Ta Tu Tiên Toàn Bộ Nhờ Bị Động

Ta Tu Tiên Toàn Bộ Nhờ Bị Động - Chương 147: Hiểu được cảm ân (length: 8264)

Cung Cửu đã không muốn tiếp tục kéo dài như vậy nữa.
Hiện tại mỗi kéo thêm một giây đồng hồ, đối với hắn mà nói đều là một loại nhục nhã quá lớn.
Cung Cửu từ trên trời giáng xuống, cái kia một đôi bàn tay giống như đồi núi trực tiếp hướng xuống đè ép.
Chu Phụng cũng là không cam lòng yếu thế, trực tiếp cũng là chủ động nghênh đón tiếp lấy.
Hai thân thể cường tráng đánh vào cùng một chỗ.
"Rầm"
"Rầm"
Cung Cửu cùng Chu Phụng triển khai cận chiến, phảng phất là hai con voi sắt thép khổng lồ đang chiến đấu một dạng.
Mỗi một tiếng trầm đục này đều gõ vào lòng của mọi người.
Nhưng thực lực của Chu Phụng chung quy là kém hơn một chút, luân phiên va chạm, miệng mũi của Chu Phụng bắt đầu tràn ra máu tươi.
Nếu như không phải nhờ có bị động 'gân cốt thép', giúp xương cốt hắn lột xác.
Chỉ sợ lúc này xương cốt của Chu Phụng đã bị đánh nát.
Mỗi một kích của Cung Cửu đều bổ sung thêm một loại lực cực lớn, lực này trực tiếp truyền đến toàn thân Chu Phụng.
"Giết!"
Hét dài một tiếng!
Quang hoa trên người Cung Cửu càng rực rỡ, đám mây trên bầu trời cũng trực tiếp bị chấn tan.
Lúc này Cung Cửu cho mọi người thấy cái gì gọi là tu sĩ yêu nghiệt chân chính trong Tam Cổ môn.
Toàn lực bộc phát, thực lực đáng sợ này đã tiếp cận Tử Phủ cảnh.
Chu Phụng hiện giờ trông cực kỳ thê thảm, quần áo rách nát tả tơi, máu tươi che kín cả khuôn mặt.
Nhưng càng bị thương nặng, phản kích của hắn càng sắc bén.
Một quyền! Ma khí cuồng bạo xông phá phòng ngự của Cung Cửu.
Cung Cửu lại một lần nữa bị lực lượng quỷ dị kia đánh lui.
Cũng không biết đây là lần thứ bao nhiêu, mỗi lần Chu Phụng công kích đều có một chút ít đột phá phòng ngự của Cung Cửu.
Thậm chí ngay cả Ngũ Thải Đạo Bào trên người cũng không có bất kỳ phản ứng nào.
Đây là kết quả của việc bị động xuyên giáp phát động.
Mặc dù Cung Cửu mạnh hơn Chu Phụng rất nhiều, nhưng cuối cùng vẫn là Linh Đài cảnh.
Chỉ cần ở cùng cảnh giới, xuyên giáp chi mâu sẽ có thể phát huy tác dụng.
"Vì sao? ! Rốt cuộc là lực lượng gì?"
Đã lâu như vậy mà vẫn không thể hạ được Chu Phụng, tâm thái của Cung Cửu có chút thay đổi.
Tuy rằng Chu Phụng xem ra thập phần thê thảm, nhưng vì sao vẫn không ngã?
Còn có, rốt cuộc là pháp thuật quỷ dị gì mà có thể không nhìn Ngũ Thải Đạo Bào của hắn, trực tiếp tấn công hắn.
Mà ở một bên khác, thân hình Chu Phụng bắt đầu gầy gò đi.
Bởi vì 'Đốt Huyết chi thuật' cùng 'Phụ Linh Chi Pháp' vẫn đang tiếp tục, hơn phân nửa huyết khí của Chu Phụng bị thiêu đốt, thân thể cũng tan nát.
Tiếp tục như vậy, dù cho có thể chất tự lành phối hợp với vài bị động còn lại, cũng không khôi phục được.
Thân thể của hắn hiện tại đã gần khô cạn.
"Cũng sắp rồi!"
Chu Phụng lấy cái hồ lô thuốc từ trong linh đài ra.
Cái hồ lô này là pháp khí của Viên Đan Sư trước kia, trước đó hắn vẫn luôn ủ trong Linh Đài.
Đồng thời Chu Phụng đã bỏ gần như toàn bộ linh dược trong trữ vật giới chỉ vào hồ lô này.
Hiện tại, những linh dược này chắc chắn đều đã biến thành dược dịch.
Hắn cầm lấy hồ lô thuốc, ngửa đầu tu một ngụm lớn.
Dược dịch không rõ vị trực tiếp đổ vào cơ thể hắn, sau đó hắn dùng bạo thực cấp hai để bắt đầu tiêu hóa dược dịch này.
Những thứ trong nước thuốc này chứa đầy tinh khí và linh khí phong phú.
Thông qua bị động bạo thực cấp hai, hắn điên cuồng tiêu hóa tinh khí và linh khí này.
Chu Phụng như một người máy rỉ sét lại được tra dầu bôi trơn.
"Uống cái gì vậy? Sao... . ."
"Không đúng! Không ổn a!"
"Vẫn có thể gắng gượng nổi? Tác dụng phụ của 'Đốt Huyết chi thuật' cùng 'Phụ Linh Chi Pháp' đâu?"
Những người vẫn chờ Chu Phụng bị đánh bại đều kinh hãi.
Thấy Chu Phụng lại một lần nữa trở nên mạnh mẽ, tất cả mọi người đều chấn kinh.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Vì sao Chu Phụng vẫn có thể kiên trì được?
Cái thứ trong hồ lô kia là cái gì?
"Đây là loại thể chất gì?" Diệp Tể nhíu mày.
Biểu hiện của Chu Phụng rất giống một loại thể chất, vết thương hồi phục cực nhanh, thể lực dẻo dai, hơn nữa tùy ý sử dụng các loại cấm thuật mà không hề sợ tác dụng phụ.
Với thể chất bình thường, nếu như phải chơi như Chu Phụng thì đã sớm chết không toàn thây.
Cho nên Diệp Tể bây giờ bắt đầu hoài nghi, liệu Chu Phụng có phải là thể chất đặc biệt gì hay không.
Hiện tại Diệp Tể đã hoàn toàn thừa nhận thực lực của Chu Phụng, với thực lực này cộng thêm một kiện linh khí hộ thân.
Cung Cửu muốn hạ gục Chu Phụng trong thời gian ngắn là điều gần như không thể.
Trừ phi Cung Cửu bằng lòng bộc lộ một số át chủ bài, hoặc chấp nhận trả giá.
"Quả nhiên người có thể lọt vào mắt xanh của Mạn Nhi cũng không hề tầm thường, ta vẫn là khinh thường người trong thiên hạ rồi!"
Cung Cửu mắt nhìn Chu Phụng lại một lần nữa biến thành sinh long hoạt hổ, lại nhìn Tử Ngọc Chung trên đầu hắn, thần sắc khôi phục bình tĩnh.
Từ thái độ chẳng thèm quan tâm đến nhìn thẳng, rồi cuối cùng thừa nhận khinh thường người trong thiên hạ.
Trình tự suy nghĩ của Cung Cửu từng chút từng chút một bị thực lực của Chu Phụng đổi mới.
Nhưng trong lòng hắn, Chu Phụng chẳng qua là đang liều mạng, tiếp tục chiến đấu, người chiến thắng cuối cùng chắc chắn là hắn.
Trong lòng Cung Cửu, đối thủ của hắn chỉ có Diệp Tể mà thôi.
Cung Cửu không muốn lãng phí quá nhiều thời gian và sức lực vào Chu Phụng.
Hắn muốn trực tiếp chiến đấu với Diệp Tể, hôm nay trực tiếp đặt vững danh hiệu thiên tài đệ nhất tông môn.
"Ngươi đã nhận được sự tán thành của ta! Ngươi có thể rời đi! Nhân vật chính hôm nay không phải là ngươi!"
Vẫn là cái ngữ khí cao ngạo kia, giọng điệu kia cứ như đang bố thí cho Chu Phụng.
Ý ngầm của câu nói này của Cung Cửu là thừa nhận Chu Phụng trở thành hôn phu của Lãnh Mạn Nhi, và không truy cứu nữa.
So với một người phụ nữ, Cung Cửu càng quan tâm đến vị trí tông chủ.
Chỉ cần hắn trở thành tông chủ, dù Chu Phụng có là hôn phu của Lãnh Mạn Nhi thì đã sao?
Hiện tại Cung Cửu càng dồn nhiều tinh lực hơn vào Diệp Tể.
"Ta nghĩ vẫn có thể tiếp tục chiến đấu một hồi!"
Chu Phụng thầm cảm nhận vết thương của bản thân.
Sau khi vừa rồi nghỉ ngơi một lát, vết thương của hắn gần như đã hoàn toàn khôi phục.
Hiện tại, hắn hoàn toàn có thể tiếp tục chiến đấu.
Hơn nữa, hắn phát hiện, trong những trận chiến cường độ cao như vậy, cơ thể của mình dường như càng lúc càng mạnh hơn!
Đây là do bị động vỏ khô phát động sao?
Bởi vì tác dụng của bị động vỏ khô là, chỉ cần hắn bị thương và hồi phục, lực phòng ngự của hắn sẽ tăng lên.
Nhưng đã từ lâu rồi, dù Chu Phụng có bị thương và hồi phục thì vỏ khô vẫn không có phản ứng gì.
Lần này hắn còn tưởng rằng bị động vỏ khô đã đạt đến giới hạn cao nhất rồi.
Nhưng hôm nay, Chu Phụng mới phát hiện, vỏ khô còn lâu mới đạt đến giới hạn cao nhất.
Trước kia nó không phát động, chỉ là vì vết thương chưa đủ nặng mà thôi.
Giống như vừa rồi Chu Phụng trực tiếp nghiền ép cơ thể đến cực hạn, sau khi hồi phục vết thương, vỏ khô liền phát động.
Cho nên Chu Phụng còn muốn dùng Cung Cửu tiếp tục công kích thân thể mình.
Để bị động vỏ khô có thể phát động nhiều hơn.
" . . ."
Chu Phụng ôm ý nghĩ đó, mặt không chút cảm xúc nhìn Cung Cửu.
"Ngươi đang tự tìm cái chết!"
Cung Cửu nhìn Chu Phụng, căn bản không có ý rời khỏi võ đài, sắc mặt lại một lần nữa sa sầm xuống.
Trong lòng hắn, việc hắn bảo Chu Phụng rời khỏi võ đài bây giờ đã coi như một loại bố thí rồi.
Nếu như không phải vì đánh bại Diệp Tể trước mặt mọi người, giành lấy vị trí tông chủ đời tiếp theo, Chu Phụng tuyệt đối đã chết trên võ đài này rồi.
Hành động rộng lượng như vậy, Chu Phụng đáng lẽ phải biết ơn mới phải.
Hiện tại Chu Phụng lại không biết điều.
Cơn giận vừa mới kìm xuống của Cung Cửu lại bùng phát lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận