Ta Tu Tiên Toàn Bộ Nhờ Bị Động

Ta Tu Tiên Toàn Bộ Nhờ Bị Động - Chương 240: So hung ác? (length: 8329)

"Quá yếu! Quá yếu!"
A Nhật Tích có chút khó chịu, người trước mắt căn bản không đủ để hắn phải lâm vào thế đại địch như vậy.
Nếu để đồng tộc biết được, chẳng phải là hắn thật mất mặt?
Tuy nói là vậy, A Nhật Tích ngược lại không hề nương tay.
Dựa vào nhục thân đáng sợ vẫn áp chế toàn diện Chu Phụng.
"Thật mạnh!"
Chu Phụng đã không nhớ bao lâu rồi không cảm thấy cảm giác bất lực như thế này.
Yêu ma trước mắt này không chỉ nhục thân biến thái hơn hắn.
Kỹ xảo chiến đấu cũng cao siêu lạ thường, mỗi lần ra chiêu đều như linh dương móc sừng, không thể ngờ.
Mà cứ hễ hắn động, đối phương như thể biết hắn định làm gì tiếp theo.
Nói thật, nếu không có bản năng chiến đấu bị động,
Chu Phụng có lẽ đã bị nghiền nát trực tiếp, đây là nghiền nát cả về thực lực cứng và kỹ xảo.
Kết quả này cũng bình thường thôi.
Bởi vì A Nhật Tích vốn là một yêu ma đã tồn tại ít nhất mấy ngàn năm, ký ức chiến đấu đã bị tôi luyện đến tột cùng.
Hơn nữa, dù cảnh giới giảm nhiều, nhục thân cũng không suy giảm ghê gớm.
Với thực lực của A Nhật Tích, cho dù đối đầu với cường giả Thần Thông cảnh cũng không hề lép vế.
Nên biết, nhục thân đối với yêu ma chỉ là nền tảng cơ bản nhất.
A Nhật Tích thậm chí còn chưa dùng tới thiên phú thần thông.
Mặt đất đỏ thẫm đều run rẩy, hai bên giao chiến chưa đến mấy hơi thở.
Bốn phía cũng trở nên hỗn loạn, cả vùng đất đều nứt toác.
Và đây chỉ là dư chấn của va chạm nhục thân mà thành.
"Đứng vững!"
Lúc này Chu Phụng mặt trắng bệch, dáng vẻ tái nhợt hệt người chết.
Nhưng ít ra hắn vẫn gắng gượng.
Nhờ thích ứng với cái xác ngoài bị động, Chu Phụng chịu được các đòn công kích của A Nhật Tích.
Mà càng đánh càng hăng lại cho hắn cơ hội phản kích.
"Ừm?"
A Nhật Tích cũng nhận ra có gì không ổn.
Rõ ràng người đối diện sắp ngã, mà kiểu gì cũng không chịu đổ.
Ngược lại còn bắt đầu phản kích dần?
Thậm chí trong mỗi đòn tấn công còn có một chút lực xuyên thấu lớp vảy của hắn.
"Giết!"
Trong huyết mạch A Nhật Tích như thể sống lại cảnh tượng tương tự.
A Nhật Tích không dám giữ sức nữa.
Huyết ảnh tinh hồng hiện ra, trong không gian mơ hồ có tiếng khóc than bi thảm của vô số người, tiếng khóc đó làm tan vỡ dị tượng sau lưng Chu Phụng.
Ngay từ đầu, dị tượng của hắn đã bị áp chế dữ dội.
Huyết ảnh âm u mà quỷ dị ép chặt dị tượng sau lưng Chu Phụng từ mọi phía.
Đồng thời, A Nhật Tích vận dụng thiên phú thần thông.
Vảy của hắn như nhuộm đen trong nháy mắt, một cảm giác quỷ dị mà vặn vẹo đập vào mặt.
Chưa dừng lại, một cây trường thương không biết từ đâu xuất hiện trong tay A Nhật Tích.
Cây thương rất dài, mũi thương gãy một nửa, nhìn cực kỳ rách nát.
Trên thân thương có vệt máu vàng óng, vệt máu đó cho Chu Phụng một cảm giác quen thuộc.
Nhưng điều khiến Chu Phụng toàn thân dựng tóc gáy chính là cảm giác vặn vẹo trên cây thương dài kia.
A Nhật Tích vừa ra tay là dùng sát chiêu.
Hắn không muốn cho Chu Phụng nửa cơ hội nào.
Cây trường thương này do A Nhật Tích từng vây giết một người kế nhiệm Nhân Hoàng mà có.
Trên đó còn lưu lại Nhân Hoàng huyết, nhưng trải qua thời gian dài bào mòn,
trường thương đã không chịu được nữa, cùng lắm chỉ dùng được một lần, sẽ phải nát.
Nhưng để đối phó với Chu Phụng, A Nhật Tích vẫn dùng.
"Nguy hiểm!"
Khi trường thương xuất hiện, thái dương Chu Phụng bắt đầu giật mạnh liên hồi.
Không được giữ sức!
Hắn cảm thấy nếu không liều mạng thì mạng thứ nhất sẽ toi.
Vốn hắn chưa định dùng át chủ bài cuối cùng ngay từ đầu.
Nhưng bây giờ không thể không dùng.
"Có ta vô địch! Quyền thứ hai!"
Nhân Hoàng huyết trong người Chu Phụng thiêu đốt trực tiếp.
Hạch Bạo Quyền! Hắn trực tiếp dùng quyền thứ hai trong Vô địch quyền.
Trong hư không như hiện ra một con cá voi.
Con cá voi mở miệng nuốt trọn năng lượng xung quanh.
Lực hút đáng sợ ấy thậm chí làm A Nhật Tích rung chuyển.
"Ta biết mà! Mấy tên điên này không hề dễ đối phó vậy đâu!"
Mặt A Nhật Tích lộ vẻ tàn nhẫn, hắn mặc kệ Chu Phụng định làm gì, cứ lao đến trước mặt Chu Phụng.
Không thể sợ! Không thể sợ hãi! Không được lộ ra dù một tia khiếp đảm trước lũ điên này!
Đây là lời khuyên từ huyết mạch, các bậc tiền bối A Nhật Tích đã giao chiến với vô số Nhân Hoàng.
Đúc kết vô số kinh nghiệm rồi khắc vào huyết mạch, dùng để cảnh báo đời sau.
Điều quan trọng nhất khi giao chiến với Nhân Hoàng.
Hắn hung ác! Ngươi còn phải hung ác hơn! Tuyệt đối không được sợ chết.
Chỉ cần ngươi lộ một tia khiếp đảm, chết chắc là ngươi.
Liều mạng còn có đường sống.
"Oanh! ! ! ! !"
Một vụ nổ hạt nhân nữa! Ánh sáng chói lòa bao phủ tứ phương.
Lần này vì Chu Phụng thiêu đốt Nhân Hoàng huyết, vụ nổ khủng khiếp hơn lần trước.
Hơn nữa, quyền thứ hai của Vô địch quyền thu nạp tất cả năng lượng xung quanh, sau đó duy trì thăng bằng mà bùng nổ.
Cho nên, bình thường địch càng mạnh thì một quyền này càng mạnh.
Tiếng nổ long trời lở đất khiến những người trấn giữ biên giới yêu ma chi địa cũng nghe thấy.
"Vừa rồi các ngươi có nghe thấy gì không? Hình như ta nghe tiếng nổ thì phải?"
"Lạ nhỉ! Ta cũng nghe thấy!"
"Có chuyện gì vậy? Có nên báo không?"
"Báo thôi!"
". . . ."
Vụ nổ quét sạch tứ phía, dần lắng xuống, bụi đất đầy trời bắt đầu tan đi.
"Quyền khủng khiếp thật!"
A Nhật Tích hiện ra trước tiên, mặt lộ vẻ sống sót sau tai họa.
Lúc này, A Nhật Tích trông rất thảm, toàn thân vảy vỡ hơn nửa, khí tức có chút ủ rũ.
Nhưng nói chung là không nguy hiểm đến tính mạng.
Dù sao thiên phú thần thông của A Nhật Tích cũng là phòng ngự cực hạn, Hạch Bạo Quyền chỉ có thể làm hắn bị thương nặng, chứ không đủ để giết.
Hơn nữa, nếu không nhìn lầm, thì khi Chu Phụng tung quyền kia,
trường thương của A Nhật Tích đã xuyên qua người Chu Phụng.
Quả nhiên, khi A Nhật Tích nhìn về phía trước, Chu Phụng đang đứng thẳng tại chỗ.
Trường thương đâm xuyên ngực, cắm thẳng xuống đất.
Chu Phụng người đen cháy, hầu như không còn khí tức.
"Xem ra ta thắng! Quả nhiên! Thời đại này không thể có Nhân Hoàng! Long khí của Nhân Hoàng căn bản không đủ để sinh ra một Nhân Hoàng!"
Mặt A Nhật Tích lộ vẻ hưng phấn.
Như vậy, hắn xem như đã chém giết một người chưa đến mức Nhân Hoàng.
Hơn nữa, thịt và máu của người này chắc là thuốc bổ tuyệt hảo.
Có lẽ nhờ thịt máu của người này, có thể giúp ta khôi phục đến cấp Vương.
Nghĩ tới đó, A Nhật Tích bắt đầu chậm rãi nhỏ nước miếng.
Cũng có thể vì A Nhật Tích thả sức tưởng tượng, mà Chu Phụng đã thoát khỏi trạng thái chiến đấu.
Ý chí quật cường bắt đầu phát huy tác dụng!
Đúng vậy! Chu Phụng vẫn chưa chết! Tim còn khẽ đập.
Trong thân xác khô héo còn một ít huyết khí, chúng đều biến thành chất dinh dưỡng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận