Ta Tu Tiên Toàn Bộ Nhờ Bị Động

Ta Tu Tiên Toàn Bộ Nhờ Bị Động - Chương 05: Bị động vỏ khô (length: 8438)

"Đã các ngươi đã thông qua khảo nghiệm! Vậy thì ta nói cho các ngươi biết một ít chuyện!"
Ngụy Hợp lấy mấy con Thị Huyết Cổ đã thu thập được bỏ vào một cái túi nhỏ.
Sau đó, hắn kể cho hai người trước mặt một vài tình huống.
Thì ra, những tin tức Chu Phụng nắm được trước đó hầu như đều là giả.
Nơi này không phải tổng bộ Tam Cổ môn, cũng chẳng có bao nhiêu người tu hành ở đây.
Đương nhiên, những chuyện về căn tin được nói đến trước đó đều là bịa đặt.
Còn có chuyện sáng nay tự mình dạy bảo mọi người, tất cả cũng là giả dối.
Sáng nay, người hầu như chết hết rồi, còn dạy đạo cái rắm gì nữa!
Tiếp đó, Chu Phụng chính thức trở thành đệ tử nhập môn, sau này sẽ được đưa đến Cổ Sơn, nơi đó mới là tổng bộ của Tam Cổ môn.
Về chuyện ăn uống sau này cũng phải tự mình xoay xở.
Nơi này chỉ có ý nghĩa duy nhất là để các trại xung quanh đưa con em đến.
Nói theo kiểu thông tục, nơi đây chỉ là một điểm chiêu sinh.
Chính là để thu nạp thêm nhiều nhân lực, dù sao đệ tử của Tam Cổ môn trực tiếp là thứ để tiêu hao.
Nếu không chiêu mộ thêm người thì không thể theo kịp tốc độ tiêu hao này.
Cho nên mới lập một cứ điểm ở đây để hấp dẫn các trại lân cận đưa trẻ đến.
Đồng thời, nơi đây cũng là một điểm nắm giữ tài nguyên của Tam Cổ môn.
Hàng năm, họ đều sẽ vận chuyển lương thực và huyết khí cổ từ nơi đây đến Cổ Sơn.
Cái gọi là huyết khí cổ thực chất là Thị Huyết Cổ hút khô máu sau khi ký chủ chết.
Mỗi một huyết khí cổ đều là mang trên mình một sinh mạng.
Khi hiểu ra sự thật tàn khốc này, Chu Phụng không khỏi nắm chặt tay lại.
"Tốt! Những chuyện khác, các ngươi đến Cổ Sơn tự nhiên sẽ hiểu!"
"Hai ngươi tốt nhất nên làm quen nhau một chút, dù sao lên Cổ Sơn cũng khó sống đấy!"
Sau khi dặn dò thêm vài câu đơn giản, Ngụy Hợp liền rời đi.
Để Chu Phụng và nàng ở lại.
"Chết! Đều chết hết rồi...."
Chu Phụng liếc nhìn nữ tử gầy guộc như cương thi kia.
Phát hiện nàng ta không ngừng lẩm bẩm những lời chết chóc.
Có vẻ như người thân của nàng đã chết trong cuộc thử luyện nhập môn này, bây giờ là không chịu được sự đả kích ấy.
Về chuyện này, hắn cũng chẳng có ý định tiến lên an ủi.
Một là vì hắn và nàng ta không quen, hai là hiện tại hắn không đủ sức lo cho người khác.
Giờ mọi người như bùn qua sông, tự thân còn khó bảo toàn.
Nhưng nhắc tới thì có chút châm biếm, hắn còn nhớ rõ hôm qua, vào ngày trồng cổ, đám người đông nghịt còn chia thành đủ loại tầng lớp khác nhau.
Còn có không ít những người tự xưng là dân trại coi thường đám dân bị gạt bỏ ra rìa.
Giờ phút này, tất cả trực tiếp là người người bình đẳng, hầu như đều táng thân tại nơi đây.
"Hả? Thanh tiến độ vậy mà sắp đầy?"
Chu Phụng tìm một chỗ mát ngồi xuống, sau đó mở bảng kỹ năng ra.
Sau khi mở bảng kỹ năng, hắn vô cùng bất ngờ khi phát hiện thanh tiến độ ở phía dưới đã gần đầy.
Hắn nhớ sau khi nhận được bị động bạo thực, thanh tiến độ đã về 0.
Sao đột nhiên lại sắp đầy?
Cuối cùng quy luật là gì? Hay là nói làm chuyện gì đó sẽ tăng tốc độ thanh tiến độ?
"Thôi vậy! Vẫn cứ vận chuyển huyết khí đi!"
Chu Phụng không nghĩ thông suốt nguyên do, nên bắt đầu tu luyện Ngưng Huyết Quyết tại chỗ.
Đồng thời bỏ chỗ thịt khô giấu trong người vào miệng nhai nuốt.
Trong lúc đó, Ngân Linh còn nói chuyện phiếm với hắn vài câu.
Không sai! Tên của nữ tử có cùng ý định vào giới với hắn là Ngân Linh.
Nhưng vì cả hai không có chủ đề gì chung.
Sau khi chào hỏi qua loa thì không còn ai tiếp tục muốn nói chuyện nữa.
Đợi một lúc lâu sau, Ngụy Hợp cuối cùng lại xuất hiện.
Người đưa bọn hắn đến Cổ Sơn không phải là Ngụy Hợp mà là một sư huynh khác của Tam Cổ môn.
Và lúc này, Chu Phụng cũng thấy vài người trông có vẻ tiều tụy, đây là những người còn sống sót khác.
Hắn còn nhìn thấy một người quen mắt, người này hình như lúc ngày trồng cổ đã đứng ở phía trước nhất.
Nhưng những người bên cạnh hắn lại không thấy đâu.
Rất nhanh, đám người bọn họ được đưa đến chân núi.
Phía trước là vài con tê giác to lớn.
Nếu không đoán sai thì sắp tới sẽ là mấy con tê giác này chở bọn hắn đến Cổ Sơn.
Mấy con tê giác này vô cùng to lớn, trên lưng còn trang bị một cái yên lớn, đủ cho nhiều người ngồi lên.
Đồng thời, đáng chú ý là đôi mắt của tê giác hóa ra chỉ toàn tròng trắng, không có tròng đen! ?
Đồng thời mấy con tê giác này chẳng có chút động tác nhỏ nào, giống như xe cộ vậy, hoàn toàn không có một chút sinh khí nào.
Rốt cuộc là làm thế nào vậy?
Chu Phụng bề ngoài thì có vẻ ngây ngốc, chất phác, nhưng trong lòng lại đang điên cuồng thắc mắc.
Trên lưng tê giác, xung quanh là một bầu không khí trầm mặc và quỷ dị bao trùm.
Không ai lên tiếng nói chuyện, cũng không có ai ngó nghiêng xung quanh.
Hầu hết mọi người đều cúi đầu im lặng.
Đại khái là do những chuyện trước đó, cú sốc quá lớn đối với mọi người.
Trên đường đến Cổ Sơn, ngày thứ ba.
Chu Phụng phát hiện thanh tiến độ trên bảng kỹ năng đã đầy.
Bắt đầu rút kỹ năng bị động ngẫu nhiên mới.
"Đang rút..."
"Nhận được kỹ năng bị động vỏ khô!"
Vỏ khô (cấp 1): Mỗi khi ngươi bị thương, sau đó hồi phục thương thế, phòng ngự lực +1.
"Lại là bị động thiên về phòng ngự sao?"
Chu Phụng chau mày.
Nói thật, nhu cầu của hắn với bị động phòng ngự thật sự không nhỏ.
Dù sao hiện tại, mình đang ở trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, những biện pháp bảo mệnh là không thể thiếu.
Nhưng khi hắn nhìn rõ mô tả của kỹ năng bị động này thì.
Trên mặt hắn lộ ra một vẻ khó nói nên lời.
Thế nào gọi là mỗi khi ngươi bị thương, sau khi khôi phục lại vết thương thì phòng ngự lực +1?
Đây là điều kiện kích hoạt quái quỷ gì vậy?
Điều này có nghĩa là nếu hắn muốn kích hoạt kỹ năng bị động vỏ khô thì phải bị đánh trước đã.
Sau khi bị đánh thì phải dưỡng thương, dưỡng thương xong mới có thể được thêm một chút phòng ngự lực.
Hắn không biết nên nói gì với cái bị động này nữa.
Bởi vì đây quả thực là kỹ năng đặc biệt dành cho những kẻ thích ngược và thích đánh nhau.
Hắn chẳng hứng thú làm một kẻ thích ngược, mà tính cách của hắn cũng không phải thuộc kiểu người thích đánh nhau.
Chớ nói chi cái phòng ngự lực +1 này rốt cuộc được định lượng như thế nào.
Hay nói là hiệu quả thật sự của cái thêm một phòng ngự lực này là gì.
Mọi thứ đều là không biết, trong tình huống không rõ lợi ích thì cố ý để bản thân bị thương sao?
Đặc biệt trong loại tà đạo Tam Cổ môn này thì mạo hiểm thực sự quá lớn.
Suy nghĩ cặn kẽ một hồi, Chu Phụng cảm thấy cái bị động vừa nhận này có vẻ gà mờ.
Nếu có một cái bị động phối hợp, ví dụ như bị động tăng tốc hồi phục vết thương chẳng hạn.
Có lẽ bị động này mới phát huy được tác dụng.
Nhận được một kỹ năng bị động không được tốt, tâm tình của Chu Phụng có chút phức tạp.
Đáng tiếc lại không phải là những loại bị động nghịch thiên như treo máy là tăng thuộc tính.
Nhưng nếu nói quá đáng tiếc thì cũng không hẳn.
Dù sao gần như đây là lấy không, có thì vẫn tốt hơn không, suy nghĩ kỹ lại thì sao cũng không tính là thiệt.
Còn có thể thế nào, đành phải vậy thôi!
"Chỉ cần một khoảng thời gian nữa sẽ lại nhận được một cái bị động! Vậy chẳng phải là nói ta chỉ cần sống đủ lâu...."
Lúc này, hắn nhận ra một vấn đề cực kỳ quan trọng.
Đó là cứ một khoảng thời gian thì mình sẽ nhận được một kỹ năng bị động.
Vậy chỉ cần mình sống đủ lâu thì chẳng phải sẽ có được ngàn vạn bị động sao?
Đến lúc đó thì không nói là mạnh nhất thì cái năng lực tự vệ chắc chắn cũng đủ.
Ngay lúc này, tâm thái của Chu Phụng có chút biến đổi, đồng thời những dự định cho tương lai của hắn cũng thay đổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận