Ta Tu Tiên Toàn Bộ Nhờ Bị Động

Ta Tu Tiên Toàn Bộ Nhờ Bị Động - Chương 83: Cố lão ma kinh ngạc (length: 8064)

"Kim Cương Phù!"
Chu Phụng nắm chặt Kim Cương Phù rồi kích hoạt, một cái lồng ánh sáng vàng rực trong nháy mắt bao phủ lấy hắn.
Nó chặn lại đòn tấn công của Tử Ngọc Chung.
Đây là chiến lợi phẩm trước đó của hắn, cũng là lá bài tẩy bảo mệnh của Tưởng Kinh.
Nhưng đáng tiếc là Tưởng Kinh vì quá xem thường Chu Phụng nên cuối cùng vẫn không dùng đến Kim Cương Phù này.
Cuối cùng nó biến thành lá bài tẩy của Chu Phụng.
Ngăn được đòn phản công cuối cùng này, hắn lập tức lấy đao chặt củi từ linh đài ra, một đao chém về phía cổ của Hàn Xí.
"A ~~"
Cơn đau đớn dữ dội cộng thêm hiệu quả hỗn hợp của các loại xuân dược, khiến Hàn Xí rơi vào trạng thái mê mang.
Dù cho Chu Phụng từng nhát chém trúng cổ mình.
Hàn Xí cũng chỉ bản năng kêu thảm vài tiếng.
Bởi vì hắn thực sự không hiểu, vì sao mình chiếm hết ưu thế mà cuối cùng lại thành ra thế này?
Còn vì sao Chu Phụng không trúng độc? Chẳng lẽ đám độc kia là giả?
Giờ phút này mặt Hàn Xí đỏ bừng, miệng thì lẩm bẩm, tay cũng không ngừng sờ mó Chu Phụng.
Mấy thứ xuân dược mà Liễu Yên chế ra hiệu quả thật sự là hơi mạnh.
Đến cả tu sĩ Linh Đài cảnh như Hàn Xí cũng không thể chống cự nổi.
"Không được nói chuyện! Vừa nói thì tiết khí!"
Hiện giờ toàn thân Chu Phụng cũng nóng ran, nhưng hắn cố kìm nén không nói, từng chút từng chút chặt đầu Hàn Xí xuống.
Cuối cùng cũng chết!
Nhìn thấy đầu Hàn Xí bị chặt lìa, trong lòng hắn như trút được gánh nặng.
Suýt nữa thì mất phương hướng, nhưng may sao Chu Phụng vẫn còn miễn cưỡng chống đỡ được.
Trực tiếp lấy ra một đống đồ vật trong túi trữ vật, không ngừng nhét vào miệng.
Đồng thời thúc giục Thôn Ma Cổ hỗ trợ chữa thương.
Thôn Ma Cổ trong cơ thể hắn sau khi trải qua một lần tế luyện bổn mạng cổ thì giờ đã nghe lời hơn nhiều, không còn như trước kia nữa.
Trong thoáng chốc, một lượng lớn linh lực và huyết khí tràn vào thân thể hắn.
Thể chất tự lành cộng thêm bất khuất chi tâm hai bị động này khiến thương thế của Chu Phụng khôi phục cực nhanh.
Thêm Thôn Ma Cổ chủ động phối hợp, không bao lâu thì Chu Phụng đã cảm thấy có thể đứng lên được.
Mà trong khoảng thời gian này, hiệu quả của Phong Thiên Trận cũng đã kết thúc.
Chu Phụng cũng coi như đã có thể tranh thủ chút thời gian, chỉnh lý chiến trường và xem xét thu hoạch.
Trước hết là chỉnh lý chiến trường, Ẩn Độc Cổ, con cổ trùng này sau khi Hàn Xí chết cũng đồng thời mất đi sinh mệnh khí tức.
Hiện tại chỉ còn lại thi thể, đây chính là cổ trùng Linh Đài cảnh, hẳn là đáng giá không ít tiền.
Thu thi thể của Ẩn Độc Cổ trước đã.
Tiếp đó là Tử Ngọc Chung, vật thể ở cạnh thi thể Hàn Xí.
"Đây có thể là đồ tốt a! Công thủ nhất thể! Ngoại hình cũng đẹp!"
Chu Phụng nhìn Tử Ngọc Chung không kìm được nở nụ cười.
Tuy rằng trận chiến vừa rồi phải trả giá cực kỳ thảm trọng, nhưng nếu có thể bỏ Tử Ngọc Chung vào túi.
Thì đúng là hời to, đây là cực phẩm pháp khí, so với đao chặt củi hắn đang dùng tốt hơn rất nhiều.
"A ~~ Dược hiệu này vẫn chưa qua sao?"
Vì Tử Ngọc Chung mà thần kinh Chu Phụng hơi buông lỏng, nhất thời dược lực kia đã ngấm vào!
Trước đó các loại xuân dược trộn lẫn, chính hắn cũng đã hít vào không ít.
Có thể nói bây giờ toàn thân hắn đang nóng ran, cũng là cố kìm nén không thôi.
Cách giải trừ dược hiệu tốt nhất hiển nhiên là phóng thích dục vọng trong lòng, nhưng bây giờ nơi này ngoài một cỗ thi thể thì chẳng có gì cả.
Vậy nên giờ chỉ có thể cố kìm nén.
Cố kìm nén tự nhiên sẽ có hậu quả nghiêm trọng, có điều Chu Phụng lại không hề để ý.
Dù sao hắn có thể chất tự lành, có thể từ từ hồi phục thương thế, tiện thể còn có thể tăng cấp bị động 'da khô'.
Nhắc đến bị động 'da khô' này, sau khi xoát nhiều lần như vậy rồi mà dường như vẫn không lên được?
Chẳng lẽ cũng có mức giới hạn cao nhất?
Chu Phụng cố nhẫn nại một lúc, đợi đến khi có chút bình tĩnh trở lại thì nhặt Tử Ngọc Chung lên.
Lúc này Tử Ngọc Chung hơi ảm đạm, phía trên còn lưu lại khí tức thần hồn chi lực của Hàn Xí.
"Cái này xem ra phải bỏ trên linh đài ấp dưỡng một thời gian mới có thể dùng!"
Cảm nhận được thần hồn chi lực trên Tử Ngọc Chung, Chu Phụng cảm thấy có chút phiền phức.
Bởi vì nếu muốn dùng được Tử Ngọc Chung thì nhất định phải tiêu hao thần hồn chi lực để rửa sạch khí tức của Hàn Xí trên đó.
Sau đó lại phải đặt trên linh đài ấp dưỡng.
Điều này đồng nghĩa với việc cần lãng phí rất nhiều thần hồn chi lực.
Tế luyện bản mệnh cổ, tăng lên cảnh giới, ấp dưỡng Tử Ngọc Chung chỉ riêng việc này thôi đã cần hao phí rất nhiều thần hồn chi lực rồi.
Chưa kể còn có rất nhiều nơi cần đến thần hồn chi lực nữa.
"Nhất định phải tĩnh dưỡng một thời gian!"
Chu Phụng cảm thấy mình dường như có chút quá cấp tiến, hay là nói có chút lên mặt.
Ngay từ đầu hắn còn dự định tu hành theo kiểu "cẩu thả"! Sao càng ngày càng cực đoan thế này?
Việc Hàn Xí tử vong chắc chắn sẽ gây ra một trận sóng gió, dù sao so với các đệ tử nội môn bình thường thì.
Hàn Xí lại là chân truyền đệ tử Linh Đài cảnh, nhìn từ trang bị trên người hắn, phía sau chắc chắn có người.
Vậy nên, hiện tại Chu Phụng cần tránh một chút tiếng gió.
"Đúng rồi! Thu thập linh hồn hẳn phải thu được chứ!"
Lúc này hắn mới nhớ đến bị động 'thu thập linh hồn'.
Hơi cảm nhận linh đài một chút, phát hiện trong linh đài nhiều thêm mấy sợi thần hồn chi lực.
Vừa rồi khi đánh giết Hàn Xí, chắc bị động thu thập linh hồn đã được kích hoạt.
"Vẫn là nên về Khổ Trúc phong trước đi! Nơi này quá không an toàn!"
Chu Phụng bỏ hết chiến lợi phẩm vào túi trữ vật, rồi lê bước chân nặng nề trở về Khổ Trúc phong.
Nói về việc tránh né thì tìm Cố lão ma có vẻ là một lựa chọn tốt hơn.
Dù sao Cố lão ma cũng là đệ tử trên danh nghĩa của hắn.
Hơn nữa Thôn Ma Ấn của Cố lão ma đang ở trên người hắn, điều này có nghĩa Chu Phụng là rau hẹ mà Cố lão ma đang nuôi.
Để bảo vệ rau hẹ của mình, chắc chắn Cố lão ma sẽ không khoanh tay đứng nhìn hắn chết đâu!
Lúc này đầu óc Chu Phụng cực kỳ tỉnh táo, nghĩ ngay đến chỗ nên đi để tránh đầu sóng ngọn gió.
Hắn hiểu rõ quan hệ giữa mình và Cố lão ma, chính vì vậy hắn có đến chín phần chắc chắn, Cố lão ma nhất định sẽ giúp hắn.
Không bao lâu thì Chu Phụng đã trở về Khổ Trúc phong.
Sau đó đi thẳng đến phía sau núi.
Vào đến phía sau núi, nơi này vẫn hoang vu như vậy.
"A? Có ý tứ!"
Khi Chu Phụng vừa bước vào sau núi, chưa kịp lên tiếng thì một giọng ngự tỷ trưởng thành tài trí đã truyền vào tai hắn.
"Thương thế trên người ngươi thú vị thật! Đó là mê tình hương? Còn có tiêu dao tán? Không đúng! Còn có cả?"
"Đây là đi tìm tiểu nương tử à?"
"......"
Cố lão ma trực tiếp phát hiện ra đủ loại xuân dược trên người Chu Phụng, trong giọng nói có chút bất ngờ.
Có điều, nhìn theo cái mùi máu tanh kia, Chu Phụng không giống như là đi tìm tiểu nương tử.
Chẳng lẽ là mấy lão nương môn chơi Tình Cổ?
"Ta đã giết một người!"
Chu Phụng lấy Tử Ngọc Chung ra.
Sau đó kể lại chuyện vừa xảy ra.
Đương nhiên, những chuyện liên quan đến chuyện mình là trời sinh Thần Thông giả, Chu Phụng đều giấu đi.
Bởi vì nhìn phản ứng của Hàn Xí, cái gọi là trời sinh Thần Thông giả và đạo cốt đều không phải là tầm thường.
Đem chuyện này kể cho Cố lão ma, nói không chừng Cố lão ma trực tiếp sẽ nuốt luôn hắn.
"Ngươi... giết một chân truyền đệ tử Linh Đài cảnh?"
Cố lão ma ngoài ý muốn trầm mặc một lúc.
Lúc trước Cố lão ma đối với Chu Phụng về cơ bản là giọng điệu hờ hững, uể oải.
Nhưng sau khi biết hắn đã giết Hàn Xí, thì có vẻ thật sự có chút bất ngờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận