Ta Tu Tiên Toàn Bộ Nhờ Bị Động

Ta Tu Tiên Toàn Bộ Nhờ Bị Động - Chương 115: Phiền phức (length: 7937)

Quả nhiên, sau khi đột phá, kỹ năng trên bảng tiến độ lập tức đầy.
Hiện tại Chu Phụng lại có thể rút ra kỹ năng bị động.
"Rút ra!"
Hắn trực tiếp mở rút, hy vọng lần này có thể rút được kỹ năng bị động tốt.
"Đang rút ra...."
"Rút ra thành công!"
Cứng cỏi vỏ ngoài: Da của ngươi trở nên càng thêm cứng cỏi, khi bị thương tổn sẽ giảm cố định hai điểm sát thương.
Vậy mà lại là bị động giảm sát thương!?
Chu Phụng nhìn thấy kỹ năng bị động mới này, mắt lập tức sáng lên.
Bởi vì kỹ năng bị động này xem ra rất mạnh, không cần bất kỳ điều kiện kích hoạt nào.
Trực tiếp giảm cố định hai điểm sát thương, phối hợp thêm bị động vỏ khô tăng cường phòng ngự, hắn hiện tại cũng coi như là khá trâu bò.
Rất tốt!
Tuy tư chất của Chu Phụng không tốt, nhưng nhờ vào các loại kỹ năng bị động, thực lực chiến đấu thực tế của hắn so với những thiên tài kia cũng không chênh lệch quá nhiều.
Kỹ năng bị động mới khiến tâm trạng của Chu Phụng tốt lên không ít.
Đồng thời, đám cổ trùng trong huyết trì hiện tại đã chém giết gần hết.
Từng con huyết cổ xuất hiện trong huyết trì.
Tuy phẩm chất vẫn chưa tốt lắm, nhưng giờ trông chúng có vẻ đủ làm nguyên liệu luyện chế Băng Tâm Cổ.
Tiếp theo, nên làm gì đây?
Hiện tại huyết trì đã được sơ chế, tiếp theo chỉ cần không ngừng thêm nguyên liệu vào là có thể liên tục sản xuất huyết cổ.
Chu Phụng đột nhiên phát hiện tiếp theo không biết phải làm gì.
Rõ ràng trước đó hắn đã lên kế hoạch cho mình nhiều nhiệm vụ như vậy, hiện tại đột nhiên không biết phải làm gì.
Cảnh giới tu vi trong thời gian ngắn liên tục đột phá đến Linh Đài tứ trọng, kỹ năng bị động cũng chỉ mới có thêm mấy cái.
"Có phải là đột phá quá nhanh không!"
Tốc độ đột phá kinh khủng như vậy, khiến hắn sinh ra một loại mệt mỏi.
Dù sao Chu Phụng vẫn chỉ là một người bình thường, cường độ tu luyện cao như vậy khiến hắn có cảm giác mệt mỏi.
Có lẽ có thể nghỉ ngơi một chút?
Nghỉ ngơi hợp lý cũng là cần thiết, tinh thần luôn căng thẳng rất dễ xảy ra chuyện.
Nghĩ đến đây, Chu Phụng định thư giãn nửa ngày.
Từ khi vào phúc địa, dường như hắn chưa từng thong thả đi dạo.
Nhân cơ hội này, có thể đi dạo một vòng phúc địa cho kỹ.
Tiện thể hỏi thăm một chút về tin tức trăm năm Băng Liên, nếu được thì có thể hỏi thêm tin tức về bí cảnh.
Đối với bí cảnh mà Lãnh Ngạn nói trước đó, thực ra hắn vẫn khá hứng thú.
"Ta nhớ trong phúc địa có một tiểu phường thị, nhân tiện đi dạo ở đó trước cũng tốt!"
Chu Phụng thu dọn đồ đạc một chút, kín đáo đến phường thị trong phúc địa.
Tiểu phường thị này vì quy mô nhỏ nên đồ vật bên trong đều không tệ.
Có thể tìm thấy một số món đồ linh tinh, lúc trước Chu Phụng chỉ nghe nói qua nhưng chưa có thời gian đến xem.
Giờ thì có thể đi xem trước một chút.
...
Phường thị phúc địa.
"Đông đúc đến vậy sao?"
Chu Phụng nhìn khung cảnh náo nhiệt trước mắt, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút bất ngờ.
Không ngờ tiểu phường thị này lại náo nhiệt đến thế.
Rất nhiều người đã bắt đầu bày sạp bán hàng, linh dược, pháp thuật, linh sủng,... cái gì cũng có.
Và ở trong phường thị này, thậm chí còn có người buôn bán tin tức.
Chu Phụng không mua gì, chỉ trà trộn trong đám người đi lại, lén nghe ngóng một số tin tức.
Trong đó nghe nhiều nhất đại khái cũng là ba chữ Bái Vu giáo.
Không nghe không biết, nghe rồi mới giật mình, hóa ra tông môn đã khai chiến toàn diện với Bái Vu giáo.
Rất nhiều trưởng lão và đệ tử tinh anh đều đã đến đóng quân ở các điểm tài nguyên của tông môn.
Có lẽ không bao lâu nữa, tông môn sẽ lại điều động đệ tử, lúc đó Chu Phụng có khả năng cũng phải ra chiến đấu với người của Bái Vu giáo.
Trước đây Chu Phụng có thể an ổn ở trong phúc địa, hoàn toàn là do hắn có thiên phú luyện đan.
Tông môn muốn bồi dưỡng một Luyện Đan Sư.
Nhưng bây giờ Chu Phụng căn bản không có ý định luyện đan, cộng thêm việc hắn đã thể hiện thực lực, đến lúc đó rất có thể sẽ bị điều đi.
"Các ngươi nói rốt cuộc là ai có thể ôm mỹ nhân về đây?"
"Tình hình hiện tại không nói trước được, nhưng ta thấy Minh Vương thể Diệp Tể khả năng lớn nhất!"
"Thật sao? Ta cũng thấy vậy! Dù sao Diệp Tể này cũng được xem là thiên tài yêu nghiệt nhất tông môn ta!"
"Chắc chắn rồi! Mới 15 tuổi đã Linh Đài cửu trọng, hơn nữa còn là thượng phẩm linh đài, tiền đồ rộng mở."
"......"
Trong quá trình dạo phố, Chu Phụng nhiều lần nghe được người ta bàn tán về một người.
Người này tên Diệp Tể, hiện tại có lẽ là thiên tài có tư chất kinh khủng nhất trong Tam Cổ môn.
Hiện tại mới 15 tuổi, đã là Linh Đài cửu trọng, và linh đài lại còn là thượng phẩm.
Quan trọng nhất là, công pháp tu luyện của Diệp Tể này không phải là loại công pháp ma đạo cực đoan.
Mà là thuộc loại công pháp từng bước đột phá, căn cơ vô cùng vững chắc.
Điều này khác với rất nhiều người, ví dụ điển hình nhất có lẽ là Chu Phụng tu luyện Thôn Ma Công.
Tuy tốc độ tiến cảnh cực nhanh, nhưng tác dụng phụ cũng vô cùng kinh khủng.
Điều khiến Chu Phụng cảm thấy sốc chính là, hắn tu luyện Thôn Ma Công, tự nhận tốc độ tu luyện rất kinh khủng.
Nhưng so với Diệp Tể này vẫn còn kém khá nhiều.
15 tuổi đã Linh Đài cửu trọng? Thật quá kinh khủng.
Chỉ dạo một vòng ở phường thị thôi mà Chu Phụng đã thu được rất nhiều tin tức.
"Ơ? Ngươi là người mới vào phúc địa đúng không? Sao ta chưa từng gặp ngươi trước đây!"
Đúng lúc Chu Phụng định đi dạo tiếp, một nữ tử đã chặn hắn lại.
Chỉ thấy nữ tử trước mắt, mái tóc đen như tơ lụa theo gió bay, lông mày cong cong, đôi mắt to ngập nước như sao trời trăng sáng.
Nhưng hành động cử chỉ lại lộ ra một vẻ kiêu căng ngạo mạn.
Chu Phụng nhíu mày, không nói gì.
"Sao không nói gì? Nhìn kỹ thì ngươi cũng bình thường thôi, sao ta lại cảm thấy ngươi vẫn rất hấp dẫn?"
Diệp Dĩnh tò mò nhìn chằm chằm Chu Phụng bằng đôi mắt to.
Người đàn ông trước mặt tuy không có vẻ ngoài quá tuyệt, nhưng lại vô cùng thu hút, như có một khí chất khiến người ta muốn thân cận.
Nghe Diệp Dĩnh nói vậy, trong lòng Chu Phụng nặng nề, có lẽ đó lại là do kỹ năng bị động trái tim đa tình lãng tử.
Quả nhiên kỹ năng bị động này đúng là một cỗ máy tạo phiền toái.
"Có việc gì?"
Chu Phụng lạnh lùng hỏi một câu.
"Còn rất lạnh nhạt! Xem ra ngươi thật sự mới đến phúc địa không lâu, thậm chí còn không nhận ra ta!"
Diệp Dĩnh không hề để ý đến thái độ lạnh nhạt của hắn, ngược lại càng chăm chú đánh giá hắn hơn.
Phiền phức!
Chu Phụng đột nhiên cảm nhận được một luồng khí tức trực tiếp khóa chặt hắn.
Người trước mặt này quả nhiên là một kẻ phiền phức, rõ ràng hắn không làm gì, phiền phức đã tự tìm đến cửa.
Nếu hắn nhớ không nhầm, ở trong phúc địa dường như được phép tranh đấu!
Trong tích tắc, Chu Phụng đã định ra tay.
"Trần Tấn, ngươi lại đây chào hỏi đệ tử mới!"
Diệp Dĩnh đột nhiên lùi lại, rồi hô lớn một tiếng.
Lập tức, một người chậm rãi đứng chắn trước mặt Chu Phụng.
Người này trông không quá hai mươi tuổi, toàn thân áo trắng, da trắng như mỡ đông, trên người dường như thoang thoảng ánh sáng nhàn nhạt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận