Ta Tu Tiên Toàn Bộ Nhờ Bị Động

Ta Tu Tiên Toàn Bộ Nhờ Bị Động - Chương 142: Thua một nửa? (length: 8194)

"Bắt đầu sao?"
"Cần phải sắp bắt đầu rồi! Đúng rồi! Các ngươi biết vì sao đột nhiên phải quyết ra người nhậm chức môn chủ kế tiếp không?"
"Cái này... Ta cũng không rõ lắm! Nhưng hôm nay trận xa luân chiến này ngay từ đầu mục đích hẳn là nhắm vào Chu Phụng."
"..."
Ngày thứ hai, phúc địa bên trong cơ hồ tất cả mọi người đều tập trung tại sinh tử lôi đài nơi này.
Bởi vì hôm nay ngoại trừ sẽ bắt đầu xa luân chiến.
Còn có một việc mười phần quan trọng, đó chính là quyết ra người nhậm chức môn chủ kế tiếp.
Liên quan tới người nhậm chức môn chủ kế tiếp, kỳ thật trong tông môn đã sớm thảo luận rất lâu.
Thứ nhất là tông chủ hiện tại đã rất già.
Thứ hai cũng là tông chủ hiện tại đã không thể áp chế tất cả các trưởng lão còn lại.
Tông chủ Tam Cổ môn, từ trước đến nay đều là người áp chế tất cả các trưởng lão còn lại.
Bởi vì chỉ có như vậy, mới có thể xứng đáng là tông chủ Tam Cổ môn.
Mới có thể cơ hồ không cần làm gì, liền khiến cho các trưởng lão còn lại ngoan ngoãn nhường lại một nửa tư nguyên.
Không sai!
Tông chủ Tam Cổ môn ngày thường hoàn toàn không cần phải để ý đến chuyện gì, nhưng tất cả tư nguyên của tông môn đều phải chia một nửa.
Tông chủ chỉ cần trấn áp những cao thủ đỉnh phong còn lại của tông môn là được.
Nếu như đổi vào thời điểm khác, các trưởng lão còn lại bao gồm Cố lão ma ở bên trong, căn bản không dám trêu vào râu hùm của tông chủ.
Nhưng tệ ở chỗ tông chủ hiện tại bị thương, mà vết thương cũng không hề nhẹ.
Trải qua thời gian dài dò xét, các trưởng lão còn lại phát hiện tông chủ thật sự không ổn.
Sau đó thì có tình huống như hiện tại.
Phải biết trước kia tông chủ Tam Cổ môn có thể không có bất cứ tuyển chọn gì, đều là trực tiếp bổ nhiệm.
Hoặc là nói là vương vị của Lãnh thị nhất tộc, trải qua thời gian dài Lãnh thị nhất tộc vẫn luôn giữ chức tông chủ Tam Cổ môn.
Nhưng bây giờ Lãnh thị nhất tộc không có mấy người mới, ngoại trừ Lãnh Mạn Nhi.
Không có một ai có thiên phú tu hành.
Một Lãnh thị nhất tộc suy tàn như vậy tự nhiên sẽ bị ép thoái vị.
Đồng thời Lãnh thị nhất tộc suy tàn cũng đại biểu cho Tam Cổ môn suy tàn.
Ví dụ như bây giờ Tam Cổ môn đang cùng Bái Vu giáo chinh chiến không ngừng, còn ép một đám trưởng lão rời khỏi tông môn.
Chuyện này nếu đặt trước kia thì không thể nào xảy ra.
"Đúng rồi! Các ngươi biết ai là người đầu tiên lên sân không? Đây chính là thời cơ tốt để nổi danh đấy!"
"Không biết! Bất quá người đầu tiên lên sân chắc thực lực không tốt lắm đâu, kịch hay chắc đều ở phía sau."
"Cái này Chu Phụng có vẻ thảm rồi, bị xa luân chiến như vậy, sau cùng có thể sẽ bị Cung Cửu và Diệp Tể làm nhục!"
"Đáng đời! Chỉ bằng hắn cũng xứng là hôn phu của đại sư tỷ sao?"
"..."
Hiện trường lúc này cực kỳ náo nhiệt, chủ đề thảo luận nhiều nhất tự nhiên là Chu Phụng.
Gần đây Chu Phụng ở phúc địa danh tiếng vang dội.
Nếu như không kể đến việc trở thành hôn phu của Lãnh Mạn Nhi, thì đại đa số người vẫn là hết sức kính nể Chu Phụng.
Bởi vì trải nghiệm trưởng thành của Chu Phụng thực sự là một bộ lịch sử cố gắng, từ một kẻ lưu dân bị bắt vào Luyện Cổ quật.
Ra ngoài môn, nội môn, sau đó tiến vào phúc địa, tu vi giống như cưỡi tên lửa, điên cuồng tăng lên.
Rõ ràng tư chất không được tốt lắm, cũng không có chỗ dựa, chỉ dựa vào một cổ tà tính, cứ thế mà đi đến bước này.
Thậm chí còn có một kiện linh khí không rõ thật giả, loại kinh lịch này có thể gọi là truyền kỳ.
Đối với những đệ tử không có bối cảnh, đây cũng là một tấm gương cực tốt.
Nhưng đáng tiếc thay.
Nếu Chu Phụng có thể khiêm tốn, nhẫn nhịn một thời gian, không muốn kiêu ngạo cao ngạo như vậy.
Có lẽ về sau Chu Phụng có thể lật mình.
Nhưng bây giờ Chu Phụng đã hoàn toàn không có cơ hội.
Nghe nói trưởng lão Ngũ Độc phong sau khi biết chuyện Chu Phụng làm ở Ngũ Độc phong, trực tiếp điểm mặt muốn ném Chu Phụng vào ao độc.
Trước kia Chu Phụng thiếu chút nữa đã giết sạch đám đệ tử Ngũ Độc phong.
Người của Ngũ Độc phong đã xem hắn là đại địch sống chết.
Nếu không phải người của tông chủ che chở Chu Phụng, có lẽ người của Ngũ Độc phong đã tìm đến cửa.
"Đến rồi! Đến rồi! Có người lên lôi đài!"
"Là người của Ngũ Độc phong!"
"Quả nhiên là người của Ngũ Độc phong, dù sao đây là đại thù sinh tử!"
"..."
Trong lúc này, đột nhiên có một nam tử bước lên lôi đài.
Người này mặc một thân áo tím, tóc, móng tay, môi đều có màu tím sẫm.
Từ khi lên sân không hề phát ra tiếng động nào, lặng lẽ đứng ở đó giống như một con bọ cạp đang ẩn mình.
Dù đứng cách một khoảng rất xa, mọi người cũng có thể cảm nhận được một cổ âm lãnh từ người hắn tỏa ra.
"Ngũ Độc phong Ngụy Lĩnh sao?"
"Độc công tử Ngụy Lĩnh?"
"Hẳn là hắn, người này không phải bởi vì đột phá Tử Phủ cảnh thất bại nên ẩn thân một thời gian dài sao?"
"..."
Ngụy Lĩnh vừa lên đài, liền có người nhận ra người này.
Người này tên là Ngụy Lĩnh, xuất thân từ Ngũ Độc phong, mấy năm trước cũng là một nhân vật nổi danh.
Chỉ là vì xung kích Tử Phủ cảnh thất bại, dẫn đến tu vi giảm hơn một nửa, dần dần biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Không ngờ lần xa luân chiến này, người đầu tiên lên lại là hắn.
Trong truyền thuyết, Ngụy Lĩnh sau khi mất hơn phân nửa tu vi, đã chuyên tâm nghiên cứu nuôi cổ trùng, không biết một thân thực lực hiện tại còn bao nhiêu.
"Chỉ cần ngươi giết được Chu Phụng! Vậy viên Tạo hóa Hồi Nguyên quả này sẽ là của ngươi!"
Lúc này trong tai Ngụy Lĩnh liên tục vang vọng câu nói này.
Chỉ cần có viên Tạo hóa Hồi Nguyên quả này, vậy vết thương của hắn có thể hồi phục hoàn toàn, giúp hắn một lần nữa trùng kích Tử Phủ cảnh.
Không sai! Ngụy Lĩnh lần này rời núi là vì có người hứa hẹn.
Chỉ cần hắn giết được Chu Phụng, sẽ có thể nhận được một viên Tạo hóa Hồi Nguyên quả.
Tạo hóa Hồi Nguyên quả này là đồ vật tốt bậc nhất, có thể chữa trị sinh cơ của một người, dù là vết thương nào cũng có thể chữa lành.
Dù là những tổn thương về thần hồn do đột phá thất bại gây ra cũng có thể chữa trị.
Nhưng vật này thực sự quá hiếm thấy, chỉ ở một vài bí cảnh mới có cơ hội phát hiện.
Không lâu trước Tứ Tượng bí cảnh mở ra, người trong tông môn đào được Tạo hóa Hồi Nguyên quả.
Chính vì vậy, Ngụy Lĩnh mới có được hi vọng.
"Linh đài cửu trọng! Phòng ngự lực cực mạnh! Đồng thời không bị độc tố xâm hại! Sở hữu một linh khí..."
Ngụy Lĩnh trong lòng thầm ghi nhớ thông tin liên quan tới Chu Phụng.
Về Chu Phụng, đã có người phân tích hắn kỹ càng.
Các loại át chủ bài, thói quen chiến đấu, thủ đoạn đều được phân tích tỉ mỉ.
Thậm chí ngay cả việc Chu Phụng miễn dịch độc tố cũng bị lộ ra.
Không còn cách nào! Trong các trận chiến trước, rất nhiều năng lực và phong cách chiến đấu của Chu Phụng đều đã bị bộc lộ.
Cứ ngạnh đối đầu không phải phong cách của đám tinh anh tông môn.
Nhắm vào điểm yếu của đối thủ mới là cách làm chính xác nhất.
Sau lưng đám tinh anh này, ngoài có người thu thập tin tức còn có người chuyên phân tích.
Ngược lại Chu Phụng hoàn toàn không biết gì về đối thủ, bài tẩy gì, năng lực gì, phong cách chiến đấu như thế nào hoàn toàn không nắm rõ.
Trước khi bắt đầu chiến đấu, Chu Phụng đã thua một nửa.
Đó là lý do vì sao người ta nói không có bối cảnh, trên con đường tu hành sẽ gian khổ vô cùng.
Bởi vì có nhiều thứ chỉ dựa vào tư chất và nỗ lực cũng không thể bù đắp được.
Dù tư chất của ngươi có tốt, chăm chỉ đến đâu, cũng không sánh được với những người kia, bởi vì người ta có tư chất còn tốt hơn cả ngươi, chăm chỉ hơn cả ngươi.
Phía sau còn có vô số người hộ đạo chống lưng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận