Ta Tu Tiên Toàn Bộ Nhờ Bị Động

Ta Tu Tiên Toàn Bộ Nhờ Bị Động - Chương 602: Một kích! Miểu sát? (length: 8421)

Nhìn Chu Phụng thương thế khôi phục với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.
Hắc Hoàng Tử nhíu mày, cũng không nói thêm gì.
Thân thể đen nhánh lại lần nữa biến mất trong bóng đêm, mây đen dày đặc che kín tất cả ánh sáng.
Bốn phía sát khí bùng nổ như muốn nuốt chửng mọi thứ ánh sáng.
Thậm chí ngay cả cảm giác cũng bị che đậy, Chu Phụng lúc này dường như hóa thân thành một người mù thực thụ.
Không chỉ mắt không nhìn thấy bất cứ thứ gì, mà ngay cả cảm giác cũng bị làm cho mơ hồ.
Thế nhưng dù vậy, Hắc Hoàng Tử trong lòng vẫn cảm thấy hết sức khó giải quyết.
"Tốc độ khôi phục này... nhục thân này..."
Hắc Hoàng Tử lúc này tìm kiếm trong tâm trí, nguồn gốc của Chu Phụng, vì sao lại có năng lực khôi phục đáng sợ đến thế.
Tuyệt đối không phải là kẻ đơn độc, tổ tiên hắn nhất định đã từng có đại năng xuất hiện.
Đây là thường thức, người bình thường không thể nào nắm giữ loại năng lực này, nhất định là do huyết mạch truyền thừa.
Đối với giới tu hành, căn bản không hề có chuyện phàm nhân có thể tu luyện đến Thần Thông cảnh.
Kẻ mạnh càng mạnh, đó chính là quy tắc bất di bất dịch của giới tu hành, các thiên kiêu về cơ bản đều có tổ tiên hiển hách.
Cho dù hiện tại đã suy tàn, thì cũng đã từng huy hoàng.
Bởi vì đạo lý rất đơn giản, nếu như tổ tiên không có ai thành đại tu sĩ, mà bản thân lại chỉ là phàm nhân, thì cho dù cố gắng cả đời cũng không đạt được đến độ cao nhất định.
Tài nguyên tu hành! Thiên phú tu hành! Còn có sự chỉ dẫn tu hành!
Những yếu tố trên đủ sức khiến bất kỳ tu sĩ nào cũng phải chùn bước.
Trong lịch sử tu hành mấy chục vạn năm, kỳ thực chỉ có mấy gia tộc và thế lực tranh giành.
Dựa vào sự nhận biết đơn giản này, Hắc Hoàng Tử bắt đầu tìm kiếm tri thức truyền thừa, muốn tìm hiểu rõ ràng rốt cuộc Chu Phụng có bối cảnh gì.
Như vậy mới có thể tiến hành ứng phó hợp lý hơn.
Hắc Hoàng Tử nhờ kế thừa huyết mạch Chân Long thuần khiết nhất, cho nên trong huyết mạch ẩn chứa vô số tin tức truyền thừa.
Những tin tức này là do các vị tiên tổ chạm khắc trong huyết mạch, khi cần dùng đến, Hắc Hoàng Tử chỉ cần vừa nghĩ.
Vô số tin tức truyền thừa tương ứng sẽ hiện ra trong đầu.
Tương tự như một kho dữ liệu, đó cũng là lý do tại sao thiên tài bình thường không thể so bì với những thiên tài yêu nghiệt kia.
Người ta có cả sự che chở của các đời tổ tiên để chiến đấu cùng ngươi, thực lực tổ tiên càng đáng sợ thì kho dữ liệu này càng lợi hại.
Sinh ra đã biết? Điều này trong mắt người bình thường đúng là không thể tin được.
Nhưng trong giới tu sĩ, điều này là hết sức bình thường, nắm giữ một lượng lớn tin tức truyền thừa.
Chỉ cần có trong kho tài liệu, mỗi khi gặp phải sự vật tương ứng, thì nó sẽ tự động xuất hiện.
Thần thông to lớn như vậy không phải tu sĩ bình thường có thể làm được.
"Cái này..."
Từ chỗ tin tức truyền thừa, Hắc Hoàng Tử thu được mấy tin tức rất mơ hồ.
Nhưng chúng gần như đều không khớp với tình hình của Chu Phụng trước mắt.
Ví dụ như vào thời Thượng Cổ, nhất tộc Bất Tử Hỏa Phượng sở hữu năng lực khôi phục tương tự như Chu Phụng.
Bất kể bị thương nặng đến đâu, thậm chí ngay cả tay chân cũng bị mất, nhất tộc Bất Tử Hỏa Phượng vẫn không sợ.
Chỉ cần hạch tâm bất tử còn, thì nhất tộc Bất Tử Hỏa Phượng có thể dục hỏa trùng sinh.
Nhưng rõ ràng Chu Phụng không tinh thông Hỏa chi đại đạo, hiển nhiên không phải Bất Tử Hỏa Phượng.
Bất tử trường xuân thần thông? Cũng không giống!
Bất tử trường xuân là một môn đại thần thông, cũng nổi tiếng với khả năng hồi phục thương thế, rất nhiều đại năng trong giới tu hành sợ nhất phải giao chiến với người tu luyện môn thần thông này.
Bởi vì hễ tu môn thần thông này thì thật sự là như kẹo da trâu, điên cuồng quấn lấy ngươi.
Nhưng người tu luyện bất tử trường xuân thần thông đều có một đặc điểm hết sức đặc thù rõ rệt.
Đó là trên mặt sẽ có đầy các nếp gấp, những nếp gấp này không cách nào che giấu, còn được gọi là Trường Xuân Điệp.
"Ngược lại là có chút giống Trường Sinh Thiên Tôn! Nhưng không phải là kiểu tính cách này!"
Hắc Hoàng Tử tiềm phục trong sương mù đen đặc, thỉnh thoảng thăm dò Chu Phụng.
Bản thể lại không hề nóng lòng tấn công, dù sao ở trên Đông Hải, hoàn cảnh quá thuận lợi cho hắn.
Lúc này trên trời vẫn đang không ngừng có mưa đen, một lượng lớn nước biển đổ lên trời, rồi lại hóa thành mưa phùn rơi xuống.
Một tia sát khí dung trong những hạt mưa này.
Dần dần, Chu Phụng sẽ bị ăn mòn mà không hề hay biết.
"Nếu người này được truyền thừa của Trường Sinh Thiên Tôn, tính cách hẳn không phải như vậy mới đúng..."
So với những cái khác, Hắc Hoàng Tử lúc này càng để ý đến nguồn gốc của Chu Phụng.
Theo thông tin truyền thừa, khả năng cuối cùng là Chu Phụng đã có được truyền thừa của Trường Sinh Thiên Tôn.
Nhưng có rất nhiều người có được truyền thừa của Trường Sinh Thiên Tôn, thậm chí có vài thiên kiêu đã lợi dụng nó cho bản thân, làm nên danh tiếng vang dội.
Những người có được truyền thừa của Trường Sinh Thiên Tôn hầu như đều có một đặc điểm.
Đó là sẽ trở nên cực kỳ rụt rè, cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện làm sao sống sót.
Bởi vì trong mắt những người này, chỉ cần bọn họ sống sót, là có thể vượt qua vô số thiên kiêu.
Cho dù thiên kiêu nổi danh một thời, cũng sẽ hóa thành hài cốt theo thời gian.
Vì thế sau khi có được truyền thừa của Trường Sinh Thiên Tôn, tuyệt đại bộ phận tu sĩ đều sẽ trở nên cẩu thả.
Tính cách mà Chu Phụng hiện tại đang thể hiện có hơi khác.
Ngoài ra, những chiêu thức tàn phá của hắn cũng không hề giống với truyền thừa của Trường Sinh Thiên Tôn.
Hắc Hoàng Tử lúc này vô cùng nghi hoặc, nhất thời không rõ con đường của Chu Phụng.
"Những hạt mưa này..."
Chu Phụng lúc này cũng cảm nhận được những hạt mưa đen đang nhỏ xuống người mình.
Sát khí tan trong mưa đã gây ra một chút tổn thương cho nhục thể hắn.
Vết thương này không hề giống như vết thương do chiến đấu thông thường gây ra, ngược lại có chút giống như một sợi chỉ mềm mại, thấm dần vào nhục thân.
"Như vậy..."
Ý thức được mình đang gặp phải hoàn cảnh khó khăn, trong mắt hắn đột nhiên lóe lên vẻ điên cuồng.
Hắc Hoàng Tử lập tức dựng hết lông tơ lên, nhưng không đợi hắn kịp phản ứng chuyện gì xảy ra.
"A! ! !"
Chu Phụng nắm tay phải hung hăng nện mạnh vào ngực, lực nổ trực tiếp đánh mình đến gần chết.
Trong giai đoạn gần chết, nhục thể và thần hồn của hắn bị ép phát huy hết tiềm năng.
Một lượng lớn vật chất trường sinh bị tiêu hao.
Tiếng gầm giận dữ này, đi kèm với dị tượng vô địch, như thể xuyên qua tam giới, một luồng khí thế kinh khủng tột độ phun trào ra ngoài.
Mây đen bao phủ trời mà Hắc Hoàng Tử cất công tạo ra bị xé rách hoàn toàn.
Biển nước cuồn cuộn trong nháy mắt khôi phục sự tĩnh lặng.
Lúc này, Hắc Hoàng Tử hoàn toàn lộ diện trước mắt Chu Phụng.
"Cái gì!?"
Hắc Hoàng Tử hiện tại đầy vẻ kinh ngạc, bởi vì không biết từ lúc nào, Chu Phụng đã tới trước mặt hắn, trước mắt hắn là một nắm đấm.
"Oanh! ! !"
Một sức mạnh như chẻ tre, cuồng bạo tàn phá nhục thân của Hắc Hoàng Tử.
Một đòn này hội tụ tinh khí thần toàn thân của Chu Phụng, còn có vô vàn bị động xếp chồng lên nhau.
Xếp không biết bao nhiêu tầng nhân đồ, xuyên giáp chi quyền, càng đánh càng hăng. . . . .
Vô số bị động hội tụ thành một đòn, Hắc Hoàng Tử hứng chịu vết thương chưa từng có.
Một giây trước hắn còn dự định sẽ từ từ mài chết Chu Phụng, nhưng giây sau đã bị sự điên cuồng của Chu Phụng dọa sợ.
Hắc Hoàng Tử rõ ràng có thể nhìn thấy, lúc này Chu Phụng đang điên cuồng tiêu hao mọi thứ của bản thân, ánh mắt mất tự nhiên đó, không thể nào bền bỉ được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận