Ta Tu Tiên Toàn Bộ Nhờ Bị Động

Ta Tu Tiên Toàn Bộ Nhờ Bị Động - Chương 50: Tình Cổ (length: 7990)

Nghe Liễu Yên nói, khí tức của Trịnh Chu rõ ràng vừa loạn.
Bởi vì hắn ghét nhất người khác lấy tướng mạo của hắn ra đùa.
Tướng mạo của Trịnh Chu vì nguyên nhân tu luyện ngũ độc công, thân thể bị các loại độc tố xâm nhiễm, da thịt cũng trở nên gồ ghề.
Đây đại khái là bệnh chung của đệ tử Ngũ Độc phong, trong thân thể nắm giữ các loại độc tố.
Những độc tố này xung đột lẫn nhau, dẫn đến thân thể của bọn hắn dễ dàng xuất hiện các vấn đề.
Vì sao phần lớn đệ tử Ngũ Độc phong đều phải quấn kín toàn thân?
Nguyên nhân chính là ở đây, so với mặt, những chỗ thối rữa trên thân thể càng thêm buồn nôn.
"Liễu Yên? Hắc Quả Phụ?"
Trịnh Chu liếc nhìn Liễu Yên một cái rồi nhanh chóng cúi đầu, không dám để Liễu Yên nhìn thấy nét mặt của mình.
Là bởi vì danh tiếng của Liễu Yên trong nội môn lớn hơn.
Đừng thấy Liễu Yên ăn mặc hở hang, mà lại thường xuyên phát ra vài ám chỉ.
Nhưng chỉ cần ở nội môn một thời gian, đều sẽ tránh xa ma nữ này.
Thực lực chỉ là một mặt, có thể khiến Trịnh Chu e sợ như vậy, thực lực tự nhiên không cần phải nói nhiều.
Lực chiến đấu trực diện của Liễu Yên, có thể là có thể cứng đối cứng với Lâm Tiểu Kiều, người nắm giữ Vô Song Cổ.
Phải biết, đó là Vô Song Cổ chuyên tu nhục thân.
Trực tiếp cứng đối cứng, trong nội môn tuyệt đại đa số người đều làm không được.
Kinh khủng nhất là, ngoài nhục thân ra, linh lực của Liễu Yên cũng mười phần hùng hậu.
Tất cả là bởi vì Liễu Yên gieo Tình Cổ trong cơ thể.
Tình Cổ thuộc Ngũ Độc Cổ, là một biến chủng đặc thù của Ngũ Độc Cổ.
Loại cổ này lấy máu thịt của người nuôi cổ nữ bồi dưỡng, đồng thời ngay lúc cấy vào, ký chủ sẽ trúng một loại độc gọi là tuyệt tình độc.
Tuyệt tình độc này là Tình Cổ bài tiết ra, chỉ cần Tình Cổ còn, không thể nào giải được.
Tuyệt tình độc sẽ làm cho ký chủ bên ngoài trở nên xinh đẹp kiều diễm, đồng thời trên người luôn tỏa ra một mùi thơm.
Những điều này vẫn chưa đủ khiến người hoảng sợ.
Điều làm người sợ hãi nhất ở Tình Cổ là mẫu cổ sẽ chia ra tử cổ.
Tử cổ có thể cấy lên người khác, nhưng chỉ có thể cấy trên người người ngươi yêu thích.
Trong giai đoạn đầu cấy tử cổ sẽ không có vấn đề gì.
Ngược lại có thể liên tục hút chất dinh dưỡng từ mẫu cổ.
Để người bị cấy tử cổ tăng nhanh cảnh giới, từ một phàm nhân đến ngưng khí cửu trọng cũng không có gì lạ.
Nhưng đến sau sẽ phải trả nợ, người bị cấy tử cổ, sẽ tự nguyện hiến dâng tất cả của mình.
Người bị cấy tử cổ, cuối cùng ngay cả ý chí của mình cũng bị vặn vẹo.
Trong đầu chỉ có tình yêu, cam nguyện vì người yêu dâng ra tất cả, từ huyết khí, linh lực...
Đến mức cực đoan thậm chí còn có thể dùng nhục thân mình cho nhục cổ ăn, chỉ vì để người yêu có thêm tài nguyên tu luyện.
Đồng thời vì quan hệ mẫu cổ và tử cổ, linh khí và huyết khí ở tử cổ là đồng nguyên, hấp thụ cũng không có nhiều tác dụng phụ.
Không giống như Ma Cổ của Chu Phụng, gây tác dụng phụ như linh lực hỗn loạn, huyết khí tan rã.
Mọi người có thể sẽ nghĩ rằng Tình Cổ lợi hại như vậy.
Vậy thì sẽ không ai dám đến gần Liễu Yên, nhưng thực tế vẫn có vô số người yêu mến.
Vẫn là câu tục ngữ ấy, chết dưới hoa Mẫu Đơn làm quỷ cũng phong lưu.
Chín phần mười đàn ông, nếu có một đại mỹ nữ kiều diễm như vậy ở trước mặt.
Về cơ bản là không thể cưỡng lại sự dụ dỗ, huống chi bản thân Tình Cổ có thể tiết ra mùi vị thôi tình.
Trùng hợp là đạo lữ của Liễu Yên ở kiếp trước vừa chết không lâu.
Bây giờ là lúc Liễu Yên tìm kiếm đối tượng, nên giờ có bao nhiêu đệ tử nội môn có tiềm lực đều trốn tránh Liễu Yên.
Trịnh Chu tự nhiên cũng sợ bị để mắt tới.
Cho nên khi đối mặt với sự nhục mạ của Liễu Yên, hắn chỉ dám cúi đầu.
"Không đối phó được Hắc Quả Phụ Liễu Yên, ta không lẽ lại không đối phó được ngươi?"
Trịnh Chu có một bụng oán khí, không dám trút lên Liễu Yên, tự nhiên là nhắm mục tiêu vào Chu Phụng.
Quả nhiên là người của Khổ Trúc phong, linh lực lộn xộn, một thân huyết khí cũng tán loạn hết cả.
Vừa rồi Trịnh Chu đã thả mấy con nhện con ra, để thăm dò tình hình cụ thể của Chu Phụng.
Thậm chí, có một con nhện độc đang chậm rãi bò đến chân Chu Phụng.
"Vậy thì hành hạ bảy ngày đi! Bảy ngày là vừa đẹp!"
Trịnh Chu thầm nghĩ.
Có lẽ những người khác sợ những quái vật ở Khổ Trúc phong, nhưng hắn không sợ.
Những người Khổ Trúc phong một khi đánh nhau, thì chẳng khác gì dã thú không não.
Trịnh Chu rất giỏi đối phó loại địch nhân này.
Mà ở phía bên kia, Chu Phụng liếc nhìn Liễu Yên, thì cảm giác được một luồng cảm giác nguy hiểm.
Sau đó lại cảm nhận được một ánh mắt oán hận đang nhìn mình.
"Thôn Ma Chiến Pháp!"
Ma khí mãnh liệt từ trong cơ thể hắn phát ra.
Trong nháy mắt, Thôn Ma Giáp cũng hiện ra bên ngoài cơ thể.
Một lượng lớn linh lực ngưng tụ thành những xúc tu, những xúc tu này như những con mãng xà lớn.
Và phía sau lưng Chu Phụng xuất hiện một cái ma ảnh như ẩn như hiện, ma ảnh này đang thao túng vô số xúc tu.
Đây là thủ đoạn tấn công mà hắn lĩnh ngộ ra từ Thôn Ma Chiến Pháp.
Nói là do sư huynh Tôn cho hắn linh cảm, sử dụng pháp quyết của Thôn Ma Chiến Pháp, ngưng tụ một ma ảnh.
Sau đó dùng ma ảnh để khống chế những xúc tu kia.
Vì sao ngưng tụ linh lực trong cơ thể thành xúc tu, Chu Phụng cũng đã cân nhắc.
Vì linh lực của hắn rất nhiều, nhưng lại rất rời rạc, về chất lượng thì không bằng nhiều người cùng cảnh giới.
Ưu điểm duy nhất là số lượng nhiều, đương nhiên phải phát huy ưu thế này.
Tuy những xúc tu ma ảnh này không mạnh, nhưng dựa vào linh lực không ngừng nghỉ, chúng có thể tái sinh liên tục.
Chỉ cần linh lực trong cơ thể hắn chưa cạn, những xúc tu này có thể liên tục tái sinh.
Vốn dĩ Chu Phụng xem đây là át chủ bài của mình.
Nhưng bây giờ thì có nghĩa lý gì nữa, hắn cần càng nhiều tài nguyên hơn, tốc độ tu luyện của hắn cần phải tăng nhanh!
Mười mấy xúc tu phóng về phía Trịnh Chu, bản thân Chu Phụng cũng trực tiếp xáp lá cà.
"Muốn chết!"
Trịnh Chu phản ứng cực nhanh, thân pháp rất tốt, trực tiếp đoán trước công kích của hắn, né tránh được nhiều xúc tu.
Nhìn kỹ lại thì thấy, có mấy sợi tơ nhện cột sau lưng hắn.
Sau đó, một con nhện lớn bay thẳng lên trời mà đến, muốn bò lên mặt Chu Phụng.
Đồng thời, một con nhện rất nhỏ vừa bay đến đùi Chu Phụng.
Sau đó cắn mạnh một phát.
Bản thân Chu Phụng bị con nhện lớn bay lên trời hút hết sự chú ý, cũng không chú ý con nhện ở trên đùi.
Mà bản năng chiến đấu, cũng không gợi lên cảnh giác nguy hiểm, nên Chu Phụng vẫn tiếp tục sử dụng chiến thuật đổi mạng.
Lần nữa xông đến chỗ Trịnh Chu, xúc tu sau lưng ngay lập tức bắt con nhện rồi ném sang một bên.
"Cũng dám coi thường Phá Nguyên Chu của ta? Thật là đang tìm đường chết!"
Thấy vậy, Trịnh Chu lộ ra nụ cười tàn nhẫn.
Quả nhiên, người Khổ Trúc phong đều không có não, lại dám coi thường Phá Nguyên Chu của hắn.
Nếu đổi lại người ở ngọn núi khác, chắc chắn sẽ không sơ ý đại ý như vậy.
Giống như một tên mãng phu xông thẳng lên, không bị người ta chơi chết thì còn có thể có kết quả gì khác?
Nhưng một giây sau, nụ cười trên mặt Trịnh Chu thì đờ người ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận