Ta Tu Tiên Toàn Bộ Nhờ Bị Động

Ta Tu Tiên Toàn Bộ Nhờ Bị Động - Chương 670: Thôn Thiên Ma Quán (length: 8425)

"Ha ha! Đây đều là số mệnh cả rồi!"
Bạch Mi lão nhân hoàn toàn không có sức chống cự, trong tích tắc liền bị thần hồn cường đại của Chu Phụng áp chế.
Sau đó cũng là ma diệt đơn giản, toàn bộ quá trình không có nửa điểm trở ngại.
Thần hồn của Chu Phụng trải qua nhiều lần rèn luyện, còn có trí não gia trì, so với nhục thân của hắn có thể mạnh hơn nhiều.
Chớ nói chi là hắn là sân nhà tác chiến, mặc kệ ở phương diện nào đều chiếm ưu thế tuyệt đối.
Trong tình huống này, Bạch Mi lão nhân bị tiêu diệt nhẹ nhàng là hết sức bình thường.
Bạch Mi lão nhân trong nháy mắt ma diệt, khiến những chuẩn bị trước hậu thủ của hắn toàn bộ mất hiệu lực.
Trận pháp xung quanh cũng không kịp phát động, tất cả đã tan thành mây khói.
Mà Chu Phụng vì ma diệt thần hồn của Bạch Mi lão nhân, từ đó tiếp thu được toàn bộ những gì Bạch Mi lão nhân biết.
Bao gồm cả pháp môn Huyết Tham Công, còn có tin tức bí ẩn hơn về Vân Mộng Trạch.
Nói tóm lại, hắn thu được tất cả của Bạch Mi lão nhân, bao gồm cả bảo khố hắn ẩn giấu.
Tất cả mọi thứ đều đến bất ngờ như thế.
"Trầm gia chỉ là một mắt xích trong đó."
Sau khi hiểu rõ về quy luật vận hành sâu sắc hơn của Vân Mộng Trạch, sắc mặt của Chu Phụng không chỉ trở nên khó coi, trong lòng cũng có chút nặng nề.
Bởi vì Vân Mộng Trạch nơi này cũng là cổ vũ mọi người trở thành thiên kiêu, dùng phương thức dưỡng cổ để thúc đẩy sản sinh ra tế phẩm hoàn mỹ nhất.
Thiên kiêu khác nhau, căn cứ vào tu vi và thực lực khác nhau, bị cưỡng chế phân chia đến những địa điểm khác nhau.
Thậm chí có thể dùng đẳng cấp nghiêm ngặt để hình dung Vân Mộng Trạch, khi thực lực của ngươi đến một trình độ nhất định, nhất định phải tiến về vị trí trung tâm hơn.
Một khi ngươi muốn xưng vương xưng bá tại một chỗ, thì nghênh đón ngươi sẽ là cuộc săn giết vô tận.
Có thể nói tất cả mọi người đều ở vào vòng xoáy săn giết và bị săn giết.
Mà để cổ vũ hành động săn giết này, mỗi khi ngươi thành công săn giết một thiên kiêu, ngươi có thể mượn thần hồn còn sót lại để kế thừa những di sản của kẻ được gọi là thiên kiêu đó.
Đây là một loại quy tắc chỉ tồn tại ở Vân Mộng Trạch.
Trong tình huống bình thường, tu sĩ một khi vẫn lạc, thần hồn sẽ nhanh chóng biến thành tro bụi.
Nhưng ở nơi này, trong nháy mắt ngươi vẫn lạc, thần hồn sẽ được bảo vệ, sau đó bị người khác kế thừa toàn bộ.
Cũng vì tình huống này mà săn giết đồng loại trở thành một việc mang tính giá trị so sánh cực cao.
Điều này cũng sớm đã khiến tất cả mọi người ở Vân Mộng Trạch vô cùng sợ chết, bảo mệnh cùng săn giết trở thành giai điệu vĩnh hằng nơi đây.
Thậm chí còn thất đức hơn nữa là để tránh cho một số người lười biếng, Vân Mộng Trạch nơi này thỉnh thoảng sẽ xuất hiện những quái vật mang tên Mộng Thú.
Những quái vật này đều là Yêu thú và tà ma tồn tại từ Thượng Cổ thời đại, không hề có logic nào cả, một khi chạm trán chỉ có chiến đấu.
Bạch Mi lão nhân cũng vì những áp lực này mà mới luân lạc đến tình cảnh như vậy.
Nếu không có những áp lực bên ngoài này, Bạch Mi lão nhân hoàn toàn có thể sống ung dung thêm vài trăm năm nữa.
"Nơi này thật sự là..."
Lúc này Chu Phụng cũng không biết nên nói gì, nơi này phức tạp hơn hắn tưởng tượng rất nhiều.
Về những người sinh sống ở Vân Mộng Trạch, kỳ thực có một cách ví von đơn giản và trực tiếp hơn.
Đầu tiên là những thiên kiêu nắm giữ tiềm lực to lớn, ở đây được so sánh như mầm tiên, sẽ nhận được sự chú ý và tài nguyên đặc biệt.
Tiếp đến là những người như Bạch Mi lão nhân, có chút tiềm lực nhưng không thể đạt tới cấp cao nhất.
Những người này cũng được gọi là sâu mọt, có cơ hội gây tổn thương nhất định cho mầm tiên, nhưng cuối cùng vẫn sẽ được gọi là phân bón.
Sau cùng là nhóm người có tư chất kém nhất, trực tiếp bị gọi là phân bón.
Ý nghĩa tồn tại của những người này chỉ là để làm bia đỡ đạn, tăng tốc độ phát triển của mầm tiên một chút.
Đương nhiên, trong rất nhiều phân bón, cũng sẽ có người ngẫu nhiên lột xác, từ trên thân mầm tiên kéo xuống một miếng thịt, rồi lột xác thành sâu mọt.
Đây chính là khái quát cuối cùng của Bạch Mi lão nhân về Vân Mộng Trạch.
Hiện tại Chu Phụng vẫn chưa thể được xem là mầm tiên, chỉ có thể xem là một con sâu mọt.
Nhưng dù là như vậy, vẫn sẽ có vô số thử thách và phiền phức.
Muốn an an ổn ổn tu hành ở Vân Mộng Trạch? Điều này là tuyệt đối không thể.
"Thuế Phàm Pháp nhất định phải tiếp tục, ngoài ra ta còn cần pháp bảo."
Sau khi hiểu rõ thợ săn, con mồi, và cả những thứ được gọi là mầm tiên, hắn chỉ muốn tiếp tục nâng cao bản thân.
Thuế Phàm Pháp chắc chắn cần phải tiếp tục hoàn thiện, ngoài ra Chu Phụng vô cùng cần một món bản mệnh pháp bảo thật sự để làm vốn liếng giữ đáy hòm.
Mấy thứ rách rưới trong tay trước đây đối với hắn mà nói chẳng có tác dụng gì.
"Muốn luyện chế pháp bảo thì cần tài liệu, bất kể kỹ nghệ như thế nào thì chất liệu vẫn luôn là quan trọng nhất."
Luyện chế pháp bảo, quan trọng nhất vẫn là tài liệu, chỉ cần tài liệu đủ mạnh thì uy lực pháp bảo nhất định không yếu.
Nhưng tài liệu để luyện chế pháp bảo đỉnh cấp lại cực kỳ hiếm, kể cả ở Vân Mộng Trạch cũng không dễ tìm.
Chưa kể đến việc pháp bảo còn coi trọng sự phù hợp.
"Huyết nhục của ta cũng có vẻ không tệ."
Chu Phụng cả người nằm trên mặt đất, bắt đầu suy nghĩ có nên dùng huyết nhục của mình để luyện chế pháp bảo hay không.
Nếu nhớ không nhầm thì đã từng có một đại năng dùng ma thai của chính mình làm nguyên liệu luyện thành một cái bình, còn đầu thì biến thành nắp bình.
Tài liệu luyện khí đỉnh phong hắn đã không biết hoặc không tìm thấy.
Nếu vậy chi bằng trực tiếp dùng huyết nhục đã được thuế biến.
Làm như vậy không chỉ có thể sử dụng hoàn hảo huyết nhục của mình mà còn giải quyết được vấn đề phù hợp.
"Đúng rồi! Thôn Thiên Ma Quán! Món pháp bảo dùng huyết nhục ma thai đúc thành, hình như liền gọi là Thôn Thiên Ma Quán!"
Chu Phụng cảm thấy ý tưởng của mình hết sức chính xác.
Huyết nhục làm tài liệu Ma Quán, Vạn Niên Bất Lão Tùng có thể vừa hay làm tài liệu quấn bình.
Tư tưởng sơ bộ đã có, tiếp theo là về tác dụng cụ thể của Thôn Thiên Ma Quán.
"Dù sao ta cũng không giỏi luyện khí, trước mắt cứ làm nó cứng cáp hết mức có thể rồi dùng làm khiên chắn thì tốt."
Hắn cũng không có mơ tưởng viển vông về thôn thiên phệ địa, ngay từ đầu có thể làm khiên chắn đã khiến hắn hết sức hài lòng.
Hoặc nói là làm thành một mặt hộ tâm kính? Tuy nhục thân của hắn vô cùng cường hãn, nhưng không có nghĩa là bất cứ đòn tấn công nào cũng muốn ngạnh kháng.
Hắn chỉ là hết sức tự tin vào nhục thân của mình chứ không phải là kẻ ngốc.
Không tệ! Cứ làm như vậy đi!
Chu Phụng trực tiếp lấy ra huyết nhục đã được thuế biến và Vạn Niên Bất Lão Tùng.
Trực tiếp vặn vẹo thân thể tàn phế, miễn cưỡng biến thành một cái bình, còn đầu thì kéo ra làm nắp.
Vạn Niên Bất Lão Tùng vừa hay bù đắp chỗ hở, cứ như vậy một cái bình thô sơ kỳ dị được tạo thành.
Tiếp theo hắn chỉ cần từ từ tế luyện, để huyết nhục và Vạn Niên Bất Lão Tùng hòa làm một thể.
Tế luyện chỉ đơn giản là dùng huyết khí và linh khí tế luyện.
Thủ pháp không có gì đặc sắc, dù sao khi hắn không ngừng sử dụng Thuế Phàm Pháp, huyết nhục thuế biến xuống càng nhiều thì cường độ Ma Quán này chắc chắn sẽ không ngừng tăng lên.
Đơn giản thực dụng là được.
Sau một thời gian tế luyện ngắn ngủi, Vạn Niên Bất Lão Tùng và huyết nhục thuế biến dường như phát sinh một dị biến nào đó.
Vốn dĩ Vạn Niên Bất Lão Tùng cứng cáp mang theo một tia xanh biếc, lúc này lại nhiễm một tia đỏ tươi, những sợi rễ khỏe mạnh bắt đầu xâm nhập vào thân thể tàn phế của hắn.
"Vạn Niên Bất Lão Tùng này lại còn mang theo một tia sinh cơ?"
Chu Phụng vốn tưởng rằng Vạn Niên Bất Lão Tùng này đã mất đi sinh lực.
Vì lúc hắn thuế biến thân thể tàn phế, gần như đã cướp đoạt hết sinh cơ của Vạn Niên Bất Lão Tùng.
Không ngờ Vạn Niên Bất Lão Tùng này lại ẩn mình sâu đến vậy, vậy mà vẫn còn tồn tại...
Bạn cần đăng nhập để bình luận