
Trực tiếp lôi Lãnh Mạn Nhi ra, dựa vào danh tiếng của Lãnh Mạn Nhi, ở cái đất phúc địa này, phần lớn mọi người đều nể mặt một chút.
Nhưng thật ra, Lãnh Mạn Nhi hoàn toàn không hề phái Lãnh Ngạn đến.
Chu Phụng bắt đầu cau mày, hai mắt nhìn chăm chú vào Lãnh Ngạn.
Hắn không muốn nghe mấy lời vô nghĩa này, còn Lãnh Mạn Nhi cái tấm da hổ kia ư?
Chu Phụng không để ý lắm, bởi vì người này chắc chắn không phải người của Lãnh Mạn Nhi.
Cho dù chỉ gặp qua một lần, hắn cũng hiểu rõ tính cách của Lãnh Mạn Nhi.
Tuyệt đối sẽ không phái người tới chúc mừng hắn.
"Ực ~~ "
Thấy tình hình dường như có gì đó không ổn, Lãnh Ngạn phản ứng rất nhanh.
"Kỳ thực ta không phải người của tiểu thư! Ta tới đây chỉ vì một chỗ bí cảnh sắp mở!"
"Trong bí cảnh này có Băng Liên mà ngươi cần nhất!"
Lãnh Ngạn trực tiếp nói ra mục đích đến.
Đồng thời không dám tiếp tục dùng danh nghĩa Lãnh Mạn Nhi để lừa gạt.
"Bí cảnh?"
Sau khi nghe hai chữ này, Chu Phụng vẫn chau mày.
Hắn biết rất ít về bí cảnh, chỉ hiểu qua một số sách.
Nghe nói sau Thần Thông cảnh ở một cảnh giới nào đó, một số người tu luyện có thể mở ra động thiên.
Sau khi những người này chết, động thiên có thể sẽ tiếp tục tồn tại.
Trải qua vô số năm biến đổi, nó trở thành cái gọi là bí cảnh.
Vì những bí cảnh này lâu dài không mở ra, bên trong có đủ loại linh dược, thậm chí có cả truyền thừa của tiền bối đại năng.
Nên rất nhiều tu sĩ rất thích vào bí cảnh để liều một phen.
Dù sao phần lớn mọi người đều tin mình là thiên mệnh chi tử, có thể đột nhiên có được truyền thừa đại năng trong bí cảnh.
Hoặc có thể có được một gốc linh dược ngàn năm.
"Quả nhiên! Dế nhũi cũng là dế nhũi! Hoàn toàn không biết rõ tình hình bí cảnh!"
Nhìn thấy vẻ mặt hắn thay đổi, Lãnh Ngạn không khỏi khinh bỉ Chu Phụng.
Vì trong mắt Lãnh Ngạn, Chu Phụng rõ ràng chỉ là một tên nhà giàu mới nổi.
Nếu không gặp may, học được Thôn Ma chi pháp, Chu Phụng sẽ không biết tin tức về bí cảnh này.
Đường tu hành ngoài việc coi trọng tài nguyên, tính cách, cũng hết sức xem trọng bối cảnh.
Giống loại người trước đây còn là phàm nhân, nhờ cơ duyên mà đột phá lên Linh Đài cảnh như Chu Phụng, thì tiềm lực tương lai cơ bản không có.
Đừng nói là Chu Phụng lại tu Thôn Ma chi pháp, Thôn Ma chi pháp có vẻ rất lợi hại.
Nhưng đây là một loại pháp thuật không có tương lai, chỉ riêng tác dụng phụ của nó cũng đủ giết chết bất cứ ai.
Cho dù Cố lão ma tài tình siêu tuyệt, vẫn bị trói tại Tử Phủ cảnh.
Nói thật, nếu Cố lão ma trước đây không dùng Thôn Ma chi pháp, có lẽ bây giờ đã là Thần Thông cảnh.
Nhưng người như Chu Phụng, không có tương lai mà lại có thực lực hiện tại không tệ.
Rất thích hợp làm một tay chân.
Vì vậy, Lãnh Ngạn đã tìm đến cửa, đương nhiên trong bí cảnh có Băng Liên là thật.
Nhưng so với Băng Liên trăm năm, trong bí cảnh còn có thứ quan trọng hơn.
Hơn nữa những người biết món đồ đó cũng không ít.
"Băng Liên? Băng Liên trăm năm sao?"
Khi nghe đến trong bí cảnh có Băng Liên, biểu cảm của Chu Phụng hơi thay đổi.
Sao người này biết ta cần Băng Liên trăm năm!
Vậy mà lại có nhiều người biết về Thôn Ma chi pháp đến thế sao?
Hắn vừa để lộ Thôn Ma chi pháp không bao lâu, nhanh vậy đã có người biết hắn cần Băng Liên trăm năm để luyện chế Băng Tâm Cổ.
Còn trực tiếp tìm đến cửa!
"Không sai! Mười năm trước một mạch của ta đã từng vào bí cảnh này, còn phát hiện ra một ao đầy Băng Liên!"
Lãnh Ngạn gật đầu, xác định trong bí cảnh có Băng Liên.
"Rất tốt!"
Chu Phụng lộ ra nụ cười hài lòng.
Thấy dáng vẻ này, Lãnh Ngạn còn tưởng hắn đã đồng ý cùng nhau thám hiểm bí cảnh, mặt cũng không khỏi lộ ra nụ cười.
Nhưng nụ cười này đột nhiên biến thành kinh hãi.
Vì ma khí cuồn cuộn trên người Chu Phụng đột nhiên bộc phát.
"Chết!"
Chu Phụng trực tiếp dùng ma khí ngưng tụ thành một bàn tay lớn, rồi thêm Tử Ngọc Chung khẽ rung lên.
Lãnh Ngạn trở tay không kịp, bị đánh thẳng.
"Ngươi! Ngươi điên rồi!?"
Lãnh Ngạn tuyệt đối không ngờ, Chu Phụng lại đột nhiên ra tay.
Sao hắn dám? Chẳng lẽ hắn không sợ người sau lưng mình sao?
Sợ hãi, Lãnh Ngạn vội muốn phản kháng, linh lực toàn thân bùng phát, còn dùng cả những biện pháp bảo vệ tính mạng.
Nhưng đã muộn!
Lúc trước Lãnh Ngạn có ý đồ, giờ bị đánh trọng thương, muốn giãy giụa thì lại bị Tử Ngọc Chung chính diện trấn áp.
Tử Ngọc Chung vốn là bán linh khí, dần dần thể hiện ra uy lực đáng sợ.
Ánh tím nhạt, tựa có ngàn cân, Lãnh Ngạn phản kháng chẳng khác gì bọt nước.
"A! !"
Theo tiếng kêu thảm thiết của Lãnh Ngạn, một bãi thịt nát xuất hiện trước mặt Chu Phụng.
Đến khi mất ý thức, Lãnh Ngạn vẫn không cảm giác được mình rốt cuộc sai chỗ nào.
Hoặc chỗ nào đã lộ sơ hở, vì sao Chu Phụng lại trực tiếp động thủ?
Chẳng lẽ hắn không cần Băng Liên sao? Không thể nào! Trước đây đại trưởng lão vì thu Băng Liên đã bỏ ra giá rất lớn.
Chỉ có Băng Tâm Cổ mới làm dịu tác dụng phụ của Thôn Ma chi pháp.
Rốt cuộc là vì sao?
Lãnh Ngạn vốn đầy tự tin, trong lòng xem thường Chu Phụng, đã trực tiếp thua ở đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận