Ta Tu Tiên Toàn Bộ Nhờ Bị Động

Ta Tu Tiên Toàn Bộ Nhờ Bị Động - Chương 555: Người kỳ quái (length: 8083)

Những cơn đau nhức quỷ dị do độc tố trên người Chu Phụng dần tiêu tan khi được huyết khí mạnh mẽ tẩy rửa.
Sau đó, chú giết này biến mất!
Đúng vậy! Nó trực tiếp biến mất.
Hắn cứ thế mà chống chọi được chú giết lần này, đồng thời từ từ tẩy trôi hết sức mạnh chú giết trên thân thể.
Đây là tác dụng đặc biệt của số mệnh luân.
Năm xưa, Trường Sinh Thiên Tôn đã từng phải đối mặt vô số lần bị chú giết và hạ độc.
Nhưng lão vẫn tồn tại, và sống cho đến khi tự sát.
Trường Sinh đại đạo! Đó là một con đường rất đáng để suy ngẫm.
Vì con đường này không chỉ đầy rẫy khó khăn trắc trở mà còn rất dễ bị nhắm vào.
Suy cho cùng, tu sĩ theo đuổi Trường Sinh đại đạo thường là miếng mồi ngon.
Để đối phó với sự thèm khát vô tận này, Trường Sinh Thiên Tôn đã sáng tạo ra pháp môn mệnh luân.
Khiến cho mệnh luân trở thành duy nhất, khóa chặt tất cả, bất chấp mọi tổn thương.
Chỉ cần mệnh luân không bị tổn hại, thì mọi thứ khác đều có thể từ từ phục hồi và thay đổi.
Sau này, nhục thân và thần hồn cũng chỉ là những linh kiện có thể thay thế.
Thậm chí trong ý tưởng điên rồ của Trường Sinh Thiên Tôn, đến một ngày nào đó, mệnh luân sẽ dung hợp ý chí của bản thân.
Sau đó biến thành một cái đinh hung hăng đóng vào Dòng Sông Thời Gian, trở thành sự vĩnh hằng.
Đây là những suy nghĩ mà Chu Phụng có được từ truyền thừa của Trường Sinh Thiên Tôn.
Nhưng tiếc là Trường Sinh Thiên Tôn cuối cùng vẫn không thành công.
Không thể trở thành sự vĩnh hằng trong Dòng Sông Thời Gian.
"Chú giết! Nguyền rủa! Phương pháp này thông thường đều phải trả giá lớn, và cần có môi giới..."
Sau khi thoát khỏi chú giết lần này, Chu Phụng bắt đầu phân tích một cách tỉnh táo.
Đầu tiên, chú giết và nguyền rủa thuộc loại pháp môn.
Không phải muốn thi triển tùy tiện, mỗi lần thi triển đều phải trả một cái giá rất đắt.
Điều này có nghĩa là hắn không thể lúc nào cũng bị nguyền rủa mà chết.
Thêm vào đó còn có thiên địa tịnh hóa thụ động, Chu Phụng không cho rằng có ai có thể chém giết được mình từ ngoài vạn dặm.
Vậy nên hắn có thể hết sức bình tĩnh thăm dò nơi này.
"Nâng cao thực lực..."
Điều quan trọng nhất lúc này đối với Chu Phụng có lẽ là làm sao để tiếp tục tăng cường bản thân.
Hắn cần tăng cường bản thân từ những phương diện khác, chứ không phải cứ dựa vào các loại thụ động.
Mà phương thức cao nhất để tăng cường bản thân không nghi ngờ gì là hợp nhất những pháp môn thần thông đã học thành một hệ thống hoàn toàn thuộc về hắn.
Ý tưởng này đã được đề cập từ trước.
Nhưng Chu Phụng cảm thấy mình cần một cơ hội.
Dù sao chuyện này không dễ dàng gì, dù có trí não trợ giúp thì đây vẫn là một việc hết sức khó khăn.
"Động Thiên Hồ hẳn là có thứ ta cần!"
Chu Phụng đột nhiên cảm nhận được một sự rung động, đó là một mối liên hệ hết sức đặc biệt.
Tuyết Cơ!?
Lúc này hắn chợt nghĩ, ngàn vạn Đạo Tàng trong động Thiên Hồ có lẽ có thể giúp hắn.
Trước đó Chu Phụng đã bất ngờ khai khiếu, ép buộc nhận lấy Thiên Hồ Tuyết Cơ.
Kể từ giây phút đó, hắn đã trở thành đối tượng đầu tư của động Thiên Hồ.
Ăn bám! Điều này không có gì đáng xấu hổ, hiện tại hắn đã đột phá đến Ngộ Đạo cảnh, hoàn toàn có thể xông vào động Thiên Hồ một lần.
Rất nhanh, Chu Phụng đã lên kế hoạch cho những việc mình cần làm sau đó.
Đầu tiên, đó là thăm dò nơi này, vị trí hiện tại của hắn tuy rất quỷ dị.
Nhưng thông qua Lục Nhâm chi thuật tính toán, nơi này dường như có một chút cơ duyên.
Sau khi thăm dò xong nơi này, Chu Phụng dự định đến động Thiên Hồ.
Với mối liên hệ trong cõi u minh đó, hắn không sợ không tìm thấy động Thiên Hồ.
Sau cùng, hắn vẫn có thể tiếp tục gây phiền phức cho Yêu Minh.
Hắn vẫn chưa quên mình đã chật vật thế nào, thậm chí còn gặp phải chú giết.
Tất cả điều này đều là do Yêu Minh ban tặng, cho nên báo thù là điều chắc chắn phải làm.
Lần sau tìm Yêu Minh gây sự có lẽ sẽ không đơn giản như vậy.
Nhân Đồ thụ động vẫn chưa đủ cao! Hắn muốn có nhiều người hơn nữa để thành tựu thụ động này.
Sau khi mạch suy nghĩ dần trở nên rõ ràng, Chu Phụng bắt đầu lảng vảng trong đường hầm này.
À đúng rồi! Về cái phù văn đại đạo linh khí kia, hắn tạm thời không biết nên dùng như thế nào, chỉ có thể phong ấn trong Dao Trì Thanh Liên.
Đợi ngày sau thời cơ chín muồi, Chu Phụng mới dự định sử dụng phù văn đại đạo này.
Hiện tại Chu Phụng vẫn dành phần lớn sự chú ý cho việc thăm dò nơi quỷ dị này.
Tối tăm, ẩm ướt và khí tức oán niệm nồng đậm.
Đó là tình trạng của đường hầm này.
Chu Phụng càng đi về phía trước, càng cảm thấy ngoài ý muốn.
Vì dấu vết cố ý xung quanh rất rõ ràng, những đường hầm này không phải do tự nhiên hình thành.
Mà là có người cố ý mở ra.
Nhưng vì sao lại có người cố ý mở ra nhiều đường hầm như vậy?
Nơi này căn bản không có linh thạch, cũng không có tài nguyên tu hành đặc biệt.
Môi trường cũng hết sức khắc nghiệt.
Mở nhiều đường hầm như vậy, dù là đối với tu sĩ, cũng là một việc rất tốn công sức.
Điều khiến hắn ngạc nhiên hơn nữa là.
Đường hầm này càng đi về phía trước càng trở nên rộng lớn, phía trước dường như dẫn đến một điểm mấu chốt nào đó.
"Kiến trúc? Cái này..."
Tuy xung quanh tối tăm nhưng Chu Phụng vẫn nhìn hết sức rõ.
Bậc thang đổ nát, kiến trúc sụp đổ, và những mảnh vụn hỗn độn.
Cảnh tượng như vậy rõ ràng cho thấy nơi này trước đây có người tụ tập, còn sống ở đây rất lâu.
Không gian nơi này không tính là lớn nhưng cũng không hề nhỏ.
Và có ba bốn đường hầm khác nối liền với điểm mấu chốt này.
"Dưới lòng đất cũng có tu sĩ sinh tồn sao? Hay là những chủng tộc khác?"
Phát hiện này quả thực khiến Chu Phụng bất ngờ.
Vì môi trường này hoàn toàn không phù hợp để sinh tồn, ngoại trừ tu sĩ và các chủng tộc đặc biệt.
Phàm nhân căn bản không thể sống nổi.
Không! Hoặc có thể nói ngay cả những tu sĩ bình thường cũng rất khó sống sót ở đây.
Chỉ có Chu Phụng, loại người đã đột phá lên Ngộ Đạo cảnh, có thể nuốt khí chân nguyên mới có thể sống sót ở nơi này.
Trong phế tích này, Chu Phụng bắt đầu tìm kiếm.
Hắn muốn xem có tin tức gì còn lưu lại nơi này.
Dù sao có trí não ở đó, tất cả thông tin đều khó mà bỏ lỡ.
Đẩy một tảng đá ra, Chu Phụng thấy một bộ xương khô.
Trên hài cốt vẫn còn một chiếc đạo bào rách nát.
Bên cạnh còn để lại vài chữ viết mơ hồ.
"Hận... ta hận a..."
Vì chữ viết quá mơ hồ nên Chu Phụng chỉ có thể phân tích ra mấy chữ Linh Tinh.
Mà không đầu không cuối thế này, hắn hoàn toàn không hiểu là đang biểu đạt cái gì.
"Hô ~~"
Nhưng đúng lúc Chu Phụng cảm thấy thất vọng, trên đầu đường hầm lại phát ra âm thanh vù vù chuyển động rất nhanh.
Hơn nữa âm thanh này rất gấp rút, nghe tựa hồ chỉ vài giây nữa thôi là sẽ đến chỗ này.
Chu Phụng lập tức ẩn nấp thân hình.
Nghe có vẻ như một người sống, nếu có thể bắt được một người bản địa, hiểu thêm chút tin tức thì tốt.
Hiện tại hắn rất cần biết, mình đang ở đâu.
Chẳng bao lâu sau, một bóng người gầy gò xuất hiện trong tầm mắt Chu Phụng.
"Cái này..."
Bóng người này rất gầy gò, thậm chí có thể dùng từ da bọc xương để hình dung.
Nhưng trên mặt hắn lại mọc ra vài tinh thể màu tím.
Trên da thịt mọc ra mấy tinh thể màu tím giống như khoáng thạch?
Điều này vốn đã hết sức kỳ quái, càng kỳ quái hơn là người này lại phát hiện ra Chu Phụng.
"Ai vậy!? Kẻ nào trốn ở đó!"
Người này nhìn về phía vị trí Chu Phụng, vẻ mặt lộ rõ sự cảnh giác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận