Ta Tu Tiên Toàn Bộ Nhờ Bị Động

Ta Tu Tiên Toàn Bộ Nhờ Bị Động - Chương 420: Tát Đậu Thành Binh? (length: 8420)

Chu Phụng đột nhiên rời đi, khiến một vài người kinh hãi.
Bởi vì trong mắt những người này, một người có thực lực thâm bất khả trắc như Chu Phụng cũng phải hốt hoảng bỏ chạy.
Vậy thì đủ thấy di tích Triều Thiên quan kia tuyệt đối có vấn đề.
Cho nên, phần lớn mọi người cũng theo bản năng lập tức chạy trốn.
Chẳng qua bọn hắn không nhanh bằng Chu Phụng.
Cũng không có lá gan lớn như hắn, nơi Âm Phong sơn mạch này khắp nơi đều là nguy hiểm.
Mỗi bước đi đều phải cẩn thận.
Một người thấy Chu Phụng chạy nhanh như vậy cũng theo bản năng bất chấp tất cả.
Nhưng một giây sau người này liền xui xẻo, một con độc xà Âm thú bất ngờ từ dưới chân nhảy ra.
Người này lập tức bị cắn một phát.
Nọc độc kinh khủng khiến vết thương trên chân người này trong nháy mắt thối rữa.
"Cẩn thận chút!"
Thấy vậy những người khác trong lòng giật mình, càng cẩn thận bỏ chạy khỏi đây.
"Hừ! Thế mà lại bị hù chạy!"
Có người chạy trốn tự nhiên cũng có người chẳng để vào đâu.
Với đám tà tu quen sống trên đầu lưỡi đao mà nói, bất kỳ nguy hiểm nào cũng không bì được sự dụ hoặc của pháp bảo.
Những tà tu này trong lòng không hề sợ hãi chút nào.
Ngược lại còn muốn bắt được những kẻ theo di tích Triều Thiên quan ra, rồi hỏi han cho rõ ngọn ngành.
Thế mà, rất nhanh những kẻ có suy nghĩ này lập tức hối hận.
Chỉ thấy một người khô gầy, tựa như u linh, bay tới trước mặt một tà tu.
Miệng còn lẩm bẩm không ngừng.
"Ma! Ma!"
Độc Nhãn Ma trong nháy mắt dựng đứng cả lông tóc.
Bởi một luồng khí tức đáng sợ đang ập đến.
"Ngươi!"
Độc Nhãn Ma trợn tròn mắt, dường như có chút không dám tin.
Người gầy gò trước mắt từ miệng mũi không ngừng phun ra một làn sương mù màu đen.
Làn sương mù màu đen này vừa chạm vào Độc Nhãn Ma, hắn cảm giác toàn thân huyết khí bắt đầu khô héo, thần hồn suy kiệt.
"A!"
Trong cơn nguy cấp, Độc Nhãn Ma hét lớn một tiếng, một cỗ lực lượng ác độc quanh quẩn quanh người.
Nhưng chỉ vừa hùng dũng được một giây, người gầy gò kia vậy mà trực tiếp tự bạo!
Làn sương mù màu đen quỷ dị, tựa như đỉa đói bám vào xương, quấn lấy Độc Nhãn Ma.
Chỉ mấy tiếng sau, Độc Nhãn Ma lập tức trở thành một phiên bản của người gầy gò kia.
Tình cảnh như thế khiến không ít người rùng mình.
Đây là xảy ra chuyện gì? Vì sao trong Triều Thiên quan lại có thứ quỷ quái này?
Chỉ sợ những kẻ mới tiến vào Triều Thiên quan, hiện giờ đã đều biến thành cái dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ này.
Không còn ai dám ở lại nơi này nữa.
...
Mặt khác, sau khi Chu Phụng quyết đoán rút lui, vận may của hắn cũng dần dần chuyển từ đại hung thành đại cát.
"Thật là hung hiểm!"
Thấy vậy, hắn coi như cũng yên lòng.
Tốt nhất là không nên đến di tích Triều Thiên quan, tuy pháp bảo mê người, nhưng mạng nhỏ vẫn quan trọng hơn.
Huống chi, lần này hắn cũng không tính là tay không mà về.
Không những biết được một số bí mật của Triều Thiên quan, còn có thu hoạch một môn thần thông đỉnh cấp.
Vừa rồi, Chu Phụng đã đặt bốn đạo lệnh bài vào cùng nhau.
Quả nhiên, trong đạo lệnh cất giấu một môn thần thông.
Hơn nữa còn trực tiếp dùng thần niệm truyền thừa.
Toàn bộ tin tức về môn thần thông này truyền vào não Chu Phụng, bốn đạo lệnh bài liền lập tức vỡ vụn.
Đây là một lần truyền thừa Thần Thông duy nhất.
Tin tức khổng lồ như vậy, có trí não tiếp nhận, nên không hề ảnh hưởng đến hắn.
Chu Phụng cũng biết được tên của môn thần thông này.
"Tát Đậu Thành Binh!? Lại là môn thần thông này?"
Sau khi biết tên môn thần thông này, lòng Chu Phụng có chút rung động.
Dù sao trong ấn tượng của hắn, Tát Đậu Thành Binh là tung ra một nắm đậu, những hạt đậu đó sẽ biến thành những đạo binh phụ trợ chiến đấu.
Cụ thể như thế nào thì Chu Phụng chưa trực tiếp tìm hiểu.
Vẫn là nên về động phủ rồi tính.
Lĩnh hội thần thông vẫn là trong động phủ, có trận pháp bảo vệ thì an toàn hơn.
Nên Chu Phụng toàn lực lên đường, chẳng mấy chốc đã về tới động phủ.
"Đại Hoàng! Ta muốn bế quan, ngươi trông nhà cho tốt!"
Trong ánh mắt kinh ngạc của Đại Hoàng, Chu Phụng thẳng đường đến phòng bế quan.
Sau khi tĩnh tâm một chút, hắn không kịp chờ đợi bắt đầu nghiên cứu môn Tát Đậu Thành Binh này.
Thì ra, Tát Đậu Thành Binh của hắn thật sự là Tát Đậu Thành Binh trong Thiên Cương Tam Thập Lục Thần Thông.
Chỉ có điều không phải nguyên bản, mà là được Triều Thiên quan cải tiến, càng thích hợp cho đệ tử môn hạ tu hành.
Về điều này, Chu Phụng đã không thấy lạ.
Tu sĩ thế giới này dường như cực kỳ thích cải tiến và tối ưu hóa các loại phương pháp tu hành.
Chỉ có kẻ tầm thường và vô dụng, mới ôm khư khư phương pháp tu hành nguyên bản không buông.
Chỉ cần là những tông môn hoặc người tu hành có chút theo đuổi đều chọn thử cải tiến phương pháp tu hành, đổi sang phương pháp phù hợp với bản thân hơn.
Chính vì loại không khí và thói quen này, nên một môn thần thông thường có nhiều phiên bản khác nhau.
Đồng thời những phiên bản này không có mạnh yếu rõ ràng, hoàn toàn dựa vào người sử dụng.
"Tê~~ Thì ra là vậy..."
Chẳng mấy chốc Chu Phụng đã đắm mình vào đó.
Môn thần thông Tát Đậu Thành Binh này, bản chất cũng là một loại thủ pháp tế luyện đạo binh.
Thật ra không nhất thiết phải là đậu nành, dùng vật phẩm khác thay thế cũng được.
Quan trọng là thủ pháp tế luyện và phương pháp uẩn dưỡng.
Thủ pháp tế luyện thì không nói chi tiết, vì gần như ai cũng giống nhau.
Điều đáng chú ý ngược lại là phương pháp uẩn dưỡng, với những đại tông môn, chỉ cần tế luyện được đạo binh.
Vậy thì chỉ cần cung phụng ở đại điện tông môn, hương hỏa chi khí tông môn tích lũy nhiều năm sẽ có thể xâm nhiễm đạo binh.
Đạo binh bị hương hỏa chi khí xâm nhiễm, một khi tham gia chiến đấu không chỉ linh trí cao mà còn có thể phối hợp với nhau, kết trận chiến đấu.
Ngoài ra, còn có thể mời tiền bối trong tông môn nhập thân vào đạo binh.
Mà nếu không phải là tử đệ của đại tông môn, thì cũng có các cách uẩn dưỡng khác.
Điển hình nhất là tìm một địa mạch thích hợp, dùng địa mạch chi khí tiến hành uẩn dưỡng.
Đạo binh được địa mạch chi khí uẩn dưỡng sẽ có địa mạch chi khí hộ thể.
Khi chiến đấu không chỉ lực lớn vô cùng mà phương diện phòng ngự cũng cực kỳ xuất sắc.
Nhược điểm là không thể bay và không đủ linh hoạt.
Ngoài ra, còn có thể dùng linh mạch, thủy mạch, âm mạch để uẩn dưỡng.
Sau cùng, nếu vẫn không tìm được địa mạch để uẩn dưỡng.
Thì có thể tự bày trận, tụ linh khí trời đất để uẩn dưỡng.
Nói chung, bồi dưỡng đạo binh rất nhiều mặt, phương thức bồi dưỡng khác nhau, sớm đã cho ra đạo binh khác nhau.
Vậy nên đây là một môn thần thông có độ cao thấp chênh lệch cực lớn.
Kẻ mạnh dùng thì trực tiếp một mình địch mười, tùy ý tung hoành hơn cả thiên quân vạn mã.
Còn người yếu thi triển ra chỉ là một trò cười, không những không có tác dụng gì mà còn lãng phí tinh lực bản thân.
Phải nói rằng, Tát Đậu Thành Binh này đúng là rất lợi hại, ngoài độ cao thấp chênh lệch lớn ra.
Một khi luyện thành chiến đấu không cần lãng phí chút thần thông nào, cũng sẽ không tiêu hao thần hồn lực.
Gần như có trợ lực độc lập mà tuyệt đối trung thành, không cần phải phòng bị.
Ngay cả khi bị hư hao, cũng không khiến bản thân tổn hại gì, chỉ có điều phải tế luyện lại hơi phiền phức.
Đáng sợ nhất là, chỉ cần thời gian tế luyện đủ lâu, những đạo binh này còn có thể biến thành hộ pháp thần tướng.
Những tông môn viễn cổ, cơ hồ đều biết tới điều này.
Một hộ pháp thần tướng tế luyện hàng vạn năm, thì hỏi có ai không sợ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận