Ta Tu Tiên Toàn Bộ Nhờ Bị Động

Ta Tu Tiên Toàn Bộ Nhờ Bị Động - Chương 341: Nhất thời chi dũng (length: 7931)

Kim Bằng hoàn toàn không thể tưởng tượng được, kinh nghiệm chiến đấu của mình cùng kỹ xảo chiến đấu, vậy mà hoàn toàn bị áp chế.
Nếu như nhục thân không bằng Chu Phụng, vậy thì coi là như vậy, dù sao mài nhục thân đây là một chuyện mười phần ỷ lại vào thiên phú.
Thiên phú của ngươi không đủ, dù cho cố gắng thế nào cũng không bù được những yêu nghiệt kia.
Điều làm Kim Bằng hoảng sợ nhất vẫn là kỹ xảo chiến đấu.
Trước đó Chu Phụng đối chiến Âm Lân công tử, cái kia kỹ xảo chiến đấu kinh khủng của Chu Phụng còn chưa bộc lộ ra.
Dù sao Âm Lân công tử giơ tay nhấc chân, bốn phía tất cả đều là khí âm hàn.
Thái Âm Chi Kiếm vung lên, kiếm khí mấy chục trượng quét ngang tất cả.
Căn bản khó mà tránh né, nhưng khi đối mặt Kim Bằng loại tu sĩ chủ tu nhục thân này.
Bản năng chiến đấu thụ động màu vàng này mới bộc lộ.
Đối diện muốn làm gì, bước tiếp theo của mình nên làm gì.
Những điều này đều không cần Chu Phụng tự mình nghĩ, các loại biện pháp quyết định tự động giao cho thân thể.
Sử dụng trực giác để chiến đấu, đây là một điều đáng sợ nhất.
Chu Phụng vẫn là bộ dạng không biết mệt mỏi, trạng thái huyết khí vàng óng ngút trời.
Cái khí thế phong mang lộ liễu kia, áp chế đến nỗi Kim Bằng ngay cả ngẩng đầu lên cũng khó.
"Kế tiếp!"
Chu Phụng một quyền đánh vào ngực Kim Bằng.
Ngữ khí bình thản nói ba chữ.
Trận chiến này hắn đã thắng, Kim Bằng hiện tại đã không còn khả năng tiếp tục chiến đấu.
Ngay khi hắn thắng Kim Bằng, Hư Ảnh sau lưng hắn dường như uống thuốc bổ vậy.
Cái uy thế nhàn nhạt kia càng thêm trầm trọng, giống như gò đồi rộng lớn, đại khí bao la, tương tự uy của thiên địa.
Rõ ràng, Kim Bằng lại một lần nữa trở thành bàn đạp của Chu Phụng.
Dị tượng vô địch của hắn bắt đầu trở nên đáng sợ.
"Ta..."
Ngã trên mặt đất, Kim Bằng há hốc miệng, cuối cùng vẫn là không nói được gì.
Thua quá nhanh!
Có trận chiến trước đó với Âm Lân công tử, Kim Bằng hiện giờ nhìn vào cứ như cố ý đến dâng đồ ăn vậy.
Quả thực là không chịu nổi một đòn!
"Lại trưởng thành! Trưởng thành rõ rệt như vậy?"
"Nếu người này một mực thắng, sẽ ra sao?"
"Không được! Không thể cứ thế từng người một lên khiêu chiến, bằng không sẽ trở thành bàn đạp!"
". . . . ."
Sợ hãi, do dự bắt đầu hiện lên trong mắt đám tu sĩ đang xem.
Bởi vì lúc này khí thế của Chu Phụng thực sự quá mạnh mẽ.
Tuy rằng hắn hao tổn không ít, nhưng khí thế kia lại không hề yếu đi chút nào.
Đối mặt một Chu Phụng đang phong mang lộ liễu như vậy, nếu cứ tùy tiện lên sàn, rất có thể sẽ trở thành bàn đạp của Chu Phụng.
Trở thành bàn đạp cho người ta? Bất kể là ai cũng sẽ không lựa chọn làm vậy.
Thêm vào đó, thực lực mà Chu Phụng vừa biểu hiện thực sự quá tà dị.
Rõ ràng không có thần thông, chỉ có Tử Phủ cảnh, lại có thể chiến thắng hai tên tu sĩ Thần Thông cảnh.
Tuy nhiên Kim Bằng căn bản không có cơ hội thực chiến thần thông của bản thân.
Không sai! Kim Bằng trong cuộc đối đầu vừa rồi với Chu Phụng thậm chí không có cơ hội để dùng thần thông.
Vừa lên đã bị áp chế, sau đó mỗi khi muốn phản công thì đều bị hung hăng đè xuống.
Ngươi mà dám dùng thần thông, ta sẽ lấy thương đổi thương, trực tiếp đánh tàn ngươi!
Phong cách chiến đấu hung hãn của Chu Phụng xem như đã in sâu vào lòng người.
Thực ra Chu Phụng có được thành tích chói mắt như vậy, ngoài thực lực đáng sợ ra.
Còn một điều rất quan trọng là sự điên cuồng!
Dù sao đây chỉ là một trận giao đấu đơn giản, tuy nhiên danh ngạch tắm rửa tiên trì rất quan trọng.
Nhưng so với mạng nhỏ và con đường tu hành sau này thì cũng không là gì cả!
Ở đây đánh nhau sống chết với Chu Phụng, thì có thể không có gì thu hoạch.
Thêm vào đó rất nhiều át chủ bài chỉ dùng một lần, không tiện dùng trong tình huống này.
Luôn để lại cho mình một lá bài tẩy, đây là việc mà tất cả tu sĩ sẽ làm.
Bởi vì vô số kinh nghiệm tử vong của tiền bối đã dạy hậu nhân rằng, ngày thường tuyệt đối không nên đem tất cả mọi thứ của mình lộ ra bên ngoài.
Để lại cho mình một lá bài tẩy có thể thay đổi cục diện trong thời khắc mấu chốt.
Vì vậy, chỉ cần là tu sĩ từ Tử Phủ cảnh trở lên đều sẽ có một thói quen.
Đó là chuẩn bị cho mình vô số át chủ bài để tránh cho bản thân ngoài ý muốn vong mạng.
Cảnh giới càng cao, thì tình huống này càng phổ biến.
Dù sao cũng đã tu hành đến cảnh giới này, ai cũng không muốn đột nhiên bỏ mạng.
Có thể nói, cảnh giới càng cao, tu sĩ càng là cáo già.
Muốn đánh giết một tu sĩ Thần Thông cảnh không phải là chuyện đơn giản.
Ngay cả thiên kiêu như Khương Nghĩa, nếu gặp tu sĩ Thần Thông cảnh bình thường ngoài tự nhiên cũng chưa chắc đã miểu sát được.
Chỉ sợ còn phải phí chút sức mới được.
Cảnh giới càng cao thì càng sợ chết, điều này đã trở thành nhận thức chung trong giới tu hành.
Vì vậy phong cách chiến đấu liều mạng của Chu Phụng là cực kỳ hiếm thấy.
Thậm chí có thể nói là căn bản không có mấy ai.
Kiểu chiến đấu này, coi như không chết, cơ thể cũng nhất định bị đủ loại nội thương.
Đối với việc đột phá sau này chắc chắn sẽ có không ít cản trở, đây đúng là một chuyện ngu ngốc.
Chính kiểu phong cách chiến đấu liều mạng này, mang đến cho Chu Phụng ưu thế rất lớn.
Đừng thấy Kim Bằng vừa rồi trông thê thảm, thậm chí răng cũng bị đánh rụng.
Khóe miệng còn tràn ra từng tia máu tươi.
Nhưng chỉ cần trải qua trị liệu đơn giản, chút vết thương đó rất nhanh sẽ hồi phục, hơn nữa cũng sẽ không để lại di chứng gì.
Tiếc thân!
Hai chữ này là tư tưởng mà các sư trưởng của tông môn đều sẽ truyền thụ cho đệ tử.
Tiếc thân sau đó là liều mạng!
Ngày thường thì phải tiếc thân, tránh để xảy ra các tai nạn bất ngờ.
Nhưng nếu đến thời điểm mấu chốt thì nhất định phải liều mạng!
Ví dụ như trong bí cảnh, ngoài tự nhiên, ở nơi xa lạ.
Để bảo toàn mạng nhỏ thì nhất định phải liều mạng!
Đây là điều một tu sĩ nhất định phải học.
Những thứ này, chỉ có các đại tông môn và gia tộc cổ xưa mới dạy bảo.
Còn những tán tu như Chu Phụng, ngay cả sư trưởng cũng không có thì đương nhiên không có ai dạy.
Vậy nên trong mắt rất nhiều người, Chu Phụng dù có chói mắt thì cũng không lâu dài.
Kiểu người điên vì võ này, tuy rằng có thể dũng mãnh một thời nhưng không phải là kế sách lâu dài.
"Được rồi! Vẫn là không nên tính toán với loại người điên vì võ này!"
"Không sai! Nhiều người như vậy, danh ngạch tắm rửa tiên trì sau cùng cũng chưa chắc đã đến lượt chúng ta!"
"Ta cũng từ bỏ! Dù sao tắm rửa tiên trì cũng không phải mục đích của chúng ta!"
". . . . ."
Tổng hợp nhiều cân nhắc, cuối cùng không ít tu sĩ đã từ bỏ ý định lên sàn.
Vậy thì cứ để Chu Phụng ở trên kia phô diễn một chút đi.
Dù sao thiên tài thực sự như Khương Nghĩa còn chưa ra mặt.
Với ý nghĩ đó, vậy mà không ai dám tiếp tục lên sàn.
"Không ai tiếp tục khiêu chiến sao? Vậy thì Chu Phụng nhận một suất tắm rửa tiên trì có được không?"
"..."
Không ai trả lời.
Thế là Chu Phụng trực tiếp nhận được danh ngạch tắm rửa tiên trì.
Đơn giản vậy sao? Đơn giản như vậy là đã có được danh ngạch?
Chu Phụng tuyệt đối không ngờ tới, chỉ cần thắng hai người, lại nhận được tư cách tắm rửa tiên trì.
Vì trước đây nghe các loại truyền thuyết, còn có những cách giải thích khác nhau.
Danh ngạch tắm rửa tiên trì rất ít ỏi, không thể đơn giản như vậy mà lấy được.
Vì thế hắn đã chuẩn bị tâm lý cho trận chiến kéo dài!
Nhưng kết quả lại như vậy, đúng là nằm ngoài dự tính của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận