Vạn Cổ Đệ Nhất Thần

Vạn Cổ Đệ Nhất Thần - Chương 973: Cây anh đào dưới ma (length: 8432)

Cung điện Huy Nguyệt, đúng là một nơi uy nghi lẫm liệt!
Chỉ riêng đội ngũ bảo vệ thôi, đã thấy trang bị khải giáp thống nhất.
Trên giáp đều có hoa văn trăng khuyết, họ xếp hàng chỉnh tề, oai phong lẫm liệt.
Phóng mắt nhìn quanh, phần lớn đều là người của tộc Nguyệt Thần, thậm chí còn có người thả ra Thức Thần, tuần tra trên không trung.
Đứng ở cửa nhìn vào, nơi đó quả thực là một thành phố thần tiên.
Ánh trăng, sương mù, hoa anh đào, tường trắng, màu trắng hồng giao nhau, đẹp như chốn mộng ảo.
Đám vệ binh này, ai nấy đều trang điểm như thần tiên, thế nhưng, khi Lý Thiên Mệnh nói mình muốn tìm Huy Dạ Thi, tự xưng tên là Lý Thiên Mệnh thì thái độ của đám vệ binh tộc Nguyệt Thần lại không tệ chút nào.
Họ biết Khương Phi Linh là người có cảnh giới Đạp Thiên, Lý Thiên Mệnh cũng khí độ bất phàm, nên cái kiểu chuyện bị coi thường rồi tức giận ra vẻ cũng không hề xảy ra, vì làm thế thì không hợp lý.
Họ thông báo vào trong, rồi bảo Lý Thiên Mệnh chờ một lát.
Chẳng bao lâu sau, Lý Thiên Mệnh thấy Huy Dạ Thi một đường chạy vội ra, mặt mày rạng rỡ, tươi cười hạnh phúc, từ cung điện Huy Nguyệt xông ra.
Nhưng mà, khi nàng thấy bên cạnh Lý Thiên Mệnh còn có Khương Phi Linh, nàng liền há hốc mồm, vẻ mặt ủ rũ.
"Hả? Lão Yêu... sao ngươi thay đổi thế này?" Huy Dạ Thi kinh ngạc nói, rồi bĩu môi, nói thêm: "Chắc là già rồi, da dẻ xấu đi."
"Đừng có nói linh tinh, theo ta đi. Ta có chuyện muốn hỏi ngươi."
Lý Thiên Mệnh lườm nàng một cái.
"Đi đâu?"
"Đâu cũng được."
"Vậy thì vào cung điện Huy Nguyệt đi, đến phòng ta." Nàng thẹn thùng cười một tiếng, lại nhìn Khương Phi Linh, nói: "Ngươi đi không? Hay là không muốn đi?"
"Còn như vậy nữa, ta đánh ngươi đấy." Khương Phi Linh trừng mắt.
"Hứ."
Cái đồ Huy Dạ Thi này không biết sống chết, còn lè lưỡi trêu nàng.
Theo nàng đi vào cũng chẳng có gì.
Dù sao cái cung điện Huy Nguyệt này, lại là nơi tinh nguyên Nguyệt Tinh phun trào, hiệu quả tu luyện vô cùng tốt.
Nếu còn trà trộn được vào Nguyệt Thần Điện của họ, chắc chắn sẽ đột phá ầm ầm.
Vừa mới vào cung điện Huy Nguyệt, Huy Dạ Thi chợt nhớ đến chuyện vừa nãy, ủ rũ nói: "Này này, có chuyện phiền phức rồi!"
"Chuyện gì?"
"Không biết Liễu Y Chiếu làm thế nào mà đoán ra chuyện của ta và ca ca, giờ đang lấy chuyện đó ra để chèn ép ta, cái đồ súc sinh già này thèm muốn thân thể non mềm xinh đẹp của ta, Thiên Mệnh à, chuyện này là do ngươi ép ta làm, ngươi phải bảo vệ ta, anh hùng cứu mỹ nhân đi."
Huy Dạ Thi đáng thương nói.
"Đến lúc này rồi mà ngươi còn muốn khoe mẽ?" Lý Thiên Mệnh cạn lời.
"Hì hì, cái này gọi là đáng yêu."
"...!"
Lý Thiên Mệnh và Khương Phi Linh nhìn nhau, đồng loạt cảm thấy con người này đúng là kỳ lạ.
"Giờ phải làm sao đây?" Huy Dạ Thi hỏi.
"Vậy ngươi cứ thỏa mãn hắn đi. Chẳng phải là xong rồi à?"
"Ngươi xéo đi, đồ vô lương tâm."
"Vậy thì giết hắn."
"Xạo quá, một tay hắn bóp chết ta luôn." Huy Dạ Thi ỉu xìu nói.
"Ngươi đừng bận tâm chuyện đó vội, ta hỏi ngươi chuyện khác." Lý Thiên Mệnh nói.
"Ừm ừm!"
Nàng vừa đi vừa dẫn Lý Thiên Mệnh đến khuê phòng của mình.
...
Màn đêm buông xuống.
Trong đình chiếu trăng nghỉ mát, gió đêm thổi nhẹ.
Trước mắt hoa anh đào nở rộ, gạch ngói tường cao đều được ánh trăng bao phủ, phát ra ánh huỳnh quang.
Liễu Y Chiếu uống chút rượu, có chút say.
Hắn nằm trên ghế đu, cởi rộng ngực, huýt sáo mấy điệu dân ca, chờ đợi cô thỏ trắng nhỏ tuổi, tự mò tới chỗ hắn.
Đột nhiên, trước mắt dường như có hơi người.
Chắc là có người đến.
Liễu Y Chiếu uống rượu, loại rượu này là Linh túy đỉnh cấp được làm từ quy trình phức tạp, nói là rượu, nhưng nó thực chất tương đương với một loại linh dược, tửu lực rất mạnh, khiến hắn hơi choáng váng.
Thế nên, hắn dang hai tay ra, híp mắt, cười khẩy nói: "Đến đây, ngồi lên đây, để phụ thân xem bản lĩnh của con nào!"
Không ai trả lời, nhưng bầu không khí lại đột nhiên lạnh lẽo, mang sát khí.
Trong chớp mắt, giống như có ức vạn ác quỷ đột nhiên nhào đến, cái cảm giác đó làm Liễu Y Chiếu rùng mình.
Hắn vội mở to mắt!
Trong khoảnh khắc này, mắt hắn và cả ria mép cùng nhau run rẩy, hít một hơi lạnh.
Ngay trước mắt hắn trên không trung, lơ lửng một người nam tử mặc áo bào trắng rộng thùng thình.
Toàn thân hắn trắng bệch, bệnh hoạn, đầu trọc không tóc, trong đôi mắt trắng xóa kia lại có hàng ngàn điểm sao lấp lánh!
Hắn trông như một vị Thánh Nhân, nhưng sức mạnh của hắn, vẻ dữ tợn của hắn, như thể có vô số ác quỷ vờn quanh trên người.
Đây là một con ma quỷ đứng trên núi thây biển máu.
Một cái liếc mắt của hắn thôi cũng đủ khiến Liễu Y Chiếu lạnh cả sống lưng.
"Bồ Đề!!"
Liễu Y Chiếu nhận ra hắn.
Một người mà hắn đã lười quan tâm, thậm chí còn đã quên.
Hắn xuất hiện ở Nguyệt Chi Thần Cảnh, xuất hiện ngay trước mặt hắn!
Trong nháy mắt hắn nhận ra, sức mạnh kinh khủng đã trấn áp lên người, khiến Liễu Y Chiếu quỳ rạp xuống đất.
Loại sức mạnh này khiến sắc mặt hắn đại biến!
Hắn lập tức triệu hồi Thức Thần.
Nhưng hắn không ngờ rằng Bồ Đề lại tàn bạo đến vậy.
Gần như ngay lập tức, hắn một tay nắm chặt vai Liễu Y Chiếu, một tay kéo tay phải của hắn ra, rồi đột ngột dùng lực.
Rắc!
Hắn vậy mà nhổ phăng cánh tay đó ra khỏi vai Liễu Y Chiếu.
"A—! !"
Liễu Y Chiếu kêu thảm, tròng mắt trợn trừng, toàn thân co giật.
Nhưng mà, bên ngoài đình nghỉ mát gió yên sóng lặng.
Rõ ràng là trong sự khống chế của Bồ Đề, nên ngay cả tiếng kêu cũng không truyền ra được.
Loại nghiền ép thế này, chỉ có một khả năng.
Đó là, cảnh giới và sức mạnh của Bồ Đề, áp chế Liễu Y Chiếu mấy cấp bậc!
Nhưng rõ ràng Liễu Y Chiếu vẫn nhớ là hắn không phải chỉ có tầng thứ tư, lúc đó đến cả Huy Nguyệt Dận cũng không đánh lại sao?
Kinh ngạc, hoảng sợ, khó tin, tất cả cùng nhau xông lên đầu.
Trong ánh mắt đờ đẫn của Liễu Y Chiếu, Bồ Đề một tay bóp cổ hắn, một tay bóp nát toàn bộ bốn vòng kiếp Thức Thần của hắn.
Ánh mắt hắn lạnh lùng đến vậy, khiến cho lòng Liễu Y Chiếu lúc này, hoàn toàn giá lạnh.
"Không, không thể nào, sao ngươi có thể, có loại cảnh giới này, chẳng phải ngươi đang ở trên một hành tinh chết sao!"
Liễu Y Chiếu thét lên.
Bồ Đề, so với những Quỷ Thần khác, mạnh hơn rất nhiều.
Liễu Y Chiếu không thể nào đoán được, 200 ngàn năm trước, tổ tiên kia đã dùng phương thức gì để tạo ra hắn.
Bồ Đề đã từng phải quỳ trước hắn, hiện giờ hắn lại bị Bồ Đề xách trên tay, giống như Tiểu Sửu, bị hắn lắc loạn lên.
"Đừng giết ta, van xin ngươi, đừng giết ta! Ta sợ ngươi!" Liễu Y Chiếu thảm thiết nói.
Hắn quả thực nhận thua rất nhanh.
Không có Thức Thần, chỉ cần người không chết thì còn có thể giữ lại một phần sức chiến đấu, chỉ là biến thành Nhân tộc bình thường.
Nếu người chết, thì tất cả cũng tan biến.
"Ta hỏi ngươi, một câu." Đôi mắt mênh mông bi thương của Bồ Đề, nhìn chằm chằm hắn.
"Cứ hỏi!"
"Ngoài ngươi ra, còn ai biết đến sự tồn tại của ta?" Bồ Đề hỏi.
"Ta nói, ngươi có thể tha cho ta không?" Liễu Y Chiếu nói.
"Không thể, nhưng mà, ngươi có thể chết bớt thảm hơn." Bồ Đề nói.
Liễu Y Chiếu suy sụp.
"Tiểu U, tới đây." Bồ Đề vẫy vẫy tay.
Trong góc, không biết từ lúc nào, đã xuất hiện một cô bé.
"Cha."
Cô bé tiến lên hai bước, thân thể vậy mà kịch liệt biến hóa, mọc ra lông tóc.
Đến bước thứ ba thì nàng đã từ người, biến thành một con Cự Lang trắng như tuyết.
Cảnh này, thật sự gây chấn động mạnh.
Liễu Y Chiếu hoàn toàn ngây người.
Hắn cứ vậy nhìn, con Cự Lang trắng như tuyết kia, ngậm lấy cánh tay của hắn vừa rơi xuống đất.
Từng miếng từng miếng nhấm nuốt, rồi nuốt xuống bụng.
"Trả lời, hoặc là cứ như vậy, để nàng ăn thịt hết. Ta cho ngươi ba hơi thở để suy nghĩ."
Thanh âm Bồ Đề thâm trầm nói.
"Bồ Đề! Ta có thể nói cho ngươi một bí mật, liên quan đến sự thật về việc Quỷ Thần tộc của ngươi bị giết, nếu như ta nói cho ngươi biết hung thủ là ai, ngươi có thể bỏ qua cho ta không?" Liễu Y Chiếu nước mắt nước mũi giàn giụa nói.
...
Hôm qua sinh nhật con gái, bận suốt, chơi với nó cả ngày. Gấp hai chương trước, còn 1 chương buổi tối 20h nữa, vẫn là 3 chương ha. (mấy chương ta đều viết xong từ ngày hôm trước)
Bạn cần đăng nhập để bình luận