Ta Tu Tiên Toàn Bộ Nhờ Bị Động

Ta Tu Tiên Toàn Bộ Nhờ Bị Động - Chương 18: Một nắm đất! Một khối đá! (length: 8026)

"Rất tốt! Thời gian không sai lệch lắm!"
Triệu Tuấn cuối cùng cũng thu một cái lệnh bài vào trong một cái túi nhỏ.
Lệnh bài này là thứ quan trọng để hắn trở về nội môn.
Mà cái túi nhỏ này cũng là một cái túi đựng đồ.
Đây là Triệu Vũ cố ý mua cho Triệu Tuấn để đựng vật tư.
Sau khi trở thành đệ tử nội môn, tuy rằng cạnh tranh càng thêm khốc liệt.
Nhưng tông môn cũng có một số lợi ích có thể hưởng thụ.
Đầu tiên là đan dược, pháp khí các loại đồ vật, có đường mua sắm.
Giống cái túi trữ vật nhỏ trên tay Triệu Tuấn bây giờ, kích thước chỉ khoảng một mét vuông.
Nhưng rất khó có được, chỉ có một số tông môn chuyên nuôi dưỡng Luyện Khí Sư mới có.
Thu thập xong đồ đạc.
Triệu Tuấn lặng lẽ ra khỏi phòng, định thừa dịp đêm tối trở về nội môn.
Còn Chu Phụng thì đã sớm bắt đầu điều tra địa hình.
Sau một hồi tìm kiếm, hắn phát hiện đường lên sườn núi chỉ có một con đường.
Những nơi khác hầu như đều mọc đầy rừng rậm.
Mà từ cái nhục cổ động số 23 đến sườn núi, nhất định sẽ đi qua con đường này.
Đồng thời con đường kia lại ở ngay vị trí trung tâm, đệ tử tuần tra rất ít khi đến đó.
Đây tuyệt đối là một vị trí mai phục tuyệt hảo.
"Hay là về ngủ một giấc?"
Chu Phụng một tay đập chết con muỗi trên cánh tay, rồi cân nhắc có nên về ngủ một giấc hay không.
Triệu Tuấn bị hắn đánh trọng thương, chắc trong thời gian ngắn sẽ không đi lại.
Tiếp tục ở lại đây cũng chỉ tổ muỗi đốt.
Vào lúc hắn nghĩ vậy, phía xa xa lại lộ ra một bóng người.
Dưới ánh trăng sáng tỏ, bóng người này trông đặc biệt rõ ràng.
Nhìn thấy, hắn liền lập tức rút vào trong cây.
Nhìn kỹ, lại là Triệu Tuấn?
Thương thế vậy mà hồi phục nhanh như vậy?
Chỉ thấy Triệu Tuấn bây giờ trông chẳng có chút thương tích nào, cả người cắm đầu đi nhanh về phía trước.
"Không thể do dự!"
Vì Triệu Tuấn cắm đầu đi, nên đi rất nhanh.
Ngay lúc sắp chạy vụt qua trước mặt Chu Phụng, lúc này không thể do dự thêm được.
Nói xong, tay phải Chu Phụng nắm một hòn đá to bằng nắm tay.
Tay trái thì vốc một nắm bụi đất vừa mịn vừa khô.
Bụi đất công kích!
Bụi đất nhỏ, lại một lần nữa làm mờ mắt Triệu Tuấn.
Chiêu quen thuộc này trực tiếp khiến Triệu Tuấn cả người sửng sốt.
"Chuyện gì xảy ra?"
Triệu Tuấn vừa mới dấy lên một nghi vấn trong đầu.
Một hòn đá đã đập trúng sau ót hắn.
Nhất kích trí mạng!
Chu Phụng căn bản không dám nương tay, sợ một chút không đánh bất tỉnh thì sẽ gây chú ý đến người khác.
Thật sự thì, Triệu Tuấn căn bản không nghĩ sẽ có ai tập kích mình.
Hắn tự cho là mọi hành động của mình đều hoàn hảo không có kẽ hở.
Sau khi xung đột với Chu Phụng, lập tức quả quyết bán hết tài nguyên trên tay thành tiền.
Cũng không tự mình đi tìm Chu Phụng gây phiền phức.
Bởi vì Triệu Tuấn hiểu rất rõ, tất cả đệ tử ngoại môn đều chỉ là nô lệ thấp kém nhất.
Chỉ cần công tử Triệu Vũ ra tay, vậy Chu Phụng không trốn thoát được.
Mà vốn liếng của hắn để sinh tồn được ở Tam Cổ Môn là chủ nhân phải trở nên mạnh hơn.
Đây là quan hệ lợi ích, Triệu Tuấn hiểu rõ điều này.
Ở ngoại môn gom hết tài nguyên, sau khi biến thành Huyết Đan và Nguyên Huyết Đan, Triệu Tuấn thậm chí liền chạy trốn ngay trong đêm.
Nhưng vạn vạn không ngờ, vẫn trúng chiêu!
Chủ yếu vẫn là quá bất ngờ, ai có thể ngờ được, Chu Phụng đêm khuya không ngủ.
Trực tiếp mai phục ở đây, chẳng phải là đầu óc có bệnh sao?
Nhưng dù Triệu Tuấn trong lòng có bao nhiêu không cam lòng, tất cả đều đã muộn.
"Vậy mà quá thuận lợi!"
Thật tình mà nói, Chu Phụng lúc này cũng có chút không dám tin.
Thật sự là quá thuận lợi, vốn hắn còn chuẩn bị tinh thần gặp khó khăn trắc trở nào đó.
Nhưng cả quá trình lại rất ngắn gọn.
Có thể nói chưa đến hai mươi giây, Chu Phụng đã đánh úp thành công.
Chiêu bụi đất và tảng đá kia chớp nhoáng đã khiến Triệu Tuấn đều mờ mịt.
Tuy rằng thủ đoạn hắn vừa dùng có chút hạ lưu, nhưng điều này thật sự có tác dụng.
Sững người ra một giây, hắn liền kéo Triệu Tuấn vào trong rừng cây.
Để tránh bị đệ tử tuần tra phát hiện.
. . .
Trong một sơn động nhỏ, Chu Phụng đã mang Triệu Tuấn đến đây.
Sơn động nhỏ này trước đây hắn tìm đường trốn chạy vô tình phát hiện ra.
Vừa hay nó ở trong rừng rậm, cửa động lại có không ít cỏ dại che chắn tầm mắt.
Trước đó Chu Phụng cũng đã mang một số thức ăn đến đây.
Hắn dự định bế quan ở đây khoảng mười ngày nửa tháng.
Vì vừa rồi có hơi quá khẩn trương nên hắn còn chưa kịp nhìn tình trạng Triệu Tuấn ra sao.
"Cái này..."
Nhìn kỹ, Chu Phụng phát hiện mình hình như đã hơi quá tay.
Sau ót Triệu Tuấn đã bị lõm vào.
Trước đó hắn còn lo không đánh ngất được, bây giờ đã không còn là chuyện choáng hay không nữa.
Mà chính là trực tiếp đập chết rồi.
Đối diện với cái xác trước mắt, hắn không hiểu sao lại không cảm thấy khó chịu nhiều lắm.
Có lẽ là do thích nghi rồi!
Ở ngoại môn ba tháng nay, nói thật Chu Phụng đã trải qua không ít cú sốc.
Chỉ là một cái xác thôi mà.
Không thể không nói khả năng thích nghi của con người thật vô cùng mạnh.
"Không mang đồ? Không thể nào!"
Hắn bắt đầu lục soát đồ đạc trên người Triệu Tuấn, lạ là vậy mà không tìm thấy thứ gì?
Không thể nào! Triệu Tuấn không thể không mang theo gì cả!
Chạy trốn trong đêm thế này mà lại không mang theo thứ gì? Chuyện này không hợp lẽ thường.
Rất nhanh, hắn liền phát hiện một cái túi tiền tinh xảo.
"Chẳng lẽ là túi trữ vật trong truyền thuyết?"
Dựa theo kinh nghiệm xem tiểu thuyết huyền huyễn trước đây, Chu Phụng trực tiếp đưa ra một suy đoán hợp lý.
Quả nhiên, đúng như hắn nghĩ.
Đây quả thật là một cái túi đựng đồ, hắn rất dễ dàng nắm bắt cách sử dụng cái túi đựng đồ này.
Bên trong còn đựng không ít đan dược và đồ vật.
Đầu tiên là mười mấy bình huyết đan, mỗi bình chừng mười mấy viên.
Tính riêng huyết đan đã có trên trăm viên, đủ hắn dùng trong một thời gian.
Sau đó là một bình thuốc đặc biệt, bên trong chứa một loại đan dược tương tự như huyết đan.
Chỉ ngửi một chút thôi, Thị Huyết Cổ trong cơ thể đã bắt đầu xao động.
Ngoài ra, chỉ còn lại một ít thức ăn và quần áo.
Quả thực là quá hoàn hảo! Có tài nguyên tu luyện, có cái ăn có cái mặc.
Chu Phụng cảm thấy mình có thể ở trong sơn động này một thời gian dài.
"Xin lỗi! Ai bảo cái thế giới này vốn là như vậy chứ!"
Cột túi trữ vật vào hông, Chu Phụng bái lạy thi thể Triệu Tuấn.
Rồi hắn đào một cái hố, trực tiếp chôn Triệu Tuấn.
Thế giới này là như vậy, khiến hắn không thể không đưa ra những lựa chọn như vậy.
Sau khi chôn cất Triệu Tuấn, hắn cảm thấy bụng có hơi đói.
Tiện tay liền bỏ một miếng thịt khô vào miệng.
Thịt khô vừa vào bụng, bụng hắn đã bắt đầu hoạt động, như một cái lò thiêu tiêu hóa mọi thứ.
Đây là do bị động bạo thực phát động.
Một dòng huyết khí khác thường từ đuôi bắt đầu lan ra toàn thân.
Mà Thị Huyết Cổ trong cơ thể cũng nghe tin mà hành động, hắn ăn cơm thì Thị Huyết Cổ cũng ăn cơm.
Rất nhiều tinh lực trong cơ thể liên tục bị Thị Huyết Cổ hấp thụ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận