Ta Tu Tiên Toàn Bộ Nhờ Bị Động

Ta Tu Tiên Toàn Bộ Nhờ Bị Động - Chương 243: Lãnh Mạn Nhi? (length: 8497)

Lúc này, mặc kệ là A Nhật Tích hay là mấy vị yêu ma khác, trong lòng đều vô cùng phấn khích.
Bởi vì có thể đánh giết một kẻ kế vị Nhân Hoàng, đây chính là một chuyện vô cùng đáng khoe khoang.
Trong ký ức huyết mạch của chúng, Nhân Hoàng và người kế vị Nhân Hoàng đều là những đối thủ khó có thể đánh bại.
Dù cho có đánh giết được, cũng cần phải hao tổn nhiều lần nhân lực.
Hiện tại có thể dễ dàng chém giết Chu Phụng, chẳng phải mang ý nghĩa tộc yêu ma cuối cùng có thể không cần trốn chui trốn lủi nữa hay sao.
Thậm chí, chúng đã nghĩ đến việc lấy sọ của Chu Phụng để làm chén uống rượu.
"Giết!"
Tuy rằng toàn thân đã có thể cử động, hai mắt Chu Phụng trừng lớn, như Nộ Mục Kim Cương.
Sức mạnh thần hồn to lớn ngưng tụ thành một điểm.
Khoảng không xung quanh trong khoảnh khắc này dường như trực tiếp sụp xuống.
"A! ! !"
Con yêu ma kia, trên mặt đột nhiên lộ ra vẻ sợ hãi, bộ lân giáp kia chẳng có tác dụng gì.
Toàn thân trong giây phút đó bị đọng lại, hứng chịu một kích chứa đựng thần hồn của Chu Phụng.
"Rầm ~~~"
Theo góc nhìn của những người khác, con yêu ma kia chỉ đột nhiên lộ vẻ mặt kinh hãi.
Sau đó một làn gió nhẹ thổi qua, thân thể to lớn liền trực tiếp ngã xuống đất.
Khí tức sinh cơ khổng lồ, dường như bị cướp đoạt, nhanh chóng tan biến.
"Chết... chết rồi?"
"Sao có thể! Chết rồi?"
"... "
A Nhật Tích cùng đám yêu ma đều bị chấn động, đây chính là Vương cấp yêu ma từng hoành hành một phương.
Tuy rằng cảnh giới bây giờ đã rơi xuống đến Tử Phủ cảnh, nhưng thực lực của hắn, đủ để đối kháng với Thần Thông cảnh.
Nếu phải giằng co, thậm chí còn có thể cầm chân một vài đại năng đỉnh cấp Thần Thông cảnh.
Nhưng bây giờ lại cứ như vậy mà chết một cách khó hiểu?
Hơn nữa còn chết một cách dễ dàng như vậy?
Chỉ một cơn gió nhẹ thổi qua, cả người đã ngã xuống, như vậy thì còn tác dụng gì của thân thể yêu ma nữa?
Lợi dụng sức mạnh thần hồn, đánh chết con yêu ma kia, khí thế trên người Chu Phụng càng tăng, hai mắt như phát ra vô tận thần quang.
Mái tóc dài xõa tung không ngừng bay múa, khí thế ảo diệu khó hiểu cho người ta cảm giác một loại uy thế vô thượng.
Ký ức trong huyết mạch của A Nhật Tích lại một lần nữa thức tỉnh.
Đó là không biết vị tổ tiên nào.
Nhân cơ hội vị Nhân Hoàng cuối cùng vẫn lạc, dẫn theo tộc yêu ma bao vây bộ lạc của Nhân Hoàng trước kia.
Còn phải trả giá không ít, để các đại năng nhân tộc đều không ra tay.
Vốn là muốn nhân cơ hội này tiêu diệt hoàn toàn truyền thừa của Nhân Hoàng.
Sau đó chặt tận gốc, giết sạch những người có quan hệ với Nhân Hoàng.
Nhưng không ngờ tới chính là, cơn ác mộng bắt đầu từ đó.
Ban đầu tộc yêu ma vô cùng thuận lợi.
Bộ lạc của Nhân Hoàng đã vốn lâm vào suy yếu do Nhân Hoàng vẫn lạc.
Thêm nữa những đại năng nhân tộc khác đều đứng ngoài cuộc, bộ lạc của Nhân Hoàng trực tiếp lâm vào cảnh tuyệt vọng.
Nhưng đó cũng là ác mộng của tộc yêu ma.
Ngoài những chiến binh, cả bộ lạc Nhân Hoàng đều chọn cách tự sát, lần lượt đem huyết mạch Nhân Hoàng của mình dung nhập vào thân thể chiến binh.
Đây là một loại tà pháp!
Một loại tà pháp dùng để cướp đoạt huyết mạch, thứ mà người bộ lạc Nhân Hoàng trước đây tuyệt đối khinh thường.
Nhưng bây giờ chẳng còn gì phải cố kỵ nữa.
Sau đó 18 chiến binh Nhân Hoàng còn lại, huyết mạch Nhân Hoàng trong cơ thể tiếp cận mức hoàn hảo.
Đã tạo ra 18 người giả Nhân Hoàng, trực tiếp giết xuyên qua đội hình của tộc yêu ma.
Thậm chí cả những thế gia và tông môn nhân tộc đứng ngoài xem cuộc chiến cũng bị giết xuyên.
Trong trí nhớ huyết mạch của A Nhật Tích, thảm hại nhất không ai bằng Phật môn, những kẻ muốn độ hóa yêu ma.
Những con lừa trọc đó, rõ ràng bị chiến binh Nhân Hoàng giết sạch, hủy cả chùa chiền.
Sau cùng bất đắc dĩ phải giết toàn bộ những yêu ma đã được độ hóa, để xoa dịu cơn giận của bộ lạc Nhân Hoàng.
Khi có Nhân Hoàng, người bộ lạc Nhân Hoàng tự nhiên sẽ không động đến những người nhân tộc khác.
Nhưng bây giờ Nhân Hoàng đã không còn, thêm vào đó toàn bộ người bộ lạc Nhân Hoàng đều tự mình hiến tế.
Cho nên các chiến binh Nhân Hoàng kia, toàn bộ đều biến thành kẻ điên.
Về sau các đại năng nhân tộc khác cũng không dám làm ngơ, lần lượt xuất thủ giết cho tộc yêu ma mai danh ẩn tích.
Dù sao chẳng ai muốn đối đầu với những chiến binh Nhân Hoàng mạnh mẽ và một lòng muốn chết kia.
Mà những chiến binh Nhân Hoàng còn lại mới trở về lăng mộ của Nhân Hoàng để an nghỉ.
Có thể nói đoạn lịch sử kia, là cơn ác mộng của tộc yêu ma.
Giờ phút này, khí thế trên người Chu Phụng, cùng thái độ không sợ chết không điên cuồng kia.
Khiến cho A Nhật Tích khơi dậy sự hoảng sợ trong huyết mạch.
"Không được!"
Quyền thứ ba này đánh ra, Chu Phụng cảm thấy một trận mê man.
Tuy rằng một quyền này không có hiệu ứng hào nhoáng nào, nhưng phản phệ cũng là nghiêm trọng nhất.
Trực tiếp lấy lực lượng thần hồn làm chất dinh dưỡng, một quyền này xuống thần hồn của Chu Phụng trực tiếp trở nên mờ mịt.
Hơn nữa thần hồn suy yếu đã không khống chế được nhục thân, tốc độ tự lành cũng giảm đi rất nhiều.
Đáng sợ nhất chính là, hiệu quả của "cứng cỏi chi tâm" đối với thần hồn là vô dụng.
Bởi vì thương tổn thần hồn không nằm trong phạm vi hồi phục của "cứng cỏi chi tâm".
Đó cũng là lý do vì sao trước đây hắn luôn không dùng quyền thứ ba này.
Quyền lực thần hồn đã dùng, đây thật sự là át chủ bài cuối cùng rồi.
Hiện tại Chu Phụng trên mặt không chút sợ hãi, ngược lại cực kỳ thong dong, không hề sợ chết chóc.
Dù sao có thể trọng sinh, tuy rằng vừa mới có được trọng sinh, liền lãng phí một cơ hội vào nơi này.
Nhưng vẫn không lỗ.
Đánh chết được con yêu ma thuần chủng này, chiếc nhẫn Nhân Hoàng trên tay hắn trực tiếp phát động.
Một cảm giác nóng rực liên tục truyền từ ngón tay đến toàn thân Chu Phụng.
Khí tức riêng có của tộc yêu ma trong nháy mắt bị nhẫn Nhân Hoàng thôn phệ.
Lúc này nhẫn Nhân Hoàng phảng phất như bị đốt nóng đỏ rực, phản hồi khủng khiếp làm cho thần hồn suy nhược của Chu Phụng run lên.
Việc chiếc nhẫn Nhân Hoàng bị rơi vào tay yêu ma sau khi hắn bị giết cũng không cần lo lắng.
Bởi vì chiếc nhẫn Nhân Hoàng đã nhận chủ, trói chặt lấy thần hồn của hắn.
Một khi thần hồn của hắn rời đi, nhẫn Nhân Hoàng sẽ trong nháy mắt biến mất, đi theo thần hồn của hắn.
Dù sao cũng không lỗ!
Mà hoàn toàn biểu hiện không sợ hãi của Chu Phụng, làm cho ba tên yêu ma còn lại sợ hãi.
Vẻ mặt này, thật sự giống với chiến binh Nhân Hoàng trong ký ức huyết mạch.
Không sợ chết, hơn nữa còn mong chờ ngươi đến giết hắn, chỉ một lòng muốn chết.
Mà trước khi chết còn muốn kéo theo vài kẻ chịu trận cùng.
A Nhật Tích và đám yêu ma, nhất thời bị trấn nhiếp, bởi vì chúng sợ, sợ Chu Phụng trước khi chết kéo chúng làm đệm lưng.
Giống như con yêu ma vừa chết kia, không tiếng không động liền biến mất, thật là quá kinh khủng.
Cũng ngay lúc A Nhật Tích đang do dự có nên đi lên bồi thêm nhát dao không.
Một cỗ khí lạnh lẽo xuất hiện.
Một bóng ảnh trắng hư ảo hiện ra.
Lãnh Mạn Nhi không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở đây, đôi mắt trong như nước thu, mặt không cảm xúc.
Đôi tay thon dài tỉ mỉ bắt lấy Chu Phụng.
Trong một khoảnh khắc, hắn đã sát lại thân hình mềm mại lạnh lẽo kia.
Da thịt trắng như tuyết lấp lánh, giữa hàng mày toát ra khí lạnh lẽo tuyệt đẹp, một thân áo tơ trắng tôn lên vóc ngọc yêu kiều như núi non trùng điệp.
"Lãnh Mạn Nhi?"
Vẻ kinh ngạc hiện rõ trên mặt Chu Phụng.
Lãnh Mạn Nhi sao lại xuất hiện ở đây? Hơn nữa còn trực tiếp cứu hắn.
Chẳng lẽ nói Lãnh Mạn Nhi luôn không hề rời khỏi khu vực này sao?
Có thể trốn tránh được đám yêu ma đông đúc, chuyện này có vẻ hơi lợi hại đấy!
Không biết Lãnh Mạn Nhi có thể mang hắn đào thoát không.
Nếu có thể đào thoát tự nhiên là tốt nhất, như vậy có thể tiết kiệm cho hắn một lần cơ hội sống lại.
Nhưng nếu trốn không thoát, Lãnh Mạn Nhi cũng không có cơ hội sống lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận