Ta Tu Tiên Toàn Bộ Nhờ Bị Động

Ta Tu Tiên Toàn Bộ Nhờ Bị Động - Chương 120: Cái này không đúng! (length: 8158)

Đối mặt với cái lồng giam từ trên trời giáng xuống này, Chu Phụng ma khí toàn thân bốc lên.
Thôn Ma Giáp hiện ra, trên đỉnh đầu là Tử Ngọc Chung, đột nhiên nhảy lên đánh vào cột sáng nóng rực kia.
Trong khoảnh khắc lao đến cột sáng, Tử Ngọc Chung hơi rung lên một chút, trong nháy mắt xé toạc một lỗ hổng.
"Giết!"
Chu Phụng nổi giận gầm lên một tiếng.
Tiếng rống này tựa như gầm tan sông núi.
"Giết!"
Tuy có chút kinh ngạc vì Chu Phụng có thể phá được Viêm Dương lao tù của hắn, nhưng Trần Phong cũng không hề xem trọng.
Trực tiếp đối đầu cứng rắn với Chu Phụng.
Vì tu vi của Trần Phong là Linh Đài thất trọng, có thể nói là nghiền ép Chu Phụng.
Đối kháng trực diện như vậy không có lý nào lại sợ.
"Chuyện gì xảy ra? Chấp pháp đội đâu? Đã lâu lắm rồi? Tại sao vẫn chưa xuất hiện?"
"Đúng vậy! Thông thường thì chấp pháp đội phải đến ngay mới đúng chứ!"
"Động tĩnh lớn như vậy, không thể nào không ai phát hiện ra!"
". . . . ."
Thấy Chu Phụng và Trần Phong đánh thành một đoàn, dư chấn của chiến đấu khiến cho nhiều kiến trúc bị phá hủy.
Không ít đệ tử vây xem đều nóng nảy, vì sao chấp pháp đội còn chưa xuất hiện.
Động tĩnh lớn như vậy, theo lẽ thường chấp pháp đội phải đến ngay mới đúng.
Vì sao hiện tại đến cả bóng người cũng không thấy?
"Oanh! ! !"
Cả người Chu Phụng bị đánh trực tiếp xuống đất, kéo theo cả dãy nhà đổ sập.
Trần Phong nhờ Viêm Dương Bát Quái Kính vẫn lơ lửng trên không, chỉ là lúc này trông sắc mặt có chút tái nhợt.
"Sao lại khó chơi vậy? Ta đã kích phát bản mệnh cổ rồi!"
Trong thời gian giao đấu ngắn ngủi vừa rồi, Trần Phong coi như đã cảm nhận được sự khó nhằn của Chu Phụng.
Phòng ngự lực quái dị đến khủng khiếp, mà lần nào cũng dự đoán được lộ tuyến công kích của hắn.
Khiến lần nào Trần Phong cũng phải dùng thương đổi thương.
Nếu Chu Phụng không có khả năng bay, vừa rồi hắn đã phải chịu thiệt.
Không sai! Trần Phong dựa vào Viêm Dương Bát Quái Kính cung cấp khả năng bay, vừa rồi mới có thể áp chế Chu Phụng.
Dù sao khi ở cảnh giới Linh Đài, cơ bản là chưa học được thuật phi hành.
Chỉ đến khi đột phá đến cảnh giới Tử Phủ, dựng lại thần hồn, mới có thể học được Phi Hành Chi Thuật.
Trước đó, muốn bay lên không trung, cũng chỉ có thể dựa vào pháp khí để phi hành.
Mà Viêm Dương Bát Quái Kính phủ bụi vừa đúng lúc có công năng phi hành, có thể giúp Trần Phong lơ lửng trên không trung.
Phía dưới, Chu Phụng đẩy những viên gạch đá đè lên người, từ từ đứng lên.
"Tu vi vẫn còn thấp!"
Trần Phong so với những đối thủ hắn từng gặp trước đó mạnh hơn không chỉ một chút.
Bất luận là linh lực hay nhục thân, đều hoàn toàn không thua hắn, thậm chí còn vượt qua rất nhiều.
Lại thêm món pháp khí cực phẩm kia, dường như lại đặc biệt hợp với Trần Phong, điều này khiến Chu Phụng vừa giao đấu đã rơi vào thế yếu.
Nhưng trên thực tế, Chu Phụng không hề bị thương.
Nhờ vào lớp vỏ khô cung cấp phòng ngự, cùng với lớp vỏ ngoài cứng cỏi giúp giảm bớt thương tổn.
Chu Phụng chỉ chịu vài vết thương nhẹ, những vết thương nhẹ đó còn bị thể chất tự lành làm cho tự lành ngay.
"Vậy mà không sao?"
"Không thể nào! Giống như thật sự không bị sao? Mà Trần Phong rõ ràng là đã kích phát bản mệnh cổ!"
"Còn có cái Viêm Dương Bát Quái Kính Viêm Dương Chi Lực đó cũng không phải trò đùa, tại sao nhìn hắn có vẻ như không hề bị gì?"
". . . ."
Đám người ăn dưa ở xa xa, nhìn Chu Phụng trông như người không sao cả, thì đều tỏ ra hết sức kinh ngạc.
Phải biết rằng Trần Phong đã kích phát bản mệnh cổ để chiến đấu.
Sức chiến đấu của hắn tương đương với tăng gấp bội.
Hơn nữa còn có Viêm Dương Bát Quái Kính kia, món pháp khí cực phẩm này trong phúc địa cũng khá nổi tiếng.
Vì bên trong chiếc gương này phong ấn một tia Viêm Dương chi hỏa, khi kích hoạt có thể phóng ra Viêm Dương chi hỏa.
Người nào đối chiến với Trần Phong, đều sẽ bị Viêm Dương chi hỏa thiêu đốt, nghiêm trọng hơn còn có thể bị bốc hơi thành thây khô.
Trừ khi có pháp khí cùng đẳng cấp, bằng không thì rất khó mà không bị thương.
"Thái Dương Chi Kiếm!"
Trần Phong nhìn Chu Phụng không hề tổn hao, chỉ hít sâu một hơi, hai ngón tay hợp lại làm kiếm chỉ.
Nhật Tinh chi khí bốn phía lại một lần nữa tụ tập, một đám lửa đột nhiên bùng lên.
Đám lửa này đều là Viêm Dương chi hỏa, sau đó chúng ngưng tụ lại thành một thanh kiếm.
"Thôn Ma Chiến Pháp!"
Chu Phụng bên này cũng không cam chịu yếu thế, trực tiếp kích phát Thôn Ma Cổ trong cơ thể.
Ma khí khủng khiếp bắt đầu lan tràn, từng bóng ma xuất hiện sau lưng hắn.
"Chém!"
Thái Dương Chi Kiếm này theo kiếm chỉ của Trần Phong một hướng, trong nháy mắt biến mất khỏi không trung.
Sau đó, toàn thân Chu Phụng dựng cả lông lên.
Màn sáng của Tử Ngọc Chung dâng lên.
"Xoẹt!"
Thanh Thái Dương Chi Kiếm do Viêm Dương chi hỏa tạo thành này, giống như một cái kéo, trực tiếp cắt tan màn sáng của Tử Ngọc Chung.
Sau đó là Thôn Ma Giáp bên ngoài cơ thể Chu Phụng.
Cùng lúc đó, Bát Quái Kính của Trần Phong hào quang chiếu mạnh, hào quang chói mắt bó lại thành một cột sáng mỏng manh.
Rồi cột sáng mỏng manh này chiếu vào người Chu Phụng.
Chiếc bát quái kính giống như một cái kính lúp, dồn tất cả ánh sáng mặt trời vào người Chu Phụng.
Chu Phụng vừa chống được một kiếm, trong nháy mắt cảm nhận được thế nào là ngọn lửa đốt người.
Toàn thân hắn trực tiếp bốc cháy!
"Xong rồi! Chu Phụng quả nhiên không phải đối thủ của Trần Phong!"
"Không có cách nào! Trần Phong vào phúc địa lâu thế rồi, tu vi cao hơn Chu Phụng."
"Quá độc ác! Trần Phong từ đầu đến giờ như cũng không nương tay, căn bản không cho Chu Phụng một cơ hội nhỏ nhoi nào!"
". . . . ."
Thấy cảnh này, không ít người nhận định Chu Phụng nhất định sẽ thua.
Vì Trần Phong ngay từ đầu đã toàn lực ứng phó, căn bản không cho Chu Phụng một chút cơ hội nào.
Với kết quả này, không ít người cho là quá bình thường.
So với Chu Phụng, Trần Phong vào phúc địa đã được một khoảng thời gian dài.
Linh lực của một thân đã được mài giũa đến mức cực kỳ tinh thuần, đồng thời kỳ pháp khí, công pháp, pháp thuật bao gồm cả bản mệnh cổ đều đã ma sát đến một vị trí thống nhất.
Trong chiến đấu có thể bộc phát ra thực lực gấp mấy lần.
Đây chính là sự nghiền ép về thực lực đơn thuần!
"Không thể nào!"
Nhưng lúc này sắc mặt của Trần Phong lại không mấy dễ coi, vì trong cảm nhận của hắn.
Khí tức của Chu Phụng vẫn cực kỳ tràn đầy, căn bản không hề suy yếu nửa điểm.
Ánh hào quang sáng chói từ từ tiêu tán.
Bộ dạng của Chu Phụng lại một lần nữa bày ra trước mắt mọi người.
Một khối than đen!
Không sai! Bây giờ Chu Phụng có dáng vẻ y như một cục than đen, da thịt toàn thân đều bị bỏng.
"Giết!"
Đột nhiên, Chu Phụng hét lớn một tiếng.
Bóng ma quỷ dị lại một lần nữa hiện ra, lượng lớn ma khí tràn lên như thủy triều.
Một quyền!
Chu Phụng đột nhiên bùng nổ, trực tiếp nhảy lên một cái, một quyền đánh về phía Trần Phong.
Trần Phong đã sớm có phòng bị cũng dùng Bát Quái Kính chặn lại.
"Ầm! ! "
Tử Ngọc Chung điên cuồng rung động, Trần Phong không phòng bị trực tiếp bị chấn đến mức miệng mũi chảy máu.
"Vì sao!"
Cảm nhận được linh lực vô cùng sung túc của Chu Phụng, Trần Phong trực tiếp không thể kiểm soát được bản thân.
Vì sao Chu Phụng vẫn còn có được linh lực sung túc như vậy.
Còn ai có thể cho hắn biết, vì sao thương thế của Chu Phụng đang dần hồi phục?
Chu Phụng lúc này đã có hơn mười cái bị động cùng phát huy tác dụng, tiến hành phản kích đối với Trần Phong đang trong trạng thái chấn kinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận